Vụ Án Liên Hoàn Ở Đại Học V: Bản Án Từ Trái Tim Tan Vỡ
Thể loại: Trinh thám, phá án
Tác giả: Mây mây 09
Số chương 8
Văn án: Học kỳ mới tại Đại học V bắt đầu trong một bầu không khí lạ thường. Trên các bảng thông báo, trong nhà vệ sinh, thậm chí là nguệch ngoạc trên cát ở sân vận động, xuất hiện những dòng chữ kỳ bí được khắc nguệch ngoạc bằng một dụng cụ sắc, như một lời tiên tri rùng rợn. Mọi người đều cho đó là trò đùa ác ý của ai đó, cho đến khi vụ án đầu tiên xảy ra. Đây chính là bản án của một người cha dành cho những kẻ đã dồn con gái của ông vào đường cùng.
Cam kết: Hoàn thành truyện, chịu mọi tránh nghiệm về truyện của mình.
Phần đầu: Những Lời Tiên Tri Đẫm Máu đần được tái hiện
Liên, sinh viên năm cuối khoa Luật, được mệnh danh là "thần đồng tranh biện", với khả năng lật ngược mọi tình thế bằng trí tuệ siêu việt. Cậu được tìm thấy trong thư viện, sau một bàn sách cao ngất. Cơ thể ngồi đó, ngay ngắn trên ghế, nhưng phần đầu đã biến mất. Trên bàn, một tờ giấy được ghim chặt bằng một chiếc đinh"Ta sẽ lấy đi cái đầu của kẻ tinh ranh." Xung quanh cái xác là những vết máu lớn, ngấm vào những quyển sách. Quyển sách trong tay bị những ngón tay xuyên qua nhiều lớp. Chắc hẳn nạn nhân bị một người thân quen bất ngờ tấn tông nên không có bất cứ phọng bị nào. Lực xiết mạnh đến mức đôi tay của Liên chỉ kịp cấu mạnh vào quyển sách rồi tắc thở. Cảnh sát hoang mang không tìm thấy bất kỳ dấu vết vân tay hay manh mối nào. Hiện trường vụ án hoàn toàn sạch sẽ, chắc hẳn hung thủ đã tìm hiểu kỹ lưỡng về thói quen sinh hoạt của Liên và lên kế hoạch tỉ mỉ nhằm không để lại manh mối nào cho cảnh sát. Kẻ này hành động như một bóng ma nói chính xác hơn là một tên cực kỳ thông minh đến mức đáng sợ, sự tàn bạo giống như một con quỷ. Mọi lời khai đều dẫn tới bế tắc, trong camera đều không ghi được bất kì hình ảnh khác thường nào.
Sự Biến Mất Của Gương Mặt Hoàn Hảo
Trong khi vụ án đầu tiên vẫn chìm trong sự bế tắc của cảnh sát. Sự sợ hãi trong lòng các sinh viên chưa kịp lắng xuống thì Thảo, "bông hoa thép" của khoa Truyền thông, nổi tiếng với vẻ đẹp khiến người ta phải ngoái nhìn và cuộc sống đêm phóng túng, đã biến mất. Ba ngày sau, thi thể cô được phát hiện trong phòng tập kịch, đằng sau một tấm màn nhung. Khuôn mặt rực rỡ ấy đã bị lấy đi một cách hoàn hảo, để lại một mảng da thịt trống hoác. Thân thể bị treo lên và dược cố định bởi hai thanh gỗ lớn, trông như một tư thế quỳ lạy. Trên gương soi trong phòng, được viết bằng son môi của chính nạn nhân: "Khuôn mặt của kẻ phóng túng ta sẽ lấy nó đi." Sau khi nhận được báo án cảnh sát gần đó rất nhanh đã có mặt để phong tỏa hiện trường. Hiện trường vụ án lầnn này giống như vụ cách đấy vài hôm "hoàn toàn sạch sẽ".
Cảnh sát vẫn theo đúng quy trình lấy lời khai của các nhân chứng. Cùng với sự hợp sự hợp tác của bác Thanh quản lý ký túc, việc điều tra cũng như xác định kẻ khả nghi trở nên dễ dàng hơn.
Một cách rất "tình cờ", bác kể với trung tá Việt- người phụ trách điều tra - về việc "thấy giáo sư dạy quản lý đa phương tiện hay đi lang thang trong trường vào đêm khuya với vẻ mặt kỳ lạ."
Ban đầu đối tượng tình nghi được khoanh tròn vào những người bạn hay trốn ra ngoài chơi cùng với Thảo. Cảnh sát nhận thấy trong chuyện này còn nhiều khúc mắc nên đã cử người đến lấy lời khai của cả hai phía.
Theo lời khai của Linh một người bạn thân của Thảo, ba ngày trước họ đã hẹn nhau đi chơi ở một quán bar, nhưng đợi mãi mà Thảo không đến, họ gọi điện cũng không được. Đoán rằng cô ấy đã bị quản lý ký túc xá phát hiện rồi bị bắt viết bản tường trình rồi bắt trở lại phòng.
Bên phía thầy giáo dạy quản lý đa phương tiện người này cũng đã một vài lần gây khó dễ với Thảo thầy kiên quyết phủ định về những lời nó của quản lý ký túc cũng như phủ định lại những lời nói về việc gây khó dễ cho sinh viên
Cả hai phía đều đưa ra lời khai chứng minh bản thân vô tội, rằng họ không hề liên quan đến cái chết của Thảo. Nhưng họ hoàn toàn không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm.
Đôi Tay Tài Hoa Vĩnh Viễn Lặng Im
Áp lực đè nặng lên cảnh sát. Mọi người bắt đầu đồn đoán về một lời nguyền. Và rồi, Linh, cô nàng nghệ sĩ piano từng đoạt giải quốc tế, người được kỳ vọng sẽ trở thành huyền thoại, đã bị giết hại trong chính phòng nhạc của trường. Đôi bàn tay điêu luyện, có thể chạm đến những nốt nhạc của thiên đường, đã bị chặt đứt và thân thể đặt trang trọng trước phím đàn. Một bản nhạc được mở đến trang có tựa đề "Tay của kẻ đa tài." Vết thương chí mạng cũng giống như hai lầnn trước đều là bị xiết cổ đến chết. Nhưng trên cổ và các phím dàn xuất hiện các vết trầy xước
"Tại sao lần này hung thủ lại để cho nạn nhân cơ hộ phản kháng, là sự trỗi dậy của lương tâm hay chỉ muốn nạn nhân chịu thêm đau khổ nhiều hơn" đây là một câu hỏi lớn trong lòng cảnh sát.
Như những vụ án trước đó, cảnh sát không lấy được bất kỳ manh mối nào từ hiện trường vụ án xảy ra, giống như hung thủ xuất hiện từ không khí, gây án rồi biến mất vậy. Mọi chuyện vẫn phải làm theo quy trình, những ngày tiếp theo cảnh sát sẽ tăng cường túc trực ở trường để giám sát cũng như bảo vệ cho các sinh viên đang cực kỳ hoảng loạn. Nhiều sinh viên muốn rời ký túc về nhà, nhưng đều bị cảnh sát từ chối, nhằm ngăn cản hung thủ trong lúc hỗn loạn này mà trốn khỏi trường.
Những ngày hạ oi bức càng khiến cho không khí trong trường ngày càng trở nên vô cùng ngột ngạt. Những cơn mưa lớn bất chợt càng khiến không khí trở nên nặng nề.
Những vụ án liên tiếp xảy ra, trung tá Việt gằm giọng hỏi cấp dưới "việc điều tra thân thế, mối liên hệ giữa các nạn nhân đã có báo cáo chứa"
"Vẫn.. Vẫn chưa" anh chàng đi theo nói với vẻ không chắc chắn. Trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều vụ án tàn khốc tổ điều tra vẫn đang điều tra thông tin. Thông tin sẽ sớm được chuyển đến, nhưng ít nhất cũng là tối nay.
"Tăng tốc điều tra cho tôi" tôi muốn tất cả thông tin của họ từ lúc sinh ra đến giờ, hoàn cảnh gia đình, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trung ta Việt ngiêm mặt quát lớn.
Hùng, "ngựa chiến" của đội điền kinh, là nạn nhân tiếp theo. Cậu bị tấn công trên chính đường chạy mà cậu từng lập kỷ lục. Đôi chân săn chắc, biểu tượng cho tốc độ và sức mạnh, đã không còn thuộc về cậu. Tại hiện trường, một mảnh giấy nhỏ được nhét trong giày: "Chân của người chạy nhanh."
Sân vận động, nơi thường ngập tràn tiếng hò reo và nhịp chân của các vận động viên, giờ đây chìm trong một sự yên lặng đáng sợ. Dãy đèn cao áp chiếu xuống đường chạy màu đỏ tạo thành những vùng sáng lạnh lẽo xen kẽ những vệt tối dài ngoằn ngoèo như những cái bóng đang trườn mình. Ở làn chạy số 4, làn chạy yêu thích của Hùng, một hình thể bất động nằm sấp, cắt ngang vạch xuất phát trắng xóa.
Khi đội cảnh sát có mặt, họ chứng kiến một cảnh tượng vừa hỗn độn vừa có trật tự kỳ lạ. Hùng nằm sấp trên đường chạy, hai cánh tay duỗi ra phía trước như đang trong tư thế lao về đích. Thân thể cậu mặc bộ đồ tập màu xanh đen, đã ướt đẫm mồ hôi và sương đêm. Khu vực từ đầu gối trở xuống của cả hai chân là một mảng hỗn độn màu đỏ thẫm. Đôi chân - biểu tượng cho sức mạnh và tốc độ của cậu - đã biến mất. Vết cắt gọn gàng, dứt khoát đến rùng rợn, cho thấy hung thủ sử dụng một công cụ cực kỳ sắc bén và thao tác cực nhanh.
Điều khiến ai cũng lạnh sống lưng là đôi chân của Hùng đã biến mất. Chúng đã được cắt một cách có chủ đích. Nó giống như một sự sắp đặt mang tính biểu tượng: Cậu đã chạy đến đích đôi chân đã hoàn thành cuộc đua.
Một mảnh giấy nhàu nát, được nhét cẩn thận vào giữa dây giày của chiếc giày bên phải. Trên đó, dòng chữ được viết bằng một thứ mực đen bóng, lạnh lùng: "Chân của người chạy nhanh."
Hiện trường gần như không có một dấu vết đấu tranh nào. Có vẻ như Hùng đã bị tấn công một cách bất ngờ và nhanh chóng đến mức không kịp phản kháng. Một vài vệt máu kéo dài từ vị trí thi thể đến vạch đích, nhưng chúng mờ nhạt và rối loạn, khiến các nhà điều tra nghi ngờ đã được hung thủ xử lý. Một chiếc khăn thể thao màu trắng của Hùng bị vứt lại gần đó, nhưng không có dấu vết lạ.
Giữa lúc hỗn loạn, hình ảnh của bác Thanh - quản lý ký túc xá - trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết. Bác là người luôn có mặt đầu tiên để an ủi các sinh viên hoảng loạn, pha trà cho các nhân viên cảnh sát làm việc thâu đêm, và nhiệt tình cung cấp mọi thông tin về thói quen, lịch trình của các nạn nhân. Bác thậm chí còn đưa ra giả thuyết: "Có lẽ hung thủ là người am hiểu trường ta, biết rõ mọi lối đi nhỏ. Tôi sẽ cung cấp sơ đồ ký túc xá cho các anh." Sự nhiệt tình và chu đáo của bác khiến không một ai, kể cả vị trưởng phòng điều tra dày dạn kinh nghiệm, nghi ngờ. Bác Thanh trở thành cánh tay phải đắc lực, một điểm sáng của sự ấm áp giữa vùng tối của cái ác.