- Xu
- 766,462,928
2096
66
Bài thơ Tự thú của Hữu Thỉnh là tiếng nói chân thành, đau đáu của một tâm hồn từng trải qua những rung động sâu sắc của tình yêu, để rồi đối diện với chính mình trong nỗi cô đơn, hoài niệm và tiếc nuối. Tựa như một lời tâm sự hơn là lời thơ, tác phẩm mở ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà thấm đẫm suy tư: "Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu / Cây đổ về nơi không có vết rìu". Hữu Thỉnh dùng hình ảnh đầy ẩn dụ để nói về sự tổn thương đến từ những người mà ta không hề phòng bị – những người từng được ta yêu thương nhất.
Từng khổ thơ sau là một lớp cảm xúc nối tiếp: từ day dứt, đau lòng, cho đến lặng lẽ chấp nhận. Nhà thơ không oán trách, chỉ "tự thú" với chính mình, với cuộc đời và với những kỷ niệm đã qua. Ở đó, tình yêu vừa là hạnh phúc vừa là vết thương, khiến người trong cuộc "yêu mình tan nát bởi mình ơi". Giọng thơ trầm buồn nhưng không bi lụy, là sự chiêm nghiệm của một người từng đi qua mất mát và vẫn còn đủ dịu dàng để nhớ, để thương.
Tự thú vì thế không chỉ là lời bộc bạch của riêng Hữu Thỉnh mà còn là tiếng lòng chung của những ai từng yêu, từng lỡ, từng đau, và vẫn giữ trong tim một góc trời để "hoa sữa ngọt ngào của ngày xưa cũ" mãi còn vương vấn.
Tự Thú
Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu
Cây đổ về nơi không có vết rìu
Ôi, hoa tặng chiều nay ai giẫm nát
Mưa dập vỡ trên đường anh trở gót
Người yêu thơ chết vì những đòn văn
Người say biển bị dập vùi trong sóng
Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi.
Biết nói gì khi em xa anh quá
Gió nơi em đâu phải gió giao mùa
Trong một ngày anh se se lạnh
Em nghiêng mình chào đón ngày mưa
Biết nói gì khi hai ta xa nhau
Khoảng trời xanh bao năm rồi vẫn thế
Vầng trăng xưa dường hao đi một nửa
Hai khoảng trời hai trái tim xa
Biết nói gì với những ngày tháng qua
Nếu chỉ nhớ thôi hình như chưa đủ
Hoa sữa ngọt ngào của ngày xưa cũ
Còn đến giờ vương vất mãi đâu đây
Biết nói gì khi anh xa vòng tay
Sau một đêm bỗng trở thành kỷ niệm
Giữa hai ta ai là người lỗi hẹn
Để bây giờ ta gọi nhau cố nhân?
Hữu Thỉnh
Từng khổ thơ sau là một lớp cảm xúc nối tiếp: từ day dứt, đau lòng, cho đến lặng lẽ chấp nhận. Nhà thơ không oán trách, chỉ "tự thú" với chính mình, với cuộc đời và với những kỷ niệm đã qua. Ở đó, tình yêu vừa là hạnh phúc vừa là vết thương, khiến người trong cuộc "yêu mình tan nát bởi mình ơi". Giọng thơ trầm buồn nhưng không bi lụy, là sự chiêm nghiệm của một người từng đi qua mất mát và vẫn còn đủ dịu dàng để nhớ, để thương.
Tự thú vì thế không chỉ là lời bộc bạch của riêng Hữu Thỉnh mà còn là tiếng lòng chung của những ai từng yêu, từng lỡ, từng đau, và vẫn giữ trong tim một góc trời để "hoa sữa ngọt ngào của ngày xưa cũ" mãi còn vương vấn.
Tự Thú
Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu
Cây đổ về nơi không có vết rìu
Ôi, hoa tặng chiều nay ai giẫm nát
Mưa dập vỡ trên đường anh trở gót
Người yêu thơ chết vì những đòn văn
Người say biển bị dập vùi trong sóng
Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi.
Biết nói gì khi em xa anh quá
Gió nơi em đâu phải gió giao mùa
Trong một ngày anh se se lạnh
Em nghiêng mình chào đón ngày mưa
Biết nói gì khi hai ta xa nhau
Khoảng trời xanh bao năm rồi vẫn thế
Vầng trăng xưa dường hao đi một nửa
Hai khoảng trời hai trái tim xa
Biết nói gì với những ngày tháng qua
Nếu chỉ nhớ thôi hình như chưa đủ
Hoa sữa ngọt ngào của ngày xưa cũ
Còn đến giờ vương vất mãi đâu đây
Biết nói gì khi anh xa vòng tay
Sau một đêm bỗng trở thành kỷ niệm
Giữa hai ta ai là người lỗi hẹn
Để bây giờ ta gọi nhau cố nhân?
Hữu Thỉnh
Chỉnh sửa cuối:

