Chương 140: Thế Nào Là Tục? Thế Này Là Tục Bấm để xem .. "Ong!". Kiếm linh nhận chủ, bản thể Thiên Tà tức thì ngân vang một tiếng. Dưới bệ, Cơ Thành Tử nhìn sự thể vừa mới phát sinh, kinh ngạc đến thốt chẳng nên lời. Hắn làm sao dễ dàng tiếp nhận cho được? Đồng ý là trước đó Cơ Thành Tử hắn đã nhất quyết cưỡng ép, bắt Chu Đại Trù phải đi lên tiếp nhận khảo nghiệm của kiếm linh, nhưng.. cũng chỉ làm cho có thôi. Cơ Thành Tử hắn nào hy vọng chi đâu.. Chu Đại Trù khác với Dương Tiểu Ngọc, tuy linh căn của hắn cũng thuộc cấp thiên kiêu nhưng tâm chí thì.. có phần yếu nhược. Lại nói, tu vi của hắn hiện mới chỉ là vấn đỉnh chứ chưa phải chân nhân, càng không có điểm gì quá nổi trội hơn chân nhân cấp bậc. Theo lý, đến cả Tô Đông Vũ còn bị từ chối thì Chu Đại Trù hắn cũng nên nhận thất bại mới đúng. Ấy vậy mà.. Chu Đại Trù, hắn đã thành công. Tiếng ngân vui kia chính là minh chứng cho sự quy phục của kiếm linh Thiên Tà. "Lẽ nào hắn thật sự là người có đại vận khí, phúc duyên sâu dày?". * * * "Keng.. g.. g!". Thiên Tà được rút ra khỏi bệ đá liền đại phóng linh quang, trong thoáng chốc, một cỗ khí tức hung lệ đã tràn ngập không gian, dọc ngang tám hướng. Cảm nhận được nguồn lực lượng kinh hồn ấy, Chu Đại Trù càng thêm vui sướng bội phần. Hắn vuốt ve bảo kiếm, yêu thích nói không nên lời. * * * "Hừm..". Kiềm chế rung động trong lòng, Cơ Thành Tử ngước lên mà hô gọi: "Chu tiểu tử! Lấy được kiếm rồi còn không mau xuống đây!". Như chợt tỉnh từ cơn mê, Chu Đại Trù ngó xuống bên dưới, cười hì hì: "Vâng, chưởng môn sư bá. Con xuống liền đây". Hoàn toàn trái ngược với thời điểm bước lên, lần này từ bệ cao bước xuống, thay vì khổ não thì khuôn mặt Chu Đại Trù lại tươi rói thấy rõ. Một bộ tiểu nhân đắc chí, hắn mang cái thân hình tròn trịa của mình mà chậm rãi bước đi.. * * * "Hì hì.. Chưởng môn sư bá, Tiểu Ngọc". Nhìn xem dáng vẻ tươi cười nọ của họ Chu, Cơ Thành Tử và Dương Tiểu Ngọc chẳng hẹn mà đồng thời nảy sinh ý nghĩ muốn vung tay đấm cho hắn một phát. Tất nhiên là sau cùng bọn họ đã không làm thế. Trong khi Dương Tiểu Ngọc buông ra một câu "Tiểu nhân đắc chí" thì Cơ Thành Tử lại rất biết kiềm chế. Tỏ ra vừa ý, hắn mỉm cười hồi âm: "Chu tiểu tử, thật là không nhìn ra a". Thừa hiểu Cơ Thành Tử có ý gì, Chu Đại Trù đáp: "Chưởng môn sư bá, tại sư bá không biết đó chứ. Lão nhân gia vẫn thường hay dạy con làm người phải biết khiêm tốn một chút, thành ra trước giờ con vốn vẫn luôn ẩn giấu tài năng, chưa có dùng hết..". "Ồ, là vậy sao..". Cơ Thành Tử tiếp lời: "Chu tiểu tử, nếu bây lâu ngươi vẫn một mực khiêm tốn, cớ gì hôm nay lại hiển lộ tài năng?". Chả cần đắn đo nghĩ ngợi, Chu Đại Trù đáp ngay: "Sư bá, thật ra con cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý đâu. Nhưng mà lão nhân gia đã căn dặn hôm nay nhất định phải lấy được Thiên Tà về, nếu không sẽ lột da, rút xương con. Haizz.. sư bá, Đại Trù con cũng chỉ là bất đắc dĩ a". Bất đắc dĩ? Cơ Thành Tử nghe xong suýt đã không nhịn được mà mắng to. Đã may mắn được Thiên Tà nhận chủ giờ lại còn bảo là bất đắc dĩ. Nếu thật là bất đắc dĩ mà rút được bảo kiếm thì chắc chắn môn nhân trên dưới Thiên Kiếm Môn này đều sẽ rất cam tâm tình nguyện mà làm người bất đắc dĩ đấy. "Đúng là thầy nào thì trò nấy". Tự hiểu nếu mình còn tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện thì sớm muộn cũng sẽ bị Chu Đại Trù chọc tức, Cơ Thành Tử dứt khoát quay mặt đi. "Được rồi. Khảo nghiệm đã thông qua, bảo kiếm cũng đã lấy được, chúng ta trở về thôi". "Chưởng môn sư bá, vậy còn Tô sư huynh?". Chu Đại Trù chỉ tay vào Tô Đông Vũ hiện vẫn còn chưa hồi tỉnh, tiếp tục nói: "Sư bá không chờ Tô sư huynh tỉnh lại để cho hắn thử thêm một lần nữa à? Khó khăn lắm hắn mới có cơ hội tiến vào đây a". Cơ Thành Tử lắc đầu: "Cơ hội mỗi người chỉ có một lần. Hoàng Bào là lựa chọn của nó, thất bại là điều nó phải chấp nhận". "Được rồi, không nói nữa. Đại Trù, Đông Vũ giao cho ngươi, chúng ta rời đi". "Sư bá, cái này..". * * * Muốn kháng nghị lại không thể kháng nghị, bất đắc dĩ, Chu Đại Trù đành chuyển Thiên Tà qua tay trái trong khi tay phải thì đưa ra với ý định nắm lấy Tô Đông Vũ đặt lên vai rồi vác đi. Chỉ là ý định còn chưa kịp thực hiện, tay chỉ vừa mới chạm vào người thì Tô Đông Vũ đã tỉnh dậy. "Ồ, Tô sư huynh, ngươi tỉnh rồi?". "Ngươi.. Chu Đại Trù..". "Phải, ta nè". "Tại sao ngươi ở đây? Ngươi muốn làm gì?". "Ta muốn làm gì chứ? Tô sư huynh, sư bá bảo ta tới dìu ngươi ra ngoài". "Ra ngoài? Nói vậy các ngươi cũng thử xong rồi sao..". "Ừ". Chu Đại Trù đem sự thể tóm gọn: "Chuyện là thế này, sau khi Tiểu Ngọc thành công lấy được Tuyết Ẩm thì tới phiên ta đi lên. Thanh kiếm mà ta chọn là Thiên Tà". Chỉ sang cây kiếm màu xanh đang an vị bên tay trái, hắn nói ra: "Chính là nó đó". "Chậc.. Ta không ngờ kiếm linh Thiên Tà lại dễ dàng thu phục như vậy. Tô sư huynh, ngươi không biết đấy chứ. Tên kiếm linh này sùng bái, khiếp sợ ta lắm. Lúc đó ta chỉ vừa mới mở lời thì hắn đã rối rít quỳ lạy thề thốt rồi. Nói cái gì cả đời cam nguyện đi theo ta, dù chết cũng chẳng thay lòng..". "Hư.. ư..". "Tô sư huynh, ngươi lại làm sao vậy? Mới nói mấy câu đã ngất rồi..". "Sư bá à! Tô sư huynh lại xỉu nữa rồi này!". * * * * * * Trong đợt tiến vào Kiếm Mộ lần này, xét ra thật có nhiều điều ngoài ý muốn. Hoàng Bào, Tử La, Thiên Tà, Tuyết Ẩm, bốn thanh Đại bảo kiếm có phẩm cấp cao nhất, uy lực lớn nhất mà suốt hơn hai ngàn năm qua chưa một ai thành công rút được, rốt cuộc hôm nay cũng đã có hai thanh nhận chủ. Tuyết Ẩm thuộc về Dương Tiểu Ngọc, tuy bất ngờ nhưng không lớn lắm. Bởi lẽ thiên tư của Dương Tiểu Ngọc vốn dĩ rất cao, thời điểm đột phá chân nhân cảnh còn dẫn động lôi - hỏa song kiếp, thành công thức tỉnh năng lực tiềm ẩn của người sở hữu thiên phẩm linh căn.. Ở Dương Tiểu Ngọc nàng, hai chữ "kỳ tích" đã từng xuất hiện qua, thành ra hiện tại lấy được Tuyết Ẩm, theo nghĩa nào đó thì nó cũng bình thường. Đáng ngạc nhiên đây là Chu Đại Trù kìa.. Mặc dù cũng là người sở hữu thiên phẩm linh căn, nhưng ngoài tốc độ tăng tiến tu vi có nhanh hơn người khác một chút, trên kiếm thuật có thành tựu hơn người khác một chút thì những thứ khác tính ra cũng bình thường. Công bằng mà xét, trong số ba người tiến vào Kiếm Mộ lần này, Chu Đại Trù chính là kẻ có ít hy vọng nhất. Thế mà kết quả.. Đáng ra thành công lại thất bại, đáng ra phải thất bại thì lại thành công, âu là ý trời vậy. * * * Thiên ý chú định, phàm nhân làm sao sửa được? Nghịch thiên cải mệnh há đâu là chuyện người thường có khả năng thực hiện. Đại năng thánh giả thì họa may. Lại nói, đối với kết quả của lần tiến nhập Kiếm Mộ này, trừ bỏ Tô Đông Vũ thì làm gì còn ai muốn thay đổi. Dương Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ không nguyện ý. Cơ Thành Tử, hắn yêu quý thì hẳn có yêu quý, nhưng thiết nghĩ cũng chẳng thể vì đồ nhi mà chối bỏ thực tại được. Nên nhớ, ngoài chức vị phong chủ Kim Kiếm Phong thì hắn còn là chưởng môn của Thiên Kiếm Môn. Tầm mắt hắn tin tưởng phải rộng lớn hơn nhiều. Cuối cùng, phần Chu Đại Trù.. Hơn ai hết trong nhóm ba người, Chu Đại Trù hết sức hài lòng với kết quả hiện giờ. Thất vọng sao được khi hắn đã lấy được Thiên Tà - một thanh Đại bảo kiếm uy lực kinh người - chứ? Vốn dĩ, chuyến này đi vào bên trong Kiếm Mộ, Chu Đại Trù hắn chỉ là tính dạo qua cho biết chứ chẳng hề nghĩ nhiều. Hoàng Bào, Tử La, Thiên Tà, Tuyết Ẩm, hắn muốn tận mắt nhìn xem bộ dạng của chúng ra làm sao, nếu được thì kiến thức luôn uy năng càng tốt. Ai dè.. Bị cưỡng ép nên mới miễn cưỡng bước lên bệ mà tham gia khảo nghiệm, đụng phải một tên kiếm linh dị hợm thần kinh có vấn đề, cứ tưởng là xui xẻo, vậy mà cuối cùng xui xẻo lại biến thành may mắn. Hơn nữa còn là đại may mắn.. Chối bỏ? Chu Đại Trù hắn đâu có điên. Giống như một thái cực khác đối nghịch với Tô Đông Vũ, trong khi họ Tô bất cam, bị đả kích bao nhiêu thì Chu Đại Trù lại đắc ý, vui sướng bấy nhiêu. Chả bởi vậy mà từ nãy giờ, Chu Đại Trù hắn cứ mãi ca hát suốt dọc đường đấy thôi. * * * "Tiểu Ngư là con cá nhỏ Đại Trù là cái bếp to Chúng ta sinh ra là huynh đệ Suốt đời là huynh đệ..". Kiếm vác trên vai, chân nghênh ngang hình chữ bát, Chu Đại Trù cứ thế vừa đi vừa hát. "Tiểu Ngư xếp thứ sáu Đại Trù vị thứ năm Nhập tiên môn, chung hoạn nạn Bên suối nhỏ, dưới tàn cây, mông đau ta ngồi hát.. Sinh ra là huynh đệ Suốt đời là huynh đệ Sinh ra là huynh đệ Suốt đời là huynh đệ Suốt đời là huynh đệ..". * * * Vài giờ sau. Trên đỉnh Trúc Kiếm. Bên trong Tĩnh Hương Đường, bầu không khí hiện đang có phần căng thẳng. Những người có mặt, từ Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều cho tới Lăng Tiểu Ngư, hết thảy đều đứng im thin thít, chẳng ai dám hé môi thốt nửa lời. Động tĩnh duy nhất của bọn họ chỉ có một, đó là thỉnh thoảng lén đưa mắt liếc nhìn sư phụ mình, xem thần thái của nàng. Thật không may, cái vẻ mặt ấy, nó chả vui vẻ gì cho cam. Trái lại, nó càng lúc càng trầm đi, khúc sau tệ hơn khúc trước.. "Cộp cộp..". "Cộp cộp..". Hòa trong nhịp gõ xuống bàn, qua một đỗi lâu im lặng, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng lên tiếng: "Tiểu Chí, Mộng Kiều, Tiểu Ngư Nhi, mấy đứa các ngươi có một người huynh đệ rất được a". "Hắn ra khỏi Kiếm Mộ cả nửa ngày rồi, mấy vị sư thúc sư bá của các ngươi cũng đã cho người sang hỏi han, chúc mừng cả rồi, ấy vậy mà hắn còn chưa chịu lết về trình diện..". "Tiểu Chí, Mộng Kiều, Tiểu Ngư Nhi, mấy đứa các ngươi nói xem, thằng mập đó có phải sau khi lấy được bảo kiếm xong thì chẳng thèm để ta vào mắt nữa rồi phải không?". "Sư phụ..". Dạ lo Lăng Thanh Trúc sẽ trách phạt người huynh đệ chí cốt của mình, Lăng Tiểu Ngư đứng ra nói đỡ: "Đại Trù sư huynh trước giờ đều luôn tôn kính sư phụ, chưa về gặp hẳn có lý do nào đó thôi". "Lý do?". Lăng Thanh Trúc thâm trầm ý vị mà rằng: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết lúc nãy ta dùng thần thức quan sát đã thấy được những gì không?". "Cái thằng mập đó vốn dĩ chả có vướng bận hay bị ngăn trở gì hết. Cả nửa ngày nay hắn chính là xách theo Thiên Tà đi dạo khắp ngoại môn - nội môn, bắt chuyện từng người để khoe khoang a". Lăng Tiểu Ngư sau khi biết được lý do liền triệt để câm nín. Hắn hình dung không ra thực tế lại là như thế. Mà đâu chỉ hắn, đến cả Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn biết được đáp án còn trố mắt lên nữa là. Xách Đại bảo kiếm đi dạo quanh cả hai khu vực ngoại môn - nội môn nguyên nửa ngày chỉ để khoe khoang, chuyện này.. Tục! Quá tục rồi!
Chương 141: Lão Nhân Gia, Ngàn Vạn Lần Đừng Manh Động! Bấm để xem .. Sự thật diễn ra quả đúng như lời Lăng Thanh Trúc, cả nửa ngày nay, Chu Đại Trù đích xác chỉ làm duy nhất mỗi một việc, đó là mang theo Thiên Tà đi khoe khoang, hòng để mọi người đều biết rằng Chu Đại Trù hắn đã thành công lấy được một thanh Đại bảo kiếm có uy năng chí cường mà hơn hai ngàn năm qua chưa một ai rút ra nổi. Thiên hạ thường bảo "Tốt khoe, xấu che", hắn có huênh hoang một chút thì đã làm sao? Huống hồ, tại nửa ngày này, Chu Đại Trù hắn há đâu chỉ tuyên truyền cho mỗi mình mình. Trừ bản thân ra thì hắn còn thay Dương Tiểu Ngọc và Tô Đông Vũ thông tri tin tức nữa. Chuyện Dương Tiểu Ngọc được Tuyết Ẩm nhận chủ, hắn đã kể lại rất hào hùng. Nhưng rõ ràng, chi tiết nhất thì vẫn là sự thất bại của Tô Đông Vũ. Bên trong Kiếm Mộ, Tô Đông Vũ đã tự tin bước lên bệ như thế nào, rồi bị kiếm linh Hoàng Bào từ chối thế nào, té ngã ra làm sao, thông qua miệng Chu Đại Trù, toàn bộ đều được thuật lại một cách vô cùng sống động. Có một vị đồng môn tận tâm như Chu Đại Trù, Tô Đông Vũ ngẫm cũng bi ai lắm thay. Chỉ sợ sau hôm nay, qua tin tức của Chu Đại Trù thì danh vọng của họ Tô sẽ liền tụt dốc không phanh. Địa vị kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ của Thiên Kiếm, e rằng có muốn hắn cũng chẳng cách nào giữ nổi nữa. Thậm chí kể cả khi việc hắn sở hữu Toái Vũ được công bố ra bên ngoài. Toái Vũ là một thanh Đại bảo kiếm, điều đó không giả, nhưng phẩm cấp làm sao bì được với Tuyết Ẩm và Thiên Tà. Vị trí thứ nhất ư? E đến cả thứ hai Tô Đông Vũ hắn còn chẳng đứng vững. * * * Thời thế đổi thay ắt lòng người cũng mau chóng thay đổi. Bàn về giá trị, thành tựu tương lai, Tô Đông Vũ đã thua kém quá nhiều so với Dương Tiểu Ngọc, danh khí rất nhanh rồi cũng phải chịu cúi đầu trước Chu Đại Trù. Những kẻ hôm nay tôn kính hắn, ngày mai liệu còn kính? Quá khứ suy cho cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi.. * * * Sự kiện Kiếm Mộ lần này chắc chắn đã và sẽ làm cho nhiều thứ khác đi. Không riêng gì người trong cuộc mà đến những kẻ ngoài cuộc cũng phải chịu ảnh hưởng. Chỉ là.. Ai bị tác động thì người đó hay, chứ Chu Đại Trù, hắn chả bận tâm lắm đâu. Những việc hắn đang làm, bất quá là xuất phát từ một chút tiểu nhân tâm mà thôi. * * * "Chậc.. Cảm giác thành tựu, được người ngưỡng mộ quả nhiên rất tốt a". Trải qua mấy canh giờ liền dạo khắp hai khu vực ngoại môn - nội môn, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng bước lên được tới đỉnh Trúc Kiếm. Hắn đứng ở bậc thang trên cùng, thầm nghĩ: "Chuyến này ta thành công lấy được Thiên Tà, về báo cho lão nhân gia, lão nhân gia khẳng định là sẽ rất vui mừng". "Chậc chậc.. Lát nữa gặp lão nhân gia, ta phải nhân cơ hội này kiếm tí đỉnh mới được". Vẫn hồn nhiên chưa hay chưa biết ở Tĩnh Hương Đường có kẻ đang chờ để xử lý mình, với khuôn mặt dương dương tự đắc, Chu Đại Trù vác theo Thiên Tà mà đưa chân, đều đặn bước đi.. Đường không quá xa, chân dù ngắn cũng rất nhanh liền tới đích. Tràng cảnh ở Tĩnh Hương Đường lúc Chu Đại Trù tiến đến, nó hoàn toàn khác xa so với những gì hắn tưởng tượng. Sư phụ hắn, tam sư huynh Lâm Chí Viễn, tứ sư tỷ Mộng Kiều, ngũ sư đệ Tiểu Ngư, tất cả vậy mà đều có mặt, hơn nữa lại còn tập trung ở bên ngoài cửa, xem bộ dáng thì rõ ràng là đang chờ đợi điều gì. "Lẽ nào tin tức ta lấy được Thiên Tà lão nhân gia đã biết rồi?". Cho là như vậy, Chu Đại Trù lần nữa đưa chân cất bước, vừa đi vừa nói: "Hì hì.. Lão nhân gia, tại sao mọi người đều ở đây hết vậy?". Đáp lại Chu Đại Trù là một nụ cười khá tươi của Lăng Thanh Trúc: "Đại Trù, chúng ta tập trung ở đây đương nhiên là để chào đón ngươi rồi". "Thì ra mọi người đều biết cả rồi". Chu Đại Trù gãi đầu, giả trang ngượng ngùng: "Lão nhân gia, mọi người làm con thấy ngại a". "Có gì đâu phải ngại. Lần này Đại Trù ngươi thành công lấy được Thiên Tà - một trong số bốn thanh Đại bảo kiếm uy lực to lớn mà suốt hơn hai ngàn năm qua chưa ai lấy được, chuyện vui như vầy, dẫu có đem đi khoe khoang khắp trên dưới Thiên Kiếm Môn này cũng là nên đấy". "Lão nhân gia, người nói quá rồi.. Ha ha..". * * * "Hừm..". Quan sát thấy tên đệ tử kia của mình chẳng có lấy một tí xấu hổ mà đứng cười vui vẻ, nội tâm Lăng Thanh Trúc càng thêm phần bực tức. Nàng hậm hực tự nói với mình: "Thằng mập ngươi da mặt đúng là càng ngày càng dày a. Cứ cười đi, chốc lát nữa ta sẽ cho ngươi biết khóc là như thế nào". Dạ hậm hực nhưng ngoài mặt, Lăng Thanh Trúc vẫn tỏ ra rất bình thản tươi cười, tiếp tục dõi theo từng cử chỉ của đệ tử mình. Đáng thương cho Chu Đại Trù, từ đầu đến cuối đều không hay biết chút gì, vẫn ngỡ Lăng Thanh Trúc là thật tâm khen ngợi nên mới hồn nhiên chỉ vào Thiên Tà, khoe: "Lão nhân gia, đây chính là thanh Đại bảo kiếm mà bao đời môn nhân Thiên Kiếm Môn ta muốn lấy mà không lấy được. Lão nhân gia, người nhìn xem..". "Lão nhân gia thấy không, cỗ khí tức hung mãnh bá đạo này, đứng gần thôi cũng khiến người ta e ngại rồi". "Cái đó là lẽ dĩ nhiên". Lăng Thanh Trúc gật gù: "Trong số Thập đại bảo kiếm được tổ sư gia lưu lại bên trong Kiếm Mộ thì Hoàng Bào, Tử La, Thiên Tà, Tuyết Ẩm là có phẩm cấp cao nhất, ẩn chứa uy năng lớn nhất. Bốn thanh kiếm này mới chân chính là Đại bảo kiếm, xét cả thiên hạ, so bì được, số lượng thiết nghĩ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi". Thanh âm vẫn hòa nhã như cũ, nàng bảo: "Đại Trù, đưa kiếm cho vi sư xem một chút". "Vâng, kiếm đây ạ." Chu Đại Trù nghe xong, chẳng chút do dự mà cầm bảo kiếm đưa qua cho sư phụ mình. Tiếp nhận Thiên Tà, Lăng Thanh Trúc ngắm nghía hồi lâu thì gật đầu nhè nhẹ: "Quả nhiên không hổ là Đại bảo kiếm chân chính..". "Chậc, không biết nếu dùng thanh kiếm này đánh người thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?". "Lão nhân gia, muốn biết có gì khó đâu chứ. Người cứ tìm ai đó thử kiếm là được mà". "À phải.." Lăng Thanh Trúc làm như vừa chợt ngộ ra. Kế đấy, nàng nở một nụ cười thật tươi: "Đại Trù, có câu" địch nhân ở xa không bằng đứa đệ tử ở gần ", hay là ngươi chịu khó bồi tiếp vi sư thử kiếm một chút nhé?". "L-Lão nhân gia..". Khuôn mặt co rút một trận, Chu Đại Trù theo bản năng mà lùi lại, đầu lắc nguầy nguậy: "Con.. con không có thích hợp lắm đâu..". "Không có đâu. Ta thấy tiểu tử ngươi thích hợp mà". "Lão.. lão nhân gia, người không thể đối xử với con như vậy được". "Tại sao lại không?". Chu Đại Trù khẩn trương nêu lý do: "Lão nhân gia, con đã thành công lấy được Thiên Tà - một thanh Đại bảo kiếm mà suốt hơn hai ngàn năm qua chưa từng có ai rút được. Con đã tạo ra kỳ tích, đã giúp Trúc Kiếm Phong chúng ta tăng thêm danh vọng, để cho lão nhân gia người nở mày nở mặt.. Con có công a. Người sao có thể chọn con làm đối tượng thử kiếm?". Thử kiếm ư? Nghe thì nhẹ nhàng lắm, nhưng thân là người từng trải, Chu Đại Trù hắn há đâu chẳng biết thực tế sẽ có dạng gì. Sư phụ hắn, nàng rõ ràng là đang muốn đánh người. Bây giờ nghĩ lại, sau khi đem mọi thứ liên kết, từ việc Lăng Thanh Trúc đứng đợi trước cửa Tĩnh Hương Đường, bộ dạng niềm nở chào đón hơi thái quá kia của nàng, và nhất là sự im lặng lạ kỳ của mấy người Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng nhận ra có điều bất ổn. Hình như hắn đã đắc tội gì đó với vị sư phụ tính tình cổ quái của mình rồi. Nhưng.. là gì mới được chứ? Kể từ lúc hắn rời khỏi Kiếm Mộ, mãi đến tận bây giờ hắn mới gặp lại nàng kia mà. Chu Đại Trù thật tình là nghĩ không thông. Hai chân liên tiếp thoái lui, hắn đưa mắt tìm đến mấy vị đồng môn của mình mà cầu cứu. Nhưng.. chỉ là vô ích. Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều và thậm chí cả Lăng Tiểu Ngư, chẳng một ai có vẻ gì là sẽ lên tiếng nói hộ cho hắn. Đã và vẫn đang một mực lưu ý hắn đây, duy nhất cũng chỉ một người: Sư phụ hắn. Tay phải nắm lấy Thiên Tà, Lăng Thanh Trúc vừa xoay vừa tiến về phía trước, mặt gian mười phần: "Chu tiểu tử, cũng lâu rồi vi sư chưa chỉ dạy gì cho ngươi. Thôi thì nhân dịp này ta sẽ tận tâm giáo huấn ngươi vậy". "Lão.. lão nhân gia, có gì từ từ nói. Người ngàn vạn lần đừng manh động..".
Chương 142: Chủ Nợ Tìm Tới Bấm để xem .. .. "Chu tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!". "Lão nhân gia đại từ đại bi xin tha mạng!". "Đứng lại!". * * * Trong quá trình "thử kiếm" của Lăng Thanh Trúc, có một việc ngoài ý muốn đã xảy ra: Thanh đại bảo kiếm Thiên Tà đã không vâng lệnh nàng. Thời điểm nàng xách kiếm lao tới, tính dạy dỗ Chu Đại Trù thì kiếm linh Thiên Tà chợt phản kháng, tự động rời khỏi tay nàng mà trở lại với Chu Đại Trù. Thoát qua một kiếp, Chu Đại Trù nào dám nấn ná đợi chờ, ngay tức khắc mang theo Thiên Tà vội vã chạy đi. Chỉ là.. hắn chạy sao cho thoát khỏi lòng bàn tay Lăng Thanh Trúc. Một kẻ tu vị mới vấn đỉnh hậu kỳ trong khi một người sớm đã đột phá chân nhân hậu kỳ, chênh lệch ấy thật chẳng cách nào khỏa lấp được. Dẫu có Đại bảo kiếm Thiên Tà trợ giúp thì cũng như vậy thôi. Đánh không lại, chạy chẳng xong, kết quả sau cùng đến người ngu cũng biết. Chu Đại Trù, hắn rốt cuộc vẫn bị sư phụ mình đánh đập, giáo huấn cho một trận. Đúng là.. oan uổng lắm thay. * * * Cái cảnh gà bay chó chạy nọ diễn ra được một đỗi thì kết thúc. Đỉnh Trúc Kiếm lại trở về với vẻ thanh bình vốn có. Tiếp những ngày sau, sinh hoạt vẫn chả khác gì so với trước. Dường như đối với sự kiện Chu Đại Trù thành công lấy được bảo kiếm Thiên Tà chỉ là một việc bình thường lắm vậy. Thế mới thấy con người trên đỉnh Trúc Kiếm, bọn họ thực rất chi bình dị. * * * Thiên nhân luận pháp kết thúc, sự kiện Kiếm Mộ cũng đã khép lại, những tưởng bây giờ mọi người sẽ rảnh rỗi hơn thì không, một vài người thậm chí còn bận bịu nhiều hơn trước. Ví như Lăng Thanh Trúc, ví như Cơ Thành Tử chẳng hạn. Cách đây sáu năm, sau chuyện xảy ra ở Đa Bảo Hội, Lăng Thanh Trúc và Cơ Thành Tử đã có một cuộc đối thoại dài hơi. Trong cái đêm nọ, Lăng Thanh Trúc đã từng hướng sư huynh mình đề cập tới Ô Long Cốc, tới Trường Sinh Thụ.. Vốn dĩ ban đầu, bởi e ngại đôi Kim Tước nọ nên nàng không có ý sẽ đi cướp đoạt cái gì, nhưng hiện tại thì khác. Vì lời hứa với Lăng Tiểu Ngư, nàng đã thay đổi quyết định. Gốc Trường Sinh Thụ kia, bằng mọi giá Lăng Thanh Trúc nàng phải lấy được. Lẽ dĩ nhiên, trước khi chính thức triển khai hành động thì Lăng Thanh Trúc nàng cần chuẩn bị thật chu toàn nhất có thể. Kim Tước là linh chủng sót lại từ thời thượng cổ, nắm giữ sức mạnh to lớn, muốn đối phó cũng chẳng dễ dàng gì. Theo tính toán của nàng, từ bây giờ cho tới lúc quả Trường Sinh chín chỉ còn khoảng một năm nữa. Nói cách khác, một năm - đó là thời hạn tối đa để nàng chuẩn bị. Tranh thủ là điều cần thiết. Bận bịu âu cũng là nên.. Lăng Thanh Trúc là vậy, đang cùng Cơ Thành Tử khẩn trương luyện chế trận pháp, tìm kiếm trợ lực, trong khi đó, đệ tử của nàng - Lăng Tiểu Ngư thì.. Hắn cũng chả rỗi rãi gì. Đừng hiểu lầm, chả dính dáng gì đến chuyện Trường Sinh Thụ kia đâu. Sở dĩ muộn phiền, hết thảy chỉ bởi vì một món nợ. Hắn từng thiếu, và người ta hiện đã bắt đầu tới đòi. * * * Đỉnh Trúc Kiếm, nơi hậu sơn. Tương tự cách đây mấy hôm, Lăng Tiểu Ngư lúc này lại phải đang tiếp đón một vị khách không mời, và tất nhiên là cũng chẳng nguyện ý gặp. Nhưng, dù nguyện hay không thì cuối cùng hắn vẫn phải gặp. Chủ nợ đã tìm đến tận cửa rồi, Lăng Tiểu Ngư hắn còn biết trốn đi đâu? "Lệ sư tỷ." - Trong dạ có phần bất đắc dĩ, qua một hồi nhìn nhau trong im lặng, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng chủ động lên tiếng - "Sư tỷ đến tìm đệ.. có việc gì vậy?". "Không có chuyện thì không thể tìm ngươi?". Thái độ chả lấy gì làm thân thiện, Lệ Thắng Nam tiếp lời: "Thế nào? Không hoan nghênh ta? Rất chán ghét?". Lăng Tiểu Ngư vội lắc đầu: "Không có. Đệ.. đệ không phải ý đó..". "Thế ý ngươi là gì?". "Đệ..". Lăng Tiểu Ngư chừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được trọn câu, chỉ biết cúi đầu tránh né. Liếc xem bộ dạng ấy của hắn, Lệ Thắng Nam không hiểu sao chợt cảm thấy trong lòng có chút gì đó thư thái, nhẹ nhõm. Nét mặt dịu đi, nàng đột nhiên hỏi: "Ta nghe Tiểu Ngọc nói mọi chuyện ngươi làm đều là vì Yến cô cô của mình?". Yến cô cô? Lăng Tiểu Ngư ngước mặt nhìn lên, trong đầu thầm tự nghi vấn. Cái này cũng chẳng thể trách hắn. Ai bảo ai kia tóm lược quá làm gì. "Mọi chuyện ngươi làm", nhưng đấy là chuyện gì mới được chứ? "Rốt cuộc là Tiểu Ngọc đã nói gì với nàng ấy nhỉ..". Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang mải nghi hoặc thì ở nơi đối diện, Lệ Thắng Nam cũng tự hiểu mà bổ sung rõ ràng: "Hừm.. Ta nghe nói sở dĩ mấy năm qua ngươi nỗ lực ngày đêm tu luyện, muốn tiến vào tốp năm ở kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp vừa rồi, tất cả đều vì mục đích hoàn thành lời giao ước với Lăng sư bá, cầu sư bá ra tay giúp cô cô của mình kéo dài thọ mệnh?". Ra là việc này. Đã hiểu ra, Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận: "Ừm". * * * Lệ Thắng Nam cố đợi thêm một lúc để xem Lăng Tiểu Ngư có nói gì nữa không, nhưng kết quả.. Hắn đúng là chả nói gì nữa thật. "Đúng là tên ngốc..". Buột miệng thốt ra một câu, Lệ Thắng Nam đành chủ động dẫn dắt: "Ngươi không cảm thấy việc làm của mình rất ngu ngốc ư?". "Chỉ vì muốn tiến vào tốp năm, muốn hoàn thành lời giao ước kia mà ngay đến cốt nguyên ngươi cũng đem ra thiêu đốt.. Ngươi lẽ nào không sợ căn cơ bị hủy, cả đời vô pháp tiến nhập cảnh giới chân nhân?". "Đệ.. Lúc đó đệ đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Đệ chỉ muốn Yến cô cô sống lâu hơn một chút, có vậy thì đệ mới..". Quay mặt đi, Lăng Tiểu Ngư chuyển mắt nhìn phương vị xa xăm, giọng trầm đi hẳn: "Sư tỷ có lẽ không biết. Thời điểm đệ vừa sinh ra thì mẫu thân liền qua đời. Thậm chí đến diện mạo người đệ còn chưa kịp lưu giữ.. Rồi chẳng bao lâu sau, phụ thân đệ bởi quá thương nhớ mẫu thân nên cũng lâm trọng bệnh, nhắm mắt xuôi tay..". "Kể từ đó, đệ chỉ còn lại mỗi một mình Yến cô cô là người thân duy nhất. Tỷ biết không, Yến cô cô thương đệ lắm. Người luôn dành cho đệ những gì tốt nhất; vì muốn toàn tâm toàn ý lo cho đệ, người thậm chí đã chẳng màng tình duyên, để mặc thanh xuân của chính mình trôi qua..". " Năm đệ lên sáu, một lần nữa, vì không đành nhìn đệ yểu mệnh, chỉ sống thêm được mười năm đã phải lìa bỏ trần thế, người nén đau để đệ theo sư phụ lên núi tu tiên luyện đạo, dẫu lòng chưa bao giờ muốn thế". "Mười sáu năm đệ tu hành trên núi cũng là mười sáu năm Yến cô cô mỏi mắt ngóng trông chốn cô thôn. Người vẫn ở vậy, chỉ một mình, vào ra một bóng..". Lăng Tiểu Ngư dừng trong giây lát để bình ổn tâm tình, chừng quay lại thì chốt: "Lệ sư tỷ, Yến cô cô đã hi sinh cho đệ rất nhiều. Đệ chỉ muốn được ở cạnh người, sớm hôm chăm sóc cho người, giống như người đã từng chăm sóc cho đệ. Đệ chỉ muốn cô cô có thể sống lâu thêm một chút..". * * * Lệ Thắng Nam nghe rõ nhưng qua cả buổi cũng chưa thấy hồi âm. Không phải nàng không muốn nói mà là.. nàng nói không được. Cổ họng nàng, nó giống như đang vướng mắc thứ gì đó. Nghèn nghẹn. Nối gót Lăng Tiểu Ngư ban nãy, nàng quay mặt sang hướng khác để tránh cho ai kia nhìn ra sự xúc động đang trỗi lên trong lòng. Hít sâu một hơi, Lệ Thắng Nam nói lời hờn dỗi: "Ngươi kể lể cái gì chứ? Từ này giờ ta cũng đâu có hỏi ngươi mấy chuyện đó". "Sư tỷ, đệ.. Đệ chỉ muốn sư tỷ hiểu". "Tại sao? Đó là chuyện riêng của ngươi kia mà. Chúng ta cũng đâu phải..". Nói tới đó, Lệ Thắng Nam chẳng biết sao lại đột nhiên nhớ đến đoạn ký ức ở Ngũ Kiếm Đài, cái tràng cảnh thân mật nọ. Khuôn mặt hồng lên trông thấy, nàng vô cớ mắng người: "Đồ thần kinh". * * * "Chà..". Giữa lúc Lệ Thắng Nam và Lăng Tiểu Ngư đang trong cảnh "kẻ hờn trách, người nghi hoặc" thì tại một bụi rậm gần đấy, một thanh âm tặc lưỡi khe khẽ cất lên. "Chậc chậc.. Vị Lệ sư tỷ này thật là, bản thân rõ ràng xúc động lại đi hờn dỗi với Tiểu Ngư. Tâm của nữ nhân đúng là khó hiểu". "Hừm..". Gần như tức thì, Chu Đại Trù vừa nói xong thì ngay bên cạnh, Mộng Kiều liền phản ứng: "Đại Trù, ta cũng là nữ nhân đấy". "À, cái đó..". Chu Đại Trù cười giả lả: "Tứ sư tỷ, tỷ và Lệ sư tỷ, hai người không giống nhau a. Lệ sư tỷ đâu có được thành thật, ngoan hiền, người gặp người mến như tứ sư tỷ chứ". "Bớt nói nhảm đi".
Chương 143: Khúc Mắc Khó Cởi Bấm để xem .. Khoảng cách từ bụi rậm - nơi mà Chu Đại Trù và Mộng Kiều đang ẩn nấp - tới chỗ của Lăng Tiểu Ngư tính ra cũng chả xa xôi gì mấy, nhưng do nhờ có thủ đoạn ẩn nặc cao minh nên hai người bọn họ vẫn chưa bị phát hiện. Bên trong lớp kết giới cách âm, Mộng Kiều nhìn tấm linh phù màu đen hiện đang dán trên trán Chu Đại Trù, nhỏ giọng hỏi: "Đại Trù, ẩn thân phù này đệ kiếm ở đâu ra vậy? Công năng xem ra có vẻ khá tốt". "Hì hì.." - Chu Đại Trù tỏ ra đắc ý - "Cái đó là đương nhiên. Tốt xấu gì cũng là đồ vật của lão nhân gia mà". "Của sư phụ?". Mộng Kiều nghi ngờ: "Đại Trù, mấy tấm linh phù này, đệ không phải do trộm mà có đó chứ?". "Sao có thể chứ. Đây là lão nhân gia để cho đệ lấy mà". Như không muốn kéo thêm ở vấn đề này nữa, Chu Đại Trù mau chóng chuyển ý: "Tứ sư tỷ, chúng ta xem tiếp đi. Lệ sư tỷ kia hình như đang chuẩn bị làm gì đấy..". * * * Mấy lời của Chu Đại Trù mặc dù chỉ đơn thuần xuất phát từ ý nghĩ muốn thay đổi đề tài nhưng cũng chẳng hề ngoa. Lệ Thắng Nam, nàng đích xác là có động thái mới. Trên tay nàng, thay vì trống rỗng thì hiện đã có thêm một thanh kiếm đường nét tinh xảo màu bạc, dài tầm bốn thước. Hướng mũi kiếm về phía người đối diện, nàng bảo: "Xuất chiêu đi". Phía bên kia, Lăng Tiểu Ngư nhăn mày, bộ dáng khó xử: "Lệ sư tỷ, hay là thôi đi được không?". "Không được". Lệ Thắng Nam bồi thêm: "Lần trước ngươi chẳng phải đã đáp ứng sẽ bồi ta luyện kiếm? Thế nào? Giờ tính nuốt lời?". "Nhưng mà sư tỷ, đạo pháp của Mặc Kiếm Phong và Trúc Kiếm Phong khác nhau, đệ đâu có giúp được gì cho tỷ". "Ai bảo thế?" Lệ Thắng Nam không cho là đúng. Nàng nhắc lại chuyện cũ: "Hôm đó ở Ngũ Kiếm Đài, Lưu Cảnh Thiên không phải chính là nhờ nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu của Chu Đại Trù mới lĩnh hội được phong chi ý cảnh hay sao?". Trước minh chứng "hùng hồn" mà Lệ Thắng Nam vừa đưa ra, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đành câm nín. Hắn muốn từ chối lắm, nhưng xem tình hình này thì.. e là vô vọng. Mấy hôm trước, thời điểm hắn gật đầu đồng ý bồi luyện kiếm cùng Lệ Thắng Nam, vốn cứ tưởng nàng chỉ tùy tiện nói cho vui thôi, ai dè đâu.. Lệ Thắng Nam nàng thật sự muốn như thế thật. Để làm gì kia chứ? Nếu như nàng đúng là muốn rèn luyện kiếm thuật thì đáng ra nên tìm ai khác mới phải. Sở trường của Lăng Tiểu Ngư hắn là chưởng pháp kia mà. Cả cái Thiên Kiếm Môn này, môn nhân trên dưới có ai không biết hắn chính là bằng vào Thiên Diệp Thủ mà đánh bại được Lưu Cảnh Thiên? Rất rõ ràng, mục đích của Lệ Thắng Nam nàng vốn chẳng phải muốn trau dồi kiếm thuật, đạo pháp cái gì. Nàng đây căn bản là đang dò xét, gây phiền nhiễu mà thôi. Trong đầu mình, Lăng Tiểu Ngư cho là như vậy. Rằng những việc Lệ Thắng Nam đã và đang làm, bất quá chỉ xuất phát từ ý xấu, rất có thể đang toan tính trả đũa chuyện hôm đó, trên Ngũ Kiếm Đài. Và thực tế thì.. Lăng Tiểu Ngư hắn đã sai. Nếu là mấy tháng trước, Lệ Thắng Nam nàng đích xác từng nghĩ tính sổ với Lăng Tiểu Ngư hắn, nhưng còn bây giờ.. Kể từ lúc nói chuyện cùng Dương Tiểu Ngọc, được nàng lý giải về hành động điên cuồng ngu ngốc kia của hắn, rồi trong những ngày này, trải qua mấy bận tiếp xúc hỏi han thì nàng đã phần nào hiểu được con người hắn. Tâm tình nàng, thành kiến đã sớm tan đi. Thực chất, Lệ Thắng Nam nàng chẳng có ý nghĩ xấu xa nào nữa hết. Nàng chỉ đơn thuần là muốn thân cận với Lăng Tiểu Ngư thêm một chút, muốn hiểu về hắn thêm một chút. Đợi khi am tường rồi, chừng đó hẳn tâm cảnh nàng sẽ có thể khôi phục như lúc đầu. Hoặc ít ra thì Dương Tiểu Ngọc và nàng đều cho là như thế. Khổ nỗi, giữa tâm ý và hành động, khoảng cách vẫn quá xa đi. Lệ Thắng Nam không biết nên triển khai thế nào. Luyện kiếm ư? Một cái cớ chả ra làm sao. Bị hiểu lầm, ngẫm cũng chẳng oan. * * * Sống ở đời, trong các loại nợ thì nợ tình là khó trả nhất, trong các hạng cướp thì đánh cắp trái tim kẻ khác là cái tội lớn nhất mà người ta không bao giờ mang ra chốn công đường để xét xử. Trớ trêu thay, Lăng Tiểu Ngư lại đang đi trên con đường ấy trong khi vẫn điềm nhiên chưa hề hay biết. Hắn làm sao ngờ được rằng tai nạn ngoài ý muốn hôm đó, trên Ngũ Kiếm Đài lại trở thành mầm móng của một mối tình đơn phương và khổ lụy. Lệ Thắng Nam đã sai. Dương Tiểu Ngọc đã sai. Đáng ra Lệ Thắng Nam nàng đừng nên vì gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mà thân cận Lăng Tiểu Ngư. Bởi lẽ, sau mỗi lần nàng hỏi han tiếp xúc, càng biết nhiều, càng hiểu nhiều thì tâm trí nàng, nó lại càng khắc sâu hình bóng hắn.. Lệ Thắng Nam khác với Lý Ngọc Thường, khác với Dương Tiểu Ngọc, tâm nàng mềm yếu lắm. Phải, nàng đúng là có tâm nguyện noi gương sư phụ, quyết sẽ chẳng màng tình duyên đôi lứa, chỉ hiến dâng đời mình cho đạo pháp, cho lý tưởng thế thiên hành đạo, trừ bạo an dân. Nhưng, đấy là trước kia. Còn bây giờ? Còn sau này? Lý trí liệu có chiến thắng được con tim? Lý tưởng có qua nổi ái tình? Thiên đã chú định, người làm sao cãi? * * * * * * Lăng Tiểu Ngư không hay, Lệ Thắng Nam cũng chẳng hề biết, hai người bọn họ cứ vậy mà tiếp tục vướng vào khói bụi hồng trần. Trên con đường tục lụy trần ai ấy, đến cuối cùng, kẻ cười là ai? Khóc lại là ai? Hay tất cả rồi sẽ hóa thành mây khói, nhìn lại một tiếng than.. Thật khó để trả lời. * * * Tương lai mờ mịt, tươi sáng hay ảm đạm mấy người thấu rõ. Biết chắc đây duy có thực tại. Lúc này, kể từ lần đầu tiên Lệ Thắng Nam chạy tới Trúc Kiếm Phong tìm Lăng Tiểu Ngư, thời gian tính ra cũng đã được tám tháng. Tám tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không phải ngắn. Chí ít thì nó đủ để làm cho Lệ Thắng Nam nhận ra được một vài thứ, hiểu ra được một vài điều. Chán ghét cũng tốt, hờn trách cũng được, hết thảy đều đã sớm nhạt phai. Hiện tại, trong tâm trí Lệ Thắng Nam nàng, cảm xúc còn chăng là nhớ nhung, là mộng mị, bâng khuâng, lưng chừng khó nghĩ.. Trải qua bao lần chuyện trò, tiếp xúc, chẳng biết tự khi nào mà nàng đã sa chân vào bể ái tình, khó rút ra được. Hình bóng của Lăng Tiểu Ngư, nó cứ mãi chập chờn ẩn hiện, muốn xua đi mà đành bất lực.. Phiền não lại thêm phiền não, ưu tư lại hoàn ưu tư, cực chẳng đã, Lệ Thắng Nam mới đưa ra quyết định: Thôi không gặp Lăng Tiểu Ngư thêm một lần nào nữa. Để làm gì kia chứ? Hắn.. nào có ý nghĩ xa vời gì với nàng. Hắn không nói, nhưng nàng hiểu được. * * * "Haizz..". Thở ra một hơi dài phiền muộn, với cõi lòng nặng trĩu, Lệ Thắng Nam đưa tay hái xuống một bông hoa màu đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Hoa ơi hoa, ngươi nói ta nên làm sao mới đúng đây?". "Những tưởng chỉ cần tiếp xúc nhiều với hắn, hiểu thêm về con người hắn thì tâm cảnh của ta sẽ khôi phục như lúc ban đầu, ngờ đâu..". Đầu gục xuống, nàng khép đôi hàng mi, môi hé mở mà chua xót: "Ta.. đã sai rồi". "Tại sao chứ?". "Tại sao ta lại nghĩ về hắn nhiều tới vậy? Tại sao ta cứ phải nhớ hắn?". "Thứ tình cảm này, lẽ ra ta không nên có. Lẽ ra ta phải cắt đứt ngay khi nó mới bắt đầu..". "Lệ Thắng Nam, ngươi đã làm gì thế này?". * * * "Sư tỷ..". Trong lúc Lệ Thắng Nam đang chìm giữa bể muộn phiền thì phía sau nàng, cạnh một gốc cây, Dương Tiểu Ngọc cũng áy náy mà thầm tự trách. "Ta thật sự đã mắc phải sai lầm rồi. Đáng ra ta không nên bảo sư tỷ tiếp cận Tiểu Ngư". Nếu ngày đó Dương Tiểu Ngọc nàng không can thiệp, không khuyên nhủ gì cả thì sự thể đã chẳng thành ra như bây giờ. "Sư tỷ..". Than nhẹ một tiếng, Dương Tiểu Ngọc lặng lẽ quay lưng bước đi. Ngay lúc này, nàng biết dẫu có đi ra thì cũng chẳng để làm gì. Vị Lệ sư tỷ kia của nàng đã vô thức lún sâu vào bể ái tình rồi, căn bản không thể tự mình rút chân ra được nữa. Hiện tại, chỉ có một người mới có khả năng giúp được nàng: Lăng Tiểu Ngư. P/s: Thực sự tâm trạng mình hiện không được ổn lắm. Kể từ hôm qua, khi em mình xảy ra tai nạn xe máy đến giờ thì cảm xúc vẫn chưa bình lại được. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng tay chân, da thịt thì trầy tróc hết, hiện nó vẫn chưa thể đi lại, vận động bình thường được. Trong khoảng thời gian này chắc mình không viết được nhiều đâu, mọi người thông cảm nhé. Cám ơn - Pea
Chương 144: Yên Bình Bấm để xem .. Trúc Kiếm Phong. Nơi hậu sơn, bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Như thường lệ, giống những lần trước, lần này tiến vào đây, Lăng Tiểu Ngư lại mang theo một chiếc hộp đựng đầy thức ăn. Và tất nhiên là nó khá lớn. * * * "Hoan hô!". Ngay khi tháo bỏ linh phù, đem nắp hộp mở ra, Gia Gia liền giơ cả hai cánh tay bé xíu của mình lên cao, vui sướng hò reo. Đôi má phúng phính nhăn lại bởi nụ cười khả ái, Gia Gia vừa cầm thức ăn mang ra vừa điểm: "Cá hấp này. Cá nướng này. Bánh bao nhân thịt này. Canh bát bảo này. Đậu xào hoa cải này.. Oa! Còn có cả món thịt hầm nấm mà Gia Gia thích nhất nữa!". "Tiểu Ngư, ta biết ngươi là người tốt mà. Hì hì..". "Mang đồ ăn cho ngươi thì là người tốt, vậy nếu không mang đồ ăn cho ngươi thì ta là người xấu sao?" Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, hỏi lại. Và hồi đáp, như cũ vẫn là chất giọng non nớt y hệt một cô bé: "Sẽ không đâu. Tiểu Ngư ngươi cũng đâu phải nữ nhân có đôi mắt đáng sợ kia". Thừa hiểu Gia Gia đang đề cập tới ai, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, bảo: "Gia Gia, sư phụ ta không phải người xấu. Tuy là bình thường người hay la mắng kẻ khác nhưng tâm địa lại rất tốt. Nhiều khi cũng rất chu đáo nữa". "Gr.. gr..". Gia Gia làm mặt quỷ, tỏ vẻ khinh thường: "Tiểu Ngư à, ngươi bị nàng ta lừa gạt rồi. Sư phụ của ngươi không có đơn giản tí nào đâu. Mỗi lần nàng lén thăm dò ta, trong lòng ta đều có cảm giác vô cùng bất an. Nhất là khi ta nhìn vào cặp mắt nàng.. Chậc, nó đáng sợ lắm..". "Gia Gia, đó là bởi vì ngươi chưa tiếp xúc với sư phụ ta nên mới cảm thấy như vậy". Lăng Tiểu Ngư thoáng nghĩ, rồi bổ sung: "Gia Gia, ngươi ngẫm mà xem. Nếu sư phụ ta là người xấu thì đâu có cho phép ngươi cư ngụ bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động này". "Cái gì mà cho phép. Đó là bởi vì nàng ta không đi vào được cửa động thứ tư đấy chứ". "Không phải là không vào được. Bộ ngươi quên Trúc Kiếm Phong ta có một thanh tiên kiếm với uy lực đủ để di sơn đảo hải hay sao?". "Cái đó cũng chỉ là lời của sư phụ ngươi nói thôi, ai biết có thật hay không". "Gia Gia, chẳng giả đâu. Trúc Kiếm Phong ta xác thực là có một thanh tiên kiếm như vậy. Mà không chỉ Trúc Kiếm Phong, bốn chi mạch khác là Kim Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong và Tương Kiếm Phong, mỗi nơi đều có. Sở dĩ sư phụ và chưởng môn sư bá của ta một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua cho ngươi, hết thảy chỉ bởi vì trước nay ngươi chưa làm gì gây hại cho Thiên Kiếm Môn. Nếu một ngày nào đó họ phát hiện ngươi có ý đồ bất chính, khẳng định sẽ lập tức điều động tiên kiếm tru diệt ngươi ngay". "Tiểu Ngư, ngươi làm gì vậy? Tự dưng lại đi hù dọa Gia Gia..". Bĩu môi trách móc, Gia Gia lắc đầu xua tay: "Bỏ đi bỏ đi. Gia Gia không nghe mấy chuyện này nữa. Dù sao ta cũng chẳng có ý nghĩ gây ra động tĩnh gì ở Thiên Kiếm Môn này của ngươi.. Trước mắt ta vẫn chưa có ý định nào cả. Cứ chờ ngươi đột phá cảnh giới chân nhân xong, chừng đó lại tính tiếp". Nói đoạn, Gia Gia vươn tay cầm lên một chiếc đĩa đang đặt ở trước mặt, bắt đầu đánh chén.. * * * Còn lại một mình, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, ánh mắt có phần mờ mịt. "Chân nhân sao? Biết đến khi nào đây?". Tự đáy lòng, hắn thật tình không rõ. Hiện tại tu vi của hắn mới chỉ là vấn đỉnh trung kỳ, muốn bước vào cánh cửa chân nhân, tối thiểu phải cần qua thêm một tiểu cảnh giới nữa. Nhưng qua được rồi, lại chắc gì sẽ đột phá thành công? Chân nhân cảnh, từ xưa tới giờ thất bại vốn vẫn luôn nhiều hơn thành công đấy. * * * "Phù.. ù..". Lặng lẽ thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư chợt cười tự giễu: "Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, vấn đỉnh hậu kỳ còn chưa đạt tới, ngươi lo lắng vấn đề đột phá chân nhân làm gì chứ..". "Cho dù khó khăn thì lại thế nào? Trước giờ ngươi cũng đâu phải chưa từng nếm trải khó khăn.. Trên đời này không có chuyện gì là không thể, chỉ cần ngươi kiên trì nỗ lực, nhất định rồi cũng sẽ thành công. Chân nhân cảnh, ngươi chắc chắn sẽ thành tựu". Vì Lăng Ngọc Yến, xuất phát từ mong muốn được kề cận sớm hôm chăm lo cho nàng, một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư đã âm thầm củng cố quyết tâm. Hắn sẽ tiếp tục ra sức đêm ngày tập trung tu luyện, giống như cái cách mà sáu năm qua hắn vẫn làm. Hắn tin, dưới trợ lực của Phị Tinh Đới Nguyệt Động cùng sự giúp đỡ của ân sư, một ngày nào đó hắn rồi cũng có thể giống như Dương Tiểu Ngọc, dẫn động thiên kiếp hàng lâm, tiến hành đột phá.. * * * "Không biết sư phụ hiện giờ thế nào rồi?". Nhớ tới vị ân sư tính tình cổ quái kia của mình, trong dạ Lăng Tiểu Ngư nhất thời khó tránh có chút âu lo. Kể từ lúc nàng cùng chưởng môn Cơ Thành Tử rời khỏi Thiên Kiếm Môn, tính đến nay cũng đã được ba tháng mười hai ngày rồi. Suốt quãng thời gian này, ngay cả một tia tin tức cũng chưa thấy truyền về. Điều đó thực khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn cảm thấy bất an. Mặc dù Lăng Thanh Trúc không nói quá rõ nhưng hắn biết, Ô Long Cốc kia là cỡ nào hung hiểm. Thượng cổ linh chủng sót lại từ thời thượng cổ như Kim Tước há đâu dễ dàng đối phó. Sức mạnh của chúng, e dẫu năm ba vị chân nhân hậu kỳ hợp lực cũng chưa chắc có thể trấn áp được. Đồng ý là trong chuyến đi lần này, trừ bỏ chưởng môn Cơ Thành Tử ra thì còn có hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung và một vị cao tăng của Lam Yên Tự theo hỗ trợ, nhưng tầm đó, liệu rằng đã đủ để bảo đản an toàn? Tuyệt đối? Chẳng có gì là tuyệt đối cả. "Su phụ, người nhất định phải bình an trở về..". * * * Thu xếp tâm tư mà trở về với thực tại, Lăng Tiểu Ngư di chuyển tròng mắt, nhìn qua chỗ Gia Gia.. Chưa nhìn chưa rõ, vừa ngó xong, Lăng Tiểu Ngư đã phải sững sờ câm nín. Hắn bị Gia Gia làm cho kinh ngạc. Số là ban nãy, trước mặt hắn có gần chục bát đĩa đựng đầy thức ăn, thế nhưng bây giờ, bát đĩa đúng thật vẫn còn, tuy nhiên thức ăn thì.. đã hết sạch tự khi nào rồi. Thời gian mới có bao lâu a? "Hừm..". Nấm tay đặt hờ nơi miệng, Lăng Tiểu Ngư khẽ hắng giọng: "Gia Gia, tốc độ ăn uống của ngươi hình như ngày càng tăng tiến". "Ba ba..". Gia Gia dùng tay vỗ cái bụng căng tròn của mình, ợ một cái: "Ự.. Tại lúc nãy Gia Gia rất đói, mà đồ ăn lại rất ngon". Kèm với cái lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư trách: "Bụng có đói, đồ ăn có ngon thì cũng không thể ăn như vậy. Ngươi sẽ mắc nghẹn đấy". "Sẽ không đâu. Gia Gia có năng lực tiêu hóa rất tốt, ăn bao nhiêu cũng được hết". "Ngươi thật là.. Đúng là một con sâu gạo". "Hì hì.. Gia Gia thích làm sâu gạo". "Xuy..". Trước lực sát thương quá ghê gớm từ dáng vẻ hồn nhiên và nụ cười thánh thiện của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc chẳng cách nào giữ nét mặt nghiêm trang được nữa. Hắn bật cười một tiếng, đành từ bỏ ý định giáo huấn. Những ngón tay đưa về trước, hắn đem đặt lên má Gia Gia, véo nhẹ một cái rồi giống như thường lệ, bắt đầu dùng vạt áo lau sạch vết dầu mỡ cho nó. "Xem ngươi này. Đã dặn ngươi bao nhiêu lần là phải ăn từ tốn để khỏi bị vấy bẩn mà không chịu nghe". "Hì.." - Gia Gia híp mắt, lè lưỡi đáp - "Dù sao cũng có Tiểu Ngư lau cho Gia Gia mà". "Thế lúc không có ta thì sao?". "Không có Tiểu Ngư thì Gia Gia sẽ tự làm. Gia Gia cũng biết thuật thanh tẩy á". "À.. Ta quên mất". Động tác khựng lại, Lăng Tiểu Ngư nói trong khi cánh tay cũng chậm rãi thu về: "Gia Gia ngươi biết thuật thanh tẩy kia mà, ta đâu cần phải lau mặt giúp ngươi". "Ứ..". Gia Gia rất không nguyện ý. Nó đem cánh tay đang thu về của ai kia giữ lại, đầu lắc nguầy nguậy: "Gia Gia không chịu. Gia Gia muốn Tiểu Ngư lau cơ". "Không được. Như vậy sẽ làm áo ta bị bẩn". "Tiểu Ngư..". * * * "Được rồi được rồi. Ta cũng chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng có mếu nữa". "Hì hì..". Đúng như yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư, khi hắn vừa nói xong thì Gia Gia đã lập tức thay đổi thái độ, từ mếu máo chuyển sang hớn hở tươi cười. Cứ như thể bộ dáng buồn buồn sắp khóc mới rồi của nó chỉ là cố tình giả trang vậy. "Haiz.. Tiểu tử ngươi đúng là càng ngày càng hư".
Chương 145: Tứ Đại Hung Thú - Tứ Đại Linh Thú Bấm để xem Ngoài miệng thì trách, tuy nhiên, ở trong lòng mình, Lăng Tiểu Ngư lại chả khó chịu một tí nào. Trái lại, đối với nghĩa vụ lau chùi này hắn còn có cảm giác hoài niệm. Hắn nhớ trước đây, lúc hắn còn nhỏ, trong những bữa cơm gia đình, Yến cô cô cũng thường hay lau mặt cho hắn giống như vầy. Những ngày thơ ấu ấy, chúng vẫn luôn được lưu giữ trong tâm trí hắn, nơi cõi lòng hắn, chưa một lần phai nhạt.. * * * Cúi nhìn "đứa trẻ" hiện mới ngả đầu lên chân mình, Lăng Tiểu Ngư theo thói quen đặt bàn tay lên trán nó, nhè nhẹ xoa. Rồi, dưới yêu cầu của đứa trẻ ấy, hắn bắt đầu kể chuyện. Một trong những câu chuyện mà hắn đã từng nghe, và còn nhớ rõ.. " Ngày xửa ngày xưa, trong thời kỳ hỗn mang, lúc đó có rất nhiều giống loài cường đại sinh sống, tạm gọi là linh chủng hồng hoang. Những hồng hoang linh chủng này, bọn chúng nắm giữ sức mạnh cực kỳ to lớn; đối với chúng, chuyện di sơn đảo hải kỳ thực cũng chỉ như con người đốn hạ một cành cây, xách lên một thùng nước, rất chi dễ dàng". "Cũng giống như người có tốt có xấu, linh chủng hồng hoang cũng có thiện có ác. Nổi danh nhất, cũng là mạnh mẽ nhất trong số các hung thú thì chẳng đâu khác ngoài Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột". "Oa.. Nghe rất lợi hại nhỉ". Nằm gối trên đùi Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia nghe hắn kể tới đấy thì xen vào: "Tiểu Ngư Tiểu Ngư, Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, bốn con hung thú đó thực sự tồn tại hả?". "Đương nhiên. Có rất nhiều cổ thư, điển tịch ghi chép về chúng, thậm chí còn có tranh vẽ, phù điêu các thứ nữa". "Vậy hình dạng của chúng như thế nào? Tiểu Ngư, ngươi mô tả một chút đi". Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, đáp: "Được rồi". Và như thế, hắn bắt đầu mô tả.. "Hmm.. Trước tiên nói về Hỗn Độn". "Theo cổ thư chép lại thì Hỗn Độn là linh chủng hồng hoang có dáng như chó, lông dài, bốn chân, tương tự như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe, có bụng mà không có ngũ tạng. Con người không có cách nào nghe thấy nó, cũng không thể nhìn thấy nó. Nó thường hay cắn đuôi mình và ngửa mặt lên trời cười.. Hỗn Độn không sống trong vô vi. Nếu như gặp người cao thượng, Hỗn Độn sẽ sát hại người đó. Nếu như gặp kẻ ác nhân, Hỗn Độn sẽ phù trợ kẻ đó. Hỗn Độn bởi vì đã hỗn lại loạn cho nên hậu thế không cho rằng Hỗn Độn có phần người. Kỳ thực nó rất hung ác..". "Oa.. Đáng sợ thật." Gia Gia cảm thán, dáng vẻ như vừa được mở mang đầu óc. Hiếu kỳ càng tăng nhiều hơn so với trước, nó hỏi: "Tiểu Ngư, Hỗn Độn hung ác như vậy, nó có ăn thịt người không?". "Tất nhiên là có". Lăng Tiểu Ngư mau chóng tiếp lời: "Bởi vì là một hung thú nắm giữ sức mạnh to lớn với sinh mệnh dài vô tận nên Hỗn Độn có thể tồn tại rất lâu. Hồng hoang cho đến thượng cổ, từ thuở sơ khai cho tới lúc con người xuất hiện, nó đã luôn là cơn ác mộng với thế giới này". "Chậc.. Khủng khiếp quá". Gia Gia tặc lưỡi, rồi nói: "Tiểu Ngư, thế còn ba con hung thú kia thì sao? Bọn chúng so với Hỗn Độn có lợi hại hơn không?". "Cái này rất khó nói. Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, tứ đại hung thú mỗi con đều nắm giữ thần thông to lớn, thọ nguyên vô tận, để kết luận ai cao ai thấp thực chẳng dễ. Huống hồ, bốn con hung thú này, bọn chúng lại khá hòa hợp. Nếu ta nhớ không lầm thì chúng chính là đồng bọn của nhau". "Còn vậy nữa". Gia Gia nhăn mày: "Một mình Hỗn Độn thôi ta đã thấy ghê gớm lắm rồi, nếu lại hợp tác với ba con kia nữa thì chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?". "Cái đó thì chưa hẳn". Lăng Tiểu Ngư cười ý vị, nhưng không giải thích gì thêm. "Được rồi. Trước hãy để ta mô tả hết ba con hung thú còn lại cho ngươi nhận thức đã". * * * " Giống như Hỗn Độn, Cùng Kỳ bản tính cực kỳ hung ác. Nó có dáng như trâu, ngoại hình như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, trên lưng có cánh, bay được, tiếng kêu giống chó, thích giết người ăn thịt. Nghe nói Cùng Kỳ thường xuyên bay đến những nơi đánh nhau để ăn mũi của người tốt; nếu có người làm việc ác, Cùng Kỳ sẽ bắt dã thú tặng cho kẻ đó, đồng thời cổ vũ hắn làm nhiều chuyện xấu hơn". "Tiếp đến là Đào Ngột". "Trong quyển Thần Dị Kinh mà ta đọc có nói Đào Ngột là hung thú tướng hình đồ sộ, lông dài hơn hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn thế gian, tính ngang tàng cố chấp..". "Thế còn Thao Thiết?". Đáp lại Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư đều đều cất giọng: "Hmm.. Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa.. Trong số tứ đại hung thú thì Thao Thiết được nhắc đến nhiều hơn cả, thậm chí có sách còn viết nó chính là thủ lĩnh của mọi điều hung bạo, tàn ác..". * * * Gia Gia nằm im thêm một lúc để tiêu hóa hết những thông tin mình vừa tiếp nhận, chừng xong rồi thì mới hướng Lăng Tiểu Ngư đặt nghi vấn: "Tiểu Ngư, bốn con hung thú kia kinh khủng như vậy, tại sao bây giờ lại biến mất? Từ nãy giờ ta toàn nghe ngươi nói nhắc đi nhắc lại cổ thư điển tịch..". "Chuyện này thật ra cũng không có gì khó hiểu". Lăng Tiểu Ngư nói trong khi những ngón tay vẫn đặt trên mái tóc màu vàng dày cộm của Gia Gia. "Như lúc nãy ta đã đề cập qua, tương tự con người có tốt có xấu, linh chủng hồng hoang cũng có thiện có ác". "Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, bọn chúng đích thị rất ghê gớm, tuy nhiên, còn chưa phải vô địch thiên hạ như ngươi nghĩ. Ngay thuở sơ khai, cùng với sự xuất hiện của tứ đại hung thú thì thiên địa còn sinh ra tứ đại linh thú nữa". "Bốn đại linh thú này gồm có Thương Long (hay còn gọi là Thanh Long), Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Theo truyền thuyết thì chúng là do linh khí của buổi sơ khai tụ lại mà thành, đại biểu cho ý chí của trời và đất, mang trọng trách trông coi và bảo vệ thế giới này, tránh để nó bị hủy diệt". "Tứ đại hung thú và tứ đại linh thú, một bên thì muốn thôn tính, tàn phá trong khi một bên lại một lòng muốn gìn giữ, bảo vệ, khỏi phải nghĩ, bọn chúng tất nhiên sẽ chẳng thể nào hòa hợp được". "Ngay từ lúc bắt đầu, tứ đại linh thú và tứ đại hung thú đã là đối trọng của nhau, luôn muốn tiêu diệt lẫn nhau. Cuộc chiến giữa chính và tà, giữa thiện và ác này đã kéo dài rất nhiều năm, từ hồng hoang cho đến thượng cổ.. Cuối cùng, trải qua vô vàn tuế nguyệt, sau không biết bao nhiêu lần ác chiến, rốt cuộc thì tứ đại hung thú cũng đã bị tiêu diệt". "Tiểu Ngư, vậy còn tứ đại linh thú kia thì sao?". "Không rõ ràng lắm." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Cổ thư điển tịch không thấy đề cập, chỉ mơ hồ phỏng đoán là tứ đại linh thú sau khi tiêu diệt xong tứ đại hung thú thì chúng cũng lặng lẽ ẩn mình trong thiên địa. Từ đó đến nay chưa từng có ai nhìn thấy chúng hiện thân nữa". * * * "Gô ô ô..". Miệng phát ra một thanh âm kỳ quái, trong tư thế thẳng cẳng xuôi tay, Gia Gia nhận xét: "Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ đại linh thú thật vĩ đại. Chúng nó đều là người, à không, đều là thú tốt.. Giá mà Gia Gia gặp được chúng nhỉ". "Chuyện đó chắc là không thể". Như chợt nhớ tới gì, Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Phải rồi Gia Gia, lần trước ta..". Lăng Tiểu Ngư đang nói bỗng ngưng, thần tình nghi hoặc. Mới vừa rồi Gia Gia chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên bật dậy.. "Gia Gia, có chuyện gì vậy?". "Tiểu Ngư, tên sư huynh mập của ngươi tới tìm ngươi kìa". "Đại Trù sư huynh?". "Ừ." - Gia Gia gật đầu, mày cau thấy rõ - "Nhưng mà.. Tiểu Ngư à, bộ dạng của sư huynh ngươi không được tốt lắm. Hắn có vẻ rất gấp gáp..". Gấp gáp? "Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?". Nội tâm chẳng hiểu sao lại có dự cảm không lành, Lăng Tiểu Ngư lập tức cáo từ: "Gia Gia, bây giờ ta phải về. Có gì mai ta lại đến". "Ừ, ngươi đi đi". Từ biệt xong, Lăng Tiểu Ngư liền nhanh chân chạy ra khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Vừa lúc, Chu Đại Trù cũng chạy tới. "Tiểu Ngư! Lão nhân gia xảy ra chuyện rồi!".
Chương 146: Đều Là Vì Hắn Bấm để xem "Sư huynh, sư phụ đã xảy ra chuyện gì?". "Sư phụ.. sư phụ bị thương rất nặng, cả người đầy máu.. Sắp không xong rồi!". Lời của Chu Đại Trù chẳng khác nào một nhát búa giáng xuống đầu Lăng Tiểu Ngư, làm hắn chết lặng. Trong vài giây. Chừng khi "thanh tỉnh" được đôi chút, hắn mới tóm lấy đôi vai sư huynh mình, hỏi gấp: "Sư phụ đang ở đâu?". "Trong.. Trong động Huyền Âm! Chưởng môn sư bá đưa sư phụ về..". Mấy lời sau cùng của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư có lẽ đã không thể nào nghe đực nữa. Đơn giản là vì bây giờ, thân ảnh hắn đã ở cách rất xa rồi. * * * Từ Phị Tinh Đới Nguyệt Động tới Huyền Âm Động, khoảng cách cũng chẳng xa xôi gì mấy, lại cộng thêm tốc độ xé gió của mình nên rất nhanh chóng, Lăng Tiểu Ngư đã có tại động Huyền Âm. Trước cửa động lúc này có hai người đang đứng chờ, đích xác là Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn. Bọn họ nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư chạy tới thì liền tiến ra, ý tứ ngăn cản. "Sư tỷ, sư phụ?". Tuy Lăng Tiểu Ngư hỏi rất ngắn gọn nhưng dựa vào nét mặt khẩn trương vương nỗi sợ hãi kia của hắn, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn há đâu lại không hiểu được. Mộng Kiều đáp: "Sư phụ bị thương rất nặng". "Sư phụ..". Lăng Tiểu Ngư chững lại một vài giây, kế đấy thì sấn tới, toan chạy thẳng vào bên trong động. "Tiểu Ngư!". Ngay lập tức, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn liền can ngăn. Lâm Chí Viễn vừa níu giữ vừa khuyên: "Tiểu Ngư, chưởng môn sư bá cùng các vị sư thúc đang tập trung cứu chữa cho sư phụ, bây giờ đệ vào sẽ làm họ bị phân tâm". "Phải đấy Tiểu Ngư." - Bên cạnh, Mộng Kiều cũng nói thêm vào - "Lúc nãy chưởng môn sư bá đã căn dặn chúng ta không được để cho ai làm phiền họ. Đệ đi vào chẳng những không giúp được gì mà còn có thể khiến quá trình liệu thương bị ảnh hưởng". "Phù phù..". Trong tiếng thở gấp, Chu Đại Trù - kẻ vừa nối gót Lăng Tiểu Ngư chạy tới động Huyền Âm - cũng chen vào: "Tiểu Ngư, bọn họ cũng không có cho ta vào". Nghe qua những lời khuyên can của các sư huynh, sư tỷ, Lăng Tiểu Ngư trong lòng dẫu nôn nóng cũng chỉ đành chấp nhận đứng ở bên ngoài. Dẫu vậy, bộ dáng của hắn lúc này.. Răn cắt chặt, nấm tay siết đến phát run. Máu chảy thành dòng.. "Tiểu Ngư..". Nhìn thấy sư đệ mình như vậy, Mộng Kiều bất nhẫn. Nàng đặt bàn tay mềm mại lên lưng hắn, lựa lời trấn an: "Bên trong, ngoài chưởng môn sư bá cùng các vị sư thúc ra thì còn có nhị vị cung chủ của Cửu Hoa Cung và Phổ Hạnh thần tăng của Lam Yên Tự trợ giúp.. Sư phụ chắc.. nhất định sẽ không sao đâu". Không sao ư? Lăng Tiểu Ngư cũng muốn tin lắm, chỉ là.. Chưởng môn sư bá từ lâu đã là chân nhân hậu kỳ, các vị sư thúc cũng sớm thành tựu chân nhân trung kỳ nhiều năm, đạo hạnh rất đỗi thâm sâu, trên người càng có không ít linh đan thánh dược, với sự hợp lực của bốn người bọn họ, trên đời liệu có mấy loại thương tích làm khó được? Vậy mà bây giờ sư phụ hắn.. Trừ bỏ các vị sư bá, sư thúc trong môn phái còn có cả một vị thần tăng của Lam Yên Tự cùng hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung trợ giúp, điều đó có ý nghĩa gì? Mặc dù đối với Phổ Hạnh thần tăng và hai vị cung chủ kia Lăng Tiểu Ngư hắn chưa một lần diện kiến, thế nhưng uy danh thì ít nhiều cũng từng được nghe qua. Đạo hạnh của bọn họ, so với chưởng môn sư bá của hắn thiết nghĩ cũng không chênh lệch bao nhiêu. Như vậy, trong môn ngoài phái, vị chi có tất thảy bảy người. Bọn họ đang hợp lực cùng nhau để cứu chữa cho Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn.. Còn chưa rõ sao? Thương tích của sư phụ hắn, khẳng định là rất nghiêm trọng. Kể từ lúc sư phụ và chưởng môn sư bá Cơ Thành Tử của hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn, dấn thân vào cuộc hành trình tiến nhập Ô Long Cốc, đoạt Trường Sinh Thụ, suốt hơn ba tháng trời bặt vô âm tín, Lăng Tiểu Ngư hắn làm sao có thể không bận lòng lo nghĩ? Thực tế thì hắn rất bất an, thường xuyên áy náy. Và bây giờ, hắn lại càng tự trách nhiều hơn.. Nếu không phải vì lời hứa với hắn, sư phụ hắn đã chẳng mạo hiểm mà tiến vào Ô Long Cốc để lấy quả Trường Sinh. Nếu không phải vì hắn thì lúc này sư phụ hắn đâu có ra nông nỗi như vầy.. Tất cả.. đều là do hắn. Chính hắn đã hại sư phụ mình. "Sư phụ, đều là lỗi của Tiểu Ngư..". * * * Máu nhuộm bàn tay, hơi nước làm mờ đôi mắt, Lăng Tiểu Ngư cứ đứng đấy mà tự trách chính mình. Mặc những lời động viên an ủi của Mộng Kiều, của Lâm Chí Viễn, của Chu Đại Trù. Hắn.. dường như đã chẳng còn nghe rõ nữa. * * * Thời gian chậm trôi, bầu không khí nặng nề tiếp tục nối dài thêm. Mãi tận mấy canh giờ sau, sự trầm lắng mới bắt đầu biến chuyển. Trải qua hơn cả buổi trời mỏi mắt ngóng trông, đám người Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đợi được vị chưởng môn sư bá của mình đi ra. Vừa nhìn thấy Cơ Thành Tử, nhanh hơn tất thảy, Lăng Tiểu Ngư ngay lập tức áp sát, hỏi vội: "Sư bá! Sư phụ con?". Quan sát thấy đứa đệ tử trước mặt bởi quá lo lắng cho sư muội mình mà trở nên thất thố, bỏ qua lễ tiết, Cơ Thành Tử đương nhiên sẽ chẳng chấp nê làm gì. Hắn thở nhẹ, hồi đáp: "Lúc nãy mấy người chúng ta đã hợp lực thi triển đại thủ đoạn để cứu chữa cho sư phụ ngươi; hiện tại, sư phụ ngươi đã qua cơn nguy hiểm rồi". Nhận được đáp án, trong lòng Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng được xoa dịu đi phần nào. Hắn tính hỏi thêm thì nơi đối diện, Cơ Thành Tử đã lên tiếng trước. Tuy nhiên, đối tượng hướng đến lần này lại là Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn và Chu Đại Trù. "Mộng Kiều, Chí Viễn, Đại Trù, ba đứa hãy dẫn các vị sư thúc, Phổ Hạnh đại sư và nhị vị cung chủ tới Tĩnh Hương Đường trước đi. Ta có chuyện cần nói riêng với Tiểu Ngư một lúc". Mặc dù trong dạ có điều nghi hoặc nhưng vì là lệnh của chưởng môn, ba người Chu Đại Trù chẳng dám hỏi nhiều, sau giây phút lưỡng lự ngắn ngủi liền làm theo. Trước khi rời đi, Chu Đại Trù dặn dò người huynh đệ chí cốt của mình: "Tiểu Ngư, ngươi ở lại trông lão nhân gia, có chuyện gì nhớ nói cho ta biết". * * * Ba người Chu Đại Trù đã đi, các vị trưởng bối cũng đã rời khỏi, trước cửa Phị Tinh Đới Nguyệt Động hiện giờ, còn ở lại duy chỉ Lăng Tiểu Ngư và Cơ Thành Tử. "Chưởng môn sư bá, tình trạng của sư phụ bây giờ thế nào? Xin sư bá hãy nói rõ cho đệ tử được biết". Cơ Thành Tử vuốt nhẹ chòm râu bạc, chậm rãi nói ra: "Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng quá lo lắng, sư phụ ngươi thực sự đã ổn rồi". "Sư bá, sư phụ là bị Kim Tước đả thương phải không?". Trái với suy đoán của Lăng Tiểu Ngư, Cơ Thành Tử vậy mà lắc đầu: "Không phải Kim Tước". Hắn tiếp tục: "Thực lực của đôi Kim Tước kia đích xác là rất mạnh mẽ, nhưng điều đó chúng ta vốn đã lường trước, cũng sớm có biện pháp đối phó rồi..". "Trong lần tiến nhập Ô Long Cốc này, lẽ ra mọi thứ đã rất tốt đẹp, chỉ là không ngờ.. Tại thời điểm vừa đoạt xong Trường Sinh Thụ, chúng ta còn chưa kịp rút lui thì bất chợt bỗng bị người ra tay ám toán". "Ám toán? Sư bá, đó rốt cuộc là ai?". Lăng Tiểu Ngư thật tình là nghĩ không ra kẻ nào lại có lá gan lớn tới như vậy. Thiên hạ ngày nay, trong giới tu tiên luyện đạo có ai không biết Thiên Kiếm Môn, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự hiện đang là ba trong số bốn đại môn phái thống lĩnh nhân sĩ chính giáo, nắm giữ quyền uy rất đỗi to lớn. Cùng lúc lại ra tay với cao tầng của cả ba đại môn phái, đối phương lẽ nào không sợ bị trả thù? "Sư bá, lẽ nào là người của Bái Nguyệt Giáo hoặc Âm Phong Cốc?". "Đều không phải". Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư lại nhận được cái lắc đầu phủ định: "Kẻ ra tay ám toán chúng ta sử dụng đạo thuật rất đặc biệt, khó có khả năng là người của Âm Phong Cốc hoặc Bái Nguyệt Giao. Huống hồ, với thực lực hiện tại của hai đại tà tông này, ta không nghĩ bọn họ dám làm ra hành động như vậy". "Mà thôi, lai lịch của kẻ đó cũng chẳng phải vấn đề ngươi nên bận lòng. Chuyện mà ngươi cần quan tâm bây giờ chính là phải chăm sóc thật tốt cho sư phụ mình". Cơ Thành Tử thấp giọng, ánh mắt nhìn Lăng Tiểu Ngư có phần khác lạ: "Tiểu Ngư, lẽ ra với bản lĩnh của mình, dù bất ngờ bị ám toán, sư phụ ngươi cũng sẽ không thể nào chịu tổn thương nghiêm trọng được. Sở dĩ ra nông nỗi này, hết thảy.. đều là vì ngươi".
Chương 147: Nhân Vật Thần Bí Bấm để xem "Sư bá..". "Cứ nghe ta nói". Cơ Thành Tử khe khẽ lắc đầu, thuật lại: "Lúc đó, dưới sự ám toán bất ngờ của kẻ nọ, sư phụ ngươi chính là bởi vì muốn bảo vệ gốc Trường Sinh Thụ vừa đoạt được kia nên mới không kịp bày ra phòng hộ. Hậu quả, sư phụ ngươi chẳng những trúng phải độc thủ của đối phương mà còn bị đối phương dùng kiếm đâm xuyên qua người". "Tiểu Ngư, ta biết Thanh Trúc sư muội sở dĩ cố chấp giữ lấy Trường Sinh Thụ như vậy, hết thảy đều là vì ngươi". "Sư phụ..". Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì dạ lại càng đau xót, ân hận. Hắn không ngờ sư phụ lại đối tốt với mình như vậy, chỉ vì lời hứa với hắn mà thà đặt bản thân vào nguy hiểm chứ quyết chẳng chịu buông tay. Trường Sinh Thụ, quả Trường Sinh, Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác rất khát khao có được, nhưng nếu chỉ vì có được nó mà phải dùng mạng sống của Lăng Thanh Trúc để đánh đổi thì.. hắn hoàn toàn không nguyện. Tuy rằng bây giờ sư phụ hắn đã qua cơn nguy kịch, tính mạng đã được bảo toàn, nhưng như thế đâu có nghĩa nàng chưa từng cận kề sinh tử, chưa từng gánh chịu những đau đớn, tổn thương? "Đều là lỗi của đệ tử..". * * * "Ngươi cũng đừng quá tự trách." - Cơ Thành Tử đặt một bàn tay lên vai người đệ tử trước mặt, bảo - "Sự đời khó lường, con người chỉ có thể tính được một, không tính được hai". "Ngươi vì cô cô mình mà liều mạng tu luyện, trên Ngũ Kiếm Đài bất chấp thiêu đốt cốt nguyên. Thanh Trúc sư muội thì lại vì lời hứa với ngươi mà khư khư quyết giữ Trường Sinh Thụ, thà chịu thương tổn cũng quyết không buông tay. Haizz.. Hai sư đồ các ngươi, thật chẳng biết nên gọi trọng tình hay ngốc nghếch nữa". Sau cái lắc đầu, Cơ Thành Tử lấy từ chiếc giới chỉ đang đeo ra một chiếc lọ nhỏ màu đen đưa qua, đoạn dặn: "Tiểu Ngư, mặc dù tính mạng của sư phụ ngươi hiện đã không còn đáng lo ngại nữa, thế nhưng độc tố nàng trúng phải, có một phần vẫn đọng lại trong cơ thể". "Lọ Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn này chính là báu vật của Cửu Hoa Cung, được nhị vị cung chủ tặng cho, có công hiệu giải độc rất tốt. Ngươi hãy cầm lấy, cách mỗi ba ngày thì cho sư phụ ngươi uống một viên". "Cám ơn sư bá". "Cũng không phải đan dược của ta, không cần cảm ơn. Người ngươi cần cảm tạ là hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung kìa". * * * "Được rồi, những gì cần nói ta đều đã nói, những gì ta muốn hỏi ngươi cũng đã trả lời. Tiểu Ngư, Thanh Trúc sư muội giao lại cho Trúc Kiếm Phong các ngươi. Hãy trông nôm nàng..". "Vâng, đệ tử biết rồi". * * * Cơ Thành Tử vừa đi, Lăng Tiểu Ngư cũng lập tức hướng bên trong động Huyền Âm chạy vào. Lăng Thanh Trúc - người hắn muốn gặp, nàng chẳng ở đâu xa, chỉ ngay trên bệ đá mà nàng vẫn hay ngồi đả tọa thôi. Huyền Âm Động vẫn giống trước, hệt thuở nào hắn ghé qua, rất đỗi đơn sơ bình dị. Khác, duy cũng chỉ con người.. Không như trước, hôm nay sư phụ hắn.. Thay vì ngồi, hoặc đứng thì hiện nàng lại đang nằm. Tư thế thoạt trông thì an nhiên nhưng thần thái.. Mặt mày nhợt nhạt, đôi môi tím tái, đến một tí huyết sắc thậm chí còn chẳng có.. Diện mạo đã vậy, bằng xét tới y phục.. Có lẽ bởi cố kị điều riêng tư, có phần bất tiện nên mấy người Cơ Thành Tử vẫn để nguyên trạng. Bộ quần áo cũ, nó vẫn đang được mặc trên người sư phụ hắn. Bộ quần áo này, hắn nhớ rõ lúc tiễn Lăng Thanh Trúc đi, nó vốn thuần một màu trắng, rất chi sạch sẽ. Ấy vậy mà giờ.. Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, hầu như chỗ nào cũng đều bị vấy bẩn. Bởi máu. Đặc biệt là ở nơi bụng, máu đậm đến nỗi từ đỏ chuyển thành đen. Bạch y đã hóa huyết y, đôi mắt thâm sâu ngày nào nay cũng đóng chặt.. Lăng Thanh Trúc của hiện tại, sao mà thảm hại quá, sao mà yếu đuối quá. Bộ dáng hung hăng, đôi lúc vô sỉ trước đây, giờ đâu mất rồi? "Sư phụ..". Tâm mới bình nay đã lại trào dâng, Lăng Tiểu Ngư quỳ xuống trước bệ đá, tay nắm lấy cánh tay ân sư, rưng rưng chừng sắp khóc. Hắn hé môi muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng tài nào thốt nổi thành câu. Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư chỉ quỳ trong im lặng. Rất lâu.. * * * Trong khi ấy, tại Tĩnh Hương Đường. Bên trong đại sảnh, ngoại trừ Cơ Thành Tử và các vị sư đệ, sư muội của mình là Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử ra thì Trương Dĩnh, Tần Ngọc - hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung - và Phổ Hạnh thần tăng của Lam Yên Tự cũng đang hiện diện. Ngồi ở vị trí chủ tọa, Cơ Thành Tử đặt tách trà trên tay xuống, mở lời: "Nhị vị cung chủ, Phổ Hạnh đại sư, đối với chuyện xảy ra Ô Long Cốc, mọi người có nhận định gì không?". Phổ Hạnh và hai tỷ muội Trương Dĩnh, Tần Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thì Phổ Hạnh nói: "Có thể vô thanh vô tức tập kích chúng ta, chứng tỏ đạo hạnh của kẻ nọ phải cực kỳ thâm sâu. Căn cứ vào thủ đoạn âm hiểm kia, mười quá chín đối phương hẳn là người trong tà đạo". "Phổ Hạnh đại sư nói không sai". Ngồi ở ghế bên cạnh, Tần Ngọc - đại cung chủ của Cửu Hoa Cung - tiếp lời: "Kẻ thần bí kia ra tay rất thâm hiểm, đạo thuật thi triển cũng tàn độc vô cùng, căn bản chẳng thuộc pháp môn chính giáo ta. Chỉ là..". Tần Ngọc thoáng cau mày, thần tình khó nghĩ: "Với tu vi và thủ đoạn đó, ta thật không biết từ bao giờ trong giới tà đạo lại xuất hiện một nhân vật đáng gờm như vậy". * * * "Tần đạo hữu kiến thức sâu rộng, nổi danh thông hiểu cổ kim mà cũng không thể đoán ra lai lịch kẻ nọ, điều này.. quả thật khiến cho ta cảm thấy lo ngại". Cơ Thành Tử ra vẻ trầm ngâm, hướng Phổ Hạnh hỏi: "Phổ Hạnh đại sư, lúc sư muội ta đối phó với tên hắc y nhân ấy, đại sư cũng đã tiếp qua một chưởng của hắn, chẳng hay đại sư có nhìn ra được chút manh mối gì không?". Phổ Hạnh nghe rất rành mạch nhưng chưa vội trả lời. Hắn đem tay áo cà sa vén lên, xoè ra cho mọi người cùng xem. * * * "Chuyện này..". "Đây là..". Chưa xem chưa biết, đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Trương Dĩnh, Tần Ngọc vừa xem xong thì nội tâm liền rúng động. Bàn tay của Phổ Hạnh, thoạt nhìn bề ngoài thì không sao nhưng trên thực tế, xương cốt bên trong hầu như đều đã rạn nứt hết cả. Thông qua pháp nhãn, bọn họ rất dễ dàng thấy được điều đó. "Phổ Hạnh đại sư, tại sao đại sư không nói với chúng ta?". Dáng vẻ quan tâm, Trương Dĩnh - nhị cung chủ Cửu Hoa Cung - nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược. "Đại sư hãy uống một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn này vào..". Hơi ngoài ý muốn của mọi người, Phổ Hạnh vậy mà lắc đầu từ chối. "Đại sư, ông..". "Nhị vị cung chủ." - Chẳng đợi Tần Ngọc nói hết câu thì Phổ Hạnh đã cướp lời - "Xin nhị vị đừng hiểu lầm. Lão nạp không phải không muốn nhận sự giúp đỡ, chỉ có điều là..". Theo sau tiếng thở nhẹ, Phổ Hạnh nói ra nguyên cớ: "Bàn tay này của lão nạp đã không dùng được nữa rồi". "Đại sư, ý của đại sư là nó đã không thể chữa trị được nữa?". Ngó qua hàng ghế nơi đối diện, dừng trên mặt Lý Ngọc Thường - người mới hỏi, Phổ Hạnh gật đầu: "Đúng là không thể chữa trị được nữa". Hắn tiếp tục: "Bàn tay này của lão nạp, nhìn bên ngoài thì thấy chẳng có gì nhưng thực chất xương cốt bên trong đều bị đoạn tuyệt sinh cơ cả rồi. Sở dĩ hiện tại còn giữ được dáng vẻ này, hết thảy đều là nhờ lão nạp bao năm tu tập đạo thuật Kim Cang Bất Hoại của Phật môn mà thôi". * * * Sau lời giải thích của Phổ Hạnh, bầu không khí bên trong Tĩnh Hương Đường liền rơi vào trầm mặc. Tất cả đều đang có điều lo nghĩ. Còn nhớ lúc đó, Phổ Hạnh và hắc y nhân kia chỉ đối nhau duy nhất một chưởng, vậy mà không ngờ.. Một chưởng duy nhất này, nó lại có thể gây ra tác động lớn tới nhường ấy, khiến cho bàn tay của Phổ Hạnh bị phế đi. Phổ Hạnh là ai chứ? Ở Lam Yên Tự, đạo hạnh của hắn dù gì cũng xếp trong ba hạng đầu, từ lâu sớm đã thành tựu chân nhân hậu kỳ, há muốn phế liền phế được? Tiếc rằng thực tế chuyện đó đã xảy ra. Rốt cuộc thì hắc y nhân kia là ai, loại chưởng pháp đối phương sử dụng là gì mà lại đáng sợ tới như vậy? Liên tiếp là những câu hỏi hiện lên trong đầu đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Trương Dĩnh, Tần Ngọc.. Và câu trả lời thì.. vẫn còn là ẩn số. May sao, một chút tin tức hữu ích cuối cùng cũng được người nói ra. Lên tiếng là phong chủ của Tương Kiếm Phong: Ngọc Vân Tử. "Chưởng môn sư huynh, đệ nghĩ là mình đã từng nghe qua một loại đạo thuật tương tự như của tên hắc y nhân kia sử dụng".
Chương 148: Tu La Hóa Cốt Thủ Bấm để xem Hửm? Hơi bất ngờ, Cơ Thành Tử truy vấn: "Ngọc Vân Tử, đệ thật sự có nhận thức loại chưởng pháp này?". "Đệ cũng không hẳn đã nhận thức, bất quá từng xem qua một chút bên trong cổ tịch". "Ra vậy". Cơ Thành Tử gật nhẹ, rồi bảo: "Vậy Vân Tử, đệ hãy nói lại một chút để cho mọi người cùng nghe". "Vâng, sư huynh". Và như thế, Ngọc Vân Tử bắt đầu thuật lại.. "Theo như quyển sách vô danh đệ từng xem qua, người viết có đề cập đến một loại kỳ công chí âm chí tà, vô cùng đáng sợ, danh tự gọi Tu La Hóa Cốt Thủ". "Loại đạo thuật này, theo nhận định của người viết thì nó chỉ thích hợp cho nữ nhân tu luyện, nam nhân dù luyện được, thành tựu cũng chẳng đến được bao xa. Điểm đặc biệt của loại kỳ công này là ngoài nhu trong cương, chú trọng vào việc bộc phát kình lực, thủ pháp dựa vào chưởng là trọng tâm, vận chuyển tinh giản nhưng liên miên bất tuyệt. Bên trong kình lực ẩn chứa cương kình, bên ngoài lại biểu hiện là nhu kình. Một khi bị Tu La Hóa Cốt Thủ đánh trúng thì xương cốt sẽ bị gãy đoạn, mục nát, thậm chí nếu kình lực đủ mạnh còn có thể làm tạng phủ kẻ địch tan nát, không cách nào cứu chữa được". "Nạn nhân trúng phải Tu La Hóa Cốt Thủ có chết ngay hay không tùy thuộc vào tu vi và kình lực phát ra của người xuất chưởng. Nếu sức mạnh giữa đôi bên quá chênh lệch thì chuyện trúng chỉ một chưởng xương cốt toàn thân liền nát vụn âu cũng rất đỗi bình thường..". * * * P/s: Hôm nay chỉ đủ thời gian gõ bấy nhiêu, có trách thì ta cũng đành chịu. Thật sự là vô phương. (Dù sao viết cũng chỉ để nhuộm cho ngày thêm nắng, cho đêm thêm đen.). Độc giả: Ơ! Cái con tác nó lại lên cơn rồi! Toàn nói nhảm! Phi! Phi!
Chương 149: Đêm Ngày Túc Trực Bấm để xem "Thật không ngờ trên đời lại tồn tại một loại kỳ công đáng sợ tới như vậy." Cơ Thành Tử nghe sư đệ mình kể xong thì cảm thán thốt ra một câu. Tiếp đấy thì hướng Phổ Hạnh hỏi: "Phổ Hạnh đại sư, đại sư cảm thấy thế nào về những lời sư đệ ta vừa nói?". Thừa hiểu Cơ Thành Tử đang đề cập tới khía cạnh nào, Phổ Hạnh rất mau chóng hồi đáp: "Sư đệ của đạo hữu nói quả không sai. Một chưởng ta trúng phải, rất có thể chính là Tu La Hóa Cốt Thủ nọ". "Xem ra thế đạo hiện giờ đã có sự chuyển biến rồi..". * * * Sau cuộc nghị luận tại Tĩnh Hương Đường hôm ấy, Phổ Hạnh thần tăng, nhị vị cung chủ Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Cơ Thành Tử cùng ba vị phong chủ của Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong, Tương Kiếm Phong, hết thảy ai nấy đều phải âm thầm lo ngại. Sự xuất hiện của hắc y nhân kia, nó quá đỗi ngoài ý muốn. Đạo hạnh thâm sâu, kỳ công đáng sợ, mười quá chín còn là người trong giới tà đạo, đây thật sự là một mối nguy khó lường đối với thương sinh thiên hạ. Vốn là lãnh tụ của chính giáo, mấy người Cơ Thành Tử, Phổ Hạnh, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, bọn họ có lo lắng âu cũng hợp lẽ. Tất nhiên, đám người bọn họ không chỉ ngồi đó mà lo lắng suông. Trên thực tế, bọn họ đã bắt đầu điều phái môn nhân đi điều tra về lai lịch của hắc y nhân kia. Chẳng riêng Thiên Kiếm Môn, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, nhiều tông môn khác dưới sự phân phó của bọn họ cũng âm thầm cho người đi thu thập các lộ tin tức.. * * * Thế đạo xem chừng sẽ có biến. Dự ngôn của Thanh Hà Tử - người đã viên tịch - và Viên Tôn - linh thú hộ sơn của Thiên Kiếm Môn, nó có thể đã sắp đến thời điểm. Trước đại kiếp nạn chuẩn bị hàng lâm, đám người Cơ Thành Tử, Phổ Hạnh, Trương Dĩnh - Tần Ngọc khẩn trương cũng là điều tất yếu. Nói thế nào thì bọn họ vẫn đang là những người đại diện cho chính đạo đấy. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa ai thuộc chính giáo cũng sẽ vì tên hắc y nhân thần bí kia, vì đại kiếp nạn sắp sửa hàng lâm nọ mà nhọc lòng lo nghĩ. Chí ít, Lăng Tiểu Ngư chẳng nằm trong số ấy. Hiện tại, hắn vẫn đang còn ở Huyền Âm Động; khiến hắn bận tâm, có chăng là người đang nằm trước mặt. Lăng Thanh Trúc, nàng vẫn chưa hồi tỉnh. Lúc này, so với bảy hôm trước thì thần sắc của nàng đã tươi tắn hơn một chút, trên mặt huyết sắc cũng bắt đầu lộ rõ.. * * * "Tiểu Ngư". Đang ở cùng trong động phủ, Mộng Kiều tiến lại gần vị sư đệ của mình, lựa lời khuyên nhủ: "Đệ đã túc trực bên sư phụ suốt bảy ngày bảy đêm rồi, hay là về nghỉ một chút đi. Sư phụ cứ để cho tỷ chăm sóc..". "Phải đấy Tiểu Ngư." - Kế bên Mộng Kiều, Chu Đại Trù cũng mau chóng xen vào - "Ngươi đã bảy ngày không ăn không uống gì rồi, hãy về nghỉ đi. Tuy ngươi là tu sĩ, nhưng cũng không nên để bản thân như vậy". Ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bệ cao - nơi mà Lăng Thanh Trúc đang nằm với chăn gối sớm được người mang đến, Lăng Tiểu Ngư quay đầu lại. Hắn nhìn hai vị sư huynh, sư tỷ của mình, thấp giọng chối từ: "Đại Trù sư huynh, tứ sư tỷ, đệ muốn ở bên cạnh trông coi sư phụ". "Nhưng mà Tiểu Ngư ngươi..". "Sư huynh." - Đáp lại Chu Đại Trù như cũ vẫn là cái giọng trầm thấp nọ - "Chừng nào sư phụ còn chưa tỉnh thì đệ vẫn chưa thể an lòng được". Lăng Tiểu Ngư thoáng dừng trong giây lát, rồi nói tiếp: "Sư phụ ra nông nỗi này, hết thảy đều là vì đệ. Lúc này đệ sao có thể bỏ mặc người được..". * * * Khuyên mãi chẳng thành, Mộng Kiều và Chu Đại Trù quay mặt nhìn nhau, ai nấy đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Đối với sự cố chấp của Lăng Tiểu Ngư, bọn họ thực sự là hết cách. Có vẻ như cũng đã lường trước tràng cảnh sẽ diễn ra như vầy, Chu Đại Trù khẽ động thần niệm, từ bên trong giới chỉ lấy ra một chiếc hộp. Chiếc hộp này, kiểu dáng trông y hệt như mấy cái mà Lăng Tiểu Ngư vẫn hay dùng đựng thức ăn mang tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động cho Gia Gia. Rõ ràng, ý tứ của Chu Đại Trù ra sao, thiết nghĩ ai nấy đều hiểu được. "Tiểu Ngư." - Chu Đại Trù nói - "Lúc nãy ta có xuống bếp làm một ít đồ ăn, tất cả đều là những món mà ngươi thích ăn nhất đấy". "Tiểu Ngư, ngươi ăn một chút đi". Lăng Tiểu Ngư đưa tay tiếp nhận chiếc hộp đựng thức ăn, nhẹ gật đầu: "Cám ơn sư huynh, để lát nữa đệ sẽ ăn". "Lại lát nữa". Chu Đại Trù nhăn mày: "Tiểu Ngư, đây đã là lần thứ bao nhiêu ngươi nói với ta câu này rồi?". Trong dạ mình, Chu Đại Trù quả chẳng vừa ý tí nào. Tại sao ư? Đơn giản là bởi vì hắn biết Lăng Tiểu Ngư sẽ không đụng tới một miếng thức ăn nào ở bên trong chiếc hộp này. Ba chữ "để lát nữa" chính là đồng nghĩa "không bao giờ" a. "Tiểu Ngư, dù sao số thức ăn này cũng là ta bỏ công sức ra nấu, ngươi không ăn nhiều thì cũng phải ăn ít chứ". Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, có phần áy náy: "Sư huynh, đệ xin lỗi. Nhưng thực sự là đệ ăn không vô". "Thì ngươi cũng phải cố mà ăn một chút chứ..".