Bạn được vickynguyenle mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
63 0
Kiếm tiền
Rô Rô đã kiếm được 630 đ
Chương 1

"Nếu như có ai đó hỏi Lâm Hạ rằng vì sao lại yêu Dịch Hoằng quên đi cả trời đất như vậy, thì sẽ nhận được câu trả lời là anh đáng"

"Nếu có ai thắc mắc vì sao Lâm Hạ vẫn mãi đứng ở nơi này chờ Dịch Hoằng thì sẽ nhận được câu trả lời là anh ấy đáng"

"'Cuộc đời này người làm cho Lâm Hạ điên đảo chỉ có một người tên Dịch Hoằng"

"Trên thế gian này người làm cho Dịch Hoằng nhớ nhung chao đảo chỉ có một người tên Lâm Hạ"

* * *

Lâm Hạ là một cô gái thành phố chính hãng với cái mác con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ phải để điều tiếng gì xảy ra với bản thân. Bố là tổng tham mưu trong quân đội mang quân hàm Thiếu tướng, nên từ bé Lâm Hạ đã được rèn luyện theo một cách rất khác đó là phong cách nhà lính. Từ việc giờ giấc ăn, ngủ nghỉ, bản thân Lâm Hạ còn phải học rất nhiều những cuốn chính chính trị, lịch sử, bởi vì tương lai theo ý của mẹ muốn cô trở thành một giảng viên của trường đại học quân đội. Mẹ là chủ tịch tỉnh nơi cô đang ở, so với những bạn học khác gia đình cô là một gia đình vô cũng có gia giáo. Đi học không được phép kết bạn lung tung, chăm chỉ học tập, thành tích lúc nào cũng đứng thứ nhất, hạnh kiểm cũng phải xếp loại tốt. Hai mươi năm cuộc đời, cô chỉ có một người bạn duy nhất tên Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu giống như cô, ba bạn ấy cũng làm trong quân đội và là đồng nghiệp với ba Lâm Hạ, nên hai đứa đều khắc khổ như nhau. Nhưng rõ ràng Hàn Hiểu được ưu ái hơn cô về mặt tự do, cô ấy có thể đi chơi sau những giờ học mệt mỏi, có thể thích những bộ đồ lộng lẫy hợp mốt. Còn cô, lúc nào cũng chịu sự nghiêm khắc từ ba mẹ đơn giản vì họ đều là những người có địa vị trong chính trị. Là con gái duy nhất trong gia đình, không thể nào lại làm mất mặt ba mẹ, mọi kì vọng của họ đều đặt lên Lâm Hạ.

Lâm Hạ là một cô gái được gọi là xinh đẹp, làn da trắng hồng, đôi mắt biết nói, khi cười sẽ cong cong khiến người đối diện không khỏi hút hồn. Từ nhỏ cô đã được ba là Lâm Hạo yêu chiều hết mức, nhưng cũng vô cùng gian nan khi ba yêu cầu cô phải biết đánh đàn và khiêu vũ. Hàn Hiểu thường đùa giỡn với Lâm Hạ rằng, cô thật ra rất may mắn khi có một ông bố cho dù bận rộn việc nhân dân nhưng vẫn dành thời gian cho con cái, không như cô ấy, ba mặc dù cũng bận rộn nhưng so với chú Lâm Hạo thì chỉ bằng bảy phần thôi, vậy mà cả ngày không nhìn thấy mặt. Hai cô bạn lớn lên với nhau từ bé trong đại viện quân đội, luôn thấu hiểu nhau từ một chi tiết nhỏ, chẳng khác gì hai chị em. Hàn Hiểu không chỉ có một mình, trên cô ấy là một người anh trai tên Hàn Thần, hơn bọn họ bốn tuổi, hiện tại đang theo học trong ngành quân đội. Cả hai gia đình thường trêu nhau rằng, Lâm Hạ Và Hàn Thần thành đôi cũng không có gì là không thể, ngược lại họ lại thân thiết như thế, được lợi cả hai.

Hôm nay là sinh nhật của Hàn Hiểu, cô ấy mở tiệc tại một quán karaoke trên đường A lúc tám giờ tối, Lâm Hạ đương nhiên nằm trong danh sách báo động đỏ không thể vắng mặt. Đối với Lâm Hạ suốt hai mươi năm ngoan ngoãn mà nói, karaoke là một cái tên vô cùng lạ lẫm, chưa một lần bước chân vào nên lần này có chút hồi hộp không thể tả. Nếu để ba Lâm Hạo và mẹ Trịnh Nhi biết được cô đi karaoke với chiếc váy ngắn cũn cỡn thế này, họ sẽ đánh gãy chân cô mất.

Vò đầu bứt tóc để suy nghĩ kế chạy trốn thì dưới nhà đã vang lên tiếng oanh vàng của cô bạn thân chào ba mẹ, Lâm Hạ như vớ được kim cương mà cười sáng lạn. Phải nói về cái khoản lươn lẹo nịnh nọt thì Hàn Hiểu là số hai chắc chắn sẽ không có ai số một, cô ấy dẻo miệng khiến người đối diện dù không muốn cũng phải mềm lòng đồng ý, đương nhiên ba mẹ cô không ngoại lệ. Hàn Hiểu đối với họ như con gái ruột trong nhà không khác gì Lâm Hạ, khi hai đứa đi với nhau luôn là đôi bạn cùng tiến ngoan ngoãn khiến cả khu đại viện lấy làm gương cho con của họ. Nhưng không ai biết rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài thánh thiện của cô ấy thôi, cô ấy như thế nào, chỉ Lâm Hạ biết được.

Mở cửa phòng nhìn thấy Lâm Hạ vẫn còn bù xù tóc rối đứng đó, Hàn Hiểu bực dọc quở trách lầu bầu khiến cô không khỏi kêu than.

"Này Lâm Hạ, sao cậu còn chưa thay quần áo. Đây, mặc chiếc này, chiếc này nữa, son cũng phải bôi, mi phải chuốt, hiểu không. Đó là làm đẹp"

"Ba mẹ sẽ giết chết tớ nếu tớ mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn cùng cái áo dây không che đủ bộ ngực này, Hiểu"

"Đi, bỏ mấy cái này vào túi xách, đi thôi"

Xuống nhà với bộ quần áo bảo thủ như ngày thường là quần jean và áo phông, Lâm Hạ xin phép bố mẹ được cùng Hàn Hiểu đi đón sinh nhật cô ấy, tất nhiên là địa điểm sẽ được tổ chức ở nhà hàng tây cách khu này không xa. Nhận được cái gật đầu từ phía mẹ Trịnh Nhi, Hàn Hiểu kéo Lâm Hạ đi thẳng một mạch về nhà cô ấy, lau lau chải chải, qua ba mươi phút sản xuất ra một cô gái khác hẳn cô hoàn toàn của ngày thường.

Đi vào quán karaoke mọi người đã có mặt đầy đủ, đa số đều là bạn học và những người mà Hàn Hiểu quen biết. Sự xuất hiện của Lâm Hạ khiến bọn họ ngạc nhiên không ngờ cô bé luôn luôn nghiêm khắc và cứng ngắc kia lại quyến rũ đến từng hơi thở như vậy. Ánh mắt không đứng đắn cùng thèm thuồng hiện lên dã tâm, nhưng không ai dám làm gì, có ai dại mà đâm đầu vào trêu ghẹo, ba cô ấy sẽ lột xác cho coi.

Bữa tiệc được Hàn Hiểu chi tiền cũng phải đến mấy chục triệu, so với Lâm Hạ mà nói đó là hoang phí và xa xỉ. Dưới sự chèn ép của cô bạn thân, Lâm Hạ chịu đựng mặc bộ quần áo thiếu vải này đã là quá đáng lắm rồi, lúc này đây, cô chỉ ngồi một một góc uống nước trái cây, mắt đảo quanh nhìn mặt từng người được cho là danh sách mời của Hàn Hiểu. Những khuôn mặt ở đây có người Lâm Hạ quen, nhưng đa phần đều là những người lạ, bọn họ nhìn giống như kiểu dân giang hồ vậy. Với cô mà nói, những thành phần này nên tránh càng xa càng tốt, nếu để gia đình biết được có nước bị đày vào quân đội nhận thức lại hành vi một năm cũng nên.

Đồng hồ điểm mười giờ nhưng nghe chừng cuộc vui không hề gọi là chấm dứt, Lâm Hạ lẻn chuồn nhanh nhanh chóng thoát khỏi cái không khí sặc mùi rượu và thuốc lá kia, chạt thật nhanh đi về phía nhà vệ sinh thay bộ quần áo bảo thủ hằng ngày rồi đi thẳng ra đường chính bắt xe. Taxi ở đây rất khó bắt vì quán karaoke này nằm ở khu vực ngoại thành, diện tích rộng lớn, đa phần đến đây đều là con nhà giàu không đi Sh cũng phải đi ô tô, lúc này Lâm Hạ có chút hối hận vì chủ quan. Nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe ô tô màu đen đề hai chữ taxi, Lâm Hạ vô cùng phấn khích chạy lại mà không hề hay biết, số phận bắt đầu đong đưa mình từ đó.

Ngồi trong xe là một chàng trai dáng người dỏng cao, từ trên xuống dưới đều vận đồ màu đen, khuôn mặt nghiêng nhìn vào sao mà đẹp nhưng lạnh lùng quá vậy. Lâm Hạ có chút chột dạ không dám đưa tay lên gõ, nhưng suy đi tính lại, dáo dác nhìn xung quanh chỉ có chiếc xe này là taxi thôi, đồng hồ đã mười giờ hơn, về muộn sẽ bị mắng cho coi. Hạ cửa kính xuống, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người lái xe, môi mím chặt màu bạc, mắt sâu mày rậm, khuôn mặt nam tính đến nghẹn thở. Lâm Hạ cứ nhìn chằm chằm mà tim đập bang bang, không thể trách cô được, trên đời này ai chả thích cái đẹp cơ chứ.

Nhưng lúc này cái cô cần là anh mở cửa xe kìa:

"Ê, anh tài xế, anh có chở khách không vậy, tôi muốn về khu nhà đại viện của quân đội"

Dịch Hoằng nhìn người con gái trước mặt mà nhíu chặt mày, miệng định quát gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ lại nhịn mà kìm nén xuống. Anh đợi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ để săn cái thằng đã chém đàn em của mình, vì sợ bị phát hiện nên đành giả trang làm tài xế taxi. Khu này là khu ăn chơi thác loạn của những kẻ có tiền, nên một chiếc taxi xuất hiện ở đây kiếm ăn không có gì khiến họ ngạc nhiên cả. Nhìn đồng hồ là mười rưỡi rồi, tên đó cũng sắp ra, nhưng nhìn sang người con gái bên ngoài cửa kính, lòng Dịch Hoằng trầm tư mà có thay đổi nhỏ.

"Lên xe"

Lâm Hạ cảm ơn rồi bước vào nghe ngồi ghế phía sau, nhưng đã ngồi một lúc mà xe vẫn không chạy. Chỉ thấy anh lái xe nhìn chằm chằm vào khu cửa ra vào của quán karaoke không chớp mắt, cho đến lúc định mở miệng quát anh thì chiếc xe tự động chạy đi. Trên đoạn đường Lâm Hạ liếc nhìn anh lái xe mà suy nghĩ, đẹp trai vậy mà đi lái taxi đúng là phí của trời mà. Anh ấy còn đẹp hơn cả những nam người mẫu hay ca sĩ nổi tiếng bây giờ ấy chứ, càng ngắm càng muốn cắn cho cái. Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ thôi, trong thâm tâm của cô lời ba mẹ dạy luôn đúng, đôi khi con người không thể để vẻ bề ngoài đánh gục, đó là dối trá của cuộc sống.

Về đến khu đại viện, cô hỏi anh giá tiền bao nhiêu, anh chỉ đưa tay ra nói năm mươi nghìn. Đi cả một đoạn đường dài hai mươi cây chỉ lấy năm mươi nghìn, tên lái xe taxi này bị khùng hả trời. Trả tiền rồi một bước đi thẳng vào trong, lúc vào đến cổng không hiểu sao Lâm Hạ lại quay đầu nhìn chiếc xe ấy lao đi vun vút trở về nơi cũ.

Chương 2

Cuộc gặp mặt không mấy gì ấn tượng kia nhanh chóng được Lâm Hạ vất sang một xó, vì lúc này cô đang tập trung cho môn chính trị mà mình cực kì không thể yêu thương nổi. Hôm qua về khuya mặc dù trước thời gian là mười một giờ nhưng cô vẫn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc nhíu mày của cha mà sợ sệt, trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi Hàn Hiểu. Trường cô học là một ngôi trường nghệ thuật quân đội, mọi sinh hoạt đều có thể nói khắt khe. Với một đứa luôn được gọi là con ngoan trò giỏi, Lâm Hạ thề hôm qua sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô nghe theo sự rủ rê của đứa bạn thân bước chân vào karaoke.

Đến lớp với tâm trạng vui vẻ và tràn đầy sức sống, Lâm Hạ như một tia sáng khiến ai đang ủ rũ cũng phải mỉm cười. Bản thân tuy là một cô gái nhà giàu nhưng không hề ăn chơi đàn đúm, Lâm Hạ luôn được các thầy cô giáo yêu mến một phần vì kiêng nể vị trí của ba mẹ cô, một phần vì cô thực sự xứng đáng được như thế. Những tiết học không bao giờ gọi là nhàm chán với những giáo sư bởi vì họ có được một cô trò hăng hái mà thông minh, múa giỏi, đàn giỏi, hát cũng giỏi.

Đối với bản thân Lâm Hạ mà nói, tình yêu là một thứ gì đó xa vời mà cô hiện tại không muốn nghĩ đến. Các bạn đồng trang lứa, ngay cả Hàn Hiểu cũng đã có người thương, nhưng bản thân cô lại không hề có khiến Lâm Hạ trong mắt mọi người càng trở nên khép kín hơn bao giờ hết. Bạn ngày trên lớp nhận sự giáo dục của thầy cô, buổi tối trở về nhà đối diện với những triết lý của cha Lâm Hạo, dần dần tôi luyện Lâm Hạ thành một cô gái ba không "không yêu, không diện, không khóc". Lý do không khóc vì đâu mà có, bản thân Lâm Hạ từ nhỏ lớn lên trong những lời ngon ngọt yêu thương, chuyện rơi nước mắt dường như không hề xảy ra nhiều. Nhìn những bạn học khóc lóc vật vã vì một người đàn ông không phải ba mình, Lâm Hạ cảm thấy thật sự không đáng một chút nào. Điện thoại cô ngoài số của những người trong gia đình và Hàn Hiểu ra, thì chẳng ai có thể lọt được vào danh bạ của cô gái khó tính này. Lâm Hạ đặc biệt kì thị với những lời nói đố kị của nhiều người khác dành cho mình, thay vì phải đối chất với những thành phần não tàn kia, cô thà im lặng phớt lờ thể hiện sự khinh bỉ của mình cho họ thấy. Lâm Hạ được thượng đế ưu ái khi sinh ra trong một gia đình có giáo dục, bản thân cô cũng muốn mình thật hoàn hảo trong mắt ba mẹ, tương lai có một sự nghiệp ổn định, yêu thương với cô bây giờ e rằng qua sớm.

Tan học, ngồi trong một quán trà sữa bên cạnh trường đợi Hàn Hiểu, Lâm Hạ bật chợt ngước mắt lên khi nghe thấy một giọng nói lành lạnh mà quen tai. Một thân hình cao khoảng mét tám mươi tư, so với cô cao hơn hẳn một cái đầu. Vẫn bộ quần áo đen tuyền ngày hôm qua, nhưng anh lái xe ấy lúc này trông thoải mái và đỡ sát khí hơn rất nhiều. Anh ấy mua một cốc capuchino nóng, ngồi ở một góc khuất trong quán, khuôn mặt không thay đổi cứ nhìn xuống chiếc điện thoại. Không hiểu sao trong lòng Lâm Hạ tò mò không thôi về người kia, rõ ràng anh là một người lái taxi, nhưng nhìn vào thì lại không giống.

Dịch Hoằng bước vào trong quán mua một cốc capuchino nóng đã hơi sững người khi nhìn thấy bóng dáng của cô bé ngày hôm qua coi anh thành người lái xe. Hôm nay nhìn kĩ khuôn mặt ấy chắc cô chỉ tầm hai mươi tuổi, tươi trẻ mà tràn đầy sức sống. Cô gái ấy để lại cho anh ấn tượng không sâu nhưng rất dễ nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú rất dễ hút hồn người khác khi nhìn vào. Bọn họ được sống trong một thế giới của riêng mình, nhưng Dịch Hoằng anh thì không thể. Bản thân từ bé đã không biết ba mình là ai, khi được năm tuổi lại bị mẹ vứt bỏ, anh sống lang bạt khắp nơi trên những con phố bụi đời. Được một đại ca xa hội đen thu nhận, Dịch Hoằng cứ thế lớn lên trong vũng lầy của phạm tội. Bản thân không được học hành tử tế, chỉ hết cấp hai, khi thấy anh đã đủ sức mạnh và thể hình, đại ca giao cho anh nhiệm vụ đi đòi nợ. Từ đó đến nay, nơi nào cũng thấy bóng dáng của anh đặt chân lên, Dịch Hoằng đã nhuốm màu đen tối. Bản thân anh không lâm vào những tệ nạn xã hội, nhưng có ai nguyện ý yêu một người đàn ông là dân xã hội như anh không. Quanh năm ngày tháng sống trong sự nguy hiểm của trả thù đã tôi luyện Dịch Hoằng thành một người lạnh lùng vô cảm, không yêu, không thương, người thân không có, bạn bè chỉ duy nhất là những người anh em cùng anh vào sinh ra tử. Sau khi đại ca qua đời, chức vụ thủ lĩnh tất nhiên đè lên vai anh, đôi khi Dịch Hoằng muốn giải thoát cho những người ngoài kia và cả cho mình, nhưng họ biết làm lại từ đâu. Một thằng con trai học hết cấp hai ở trong xã hội này có thể làm được cái gì, với cả sự săn sóc của đại ca hơn hai mươi năm nói bỏ sao có thể bỏ.

Lâm Hạ chăm chú nhìn anh không chớp mắt, đến cả Hàn Hiểu ngồi đó từ bao giờ cô cũng không biết, những suy nghĩ cư quanh quẩn trong đầu làm cô khó chịu. Nhìn theo ánh mắt của Lâm Hạ, Hàn hiểu nhìn thấy một chàng trai phải gọi là cực phẩm nhưng đậm chất bụi đời, cô không thích cho lắm. Đẹp nhưng là dân xã hội cô cũng không muốn Lâm Hạ bước vào, Lâm Hạ nên thuộc về một thế giới thanh thuần mà trong sáng, lấy một người chồng tương lai như ba Lâm Hạo, đó là ước mong của tất cả mọi người trong gia đình.

"Lâm Hạ, cậu nhìn gì vậy"

"Không có đâu, mà này Hàn Hiểu, hôm qua mình suýt nữa bị ba mắng, may là chạy kịp"

"Mình xin lỗi, lần sau mình thề sẽ không vì ham chơi mà bỏ rơi bạn nữa, được không"

Cuộc nói chuyện tám với Hàn Hiểu khiến Lâm Hạ bớt suy nghĩ lung tung về con người kì lạ kia, cô lại trở về cuộc sống hàng ngày vô lo vô nghĩ. Buổi tối có một tiết học ở trung tâm Anh ngữ, nhìn đồng hồ đã là ba giờ chiều, bây giờ về nhà cũng không có ai, cô đành ngồi lại quán trà sữa mà ôn bài. Trong một góc khuất, ánh mắt Dịch Hoẵng thi thoảng lướt qua cô gái có cái cổ trắng ngần và mái tóc dài thướt tha kia, trong lòng rộn lên cảm giác khó tả.

Bước vào trung tâm đã đông nghịt người học, Lâm Hạ khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, không để ý bên cạnh là một chàng trai chạc tuổi có vẻ lưu manh ngổ ngáo. Suốt một buổi học chịu sự trêu ghẹo của tên đó mà Lâm Hạ muốn phát hỏa, nhưng sự nhẫn nhịn được rèn luyện từ bé, cô không hể đánh mất đi được. Hết giật tóc rồi lại nhai kẹo, tên chướng mắt này thật làm con người khác ngứa mắt, bản thân đúng đậm chất với biệt danh vô ý thức. Nhìn xung quanh Lâm Hạ thấy có gì đó khác khác, dường như chẳng ai muốn lên tiếng giúp cô trước hành động càn rỡ của tên đầu húi cua này, bọn họ tại sao lại sợ như thế.

Tan học là chín giờ tối, Lâm Hạ dong chiếc xe đạp điện chuẩn bị đi về thì bất chợt bị ai đó kéo lại, nhìn ra mới biết lại là tên vô lại kia. Hắn đi cùng một đám năm tên lêu lổng, ăn mặc quần áo chỗ thì màu mè, chỗ thì rách te tua, cô chẳng hiểu cái này được gọi là mốt gì, của hãng nào nữa. D ặn xuống bụng cơn tức giận, cô hỏi:

"Mấy bạn có chuyện gì sao. Mình phải về nhà rồi"

"Ê, bạn xinh đẹp, về sớm làm gì, cùng mình đi chơi tí đi"

Học sinh khác cùng thầy giáo đã về hết, đoạn đường vắng bóng này chỉ còn lại Lâm Hạ với tên vô sỉ trước mặt, lòng cô run lên sợ hãi không thôi. Trong đầu hiện lên những cảnh đã xem trên thời sự an ninh quốc phòng về những sự việc hiếp dâm tập thể, giết người mổ bụng, đôi chân Lâm Hạ như nhũn ra không đứng vững. Tên cầm đầu nhăn nhở cười hở hàm răng không được đẹp cho lắm, đôi tay ngăm đen vuốt lên khuôn mặt hồng hào mà kích thích, bắt lấy tay cô kéo vào một chiếc nhà hoang gần đó. Lần này Lâm Hạ thật sự khóc nức lên, cô phải làm sao bây giờ, làm sao đây. Chân tay bị kìm chặt, chúng đẩy cô nằm ngã xuống nền đất đã bốc mùi ẩm mốc, chiếc áo nhanh chóng bị kéo đứt, cô dãy dụa không thôi nhưng tất cả mọi thứ đều trở nên vô dụng. Cô chỉ biết khóc, biết thầm gọi trong đầu "Ba đâu rồi, tại sao?"

Trong lúc tuyệt vọng nhất, một bóng đen lao vào đám người đó đánh đấm, Lâm Hạ nhìn ra được là anh ấy, anh lái xe hôm qua. Trước khung cảnh hỗn độn, cô sợ hãi ngồi lùi vào một góc mà run bần bật. Cho dù mạnh mẽ đến đâu bản thân cô cũng chỉ là một cô gái, chưa bao giờ cô bị đối xử như hôm nay, sự xuất hiện của anh như một vị thần mà thượng đế ban cho vậy. Luống cuống cầm lấy điện thoại gọi cho ba, Lâm Hạ khóc nưc nở không thành tiếng kêu cứu, kể việc mình gặp phải mà không hề biết phía bên kia, cả cục công an đang bị người bố đáng kính của mình gào lên như muốn lật đổ. Lâm Hạo khi nhận được điện thoại của con gái thì lo lắng không thôi, đứa con gái ông nâng niu như ngọc lại bị những kể cặn bã của xã hội dở trò, may mắn sao đã có người cứu nó, chỉ là khi đến nơi chỉ còn Lâm Hạ và một đám bị đánh tơi bời trói lại một góc.

Bình luận​

 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back