397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0080 - Muốn phân giải đan dược của hắn_

Chương 80: Muốn phân giải đan dược của hắn?

"Vô điều kiện tăng lên một bậc tu vi Luyện Thể Cảnh?"

"Đùa à!"

"Sao có thể!"

"Nếu thật vậy, có viên đan dược này, tu vi võ đạo của ta có thể từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám lên thẳng Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín rồi. Tính ra thì, đời này ta còn có hy vọng đột phá Linh Vũ Cảnh."

"Bảo vật này là do một thiếu niên Dương gia chế tạo ra?"

"Dương Thần, cái tên Dương Thần đó!"

"Chuyện lạ! Một thiếu niên mà lại có thể chế ra loại đan dược công hiệu như vậy."

Dưới đài xôn xao bàn tán, mấy lời của Lý Hựu Ngôn không khác nào bom nổ, làm náo động cả hội đấu giá.

Trong lầu các của Phong gia, Phong Tuyết Vũ cùng cha là Phong Trường Không cũng dõi theo từng động tĩnh của hội đấu giá.

Phong Trường Không nghe nói về Trọng Lực Đan, cười lớn: "Ha ha ha, tiểu tử này thật khiến người ta bất ngờ! Trọng Lực Đan, chà chà, đúng là bảo vật hiếm có. Nếu có thể sản xuất hàng loạt, thực lực tổng hợp của cả tộc sẽ được nâng lên đáng kể. Bảo vật này xuất hiện, không biết sẽ làm bao nhiêu người đỏ mắt đây."

Dương gia cũng nhờ đó mà trở nên tiếng tăm lừng lẫy.

"Cha, Trọng Lực Đan này thật là do Dương Thần tự nghĩ ra?" Phong Tuyết Vũ có chút không tin.

Phong Trường Không lẩm bẩm: "Thật tình mà nói, cha cũng không dám tin. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện không thể nào xảy ra trên người tiểu tử đó nhiều rồi. Biết đâu, tiểu tử này thật sự đã chế tạo ra Trọng Lực Đan. Chỉ là công hiệu cụ thể thế nào thì còn phải xem, dù sao thì cứ đấu giá đã."

Nói đoạn, Phong Trường Không quay sang nhìn Phong Tuyết Vũ: "Tuyết Vũ, cha hỏi con một chuyện."

"Cha, người cứ hỏi." Phong Tuyết Vũ dịu dàng đáp.

"Con có ác cảm với tiểu tử kia không?" Phong Trường Không hỏi.

"Không có." Phong Tuyết Vũ nghe vậy, mặt đỏ bừng đến tận cổ.

"Không ghét là tốt rồi.." Phong Trường Không thở dài.

Dương Thần, một thân thiên phú võ đạo kinh người, lại còn là Đan sư, giờ lại chế tạo ra Trọng Lực Đan..

Ông bỗng cảm thấy, viên minh châu trong tay mình, có lẽ thật sự chưa chắc xứng với Dương Thần.

Mà nếu ngay cả con gái mình còn không xứng, thì trong Đại Hoang này, ai có thể xứng với Dương Thần đây?

Ý định trong lòng ông dần dần đã quyết.

Lúc này, hội đấu giá đã rơi vào cảnh huyên náo.

"Xin các vị bớt chút ồn ào, nể mặt lão Vương này một chút được không?" Đột nhiên, từ một ban công vọng ra tiếng nói sang sảng. Giọng nói này trầm hùng mạnh mẽ, vừa cất lên đã trấn áp được tiếng xôn xao dưới đài, đủ thấy chủ nhân của nó có tu vi võ đạo cao thâm.

"Lão tổ Vương gia?"

Không ít người trong lòng lộp bộp.

"Lão tổ tông Vương gia vậy mà xuất hiện."

"Đúng là lão tổ tông Vương gia, nghe đồn tu vi võ đạo của người này đã đạt tới Linh Vũ Cảnh tầng thứ năm rồi."

Dương Kim Hòa cũng không khỏi kinh ngạc, nói: "Dương Thần, Trọng Lực Đan của cháu hôm nay muốn khiêm tốn cũng khó rồi, không ngờ đến cả lão tổ tông Vương gia cũng phải ra mặt. Lão ta đã mấy năm không xuất hiện trước công chúng rồi. Tu vi võ đạo Linh Vũ Cảnh tầng thứ năm, Dương gia ta còn chưa ai đạt đến mức đó."

Giờ phút này, lão tổ tông Vương gia vừa lên tiếng, dưới đài lập tức im bặt.

Lão tổ tông Vương gia cất giọng: "Lão đệ Lý, ta muốn hỏi ngươi mấy câu về Trọng Lực Đan này, không phiền chứ?"

"Ha ha, lão ca Vương gia đích thân tới Lý gia ta, câu hỏi gì ta cũng đều sẽ trả lời hết. Hơn nữa, những vấn đề liên quan đến Trọng Lực Đan, ta cũng muốn giải thích rõ một lượt." Lý Hựu Ngôn cười lớn đáp.

"Tốt, ta hỏi ngươi, Trọng Lực Đan có công hiệu lớn như vậy, chắc chắn phải có tác dụng phụ gì đó chứ? Ai cũng biết, đã là dược thì có độc, đan dược không có tác dụng phụ là vô cùng hiếm." Lão tổ tông Vương gia nói.

"Ha ha, lão ca Vương gia nói đùa, Trọng Lực Đan này không hề có tác dụng phụ nào, ta Lý Hựu Ngôn xin lấy danh dự của thương hội Lý gia đảm bảo!" Lý Hựu Ngôn cười nhạt.

"Cái gì!" Lão tổ tông Vương gia khó giữ được vẻ bình tĩnh: "Lời này của ngươi là thật?"

"Thật không sai." Lý Hựu Ngôn không chút do dự. "Chỉ là, dù không có tác dụng phụ, nhưng mọi người cũng đừng cho rằng có thể dùng vô hạn. Đan dược này chỉ có lần đầu sử dụng mới có công hiệu tốt nhất, có thể tăng một bậc tu vi Luyện Thể Cảnh. Lần thứ hai, thứ ba sẽ không còn tác dụng tốt như vậy nữa. Hơn nữa, ba lần là giới hạn, lần thứ tư sẽ không còn tác dụng gì nữa."

Lão tổ tông Vương gia nghe xong, vuốt râu, giọng nói có vẻ vội vàng: "Thì ra là vậy, dù thế thì công hiệu của Trọng Lực Đan này vẫn rất kinh người. Ngươi nói đan dược này do Dương Thần của Dương gia chế tạo, ha ha, Đại Hoang ta lại có nhân tài như vậy, xem ra có dịp ta phải đích thân đến Dương gia một chuyến xem sao. Còn bây giờ, lão đệ Lý, có thể bắt đầu đấu giá được rồi."

Lý Hựu Ngôn đương nhiên không hề chậm trễ, nói: "Nếu các vị không còn nghi vấn gì, thì Trọng Lực Đan xin được bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là 1000 linh thạch!"

Con số 1000 linh thạch vừa hô lên, lập tức khiến nhiều tiểu bộ tộc từ bỏ ý định tranh đoạt Trọng Lực Đan.

Nhưng những đại bộ tộc thì không dễ dàng bỏ qua như vậy.

1000 linh thạch đối với đại bộ tộc mà nói, tính là gì?

"1500 linh thạch." Lão tổ tông Vương gia lập tức ra giá.

"2000 linh thạch." Đột nhiên, Phong Trường Không của Phong gia cũng lên tiếng.

"2200."

"2300!"

Thấy cảnh tranh mua như vậy, trên mặt Dương Kim Hòa lộ rõ vẻ vui mừng: "Ha ha ha, sảng khoái, mới chớp mắt đã lên đến hơn hai nghìn linh thạch. Lần này, Dương gia quật khởi có hy vọng rồi."

Thật lòng mà nói, với kết quả này, Dương Thần cũng có chút bất ngờ. Bởi vì ở kiếp trước, Trọng Lực Đan của hắn cũng chỉ bán được hơn 1500 linh thạch mà thôi. Không ngờ ở Đại Hoang này, giá còn có thể tăng lên một bậc, xem ra đúng là vật hiếm thì quý.

"3400 linh thạch." Lão tổ tông Vương gia đỏ mặt tía tai, giọng nói cũng trầm xuống: "Tiểu oa nhi Phong gia, cha ngươi Phong Vũ Dương mà còn sống, thì ta Vương Đại Chùy này sẽ nhường Trọng Lực Đan cho ngươi. Ngươi là một kẻ tiểu bối cũng dám tranh với trưởng bối sao?"

Phong Trường Không cười khan hai tiếng, rồi dừng lại: "Tiền bối Vương gia đã yêu thích Trọng Lực Đan này như vậy, vãn bối xin không dám tranh đoạt nữa."

"Cha, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?" Phong Tuyết Vũ không khỏi lên tiếng.

Phong Trường Không cười khổ: "Tranh lại thì được gì chứ? Lão tổ tông Vương gia có vẻ quyết tâm phải có được Trọng Lực Đan này, chắc là muốn mang về phân giải, rồi tìm cách luyện chế lại đó. Nếu thật sự tranh, với tính khí thô bạo của Vương Đại Chùy, chúng ta cũng không tranh được gì, chỉ thêm thù chuốc oán mà thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu chỉ có mỗi con đường này. So với lão tổ tông Vương gia, chúng ta vẫn còn có đường tắt để đi."

"Đường tắt nào?" Phong Tuyết Vũ kinh ngạc hỏi.

"Haizz.. Tuyết Vũ, con thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu ý của cha sao?" Phong Trường Không bật cười: "Con với tiểu tử Dương gia kia có quan hệ không tệ, nếu mở miệng xin, cũng không sao. Hơn nữa, con nên đi lại nhiều hơn với tiểu tử đó, tạo mối quan hệ tốt cũng là một chuyện nên làm."

Phong Tuyết Vũ nghe vậy, hơi ngẩn người ra, rồi cũng không rõ là vui hay buồn đáp: "Cha, con hiểu rồi."

Lão tổ tông Vương gia thấy Phong Trường Không chịu thua, cười toe toét: "Hừ, như vậy mới phải chứ! 3400 linh thạch, không ai tranh thì đan dược này thuộc về ta."

Cuối cùng, khí tràng của lão tổ tông Vương gia đã trấn áp được mọi người, Trọng Lực Đan về tay ông ta với giá 3400 linh thạch.

Việc này khiến Dương Kim Hòa thở dài: "Chuyện này có chút không ổn."

"Tộc trưởng, làm sao vậy?" Dương Thần ngạc nhiên hỏi.

"Vương gia là một đại bộ tộc, mà lại là gia tộc luyện đan đứng đầu. Lão tổ tông Vương gia là Vương Đại Chùy, chính là cao thủ luyện đan số một của Vương gia, thậm chí là cao thủ luyện đan số một Đại Hoang. Ông ta đã đạt tới Tam phẩm Luyện Đan sư rồi. Để ông ta có được Trọng Lực Đan sớm như vậy, chắc chắn ông ta sẽ tìm cách phân tích nó, rồi nghiên cứu ra phương pháp luyện chế." Dương Kim Hòa cau mày nói: "Việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến lợi ích của Dương gia chúng ta."

Dương Thần nghe xong, đầu tiên là ngẩn người ra, rồi bật cười: "Tộc trưởng người quá lo lắng rồi, lão tổ Vương gia đó, dù thế nào cũng không thể nào phân tích ra được gì đâu."

Đùa à, đan dược do chính tay hắn làm ra mà muốn phân tích ư? Có lẽ là có thể, nhưng chắc chắn không phải chỉ là một Tam phẩm Luyện Đan sư có thể làm được.

.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0081 - Tuyệt phối

Chương 81: Tuyệt phối

Dương Kim Hòa rõ ràng không để lọt tai lời Dương Thần nói, hắn chỉ cho rằng đó là sự tự tin của một thiếu niên. Ông thầm nghĩ: "Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó, đi từng bước mà tính. Ít nhất trước mắt, việc tiêu thụ Trọng Lực Đan xem như không tệ. Mà nói đến chuyện này, Dương Thần này, buổi đấu giá cuối cùng kết thúc với mức giá hơn ba nghìn linh thạch. Nếu sau này bán với số lượng lớn, con nghĩ nên bán Trọng Lực Đan như thế nào là thích hợp nhất?"

Dương Thần xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể qua loa, tên Vương Đại Chùy kia đã bỏ ra hơn ba nghìn linh thạch mua Trọng Lực Đan, nếu giá Trọng Lực Đan định quá thấp, khó tránh khỏi khiến hắn cảm thấy không vui. Mà nhìn tính cách hắn, có lẽ không phải loại người tiêu tiền như rác."

"Nhưng nếu định giá cao thì lại khó tránh khỏi ảnh hưởng đến việc tiêu thụ số lượng lớn." Dương Thần bình tĩnh nói.

Dương Kim Hòa hài lòng gật đầu: "Dương Thần, con còn trẻ mà phân tích mọi việc thấu đáo như vậy, thật khiến ta có chút kinh ngạc. Con nói không sai, khó khăn nhất trong việc tiêu thụ Trọng Lực Đan hiện giờ chính là ở việc định giá. Định giá bao nhiêu, quả thực là một chuyện phải suy nghĩ thật kỹ."

Dương Thần không định nhúng tay vào chuyện giá cả, thực tế thì cậu có ý tưởng riêng về việc tiêu thụ Trọng Lực Đan. Nhưng dù sao Dương Kim Hòa cũng là tộc trưởng, cậu không cần phải múa rìu qua mắt thợ, nếu không khó tránh khỏi gây phản cảm cho đối phương.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Dương Kim Hòa tỏ vẻ nghi ngờ: "Mời vào."

Người đẩy cửa bước vào, hóa ra là Phong Tuyết Vũ cùng cha nàng, Phong Trường Không.

Hai người đến thăm, khiến Dương Thần và Dương Kim Hòa đều có chút bất ngờ.

"Phong lão ca, mấy ngày không gặp, ngài vẫn phong độ như xưa." Dương Kim Hòa mỉm cười nói.

Phong Trường Không chắp tay đáp lễ: "Dương tộc trưởng, quả nhiên ngài cũng ở đây. Dương Thần, tiểu tử con, càng ngày càng khiến ta kinh ngạc đấy."

Dương Thần ôn hòa đáp: "Phong bá phụ quá khen, nói ra thì, bá phụ cùng Phong cô nương đây là.."

Phong Trường Không mặt già đỏ lên: "Chuyện này vốn ta không định mở lời, chỉ là.. Chỉ là Trọng Lực Đan này đối với ta mà nói, thực sự quá cám dỗ. Nên sau khi thất bại trong việc cạnh tranh, đành phải dày mặt tới đây xin một viên. Theo ta được biết, Trọng Lực Đan này, sau này sẽ được bán ra với số lượng lớn."

Dương Kim Hòa hơi ngẩn người, thầm nghĩ Phong gia thật là linh thông tin tức.

Chuyện Trọng Lực Đan được bán ra với số lượng lớn, tuy không thể nói là tuyệt mật, nhưng tin tức lộ ra cũng không nhiều, chỉ có Lý gia và một vài bộ tộc có quan hệ thân thiết với Dương gia biết được. Không ngờ Phong gia lại hay tin.

Điều này khiến Dương Kim Hòa hít sâu một hơi, xem ra không thể khinh thường mạng lưới tin tức của các đại bộ tộc.

"Đương nhiên, Dương gia tộc trưởng, ngài cứ yên tâm về chuyện này, trên phương diện làm ăn, Phong mỗ tuyệt đối không phá vỡ quy tắc. Tại phiên chợ Trọng Lực Đan sắp tới, lão quỷ nhà Vương gia ra giá bao nhiêu, ta cũng sẽ trả bấy nhiêu. Không biết Dương gia tộc trưởng có nguyện ý không.." Phong Trường Không thành khẩn nói.

Dương Kim Hòa bật cười: "Không phải ta đây thân là tộc trưởng không đồng ý, chỉ là Phong lão ca cũng biết đấy, người tạo ra Trọng Lực Đan là Dương Thần. Trước khi Trọng Lực Đan được đưa ra thị trường, ta không có quyền quyết định bằng thằng nhóc Dương Thần này đâu."

Nghe vậy, Phong Trường Không không hề bất ngờ, ông liếc mắt sang Dương Thần, rồi âm thầm nháy mắt với Phong Tuyết Vũ.

Phong Tuyết Vũ thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể không hiểu ý của phụ thân mình, nàng vội nói: "Dương Thần, nếu huynh cảm thấy không ổn, giá cả có thể thêm một chút cũng không sao."

Đối với các đại bộ tộc mà nói, nhận được Trọng Lực Đan sớm một chút chính là có thêm một phần lợi thế. Tốn thêm chút tiền cũng chẳng hề gì.

Dương Thần thấy thái độ của Phong Tuyết Vũ, cùng ý tứ của Phong Trường Không thì bật cười, đáp không liên quan: "Không biết thương thế của Phong tiền bối thế nào rồi?"

Nhắc tới chuyện này, Phong Trường Không như chợt bừng tỉnh: "Suýt chút nữa thì quên mất. Dương Thần tiểu hữu, từ khi được con chữa trị, thân thể gia phụ hồi phục có thể nói là tiến triển không ngừng, chuyển biến tốt rõ rệt. Tất cả đều nhờ phúc của con, gia phụ dặn ta, gặp được con nhất định phải cảm tạ con thật lòng."

"Cảm tạ thì không cần, Phong tiền bối đã hứa báo đáp ta, tự nhiên không thể nuốt lời. Đã vậy thì viên Trọng Lực Đan này, cứ coi như là món quà chúc Phong tiền bối sớm khỏi bệnh đi." Dương Thần chậm rãi nói, rồi từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Trọng Lực Đan, đưa thẳng cho Phong Trường Không.

"Tuyết Vũ, mau đưa linh thạch đây." Phong Trường Không nhìn viên Trọng Lực Đan y hệt trong buổi đấu giá, mừng rỡ nói liên hồi.

Dương Thần vội xua tay: "Bá phụ, linh thạch thì không cần, ai lại đi nhận lại tiền khi tặng quà chứ?"

"Đây.." Phong Trường Không nhìn Dương Thần đầy ẩn ý.

Ông càng nhận thấy khí phách của thiếu niên này, thật không phải là người bình thường ở Đại Hoang có thể sánh được.

Khí phách là gì?

Ngoại hình, khí thế, độ lượng, Dương Thần đều thuộc hàng xuất sắc nhất. Kết hợp với thiên phú cùng bản lĩnh như vậy, Phong Trường Không càng cảm thấy đề nghị gả Phong Tuyết Vũ cho Dương Thần của cha mình quả là một lựa chọn sáng suốt.

Xem ra, con mắt của cha mình vẫn tinh tường hơn mình nhiều.

Nghĩ đến đây, ông không muốn vòng vo thêm nữa, liền nói: "Đã vậy ta cũng không khách sáo. Thưa Dương tộc trưởng, ta có chút chuyện riêng muốn nói chuyện riêng với ngài."

"Ồ?" Dương Kim Hòa hơi bất ngờ, rồi nói: "Dương Thần, con cứ về tộc với Nhị trưởng lão và mọi người trước đi, nhớ đừng chạy lung tung."

"Vâng, tộc trưởng." Dương Thần biết Dương Kim Hòa lo lắng cho sự an nguy của mình, nếu cậu không có trưởng bối đi cùng, Dương Kim Hòa trong lòng sẽ không yên.

Cậu cũng không có ý định chạy loạn, nhìn Phong Tuyết Vũ một cái rồi chắp tay cáo lui.

Còn Phong Tuyết Vũ thì mặt đỏ ửng, cúi gằm mặt, theo trực giác của một người phụ nữ, nàng đã đoán được phần nào những gì cha mình sắp nói.

"Phong lão ca, không biết ông muốn nói gì với Dương mỗ?" Dương Kim Hòa tò mò hỏi.

Phong Trường Không không hề dài dòng: "Không biết, Dương tộc trưởng thấy tiểu nữ của ta thế nào?"

Điều này khiến Dương Kim Hòa giật mình, ông liếc nhìn Phong Tuyết Vũ: "Phong lão ca đừng đùa, Tuyết Vũ cô nương, dù là đức hạnh, thiên phú hay dung mạo đều thuộc hàng thượng phẩm. Cả Đại Hoang này ai mà không biết, cái danh Tam Đại Kim Sai đâu phải là hư danh. Khiêm tốn mà nói, Tuyết Vũ chính là phượng hoàng của Phong gia, ông bắt tôi bình luận, thật khiến tôi xấu hổ quá."

"Vậy theo ông, Tuyết Vũ cùng Dương Thần, có xứng đôi không?" Phong Trường Không nói vòng vo.

"Ồ?" Lần này Dương Kim Hòa thực sự kinh ngạc.

Từ trước đến nay chỉ có những bộ tộc nhỏ cố gắng lấy lòng các bộ tộc lớn, chứ chưa từng có chuyện một bộ tộc lớn lại ngỏ ý muốn gả con gái cho con trai của một bộ tộc nhỏ.

Đây quả là chuyện lạ.

Dương Kim Hòa sao có thể không động lòng, phải biết, nếu thực sự kết thông gia với Phong gia, để Dương Thần và Phong Tuyết Vũ có mối quan hệ này. Có Phong gia chống lưng, việc Dương gia một bước trở thành đại bộ tộc có thể nói là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Phong Tuyết Vũ lại không phải là cô gái bình thường của Phong gia, nàng là cháu gái ruột của lão tổ tông Phong Vũ Dương, ý nghĩa lại càng khác.

Nghĩ đến đây, Dương Kim Hòa hít sâu một hơi: "Tuyệt phối, tuyệt phối!"

Đùa à, người ta đã lên tận cửa nói chuyện này, ông sao có thể không nể mặt?

"Ha ha, Dương lão đệ thấy tuyệt phối là tốt rồi." Phong Trường Không cười lớn: "Vậy chuyện này, ông thấy sao?"

Phong Tuyết Vũ nghe hai người nói chuyện thì cúi gằm mặt xuống.

Vẻ kiều diễm ướt át của nàng, quả thực khiến người ta động lòng.

Dương Kim Hòa suýt chút nữa đã đồng ý ngay, nhưng nghĩ kỹ lại, Dương Thần cũng không phải là người dễ bị sắp đặt, ông đành thở dài: "Mấu chốt vẫn phải xem hai người trẻ tuổi có thực sự yêu nhau không đã. Ông cũng biết đấy, thằng nhóc Dương Thần từ nhỏ đã không cha không mẹ, tôi tuy là trưởng bối nhưng lại không thể quyết định chuyện hôn nhân của nó. Đương nhiên, tôi sẽ hỏi ý kiến của nó. Tin rằng Dương Thần, tuyệt đối sẽ không từ chối chuyện này."

"Đã vậy thì tôi chờ tin của Dương lão đệ sau vậy, ha ha. Chỉ cần bên ông đồng ý, chúng ta có thể bàn chuyện cưới xin rồi." Phong Trường Không cười nói.

Dương Kim Hòa gật đầu mạnh, ý của Phong Trường Không đã quá rõ ràng rồi, chẳng phải ý nói Phong Tuyết Vũ cũng không có ý kiến gì về chuyện kết hôn sao?

Ông chắp tay lia lịa: "Nhất định!"
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0082 - Thí luyện chiến bắt đầu

Chương 82: Thí luyện chiến bắt đầu

Đợi giải quyết xong chuyện này, Phong Trường Không dẫn Phong Tuyết Vũ rời khỏi đấu giá hội.

Trong xe ngựa, Phong Trường Không thở dài một hơi: "Tuyết Vũ, chuyện hôn sự của con do phụ thân tự quyết định, con có thấy không vui không?"

"Phụ thân, Tuyết Vũ biết ngài luôn muốn tốt cho con. Thật ra, phụ thân cũng đã hỏi ý kiến con rồi, chỉ là con không có ý định từ chối thôi." Phong Tuyết Vũ mỉm cười đáp.

"Vậy con đối với tiểu tử kia rốt cuộc là thế nào?" Phong Trường Không tò mò hỏi.

"Thật ra ban đầu con cũng không có cảm giác gì, chỉ là sau này.." Phong Tuyết Vũ khẽ cười: "Con luôn cảm thấy mình không xứng với hắn. Hắn cho người ta cảm giác như một vầng liệt dương cao cao tại thượng, ánh sáng chói lóa khiến người ta không kìm được mà hướng về hắn, nhưng lại chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn, không thể đến gần."

"Chuyện này sao có thể?" Phong Trường Không kinh ngạc thốt lên.

Phong Tuyết Vũ cười tự nhiên: "Con thấy gia gia nói không sai, hắn thậm chí có thể sánh được với Trương Mỹ Nhân năm đó, một thiên tài tuyệt thế của Đại Hoang. Dù thế nào, Tuyết Vũ vẫn muốn thử một lần, cho dù khi cố gắng tiếp cận ánh sáng chói lóa kia, con sẽ bị tổn thương."

* * *

Không sai với dự đoán của Dương gia, Trọng Lực Đan nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi nhất Đại Hoang. Đề tài này càng lúc càng được thổi phồng, khiến Dương Kim Hòa cảm nhận được áp lực từ các tộc bên ngoài. Không chỉ áp lực, mà việc các tộc trưởng đích thân đến hỏi dò xem có còn Trọng Lực Đan dư thừa hay không cũng đủ khiến Dương Kim Hòa đau đầu nhức óc.

Chuyện này cũng có liên quan đến bách tộc thí luyện chiến.

Rốt cuộc, dù là đại tộc hay tiểu tộc, ai chẳng muốn võ đạo tu vi tăng tiến chút ít trước thềm bách tộc thí luyện chiến, để có được thành tích tốt hơn trong cuộc chiến này?

Dương gia sao lại không biết ý đồ của các tộc, lẽ nào lại đem con át chủ bài này tung ra trước bách tộc thí luyện chiến? Việc Trọng Lực Đan được tiêu thụ với số lượng lớn, tăng cường thực lực của các tộc khác, có thể sẽ khiến thiên tài nhà mình thất thế trong cuộc chiến, đây không phải điều Dương Kim Hòa muốn thấy.

Cho nên, dù bên ngoài gây áp lực thế nào, Dương Kim Hòa vẫn một mực khẳng định không còn Trọng Lực Đan dư thừa.

Còn chuyện sau này, liên quan gì đến Dương gia bọn họ?

Sau đó, Dương gia tuyên bố đóng cửa với bên ngoài, bắt đầu chuẩn bị toàn lực cho bách tộc thí luyện chiến. Bởi vì bách tộc thí luyện chiến đã cận kề, không còn xa nữa.

Dương Thần cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Lúc này, Dương Thần đang ở trong phòng, tỉ mỉ quan sát số lượng lớn tài nguyên trong túi trữ vật, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Xem ra thỉnh thoảng ngông cuồng một lần cũng không tệ, ít nhất đống tài nguyên này, nếu là trước kia, đừng hòng có được."

Thiên tài địa bảo trong túi trữ vật này là do Dương Kim Hòa đặc biệt giao cho, để hắn có thể tăng cường võ đạo tu vi trước bách tộc thí luyện chiến.

"Đống tài nguyên này đến đúng lúc, vừa hay ta đã cảm thấy muốn đột phá bình cảnh Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy. Có những thứ này, việc đột phá tầng thứ bảy sẽ dễ dàng hơn. Chỉ có điều, số tài nguyên này vẫn có chút thiếu, không biết sau khi ngâm thuốc, có thể giúp ta tăng lên đến tầng thứ mấy." Dương Thần thầm nghĩ.

Ngay sau đó, hắn bắt tay vào việc ngâm thuốc.

Liên tiếp một ngày một đêm, Dương Thần mới từ trong thùng thuốc mở mắt, đôi mắt sáng ngời đầy thần thái.

"Không ngờ, một hơi đột phá lên Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy không nói, còn đạt đến đỉnh phong tầng thứ bảy." Dương Thần cảm nhận tu vi tăng tiến lúc này, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, lực đạo hơn hai ngàn cân, một quyền đánh ra, đất trời cũng phải rung chuyển.

Dương Thần nở nụ cười hài lòng: "Cũng không biết lần này bách tộc thí luyện chiến có bao nhiêu thiên tài, nhưng dù thế nào, ta vẫn phải vào Yêu Thú Sơn một chuyến. Thứ ta thiếu nhất bây giờ chính là tài nguyên, Yêu Thú Sơn được gọi là bảo địa, ta không thể bỏ qua."

Mục tiêu của hắn, không chỉ dừng lại ở Luyện Thể Cảnh đơn giản như vậy, mà là Linh Vũ Cảnh, Nguyên Vũ Cảnh, Chân Vũ Cảnh!

Chỉ khi đạt đến trình độ đó, hắn mới có thể tung hoành trên bầu trời rộng lớn hơn!

"Nhắc mới nhớ, hôm nay chắc là ngày Dương gia lên đường đến địa điểm tổ chức bách tộc thí luyện chiến." Dương Thần tính toán, cười khổ: "Vốn còn định có chút thời gian để bồi dưỡng Tinh Diễm Thảo, nếu Tinh Diễm Thảo có thể nở hoa kết trái, dùng nó, ta có thể nắm giữ Kỳ Hỏa Tinh Diễm.. Thôi vậy, bồi dưỡng Tinh Diễm Thảo không phải chuyện một sớm một chiều, đành phải để sau vậy."

Dương Thần không phải người dây dưa dài dòng, vừa nghĩ đến đây, hắn liền lập tức đứng dậy chuẩn bị.

Quả nhiên, khi hắn ra khỏi cửa, đội ngũ Dương gia tham gia bách tộc thí luyện chiến đã tề chỉnh chuẩn bị xong.

"Dương Thần, ngươi đến đúng lúc, cha ta còn sai ta đi gọi ngươi đấy." Dương Vũ cười toe toét nói.

"Không sao, đến không muộn. Dương Thần, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Dương Viễn hòa ái hỏi.

"Dương Viễn bá phụ, Dương Thần đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Nhưng mà, Dương gia có hai suất tham gia, ngoài con ra, người còn lại là ai?" Dương Thần ngạc nhiên hỏi, hắn vốn tưởng người đó là Dương Vũ, nhưng xem ra Dương Vũ không có ý định tham chiến.

"Thần ca, là ta đây." Dương Nhất Minh từ đâu nhảy ra, hớn hở nói.

Dương Thần ngẩn người: "Nhất Minh?"

Dương Nhất Minh gãi đầu: "Sau khi ăn Trọng Lực Đan, võ đạo tu vi của ta tăng tiến rất nhanh, bây giờ đã đạt Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm rồi. Đương nhiên, so với Dương Vũ ca và Thần ca thì vẫn còn kém một chút."

"Haiz, nhóc con, trong tộc dành cho ngươi một suất tham gia bách tộc thí luyện chiến, đừng có làm ta thất vọng đấy." Dương Vũ bất mãn nói.

Dương Thần vuốt cằm: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Dương Nhất Minh cười khổ: "Thật ra ban đầu ta cũng nghĩ Vũ ca đi thì thích hợp hơn, nhưng trong tộc cho rằng Vũ ca bị mất một cánh tay, thực lực chiến đấu sẽ giảm nhiều, không thích hợp. Nên mới để ta thay thế Vũ ca."

"Thì ra là vậy.." Dương Thần bật cười.

Quyết định này của Dương gia không thể nghi ngờ là hoàn toàn sai lầm.

Bách tộc thí luyện chiến là một cuộc chiến sống mái thật sự, đao kiếm vô tình, thậm chí có thể mất mạng. Tuy Dương Vũ bị mất một cánh tay, nhưng khi đối đầu với bọn mã tặc, hắn không hề e dè. Dương Nhất Minh ở phương diện kinh nghiệm chiến đấu còn kém xa.

Nhưng dù sao thì, Dương Nhất Minh tay chân lành lặn, việc Dương gia cân nhắc đến khía cạnh này cũng là chuyện bình thường.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0083 - Lôi đài chiến

Chương 83: Lôi đài chiến

Không lâu sau, đội ngũ nhà Dương trùng trùng điệp điệp xuất phát, tiến thẳng đến nơi chuẩn bị diễn ra cuộc chiến thử thách trăm tộc.

Địa điểm chuẩn bị cho cuộc chiến thử thách trăm tộc chính là chân núi Long Hổ Đại Hoang. Nơi đó vừa hẻo lánh lại gần Yêu Thú Sơn, vị trí vô cùng thích hợp cho những cuộc giao tranh chém giết.

Đội ngũ nhà Dương đến không sớm cũng không muộn, chỉ có điều thời cơ đến không được tốt cho lắm. Vừa tới nơi lại vừa vặn chạm mặt đội ngũ nhà Vương.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đội ngũ nhà Vương và nhà Dương vừa đụng độ, Dương Thần cùng đám người Dương Vũ đã thấy Vương Nhân và Vương Đức hai anh em.

Vương Nhân và Vương Đức có thể nói có mối thù oán không nhỏ với Dương Thần, đặc biệt là Vương Nhân. Lần trước hắn bại dưới tay Dương Thần trong lĩnh vực luyện đan, trong lòng tràn đầy sự không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ca, tên Dương Thần này cũng đến tham gia thí luyện chiến rồi."

Vương Đức nhướng mày, liếc nhìn Dương Thần một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.

"Nhìn cái gì?" Dương Nhất Minh không vui, quát lên một tiếng.

Dương Thần cũng chú ý thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Vương Đức, nhưng không vội lên tiếng.

Vương Đức chậm rãi nói: "Dương Thần, đội ngũ nhà các ngươi xuất phát thật là long trọng, chỉ không biết khi trở về có còn được sinh long hoạt hổ như vậy không. Hy vọng đến lúc đó đội ngũ trở về đừng có quá thảm hại nhé."

"Vậy thì không cần ngươi phải lo lắng, ta ngược lại hy vọng các ngươi nhà Vương đừng quên bài học thất bại, để tránh lại vấp ngã ở chỗ cũ." Dương Thần ngáp một cái, lười biếng nói.

"Hừ, chỉ giỏi tranh đua miệng lưỡi, chờ lên đài rồi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sợ hãi." Vương Đức hừ lạnh.

"Ồ, chúng ta chỉ giỏi tranh đua miệng lưỡi thôi đấy. Vương Đức, ngươi có bản lĩnh thì xắn tay áo lên đấu với ông đây vài hiệp xem sao, có tin ông đây mắng cho cha mẹ ngươi cũng không nhận ra không hả?" Dương Nhất Minh xắn tay áo, ra vẻ muốn đánh nhau.

Vương Đức nghĩ đến cái miệng hại người không lợi mình của Dương Nhất Minh, toàn thân run lên, có chút sợ hãi.

Nhưng không lẽ lại cứ bỏ qua như vậy, hắn hiển nhiên không cam tâm. Thế nhưng hai nhà đều không muốn gây chuyện ở đây, còn chưa kịp giao đấu đã bị trưởng bối trong gia tộc kéo về.

Vương Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ca, nhất định không thể để cho người nhà Dương kia được hả hê."

Vương Đức cười nhạt: "Yên tâm, vốn tu vi võ đạo của ta đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng năm đỉnh phong, lão tổ tông lại mang đến cho ta Trọng Lực Đan, tu vi võ đạo của ta giờ đã nhảy lên một mạch đến Luyện Thể Cảnh tầng sáu rồi. Hừ, lần này thí luyện chiến, phần thắng ta đã nắm chắc mười phần. Còn tên Dương Thần và Dương Nhất Minh hai tên phế vật kia, ta sẽ từ từ thu thập bọn chúng."

* * *

Bên phía nhà Dương, cũng vì sự náo nhiệt vừa rồi mà dấy lên một chút xao động.

Dương Vũ tuy không tham chiến, nhưng lại làm rất chu toàn công việc. Hắn có chút khó chịu nói: "Dương Thần, ngươi có chút hiểu biết gì về các thiên tài của các tộc không?"

"Không biết gì cả." Dương Thần gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Chắc chỉ có mình hắn là như vậy, tham gia cuộc chiến thử thách trăm tộc mà lại không biết gì về các thiên tài của các bộ tộc lớn. Nói ra chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.

"Cái này.." Dương Vũ dở khóc dở cười nói: "Nói thật, cuộc chiến thử thách trăm tộc lần này cũng không khác nhiều so với mọi khi. Nhóm thiên tài lợi hại nhất của các bộ tộc lớn đã có tu vi võ đạo Luyện Thể Cảnh tầng sáu sơ kỳ, còn có một vài yêu nghiệt thì đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng sáu trung kỳ. Nhưng những điều này cũng không đáng kể, điều quan trọng nhất và biến số lớn nhất chính là ở Vương Đức."

"Vương Đức làm sao?" Dương Nhất Minh tò mò hỏi.

Dương Vũ bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đều biết, Trọng Lực Đan mà nhà Dương chúng ta bán đấu giá đã rơi vào tay nhà Vương. Vương Đại Chùy đã giao viên Trọng Lực Đan duy nhất này cho Vương Đức. Vương Đức vốn đã có tu vi võ đạo Luyện Thể Cảnh tầng năm đỉnh phong. Nay lại ăn Trọng Lực Đan vào thì trực tiếp phá vỡ bình cảnh tầng năm, đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng sáu đỉnh phong."

"Cái gì, Luyện Thể Cảnh tầng sáu đỉnh phong!" Dương Nhất Minh kinh hãi biến sắc.

Đây..

Với tu vi võ đạo như vậy thì quả thực là khiến những thiên tài khác tuyệt vọng.

"Đúng vậy, mấu chốt là ở chỗ này đấy. Vương Đức đắc chí, nhờ vào Trọng Lực Đan mà Dương Thần luyện chế tu vi võ đạo đã đột phá. Bây giờ có thể nói là thành một phiền phức lớn rồi." Dương Vũ buồn bã nói: "Tu vi võ đạo Luyện Thể Cảnh tầng sáu đỉnh phong, quả thực khiến người ta bất an."

"Vậy Thần ca, tu vi võ đạo của huynh bây giờ là gì rồi?" Dương Nhất Minh nghĩ đến việc phải đối đầu với Vương Đức mà sợ hãi, chợt nghĩ đến Dương Thần, muốn tìm chút cảm giác an toàn.

Dương Thần khẽ mỉm cười, không nói gì.

Dương Vũ cũng tò mò hỏi: "Đúng vậy Dương Thần, tu vi võ đạo của ngươi bây giờ là gì rồi?"

Dương Thần thấy không thể giấu được nữa, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói vài câu.

"Cái gì!"

Dương Vũ và Dương Nhất Minh trố mắt nhìn nhau, sau đó đều kinh hãi tại chỗ.

"Thần ca ngươi, ngươi lại đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng bảy rồi.."

"Suỵt.." Dương Thần giơ ngón tay lên môi, nhẹ nhàng nói.

Dương Vũ cũng vội bịt miệng Dương Nhất Minh: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để người ngoài nghe thấy."

"Ta đây không phải là cao hứng sao. Quá thoải mái rồi, vừa nãy tên Vương Đức còn vênh váo đắc ý tưởng mình thắng chắc, ai ngờ Thần ca.. A, hắc hắc, ta không nói." Dương Nhất Minh đắc chí nói.

Dương Vũ đảo mắt, tức giận nói: "Ngươi cũng đừng có trông cậy hết vào Dương Thần, cuộc chiến thử thách này, ngươi cũng đại diện cho nhà Dương đấy, thế nào cũng không thể thua thảm quá được."

"Ngươi yên tâm, tộc trưởng để ta không mất mặt, đã huấn luyện ta không ít đấy, trên người ta giờ vẫn còn tụ huyết đây." Dương Nhất Minh nhe răng trợn mắt nói.

Trong khi nói chuyện, nhà Dương đã tìm được vị trí của mình.

Lại đợi thêm khoảng một nén nhang, nhân mã của trăm tộc Đại Hoang đã tề tựu đông đủ dưới chân núi Long Hổ. Một đám người đông nghịt, thanh thế cuồn cuộn, rậm rạp chằng chịt, khiến cả chân núi như một đoàn người.

Cuộc chiến thử thách trăm tộc do mười hai bộ tộc lớn liên hợp tổ chức.

Giờ phút này, thấy đội ngũ đã đến đông đủ, người đại diện của mười hai bộ tộc lớn lần lượt đứng lên.

Phong gia, Vương gia, Văn gia.. Trong đó, Phong gia và Mộ Dung gia là người đại diện cho các bộ tộc lớn. Người nắm quyền hiện tại của Phong gia là Phong Trường Không lớn tiếng nói: "Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi, vậy thì không nói nhiều nữa. Quy tắc của cuộc chiến thử thách này, tin rằng mọi người đều đã hiểu rõ."

"Nơi đây có tổng cộng sáu mươi lôi đài, thời gian một nén nhang. Người nào cuối cùng đứng trên sáu mươi lôi đài này sẽ trực tiếp tiến vào vòng tỷ thí tiếp theo. Còn người nào không đứng được trên lôi đài sẽ bị loại toàn bộ!"

Sáu mươi lôi đài không tính là nhiều, trăm tộc Đại Hoang nói là trăm tộc, kỳ thực chỉ là một con số khái quát, số lượng thật đâu chỉ dừng lại ở con số một trăm.

Những thiên tài tham chiến hôm nay ít thì cũng có hơn năm trăm người, chỉ trong chớp mắt phải tranh đấu đến khi chỉ còn lại sáu mươi lôi đài. Quy tắc này quả thực tàn khốc vô cùng.

Nhưng cũng chính vì vậy mà làm bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng các thiếu niên, ai nấy đều mắt to nhìn lên lôi đài, chờ đợi cuộc tranh tài bắt đầu.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0084 - Các tộc thiên tài

Chương 84: Các tộc thiên tài

Phong Trường Không tỏ ra rất có phong độ của một người lãnh đạo, chắp tay sau lưng nói: "Nhớ kỹ, thời gian một nén hương. Phát huy như thế nào là chuyện của các ngươi. Mong rằng các vị đừng giấu dốt, làm lỡ mất giờ lành."

"Trong cuộc thí luyện này, nếu ai thể hiện xuất sắc, giành được vị trí quán quân, sẽ được miễn việc nộp tài nguyên khi vào Yêu Thú Sơn. Ngoài ra còn nhận được phần thưởng hậu hĩnh do mười hai đại tộc chúng ta chung tay chuẩn bị. À này, Mộ Dung lão huynh, ngài có muốn bổ sung gì không?"

"Ha ha, Phong lão đệ nói quá đầy đủ rồi, lão huynh ta không dám múa rìu qua mắt thợ." Gia chủ Mộ Dung tộc là một người đàn ông trung niên mày kiếm, trông rất chính trực, nghe Phong Trường Không nói vậy liền chắp tay sau lưng, cười lớn sảng khoái.

Nụ cười ấy khiến người ta khó lòng sinh ác cảm.

Phong Trường Không cũng không nói thêm gì nữa: "Được, châm hương!"

Lập tức có người mang một nén hương lớn đến cắm, rồi châm lửa đốt.

Ngọn lửa vừa bùng lên, Phong Trường Không liền quát lớn: "Bắt đầu!"

Lời vừa dứt, lập tức có không ít thiên tài nhốn nháo muốn thử sức.

"Đài này là của ta!"

"Cút xuống cho ta!"

Ban đầu mọi người còn nể nang nhau chút ít, nhưng thời gian càng trôi, giao chiến trên lôi đài càng trở nên nóng bỏng. Chỉ có sáu mươi đài mà hơn năm trăm người tranh nhau, ai cũng không muốn tụt lại phía sau, chỉ mong chen được chân lên sàn đấu.

Trong chốc lát, khắp nơi trên lôi đài đều vang lên tiếng đánh giết.

Cũng có vài thiên tài bị thương, nhưng nhanh chóng được trưởng bối nhà mình cứu chữa, cũng không có gì đáng ngại.

"Thật là kích thích!" Dương Nhất Minh bị bầu không khí náo nhiệt làm cho hừng hực khí thế, phấn khích nói: "Thần ca, bao giờ chúng ta lên?"

"Không vội, đợi hương cháy được một nửa, còn lại nửa canh giờ thì lên cũng không muộn." Dương Thần thản nhiên đáp.

Thực ra, hắn định đợi đến khi hương cháy được một phần ba mới lên. Lúc đó mới là thời cơ thích hợp nhất. Nếu lên đài quá sớm, biểu hiện quá kinh diễm, rất dễ bị người ta liên thủ tấn công. Đây hẳn cũng là ý đồ ban đầu của mười hai đại tộc.

Không chỉ khảo nghiệm thực lực cá nhân mà còn là trí tuệ.

Những kẻ nóng vội lên đài ngay từ đầu không thể nghi ngờ là ngu xuẩn. Dễ thấy là đám thiên tài các đại tộc vẫn án binh bất động, chưa có ý định ra tay.

Những kẻ đang chém giết trên đài phần lớn chỉ là tôm tép của các tiểu tộc mà thôi.

Chỉ là thấy Dương Nhất Minh hưng phấn quá mức, hắn không muốn làm mất hứng của đối phương, nên mới dời thời gian lên đài sớm hơn một chút.

Dương Nhất Minh có vẻ nóng nảy, gãi đầu nói: "Sao lại lên muộn thế ạ? Lên sớm chiếm một cái đài chẳng phải tốt hơn sao?"

"Hừ, ngươi thông minh à? Ngươi lên sớm chiếm đài, thì cái đài đó là của ngươi chắc? Ngươi bây giờ lên, lập tức sẽ có người tranh, ngươi nghĩ cái đài đó là của ngươi sao?" Dương tứ gia hừ một tiếng.

Dương Nhất Minh gãi đầu: "Tứ gia, không thể nói vậy được chứ, họ tranh thì ta đánh thôi, ai sợ ai?"

"Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi. Ngươi đánh bại một người, sẽ có người khác lên. Sức lực của ngươi có bao nhiêu? Có thể đánh bại được bao nhiêu người? Một, hai hay mười? Sớm muộn gì ngươi cũng kiệt sức, đến lúc đó đài lại thuộc về người khác." Dương tứ gia lạnh giọng nói: "Học Dương Thần một chút đi, khi tỉ thí phải biết nhẫn nại."

Nói xong, ông nhìn Dương Thần thật sâu, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông được Dương Kim Hòa cố ý sắp xếp ở đây để theo dõi Dương Thần, sợ hắn nóng vội mà làm càn.

Nhưng xem ra, Dương Kim Hòa đã quá lo lắng.

Dương Thần không chỉ có thiên phú hơn người mà đầu óc cũng không hề kém. Ít nhất ở cửa ải nhẫn nại này, Dương Thần đã khiến ông rất hài lòng. Người này không kiêu ngạo, không nóng vội, không vội vàng cướp đài, quả là một hành động sáng suốt.

Dương Nhất Minh thì lúng túng gãi đầu. Dù trong lòng không muốn, nhưng lời của Dương tứ gia, hắn vẫn phải nghe.

"Ồ, Tứ gia gia, người xem, thiên tài các đại tộc ra tay rồi." Dương Vũ lên tiếng.

"Là Vương Đức!" Dương Nhất Minh kinh hô.

Dương tứ gia nheo mắt lại: "Tiểu tử này lên sớm vậy làm gì, muốn lập uy sao?"

Quả nhiên, Vương Đức vừa ra tay đã thể hiện sức mạnh hoàn toàn khác biệt so với những người khác. Tay cầm kim đao, thi triển tuyệt kỹ nổi danh của Vương gia là "Hổ Linh Đao Pháp". Đao pháp vừa tung ra, lập tức đám thiên tài trên đài rối rít lùi lại.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả những người khác trên đài đều bị quét sạch.

"Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu!"

"Quá mạnh!"

Rất nhiều thiên tài nhìn Vương Đức mà kinh hãi, rối rít lùi lại, không dám xông lên.

Còn đám người đi theo Vương Đức thì không ngừng hò hét, ca ngợi hắn.

"Tên Vương Đức này thật là đắc ý." Dương Nhất Minh khó chịu nói.

Dương Vũ thở dài: "Nhưng thực lực của Vương Đức đúng là không thể xem thường."

Dương tứ gia cau mày, nhìn chằm chằm vào thực lực của Vương Đức, rồi lại nhìn Dương Nhất Minh và Dương Thần, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Vương Đức vừa ra tay, các thiên tài của đại tộc khác cũng không thể nhịn được nữa, lần lượt lên đài, chiếm lấy các lôi đài. Trong chớp mắt, sáu mươi cái lôi đài nhanh chóng bị các đại tộc quét sạch. Bây giờ trên đài chỉ còn lại một số ít thiên tài của trung tộc và tiểu tộc.

"Đại tộc quả nhiên lợi hại." Dương Kim Hòa và Lý Hựu Ngôn đứng cạnh nhau, cười khổ nói: "Mấy thiên tài đại tộc vừa mới động thủ, đám thiên tài của các tiểu tộc và trung tộc lập tức hiện nguyên hình, đều bị đánh bay xuống đài."

"Cũng không còn cách nào khác, dù sao họ cũng là đại tộc mà. Xem ra năm nay Lý gia chúng ta muốn vào Yêu Thú Sơn cũng có chút áp lực rồi." Lý Hựu Ngôn bất đắc dĩ nói.

"Ha ha, Lý lão ca đừng khiêm tốn, thân truyền của ngài là Lý Chính Sơn, chẳng phải đang vững vàng trên đài đó sao? Tu vi võ đạo đã đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đỉnh phong, lại còn được ngài chân truyền. Nếu nói là không vào được Yêu Thú Sơn thì đúng là chuyện nực cười." Dương Kim Hòa cười nhạt.

"Cũng là nhờ có Trọng Lực Đan của Dương Thần nhà ngươi, nếu không đồ đệ Lý Chính Sơn của ta cũng không dễ dàng tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đỉnh phong như vậy." Lý Hựu Ngôn cười nói. "Nói đi, ngươi thấy đám thiên tài đại tộc lần này thế nào?"

Dương Kim Hòa cau mày: "Không ổn lắm. Nội tình của đại tộc không phải là thứ mà trung tộc chúng ta có thể so sánh được. Chưa kể đến Phong gia Phong Hạo Thiên, tu vi võ đạo đã đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu sơ kỳ. Còn Mộ Dung gia Mộ Dung Văn thì đã đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu trung kỳ!"

"Mấy đại tộc khác, kém nhất cũng là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đỉnh phong, đại đa số đều đã tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu. Đặc biệt là Vương Đức, lại nhảy vọt lên Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong. Với tu vi võ đạo như vậy, cuộc thí luyện chiến lần này, hắn có khả năng đoạt quán quân gần như tuyệt đối."

Lý Hựu Ngôn vuốt cằm: "Vậy ngươi nghĩ Dương Thần nhà ngươi lần này sẽ thể hiện thế nào?"

Dương Kim Hòa cười khổ: "Ta đặt kỳ vọng rất lớn vào Dương Thần, lại đưa cho hắn rất nhiều tài nguyên, hy vọng tiểu tử này có thể tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu. Dù sao thì chỉ cần vào được top 30 là được rồi, cao hơn thì ta cũng không dám mong."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0085 - Càng hơn một bậc

Chương 85: Càng Hơn Một Bậc

Dương Thần chẳng rõ Dương Kim Hòa đang nghĩ ngợi điều gì, chỉ vỗ về an ủi Dương Nhất Minh: "Đừng nóng, cứ chờ thêm chút nữa."

Nhìn theo nén hương lớn nổi bật nhất giữa đám đông, Dương Thần nhẩm tính trong đầu.

"Cũng sắp đến lúc có thể ra tay rồi." Dương Thần chậm rãi nói.

Nghe vậy, Dương Nhất Minh như được cởi trói, gào lên một tiếng: "Thần ca, em chờ mãi, mẹ kiếp, cuối cùng cũng được động thủ!"

Vừa dứt lời, Dương Nhất Minh không màng tất cả, lập tức lao ra, nhắm ngay một lôi đài đã ngắm nghía từ lâu, vung kiếm xông tới.

Thấy vậy, Dương Thần vừa buồn cười vừa bất lực. Hắn đảo mắt quan sát một lượt, rồi chọn một trong số sáu mươi lôi đài.

Bây giờ đã quá nửa giờ thi đấu, các trận đấu trên lôi đài cũng bước vào giai đoạn khốc liệt. Đa số lôi đài đã thuộc về các thiên tài, ít ai dám liều lĩnh lên khiêu chiến. Điều này cũng dễ hiểu, người trụ lại được trên lôi đài đều là những kẻ tài giỏi.

"Mộ Dung Lưu Hà!"

Dương Thần đã nghe Dương Vũ giới thiệu qua những thiên tài trên các lôi đài này. Mục tiêu hắn định nhắm tới chính là lôi đài của Mộ Dung Lưu Hà.

"Nếu đánh những kẻ tầm thường hoặc thiên tài của các tiểu tộc, e rằng người ta sẽ cho rằng ta gặp may. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có kẻ khác đến khiêu chiến. Để tránh rắc rối, chi bằng đánh thẳng vào thiên tài của đại tộc, như vậy mới có thể trấn nhiếp những kẻ khác." Dương Thần thầm nghĩ.

Nghĩ đoạn, hắn trực tiếp tiến về vị trí của Mộ Dung Lưu Hà.

"Nhìn kìa!"

"Người kia muốn khiêu chiến Mộ Dung Lưu Hà sao?"

"Là thiên tài của đại tộc nào vậy? Các thiên tài đại tộc chẳng phải đã sớm thống nhất, mỗi người chiếm một lôi đài, không có việc gì thì không tranh giành của người khác sao?"

"Không phải thiên tài đại tộc!"

"Vậy là ai?"

"Là Dương Thần!"

"Dương Thần!"

Vừa nghe đến cái tên Dương Thần, không ít thiếu nữ ái mộ hắn đã thét lên đầy phấn khích.

Đương nhiên, cũng có một số kẻ là tùy tùng của Mộ Dung Lưu Hà, nhất thời hai phe hò hét ồn ào dưới đài.

Không thể phủ nhận, hành động của Dương Thần đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Ánh mắt của những người thuộc các đại tộc đều đổ dồn vào Dương Thần.

"Ồ?"

"Thằng nhóc này.. Ừm.. Ta nhớ không nhầm thì nó tên Dương Thần, viên Trọng Lực Đan kia là do nó sáng chế ra. Nhưng nó là một luyện đan sư, Dương gia không cất giấu nó như bảo bối mà lại cho nó tham gia thí luyện chiến làm gì? Người của Dương gia có vấn đề sao?"

"Ngươi không biết đấy thôi, thằng nhóc này không chỉ luyện đan giỏi, tu vi võ đạo cũng rất kinh người. Năm nay, tại lễ thành nhân của Dương gia, nó đã giành vị trí đầu bảng, thậm chí còn đánh bại cả thiên tài của đám mã tặc."

"Lợi hại vậy sao? Đan võ song tu thiên tài à?"

"Nhưng ta thấy thằng nhóc này có vẻ hơi thiếu suy nghĩ. Mộ Dung Lưu Hà là thiên tài thứ hai của Mộ Dung gia, tuy không bằng Mộ Dung Văn, nhưng tu vi võ đạo cũng đạt đến Luyện Thể cảnh tầng sáu sơ kỳ. Nó lại đi khiêu chiến kẻ khó nhằn, đúng là không biết lượng sức."

Dương Kim Hòa cũng không bỏ sót hành động của Dương Thần.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Dương Kim Hòa ngẩn người: "Dương Thần muốn làm gì? Nhiều lôi đài như vậy không đánh, lại đi động vào lôi đài của Mộ Dung Lưu Hà? Chẳng lẽ nó không biết tu vi võ đạo của Mộ Dung Lưu Hà sao?"

Mộ Dung gia là gì?

Là một trong mười hai đại tộc, có hai siêu cấp gia tộc được công nhận.

Hai siêu cấp gia tộc này chính là Phong gia và Mộ Dung gia.

Thiên tài được bồi dưỡng bởi một siêu cấp gia tộc, lẽ nào lại là hạng xoàng xĩnh?

Lý Hựu Ngôn cũng hơi kinh ngạc: "Thằng nhóc này đúng là muốn không đánh thì thôi, đã đánh là phải gây tiếng vang. Chỉ là.. Mộ Dung Lưu Hà không phải dễ đối phó như vậy. Hắn tu luyện Lôi Đình Đao Pháp, một công pháp tàn bạo, tốc độ kinh người. Với tu vi Luyện Thể Cảnh, hắn đã thể hiện được sức mạnh của nó. Người cùng thế hệ khó ai địch nổi."

"Vậy.." Dương Kim Hòa run lên, nếu thời gian còn đủ, hắn cũng không sợ Dương Thần làm càn, nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều. Lựa chọn của Dương Thần lần này..

Hắn muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi, vì Dương Thần đã nhảy lên lôi đài, rõ ràng mục tiêu ngay từ đầu chính là Mộ Dung Lưu Hà.

Cảm thấy có người dám khiêu chiến lôi đài của mình, Mộ Dung Lưu Hà nhướng mày: "Hửm?"

Hắn mở mắt, đánh giá Dương Thần trước mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi là Dương Thần? Ta nhớ rồi, trưởng bối trong tộc nhắc đến ngươi không ngớt lời. Ở những bộ tộc trung du, thiên phú của ngươi cũng không tệ. Nhưng ngươi không thấy mình chọn nhầm đối thủ sao? Khiêu chiến ta? Ta không muốn lãng phí sức lực, cho ngươi cơ hội, tự động lăn xuống đi. Đợi đến khi ta ra tay thì đã muộn."

Dương Thần vốn định cùng Mộ Dung Lưu Hà tỷ thí một cách hữu hảo, nhưng nghe những lời bất thiện này, hắn bật cười.

"Vậy ta muốn xem thử ngươi làm thế nào để ta lăn xuống." Dương Thần mỉm cười nói.

"Hừ, tự chuốc lấy." Ánh mắt Mộ Dung Lưu Hà lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Ngay sau đó, hắn không nói hai lời, rút trường đao, vung thẳng về phía Dương Thần.

"Đao pháp nhanh thật." Dương Thần nhướng mày, lộ vẻ thích thú.

Hắn cũng không hề lơ là. Khi Mộ Dung Lưu Hà vung đao, hắn cũng rút ngân thương của mình.

Tử Cấm Du Long thương là linh vật, hắn không vội lấy ra, nếu không sẽ gây ra chút phiền phức. Hơn nữa, đối phó với Mộ Dung Lưu Hà, ngân thương thông thường cũng đủ rồi.

"Keng!"

Tia lửa tóe ra bốn phía.

Mộ Dung Lưu Hà ngạc nhiên thốt lên: "Ân? Lại có thể đỡ được đao của ta. Trong số những kẻ khiêu chiến ta, ngươi là người đầu tiên. Dương Thần, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. Nhưng, tiếp theo ngươi sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu."

"Lời này vẫn là để dành cho ngươi đi." Dương Thần cười lớn, ngay sau đó, không đợi Mộ Dung Lưu Hà tấn công, hắn vung thương đâm tới, không lùi mà tiến, hung hãn tấn công.

Hắn vừa ra tay đã không cho Mộ Dung Lưu Hà cơ hội phản công.

"Keng!"

Một thương của Dương Thần nhanh như chớp, trong nháy mắt đã khiến Mộ Dung Lưu Hà trở tay không kịp.

Dân trong nghề vừa ra tay, liền biết ngay có hay không. Mộ Dung Lưu Hà miễn cưỡng đỡ được một thương của Dương Thần, gần như không thể tin vào mắt mình: "Sao có thể? Lôi Đình Đao Pháp của Mộ Dung gia vốn nổi tiếng về tốc độ, trong cùng thế hệ, rất ít có công pháp nào nhanh hơn. Thương pháp của thằng nhóc này, lại còn nhanh hơn cả đao của ta!"

"Ngươi chỉ chú ý đến tốc độ thôi sao?" Khóe miệng Dương Thần nhếch lên, vừa dứt lời, hắn đột nhiên rung thân thương.

Sức mạnh ngang ngược trong nháy mắt lan tỏa theo thân thương, nhắm thẳng vào Mộ Dung Lưu Hà.

"Không ổn."

Mộ Dung Lưu Hà không phải kẻ ngu, sao không cảm nhận được sức mạnh từ ngân thương truyền tới. Hắn toàn thân rung lên, cảm thấy cánh tay tê dại, không khỏi lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa thì mất thăng bằng.

Đợi đến khi cố gắng đứng vững được, Mộ Dung Lưu Hà kinh hãi: "Tu vi võ đạo của ngươi, lại còn cao hơn ta!"

Sao có thể?

Hắn gần như không thể tin được.

Nhưng hắn không thể phủ nhận!

Nếu là cùng tu vi võ đạo, khi giao thủ, sức mạnh va chạm sẽ bất phân thắng bại, không ai lùi ai.

Nhưng sức mạnh của Dương Thần tỏa ra lại trực tiếp đẩy hắn lùi xa bốn năm trượng, đó là biểu hiện tu vi võ đạo của Dương Thần cao hơn hắn một bậc.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0086 - Thực lực tuyệt đối áp chế

Chương 86: Thực lực tuyệt đối áp chế

Nhưng làm sao có thể khiến người ta chấp nhận được chuyện này?

Chỉ là một tên thiên tài tầm thường của một bộ tộc nhỏ bé, vậy mà tu vi võ đạo lại còn mạnh hơn hắn một bậc?

Chuyện này..

Mộ Dung Lưu Hà không thể tìm được lý do giải thích cho thất bại của mình. Nhưng khi hồi tưởng lại chiêu thức nhanh như chớp của Dương Thần vừa rồi, cùng với sức mạnh ngang ngược kinh người, bàn tay đang nắm chặt trường đao của hắn bỗng run lên. Hắn biết, Dương Thần vừa nãy đã nương tay, nếu không, cánh tay này của hắn đã mất cảm giác rồi.

"Mộ Dung Lưu Hà, còn đánh nữa không?" Dương Thần cất tiếng hỏi.

Mộ Dung Lưu Hà giật mình trong lòng, sau đó nhìn Dương Thần một cái thật sâu: "Ta nhận thua!"

Hắn còn vài chiêu át chủ bài chưa dùng đến, nhưng không nhất thiết phải phô bày ở đây. Điều quan trọng nhất là.. Hắn có cảm giác, lá bài tẩy của hắn trước mặt Dương Thần sẽ trở nên vô nghĩa. Bây giờ nhận thua, nhanh chóng tìm một lôi đài khác chiếm giữ, vẫn có cơ hội xoay chuyển cục diện.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhảy xuống lôi đài.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy!"

Vừa rồi bọn họ chỉ thấy Dương Thần và Mộ Dung Lưu Hà giao đấu hai hiệp.

Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ qua hai hiệp, Mộ Dung Lưu Hà đã tự mình nhảy xuống lôi đài, trốn tránh không giao chiến.

Thiên tài vô địch của Mộ Dung gia lại lựa chọn trốn tránh?

"Sao Mộ Dung Lưu Hà lại không đánh?"

"Ta hiểu rồi, chắc chắn là Dương Thần dùng âm mưu gì đó, nhất định là vậy."

"Ngươi mới dùng âm mưu đó, nhà ta Thần làm sao có thể dùng âm mưu được."

Cảnh tượng này có thể nói là làm kinh động tất cả mọi người.

Các trưởng bối của Mộ Dung gia vô cùng nghi hoặc: "Tiểu tử Mộ Dung Lưu Hà này đang nghĩ gì vậy, chỉ là một tên thiên tài của Dương gia, cho dù có khó đối phó hơn một chút, cũng đâu đến mức phải để người ta coi thường đến vậy. Sao lại vội vàng lui xuống lôi đài như thế, mặt mũi Mộ Dung gia chúng ta để vào đâu chứ!"

Chỉ có tộc trưởng Mộ Dung gia, Mộ Dung Sơn, nhìn Dương Thần vừa đoạt được lôi đài thành công mà suy tư, không nói gì.

* * *

Cùng lúc đó, Dương Kim Hòa thấy cảnh tượng hài hước này thì cười phá lên: "Thú vị, thú vị thật, ta đã nhìn ra rồi, Dương Thần chắc chắn đã quan sát được Mộ Dung Lưu Hà này thể lực đã cạn kiệt, bề ngoài thì hổ báo, bên trong lại nhát gan. Nên mới chọn giao đấu với Mộ Dung Lưu Hà. Quả nhiên, Mộ Dung Lưu Hà này thể lực không còn bao nhiêu, vừa giao đấu với Dương Thần một hiệp đã biết không dễ thắng, nên mới lui xuống. Cái hành động không lộ núi không lộ sông mà đã đánh bại đối thủ của Dương Thần, ngược lại khiến ta rất hài lòng."

"Bây giờ xem ra, tiểu tử Dương Thần này chắc chắn đã đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng sáu rồi. Kim Hòa lão đệ, chúc mừng nhé, ha ha." Lý Hựu Ngôn cũng lên tiếng phụ họa.

"Đúng vậy, tiểu tử này cũng không tệ, ta đưa cho hắn nhiều tài nguyên như vậy, cũng là điều đương nhiên để tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng sáu. Nếu không thì cho dù Mộ Dung Lưu Hà kia có cạn kiệt thể lực đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không trốn tránh." Dương Kim Hòa cười lớn, đầy sảng khoái.

Những lời đối thoại trên đài không ai nghe thấy.

Không ai biết, Mộ Dung Lưu Hà lựa chọn trốn tránh không phải vì thể lực đã cạn kiệt.

Mà là bởi vì, thực lực..

Quá chênh lệch.

Mộ Dung Lưu Hà bây giờ đã chiếm được một lôi đài mới, hắn ngồi trên sàn đấu, cau mày suy tư: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cái cảm giác bị áp bức tuyệt đối đó. Tiểu tử Dương Thần này cho ta cảm giác áp bức, quả thực còn sâu hơn cả Mộ Dung Văn mang lại, chẳng lẽ tu vi võ đạo của hắn còn cao hơn Mộ Dung Văn sao?"

"Không, điều đó sao có thể. Một tên thiên tài tầm thường của một bộ tộc nhỏ bé, đã mạnh hơn ta, đã quá quỷ dị rồi." Mộ Dung Lưu Hà nghiến răng nghiến lợi.

Dù thế nào đi nữa, bảo hắn đi chọc vào Dương Thần, hắn tuyệt đối không cam tâm.

Lúc này Dương Thần ngồi trên lôi đài, ngược lại đạt được hiệu quả như dự tính.

Đánh bại Mộ Dung Lưu Hà của Mộ Dung gia, đã trấn áp không ít kẻ muốn kiếm chác. Ít nhất, đến Mộ Dung Lưu Hà còn không dám đấu tiếp, thì chẳng ai nghĩ mình mạnh hơn hắn.

Điều này giúp Dương Thần tiết kiệm không ít công sức, hắn quay ánh mắt, đặt lên những lôi đài khác.

"Xem ra thực lực của các đại bộ tộc vẫn còn rất mạnh, vốn dĩ một vài thiên tài của bộ tộc tầm thường và bộ tộc nhỏ còn có thể may mắn chiếm được một lôi đài. Bây giờ nhìn xem, trên lôi đài hầu như không còn thiên tài nào của bộ tộc tầm thường hay bộ tộc nhỏ nữa." Dương Thần thầm thở dài.

Nhưng rất nhanh.

"Ồ!" Dương Thần bật cười: "Tiểu tử Nhất Minh cũng không tệ nhỉ, cũng chiếm được một lôi đài. Mà nhắc mới nhớ, tu vi võ đạo của hắn cũng đã đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng năm đỉnh phong rồi, chỉ cần tránh mấy tên thiên tài yêu nghiệt của đại bộ tộc kia ra, thì chiếm được một lôi đài cũng không phải việc khó!"

Nhờ có Trọng Lực Đan, tu vi võ đạo của Dương Nhất Minh đã tăng lên đến mức đủ để so tài với thiên tài của các đại bộ tộc. Giờ phút này chiếm được lôi đài, tất nhiên là vô cùng hưng phấn.

Cứ như vậy, thời gian một nén nhang dần trôi qua.

Rất nhiều thiên tài của các bộ tộc nhỏ và bộ tộc tầm thường không chiếm được lôi đài đều ủ rũ cúi đầu.

Phong Trường Không và Mộ Dung Sơn cũng chọn thời cơ đứng dậy.

"Mộ Dung lão ca, để ngài tuyên bố kết quả đi, ta đây là tiểu đệ, không thể nào tranh giành danh tiếng với ngài." Phong Trường Không chắp tay nói, sau đó nhìn về phía Dương Thần, âm thầm gật đầu.

Mộ Dung Sơn mỉm cười: "Nếu Phong lão đệ đã nhường như vậy, thì ta đây làm ca ca cũng không khách khí. Bây giờ ta tuyên bố kết quả, phàm là thiên tài còn đứng trên lôi đài, trực tiếp thắng cuộc, tiến vào vòng tiếp theo. Tiếp theo, sẽ bắt đầu top 30 đấu võ. Tộc trưởng các tộc, hãy lên rút thăm."

Với tư cách là một bộ tộc tầm thường, việc có hai thiên tài lọt vào top 60 của Dương gia khiến bộ tộc này trở nên vẻ vang vô cùng.

"Dương gia tộc trưởng, chúc mừng nhé, hai thiên tài đều lọt vào top 60. Xem ra năm nay Dương gia vào Yêu Thú Sơn là mười phần chắc chắn rồi. Đến lúc đó cũng đừng quên chiếu cố Chu gia chúng ta một chút."

"Chúc mừng Dương gia tộc trưởng."

Dương Kim Hòa lúc này mặt mày hồng hào, chắp tay khách sáo đáp: "Các vị nói đùa, chỉ là may mắn mà thôi."

Tuy miệng thì khiêm tốn, nhưng dáng vẻ đi đứng của Dương Kim Hòa không khó để nhận ra vẻ đắc ý của ông. Ông cũng không khách sáo thêm với những người xung quanh, hùng dũng oai vệ đi về phía bệ rút thăm, chuẩn bị rút ra hai đối thủ thích hợp cho thiên tài nhà mình.

Rất nhanh, kết quả rút thăm đã rõ ràng.

Sắc mặt Dương Kim Hòa biến đổi. "Dương Thần đối đầu với Trương Thắng Nghĩa, Dương Nhất Minh đối đầu với Vương Đức!"

Vòng đầu tiên, Dương Thần đối đầu với Trương Thắng Nghĩa, điều này ngược lại khiến Dương Kim Hòa không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí lúc rút được lá thăm này, Dương Kim Hòa còn mơ hồ hưng phấn. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc Dương Thần tiến vào top 30 đã là chuyện chắc chắn. Trương Thắng Nghĩa tuy là thiên tài của một đại bộ tộc, nhưng tu vi võ đạo cũng chỉ mới đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng năm đỉnh phong mà thôi.

So với Dương Thần, vẫn còn kém một chút.

Sáu mươi người, rút thăm đối đầu, sau một vòng đấu võ, sẽ còn lại ba mươi người. Ba mươi người này, chính là top 30.

Nhưng mà, việc Dương Nhất Minh đối đầu với Vương Đức..

Dương Kim Hòa nhíu mày.

Hai kẻ này, căn bản không cùng một đẳng cấp.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back