Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 410: Chạy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử thi thức giấc? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    Ái Chân Kha Lạc Hoàng - cô gái nằm trong quan, nàng chẳng phải đã sớm hao tận thọ nguyên mà chết rồi ư? Tại sao bây giờ lại có thể mở mắt?

    Không ai biết được, trừ nàng. Mà nàng thì..

    Ái Chân, nàng vẫn khép môi im lặng. Cử động có chăng là cánh tay thon kia của nàng. Bằng một cái phẩy nhẹ, nắp quan tài đã liền bị nàng đánh bật ra.

    "A!".

    Đang thu quan, bất giác giữa chừng lại xảy ra dị biến, Gia Gia không khỏi cả kinh tri hô, dừng luôn ý định.

    Giống như nó, Lăng Tiểu Ngư cũng vội vã thoái lui về phía sau. Cùng với hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, cả bốn người đồng loạt khẩn trương đưa mắt nhìn về phía cỗ quan tài.

    Cũng chẳng bắt bọn họ phải chờ đợi quá lâu, vài giây bất quá, bên trong quan tài, thân thể Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã chậm rãi dựng đứng lên.

    Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nàng im lặng nhìn qua đám người nơi đối diện - những kẻ cũng đang dùng pháp nhãn, linh nhãn tra xét mình.

    * * *

    "Tiểu Ngư." - Linh nhãn vẫn hiện hữu, Gia Gia báo - "Ta không thấy có khí tức sinh mệnh".

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong, nhưng chẳng nói gì. Giống như Gia Gia, hắn cũng không thấy một chút khí tức sinh mệnh nào trên người cô gái nơi đối diện. Mạch không đập, hơi thở không có, rõ ràng đó vẫn là một bộ tử thi. Nhưng nếu đúng thật tử thi thì tại sao nàng ta lại có thể đứng dậy được? Vừa rồi chính nàng cũng đã tự mình đánh bật nắp quan..

    Đến cùng thì chuyện gì đang xảy ra? Cô gái kia, nàng ta là thứ gì?

    "Lẽ nào.. là thi biến..".

    Như chợt nghĩ đến gì đó, Lăng Tiểu Ngư liếc xuống thứ đồ vật đang cầm trong tay, thầm nghĩ: "Ta vừa đem chiếc khuyên tai này tháo xuống thì dị biến liền phát sinh.. Xem ra lần này đúng là tự chuốc lấy họa rồi".

    "Tai họa", đấy không phải phóng đại. Lăng Tiểu Ngư hoàn toàn có cơ sở để nhận định như vậy. Ngẫm mà xem, cô gái kia nói thế nào thì cũng là "cổ nhân" - một tồn tại của ngàn vạn năm về trước, biết đâu còn là thuộc về thuở thượng cổ xa xưa. Tuy rằng nàng bị chôn cất trong quan, đã bị vùi sâu dưới lòng đất qua vô vàn tuế nguyệt, nhưng hổ bệnh vẫn hơn mèo, sức mạnh của nàng chắc chắn chẳng thể xem thường được. Thậm chí kể cả khi đây không phải người sống mà chỉ là một bộ tử thi biết đi đi nữa.

    Nếu quả cô gái đã hóa thành cương thi thì nên nhớ, bộ cương thi này, tự thân nó sở hữu thái âm chi thể, có một nguồn thái âm chi lực vô cùng dồi dào..

    * * * "Tiểu Ngư, chúng ta.. chúng ta làm sao?" Cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ bộ tử thi đang đứng nhìn mình, Gia Gia lo lắng kéo tay áo Lăng Tiểu Ngư, khẽ hỏi.

    Chẳng biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt đen ngòm kia của bộ tử thi thì sống lưng của Gia Gia nó bỗng chợt lạnh toát. Trực giác nói với nó rằng đối phương vô cùng nguy hiểm. Lúc này, thú thật là nó chỉ muốn mau chóng chạy khỏi đây ngay.

    Đã sinh thoái ý, đấy là Gia Gia. Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, các nàng cũng giống y như vậy, đều cảm nhận được sự bất tường từ thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Hiện giờ duy vẫn đắn đo cũng chỉ có mỗi một mình Lăng Tiểu Ngư.

    Chạy? Từ bỏ? Lăng Tiểu Ngư thực rất không cam tâm. Khó khăn lắm hắn mới có được thân xác - nguồn thái âm chi lực rất đỗi dồi dào này, giờ lại từ bỏ thì thật..

    Cắn răng, Lăng Tiểu Ngư trầm giọng bảo với Gia Gia: "Gia Gia, lui ra sau, mở sẵn thông đạo".

    "Tiểu Ngư, ngươi định..".

    Gia Gia nói tới đó thì im lặng. Nó đã biết Lăng Tiểu Ngư tính làm gì, cũng hiểu là mình không thể can thiệp được. Trong âm thầm, nó tự trấn an mình: "Với năng lực hiện tại của mình thì việc khai mở thông đạo cũng bất quá một cái nháy mắt, dù Tiểu Ngư hắn đánh không lại thì cũng có thể dễ dàng tẩu thoát..".

    Nghĩ vậy, nhằm chuẩn bị đường lui, Gia Gia tiếp tục lùi lại, mau chóng thi triển đạo thuật để mở ra thông đạo không gian.

    Cùng lúc, ở đằng trước, Lăng Tiểu Ngư cũng đã bắt đầu hành động. Với cánh tay phải đã được hỗn nguyên chi lực cường hóa, hắn lao thẳng về phía Ái Chân Kha Lạc Hoàng, tổng lực công kích.

    Đối lập với sự khẩn trương, có phần quyết liệt của Lăng Tiểu Ngư, Ái Chân Kha Lạc Hoàng lại chẳng mảy may bày tỏ. Thái độ của nàng vẫn cứ hững hờ, vô cảm như vậy. Đợi cho Lăng Tiểu Ngư chính thức tiếp cận, lúc này nàng mới xoè rộng bàn tay để nghênh tiếp quyền đầu của đối thủ.

    "Ba!".

    Theo sau tiếng va chạm trầm thấp, thế thượng - hạ tức thì được phân định. Và người bị đẩy lui, đấy lại không phải Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Lăng Tiểu Ngư mới là kẻ gánh chịu thiệt thòi. Một cách đúng nghĩa.

    Khí huyết của hắn, nó đang nhộn nhạo.

    Nếu có ai hỏi cảm xúc hiện giờ của Lăng Tiểu Ngư là gì thì câu trả lời có lẽ là.. khiếp sợ. Đúng vậy, là khiếp sợ. Hơn ai hết, Lăng Tiểu Ngư biết rõ một quyền kia của mình có bao nhiêu uy lực. Hắn gần như đã dồn toàn bộ lực lượng để đánh ra. Theo lý, nó đủ để hạ sát một vị chân nhân cảnh hậu kỳ bình thường, khiến y phải hồn bay phách tán. Ấy vậy mà.. Cô gái kia, nàng vẫn hoàn hảo vẹn nguyên. Nói gì thương tổn, ngay đến một li một tấc, Lăng Tiểu Ngư hắn còn không thể khiến nàng dịch chuyển nữa là.

    Nhẹ nhàng một cái nâng tay liền khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn khí huyết nhộn nhạo.. Thứ sức mạnh này, nó rõ ràng đã vượt quá cảnh giới chân nhân hậu kỳ.

    Cô gái, nàng ta nắm giữ sức thực lực ở cấp độ nào? Bán bộ tiên nhân? Hay là.. chân tiên chi cảnh?

    Lăng Tiểu Ngư không biết, cũng chẳng có tâm tư đâu để đi tìm hiểu. Lúc này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm: "Chạy!".
     
  2. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 411: Mèo vờn chuột

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái gì bất cam, cái gì luyến tiếc, tất cả đều đã bị Lăng Tiểu Ngư gạt đi hết thảy.

    Lăng Tiểu Ngư hắn quả rất muốn thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng thật đấy, rất muốn mau chóng đột phá cảnh giới để sớm ngày trở lại Thiên Kiếm Môn đón Yến cô cô của mình thật đấy, thế nhưng là.. tánh mạng, nó vẫn quan trọng hơn.

    Lăng Tiểu Ngư hiểu được, nếu còn tiếp tục dây dưa, hắn sẽ chết. Mà không chỉ hắn, Gia Gia và hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ cũng sẽ chết. Tất cả đều sẽ chết.

    Thoái ý đã sinh, Lăng Tiểu Ngư nào còn muốn nấn ná thêm nữa, sau khi bị Ái Chân Kha Lạc Hoàng đẩy lui, hắn liền quay đầu, miệng đồng thời hô lớn: "Chạy!".

    Thông đạo đã mở, tư thế cũng đã sẵn sàng ứng phó, thế nên ngay khi vừa nghe Lăng Tiểu Ngư hô lên như thế thì Gia Gia và hai tỷ muội Thiên Hò Nguyệt - Thiên Hồ Cổ lập tức tiến nhập thông đạo ngay. Riêng phần mình, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng mau chóng nối gót theo sau. Trước lúc rời đi, để phòng ngừa địch nhân xuất thủ làm ảnh hưởng đến thông đạo, hắn đã tung ra một chưởng. Rất mạnh.

    Chỉ là.. dù mạnh hơn nữa thì đối với Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nó cũng chả có bao nhiêu cân lượng. Nàng đã vung tay hóa giải hết sức dễ dàng.

    Xét theo lý thuyết, với sức mạnh vượt trội của mình, Ái Chân Kha Lạc Hoàng hoàn toàn có cơ sở để tác động lên thông đạo không gian mà đám người Lăng Tiểu Ngư vừa mới dùng để đào tẩu. Nhưng lạ là nàng đã chẳng làm thế. Thay vì khẩn trương truy bắt thì nàng vẫn như cũ, chỉ đứng yên trong chiếc quan tài cổ lão, cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước..

    Đợi cho thông đạo đã đóng, đám người Lăng Tiểu Ngư đã đi thì lúc này nàng mới bắt đầu di chuyển, chính thức bước ra khỏi quan tài.

    Ngay tại vị trí Gia Gia khai mở thông đạo không gian, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đứng nhìn một lúc rồi chợt đưa tay ra, ngón tay vạch nhẹ một đường. Động tác rất chi từ tốn.

    Nhưng.. chính sự nhẹ nhàng, chậm rãi ấy, nó đã vừa tạo nên một thứ mà dù là chân nhân cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc đã tạo ra được. Một thông đạo không gian, nó đã vừa được khai mở.

    Một cái nâng tay liền khiến cho Lăng Tiểu Ngư khí huyết nhộn nhạo, một cái vạch nhẹ liền mở ra được thông đạo không gian, chẳng có gì để phải tranh cãi nữa, sức mạnh của Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã thực sự vượt xa quỷ diện nhân - kẻ địch đã khiến cho đám người Lăng Tiểu Ngư chật vật trước đó. Nói cách khác, tu vị của nàng, tối thiểu cũng ở mức bán bộ tiên nhân hậu kỳ đỉnh phong.

    Bán bộ tiên nhân hậu kỳ đỉnh phong, đấy không còn là cấp bậc mà Lăng Tiểu Ngư có khả năng đối phó được nữa. Kể cả cộng thêm hai ba cái Gia Gia, hai ba cái Thiên Hồ Nguyệt, kết quả cũng như vậy thôi.

    Tiến nhập thông đạo không gian liền nghĩ có thể chạy thoát ư?

    Thực tế, câu trả lời lại khác. Đó là một đáp án rất đỗi phũ phàng.

    Ngay tại thời điểm đám người Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt vừa mới bước ra khỏi thông đạo, còn chưa kịp định thần quan sát thì ở kế bên, hư không đã phát sinh một hồi ba động. Kế đấy, một thân ảnh nhanh chóng hiện ra, quanh thân thái âm chi khí lượn lờ bao phủ.

    Chẳng phải Ái Chân Kha Lạc Hoàng thì ai?

    * * *

    "Tiểu Ngư..".

    Trông thấy Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã đuổi tới, Gia Gia không khỏi mặt mày thất sắc. Cõi lòng khẩn trương, nó nắm lấy vạt áo Lăng Tiểu Ngư, khẽ gọi.

    Lúc này, Gia Gia nó thực là bất an ghê lắm. Nó biết, chỉ e lần này mấy người bọn nó quả đúng đã lành ít dữ nhiều.

    Ngẫm mà xem. Thông đạo không gian mà Gia Gia nó khai mở chẳng hề định hướng, vốn dĩ tùy cơ truyền tống. Ấy vậy mà cô gái kia, nàng vẫn truy được, lại còn tới bằng cách xuyên không.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Cô gái, nàng không chỉ mở thông đạo nhanh hơn mà còn có thể xác định rõ phương hướng mình sẽ tới! Sự am hiểu đối với pháp tắc không gian của nàng đã bỏ xa Gia Gia nó!

    Thực lực thua kém, giờ ngay đến lợi thế duy nhất là khai mở thông đạo không gian cũng bị vượt qua.. Chạy? Làm sao chạy thoát được đây?

    Gia Gia, nó thực là nghĩ không ra.

    Lăng Tiểu Ngư ư? Cũng chả khá hơn bao nhiêu.

    Giống như Gia Gia, lúc này Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đang cảm thấy tuyệt vọng. Dẫu vậy, hắn vẫn chưa muốn từ bỏ lúc này.

    "Gia Gia." - Hắn bảo - "Mở thông đạo".

    "Nhưng mà..".

    "Làm đi".

    Ngó thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia chẳng nói thêm gì nữa, y lời mà khai mở thông đạo không gian.

    Trong lúc nó thi pháp, lẽ dĩ nhiên, Lăng Tiểu Ngư và Thiên Hồ Nguyệt phải cùng nhau làm công tác cảnh giới, tùy thời ra tay ngăn chặn Ái Chân Kha Lạc Hoàng nếu nàng có động tĩnh can thiệp.

    May sao, Ái Chân, nàng đã chẳng làm gì cả. Từ lúc nàng xuất hiện cho tới khi đám người Lăng Tiểu Ngư biến mất, Ái Chân nàng chỉ lặng im đứng nhìn. Mãi sau đó, thời điểm thông đạo chính thức đóng lại thì nàng mới động thân di chuyển.

    Hệt như trước, sau vài giây quan sát, nàng đưa tay vạch nhẹ hư không.

    Tức khắc, một thông đạo không gian liền xuất hiện..
     
  3. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 412: Ta không đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư, ngươi nói nàng có thể lại đuổi tới nữa không?" Trải qua những bốn lần liên tiếp dùng thông đạo không gian để trốn chạy, tới lúc này Gia Gia mới dám ngơi tay thở dốc mà hướng Lăng Tiểu Ngư hỏi. Trong lòng mình, nó hy vọng điều đó sẽ không xảy ra.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn đương nhiên cũng muốn như thế lắm. Chỉ có điều là.. mong muốn, nó vẫn thường cách xa thực tại. Ngay chính lúc hắn hé môi định hồi đáp Gia Gia thì ở bên tay trái hắn, hư không lại nổi lên một hồi ba động.

    "Nàng ta đến rồi".

    * * *

    Đúng như lời Lăng Tiểu Ngư, cơn ba động kia quả đích xác là do Ái Chân Kha Lạc Hoàng gây nên. Thông qua thông đạo không gian, nàng đã lại một lần nữa truy tới.

    Y như cũ, sau khi hiện thân, Ái Chân nàng lại tập trung ánh mắt lên người Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư. Phần hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, từ đầu đến cuối nàng hầu như đều chẳng buồn liếc.

    * * *

    "Tiểu Ngư, chúng ta.. phải làm sao?".

    Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn Gia Gia, nhưng không nói gì.

    Làm sao? Lăng Tiểu Ngư hắn cũng muốn biết lắm.

    Nếu đang hiện hữu trước mặt là quỷ diện nhân thì Lăng Tiểu Ngư hắn còn có lòng tin tẩu thoát, bằng như vị "cổ nhân" nhảy ra từ trong quan tài này..

    Mấy người bọn hắn đâu phải chưa từng thử qua. Từ nãy giờ bọn hắn đã cố gắng trốn chạy, thầm hy vọng có thể thành công tẩu thoát, giống như đợt tháo chạy khỏi quỷ diện nhân lần trước. Tiếc rằng.. cô gái, nàng lại không phải quỷ diện nhân. So với quỷ diện nhân thì nàng khủng bố hơn rất nhiều. Thực lực của nàng, năng lực không gian của nàng, chúng khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn phải cảm thấy tuyệt vọng.

    Hãy nhìn cái cách nàng hành động mà xem. Rõ ràng là suốt từ nãy giờ nàng đang chơi trò đuổi bắt. Trong con mắt nàng, đám người bọn hắn chỉ đang giúp nàng tiêu khiển mà thôi!

    Tự biết có thêm bao nhiêu lần khai mở thông đạo nữa cũng vô dụng, Lăng Tiểu Ngư quyết định dừng lại. Hắn hít nhẹ một hơi, rồi quay sang Thiên Hồ Cổ, nói: "Cổ Cổ, muội hãy theo tỷ tỷ mình rời khỏi đây đi".

    Đi?

    Nghe mấy lời nọ, Thiên Hồ Cổ không khỏi có phần ngạc nhiên. Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thì nơi đối diện, tiếng Lăng Tiểu Ngư đã lại cất lên:

    "Cổ Cổ, mục tiêu của nàng ta là Gia Gia và ta. Ta nghĩ nàng ta sẽ không truy đuổi muội đâu. Hãy đi đi".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi..".

    Thiên Hồ Cổ trong lòng hỗn tạp, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Nàng chẳng ngờ tại thời khắc nguy nan này, Lăng Tiểu Ngư lại vì sự an nguy của nàng mà lo nghĩ.

    Tại sao?

    Tại sao hắn phải bận tâm về nàng, muốn nàng rời đi?

    Lăng Tiểu Ngư hắn không phải người xấu ư? Hắn không phải đã bắt giữ nàng, đặt cấm chế kiểm soát sinh tử của nàng?

    Lẽ nào đúng như Gia Gia đã nói, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại hai tỷ muội nàng. Rằng hắn là người tốt, vẫn thiện lương như thuở nào..

    Thiên Hồ Cổ, nàng đã băn khoăn. Tuy nhiên, tỷ tỷ nàng thì lại chẳng suy nghĩ nhiều như vậy. Sau đề nghị bảo rời đi của Lăng Tiểu Ngư thì Thiên Hồ Nguyệt liền nhắc: "Lăng Tiểu Ngư, còn cấm chế của muội muội ta".

    "Cấm chế?" - Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu - "Nguyệt cô nương không cần lo. Cho dù ta thật gặp bất trắc thì nó cũng sẽ không tổn hại gì đến Cổ Cổ đâu".

    "Ngươi lừa chúng ta?".

    Tới lúc này thì Thiên Hồ Nguyệt sao còn không hiểu. Nàng đã tỏ tường rồi. Hóa ra bấy lâu tỷ muội nàng đều đã bị Lăng Tiểu Ngư qua mặt. Mối liên kết sinh tử mà hắn nói, rằng một khi hắn xảy ra chuyện thì tánh mạng Cổ Cổ cũng tiêu vong, hết thảy đều là nói dối.

    Nếu là bình thường, bị người lừa gạt, uy hiếp lâu như vậy, Thiên Hồ Nguyệt chắc chắn sẽ nổi đóa, lòng đầy tức khí. Thế nhưng ở trong trường hợp này.. cảm xúc, nó lại khác.

    Thiên Hồ Nguyệt nàng không sao giận được. Nàng đâu có điếc, cũng đâu có mù. Sự tử tế của Lăng Tiểu Ngư, nàng há đâu lại chẳng thấy? Rõ ràng, hắn muốn cho các nàng một con đường sống trong khi mà bản thân gần như chắc chắn sẽ phải chết..

    Bất giác, ác cảm của Thiên Hồ Nguyệt dành cho Lăng Tiểu Ngư đã lặng lẽ tán đi. Nàng chuyển mắt quay sang nhìn muội muội..

    "Cổ Cổ, chúng ta đi".

    "Tỷ..".

    Thiên Hồ Cổ hết nhìn tỷ tỷ lại quay nhìn Lăng Tiểu Ngư, chẳng biết nghĩ gì lại lắc đầu: "Muội không đi".

    "Cổ Cổ, muội..".

    "Tỷ." - Thiên Hồ Nguyệt nói còn chưa xong thì đã bị Thiên Hồ Cổ chen ngang - "Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ chết..".

    "Tỷ, hắn không phải người xấu. Chúng ta không thể bỏ mặc hắn và Gia Gia!".

    "Cổ Cổ..".

    Thiên Hồ Nguyệt đang định nói thêm thì một bàn tay đã đặt lên vai nàng. Đúng là của Lăng Tiểu Ngư.

    Dưới sự nghi hoặc của nhị công chúa Thanh Khâu, hắn tiến sát tới trước mặt Thiên Hồ Cổ.

    "Cổ Cổ, nghe ta. Muội mau đi đi".

    "Không." - Thiên Hồ Cổ vẫn như cũ, kiên quyết lắc đầu - "Ta không đi".

    Thiên Hồ Cổ nàng sao có thể quay lưng bỏ đi được chứ? Lăng Tiểu Ngư tuy chẳng phải thân nhân hay dòng tộc của nàng, nhưng đã từ rất lâu, trong lòng nàng vẫn thường nghĩ đến. Nàng còn nhớ rất rõ chuyện của mười mấy năm về trước, cái ngày nàng dừng chân ở trấn Bắc Hà..

    Lúc ấy nàng chỉ là một cô bé, tu vị thậm chí còn chẳng bằng một tu sĩ trúc cơ kỳ. Trong khi đó, Lăng Tiểu Ngư đã sớm bước vào vấn đỉnh. Xét ra, hắn muốn bắt giữ hoặc gây thương hại cho nàng kỳ thực đều rất dễ. Thế nhưng.. hắn không làm vậy, như cái cách mà hầu hết tu sĩ nhân loại đều làm. Thay vì bắt giữ thì Lăng Tiểu Ngư hắn còn mua giúp nàng những xâu kẹo hồ lô - thứ mà nàng rất đỗi khao khát lúc bấy giờ, thứ mà vì nó nàng đã điệu thấp hỏi xin để rồi bị người lớn tiếng nặng lời..
     
  4. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 413: Đắn đo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm đó, vốn chỉ là người dưng nước lã, lại là nhân - yêu hữu biệt mà Lăng Tiểu Ngư hắn còn đối tốt với nàng như vậy thì bây giờ, Thiên Hồ Cổ nàng làm sao có thể ngoảnh mặt quay lưng?

    Phải chi Lăng Tiểu Ngư hắn là người xấu, phải chi hắn có ý đồ bất chính, khi ấy, Thiên Hồ Cổ nàng sẽ mặc kệ không lý đến. Nhưng.. hắn đâu phải. Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư tuy rằng đã ít nhiều thay đổi, nhưng về bản chất, so với năm đó hắn vẫn giống như vậy, rất tử tế. Ít nhất là với nàng.

    Trong giây phút sinh tử lâm đầu này mà hắn còn vì an nguy của nàng lo nghĩ, thử hỏi Thiên Hồ Cổ nàng bỏ đi sao đành? Dẫu có thành công tẩu thoát thì cả đời nàng cũng sẽ ray rứt không yên.

    Không. Nàng sẽ không đi. Thiên Hồ Cổ nàng sẽ ở lại đây. Có chết cũng cam..

    Dường như cũng nhận ra sự kiên quyết của thiếu nữ trước mặt, Lăng Tiểu Ngư ngầm thở dài.

    "Cổ Cổ, muội đúng là kẻ ngốc".

    Tiếp sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư chủ động nâng lên cánh tay, đem đặt lên đầu Thiên Hồ Cổ. Trong cái nhìn hòa ái, hắn thấp giọng: "Cổ Cổ, tuy rằng chúng ta gặp nhau không nhiều, bất quá sơ giao, nhưng trong lòng ta thật sự rất quý mến muội. Tiểu cô nương linh lợi khả ái ở Bắc Hà trấn năm đó, thiếu nữ xinh đẹp của hôm nay, dù là ai thì ta cũng đều có thiện cảm cả".

    "Cổ Cổ, đối với ta, muội giống như một tiểu muội muội vậy. Thế nên..".

    Trong khi nói, bàn tay đang đặt trên đầu Thiên Hồ Cổ của Lăng Tiểu Ngư cũng chậm rãi di chuyển xuống dưới trán..

    ".. Cổ Cổ, muội hãy sống tốt".

    Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì cũng là lúc lòng bàn tay hắn loé lên hắc quang, đánh thẳng vào trán Thiên Hồ Cổ.

    Hai mắt mở trừng, Thiên Hồ Cổ trụ thêm khoảng tầm một giây thì cả người liền đổ về trước, gục hẳn trên vai Lăng Tiểu Ngư.

    "Cổ Cổ!".

    "Đừng lo. Nàng chỉ ngất đi thôi".

    Đem thiếu nữ trong lòng giao lại cho Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Nguyệt cô nương, ngươi hãy mang nàng rời khỏi đây đi".

    Thiên Hồ Nguyệt tiếp lấy muội muội, nghe xong thì hé môi, chừng như muốn nói gì đấy. Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng chẳng thể nói ra được.

    Lời nói lúc này, lại có bao nhiêu ý nghĩa đây?

    Im lặng vẫn hoàn im lặng, Thiên Hồ Nguyệt xoay lưng, hóa thành một đạo bạch quang mang theo muội muội rời đi.

    Còn ở lại, Lăng Tiểu Ngư chuyển di ánh mắt, liếc sang Gia Gia.

    Trông thấy cái nhìn nọ, Gia Gia liền bảo: "Ngươi đừng có bảo ta đi. Ta không đi đâu. Mà cho dù ta có muốn đi thì nàng ta cũng sẽ không cho".

    Theo hướng tay Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư nhìn qua cô gái đứng nơi đối diện.

    Ái Chân, nàng vẫn hững hờ an vị, từ đầu đến cuối đều chẳng hề có ý tứ truy đuổi hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ. Xem ra quả đúng như Lăng Tiểu Ngư hắn suy đoán, mục tiêu của nàng là hắn và Gia Gia.

    "Hẳn nàng ta đã nhận ra thuần âm chi lực của Gia Gia và điểm khác biệt trong hỗn nguyên chi lực của ta".

    Hít nhẹ một hơi, Lăng Tiểu Ngư lần đầu tiên hướng địch nhân khủng bố của mình lên tiếng: "Tiền bối, người muốn mạng của chúng ta?".

    * * *

    Đợi một lúc vẫn chưa nghe hồi đáp, Lăng Tiểu Ngư mới hỏi tiếp: "Tiền bối, có thể cho chúng ta biết danh tính chứ?".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư hỏi bao nhiêu bận cũng đồng nghĩa Ái Chân Kha Lạc Hoàng - người được hắn hỏi - im lặng bấy nhiêu lần. Nàng chỉ đứng ngay đó, hai mắt dõi nhìn..

    Đối với điều ấy, Lăng Tiểu Ngư đúng thật là rất không quen. Tuy nhiên, hắn lại chẳng hề khó chịu. Hoàn toàn trái lại, hắn mong sự im lặng này có thể tiếp tục kéo dài thêm. Bởi lẽ thời gian trì hoãn càng lâu thì cơ hội tẩu thoát của hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ sẽ càng lớn. Ít nhất, các nàng sẽ sống. Còn hắn và Gia Gia.. Sợ rằng phải đem phong ấn thái cực giải khai thì may ra mới bảo toàn được tánh mạng. Chỉ là.. hắn thực không muốn làm điều ấy.

    Nhưng.. Lăng Tiểu Ngư hắn có lựa chọn tốt hơn sao?

    Hắn không có. Ái Chân Kha Lạc Hoàng quá khủng bố. Sức mạnh của nàng căn bản chẳng phải thứ mà một tên chân nhân cảnh hậu kỳ có khả năng chống lại được.

    Trải qua một đỗi lâu bất động đứng nhìn, Ái Chân Kha Lạc Hoàng rốt cuộc cũng đã làm ra phản ứng. Lần đầu tiên sau khi thức giấc, nàng mới mở miệng nói ra. Thanh âm không nhiều, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Ra.. tay.. đi".

    "Ra tay đi", một câu ngắn gọn nhưng lại có phần khó khăn để nói của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Chắc chắn, đó không phải cố tình.

    Là do khả năng ngôn ngữ của nàng vốn bị hạn chế? Hay là bởi do nàng chưa kịp thích nghi?

    Lăng Tiểu Ngư không biết, cũng chẳng có tâm tư để mà thắc mắc. Thời khắc này, ý nghĩ duy nhất mà hắn có chỉ là sự đắn đo trong việc giải khai phong ấn thái cực.

    Tự đáy lòng, Lăng Tiểu Ngư thực không muốn. Thế nhưng Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nàng đã chẳng cho hắn thời gian để trì hoãn nữa rồi.
     
  5. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 414: Quyết Định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau.. lên".

    Lần thứ hai, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã lên tiếng thúc giục. Chứng tỏ, sự kiên nhẫn của nàng, nó cũng có hạn.

    Lăng Tiểu Ngư trong lòng tự hiểu nếu mình vẫn còn không mau xuất thủ thì đối phương sẽ chủ động ra tay, bèn nhanh chóng thúc động linh lực, dùng hỗn nguyên chi lực đem cánh tay phải cường hóa đến trình độ cao nhất có thể. Cường hóa xong, hắn lại tiếp tục kêu gọi Huyền Long xuất chiến.

    Trong khi đó, ở kế bên, Gia Gia cũng chẳng đứng nhìn. Giống như Lăng Tiểu Ngư, nó đã đề thăng khí thế lên mức tối đa, đã sẵn sàng cho một trận chiến sinh tử. Dù rằng.. nó vẫn ít nhiều sợ hãi.

    Chết, có ai lại thực tâm mong muốn đâu?

    * * *

    Có thể sống, chẳng ai lại muốn chết. Gia Gia không muốn, Lăng Tiểu Ngư cũng không muốn. Đó là lý do mà vì sao hiện giờ bọn họ vẫn đang dốc toàn lực ra đối kháng với Ái Chân Kha Lạc Hoàng.

    Tuy nhiên, như đã nói, Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nàng ta quá mạnh so với cấp bậc chân nhân cảnh hậu kỳ. Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư, hai người bọn họ chẳng cách nào có thể chống lại được. Dẫu có Huyền Long uy dũng, dẫu có bảo vật tử tinh cầu thần diệu khó lường trợ giúp đi nữa thì kết quả, nó cũng chả khá hơn tí nào. Đây không phải do tử tinh cầu vô dụng hay bởi Huyền Long yếu nhược. Lỗi là ở Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư. Với thực lực hiện tại, bọn họ không thể đem sức mạnh của Huyền Long và tử tinh cầu phát huy ra hết.

    Và, chính bởi thế, vì là tu vi chưa đủ nên việc bọn họ bị đàn áp thực chẳng có gì khó hiểu. Thương tổn vốn dĩ lẽ thường.

    * * *

    "Khục..".

    Miệng ho ra một ngụm máu tươi, từ dưới đất, Lăng Tiểu Ngư gượng dậy. Hắn nhìn sang bên trái - nơi Gia Gia cũng vừa bị Ái Chân Kha Lạc Hoàng đánh rơi xuống, lo lắng gọi: "Gia Gia!".

    "Khục khục..".

    Lấy tay lau đi vệt máu dính quanh khoé miệng, trong hình hài thiếu nữ, Gia Gia ôm lấy tử tinh cầu, rồi đứng lên. Nó vừa thở vừa nói: "Ta.. ta không sao".

    Không sao?

    Xem lại bộ dạng chật vật của Gia Gia, thực khó để Lăng Tiểu Ngư có thể tin rằng Gia Gia nó vẫn ổn.

    Thầm cắn răng, Lăng Tiểu Ngư chuyển mắt qua Huyền Long.

    "Grừ.." Nhận ra ánh mắt của chủ nhân, Huyền Long liền kêu lên một tiếng, sẵn sàng chiến đấu.

    Chỉ là.. nó còn đấu nổi sao?

    Huyền Long, khí tức của nó cũng đã bị đánh tan đi rất nhiều rồi..

    * * *

    "Các ngươi.. chỉ có bấy nhiêu?".

    Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn chưa thể hạ quyết tâm để giải khai phong ấn thì phía bên này, lần thứ ba, tiếng Ái Chân Kha Lạc Hoàng chợt cất lên. So với hai lần trước thì lần này, giọng điệu của nàng đã lưu loát hơn hẳn.

    "Nếu các ngươi chỉ có bấy nhiêu.. vậy thì.. ta sẽ chấm dứt các ngươi".

    Ngón tay lần lượt chỉ về phía Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư, theo thứ tự, Ái Chân bảo: "Trước ta sẽ ăn nàng. Sau đó ta sẽ ăn ngươi".

    Ăn người, với người khác có lẽ chỉ là một cách nói ẩn dụ, hoặc là đe dọa nhiều hơn, tuy nhiên, riêng với Ái Chân Kha Lạc Hoàng thì khác. Nàng nói thật. Nàng sẽ ăn. Đúng theo nghĩa đen.

    Cần biết, trước khi bị chính huynh trưởng Xích Tịch của mình chốn sống, Ái Chân nàng đã từng ăn tươi nuốt sống không ít người rồi đấy. Thậm chí ngay đến Mặc Nguyệt Kha Lạc Hoàng - thân muội muội của nàng - mà Ái Chân nàng còn ăn được nữa là.

    Chưa tin ư?

    Đã thế thì Ái Chân nàng sẽ hành động.

    Chủ ý đã có, Ái Chân Kha Lạc Hoàng thông báo xong thì lập tức hướng Gia Gia lao thẳng tới.

    "Keng!".

    Nhưng khi chỉ vừa mới tiếp cận, một cánh tay màu xám đã liền vung ra can thiệp, đem Ái Chân nàng đẩy lui.

    Tập trung sự chú ý vào Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa ra tay ngăn cản mình, Ái Chân Kha Lạc Hoàng nhìn nhìn một lúc thì khoé miệng bỗng nhếch lên.

    Lần đầu tiên, nàng rốt cuộc cũng biểu lộ cảm xúc.

    "Ngươi.. không ngăn được ta".

    "Ngươi.. quá yếu".

    * * *

    Nhược tiểu, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng tự mình hiểu lấy. Hắn thừa nhận, với trạng thái hiện giờ, hắn tuyệt vô phương đối phó được Ái Chân Kha Lạc Hoàng.

    Nhưng..

    "Ta.. không cho phép ngươi thương hại Gia Gia".

    "Không cho phép ta?".

    Ái Chân Kha Lạc Hoàng cảm thấy rất đỗi buồn cười: "Ngươi không cho phép ta? Ngươi lấy cái gì để không cho phép ta?".

    "Bằng vào.. thứ này!".

    Khuôn mặt hung dữ, thần tình lăng lệ, Lăng Tiểu Ngư đem Huyền Long thu lại. Tiếp đấy, hắn nhanh chóng đề thăng khí tức.

    Từ trong lòng bàn tay hắn, cả trái lẫn phải, hai cỗ lực lượng hắc - bạch không ngừng tuôn ra, thông qua từng tấc da thớ thịt mà dồn về phía lưng.

    Tích tắc, tại trên lưng hắn, một đồ hình thái cực dần sáng lên.

    Vậy là đã rõ. Lăng Tiểu Ngư, hắn rốt cuộc đã quyết định sẽ đem phong ấn thái cực - giới hạn cuối cùng kiềm giữ mình - giải khai.

    Nhân - Thần hữu biệt, chuyển giao rất có thể sẽ chính tại lúc này.
     
  6. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 415: Một chút hi sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư..".

    "Gia Gia, lui lại..".

    Dặn dò xong, Lăng Tiểu Ngư liền gồng mình hét lớn. Cùng với thanh âm vang vọng, thái cực đồ trên lưng hắn cũng bắt đầu xoay tròn. Ban đầu rất chậm, nhưng theo thời gian, tốc độ những vòng quay càng lúc càng nhanh. Kèm với đó, một cỗ khí tức tang thương cổ lão cũng càng ngày càng đậm. Chúng quanh quẩn khắp người Lăng Tiểu Ngư hắn..

    Không phải đen, cũng không phải trắng. Thứ lực lượng đang cấp tốc bành trướng đây, nó có màu xám, tựa như tro tàn. Đây.. mới đúng là hỗn nguyên chi lực chân chính.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn chuẩn bị thức tỉnh rồi. Chỉ là sự thức tỉnh này của hắn, đối với sáu phương thiên địa, chưa hẳn đã hay.

    Trên thực tế, trời đất dường như đang cố kỵ. Minh chứng là hắc vân đang tụ, lôi đình đang vang. Sấm sét, chúng càng lúc càng nhiều, uy năng càng lúc càng mạnh. Tất cả đều liên tục nhắm thẳng vào vị trí của Lăng Tiểu Ngư mà đánh xuống. Dẫu vậy, chúng vẫn chưa thể làm gì được hắn. Đơn giản là bởi xung quanh hắn lúc này, hỗn nguyên chi lực đã tạo nên một màng chắn cực kỳ vững chãi.

    * * *

    Có điểm bất thường. Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nàng thấy được điều ấy. Quá trình tăng tiến sức mạnh của Lăng Tiểu Ngư, nó hết sức kỳ lạ. Không giống đột phá, cũng chẳng phải bí thuật. Nó giống như..

    "Thức tỉnh sao?" Sau vài giây, Ái Chân Kha Lạc Hoàng rốt cuộc cũng tìm ra một danh tự thích hợp để gán cho. Nàng đã nhớ lại.

    Và, cũng chính vì đã nhớ, đã hiểu "thức tỉnh" có ý nghĩa thế nào nên giờ phút này đây, khuôn mặt nàng mới trở nên trầm trọng.

    "Hắn ta quả nhiên chẳng phải người thường. Nguồn gốc của hắn khẳng định không nằm ở thời đại này".

    "Muốn thức tỉnh sao? Ngươi sẽ không có cơ hội".

    Tâm ý đã hạ, Ái Chân không bàng quan đứng nhìn thêm nữa. Nàng đã hành động.

    Cánh tay nâng lên, nàng nhanh chóng tích tụ lực lượng, đang toan ra tay cản phá quá trình thức tỉnh của Lăng Tiểu Ngư thì chính tại lúc này, dị biến lại bất ngờ phát sinh. Khởi điểm chẳng ở Lăng Tiểu Ngư mà đến từ cơ thể của Ái Chân nàng.

    Xuất phát từ não bộ, một cỗ lực lượng màu vàng đang không ngừng tuôn ra, bắt đầu hành hạ nàng. Nếu lúc này Lăng Tiểu Ngư có tâm tư để quan sát thì hẳn hắn sẽ nhận ra một điều: Cỗ lực lượng đang làm khổ Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nó giống hệt như thứ tồn tại bên trong chiếc khuyên tai mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã tháo xuống trước đó.

    Dĩ nhiên, cũng chỉ là nếu. Chứ bằng thực tế, Lăng Tiểu Ngư làm sao còn tâm tư đâu mà dùng pháp nhãn tra xét nội thể Ái Chân Kha Lạc Hoàng lúc này. Hiện, cái hắn thấy được, bất quá chỉ nằm ở bên ngoài, trên da thịt. Nhưng dù vậy, bấy nhiêu thôi cũng đủ để hắn nắm được tình hình, có thể đưa ra lựa chọn rồi.

    Trước mắt hắn, vị "cổ nhân" kia đang ôm đầu la hét, bộ dạng khá là khổ sở. Trên khuôn mặt nàng, những luồng chân khí màu vàng đang thi nhau ngang dọc, tựa hồ tàn phá..

    "Chuyện gì đã xảy ra?" Trong đầu mình, Lăng Tiểu Ngư bất giác tự hỏi. Tuy nhiên, hắn không đi tìm câu trả lời. Thay vì suy luận đáp án, hắn đã nhanh chóng dừng quá trình giải khai phong ấn lại. Kế đấy thì quay ngoắt ra sau, miệng thông tri bảo Gia Gia cùng đào tẩu.

    Phong ấn thái cực, đó là giới hạn cuối cùng của hắn. Một khi phá vỡ giới hạn này, Lăng Tiểu Ngư hắn thật không biết mình sẽ biến thành thứ gì. Một sức mạnh to lớn, chắc chắn đấy là thứ mà hắn sẽ nhận được, nhưng.. cái giá thì sao?

    Trên đời này, mọi thứ đều có cái giá của nó cả. Sức mạnh to lớn đồng nghĩa cái giá phải trả, nó cũng chẳng hề nhỏ. Lăng Tiểu Ngư, hắn biết.

    Phỏng đoán?

    Nếu là trước đây thì có thể chứ còn bây giờ.. Lăng Tiểu Ngư hắn đã chắc chắn. Hắn dám cá một khi phong ấn thái cực được giải khai thì vị Chí Thượng kia, y cũng sẽ "thức tỉnh". Có thể không phải ngay tức thì, nhưng sẽ nhanh thôi. "Lăng Tiểu Ngư" biến mất, đấy chỉ là vấn đề thời gian.

    Mới vừa rồi, tại quá trình giải khai phong ấn, trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư hắn, "những hình ảnh", chúng lại hiện lên. Tất cả đều là ký ức của vị Chí Thượng kia..

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư chưa muốn đánh mất bản thân, đó là lý do vì sao hắn quyết định dừng lại. Hiện giờ, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã xảy ra chuyện, cơ hội đào tẩu đã có, hà tất hắn còn phải đem phong ấn giải khai làm gì?

    Việc trước mắt hắn nên làm bây giờ là chạy. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

    Và thực tế, hắn quả đã chạy rất nhanh. Gia Gia cũng thế. Cả hai hiện đều đã cách xa vị trí ban đầu.

    Có điều.. Cái "nhanh" của bọn họ, đấy bất quá cũng chỉ là tiêu chuẩn của thời đại này, trong mắt kẻ khác. Chứ với Ái Chân Kha Lạc Hoàng mà nói.. Tốc độ thế kia cũng chẳng nhanh lắm đâu.

    Cố nén cơn đau như búa bổ vào đầu, Ái Chân Kha Lạc Hoàng cắn răng hướng phương vị mà Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư vừa mới trốn chạy, đánh ra một viên hắc cầu.

    Hắc cầu vừa ra, ngay lập tức liền tiêu thất. Đến khi lần nữa xuất hiện thì nó đã ở ngay sau lưng Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia.

    Rõ ràng, phương thức tấn công này khá giống với Thiên Hồ Nguyệt, thời điểm nàng sử dụng Linh Ngục Trường Qua đối đầu với Lăng Tiểu Ngư dạo trước. Khác, có chăng là so với những hắc sắc quang nhận của Thiên Hồ Nguyệt, viên hắc cầu của Ái Chân Kha Lạc Hoàng chứa đựng một sức mạnh to lớn hơn, khoảng cách lược bỏ không gian cũng xa hơn gấp cả trăm lần. Và đó cũng là lý do vì sao mà Lăng Tiểu Ngư lại không đủ lòng tin hóa giải được như cái cách đã từng làm với hắc sắc quang nhận.

    Né tránh, đó là điều không thể. Còn bằng đối kháng.. Chỉ e vẫn sẽ dữ nhiều lành ít.

    Đây chính là chênh lệch. Một chân nhân cảnh hậu kỳ và một vị bán bộ tiên nhân hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách thực sự vô phương bồi lắp. Thậm chí một đòn vội vã đánh ra, nó cũng dư sức tạo ra hung hiểm rồi.

    "Chết tiệt!".

    Viên hắc cầu đã đánh tới, giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Lăng Tiểu Ngư thầm mắng một câu, đồng thời xoay người, đem tất cả lực lượng có thể điều động tung đòn ngăn chặn.

    Không may, sức hắn, nó lại chẳng đủ. Một đòn kia của hắn, hóa giải bất quá mới khoảng tầm một phần ba năng lượng của viên hắc cầu mà thôi. Hai phần ba còn lại, xét ra vẫn dư sức để lấy đi tánh mạng hắn. Lúc này, sinh tử một đường, là sống hay chết cũng chỉ có thể trông cậy vào Gia Gia.

    Biết mình phải làm gì, Gia Gia vừa thấy Lăng Tiểu Ngư thất bại thì liền tiếp tay hỗ trợ. Cùng với tử tinh cầu - bảo vật bất li thân của mình, nó giơ tay đánh ra một chưởng.

    "Oành.. h.. h!".

    * * *

    "Gia Gia!" Tiếng bạo liệt còn chưa dứt thì từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, một thanh âm hốt hoảng đã cất lên.

    Trong vòng tay hắn, Gia Gia đã bị đẩy ngược trở về. Cánh tay bên phải của nó.. đã đoạn rồi.
     
  7. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 416: Thành công chạy thoát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gia Gia!".

    "Tiểu Ngư.." - Nén chịu nỗi đau dứt thịt lìa xương, Gia Gia dùng cánh tay còn lại bấu chặt vào người Lăng Tiểu Ngư, thúc giục - "Chạy mau!".

    Trong lòng mình, nó hiểu chẳng nên nấn ná vào lúc này. Cô gái đáng sợ kia, nàng ta vẫn còn đang hiện hữu. Nếu không mau đi e rằng sẽ muộn.

    Lẽ tất nhiên, Lăng Tiểu Ngư cũng nhận thức được điều ấy. Sau khoảnh khắc hốt hoảng kinh hô, hắn lập tức giúp Gia Gia cầm máu, một lời không nói đã liền mang theo nó hóa thành một vệt lưu quang bay đi.

    Lần này, số chân nguyên lẫn tốc độ thiêu đốt chân nguyên của hắn, đều lớn hơn nhiều so với trước..

    Phía xa xa, mắt thấy miếng mồi ngon đã đưa tới miệng nay lại sắp tuột mất, Ái Chân Kha Lạc Hoàng làm sao có thể cam tâm?

    Một lần nữa, nàng cố chuyển thân, nhắm phương vị Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư truy đuổi.

    Chỉ là, thân ảnh nàng vừa tiêu thất đã ngay lập tức hiện ra. Khoảng cách đi được thì.. bất quá vài ba trăm bước. Quá ư ngắn ngủi. Lẽ dĩ nhiên, với khả năng của mình, Ái Chân Kha Lạc Hoàng chẳng lý gì lại chỉ xuyên không một đoạn ngắn như vậy được. Rõ ràng, nàng bị cản trở. Và kẻ đã cản trở nàng, không ai khác chính là vị huynh trưởng Xích Tịch Kha Lạc Hoàng của nàng.

    Từ miệng mình, Ái Chân đã vừa mới hét lên như vậy.

    "Xích Tịch!".

    "Xích Tịch!".

    "Tên Khốn kiếp ngươi!".

    * * *

    "A a a a!".

    * * *

    "Tên khốn kiếp! Ngươi dám đặt cấm chế trong người ta! Ta nguyền rủa linh hồn ngươi!".

    * * *

    "Xích Tịch!".

    "A a a a!".

    * * *

    Bởi do thứ cấm chế nào đó tác động mà Ái Chân Kha Lạc Hoàng mới phải ôm đầu la hét. Mắng chửi, rồi nguyền rủa. Danh tự thì duy chỉ một: "Xích Tịch Kha Lạc Hoàng".

    Đối với cái tên này, Ái Chân nàng thật là hận lắm. Nếu như năm đó không phải hắn dùng thái dương chi lực tạo ra cấm chế phong ấn nàng thì Ái Chân nàng há đâu nếm chịu cảnh này?

    Ngàn vạn năm.. Đằng đẵng tuế nguyệt.. Ái Chân nàng bị vùi chôn dưới mộ, không người biết tới. Cứ thế, trong tối tăm, thọ nguyên của nàng hao dần hao dần, cuối cùng thì cạn kiệt hẳn..

    Phải, Ái Chân nàng đã chết. Từ rất lâu rồi. Hiện hữu hôm nay vốn đã chẳng còn là Ái Chân Kha Lạc Hoàng chân chính nữa. Nàng hôm nay bất quá chỉ là một cương thi với ký ức còn lưu lại của Ái Chân Kha Lạc Hoàng mà thôi. Thử hỏi, nàng có thể không hận được sao?

    Xích Tịch, hắn giam cầm nàng, để cho nàng hao tận thọ nguyên mà chết. Nay hóa thành cương thi, hắn vậy mà vẫn chưa chịu buông tha. Cấm chế năm đó, bây giờ vẫn đang hành hạ nàng..

    "Xích Tịch! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi!".

    * * *

    Nếu như có thể, Ái Chân thật rất muốn đem vị huynh trưởng Xích Tịch kia của mình ăn tươi nuốt sống ngay lúc này. Chắc chắn nàng sẽ nhai luôn cả xương cốt hắn.. Tiếc rằng, mong muốn cũng chỉ là mong muốn. Thực tế, nàng không thể. Thời đại đã khác, mọi thứ đều đã đổi thay. Từ lúc Ái Chân nàng hóa thành cương thi, tính đến nay cũng không biết đã bao nhiêu năm tháng rồi. Xích Tịch tồn tại được sao?

    Nếu mà hắn thực vẫn sống, lý gì nhiều năm như vậy lại chẳng ghé vào lăng mộ? Lý gì lại để lăng mộ hoang phế như bây giờ?

    Ma tôn Xích Tịch đã chết. Vương tộc của giới yêu ma là Kha Lạc Hoàng Thị cũng sớm đã tiêu vong. Tiên nhân, thánh giả, bồ tát, chư vị long vương, các chúng thiên thần, tất thảy đều chẳng còn nữa. Sót lại, duy cũng chỉ có mỗi một Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã bị thế nhân quên lãng từ lâu..

    Mà không. Ái Chân Kha Lạc Hoàng vốn dĩ cũng đã vì hao tận thọ nguyên mà chết rồi. Đang hiện hữu đây, chính xác phải là cương thi Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Và, thật chẳng may, tình trạng của cương thi này, nó lại không tốt gì mấy.

    Suốt từ nãy giờ, cương thi Ái Chân, nàng vẫn ôm đầu la hét. Dáng vẻ thống khổ vô cùng.

    Nàng rất đau đớn. Đáng nói hơn là nỗi đau này, nó càng lúc càng tăng. Tới mức khiến cho Ái Chân nàng phải ngưng la hét, ngừng mắng chửi, rồi.. im bặt.

    Trải qua một hồi quằn quại kêu la, giờ phút này, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã nằm bất động. Trạng thái thì giống hệt như thời điểm trong quan tài: Mũi không thở, tim không đập..

    * * *

    * * *

    Giữa chốn núi rừng hoang vu, những tưởng sẽ chẳng ai phát hiện ra Ái Chân Kha Lạc Hoàng thì không, chỉ độ nửa giờ sau khi nàng bất tỉnh, một đội ngũ đã tìm tới.

    Có tất thảy sáu người, bốn nam hai nữ, ai nấy đều mặc y phục giống nhau, cùng là đạo bào màu xám. Xem ra hẳn là đồng môn, thuộc giới chính đạo.

    Dưới sự dẫn đầu của nam tử lớn tuổi nhất, đội ngũ sáu người dừng chân ghé xuống chỗ Ái Chân Kha Lạc Hoàng.

    Một cô gái nói: "Hình như nàng ta chết rồi".

    "Để ta xem thử".

    Chưa vội kết luận, Dương Tu - nam tử dẫn đầu - hạ thân ngồi xuống bên cạnh "thân xác" của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, cẩn thận kiểm tra.

    Đợi cho hắn ngẩng đầu lên, cô gái ban nãy liền hỏi: "Dương sư huynh, thế nào?".

    Dương Tu lắc đầu: "Đúng là đã chết".

    Mày nhíu lại, hắn nói tiếp: "Chỉ là.. có chút kì lạ".

    "Kì lạ?" - Cô gái thứ hai trong đội ngũ nghi hoặc - "Dương sư huynh, có điểm gì bất thường sao?".

    "Ừm".

    Dương Tu bảo: "Vừa rồi ta xem qua nhưng lại không thấy nàng bị thương tổn gì. Theo lý..".

    "Dương.. Dương sư huynh.. Nàng.. Nàng..".

    Dương Tu đang nói thì bên cạnh, một vị sư đệ bỗng cất lời chen ngang. Khuôn mặt khá là sửng sốt.

    Trực giác mách bảo, Dương Tu vội xoay đầu nhìn lại thi thể của cô gái đang nằm trên đất thì thấy.. đôi mắt nàng, chúng đang hé mở.
     
  8. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 417: Ác ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô nương, cô.. ư!".

    Dương Tu nói còn chưa được mấy chữ thì thanh âm liền nghẹn. Cổ hắn, nó vừa mới bị người bóp chặt. Ra tay thì hiển nhiên là Ái Chân Kha Lạc Hoàng.

    "Dương sư huynh!".

    Trông thấy Dương Tu bị tập kích, mấy vị sư đệ sư muội của hắn lập tức thúc động linh lực, đồng loạt tấn công Ái Chân Kha Lạc Hoàng.

    Nhưng, bọn họ đánh được sao?

    Bất quá một đám tiểu tu sĩ ngay đến cánh cửa chân nhân còn chưa bước tới thì sao có khả năng đối đầu cùng Ái Chân Kha Lạc Hoàng được.

    Chẳng có gì gọi là ngoài ý muốn hết, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đã giải quyết bọn họ rất nhanh. Một cái nháy mắt còn chưa đến thì cổ của năm người, toàn bộ đều bị móng tay của nàng cắt đứt hết rồi. Vẫn lành lặn, duy cũng chỉ mỗi mình Dương Tu.

    "Một lũ ngu ngốc".

    Ái Chân liếc qua năm bộ thi thể, hừ khẽ một tiếng. Tiếp đấy, dưới ánh mắt kinh hoảng của Dương Tu hiện đã bị phong bế, nàng bắt đầu thi triển tà công. Theo động tác nâng người, rồi xếp bằng của Ái Chân, tinh khí, máu huyết trong cơ thể của năm bộ tử thi nối đuôi nhau bay lên, rồi được nàng thu lấy. Chẳng mấy chốc, tinh khí, máu huyết của các thi thể đều bị hút sạch, chỉ còn lại xác khô..

    Hạ chân đáp xuống mặt đất, Ái Chân thở ra một ngụm trọc khí, chuyển mắt nhìn Dương Tu lúc này đã táng đảm kinh hồn.

    "Đ-Đừng.. Đừng.. Đừng giết.. Đừng giết ta..".

    "Đừng giết ngươi?" - Ái Chân Kha Lạc Hoàng hỏi lại - "Ngươi rất sợ chết sao?".

    "T-Tha.. Tha cho.. cho ta".

    "Tha cho ngươi?".

    Ái Chân áp tay lên mái tóc đen tuyền của mình, vừa vuốt vừa nói: "Trước ngươi xin ta đừng giết, sau lại xin ta hãy tha. Thế rốt cuộc là ngươi muốn ta đừng giết hay là muốn ta hãy tha?".

    "Đừng.. Đừng giết ta." Lần thứ ba, Dương Tu khẩn xin trong sợ hãi, khi mà trí đã rối, tâm đã loạn.

    Ái Chân, nàng tất nhiên nhận ra điều đó. Sự sợ hãi của Dương Tu là do nàng mang đến, nó hiện rõ mồn một ngay trước mắt nàng kia mà. Nhưng dù vậy, tâm nàng cũng chẳng dao động tí nào. Lòng trắc ẩn ư? Ái Chân nàng làm gì có thứ nào như thế chứ.

    Môi nở một nụ cười tươi, Ái Chân tiến sát tới chỗ Dương Tu. Nàng đặt tay lên má hắn, vuốt dần xuống cổ, qua vai rồi dừng ở phần trên của cánh tay bên trái. Trong khi cánh tay còn lại của mình, nàng đem đặt ở ngay trán Dương Tu.

    "Ngươi muốn ta đừng giết ngươi? Được, ta sẽ không giết ngươi.. Nhưng mà..".

    "A a a!".

    Trong tiếng hét thảm của Dương Tu, Ái Chân nói hết những lời còn dang dở: ".. Ta sẽ sưu hồn ngươi".

    * * *

    Ái Chân, nàng không nói chơi. Nàng làm thật. Đúng như lời mình, nàng đã thi triển thuật sưu hồn lên Dương Tu, theo cái cách thô bạo nhất, gây thương tổn cho thần hồn Dương Tu nhất.

    Tại sao không? Dương Tu với nàng có quan hệ gì đâu. Một nhân loại, một ma nhân, tàn nhẫn một chút âu cũng bình thường.

    Thần hồn thương tổn ư? Sẽ trở nên si ngốc ư?

    Mặc xác hắn.

    * * *

    Với phương thức trực tiếp và thô bạo của mình, Ái Chân chẳng mất bao nhiêu thời gian đã liền đem Dương Tu sưu hồn triệt để. Toàn bộ ký ức của hắn, hiện giờ đều đã nằm cả trong đầu nàng.

    Sau một đỗi đứng im bất động để tiêu hóa thông tin cũng như ổn định tâm tình, Ái Chân lúc này mới buông lời cảm khái: ".. Không ngờ thế giới đã đổi thay nhiều như vậy. Tiên nhân, thánh giả, long vương, bồ tát, hết thảy đều đã không còn nữa..".

    "Kha Lạc Hoàng Thị.. hẳn cũng sớm tiêu vong rồi.. Đều biến mất cả rồi..".

    * * *

    "Ha a a a..".

    Thở ra một hơi dài, Ái Chân ngước mặt lên nhìn trời. Cứ thế, sau tầm sáu bảy phút lặng im, nàng chợt cười.

    "Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    "Đều đã biến mất cả rồi! Đều đã biến mất cả rồi!".

    "Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    * * *

    "Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    * * *

    Giữa chốn núi rừng hoang vu, Ái Chân cứ như vậy, đứng cười rất lâu. Không ai biết tại sao nàng lại cười. Vì tiếc thương? Hay là vì vui sướng? Bởi lẽ, trước, Ái Chân nàng đúng có ưu thương cảm khái; thế nhưng sau, ẩn trong những tiếng cười lại là hân hoan, thích thú..

    Phải. Không một ai biết. Mà, có ai thấy để biết?

    Ở đây, chứng kiến tất cả cũng chỉ duy nhất một mình Dương Tu. Nhưng Dương Tu hắn thì..

    Hiện tại, hắn đã khác trước. Đã trở nên si ngốc do bị thương tổn thần hồn rồi.

    Là vậy đấy. Một kẻ si ngốc thì làm sao còn suy luận gì được nữa?

    Lùi một bước, cứ cho Dương Tu vẫn còn tỉnh táo, vậy thì thế nào? Hắn sẽ an toàn rời đi được ư?

    Ái Chân, nàng không thích điều đó đâu.

    Sau những tràng cười chán chê, Ái Chân cúi xuống nhìn Dương Tu đang ngồi đờ đẫn bên dưới, lè lưỡi liếm môi: "Chậc.. Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn một miếng thịt tươi nào..".

    "Nhân loại, ngươi nói xem. Bây giờ ta nên ăn bộ phận nào của ngươi trước? Giết mới ăn? Hay là ăn để giết?".

    "À, ta quên. Ta đã hứa là sẽ không giết ngươi.. Hmm.. Vậy ta sẽ cắt đi hai cánh tay ngươi thôi".

    Nói liền làm, Ái Chân nắm lấy cánh tay Dương Tu, mạnh mẽ kéo ra.

    "A a a a a!".

    "Suỵt.. Đừng có la. Mẫu thân và ca ca ta sẽ nghe thấy đấy. Bọn họ không thích ta ăn thịt người đâu".
     
  9. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 418: Vu oan giá họa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tu, các sư đệ sư muội của hắn, sáu người bọn họ bất quá đi ngang qua ngọn núi này, tình cờ trông thấy Ái Chân Kha Lạc Hoàng nằm bất động bên dưới, xuất phát từ thiện tâm nên mới dừng chân ghé xuống. Dè đâu tai họa lại bất ngờ ập đến.

    Ái Chân, nàng trước giết năm người rồi đem tinh huyết hấp thu, sau lại bằng phương thức thô bạo nhất mà sưu hồn Dương Tu, biến hắn thành một phế nhân si ngốc. Không oán không thù mà xuống tay như thế, thật là độc ác lắm thay.

    Nhưng, nào đã hết. Sự tàn độc của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nó vẫn còn tiếp diễn. Thay vì buông tha cho Dương Tu, nàng lại lần nữa ra tay với hắn.

    Đúng là nàng chẳng giết, tuy nhiên, so với giết thì đem hai tay Dương Tu kéo đứt rồi thản nhiên ngấu nghiến, việc làm này, nó còn kinh khủng hơn xuống tay hạ sát gấp chục lần.

    Thần trí đã phế, nay thân thể cũng tàn khuyết nốt, thử hỏi Dương Tu còn sống lại để làm chi?

    Ngày tháng mai sau, hắn lại phải sống tiếp thế nào?

    "Ác ma" hai chữ, nếu Ái Chân Kha Lạc Hoàng không xứng thì thiên hạ thiết nghĩ chẳng còn ai xứng nữa.

    * * *

    Trong quá khứ, Ái Chân Kha Lạc Hoàng vốn không phải người tốt. Trong hiện tại, khi đã hóa thành cương thi, Ái Chân Kha Lạc Hoàng nàng lại càng không phải người tốt. Trái lại, nàng là người xấu. Một kẻ vô cùng nguy hiểm. Đáng lo ngại hơn nữa là hôm nay, trong thời đại này đã chẳng còn Ma tôn Xích Tịch, cũng chẳng còn vương tộc Kha Lạc Hoàng Thị để mà kiểm soát nàng. Tiên nhân, thánh giả? Cũng đều biến mất cả rồi.

    Không người ước thúc, không kẻ cố kỵ, lại thêm tâm tính dị dạng, âm tàn của mình, Ái Chân Kha Lạc Hoàng rồi sẽ làm ra thêm những chuyện độc ác nào nữa?

    Khẳng định nạn nhân chết dưới ma trảo của nàng, con số sẽ không ngừng tăng lên. Vị cổ nhân xuất ra từ Cung Đâu này, rành rành là một mối họa khôn lường, có thể nguy hại đến thương sinh thiên hạ trong thời đại này.

    Hiện giờ, tất nhiên là vẫn chưa ai nhận ra được điều ấy. Bởi lẽ, số nạn nhân vẫn còn quá ít. Chết lại không phải đại nhân vật gì, làm sao tạo được tiếng vang? Nhưng tin tưởng sẽ sớm thôi, năm chữ "Ái Chân Kha Lạc Hoàng" sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của thế nhân..

    * * *

    Tương lai là vậy, Ái Chân sẽ là cơn ác mộng. Còn hiện tại, nàng vẫn chưa phải. Thay vì Ái Chân Kha Lạc Hoàng thì hôm nay, tu tiên giới lại đang dậy sóng vì một cái tên khác: "Quỷ diện nhân".

    Mọi chuyện bắt đầu từ Lam Yên Tự..

    Hôm đó, chỉ sau năm ngày kể từ lúc cuộc chạm trán giữa Ái Chân Kha Lạc Hoàng và mấy người Lăng Tiểu Ngư kết thúc, tại Lam Yên Tự - một trong tứ đại tông môn phe chính đạo, một biến cố lớn đã xảy ra. Chi tiết như sau..

    Tại tháp Thông Thiên, khi mà Phổ Hạnh - một trong tam đại thần tăng của Lam Yên Tự - đang tọa thiền thì có một tên đệ tử tìm đến, danh gọi Nhất Ngộ. Nhất Ngộ vốn dĩ là đệ tử chân truyền của Phổ Hạnh, trước nay lại rất mực thiện lương, được ông yêu mến nên tâm phòng bị của ông gần như là con số không tròn trịa. Nhưng thật chẳng may, Phổ Hạnh đã lầm. Nhất Ngộ hôm đó chạy đến trước mặt ông, hắn lại không phải chân chính Nhất Ngộ mà là do người khác dùng đạo thuật cải trang thành. Sau khi tiếp cận, kẻ gian này đã lập tức ra tay ám toán, dùng kim châm tẩm độc đâm vào tim của Phổ Hạnh..

    Lúc Phổ Hạnh hấp hối, "Nhất Ngộ" lúc này mới hiện rõ nguyên hình là một thanh niên tướng mạo bình phàm, khuôn mặt tuy chỉ hai lăm hai sáu nhưng trên mái tóc, ít nhiều đã điểm bạc, nhìn có vẻ tang thương.

    Khuôn mặt kia, Phổ Hạnh xem chừng cũng có nhận thức. Ông đã thốt lên: "Ngươi.. Là ngươi.. Lăng Tiểu Ngư..".

    "Ồ.." - Thanh âm yếu ớt của Phổ Hạnh vừa dứt, bên cạnh, người thanh niên liền tỏ ra thú vị, nói - "Phổ Hạnh đại sư, không ngờ đại sư đối với một hậu bối vô danh như ta lại có ấn tượng".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi.. tại sao?".

    "Phổ Hạnh đại sư," thất phu vô tội, hoài bích có tội ", câu này đại sư hẳn cũng biết chứ?".

    "Lăng Tiểu Ngư" tiếp tục: "Chẳng giấu gì đại sư, Lăng Tiểu Ngư ta hiện đang trọng thương, cần có Phật châu của quý tự thì mới cứu chữa được. Thêm nữa.. Theo như ta được biết thì ngoài công năng được đồn đoán là có thể cải tử hoàn sinh, Phật châu của quý tự còn có khả năng trợ giúp người tham ngộ, đột phá bình cảnh, cực kỳ hữu ích cho việc tu hành".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem chuỗi tràng hạt mà Phổ Hạnh đang đeo trên cổ tháo xuống. Hắn mỉm cười: "Phổ Hạnh đại sư, một trong số những hạt này hẳn là Phật châu nhỉ?".

    "Ngươi.. Ngươi..".

    Phổ Hạnh bất cam, cố vươn tay ra như thể muốn đòi lại báu vật của Phật môn mình.

    Chỉ tiếc sức hắn, nó yếu nhược quá rồi.

    Lăng Tiểu Ngư thương hại lắc đầu: "Phổ Hạnh, coi ngài kìa. Haizz.. Thôi được rồi, để ta tiễn đại sư ngài về cõi Niết Bàn, cho ngài gặp mặt Như Lai".

    Dứt câu. Lăng Tiểu Ngư liền xuất thủ đánh lên đầu Phổ Hạnh một chưởng, khiến ông chết ngay tức khắc. Kế đấy, hắn cúi xuống cầm tay Phổ Hạnh, dùng nó chấm lấy máu tươi, viết lên sàn một chữ không trọn vẹn. Chữ ấy là "Lăn..".

    Xong xuôi đâu đấy, lúc này, trong đầu Lăng Tiểu Ngư, một thanh âm mới cất lên: "Chủ nhân, tại sao ngài không để cho hắn sống?".

    Đáp lại, Lăng Tiểu Ngư cười mà rằng: "Hỗn Độn, cướp lấy Phật châu lại còn sát hại Phổ Hạnh - một trong tam đại thần tăng của Lam Yên Tự, tội chồng thêm tội không phải càng hay?".

    "Nhưng mà chủ nhân..".

    Lần này Hỗn Độn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lăng Tiểu Ngư, hay đúng hơn là kẻ đang cải trang thành Lăng Tiểu Ngư - quỷ diện nhân - cắt ngang: "Hỗn Độn, ta biết ngươi muốn nói gì. Yên tâm, mọi thứ ta đều đã có tính toán".

    "Chủ nhân, Hỗn Độn ngu muội, mong chủ nhân có thể giải thích".

    Cúi nhìn thi thể Phổ Hạnh, quỷ diện nhân nói ra: "Phổ Hạnh tuy rằng đã không thể nói, nhưng một chữ" Lăn.. "hắn để lại kia, nó cũng quá đủ để biến Lăng Tiểu Ngư thành kẻ tội đồ rồi".

    "Nhưng chủ nhân..".

    "Để ta nói hết".

    Quỷ diện nhân tiếp lời: "Hỗn Độn, một chữ Lăng thiếu nét, đích xác chưa đủ làm bằng chứng. Thế nhưng nếu có một ngày, khi Lăng Tiểu Ngư tiếp tục gây ra tội ác, lại" ngoài ý muốn "để người nhìn thấy rõ ràng tướng mạo, Hỗn Độn ngươi nghĩ Lam Yên Tự có khó khăn để liên hệ không?".

    Vốn cũng là kẻ thông minh, Hỗn Độn nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn đoán: "Chủ nhân, có phải ý ngài là trước chúng ta sẽ chỉ dùng duy nhất một nhân dạng khác để gây án khắp nơi, đợi cho thiên hạ cùng hướng vào nhân dạng đó rồi mới" ngoài ý muốn "để lộ nguyên hình của nhân dạng là Lăng Tiểu Ngư?".

    "Không sai. Ý ta chính là như vậy".

    Quỷ diện nhân nở nụ cười ý vị: "Hỗn Độn, cái đám danh môn chính phái này không phải tên nào cũng ngốc. Chúng ta càng lộ liễu thì càng dễ bị hoài nghi. Tỏ ra kín đáo một chút, như vậy mới đáng tin..".

    "Ồ.." Đang nói, quỷ diện nhân chợt ồ lên một tiếng, chừng như mới phát hiện ra điều gì.

    Hắn khẽ động thần niệm, lấy từ không gian giới chỉ ra một chiếc mặt nạ hình ác quỷ đeo lên mặt, rồi phá cửa tháp Thông Thiên bay ra.

    Vừa lúc, từ hướng tây, một đạo kim quang bay tới.

    "Ác tặc! Còn muốn chạy!".

    "Ba! Ba!".

    "Oành!".

    "Oành!".
     
  10. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Bài viết:
    32
    Chương 419: Chịu oan thay người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Yên Tự hôm đó, người phát hiện ra mệnh đăng của Phổ Hạnh đã tắt rồi xuất thủ hòng bắt giữ quỷ diện nhân chính là Phổ Minh - sư huynh của Phổ Hạnh.

    Xét về đạo hạnh, Phổ Minh cao hơn Phổ Hạnh một bậc, thần thông nắm giữ cũng lợi hại hơn một bậc. Nhưng, dù là như vậy, so với quỷ diện nhân, tài cán của Phổ Minh vẫn còn kém lắm.

    Kết quả? Chẳng cần phải nói. Quỷ diện nhân, hắn đã chạy thoát.

    Lẽ dĩ nhiên, chuyện ấy sẽ không dừng tại đó, vì vậy mà kết thúc. Bị giết hại là Phổ Hạnh - một trong tam đại thần tăng của Lam Yên Tự - kia mà, Lam Yên Tự sao có thể dễ dàng cho qua được?

    Thực tế, bọn họ đã phát đi thông điệp, xin sự trợ giúp từ chính giáo thiên hạ. Hệ quả là Thiên Kiếm Môn, Cửu Hoa Cung, Tam Tiên Đảo - ba đại tông môn khác của chính đạo - rất nhanh đã lên tiếng đáp lại. Cứ thế, dưới sự chỉ đạo của tứ đại tông môn, chính giáo thiên hạ ráo riết tiến hành điều tra, truy lùng quỷ diện nhân..

    Ngặt nỗi, hành tung của quỷ diện nhân quá đỗi thần bí, chẳng một tông môn nào có thể tra ra hay là tìm được. Bọn họ chỉ có thể cùng nhau thảo luận và suy đoán.

    Đã có một vài cái tên được nêu ra, nhưng trong số đó, nhận được sự đồng thuận nhiều nhất là danh tự "Đồ Tam Nương". Cũng không lạ. Dẫu sao thì dạo trước, thời điểm Đồ Tam Nương mới tái xuất, nàng cũng chính là dùng hình ảnh một quỷ diện nhân để hành động kia mà.

    Tu tiên giới thiên kỳ bách biến, đạo pháp nhiệm màu, tất nhiên không loại trừ có kẻ cố tình ngụy trang hòng đánh lạc hướng. Nhưng, thiên hạ hôm nay, liệu mấy người có thể xâm nhập vào Lam Yên Tự rồi đột nhập Thông Thiên Tháp, vô thanh vô tức giết đi Phổ Hạnh?

    Phải biết, Phổ Hạnh chính là một trong tam đại thần tăng của Lam Yên Tự, tu vi đã đạt tới cấp bậc chân nhân hậu kỳ. Kẻ có thể hạ sát một vị chân nhân hậu kỳ mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào, thiên hạ có mấy ai làm được?

    Hiếm lắm. Suy đi tính lại, duy cũng chỉ có hai cái tên là khả dĩ nhất: Vương của Thanh Khâu - Thiên Hồ Đại Mi và giáo chủ của Huyết Sát Giáo - Đồ Tam Nương. Mà Thiên Hồ Đại Mi thì.. Mặc dù những năm gần đây, vị yêu vương này đã bắt đầu nhúng tay vào thế cục tu tiên giới, đối với nhân loại càng là vô cùng bài xích, thế nhưng cũng khó có khả năng nàng là hung thủ được. Thiên Hồ Đại Mi nàng không thể chỉ vì một viên Phật châu mà hành động lỗ mãng như vậy. Vương của một tộc, nàng há lại chẳng biết cân nhắc nặng nhẹ?

    Đồ Tam Nương, đó mới là đáp án hợp lý hơn cả.

    Thử ngẫm. Đồ Tam Nương là ai? Chính là thê tử của Âm Thiên Chiếu - tông chủ Huyết Linh Tông thuở nào. Năm xưa, Huyết Linh Tông nàng chính là bị lục đại tông môn hợp sức tiêu diệt. Đối với lục đại tông môn, nàng chắc chắn vô cùng căm hận. Bởi thế cho nên việc nàng ra tay sát hại Phổ Hạnh, nó cũng không quá khó hiểu.

    Đồ Tam Nương nàng đã từng nói, sự tái xuất của nàng, mục đích là để báo thù rửa hận. Vì hàng vạn vong hồn của Huyết Linh Tông năm xưa, nàng sẽ hủy diệt lục đại tông môn..

    Thực lực cao thâm, nhân dạng cùng là quỷ diện nhân, tâm lại ngập tràn oán hận, chẳng hề cố kỵ, hung thủ sát hại Phổ Hạnh, còn ai phù hợp hơn Đồ Tam Nương nữa?

    Phải. Đúng thật tất cả vẫn mới chỉ là suy đoán từ phía cao tầng tứ đại tông môn. Nhưng bấy nhiêu cũng quá đủ để bọn họ thúc đẩy việc điều tra rồi.

    Từ sau khi Đồ Tam Nương truyền đạt ý nguyện báo thù thì Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, ai nấy cũng đã phải âm thầm lo lắng, đêm ngày bất an. Nay Phổ Hạnh bị giết, Phật châu bị cướp, bọn họ nếu nhân cơ hội mà liên kết lại để đối phó thì cũng dễ dàng hiểu được. Nói sao Huyết Sát Giáo của Đồ Tam Nương cũng đang là một đại thế lực rất đáng gờm kia mà.

    * * *

    Trùng hợp cũng tốt, cố tâm cũng được, sự thật là tứ đại tông môn của chính giáo thiên hạ đang hướng sự chú ý vào Huyết Sát Giáo, ráo riết điều tra, thậm chí gửi đi thông điệp mời giáo chủ Đồ Tam Nương ra mặt đối chất.

    Lẽ dĩ nhiên là Đồ Tam Nương, nàng đã không ra. Sợ thì nàng không hẳn đã sợ, nhưng Đồ Tam Nương nàng đâu phải kẻ ngốc mà ai bảo gì cũng nghe.

    Kêu nàng ra mặt đối chất thì nàng phải ra mặt đối chất ư? Lỡ như cái đám tứ đại tông môn kia liên kết hãm hại nàng thì sao?

    Nhân tâm hiểm ác, có trời mới biết trong đầu đám "danh môn chính phái" đó đang nghĩ gì..

    Hơn mười năm nay, tứ đại tông môn bọn họ không ngừng phái người điều tra hòng tìm ra vị trí tổng đà Huyết Sát Giáo mà chẳng được. Có khi vụ Phổ Hạnh lần này vốn chỉ là bẫy rập. Thân là nhất giáo chi chủ, trên vai gánh vác cả an nguy của vạn giáo đồ, Đồ Tam Nương nàng cẩn trọng âu cũng là nên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...