- Xu
- 5
Chương 10: Chân Tướng Mười Bảy Năm Trước
Đi theo Tần Sơn, Phong Vô Kỵ và Lâm Uyển Nhi bước sâu vào bên trong Ẩn Long Cốc. Khác hẳn với vẻ tàn khốc của thế giới bên ngoài, nơi này yên bình như một bức tranh thủy mặc. Những thửa ruộng bậc thang xanh mướt trải dài, tiếng trẻ thơ ê a đọc sách hòa lẫn với tiếng kim loại va chạm leng keng từ lò rèn phía xa.
Tuy nhiên, Vô Kỵ nhanh chóng nhận ra sự khác biệt. Những đứa trẻ ở đây, dù mới lên năm lên ba, bước chân đã vững chãi, hơi thở điều hòa, rõ ràng đều được trui rèn võ nghệ từ trong trứng nước. Những người nông dân đang cuốc đất kia, mỗi nhát cuốc bổ xuống đều ẩn chứa kình lực dứt khoát, thâm sâu khó lường.
"Ẩn Long Cốc không nuôi kẻ vô dụng," Tần Sơn dường như đọc được suy nghĩ của Vô Kỵ, vừa đi vừa trầm giọng nói. "Để bảo vệ bí mật của dòng tộc, mỗi người ở đây từ khi sinh ra đã là một chiến binh."
Họ đi qua một cây cầu gỗ bắc ngang dòng suối, tiến đến trước một đại điện cổ kính nằm tựa lưng vào vách núi. Tấm biển "Thanh Long Điện" treo cao, nét chữ rồng bay phượng múa nhưng đã phai màu theo năm tháng, toát lên vẻ bi tráng, u hoài.
Bước qua ngưỡng cửa cao, một luồng áp lực vô hình ập tới khiến Vô Kỵ khẽ rùng mình. Bên trong đại điện không có đèn đuốc sáng trưng, chỉ có ánh sáng tự nhiên hắt vào từ giếng trời, chiếu rọi lên bức tượng Thanh Long khổng lồ bằng đá xanh đang uốn lượn trên trần nhà.
Dưới chân tượng rồng, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng đơn giản đang đứng chắp tay sau lưng. Tóc ông ta đã điểm hoa râm, dáng người gầy gò nhưng thẳng tắp như cây tùng, cây bách. Nghe tiếng bước chân, ông ta từ từ quay lại.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, không khí trong đại điện như ngưng đọng.
Khuôn mặt người đàn ông kia góc cạnh, cương nghị, mang theo nét phong trần sương gió. Nhưng điều khiến Vô Kỵ sững sờ là đôi mắt của ông ta – đôi mắt đen láy, sáng rực và ương ngạnh, giống hệt đôi mắt của chính hắn.
"Cốc chủ, thuộc hạ đã đưa Thiếu chủ về," Tần Sơn cung kính bẩm báo rồi lùi sang một bên.
Người đàn ông không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Vô Kỵ, ánh mắt chuyển từ ngỡ ngàng, xúc động sang đau xót tột cùng. Ông bước tới, bàn tay run run muốn chạm vào vai Vô Kỵ nhưng rồi lại rụt về, như sợ đây chỉ là một giấc mơ.
"Con.. Giống, giống lắm. Giống hệt đại ca.." Giọng ông khàn đặc.
Vô Kỵ lùi lại một bước theo bản năng, tay vẫn nắm chặt cán đao: "Ông là ai?"
Người đàn ông hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, giọng trở nên trầm ổn uy nghiêm: "Ta là Phong Chấn Nam, Cốc chủ hiện tại của Ẩn Long Cốc. Và cũng là.. Thúc phụ ruột của con."
"Thúc phụ?" Vô Kỵ nhíu mày, cười khẩy một tiếng đầy chua chát. "Nếu ta có thúc phụ làm to thế này, tại sao mười bảy năm qua ta phải tranh giành từng miếng ăn với chó hoang ở biên giới? Lúc ta bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, các người ở đâu?"
Câu hỏi của Vô Kỵ như mũi dao cứa vào tim Phong Chấn Nam. Ông quay mặt đi, nhìn lên bức tượng Thanh Long, giọng trầm buồn kể lại chuyện xưa:
"Mười bảy năm trước, cha con là Phong Lăng – thiên tài trăm năm có một của Ẩn Long Cốc, và mẹ con là Mộ Dung Tuyết – thánh nữ của Thiên Đạo Minh, đã phá vỡ rào cản chính tà để đến với nhau. Nhưng cuộc hôn nhân ấy không được thế gian chấp nhận."
"Huyết Sát Giáo muốn dòng máu Thanh Long của cha con. Thiên Đạo Minh muốn bí kíp của mẹ con. Cả hai phe hắc bạch lưỡng đạo đã liên thủ, dồn cha mẹ con vào đường cùng tại Hắc Phong Lĩnh."
Bàn tay Phong Chấn Nam siết chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc: "Ngày đó, Ẩn Long Cốc bị phong tỏa, chúng ta không thể tiếp ứng. Cha con đã dùng chút sức tàn cuối cùng, phong ấn toàn bộ huyết mạch và khí tức của con vào miếng Long Ngọc, giao con cho một lão bộc trung thành mang đi trốn, rồi quay lại cùng mẹ con quyết tử với kẻ thù để đánh lạc hướng."
"Họ chấp nhận để con sống như một kẻ ăn mày, chịu kiếp giòi bọ dưới đáy xã hội, bởi chỉ có như thế, con mới thoát khỏi sự truy lùng của những kẻ thèm khát dòng máu Long Huyết."
Phong Vô Kỵ đứng lặng người. Hắn vẫn luôn oán hận cha mẹ đã bỏ rơi mình, nhưng không ngờ đằng sau đó là cả một biển máu thâm thù. Hắn nhớ lại lão ăn mày đã nuôi hắn lớn – người chưa bao giờ dạy hắn võ công, chỉ dạy hắn cách chạy trốn và cúi đầu để sống sót. Hóa ra, đó là sự bảo vệ lớn nhất.
"Vậy tại sao bây giờ lại tìm ta về?" Vô Kỵ hỏi, giọng lạnh lùng nhưng khóe mắt đã đỏ hoe. "Để ta nhận tổ quy tông sao?"
"Vì phong ấn đã vỡ," Lâm Uyển Nhi đứng bên cạnh bỗng lên tiếng, nàng nhìn chăm chú vào Vô Kỵ. "Long Huyết trong người huynh đã thức tỉnh. Nếu không có phương pháp tu luyện chính thống của Ẩn Long Cốc để kiểm soát, huynh sẽ bị chính dòng máu cuồng bạo đó thiêu đốt đến chết, hoặc biến thành một con quái vật chỉ biết chém giết."
Phong Chấn Nam gật đầu tán thành: "Đúng vậy. Hơn nữa, Huyết Nguyệt sắp hiện. Dạ Thiên Hành – Giáo chủ Huyết Sát Giáo đã luyện thành tầng thứ tám của Ma Long Thần Công. Hắn cần máu của người mang dòng dõi Thanh Long thuần khiết nhất để tế cờ, đột phá cảnh giới cuối cùng và thống trị thiên hạ."
Ông ta chỉ tay vào thanh đao đen trên tay Vô Kỵ: "Hắc Long Đao đã nhận chủ, đó là ý trời. Con là người duy nhất có thể ngăn chặn kiếp nạn này. Vô Kỵ, con có dám gánh vác món nợ máu này, trả thù cho cha mẹ, và bảo vệ tộc nhân không?"
Không khí trong điện trở nên nặng nề nghẹt thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu niên gầy gò trong bộ quần áo rách rưới.
Vô Kỵ cúi đầu nhìn thanh đao đen tuyền. Hắn cảm nhận được sự rung động nhè nhẹ từ thân đao, như tiếng tim đập, như lời kêu gọi từ ngàn xưa.
"Ta không thích làm anh hùng," Vô Kỵ ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch một nụ cười ngạo nghễ quen thuộc. "Nhưng ta ghét nhất là bị kẻ khác săn đuổi. Huyết Sát Giáo nợ ta mạng của lão ăn mày, nợ ta mười bảy năm lang bạt. Món nợ này, ta sẽ tính cả gốc lẫn lãi."
"Tốt!" Phong Chấn Nam hét lớn, ánh mắt rực sáng.
"Khoan đã!"
Một giọng nói trẻ tuổi, sắc lạnh vang lên từ phía cửa đại điện.
Một thiếu niên trạc tuổi Vô Kỵ, mặc võ phục gấm trắng thêu hình rồng, tay cầm trường kiếm, bước vào với vẻ mặt cao ngạo. Theo sau hắn là vài đệ tử trẻ tuổi khác của Ẩn Long Cốc, ánh mắt nhìn Vô Kỵ đầy vẻ khinh thường và thù địch.
"Phụ thân," Thiếu niên áo trắng cúi chào Phong Chấn Nam, rồi quay sang chỉ thẳng kiếm vào mặt Vô Kỵ. "Người này lai lịch bất minh, võ công tà dị, vừa về đã được tôn làm Thiếu chủ, hài nhi không phục! Hắc Long Đao là thánh vật của bản cốc, sao có thể rơi vào tay một tên du thủ du thực?"
Phong Chấn Nam cau mày: "Phong Hạo, lui xuống! Đây là đường huynh của con."
"Đường huynh?" Phong Hạo cười lạnh. "Ẩn Long Cốc coi trọng thực lực. Nếu hắn muốn ngồi vào vị trí Thiếu chủ, muốn giữ Hắc Long Đao, thì phải hỏi qua kiếm trong tay ta đã!"
Vô Kỵ nhìn thanh kiếm sáng loáng đang chĩa vào mình, rồi nhìn vẻ mặt thách thức của Phong Hạo. Hắn thở dài, quay sang hỏi Phong Chấn Nam:
"Thúc phụ, ở đây đánh nhau có bị phạt không?"
Phong Chấn Nam im lặng một chút rồi nói: "Điểm đến thì dừng, không được thương tổn tính mạng."
Vô Kỵ gật đầu, vác Hắc Long Đao lên vai, bước tới trước mặt Phong Hạo, hất hàm:
"Được thôi, công tử bột. Muốn thử đao của ta thì lên đi. Nhưng ta nói trước, đao của ta không có mắt, và ta.. Cũng không quen nương tay đâu."
Tuy nhiên, Vô Kỵ nhanh chóng nhận ra sự khác biệt. Những đứa trẻ ở đây, dù mới lên năm lên ba, bước chân đã vững chãi, hơi thở điều hòa, rõ ràng đều được trui rèn võ nghệ từ trong trứng nước. Những người nông dân đang cuốc đất kia, mỗi nhát cuốc bổ xuống đều ẩn chứa kình lực dứt khoát, thâm sâu khó lường.
"Ẩn Long Cốc không nuôi kẻ vô dụng," Tần Sơn dường như đọc được suy nghĩ của Vô Kỵ, vừa đi vừa trầm giọng nói. "Để bảo vệ bí mật của dòng tộc, mỗi người ở đây từ khi sinh ra đã là một chiến binh."
Họ đi qua một cây cầu gỗ bắc ngang dòng suối, tiến đến trước một đại điện cổ kính nằm tựa lưng vào vách núi. Tấm biển "Thanh Long Điện" treo cao, nét chữ rồng bay phượng múa nhưng đã phai màu theo năm tháng, toát lên vẻ bi tráng, u hoài.
Bước qua ngưỡng cửa cao, một luồng áp lực vô hình ập tới khiến Vô Kỵ khẽ rùng mình. Bên trong đại điện không có đèn đuốc sáng trưng, chỉ có ánh sáng tự nhiên hắt vào từ giếng trời, chiếu rọi lên bức tượng Thanh Long khổng lồ bằng đá xanh đang uốn lượn trên trần nhà.
Dưới chân tượng rồng, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng đơn giản đang đứng chắp tay sau lưng. Tóc ông ta đã điểm hoa râm, dáng người gầy gò nhưng thẳng tắp như cây tùng, cây bách. Nghe tiếng bước chân, ông ta từ từ quay lại.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, không khí trong đại điện như ngưng đọng.
Khuôn mặt người đàn ông kia góc cạnh, cương nghị, mang theo nét phong trần sương gió. Nhưng điều khiến Vô Kỵ sững sờ là đôi mắt của ông ta – đôi mắt đen láy, sáng rực và ương ngạnh, giống hệt đôi mắt của chính hắn.
"Cốc chủ, thuộc hạ đã đưa Thiếu chủ về," Tần Sơn cung kính bẩm báo rồi lùi sang một bên.
Người đàn ông không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Vô Kỵ, ánh mắt chuyển từ ngỡ ngàng, xúc động sang đau xót tột cùng. Ông bước tới, bàn tay run run muốn chạm vào vai Vô Kỵ nhưng rồi lại rụt về, như sợ đây chỉ là một giấc mơ.
"Con.. Giống, giống lắm. Giống hệt đại ca.." Giọng ông khàn đặc.
Vô Kỵ lùi lại một bước theo bản năng, tay vẫn nắm chặt cán đao: "Ông là ai?"
Người đàn ông hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, giọng trở nên trầm ổn uy nghiêm: "Ta là Phong Chấn Nam, Cốc chủ hiện tại của Ẩn Long Cốc. Và cũng là.. Thúc phụ ruột của con."
"Thúc phụ?" Vô Kỵ nhíu mày, cười khẩy một tiếng đầy chua chát. "Nếu ta có thúc phụ làm to thế này, tại sao mười bảy năm qua ta phải tranh giành từng miếng ăn với chó hoang ở biên giới? Lúc ta bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, các người ở đâu?"
Câu hỏi của Vô Kỵ như mũi dao cứa vào tim Phong Chấn Nam. Ông quay mặt đi, nhìn lên bức tượng Thanh Long, giọng trầm buồn kể lại chuyện xưa:
"Mười bảy năm trước, cha con là Phong Lăng – thiên tài trăm năm có một của Ẩn Long Cốc, và mẹ con là Mộ Dung Tuyết – thánh nữ của Thiên Đạo Minh, đã phá vỡ rào cản chính tà để đến với nhau. Nhưng cuộc hôn nhân ấy không được thế gian chấp nhận."
"Huyết Sát Giáo muốn dòng máu Thanh Long của cha con. Thiên Đạo Minh muốn bí kíp của mẹ con. Cả hai phe hắc bạch lưỡng đạo đã liên thủ, dồn cha mẹ con vào đường cùng tại Hắc Phong Lĩnh."
Bàn tay Phong Chấn Nam siết chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc: "Ngày đó, Ẩn Long Cốc bị phong tỏa, chúng ta không thể tiếp ứng. Cha con đã dùng chút sức tàn cuối cùng, phong ấn toàn bộ huyết mạch và khí tức của con vào miếng Long Ngọc, giao con cho một lão bộc trung thành mang đi trốn, rồi quay lại cùng mẹ con quyết tử với kẻ thù để đánh lạc hướng."
"Họ chấp nhận để con sống như một kẻ ăn mày, chịu kiếp giòi bọ dưới đáy xã hội, bởi chỉ có như thế, con mới thoát khỏi sự truy lùng của những kẻ thèm khát dòng máu Long Huyết."
Phong Vô Kỵ đứng lặng người. Hắn vẫn luôn oán hận cha mẹ đã bỏ rơi mình, nhưng không ngờ đằng sau đó là cả một biển máu thâm thù. Hắn nhớ lại lão ăn mày đã nuôi hắn lớn – người chưa bao giờ dạy hắn võ công, chỉ dạy hắn cách chạy trốn và cúi đầu để sống sót. Hóa ra, đó là sự bảo vệ lớn nhất.
"Vậy tại sao bây giờ lại tìm ta về?" Vô Kỵ hỏi, giọng lạnh lùng nhưng khóe mắt đã đỏ hoe. "Để ta nhận tổ quy tông sao?"
"Vì phong ấn đã vỡ," Lâm Uyển Nhi đứng bên cạnh bỗng lên tiếng, nàng nhìn chăm chú vào Vô Kỵ. "Long Huyết trong người huynh đã thức tỉnh. Nếu không có phương pháp tu luyện chính thống của Ẩn Long Cốc để kiểm soát, huynh sẽ bị chính dòng máu cuồng bạo đó thiêu đốt đến chết, hoặc biến thành một con quái vật chỉ biết chém giết."
Phong Chấn Nam gật đầu tán thành: "Đúng vậy. Hơn nữa, Huyết Nguyệt sắp hiện. Dạ Thiên Hành – Giáo chủ Huyết Sát Giáo đã luyện thành tầng thứ tám của Ma Long Thần Công. Hắn cần máu của người mang dòng dõi Thanh Long thuần khiết nhất để tế cờ, đột phá cảnh giới cuối cùng và thống trị thiên hạ."
Ông ta chỉ tay vào thanh đao đen trên tay Vô Kỵ: "Hắc Long Đao đã nhận chủ, đó là ý trời. Con là người duy nhất có thể ngăn chặn kiếp nạn này. Vô Kỵ, con có dám gánh vác món nợ máu này, trả thù cho cha mẹ, và bảo vệ tộc nhân không?"
Không khí trong điện trở nên nặng nề nghẹt thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu niên gầy gò trong bộ quần áo rách rưới.
Vô Kỵ cúi đầu nhìn thanh đao đen tuyền. Hắn cảm nhận được sự rung động nhè nhẹ từ thân đao, như tiếng tim đập, như lời kêu gọi từ ngàn xưa.
"Ta không thích làm anh hùng," Vô Kỵ ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch một nụ cười ngạo nghễ quen thuộc. "Nhưng ta ghét nhất là bị kẻ khác săn đuổi. Huyết Sát Giáo nợ ta mạng của lão ăn mày, nợ ta mười bảy năm lang bạt. Món nợ này, ta sẽ tính cả gốc lẫn lãi."
"Tốt!" Phong Chấn Nam hét lớn, ánh mắt rực sáng.
"Khoan đã!"
Một giọng nói trẻ tuổi, sắc lạnh vang lên từ phía cửa đại điện.
Một thiếu niên trạc tuổi Vô Kỵ, mặc võ phục gấm trắng thêu hình rồng, tay cầm trường kiếm, bước vào với vẻ mặt cao ngạo. Theo sau hắn là vài đệ tử trẻ tuổi khác của Ẩn Long Cốc, ánh mắt nhìn Vô Kỵ đầy vẻ khinh thường và thù địch.
"Phụ thân," Thiếu niên áo trắng cúi chào Phong Chấn Nam, rồi quay sang chỉ thẳng kiếm vào mặt Vô Kỵ. "Người này lai lịch bất minh, võ công tà dị, vừa về đã được tôn làm Thiếu chủ, hài nhi không phục! Hắc Long Đao là thánh vật của bản cốc, sao có thể rơi vào tay một tên du thủ du thực?"
Phong Chấn Nam cau mày: "Phong Hạo, lui xuống! Đây là đường huynh của con."
"Đường huynh?" Phong Hạo cười lạnh. "Ẩn Long Cốc coi trọng thực lực. Nếu hắn muốn ngồi vào vị trí Thiếu chủ, muốn giữ Hắc Long Đao, thì phải hỏi qua kiếm trong tay ta đã!"
Vô Kỵ nhìn thanh kiếm sáng loáng đang chĩa vào mình, rồi nhìn vẻ mặt thách thức của Phong Hạo. Hắn thở dài, quay sang hỏi Phong Chấn Nam:
"Thúc phụ, ở đây đánh nhau có bị phạt không?"
Phong Chấn Nam im lặng một chút rồi nói: "Điểm đến thì dừng, không được thương tổn tính mạng."
Vô Kỵ gật đầu, vác Hắc Long Đao lên vai, bước tới trước mặt Phong Hạo, hất hàm:
"Được thôi, công tử bột. Muốn thử đao của ta thì lên đi. Nhưng ta nói trước, đao của ta không có mắt, và ta.. Cũng không quen nương tay đâu."

