Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 350: Một cái tát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "U u u.. u u u..".

    "U u u.. u u u..".

    Chữ cuối cùng trong miệng Lăng Tiểu Ngư vừa ra hết thì dị biến liền nổi lên. Vốn đang yên ắng, những cơn gió bỗng nối nhau xuất hiện, mang theo những tiếng "u u" xa xăm, rờn rợn..

    Tất nhiên, gió không phải thứ kỳ lạ duy nhất. Thực chất, bản thân Lăng Tiểu Ngư mới là điểm mấu chốt, đáng để quan tâm hơn hết thảy.

    Trong tràng thanh âm như vọng lên từ chốn thâm uyên vô tận khiến người cảm thấy ghê rợn kia, khí tức trên mình hắn cũng trở nên cực kỳ hung bạo. Đặc biệt là ở bàn tay phải của hắn. Tại lòng bàn tay, cỗ lực lượng màu đen không ngừng tuôn ra. Nó nhiều tới nỗi khiến cho không gian hơn mười thước trước mặt Lăng Tiểu Ngư hắn toàn bộ đều biến thành màu đen. Tăm tối vô cùng.

    Thế rồi, giữa lòng bàn tay phải của Lăng Tiểu Ngư, dấu ấn hắc ngư bỗng động, bơi hẳn ra bên ngoài.

    Trên đường hắc ngư bơi, cỗ lực lượng tăm tối phủ rộng hơn mười thước không gian kia thi nhau tìm đến, dung nhập vào bên trong cơ thể nó. Và, khi mà quá trình dung nhập ấy kết thúc thì..

    Hắc ngư đã chẳng còn là hắc ngư nữa. Con cá đen kia bây giờ đã hoàn toàn lột xác, biến thành một sinh vật cường đại hơn rất nhiều. Nó có thân hình như rắn, đuôi như đuôi cá, bốn chân, mỗi chân năm vuốt, trên đầu có một đôi sừng hệt như sừng hươu, mình đầy vảy..

    Là rồng. Đích thị là rồng - một linh chủng mạnh mẽ thuộc hàng bậc nhất của thuở hồng hoang. Hơi khác so với hình ảnh được truyền lưu trong nhân gian có chăng chỉ ở một điểm: Cánh. Con rồng của Lăng Tiểu Ngư, nó có tận những bốn cánh, hai lớn hai nhỏ..

    "Grừ.. ừ..".

    Không có một màn thị uy hay đe dọa nào, hắc long sau khi được triệu hồi chỉ phát ra những tiếng kêu khe khẽ. Nanh chẳng nhe, vuốt chẳng múa, nó lặng lẽ lượn quanh người Lăng Tiểu Ngư, tựa hồ muốn bảo vệ cho hắn.

    "Huyền Long..".

    Vẻ điên cuồng phấn khích đã bớt đi đôi chút, Lăng Tiểu Ngư đưa tay chạm nhẹ vào cái đầu to lớn của con rồng trước mặt, khẽ nói: "Phải làm phiền ngươi rồi".

    "Grừ..".

    Rất có linh tính, hắc long sau khi nghe xong liền lắc đầu, ý tứ như thể đang bảo "Không hề gì".

    Lăng Tiểu Ngư vỗ nhẹ lên mình hắc long thêm một cái, rồi mới chuyển mắt nhìn về phía thân ảnh lục vĩ yêu hồ.

    "Nguyệt cô nương quả nhiên là bậc anh thư, một người quân tử".

    Thừa hiểu đối phương đang nói về vấn đề gì, Thiên Hồ Nguyệt hừ lạnh: "Ta chờ đợi bất quá chỉ để xem nhân loại ngươi có thể xuất ra thủ đoạn bậc nào mà thôi".

    Mấy lời này, dĩ nhiên đều là thật. Với việc đã biến về chân diện, với nguồn yêu lực dồi dào của mình, Thiên Hồ Nguyệt có thừa lòng tin để hạ sát Lăng Tiểu Ngư, bất kể hắn xuất ra thêm bao nhiêu thủ đoạn đi nữa.

    Lùi một bước, lúc nãy cứ cho là nàng bỏ qua mọi thứ mà lao lên tấn công đi nữa, vị tất đã ngăn được Lăng Tiểu Ngư thi triển thần thông?

    Lăng Tiểu Ngư cũng đâu phải kẻ ngốc. Hắn rõ ràng đã có chuẩn bị. Cỗ lực lượng bành trướng trước khi hắc long hiện thân kia, nó há chỉ để trang trí? Nếu như lúc nãy Thiên Hồ Nguyệt nàng ra tay, e chính nàng mới là người bị thiệt.

    Quan sát hắc long đang chậm rãi uốn lượn quanh thân địch nhân, Thiên Hồ Nguyệt đánh giá: "Lăng Tiểu Ngư, một lần nữa ngươi lại khiến ta cảm thấy ngạc nhiên".

    Nghe vậy, Lăng Tiểu Ngư mới nở nụ cười nhàn nhạt: "Được Nguyệt cô nương chú ý, Lăng Tiểu Ngư ta cảm thấy vinh hạnh".

    Hòa nhã, thân thiện, đấy là những gì mà Lăng Tiểu Ngư vừa mới thể hiện. Tuy nhiên, nó không tiếp diễn. Sau câu nói nọ, thay vì tiếp tục "chuyện trò" thì hắn bỗng chỉ tay về phía trước, miệng đồng thời hô lớn:

    "Huyền Long, chiến!".

    "Hống!".

    Vỗn đang an tĩnh, hắc long vừa nhận được mệnh lệnh của chủ nhân thì liền đổi ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên hung dữ vô cùng. Bốn cánh dang rộng, trong tiếng thét đinh tai, nó lao thẳng về phía thân ảnh lục vĩ yêu hồ.

    "Thiên Hồ Nguyệt ta há lại sợ ngươi!".

    Nơi đối diện, Thiên Hồ Nguyệt chẳng chút yếu thế, thấy hắc long lao đến thì cũng lập tức phóng ra nghênh đón.

    Yêu trảo vung lên, nàng nhắm đầu hắc long đánh xuống.

    "Hống!".

    "Ầm!".

    Một trước một sau, hai thanh âm nối nhau vang lên. Cái trước là từ trong miệng hắc long phát ra, còn cái sau thì chính là tiếng va chạm giữa thân thể nó và mặt đất.

    Cái tát vừa rồi của lục vĩ yêu hồ, hắc long nó đã không thể né tránh.

    Trên không, Thiên Hồ Nguyệt nhìn xuống thân ảnh hắc long bên dưới, cất lời miệt thị: "Một chút tàn hồn quyện với linh lực hiển hóa ra cũng dám cùng ta tranh phong? Ngu xuẩn!".

    "Lăng Tiểu Ngư! Còn thủ đoạn gì cứ mang hết ra đây!".
     
  2. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 351: Một cái tát.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "U u u.. u u u..".

    "U u u.. u u u..".

    Chữ cuối cùng trong miệng Lăng Tiểu Ngư vừa ra hết thì dị biến liền nổi lên. Vốn đang yên ắng, những cơn gió bỗng nối nhau xuất hiện, mang theo những tiếng "u u" xa xăm, rờn rợn..

    Tất nhiên, gió không phải thứ kỳ lạ duy nhất. Thực chất, bản thân Lăng Tiểu Ngư mới là điểm mấu chốt, đáng để quan tâm hơn hết thảy.

    Trong tràng thanh âm như vọng lên từ chốn thâm uyên vô tận khiến người cảm thấy ghê rợn kia, khí tức trên mình hắn cũng trở nên cực kỳ hung bạo. Đặc biệt là ở bàn tay phải của hắn. Tại lòng bàn tay, cỗ lực lượng màu đen không ngừng tuôn ra. Nó nhiều tới nỗi khiến cho không gian hơn mười thước trước mặt Lăng Tiểu Ngư hắn toàn bộ đều biến thành màu đen. Tăm tối vô cùng.

    Thế rồi, giữa lòng bàn tay phải của Lăng Tiểu Ngư, dấu ấn hắc ngư bỗng động, bơi hẳn ra bên ngoài.

    Trên đường hắc ngư bơi, cỗ lực lượng tăm tối phủ rộng hơn mười thước không gian kia thi nhau tìm đến, dung nhập vào bên trong cơ thể nó. Và, khi mà quá trình dung nhập ấy kết thúc thì..

    Hắc ngư đã chẳng còn là hắc ngư nữa. Con cá đen kia bây giờ đã hoàn toàn lột xác, biến thành một sinh vật cường đại hơn rất nhiều. Nó có thân hình như rắn, đuôi như đuôi cá, bốn chân, mỗi chân năm vuốt, trên đầu có một đôi sừng hệt như sừng hươu, mình đầy vảy..

    Là rồng. Đích thị là rồng - một linh chủng mạnh mẽ thuộc hàng bậc nhất của thuở hồng hoang. Hơi khác so với hình ảnh được truyền lưu trong nhân gian có chăng chỉ ở một điểm: Cánh. Con rồng của Lăng Tiểu Ngư, nó có tận những bốn cánh, hai lớn hai nhỏ..

    "Grừ.. ừ..".

    Không có một màn thị uy hay đe dọa nào, hắc long sau khi được triệu hồi chỉ phát ra những tiếng kêu khe khẽ. Nanh chẳng nhe, vuốt chẳng múa, nó lặng lẽ lượn quanh người Lăng Tiểu Ngư, tựa hồ muốn bảo vệ cho hắn.

    "Huyền Long..".

    Yes24 adsVẻ điên cuồng phấn khích đã bớt đi đôi chút, Lăng Tiểu Ngư đưa tay chạm nhẹ vào cái đầu to lớn của con rồng trước mặt, khẽ nói: "Phải làm phiền ngươi rồi".

    "Grừ..".

    Rất có linh tính, hắc long sau khi nghe xong liền lắc đầu, ý tứ như thể đang bảo "Không hề gì".

    Lăng Tiểu Ngư vỗ nhẹ lên mình hắc long thêm một cái, rồi mới chuyển mắt nhìn về phía thân ảnh lục vĩ yêu hồ.

    "Nguyệt cô nương quả nhiên là bậc anh thư, một người quân tử".

    Thừa hiểu đối phương đang nói về vấn đề gì, Thiên Hồ Nguyệt hừ lạnh: "Ta chờ đợi bất quá chỉ để xem nhân loại ngươi có thể xuất ra thủ đoạn bậc nào mà thôi".

    Mấy lời này, dĩ nhiên đều là thật. Với việc đã biến về chân diện, với nguồn yêu lực dồi dào của mình, Thiên Hồ Nguyệt có thừa lòng tin để hạ sát Lăng Tiểu Ngư, bất kể hắn xuất ra thêm bao nhiêu thủ đoạn đi nữa.

    Lùi một bước, lúc nãy cứ cho là nàng bỏ qua mọi thứ mà lao lên tấn công đi nữa, vị tất đã ngăn được Lăng Tiểu Ngư thi triển thần thông?

    Lăng Tiểu Ngư cũng đâu phải kẻ ngốc. Hắn rõ ràng đã có chuẩn bị. Cỗ lực lượng bành trướng trước khi hắc long hiện thân kia, nó há chỉ để trang trí? Nếu như lúc nãy Thiên Hồ Nguyệt nàng ra tay, e chính nàng mới là người bị thiệt.

    Quan sát hắc long đang chậm rãi uốn lượn quanh thân địch nhân, Thiên Hồ Nguyệt đánh giá: "Lăng Tiểu Ngư, một lần nữa ngươi lại khiến ta cảm thấy ngạc nhiên".

    Nghe vậy, Lăng Tiểu Ngư mới nở nụ cười nhàn nhạt: "Được Nguyệt cô nương chú ý, Lăng Tiểu Ngư ta cảm thấy vinh hạnh".

    Hòa nhã, thân thiện, đấy là những gì mà Lăng Tiểu Ngư vừa mới thể hiện. Tuy nhiên, nó không tiếp diễn. Sau câu nói nọ, thay vì tiếp tục "chuyện trò" thì hắn bỗng chỉ tay về phía trước, miệng đồng thời hô lớn:

    "Huyền Long, chiến!".

    "Hống!".

    Vỗn đang an tĩnh, hắc long vừa nhận được mệnh lệnh của chủ nhân thì liền đổi ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên hung dữ vô cùng. Bốn cánh dang rộng, trong tiếng thét đinh tai, nó lao thẳng về phía thân ảnh lục vĩ yêu hồ.

    "Thiên Hồ Nguyệt ta há lại sợ ngươi!".

    Nơi đối diện, Thiên Hồ Nguyệt chẳng chút yếu thế, thấy hắc long lao đến thì cũng lập tức phóng ra nghênh đón.

    Yêu trảo vung lên, nàng nhắm đầu hắc long đánh xuống.

    "Hống!".

    "Ầm!".

    Một trước một sau, hai thanh âm nối nhau vang lên. Cái trước là từ trong miệng hắc long phát ra, còn cái sau thì chính là tiếng va chạm giữa thân thể nó và mặt đất.

    Cái tát vừa rồi của lục vĩ yêu hồ, hắc long nó đã không thể né tránh.

    Trên không, Thiên Hồ Nguyệt nhìn xuống thân ảnh hắc long bên dưới, cất lời miệt thị: "Một chút tàn hồn quyện với linh lực hiển hóa ra cũng dám cùng ta tranh phong? Ngu xuẩn!".

    "Lăng Tiểu Ngư! Còn thủ đoạn gì cứ mang hết ra đây!".
     
  3. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 352: Cắn xé.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng phía dưới, Lăng Tiểu Ngư không nói lời nào. Gương mặt hắn, như cũ vẫn rất chi lãnh đạm.

    Khinh thị Huyền Long của hắn ư?

    Vậy thì Thiên Hồ Nguyệt nàng lầm to rồi.

    Huyền Long của hắn nào phải chỉ đơn thuần là một chút tàn hồn quyện cùng linh lực hiển hóa ra. Hư ảnh? Không. Huyền Long của hắn là chân long đích thị. Thậm chí, so với cái gọi thiên long, thải phượng trứ danh trong truyền thuyết, Huyền Long của hắn còn khủng bố hơn gấp nhiều lần.

    Tuy rằng bây giờ, sau đại kiếp nạn năm đó, cùng với cái chết của vị Chí thượng kia, sức mạnh chân chính của Huyền Long cũng đã gần như tiêu thất hết, nhưng rồng có yếu thì vẫn là rồng, há là thứ một con lục vĩ yêu hồ có tư cách khinh thị.

    Với niềm tin vững chắc vào thú sủng của mình, Lăng Tiểu Ngư bảo trì im lặng, tiếp tục bàng quan đứng nhìn. Hắn đang chờ đợi..

    "Grừ..".

    Cũng không để Lăng Tiểu Ngư hắn phải đợi chờ quá lâu, phía bên kia, hắc long đã chuyển mình đứng dậy. Nó ngước lên nhìn thân ảnh lục vĩ yêu hồ, đột nhiên há to chiếc miệng đen ngòm của mình.

    Từ bên trong, một luồng sáng phóng ra. Uy năng thì miễn bàn, ghê gớm vô cùng. Phàm những nơi mà nó đi qua, không gian lập tức rung động, trở nên bất ổn, có dấu hiệu tùy thời bị phá vỡ.

    "Khủng bố", đấy là hai từ vừa hiện lên trong đầu Thiên Hồ Nguyệt.

    Phải, nàng đã không thể hình dung ra được hắc long kia lại có thể xuất ra một cỗ lực lượng to lớn tới như vậy. Luồng hắc quang ấy, e chỉ cần bị đánh trúng thôi thì Thiên Hồ Nguyệt nàng sẽ hình thần câu diệt ngay.

    Dẹp đi lòng khinh thị, Thiên Hồ Nguyệt vội vàng chuyển thân né tránh.

    Trong khả năng, nàng đã né được luồng sáng hủy diệt nọ. Nhưng..

    Thiên Hồ Nguyệt nàng né được một lần chứ không thể né được hai lần. Theo sau luồng sáng, hắc long đã nhanh chóng tiếp cận. Long trảo vươn ra, nó nắm lấy một trong sáu chiếc đuôi của Thiên Hồ Nguyệt.

    "Grào!".

    Hung hiểm cận kề, Thiên Hồ Nguyệt cả kinh thất sắc, cấp tốc thi triển thần thông. Sau mông nàng, sáu chiếc đuôi loáng cái đã kéo dài thêm mấy chục thước. Bằng tốc độ mắt thường khó lòng theo kịp, chúng hướng về phía hắc long, đem nó quấn chắt.

    Bất chấp, kể cả khi tứ chi lẫn bốn chiếc cánh đều bị Thiên Hồ Nguyệt kìm tỏa, hắc long vẫn hung hăng như thường. Chiếc miệng đen ngòm một lần nữa mở ra, nhưng thay vì một luồng sáng hủy diệt nữa thì nó lại dùng phương thức thô sơ và nguyên thủy nhất: Cắn. Hay đúng hơn là.. nó táp. Đối tượng thì hiển nhiên là con lục vĩ yêu hồ đang ở sát ngay bên cạnh đây.

    Yes24 ads "Gáo.. áo!".

    Cơn đau làm cho thanh âm của Thiên Hồ Nguyệt cũng bị biến dạng. Bỏ qua hết thảy những cái gọi là tôn nghiêm, thân phận, giống như hắc long, nàng há miệng cắn vào cổ nó.

    * * *

    "Nhị tỷ!".

    "Nhị tỷ!".

    Dưới mặt đất, được bao bọc bởi sáu tấm linh thuẫn màu đen, Thiên Hồ Cổ chứng kiến một màn cắn xé kia thì trái tim cũng nhảy dựng.

    Chẳng rõ từ bao giờ nước mắt đã chảy dài trên má, nàng khản giọng hướng thương khung hô hoán:

    "Dừng lại đi!".

    "Nhị tỷ, đừng đánh nữa!".

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi dừng lại đi! Ta xin ngươi dừng lại đi!".

    * * *

    Tròng mắt khẽ đảo, Lăng Tiểu Ngư liếc qua chỗ Thiên Hồ Cổ, nhưng.. vẫn không nói gì.

    Dừng lại?

    Hắn không thể. Trừ phi Thiên Hồ Nguyệt chịu thỏa hiệp, đồng ý thu tay trước thì họa may.

    Chỉ là.. nàng tình nguyện sao?

    "Thiên Hồ Nguyệt kia rõ ràng là một nữ cường nhân, lại cộng thêm sự khinh thị đối với nhân loại, khẳng định nếu chưa tới bước đường cùng thì tuyệt đối sẽ không cùng ta thỏa hiệp. Muốn nàng thu tay mà nói.. trừ phi bây giờ ta bảo Gia Gia đem Cổ Cổ bắt giữ rồi uy hiếp nàng..".

    * * *

    Suy đi tính lại, trải qua một hồi cân nhắc, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng đưa ra quyết định.

    Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, trích một giọt tinh huyết, tại hư không vẽ ra một loạt hoa văn kỳ lạ.

    Miệng niệm chú ngữ, hắn đem hoa văn đánh về phía hắc long.

    "Huyền Long, kết thúc đi".

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư! Dừng lại! Ta bảo ngươi dừng lại!".

    * * *

    Đem tiếng kêu la, đem cả những giọt lệ gạt đi tất thảy, Lăng Tiểu Ngư dứt khoát bỏ qua ý nguyện của Thiên Hồ Cổ.

    Tại sao?

    Đến cùng là tại sao?

    Thiên Hồ Cổ không tài nào hiểu được. Lăng Tiểu Ngư của hôm nay đã khác xưa quá nhiều. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là dáng hình đó, nhưng tâm tính hắn, nó đã chẳng còn thuần lương như trước nữa rồi.

    Năm đó, nàng và hắn vốn chỉ là người dưng nước lã, ấy vậy mà khi thấy nàng bị người nặng lời xua đuổi, hắn đã liền tiến tới an ủi, còn mua kẹo hồ lô cho nàng ăn, thậm chí kể cả khi vốn đã biết rõ nàng là yêu tộc đi nữa.

    Nhị tỷ nàng thường nói nhân - yêu hữu biệt, khó thành bằng hữu; cũng hay bảo nhân tâm hiểm ác, lòng người xảo trá, khuyên nàng phải thật cẩn trọng. Thiên Hồ Cổ nàng đã lựa chọn tin theo. Theo thời gian, cùng với sự trưởng thành, nàng đối với nhân loại ngày càng cảnh giác hơn. Nhưng, dù là vậy, Thiên Hồ Cổ nàng vẫn luôn dành ra một vị trí gọi là ngoại lệ. Ở nơi đó có cất chứa một đoạn ký ức tươi đẹp, có lưu giữ một thân ảnh khờ khạo thiện lương..

    Nhưng hôm nay, sợ rằng nó đã sụp đổ rồi.
     
  4. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 353: Tàn cục.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng Tiểu Ngư! Dừng lại! Dừng lại đi!"

    ".. Ta bảo ngươi dừng lại..".

    Kêu mãi không nghe, gọi mãi chẳng được, bên trong kết giới, Thiên Hồ Cổ bất lực khụy xuống. Tâm nàng, nó đau. Một phần vì sự lạnh lùng của Lăng Tiểu Ngư, nhưng đa phần là bởi vì tỷ tỷ nàng.

    Trên thương khung, trải qua một đỗi cùng hắc long tranh đấu, nhị tỷ nàng đã gánh chịu khá nhiều thương tổn. Từ long trảo, từ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Vết cắn xé, chúng hiện hữu khắp nơi. Máu tươi loang lổ chảy dài..

    Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Thiên Hồ Cổ nàng nhìn thấy tỷ tỷ bị thương nhiều như vậy, thê thảm như vậy. Tất cả.. tất cả đều là do Lăng Tiểu Ngư gây ra.

    Vì cái gì chứ?

    Lăng Tiểu Ngư hắn rốt cuộc là vì cái gì chứ?

    Hắn nói chỉ muốn biết vị trí nàng hái linh quả, Thiên Hồ Cổ nàng đã đồng ý sẽ nói cho hắn biết rồi, tại sao hắn vẫn không chịu dừng tay?

    Thứ Lăng Tiểu Ngư hắn muốn, thực sự có phải chỉ là một chút thông tin kia?

    Thiên Hồ Cổ, nàng chẳng còn tin nổi nữa rồi.

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư.. Lăng Tiểu Ngư..".

    "Ngươi độc ác lắm..".

    * * *

    "Hống!".

    "Grào.. ào!

    * * *

    Được đề xuất cho bạn

    Lấy Phải Nam Thần Tàn Ác

    Lấy Phải Nam Thần Tàn Ác

    Đỉnh Luyện Thần Ma

    Đỉnh Luyện Thần Ma

    Đề nghị từ

    Thiên Hồ Cổ đích xác đã rất đau lòng; oán giận? Cũng ít nhiều. Nhưng, bất kể tâm nàng có đau bao nhiêu, lòng nàng có oán bao nhiêu thì cũng chả để làm gì. Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu còn tốt bụng như thuở ban đầu gặp gỡ ấy. Cuộc chiến, nó vẫn tiếp tục diễn ra. Những vết thương trên mình tỷ tỷ nàng, chúng cũng mỗi lúc một nhiều lên. Trong khi ấy, hắc long thì khác, dẫu có tổn thương, rất nhanh vết thương đã liền lành lại. Suốt quá trình tranh đấu từ nãy đến giờ, nhị tỷ nàng hầu như đã không thể gây hại được gì cho nó.

    Với sự chênh lệch ấy, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Qua hồi lâu tranh đấu, rốt cuộc nhị tỷ nàng cũng chính thức rơi ở thế hạ phong, liên tục bị hắc long dồn ép.

    Thế rồi," Ầm "một tiếng, từ trên không trung, nhị tỷ nàng đã bị hắc long đánh bay xuống đất.

    * * *

    " Nhị tỷ! "Trông thấy cảnh ấy, một lần nữa, Thiên Hồ Cổ bất lực kinh hô.

    Và, lại một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư bỏ hết ở ngoài tai.

    Thần niệm khẽ động, hắn truyền đạt đến thú sủng của mình:" Bắt giữ ".

    Nhận lệnh, nơi không trung, hắc long kêu lên một tiếng, chuyển mình lao xuống đất.

    Đúng lúc này, đang trọng thương nằm bên dưới, thân ảnh lục vĩ yêu hồ bỗng bất thình lình há to chiếc miệng đỏ ngòm của mình. Ngay tức khắc, một luồng ánh sáng màu trắng bắn ra.

    Uy năng kinh khủng vô cùng.

    " Hống! ".

    Nửa vì bất ngờ, nửa do tốc độ của luồng sáng quá nhanh nên hắc long đã không kịp xoay trở, hứng trọn đòn công kích của đối thủ. Nó đau đớn gào lên.

    " Xẹt! ".

    Thấy đã đắc thủ, Thiên Hồ Nguyệt liền dịch chuyển, tiếp tục tấn công. Tuy nhiên, mục tiêu lần này của nàng lại không phải hắc long. Lăng Tiểu Ngư mới là đối tượng được chọn.

    Bắt giặc phải bắt tên cầm đầu!

    Hắc long dẫu lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn của Lăng Tiểu Ngư mà thôi. Chỉ cần khống chế được Lăng Tiểu Ngư, như vậy hắc long sẽ chẳng còn là vấn đề nữa.

    Quyết định của Thiên Hồ Nguyệt, không thể không nói cực kỳ sáng suốt. Nhưng.. sáng suốt chắc gì đã đúng.

    " Cầm tặc cầm vương ", bốn chữ này Thiên Hồ Nguyệt nàng có thể nghĩ đến thì Lăng Tiểu Ngư há lại không?

    Môi nhếch nhẹ, Lăng Tiểu Ngư chả buồn né tránh. Cánh tay trái hắn giơ lên, từ bên trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng màu trắng tuôn ra, hóa thành thực thể.

    Lại thêm một con bạch long?

    Thật ra thì không. Chẳng có thêm con rồng nào nữa hết. Thực lực hiện tại của Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa thể làm được điều đó, cùng lúc thao túng song long. Thứ mà hắn vừa mới thi triển, bất quá một bức tường năng lượng mà thôi.

    Thiên Hồ Nguyệt muốn công kích, vậy thì Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ cần phòng ngự là được. Còn việc bắt giữ nàng, hết thảy đã có hắc long lo liệu.

    * * *

    " Ong! ".

    " Ong! ".

    Không ngoài dự tính, trước lớp phòng ngự kiên cố của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt đã vô pháp thực hiện được ý đồ. Bức tường linh lực kia, trong nhất thời nàng thật là xuyên qua không nổi.

    " Hống! ".

    " Chết tiệt!".

    Phía trước không thể đánh, sau lưng hắc long đã lại tiếp cận, Thiên Hồ Nguyệt oán giận chửi luôn một câu. Sáu chiếc đuôi đột ngột quật hẳn về một phía, nàng lựa chọn tránh đi.

    Nhưng, ngay lúc thân ảnh nàng lần nữa hiện ra ở một vị trí khác thì một đạo hắc quang đã liền bắn tới. Là từ trong miệng hắc long bay ra.

    Thời gian quá gấp, Thiên Hồ Nguyệt tự biết đã vô pháp tránh né, chỉ có thể cố gắng đương đầu. Quanh thân nàng, một màn chắn tức thì được dựng lên.

    Tiếc rằng.. Thiên Hồ Nguyệt nàng không phải Lăng Tiểu Ngư. Yêu lực của nàng ghê gớm đấy, nhưng trong sát na ngắn ngủi, nàng lại xoay trở được bao nhiêu?

    Lớp phòng hộ mà nàng vừa tạo ra, nó căn bản chỉ có thể ngăn được tối đa ba thành lực lượng của hắc long mà thôi.
     
  5. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 354: Tàn cục 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói thì chậm, nhưng thực tế, mọi thứ lại diễn ra vô cùng chóng vánh. Từ lúc đạo hắc quang đánh tới cho đến khi lớp phòng hộ của Thiên Hồ Nguyệt bị phá vỡ, cùng lắm là một cái nháy mắt.

    Mất đi lá chắn bảo vệ, lẽ tất yếu, Thiên Hồ Nguyệt buộc phải đón nhận bảy thành lực lượng còn lại của đòn công kích.

    Trên không, một lần nữa, thân ảnh nàng bị đánh bay cả đoạn dài. Miệng trào máu tươi.

    Dẫu vậy, khá hơn ban nãy, lần này Thiên Hồ Nguyệt nàng vẫn miễn cưỡng trụ được, chưa tới nỗi bị vùi dập xuống đất.

    "Nhị tỷ!".

    "Nhị tỷ!".

    Không biết đã là lần thứ mấy Thiên Hồ Cổ khản giọng kêu gào. Lệ trào khoé mắt, nàng dùng hết sức bình sinh đánh lên kết giới, ý đồ phá vỡ. Lúc này đây, nàng chỉ muốn lao ra, cùng tỷ tỷ mình đương đầu hiểm nguy. Sống cùng sống, chết cùng chết.

    "Ong!".

    Những tưởng với tu vi chân nhân sơ kỳ quá đỗi nhỏ bé của mình, Thiên Hồ Cổ sẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi kết giới thì bất ngờ thay, lớp bảo hộ đã hoàn toàn tiêu thất. Sáu tấm linh thuẫn màu đen đã vô thanh vô tức mà biến mất.

    Được tự do, Thiên Hồ Cổ chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức hướng thân ảnh tỷ tỷ mình lao đến.

    Nhưng nàng di chuyển còn chưa được bao lâu thì bóng dáng lục vĩ yêu hồ đã biến mất. Thay vào đó, trong hình hài nhân loại, Thiên Hồ Nguyệt đã vòng tay ôm lấy nàng, rồi hóa thành một đạo bạch quang cùng nhau bỏ chạy.

    Phải, là chạy. Thiên Hồ Nguyệt đã hoàn toàn thoái ý, không muốn tiếp tục đánh nhau với Lăng Tiểu Ngư thêm nữa. Nàng sợ rồi.

    Thủ đoạn của Lăng Tiểu Ngư kia thực quá ghê gớm. Thiên Hồ Nguyệt nàng căn bản khó mà chống đỡ được.

    Thắng? Chỉ sợ tiếp tục kéo xuống, hung hiểm sẽ là nàng..

    Chết, Thiên Hồ Nguyệt nàng không sợ. Nhưng.. Chết trong tay một tên nhân loại, Thiên Hồ Nguyệt nàng thật là chẳng cam tâm chút nào. Huống hồ..

    Hiện diện ở đây, há đâu chỉ mỗi Thiên Hồ Nguyệt nàng?

    Yes24 adsNàng còn có muội muội. Nàng phải bảo vệ muội muội của mình, phải đưa nó an toàn trở về Thanh Khâu..

    Vì sự bình an của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt nén chịu đau đớn, bất chấp tổn hại thân thể mà thi triển bí thuật nhằm đề thăng tốc độ lên mức tối đa để hòng tẩu thoát.

    Ý định là có, cũng hoàn toàn hợp lẽ. Nhưng, thỏa đáng không đồng nghĩa thành công. Thực tế thì.. nàng đã thất bại.

    Thiên Hồ Nguyệt nàng có bí thuật, người khác há lại không?

    Nàng muốn chạy, nhưng ai cho nàng chạy?

    Lăng Tiểu Ngư không muốn, mà Gia Gia cũng sẽ không cho.

    Chỉ thấy đang đứng dưới mặt đất, Gia Gia dùng những ngón tay nhỏ bé của mình múa may bắt quyết, miệng hô lớn: "Khởi!".

    Dị biến tức thì phát sinh.

    Vốn dĩ trống rỗng, trước mặt tỷ muội Thiên Hồ, một bức tường màu tím bất thình lình xuất hiện, chặn đứng lối đi.

    Động tác chững lại, Thiên Hồ Nguyệt vung tay đánh ra một chưởng.

    "Ong!".

    Trúng phải công kích, bức tường màu tím liền rung lên. Nhưng, nó không biến mất.

    Mắt thấy đòn tấn công của mình đã vô dụng, Thiên Hồ Nguyệt quyết định quay đầu, chạy sang hướng khác.

    "Đừng có mơ!".

    Theo sau thanh âm non nớt, Gia Gia lại tiếp tục chỉ tay, lại hô: "Khởi!".

    Hệt như vừa rồi, một bức tường màu tím khác liền hiện ra.

    "Lên!".

    Lại thêm một tiếng hô nữa được phát ra từ miệng Gia Gia.

    Bức tường thứ ba tức thì xuất hiện.

    * * *

    Đông, tây, nam, cả ba phương vị hiện đều đã bị Gia Gia phong tỏa, điều đó khiến cho hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ phải buộc lòng dừng lại. Có muốn, các nàng cũng không thể chạy. Bởi lẽ, trừ bỏ ba bức tường kín kẽ phong tỏa đông - tây - nam ba hướng kia ra thì phía bắc - phương vị cuối cùng cũng sớm đã bị Lăng Tiểu Ngư trấn giữ.

    Tứ bề thọ địch, hẳn có thể dùng trong trường hợp này đi.

    * * *

    "Thiên Hồ Nguyệt ngươi muốn chạy, dễ như vậy sao?".

    Từ dưới đất, Gia Gia đạp không bay đến, đứng sát bên cạnh Lăng Tiểu Ngư. Nó nhì hai tỷ muội Thiên Hồ, nói tiếp: "Hứ, Thiên Hồ Nguyệt ngươi quên ở đây còn có Gia Gia ta ư? Ngươi tưởng nãy giờ ta chạy đông chạy tây chỉ là vì muốn tránh bị dư lực tổn thương thôi ư?".

    "Thiên Hồ Nguyệt, ta cho ngươi biết. Gia Gia ta đây cũng rất lợi hại đấy. Bản lãnh của ta tuyệt đối sẽ không kém hơn ngươi đâu".

    "Gia Gia.." - Trong lòng như có tảng đá đè nặng, Thiên Hồ Nguyệt trầm giọng - "Xem ra ta đã quá xem thường ngươi".

    Tới lúc này, Thiên Hồ Nguyệt há còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng biết bản thân đã quá sai lầm rồi. Từ đầu đến cuối, Thiên Hồ Nguyệt nàng chỉ chăm chăm vào Lăng Tiểu Ngư mà bỏ qua kẻ đồng hành cùng hắn. Chẳng cần nhiều, chỉ ba bức tường vừa được dựng lên kia thôi cũng quá đủ để nói lên thực lực của Gia Gia rồi.

    Đối phương không phải chỉ là một chân nhân sơ kỳ đỉnh phong như ban đầu nàng âm thầm nhận định. Rất có thể.. Rất có thể đối phương chính là một vị chân nhân hậu kỳ hàng thật giá thật.

    Chân nhân hậu kỳ? Ai có thể ngờ được một "cô bé" nho nhỏ, kẻ chỉ vì vài ba xâu kẹo hồ lô mà phùng mang trợn má, cùng người tranh đoạt thế kia lại là chân nhân hậu kỳ..

    Một Lăng Tiểu Ngư thần bí thôi là kinh khủng lắm rồi, giờ lại còn thêm một Gia Gia cũng khó lường chẳng kém. Áp lực này.. không khỏi quá lớn rồi đi.
     
  6. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 355: Tàn cục 3.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng Tiểu Ngư".

    Giữa lúc Thiên Hồ Nguyệt đang âm thầm lo lắng, tìm phương nghĩ cách thì bên cạnh nàng, giọng Thiên Hồ Cổ cất lên.

    Với cái nhìn đầy oán giận, Thiên Hồ Cổ chất vấn: "Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?".

    "Tỷ muội ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại đối với chúng ta như vậy?".

    "Chẹp..".

    Bên này, Gia Gia nghe xong liền hướng nam nhân bên cạnh tặc lưỡi: "Tiểu Ngư, coi bộ ngươi đã khiến nàng oán giận rồi a".

    Lăng Tiểu Ngư từ chối trả lời. Bỏ qua Gia Gia, hắn hồi đáp Thiên Hồ Cổ: "Cổ Cổ, ta không định sẽ làm hại hai người".

    Không có ý gây hại?

    Thiên Hồ Cổ nổi đóa, khó kiềm thêm được nữa.

    Là ai đã âm thầm bám theo tỷ muội các nàng rồi bất ngờ tập kích?

    Là ai đã gọi ra hắc long, sai khiến nó thương tổn tỷ tỷ nàng, bất chấp nàng ra sức kêu gào, thậm chí van xin?

    Chính là Lăng Tiểu Ngư hắn.

    Sau ngần ấy việc, bây giờ hắn lại nói hắn không hề cố ý gây thương hại gì?

    Thiên Hồ Cổ nàng không phải đứa trẻ lên ba!

    Nấm tay siết chặt, Thiên Hồ Cổ hít mạnh một hơi, nói: "Ngươi không phải Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư mà ta biết không phải như vậy..".

    "Khác nhau thế nào?".

    "Hắn tốt hơn ngươi. Gấp trăm lần".

    Yes24 ads "Nói vậy là bây giờ muội thấy ta rất xấu xa?".

    "Xấu xa?" - Thiên Hồ Cổ chả có tí gì gọi là nể nang, e ngại, nàng chửi thẳng - "Ngươi vốn không phải người! Ta hận ngươi!".

    Lăng Tiểu Ngư im lặng, nét mặt trầm đi trông thấy.

    Thanh âm lạnh nhạt, hắn hỏi: "Ta đánh tỷ tỷ muội bị thương, muội liền mắng ta độc ác, không phải con người. Thế, nếu bây giờ ta đem tỷ tỷ muội giết chết, trong mắt muội ta sẽ biến thành thứ gì?".

    "Ngươi..".

    Rốt cuộc thì Thiên Hồ Cổ cũng phải sợ hãi.

    "Giết tỷ tỷ.. Lăng Tiểu Ngư hắn vậy mà muốn giết tỷ tỷ..".

    Cho rằng ý muốn giết người là việc mà Lăng Tiểu Ngư đã định, theo phản xạ, Thiên Hồ Cổ quay sang nhìn tỷ tỷ.

    Sắc mặt chẳng tốt hơn muội muội mình bao nhiêu, Thiên Hồ Nguyệt cắn răng, nói với Lăng Tiểu Ngư: "Thả muội muội ta đi".

    Lăng Tiểu Ngư không đáp, chờ nghe tiếp.

    "Để muội muội ta rời khỏi đây, ta sẽ để ngươi tùy nghi định đoạt".

    "Không được!".

    Bỏ lại tỷ tỷ, Thiên Hồ Cổ sao đành. Nàng phản đối ngay: "Nhị tỷ, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết! Muội sẽ không bỏ tỷ lại đâu!".

    * * *

    "Haizz.. Hai người các ngươi làm cái gì vậy chứ? Chúng ta chỉ là..".

    Gia Gia chứng kiến một màn lâm li bi đát của hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ thì lắc đầu, lúc này mới chủ động giải thích.

    Chỉ là lời trong miệng, nó còn chưa kịp nói ra thì đã bị người ta cản lại.

    Được đề xuất cho bạn

    Hệ Thống 'Ăn Thịt' Chuyên Nghiệp

    Hệ Thống 'Ăn Thịt' Chuyên Nghiệp

    Thanh Mai Không Gả Hai Lần

    Thanh Mai Không Gả Hai Lần

    Đề nghị từ

    Lăng Tiểu Ngư bước thêm vài bước, nhìn phía đối diện, nói: "Thiên Hồ Nguyệt, hình như ngươi đã quên mất hoàn cảnh của mình. Hiện giờ, ngươi vốn đã là cá nằm trên thớt, không có tư cách ra điều kiện với ta".

    "Ngươi.. khục khục..".

    Theo sau tiếng ho của tỷ tỷ, Thiên Hồ Cổ cũng biểu lộ sự căm hận trong lòng. Nàng siết tay đến rướm máu: "Lăng Tiểu Ngư, đến cùng là ngươi muốn cái gì? Rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu để chúng ta đi?".

    "Để hai người đi?".

    Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, rồi nói tiếp, giọng vẫn hững hờ như cũ: "Cổ Cổ, ta có thể giữ cho muội được an toàn, sẽ không động đến muội".

    "Còn nhị tỷ ta?".

    Đợi một lúc vẫn chưa thấy hồi âm, tưởng Lăng Tiểu Ngư thực muốn giết tỷ tỷ mình, Thiên Hồ Cổ mới bảo: "Lăng Tiểu Ngư, để tỷ tỷ ta được yên. Chỉ cần ngươi không động đến tỷ tỷ ta, muốn ta làm gì cũng được".

    "Cổ Cổ!".

    * * *

    Thiên Hồ Nguyệt đã lên tiếng phản đối. Thú thực là nàng đã rất bất ngờ, cũng vô cùng xúc động. Hoạn nạn mới thấy rõ chân tình. Giờ thì nàng đã biết, đối với muội muội, người tỷ tỷ nàng đây cũng vô cùng quan trọng..

    Điều ấy, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên cũng nhìn thấy được. Dù vậy, nét mặt hắn vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Xem ra với hắn, bấy nhiêu thôi còn chưa đủ.

    Giọng trầm thấp, trong sự kinh ngạc của Gia Gia, hắn nói ra yêu cầu của mình: "Cổ Cổ, muốn ta bỏ qua cho tỷ tỷ muội không phải không được. Cởi hết y phục ra đi. Chỉ cần muội cởi hết y phục ra, ngay bây giờ, ta sẽ lập tức thả tỷ tỷ của muội đi".

    "Cổ Cổ, đừng nghe hắn!".

    "Nhị tỷ..".

    "Cổ Cổ, nhân loại xảo trá, dù muội có làm theo lời hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho tỷ đâu. Đừng đánh mất tôn nghiêm của mình. Cùng lắm.. cùng lắm hôm nay chúng ta sẽ táng thân chỗ này..".

    Bước ra phía trước, Thiên Hồ Nguyệt cất lời miệt thị: "Lăng Tiểu Ngư, còn tưởng ngươi là đại nhân vật, hóa ra cũng chỉ thuộc phường hạ đẳng, một tên tiểu nhân bỉ ổi đê hèn!".

    "Muốn giết Thiên Hồ Nguyệt ta? Mạng ta ở đây, ngươi tới mà lấy!".
     
  7. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 356.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần nữa".

    Đấy là ba chữ vừa thốt ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư, cho thấy ý tứ không còn muốn cùng Thiên Hồ Nguyệt đánh nhau nữa.

    Trước đó, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn không muốn mạng của nàng; bây giờ, hắn lại càng không muốn. Bởi vì Thiên Hồ Cổ - muội muội của nàng - đã cho hắn thấy rõ tâm tư rồi.

    Đúng như yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư hắn, Thiên Hồ Cổ đã tự mình cởi bỏ y phục. Chính trong khoảnh khắc Thiên Hồ Nguyệt tiến lên trước ấy, ở đằng sau, nàng đã trút xuống xiêm y.

    "Lăng Tiểu Ngư." - Nàng nói, không một chút ngượng ngùng hay xấu hổ, nếu có, cũng chỉ duy nhất một thứ: Sự xa cách tận cùng - "Giữ lời hứa của ngươi".

    * * *

    "Cổ Cổ, muội.. muội..".

    Sững sờ, gần như chết lặng, Thiên Hồ Nguyệt mấp máy đôi môi, muốn nói thêm gì đó mà không được. Cổ nàng, nó như vừa bị ai đó bóp nghẹn.

    Nàng ứa nước mắt, chầm chậm quay đầu nhìn Lăng Tiểu Ngư, gằn từng tiếng một: "Lăng.. Tiểu.. Ngư!".

    "Nhị tỷ!".

    Phía sau, Thiên Hồ Cổ vừa trông thấy tỷ tỷ định lao đi thì liền vươn tay ra níu giữ. Tiếc thay, nàng lại chẳng đủ sức.

    "Nhị tỷ không được!".

    "Gia Gia, bảo hộ nàng!".

    * * *

    Một lần nữa, cuộc chiến đã lại bắt đầu. Thiên Hồ Nguyệt đã lại biến thành lục vĩ yêu hồ; tiếng long ngâm, nó lại cất lên.

    Hơi khác chăng là lần này, thay vì chỉ một mình Huyền Long thì cả Lăng Tiểu Ngư cũng đã trực tiếp tham chiến. Hắn cần phải đánh.

    Trạng thái hiện giờ của Thiên Hồ Nguyệt đang vô cùng bất ổn. Vẻ điên cuồng kia, đó là dấu hiệu chẳng tốt đẹp gì. Nói không chừng nàng sắp tự bạo, quyết đem tất cả cùng kéo xuống mồ luôn cũng nên.

    Để ngăn chặn một kết quả tồi tệ xảy ra, cho chính bản thân Thiên Hồ Nguyệt, cho tất cả mọi người, Lăng Tiểu Ngư hắn cần mau chóng đem nàng khống chế.

    Được đề xuất cho bạn

    Đại Thiếu Tướng, Quá Háo Sắc!

    Đại Thiếu Tướng, Quá Háo Sắc!

    Nương Tử Ngoan Ngoãn Để Ta Ăn

    Nương Tử Ngoan Ngoãn Để Ta Ăn

    Đề nghị từ

    Với quyết tâm cùng lực lượng vượt trội hơn hẳn, lại cộng thêm sự mất kiểm soát của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư đã không quá khó khăn để hoàn thành ý định. Tại thời điểm Huyền Long vừa đem thân ảnh lục vĩ yêu hồ tóm giữ thì hắn cũng liền áp sát, tung đòn quyết định ngay.

    Ấn pháp màu đen loé lên, hắn nhắm thẳng ngay trán lục vĩ yêu hồ đánh xuống!

    "Ba!".

    "Grào.. ào!".

    "Nhị tỷ!".

    * * *

    * * *

    "Grào.. ào!".

    "Grào.. ào!".

    "Tiểu Ngư, ở đây còn một con nữa nè!".

    Theo tiếng hô gọi của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư đưa mắt nhìn qua thì quả thấy đã xuất hiện thêm một con yêu hồ to lớn nữa. Trừ bỏ sau mông chỉ có ba chiếc đuôi ra thì tất cả đều giống hệt như Thiên Hồ Nguyệt vừa mới bị hắn và Huyền Long đánh gục.

    Thiên Hồ Cổ, nàng cũng hiện nguyên hình rồi.

    * * *

    "Grào.. ào!".

    "Grào.. ào!".

    Nhìn tam vĩ yêu hồ đang lồng lộn cào cấu bên trong kết giới do mình dùng tử tinh cầu tạo thành, Gia Gia cau mày nhận xét: "Nàng bây giờ còn hung dữ hơn tỷ tỷ mình nữa".

    "Gia Gia, không phải ta đã kêu ngươi bảo hộ nàng rồi sao. Sao lại để nàng biến thành như vầy..".

    Nghe Lăng Tiểu Ngư trách, Gia Gia lập tức đáp trả ngay: "Thì ta đã dùng kết giới phong tỏa nàng lại rồi đấy thôi. Làm sao ta biết được nàng sẽ trở nên hung dữ tới độ này".

    "Mà, ngươi trách móc cái gì chứ? Sự thể thành ra như bây giờ, hết thảy còn không phải do ngươi?".

    Gia Gia chưa hết bực bội, hậm hực tiếp: "Lúc nãy thu tay rồi cùng nhau thương lượng có phải được rồi không. Cổ Cổ cũng đã bảo sẽ nói cho ngươi biết vị trí chỗ hái linh quả rồi a..".

    "Hứm.. Bày đặt làm bộ làm tịch, cố tình tỏ ra hung ác. Tiểu Ngư ngươi thích nhìn nữ nhân cởi truồng lắm à?".

    Lần lượt chỉ vào Thiên Hồ Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự và Thiên Hồ Cổ đang phẫn nộ ra sức cào cấu cắn xe bên trong kết giới của mình, Gia Gia đề cao thanh âm thêm một chút: "Đấy. Thấy hậu quả chưa?".

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong, không nói gì. Quả thực Gia Gia mắng hắn chẳng oan. Mọi thứ trở nên tệ hại như bây giờ, trách nhiệm đa phần đều thuộc về hắn.

    "Haizz.. Ta cũng đâu biết các nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy. Lúc nãy chỉ bất quá có chút hiếu kì..".

    "Thôi được rồi. Để ta xử lý".

    Thở nhẹ một hơi, Lăng Tiểu Ngư đem Huyền Long thu hồi, giọng nghiêm túc: "Gia Gia, triệt hồi kết giới đi".

    "Ngươi tính làm gì?" - Gia Gia có chút lo ngại - "Tiểu Ngư ngươi không phải lại muốn đem nữ nhi nhà người ta đánh cho thương tích đầy mình đó chứ?".

    "Yên tâm. Ta sẽ cẩn thận, không để nàng bị thương".

    "Nhớ cẩn thận đấy".

    Gia Gia dặn dò lần cuối, rốt cuộc cũng làm theo lời Lăng Tiểu Ngư, đem kết giới triệt hồi.

    "Grào.. ào!".

    Ngay lập tức, kết giới vừa biến mất thì thân ảnh tam vĩ yêu hồ liền xông ra. Trong tiếng kêu oán hận, Thiên Hồ Cổ vung yêu trảo đánh tới.

    Đã có chuẩn bị, Lăng Tiểu Ngư nghiêng mình tránh đi. Bằng tốc độ vượt trội hơn hẳn, hắn nhanh chóng tiếp cận Thiên Hồ Cổ. Với ấn pháp màu đen trong tay, hắn đánh lên trán nàng.

    "Ba!".

    "Bịch!".

    Thân ảnh tam vĩ yêu hồ tức khắc lảo đảo, trụ được vài giây thì liền rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
     
  8. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 357: Giải thích.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phù.. ù..".

    Dạ thở phào, Gia Gia đem viên tử tinh cầu bỏ vào trong túi, cất tiếng hỏi: "Giờ ngươi tính thế nào?".

    "Còn tính thế nào? Dĩ nhiên giúp các nàng biến trở lại nhân hình".

    "Rồi sau đó?".

    "Chữa trị thương tổn, đợi các nàng tỉnh lại".

    "Gia Gia, qua giúp một tay đi".

    * * *

    * * *

    Mấy canh giờ sau.

    Tại một ngọn núi khác, cách xa địa điểm giao chiến trước đó.

    Bên trong thạch động vừa mới khai mở chưa lâu, Gia Gia hiện đang ngồi cạnh đống lửa do đích thân nó nhóm, chống cằm nhìn hai thân ảnh đang nằm bất động ở chiều đối diện.

    Ngắm nghía một hồi, nó chợt hé môi lẩm bẩm: "Người ta nói yêu trong thiên hạ, đẹp nhất không ai qua được hồ yêu. Lúc trước còn chưa mấy tin tưởng, bây giờ xem ra quả đúng chẳng sai tí nào".

    "Thiên Hồ Nguyệt thì băng cơ ngọc cốt, hoa nhan nguyệt mạo; còn Cổ Cổ.. Đợi năm mười năm nữa, sợ rằng tiên tử trong truyền thuyết cũng khó mà ăn được nàng. Bách bàn nan miêu, bách niên nan ngộ a".

    "Mà ngẫm cũng đúng. Cũng chỉ có nhan sắc bậc này thì mới lay động được Tiểu Ngư, khiến hắn chấp nhận làm kẻ tiểu nhân vô sỉ, công khai sắc tâm yêu cầu Cổ Cổ nàng phải cởi bỏ y phục.. Chậc, suy cho cùng thì Tiểu Ngư hắn cũng là nam nhân mà. Mỹ lệ thế kia, ngay cả ta còn thấy động tâm nữa là..".

    "Hmm.. Nhớ lại lúc Cổ Cổ trút hết xiêm y, trên ngực nàng hình như có một vết bớt rất đẹp. Là hình gì ấy nhỉ?".

    "Để tới xem thử nào".

    Nghĩ liền làm, Gia Gia nhấc mông đứng dậy, chậm rãi hướng chỗ Thiên Hồ Cổ tiến qua.

    Dáng vẻ điềm nhiên, nó từ tốn đem áo Thiên Hồ Cổ vạch hẳn một khoảng rộng. Trường y bên ngoài, lớp áo bên trong, thậm chí cả nội y Gia Gia nó cũng chẳng tha.

    Yes24 adsVết bớt nằm ở tận trên da thịt a. Nếu không vạch hết thì làm sao mà thấy được chứ.

    ".. Nhớ là nằm ở ngay ngực mà, sao lại không thấy. Hay là ở bên trái..".

    Mấy ngón tay chuyển di, Gia Gia lại tiếp tục mò sang bên ngực còn lại.

    "À, nó đây rồi. Ta nhớ là có mà".

    "Chậc, vết bớt đẹp thật..".

    "Ưm..".

    Trong lúc Gia Gia đang tỉ mỉ xem xét ngực, à không, là vết bớt trên ngực Thiên Hồ Cổ thì nằm bên dưới, từ trong cổ họng nàng, một tiếng ưm khẽ cất lên.

    Kế đấy, Thiên Hồ Cổ từ từ mở mắt..

    "A!".

    "Ui da..".

    Bất ngờ bị người hất văng, Gia Gia xoa mông, nhăn mày: "Cổ Cổ, ngươi làm cái gì vậy..".

    Thiên Hồ Cổ vừa mới định thần liền vội vàng lao tới bên cạnh Thiên Hồ Nguyệt, khẩn trương xem xét. Khi đã xác nhận tỷ tỷ mình vẫn bình an vô sự, tính mạng vẫn còn, lúc này nàng mới chỉnh đốn lại y phục, ngó qua Gia Gia - kẻ đã bị mình xô ra ban nãy.

    "Các ngươi đã làm gì chúng ta?".

    "Làm gì? Chúng ta có làm gì đâu".

    Có chút bất mãn, Gia Gia chủ động đem đầu đuôi kể lại: "Sau khi Cổ Cổ ngươi và tỷ tỷ ngươi bất tỉnh, chúng ta đã giúp các ngươi bình ổn khí tức, rồi chữa trị cho các ngươi, mang các ngươi tới khai mở thạch động này..".

    "À, còn chuyện lúc nãy.. Cổ Cổ ngươi cũng đừng có hiểu lầm. Ta chỉ là thấy vết bớt trên ngực ngươi rất đẹp, hơi tò mò nên mới vạch ra xem thôi".

    Nghe qua lời tường thuật của Gia Gia, sự khẩn trương của Thiên Hồ Cổ cũng phần nào giảm bớt. Tuy vậy, cảnh giác thì như cũ vẫn còn. Nghi vấn cũng vậy.

    Nàng hỏi tiếp: "Các ngươi đã phong bế lực lượng của chúng ta?".

    Gia Gia cũng không phủ nhận: "Ừ".

    Nó giải thích: "Tiểu Ngư nói làm vậy để tránh cho tỷ muội các ngươi loạn động, gây thêm phiền toái".

    "Lăng Tiểu Ngư..".

    Nhớ đến cái tên bất lương kia, Thiên Hồ Cổ đảo quanh tìm kiếm. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, hình như nàng vẫn chưa nhìn thấy hắn.

    "Cổ Cổ ngươi không cần tìm, Tiểu Ngư hắn đi ra ngoài rồi. Bây giờ chỉ có ta ở đây để trông chừng các ngươi thôi".

    * * *

    "Rốt cuộc thì các ngươi muốn gì ở chúng ta?".

    "Chẹp..".

    Gia Gia chép môi, bảo: "Thì như lúc đầu Tiểu Ngư nói đấy. Hắn chỉ muốn biết vị trí Cổ Cổ ngươi đã hái linh quả thôi".

    "Chỉ như vậy?".

    Thiên Hồ Cổ không tin. Đối phương tốn bao nhiêu công sức như vậy để bắt giữ tỷ muội các nàng, há chỉ đơn giản vì muốn biết vị trí kia thôi. Nếu mà đúng thật như vậy thì tại sao lúc nàng đã thỏa hiệp, cam nguyện nói ra, Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn bỏ ở ngoài tai?

    Thái độ lạnh lùng của hắn lúc ấy, Thiên Hồ Cổ nàng vẫn còn nhớ rất rõ..

    Dường như cũng hiểu được tâm tư của Thiên Hồ Cổ, Gia Gia thay Lăng Tiểu Ngư nói hộ: "Cổ Cổ, ta thật là không có gạt ngươi đâu. Mục đích của Tiểu Ngư thực chỉ đơn giản muốn biết cái vị trí kia thôi. Lúc đó hắn hung ác như vậy, tất cả đều là ngụy trang hết a".

    "Ngụy trang? Vì cái gì?".

    "Thì.. Ta nghe hắn nói là hắn muốn kiểm tra xem sức mạnh của bản thân tới đâu nên mới quần nhau với tỷ tỷ ngươi. Hmm, lúc đầu là vậy đấy. Còn về sau.. Cổ Cổ ngươi cũng thấy mà, tỷ tỷ ngươi rất hung dữ, hắn đâu có lựa chọn".

    "Thật là không có sao?".

    Thiên Hồ Cổ hừ khẽ: "Thời điểm nhị tỷ ta thoái lui, các ngươi vẫn tiếp tục dồn ép. Lăng Tiểu Ngư hắn còn muốn giết tỷ ấy, còn bắt ta.. Đấy là ngụy trang? Ta có thể tin được sao?".
     
  9. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Messages:
    81
    Chương 358: Sa vào lòng địch.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu không muốn tin thì không cần phải tin".

    Bên trong động Thiên Hồ Cổ vừa nói dứt câu thì gần như lập tức, từ phía ngoài, một giọng nam nhân truyền vào.

    Theo sau, một thân hắc y nhanh chóng xuất hiện. Đúng là Lăng Tiểu Ngư.

    Trông thấy hắn, Thiên Hồ Cổ liền khẩn trương lên hẳn. Theo bản năng, nàng nhích về sau một chút.

    Đối lập với nàng, nơi gần đó, Gia Gia lại tỏ ra rất hào hứng. Nó bật người dậy, chạy nhanh về phía Lăng Tiểu Ngư. Động tác mau lẹ, nó đoạt lấy hai con dã điểu sớm đã được người mổ bụng nhổ lông, miệng liến thoắng: "Tiểu Ngư Tiểu Ngư, đây là chim gì vậy? Thịt của nó có ngon không?".

    "Sơn kê. Mùi vị không tệ".

    Lăng Tiểu Ngư đáp gọn, đáp xong thì liếc nhìn Thiên Hồ Cổ, cuối cùng dừng trên người Thiên Hồ Nguyệt đang còn nằm bất động ở kế bên.

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi lại muốn làm gì?".

    Chả buồn nói, họ Lăng thu hồi ánh mắt. Hắn dứt khoát bỏ qua, để mặc cho Thiên Hồ Cổ muốn nghĩ gì thì nghĩ. Đối phương nếu đã không muốn tin, hắn có giải thích thế nào cũng vô dụng.

    "Gia Gia, đưa sơn kê đây ta tẩm gia vị".

    * * *

    Công đoạn tẩm ướp rất nhanh liền kết thúc. Và khi nó kết thúc thì một công đoạn khác lập tức được bắt đầu. Trên mớ than hồng vừa được tách ra từ đống lửa, hai con sơn kê hiện đang được người quay nướng.

    Trong quá trình nấu nướng ấy, từ đầu đến cuối, Lăng Tiểu Ngư thủy chung vẫn bảo trì im lặng. Thậm chí đôi lúc, kể cả khi Thiên Hồ Cổ có kiềm lòng không được mà cất tiếng hỏi thì hắn cũng chỉ liếc qua một cái rồi thôi, chả thèm hồi âm. Đáp lại, có chăng là người ngồi bên cạnh hắn: Gia Gia.

    Tay cầm que củi, Gia Gia tốt bụng thay người nói hộ: "Cổ Cổ, ta đã nói rồi, Tiểu Ngư hắn thật không có ý tổn hại tỷ muội các ngươi đâu".

    "Nếu thực không có thì hãy giải phong bế cho chúng ta đi".

    "Cái này.. Cổ Cổ à, không được đâu. Chúng ta mà giải phóng bế, thể nào tỷ muội các ngươi cũng loạn động, tới chừng đó chúng ta lại phải đánh nhau. Aizz.. mệt lắm".

    Yes24 ads "Hừ.. Nói tới nói lui thì các người vẫn là muốn giam cầm tỷ muội chúng ta".

    Như nghĩ tới gì, Thiên Hồ Cổ nhẹ cắn bờ môi. Nàng gạt đi e ngại, can đảm đứng dậy rồi tiến đến trước mặt Lăng Tiểu Ngư.

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi không giữ lời".

    "Chuyện gì?" Vẫn thái độ hững hờ, Lăng Tiểu Ngư hỏi lại, ánh mắt như cũ chả buồn nhìn lên.

    Bực tức, Thiên Hồ Cổ nói ra: "Ngươi đã hứa chỉ cần ta làm theo yêu cầu, ngươi sẽ lập tức thả tỷ tỷ ta đi".

    "Phải, lúc đó ta đúng là có hứa như vậy".

    "Vậy tại sao bây giờ ngươi vẫn bắt giữ tỷ tỷ ta?".

    "Bởi vì ta đã nuốt lời".

    Quá đỗi hiển nhiên. Một kẻ đã nuốt lời thì đâu cần tuân thủ hứa hẹn làm gì. Tuy rằng có chút vô sỉ, nhưng.. Lăng Tiểu Ngư hắn thực không ngại làm người vô sỉ lắm đâu.

    Đối với thái độ dửng dưng thừa nhận ấy của Lăng Tiểu Ngư hắn, khỏi phải nghĩ, Thiên Hồ Cổ dĩ nhiên chẳng tài nào chấp nhận cho được. Nàng rất tức giận, tới độ không thể thốt ra thành lời.

    "Ngươi.. ngươi..".

    Lắp bắp mãi chẳng thành câu, Thiên Hồ Cổ rốt cuộc quyết định hành động luôn. Trong tiếng hét to, nàng vung chân đá vào người tên nam nhân trơ trẽn trước mặt.

    Chỉ là..

    Thời điểm toàn thịnh Thiên Hồ Cổ nàng còn vô pháp động được vào người Lăng Tiểu Ngư thì huống chi là bây giờ, khi tu vi đã bị phong bế.

    Như một lẽ tất yếu, chân Thiên Hồ Cổ vừa mới tiếp cận, còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Lăng Tiểu Ngư vung tay bắt giữ.

    Bất cam, Thiên Hồ Cổ tiếp tục vung tay đánh xuống.

    Phản ứng không chậm, Lăng Tiểu Ngư đem xiên thịt ném cho Gia Gia cầm, tiếp đấy thì chuyển hướng bắt giữ cánh tay thon của Thiên Hồ Cổ nàng, rồi kéo mạnh.

    Chân bị bắt, tay bị giữ, giờ lại còn bị người dụng lực kéo đi, Thiên Hồ Cổ khó có thể trụ thêm được nữa, lập tức ngã luôn vào lòng địch nhân.

    "Buông ra!".

    "Mau buông ra!".

    Thiên Hồ Cổ ra sức giãy giụa, cố gắng vùng vẫy, nhưng nàng càng vùng, càng giãy thì tay chân nàng lại càng bị người nắm chặt hơn.

    "Đồ khốn! Buông ta ra!".

    "Lăng Tiểu Ngư! Mau buông ta ra!".

    La hét, vẫy vùng, hết thảy đều không có tác dụng. Bí bách, Thiên Hồ Cổ dùng luôn tới miệng. Nàng há to, cắn mạnh vào tay kẻ đang kìm giữ mình.

    * * *

    "Oa..".

    Ngồi ở bên kia đống lửa, Gia Gia chứng kiến một màn giãy giụa cắn xé như vậy, không khỏi trợn mắt há mồm.

    Thật là đặc sắc a!

    "Chậc.. Ta biết mà. Tiểu Ngư hắn đối với Cổ Cổ khẳng định đã nảy sinh sắc tâm. Mới rồi hắn chắc chắn cố tình làm như vậy".

    ".. Chỉ có điều Cổ Cổ cũng ngoan cường quá đi..".

    "Để coi tiếp nào".
     
  10. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 359: Cắn nơi đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia Gia là vậy, vốn chả có ý tứ can ngăn. Hoàn toàn trái lại, nó cảm thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt rất chi thú vị. Với phát cắn giữ hoài không buông kia của Thiên Hồ Cổ, nó muốn biết Lăng Tiểu Ngư sẽ xử trí thế nào.

    Cứ thế, trong sự theo dõi sát sao của Gia Gia nó, khoảng tầm chục giây sau thì tiếng Lăng Tiểu Ngư cất lên.

    Trong cái cau mày, hắn nói với Thiên Hồ Cổ: "Muội còn tính cắn tới bao giờ?".

    Không ai đáp lại.

    Thiên Hồ Cổ, nàng vẫn như cũ, giữ chặt cánh tay của Lăng Tiểu Ngư hắn. Mà, đâu chỉ giữ không không, nàng còn ra sức nghiến nát da thịt hắn nữa.

    Hãy nhìn xem. Máu, nó đã chảy hẳn thành dòng, thấm ướt cả một mảng lớn y phục của Thiên Hồ Cổ nàng rồi.

    Nén nhịn đau đớn, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu uy hiếp: "Cổ Cổ, mau buông ra. Nếu muội còn không buông thì đừng trách ta..".

    Uy hiếp sao?

    Nằm bên dưới, Thiên Hồ Cổ khinh thường. Lăng Tiểu Ngư hắn nếu muốn đánh nàng thì cứ việc đánh, Thiên Hồ Cổ nàng chẳng sợ.

    Muốn nàng thả? Nàng cứ giữ đấy, cứ cắn đấy.

    "Lăng Tiểu Ngư, ta cắn chết ngươi!".

    Hận ý tràn ngập trong lòng, Thiên Hồ Cổ lại càng dụng lực nhiều hơn.

    "Cổ Cổ, ta hỏi lại: Muội có chịu thả không?".

    "Ư..".

    "Đây là muội ép ta đấy".

    Trước sự lì lợm của thiếu nữ trong lòng, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng phải nổi cáu. Thần tình đanh lại, hắn ghì Thiên Hồ Cổ chặt hơn, đầu cúi thấp.

    Hôn?

    Dẫu muốn cũng chẳng được. Miệng của Thiên Hồ Cổ hiện đâu có rảnh.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn không hôn. Thay vì hôn thì.. hắn cắn. Tuy nhiên, khác với Thiên Hồ Cổ, nơi hắn cắn chả phải tay, lực đạo được dùng cũng chẳng quá mạnh. Trái lại, nó nhẹ nhàng lắm, lưu lại bất quá một vết bầm nho nhỏ.

    Nhưng, chính vết cắn nhẹ tênh ấy, nó đã khiến cho nạn nhân là Thiên Hồ Cổ phải giật bắn người. Không biết lấy sức lực từ đâu, nàng vậy mà có thể vùng thoát ra khỏi sự kìm tỏa của Lăng Tiểu Ngư.

    Tay trái che ngực, tay phải chỉ thẳng, Thiên Hồ Cổ chưa hết kinh hoảng, miệng lắp bắp: "Ngươi.. Ngươi.. Ngươi..".

    * * *

    Thiên Hồ Cổ muốn nói lắm, nhưng lúc này nàng lại không biết nên nói gì cho phải. Tâm trí nàng, nó đang bấn loạn..

    Thật sự thì nàng đã hết sức bất ngờ. Có nghĩ thế nào nàng cũng không sao hình dung ra được Lăng Tiểu Ngư lại làm như vậy, cắn vào cái nơi nhạy cảm đó của mình.

    Vô sỉ? Hạ lưu? Chẳng đủ dùng. Lăng Tiểu Ngư hắn còn hơn thế nữa..

    Bộ ngực phập phồng, khuôn mặt đỏ ửng, Thiên Hồ Cổ thực muốn phát điên. Và khẳng định là nàng sẽ phát điên thật nếu không có sự tác động đến từ Lăng Tiểu Ngư.

    "Cổ Cổ, nếu muội còn làm loạn thì hậu quả sẽ khó lường lắm đấy. Ta không dám đảo bảo mình vẫn sẽ nhẹ nhàng giống như trước nữa đâu", đấy là những gì Lăng Tiểu Ngư hắn đã nói.

    Đe dọa! Rành rành là đe dọa!

    Nhớ lại một màn vừa mới xảy ra, Thiên Hồ Cổ lập tức sinh thoái ý. Ngọn lửa sắp bạo phát trong lòng cũng theo đó hạ đi đôi chút.

    "Lăng Tiểu Ngư! Người là thứ hạ lưu, đê tiện!".

    "Ngươi.. Ngươi không phải người!".

    * * *

    "Cổ Cổ".

    Sau một thoáng mắt tròn mắt dẹt, Gia Gia - vị khán giả rất đỗi nhiệt tâm - cuối cùng cũng quyết định lên tiếng. Nó quẹt tay ngang miệng, nhanh chóng tiếp lời: "Thật ra ngươi không cần mắng hắn như vậy. Tiểu Ngư hắn vốn dĩ đâu có phải con người".

    Thừa hiểu ý tứ của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư bên đây cũng gật đầu đồng thuận: "Phải. Có lẽ bây giờ Lăng Tiểu Ngư ta đã không còn là con người nữa rồi".

    * * *

    "Ngươi.. Các ngươi..".

    Thiên Hồ Cổ trông thấy Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia kẻ tung người hứng, thái độ bình thản thì nội tâm càng thêm "khiếp hãi".

    Hai kẻ này.. bọn họ quá ghê tởm rồi.

    Theo bản năng, nàng đưa chân bước lui.

    "Ưm..".

    Đúng lúc này, một thanh âm khe khẽ chợt cất lên. Là từ trong cổ họng Thiên Hồ Nguyệt phát ra. Nàng đang hồi tỉnh.

    Nhanh hơn tất thảy, Thiên Hồ Cổ vừa phát giác liền động thân di chuyển, đưa tay dìu đỡ tỷ tỷ mình. Thực dạ quan tâm, nàng gọi: "Nhị tỷ. Nhị tỷ..".

    "Ư..".

    "Nhị tỷ, là muội, Cổ Cổ đây".

    "Cổ Cổ..".

    Sau khi nhận ra thân ảnh thân quen của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt mới cựa mình, cố ngồi hẳn dậy.

    Chỉ là, vừa mới dụng lực, lưng còn chưa thẳng thì khuôn mặt Thiên Hồ Nguyệt nàng đã liền đại biến.

    Trong tầm mắt nàng, bóng dáng của Lăng Tiểu Ngư đã vừa mới hiện ra.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...