849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 10: Trở lại hiện trường vụ án

Về đến nhà, tôi thay một bộ đồ nỉ màu đen, đứng trong bóng tối, rất khó bị phát hiện.

Vũ khí phòng thân là một con dao mổ, nhẹ nhàng linh hoạt, chắc chắn sắc bén, chỉ cần đánh trúng yếu huyệt, cũng có thể một kích trí mạng.

Trong phòng cũng không bật đèn, tối đen như mực, tôi lặng lẽ ngồi trên ghế, không nghĩ gì cả, thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã đến chín giờ rưỡi.

Tôi đứng dậy rời khỏi phòng, bắt xe thẳng đến hộp đêm mà nạn nhân đã lui tới lần cuối.

Trong hộp đêm đèn đuốc sáng choang, trai thanh gái tú lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Hai thân thể nóng bỏng dán chặt vào nhau uốn éo, trong góc tối đèn mờ, mấy người lăn lộn thành một đoàn.

Đây chỉ là bắt đầu, đợi qua mười hai giờ đêm, sẽ còn điên cuồng hơn nữa. Trong mắt tôi, những con quỷ trong lòng những người này đang không ngừng bành trướng, bị nuốt chửng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tôi đi một vòng quanh hộp đêm, không phát hiện ra mục tiêu phù hợp, hắn không xuất hiện.

Thời gian còn sớm, tôi tìm một góc vắng người ngồi xuống.

"Anh đẹp trai, mời em uống một ly được không?"

Một cô nàng mặc váy đỏ ăn mặc rất gợi cảm ngồi xuống bên cạnh tôi, trên người cô ta tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, có chút khó chịu.

Tôi ý thức được mình có một sơ suất, nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng, trong sàn nhảy không chỉ có một người phụ nữ mặc váy đỏ. Những người có dáng vóc, dung mạo đẹp hơn nạn nhân cũng không phải là không có.

Cô nàng váy đỏ khoác tay lên vai tôi, cười quyến rũ nói:

"Anh đẹp trai, anh đang đợi ai sao? Em thấy cô ta sẽ không đến đâu, đi với em đi, em có thể khiến anh rất thoải mái."

Đương nhiên tôi hiểu ý của cô ta, nhìn cách ăn mặc của cô ta, cũng không giống như là làm cái nghề này.

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú."

"Em thích những người như anh đấy, thật ngầu."

Cô nàng váy đỏ không những không rời đi, mà còn muốn chui vào lòng tôi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, đứng dậy muốn đi.

"Anh quả thật rất vô vị."

Cô nàng váy đỏ đứng lên nói:

"Những người đàn ông như các anh đều là đá, không hiểu phong tình."

Cô ta nói là "các anh", không phải là "anh", nói cách khác là cô ta đã từng gặp một gã giống như tôi.

"Cô gặp hắn khi nào, ở đâu?"

Cô nàng váy đỏ vừa mới lướt qua tử thần, cô ta vẫn còn đang bị bịt kín trong bóng tối mà không hề hay biết.

"Ngay ở đó.."

Cô ta quay người chỉ về một góc khác, nhưng chỗ đó đã không còn ai.

Tôi vội vàng hỏi:

"Mặc một bộ vest, hơn ba mươi tuổi, trông rất lịch sự."

"Các anh quen nhau?"

Cô ta vẻ mặt kinh ngạc.

Nghi phạm vừa nãy ở đây!

Trong lúc tôi tìm kiếm hắn, hắn trốn trong bóng tối quan sát tôi. Cô nàng váy đỏ đến tìm tôi, mười phần là do hắn giở trò quỷ.

Ước chừng hắn đã không còn ở trong hộp đêm, tôi sải bước đuổi theo ra ngoài.

Bên ngoài đường phố không một bóng người, ánh đèn đường màu cam kéo dài cái bóng của tôi. Một cơn gió đêm thổi qua, cây cối ven đường phát ra tiếng xào xạc. Trong góc tối không có ánh đèn chiếu tới, vẫn là một mảnh đen kịt.

Tôi chậm rãi bước đi trên đường, cảm giác có một đôi mắt đang lén lút nhìn trộm, mọi cử động của tôi đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

"Ra đi, tôi biết anh ở đó."

Tôi lớn tiếng gọi.

Âm thanh dần lan xa, không ai trả lời.

Tiến về phía trước, đi đến con hẻm nhỏ trước khu dân cư, hẹp và dài, không có một chút ánh sáng nào.

Tôi đứng ở đầu hẻm, mơ hồ nhìn thấy có bóng người lay động. Con hẻm là con đường duy nhất để nạn nhân về nhà, cô ta về nhà có lẽ cũng vào thời điểm này, đi trong con hẻm, hung thủ đi theo cô ta suốt đường. Rất có thể là cố ý để cô ta phát hiện, khiến cô ta rơi vào trạng thái sợ hãi.

Hung thủ là một gã có sở thích xấu xa! Trực giác mách bảo tôi, hắn sẽ đợi tôi ở hiện trường vụ án.

Tôi nhấc chân bước vào con hẻm, phát ra tiếng bước chân xào xạc. Trong hẻm rất yên tĩnh, hai bức tường hai bên sẽ khuếch đại âm thanh.

Xào xạc.. Xào xạc..

Nhìn về phía mấy tòa nhà trong khu dân cư, chỉ có một hai hộ sáng đèn, những tòa nhà đen kịt sừng sững trong màn đêm, giống như một tấm bia mộ khổng lồ, cả khu dân cư là một nghĩa trang.

Đi trên con đường như vậy, đặc biệt thử thách lòng can đảm, sau khi xảy ra vụ án mạng, đi lại con đường này, điều cần thiết chính là dũng khí.

Nhưng đối với tôi thì chẳng là gì cả, mức độ kinh dị này, căn bản không thể dọa được tôi.

Hiện trường vụ án cả tòa nhà đều tối om, ước chừng cả tòa nhà mọi người đều đã chuyển đi ở nơi khác, trong vài ngày tới sẽ không có ai ở trong tòa nhà này.

Cửa lầu hơi hé mở, tôi không dùng nhiều sức đẩy, cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, run rẩy mở ra.

Chỉ cách một cánh cửa, bầu không khí bên trong hoàn toàn khác biệt. Trong khoảnh khắc mở cửa, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo thổi qua mặt, lập tức rùng mình một cái, lông tóc trên người đều dựng đứng lên.

Đèn trong hành lang đều hỏng hết, ánh trăng bạc từ cửa sổ trên hành lang nghiêng nghiêng chiếu vào, xung quanh tôi đều là ánh trăng mờ ảo.

Tôi sải bước lên trên, trong hành lang vẫn còn dây cảnh giới màu vàng mà cảnh sát để lại.

Thình thịch..

Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người đang chạy xuống.

Tôi đi đến góc tường, lưng dựa vào tường, tay phải nắm chặt con dao mổ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một vệt đèn pin từ khe hở cầu thang chiếu xuống. Một người trẻ tuổi đeo túi lớn xuất hiện trên bậc thang trên cùng.

Xem ra là cư dân của tòa nhà này, đang chuẩn bị mang đồ đạc rời đi.

Người trẻ tuổi nhìn thấy tôi khựng lại một chút, có lẽ là do tôi mặc đồ đen khiến anh ta căng thẳng.

"Anh sống ở đây?"

Người trẻ tuổi khẽ gật đầu.

"Có nhìn thấy người lạ nào không?"

Người trẻ tuổi giơ tay chỉ vào tôi.

Tôi lặng lẽ thu con dao mổ về, làm một động tác mời.

Người trẻ tuổi rất cảnh giác đi lướt qua tôi, đến khi cách xa an toàn, lại tăng tốc chạy xuống, một hơi chạy ra khỏi hành lang.

Tôi đứng ở cửa sổ hành lang, nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong con hẻm, tiếng bước chân dần dần biến mất.

Xác định anh ta đã đi xa, tôi tiếp tục lên trên, trở lại hiện trường vụ án.

Cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ!

Tôi hé mắt nhìn qua khe cửa, nhờ ánh trăng yếu ớt, lờ mờ thấy được hình dáng bên trong, nhưng không rõ lắm, càng tăng thêm vẻ thần bí.

Lúc Tiểu Văn chạy trốn quá hoảng loạn, có lẽ quên đóng cửa. Nhưng Vũ Lâm đã quay lại đây rồi, không thể nào không đóng cửa được.

Cái chết của một con người sẽ gây ra cú sốc tâm lý lớn cho những người còn lại, ngoài hung thủ ra, còn có thể là một gã nào đó thích tìm kiếm cảm giác mạnh đã mở cửa phòng.

Để cửa không phát ra tiếng động, tôi nhấc bổng cánh cửa lên, từ từ mở ra. Hiện trường vụ án giống như một con quái vật ăn thịt người khổng lồ, há cái miệng đầy máu muốn nuốt chửng tôi.

Đối diện với cảnh tượng kinh khủng như vậy, tôi lại có chút hưng phấn, thậm chí trong lòng có chút mong chờ được gặp hắn.

"Anh ở trong đó à?"

Tôi khẽ hỏi.

Không ai trả lời.

Tôi sải bước đi vào, thẳng tiến đến phòng ngủ của nạn nhân. Hiện trường tuy đã được dọn dẹp sơ sài, nhưng vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Trên giường của nạn nhân có một bóng đen, hiện ra hình dáng của một người.

Tôi cẩn thận tiến lại gần, chuẩn bị sẵn sàng tấn công. Nếu hắn dám xông lên, tôi sẽ dùng dao mổ sắc bén cắt đứt động mạch cảnh của hắn, hoặc đâm lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua xương sườn, chính xác đưa vào tim hắn.

Vì dùng sức quá nhiều, ngón tay tôi hơi run rẩy.

Đến gần rồi tôi mới thấy trên giường không phải người, mà là một con búp bê to gần bằng người thật. Có người cố ý để nó ở đây.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 11: Kẻ thứ hai

"Lớn đầu rồi mà còn thích chơi búp bê."

Giọng tôi không lớn, nhưng cả căn phòng đều nghe thấy.

Dừng lại nửa phút, trong phòng vẫn im lặng như tờ.

Xem ra hắn sẽ không chủ động xuất hiện, nhất định phải để tôi tìm hắn ra. Trốn trong bóng tối là lợi thế của hắn, một khi thân phận bị bại lộ, hắn cũng xong đời.

Tôi đi đến bên giường, hung thủ cố ý để lại một con thú nhồi bông, manh mối rất có thể đều ở trên con thú này.

Ánh trăng từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, rèm cửa khẽ lay động, ánh sáng cũng theo đó mà thay đổi. Tôi nhấc con thú nhồi bông lên, đi về phía cửa sổ.

Con thú nhồi bông rất nặng, hung thủ chắc chắn đã nhét thứ gì đó vào bên trong.

Tôi ngửi thấy mùi máu tanh nhè nhẹ, rất tươi, chắc chắn không phải vết máu còn sót lại từ vụ án.

Cầm lên nhìn, dưới ánh trăng bạc, phần eo của con búp bê bị máu tươi thấm đẫm, nhìn kỹ còn có vết khâu. Con búp bê bị chém thành hai đoạn, rồi lại được khâu lại, điều này giống với cái chết của nạn nhân.

Trọng điểm là ở đầu con búp bê, rất nặng, chắc chắn đã bị nhét thứ gì đó vào, tôi vặn đầu con búp bê lại, định xem xét, thì có một thứ gì đó rơi ra.

Bịch!

Một vật thể hình cầu rơi xuống bên chân tôi, cúi đầu nhìn, là một cái đầu người đẫm máu. Đôi mắt mở to, nhưng nhãn cầu đã đục ngầu, ánh mắt mang theo sự không cam tâm, mang theo sự luyến tiếc cuộc sống và nỗi sợ hãi cái chết.

"Anh làm vậy có ý gì?"

Đầu người tuy rất giống thật, nhưng tôi liếc mắt một cái đã nhận ra là giả. Thịt người có độ đàn hồi nhất định, rơi xuống đất sẽ không phát ra tiếng động trầm đục như vậy.

Tôi dùng chân khẽ đá vào đầu, đầu người lăn lông lốc sang một bên.

Có thể làm cho đầu người giả giống thật đến vậy, tay nghề khá tốt. Hung thủ làm vậy, không đơn giản chỉ là muốn dọa tôi một chút, chắc chắn có một loại ám chỉ nào đó.

Suy nghĩ một lát, tôi liền nghĩ đến một vụ án rất kinh điển, từng gây chấn động một thời, vụ án giấu đầu trong búp bê Hello Kitty. Nạn nhân bị nhiều người giam cầm, bị tra tấn dã man, sau khi chết còn bị phân xác, đầu bị nhét vào trong một con búp bê Hello Kitty.

Với tính cách tự phụ của hung thủ, có thể đây là lời báo trước cho vụ án tiếp theo của hắn, hắn sẽ bắt chước thủ đoạn giết người của vụ án giấu đầu trong búp bê Hello Kitty, ở giữa thêm vào phong cách của riêng mình, thời gian có thể là trong vài ngày tới.

"Anh là một kẻ điên!"

Tôi cúi người chuẩn bị nhặt đầu người giả lên, đây đều là những manh mối có thể truy tìm, tìm ra xuất xứ của con búp bê, có lẽ có thể tìm được hung thủ.

Khi tôi cúi người, theo thói quen liếc nhìn về phía cửa, một bóng đen đứng ở cửa, trong tay còn cầm thứ gì đó.

Bóng đen lập tức xông tới, tôi không hề phòng bị, bị hắn xô ngã, đập mạnh vào tường.

Sau gáy đau nhói, còn chưa kịp phản ứng, lại bị một đấm vào mặt, trong miệng toàn mùi máu tanh.

Tôi vừa giãy giụa, vừa rút dao mổ ra, ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần tìm đúng cơ hội, một dao là có thể cắt đứt động mạch cảnh của hắn.

Ăn ba đấm, tôi tìm được cơ hội định ra tay, thì ở cửa lại xuất hiện một bóng đen.

Hung thủ lại còn có đồng bọn! Đây là điều tôi không ngờ tới.

Bóng đen thứ hai xông lên, vật lộn với người kia.

Đây lại là tình huống gì? Hai người còn không phải là một bọn?

Hai người vật lộn với nhau, người tấn công tôi ban đầu còn chiếm thế thượng phong, nhưng hắn chỉ cầm cự được một lúc. Bóng đen thứ hai dần dần chiếm thế thượng phong.

Đối với tôi mà nói, tốt nhất là xem bọn họ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tôi lại ngồi thu lợi. Đợi đến khi người thứ hai giải quyết xong tên kia, tôi lại xử lý hắn.

Tôi cất dao mổ đi, tạm thời không cần dùng đến. Xem một lúc, tôi phát hiện có chút không đúng, người thứ hai rõ ràng là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ có thân hình rất đẹp.

"Vũ.. Vũ.. Tổ trưởng?"

Tôi thử gọi.

"Đã nghe ra rồi, còn không mau qua giúp!"

Một giọng nữ lạnh lùng nói.

Thật sự là cô ta, tôi có chút đau đầu, người phụ nữ này thật không dễ đối phó. Cô ta có lẽ đã ở hiện trường từ lâu, có thể chiều nay đã ở đây, luôn trốn trong bóng tối, nhìn chúng tôi từng người một bước vào hiện trường vụ án.

Vũ Lâm đã chế phục được người thứ nhất, đè hắn xuống nói:

"Cuối cùng cũng để tôi đợi được anh. Không ngờ nhanh như vậy đã bắt được anh rồi, chờ đó mà nhận sự trừng phạt của pháp luật."

Ư ư..

Bóng đen muốn nói gì đó, miệng lúng búng không phát ra âm thanh.

Vũ Lâm vặn hai tay hắn ra sau lưng, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, gọi:

"Để tôi xem mặt anh, xem cái tên này trông như thế nào."

Trên mặt nghi phạm đeo một chiếc khẩu trang màu đen, tôi định kéo xuống, thì bóng người ở cửa lóe lên, ném tới một thứ gì đó.

Bùm!

Thứ đó nổ tung dưới chân chúng tôi, âm thanh rất lớn. Nghi phạm bị bắt nhân lúc hỗn loạn thoát khỏi sự khống chế của Vũ Lâm, dùng sức đẩy một cái, đâm vào tôi, hai chúng tôi lăn thành một đoàn, nghi phạm nhân cơ hội trốn thoát.

Tuy chỉ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, tôi cảm thấy thân hình cô ta rất đẹp, đường cong đầy đặn, vậy mà lại đánh thức bản năng sâu thẳm trong lòng tôi.

Cô ta há miệng, một luồng khí nóng rực phả vào cổ tôi, tôi lập tức rùng mình một cái.

"Mau đứng dậy!"

Vũ Lâm tức giận nói.

Tôi vội vàng tránh sang một bên, cô ta đứng dậy liền chạy ra ngoài. Tôi bám sát theo sau cô ta. Chạy ra khỏi hành lang nhìn, bên ngoài không một bóng người, hai nghi phạm đều biến mất trong màn đêm.

"Đều tại cậu!"

Vũ Lâm giận dữ nói:

"Nếu cậu động tác nhanh hơn một chút, có lẽ đã đuổi kịp rồi."

Tôi "ờ" một tiếng, còn chưa hoàn hồn từ cảnh tượng vừa rồi, không ngờ người phụ nữ này lại có nhiều "tài nguyên" đến vậy.

"Cậu lần thứ hai tự ý xuất hiện ở hiện trường, cậu rốt cuộc muốn làm gì!"

Vũ Lâm lớn tiếng chất vấn.

Dưới ánh trăng, cô ta trông rất tức giận, nhưng trên mặt lại có một lớp ửng hồng nhè nhẹ, trông có một vẻ đẹp khác lạ.

"Hỏi cậu đó! Nói đi!"

Vũ Lâm hét lên.

"Về nhà cũng không có việc gì làm, nên muốn quay lại xem thử."

Cũng may tôi không rút dao mổ ra, nếu không thì không giải thích được.

Vũ Lâm thấy tôi cũng không nói được gì, tức tối quay trở lại, lại trở về hiện trường vụ án.

"Tại sao mỗi lần gặp cậu đều không có chuyện tốt?"

Vũ Lâm tự nhủ.

"Ờ.. Trùng hợp thôi!"

Vận may không tốt không thể đổ lỗi cho tôi, đổi góc độ cũng có thể nói nếu không phải cô ta gây rối, tôi đã bắt được hung thủ từ lâu rồi.

Vũ Lâm vào nhà liền bật đèn, nghi phạm chắc chắn sẽ không quay lại, không cần phải che che giấu giấu nữa.

Trong phòng có chút lộn xộn, cuộc hỗn chiến vừa rồi đã xóa đi rất nhiều dấu vết, phần lớn dấu chân đều không có giá trị thu thập. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng cháy, thứ hai người ném là một quả pháo nhị tì cước cỡ lớn.

Vũ Lâm nhặt mảnh vỡ lên, tự nhủ:

"Tại sao lại có hai người, xem ra còn là một bọn?"

"Chưa chắc!"

Lúc tôi gặp phải tấn công, người thứ hai không hề động thủ, hoàn toàn là trốn trong bóng tối xem náo nhiệt, nếu không phải Vũ Lâm xuất hiện, có lẽ hắn còn không động thủ.

Tôi phát hiện vài dấu chân không hoàn chỉnh trong phòng của Tiểu Văn, người thứ hai đã xử lý rất cẩn thận trước khi rời đi. Trước khi tôi vào, e rằng hắn đã trốn trong phòng của Tiểu Văn.

Dù sao đi nữa, tình huống mới xuất hiện khiến vụ án càng thêm phức tạp. Nghi phạm có khả năng là một nhóm tội phạm, quay lại hiện trường giống như đang tìm kiếm thứ gì đó!
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 12: Phát hiện mới

Phòng của nạn nhân đã bị cảnh sát hình sự và nhân viên kỹ thuật lục soát ba bốn lần, chỉ cần có một chút vật phẩm có giá trị, đều đã được vận chuyển đến đội cảnh sát hình sự. Phòng bên cạnh của Tiểu Văn vẫn luôn đóng cửa, không ai động vào đồ đạc bên trong.

"Hung thủ có phải là nhắm vào Tiểu Văn mà đến?"

Tôi nhỏ giọng nói.

Vũ Lâm bước vào phòng của Tiểu Văn, nhìn xung quanh một vòng, căn phòng trông rất ngăn nắp, các vật phẩm được bày biện có quy luật, phòng của một cô gái tiêu chuẩn.

"Không thấy dấu hiệu bị lục lọi, có khả năng hung thủ đã tìm thấy thứ hắn cần."

Vũ Lâm phân tích. Muốn tìm ra trong phòng thiếu thứ gì, chỉ có thể tìm Tiểu Văn về, cô ấy hiểu rõ căn phòng này nhất.

Tôi có một suy đoán rất táo bạo, kết hợp với những gì Tiểu Văn đã trải qua, sau khi bị phát hiện, nghi phạm đã không chạy trốn, hắn luôn trốn trong phòng của Tiểu Văn.

Hắn là một kẻ rất cuồng vọng, hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.

"Đã đến rồi thì tăng ca đi, khám nghiệm lại hiện trường một lần nữa. Tôi đã bảo người mang trang bị đến cho cậu rồi."

Vũ Lâm trở lại phòng của nạn nhân, nhìn chằm chằm vào đầu người giả sống động như thật.

Không có công cụ, tôi chỉ có thể chờ đợi. Vũ Lâm là một đội trưởng cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, cô ta chắc chắn có thể hiểu được ý đồ của nghi phạm.

Khoảng một khắc sau, Vũ Lâm nhấc điện thoại lên, bấm một số, nói:

"Gửi cho tôi tài liệu về vụ án giấu xác trong búp bê Hello Kitty, tiện thể rà soát xem có người mất tích nào phù hợp với đặc điểm của nạn nhân không?"

Điện thoại mười phần là gọi cho chú Phương, tai mắt của ông ta nhiều, nếu có người phụ nữ nào làm ở quán bar đêm mất tích, người nhận được tin tức đầu tiên chắc chắn là ông ta.

Đặt điện thoại xuống, Vũ Lâm vẫn không yên tâm, lại gọi năm sáu cuộc điện thoại, yêu cầu đồn công an gần các quán bar đêm nâng cao cảnh giác.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Lý Phi xách hộp dụng cụ đến hiện trường, nhìn thấy tôi và Vũ Lâm, vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi:

"Hai người sao lại ở đây?"

"Cậu lắm lời quá, mang đồ đến đây."

Vũ Lâm từ trong tay anh ta lấy hộp dụng cụ, đưa cho tôi nói:

"Nhanh chóng làm xong."

Cô ta cần tìm cơ sở cho suy đoán của mình, tôi nhận lấy hộp dụng cụ liền đi đến phòng của nạn nhân.

Bước đầu tiên là lấy máu từ búp bê, phân tích nhóm máu, nếu nhóm máu giống với nhóm máu của người chết, tình hình còn hơi tốt. Nếu nhóm máu không phù hợp, rắc rối lớn rồi, rất có thể đã xuất hiện nạn nhân mới.

Chờ đợi một lát, phản ứng kháng thể nhóm máu A hình thành hợp chất kháng nguyên kháng thể, xuất hiện chất kết tủa. Nói cách khác, máu trên thú nhồi bông là máu nhóm A. Mà người chết của chúng ta là máu nhóm B.

Vũ Lâm biết tin này, sắc mặt không được tốt lắm. Chú Phương lại gọi điện thoại đến, đặt điện thoại xuống, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.

Chú Phương không điều tra kỹ, chỉ đơn giản gọi vài cuộc điện thoại, đã nhận được tin tức, có hơn mười người phụ nữ mất tích.

"Nhiều vậy sao?"

Lý Phi kinh hô.

"Làm nghề này ăn cơm thanh xuân, tính lưu động rất lớn, tiếp xúc với người lại phức tạp, rủi ro rất lớn."

Không ngờ Vũ Lâm lại hiểu rõ ngành này đến vậy.

"Vậy phải làm sao? Điều tra từng người một?"

Lý Phi nói.

"Trước khi có tin tức chính xác, chỉ có thể làm vậy, cậu và Hùng Sâm phụ trách."

Vũ Lâm chuẩn bị quay về cục cảnh sát thẩm vấn Tiểu Văn, có lẽ có thể lấy được manh mối mới từ cô ấy.

Hai người cùng nhau rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại một mình tôi tiếp tục làm việc.

Tiến hành lấy mẫu giấy vụn và vật còn sót lại tại hiện trường, vài dấu giày không hoàn chỉnh cũng được bảo tồn lại, tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, có lẽ người khác có cách.

Trong lĩnh vực nghiên cứu dấu chân hình sự có không ít người tài, có thể phân tích thông tin của nghi phạm từ nửa dấu giày.

Xử lý xong phòng của nạn nhân, tôi bước vào phòng của Tiểu Văn bên cạnh. Bật đèn huỳnh quang đen lên, trong phòng đâu đâu cũng là dấu vân tay, nhìn bằng mắt thường đều giống nhau, chắc là dấu vân tay của Tiểu Văn.

Đi đến trước máy tính xách tay, tôi dừng bước, là một thiết bị điện tử được sử dụng thường xuyên nhất, vậy mà trên đó lại không có dấu vân tay, ngay cả xung quanh bàn cũng không có, rõ ràng đã bị người ta lau dọn qua.

Tiểu Văn chạy trốn như chạy mạng, trong tình hình đó cô ấy không thể có thời gian lau dọn máy tính, vậy thì chỉ có thể là nghi phạm, hắn nhắm vào máy tính mà đến, hẳn là đã lấy được thứ hắn muốn.

Tôi bật máy tính lên, nhấn nút khởi động, đợi vài giây, màn hình hiển thị màn hình nền, thùng rác đã bị xóa sạch. Kiểm tra lịch sử duyệt web, lần sử dụng gần nhất là vào khoảng bốn giờ chiều, đã duyệt album ảnh trong máy tính, nghe một chút nhạc, còn xem một bộ phim.

Nghi phạm khá nhàn nhã, tôi xem lại hết những gì hắn đã xem, hắn xem tất cả ảnh trong album ảnh của Tiểu Văn, khả năng hắn nhắm vào Tiểu Văn mà đến tăng lên.

Tôi cất máy tính đi, nghi phạm rất giảo hoạt, hắn nhất định sẽ che giấu mục đích thật sự. Nhân viên kỹ thuật của cục có thể tìm ra manh mối từ đó.

Túi đựng máy tính để ngay trên tủ bên cạnh, tôi cất máy tính vào. Lại kiểm tra một lượt phòng của Tiểu Văn, phát hiện một vài đĩa than cũ và CD trong tủ. Lấy ra xem, đều là bản gốc tiếng nước ngoài.

Tôi chỉ nhận ra Marilyn Manson, một nhân vật gây tranh cãi ở nước ngoài. Gọi hắn là gã điên còn là khách sáo, giới truyền thông coi hắn là kẻ tai tiếng nhất thập niên 90 của thế kỷ XX. Ngược đãi, biểu diễn tự sát, tự giam mình, tự hành xác, phá hoại nhà thờ, công kích Chúa Jesus, vân vân và vân vân, một loạt hành động điên rồ như biến thái.

Nhịp điệu bạo lực của hắn khiến vô số thanh niên mê mẩn. Những hành vi khó hiểu của hắn cũng bị rất nhiều người bắt chước. Thậm chí cả cách ăn mặc quỷ quái của hắn cũng trở thành yếu tố để một số người cuồng tín sùng bái.

Nhìn không ra, Tiểu Văn với vẻ ngoài ngoan hiền lại thích death metal, đúng là có sự tương phản lớn.

Ngoài nhân vật tiêu biểu này, tôi còn tìm thấy Rammstein (Đức), Death, Cannibal Corpse.. Và một số ban nhạc mà tôi còn chẳng biết tên. Bộ sưu tập này không phải một hai ngày là có thể thu thập đủ. Tôi chụp một tấm ảnh, định về tìm người nào đó am hiểu để hỏi han.

Hì hục hơn hai tiếng đồng hồ, tôi hoàn thành việc khảo sát, tắt đèn, cẩn thận khóa cửa phòng, rời khỏi hiện trường vụ án.

Thời gian đã là đêm khuya, đến một chiếc xe cũng không có, tôi xách hộp dụng cụ và máy tính xách tay, ra ngoài cổng bắt một chiếc taxi về cục cảnh sát.

Cả tòa nhà cục cảnh sát chỉ có vài phòng trực ban còn sáng đèn, phòng bảo vệ cũng tối om, bác Cao bảo vệ chắc đã ngủ từ đời nào rồi.

Tôi đi đến trước cửa tòa nhà, bỗng nhiên có cảm giác bị ai đó nhìn trộm, quay đầu lại nhìn, cửa phòng bảo vệ không biết từ lúc nào đã lặng lẽ mở ra, bác Cao thò đầu ra nhìn chằm chằm tôi.

"Là cậu à!"

"Bác chưa ngủ ạ?"

Giọng bác ấy hơi khàn, chắc là bị tôi làm ồn tỉnh giấc.

Bác Cao "ờ" một tiếng, rồi quay vào ngủ tiếp. Tôi thấy hơi kỳ lạ, làm bảo vệ của cục cảnh sát mà bác ấy cảnh giác quá, đặc biệt là cái cảm giác bị bác ấy nhìn trộm, quen quen thế nào ấy.

Văn phòng của tổ một không có ai, chỉ vài tiếng nữa là đến giờ làm việc, tôi cũng không định về nữa, tìm ba cái ghế ghép lại với nhau, thành một chiếc giường đơn, nằm xuống chuẩn bị ngủ một lát, mai còn có sức làm việc.

Vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, ngủ được một lúc thì tôi cảm thấy có người lay mình, mở mắt ra ngái ngủ, tôi thấy bác Cao.

"Đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi, lại có vụ án rồi?"

"Hả?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 13: Vụ án giấu đầu trong thú nhồi bông

"Hả cái gì mà hả!"

Bác Cao tức giận nói:

"Cậu ngủ say quá đấy, điện thoại sắp nổ tung rồi, cuối cùng thì gọi đến chỗ tôi."

"Nhanh vậy!"

Tôi đã dự đoán hung thủ sẽ gây án tiếp, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.

Thông thường, những kẻ giết người hàng loạt đều có một giai đoạn hạ nhiệt, mỗi lần gây án xong, chúng sẽ thỏa mãn dục vọng giết chóc trong lòng, sẽ bình tĩnh lại một thời gian, dài thì vài năm, ngắn thì cũng vài tháng, hoặc vài tuần.

Chỉ có một lời giải thích, đối thủ của chúng ta là một tên điên!

"Cậu có ý gì?"

Bác Cao chất vấn.

Tôi dụi dụi mắt hỏi lại:

"Tôi nói gì đâu? Vừa nãy còn chưa tỉnh, lẩm bẩm bừa một câu thôi."

"Cậu mau đi đi! Ông già về ngủ tiếp."

Bác Cao không tin lời tôi nói, ông ấy cũng không truy hỏi, đứng dậy bỏ đi.

Tôi trở mình ngồi dậy, mò lấy điện thoại ra xem, hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, trong đó có hơn chục cuộc là của Vũ Lâm gọi, còn lại đều là của Lý Phi và Hùng Sâm. Xem tình hình này, tổ trưởng đại nhân sắp nổ tung đến nơi rồi.

Tôi quen Lý Phi hơn, tôi gọi cho cậu ta.

"Cậu đang ở đâu đấy?"

Điện thoại vừa reo một tiếng đã có người nhấc máy, Lý Phi dùng giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy hỏi.

"Tôi ngủ quên mất, có chuyện gì vậy?"

"Lại xảy ra một vụ án mạng, rất có thể có liên quan đến vụ án mà chúng ta đang điều tra."

Lý Phi nói nhanh:

"Chú Phương theo dõi mấy cô gái làm ở hộp đêm mất tích, thật sự đã điều tra ra một vụ án mạng, cậu mau đến đây.."

Lời còn chưa dứt, một cô gái đã hét lớn:

"Liên lạc được rồi thì bảo cậu ta đến đây ngay, cho cậu ta nửa tiếng đồng hồ!"

Tôi nghe ra là Vũ Lâm, cô ấy lúc này chẳng khác nào một thùng thuốc súng chứa đầy thuốc nổ, chỉ cần một tia lửa nhỏ là sẽ nổ tung. Đương nhiên tôi không muốn làm tia lửa xui xẻo đó.

"Tôi gửi địa chỉ cho cậu, mau bắt taxi đến đây."

Lý Phi vội vàng cúp điện thoại.

Vẫn còn chút thời gian, tôi kiểm tra hộp dụng cụ, xác định không bỏ sót thứ gì. Sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, nhúng đầu vào nước lạnh buốt, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn.

*Ting! *

Điện thoại phát ra một tiếng kêu nhẹ, tin nhắn đến, mở ra xem, là địa chỉ, một khu chung cư tầm trung mới xây không lâu, cách đây còn hơi xa.

Mẹ kiếp, lại phải tự bắt taxi, tiền xe phải thanh toán lại mới được!

Tôi xách hộp dụng cụ chạy ra khỏi cục cảnh sát, phải đến một khắc sau mới bắt được taxi, vội vàng đến địa điểm xảy ra vụ án, nửa tiếng đồng hồ đã qua từ lâu.

Khu chung cư này mới xây dựng chưa được bao lâu, đều là những tòa nhà cao tầng hơn hai mươi tầng. Nhà thì đã bán hết rồi, nhưng tỷ lệ người đến ở không cao, phần lớn nhà đều bỏ trống. Theo địa chỉ mà Lý Phi đưa cho, tôi tìm đến tòa nhà số 31.

Má ơi! Tôi chửi một câu, đúng là cái miệng quạ của tôi linh thật, đúng là vụ án giấu đầu trong thú nhồi bông. Theo như hồ sơ ghi chép, nạn nhân của vụ án đã bị giam cầm trong một căn hộ ở tầng 3 của tòa nhà số 31 trong một khu dân cư.

Tôi nhanh chóng chạy vào trong hành lang, thang máy dừng ở tầng 13, còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy Vũ Lâm tức giận nói:

"Sao còn chưa đến, gọi điện thoại giục cậu ta đi."

"Đến rồi!"

Tôi xách hộp chạy qua, rẽ qua hành lang, liền nhìn thấy Vũ Lâm và Lý Phi đang đứng ở trước cửa.

Còn chưa đi đến cửa, đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc từ trong phòng bốc ra, mùi này tôi rất quen thuộc, mùi xú uế do xác chết phân hủy bốc ra.

"Cậu còn biết đến à?"

Giọng điệu của Vũ Lâm rất khó chịu.

Tôi biện giải:

"Ban đêm khó bắt taxi."

"Cậu còn có lý do à."

Vũ Lâm tức giận nói.

Lý Phi nói:

"Mau bắt đầu làm việc đi, tình hình bên trong khá nghiêm trọng."

Tôi đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ ngửi mùi xú uế thôi cũng có thể phán đoán được mức độ phân hủy của thi thể rất cao.

Vừa định bước vào, Hùng Sâm kéo tôi lại nhắc nhở:

"Cậu vẫn nên mặc đồ bảo hộ vào đi, toàn là sâu bọ đấy, cẩn thận nó cắn cho."

Sâu bọ trên xác chết có rất nhiều loại, loại thực sự có thể cắn người thì không nhiều, chủ yếu là do tác dụng tâm lý, con người ta khi nhìn thấy đồng loại chết, xác chết mọc ra đủ loại sâu bọ ghê tởm, từ tận đáy lòng sẽ sinh ra cảm giác ghê tởm và chán ghét. Bị chạm vào một cái thôi, gián tiếp tiếp xúc với thi thể, chắc chắn sẽ thấy rợn người.

Thực tế thì tôi miễn nhiễm với những thứ này, có bưng sâu bọ trên xác chết trong lòng bàn tay, cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Nhưng trước mặt những người này, tôi phải giả vờ ghê tởm một chút.

Tôi tiện tay đeo khẩu trang vào, trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

"Công tắc đèn ở bên tay trái."

Vũ Lâm nói.

"Cảm ơn."

Tôi đưa tay sờ soạng tìm công tắc, ấn xuống.

Đèn nhấp nháy vài cái rồi sáng lên. Đối diện với cửa chính là phòng khách, một con thú nhồi bông khổng lồ nằm trên ghế sofa. Đầu của con thú có một cái lỗ lớn, đồ nhồi bên trong đều bị móc ra hết. Phía trước con thú toàn là vết bẩn, nhìn giống như hỗn hợp máu và dầu.

Tôi lấy cán dao mổ từ trong hộp dụng cụ ra, thọc vào bên trong, cảm thấy bên trong có vật cứng. Vạch ra xem, quả nhiên là một cái đầu người phụ nữ. Do đầu người chết chưa được nấu chín hoàn toàn, nên con búp bê vẫn rỉ ra nước máu tanh tưởi. Còn một tin không tốt nữa, do da thịt và tóc đã bị phá hủy, nên không thể tiến hành xét nghiệm DNA.

Cửa nhà bếp bên cạnh đang mở, đi đến cửa, phát hiện hai chiếc nồi inox và nồi đất vẫn chưa được rửa sạch, xung quanh hai chiếc nồi đầy rẫy sâu bọ, trong nồi thậm chí còn đựng đầy cặn bã bốc mùi hôi thối.

Trên sàn còn có búa tạ, dao phay các loại, đều đã dính đầy máu. Nhấc con dao phay lên xem, lưỡi dao đã bị mẻ. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là công cụ phân xác.

Tất cả đều cho thấy trong phòng đã xảy ra án mạng, thủ đoạn tàn nhẫn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng. Xem tình hình trước mắt, nghi phạm đã sao chép hoàn toàn vụ án thảm sát nhiều năm về trước.

Tôi dùng đèn pin chiếu vào chiếc búa, không có dấu vân tay, trên con dao phay cũng không có. Vết máu đã đông lại, tôi tìm thấy một dấu vân tay đeo găng tay, về cơ bản là không có giá trị.

Vũ Lâm ở bên ngoài không đợi được nữa, gọi:

"Cậu nhanh lên, thi thể ở trong phòng ngủ."

Tôi đặt dụng cụ xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra, một mùi xú uế nồng nặc hơn nữa xộc thẳng vào mặt. Đến cả tôi còn phải bịt mũi.

Trong phòng không bật đèn, đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, mơ hồ nhìn thấy một vật thể hình người nằm trên giường. Dưới ánh sáng lờ mờ, bầu không khí trong phòng trở nên kinh dị và thần bí.

Tìm thấy công tắc, ánh đèn đột nhiên sáng lên có chút chói mắt. Ngoài cửa không có dấu chân, Vũ Lâm và những người khác phát hiện ra hiện trường vụ án mạng liền lập tức lui ra ngoài.

Thi thể trên giường đã xuất hiện hiện tượng trương phình, bây giờ là mùa thu, sơ bộ phán đoán thời gian tử vong vào khoảng từ ba đến bảy ngày, muốn biết thời gian chính xác, cần phải mang về phòng thí nghiệm kiểm nghiệm.

Sau khi người chết, các vi khuẩn thối rữa ký sinh trong cơ thể người sẽ vì mất đi sự kiểm soát của hệ miễn dịch của cơ thể người mà sinh sôi nảy nở một cách điên cuồng. Số lượng vi khuẩn thối rữa kinh người sản sinh ra một lượng lớn khí thối rữa màu xanh lục bẩn thỉu. Khi những khí này tràn ngập trong cơ thể người, khiến cho cơ thể người phình to ra như một quả bóng hình người được bơm đầy khí.

Hiện tượng trương phình trở thành một chỉ số để đo thời gian tử vong, dựa vào đó suy đoán, thời gian tử vong của cô ta vượt xa nạn nhân đầu tiên, cô ta ít nhất đã chết trước đó hai ngày trở lên.

Cẩn thận tiến lại gần thi thể, tôi nhìn thấy đủ loại vết thương, quá trình tử vong của cô ta chắc chắn rất đau đớn và kéo dài. Trải qua hỏa thiêu, roi đánh, dao đâm, trên người không tìm thấy một miếng da thịt nào lành lặn. Hung thủ gần như sao chép y nguyên vụ án năm xưa.

Cũng may Vũ Lâm không vào, nếu cô ấy nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức điên lên mất.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 14: Mật mã viết bằng máu

Thi thể tôi thấy nhiều rồi, đủ loại trạng thái chết đều có, nhưng chết thảm đến mức này, thì đây là lần đầu tiên.

Lại gần nhìn kỹ hơn, thi thể không còn nguyên vẹn, ngón chân không còn, tai mất một nửa. Vết thương không giống nhau, có vết thì gọn gàng như bị dao cắt, có vết thì mép lởm chởm, như bị vặn đứt bằng sức mạnh thô bạo, có thể nhìn thấy đầu xương gãy. Hung khí gây ra vết thương cũng không giống nhau.

Trên cổ tay có vết trói rất rõ ràng, da đều bị mài rách, thời gian nạn nhân bị giam cầm có lẽ còn dài hơn tôi tưởng tượng.

Nhìn lên trên nữa, trên đùi thi thể cũng có những vết thương rất kinh khủng, một phần vết thương đã đóng vảy. Trong đó có mấy vết thương rất kinh khủng, nhìn cũng rất kỳ lạ, nước thối rữa từ vết thương rỉ ra, thấm ướt hơn nửa tấm ga trải giường.

Tôi lại gần vết thương nhìn kỹ một lúc, kết hợp với vụ án trước đây, mới nghĩ ra nguyên nhân hình thành vết thương. Vết thương sau khi đóng vảy bị bóc ra, lặp đi lặp lại nhiều lần, có lẽ vết thương sẽ thành như vậy.

Thời gian nạn nhân bị giam cầm còn phải đẩy lên trước nữa, ít nhất phải một tuần. Mất tích lâu như vậy, vậy mà không có ai báo cảnh sát? Nếu không phải hung thủ đưa ra dự báo, có lẽ còn phải rất lâu nữa mới bị phát hiện.

Mặc dù không biết tên cô ta, nhưng tôi thấy cô ta thật đáng thương, một người lớn như vậy mà đến một người bạn cũng không có, sống còn thảm hơn cả tôi, ít nhất tôi còn có một người bạn.

Nhìn lên trên nữa, càng thảm hơn, ngôn ngữ của tôi cũng không thể miêu tả được tình hình cụ thể, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, dừng lại ở vết thương trên cổ thi thể.

Vết thương da thịt lật ra ngoài, xương trắng hớn lộ ra bên ngoài, đầu xương gãy rất sắc nhọn, chứng tỏ vết thương bị chém đứt bằng sức mạnh thô bạo. Xung quanh vết thương có rất nhiều vết máu, trên tường có vết máu bắn tung tóe, có thể khẳng định vết thương trên cổ là vết thương chí mạng, người phụ nữ đáng thương cuối cùng cũng được giải thoát.

Trong vụ án người phụ nữ áo đỏ, hung thủ đã thể hiện kỹ năng phẫu thuật tinh xảo, cắt đứt cột sống của người chết một cách chính xác, hầu như không để lại vết thương nào trên xương. Còn vụ án này hung thủ lại dùng sức mạnh thô bạo chém đứt cổ, sự khác biệt trước sau quá lớn, không giống như phong cách của một người.

Nếu hung thủ thực sự là hai người, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được. Cảnh sát cũng dễ dàng chấp nhận kết quả này hơn.

Đương nhiên tôi có cách giải thích của riêng mình, hung thủ là một kẻ bắt chước tiêu chuẩn, niềm vui của hắn không chỉ đơn thuần là giết người, cướp đoạt mạng sống quý giá nhất của một người, mà còn phải tái hiện lại từng vụ án kinh dị.

Hiện tại đã phát hiện ra hai vụ, có thể còn nhiều hơn nữa, cũng có thể hắn đang lên kế hoạch cho một vụ án mới. Không thể để có thêm người chết nữa, phải bắt hắn trước khi hắn ra tay lần nữa!

"Bên trong rốt cuộc là tình hình gì? Cậu nói một tiếng xem nào?"

Vũ Lâm mất kiên nhẫn, ở ngoài cửa hét lên.

Lúc này tôi mới ý thức được một tiếng đồng hồ sắp qua rồi, Vũ Lâm và những người khác đang ở ngoài cửa chờ kết quả của tôi, cô ấy muốn một cuộc kiểm tra sơ bộ nhanh chóng.

"Phát hiện một nạn nhân, nữ giới, tuổi khoảng 25, chiều cao 1 mét 68, thời gian tử vong từ ba đến bảy ngày, có khả năng còn lâu hơn. Hiện trường gần như giống với vụ án giấu đầu trong thú nhồi bông."

Tôi nói ở cửa phòng ngủ.

"Chết tiệt!"

Hùng Sâm ở ngoài cửa chửi lớn, Vũ Lâm đang nổi giận thì im lặng không nói gì.

Tôi đợi một lúc, nhìn thấy khung ảnh trên tủ đầu giường, là ảnh của nạn nhân, cô gái rất xinh đẹp, mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, ngũ quan tinh tế, không trang điểm cũng rất xinh đẹp. Điều thu hút ánh mắt nhất là nụ cười của cô ấy, trong mắt đều mang theo ý cười.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, hung thủ lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hành hạ cô ta, khiến cô ta chết trong tuyệt vọng, điều này khiến tôi có chút tức giận.

Vũ Lâm bình tĩnh lại, hỏi:

"Cậu có phát hiện gì không?"

"Đợi một chút!"

Tôi chỉ lo khám nghiệm tử thi, không để ý đến tình hình xung quanh.

Tôi mở tủ quần áo trong phòng ngủ ra, phát hiện bên trong đựng rất nhiều quần áo và túi xách đẹp, đều là hàng hiệu, đều không hề rẻ. Trong ngăn kéo tủ đầu giường đựng đầy bao cao su, ít nhất cũng phải hơn một trăm cái, người bình thường sẽ không chuẩn bị nhiều như vậy. Xem ra người chết làm cái nghề cổ xưa nhất trên thế giới.

Tìm một vòng cũng không tìm thấy ví tiền của người chết, tôi có chút thất vọng, ví tiền và điện thoại di động là nơi lưu trữ thông tin cá nhân nhiều nhất. Có lẽ đã bị nghi phạm mang đi rồi.

Tôi lùi lại mấy bước, người chết bị nghi phạm giam cầm trong phòng, hắn không thể canh giữ cô ta 24/24. Trong thời gian nghi phạm rời đi, người chết sẽ làm gì?

Lúc đầu trong lòng nạn nhân vẫn còn hy vọng, cảm thấy có thể sống sót. Càng về sau, cô ta bị thương càng nặng, trong lòng rất rõ ràng, cái chết chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Mỗi lần nghi phạm xuất hiện, đều có thể là khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời cô ta. Cô ta chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, hung thủ không thể đáp ứng yêu cầu của cô ta, cô ta phải nghĩ ra một cách để lưu lại thông tin, còn không được để hung thủ phát hiện.

Nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên giường, khe hở giữa giường và mặt đất vừa đủ để một người phụ nữ gầy yếu chui vào.

Tôi đi quanh giường một vòng, phát hiện sàn nhà bên phải đặc biệt sạch sẽ, ngồi xổm xuống xem, còn có vết xước nhẹ, chứng tỏ thường xuyên có người chui xuống gầm giường, manh mối có lẽ ở dưới gầm giường.

Sàn nhà rất bẩn, còn có sâu bọ bò, tôi cũng không quan tâm nữa, nằm xuống đất, túm lấy mép giường rồi chui vào bên trong. Mép giường vẫn quá thấp, mắc ở ngực là không vào được nữa.

Dưới gầm giường rất tối, có sâu bọ bò, còn có chất lỏng sền sệt nhỏ giọt từ khe hở của ván giường xuống.

Không có thời gian để lấy đèn pin nữa, tôi mò lấy điện thoại ra, ánh huỳnh quang phát ra từ màn hình chiếu sáng ván giường, tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, trên ván giường đầy vết máu, nhìn kỹ hơn, ngoằn ngoèo xiêu vẹo đều là chữ, trong tình huống không có bất kỳ công cụ nào mà dùng móng tay cào ra từng chút một. Tôi còn tìm thấy mảnh móng tay trên tấm ván gỗ.

Tôi xem qua một lượt, là di ngôn mà người chết để lại cho cha mẹ, cô ta gửi tiền kiếm được vào ngân hàng, muốn mua một căn nhà cho gia đình. Xem xuống dưới nữa có lẽ là miêu tả về hung thủ, cũng có thể là thông tin quan trọng khác, đều bị dao cạo phẳng rồi.

Đã là tôi có thể tìm thấy, hung thủ chắc chắn cũng có thể tìm thấy, hắn đã hủy đi thông tin cuối cùng. Xem xuống dưới nữa, có một hàng chữ viết bằng máu, dùng dao khắc trên ván giường, là một chuỗi số.

524948296.

Đây là thông tin mà hung thủ để lại, tôi không nhìn ra có quy luật gì, có thể là tọa độ kinh vĩ tuyến, cũng có thể là số điện thoại của ai đó, có quá nhiều khả năng, tôi đành phải dùng điện thoại chụp lại trước.

Khi tôi chuẩn bị chui ra ngoài, nhìn thấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng giấu giữa các tấm ván giường, tôi đoán là nghi phạm cố ý để lại.

Tên thật của người chết là Hoàng Anh, người ở tỉnh khác đến, vừa qua sinh nhật 25 tuổi. Có tên rồi thì có thể truy tìm dấu vết cuộc sống của cô ta, có lẽ có thể tìm thấy manh mối về nghi phạm.

Nhưng mà hung thủ đã để lại chứng minh thư, chứng tỏ hắn tự tin không ai có thể lần ra dấu vết. Hắn cũng không động đến thẻ ngân hàng, tôi đoán số tiền trong đó không phải là con số nhỏ, gián tiếp cho thấy hung thủ không thiếu tiền.

Tôi quan tâm đến dãy số kia, chắc chắn nó có ý nghĩa đặc biệt. Mật khẩu có rất nhiều loại, việc giải mã khá phức tạp, may mà chỉ có một dãy số, chắc là không khó lắm.

Xác định không còn gì sót, tôi chuẩn bị bò ra, lúc nhét điện thoại vào túi vô tình chạm vào bàn phím, tôi lập tức có linh cảm, thành công giải mã mật khẩu.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 15: Thông tin về hung thủ

"Sao im re vậy, tình hình sao rồi?"

Lý Phi hỏi.

Chắc chắn là hắn hỏi thay cho Vũ Lâm, tôi cầm những đồ vật tìm được, đi đến cửa phòng.

"Chứng minh thư và thẻ ngân hàng của người chết, còn có thông tin cuối cùng để lại."

Tôi đưa điện thoại chụp dòng chữ máu cho Vũ Lâm xem.

"Mỗi người phát một bản."

Vũ Lâm liếc mắt nói.

Tôi gửi ảnh vào nhóm chat cho mọi người, chứng minh thư và thẻ ngân hàng giao cho Vũ Lâm.

Hùng Sâm hỏi:

"Đoạn chữ bị phá hủy này có thể phục hồi được không?"

"Người chết dùng tay và móng tay cào những chữ này, trên gỗ có vết máu, máu có thể ngấm vào gỗ, dùng kỹ thuật có lẽ có thể phục hồi."

Hung thủ phá hủy chữ máu bằng cách gạch đi, nếu trực tiếp dùng dao cạo xuống thì hết cách.

Vũ Lâm nói:

"Cậu có thể phục hồi được không?"

"Cố gắng thử xem."

Vết dao trên ván giường có vài chỗ rất sâu, không thể đảm bảo thành công.

"Tôi bảo Hùng Sâm ở lại giúp cậu, nhanh chóng hoàn thành khám nghiệm hiện trường."

Vũ Lâm cầm lấy chứng minh thư, bảo chú Phương chụp ảnh lại.

"Gọi đám đầu gấu đó động não lên, moi hết mọi thứ về con đàn bà này ra, ai dẫn mối cho nó, có bao nhiêu khách quen, đều phải tra cho rõ. Không muốn quán xá ngày nào cũng bị sờ gáy thì tốt nhất là dốc sức vào."

Vũ Lâm giận dữ nói.

"Tôi đi làm ngay."

Chú Phương cầm điện thoại đi. Vụ án này mà không xong thì bọn làm ăn này đừng hòng có ngày lành.

Nghề buôn da bán thịt có lịch sử khá lâu đời, đến nay vẫn tồn tại, và phát triển thành một bộ quy tắc hành sự. Với trình độ như Hoàng Anh, không thể nào làm một mình được. Đây là một miếng bánh lớn, rất nhiều người muốn chia phần.

Điểm này quả thật có chút đáng ngờ, Hoàng Anh đối với tú bà và má mì mà nói chính là một cái cây hái ra tiền, lâu như vậy không liên lạc, má mì không đến tìm, chắc chắn có vấn đề. Không thể nói má mì nhất định tham gia, ít nhất cũng là người biết chuyện. Có thể tìm ra má mì hay không, phải xem bản lĩnh của chú Phương.

Vũ Lâm quay người lại nói với Kim Lỗi:

"Cậu đi liên hệ với ban quản lý, tìm hồ sơ thuê nhà, hỏi thêm bảo vệ xem thường có ai đến, tốt nhất là lấy được cả băng ghi hình."

"Hy vọng không lớn!"

Kim Lỗi chỉ vào camera trên hành lang nói:

"Vừa nãy tôi xem rồi, toàn là đồ trang trí, dây còn chưa cắm."

"Vậy thì đi tìm bảo vệ, đặc biệt chú ý xem gần đây có ai có hành vi đáng ngờ không."

Hung thủ đã chọn nơi này gây án, chứng tỏ hắn cho rằng nơi này tuyệt đối an toàn. Có thể hắn rất quen thuộc nơi này, biết đâu lại sống ở gần đây.

"Rõ."

Kim Lỗi không đi một mình, Vũ Lâm phái cả Lý Phi đi cùng. Tôi đứng ở cửa không đi, cô ta đuổi hết mọi người đi, chắc chắn là có chuyện muốn nói với tôi.

Những suy đoán trước đây của tôi phần lớn đã thành sự thật, điều này gây cho cô ta không ít áp lực. Bây giờ cô ta chỉ nghĩ đến việc phá án, bắt được hung thủ trước khi hắn ra tay lần nữa.

Im lặng một lúc, Vũ Lâm đang tìm cơ hội mở lời, dù sao cô ta cũng là đội trưởng đội hình sự số một, là một cảnh sát hình sự kỳ cựu. Tôi chỉ là một lính mới vừa vào cục cảnh sát, hỏi ý kiến tôi thì không hay cho lắm.

Thời gian quý báu, tôi chủ động nói:

"Hung thủ là một kẻ điên, không bắt được hắn thì hắn sẽ không dừng tay, vụ án tiếp theo sẽ còn tàn nhẫn hơn. Nhân cách của hắn có thể bị thiếu hụt."

"Bệnh tâm thần?"

Trong mắt cô ta, chỉ có kẻ điên mới làm ra những chuyện như vậy.

"Nói chính xác thì phải là nhân cách chống đối xã hội."

Tôi giải thích:

"Những người như vậy không có cảm xúc, không có tính xã hội. Dù là vậy, cũng không thể giải thích được tại sao hắn lại điên cuồng đến vậy?"

"Một gã chỉ giết người vì giết người?"

Cấp trên không thừa nhận sự tồn tại của người có tính cách chống đối xã hội, nhưng Vũ Lâm làm đội trưởng đội một, đã xem không ít vụ án, loại người này sẽ không vì cô không nói mà không tồn tại.

Tôi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Nhưng không phải loại người này đều sẽ trở thành hung thủ, chỉ có một số ít người sẽ giải phóng con quỷ trong lòng."

Vũ Lâm đầy ẩn ý nói:

"Cậu có vẻ rất hiểu về vấn đề này."

Lại lôi đến tôi, chắc chắn là người biết rõ lai lịch của tôi mới xoắn xuýt về vấn đề này. Quan trọng là cô ta biết bằng cách nào, tôi tự nhận là mình che giấu rất tốt, người biết bí mật này của tôi chỉ có một, cô ấy có lẽ đã chết rồi.

Tôi suýt chút nữa thì buột miệng hỏi cô ta có ý gì, trong lòng người ta giấu một bí mật, lâu ngày sẽ rất khó chịu, đặc biệt là bí mật này không hề nhỏ, có thể ảnh hưởng đến cả một đời người.

Thời gian tiếp xúc với Vũ Lâm rất ngắn, nhưng tôi có thể thấy cô ta là một người tốt. Nhưng nghề nghiệp của cô ta không cho phép tôi nói ra bí mật trong lòng. Tôi cứ coi như không nghe thấy gì, chờ cô ta nói.

Thấy tôi không phản ứng, cô ta đành từ bỏ lần thăm dò này, thời gian không cho phép lãng phí, mỗi một phút đều phải dùng để phá án.

Vũ Lâm lại mở miệng hỏi:

"Cậu còn có ý kiến gì về vụ án không?"

"Dãy số này rất quan trọng, có thể là hành động tiếp theo của hắn."

Tôi bảo Vũ Lâm xem dãy số kia.

524948296.

Vũ Lâm lấy điện thoại ra nói:

"Cũng gửi vào nhóm đi, bảo mọi người cùng nghĩ xem. Đã là do hung thủ để lại, sẽ không phức tạp, hắn muốn chúng ta giải mã, muốn giao đấu với chúng ta."

Ngay khi tôi gửi dãy số cho cô ta, tôi đã giải mã được dãy số này, căn bản không phải là mật khẩu, chỉ là một chiêu trò đánh lạc hướng. Trong bàn phím điện thoại có bàn phím kiểu T9, mỗi một con số đại diện cho một phím, chuyển sang chế độ gõ chữ pinyin, lần lượt ấn những phím này, đáp án sẽ hiện ra.

Tôi ấn xong dãy số này trên màn hình hiện ra một hàng pinyin, LAIZHUAWO, đáp án chỉ có ba chữ - ĐẾN BẮT TAO!

Vũ Lâm vẫn còn đang cố gắng, tôi đưa điện thoại qua, nhẹ nhàng nói:

"Tôi đã giải mã được rồi."

"Nhanh vậy!"

Vũ Lâm liếc mắt một cái, lập tức nổi trận lôi đình, đây là sự khiêu khích trắng trợn, căn bản không coi cảnh sát ra gì.

"Khốn kiếp!"

Vũ Lâm tức giận chửi rủa.

Bên ngoài tôi tỏ ra không phản ứng gì, đầu óc thì đang vận hành với tốc độ cao, ba chữ này nói là thư chiến cho cảnh sát, chi bằng nói là lời nhắn để lại cho tôi. Lấy một mạng người tươi sống làm cái giá, chỉ để truyền ba chữ cho tôi. Đây chỉ là bắt đầu, nếu tôi không đáp lại, hắn sẽ càng làm càn hơn.

Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, những năm qua tôi vẫn luôn ngụy trang, đè nén khát vọng máu trong lòng. Nhẫn nhịn rất khổ sở, có lẽ tôi không cần phải nhịn nữa, tìm ra hung thủ trước, cho hắn nếm thử thủ đoạn của mình, cuối cùng để hắn từ từ chết đi. Chết trong tay đồng loại, đối với hắn mà nói là kết cục tốt nhất.

Vũ Lâm phân tích:

"Để lại thông tin cho cảnh sát, chứng tỏ tên này rất tự cao tự đại. Rất nhanh hắn sẽ lộ ra sơ hở. Chỉ riêng dãy số này, cũng sẽ là manh mối, tôi sẽ tìm chuyên gia phân tích chữ viết."

Tôi nói:

"Những hành vi này của hắn đều cho thấy hung thủ rất nóng lòng muốn gây sự chú ý của mọi người, nếu mục đích của hắn không đạt được, có lẽ sẽ dùng những thủ đoạn quyết liệt hơn."

"Cậu chỉ gì?"

Vũ Lâm nhíu mày hỏi.

"Tôi cũng không nói được, chỉ là một cảm giác."

Trước đây tôi rảnh rỗi lên mạng tìm kiếm, trên mạng xuất hiện rất nhiều phiên bản, đều nói giống như tận mắt chứng kiến. Bây giờ tốc độ truyền bá thông tin trên mạng quá nhanh, cần phải động não mới có thể phân biệt được thật giả.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 16: Mảnh giấy vụn trong miệng xác chết

"Không nói được?"

Trực giác mách bảo tôi rằng loạt vụ án này có thể đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích là gì thì vẫn chưa nhìn ra.

"Cô cứ bận việc của mình đi, tôi cần yên tĩnh một chút."

Lại xuất hiện một vụ án mạng, bề ngoài nhìn thì không có liên hệ gì, mức độ phức tạp của vụ án đã lên một tầm cao mới. Làm việc liên tục một ngày, gần như không nghỉ ngơi, đầu óc có chút trì trệ, cần chút thời gian mới có thể sắp xếp rõ ràng tình tiết vụ án.

Trời sắp sáng rồi, phương Đông đã hửng sáng, thời gian dành cho tôi không còn nhiều.

Căn phòng đã có người chết, ngay cả ngọn gió lùa qua khe cửa cũng rất đáng ngờ. Một khi những người hàng xóm xung quanh biết được ở đây xảy ra án mạng, đám đông hiếu kỳ sẽ vây kín cả tòa nhà. Dưới sự bố trí của cảnh sát, họ chưa chắc đã nhìn thấy gì.

Nhưng những người này sẽ phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình, ghép những hình ảnh nhìn thấy lại với nhau. Thêm vào đó là đủ loại tin đồn, nhào nặn thành một câu chuyện có vẻ chân thực. Kết hợp với phương thức truyền bá tiện lợi của truyền thông mới, không bao lâu nữa sẽ có thể nhìn thấy đủ loại chân tướng vụ giết người trên mạng.

Để tránh những sự việc này xảy ra, cách tốt nhất là trước khi cư dân thức dậy, vận chuyển xác chết đi, xử lý xong hiện trường. Đóng cửa phòng lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Người biết chuyện chỉ giới hạn ở ban quản lý và bảo vệ, những người này dễ kiểm soát hơn.

Xuất phát điểm là tốt, hiện trường quá hỗn loạn, chỉ dựa vào một mình tôi không thể hoàn thành nhiều công việc như vậy. Chưa nói đến những chuyện khác, xác chết đã phân hủy cao độ, một mình rất khó mang ra ngoài.

"Không có ai đến giúp sao?"

Tôi bỏ chiếc búa dính máu vào túi đựng chứng cứ.

"Tôi đã liên hệ với cục rồi, rất nhanh sẽ đến."

Vũ Lâm cầm điện thoại, đang liên lạc với cấp trên.

Những việc còn lại không phải là việc của tôi, công việc ở nhà bếp tương đối đơn giản, tôi tìm dụng cụ trong hộp đồ nghề, dùng nhíp gắp hai con sâu xác chết bỏ vào.

Trong hai cái nồi lớn còn có tóc rụng, tôi đều lấy mẫu, đánh dấu rồi bỏ lại vào hộp đồ nghề.

Nhà bếp xử lý gần xong, Kim Lỗi và Lý Phi dẫn theo đội trưởng bảo vệ còn chưa tỉnh ngủ đến. Tôi nghe một lúc cuộc đối thoại của họ.

Kim Lỗi không nói sai, camera hỏng đã lâu, cơ bản chỉ là đồ trang trí. Vì thiếu nhân lực, mỗi ngày chỉ tuần tra một lần, căn bản không phát hiện ra người khả nghi.

Vào tuần trước, những người hàng xóm xung quanh phản ánh có một mùi hôi thối, họ kiểm tra rồi cho rằng đó là mùi rác.

"Khốn kiếp! Các người đây là lơ là chức trách!"

Vũ Lâm tức giận lớn tiếng chửi rủa. Lúc đó Hoàng Anh có lẽ còn chưa chết, nếu bảo vệ báo cảnh sát, biết đâu có thể cứu được cô ta.

"Ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Đội trưởng bảo vệ nhỏ giọng biện giải.

"Anh.."

Vũ Lâm tức đến không nói nên lời.

Lý Phi nói:

"Ban quản lý cung cấp thông tin hữu ích, căn nhà này là một người đàn ông tên là Dư Kiệt thuê, họ chưa từng gặp người chết là nữ. Tôi xem bản sao chứng minh thư để lại, là giả. Nhưng ảnh là thật, tôi đã gửi cho chú Phương và kỹ thuật viên của cục, đang tiến hành so sánh trong cơ sở dữ liệu."

"Đào ba thước đất cũng phải tìm ra người này."

Vũ Lâm nói:

"Anh Ba đang dẫn người đến, không nhanh chóng tìm ra nghi phạm, bảng hiệu vàng của đội một sẽ bị đập vào tay chúng ta, vấn đề nghiêm trọng đến mức nào thì tôi không nói nhiều nữa."

Lý Phi kiên định nói:

"Tên này chạy không thoát đâu."

Tôi đi đến phòng khách, cái đầu người trong búp bê nhồi bông vẫn chưa xử lý, vừa nãy chỉ liếc qua, chưa nhìn kỹ.

Dùng nhíp gỡ bỏ lông tơ và vật liệu nhồi xung quanh đầu, để lộ ra cái đầu hoàn chỉnh. Vì bị luộc qua, cái đầu đặc biệt kinh khủng.

Mí mắt hai mắt không khép lại được, mắt hé mở, đôi mắt xám trắng giống như đang nhìn tôi. Miệng cũng không khép lại được, lưỡi thè ra, bốc lên một mùi hôi thối. Trên bề mặt đầu có một lớp chất nhầy, nhìn giống như dầu mỡ.

Tôi rất nhạy cảm với mùi, cái đầu người luộc bốc ra mùi hôi thối của xác chết khác với mùi hôi thối của xác chết thông thường, thịt luộc thối rữa càng kinh khủng hơn. Thêm chút nữa là tôi không chịu được.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, phát hiện trong miệng có gì đó, chỉ là một mảnh vụn rất nhỏ. Tôi lấy nhíp từ trong hộp đồ nghề ra, kẹp lấy mảnh vụn nhỏ trong miệng, từng chút từng chút kẹp ra.

Là một mảnh giấy vụn, trên đó dường như có chữ viết, đã không thể nhận ra, tôi tìm được chỉ là một mảnh nhỏ trong số đó.

Dùng nhíp cẩn thận vén vết thương ở cổ lên, trên thành thực quản lại tìm thấy một mảnh vụn nhỏ. Trên giấy chắc chắn có thông tin rất quan trọng, bị hung thủ phát hiện, xé nát rồi ép cô ta nuốt xuống.

Tôi quay người trở lại phòng ngủ, lấy dao phẫu thuật từ trong túi đồ nghề ra, chuẩn bị rạch bụng người chết, móc hết đồ trong dạ dày ra. Sau khi người chết dạ dày ngừng tiêu hóa, có lẽ những mảnh giấy bên trong vẫn có thể bảo tồn, dùng kỹ thuật có thể phục hồi.

Một giây trước khi dao phẫu thuật rạch vào da, tôi dừng tay. Người chụp ảnh lấy chứng cứ còn chưa đến, tiến hành khám nghiệm tử thi tại hiện trường cũng không phù hợp với quy phạm, có thể gây ra rắc rối.

Tôi đi ra ngoài xin chỉ thị Vũ Lâm, còn chưa đến cửa, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, anh Ba dẫn theo một đội người đến.

"Tình hình sao rồi?"

Anh Ba đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Có chút phiền phức, hung thủ là một tên điên!"

Vũ Lâm kể lại chi tiết quá trình phát hiện xác chết.

Anh Ba nhíu mày hỏi:

"Bên trong tình hình sao?"

"Cơ bản giống với vụ án mạng nhiều năm trước."

Trong lòng tôi có một nghi vấn, vụ án giấu đầu trong búp bê nhồi bông năm đó tuy rất ầm ĩ, nhưng nội dung chi tiết về vụ án cảnh sát không công bố ra bên ngoài, vì thủ đoạn quá tàn nhẫn, vụ án còn chưa công khai xét xử, hung thủ làm sao biết được nội dung chi tiết.

"Nhanh chóng xử lý tốt hiện trường, vụ án phải hạn chế trong một phạm vi rất nhỏ."

Anh Ba nói với những người anh ta mang đến:

"Sắp sáng rồi, các cậu đều nghe theo chỉ huy của cậu ấy, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tốt hiện trường, còn không được để sót."

"Rõ!"

Nhân viên kỹ thuật quay người nhìn tôi.

Tôi có chút bất ngờ, không ngờ anh Ba lại để tôi chỉ huy. Hoàn hồn lại nói:

"Chúng ta chia thành hai tổ, một tổ xử lý nhà bếp và phòng khách, tổ còn lại xử lý phòng ngủ, phòng ngủ là trọng điểm!"

Nhân viên kỹ thuật tự động chia thành hai tổ bắt đầu làm việc, có trật tự tiến hành, phối hợp rất ăn ý.

Tôi ở phòng ngủ, nhân viên kỹ thuật vừa vào còn có chút không thích ứng, bịt mũi làm việc.

Người chụp ảnh đặt thước đo ở gần vết thương, rồi chụp ảnh. Trên người nữ thi thể có quá nhiều vết thương, đèn flash nhấp nháy không ngừng, chụp mấy trăm tấm ảnh. Yêu cầu công việc của họ là tỉ mỉ, không được bỏ sót.

Hùng Sâm cầm túi đựng xác chết đợi ở cửa, tôi nhận lấy túi đựng xác chết, làm sao nhét xác chết vào vẫn là một vấn đề. Sự phân hủy khiến da và ga giường dính vào nhau, phải rất cẩn thận tách ra, nếu không da sẽ bị xé rách.

Tôi và hai nhân viên kỹ thuật cầm dao phẫu thuật, từng chút từng chút tách da và ga giường ra, công việc này đã tốn gần một tiếng đồng hồ. Trên ga giường để lại một hình người.

Bốn người hợp sức mới nhét được xác chết vào túi đựng xác chết, mấy người khiêng ra khỏi phòng, thừa lúc không có ai chất lên xe kéo về cục, hiện trường giao cho Vũ Lâm, tôi phải về lấy mảnh giấy vụn trong dạ dày ra.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 17: Tiểu Văn khác thường

Trời đã sáng hẳn, người già đã bắt đầu tập thể dục buổi sáng, gặp chúng tôi chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn.

Ra khỏi thang máy là đến sảnh tầng một, trong túi đựng xác chết tích tụ một lượng lớn dịch xác chết, từ khe hở dần dần thấm ra, nhỏ xuống đất.

Tí tách.. Tí tách..

Dịch xác chết bốc lên mùi hôi thối, người đi đường bịt mũi hỏi:

"Các anh vận chuyển cái gì vậy?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào, khiêng túi đựng xác chết tiếp tục đi về phía trước.

Người đi đường chặn đường chúng tôi, lớn tiếng nói:

"Chúng tôi là cư dân ở đây, có quyền được biết, trong túi rốt cuộc đựng cái gì?"

Thật là ghét cái gì đến cái đó, gặp phải loại người này rất phiền phức.

"Để tôi."

Hùng Sâm hỏi ngược lại:

"Anh muốn xem không, nhà trên lầu bị tắc bồn cầu, đây là đồ bẩn móc ra."

Người qua đường liếc mắt một cái rồi bịt mũi nói:

"Đi nhanh đi, rỉ ra tùm lum hết cả rồi, các người phải xử lý chỗ nước bẩn này đi, thúi chết được!"

"Bên quản lý sẽ đến dọn dẹp."

Hùng Sâm ra hiệu cho chúng tôi đi được rồi.

Tuy có một đoạn nhạc đệm nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn coi như thuận lợi đưa được xác lên xe cảnh sát, đợi một lát, con búp bê đầu người cũng được đưa lên xe ngon lành.

"Các cậu đi đi."

Hùng Sâm nhảy xuống xe nói:

"Đồ đạc còn lại trong phòng, tôi sẽ tranh thủ mang về cho cậu sớm nhất có thể."

"Vất vả rồi!"

Tôi khẽ gật đầu ra hiệu.

Xe cảnh sát rời khỏi khu dân cư, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã mơ màng ngủ thiếp đi. Trong xe chỉ có tôi và xác chết.

Suốt đường không ai nói gì.

Tôi ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy xe dừng lại, có người lay tôi mấy cái nói:

"Dậy đi, đến nơi rồi."

Mở mắt ra nhìn, đã đến cục cảnh sát, người lái xe bịt mũi nhìn tôi với vẻ kính phục. Người có thể ngủ được trên xe chở xác, trong cục cảnh sát chắc tìm không ra mấy người.

Tôi nhảy xuống xe, vận động gân cốt đang nhức mỏi, nói:

"Giúp tôi đưa xác.."

Lời còn chưa dứt, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, quay đầu lại nhìn, người lái xe nói:

"Xin lỗi, tôi đau bụng quá, đi vệ sinh một lát."

Tôi đoán chắc là không đợi được anh ta quay lại rồi, tài xế này chuồn mất rồi, cũng không trách anh ta được, bộ dạng của xác chết thật sự quá kinh khủng.

Lúc này không tìm được ai giúp đỡ, tôi chỉ có thể tự mình cố gắng đưa xác vào. Cũng may là có giường đẩy có bánh xe, cũng đỡ vất vả hơn một chút.

Tôi kéo túi đựng xác, từng chút từng chút lôi xác ra, đang định khiêng lên giường thì phía sau có một bàn tay vươn tới, nắm lấy túi đựng xác. Quay đầu lại nhìn, là bác Cao gác cổng.

"Chết thảm lắm à?"

Bác Cao hỏi.

"Toàn thân không có chỗ nào lành lặn, còn bị chặt đứt đầu nữa."

Bác Cao "ồ" một tiếng rồi không hỏi gì nữa.

Hai chúng tôi cùng nhau dùng sức đẩy xác vào đại sảnh, đoạn đường còn lại rất dễ đi, bác Cao không nói gì, quay về luôn.

Cả đêm không ngủ, lại còn chưa ăn gì, đói đến chẳng còn chút sức lực nào, đi đến cầu thang định nghỉ một lát.

Vừa dừng lại, một cô gái gọi:

"Anh về rồi à?"

Tôi quay đầu lại nhìn, là Tiểu Văn, vội vàng chắn chiếc giường đẩy xác, hỏi:

"Cô vẫn còn ở đây à?"

Tiểu Văn có chút bất mãn nói:

"Cảnh sát không cho em đi, chưa bắt được nghi phạm, em phải ở lại cục cảnh sát."

"Cũng tốt, ít nhất cũng an toàn."

"Nghe nói lại có vụ án mới, có liên quan đến cái chết của bạn cùng phòng em không?"

Tiểu Văn kiễng chân, nhìn về phía sau tôi.

Tôi thản nhiên nói:

"Có một người phụ nữ chết, cảnh sát vẫn đang điều tra."

"Chết như thế nào? Có giống bạn cùng phòng em không?"

Tiểu Văn hiếu kỳ nổi lên, nhất định đòi nhìn một cái.

"Tốt nhất là cô đừng qua đây."

Tôi muốn ngăn cản cô ấy, nhưng cô ấy đã đi đến gần rồi.

Tiểu Văn ngửi thấy mùi xác chết, cơ thể run lên dữ dội, hai má đỏ bừng, xem ra là bị dọa sợ rồi.

Tôi vội vàng kéo cô ấy sang một bên, nói:

"Đã bảo cô đừng nhìn rồi, tự mình dọa mình."

Người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, tôi quay đầu lại nhìn, dịch chảy ra từ xác chết tạo thành một hình người trên túi đựng xác.

Tiểu Văn áp lực rất lớn, lại liên tục bị kinh hãi, kích thích quá lớn có thể khiến tinh thần có vấn đề. Tôi bảo cô ấy mau chóng rời đi.

"Em không muốn chết, anh phải bảo vệ em."

Tiểu Văn nắm chặt lấy cánh tay tôi, áp vào ngực, mắt lại lén nhìn xác chết.

Tư thế này có chút khó xử, vị trí cánh tay có chút không thích hợp, tuy ở giữa nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai lần đàn hồi kinh người.

"Cô bình tĩnh lại đi."

Dù sao cũng là ở trong cục cảnh sát, để người khác nhìn thấy không hay, tôi muốn rút tay ra, nhưng không thành công, cô ấy nắm quá chặt.

Thông qua cánh tay tôi có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy đang run rẩy, trong tình trạng kích thích cực độ sẽ xuất hiện tình huống này. Tôi dùng cánh tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy, cố gắng để cô ấy bình tĩnh lại.

Khoảng một khắc sau, tinh thần của Tiểu Văn mới dần bình tĩnh lại, lúc này mới ý thức được mình đang ôm cánh tay tôi quá chặt, vội vàng buông tay ra.

Trong khoảnh khắc rời khỏi sự đàn hồi kinh người kia, trong lòng tôi còn có chút không nỡ.

"Xin lỗi, em không phải.."

Tiểu Văn đỏ mặt giải thích với tôi rằng cô ấy không cố ý.

"Không sao, tôi không để ý. Cô về trước đi, đợi tôi xong việc sẽ tìm cô."

Tôi đã lãng phí gần hai mươi phút ở chỗ này rồi.

"Em đợi anh đó."

Tiểu Văn liếc nhìn phía sau tôi, xoay người chạy đi.

Tôi đẩy xác chết về phía phòng pháp y, phản ứng vừa rồi của Tiểu Văn quá kỳ lạ, tôi nghĩ đến hội chứng Stockholm, tình hình của Tiểu Văn có chút tương tự.

Đi đến cửa phòng pháp y, xung quanh rất yên tĩnh, còn chưa mở cửa đã có thể nghe thấy tiếng vo vo trầm thấp phát ra từ tủ giữ xác bên trong. Quen rồi thì thấy tiếng ồn này cũng hay hay.

Mở cửa ra, một luồng không khí ẩm lạnh ập vào mặt, sau khi đặt một cái xác vào, nhiệt độ trong phòng pháp y giảm xuống, độ ẩm lại tăng lên. Trong không khí tràn ngập mùi mốc nhè nhẹ.

Đây có lẽ là tác dụng tâm lý của tôi, tôi điều chỉnh hướng, đẩy xe vào phòng làm việc, dừng lại bên cạnh bàn làm việc.

Tôi tiện tay bật quạt thông gió, túi đựng xác còn chưa mở ra, mùi xác chết đã lan tỏa ra, trong môi trường kín, mùi xác chết sẽ càng ngày càng nồng nặc. Thời xưa, người làm nghề khám nghiệm tử thi đều phải phun giấm đốt hương, xua tan mùi xác chết. Ngửi nhiều mùi xác chết không tốt cho cơ thể, còn có thể trúng thi độc.

Y học hiện đại cho rằng thi độc là chất kiềm có trong xác động thực vật thối rữa, hoặc là các loại vi khuẩn gây bệnh. Dù sao thì thông gió cũng rất quan trọng, đặc biệt là đối với xác chết phân huỷ nặng.

Tôi mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang, kính bảo hộ và găng tay cao su, lúc này mới mở túi đựng xác ra, đợi đến khi mùi xác chết bị hút đi, mùi không còn nồng nặc như vậy, mới từng chút từng chút đưa xác chết ra khỏi túi đựng xác.

Xác thối rữa nằm trên bàn làm việc, tôi lấy cái đầu bị đứt ra, so sánh vết thương, cơ bản là khớp nhau.

Nhìn xác chết, tôi nhớ đến bức ảnh nhìn thấy trong phòng ngủ, cô gái xinh đẹp như vậy mất đi sinh mạng biến thành một đống thịt thối, trong lòng có một cảm giác khác lạ, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được.

"Cô yên nghỉ đi, tôi sẽ trả lại công bằng cho cô, bắt được hung thủ."

Tôi đột nhiên cảm thấy phải nói gì đó với xác chết.

Tuy chỉ mới làm được vài ngày, nhưng tôi đã hiểu rõ tầm quan trọng của nghề pháp y này, tuy rất bận rất mệt, nhưng lại rất có thành tựu.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 18: Ác mộng

Khi còn học ở trường pháp y, một sư huynh làm việc nhiều năm trở về trường, nói với chúng tôi rằng pháp y là một công việc khổ sai. Lúc đó nghe xong không có cảm giác gì nhiều, đợi đến khi đi làm rồi mới cảm nhận được công việc này khổ đến mức nào.

Cả đêm không ngủ, đầu óc uể oải, mí mắt nặng trĩu, còn phải tập trung tinh thần tiến hành khám nghiệm tử thi, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bỏ lỡ manh mối quan trọng, dẫn đến hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Đặt đầu của người chết xuống, tôi cầm dao phẫu thuật lên, rạch một đường hình chữ Y tiêu chuẩn trên thi thể, cắt xương sườn, cố định phần da thịt đã cắt, nội tạng sưng phồng lộ ra trước mắt tôi. Vì thối rữa, nội tạng chứa đầy khí, sưng phồng rất nghiêm trọng, mùi thì khỏi phải nói, khiến tôi cay cả mắt.

Tôi điều chỉnh quạt thông gió lên mức lớn nhất, vẫn không thể thải hết khí. Tôi nín thở, dùng dao phẫu thuật rạch một đường vào dạ dày đã phình to gấp nhiều lần.

Xì..

Chỉ rạch một đường nhỏ, một lượng lớn khí thối rữa phun ra, còn kèm theo một lượng nhỏ dịch xác chết.

Dạ dày sưng phồng giống như một quả bóng bay bị thủng lỗ, teo tóp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cũng may là tôi đã phòng bị từ trước, tránh được khí phun ra. Dù mặc quần áo bảo hộ, bị phun trúng cũng phải thối cả tuần. Mùi thối rữa của xác chết khác với các mùi khác, dính vào là rất khó khử, dùng nước hoa cũng không át được.

Tôi không có chứng sạch sẽ quá mức, không quá để ý đến mùi xác chết, nhưng tôi cũng không muốn trở thành chồn hôi, đi đến đâu hôi đến đó.

Đợi đến một phút rưỡi, khí thối rữa thải xong, tôi mới có thể tiếp tục làm việc, dùng dao phẫu thuật mổ ra dạ dày. Nhìn thấy chất chứa trong dạ dày tôi sững sờ, hoàn toàn không giống một cơ quan tiêu hóa, mà là một bãi rác, bên trong chứa đầy các loại tạp vật, chính là không thấy thức ăn. Dứt khoát kiểm tra cả ruột một lượt, không phát hiện thức ăn, người chết rất lâu rồi không ăn thức ăn.

Sau khi cô ta bị giam cầm, hung thủ đã không cho cô ta ăn gì. Với tình trạng của cô ta, tôi đoán rằng khi hung thủ giết, cô ta không hề kháng cự. Thậm chí nếu hung thủ không động tay, cô ta cũng đã hấp hối, chẳng còn sống được bao lâu.

Tôi lấy từng thứ một trong dạ dày cô ta ra, những búi lớn vật liệu nhồi đồ chơi, giống như bông gòn, thấm đẫm dịch vị, bốc lên mùi chua thối. Giữa đám bông gòn đó, còn có những cục giấy vệ sinh vón lại, gần như đã hóa thành bột giấy, dùng tay không nhấc lên được, tôi phải dùng thìa xúc từng chút một.

Tôi lấy hết tất cả ra, trải đều trên bàn làm việc, cầm kính lúp lên, tìm kiếm vô cùng cẩn thận, chỉ tìm thấy vài mảnh giấy vụn. Chúng hoàn toàn không ghép lại được, còn thiếu một mảng rất lớn.

"Những thứ trong dạ dày đều ở đây, tôi đã bỏ sót gì sao?"

Tôi bình tĩnh lại suy nghĩ, những mảnh giấy vụn tìm được đều không có chữ, rõ ràng những nội dung quan trọng đã bị giữ lại.

Lại kiểm tra một lượt chất chứa trong dạ dày, tôi chú ý đến một cục giấy vệ sinh, những cục giấy khác gần như đã thành hồ. Chỉ có cục này là còn tương đối nguyên vẹn, cho thấy nó được nuốt vào sau cùng.

Tôi gắp cục giấy vào đĩa, dùng nhíp tách từng lớp từng lớp, bên trong cùng quả thực có một mẩu giấy. Nếu mẩu giấy này không bị dịch vị ăn mòn, đây chắc chắn là một tin tốt.

Từ từ mở mẩu giấy ra, những nét chữ trên đó đã mờ đến khó nhận ra. Đưa ra dưới ánh đèn xem xét, tôi mơ hồ thấy một chuỗi tiếng Anh, phía sau còn có một con số.

Dùng tăm bông làm sạch mảnh giấy, rồi cho vào túi đựng chứng cứ. Tôi lấy máy ảnh chụp một bức ảnh chất lượng cao, rồi gửi vào điện thoại cho Vũ Lâm.

"Sao thế?"

Vũ Lâm nhanh chóng trả lời tôi.

"Phát hiện trong dạ dày người chết, là thông tin cô ấy để lại cho chúng ta."

Tôi chợt nhận ra một từ, hình như là Death, nghĩa là cái chết trong tiếng Anh.

"Tiếp tục cố gắng nhé!"

Vũ Lâm không trả lời tôi nữa, chắc giờ này cô ấy đang rất bận.

Tôi đặt điện thoại xuống, mới nhận ra đã hơn một giờ trưa, bụng chợt thấy đói cồn cào. Đến mì gói cũng chẳng muốn chờ, tôi cởi bỏ bộ đồ bảo hộ, vừa uống nước nóng vừa ăn hết một gói bánh quy lớn, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.

Ăn no rồi thì buồn ngủ, vẫn chưa đến giờ làm việc chiều, tôi gục mặt xuống bàn, muốn ngủ một lát.

Thật sự quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, ngủ một giấc mơ màng.

Không biết đã ngủ bao lâu, phòng pháp y lạnh lẽo, ý thức dần dần tỉnh lại, tôi muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng trịch không nhúc nhích.

Hình như tôi bị bóng đè rồi, giải thích theo khoa học thì gọi là ác mộng, do quá mệt mỏi mà ra, chỉ cần một lúc nữa sẽ tỉnh thôi.

Cộp.. Cộp..

Ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân, tiếng giày cao gót gõ nhịp nhàng trên sàn, tiếng bước chân ngày càng gần.

Phản ứng đầu tiên của tôi là Vũ Lâm đã về, tôi cố gắng giãy dụa để ngồi dậy. Cảm giác như năm sáu giây trôi qua, tôi mới nhận ra, người đến chắc chắn không phải tổ trưởng, là một trinh sát hình sự, tuyệt đối sẽ không đi giày cao gót, rất bất tiện khi hành động.

Tiếng bước chân dừng lại ngay cửa, sau hai giây im lặng, "két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một người bước vào.

Tôi gắng sức mở mí mắt, muốn nhìn rõ người vừa vào là ai. Nhưng mí mắt quá nặng, chỉ hé được một khe nhỏ, nhìn thấy một bóng người mờ ảo, dáng người khá gầy, trông giống như một người phụ nữ.

Người đó cũng đang quan sát tôi, cô ta đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng lay tôi mấy cái.

Tim tôi đập thình thịch, lông trên người dựng hết cả lên, tôi có một dự cảm không lành, người vào không phải đồng nghiệp trong cục, mà là một kẻ có ý đồ xấu. Lúc này nếu cô ta muốn giết tôi, tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

May mắn là điều tôi lo lắng đã không xảy ra, cô ta xác định tôi thực sự đã ngủ say, cô ta quay người đi về phía thi thể.

Chết tiệt! Là nhắm vào manh mối!

Cộp.. Cộp..

Nghe tiếng bước chân, cô ta đi đến trước bàn làm việc rồi dừng lại, tiếp theo là một loạt tiếng sột soạt, cô ta đang làm gì trên bàn mổ vậy!

Tôi nghi ngờ mình bị hạ độc, càng cố gắng giãy dụa ý thức càng tỉnh táo, nhưng cơ thể hoàn toàn không có phản ứng gì.

Không biết cô ta đang làm gì trên bàn mổ, phát ra những tiếng sột soạt liên tục trong một thời gian rất dài.

Khoảng một khắc sau, cô ta dừng tay, có lẽ mục đích đã đạt được.

"Hê hê.."

Người phụ nữ cười khẽ mấy tiếng, cầm thứ gì đó đi về phía cửa, rồi quay lại vẫy tay với tôi.

Đây là cơ hội cuối cùng, tôi cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt cô ta, kết quả vẫn thất bại, chỉ thấy một bóng hình mờ ảo.

Cộp.. Cộp..

Tiếng bước chân dần xa, tan vào cuối hành lang, phòng pháp y lại trở nên tĩnh lặng.

Cơ thể vẫn không cử động được, tôi lại ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, tôi giật mình tỉnh giấc, bật dậy ngay, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Tôi vội vàng đi đến bên thi thể, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, trông mọi thứ vẫn bình thường, thi thể không thiếu thứ gì, những thứ tôi lấy ra từ dạ dày cũng không thiếu, đều nằm trên bàn làm việc.

Chẳng lẽ vừa rồi tôi gặp ác mộng?

Nhưng cảm giác quá chân thật, tôi đi đến cửa, phát hiện cửa phòng khép hờ, quả thực có người đã vào khi tôi ngủ. Tôi chắc chắn mình đã đóng cửa cẩn thận trước đó, còn đặc biệt kiểm tra lại.

Quan trọng là người này muốn làm gì? Xông vào phòng pháp y, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhìn thoáng qua thi thể.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 19: Thiệp mời giết người

Phòng pháp y cũng bắt đầu không an toàn rồi, sau này phải để ý hơn mới được. Lần này kẻ đó chưa ra tay với mình, không có nghĩa là lần sau cũng vậy. Tôi không sợ bị đe dọa, nhưng không muốn chết một cách mờ mịt.

Người vừa nãy là ai?

Người của tổ một đều đang làm nhiệm vụ bên ngoài, trong cục vốn dĩ không có nhiều phụ nữ, mà lại còn đi giày cao gót thì chỉ có thể là nhân viên văn phòng. Đáng tiếc tôi là người mới, chưa hiểu rõ tình hình trong cục, cũng không có giao tiếp với người ngoài tổ một, người có thể coi là quen biết chỉ có bác Cao gác cổng.

Khoan đã, trong cục còn một người ngoài nữa, cô ta cũng có thể đi giày cao gót.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại từng chi tiết, rất tiếc là tôi hoàn toàn không để ý cô ta đi giày gì. Cho dù bây giờ có đi tìm cô ta, chắc chắn cô ta cũng đã đổi giày rồi, không thể tra ra được gì.

Máy tính vẫn đang bật, tôi nhìn thời gian trên màn hình, đã hơn bốn giờ rồi, giấc ngủ ngắn của tôi vậy mà kéo dài hơn hai tiếng.

Tư thế ngủ không đúng, toàn thân đau nhức, tôi vận động một chút, các khớp kêu răng rắc. Nghỉ ngơi một chút giúp tinh thần tốt hơn nhiều, tôi mặc lại đồ bảo hộ và bắt đầu làm việc.

Vũ Lâm và những người khác cả ngày chưa về, đợi cô ấy về đến cục, chắc chắn sẽ yêu cầu tôi nộp báo cáo khám nghiệm tử thi ngay lập tức. Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa viết được chữ nào, phải tăng tốc thôi.

Thi thể phân hủy cao độ sẽ làm tăng độ khó của công việc, vết thương khó nhận biết. Trên người Hoàng Anh lại có rất nhiều loại ngoại thương, có vết bầm do vật tù đánh, vết lằn do vật như dây lưng để lại, các loại bỏng, còn có vết thương cũ, phải thống kê hết các vết thương, không được bỏ sót.

Khám nghiệm tử thi cũng là một công việc thể lực, tôi bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành công việc thống kê sơ bộ. Quay lại trước máy tính, tôi nhập các dữ liệu vào máy.

Bụng đói kêu ùng ục, tôi mới làm được một nửa, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, có người đến.

Két..

Cửa mở ra, tôi liếc mắt nhìn, là Lý Phi.

"Chưa ăn cơm à, tôi mua cho cậu.."

Anh ta còn chưa nói xong, đã ngửi thấy mùi xác chết trong phòng, lập tức biểu cảm trở nên rất đặc sắc. Anh ta còn muốn cố gắng, lại tiến thêm hai bước.

"Không chịu được thì đừng cố, nôn ra đây lại phải tôi dọn."

Tôi thản nhiên nói.

Lý Phi xua tay với tôi, bịt mũi chạy ra ngoài.

Trong phòng không chỉ có mùi xác chết đơn thuần, nội tạng thối rữa bốc ra một loại mùi khác. Các loại mùi hòa trộn vào nhau, giống như một ly cocktail kinh khủng do ác quỷ điều chế, người bình thường không chịu nổi.

Tôi lưu lại tài liệu trong máy tính, tiện thể làm một bản sao lưu. Lúc này mới vươn vai một cái, đi ra khỏi phòng pháp y.

Lý Phi đang vịn tường thở dốc ngoài hành lang, nước mắt trào ra, mặt nghẹn đến đỏ bừng. Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta vài cái, để anh ta dễ chịu hơn.

"Cậu làm cái gì thế?"

Lý Phi hoàn hồn lại, oán trách.

"Quen rồi sẽ quen thôi."

Tôi nhận lấy túi đồ trong tay anh ta, bên trong tỏa ra mùi thơm của thức ăn, khiến nước miếng trong miệng tôi sắp chảy ra.

"Cậu ăn ở đây à?"

Lý Phi bịt mũi, cho dù ở ngoài hành lang, vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ phòng pháp y.

"Không có thời gian, tạm vậy thôi."

Trong hộp cơm có bánh tiểu long bao, tôi vừa nuốt vội một cái vào miệng vừa hỏi:

"Bên các cậu thế nào rồi?"

"Haizz!"

Lý Phi thở dài nói:

"Lần này phiền to rồi. Chú Phương không dò hỏi được tin tức gì, người thuê nhà Dư Kiệt cũng không tìm thấy. Đi hỏi thăm cư dân xung quanh cũng không có thu hoạch gì, có thể nói đến giờ vẫn chưa có một manh mối hữu dụng nào."

Điều này nằm trong dự liệu của tôi, Vũ Lâm và những người khác đã đi sai hướng, cái chết của Hoàng Anh xảy ra trước cái chết của Giang Đình, họ nên chú ý hơn đến vụ Tiểu Văn bị tấn công, dù sao cô ấy là người duy nhất tiếp xúc với nghi phạm.

Lý Phi chưa nói hết, không có vụ án nào phá án thuận buồm xuôi gió, trong quá trình phá án luôn gặp phải các vấn đề khác nhau. Tình hình hiện tại chỉ có thể coi là một sự trở ngại nhỏ, không thể nói là phiền phức, chắc chắn anh ta còn có điều gì đó chưa nói.

"Còn tin xấu gì nữa, cậu nói hết ra đi, để tôi còn có chuẩn bị tâm lý."

"Cái gì cũng không qua mắt được cậu, cậu thật không nên làm pháp y, nên đi làm thám tử mới đúng. Cậu tự xem đi!"

Lý Phi lấy điện thoại ra, mở trình duyệt đưa cho tôi.

Tôi nuốt vội cái bánh bao trên tay, cầm lấy điện thoại xem, trang web là một diễn đàn rất lớn trong nước, lượng truy cập mỗi ngày rất kinh khủng.

Lý Phi đã mở sẵn bài viết cho tôi, tiêu đề là – 818 vụ án kinh dị liên tiếp xảy ra ở thành phố tôi, kẻ giết người hàng loạt có thể ở ngay bên cạnh bạn!

Tiêu đề rất thu hút sự chú ý, tôi đọc tiếp, bài viết mô tả vụ án rất kinh khủng, người yếu bóng vía nhìn được một nửa đã sợ rồi.

Tôi còn chưa xem xong, Lý Phi đã thúc giục:

"Có phải bảo cậu xem bài viết đâu, mau xem xuống dưới."

"Xem gì ở dưới?"

Tôi kéo bài viết xuống dưới cùng, đã có hơn một trăm trang phản hồi, ít nhất có hàng vạn lượt phản hồi.

Tôi kinh hô:

"Bài viết này hot vậy à?"

Lý Phi bất lực nói:

"Đã được chia sẻ khắp nơi rồi, lan truyền khắp thành phố, khiến mọi người hoang mang lo sợ, cấp trên rất bất mãn về việc này, yêu cầu phải phá án nhanh chóng, cho người dân một lời giải thích."

"Anh Ba nổi giận à?"

Lý Phi lắc đầu, chỉ tay lên trên nói:

"Lãnh đạo tỉnh và thành phố, anh Ba cũng không đỡ nổi."

"Nhân viên kỹ thuật đâu?"

Tôi hỏi.

"Họ đang liên hệ với trang web, tạm thời chặn hoặc xóa bài viết này, đối với nội dung đã chia sẻ trên mạng, thì bất lực rồi, ước tính nửa thành phố đã xem qua."

Lý Phi có chút bất lực nói.

"Không được xóa bài viết!"

Tôi xem kỹ lại bài viết một lần, tác giả mô tả rất chi tiết hiện trường hai vụ án, rất có thể đã đến hiện trường. Hiện tại chỉ có cảnh sát biết hai vụ án có liên quan, thậm chí còn có thể thu hẹp phạm vi rất nhỏ. Khả năng tác giả trùng hợp xuất hiện ở hai nơi là cực kỳ thấp, mặc dù không thể loại trừ khả năng này, nhưng tôi tin rằng hắn ta cố tình đến hiện trường, có thể còn chụp ảnh.

Nghe xong phân tích của tôi, Lý Phi hỏi ngược lại:

"Ý cậu là người đăng bài có hiềm nghi?"

"Cái gì mà có hiềm nghi, có thể là hung thủ đấy!"

"Đệt!"

Lý Phi kêu quái dị một tiếng, vừa chạy vừa cầm điện thoại gọi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Lại còn lại một mình tôi, tôi ăn bánh bao, suy nghĩ xem hung thủ tại sao lại làm như vậy. Trong lịch sử giết người có chủ ý, không ít kẻ giết người hàng loạt ngông cuồng tự đại, kẻ giết người cung Hoàng Đạo nổi tiếng từng khiêu khích cảnh sát. Nhưng giống như hắn, kể lại toàn bộ quá trình gây án cho công chúng xem thì không nhiều.

Hung thủ làm như vậy chắc chắn có mục đích, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Khiến người dân sống trong sợ hãi? Dường như không phải vậy. Cảm giác của tôi là hắn đang tuyên truyền cái gì đó..

Không nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, bánh bao cũng ăn hết rồi, tôi ném hộp cơm vào thùng rác, tôi quay lại phòng pháp y tiếp tục hoàn thành báo cáo.

Reng..

Vừa gõ xong một dòng chữ, điện thoại vang lên, nhấc máy lên đã nghe thấy Lý Phi thở hồng hộc nói:

"Thật sự phục cậu rồi, cậu quá giỏi rồi, kỹ thuật viên trung tâm mạng phát hiện bài viết có vấn đề, đang truy tìm địa chỉ IP, tên khốn này cuối cùng cũng lộ ra sơ hở."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back