Bạn được Hadepzai12 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
111 1
Kiếm tiền
anhsangbac đã kiếm được 1110 đ
Chương ii – thái long quân: Thủy mệnh chi chủ

Tác giả: Nam linh

Khi cuộc đại tranh giữa Long tộc và Sơn tộc lắng xuống, thế gian không trở về trạng thái ban sơ mà bước vào một thời kỳ nặng nề hơn, như mặt nước sau bão tưởng yên mà bên dưới vẫn còn cuộn ngầm. Núi đã đứng, nước đã rút, nhưng dấu tích của chiến tranh in sâu vào từng thớ đất, từng mạch ngầm chảy trong lòng thế giới. Chính trong thời khắc ấy, Thái Long Quân hiện rõ quyền uy của mình hơn bao giờ hết, không phải bằng sức mạnh phô trương mà bằng sự lặng lẽ bao trùm lên toàn bộ thủy giới. Ngài là kẻ giữ mạch nước, là chủ của mọi dòng chảy, từ con suối non chảy lén lút dưới rễ cây đến biển sâu tối đen nơi không ánh sáng nào chạm tới. Không ai biết Thái Long Quân sinh ra từ đâu; các long già chỉ truyền lại rằng khi thủy khí đầu tiên tụ hình, ngài đã ở đó, cuộn mình trong bóng tối, lắng nghe nhịp thở của thế gian như nghe chính nhịp tim mình. Ngài không cần ngai vàng, bởi mọi dòng nước đều là ngai; ngài không cần binh đao, bởi chỉ một cái nghiêng mình của ngài cũng đủ khiến biển dâng hay rút. Sau thần chiến, Thái Long Quân đi khắp cõi thấp, không phải để thị uy mà để hàn gắn. Ngài chạm vào những dòng sông bị ép đổi hướng, thả cho chúng chảy lại theo mệnh cũ; ngài lặn xuống những vực sâu nơi núi đá đè nặng, dùng thân mình chống đỡ để nước không bị nghẹt. Nhưng càng đi, ngài càng nhận ra một điều khiến lòng rồng nặng trĩu: Thế gian không thể trở lại như trước. Núi đã học cách đứng cao, nước đã học cách dâng dữ, và giữa hai bên, khoảng trống mới hình thành không thuộc về ai cả. Đó là nơi mệnh mới sẽ sinh, nhưng cũng là nơi xung đột mới chờ đợi. Long tộc nhìn Thái Long Quân với sự kính sợ pha lẫn lo âu, bởi họ cảm nhận được sự do dự hiếm hoi nơi kẻ chưa từng do dự. Trong những đêm biển lặng, khi trăng soi xuống mặt nước như một con mắt bạc, Thái Long Quân thường ngoi lên, nhìn về phương núi, nơi Sơn tộc dựng trụ trời, và nghĩ về lời Thiên Ý đã phán. Ngài hiểu rằng hòa giải bằng huyết mạch là con đường duy nhất, nhưng cũng hiểu rằng máu hòa không xóa được mâu thuẫn, nó chỉ khiến mâu thuẫn trở nên sâu hơn, âm ỉ hơn, và kéo dài hơn qua nhiều đời. Trong Long cung, nơi thủy áp đè nặng đến mức thời gian như chảy chậm, các long thần tranh luận không dứt. Có kẻ muốn tiếp tục tranh đoạt, tin rằng nước cuối cùng sẽ nuốt được núi; có kẻ muốn thu mình về biển sâu, để mặc thế gian cho Sơn tộc cai quản; lại có kẻ nhìn xa hơn, nói rằng nếu không sinh ra một giống loài biết vừa chảy vừa đứng, thì cuộc chiến sớm muộn cũng quay lại, dữ dội hơn xưa. Thái Long Quân lắng nghe tất cả nhưng không đáp, bởi ngài biết quyết định này không chỉ là quyết định của Long tộc, mà là quyết định cho vận mệnh thế gian. Một ngày kia, khi thủy triều rút sâu chưa từng có, để lộ đáy biển xám xịt chưa ai thấy, Thái Long Quân triệu tập toàn bộ Long tộc. Ngài nói chậm, từng lời nặng như nước ép đá: "Nước không thể chảy mãi nếu không có bờ. Nhưng bờ cũng không thể đứng nếu không có nước nuôi. Ta đã giữ mạch nước từ thuở khai thiên, nhưng mạch ấy giờ cần một hình hài mới để chảy qua." Lời ấy khiến thủy giới im lặng, bởi ai cũng hiểu Thái Long Quân đang nói đến việc từ bỏ một phần quyền năng của mình. Đối với thần linh, đó là điều gần như không thể, nhưng đối với kẻ giữ mệnh nước, đó lại là cái giá phải trả. Từ ngày ấy, Thái Long Quân không còn xuất hiện khắp nơi như trước. Ngài ở lại nhiều hơn nơi ranh giới giữa nước và đất, nơi sông đổ ra biển, nơi nước ngọt gặp nước mặn, nơi không bên nào hoàn toàn chiếm hữu. Ngài quan sát sinh mệnh đầu tiên nhen nhóm: Cỏ mọc ven sông, thú đến uống nước, chim làm tổ trên vách đá. Mỗi sinh linh ấy đều tồn tại nhờ sự thỏa hiệp giữa chảy và đứng, và chính điều đó khiến Thái Long Quân hiểu rằng Thiên Ý không sai, chỉ là quá tàn nhẫn. Trong một giấc mộng sâu, ngài thấy hình ảnh trăm đốm sáng nhỏ rơi xuống thế gian, mỗi đốm mang theo một mệnh khác nhau, có đốm sáng rực như lửa, có đốm u tối như vực sâu, nhưng tất cả đều được bao bọc bởi một lớp nước mỏng manh. Khi tỉnh dậy, Thái Long Quân biết rằng thời khắc của huyết ước đã gần kề. Ngài lên bờ, lần đầu tiên đặt toàn thân mình trên đất khô, cảm nhận sức nặng của Đất ép lên vảy rồng, cảm nhận sự chật hẹp mà nước chưa từng biết. Chính trong khoảnh khắc ấy, ngài thấu hiểu Sơn tộc hơn bao giờ hết, và sự thấu hiểu ấy không mang lại nhẹ nhõm, mà mang lại bi kịch, bởi hiểu nhau không đồng nghĩa với hòa hợp. Khi Thái Long Quân gặp Sơn tộc để bàn về huyết ước, ngài không mang theo binh lực, chỉ mang theo lời thề: Rằng dòng máu của ngài sẽ hòa vào đất, rằng nước sẽ chấp nhận bị ràng buộc, để đổi lấy một thế gian có thể tiếp tục tồn tại. Sơn tộc im lặng rất lâu, bởi họ hiểu cái giá ấy cũng sẽ rơi lên con cháu họ, những kẻ vừa mang khí núi vừa mang máu rồng, không bao giờ thuộc trọn về một phía. Huyết ước được lập không phải trong ánh sáng rực rỡ mà trong buổi chiều xám, khi mây thấp và gió nặng, như thể Trời cũng không muốn chứng kiến trọn vẹn. Từ đó, Thái Long Quân không còn chỉ là chủ của nước; ngài trở thành kẻ mở đường cho một giống loài mới, và cũng là kẻ đầu tiên chấp nhận rằng quyền năng của thần linh sẽ dần bị chia nhỏ, truyền xuống những hình hài yếu ớt hơn. Khi ngài quay về thủy giới, biển lặng một cách lạ lùng, như thể toàn bộ nước đang nín thở. Long tộc quỳ dưới đáy sâu, không phải vì sợ, mà vì họ biết từ khoảnh khắc này, mệnh của họ đã gắn chặt với mệnh của đất liền, và chiến tranh từ nay sẽ không còn chỉ là chuyện của thần linh. Thái Long Quân nhìn xuống thế gian lần cuối trong chương này của định mệnh, rồi chìm vào biển sâu, mang theo bí mật của huyết mạch và nỗi lo không bao giờ tan: Rằng những kẻ sinh ra từ sự hòa giải này sẽ phải gánh lấy cuộc chiến dài hơn, đau hơn, và dai dẳng hơn bất kỳ thần chiến nào đã từng diễn ra. Sử thi của nước vì thế không kết thúc, nó chỉ chuyển dòng, lặng lẽ chảy vào huyết quản của tương lai.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back