Bạn được polaris001 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
513 ❤︎ Bài viết: 10 Tìm chủ đề
Chương 20: Điền Trung

Đan Thục nằm nghiêng trên giường nhìn chồng mình đang đứng trước gương chỉnh lại chiếc nơ trên cổ.

Thế Duy từ trong gương phản chiếu đã thấy ánh mắt người nằm đằng sau cứ dán vào mình từ nãy đến giờ. Anh nhếch môi:

"Nếu ánh mắt có thể đâm xuyên người ta, chắc tôi trở thành cái tổ ong vò vẽ mất."

"Hứ!"

Đan Thục "hứ" khinh bỉ một tiếng, hất chăn ra ngồi dậy một cách lười biếng, đi chân trần xuống sàn, tóc hơi rối, trên người cô là bộ quần áo mặc ngủ từ tối hôm qua, trong không khí vẫn còn vương mùi phấn thơm thoang thoảng. Cô tiến đến trước mặt Thế Duy, đưa tay gỡ cái nơ trên cổ áo anh xuống, sau đó lựa trong ngăn kéo một cái màu khác phù hợp hơn với bộ đồ đang mặc, chủ động đeo lên cho anh.

Thế Duy từ nãy giờ vẫn dán mắt vào đối phương mặc cho người ta không thèm nhìn mình, chỉ chăm chú vào chiếc nơ trên cổ anh, thỉnh thoảng còn chớp nhẹ hàng mi dài, đôi môi cong thì bĩu ra..

Anh vươn tay đến tóm lấy eo cô, ôm vào lòng mình, mùi phấn thơm vừa rồi còn thoang thoảng nay xộc thẳng vào mũi.

"Em là đang quyến rũ tôi sao?" Anh hít một hơi dài, cảm thán.

Đan Thục đưa tay chắn trước ngực anh:

"Anh đừng có tự mình đa tình. Tôi chỉ là không vừa mắt chiếc nơ thôi, gu thẩm mĩ của tôi không cho phép nó tồn tại." Cô nghiêng đầu qua một bên, khoảng cách giữa hai người đang rất gần, chỉ cần quay mặt lại là môi sẽ chạm môi ngay.

Thế Duy hôn lên chiếc cổ trắng thơm của người trong lòng, sau đó cúi người nhấc bổng cô lên:

"Không nên đi chân trần xuống sàn lạnh như thế. Tôi xót lắm!"

"Anh mà biết xót tôi thì anh chả đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài." Miệng thì nói lời đanh đá nhưng tay lại đưa lên cổ anh vịn lấy.

Anh không trả lời, chỉ nở nụ cười trầm thấp. Đặt cô lên giường, sau đó nhanh chóng phủ cơ thể của mình lên.

Nhưng vừa cúi xuống tính hôn đôi môi cong kia thì Đan Thục lại lần nữa nghiêng đầu né tránh.

"Tôi muốn.." Thế Duy cũng không phiền, hôn lên vành tai cô, thì thào.

Chớp chớp mắt như đang suy tính, cuối cùng Đan Thục nghiêng đầu qua đối mặt với anh:

"Vậy tối nay anh về sớm đi!"

"Tôi không thích người khác ra điều kiện với mình, tôi muốn bây giờ." Anh đã bắt đầu đưa tay mơn trớn lên khắp cơ thể cô.

"Tuỳ anh!"

Đan Thục thả lỏng tay, chân, thả lỏng cả cơ thể, ý để anh muốn làm gì thì làm, cô sẽ không phản kháng.

Nhìn người nọ nằm sải lai như con cá chết, Thế Duy buồn cười bật cười thành tiếng:

"Sao hôm nay em hư thế?"

Đan Thục hất tay ra, xoay người ra bên ngoài, chỉ chừa lại cho anh tấm lưng.

Thế Duy lại vỗ một cái lên mông cô kêu tiếng "bép", cười cười đứng dậy, rung chuông gọi người làm đến.

Cô hầu gái còn nhỏ tuổi, vừa vào phòng đã thấy cậu Ba đứng dậy chỉnh lại trang phục, còn vợ cậu đang nằm trên giường, con bé vội vã cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn lung tung.

"Dạ cậu Ba gọi con!"

"Mang bữa sáng lên cho mợ!" Anh dặn dò.

"Dạ, cậu có ăn luôn không ạ?"

"Không cần."

Sau khi cô hầu gái đi khỏi, Đan Thục ngồi dậy, nhìn anh như muốn giết người. Không đợi người kia lèm bèm, Thế Duy đã lên tiếng:

"Tôi đi gặp mấy anh em chơi vài ván." Rồi chợt khựng lại vì không hiểu tại sao mình lại phải giải thích làm gì.

"Anh đi đi! Đi luôn đi!" Cô nói bâng quơ như kiểu chả để tâm.

"Giận à?"

"Giận làm gì cho mệt người ra."

Nhưng Thế Duy cũng không để bụng thái độ của cô vợ, anh tiến tới ôm lấy hông cô:

"Tôi đi làm vài ván thật, thề sẽ không động đến gái gú, để dành sức cho tối nay."

"Anh động ai thì mặc xác anh!" Đối với Đan Thục thì lời thề của Thế Duy thật sự không có chút giá trị nào. Con người này lúc nào nói thật, lúc nào nói dối còn khó phân biệt, nói gì đến thề với cả thốt.

Người như anh mà đi thề, có quá nực cười không?

"Tôi động thật thì lại có người ở nhà ôm gối khóc."

Thế Duy cười cười hôn lên khoé môi của cô rồi cũng buông ra, đi làm việc của mình.

Đan Thục ngồi xuống chiếc bàn gần đó, trên người vẫn là bộ đồ ngủ chưa thay ra, cô chậm rãi đưa tay tự rót cho mình một ly nước.

Cuộc nói chuyện hôm trước với thím Bảy đã làm cô thông suốt ít nhiều. Với tình hình hiện tại, đúng chỉ có Thế Duy là chỗ dựa duy nhất mà cô cần bám vào, nếu không thể rời khỏi anh, vậy thì cô sẽ cố gắng tìm cách để giữ anh bên cạnh mình.

Đan Thục chợt nghĩ, mình có yêu người ta không? Không, phải hỏi là cô có còn yêu người ta không? Sau những tổn thương mà anh đã gây ra.

Đan Thục đã từng yêu, từng hy vọng về một tình yêu đẹp ở thế giới này, cô trao cả con tim lẫn thể xác cho người con trai có thể vì mình mà không màng đến tính mạng. Nhưng cũng chính anh đã bóp chết tình yêu ấy. Khi đối với anh, cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời.

Cô sẽ cố gắng một lần nữa, vì cuộc hôn nhân này, và vì cuộc sống sau này của mình.

Nếu không thể thay đổi hiện thực, thì hãy cố gắng làm cho nó trở nên tốt đẹp nhất có thể.

Cả ngày hôm đó, Đan Thục xuống bếp học hỏi nhà bếp để nấu một vài món đơn giản, cô cũng tự tay làm với hy vọng Thế Duy giữ lời hứa về sớm ăn cơm với mình.

Ấy vậy mà ai kia về sớm thật.

Chuyện như đùa.

Thế Duy híp mắt ngồi nhìn Đan Thục bê từng món ăn nóng hổi lên, anh tinh ý phát hiện tay cô có bết bỏng nhỏ.

"Em tự làm à?"

"Không, tôi chỉ phụ thôi."

Xong xuôi hết, Thế Duy vẫn chưa chịu cầm đũa lên, chỉ nhìn cô cười cười:

"Hôm nay em lạ lắm! Tôi tự hỏi bữa cơm này có thể là hồng môn yến.."

"Hồng môn yến cái gì? Anh còn sợ tôi hạ độc sao?" Đan Thục trừng mắt, thật uổng công mình xuống bếp chuẩn bị.

"Ai biết được?"

Cô không thèm nói gì, chỉ cầm đũa gắp một miếng thức ăn cho vào miệng nhai, nuốt xuống, rồi nhìn anh chằm chằm. Ai ngờ ai kia lại nói tỉnh queo:

"Em giết tôi xong rồi chết theo cũng không phải là không thể. Cơn ghen của đàn bà mà nổi lên, ai biết được có thể làm nên chuyện gì."

Đan Thục nghe xong chỉ muốn xông lên cào vài phát vào cái bản mặt kia cho bỏ tức:

"Anh không ăn thì thôi!"

Cô đứng dậy đưa tay toan dọn xuống thì Thế Duy chặn lại:

"Tôi đùa đấy!"

"Đùa kiểu của anh không vui đâu." Cô hất tay ra.

Thế Duy bật cười thành tiếng, vươn tay kéo người kia ngồi thẳng lên đùi mình. Một tay giữ lấy đầu cô, anh hôn lên cái miệng đang bĩu ra kia.

Cuối cùng thì cơm cũng không ăn, anh bế cả người lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Đan Thục vòng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại.

Hóa ra chỉ cần xuống nước nhỏ nhẹ một chút, nũng nịu một chút, chiều chuộng một chút, thì ông chồng này cũng không phải là không thể nói chuyện.

* * *

Nhà ông Thống đốc mấy hôm nay im ắng lạ thường, chắc là vì chuyện cậu Hai bị ông trách phạt, đến nỗi thu cả binh quyền thì chắc chắn là giận không hề nhẹ.

Từ hôm đó đến nay Đan Thục cũng không gặp vợ chồng Thế Minh. Mà kể ra thì cái tên đó đúng là làm càn, không có đầu óc, dám tự ý làm việc với người Nhật, nếu khép vào tội cấu kết với ngoại ban cũng không oan.

Hôm nay cô đi trên phố mua ít đồ, vừa đi ngang qua gian hàng đồ thủ công liền bị thu hút bởi những chiếc đèn nhỏ hình vỏ trứng.

"Ông chủ à! Tôi lấy món này!"

Đan Thục vừa cầm túi tiền từ trong giỏ thì chợt có một bàn tay đưa ra chụp lấy, một bóng người vụt qua, nhìn lại đồ trên tay mình đã không cánh mà bay.

Mất mấy giây định hình cô mới biết mình vừa bị cướp.

"Cướp! Ăn cướp!" Đan Thục hét lên.

Hai người hầu đi theo phân công nhau một người đuổi theo tên cướp, một người ở lại bảo vệ cho mợ Ba.

Một lúc sau khi định thần lại, Đan Thục liền nghĩ thôi bỏ qua, dù sao thì tiền nhà Thống ăn ba đời không hết, coi như.. Làm phước vậy.

Vừa nghĩ tới đó, một tiếng "kít" chói tai cùng chiếc xe đạp cũ dừng trước mặt cô.

"Của cô!" Người nọ trả cho cô túi tiền, anh ta đội mũ nên Đan Thục nhìn không rõ mặt.

"Cảm.. Cảm ơn anh!" Cô ngại ngùng.

"Cô đếm lại xem có đủ hay không?"

Đan Thục vôi xua tay:

"Không cần đâu. Nhưng mà.. Tên cướp đâu rồi?"

"Chỉ là một đứa trẻ con thôi, tôi tha cho nó rồi."

Nhìn Đan Thục bĩu môi, người nọ bật cười, cởi chiếc mũ xuống lộ ra gương mặt trắng trẻo cùng vầng trán cao sáng sủa, gãi đầu:

"Xin lỗi cô, tôi đã tự ý rồi."

"Không sao! Cảm ơn anh! Tôi có thể được biết quý danh của anh không?" Đan Thục cười nhẹ.

Anh chàng ngại ngùng:

"Tôi là Điền Trung, ký giả của tờ báo Dân Quyền."

Ký giả? Là phóng viên sao?

Đan Thục quên mất, thời này người ta cũng đã phát triển truyền thông rồi chứ, do cứ mãi ở trong nhà nên còn nhiều điều cô chưa biết đến.

Cô liền hứng thú hỏi:

"Anh là phóng viên sao? Vậy bình thường chắc đi nhiều nơi lắm nhỉ? Anh đi nước ngoài chưa?"

"Dân Quyền là tờ báo nhỏ thôi, chúng tôi thường chỉ lấy tin trong nước."

Điền Trung nhiệt tình đáp lời, sau đó lại ngập ngừng:

"Nhưng mà.. Tôi nên gọi cô là gì nhỉ?"

"Tôi tên Đan Thục."

Người đẹp mà tên cũng đẹp. Điền Trung không ngừng cảm thán trong lòng.

Nhưng cô gái nhỏ trước mặt lại không nghĩ ngợi gì nhiều ngoài việc được khai sáng về ngành nghề mà cô từng nghĩ nó không tồn tại ở thời đại này.

"Muốn làm phóng viên như anh thì phải học những gì nhỉ?"

"Cô có hứng thú sao?"

Đan Thục gật gật, miệng cười chúm chím, hai mắt sáng rỡ.

Điền Trung nhìn nụ cười ấy có phần hơi chói mắt. Sao lại có người đáng yêu thế nhỉ..

"À.. Ừm.. Thì trước tiên cô phải học chuyên môn đã, sau đó có tờ báo nào tuyển thì cô có thể thi vào."

"Tôi đã 19 tuổi rồi, liệu có thể học được không?"

"Được chứ.."

Cả hai vừa mới gặp mà nói chuyện hợp như đã thân quen. Điền Trung vừa dắt xe đạp, vừa trò chuyện cùng Đan Thục đi bên cạnh. Cô có vẻ hứng thú với ngành nghề của anh nên hỏi han khá nhiều, còn người nọ hiếm hoi mới gặp được người mến mộ cái nghiệp ký giả của mình, đâm ra hào hứng giới thiệu cứ như người ta đi tư vấn tuyển sinh.

Một lát sau, đến một ngã ba, Điền Trung quay sang nói với Đan Thục:

"Xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải đi rồi! Hy vọng chúng ta vẫn có duyên gặp lại.." Anh chàng nói kèm vẻ tiếc nuối không giấu diếm trên mặt.

"Cái này tặng cho anh! Cảm ơn anh lần nữa vì chuyện hôm nay." Đan Thục đưa cho Điền Trung cái đèn có hình quả trứng mình vừa mua ban nãy.

Nhưng anh chàng vội xua tay từ chối:

"Cái này, tôi nghĩ là tôi không nên lấy. Không có công không dám nhận."

"Tôi mua nó chỉ vì nó đẹp thôi, mà nếu không có anh thì tôi còn chẳng thể mua nó cơ." Đan Thục bật cười.

"Anh cầm lấy đi! Lần sau nếu gặp lại tôi sẽ mời anh cà phê."

"Được! Nhưng để lần sau tôi mời cô cà phê nhé!"

"Được ạ."

Phía bên kia đường, trong chiếc ô tô màu đen.

"Cậu Ba.." Tấn Lành ngập ngừng hỏi cậu chủ của mình đang đen mặt im lặng phía sau.

Thế Duy ngồi trong xe nhìn màn tạm biệt "mùi mẫn" trước mắt.

Lại còn tặng quà.

Anh đang suy nghĩ mình có nên xích chân người kia lại luôn không? Bây giờ đã biết gặp gỡ cười nói với đàn ông khác rồi kia đấy.

"Đi!" Lạnh lùng buông một tiếng.

"Đi sòng bài hay là đi theo.." Tấn Lành chưa kịp thốt ra hai chữ "mợ Ba" đã bị cậu chủ nhà mình chặn lại.

"Về nhà!" Thế Duy muốn chờ xem cái người kia đi bao giờ mới lết xác về.

Vừa mới tạm biệt Điền Trung thì nắng chiều đã dần yếu đi, mặt trời cũng bắt đầu lặn. Đan Thục nhìn về hướng tây, đường chân trời đang ửng lên đỏ rực.

Lại sắp hết một ngày.

Nhìn hoàng hôn sắp buông xuống đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Cô "lạc" ở nơi này cũng nửa năm rồi, hầu như chỉ quanh quẩn trong dinh thự Thống đốc, không thì đi dạo phố mua linh tinh, đi đánh mạt chược, lần đi xa nhất có lẽ là đợt đi núi Di Linh với Thế Duy. Nghe Điền Trung nói làm ký giả được đi nhiều nơi, đột nhiên cô cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng giờ bản thân vốn là người đã có chồng, liệu anh ta có đồng ý không..

Đan Thục đang chìm mình trong suy nghĩ, bỗng có tiếng nói phát ra từ phía sau:

"Ủa! Mợ Ba nhà mình đây mà!"
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back