CẢM XÚC CUNG SẦU Tôi đọc thơ em cảm thấy buồn Ảnh hình em cúi vẻ sầu tuôn Tuổi xuân nửa độ còn hương thắm Mà cớ vì sao nét đoạn trường! Cho dòng sông nhẹ lững lờ trôi Kéo đám phù sinh tận chốn ngàn Cứ mãi xa đi rồi trở lại Như niềm dờ dật vướng bâng khuâng Để luyến, để lưu, để nghẹn ngào Một thời lộng ánh trải canh thâu Thoảng trong khoảnh khắc rồi mây chuyển Phả lấp vầng trăng khuất nẻo sầu Mùa đông tuyết trắng phủ hoa dung Buốt tái ngàn hương dưới mịt mùng Gíá lạnh bao trùm lên nức nở Âm thầm ôm ấp nỗi mông lung… Tôi cũng giống em một thuở nào Từng đêm thao thức lặng chìm sâu Trải hồn lững thững treo mây bạc Tận chốn xa xăm thả mộng đầu Cho thôi bận bịu với u hoài Vì “ở trong nầy” đã vắng ai Dĩ ảnh, dư hương giờ ảo giả Còn kia cánh thật đã xa bay Thì tội làm chi mãi vấn vương Đêm sâu viễn mộng bóng trăng sương… Hãy nghe thoang thoảng từ trong gió Nhè nhẹ, du dương lướt dặm trường! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (66) NGƯỜI TRONG MỘNG Em đã nghe rồi tình của anh Cũng nhiều trăn trở cũng vòng quanh Rất vui khi nhận bao trìu mến Yêu một trái tim rất nhiệt thành. Anh luôn trăn trở bởi vì em Thành thật gửi trao những nỗi niềm Sáng mãi mối tình dầu cách biệt Ơi người trong mộng đợi từng đêm. Thi Hoàng ĐỪNG BUỒN VÌ XA EM NHÉ Anh ở nơi nầy vọng chốn xa Rất nhiều giây phút nhớ người ta Yêu đương nén lại vào trong dạ Em có nghe lòng thấu hiểu qua Hoàng hôn mỗi độ thấy mong chờ Thị giác thả về cõi mộng mơ Sơn thắm tô vào trang giấy vẽ Ạ à cảnh sắc một hồn thơ Em ngoài phương ấy cách đò sông Có thấy nỗi niềm chẳng giá đông Vui mượn không gian bầu ảo ảnh Không sầu mờ mịt cảnh mây giông Đừng vì vắng lặng với cô đơn Buồn bã âm thầm để héo hon Bởi cuộc dương trần nhiều khổ luỵ Xa xăm cách trở mãi vuông tròn Em ơi! Anh nhớ biết bao nhiêu Nhé bạn tình chung vạn thắm yêu!.... Nguyễn Thành Sáng
HÃY ĐỔI CUNG ĐÀN Em ngồi tư lự thả hồn thơ Chầm chậm hương loang quyện khói mờ Da diết thâm tình đan gối mộng Dưới chiều ảm đạm, gió lay tơ! Đong đưa, lãng đãng ánh mơ màng Bền bỉ, âm thầm vướng vít mang Dẫu giật từng cơn theo cánh lộng Nào đâu dứt đứt mảnh long lanh Nhưng mãi phơi thân trước ngọn ngàn Sợi vàng rung lắc chuỗi thời gian Ai xuôi một kiếp đời giăng mắc Để phải giờ đây hứng phũ phàng Khiến em quạnh quẽ với thu sầu Tuyết giá phủ dầy bóng nguyệt thâu Vắng lặng canh sương niềm mộng mị Thức thao, lờ lững chảy về đâu? Rồi một ngày kia nắng ửng hồng Thuyền em khua mái tận bờ sông Ơi! người lữ khách từ đâu ghé Bước xuống khoang đơn, ấm cõi lòng… Khách đi, khách hẹn, khách lưu tình Em đợi, em buồn, em lặng thinh Cất tiếng ầu ơ rồi thổn thức Biết ai giữ hẹn dưới trăng xinh?... Cung đàn héo hắt khảy chiều nay Vơi bớt u hoài nỗi nhớ ai Khoảnh khắc nầy thôi người mộng hỡi! Thay đi, đổi lại khúc heo may Chỉ tái tê làm buốt lạnh thôi Dòng sông nước chảy, cánh bèo trôi Ngỡ xa diệu vợi trời tăm cá Một sáng hừng đông trở lại rồi! Nguyễn Thành Sáng
CÓ PHẢI CHĂNG Dạo bước chậm đi qua khu vườn nhỏ Chợt tiếng đàn ai đó khảy du dương Như canh khuya rỉ rả giọt sương buồn Nhỏ lặng lẽ bên đường đêm vắng lạnh! Âm thanh nhẹ mà nhạc hồn vút tận Để dạt dào mấy bận phải dừng chân Nghe nỗi niềm xúc động nhịp bâng khuâng Dòng rung cảm bao lần xoay chuyển bóng Hỡi người ơi! Vì sao thao thức mộng? Ôm cung sầu khuấy động quả tim ai Cho không gian bao phủ sắc heo may Ngàn lá rụng trải dài chân lữ khách Lất phất thổi, mưa lòng rơi tí tách Thay dòng châu cạn sạch tự bao giờ Chuỗi thời gian tuyết trắng phủ mịt mờ Bầu héo hắt thẫn thờ luôn trăng chạnh! Nỗi cô đơn trở thành âm thanh quạnh Tiếng nỉ non canh cánh điệp tơ lòng Như vầng mây xam xám nổi bềnh bồng Trên cõi lộng xuôi dòng về diệu vợi…. Biến không trăng, thiếu sao thành rười rượi Tái tê hồn bóng tối của đêm nay Cho cô đơn, khắc khoải giống như ai Từng điệp khúc ngân hoài lời xao xuyến Có phải chăng đây, kia là mộng viễn Tự ngàn năm biển hẹn với non thề Khiến đêm nay lữ khách chuyển chân về Nghe tiếng vọng lê thê niềm mong đợi!... Nguyễn Thành Sáng
YÊU…BỞI NHƯ TÔI Em thao thức ôm cung sầu dang dở Lặng từng đêm trăn trở bóng mây sương Nhỏ tấc lòng trong hai cánh khung buồn Mây xám bạc ngàn phương nơi ánh mắt! Tim dào dạt mà hồn thì trầm mặc Hỡi ơi nầy! héo hắt biết bao nhiêu Ngày rúm co, ráng tắt nhạt thu chiều Đêm giá lạnh, đìu hiu, nghe tiếng dế Biết ở đâu bàn tay lau ngấn lệ? Cho em thôi ướt đẫm dưới canh tàn Biết nơi đâu sắc thắm một vầng trăng? Cho em sáng muôn phần trong nẻo tối Ôm đàn tranh, nỗi cô đơn rười rượi Khảy điệp sầu thả rớt giữa dòng sông Chầm chậm trôi xa khuất cõi mênh mông Rồi tan loãng khoảng không mờ tĩnh mịch! Ai có nghe! nức nở quả tim em? Từng nhịp đập bên thềm khuya vắng lạnh Ai giống em!, một chuỗi đời canh cánh Chun rượu đào đã lạnh tự chiều hôm Ai như em! Cứ là héo là hon Phủ bóng tối lối mòn muôn xác lá Dưới gót chân giẫm dài tan nát rã Mảnh hồn xanh thuở đó ở trên cành… Trời đêm nay cũng vắng ánh long lanh Em lãng đãng, bốn nhành thơ lục bát Tôi uống cạn, tận đáy lòng chất ngất Một tiếng yêu! rất thật……Bởi như tôi! Nguyễn Thành Sáng
RU HỒN MỘNG SĨ Ôm bầu tâm sự lê thê Ráng tàn thao thức đường về quạnh hiu Chiều chiều rồi lại chiều chiều Bao chiều lặng lẽ, sầu diều đứt dây! Thả hồn lên cánh tung bay Còn thân nằm đó, tháng ngày không tên Hắt hiu, ảm đạm chông chênh Ngắm vầng mây xám, mang mênh nỗi niềm Đêm trăng ánh trải bên thềm Mộng ngàn lai láng, phủ rèm nơi đây Luyến lưu, vương vấn bao ngày Dòng sông nước chảy, trăng đầy năm xưa Cây cao xoè tán bốn mùa Gió lung lay thổi, nắng mưa chẳng sờn Xa nghe văng vẳng tiếng đờn Gần dâng nhựa sống đẩy dần lên thân! Vươn vai bật mạnh bao lần Đơm hoa, kết nụ, treo cành thắm xinh Quả hồng lủng lẳng gợi tình Đẹp tranh không ảnh, đẹp mình, đẹp ai… Giờ đây ánh nhạt, trôi phai Qua rồi một thuở chuỗi ngày ươm mơ Cây khô héo rũ lặng tờ Âm thầm khuất bóng bên bờ vọng xa Trải niềm thương nhớ trăng ngà Lên thơ nhè nhẹ đậm đà ngắm soi Canh khuya vắng lặng ầu ơi Ru hồn mộng sĩ một thời….Dỡ dang! Nguyễn Thành Sáng
LÀM SAO? Ngẩn ngơ dưới bóng chiều tàn Em buồn lặng lẽ đôi hàng châu sa Hồ thu cành rủ là đà Gió hiu hiu thổi, ngân nga nỗi niềm! Hôm kia nhẹ lướt xuôi thuyền Trên dòng êm ả về miền thênh thang Nước gờn gợn sóng tơ vàng Từng cơn nhấp nhố, mơ màng mông mênh Ngờ đâu phong vũ cuộn lên Một vầng u ám phủ tên ái tình Cho trăng trải ánh lung linh Khuất mờ nức nở, nghẹn mình chơ vơ Sắc vàng ta đợi, ta chờ Giờ đây héo hắt, bên bờ vấn vương Ngoài kia từng giọt sương buông Bao nhiêu sương nhỏ, bao buồn bấy nhiêu! Trăng xanh nay biến trăng hiu Bến duyên trước mắt biến chiều mịt xa Để rồi cứ mãi nắng tà Phủ lên ảm đạm, xót xa mảnh hồn… Em ngồi trăn trở, héo hon Khát khao, lưu luyến thuở tròn yêu đương Đau lòng rã cánh uyên ương Dòng sông hai ngả, nẻo đường ly tan Làm sao níu ánh trăng vàng Làm sao thổi áng mây ngàn bay xa Làm sao sống lại tình ta Làm sao để khỏi phải mà làm sao?! Nguyễn Thành Sáng
EM & TÔI Đêm khuya dưới ánh trăng tàn Em ngồi thao thức đôi hàng lệ rơi Hắt hiu quấn lấy mảnh đời Chăn đơn, gối chiếc buồn ơi, thật buồn! Nỗi niềm theo giọt sương tuôn Phôi phai, tan loãng bên đường gót chân Quặn đau héo úa bao lần Thơ đan nhẹ chảy, bâng khuâng mộng ngàn Tay em cầm áo thu vàng Hồn trôi lờ lững, lang thang…chốn nào Canh thâu gió lắc xạt xào Bao nhiêu tiếng gió, để sầu bấy nhiêu Đời em là chuỗi ngày chiều Là vầng mây xám phiêu diêu cuối trời Mãi trông, mãi đợi, mãi chờ Đến khi trôi tới nát mờ loang tan!... Còn tôi ôm lấy phũ phàng Nắng mưa cát bụi, võ vàng, đắng cay Từng đêm hướng vọng đâu đây Nghe niềm uất nghẹn u hoài, giá đông Ưu tư, khắc khoải, trên dòng Lộng cuồng đẩy mộng cuốn tông gát bờ Tháng năm mục nát, rã rời Trăng treo đỉnh núi, bồi hồi hồn sương… Hoàng hôn hai cánh mây buồn Duyên tơ đan kết mộng thường dỡ dang Quyện tay nâng quả tim vàng Thả vào sóng nước, chuyển ngàn mộng thơ! Nguyễn Thành Sáng
HÃY XEM LÀ MƠ Dang tay hốt sợi ánh tàn Gom về chút tỏ, giạt màn thu đêm Và nâng ngọn bút dịu êm Vẽ lên một bức tranh tim thuở nào! Đi tìm… gặp lại hồn đau Xót xa, chấn động má đào ngày xưa Em chờ, em đợi bao mùa Để sầu liễu rủ, gió lùa phương nao Tôi cầm một đoá hoa đào Tặng em bằng nỗi nghẹn ngào của tôi Thương ai một cánh bèo trôi Đong đưa tơi tả, một thời nắng mưa Làm sao nói hết cho vừa Niềm rung, nỗi cảm em khua tấc lòng Đời em là cả dòng sông Bốn mùa nước chảy gió giông sóng cồn! Giờ đây dưới ánh hoàng hôn Sắc hoa tái tím, mảnh hồn giá băng Năm nào ngọc khiết băng thanh Ngày nay héo úa trên cành thu sương… Xót đau rã cánh hoa hường Luyến lưu bến mộng, vọng phương thiếu thời Từng làm tê tái tim tôi Trải trong nỗi nhớ bao lời thiết tha Bởi là một áng mây xa Bởi là ảo ảnh chỉ là tan phôi Nên đành xé đám mờ trôi Trả về dĩ vãng một lời vấn vương Từ đây vĩnh biệt con đường Hoa thơm trải lối, tôi thương, em chờ Xem là một giấc ngủ mơ Bước chân lạc mộng, những giờ phiêu diêu Chiều chiều rồi lại chiều chiều!... Nguyễn Thành Sáng
GẶP LẠI CỐ NHÂN Hai mươi đăng đẳng năm dài Từ ngày ly biệt, tình say rã rời Em sang bến ấy còn tôi Về chôn xác mộng đầy vơi nỗi niềm! Đêm nay chợt gặp lại thuyền Nửa sầu tan tác, nửa duyên quay hồn Hoa xưa giờ tím hoàng hôn Tình xưa bới đất chập chờn bóng lay Châu sa giọt vắn, giọt dài Em buồn kể lại chuỗi ngày đau thương Đẩy đưa rơi cảnh đoạn trường Mộng tình vỡ nát, vấn vương trọn đời Phải đeo vách núi chơi vơi Bên lồng lộng gió, bên mòn mỏi tay Tâm tư mãi nặng u hoài Luyến lưu dĩ vãng, đoạn đoài hồn em!... Em về mang áo con tim Năm xưa may sẵn chờ tìm tặng anh Ly tan em giữ để dành Mỗi khi nhung nhớ ngắm anh trong nầy Hôm nay gặp lai trao tay Anh ơi! Anh nhận tháng ngày tình em Dẫu cho nát cánh thuyền duyên Hồn yêu mãi sống tận miền thênh thang… Hỡi ơi! Một mảnh trăng vàng Năm xưa rực sáng lên hàng cây xanh Giờ đây trải bóng lên cành Cành khô trụi lá ánh đành loang xa! Nguyễn Thành Sáng