Chương 120: Ngờ Vực Bấm để xem .. Cùng lúc, phía bên ngoài, cách cửa động Huyền Âm khoảng tầm năm mươi thước. Lúc này, giữa trời tối đang có hai thân ảnh sóng vai bước đi. Là một đôi nam nữ. Người nữ tướng mạo thanh tú, tóc xõa ngang hông, dáng vẻ thực không tệ. Có điều người nam, hắn lại.. hơi quá khổ. Đầu, mình, tay chân, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, trên người hắn chỗ nào cũng như chỗ nào, đều rất chi tròn trịa. * * * "Tứ sư tỷ..". Chân đi thêm chừng chục bước, khi cửa động Huyền Âm đã thấp thoáng trong tầm mắt, Chu Đại Trù, cũng tức người nam mập mạp nọ chợt quay sang nữ nhân bên cạnh, hỏi: "Tỷ nói lần này lão nhân gia có để chúng ta vào không?". Mộng Kiều nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: "Hẳn sẽ. Lần trước sư phụ nói khi nào lục sư đệ tỉnh thì sẽ để chúng ta vào thăm mà". "Đệ biết. Lần trước lão nhân gia đúng là đã nói như vậy. Nhưng mà.. Tứ sư tỷ à, con người lão nhân gia thế nào sư tỷ đâu phải không biết, việc đổi trắng thành đen, ăn không nói có trước giờ xảy ra như cơm bữa a". "Khì..". Bị mấy lời của sư đệ làm cho bật cười, Mộng Kiều trách: "Đại Trù, đệ không thể nói sư phụ như vậy được. Sư phụ mà nghe được sẽ phạt đấy". "Thì đệ cũng chỉ dám nói ở sau lưng thôi, chứ trước mặt lão nhân gia, thái độ phải khác chứ". * * * "Mà tứ sư tỷ này, tỷ nói xem. Tại sao lão nhân gia lại không cho chúng ta vào thăm Tiểu Ngư nhỉ? Đệ cảm thấy rất vướng mắc". "Chuyện đó.. ta cũng không rõ. Có lẽ do tình trạng Tiểu Ngư còn chưa ổn định nên sư phụ không muốn chúng ta quấy rầy". "Thế sao lão nhân gia lại để Tiểu Ngọc đi vào?". "Cái đó.." Bấy nhiêu thì Mộng Kiều im lặng. Nàng chẳng biết phải giải thích ra sao. Phần Chu Đại Trù, hắn cũng tự mình hiểu lấy nên thôi không hỏi han gì nữa, chỉ một mình lẩm bẩm: "Lão nhân gia tính khí ngày càng thất thường, cứ đà này chỉ sợ sau này chúng ta sẽ rất khó sống..". "Haizz.. Hy vọng Tiểu Ngư ở trong đó không có bị lão nhân gia..". Đang nói, Chu Đại Trù bỗng ngưng, bàn chân cũng thôi bước. Mắt chữ O, mồm chữ A, hắn đứng bất động nhìn tràng cảnh phía trước. Ở đó, trước cửa động Huyền Âm, Lăng Tiểu Ngư - người huynh đệ chí cốt của hắn - đã vừa mới xuất hiện. Nhưng, hiện thân đây không chỉ mỗi mình hắn, đi cùng với hắn còn có thêm một người nữa. Tử y tinh kỳ quý phái, chẳng phải sư phụ hắn thì còn ai? Nếu như cả hai chỉ là giống như Chu Đại Trù hắn và Mộng Kiều, cùng sánh vai bước đi thì thôi chả nói làm gì, đằng này.. Sư phụ hắn, nàng lại đang nằm trên tay Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư đang bế nàng.. Cái chuyện này.. là sao a? * * * "Sư.. sư huynh..". Trong khi Chu Đại Trù đang tròn mắt kinh ngạc phía bên kia thì bên này, Lăng Tiểu Ngư lại cảm thấy rất chi ngượng ngùng. Khỏi phải nghĩ, hắn tất nhiên ý thức được tại sao hai vị sư huynh, sư tỷ kia lại đang nhìn mình theo cách như vậy. Hắn vội vàng thanh minh: "Sư huynh, sư tỷ, không phải như các người nghĩ đâu..". Chu Đại Trù lẫn Mộng Kiều, cả hai đều bải trì im lặng. Kẻ trước người sau, bọn họ hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Chừng khi tiếp cận rồi thì Chu Đại Trù mới hỏi, có điều đối tượng lại không phải Lăng Tiểu Ngư mà là người đang được hắn bế trên tay: Lăng Thanh Trúc. "Lão.. lão nhân gia, tại sao người lại.. lại nằm đây?". Biểu hiện ra vẻ tiều tụy, Lăng Thanh Trúc thấp giọng hồi đáp: "Sau khi chữa trị cho Tiểu Ngư Nhi xong thì cơ thể ta đã trở nên rất hư nhược, tạm thời còn chưa đi lại được. Có một nơi ta đang muốn tới, vì vậy nên phải nhờ Tiểu Ngư Nhi đưa đi..". Hả? Chu Đại Trù nghe xong thì nỗi ngờ vực trong lòng càng gia tăng rõ rệt. Hắn thật tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sư phụ hắn vừa bảo là nàng hư nhược ư? Thế nhưng chẳng phải mấy ngày trước vẫn sinh long hoạt hổ đó sao? Lúc ấy, nàng cũng đã bảo Lăng Tiểu Ngư được chữa trị hoàn tất rồi mà.. Liếc xem khuôn mặt tiều tụy của ân sư, Chu Đại Trù chợt tự hỏi: "Không phải là đang giả trang đấy chứ?". Hắn quả rất hoài nghi, rằng vị sư phụ này của mình lại đang bày trò ma quỷ. Vấn đề bây giờ là cần kiểm tra xem thử.. Dường như đã phát giác ra ý định của Chu Đại Trù, đang nằm bên dưới, Lăng Thanh Trúc sử dụng truyền âm nhập mật: "Chu tiểu tử, ngươi đang muốn làm gì a?". Lão nhân gia? Sau khoảnh khắc bất ngờ ngắn ngủi, Chu Đại Trù rất nhanh đã liền định thần. Hiện tại thì hắn đã có thể chắc chắn là những gì mình suy đoán hoàn toàn chính xác. Sư phụ hắn, nàng thật sự đang cố tình giả trang. Trái với biểu hiện vô lực bên ngoài, mấy lời truyền âm nhập mật vừa rồi của nàng.. nghe rất hùng hồn nha. P/s: Cứ thong thả, đầu tuần lại bạo chương. Chỉ là không biết bao nhiêu chương.. (o _ o)
Chương 121: Bọn Họ Ở Chung Một Chỗ Sẽ Rất Nguy Hiểm Bấm để xem .. "Chu tiểu tử, ngươi dám hé môi nói ra mấy lời không nên nói thì liệu hồn đấy". "Nghe cho kỹ, sư phụ hiện giờ đang rất hư nhược, có hiểu không?". "Hừ.. Tiểu tử ngươi còn không mau phối hợp diễn với ta!". * * * Liên tục bị ân sư uy hiếp, đe dọa, Chu Đại Trù gan đâu dám trái. Bất đắc dĩ, hắn phải vâng theo lời nàng mà hành động. Giống như vị sư tỷ đứng bên cạnh hắn vậy. "Tứ sư tỷ chắc cũng như ta, đã bị lão nhân gia dùng truyền âm nhập mật cảnh báo". "Haizz.. Tiểu Ngư à, ngươi cũng đừng trách ta. Đại Trù ta đây là thân bất do kỷ a..". Xếp lại tâm tư, Chu Đại Trù cố gắng nặn ra một khuôn mặt đong đầy tình cảm, nói với Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư à, tứ sư tỷ nói đúng đấy. Mấy ngày qua, lão nhân gia vì muốn chữa trị cho ngươi mà đã hao phí rất nhiều tinh lực. Người chẳng những xuất ra cốt nguyên của chính mình để bồi đắp cho ngươi mà còn đem đan dược trân quý, dùng đại lượng chân nguyên giúp ngươi bảo toàn cảnh giới, ổn định căn cơ.. Chưa hết, suốt quãng thời gian ngươi hôn mê, lão nhân gia đã luôn ở bên chăm sóc, một bước cũng chưa từng rời đi..". Càng nói giọng Chu Đại Trù càng thêm phần cảm xúc, đến cuối cùng thì mếu đi hẳn. "Tiểu Ngư à, lão nhân gia đối với ngươi thật là tốt lắm. Tốt đến nỗi ngay cả quỷ thần nhìn thấy cũng tự thẹn không bằng luôn a..". * * * "Cái thằng mập nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà đến quỷ thần cũng tự thẹn không bằng chứ..". "Hừ, rõ ràng là đang xỏ xiên ta". Âm thầm ghi nhớ, Lăng Thanh Trúc lần nữa lên tiếng, tất nhiên là vẫn cái giọng yếu ớt như cũ: "Đại Trù, ngươi cũng đừng làm Tiểu Ngư Nhi thêm bận lòng. Ta thân là sư phụ, hi sinh vì đệ tử vốn dĩ là nên mà". "Lão nhân gia.. hu hu.. Tấm lòng của lão nhân gia người thật là bao la bát ngát.. Hụ hụ.. Lão nhân gia, trong mắt Đại Trù con người còn cao hơn núi, mặt người so với chín bức tường thành kiên cố còn muốn kiên cố hơn..". "Khục khục..". Chẳng biết là giả trang hay thực vì bị Chu Đại Trù ví von xiên xỏ mà Lăng Thanh Trúc ho liền mấy tiếng. Làn da trắng bệch nay đã lộ ra chút huyết sắc, nàng bảo: "Mộng Kiều, Đại Trù, trời cũng đã muộn rồi, hai đứa nên về nghỉ ngơi sớm đi". Chuyển mắt nhìn lên Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, mau đưa ta qua đó đi". * * * "Không hay rồi.. Không hay rồi..". Đứng phía sau dõi mắt trông theo thân ảnh người vừa đi, Chu Đại Trù nhăn mày, đứng lẩm bẩm. Thấy hắn lo lắng như vậy, Mộng Kiều mới hỏi: "Đại Trù, sao vậy?". "Tứ sư tỷ..". Chu Đại Trù xoay mặt lại, nói: "Đệ đang lo cho Tiểu Ngư". "Tứ sư tỷ, tỷ cũng thấy rồi đó. Lão nhân gia rõ ràng đâu có bị hư nhược cái gì. Người lừa gạt Tiểu Ngư như vậy, lại còn bắt Tiểu Ngư phải đưa tới chỗ nào đó..". "Trăng thanh gió mát, trong cái tiết trời như vầy sẽ dễ phát sinh những chuyện kinh dị lắm". "Chuyện kinh dị gì?" Có chút hiếu kỳ, Mộng Kiều tùy ý hỏi. Và Chu Đại Trù, hắn rất thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: "Sư tỷ, tỷ cũng biết mà. Lão nhân gia đã chăn đơn gối chiếc mấy trăm năm, còn Tiểu Ngư lại là nam nhi huyết khí phương cương, bọn họ ở chung một chỗ sẽ rất nguy hiểm a". "Đại Trù!". Khuôn mặt hồng lên thấy rõ, Mộng Kiều tức giận: "Đệ.. đệ sao có thể có những ý nghĩ như vậy? Sư phụ và Tiểu Ngư là sư đồ, làm sao.. làm sao mà như vậy được!". "Tứ sư tỷ, lão nhân gia tính tình cổ quái, xưa nay đâu có tuân theo lẽ thường chứ". "Nhưng người vẫn là sư phụ của chúng ta!". Mộng Kiều mau chóng tiếp lời: "Chúng ta là môn nhân chính giáo, đồng môn huynh muội còn có thể chứ chuyện sư đồ.. Đó là việc vĩnh viễn không có khả năng, một khi phát sinh sẽ bị thế nhân phỉ báng, người đời nguyền rủa". "Đại Trù, đệ thân là người trong chính đạo sao lại chẳng hiểu việc này? Những gì đệ vừa nói chính là khi sư diệt tổ đấy có biết không? Mấy lời đó nếu mà truyền ra bên ngoài, chẳng những sẽ tổn hại đến uy danh của sư phụ mà ngay chính Tiểu Ngư cũng chịu điều tiếng nữa..". "Tứ sư tỷ, đệ.. đệ vừa rồi cũng chỉ là thoáng nghĩ vu vơ thôi, sẽ không nghiêm trọng tới mức ấy chứ?" Trước những lời giáo huấn của Mộng Kiều, Chu Đại Trù lúc này mới tỏ ra e ngại. Nở một nụ cười thân cận, hắn dò hỏi: "Tứ sư tỷ, tỷ chắc sẽ không đem mấy lời đệ vừa nói báo lại cho lão nhân gia đâu há?". "Ta sẽ". "Sư.. sư tỷ..". Mặt nhăn mày nhó, Chu Đại Trù nài nỉ: "Tứ sư tỷ, đại sư tỷ, tỷ thừa biết là đệ không có ý bất kính với lão nhân gia mà. Đệ chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới dại miệng, sư tỷ đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như đệ..". "Sư tỷ à..". "Sư tỷ..". * * *
Chương 122: Thâm Tình Bấm để xem .. "Vù vù..". "Vù vù.. vù..". Tiết trời se lạnh, trăng non chiếu rọi, đỉnh Trúc Kiếm đêm nay dường như lại thêm phần cô tịch.. Ở lưng chừng núi, tại một mỏm đá cheo leo.. Lúc này, hai thân ảnh đã rời đi ban nãy - Lăng Tiểu Ngư và Lăng Thanh Trúc, bọn họ hiện đang có mặt ở đây - mỏm đá cheo leo này. Thật ra thì đây đã không phải lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư tới chỗ này, chính xác đã là lần thứ hai. Lần thứ nhất hắn đến là khoảng hai năm về trước, thời điểm mới đột phá vào cảnh giới vấn đỉnh. Đêm đó, cũng chính Lăng Thanh Trúc đã dẫn hắn tới.. * * * "Sư phụ, đã đến rồi". "Ừm". "Sư phụ, đệ tử.. thả người xuống nhé?". Mắt lườm nhẹ một cái, Lăng Thanh Trúc có chút không vui: "Sao? Bộ bế ta khiến ngươi khó chịu lắm à?". "Đệ tử không phải ý đó..". "Không phải ý đó thì là ý gì?". Thấy đối phương chẳng có ý định hồi âm, Lăng Thanh Trúc bĩu môi: "Được rồi, để ta xuống đi". "Vâng, sư phụ". * * * Lăng Tiểu Ngư đã rất nhẹ nhàng đem vị sư phụ của mình thả xuống. Đương nhiên là không ở tư thế đứng. Hắn để nàng ngồi. Chỉ có điều là.. Sư phụ hắn, nàng ngồi cũng chả an. Hai tay chống xuống bề mặt mỏm đá, Lăng Thanh Trúc tỏ ra gắng gượng, dùng đôi mắt u oán mà nhìn đệ tử mình: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi có thấy là vi sư đang rất mệt không?". "Sư phụ, đệ tử..". "Đệ tử cái gì, còn không mau xích lại". "Nhưng mà sư phụ, nam nữ..". "Thụ thụ bất thân chứ gì?". Lăng Thanh Trúc bực càng thêm bực: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi đừng có cổ hũ quá được không? Chúng ta là sư đồ, là sư đồ a!". "Khục khục..". "Sư phụ!". Có lẽ bị những tiếng ho vừa được cố tình cất lên kia tác động, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng đành thuận theo, nhích lại gần ân sư. "Như thế có phải tốt hơn không". Đã giành được thắng lợi, Lăng Thanh Trúc tự nhiên cảm thấy mình nên hưởng thụ. Nàng tùy ý ngã đầu lên đùi Lăng Tiểu Ngư, thở phào một hơi. Bộ dạng trông thứ thái vô cùng.. * * * "Tiểu Ngư Nhi". "Vâng". "Ngươi có muốn biết tại sao vị bằng hữu kia của ta lại chết không?". Lăng Tiểu Ngư nghe xong nhưng chẳng trả lời. Hắn nhất thời chưa biết phải đối đáp ra sao bởi trong lòng hắn, cảm xúc đang có phần phức tạp. Như cũng hiểu được, Lăng Thanh Trúc đã thôi chờ đợi. Thay vì đợi chờ thì nàng chủ động nói ra: "Nhiều năm trước, ta và nàng ấy cùng cư ngụ tại đỉnh Trúc Kiếm này, tình cảm rất thắm thiết..". "Nàng ấy rất đẹp, người không những mịn mà còn thơm nữa. Ta thực sự rất thích nàng ấy, có lẽ vì vậy mà ta thường ôm nàng, thỉnh thoảng cũng hôn nàng". Hả? Hôn? Lăng Tiểu Ngư nghe đến đó thì nội tâm chợt sinh ra cảm giác kỳ quái. Nên nhớ, sư phụ hắn, nàng là nữ nhân đấy. Nữ nhân thích nữ nhân, lại còn hôn.. Chuyện này.. "Lẽ nào sư phụ mình.. là đồng tính luyến ái trong truyền thuyết?". Đối với những người như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn thấy thì chưa thấy thật, nhưng thông qua Chu Đại Trù, hắn thỉnh thoảng đã được nghe kể rồi. Hắn chỉ không ngờ là sư phụ hắn, nàng cũng giống thế. "Chắc không thể nào đâu. Hẳn là ta đã nghĩ nhiều..". Xuất phát từ lòng kính trọng ân sư, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng đem những ý nghĩ mà hắn cho là không nên ấy gạt đi, chờ nghe tiếp. * * * "Tiểu Ngư Nhi, ngươi biết không, ta và nàng ấy đã rất gắn bó. Chúng ta ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều thì xem hoàng hôn, luôn ở bên nhau như hình với bóng..". "Ta những tưởng có thể cả đời đều được vui vẻ như vậy, ngờ đâu..". Nét thương tâm lộ rõ trên khuôn mặt, Lăng Thanh Trúc khép lại đôi hàng mi. Lần nữa mở ra thì nói, lúc này giọng điệu đã phần nào ổn định: "Ta đã luôn nhắc nhở nàng ấy rằng thế nhân giả dối, lòng người hiểm ác, bảo nàng phải cẩn trọng, đừng quá tin người. Nhưng nàng ấy đã không nghe, kết quả..". "Năm đó, là chính tay ta đã đem xác nàng ấy tới đây - nơi chúng ta vẫn hay cùng nhau ngồi ngắm bình minh, rồi hoàng hôn này..". * * * Sau một lúc lặng im cho tâm tình lắng dịu, Lăng Thanh Trúc chợt nắm lấy tay đồ nhi, tỏ rõ tâm tư: "Tiểu Ngư Nhi, tuy thỉnh thoảng ta có mắng ngươi, cũng có đánh ngươi, nhưng đấy đều là vì ta muốn tốt cho ngươi. Trong lòng ta, ngươi cũng như hài nhi của ta vậy..". "Tiểu Ngư Nhi, ta thật không muốn ngươi xảy ra bất trắc gì. Ta rất sợ ngươi sẽ lại giống như nàng ấy, vì cả tin người khác mà chuốc lấy tai ương cho mình". * * * "Thì ra là như vậy". Đến lúc này thì Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn minh bạch. Sư phụ hắn, nàng đang muốn nhắc đến chuyện hắn tu luyện Đại Bi Thiên Diệp. Nàng sợ Gia Gia sẽ làm hại hắn. Nhưng.. Gia Gia, nó sẽ làm hại hắn sao? "Sư phụ." - Lăng Tiểu Ngư hỏi - "Có phải người đang muốn nói đến đạo thuật mà đệ tử đã sử dụng ở Ngũ Kiếm Đài?". "Tiểu Ngư Nhi, ta biết Thiên Diệp Thủ mà hôm đó ngươi dùng cũng không phải Thiên Diệp Thủ. Nó đã được chỉnh sửa". Cánh tay chuyển di, Lăng Thanh Trúc đem đặt trên má đồ nhi, thâm tình nói ra: "Tiểu tử ngốc, vi sư không có ý trách cứ gì ngươi. Ta chỉ là lo sợ ngươi sẽ giẫm lên vết xe đổ của nàng ấy..".
Chương 123: Kể Rõ Đầu Đuôi Bấm để xem "Sư phụ..". Trước tấm lòng từ ái của ân sư, Lăng Tiểu Ngư thực rất cảm động. Đồng thời, hắn cũng tự trách. Đối với việc bản thân đã cố tình che giấu, vốn dĩ hắn cho rằng sư phụ sẽ trách phạt mình, thật chẳng ngờ.. Nàng không những không trách mà còn nặng lòng vì hắn lo nghĩ.. "Tiểu Ngư Nhi". Muốn rèn sắt khi còn nóng, Lăng Thanh Trúc lập tức chớp lấy cơ hội: "Tiểu tử ngươi nói thật cho ta biết đi. Những gì ngươi thể hiện ở Ngũ Kiếm Đài hôm đó có phải đều là do vị cao nhân ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động truyền thụ không?". Nếu là bình thường, vì lời hứa của mình với Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư quá nửa hẳn sẽ cúi đầu im lặng; nhưng bây giờ.. Ân sư đã hi sinh cho hắn nhiều như vậy, bận lòng vì hắn nhiều như vậy, hắn im lặng sao đành? "Gia Gia, xin lỗi ngươi. Ta không thể dối gạt sư phụ được". Đã có lựa chọn, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng chịu khai báo, đúng như điều Lăng Thanh Trúc muốn. "Sư phụ." - Hắn nói - "Thật ra.. đạo thuật mà hôm đó đệ tử sử dụng, hết thảy đều là của Thiên Kiếm Môn chúng ta, không có chỉnh sửa gì hết". Không có chỉnh sửa? Lăng Thanh Trúc cau mày: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói vậy là ý gì? Lẽ nào ngay đến đạo thuật của bản môn mà ta cũng không nhìn ra?". "Sư phụ, đệ tử thật không có gạt người. Đạo thuật đệ tử dùng để giao đấu với Lưu sư huynh, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là chính tông của phái Thiên Kiếm ta, tuyệt chẳng pha tạp hay sửa đổi chút nào". Lăng Thanh Trúc càng nghe càng thấy kỳ quái. Nghĩ chẳng thông được, nàng đành bảo: "Được rồi, vậy ngươi hãy giải thích cho ta nghe xem". Lăng Tiểu Ngư hơi chần chừ, nhưng rồi cũng mở miệng: "Sư phụ, Thiên Diệp Thủ mà người truyền dạy cho đệ tử, nó thật ra chỉ là một bản thiếu". "Bản thiếu?". Cùng với cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư nói rõ: "Phải. Môn đạo thuật này, danh tự vốn có là" Đại Bi Thiên Diệp Thủ "." Thiên Diệp Thủ "chỉ là cái tên sau này được tổ sư gia sửa lại cùng với nội dung bên trong". "Tiểu Ngư Nhi, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?". Lần này Lăng Tiểu Ngư không đáp ngay. Hắn lấy từ giới chỉ đang đeo ra một cuốn sách đã ố màu, đưa cho Lăng Thanh Trúc. "Sư phụ, đây là mật tịch Đại Bi Thiên Diệp Thủ do chính tổ sư gia lưu lại". * * * Lăng Thanh Trúc nằm im, trong tư thế kê đầu lên đùi đồ nhi mà chăm chú lật từng trang sách, cẩn thận xem xét. Mỗi một hình vẽ, mỗi một chữ viết đều được nàng ghi nhớ, nghiền ngẫm.. Một lúc sau. Trang sách cuối cùng rốt cuộc cũng được người xem xong. Đem thứ cầm trên tay đóng lại, Lăng Thanh Trúc bần thần khẽ thốt: "Đây đúng là bút tích của tổ sư gia rồi". "Thật không ngờ năm đó tổ sư gia kiến tạo nên Phị Tinh Đới Nguyệt Động lại có dụng ý như vậy..". Ngước mắt lên nhìn đồ nhi, nàng chợt hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, cuốn sách này ngươi làm sao mà có được? Có phải tên cao nhân ăn nhờ ở đậu kia đã đưa cho ngươi?". "Dạ. Đúng là Gia.. tiền bối đã đưa cho đệ tử". "Gia? Thì ra tên đó họ Gia". Lăng Thanh Trúc tiếp tục truy vấn: "Tiểu Ngư Nhi, vậy bây giờ chúng ở đâu?". Trông thấy đồ nhi nghi hoặc, nàng nói rõ hơn: "Những tài bảo mà tổ sư gia để lại cho người hữu duyên ấy". "Chuyện này.. Sư phụ à..". "Sao? Tiểu tử ngươi đừng có nói với ta là toàn bộ tài bảo của tổ sư gia đều đã bị tên Gia gì kia chiếm hết rồi đấy nhá". "Sư phụ, tài bảo là do Gia tiền bối tìm thấy. Tiền bối là người hữu duyên..". "Ực..". Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Thanh Trúc cố kiềm chế: "Tiểu Ngư Nhi, ý ngươi là.. cái tên gia hỏa đó, hắn thật sự.. đã chiếm hết tất cả tài bảo rồi?". Nơi thâm tâm, nàng tuyệt không mong đó là sự thật. Mặc dù trong sách tổ sư gia chẳng nói rõ tài bảo gồm những loại gì nhưng ngẫm mà xem, thời còn tại thế tổ sư gia là hạng nhân vật nào? Thiên chân vạn xác là thiên hạ đệ nhất tu tiên giả a! Tài bảo của đệ nhất tu sĩ sẽ là cỡ nào quý giá? Ngay đến kẻ ngốc cũng biết. Đối với một kho tàng như vậy, Lăng Thanh Trúc nàng sao lại không bận lòng cho được? Nàng rất rất lưu tâm đấy! "Tiểu Ngư Nhi, ngươi làm ơn nói với ta là không phải đi..". Lăng Thanh Trúc đã trông mong, đã hy vọng, nhưng.. Đáng tiếc, dẫu nàng có hy vọng và trông mong thêm bao nhiêu lâu, thêm bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chẳng thay đổi chút nào. Sự thật nó vẫn cứ là sự thật. Bộ dạng thiếu tự nhiên thấy rõ, Lăng Tiểu Ngư lảng tránh cái nhìn chằm của ân sư. Trong cái ngoảnh mặt ấy, hắn đáp: "Sư phụ, đệ tử.. đệ tử nghĩ việc Gia tiền bối sở hữu số tài bảo đó.. cũng là thỏa đáng". "Thỏa đáng cái rắm!". Có lẽ vì quá bức xúc, Lăng Thanh Trúc đã bật người đứng dậy. Nàng chỉ thẳng mặt đồ nhi, mắng to: "Tiểu Ngư Nhi ngươi là một tên ngốc!". "Ngươi nghĩ thế nào vậy hả? Tài bảo là của tổ sư gia lưu lại, có truyền thì cũng phải truyền cho môn nhân Trúc Kiếm Phong chúng ta chứ! Cái tên Gia kia chỉ là ngoại nhân ăn nhờ ở đậu, hắn có tư cách gì mà sở hữu?". * * * "Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, ngươi.. ngươi đúng là làm ta tức chết mà!". "Không được! Ta phải đi đòi lại số tài bảo đó!".
Chương 124: Rõ Ràng Tất Cả Bấm để xem .. "Sư phụ!". Trải qua cả đỗi bất động, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng làm ra phản ứng. Suốt từ nãy giờ, hắn thực sự đã bị sốc. Không phải vì bị sư phụ mình giáo huấn mà là bởi trạng thái cơ thể của nàng. Sư phụ hắn, nàng đang đứng. Lại nói, nàng đâu có đứng không. Từ nãy giờ nàng đã liên tục la mắng, bước tới bước lui, xoay trái xoay phải.. Cái bộ dạng kia, nó nào có nửa điểm gọi hư nhược? Là do quá tức giận nên hồi quang phản chiếu ư? Lăng Tiểu Ngư cũng muốn tin lắm nhưng hắn tin không nổi. Lý trí nói cho hắn biết hiện tại mới đúng là sư phụ hắn, còn người vô lực nằm gối đầu trên đùi hắn ban nãy hoàn toàn chỉ là một kẻ tạm đóng thế mà thôi. Bị ân sư giả trang lừa dối, theo lý, Lăng Tiểu Ngư dẫu sinh tâm bất mãn, trong lòng tức giận cũng là nên. Lạ là, hắn lại chẳng thấy khó chịu một tí nào. Thay vì hờn giận trách móc thì giờ phút này đây hắn chỉ hơi mờ mịt, và trên hết là lo lắng. Gia Gia tốt xấu gì cũng là ân nhân của hắn, hắn làm sao có thể để sư phụ mình tổn hại đến nó được. Bình thường, sư phụ hắn đúng thật vô pháp tiến vào không gian cửa động thứ tư của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, nhưng nếu nàng bất chấp thiệt hơn mà điều động Trường Sinh tiên kiếm đâu này? Lăng Tiểu Ngư hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được! Tay níu giữ ân sư, hắn can ngăn: "Sư phụ, xin người đừng làm hại Gia tiền bối! Tiền bối có ân với đệ tử.." "Hắn có ân với ngươi chứ không phải có ân với ta!". "Sư phụ, nhưng Gia tiền bối là người tốt!". "Người tốt? Chiếm đoạt tài bảo của Trúc Kiếm Phong ta thì tốt cái nỗi gì?". Lăng Thanh Trúc dứt khoát đem tay đồ nhi gạt ra: "Tiểu Ngư Nhi ngươi không cần phải nói thêm nữa, ý ta đã quyết rồi!". "Sư phụ! Số tài bảo đó đã bị dùng hết rồi!". * * * Khoảnh khắc trầm lặng qua đi, Lăng Thanh Trúc lúc này mới xoay hẳn người lại. Nàng hỏi, thanh âm đã nhỏ hơn nhiều so với trước: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi vừa mới nói gì? Lặp lại cho ta nghe". "Sư phụ, số tài bảo đó, tất cả.. tất cả đều đã bị Gia tiền bối dùng hết rồi". * * * "Sư phụ?". "Sư phụ?". * * * Mặc cho Lăng Tiểu Ngư kêu gọi, Lăng Thanh Trúc trước sau như một, thủy chung vẫn không hề hồi đáp. Có vẻ nàng đang bị đả kích rất nghiêm trọng. Mặt tựa tàn tro, nàng chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục bảo trì im lặng.. * * * Bầu không khí trầm mặc kéo dài thật lâu, tận gần một khắc sau mới chấm dứt. Lên tiếng phá tan im lặng là Lăng Thanh Trúc. Nàng cầm quyển sách cũ trả lại cho đồ nhi, khẽ dặn: "Tự mình giữ lấy, tu luyện cho tốt". Bấy nhiêu rồi thôi, Lăng Thanh Trúc không nói thêm gì nữa. Thay vào đó, nàng chủ động đứng lên, chân đạp bề mặt mỏm đá mà phóng thẳng lên trên. Còn lại một mình bên dưới, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn quyển sách cũ ở trong tay, âm thầm tự vấn chính mình. Nhưng, hắn hỏi chẳng lâu, bất quá chục giây liền kết thúc. Và khi đã chấm dứt nghĩ ngợi thì.. Nối gót ân sư, hắn cũng rời khỏi mỏm đá cheo leo. * * * Đêm nay đã có nhiều chuyện xảy ra. Có cái Lăng Tiểu Ngư đã biết, nhưng bên cạnh cũng có những vấn đề hắn tạm thời còn chưa hiểu được. Ví như thái độ thay đổi đột ngột của Lăng Thanh Trúc, sự chân thành của nàng, câu chuyện nàng đã kể.. Người bằng hữu mà nàng nói là rất mực yêu quý kia, đối phương có thực tồn tại? Nếu đúng là tồn tại thì sinh tử liệu đã định đoạt xong? Thoạt đầu, Lăng Tiểu Ngư nghiêng về sự lừa dối, cho đó chỉ đơn thuần là một nhân vật hư cấu đi ra từ trí tưởng tượng của sư phụ mình thôi; thế nhưng về sau, hắn nghĩ lại thì cảm thấy không đúng lắm. Hắn có cảm giác sư phụ mình cũng chẳng hoàn toàn bịa đặt. Và thực tế, linh cảm của Lăng Tiểu Ngư hắn đã đúng. Một thời gian sau, khi mối quan hệ sư đồ đã trở lại bình thường như trước, trong một ngày nắng đẹp, chính miệng Lăng Thanh Trúc đã bảo với hắn rằng nàng đích xác là có một bằng hữu như vậy. Tuy nhiên hình ảnh thì hơi khác một chút so với những gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã hình dung. Vị bằng hữu kia của Lăng Thanh Trúc nàng vốn không phải người mà là một con thỏ. Con thỏ nọ là được nàng cứu ở một thị trấn phàm nhân, lúc nó sắp bị người ta đem giết thịt. Từng có một khoảng thời gian nàng và Tiểu Bạch - cái tên được đặt cho con thỏ kia - rất gắn bó với nhau. Trên đỉnh Trúc Kiếm này, cả hai đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng ngắm cảnh bình minh, rồi hoàng hôn.. Thật sự, mọi tình tiết đều trùng khớp với những gì mà Lăng Tiểu Ngư đã được nghe kể hôm nay. Khác, duy chỉ cái chết của Tiểu Bạch. Không như Lăng Thanh Trúc bảo nó vì cả tin nên bị người hại chết, Tiểu Bạch qua đời thực chất chỉ đơn giản là bởi thọ nguyên hao tận mà thôi. À, còn một cái nữa. Đó là năm đó, đối với sự ra đi của Tiểu Bạch, Lăng Thanh Trúc nàng đã chẳng có bao nhiêu thương tiếc cả. Trái lại, nàng đón nhận nó một cách hết sức bình thản. Chính miệng nàng đã nói như thế..
Chương 125: Danh Vọng Bấm để xem .. Tính đến hôm nay thì Thiên nhân luận pháp đã kết thúc được mười ngày. Những trận đấu ác liệt đã khép lại từ lâu, tuy nhiên, dư âm của chúng thì như cũ hãy còn vang vọng. Nhất là màn giao tranh cuối cùng giữa Lăng Tiểu Ngư và Lưu Cảnh Thiên kia. Trước khi trận đấu ấy diễn ra, không ai nghĩ rằng Trúc Kiếm Phong sẽ giành chiến thắng. Các bậc trưởng bối, lớp đệ tử chân truyền, thậm chí là những người chưa đủ tư cách tới quan chiến là ngoại môn và nội môn đệ tử, tất cả đều chẳng ai có thể hình dung ra một viễn cảnh như thế hết. Lưu Cảnh Thiên là ai? Thiên chân vạn xác là một tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong. Ngày hôm đó, sau trận chiến với Chu Đại Trù ở vòng thi đấu thứ hai hắn lại còn lĩnh hội phong chi ý cảnh, hay ít ra cái thế nhân thấy được là như vậy, thử hỏi hắn có khả năng bại trận ư? Dưới tay Lăng Tiểu Ngư - một kẻ tư chất bình phàm tu vị vấn đỉnh trung kỳ? Ở Thiên Kiếm Môn này, có ai không biết linh căn của Lăng Tiểu Ngư chỉ là trung phẩm mộc hệ linh căn, được mang danh chân truyền bất quá nhờ ân huệ của Trúc Kiếm Phong phong chủ Lăng Thanh Trúc. Một người tầm thường như thế, nhập môn lại còn muộn hơn hai mươi năm, thử hỏi làm sao có khả năng giành chiến thắng trước thiên tài Lưu Cảnh Thiên được? Trong tưởng tượng của mọi người ở Ngũ Kiếm Đài hôm đó thì trận đấu giữa Lăng Tiểu Ngư và Lưu Cảnh Thiên sẽ kết thúc rất chóng vánh. Và kẻ thảm bại phải là Lăng Tiểu Ngư. Vậy mà thực tế.. Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng mà không ai có thể lường trước được. Kẻ đáng ra phải thắng đã thua, kẻ đáng ra phải thua thì lại thắng. Một sự nghịch lý đến khó tin. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng Lăng Tiểu Ngư không xứng. Hoàn toàn trái lại, hễ phàm là kẻ tận mắt quan chiến, trừ bỏ hạng nhỏ mọn như Tô Đông Vũ kia ra thì tất cả đều âm thầm công nhận bổn sự của Lăng Tiểu Ngư. Thậm chí ở trong lớp chân truyền này, có một vài người còn rất cảm phục hắn. Chỉ trong mười sáu năm ngắn ngủi, chỉ bằng vào tư chất trung phẩm linh căn lại có thể bước vào cảnh giới vấn đỉnh trung kỳ - cái tốc độ còn nhanh hơn kẻ sở hữu thượng phẩm linh căn, điều đó cũng quá đủ để làm cho người ta phải chú tâm. Bằng nếu vẫn chưa đủ, vậy thì trận đấu ác liệt kia chính là lời đáp trả cho những ai phủ nhận. Những đòn đánh trực diện đầy uy lực nọ, chúng so với Lưu Cảnh Thiên thì nào có kém thua? Xuyên suốt trận đấu, Lăng Tiểu Ngư có một khoảnh khắc nào đã dùng tiểu xảo? Không. Hắn đã đánh rất sòng phẳng. Chiến thắng của hắn là hoàn toàn xứng đáng. Một chưởng phô thiên cái địa sau cùng nọ, nó vô cùng thiết phục. Và điều đó càng khiến cho hình tượng của hắn trở nên cao lớn hơn rất nhiều trong mắt các môn nhân.. Chân truyền thì tạm thôi không nói, bọn họ ai nấy đều sở hữu tư chất hơn người, lòng tự trọng khá lớn nên dù khâm phục cũng sẽ chẳng tùy tiện biểu lộ ra bên ngoài. Rõ ràng và trung thực nhất chỉ có các đệ tử ở tầng lớp thấp hơn: Nội môn và ngoại môn. Mặc dù không có cơ hội tận mắt chứng kiến nhưng thông qua các lộ tin tức từ trên truyền xuống, hai lớp đệ tử nội môn và ngoại môn này cũng thừa đủ trí lực để hình dung ra tràng cảnh ở Ngũ Kiếm Đài hôm nọ.. Phong thái "phiêu dật xuất trần" của Tô Đông Vũ, bộ dáng khoa trương của Chu Đại Trù, vẻ đẹp hững hờ của Dương Tiểu Ngọc, thần tình lãnh đạm của Lưu Cảnh Thiên, tất cả đều được vẽ ra một cách chi tiết nhất. Nhưng rành mạch và đong đầy cảm xúc hơn cả vẫn là hình ảnh của Lăng Tiểu Ngư. Trong nhận định của hai lớp đệ tử nội môn - ngoại môn, thực lực mạnh nhất, thiên tư cao nhất thì như cũ là Tô Đông Vũ và Dương Tiểu Ngọc. Lăng Tiểu Ngư tuy có màn thể hiện rung động lòng người nhưng xét ra vẫn không cách nào bì được. Tuy nhiên.. Chân chính khuấy động tâm tình của đa phần đệ tử nội môn và ngoại môn lại chẳng phải Tô Đông Vũ hay Dương Tiểu Ngọc. Lăng Tiểu Ngư mới là cái tên được ghi nhớ và bàn tán nhiều nhất. Suốt mười ngày qua, hễ phàm có người nhắc đến Thiên nhân luận pháp là ngay lập tức cái tên ấy lại được đề cập ngay. Giống như lúc này.. Tại một góc nhỏ của Mặc Kiếm Phong, khu vực dành cho đệ tử nội môn. Dọc theo con đường nối từ đông phòng tới tây phòng, một nhóm nữ đệ tử tuổi còn rất trẻ hiện đang vừa đi vừa nói, thanh âm rôm rả không ngừng. Chủ đề mà bọn họ bàn tán vậy mà lại là Lăng Tiểu Ngư..
Chương 126: Có Người Ái Mộ Bấm để xem .. "Ly sư muội, muội nói Lăng sư huynh có phải rất lợi hại hay không? Năm nay huynh ấy chỉ mới có hai mươi hai tuổi thôi a". "Đó là tất nhiên". Người được gọi Ly sư muội nhanh chóng tiếp lời: "Mặc dù tư chất của Lăng sư huynh không được cao, chỉ là trung phẩm mộc hệ linh căn, thế nhưng tốc độ tu hành của huynh ấy so với bậc thiên tài sở hữu cực phẩm linh căn còn muốn nhỉnh hơn vài phần. Đủ thấy ngộ tính của Lăng sư huynh là cỡ nào đáng sợ". "Ngộ tính của Lăng sư huynh cực cao, đó là điều chẳng cần bàn cãi. Tuy nhiên, để đạt tới thành tựu như hiện nay, trừ ngộ tính ra thì sự kiên trì nỗ lực của sư huynh thiết nghĩ mới càng thêm đáng khâm phục". "Lương sư tỷ nói không sai". Cô gái ban nãy - người đã hỏi nữ tử họ Ly - gật gù: "Muội có nghe Dĩnh sư tỷ bảo suốt mấy năm vừa qua, vì chuẩn bị cho kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp, Lăng sư huynh mỗi ngày đều lui tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu tập. Mà cổ động kia, theo lời kể của Dĩnh sư tỷ thì áp lực nghiền ép bên trong rất kinh khủng, người thường khó lòng chịu đựng nổi. Hơn hai ngàn năm qua, chỉ có mỗi một mình Lăng sư huynh là có thể kiên trì được trong thời gian dài tới vậy..". "Chưa hết đâu. Dĩnh sư tỷ còn cho muội biết ngoài áp lực nghiền ép ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động ra thì Lăng sư huynh cũng từng ngâm mình trong những loại nước thuốc rất đáng sợ. Những loại nước thuốc này, chúng sẽ khiến cho người ngâm đau đớn khôn cùng, cảm giác so với bị xẻ thịt róc xương còn muốn kinh khủng hơn nhiều". "Chuyện đó muội cũng nghe Lâm sư huynh kể rồi." - Nữ tử họ Ly chen vào - "Huynh ấy còn lấy tính mạng ra đảm bảo đó là sự thật mười mươi". "Lẽ nào còn có thể giả?". Lương Ngọc - người lớn tuổi nhất trong nhóm - nói với cái nhìn xa xăm: "Thành tựu của Lăng sư huynh không phải tự nhiên mà đến, tất cả đều là thành quả của sự nỗ lực kinh người. Kỳ tích huynh ấy tạo nên, trừ ngộ tính thì ý chí kiên định cũng rất quan trọng. Huynh ấy chính là tấm gương để chúng ta học hỏi..". "Hì hì..". Đứng kế bên, nữ tử họ Ly ngó thấy sư tỷ mình có biểu hiện khác lạ, mắt nhìn xa xăm như vậy thì không khỏi lên tiếng trêu đùa: "Lương sư tỷ, thế nào? Sư tỷ có phải là động tâm rồi không?". Lương Ngọc nghe xong liền quay sang trách cứ: "Ăn nói linh tinh!". "Đâu có linh tinh." - Nữ tử họ Ly chẳng cho là đúng - "Lương sư tỷ, mặt tỷ đỏ lên rồi đây này. Sư tỷ rõ ràng là có ý với người ta..". "Không có! Ta chỉ là.. chỉ là khâm phục ý chí phi thường của Lăng sư huynh thôi". "Trước khâm phục, sau thì ái mộ phải không? Hì hì..". "Ly sư muội, muội.. Hứ, ta không nói chuyện với muội nữa!". "Lương sư tỷ! Tỷ đừng chạy a! Nếu không động tâm thì sao phải chạy đâu này?". * * * Mấy lời của nữ tử họ Ly, tuy xuất phát từ ý tứ trêu đùa nhưng xét kỹ bên trong, nhận định của nàng thực cũng không phải vô căn cứ. Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã khác xa Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa, được người ái mộ âu rất bình thường. Đúng là trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn, người đứng đầu, được ngưỡng vọng nhất vẫn là hai đại thiên kiêu Tô Đông Vũ và Dương Tiểu Ngọc, nhưng bọn họ ở quá xa tầm với, khiến cho người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Trong khi đó, Lăng Tiểu Ngư lại khác.. Hắn xuất thân từ chốn cô thôn, tư chất trung đẳng, vốn là một kẻ bình phàm. Thái độ sống của hắn cũng là như vậy, trước nay đều rất biết an phận thủ thường. Nói cách khác, hắn rất tương đồng với đại đa số môn nhân, những đệ tử thuộc tầng lớp bên dưới. Chính sự tương đồng ấy nên các đệ tử nội môn và ngoại môn mới cảm thấy hắn gần gũi, mới dành nhiều thiện cảm hơn cho hắn.. Theo khía cạnh nào đó thì Lăng Tiểu Ngư chính là hình ảnh phản chiếu của tầng lớp đệ tử cấp dưới. Hắn đại biểu cho họ. Duy nhất khác biệt là hắn có ý chí kiên cường hơn, có ngộ tính cao hơn, và.. tất nhiên là cũng may mắn hơn. Thân phận chân truyền đệ tử, thiết nghĩ nó đã đem tới không ít quyền lợi cho Lăng Tiểu Ngư hắn. Trước đây, cũng chính bởi sự "bất công" này mà có nhiều người trong lớp đệ tử nội môn - ngoại môn đã sinh lòng ganh ghét đối với Lăng Tiểu Ngư. Bọn họ chẳng xem trọng hắn như những vị chân truyền khác. Nhưng, giờ thì khác rồi. Bất kể là ganh ghét hay khinh thị thì hết thảy đều đã tan thành mây khói. Mà cho dù còn, tin tưởng con số cũng nhỏ nhoi không đáng nhắc.
Chương 127: Tâm Sự Của Lệ Thắng Nam (1) Bấm để xem Chỉ mười sáu năm tu luyện, ở tuổi hai mươi hai đã bước vào cảnh giới vấn đỉnh trung kỳ; bằng vào tu vị ấy, tại Ngũ Kiếm Đài hắn đã đánh bại Lưu Cảnh Thiên - một kỳ tài tu luyện vừa lĩnh hội phong chi ý cảnh, thành tựu bậc này há là thứ một con người tầm thường có khả năng đạt tới? Địa vị chân truyền đệ tử dẫu tốt hơn nữa cũng bất quá chỉ trợ giúp phần nào, làm sao thành toàn tất cả được. Hãy nhìn những người khác mà xem. Kim Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong, Tương Kiếm Phong và thậm chí là Trúc Kiếm Phong, trong hàng đệ tử chân truyền, kẻ dưới năm mươi tuổi gom lại cũng được một tá, nhưng thử hỏi có mấy người hơn được Lăng Tiểu Ngư? Địa vị cao, lợi ích nhiều, nó quan trọng nhưng chưa phải cần thiết nhất. Cốt yếu là nằm ở bản tâm con người. "Nhân định thắng thiên" âu chính như vậy. * * * Đi từ sự ganh ghét, đố kị đến tôn kính, được người ngưỡng vọng, đấy là những gì mà trận đấu sau cùng với Lưu Cảnh Thiên đã mang lại cho Lăng Tiểu Ngư, biến hắn thành đối tượng được không ít nữ đệ tử âm thầm ái mộ. Giống như Lương Ngọc vừa xấu hổ chạy đi kia, trong hai lớp đệ tử nội môn và ngoại môn của Mặc Kiếm Phong, một số nữ tử khác cũng có cùng chung ý nghĩ. Phần còn lại, tuy động tâm chưa đến nhưng hầu hết đều phát sinh thiện cảm. Trừ một người. Người này, nàng không thuộc hai lớp nội môn - ngoại môn và vốn chẳng lạ lẫm gì với Lăng Tiểu Ngư. Hoàn toàn trái lại, so với bất kỳ ai khác ở Thiên Kiếm Môn này, nàng còn "thân" với Lăng Tiểu Ngư hơn nhiều. Lệ Thắng Nam, đấy là tên của nàng. Từ nãy giờ, Lệ Thắng Nam nàng thật ra chẳng ở đâu xa. Nàng đứng ở phía sau nhóm người Lương Ngọc kia thôi. Sở dĩ bọn họ không nhìn thấy, nguyên do đơn giản chỉ là vì Lệ Thắng Nam nàng đã dùng ẩn nặc thuật che giấu hành tung. Và giờ, khi các sư muội của mình đã khuất xa, lúc này đạo thuật mới được giải trừ. Thân ảnh cao gầy mau chóng hiện ra, Lệ Thắng Nam dõi mắt nhìn theo hướng mà đám người Lương Ngọc đã chạy đi, hậm hực thốt ra: "Hừ.. Cái tên vô lại đó thì có gì đáng để cho các ngươi ái mộ chứ". Nhớ lại tràng cảnh xấu hổ hôm nọ, khi bản thân đã cùng kẻ vô lại kia mắt nhìn mắt, môi dán chặt môi, Lệ Thắng Nam bất giác siết chặt những ngón tay. Khuôn mặt còn đỏ hơn cả Lương Ngọc ban nãy, nàng nghiến răng: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi là cái tên khốn đáng ghét..". Nghĩ tới người này, Lệ Thắng Nam thật không sao có thể bình tĩnh cho được. Suốt những ngày qua, nàng đã cố gắng để quên, nhưng càng muốn quên thì lòng nàng, nó lại càng "nhớ". Chẳng nhớ làm sao được khi mà nụ hôn kia là nụ hôn đầu tiên của nàng. Mấy chục năm nay, kể từ khi bái nhập Mặc Kiếm Phong, trở thành đệ tử chân truyền của ân sư Lý Ngọc Thường, Lệ Thắng Nam nàng nào đã từng thân mật với nam nhân bao giờ đâu. Nói gì ôm, nói gì hôn, ngay đến một cái nắm tay nàng còn chưa từng nắm nữa là. Vốn dĩ, tư tưởng của nàng là phải noi gương sư phụ, cả đời sẽ chỉ chuyên tu đạo pháp chẳng màng tình duyên, ái dục, vậy mà bây giờ.. Băng thanh ngọc khiết nay đã còn đâu.. Lòng nàng đã đục, tâm nàng đã loạn, cách nào bình đây? "Lăng Tiểu Ngư, tất cả đều là do ngươi hại ta..". * * * Nửa giờ sau. Vị trí hiện tại đã không phải dãy hành lang nối từ đông phòng đến tây phòng ở khu vực dành cho đệ tử nội môn nữa; chỗ này là một khu vườn thuộc đỉnh Mặc Kiếm. Bên mép khu vườn, dưới tàn đại thụ, có một cô gái hiện đang ngồi suy tư, dáng vẻ bần thần đến lạ. Trong bộ trường y màu thiên thanh ngực thêu ba đường sóng nước uốn lượn, cô gái trầm mặc hồi lâu rồi bỗng chợt vươn tay về trước, nhẹ nhàng đem một đóa hoa hái xuống. Cúi nhìn bông hoa màu trắng, nàng chạm khẽ, thều thào buông tiếng: "Hoa ơi hoa, ngươi nói ta phải làm sao đây?". "Ta không muốn nghĩ, thế nhưng lòng ta lại cứ nghĩ. Sự thể phát sinh hôm đó, ta biết tất cả chỉ là ngoài ý muốn, hắn cũng không phải cố tình, nhưng tại sao ta..". "Chỉ là một sự cố chẳng ai mong, ta cớ gì bận tâm nhiều như vậy? Lòng ta sao phải rối ren tới như vậy?". Đối với chuyện hôm đó, Lệ Thắng Nam tự hiểu rõ ràng. Nàng biết bản thân nên hành xử sao cho đúng. Nhưng lý trí của nàng, nó cuối cùng vẫn không thắng được tình cảm. Thế nhân thường nói "Nam nhi trọng nghĩa, nữ nhi trọng tình", mà Lệ Thắng Nam, nàng lại còn là hạng nữ nhi băng thanh ngọc khiết chưa nhiễm bụi trần mang chí nguyện hiến dâng cuộc đời cho đạo pháp, cho mộng tưởng cao đẹp thế thiên hành đạo, nay xảy ra chuyện như vậy, tâm nàng há còn có thể phẳng như gương, trong như suối?
Chương 128: Tâm Sự Của Lệ Thắng Nam (2) Bấm để xem Nàng đâu phải Lý Ngọc Thường từng trải qua bao phen giông tố, từng nghe và tận mắt nhìn muôn cảnh tục lụy trần ai mà tâm có thể kiên định như sơn, vững như bàn thạch. Lệ Thắng Nam nàng bất quá chỉ là một tiểu nữ tử ngay đến cửa sơn môn còn chưa bước ra được mấy lần, rất chi non nớt. Đừng thấy thường ngày nàng rất có phong phạm đại sư tỷ mà lầm, thực chất ở phương diện tình cảm, nàng chẳng khác gì một chú nai tơ cả. Và đó cũng chính là lý do vì sao mãi đến tận hôm nay, khi Thiên nhân luận pháp đã kết thúc được mười ngày rồi mà nàng vẫn chưa thể bình tâm lại được. "Ta.. rốt cuộc nên làm gì bây giờ?". "Hôm qua đi thỉnh giáo sư phụ, người bảo tâm cảnh bao năm của ta đã bị phá hỏng, điều đó làm cho người vô cùng thất vọng. Người yêu cầu ta mau chóng gạt đi tạp niệm, ngăn cấm không cho nghĩ đến hắn nữa. Nhưng mà ta phải làm sao mới kiểm soát được mình đây..". "Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ đạo hạnh của ta sẽ chẳng còn tiến xa thêm được nữa mất..". "Lăng Tiểu Ngư, ngươi có biết ngươi đã hại ta rồi hay không? Ngươi có biết chỉ bởi vì ngươi mà bây giờ ta..". Lệ Thắng Nam càng nói thì thanh âm càng nghẹn lại. Cuối cùng, nước mắt đã không kiềm được nữa mà rơi xuống. Lệ Thắng Nam, nàng đã khóc. Những giọt nước mắt của sự bất lực, ai oán và tự trách. Giờ phút này, nàng thực là rất thương tâm. Nhất là khi nhớ lại thái độ ngày hôm qua của sư phụ, nước mắt của nàng lại chảy xuống nhiều hơn.. Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà Lệ Thắng Nam nàng phải chịu cảnh như vầy? "Lăng Tiểu Ngư! Tất cả đều là lỗi của ngươi!". Kèm theo tiếng hét thương tâm, bông hoa trên tay cũng bị Lệ Thắng Nam vò nát, ném đi thật xa. Chính tại lúc này, từ phía sau lưng Lệ Thắng Nam, một cô gái đi tới. Nàng mặc một bộ đồ màu trắng, kiểu cách đơn giản, dung nhan kiều diễm mê người. Tiếc là thần thái hơi hững hờ một chút. "Sư tỷ." Cô gái mặc bạch y khẽ gọi. Nghe được giọng nói thân quen, Lệ Thắng Nam giật mình, lập tức nín khóc. Động tác vội vàng, nàng dùng tay lau đi nước mắt vướng đọng trên khuôn mặt mình, vừa lau vừa hỏi: "Tiểu Ngọc, muội đến từ lúc nào?". "Cũng được một lúc rồi." Dương Tiểu Ngọc thành thật đáp. Và lẽ dĩ nhiên, câu trả lời ấy lập tức khiến cho Lệ Thắng Nam phải bối rối. "Tiểu Ngọc, nói vậy.. muội nghe hết rồi phải không?". "Ừm." Trái với vẻ bối rối của sư tỷ mình, Dương Tiểu Ngọc gật đầu một cách điềm tĩnh. Nàng hỏi: "Sư tỷ, tâm cảnh của tỷ thật sự đã bị phá hỏng rồi sao?". Lệ Thắng Nam cúi đầu khẽ gật, chua xót nói ra: "Đối với chuyện phát sinh hôm đó, ta không cách nào vượt qua được..". "Tiểu Ngọc, muội nói cho ta biết, ta phải làm sao bây giờ?". Trước ánh mắt trông mong cầu cứu của sư tỷ mình, Dương Tiểu Ngọc thoáng ngẫm một lúc, chợt hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói thật cho muội biết, đối với Tiểu Ngư tỷ cảm thấy thế nào?". "Ta.. Còn có thể thế nào chứ? Hắn căn bản là một tên vô lại xấu xa". Bên cạnh, Dương Tiểu Ngọc lắc đầu phủ nhận: "Sư tỷ, nếu tỷ không nói thật thì muội cũng chẳng cách nào giúp được". "Tiểu Ngọc, ta..". Lệ Thắng Nam cắn môi, sau một hồi do dự thì rốt cuộc cũng chịu nói lời thành thật: "Thật ra ta không phải không biết chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, hắn vốn cũng không cố tình..". "Ta biết, Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng phải người xấu. Tuy tư chất kém một chút, tướng mạo bình thường một chút nhưng ngộ tính lại rất cao, tâm chí càng là kiên định hiếm ai sánh bằng..". "À, còn một điểm nữa: Lăng Tiểu Ngư hắn là một kẻ cực kỳ ngu ngốc". Ngu ngốc? Dương Tiểu Ngọc truy vấn: "Sư tỷ, tại sao sư tỷ lại nói Tiểu Ngư như vậy?". "Nói hắn ngu ngốc ấy hả?". Lệ Thắng Nam như cũ quả quyết: "Lăng Tiểu Ngư hắn đúng là như vậy mà. Ta nghe mọi người nói hôm đó, trong trận đấu với Lưu Cảnh Thiên, hắn đã bất chấp mà thiêu đốt cốt nguyên..". "Cốt nguyên, đó là cái gì chứ? Chỉ vì một trận đấu mà hắn lại cả gan tự đẩy bản thân vào nguy hiểm như vậy, đó không phải ngu ngốc thì là gì? Ta nghe sư phụ nói nếu chẳng nhờ Lăng sư bá bỏ ra đại giới, tự mình dùng cốt nguyên của bản thân để bù đắp thì e hôm nay căn cơ của hắn đã hỏng mất rồi". "Sư tỷ nói đúng. Hành động của Tiểu Ngư hôm đó thật sự rất ngu ngốc. Nhưng mà..". Dương Tiểu Ngọc dừng một chút, rồi mới chốt hạ: "Sư tỷ, nếu tỷ biết tại sao hắn làm như vậy, hẳn tỷ sẽ có cái nhìn khác hơn về sự" ngu ngốc "ấy của hắn".
Chương 129: Kiếm Mộ Bấm để xem "Tiểu Ngọc, ý muội là bên trong chuyện này còn có ẩn tình?". Theo sau cái gật đầu nhè nhẹ, Dương Tiểu Ngọc kể ra: "Sư tỷ có biết tại sao mấy năm vừa qua Tiểu Ngư lại bất chấp khổ nhọc mà ngày ngày đều tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu luyện hay không?". "Nếu tỷ cũng như mọi người, cho rằng hắn làm vậy là vì muốn tỏa sáng ở Thiên nhân luận pháp thì tỷ đã lầm rồi. Trên thực tế, hết thảy chỉ bởi vì một lời giao ước". "Năm năm trước, xuất phát từ lòng hiếu thuận, lo sợ tính mệnh phàm nhân mong manh nên Tiểu Ngư đã đến gặp Lăng sư bá, thỉnh cầu người chỉ điểm cách kéo dài thọ mệnh cho người cô cô nơi thế tục của mình. Lúc đó sư bá đã bảo hắn, nếu hắn có thể tiến vào tốp năm ở Thiên nhân luận pháp thì sẽ thành toàn cho hắn". "Với tư chất linh căn trung đẳng cùng tu vị trúc cơ của mình khi ấy, Tiểu Ngư nếu tiếp tục tu luyện như trước thì tuyệt đối sẽ không thể nào hoàn thành được mục tiêu tiến vào tốp năm kia. Để hoàn thành một việc gần như bất khả thi, hắn chỉ còn cách là phải lựa chọn biện pháp tu hành nhanh nhất, cũng đầy khổ nhọc nhất". "Những đau đớn mà hắn gánh chịu suốt năm năm qua, toàn bộ đều không phải vì bản thân hắn mà là vì Lăng Ngọc Yến - người cô cô nơi thế tục của hắn..". * * * Lệ Thắng Nam càng nghe thì tâm tình càng chuyển biến, theo đó, sự hờn trách cũng âm thầm phai nhạt. Nàng không ngờ căn nguyên mọi chuyện lại là như thế. Sự "ngu ngốc" kia của Lăng Tiểu Ngư hắn, hóa ra tất cả đều vì cô cô của mình.. "Tiểu Ngọc, những lời muội vừa nói, hết thảy đều là thật sao?". "Mỗi một chữ đều là thật". "Nói vậy cái tên đó.. cũng không tệ lắm". Nở một nụ cười nhạt hiếm hoi, Dương Tiểu Ngọc hỏi: "Vậy bây giờ sư tỷ còn cho hắn ngu ngốc? Còn oán trách hắn xấu xa vô lại nữa không?". "Ta..". Lệ Thắng Nam cúi mặt, trong lòng khó nghĩ: "Ta cũng không biết". "Sư tỷ". Dương Tiểu Ngọc đặt một tay lên vai sư yỷ mình, đưa ra lời khuyên: "Muội nghĩ sở dĩ tỷ không thể vượt qua được chuyện hôm đó, căn nguyên quá nửa là bởi trong lòng còn nhiều khúc mắc với Tiểu Ngư. Chỉ cần tỷ hiểu hơn về hắn, khi đó, với cái nhìn chân thực nhất, muội tin tưởng tâm tỷ sẽ bình ổn lại thôi". "Tiểu Ngọc, ý muội tức là bảo ta phải đi tiếp xúc với hắn?". Đáp lại Lệ Thắng Nam là một cái gật đầu: "Được vậy là tốt nhất". Nàng nói thêm: "Tâm tỷ là vì Tiểu Ngư mà loạn, nếu đã không thể tự quên đi thì chi bằng trực tiếp đối mặt để giải quyết". "Được rồi, sư tỷ hãy cân nhắc lời muội". * * * Thu lại tầm mắt hướng theo người rời đi, Lệ Thắng Nam xoay đầu nhìn về phương vị Trúc Kiếm Phong, hé môi lẩm bẩm: "Thật sự phải đi gặp hắn sao?". * * * * * * Trước sư phụ ngăn cấm, sau sư muội lại khuyên gặp, cả hai đều có lý giải riêng của mình, thực khiến cho Lệ Thắng Nam khó nghĩ vô cùng. Nàng không biết phải nghe ai, bỏ ai. Sau cùng, trải qua mấy ngày đêm đắn đo cân nhắc, Lệ Thắng Nam đã đưa ra quyết định, đó là sẽ lần lượt thực hiện từng cái một. Trước tiên nàng sẽ vâng lệnh ân sư bế quan để loại trừ tạp niệm, nếu sau ba tháng vẫn chưa có tiến triển thì nàng đành nghe theo sư muội mình mà tìm gặp Lăng Tiểu Ngư. Khúc mắc của nàng cần mau chóng được cởi bỏ, nếu không sau này nàng sẽ rất khó chuyên tâm tu hành tiếp được. * * * Rốt cuộc, kết quả cuối cùng sẽ là gì? Liệu Lệ Thắng Nam nàng có thành công vượt qua được chuyện ấy? Trước mắt vẫn chưa ai có thể trả lời được. Đáp án vẫn phải chờ đợi thời gian. Ba tháng, hoặc nhiều hơn một chút. Còn hiện tại.. Thiên Kiếm Môn có nhiều việc đáng bận tâm hơn là vấn đề tâm cảnh của Lệ Thắng Nam. Đơn cứ lúc này, quan trọng nhất chẳng đâu khác ngoài phần thưởng đặc biệt dành cho tốp ba của kỳ đại hội Thiên nhân luận pháp vừa rồi: Ba suất tiến vào Kiếm Mộ. Mấy ngàn năm qua, trong giới tu tiên luyện đạo, có ai không biết Thiên Kiếm Môn nổi danh là nơi nắm giữ những thanh kiếm tốt nhất thiên hạ? Trừ bỏ Ngũ đại tiên kiếm trấn môn khiến thế nhân phải e dè khiếp sợ thì Thập đại bảo kiếm cũng làm người kiêng kị không ít. Kiếm Mộ, đó chính là nơi cất giữ Thập đại bảo kiếm của Thiên Kiếm Môn. Hơn hai ngàn năm trước, tổ sư gia của phái Thiên Kiếm là Lý Bất Tri đã một tay tạo ra Kiếm Mộ này. Ông đã đem mười thanh linh kiếm có uy lực cực lớn cho cả vào đây. Trải qua mấy cuộc bể dâu, sau bao lần môn nhân tiến nhập, tính đến nay bên trong Kiếm Mộ chỉ còn lại bốn thanh đại bảo kiếm, sáu thanh còn lại thì đã lần lượt được người lấy đi.. P/s: Chương hôm nay vẫn còn..