Bạn được nguyenThu... mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
672 ❤︎ Bài viết: 185 Tìm chủ đề
147 0
Kiếm tiền
Phước Dương đã kiếm được 1470 đ
Cánh cửa hạnh phúc chỉ khép hờ

Tác giả: Dương

Thể loại: Truyện ngắn

Có những lúc, hạnh phúc tưởng như rời xa, để lại trong ta chỉ là khoảng trống chông chênh. Nhưng đôi khi, cánh cửa ấy không hẳn khép lại.. Nó chỉ khép hờ, chờ ta dũng cảm mở ra.

54857819241_72d41c3919_o.png

Bé My sốt cao, hơn 38 độ. Đưa con đi khám bác sĩ về, đã uống một lần thuốc nhưng vẫn chưa thấy hạ sốt. Khanh nhìn con, lòng rối bời. Con bé nằm nghiêng, mắt lim dim, nhịp thở nặng nhọc, tiếng khò khè khá to. Vỗ nhẹ lên người con, nàng rơi nước mắt.

Bé My cựa mình, nói mớ, "Mẹ". Khanh nhìn đồng hồ, con uống thuốc đã hai tiếng rồi. Nàng lấy máy đo thân nhiệt ấn trên trán con, vẫn hơn 38 độ. Con sốt cao quá. Khanh soạn nhanh đồ của con nhét vào túi xách, bế con gái lên. Bé My vặn người, khóc. Nàng ôm con, thủ thỉ: "Mẹ đưa con đi bệnh viện. Đừng sợ, có mẹ đây. My của mẹ ngoan lắm mà."

* * *

Căn phòng bệnh viện ngập mùi thuốc và mùi tanh nhẹ từ toilet. Chỉ có hai mẹ con, giường bệnh bên cạnh vừa xuất viện, chưa kịp trải lại ga trắng. Khanh ngồi trên mép ghế nhựa, hai tay đan chặt vào nhau, mắt không rời cô con gái nhỏ. Bé My đang ngủ một cách khó nhọc trên giường bệnh sau khi được bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc. Sốt đã hạ xuống còn 36 độ. Lồng ngực con phập phồng không đều.

Ánh mắt Khanh lướt trên gương mặt nhỏ bé của con, đôi má ửng đỏ vì sốt, hàng mi khẽ rung. Con bé trông thật mong manh, khác hẳn với hình ảnh một đứa trẻ hiếu động ngày thường. Trong những khoảnh khắc như thế này, nàng cảm nhận được sự yếu đuối của chính mình. Nàng luôn tự hào về sự mạnh mẽ. Nhưng ở đây, trong căn phòng tĩnh lặng này, chỉ có tiếng rè rè từ ngọn đèn neon tới tuổi và nhịp thở nặng nhọc của con gái, nàng chỉ là một người mẹ, nhỏ nhắn, lo lắng, sợ hãi, và cô độc.

Khanh đưa tay vuốt một lọn tóc ướt mồ hôi trên trán bé My. Bất chợt, nàng nhớ đến Khương. Khương có thói quen vuốt tóc con gái như thế. Hễ ở gần con, lúc bé My té ngã trầy xước đầu gối, khi con đang ngồi học bài, hay gặp ác mộng, giật mình khóc thét, anh đều nhẹ nhàng dùng cả hai bàn tay vuốt tóc con. Khương yêu con gái một cách từ tốn, ân cần. Khanh bỗng nhận ra, đã lâu lắm rồi nàng không nghĩ về anh.

Vậy mà giờ đây, khi bé My nằm đó, nhỏ bé và yếu ớt, Khanh không thể lừa dối bản thân thêm nữa. Nàng không hề mạnh mẽ như vẻ bên ngoài. Nàng cần anh, nhưng không phải Khương của hiện tại, vì anh đã có một cuộc sống mới, mà là Khương của những ngày xưa cũ, người từng lặng lẽ đứng sau nàng, chiều chuộng nàng, chấp nhận nàng, cho đến khi anh không thể chịu đựng thêm được nữa thì buông.

* * *

Khanh chưa bao giờ nghĩ mình là người yếu đuối. Thậm chí, nàng từng thấy rằng mình rất mạnh mẽ, hơi nam tính. Là con gái lớn trong một gia đình không mấy khá giả, lại có đến bốn đứa em nên từ nhỏ, nàng đã học cách gánh vác, từ việc chăm sóc các em đến việc hỗ trợ mẹ cha. Sự cứng cỏi ấy theo nàng lớn lên, trưởng thành, vào đời, vào công việc, và cả vào hôn nhân. Khanh gặp Khương khi vào cấp ba. Anh từng nói rất thích sự thẳng thắn của nàng, thích cách nàng luôn biết mình muốn gì, cần gì. Còn Khanh, nàng yêu sự dịu dàng, đôi lúc hơi mềm mỏng của anh. Họ như hai thái cực nhưng lại hút vào nhau.

Họ cưới nhau sau khi ai cũng có một công việc ổn định. Hôn nhân của họ thật đẹp khi cùng đi qua gần mười năm gian khó của tuổi trẻ. Họ nhanh chóng mua được một căn nhà, sắm được xe và đón con gái đầu lòng. Nhưng rồi, như một vết nứt nhỏ trên mặt kính, những bất đồng bắt đầu xuất hiện, âm thầm nhưng liên tục, không thể dừng lại. Khanh mang cả sự quyết đoán từ công việc về nhà. Là trưởng phòng marketing của một công ty môi giới địa ốc lớn, nàng quen với việc mọi thứ phải đúng kế hoạch, đúng quy trình. Nàng muốn ngôi nhà của mình cũng gọn gàng, trật tự như văn phòng. Song nàng không nhận ra, chính sự kiểm soát ấy đã khiến Khương cảm thấy ngột ngạt.

Có lần, Khanh nói như hét lên khi Khương mang vào nhà đôi giày dính chút bùn đất do vừa đi bộ qua con hẻm sình lầy sau mưa:

"Anh có còn con nít đâu mà em nói hoài không nghe? Em mới vừa lau nhà đó mà anh đã làm dơ rồi."

Khương cười giả lả:

"Không sao, lát anh lau lại cho."

Khanh xua tay:

"Thôi đi! Thôi đi! Anh lau rồi em phải lau lại cũng như không. Anh làm ơn dùm em."

Khương đứng nhìn thái độ giận dữ của vợ một chút rồi vội cởi giày, lên phòng.

Lần khác, Khương mời mấy người đồng nghiệp về nhà ăn uống. Tan bữa nhậu, do say quá, mà trời đã khuya nên một người ở lại. Sáng dậy, Khanh thấy cảnh khách nằm dài trên sofa, dưới sàn lon bia tứ tung, thức ăn thừa vung vãi thì bực lắm. Do phải đi làm sớm nên nàng chỉ lắc đầu. Đến chiều, về đến nhà, thấy Khương là Khanh nổi cơn lôi đình, giọng gắt gỏng:

"Em đề nghị anh, từ nay trở đi không được mời ai về nhà nhậu nhẹt nữa! Lúc sớm, em rất chướng mắt khi thấy bạn anh nằm dài giữa phòng khách."

Khương hơi khựng lại nhưng không nói gì. Có lẽ bởi anh vốn không nói nhiều, lại không có phản ứng ra ngoài nên Khanh không cảm nhận được sự mệt mỏi trong ánh mắt anh. Càng lúc Khanh càng tỏ thái độ hung dữ trước mặt chồng. Nàng gần như nhắc nhở chồng mỗi ngày, ngay cả những thứ nhỏ nhặt. Chẳng hạn như việc anh quên đóng cửa ban công sau khi ra hút thuốc, hay vứt quần áo bẩn trên ghế thay vì trong sọt giặt. Với nàng, đó chỉ là cách để giữ mọi thứ ngăn nắp, để cuộc sống tốt hơn. Tuy nhiên với Khương, những lời cằn nhằn không ngừng khiến anh cảm thấy mình không đủ tốt trong mắt vợ. Anh dần trở nên xa cách, ít nói hơn; và Khanh, với bản tính mạnh mẽ của mình, nàng cũng không nhận ra khoảng cách ấy đang lớn dần.

Khoảng cách ấy khiến Khương đi sớm về khuya nhiều hơn. Song, điều đó không giúp Khanh nhìn ra vấn đề, mà trái lại, nàng thể hiện thái độ bực bội nhiều hơn, tiếng chì tiếng bấc cũng nặng nề hơn. Nàng càng nói, anh càng im lặng. Cho đến một ngày, nàng phát hiện trên chiếc áo sơ mi trắng Khương mặc đi làm có mùi nước hoa nữ. Khanh có vặn hỏi. Khương bảo rằng đi ăn trưa, ngồi gần một nữ đồng nghiệp. Hôm khác anh lại nói đi chung xe taxi với sếp nữ. Lúc đầu còn ngờ vực nhưng Khanh hiểu chồng nên không quan tâm nữa. Bởi theo nàng, Khương không biết nói dối. Từ lúc quen nhau đến giờ, nàng nhận thấy anh chưa từng giấu mình điều gì. Tuy nhiên, Khanh không đủ thông minh để nhận ra mùi nước hoa lưu lại trên những chiếc áo Khương mặc chỉ là từ một người. Và cái mùi hương ấy ngày càng nồng nàn hơn.

Bởi Khương đã tìm được một người mới, biết chiều chuộng, nhẹ nhàng với anh. Bắt đầu từ những cái va chạm nhỏ, dần dần, mối quan hệ đó xích lại gần hơn và vòng tay Khương cũng rộng mở hơn. Người mới của Khương là một cô bạn học thời đại học với anh. Hai người tình cờ gặp lại, chuyện trò lâu trở thành tâm sự, chia sẻ, để rồi kết dính với nhau từ khi nào chính Khương cũng không rõ. Ở bên người phụ nữ mới này, Khương cảm thấy mình được tôn trọng, mình được là một người đàn ông độc lập, không phải lệ thuộc, không chịu sự chỉ huy của ai. Và anh đưa ra sự lựa chọn của mình, dù rất khó khăn và nhiều trăn trở.

Vào một buổi tối mưa bão, khi Khương đề nghị ly hôn, Khanh đón nhận nó với một sự lạnh lùng đến chính nàng cũng bất ngờ. Vợ chồng nàng đã lâu rồi không ngủ chung, không có những cử chỉ âu yếm nhau, không còn quan tâm đến cảm xúc của nhau. Mọi thứ đã dần trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Có lẽ vì thế mà Khanh nhận thấy không có Khương, mọi thứ vẫn cứ diễn ra, mọi thứ vẫn bình thường. "Nếu anh đã muốn thế, thì cứ làm theo ý anh." - nàng nói. Sau này nhớ lại, Khanh không hiểu tại sao lúc ấy nàng lại có thể vô cảm như thể đang giải quyết một hợp đồng công việc. Có lẽ nàng nghĩ, nếu Khương không còn muốn ở lại, thì níu kéo cũng vô ích. Nàng tin mình đủ mạnh để đối mặt với tất cả.

Thế nhưng, nàng đã sai. Sai lầm lớn nhất của nàng không phải là để Khương ra đi, mà là không nhận ra rằng chính sự cứng cỏi của mình đã đẩy anh ra xa. Khương rời đi, để lại tất cả tài sản cho mẹ con Khanh.

Những ngày đầu sau ly hôn, Khanh lao vào công việc, lấy sự bận rộn lấp đầy khoảng trống mà Khương để lại. Nàng gửi bé My cho ông bà ngoại, rời công ty rất muộn, tham gia các buổi tiệc tùng, cười nói với đồng nghiệp, và giữ cho mình một vẻ ngoài tỉnh táo và hoàn hảo. Chỉ đến lúc về đến nhà, nàng mới cảm thấy đầu mình trống rỗng. Nàng ngồi thẩn thờ người trên sofa, nhìn quanh căn nhà vắng lặng. Nàng nhớ những buổi tối Khương bế bé My vào lòng, vuốt tóc con, trò chuyện với con, chơi đùa với con trong khi nàng bận rộn kiểm tra email, trả lời điện thoại, gọi cho nhân viên dặn dò điều này, ra lệnh cho nhân viên khác điều kia. Khanh nhớ cả cách anh đặt một cốc trà nóng hương hoa nhài mà nàng yêu thích lên bàn khi nàng làm việc muộn, cùng cái vuốt nhẹ lên đầu, giọng đầy tình cảm: "Đừng thức khuya quá. Ngủ sớm đi em."

* * *

Bé My trở mình trên giường, kéo Khanh trở lại với thực tại. Nàng đứng dậy, sờ tay lên trán con kiểm tra nhiệt độ, sau đó chỉnh lại tấm chăn mỏng đắp trên người con, rồi bước đến cửa sổ. Bên ngoài, thành phố vẫn đang sống động dù màn đêm đã phủ kín, tiếng xe cộ vun vút bên ngoài. Nàng nhìn đồng hồ trên tường, hơn tám giờ tối.

Tự dưng, Khanh cảm giác mình cô đơn và đáng thương. Nàng lấy điện thoại, ngón tay run run lướt qua danh bạ, dừng lại ở cái tên "Anh Khương". Ở vị trí ấy, ngày xưa là "Chồng yêu". Đã rất lâu rồi nàng không nghe tiếng Khương qua loa điện thoại. Nàng do dự, tim đập nhanh, phân vân không biết mình nên gọi cho anh không. Liệu như thế có là phiền đến anh không? Nhưng rồi nàng gọi. Nàng gọi cho Khương vì bé My. Nàng muốn Khương biết tình hình của con bé, muốn anh quan tâm đến con. Đó là nàng nghĩ thế, chứ thật tâm, nàng cũng muốn gặp Khương. Không để làm gì, chỉ là muốn nhìn thấy người đàn ông từng rất thân thương với nàng. Khương có thay đổi nhiều không? Có già hơn không? Còn hút thuốc lá nhiều như trước không? Căn bệnh đau dạ dày đã đỡ chưa? Cuộc sống của anh hiện nay thế nào?

Khương đến nhanh hơn Khanh nghĩ. Anh bước vào phòng bệnh, khẽ gật đầu chào nàng rồi ngồi xuống bên con, hỏi nhanh về sức khỏe của con gái. Bé My vẫn đang ngủ say, nhịp thở trở lại bình thường, cơn sốt đã giảm nhiều. Bàn tay Khương đưa lên má con, chạm nhẹ nhàng như sợ con đau. Khanh đứng một góc, quan sát anh. Anh vẫn là Khương của ngày xưa, người cha dịu dàng, người đàn ông mà nàng từng yêu, từng trân trọng. Thế mà bây giờ, anh không còn là của nàng. Khanh cảm nhận một nỗi đau âm ỉ len lỏi trong lòng khi anh gọi điện về cho vợ mới, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm. Nàng nhận ra, anh đã tìm được hạnh phúc mà nàng không thể cho anh.

Mười giờ đêm. Khương đứng lên, cuối xuống hôn lên trán bé My. Con bé vẫn đang say ngủ. Anh quay sang Khanh, nói:

"Bây giờ anh về. Sáng mai sẽ ghé qua. Có chuyện gì thì gọi anh nhé."

Khanh gật đầu. Khương vẫn quyến luyến con gái, nắm bàn tay nhỏ xinh của bé My, hôn nhẹ lên đó. Trước khi Khương rời đi, Khanh lấy hết can đảm để nói một câu mà nàng chưa từng nghĩ mình sẽ nói:

"Khương.. Cho em ôm anh một lần, được không?"

Giọng nàng nhỏ, gần như lạc đi trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh. Khương nhìn nàng, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chủ động đến sát, vòng tay ôm lấy Khanh. Vòng tay của anh vẫn ấm áp, vẫn quen thuộc, nhưng nó không còn thuộc về Khanh.

Khanh tựa đầu vào vai anh, cố giữ bình tĩnh. Nhưng cảm xúc trào dâng, không kìm được nữa, nước mắt nàng rơi xuống, nóng hổi. Nàng cố giấu đi, đưa tay quệt vội, không muốn Khương nhìn thấy một Mai Khanh yếu đuối, không còn là người phụ nữ lý trí, cứng cỏi như anh từng biết.

Khanh đứng ở cửa phòng bệnh nhìn theo bóng lưng Khương khuất dần sau hành lang vắng lặng. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn một chút. Nàng quay vào. Khi ngồi xuống bên bé My, Khanh phát hiện mình chưa đóng kín cửa phòng bệnh. Nàng nhìn chăm chăm vào cánh cửa chỉ khép hờ. Bất giác, nàng hiểu, cánh cửa hạnh phúc của nàng chưa đóng lại hoàn toàn. Nó chỉ khép hờ, chờ nàng bước qua.

* * *

Sau ngày đó, Khanh bắt đầu tập nhìn lại chính mình. Nàng tham gia một lớp yoga, không phải để giữ dáng, mà để tìm lại sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Nàng học cách lắng nghe bé My nhiều hơn, kiên nhẫn hơn với những câu hỏi ngây ngô của con, và nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi chỉ là những phút giây giản dị bên con gái. Nàng vẫn xinh đẹp, vẫn tài năng, nhưng không còn che giấu sự yếu đuối của mình nữa.

Một buổi chiều Chủ nhật, khi đưa bé My đi chơi công viên gần nhà, Khanh ngồi trên ghế đá, nhìn con bé đang chơi cùng những đứa trẻ khác. Thỉnh thoảng, bé My đứng từ xa, gọi lớn: "Mẹ ơi!" rồi đưa tay vẫy vẫy. Khanh đưa tay vẫy lại con. Nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười.
 
2,455 ❤︎ Bài viết: 932 Tìm chủ đề
Cánh cửa hạnh phúc chỉ khép hờ

Tác giả: Dương

Thể loại: Truyện ngắn


Có những lúc, hạnh phúc tưởng như rời xa, để lại trong ta chỉ là khoảng trống chông chênh. Nhưng đôi khi, cánh cửa ấy không hẳn khép lại.. Nó chỉ khép hờ, chờ ta dũng cảm mở ra.

54857819241_72d41c3919_o.png

Bé My sốt cao, hơn 38 độ. Đưa con đi khám bác sĩ về, đã uống một lần thuốc nhưng vẫn chưa thấy hạ sốt. Khanh nhìn con, lòng rối bời. Con bé nằm nghiêng, mắt lim dim, nhịp thở nặng nhọc, tiếng khò khè khá to. Vỗ nhẹ lên người con, nàng rơi nước mắt.

Bé My cựa mình, nói mớ, "Mẹ". Khanh nhìn đồng hồ, con uống thuốc đã hai tiếng rồi. Nàng lấy máy đo thân nhiệt ấn trên trán con, vẫn hơn 38 độ. Con sốt cao quá. Khanh soạn nhanh đồ của con nhét vào túi xách, bế con gái lên. Bé My vặn người, khóc. Nàng ôm con, thủ thỉ: "Mẹ đưa con đi bệnh viện. Đừng sợ, có mẹ đây. My của mẹ ngoan lắm mà."

* * *

Căn phòng bệnh viện ngập mùi thuốc và mùi tanh nhẹ từ toilet. Chỉ có hai mẹ con, giường bệnh bên cạnh vừa xuất viện, chưa kịp trải lại ga trắng. Khanh ngồi trên mép ghế nhựa, hai tay đan chặt vào nhau, mắt không rời cô con gái nhỏ. Bé My đang ngủ một cách khó nhọc trên giường bệnh sau khi được bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc. Sốt đã hạ xuống còn 36 độ. Lồng ngực con phập phồng không đều.

Ánh mắt Khanh lướt trên gương mặt nhỏ bé của con, đôi má ửng đỏ vì sốt, hàng mi khẽ rung. Con bé trông thật mong manh, khác hẳn với hình ảnh một đứa trẻ hiếu động ngày thường. Trong những khoảnh khắc như thế này, nàng cảm nhận được sự yếu đuối của chính mình. Nàng luôn tự hào về sự mạnh mẽ. Nhưng ở đây, trong căn phòng tĩnh lặng này, chỉ có tiếng rè rè từ ngọn đèn neon tới tuổi và nhịp thở nặng nhọc của con gái, nàng chỉ là một người mẹ, nhỏ nhắn, lo lắng, sợ hãi, và cô độc.

Khanh đưa tay vuốt một lọn tóc ướt mồ hôi trên trán bé My. Bất chợt, nàng nhớ đến Khương. Khương có thói quen vuốt tóc con gái như thế. Hễ ở gần con, lúc bé My té ngã trầy xước đầu gối, khi con đang ngồi học bài, hay gặp ác mộng, giật mình khóc thét, anh đều nhẹ nhàng dùng cả hai bàn tay vuốt tóc con. Khương yêu con gái một cách từ tốn, ân cần. Khanh bỗng nhận ra, đã lâu lắm rồi nàng không nghĩ về anh.

Vậy mà giờ đây, khi bé My nằm đó, nhỏ bé và yếu ớt, Khanh không thể lừa dối bản thân thêm nữa. Nàng không hề mạnh mẽ như vẻ bên ngoài. Nàng cần anh, nhưng không phải Khương của hiện tại, vì anh đã có một cuộc sống mới, mà là Khương của những ngày xưa cũ, người từng lặng lẽ đứng sau nàng, chiều chuộng nàng, chấp nhận nàng, cho đến khi anh không thể chịu đựng thêm được nữa thì buông.

* * *

Khanh chưa bao giờ nghĩ mình là người yếu đuối. Thậm chí, nàng từng thấy rằng mình rất mạnh mẽ, hơi nam tính. Là con gái lớn trong một gia đình không mấy khá giả, lại có đến bốn đứa em nên từ nhỏ, nàng đã học cách gánh vác, từ việc chăm sóc các em đến việc hỗ trợ mẹ cha. Sự cứng cỏi ấy theo nàng lớn lên, trưởng thành, vào đời, vào công việc, và cả vào hôn nhân. Khanh gặp Khương khi vào cấp ba. Anh từng nói rất thích sự thẳng thắn của nàng, thích cách nàng luôn biết mình muốn gì, cần gì. Còn Khanh, nàng yêu sự dịu dàng, đôi lúc hơi mềm mỏng của anh. Họ như hai thái cực nhưng lại hút vào nhau.

Họ cưới nhau sau khi ai cũng có một công việc ổn định. Hôn nhân của họ thật đẹp khi cùng đi qua gần mười năm gian khó của tuổi trẻ. Họ nhanh chóng mua được một căn nhà, sắm được xe và đón con gái đầu lòng. Nhưng rồi, như một vết nứt nhỏ trên mặt kính, những bất đồng bắt đầu xuất hiện, âm thầm nhưng liên tục, không thể dừng lại. Khanh mang cả sự quyết đoán từ công việc về nhà. Là trưởng phòng marketing của một công ty môi giới địa ốc lớn, nàng quen với việc mọi thứ phải đúng kế hoạch, đúng quy trình. Nàng muốn ngôi nhà của mình cũng gọn gàng, trật tự như văn phòng. Song nàng không nhận ra, chính sự kiểm soát ấy đã khiến Khương cảm thấy ngột ngạt.

Có lần, Khanh nói như hét lên khi Khương mang vào nhà đôi giày dính chút bùn đất do vừa đi bộ qua con hẻm sình lầy sau mưa:

"Anh có còn con nít đâu mà em nói hoài không nghe? Em mới vừa lau nhà đó mà anh đã làm dơ rồi."

Khương cười giả lả:

"Không sao, lát anh lau lại cho."

Khanh xua tay:

"Thôi đi! Thôi đi! Anh lau rồi em phải lau lại cũng như không. Anh làm ơn dùm em."

Khương đứng nhìn thái độ giận dữ của vợ một chút rồi vội cởi giày, lên phòng.

Lần khác, Khương mời mấy người đồng nghiệp về nhà ăn uống. Tan bữa nhậu, do say quá, mà trời đã khuya nên một người ở lại. Sáng dậy, Khanh thấy cảnh khách nằm dài trên sofa, dưới sàn lon bia tứ tung, thức ăn thừa vung vãi thì bực lắm. Do phải đi làm sớm nên nàng chỉ lắc đầu. Đến chiều, về đến nhà, thấy Khương là Khanh nổi cơn lôi đình, giọng gắt gỏng:

"Em đề nghị anh, từ nay trở đi không được mời ai về nhà nhậu nhẹt nữa! Lúc sớm, em rất chướng mắt khi thấy bạn anh nằm dài giữa phòng khách."

Khương hơi khựng lại nhưng không nói gì. Có lẽ bởi anh vốn không nói nhiều, lại không có phản ứng ra ngoài nên Khanh không cảm nhận được sự mệt mỏi trong ánh mắt anh. Càng lúc Khanh càng tỏ thái độ hung dữ trước mặt chồng. Nàng gần như nhắc nhở chồng mỗi ngày, ngay cả những thứ nhỏ nhặt. Chẳng hạn như việc anh quên đóng cửa ban công sau khi ra hút thuốc, hay vứt quần áo bẩn trên ghế thay vì trong sọt giặt. Với nàng, đó chỉ là cách để giữ mọi thứ ngăn nắp, để cuộc sống tốt hơn. Tuy nhiên với Khương, những lời cằn nhằn không ngừng khiến anh cảm thấy mình không đủ tốt trong mắt vợ. Anh dần trở nên xa cách, ít nói hơn; và Khanh, với bản tính mạnh mẽ của mình, nàng cũng không nhận ra khoảng cách ấy đang lớn dần.

Khoảng cách ấy khiến Khương đi sớm về khuya nhiều hơn. Song, điều đó không giúp Khanh nhìn ra vấn đề, mà trái lại, nàng thể hiện thái độ bực bội nhiều hơn, tiếng chì tiếng bấc cũng nặng nề hơn. Nàng càng nói, anh càng im lặng. Cho đến một ngày, nàng phát hiện trên chiếc áo sơ mi trắng Khương mặc đi làm có mùi nước hoa nữ. Khanh có vặn hỏi. Khương bảo rằng đi ăn trưa, ngồi gần một nữ đồng nghiệp. Hôm khác anh lại nói đi chung xe taxi với sếp nữ. Lúc đầu còn ngờ vực nhưng Khanh hiểu chồng nên không quan tâm nữa. Bởi theo nàng, Khương không biết nói dối. Từ lúc quen nhau đến giờ, nàng nhận thấy anh chưa từng giấu mình điều gì. Tuy nhiên, Khanh không đủ thông minh để nhận ra mùi nước hoa lưu lại trên những chiếc áo Khương mặc chỉ là từ một người. Và cái mùi hương ấy ngày càng nồng nàn hơn.

Bởi Khương đã tìm được một người mới, biết chiều chuộng, nhẹ nhàng với anh. Bắt đầu từ những cái va chạm nhỏ, dần dần, mối quan hệ đó xích lại gần hơn và vòng tay Khương cũng rộng mở hơn. Người mới của Khương là một cô bạn học thời đại học với anh. Hai người tình cờ gặp lại, chuyện trò lâu trở thành tâm sự, chia sẻ, để rồi kết dính với nhau từ khi nào chính Khương cũng không rõ. Ở bên người phụ nữ mới này, Khương cảm thấy mình được tôn trọng, mình được là một người đàn ông độc lập, không phải lệ thuộc, không chịu sự chỉ huy của ai. Và anh đưa ra sự lựa chọn của mình, dù rất khó khăn và nhiều trăn trở.

Vào một buổi tối mưa bão, khi Khương đề nghị ly hôn, Khanh đón nhận nó với một sự lạnh lùng đến chính nàng cũng bất ngờ. Vợ chồng nàng đã lâu rồi không ngủ chung, không có những cử chỉ âu yếm nhau, không còn quan tâm đến cảm xúc của nhau. Mọi thứ đã dần trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Có lẽ vì thế mà Khanh nhận thấy không có Khương, mọi thứ vẫn cứ diễn ra, mọi thứ vẫn bình thường. "Nếu anh đã muốn thế, thì cứ làm theo ý anh." - nàng nói. Sau này nhớ lại, Khanh không hiểu tại sao lúc ấy nàng lại có thể vô cảm như thể đang giải quyết một hợp đồng công việc. Có lẽ nàng nghĩ, nếu Khương không còn muốn ở lại, thì níu kéo cũng vô ích. Nàng tin mình đủ mạnh để đối mặt với tất cả.

Thế nhưng, nàng đã sai. Sai lầm lớn nhất của nàng không phải là để Khương ra đi, mà là không nhận ra rằng chính sự cứng cỏi của mình đã đẩy anh ra xa. Khương rời đi, để lại tất cả tài sản cho mẹ con Khanh.

Những ngày đầu sau ly hôn, Khanh lao vào công việc, lấy sự bận rộn lấp đầy khoảng trống mà Khương để lại. Nàng gửi bé My cho ông bà ngoại, rời công ty rất muộn, tham gia các buổi tiệc tùng, cười nói với đồng nghiệp, và giữ cho mình một vẻ ngoài tỉnh táo và hoàn hảo. Chỉ đến lúc về đến nhà, nàng mới cảm thấy đầu mình trống rỗng. Nàng ngồi thẩn thờ người trên sofa, nhìn quanh căn nhà vắng lặng. Nàng nhớ những buổi tối Khương bế bé My vào lòng, vuốt tóc con, trò chuyện với con, chơi đùa với con trong khi nàng bận rộn kiểm tra email, trả lời điện thoại, gọi cho nhân viên dặn dò điều này, ra lệnh cho nhân viên khác điều kia. Khanh nhớ cả cách anh đặt một cốc trà nóng hương hoa nhài mà nàng yêu thích lên bàn khi nàng làm việc muộn, cùng cái vuốt nhẹ lên đầu, giọng đầy tình cảm: "Đừng thức khuya quá. Ngủ sớm đi em."

* * *

Bé My trở mình trên giường, kéo Khanh trở lại với thực tại. Nàng đứng dậy, sờ tay lên trán con kiểm tra nhiệt độ, sau đó chỉnh lại tấm chăn mỏng đắp trên người con, rồi bước đến cửa sổ. Bên ngoài, thành phố vẫn đang sống động dù màn đêm đã phủ kín, tiếng xe cộ vun vút bên ngoài. Nàng nhìn đồng hồ trên tường, hơn tám giờ tối.

Tự dưng, Khanh cảm giác mình cô đơn và đáng thương. Nàng lấy điện thoại, ngón tay run run lướt qua danh bạ, dừng lại ở cái tên "Anh Khương". Ở vị trí ấy, ngày xưa là "Chồng yêu". Đã rất lâu rồi nàng không nghe tiếng Khương qua loa điện thoại. Nàng do dự, tim đập nhanh, phân vân không biết mình nên gọi cho anh không. Liệu như thế có là phiền đến anh không? Nhưng rồi nàng gọi. Nàng gọi cho Khương vì bé My. Nàng muốn Khương biết tình hình của con bé, muốn anh quan tâm đến con. Đó là nàng nghĩ thế, chứ thật tâm, nàng cũng muốn gặp Khương. Không để làm gì, chỉ là muốn nhìn thấy người đàn ông từng rất thân thương với nàng. Khương có thay đổi nhiều không? Có già hơn không? Còn hút thuốc lá nhiều như trước không? Căn bệnh đau dạ dày đã đỡ chưa? Cuộc sống của anh hiện nay thế nào?

Khương đến nhanh hơn Khanh nghĩ. Anh bước vào phòng bệnh, khẽ gật đầu chào nàng rồi ngồi xuống bên con, hỏi nhanh về sức khỏe của con gái. Bé My vẫn đang ngủ say, nhịp thở trở lại bình thường, cơn sốt đã giảm nhiều. Bàn tay Khương đưa lên má con, chạm nhẹ nhàng như sợ con đau. Khanh đứng một góc, quan sát anh. Anh vẫn là Khương của ngày xưa, người cha dịu dàng, người đàn ông mà nàng từng yêu, từng trân trọng. Thế mà bây giờ, anh không còn là của nàng. Khanh cảm nhận một nỗi đau âm ỉ len lỏi trong lòng khi anh gọi điện về cho vợ mới, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm. Nàng nhận ra, anh đã tìm được hạnh phúc mà nàng không thể cho anh.

Mười giờ đêm. Khương đứng lên, cuối xuống hôn lên trán bé My. Con bé vẫn đang say ngủ. Anh quay sang Khanh, nói:

"Bây giờ anh về. Sáng mai sẽ ghé qua. Có chuyện gì thì gọi anh nhé."

Khanh gật đầu. Khương vẫn quyến luyến con gái, nắm bàn tay nhỏ xinh của bé My, hôn nhẹ lên đó. Trước khi Khương rời đi, Khanh lấy hết can đảm để nói một câu mà nàng chưa từng nghĩ mình sẽ nói:

"Khương.. Cho em ôm anh một lần, được không?"

Giọng nàng nhỏ, gần như lạc đi trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh. Khương nhìn nàng, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chủ động đến sát, vòng tay ôm lấy Khanh. Vòng tay của anh vẫn ấm áp, vẫn quen thuộc, nhưng nó không còn thuộc về Khanh.

Khanh tựa đầu vào vai anh, cố giữ bình tĩnh. Nhưng cảm xúc trào dâng, không kìm được nữa, nước mắt nàng rơi xuống, nóng hổi. Nàng cố giấu đi, đưa tay quệt vội, không muốn Khương nhìn thấy một Mai Khanh yếu đuối, không còn là người phụ nữ lý trí, cứng cỏi như anh từng biết.

Khanh đứng ở cửa phòng bệnh nhìn theo bóng lưng Khương khuất dần sau hành lang vắng lặng. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn một chút. Nàng quay vào. Khi ngồi xuống bên bé My, Khanh phát hiện mình chưa đóng kín cửa phòng bệnh. Nàng nhìn chăm chăm vào cánh cửa chỉ khép hờ. Bất giác, nàng hiểu, cánh cửa hạnh phúc của nàng chưa đóng lại hoàn toàn. Nó chỉ khép hờ, chờ nàng bước qua.

* * *

Sau ngày đó, Khanh bắt đầu tập nhìn lại chính mình. Nàng tham gia một lớp yoga, không phải để giữ dáng, mà để tìm lại sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Nàng học cách lắng nghe bé My nhiều hơn, kiên nhẫn hơn với những câu hỏi ngây ngô của con, và nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi chỉ là những phút giây giản dị bên con gái. Nàng vẫn xinh đẹp, vẫn tài năng, nhưng không còn che giấu sự yếu đuối của mình nữa.

Một buổi chiều Chủ nhật, khi đưa bé My đi chơi công viên gần nhà, Khanh ngồi trên ghế đá, nhìn con bé đang chơi cùng những đứa trẻ khác. Thỉnh thoảng, bé My đứng từ xa, gọi lớn: "Mẹ ơi!" rồi đưa tay vẫy vẫy. Khanh đưa tay vẫy lại con. Nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười.

Bài viết mang cảm xúc chân thật nhưng lại thiên vị rõ ràng cho người đàn ông. Tác giả miêu tả Khương bằng giọng điệu dịu dàng, cảm thông, dù anh ta là kẻ phản bội: Người rũ bỏ vợ con để chạy theo đam mê và ích kỷ cá nhân. Trong khi đó, Khanh - người chịu tổn thương, lại bị đẩy vào vị thế tự trách, như thể lỗi thuộc về cô. Cách xử lý này làm mờ ranh giới giữa đúng và sai, biến bi kịch thành sự cam chịu được lãng mạn hóa. Lẽ ra, người cần được thấu hiểu và nâng tầm phải là người vợ, chứ không phải kẻ bỏ đi.
 
672 ❤︎ Bài viết: 185 Tìm chủ đề
Bài viết mang cảm xúc chân thật nhưng lại thiên vị rõ ràng cho người đàn ông. Tác giả miêu tả Khương bằng giọng điệu dịu dàng, cảm thông, dù anh ta là kẻ phản bội: Người rũ bỏ vợ con để chạy theo đam mê và ích kỷ cá nhân. Trong khi đó, Khanh - người chịu tổn thương, lại bị đẩy vào vị thế tự trách, như thể lỗi thuộc về cô. Cách xử lý này làm mờ ranh giới giữa đúng và sai, biến bi kịch thành sự cam chịu được lãng mạn hóa. Lẽ ra, người cần được thấu hiểu và nâng tầm phải là người vợ, chứ không phải kẻ bỏ đi.

Đúng là góc nhìn của nam giới và nữ giới luôn có sự khác biệt. Cảm ơn bạn đã nhận xét.
 
2,455 ❤︎ Bài viết: 932 Tìm chủ đề
Đúng là góc nhìn của nam giới và nữ giới luôn có sự khác biệt. Cảm ơn bạn đã nhận xét.

Dạ, dù nam nữ khác biệt. Thì có một sự thật: Ngoại tình luôn luôn sai đúng ko tác giả? Dù nó được tô hồng và biện minh dưới mọi hình thức nào. Đúng ko ạ
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back