Cửu Vĩ Huyết Lệ - Bông Xinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bông Xinh, 17 Tháng mười hai 2018.

  1. Bông Xinh

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong căn phòng rộng thênh thang, Lang ca ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất trên lầu, những ngón tay thon dài còn bận vuốt những lọn tóc mềm, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Tả Thiệu đứng bên cạnh, giọng buồn chán:

    "Không còn gì vui sao? Nãy giờ ta còn chưa thấy hàng cực phẩm ở đâu".

    Tả Thiệu hiểu ý liền vỗ tay ba cái, một tên thủ hạ phía sau nhanh chóng lui ra ngoài. Hắn lại hướng Lang Ca cung kính đáp:

    "Đại vương xin chờ một lát".

    * * *

    Lâm Tiểu Nhã trong lòng bồn chồn, dự cảm không lành. Nàng đảo mắt nhìn khắp phòng ngoại trừ tên mặt lạnh thì cả đám vẫn ru rú ngồi ôm chặt nhau như muốn tìm lấy điểm tựa nào đó.

    Cả căn phòng chìm trong u tối tĩnh mịch.

    Mộc Hạo Hiên trong lòng cũng bắt đầu nôn nóng. Từ lúc bắt đầu có những âm thanh lạ đến giờ, vành tai hắn vẫn luôn âm thầm cử động để nghe ngóng tình hình bên ngoài. Lúc này hắn đột nhiên lên tiếng, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ:

    "Rất nhanh sẽ đến lượt chúng ta. Các ngươi chuẩn bị tinh thần đi".

    Lâm Tiểu Nhã ghe hắn nói vậy liền sửng sốt hỏi: "Ngươi biết chuyện gì đang diễn ra?".

    Mộc Hạo Hiên chưa kịp trả lời, cánh cửa sắt bỗng 'ầm ầm' mở ra, bao nhiêu ánh sáng bên ngoài túa vào trong phòng. Giữa cửa đứng sừng sững năm bưu hãn lực lưỡng. Tên cầm đầu ra lệnh:

    "Lôi chúng đi".

    Tức thì bốn gã kia liền bước vào trong dùng dây xích sắt vừa to vừa chắc nịch xích từng người lại. Sau đó kéo ra ngoài hành lang.

    Cả đám được lôi ra khỏi phòng, đi qua khúc quanh cuối hành lang là lại sang một hành lang khác, ánh đèn đuốc chói lòa rọi vào mắt những kẻ đã quen dần với bóng tối khiến tất thảy đều nheo nheo con mắt, đưa tay lên che chắn lẩn trốn. Một lúc sau mới nhìn kĩ được mọi thứ xung quanh.

    Lâm Tiểu Nhã đảo mắt nhìn tứ phía, trước mắt là quang cảnh không khác gì nhà tù, dọc hành lang dài hun hút là những căn phòng cửa đóng kín mít san sát nhau, những cây đuốc sáng rực cháy bập bùng lâu lâu lại nhỏ giọt xuống nền đá ẩm ướt tạo ra âm thanh 'xèo xèo', nghe thật ghê rợn.

    Trong không khí bốc lên mùi hôi thối tanh nồng, khiến toàn bộ những gì chất chứa trong bụng chỉ muốn trực tiếp trào ngược ra.

    Dọc hành lang dài có rất nhiều ngã tư nối liền nhau. Mỗi ngã tư đều đưa tới một hành lang khác nhau, trong mỗi hành lang đều là những phòng giam kín mít. Cảm tưởng như đang đứng giữa một mê cung không lối thoát.

    Trong mỗi căn phòng đều truyền ra những tiếng rên rỉ thê lương của người bị giam cầm. Lâu lâu lại nghe tiếng la hét thống khổ, tiếng đập cửa 'rình rình'. Nếu không phải biết rõ là bị bắt giam, sẽ có cảm giác như những tên quỷ sai đang đưa linh hồn người chết xuống 18 tầng địa ngục.

    Hạ Bân đi sát cạnh Lâm Tiểu Nhã, đôi tay hắn như muốn bấu nát tay áo nàng. Đám người kia vừa sợ hãi vừa chắp tay hướng những gã bưu hãn xin tha, nhưng đáp lại họ là những làn roi như vũ bão lằn trên da thịt rớm máu.

    Tên cầm đầu quát to: "Tha cái đầu ngươi. Được phục vụ đại vương là phúc phận của các ngươi, biết chưa hả?".

    Nói rồi bọn chúng nhìn nhau gật gù rồi lại ngửa lên trời cười hô hố. Hắn lại ra lệnh:

    "Lôi đi".

    Cả đám sợ hãi liền im bặt không dám hó hé gì nữa.

    Đi hết hành lang đến một cánh cửa bằng song sắt bự trảng. Hắn liền dùng chìa khóa mở ra, giọng oang oang:

    "Sắp đến Tử Điệp Huyết rồi. Các ngươi chuẩn bị tinh thần để hầu hạ đại vương cho tốt".

    Cả đám lại bị lôi đi xềnh xệch không định hình được hướng đi.

    Lâm Tiểu Nhã ghé sát vào tai Mộc Hạo Hiên thì thầm: "Ngươi có biết Tử Điệp Huyết là nơi nào không?".

    Mộc Hạo Hiên vẫn thủy chung một bộ mặt lạnh băng, nàng những tưởng hắn sẽ lại im ỉm ngó lơ mình. Nhưng đột nhiên hắn lại thình lình ghé sát tai nàng thầm thì:

    "Dù không biết là nơi nào nhưng chắc chắn không phải nơi tốt đẹp".

    Đột ngột bị hắn phà hơi thở vào tai, Lâm Tiểu Nhã giật thót mình, không tự chủ được mà kêu lên:

    "A".

    Tên cầm đầu lại quất roi về phía đám người 'chan chát', hắn gầm gừ:

    "Nếu không muốn chết sớm thì câm miệng".

    Tất cả lại im bặt, chỉ còn nghe tiếng tỉ tê văng vẳng đâu đó, tiếng dây xích lết dưới sàn đá 'cơ rích, cơ rích'. Lâu lâu trên vách đá lại dội về những tiếng hô hào đầy phấn kích, thêm cả tiếng gầm gừ của mãnh thú. Càng lại gần âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.

    Đi hết hành lang này đến hành lang khác, sau hơn một khắc cuối cùng cũng đến nơi, lại một cánh cửa sắt chắc nịch được mở ra. Tiếng huyên náo vang dội đến chói tai.

    Đập vào mắt mọi người là một căn phòng lớn có thể chứa được đến cả ngàn người. Phòng được chia làm hai lầu, lầu trên ngồi chật cứng người. Lầu dưới ở chính giữa có một chiếc lồng sắt hình mái vòm nhìn rất giống một chiếc lồng chim.

    Phía bên trong lồng sắt là quang cảnh hỗn loạn, máu tươi vương vãi khắp nơi. Có ba con thú nhỏ chỉ to hơn con mèo trưởng thành một chút, bộ lông trắng muốt với những móng vuốt sắc nhọn đang cùng nhảy bổ về phía một nam nhân thân mình đầy máu. Chỉ trong tích tắc hắn đã bị xé tan xác, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi xộc lên một mùi tanh nồng nặc.

    Đầu hắn đứt lìa khỏi xác bay trên không trung đập vô song sắt ngay trước mặt Lâm Tiểu Nhã 'bộp', rồi rơi xuống sàn đá lăn lông lốc. Đôi mắt hắn vẫn trợn to nhìn chăm chăm về phía nàng, trong đôi mắt hắn còn hiện lên rõ sự sợ hãi đến tột độ.

    Trên khán đài cao bên ngoài lồng sắt, đám đông đứng lên hô hào vỗ tay vang dội như thể nam nhân kia không phải cùng với họ là đồng loại. Họ cười ha há, miệng hoan hỉ:

    "Hay, hay lắm!".

    Trái ngược với họ, cả đám tù nhân đều trở nên hoảng loạn bấu víu vào nhau mà la hét, nước mắt nước mũi đầm đìa. Có tên còn trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.

    Chỉ trừ Mộc Hạo Hiên vẫn một mực bình thản, vì hắn đã quá đỗi quen thuộc với những cảnh giết chóc máu me nơi sa trường.

    Lâm Tiểu Nhã bủn rủn chân tay, toàn thân như muốn khụy xuống liền bám chặt lấy bàn tay Mộc Hạo Hiên không buông. Hắn cũng vô thức mà nắm chặt tay nàng.

    Nàng dù ở hiện đại đã xem rất nhiều phim kinh dị nhưng đây lại là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy mà không khỏi hồn bay phách tán.

    Nếu như là ở hiện đại, nàng đã la hét rồi khóc lóc sợ hãi, nhưng vào khoảnh khắc khi hắn nắm chặt tay mình, nàng lại cảm thấy một sự yên tâm đến kỳ lạ.

    Tả Thiệu ở trên đài cao nhìn xuống phía cửa sắt, hắn khẽ nhoẻn miệng cười âm hiểm rồi hướng phía Lang Ca cung kính nói:

    "Đại vương, hàng cực phẩm đã tới".
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2019
  2. Bông Xinh

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lang Ca hướng về phía cửa sắt đảo mắt một lượt qua dàn nam nhân tuấn tú, kẻ nào cũng một vẻ như cừu non gặp sói, đầu khẽ gật gù hài lòng:

    "Tốt, tiếp tục đi. Lần này thì cho ba tên cùng vào, trừ tên hắc y kia. Hắn rất vừa ý ta".

    "Ân".

    Lang Ca là Dã hồ, cũng là một thần thú thượng cấp chuẩn bị đột phá lên thánh thú, nên hắn cần rất nhiều yêu khí và thời gian tu luyện. Vì muốn nhanh chóng đạt tới cảnh giới, hắn đã lựa chọn con người để tu luyện. Đây cũng là thú tiêu khiển quái dị của hắn.

    Nhưng hắn không thể trực tiếp ra mặt bắt người nên đã thao túng sơn trại thổ phỉ này để thay hắn ra tay.

    Tử Điệp Huyết vốn không đẹp đẽ như tên gọi của nó, mà là một cái lồng máu chết chóc. Đây là nơi hắn cùng đám Dã Hồ lấy nguyên khí và máu thịt con người để tu luyện.

    Dã hồ khi tu luyện có thể lựa chọn bất kể già trẻ nam nữ trong loài người, nhưng hắn lại chỉ thích nam nhân, đặc biệt là những nam nhân tuấn mỹ. Một kẻ quái đản như hắn thật sự rất thích thú khi nhìn những nam nhân ấy quằn quại chết trong đau đớn.

    Cứ về đêm, nguyên khí con người lại tăng gấp đôi ban ngày, là thời điểm thích hợp để tu luyện. Nhằm tăng thêm sự phấn khích hắn đã cho tổ chức thi đấu giữa nhân loại với Dã Hồ. Nhân loại trước khi vào lồng đều sẽ được lựa chọn vũ khí phòng thân.

    Tuy nói là thi đấu nhưng thực chất chúng bắt đều là chọn những nam nhân yếu ớt, trói gà còn không chặt. Đã bước vô Tử Điệp Huyết chỉ có một con đường chết.

    Phía dưới lầu, cửa lồng liên tiếp được mở ra, cứ lần lượt ba người lại ba người được đẩy vào trong. Vẫn như cũ chỉ trong tích tắc nhân loại bị ba con bạch hồ xé tan xác. Chúng hút hết máu thịt của con mồi chỉ chừa lại những bộ xương còn dính thịt tươi nằm trơ trọi trên vũng máu đỏ lòm.

    Sau mỗi trận chiến kết thúc, đều có hai gã bưu hãn vào lồng thu thập những khúc xương nằm ngổn ngang và binh khí nhân loại bỏ lại. Dĩ nhiên là để chuẩn bị cho một trận chiến mới bắt đầu.

    Phía trên lầu, những tiếng hô hoan hỉ, tiếng vỗ tay 'bộp bộp' không ngừng tăng lên. Trong đôi mắt họ không nhận thấy một chút tình người nào, chỉ có sự vô cảm vô hồn đến đáng sợ.

    Ma Kiếm dùng thần lực nói với Lâm Tiểu Nhã: "Tiểu nha đầu, hay để ta một đạo thổi bay đầu bọn chúng, phá tan cái lồng này?".

    Huyết Hàn lập tức phản đối: "Không được".

    Ma Kiếm hậm hực: "Tiểu Hàn Tử, sao ngươi cứ chống đối ta vậy? Chẳng lẽ chúng thuộc Hồ tộc nên ngươi không muốn ta động thủ?".

    Huyết Hàn không bận tâm lời lão nói, thanh âm nhàn nhạt: "Dù chúng thuộc Hồ tộc, một khi làm hại tới con người, ta quyết không dung thứ. Có điều, đây là cơ hội tốt để tiểu nha đầu rèn luyện thực chiến. Như vậy mới có thể nhanh chóng tiến bộ. Tiểu nha đầu ngươi tính sao?".

    Nàng khẽ trau mày nhìn chiếc lồng vương vãi những mảng máu đỏ thẫm còn chưa khô. Nàng quyết định:

    "Được. Ta sẽ tự mình chiến đấu. Cũng muốn thử xem thực lực bản thân tới đâu".

    Quyết rồi, nàng quan sát kĩ những chuyển động của ba con bạch hồ. Xem cách tấn công của chúng, chắc chắn không phải là loại Dã Hồ cấp thấp.

    Lần này tới lượt Lâm Tiểu Nhã, Hạ Bân và một người khác cùng vào. Hạ Bân nắm chặt tay nàng sợ hãi. Nàng cố kìm nén hơi thở gấp gáp của chính mình, dùng ánh mắt kiên định nói với hắn:

    "Hãy tin ta".

    Một tên bưu hãn tiến lại mở dây xích cho ba người rồi chỉ về phía một giàn giáo có treo rất nhiều loại binh khí khác nhau, hắn nói:

    "Các ngươi hãy lựa chọn một binh khí tùy ý".

    Lâm Tiểu Nhã kéo Hạ Bân lại chỗ giàn giáo cùng chọn binh khí. Hạ Bân loay hoay mãi không biết chọn loại nào, vì trước giờ hắn chưa từng sử dụng. Nàng liền chọn cho hắn một cây kiếm vừa, lưỡi kiếm sắc mỏng, có vẻ hợp với thân hình nhỏ bé của hắn.

    Còn nàng tự chọn một đôi chủy thủ lưỡi cong vút sắc nhọn. Nàng không quen đánh tầm xa, giáp lá cà sẽ tốt hơn. Người kia cũng tự chọn một cây đao bén nhọn. Xong xuôi cả ba cùng bị đẩy vào lồng. Vốn đã biết không đường lui, thì đành mạo hiểm chiến đấu hết sức mình.

    Nàng đưa mắt liếc nhìn Mộc Hạo Hiên, nhận thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Trong đôi mắt như hắn ẩn chứa một sự lo lắng vô hình. Nàng khẽ mỉm cười rồi quay lại đối diện trực tiếp với ba con bạch hồ.

    Nàng kéo Hạ Bân và người kia lép sát ngay sau lưng mình, cánh tay mảnh mai không quên đưa ra chắn trước mặt họ. Nàng đã hứa sẽ đưa họ về nhà, nhất định phải giữ lời hứa của mình.

    Hạ Bân và người kia đều sợ hãi đứng sau lưng nàng. Đôi tay run rẩy cầm vũ khí mà cảm tưởng như đang cầm thanh củi khô vô lực mà hướng về phía kẻ thù.

    Ba con bạch hồ phát ra những tiếng kêu 'Cơ ri cơ ri', gầm gừ lùi về sau. Cả chúng và nàng đều trong tư thế kẻ đi săn đang rình rập con mồi. Hai tay cầm chắc hai thanh chủy thủ, ánh mắt nàng trừng lớn vẻ uy hiếp.

    Vẫn như cũ cả ba con bạch hồ đều nhảy bổ về phía con mồi một chiêu chặt đứt lối thoát thân, nhưng lần này chúng đã lầm. Đôi tay nàng khẽ nhích, dùng hỗn lực đẩy mạnh hai người phía sau ra hai bên, nàng cũng lộn ngược hai vòng lùi về sau né tránh khỏi móng vuốt tử thần.

    Ba con bạch hồ vồ hụt con mồi liền bị mất thăng bằng. Đúng lúc chúng còn đang loạng choạng, nàng lấy đà bật cao, chủy thủ trong tay nhanh chóng đánh một đường chớp quang cắt đứt yết hầu một con bạch hồ gần nhất. Máu đen từ cổ nó phun ra, loang lổ một vùng.

    Cả khán đài rơi vào tĩnh mịch. Mọi người như không tin vào mắt mình, nàng ra tay nhanh đến nỗi mọi người chưa kịp biết chuyện gì vừa xảy ra đã thấy con bạch hồ ngã xuống, nó nằm 'phịch' ra đất chết trong sự bàng hoàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2019
  3. Bông Xinh

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tiểu Nhã cũng bị dọa cho ngây ngốc, không ngờ chính mình lại ra tay nhanh nhẹn như vậy. Đúng là không uổng công sức nàng miệt mài luyện Nhất sát âm. Trong lòng còn chưa hết kinh hỷ thì đã vội sửng sốt.

    Con bạch hồ vừa chết hồn phách rời khỏi thân xác tụ lại thành một vầng sáng trắng xóa rồi từ trong vầng sáng ấy hiện ra một con bạch hồ khác xòe ra ba cái đuôi trắng muốt. Thân hình nó lúc đầu chỉ to hơn con mèo, bây giờ đã biến thành to như con sói. Thì ra nó là một con Tứ Vĩ Hồ, đây mới chính là chân thân thật của nó. Trên thần đỉnh nó có một viên lam ngọc, là huyễn thú nhất cấp.

    Hồ ly có bao nhiêu đuôi thì có bấy nhiêu mạng. Đó là một sự hào đãi của tạo hóa dành cho chúng. Bất kể chết bao nhiêu lần, chỉ cần còn đuôi là còn được tái sinh.

    Mọi người bắt đầu bàn tán, hôm nay quả thật là được một phen mở rộng tầm mắt. Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

    Lang Ca phía trên đài cao từ đầu tới giờ đều lơ đãng. Tận thời điểm này hắn mới bắt đầu chú ý đến trận chiến. Có vẻ đã thú vị hơn rồi, ánh mắt hắn hiện lên một sự hứng khởi ý vị.

    Mộc Hạo Hiên bên ngoài vẫn thủy chung quan sát nhất cử nhất động của Lâm Tiểu Nhã. Hắn thật sự bị làm cho kinh ngạc, nhìn nàng chỉ như tên tiểu tử yếu đuối vô dụng nhưng không ngờ lại dũng cảm, ra tay dứt khoát đến vậy. Hắn đã nhìn nàng với một con mắt khác, cảm phục hơn.

    Trước khi nàng bước vào lồng, hắn đã muốn ra tay nhưng chưa xác định được kẻ cầm đầu thực sự nên không thể bứt dây động rừng. Trong lòng hắn cũng bắt đầu gấp rút, cần nhanh chóng nghĩ cách truyền tín hiệu ra ngoài cho đám Lục Sở kịp thời ứng cứu.

    Hơn nữa ở đây có quá nhiều nhân loại, cơ hồ đều không có nhân tính, nếu hắn đoán không lầm thì tất cả đều đã bị trúng Mê dược tán. Đây là một loại dược tà độc, nếu bị trúng phải độc này, bộ não sẽ bị nó ăn mòn dần dần trở thành kẻ ngu dại mặc người khác sai khiến.

    Lâm Tiểu Nhã sau khi kết liễu con Tứ Vĩ Hồ lại chứng kiến sự hồi sinh của nó. Trong lòng thật sự hoang mang, nàng cần bao nhiêu cái mạng để đấu với chúng đây? Chủy thủ trong tay càng thêm siết chặt hơn.

    Tiếng Huyết Hàn lại văng vẳng bên tai nàng: "Nếu muốn giết Hồ ly, ngươi phải chặt đứt đuôi của nó. Nhớ trước khi giết nó phải lấy được Hồn Tinh nằm ngay trong miệng nó. Hồn Tinh sẽ giúp ngươi gia tăng sức mạnh".

    "Được". Nàng lại bắt đầu quan sát chúng tính toán cách chiến đấu.

    Hồ ly bình thường sẽ luôn cất giấu kỹ những cái đuôi của mình. Chỉ khi nào gặp nguy hiểm mới lộ ra. Lúc này hai con bạch hồ kia cũng cảm thấy bị uy áp liền xòe ra ba cái đuôi biến về chân thân. Chúng đều là Tam Vĩ Hồ, trên thần đỉnh có tám viên bạch ngọc, là yêu thú bát cấp.

    Ba bạch hồ sau khi thất bại liền đổi cách tấn công. Chúng liên tục phát ra những tiếng kêu 'Cơ ri cơ ri', nghe đến rợn người. Rồi chúng trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng thật lạ là khi nhìn vào mắt chúng, nàng lại hiểu được chúng đang nói gì.

    Lâm Tiểu Nhã cảm thấy hiếu kỳ bèn hỏi Huyết Hàn. Thì ra do hắn ở trong người nàng nên nàng có thể đọc được suy nghĩ của Hồ ly nếu nhìn vào mắt chúng. Đây đúng là chuyện tốt đến rất đúng lúc.

    Khi biết được kế hoạch của chúng cũng là lúc chúng bắt đầu hành động. Vì đòn tấn công ban đầu mà giờ ba người ở ba nơi. Không thể ứng cứu kịp thời cả hai, nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bộ não liên tục hoạt động tính toán cách phá giải.

    Nhìn ba con bạch hồ tấn công về ba hướng nơi ba người đang đứng. Ngay lập tức hai chủy thủ liền rời khỏi tay nàng theo hai hướng phi thẳng 'phụp' 'phụp', chính xác cắt đứt chùm đuôi của hai con Tam Vĩ đang lao về phía Hạ Bân và người kia chỉ còn cách một tấc, khiến họ hồn bay phách tán ngã ngồi ra đất. Hai chủy thủy cứ theo đà bay thẳng đâm trúng song sắt 'keng' 'keng' rồi rơi xuống đất.

    Hai con Tam Vĩ đột ngột bị đứt chùm đuôi liền từ không trung rơi xuống 'phịch' 'phịch', chúng nằm sõng soài trên mặt đất hống lên thống khổ.

    Còn nàng nhanh như chớp nhảy tránh sang một bên nhưng vẫn bị móng vuốt của con Tứ Vĩ chém trúng, xé toạc ống tay áo rách tả tơi. Những vết cào ăn sâu vào da thịt nàng buốt nhói, máu tươi tuôn chảy.

    Bạch hồ lại vồ hụt, quá đà liền lao mạnh đầu vào thanh song sắt phía sau nàng gây lên tiếng vang lớn 'rầm', nó choáng váng nằm bất động trên nền đất.

    Lần đầu tiên bị thương nhưng Lâm Tiểu Nhã lại không hề lao lúng, cũng chẳng hề bận tâm. Nàng khẽ động ý niệm dùng hỗn lực hút Hồn Tinh của hai con Tam Vĩ ra khỏi miệng chúng rồi thu vào ngay thần đỉnh của mình.

    Hồn Tinh giống như quả cầu nhỏ phát ra bạch quang nhè nhè. Huyết ngọc nhận được Hồn Tinh ngay lập tức mấy trăm năm tu vi của hai con Tam Vĩ được nó thu hết vào trong đan điền của Lâm Tiểu Nhã.

    Cùng lúc tiếp nhận quá nhiều yêu lực vào trong cơ thể, người nàng nóng gian. Cảm giác như có ngọn lửa đốt cháy khắp toàn thân. Cổ họng như bị ai bóp nghẹt không thở được. Nàng ôm ngực ngã xuống đất, đôi mắt khép hờ mơ màng cảm giác như có một bàn tay mát lạnh chạm vào người mình.

    Một luồng khí lạnh từ từ truyền vào trong cơ thể khiến nàng dần dần dễ chịu hơn, vết thương trên cánh tay cũng dần khép lại biến mất không để lại dấu vết, chỉ còn lại những vệt máu đỏ tươi còn ươn ướt.

    Một hồi sau nàng mới tỉnh táo lại, thấy Hạ Bân đang ngồi bên cạnh nhìn mình chăm chú, hắn lên tiếng hỏi, vẻ lo lắng:

    "Ngươi không sao chứ?".

    Lâm Tiểu Nhã không biết Hạ Bân đã làm gì mình, chỉ biết như một phép thần thông trong tích tắc hắn đã chữa lành thương tích của mình. Nàng khẽ lắc đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc:

    "Ngươi là ai?".

    Hạ Bân chỉ mỉm cười, từ tốn nói:

    "Thoát khỏi nơi đây ta sẽ giải thích với ngươi".

    Lâm Tiểu Nhã gật đầu vẻ đồng ý. Nàng định thần điều phối lại nguồn yêu khí chạy loạn trong cơ thể liền thu hết vào đan điền. Mở mắt ra nàng mỉm cười hài lòng, phía trên thần đỉnh xuất hiện sáu viên lam ngọc, nàng đã thành công thăng cấp lên huyễn sư lục cấp.

    Dĩ nhiên là nhờ có huyết ngọc nên không một ai có thể nhìn thấy được sự thăng cấp đáng kinh ngạc của nàng.

    Hạ Bân lúc này lại như một người hoàn toàn khác, vẻ mặt thản nhiên không hề biến sắc nhìn hai con Tam Vĩ nằm thoi thóp, lưỡi kiếm sắc bén nhằm thẳng hướng yết hầu kết liễu chúng.

    Lâm Tiểu Nhã ngụm một hơi khí lạnh gác sự kinh ngạc lẫn hồ nghi về hắn sang một bên, nàng lại động ý niệm thu hai chủy thủ về tay tiến lại chỗ con Tứ Vĩ Hồ chặt đứt đuôi nó, thu Hồn Tinh rồi cũng một đường kết liễu mạng nó. Vĩnh viễn không được tái sinh.

    Kết thúc tất cả. Nàng đưa mắt lên phía lầu hai nhìn khắp lượt những kẻ vô nhân tính vẫn còn ngồi bàng hoàng như không tin vào những gì đã xảy ra. Nàng dừng ánh mắt trước kẻ tử y đang nhìn mình như muốn khoét sâu một lỗ trên người nàng. Hồng y nhẹ bay theo gió, ánh mắt nàng căm phẫn đầy thách thức.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2019
  4. Bông Xinh

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài sơn trại, Giản Tô từ xa đã thấy một luồng yêu khí dày đặc bao phủ cả khu mật thất. Cảm giác có điều bất ổn, hắn động ý niệm biến thân thành một con chim nhỏ định bụng bay vô thám thính. Nhưng vừa tới gần thì 'ung', hắn đâm mạnh vào một tấm màng chắn trong suốt rất cứng liền choáng váng rơi xuống đất 'bịch'.

    Lúc định thần lại mới phát hiện đó là một tầng kết giới. Dùng thần lực quét qua tầng kết giới thấy dòng huyễn lực mạnh mẽ chuyển động bên trong, chắc hẳn kẻ tạo kết giới có tu vi cao hơn mình, hắn mới chỉ là thần thú tứ cấp cơ bản không thể phá giải được. Vội bay về chỗ cũ biến trở lại hình người, rồi lấy trong ống tay áo một con bạch hồ điệp thả ra, con bạch hồ điệp nhận lệnh liền uốn lượn trên không trung sau đó mất hút vào bóng đêm.

    Một khắc sau đã thấy Giản Thanh Uyển xuất hiện kế bên. Sau một hồi trao đổi với nhau, nàng như đã nắm rõ tình tình. Hai huynh muội họ Giản liền bay lên trên đỉnh kết giới, tập trung huyễn lực đánh vào. Kết giới rất mạnh, vẫn là cần nhiều thời gian để phá giải.

    Bên dưới kết giới trong Tử Điệp Huyết, Lang Ca vẻ mặt băng lãnh, những ngón tay thon thả uyển chuyển vuốt từng lọn tóc mềm, chính mình tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi liền dừng lại động tác, mi tâm khẽ nhăn liếc qua Tả Thiệu đứng cạnh bên, thanh âm lãnh khốc:

    "Đây là cực phẩm mà ngươi nói tới?".

    Tả Thiệu nãy giờ vẫn còn sững sờ, nghe thanh âm lãnh khốc của hắn vội quỳ sụp xuống, một tầng mồ hôi rịn trên mặt:

    "Đại.. Đại vương tha mạng".

    Hắn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên tinh quang lóe lên trong đầu nghĩ tới một trò vui mới, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười âm độc rồi ra lệnh:

    "Mau cho thả hết tù nhân vào lồng. Hắn muốn cứu người ta liền cho hắn cứu".

    Tả Thiệu khóe miệng run run, đôi bàn tay túm chặt lấy nhau nhận lệnh:

    "Ân".

    Lang Ca nhìn xuống dưới dán chặt con ngươi vào Lâm Tiểu Nhã như tiếp nhận sự thách thức của nàng, khóe môi hắn không khỏi cong lên rồi buông một câu lơ đãng:

    "Tử Ánh, Tử Hạnh! Lần này đến lượt các ngươi".

    Chuyện vui chỉ vừa mới bắt đầu.

    "Ân".

    Vẫn luôn đứng sau lưng hắn chờ lệnh, Tử Ánh, Tử Hạnh nhìn nhau cười xáng lạng, chờ mãi mới đến lượt chúng đương nhiên sẽ hảo hảo chơi thật vui.

    Phía dưới, Lâm Tiểu Nhã đối diện với ánh mắt diều hâu của Lang Ca liền nhận ra hắn chính là kẻ cầm đầu. Trên thần đỉnh hắn có tận mười viên hoàng ngọc vàng chói, hẳn không phải dạng tầm thường mà nàng có thể đối phó được. Nhưng lại không thể đọc được suy nghĩ của hắn, thì ra nàng không thể đọc được suy nghĩ của những Hồ ly có cấp bậc tu vi cao hơn mình. Nàng cũng lười bận tâm, dù gì đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

    Sau một khắc chờ đợi trong im lặng. Cửa sắt lớn bên ngoài lại được mở ra, rất nhiều 'tù nhân' tay khóa xích sắt nối đuôi nhau được áp giải tới, tất thảy cũng phải đến ba mươi người, đều là nam nhân còn trẻ tuổi. Có lẽ họ bị giam cầm đã lâu, khuôn mặt ai cũng hốc hác, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi cùng sợ hãi. Sau khi được tháo xích, họ đều bị bắt chọn binh khí rồi bị tống vào lồng sắt, kể cả Mộc Hạo Hiên.

    Cửa lồng lại được mở ra, lần này không phải là bạch hồ mà là hai dáng hình yểu điệu thướt tha, một bạch y, một phấn y đi vào. Mang hình người xinh đẹp nhưng lại có đôi tai và cái đuôi của Hồ ly, cả hai đều xòe ra tám cái đuôi trắng muốt, là Bát Vĩ Hồ. Lâm Tiểu Nhã cũng không đọc được suy nghĩ của chúng.

    Đó chính là Tử Ánh, Tử Hạnh, chúng không phải loại yêu thú thấp bé, trên thần đỉnh đều có mười viên lam ngọc, là huyễn thú thượng cấp. Theo sau họ là tám con Lục Vĩ Hồ, đều là huyễn thú tứ cấp.

    Xem ra lần này địch thủ không dễ đối phó. Với Mộc Hạo Hiên, Hạ Bân chắc chắn họ có thể tự lo được, bản thân nàng cũng có thể tự xoay sở. Chỉ lo cho những người kia, chưa lâm trận đã vội vã run cầm cập, có người đũng quần đã ướt cả mảng dài.

    Phía trên đài cao lại bắt đầu ồn ào, tiếng vỗ tay hoan hỉ, tiếng hô hào vang dội:

    "Tử Ánh, Tử Hạnh. Tử Ánh, Tử Hạnh..".

    Tử Ánh, Tử Hạnh ánh mắt lả lướt nhìn qua một lượt những 'con mồi' trước mắt, chúng nói gì đó với nhau rồi phá lên cười, thanh âm độc địa.

    Dù không hiểu được những gì chúng nói, nhưng qua ánh mắt ngữ điệu Lâm Tiểu Nhã có thể đoán được chúng là đang tra xét con mồi.

    Quả thật vậy, tràng cười vừa dứt chúng đã bắt đầu ra tay. Tám con Lục Vĩ nhảy bổ về phía 'con mồi', đám 'tù nhân' hốt hoảng la hét chạy tán loạn, kẻ xấu số chậm chạm đều bị những móng vuốt sắc nhọn cào cấu xé toạc, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi, tiếng la hét hoảng loạn vang động cả không gian.

    Tử Ánh, Tử Hạnh cũng nhập cuộc, chúng không hề dùng binh khí, toàn bộ đều là xuất yêu lực để ra đòn.

    Tử Hạnh liên tục đánh từng đạo yêu lực mạnh mẽ về phía Hạ Bân, hắn lại chỉ dùng trường kiếm đỡ đòn. Không hề có ý đánh trả, như thể đang che giấu điều gì đó.

    Cùng lúc Tử Ánh cũng xuất từng đạo từng đạo yêu lực đánh về phía Lâm Tiểu Nhã, khác với lúc đánh với bạch hồ, né tránh không dễ dàng gì. Nàng hết nhảy góc này lại bay sang góc kia tránh thoát. Mỗi đạo yêu lực đánh hụt trúng lung tung tạo ra những tiếng nổ 'phanh' 'phanh'.

    Mộc Hạo Hiên vẫn một bộ dạng lạnh lùng né tránh những đòn tấn công của đám Lục Vĩ, nhưng trong lòng lại gấp rút tìm nơi có thể truyền tín hiệu ra ngoài.

    Trong lồng sắt xung quanh đã nhuốm đầy máu đỏ tươi. Một khung cảnh hỗn loạn đến kinh dị, binh khí, xương xẩu lổn ngổn khắp nơi. Hơn ba mươi nhân mạng hiện tại còn lại không đến một nửa.

    Tử Ánh hướng Lâm Tiểu Nhã tấn công quyết liệt, chưởng lực nào xuất ra cũng đều tàn độc. Khiến nàng bị thương không nhẹ, toàn thân xây sát. Quyết định không dây dưa với ả nữa, một đường trốn thoát khỏi chưởng lực của ả, rồi nhanh chóng dùng Nhất Sát Âm tụ hỗn lực vào ngón tay trỏ xuất một chưởng về phía ả. Chưởng lực mạnh mẽ đánh thẳng vào tim ả, nàng cũng tiện tay xuất lực thu hồn tinh của ả vào thần đỉnh của mình. Rồi nhanh như sóc cắt phăng chùm đuổi của ả, ả phun máu đen chết ngay tại chỗ.

    Toàn trường im phăng phắc, mọi thứ trở lên bất động. Tử Ánh ngã xuống, mắt vẫn còn trợn ngược đầy kinh ngạc. Toàn bộ đám Hồ ly đều lùi lại gầm gừ, những tiếng kêu 'cơ ri cơ ri' phát ra nghe càng rợn người hơn.

    Cả Lang Ca, Hạ Bân lẫn Mộc Hạo Hiên đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc lẫn hồ nghi khi nhìn Tử Ánh đột nhiên ngã xuống chết đi mà trên mình không có bất kỳ một thương tích nào. Rốt cuộc nàng đã làm gì?

    Chương 23.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...