- Xu
- 72,887


Phép Màu (Hành Trình Thanh Âm)
Thể hiện: Buitruonglinh, Ngô Lan Hương
Thể hiện: Buitruonglinh, Ngô Lan Hương
Bài hát "Phép Màu" trong Hành Trình Thanh Âm do Bùi Trường Linh và Ngô Lan Hương thể hiện mang đến cho người nghe một cảm giác vừa dịu dàng vừa sâu lắng. Ngay từ giai điệu mở đầu, ca khúc đã gợi nên một bầu không khí mộng mơ, như đưa ta bước vào một thế giới nơi tình yêu chính là phép màu nhiệm màu nhất. Sự kết hợp giọng hát của hai ca sĩ tạo nên sự hòa quyện tuyệt vời: Bùi Trường Linh mang đến sự ấm áp, trầm lắng, trong khi Ngô Lan Hương lại dịu ngọt, trong trẻo, như làn gió nhẹ thổi qua trái tim. Ca từ của bài hát giản dị nhưng giàu hình ảnh, thể hiện khát vọng yêu thương, sự tin tưởng và niềm hy vọng vào tình yêu chân thành. Người nghe cảm nhận rõ sự trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ bé trong tình yêu, biến chúng thành những "phép màu" nuôi dưỡng tâm hồn. Không chỉ là bản tình ca, "Phép Màu" còn giống như một thông điệp rằng tình yêu luôn có sức mạnh chữa lành và mang lại niềm tin, ngay cả trong những ngày u tối nhất.
Lời bài hát
Ngày thay đêm, vội trôi giấc mơ êm đềm
Tôi lênh đênh trên biển vắng
Hoàng hôn chờ em chưa buông nắng
Đừng tìm nhau
Vào hôm gió mưa tơi bời
Sợ lời sắp nói vỡ tan thương đau
Hẹn kiếp sau có nhau trọn đời
Liệu người có còn ở đây với tôi thật lâu
Ngày rộng tháng dài sợ mai không còn thấy nhau
Ngày em đến áng mây xanh thêm
Ngày em đi nắng vương cuối thềm
Thiếu em tôi sợ bơ vơ, vắng em như tàn cơn mơ
Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau
Rồi ngày mai
Còn ai với ai ở lại
Vẫn căng buồm ra khơi
Theo làn gió mới
Liệu người có còn ở đây với tôi thật lâu
Ngày rộng tháng dài sợ mai không còn thấy nhau
Ngày em đến áng mây xanh thêm
Ngày em đi nắng vương cuối thềm
Thiếu em tôi sợ bơ vơ, vắng em như tàn cơn mơ
Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời thanh xuân, sao em cho tôi giữ lấy, giữ lấy
(Qua bao khổ đau, vẫn bên cạnh nhau)
Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau