Nevertalkname

Không có gì để xem
5,362 ❤︎ Bài viết: 297 Tìm chủ đề
118 0
Kiếm tiền
Nevertalkname đã kiếm được 1180 đ
Miếng Bánh Dang Dở

Tác giả: Nevertalkname

Thể loại: Truyện ngắn

Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh Tuần 26+27+28

54827711545_0cb2e52b16_o.jpg

- "Trung thu thôi mọi người ơi!"

Mạnh - một người nổi tiếng sành điệu nhất phòng sang sảng gọi cả phòng ra thưởng thức hộp bánh trung thu hàng hiệu của hắn. Hắn vừa cười phe phé vừa tay mở hộp bánh vừa đặt trên bàn, vừa liên mồm vanh vách đọc tên thương hiệu "khách sạn" - nơi làm ra cái hộp bánh này. Hắn cắt bánh, phô trương cái "tiếng tăm" của hắn để được người ta tặng hộp bánh tiền triệu đó, mời từng người một trong phòng ăn. Thế nhưng, đối lập với những tiếng cười, tiếng trầm trồ về cái hộp bánh đẹp đẽ, về cái bánh đắt tiền, Dư - cậu chàng ít nói nhất trong phòng ngồi một góc cặm cụi tiếp tục công việc của mình. Mạnh và nhóm của hắn vốn chẳng ưa Dư và cũng có lẽ vì Dư khác với bao người khác trong phòng nên cậu luôn bị đẩy ra một góc như vậy. Ngày hôm nay cũng như bao ngày, Dư lại bị bỏ quên. Cậu là một "thằng trẻ ranh, vắt mũi chưa sạch" nên chẳng thể nào có cái diễm phúc được ngồi cạnh các "bậc cao nhân" nói gì đến chuyện được ăn bánh cùng. Cậu biết thân, biết phận mình nên không một lời oán than nào, có chăng chỉ dám một mình tủi thân trong đêm mà thôi.

Giờ đây những âm thanh kia va vào tai cậu, dù trong lòng có chút dâng lên nhưng cậu phải cố nén lại, cố không thể để những cảm xúc uất ức biến thành con nước lớn tràn ra ngoài. Dư vừa ngồi nhìn màn hình máy tính vừa trầm ngâm nhớ về những lúc trung thu thuở xưa, khi cậu chẳng phải nghe những câu chua chát, khi cậu còn được ăn một miếng bánh trọn vẹn, cảm nhận từng vị ngọt, từng cái nghĩa của sự ấm êm. Tiếng Mạnh mỗi lúc một vang:

- Bánh này là phải pha ấm trà. Phải thế mới chuẩn vị. Mà công nhận bánh của khách sạn 5 sao làm nó khác hẳn với mấy loại rẻ tiền kia. Người không biết thưởng thức, suốt ngày chỉ ăn bánh mỳ với bánh ga tô thì làm sao mà biết.

Những tiếng cười như phụ họa cho vở hài kịch độc thoại của Mạnh. Bao ánh nhìn đổ dồn về chỗ của Dư, chúng xì xèo, chỉ trỏ rồi lại khúc khích. Dư ưa thích sự đơn giản, bình dị chính vì vậy cậu không khoác lên mình những thứ xa xỉ, đắt tiền ngay cả ăn uống, cậu không dùng những bữa ăn cầu kỳ, sang chảnh. Không như nhóm của Mạnh - một cái nhóm tụ hội bởi những bộ óc tinh hoa, mọi thứ bên ngoài đều phải chỉn chu, điểm 10; Dư là một sự tương phản, cậu luôn bị chê cười là một kẻ "thấp kém" cả về cách nhìn lẫn tư duy. Trong mắt của những người xung quanh cậu, cái tuổi 25 chẳng thể nào có thể "giỏi giang" nổi, cũng không thể giàu có được như người ta. Cậu vốn dĩ ưa một cuộc sống chậm, lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ từ từ trôi qua từng giây. Nhưng ngay lúc này, cậu lại mong ước thời gian đừng ngưng đọng nữa mà hãy thật nhanh. Có thể cậu sẽ mất đi tuổi trẻ trong một khoảnh khắc, nhưng như thế còn hơn là bị người ta xem thường, chế nhạo. Giá như cậu được sinh ra sớm để lúc này đây có đủ "trí khôn" để ngồi ngang hàng với cái đám kia, để có thể đập tan đi những mũi dùi chĩa vào mình. Thế nhưng, chẳng có hai chữ "giá như", chẳng ai được lựa chọn tuổi của mình. Cậu vẫn ngồi vờ như còn làm việc, tay nắm chặt, cố không nghe những âm thanh búa bổ xung quanh.

Bỗng một bàn tay đập vào vai cậu: "Này Dư! Ăn đi!". Trên bàn làm việc của Dư, một góc bánh nho nhỏ bày ra ngay trước mắt. Nó không vuông vắn mà cũng chẳng thể nào tròn trịa, miếng bánh kia có những viền vụn vỡ, một vài góc lẹm giống như được bẻ ra một cách cẩu thả đưa cho một người không xứng để ăn. Người đưa cho cậu cũng không cố ý như cái đám người kia, chỉ là thấy cậu bị bỏ ra một góc, thấy không ai nỡ gọi cậu ra thưởng thức cái thứ hảo hạng ngày trung thu nên kiếm cho cậu một miếng để an ủi. Nhưng với Dư, cho dù miếng bánh này có ngon, có ngọt hơn tất cả những thứ bánh mà cậu từng ăn thì nó như một thứ gì đó vừa cay vừa đắng. Cậu thẳng thừng từ chối, nói rằng mình đang phải kiêng đồ ngọt rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính. Từ xa tiếng cười khinh miệt của Mạnh lại vang lên. Hắn cười cái "thằng nhãi" bần hèn, thua hắn cả trăm thước, cái thằng mà hắn luôn nói là "không đáng để ngồi chung" mỗi khi phải làm việc nhóm. Dư cố ngồi, cố tập trung gắng sức làm việc, cố tưởng tượng như mình đang không ở trong cái căn phòng u ám này và cố không để cho cái sự chát đắng từ cái miếng bánh dang dở mà cậu vừa thấy kia vẩn vơ tâm trí cậu.

Trở về nhà sau một buổi chiều hành xác, Dư nằm dài trên ghế, không màng đến thứ gì. Hôm nay, cái ngày trung thu, lẽ ra phải là một ngày tràn ngập tiếng cười. Ấy vậy mà tiếng cười mà cậu được nghe lại chỉ là tiếng cười hả hê, sung sướng, mỉa mai một kẻ như cậu. Có lẽ, người ta giờ này đang vui, đang đón nhận hết được sự hạnh phúc của cái sự may mắn vì là một người không ở tuổi trẻ trung. Còn Dư thì thấy đau buốt trong lòng. Cậu bóc chiếc bánh trung thu không phải của khách sạn 5 sao làm ra, không đáng giá đến tiền triệu. Chiếc bánh này chỉ là một chiếc bánh trong cái hộp "rẻ tiền" mà cậu mua từ hôm trước. Cậu vừa ăn vừa khóc, chưa khi nào cậu khóc như vậy. Chiếc bánh này ngọt đấy, ngon đấy nhưng cũng không thể làm dịu đi được cái vị chua cay còn đọng trong miệng cậu. Miếng bánh lẹm góc, thừa thãi, bỏ đi của những người cao sang ném ra cho cậu, cậu chẳng thể nào quên. Nó không chỉ là một sự kiện, một thoáng phút chốc ngắn ngủi vụt qua mà nó sẽ là một vết sẹo, một nỗi đau theo cậu dài lâu.

"Một chiếc bánh trung thu tự khi nào lại trở thành thước đo như vậy?" Dư chẳng thể nào ngủ được, hình ảnh về miếng bánh đó cứ hiện lên trong đầu. Cậu vừa buồn vừa mông lung, ngập tràn băn khoăn, suy nghĩ không biết đến khi nào cậu mới có một buổi trung thu trọn vẹn, được nếm vị ngọt thật sự của chiếc bánh trung thu.

Hết
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back