Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu Cây đổ về nơi không có vết rìu Ôi, hoa tặng chiều nay ai giẫm nát Mưa dập vỡ trên đường anh trở gót Người yêu thơ chết vì những đòn văn Người say biển bị dập vùi trong sóng Người khao khát ngã vì roi mơ mộng Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi. Biết nói gì khi em xa anh quá Gió nơi em đâu phải gió giao mùa Trong một ngày anh se se lạnh Em nghiêng mình chào đón ngày mưa Biết nói gì khi hai ta xa nhau Khoảng trời xanh bao năm rồi vẫn thế Vầng trăng xưa dường hao đi một nửa Hai khoảng trời hai trái tim xa Biết nói gì với những ngày tháng qua Nếu chỉ nhớ thôi hình như chưa đủ Hoa sữa ngọt ngào của ngày xưa cũ Còn đến giờ vương vất mãi đâu đây Biết nói gì khi anh xa vòng tay Sau một đêm bỗng trở thành kỷ niệm Giữa hai ta ai là người lỗi hẹn Để bây giờ ta gọi nhau cố nhân? Hữu Thỉnh