3 người đang xem

wibuneet

Man, I love MILF
Xu
31
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
498 0
Tứ kỵ sĩ tự diệt

4 Knight find the ending

Tác giả: Man, i love MILK

Thể loại dị giới, dị năng, ma thuật, fantaroman, slice of life​

* * *

Giới thiệu

Ta tỉnh dậy trong một ngôi nhà lạ, trước sự mới lạ của thế giới bên ngoài nên ta quyết tâm tìm hiểu thêm về thế giới cũng như tìm hiểu về mình

Nhưng không dễ dàng vậy sẽ luôn có những kẻ thù ẩn nấp xung quanh sẽ ngăn chặn ta, sẽ gây hại tới những người xung quanh ta.

Tất cả cứ tới ta nhất định sẽ bảo vệ tất cả tới cùng, dẹp tan nhưng ý nghĩ dơ bẩn và các kế hoạch thâm độc mà các người bày ra

Đó là con đường ta bước tới, nhất định sẽ nắm chặt cái mạng.
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1 mất trí

Ánh sáng sương mai của những tháng cuối thu chiếu chọi khắp khu hẻm bị cháy bởi cơn thịnh nộ của một tên mất kiểm soát sức mạnh, sau vụ việc đó đã khiến cả con hẻm bị nguyền rủa bởi lửa, những căn nhà không thể xây lại, cũng không thể dọn đống tro tàn được chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm cảnh tồn tại trong thủ đô hoa lệ

Tòa nhà trắng và khu vườn đen là những nơi còn sót lại và bị bỏ rơi suốt 40 năm qua mới có một tên trần truồng đang ngủ ngồi trên sofa đôi trên lầu tới định cư

Tên trần truồng bừng tỉnh dậy bởi luồng sáng chiếu qua người, hắn bức bối nhìn xung quanh căn phòng mà chỉ có một bàn gỗ sát mép tường đang đựng những đồ dùng sinh hoạt cho cuộc sống mới

Đồ dùng được đặt trên ngay ngắn và có thứ tự từ quần áo ở đầu bàn tới tệp tài liệu cuối bàn gỗ, tất cả điều mang lại thông tin gì đó cho hắn biết về tình hình hiện tại của bản thân

Hắn liếc nhìn đống đồ, tay đang cố vươn tới tệp tài liệu trên bàn nhưng tay hơi run do lạnh nên đã dừng lại chỉ để làm ngáp một cái rõ to, lượt bỏ qua đống đồ dùng trên bàn gỗ để bước tiến theo vệt sáng đã chiếu qua người để chiếu lấp cả cánh cửa gỗ đơn bên trái căn phòng, theo vệt chiếu để hiện ra cái bóng đang dần thu hẹp khoảng cách trên dưới để đối diện trước mặt hắn, bắt chước hắn mở ra cánh cửa phòng, để tiến tới dãy hành lang chữ 'L' đang nối tới cầu thang xuống dưới nhà

Để tới cầu thang xuống hắn phải vượt qua hai căn phòng đang mở cửa có bóng tối sâu thẩm như có con quái vật muốn bắt người đi tới thế giới thần tiền, dù đầu óc không tốt nên hắn rất cẩn thận quan sát từng căn phòng, căn phòng đầu tiên có gương và bồn tắm, không đáng quan tâm, căn phòng thứ hai chỉ có bồn cầu vệ sinh ở giữa lại đang tạo cảm giác bồn chồn trong lòng mà không kiềm lại được chỉ có thể đóng cửa lại.

Bước xuống cầu thang đã ở cạnh khu bếp cẩm thạch marpel đen đầy đủ và hiện đại thu hút sự tò mò của hắn để rồi lật tung từng cách tủ, nhận lấy cái bụng trống, sự thất vọng lớn trong lòng

Bước tới ngay giữa nhà là luôn thấy cánh cửa gỗ chính to lớn mang vẻ ngoài cổ điển, ngay bên phải là một căn phòng trống có ba cột gỗ sát nhau như bức tường vách ngăn được đặt trước khu bếp và bên cạch hàng lang chính của tòa nhà, bên trái là căn phòng kín chỉ có ánh sáng chiếu vào bởi sự cho phép của khung cửa kính

Một tòa nhà hiện đại không bụi bẩn, không nội thất, chỉ có tôi đang ở đây ngay giữa bức tường trắng rộng lớn, không ngừng thối thúc trong đầu nảy mần những suy nghĩ hiện sinh đơn giản của quãng đời nhân loại 'vậy tại sao tôi lại ở đây, làm gì và tôi là..', hắn điên cuồng xoay người để cảnh quanh trong mắt thay đổi nhưng cố tới đâu cũng chỉ có trắng, mệt mỏi tít tụ để rồi té ngã xuống sàn nhà, lấy lưng dựa vào khoảng cách lớn giữa khu bếp và cầu thang

Người co lại, đầu gục xuống vào giữa tay và chân chỉ lộ ra ánh mắt dò xét xung quanh, dò xét lại từng phần suy nghĩ trong đầu, sau một lúc hắn thả lỏng đầu óc và một phần cơ thể bên phải duỗi thẳng, cứ thế ngồi theo từng giây trôi qua, từng phút trôi qua và tới giờ để nhận thông báo của tất cả học sinh đầu tháng 9 tới từ điện thoại đang vang lên một thanh âm trên lầu phá tan sự tĩnh lặng trong đầu, ngẩn đầu rồi nhìn lấy căn phòng ngủ trên cầu thang

Kí ức trong đầu đang tự hợp lại rồi tan ra trong ngay khoảng không đen vô tận, nó luôn liên tục nói ra những lời nhắc nhở vè việc nào đó đã bỏ qua, hay kể về ngoại hình của người nào đó, người sẽ giúp hắn có lại ký ức của mình

Thanh âm càng vang càng tạo nhịp đập trong lòng, đập tan những ký ức cố hợp, xóa tan mãnh suy nghĩ vụn vặt trong đầu mà để bản thân bồn chồn đá cánh cửa gỗ đơn, cửa không đâu, cậu đau, mới chịu mở bằng nắm tay

Nhìn về phía ánh sáng màn hình điện thoại trên bàn, bắt lấy điện thoại lên tay để rồi đọc lấy hàng chữ chạy dọc trên app định vị ngôi trường ma thuật cổ điển

"đi học" hai từ tạo nên vẻ mặt hoảng hốt, đầu gối hơi run, tim đập kinh hồn, nỗi sợ nguyên thuỷ trong cậu nổi lên che lấp hết nỗi sợ cô đơn trong tòa nhà trắng

Gấp rút thu lấy đồ dùng học tập bỏ vào balo, lấy đồng phục mặc vào người, kính tròn không độ đeo lên, thẻ học sinh treo trên người, súng điện cất kín đáo không lộ trong quần, chùm chìa khóa để mở cửa chính

Xong xuôi nhảy xuống cầu thang, chạy trên hàng lang, mang đôi giày không dây không dán, dùng cả trọng lượng mở cửa để thấy cả khung cảnh tệ hơn trước mắt

Trong lòng không hoảng chỉ có sợ mà cúi đầu nhìn điện thoại không quan tâm lấy khu vườn đen trước nhà hay quan tâm các căn nhà cháy xén chỉ tập trung cái điện thoại, vật dưới đường với tốc độ chạy bằng cả tính mạng
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2 mệt vãi



Thì thầm, thì thầm, xì xào, xì xào,.... Nhìn đi nhìn lại từng người qua đường thì thấy được sự đa dạng ngoại hình của mỗi người, chỉ tiếc là không có ai có cánh để bay trên trời nhưng có thảm để bay, nếu có ai bay bằng chổi thì họ ở thiên kỷ khác

Nhiều người diện cùng một bộ đồng phục đang bước đi tới toà tháp cao có thể nhìn từ xa, từng bước dậm trên lề đường tạo ra những tiếng ồn thoa theo tiếng kèn của đoàn xe sắc sỡ chạy giữa đường, có góc nhìn như hành quân trăm ngàn người

Đang đứng mép đường tới cổng nhưng nhìn sao cũng thấy ngôi trường này phải là toà thành cho một trăm ngàn dân cư trú, có bức tường vây quanh cao ráo, độ cao chắc hai mươi mét tạo ra vẻ hùng vĩ, phần hoành tráng lại nằm ở bức màn sắc kim chen giữa bức tường rao quanh

Không bước vào không phải vì sợ chỉ là không rõ bản thân mình có đi nhầm, có bị xé xác, học ở đâu, đã đi tới trước cổng thì phải bước vào bên trong, thu mình lại rồi xen lẫn vào đám đông để bước qua màn vàng, mình không sao thì thầm trong lòng thì bỗng ngực hắn phát sáng lên. Aa...không chết có chút xấu hổ, nhìn kĩ thì thấy thẻ học sinh đang phát sáng ở vết khắc mã Qr

Việc có thẻ phát sáng cũng không riêng hắn mà bất kì ai vô trường đều đã được quét, nhận chỉ dẫn tới lớp học cho các học sinh, vẫn còn lúng túng với tấm thẻ phát sáng rồi ngẩn đầu lên thấy nhiều người nhấn vào giữa thẻ rồi lại vừa đi vừa nhìn, liền nhớ về tư thế vừa chạy vừa xem điện thoại rồi tự hiểu ra. Aa bị hố rồi

Đi theo mũi tên vàng, tôi thấy rất nhiều kiến trúc khác nhau trên con đường có hoa có lá có cỏ có đèn có ghế ngồi cho hai người đang hôn nhau sáng sớm, ngứa mắt thật, có hội quán, có đấu trường nơi thể hiện khúc nhạc huynh đệ ơi, có căn teen đầy đủ, có đồ thuê giáp trung đại kiếm sắt gậy phép cầu ma thuật, có cửa hàng bán thảo dược, bán bản vẽ ma pháp, ma tượng, bán công thức ma pháp, bán công thức nghi lễ cổ, nói chung bán hết

Mũi tên chỉa thẳng vào căn nhà vàng có chữ D rất rõ ràng, có bảy tầng lầu tương ứng mỗi năm học cho học sinh

Dạo bên trong có rất nhiều phòng và rất nhiều mô hình, có thầy cô mang cả thú biết bay tên chim.

Bước qua cửa lớp "1D3" thì choáng váng nhỏ, tìm thấy chỗ trống thứ ba cuối lớp, dãy hai từ cửa tính vào, ngồi lẳng lặng yên tĩnh để quan sát các bạn học thì tôi thấy có rất nhiều thú nhân và nhân loại nhiều nhất, tiếp đó là tộc sừng, đặc biệt chỉ có năm elf trong lớp

Một tiếng va đạp mạnh vang, thu hút ánh nhìn của các học sinh trong lớp về phía cửa được đóng mạnh bởi một elf nam có râu dê ở cầm, tóc búi dài tới vai, dáng mũi la mã và miệng ngậm que dài có khói bốc ra

Người đó ném quyển sách trên tay xuống bàn rồi đập mạnh tay xuống, tự giới thiệu mình là giáo viên chủ nhiệm cho lớp học, xoay người ghi tên mình trên bảng trắng, "Voiddaebeck Dainy"

" các em có thể gọi tôi là thầy Beck, hân hạnh gặp các em"

"chỉ số lớp là 60 người" thầy nói lên trong vô thức khi nhìn vào danh sách lớp học.

"thầy luôn nói một câu cho những đứa trẻ có ma thuật là các em không mạnh hơn người thường là bao, đừng cố tỏ vẻ quá đà, điều đó càng đúng đối với những người đã đánh giá mức D"

Nói xong thầy xoay người để viết vài thông tin về độ chứa mana trong cơ thể ở mỗi hạng mức

Hạng D: "1-25", đủ thực hiện phép tạo nguyên tố cơ bản

Hạng C "30-80", thực hiện được vài nghi thức

Hạng B "60-1200", bắn phép như súng lục

Hạng A "121- 2000", bắn phép như súng trường, được ban phúc

Hạng S "1000-5000", siêu năng lực giả

" có ai biết rõ số liệu trên bảng có nghĩa gì không"

Cả lớp im lặng một lúc trước vấn đề hỏi đáp này thì sẽ luôn có một người xung phong, một bạn nữ được mời lấy đứng lên rồi toát khí thế dũng mãnh của tộc báo đen (bị cụt đuôi không nên nói không có đuôi)

" thưa thầy em xin phép trả lời câu hỏi"

" bảng thứ hạng được phân chia dựa vào số đo lấy từ các thông số mana của mọi người trên thế giới trong suốt lịch sử nhân loại, từ hạng D chỉ những người có mana ít đồng thời vận dụng kém, hạng C chỉ những người vận dụng mana tốt nhưng có trữ lượng mana hạn chế, hạng B tối ưu hoá toàn bộ mana thêm lượng lớn vốn là hạng cao nhất từ một ngàn năm trước nhưng lại thay đổi bởi khái niệm ban phúc từ thần rồi từ đó phân chia thêm hai thứ hạng mới theo độ vận dụng của sức mạnh, hạng A có mana kèm thêm siêu năng dạng hỗ trợ, Hạng S có thể có nhiều siêu năng lực nhưng chỉ có một hoặc là mana đặc biệt hoặc là siêu năng lực. Em xin hết"

Tiếng vỗ tay từ thấy giáo rồi lan sang những người cùng vỗ tay, từng tiếng như phần thưởng cho sự uyên bác, tôi vỗ theo.



 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 3 bất ngờ

Những người phía dưới dừng vỗ tay, phía trên còn vỗ tay thêm một đoạn mới dừng lại sau đó chốt hạ một câu

"bảng thứ hạng này dựa vào độ vận dụng mana để sắp xếp và phân loại cho động vật, chủng tộc trên thế giới và vật phẩm ma thuật được sáng tác bởi nghệ nhân ma thuật"

"còn các số trên bảng chỉ mức độ mana cao nhất và thấp nhất trong mọi số liệu đo đạc được từ đầu thời đại trung cổ, thang đo sức mạnh dần được hoàn thiện và công bố ở thế chiến một"

Thầy ấy hà một hơi, mắt đanh lại rồi nhìn từng người, một áp lực vô hình ầm ầm đè nén không gian trong lớp, tôi bất giác lo sợ mà run lấy cả người, những người trong lớp ai cũng cúi đầu xuống không ngẩn lên, tộc thú trong lớp thì phân chia làm hai loại có người thì thu đuôi vào người, người thì xù lông đuôi, người bị cụt thì có tai nếp lại trên đầu. Người thầy vẫn đứng hà hơi, bơ quơ trước sự sợ hãi của khác người, tít tắt trên đồng hồ lớp chỉ bảy giờ bốn mươi lăm phút thì thầy ấy dừng lại rồi nói thêm về nội quy trường

"nội quy trường, tài liệu học, lịch học, hỏi bài, giấy phép, đặt lịch có đầy đủ trên website trường, các em truy cập thông qua mã Qr trên thẻ học sinh, không hiểu gì có thể hỏi với thầy tại văn phòng giáo viên"

"có một quy định là các em buộc tham gia câu lạc bộ, không tham gia sẽ bị xếp ngẫu nhiên, vì quyền lợi cá nhân thầy khuyến khích các em nên nhanh chóng đăng kí"

Chết tiệt cứ tưởng chết rồi, dù đã mất đi áp lực nhưng vẫn không ai ngẩn lên, không ai dám nhìn thẳng. Gầm, người to lớn nhất lớp ngã ghế, người đổ bàn sang bên, nhờ đó tôi nhìn rõ vẻ giống nhau khi đối diện trước sợ hãi.

"Các câu lạc bộ về sức mạnh sẽ không thể khước từ các em, có các em tham gia họ còn nhận lợi ích tốt"

Nỗi sợ dần phai mờ sau từng câu nói về trường học nhưng tâm trí chã thể khắc ghi lời nói đó trong đầu

"..."

Ngay lúc rồi ổn định cả lớp đều nhất trí trong đầu là lúc này phải gắng gượng, gắng gượng trong suốt năm học.

Thầy ấy cười nhẹ, quay nữa người, mắt nhìn thẳng lớp, tay phất qua bảng, cái bảng trắng thay đổi nội dung trên thành thêm nội dung khác.

Tôi tự hỏi sau từ đầu thầy ấy không làm vậy còn mất công dọa sợ, suy ghĩ bị cắt ngang

"các em có bảy năm học tại trường, xuyên suốt 7 năm sẽ học chương trình phổ thông và ma thuật phổ thông, có hai khóa học tự chọn"

"ma thuật phổ thông là học về lịch sử, ứng dụng, niệm chú và vòng ma thuật, chữ rune, còn hai khóa học là nghi lễ và kết giới"

"vậy có ai hỏi gì không"

Một người nam có cặp sừng đỏ chóp giở tay hỏi lấy dưới sự gật đầu của thầy

"em được biết là có thêm khóa học khế ước, khóa học chế dược và nhiếu khóa học khác vậy mà chỉ học có hai khóa trên trong suốt năm học của em"

Thầy hà hơi ra rồi ngậm lại bồi một câu "vậy là em không lắng nghe câu trả lời"

Cậu ấy run chân rồi cúi cả người để xin lỗi, làm tư thế đó nhiều lần liên tục cho tới lúc thầy ấy ra hiệu ngồi xuống rồi bồi thêm.

"Hạng D khó vận dụng mana kèm thêm dung lượng yếu, dùng quá sức sẽ chết"

"Nếu có hứng thì tham gia câu lạc bộ có chủ đề yêu thích, ở đó sẽ có dụng cụ hỗ trợ các em thực hiện vài phần"

"vậy có thêm câu nào nữa không"

Vài người tính giơ nhưng thu lại với cái đầu cúi xuống bàn.

Không động tĩnh, sự tĩnh lặng bao trùm trước mặt giáo viên, người đã dẫm nát một vài ước mơ của lũ trẻ nhưng sự thật là vậy, việc họ có thể tham gia trường phép thuật chỉ vì đã có trường hợp không hay xảy ra.

Người thầy ngồi dựa trên ghế giáo viên, phì ra vài hơi rồi để thời gian trôi qua mặc kệ lấy tiếng xì xầm đang xảy ra rồi tăng dần khiến váng vẻ sợ hãi đã phơi mất đi, còn tôi dùng điện thoại quét lấy mã để tìm hiểu website

Tiếng chuông vang lên điểm 8h, người thầy đang ngồi chơi bất ngờ đứng trước cửa lớp mới cất lời lên về phía lớp học

"ngôi trường này có nghi thức đầu năm là để các em xem độ mạnh của lớp S nên không nay các em có thể về sớm."

Cái bảng trắng đổi sang khung cảnh đấu trường la mã, ở giữa đang có người giới thiệu hai cái tên ra đấu

"mời hai em.."

Tiếng đóng cửa vang lên lần nữa, cả lớp náo nhiệt lên, bàn tán tự do về người thầy chủ nhiệm 7 năm sắp tới của họ về việc thầy ấy hút thuốc trong lớp, đe dọa học sinh, thái độ nhàn nhạt, không giảng dạy. Ai nhìn cũng tin rằng người thầy trong lớp này rất hiền lành nên cái lớp này nói nhiều như thế.

Thấy thầy ấy đi ra ngoài, tôi cũng đi ra khỏi chỗ ồn ào rồi đi ăn lấp đi cái bụng rỗng, trong lúc vui vẻ thì ngượng lại bởi thầy ấy đang đứng ngay trước cổng lớp với tư thế xoa thái dương

Thầy ấy nhìn vào rồi nói "em có muốn làm lớp trưởng không".
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 4 suprise

"không không không.. Không được thưa thầy, em không đảm nhiệm nổi đâu"

Tôi nhất quyết từ chối đến cùng cái vai trò lớp trường này, chỉ cần nghĩ tới việc quản lý đám người có lông, có sừng, còn đa dạng màu sắc, có trắng, đỏ, nâu, vàng, đen, đen hơn nữa, là lòng mình đã không kháng cự được rồi tưởng tượng khung cảnh bị ức hiếp, khủng bố tinh thần, lời cãi vã toát ra, làm tăng thêm vài độ decibel, sẵn sàng thổi bay lỗ tai mình.

"Sao thầy không mời bạn nữ báo đen xung phong trả lời đầu tiên hay bạn sừng giác đỏ, cao lớn dám hỏi sau sự bọc phát thầy đột ngột phóng ra, em nghĩ những người đó sẽ hợp hơn em rất nhiều trong việc quản lý lớp"

Thầy ấy vẫn bầy ra vẻ mặt lạnh để lắng nghe lời tôi lời khen hết lòng về những người dũng cảm, lời chê hết mình về cách tôi có thể gây ra việc bậy bạ nào đó có thể xảy ra, tôi dừng một khoảng để lấy hơi sau khi nói lên những lời mất não và đợi chờ câu trả lời từ thầy giáo vẫn đang hít hà khói thơm

Tôi có chút tò mò thứ thầy ấy đang ngậm trong miệng

Thầy ấy lại dùng mắt để giao tiếp, lần trực diện này làm tôi cảm thấy mình thật xa vời ở trong nhãn cầu sâu thẫm đó.

"Xin lỗi em, là thầy quên mất vài bước cần phải làm, còn việc phóng mana sẽ giúp các em không lỗ mãnh với người khác"

Tôi bất động, không biết bình luận sao, có vẻ dáng vẻ bất động của tôi đã làm thầy có cơ hội hà hơi ra một lúc rồi ngậm lại

"vậy em còn gì cần muốn hỏi nữa không"

Tôi lắc đầu xong thì mới thấy thầy ấy xoay quay lưng rời đi được một khúc, gương mắt nhìn vào bóng lưng nhỏ dần bằng một con chó, thì tôi yên tâm rời đi.

Ra ngoài tòa nhà D, đi trên con đường lấp đá cuội, nền gạch đỏ tạo khung sườn cho việc đặt lấy đèn cao áp chiếu tới hàng ghế công cộng, vườn cây được cắt tỉa gọn gàng trong mỗi tất đất đi qua đều có thùng rác phân loại đặt cách khoảng, con đường sạch sẽ đều có lý do nhỏ cho việc thuận tiện giữ gìn.

Ai muốn đi tới canteen sẽ luôn băng qua một công viên có bóng râm thanh mát, có gió thơ đưa tình, hàng ghế đôi đan xen hàng ghế đơn, đèn vàng thơ mộng chiếu ngay lúc chiều tà.

Công viên "park peek eal", một công viên trống có trang bị dụng cụ thể dục đặt sát mép, tôi nhìn bản đồ chỉ dẫn đi vòng qua công viên nhưng thực tế có thể đi ngang qua rồi tới thẳng canteen phía trước, trước sự thuận tiện gần trước mắt rồi đâm qua công viên thoáng mát, ánh sáng dịu nhẹ, có vài hàng ghế đặt bên cây lớn.

Qua cửa kính canteen có ngay một màn chiếu về hình ảnh đánh nhau của hai người lớp S, một elf tóc vàng trắng và một nhân đầu trọc da nâu, cả hai đang chào hỏi nhau bằng cú bắt tay rồi quay người đi khoảng xa, âm thanh bình luận vang khắp canteen nhưng có cũng thật yên tĩnh trong không gian rộng lớn

Vẻ đẹp đồng bộ của bàn và ghế cùng hộp đựng trên từng bàn, vẻ đẹp không người lóa lên trên đầu cậu, sắc đẹp tới đâu cũng sẽ nhận lời phê bình cho khuất điểm có thể tồn tại ở dó

Khuất điểm của khung cảnh không người được phát hiện bởi tâm hồn mê vẻ đẹp sau lần ngoáy đầu nhìn sang trái, một cô gái đang hốc một combo đủ loại thịt chiên giòn tan (mười viên gà, mười viên heo, mười viên chả, mười đậu hũ, mười cọng rau giòn), cứ thế hai mươi chín phần trên bàn, hốc mất mười phần chưa đủ no

Không thể nào, băng tóc cuốn lên mái tóc màu huyền có sắc kim đuôi tóc, đôi mắt xanh lá nhẹ tỏa vẻ sắc bén, lanh lợi, bàn tay trắng nõn vén một lọ tóc lên làm lộ ra vẻ mặt Vtuber đang cắn lấy từng khúc thịt dài chiên giòn tan, không thể nào, đồng phục nhà trường tôn lên phần ngực, hiện lên thân hình săn chắc, không thể nào.

Cảm giác nghi ngờ nhân sinh lại nảy lên trong đầu, dung nhan xinh đẹp trước mắt đã làm cậu chấn động, cậu cũng nhìn đống chồng chất trên bàn mà lòng cũng chấn động thêm. Aa, ánh nhìn va vào nhau, đôi mắt xanh nhạt ghim thẳng người tôi, cơ thể cứng đơ như con mồi bất lực trước thợ săn.

Cô ấy dừng ăn lại, ngẩn đầu lên nhìn tôi, chết tại trận hưởng dương..

"Đùng", một đợt xóng xung kích vang truyền khắp mọi tọa độ trục trong không gian, xuyên qua mọi thứ, lan tỏa đợt sóng, run động mặt đất, vang lên tiếng hò reo của hàng ngàn học sinh năm nhất trong ngày nhập học đầu năm

Màn hình hiện lên khung hình của kẻ chiến thắng với vẻ mặt sưng tấy đang đứng hiển hách, dáng đứng hợp với câu nó "Nah I' d won"

"Mana trung hòa ư," phun máu ", cố đánh ngã tao như mày nói đi, ba hoa"

Xoay đầu lại nhìn người anh hùng đã trải qua một trận chiến cam go với vị địch thủ khắc chế mạnh nhất đời anh, cú ngã huỵch xuống đất với nụ cười chế nhạo cùng chiến thắng thế hiện thực lực, ý chí, trí tuệ đã đủ nói lên anh mạnh cỡ nào, cảm ơn anh, cảm ơn vì cứu tôi một mạnh.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 5 chứng minh

Từ những ngày non trẻ, tôi đã được dặn dò đủ điều về việc che dấu sức mạnh từ một linh hồn chị elf, người giảng dạy cho tôi về lịch sử gia tộc

Gia tộc Nephmillieu được khai sinh từ người bà elf cổ xưa, người đã sinh sống từ những năm đầu văn minh loài elf cũng là người được thần thiên nhiên trong tín ngưỡng loài elf yêu mến, từ đó mang trong mình một phần quyền năng của người, người đủ quyên năng để thay đổi địa hình, dời non lấp bể, ban sinh mệnh cho cây cối khô héo, nhận sự tôn kính từ đồng tộc.

Một người làm quan cả họ được nhờ, bà cố đã đưa gia tộc vào thời đại huy hoàng, họ trở nên quyền uy hơn, gia sản dư thừa hơn, con cháu đông đúc khắp nơi, nhưng họ không nhận sự tôn trọng, tôn vinh họ đáng nhận nhiều hơn.

Cao tầng trong tộc đã quyết định khống chế, Đưa người được chọn trở thành vua một nước, truyền bá sự tử tế cho các chủng tộc bán kính ngàn dậm đều được đưa đi giáo dục với phương pháp thương cho roi cho vọt

Xây dựng đô thị trên đồng bằng, kế hoạch quy hoạch đất xây dựng đầy gian nan, nó thấm cả nước mắt, mồ hôi và máu của tất cả chủng tộc, nhưng một kế hoạch đẹp đẽ đã tạo sự gay gắt, đối kị từ người thấp kém hơn, chống trả bằng sức mạnh của mình rồi thành công dẹp tan và bảo vệ lấy sự đúng đắn.

Cho tới thời của ta, một nữ elf kiên cường đã chạy trốn cùng sức mạnh, ra khỏi đất nước mục rửa để tìm lấy hạnh phúc của mình, ta lúc đó là một thị nữ đã hi sinh khi chạy theo bên người, được người sức mạnh biến ta thành linh hồn hộ mệnh cho những dòng dõi kế thừa tiếp theo, để giảng dạy cho họ về thứ họ nhận và không mong muốn nhận.

Chị ấy kể câu chuyện với ánh mắt lãnh tránh trước ánh nhìn của tôi, sau khi suy nghĩ tôi nhận ra là không có người thị nữ nào ở câu chuyện được kể

Sau khi dặn dò tôi, người đó hôn trán bé nhỏ nói lên câu từ chúc phúc cho tương lai tới của tôi "hãy biết rõ việc mình làm, cháu gái của ta" và rồi biến mất

Năm được 5 tuổi, họ đã phát hiện được tôi mang trong mình thứ họ muốn, thứ họ tìm kiếm trong suốt 765 năm, tìm kiếm bằng tiền tài tích luỹ, kết hôn hàng ngàn người để tìm đúng huyết thống

Bà con dòng họ tập trung tại đại sảnh để chúc mừng đứa bé tài năng, họ dặn dò, kể về những câu chuyện huy hoành ngày xưa được truyền đời trong gia tộc

Sử dụng những phương pháp giáo dục cho những con cháu đáng mến được sinh ra. Đặc biệt những đứa trẻ tài năng hơn, phương pháp được chứng minh hiệu quả bằng gia thế, uy danh tích góp từ thế chiến.

Những đứa trẻ đặc biệt đem bao nhiêu phú quý cho gia tộc, nhưng rồi tử vong tại nhà vì đau tim, cũng như ngày xưa chỉ có sức mạnh cứu họ khỏi ý chí của nhiều người tề tựu lại và giờ nó đã ở đó, ngay trong lòng bàn tay họ.

Đứa bé 'Nephmillieu VI LiouMai' đã trưởng thành hoàn hảo trong lồng kính mà không gặp một chút khó khắn, không chút kích thích hay ghen ghét nào.

Sức mạnh ngoại lực đã giúp cô bé xa lạ ra khỏi lồng kính dẫn tới nỗi lo lắng trong nội tộc, đi tới ngôi trường cổ điển MPnew để những người giỏi nhất dạy cô bé hay không

Đầu tháng chín sương mai, đồng hồ run lên, điểm ngay sáu giờ là khung giờ thức dậy khoẻ khắn theo lịch trình kéo dài tuổi thọ của tộc elf, mái tóc màu huyền che phủ xuống mặt và ga giường, chéo tay rồi ưỡn ngực căng hết cỡ.

Bức rèm đóng kín căn phòng che lấp ánh sáng đi vào, lại được tỏa sáng bởi ánh đen chùm treo trên trần nhà, hiện lên một căn phòng sơn trắng có đầy đủ nội thất cơ bản dành cho một quý cô ở độ tuổi 18, một khung giường gỗ nâu sẫm đựng tấm nệm cao su thiên nhiên, tấm mền xấp vuông góc trên giường được nhồi lông vịt

Cô đứng dậy, quyền năng của mình hiện ra một rễ cây kéo dài đến căn phòng đựng quần áo, nhánh rễ như không có mắt mở tung khắp cửa tủ, kéo từng ngăn kéo để rồi tìm lấy được một băng tóc, một áo và quần thể dục.

Mặc lấy quần áo, nếp tóc gọn gàng rồi nhảy khỏi cửa sổ, chạy lấy một khoảng xa rồi về lại nhà bằng đường cửa sổ với khoảng cách tương đương, mất chỉ ba mươi lăm phút đồng hồ.

Mồ hôi chảy từng giọt xuống ví dụ như mồ hôi ở cổ sẽ chảy xuống thân, tạo độ nhờn ở các vùng bị kín lấy bởi quần áo, rửa trôi bởi dòng nước chảy xuống vòi sen, đánh tan mệt mỏi nhờ ngâm bể nước đầy hương thơm, ám từng tế bào và mái tóc dài tới thân. Bước ra khỏi phòng tắm với cái khăn cuống người và cái khăn cuốn tóc trên đầu.

Ăn mặc theo đúng lấy nội quy của ngôi trường MPnew, áo sơ mì, quần xanh đen và thêm lớp áo khoác có phù hiệu ngôi trường bên vai phải, khoác balo trên vai, tay đeo đồng hồ, điện thoại ở túi trong áo khoác, thẻ học sinh treo trên túi ngực áo sơ mi, hoản hảo tất cả.

Cô nhìn lại bản thân mình trong người, để chải lại mái tóc huyền xù xì thành tóc thẳng huyền lấp lánh sắc kim, tự xác nhận vẻ ngoài của bản thân đã ổn, cô lấy bông tai có thiết kế như một thanh kẹp vàng ghim lấy thành sụn tai trên, rơi ra viên ngọc có bức tranh họa về màu trắng sọc cố tụ trong màn đêm tối, đeo thêm dây chuyền 3 sợi bạc kim kẻ dọc trên da trắng ở cổ của cô.

Cô mở lấy cửa phòng để đón lấy sự chào đón nhiệt tình của người hầu gái Annie trên hành lang vàng nhạt.

Người hầu gái có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt nhẹ nhàng, rất thạo việc vặt được nhận gần đây sao bao lần từ chối của tôi, nhận lấy công việc phục vụ cho tôi cho cô hầu mới này. Thực sự hiệu quả, ngay khi nhận về đã có thể giao tiếp và hiểu thói quen hành xử của tôi, dù chỉ là người mới được nhận nhưng cô có thể tự tin là một hầu gái thượng hạng.

"Thưa cô chủ, bà chủ muốn mời cô ăn bữa cơm gia đình nhân dịp cô vào học trường ma thuật danh giá"

Cô hầu gái cũng đóng vai trò liên kết tôi với gia đình trong biệt thự rộng lớn này.

Ánh mắt màu xanh lá nhạt nhìn vào annie rồi đáp lại với sự trầm lạnh thường ngày của mình về việc từ chối lấy lời mời từ mẹ

"chuyển lời tới mẹ rằng tôi từ chối bữa ăn"

"nhưng thưa cô, bà chủ nói với tôi nhất quyết dẫn cô theo dù có dùng cả vũ lực" cô vừa nói vừa cúi đầu cầu xin với nước mắt hơi ứa ra khỏi mặt, nhưng tôi mặc kệ rồi đi qua khỏi annie

Annie xoay người dùng bàn tay của mình nắm lấy bắp tay của cô chủ, ngăn cản lấy động tác của cô chủ, rồi ra hiệu để nhờ lấy sự trợ giúp của cô chủ nhỏ nhất nhà, cô 'fulltyfeau', như thường lệ khi cô chủ sẽ yếu đuối trước em gái của mình, đúng như kế hoạch.

"Onee, đi theo em đi ăn bữa sáng nào" cô bé với nắm tay nhỏ đã nắm chặt lấy bàn tay lớn của tôi rồi dắt đi xuyên qua hành lanh được phân khúc bởi những cột tường, treo thêm những khung hoa trên từng cột theo tín ngưỡng, một khung cửa sổ dẫn thẳng vườn hoa đầy tiếng chim hót lên.

Nhìn lũ chim, tôi quay đầu nhìn vào đứa em gái nhỏ phía trước dắt tay mình, em ấy được sinh vào lúc tôi mười một tuổi, khoảng khắc lần đầu tôi chứng kiến một sinh mệnh ra đời, cái bàn tay chỉ đủ nắm một ngón tay giờ đã đủ để nắm cả bàn tay của tôi

Như tôi ngày trước, cô bé cũng đi kiểm tra lấy sức mạnh lúc 5 tuổi, rồi nhận lấy tin rằng bản thân con bé không có tí mana nào trong người, đã là người đã ôm lấy con bé để chúc mừng sinh nhật.

Cánh cửa sảnh ăn đã mở sẵn ra, bước vào với sự chào đón từ người hầu, đầu bếp, cùng hai người anh em ngồi bên phải, gia chủ ngồi đầu bàn, phu nhân bên trái, chị em theo phía phu nhân để ngồi, riêng lần này thay vì ngồi đối diện lấy ghế gia chủ, tôi ngồi kế bên em gái, người cha trừng mắt nhìn lấy nhưng tôi mặc kệ rồi tự nhiên ngồi lấy.

Cảm nhận được cảm xúc của cha, em gái thì thầm với tôi "chị không nên làm cha buồn", tôi mỉm cười thì thầm lại em gái bé nhỏ rằng "cha không buồn trong lòng đau nên không sao đâu"

Em ấy mỉm cười nhẹ nhàng rồi đung đưa chân nhỏ của mình, biểu hiện mong chờ bữa ăn sáng hôm nay, mẹ ho một cái, cái chân đung đưa cũng chịu ngồi yên,

Tay cầm sai nĩa dao, tôi lại chỉ dần cho con bé cách cầm đúng trong lúc ăn một bữa tiệc trang trọng.

Đồ ăn được đặt trên khăn trải bàn trắng, cất lấy cây nến giữa bàn, dĩa bày ra món gà sốt nấm tỏa hương thơm, rót kèm một ly nước cam.

Chăm lo cho em gái thì tôi bắt đầu cầm nĩa và dao phải đúng tay, khăn ăn lót dưới chân, xẻ lấy miếng thịt trước tiếng thông báo của gia chủ

"chúng ta ăn thôi"

Mọi người bắt đầu ăn, tiếng động ngừng lại chỉ còn sự tập trung trên bàn ăn nhưng được đánh tan bởi tiếng nói của người anh cả, người hiện tại học năm ba tại ngôi trường MPnew

"Lớp S đã dược tổ chức lại sau mười năm, phía nhà trường còn quyết định tổ chức giải đấu cho các thành viên lớp S đánh nhau, nó sẽ rất bùng nổ, em có muốn đi xem không, em trai"

"tuyệt thật, Có trận đấu của những người kẻ mạnh nhất được tổ chức trong khu vực ta sống ư, chị gái, chị nhất định phải có trận thắng đó"

Tôi cảm nhận lời khen ngời rồi đáp lại với lòng cảm kích tới em trai "cảm ơn em".

"Con gái cố giành lấy sự tín nhiệm của bạn học và thầy cô" mẹ bồi thêm được đáp lại bởi cái ngật đầu.

Anh trai nhìn vào em trai cùng bàn rồi trò chuyện với không khí của những người đàn ông

"để anh dẫn em vào xem, độ khủng bố nó thế nào, chỉ cần một lần tung đòn họ có thể huỷ diệt mọi thứ"

Ánh mắt óng ánh của đứa em trai phát sáng ra "cảm ơn anh trai nhiều" rồi nhìn sang tôi mà nói thêm

"chị có thể dẫn cả nhà vô đấu trường xem trực tiếp được không, em xin chị đó please please"

Anh trai lên tiếng ngăn cản thì bị tôi nói trước "không được đâu, các giáo viên không cho phép dẫn vào, em chỉ có xem qua màn hình"

Em ấy phòng má như hamster thể hiện sự nuối tiếc mỗi khi không có gì theo ý muốn

Tiếng ồn vang lên từ miệng của người em trai đâm mê sức mạnh đã bị cản lại bởi áp lực từ người cha, bầu không khí lại yên tĩnh lần nữa

Cô bé có dịp để cổ vũ tôi cho cuộc chiến sắp tới, "chị đừng để bị thương nhé" miệng nhai nhóp nhép cũng phải dừng lại để quan tâm tới tôi, "chị em là mạnh nhất đó" tôi tuyên bố về sức mạnh của mình cho con bé, ánh mắt con bé thể hiện sự mong chờ về phía tôi, chắc cố lấy hạng nhất.

Bữa ăn sáng gia đình cũng tới lúc kết thúc ngay khi từng thành viên rời đi sau khi ăn xong bữa cơm của, mẹ nhìn tôi với sự mong chờ, anh trai nhìn tôi vẫn như cũ, em trai và em gái có mắt đèn pha về phía tôi, việc ngồi ở lại để nghe đôi điều về mấy lời nhắn nhủ từ cha với vai trò gia chủ.

Người cha mặc áo vét và quần đều kẻ sọc đen trên nền xanh, áo sơ mi đen, cà vạt xanh, gu ăn mặc của ổng vẫn lạ như mọi khi

"con sẽ đi dự tiệc chúc mừng nhập học lớp S để ra mắt với xã hội, con không được phép từ chối"

Tôi đứng dậy rồi gập đầu nhẹ về phía ổng, bước lên xe đã chuẩn bị sẵn bên ngoài, lúc chiếc xe rời đi khung cảnh cửa sổ trên xe cũng thay đổi.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 6 chứng minh

Xe limmo dừng lại tại lề đường, xếp sau hàng ngàn xe khác đang trở những đứa trẻ tài năng nhà họ tới trường, nhưng điều khác biệt rõ ràng ở chỗ những đứa trẻ đó đã bị khuất mất đi bởi người mang trong mình sức mạnh của tự nhiên.

Đường quỳ xuống để bước chân cô không đau, gió hạ thấp mình rồi quẹt những cơn gió mát nhẹ về phía cô, đẩy lấy những kẻ thấp kém ra khỏi đường cô đi, cây tự run lắc lá xanh trên cành, lá tự biết phận mà xếp thành thẩm đỏ dẫn tới cổng trường cô dẫm lấ, đảm bảo những có tên thứ hai dẫm vào, hoa đến từ đâu, lại chạy bên nàng để nói thế gian rằng nàng là tuyệt nhất, mưa muốn nhìn cũng tự thấp kém lui về, ánh sáng rực cháy chỉ dám tỏa sáng sau người cô, không dám đứng trước chỉ vì cảm thấy mình không bằng, chim tới hót líu lo như sứ giả kèn saxphone, thông báo nhân gian về sự hiện diện của nàng, khung cảnh bạn tưởng tượng trong đầu cũng không bằng cảnh tượng thật tế của khoảng khắc giáng trần của công chúa thiên nhiên

Người mang mái tóc huyền, tạo sự huyến bì mà gợi lên sự tò mò của các nhà khảo cổ, đôi mắt sắc bén như thời điểm đầu kiếm ló lên ánh sáng bạc kim đâm lấy ánh mắt của kẻ si kiếm, cái chết càng đến dần càng khiến hắn biết rằng nó thật đẹp, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, khuôn mặt Vtuber. Tạo nên dáng đẹp yêu kiều khiến những kẻ cao ngạo khi thấy cô, chúng đã biết sâu bên trong bản thân mình đã chết.

Ngước nhìn ngưỡng mộ lấy quý cô đầy phong thái, điệu đà, gây ấn tượng mạnh đến mức chấn động não họ, ánh mắt chỉ rời đi khi quý cô đột ngột biến mất sau khi bước qua tấm màng vàng.

Kích hoạt lấy sức mạnh từ thẻ học sinh, Lioumai đã được dịch chuyển vào căn phòng hắc diện thạch với mặt tường được phủ dòng kẻ sọc của từng mảng thạch anh trắng ốp vào, ngước nhìn ra khỏi căn phòng thấy được đường chân trời dài ngoằng nghoèo, chia tách với mặt đất đầy bầy kiến đang di chuyển vào tổ, đó là cảm thấy của người trên vạn người, nhưng điều cô muốn nhìn là những bạn học đã có sẵn hay đang tới, từng người ngồi ở đây đều mang trong mình sức mạnh bằng hay hơn hoặc yếu hơn, thu lại ánh nhìn không thân thiện chỉ cần tập trung lấy việc của bản thân, người hiện chưa chọn được chỗ ngồi trong lớp học

Chọn lấy dãy bàn một ghế hai, vị trí thuận mắt để ngấm nhìn khung cảnh trải dài khắp cả trường lại ở ngay trong tầm nhìn

Từng cái ghế ngồi dần được lấp đầy ở lớp S, những người ngồi ở đây đều có cùng đẳng cấp sức mạnh, có thể tuỳ tâm mà làm không nể nang pháp luật, việc họ nhẫn nại rồi ở đây đã cho thấy sức hút riêng của ngôi trường ma thuật cổ MPnew

Ngôi trường mang trong mình lịch sử dài đằng đằng, thành lập bởi một quân sĩ trong thế chiến, xây dựng trên chiến địa anh linh tử vong, tự thân dựng danh tiếng cá nhân, thu hút những người tài tới giảng dạy, tài năng kéo tài năng, những thiên tài trong nước được lưu sử sách đã tốt nghiệp từ trong ngôi trường, vì thương trường nhớ lớp họ đã quay lại để giảng dạy những viên ngọc thô trên khắp đất nước, hay cả thế giới ngoài kìa, ép đất nước phải dời đô nếu muốn phát triễn thêm.

Tiếng chuông lớp vang lên điểm vào bảy giờ ba mươi phút, người đàn ông có sáu sừng nhỏ, đâm đằng sau đầu, kiểu râu beard stache trên khuôn mặt đỏ sậm, cơ thể vạm vỡ lộ qua lớp áo vét đen, không cà vạt, tay cầm chuông đang vang tiếng chuông.

Người thầy xoay mặt về phía học sinh thì bỗng có luồng mana mỏng đang xoáy phát ra từ chỗ người đang đứng trước bảng lớp, cơn lốc mana thổi bay tất cả vật phẩm không được bảo vệ bởi mana của từng người trong lớp, cơn lốc mana rất thuần thực nhưng không đủ mạnh, có vẻ không chỉ có tôi suy nghĩ lấy ở trong đầu, chỉ là có chút yếu để uy hiếp ai đó.

Thầy ấy bóp chặt cái chuông, ngay lúc chuông trên tay ngừng là cùng lúc chuông trường ngừng lại, ngay lúc đó tôi nhận ra đó là vật phẩm ma thuật, lời nói phát ra với giọng trầm nặng

"các em rất mạnh, rất mạnh, dù đã dùng huy động hết mana cũng không gây uy hiếp tới bất kì ai ở đây"

"nhưng vẫn có khuyến khuyết ở khả năng nhìn vật phẩm, vậy đủ lý do để các em đi học rồi chứ" nụ cười mỉm trên môi hướng tới các học sinh phía dưới, những người đang có cặp mắt thiếu hứng thú.

Câu nói như van xin, thật không hợp lấy chút nào với tông giọng trầm, tất nhiên thầy ấy nói đúng, có sức mạnh mà không có tri thức là ngu xuẩn vô cùng.

"Thầy tên là" Onziroh Ioal ", chủ nhiệm bảy năm sắp tới kiêm chức vụ phó hiệu trưởng của ngôi trường, hân hạnh gặp các em".

"Thầy ở mức hai ngàn mana đồng nghĩa là cấp A, vậy thầy là người mạnh nhất trong ngôi trường" một elf nam vàng ở đầu bàn, giữa dãy, có kiểu tóc undercut, thốt lên giọng cao.

"Đúng là thầy ở lớp A, nhưng phần sức mạnh lại không dám nhận lấy"

"tất nhiên các em có thể yêu cầu đổi giáo viên mạnh hơn bằng đơn khiếu nại gửi tới nhà trường, thầy hiệu phó sẽ xét duyệt cho các em"

Thầy ấy đang châm biến cậu bạn kia sao, tiếng cười phì vang lên từ ai đó ở phía sau lớp học, sau đó lại có một cơn lốc mana thấy rõ màu sắc xám đậm nổi lên khắp lớp, mana có dày hơn thì hiệu quả cũng không đổi với người trong đây, ngoại trừ người đứng trước bảng lớp, bị ảnh hưởng nặng nề, phải phát lên tiếng ho khàn kêu lên liên tục, cậu bạn đó cúi đầu xin lỗi rồi ngồi lại như không có gì

"hụ hụ, lớp học này được tổ chức để giúp các em có thể học cách kiểm soát"

"các thầy cô chuyên gia có tiếng nói trong lĩnh vực ma thuật nói chung, và lĩnh vực của riêng họ nói riêng, tất cả đội ngũ giáo viên hùng hậu được đích thân nhà trường mời dạy, để giúp sức các em trên con đường trưởng thành"

"thưa thầy em không thể sử dụng được ma thuật", sự hiện diện yếu ớt không thể nhận ra đã cất giọng nói nhỏ nhắn ngay đằng sau tôi, có chút đáng sợ, nhưng câu hỏi đúng trọng tâm của một số người ở đây

"lỗi thầy, ở đây sẽ có không chỉ riêng ma thuật, còn bao quát các nhiều thứ, chắc chắn sẽ dạy đúng năng lực của em."

"vâng, em cảm ơn thầy".

"Chúng ta tiếp tục nói thêm về ngôi trương này.."

Phần tiếp theo của thầy ấy nói về lịch sử ngôi trường, người thành lập là ai, tại sao người đó lại làm vậy, giải thích về cơ chế dịch chuyển trong trường học, những ai có thể được phép sử dụng và vài luật lệ trong lúc sử dụng, các cơ sở phổ biến cho học sinh, vài việc hoặc nơi nào đó cần giấy sự cho phép, hạng mục trao đổi, mua bán vật phẩm, giao lưu chiến đấu, thứ hạng học sinh trong trường và quyền lợi nhất định, các khu vực cần sự cho phép hoặc cấm đi tới, kể thêm câu lạc bộ lĩnh vực ma thuật đang hoạt động, lý do tại sao ai cũng phải buộc tham gia câu lạc bộ không ngoại lệ cho ai cả, cùng các sự kiện chuẩn bị mở cho mọi học sinh được tham dự ở quy mô toàn trường.

Sau đó giải thích lịch trình học tập của từng học sinh sẽ học phần chung nào, phần riêng nào dựa vào cách thể hiện năng lực chúng tôi trên sàn đấu, buổi nói bị cách ngang lấy bởi tiếng nói trong trẻo.

"Năng lực của em đã được ghi rõ trong hồ sơ, không có ly buộc em phải tham gia nên em xin phép được miễn đấu", một thú nương vừa nói vừa giữ tay phải lên cao, ngồi ở dãy cuối, bàn hai lớp, kiểu tóc bảy chia ba, uốn cao phần bảy, lộ đôi tai thú màu gỗ gõ đỏ cùng màu tóc của cô.

Việc lên tiếng bất ngờ này đã nhận được đồng ý ngầm của thầy Ioal, thấy ấy nhìn vào từng người để chờ câu nói thốt ra của học sinh ở đây.

Khuôn mặt ánh lên vẻ hài lòng với từng mong muốn tham chiến, xem ai là kẻ mạnh nhất ở ngôi trường này, vài ánh mắt nhìn chầm chầm vào nhau, như đã quyết định lấy đối thủ truyền kỳ của mình, những người còn lại theo ý sắp xếp riêng, thứ tự quyết định sẽ được định sẵn bằng trò bốc thăm,

Vòng 1 Iiva Nailvil vs Chirdierf Dante

Vòng 2 Nephmillieu Lioumai vs Dersankela Enzo

Vòng 3 Yeon Kanayoma vs Darhneir Helga

Vòng 4 Kezsicnarf Zuzana vs Karalgob Mateo

Đối thủ đã được sắp xếp hoàn thành, năng lực khắc chế lẫn nhau theo đúng thông tin trong hồ sơ được điều tra qua sự thật được phơi bày, xác nhận được cả lớp đã biết đối thủ của mình là người như thế nào, thầy giáo búng tay làm hiện ra một vòng phép dịch chuyển, di dời những người trong lớp tới ngay sàn đấu, xây theo đấu trường la mã, khu vực thi đấu xây ngay trên đỉnh tòa tháp, một tòa tháp chọc thủng bầu trời đang bị cơn thịnh nộ của gió đang cố gắng xé xác lấy tòa thấp, nhưng đành bất lực bởi màn bảo vệ đỏ bao quanh sàn đấu.

Đấu trường la mã trên tầng mây sẽ luôn chia lấy hai kiểu người đối diện lấy khung cảnh được diện ra, người cảm thấy nó hùng vĩ, biểu tượng chiến binh, vẻ đẹp lịch sử, hay suy nghĩ về một kỵ sĩ đen chạy dọc lấy cả sàn đấu, người còn lại thì bình thản, họ cảm thấy có thứ ấn tượng hơn, người thì đã học cách "poker face", người thì đã thấy qua nó một lần nên cảm xúc đã không như lúc đầu tới đay, nhưng cảm xúc cao hay thấp cũng phải chú ý tiếng vỗ tay nhẹ từ người thấy kiêm trọng tài kiêm quản lý trận đấu,

"trận đấu thứ nhất sẽ bắt đầu trong mười lăm phút sắp tới và không có hoãn nghỉ cho mỗi trận, các em có thể ngồi ở đâu trong đấu trường trừ khu hoàng đế tọa vị"

Dùng rễ cây đưa bản thân lên chỗ cao nhất trong ghế khán giả, theo truyền thống sàn đấu, chỗ cao nhất sẽ dàng cho thương nhân, học giả có tiếng, thị trưởng của tòa thành đóng góp nhiều tiền nhất, một dãy hàng đá đen được đục thẳng lối, thảm theo phong cách Ả rập trải dài đến từ đầu hàng gần khu hoàng đế đến phía bên kia khu, tôi đứng gần khu cầu thang đi xuống, mắt đọc lấy những thông tin được công bố về đối thủ sắp chiến đấu mà miệng bất chợt mỉm cười nhẹ, một năng lực triệu hồi đống dụng cụ thô sơ có khả năng xuyên thấu, mức độ xuyên thấu tăng dần trong quá trình trận đấu, từ không đến một trăm, dáng vẻ ngạo nghễ của đối thủ đã củng cố cho chiến thắng của tôi, lấy hết tài sản tích luỹ vào mục đặt cược ở web trường.

Bầu trời rộng lớn, chân đứng trên thềm đá đen, ánh mắt nhắm lại để nhớ tới ký ức thời nhỏ của mình, rồi dùng tay sờ lên trán mình, nghĩ về vài điều đã muốn thử làm, vài món muốn ăn, đưa mắt nhìn xuống tòa nhà cần tới, biến mất

Xuất hiện lại trong căn phòng trên lầu của canteen, đẩy cửa ra rồi dùng tay dựa vào lan can cũ, chân bước xuống từng bậc thềm hơi bong tróc, đứng ngay lấy máy bán thẻ rồi order ngay ba mươi combo chiên giòn để ăn.

Ăn dần từng hộp, tận hưởng lấy đồ ăn chiên giòn dễ thấy trên mạng, cô ấy cũng hiểu ra được vị ngon thực tế, dù không hẳn ngon nhưng có tính ăn lại tốt, cảm giác tận hưởng bị cắt lấy bởi ánh nhìn chầm chầm vào thân thể, khó chịu

Tóc bù xù, kính tròn trên mặt, dáng vẻ đần độn, cử chỉ vụng về, trong lòng nổi lên cơn nóng giận nhẹ, tôi mấp môi vài lời về cách cư xử đúng cách khi đối diện với hoạt động của người khác

Một tràn xung kích lấy đỉnh tháp làm chủ để tỏa ra bốn phương tám hướng, thổi bay rồi phá tan toàn bộ đang cố ngăn lại nó, bức tường tan ra từng thành cục đá, tấm kính vỡ thành mảnh, bàn ghế cuốn theo, bay mạnh về phía cuối bên kia tường, tôi khởi động mana trong người để huy động thành thân cây trong suốt, bao bọc lấy toàn bộ hai thân người và đồ ăn.

Từng mảnh vỡ bay vào thân cây, chịu lực va đập thành bụi rồi bay về phía sau, cơn xung kích dừng lại, gió bụi rơi xuống, biến canteen thành bình địa hoang mạc, đổ nát.

Tôi đã không dùng kịp được năng lực, tên nam phía trước còn mỉm cười được trong tình trạng mắt, mũi, lỗ tai bị chảy máu trong rơi từng giọt xuống người, quay sang nhìn về phía màn hình rồi rơi xuống.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 7 quái

Rễ cây phóng tới như giáo mác, đâm xuyên qua cơ thể của tên phía trước, cơ thể đang rã rời đã được trụ lại bởi 7 ngọn giáo rễ gâm vào tứ chi, đầu và thân, con rối được nối dây lại tưởng rằng còn sức sống nhưng lại vô lực trước trọng lực, bộ phận rắng liền với thân đều chùn xuống chỉ có lưng là còn thẳng đứng, để di chuyển một người bất tỉnh nhân sự, cô dùng rễ cây bưng cậu như thùng hàng hàng không trong bài united break guitar.

Cô ta nhìn vào thẻ học sinh rồi kích hoạt lấy phép dịch chuyển nội bộ tới phòng cấp cứu ở trường, bị ngăn lại bởi dòng thông báo về việc không thể dịch chuyển thêm người vì thiếu mana, yêu cầu cấp thêm quyền sử dụng thêm mana.

Việc yêu cầu dịch chuyển thất bại làm tâm trạng hơi tối đi, lấy ra điện thoại rồi kiếm phòng y tế trong bản đồ khung viên trường, nhanh chóng để hoàn thành để có thể thi đấu đúng giờ, tôi triệu hồi một rễ cây ảo có thể lướt trên mặt đất để bước lên, ý định là thế khi có thông báo sữa chữa, gia cố, màn chắn ở khu vực thi đấu, nên trận đấu sẽ bắt đầu lại trong 20 phút tới, nghe được thông báo về hoãn lại trận đấu kế tiếp, tôi đặt tên đó lên rễ cây lướt rồi với thân còn bị dính giáo mác rễ đang phát sáng màu lục thẫm, từng bước di chuyền của tôi rễ cây cũng lướt theo dù trên trên đất hay nền gạch.

Cậu ta thức dậy với ánh mắt thấy ngay trần nhà trắng, hơi nheo mắt lại để khiến bản thân tập trung suy nghĩ những ký ức có gần đây, chỉ nhìn trần nhà thì chả có lấy thông tin gì cậu ta thẳng lưng lên, một người đàn ông tóc dài đang cởi ra áo khoác, rút ra từng nút áo sơ mi, áo sơ mi trắng bị lột ra, kheo từng nét cơ bắp ở ngực nở, cơ bụng thon và nét của người đàn ông tóc dài phía trước, cậu tính lên tiếng rồi thành hét thất thanh, khi dây nịt được rút dần ra khỏi thắt lưng.

Cô ta dịch chuyển về vị trí điểm lưu đầu trước khi dịch chuyển, chỉ được ghi nhận trong ngày, đứng trên tấm thảm ả rập cổ, ngước lấy sàn đấu bị phá tung lên, từng tất đất được xới lên, hàng ghế khán giả thì đầy mảnh vụn đất có to có nhỏ, bụi bẩm bám đầy ghế và thảm lót, dùng sức mạnh để quét sạch chỗ ngồi rồi ngồi lấy với dáng bắt chân chéo, một tư thế đại boss, mở lên diễn đàn để xem đoạn video đang công chiếu lại trận đấu của 2 người lớp S, một người sở hữu mana rắn đấu một người sở hữu mana trung hòa.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.. Aaaaaaa", bình tĩnh, bình tĩnh lại, mình bất ngờ quá nên làm quá lên thôi, bình tĩnh lại nào.

Thầy ấy mang vẻ mặt thất thần trước sự hiện diện của tôi, người cũng đầy hoàng dã, dùng cặp mắt chăm chú nhìn vào cơ thể trần trụi của thầy ấy.

"Woa sao em lại nằm ở đây", dùng đống đồ đã cởi ra che thân người lại, mái tóc xám tro dài tới lưng cũng hỗ trợ che lại.

Tôi cũng dùng mền che thân hình trần trụi của mình, mắt hoảng loạn nhìn xung thấy rồi thấy áo trên bàn bên cạnh, nhanh kéo vào bên trong mền mà mặc vào, đã kiễm tra, bên dưới đầy đủ.

Thầy ấy cũng phóng vào giường bệnh với đống đò cũ và mới trên tay rồi kéo màn lại, khung cảnh ồn ào giờ yên tĩnh với hai người đàn ông đang mặc lại đồ.

Tiếng chuông vang lên trong quảng trường thi đầu, thông báo cho việc mọi thứ đã đâu vô dó, một giọng trầm phát ra từ loa phát thanh cầm tay của phó hiệu trưởng

"trận đấu thứ 2 bắt đầu mời hai em Lioumai và Enzo lên sàn đấu"

Tôi dùng rễ đưa bản thân mình xuống đấu trường đã được khôi phục bằng phẳng bởi một cô giáo dùng ma thuật để khôi phục đống thô sơ thành hình dạng ban đầu khi lần đầu tiến vào sàn đấu.

Đối thủ lại phóng xuống, tạo ra một vết lỏm xuống với tư thế khuỵ gối chân phải

Rồi tăng tốc bước về vị trí trước mặt tôi với thầy hiệu phó ở giữa cả hai người, một tín hiệu bắt tay được đưa ra, cả hai buộc đưa tay bắt lấy với tinh thần thiện chí, đáng nhau không kết thù.

Tôi đưa tay ra để bắt lấy, đối phương vỗ bàn tay rồi xoay người để tạo khoảng cách, cũng xoay người làm theo mà không bận tâm lấy.

Trọng tài nhìn vào khoảng cách giữa hai đối thủ, tuyên bố cho trận đấu bắt đầu

"trận thứ 2 bắt đầu" cú vung tay chặt xuống không khí.

Sàn đấu tràn ngập hàng đao, kiếm, giáo, chúng trồi xuống từ hư không rồi cắm xuống nền đất sàn đấu, ngay sau đó một cây cổ thụ cao lớn mọc lên, đánh bay những binh khí nằm trong bán kính, một cây cổ thụ đâm lên bầu trời, cao tới 20m, hùng vĩ, khổng lồ, ở bên trong cây là một cô gái đang quỳ xuống để tụng niệm, ca ngợi thiên nhiên.

Một Cây cổ thủ nhỏ đâm chòi hóa thành cây cổ thụ to, nó ra cành ra lá, mọc ra hoa, những cánh hoa, miếng lá rơi xuống sàn đấu, mùi thơm bay phấp phới lan tỏa cả đấu trường, xuyên qua màn chắn ban phát chúng sinh.

"Sữa hay trà em" cả hai người đều quyết định ngồi xuống ghế, mở miệng giải thích tình huống của nhau, cần làm trơn thanh quản.

Thầy ấy bỏ những đống đồ vào túi đựng, thân mặc áo sơ mi xám, quần dài xám không đổi.

"Cho em ly trà", thầy ấy lấy cốc, hộp sữa trong ngăn tủ đông nhỏ trong ngăn tủ dưới bàn, rót ra hai cái ly, một ly thường, một ly rắc bột trong gói trà.

Cả 2 ly đối diện với người chuẩn bị uống lấy đó, âm thanh trận đấu vang lên từ màn hình nhỏ làm bầu không khí ấm hơn, tôi mở đầu cho cuộc trò chuyện

"sao thầy lại cởi áo ra vậy", húp một ngụm nước sau câu nói quá rõ ràng.

Thầy ấy mang vẻ mặt hơi ngại, "do bị đổ café lên người, quan trọng là em, nằm ở đây đã thấy rõ có vết thương cần trị"

Thầy ấy chỉ vào thân người tôi, nhìn vào hướng ngón tay chỉ vào thân người, chiếc áo trong bị dính đầy máu.

"Haha, có vẻ em bị thương khá nặng, nhưng không có cảm thấy vấn đề"

Thầy ấy húp ly nước, mắt nhìn vào vùng ngực của tôi

"em có nhớ mình từng ở đâu, trước khi bị thương không"

Từng ở đâu ư, mình từng nhìn thấy ai có ánh mắt khá đáng sợ, trầm ngâm suy nghĩ rồi không nghĩ nữa, đầu xoay nhẹ qua bên phải, vô thức nhìn vào màn hình đang có cậu nam đang xuyên qua thân cây, tạo ra tiếng động lớn liên tục như kéo một thứ bị kẹt, cậu ta dùng đa dạng vũ khí, kiếm để chém, giáo để đâm, rìu để bổ, nơi đã rút đi vũ khí đã được có vũ khí khác thế vô, phát sáng hơn vũ khí cũ.

"Em từng ở canteen, nghe thấy âm thanh vù vù xông tới, rồi cảnh vật hơi chuyển đỏ.. Dần" vừa nói vừa nhìn vào hành động của cậu nam trên màn hình

Nghe lời kể từ mình, thầy ấy nhắm mắt một lúc, mở ra cùng nụ cười, hút ly nước.

"Em bị nội thương rồi và đã được chữa trị rất tốt, nhưng cần xem lại thân thể em có còn di chứng nào"

"cần em cởi áo ra", thầy ấy bước tới bàn giáo viên, mở ngăn ngăn kéo bàn rồi lụt tung.

Lời thầy ấy nói cũng đúng, tôi cởi áo ra để thân hình trần, tiếng lục lọi phát ra từ bàn được để cạnh cửa vào có chút lâu.

"Đây rồi sách công thức vòng ma thuật chữa lành, lật tới chương nội thương, vòng ma thuật và câu thần chú là.."

Tôi đưa mắt nhìn vào những hình thù quái lạ được thầy vẽ vào trên giấy dưới sựu phối hợp của thước và gôm, cơ thể run có nguyên do, nhận ra ánh mắt đâm chiêu của mình, thầy ấy vẫy tay, nói những lời an tâm, "thầy rất chuyên nghiệp", cơn run còn mạnh hơn trước.

"Hai người đang làm gì vậy", hai người nam nhìn vào một người nữ mặc áo khoác trắng.

Sau khi được xem lại và củng cố thêm bởi giáo viên y tế, tay cầm ly trà, chân bước theo chỉ dẫn của giáo viên phụ trách tư vấn, tới phòng tư vấn học sinh

Một phòng nhỏ, có bàn xanh lá nhạt ở giữa phòng với bốn ghế nếp vào bên trong, ly sữa đặt trên bàn rồi mở đèn, mở tivi, tôi chọn một chỗ để ngồi để, đặt ly trà, mắt nhìn vào màn hình và nghe thêm một lần xin lỗi.

"Xin lỗi em nhé, thầy chỉ đùa một chút để em có tâm trạng tốt hơn"

"vâng", mình thể hiện rõ vậy sao.

"Thầy có thể biết tên của em không"

"tên em..", tôi nhắm mắt lại một lúc nhưng không cười, rồi nói lên tình trạng đang nặng trong lòng, "em không nhớ".

"Tên em trên trang cá nhân, cho thầy mượn thẻ học sinh của em", đưa thẻ cho thầy ấy, nhìn vào màn hình đang tra cứu thông tin của mình

"thầy biết em có thể đang đau lòng nhưng rồi em sẽ tìm được ký ức của mình, nếu cần giúp em có thể tới đi khi cần, tất nhiên trong giờ hành chính"

Đưa màn hình điện thoại, hình của mình, vài thông tin về xuất sứ, còn tên thì mờ, dụi mắt vài lần rồi nhìn lại

"em không thấy tên mình đâu"

Thầy ấy chỉ tay vào dòng chữ nào đó, "tên em ngay đây nè"

"em không thấy tên mình"

"sao có thể không thấy được, nó ngay đây mà"

Thầy ấy bực bội ghi ra giấy, điện thoại của thầy reo lên, thầy ấy buông bút để nghe điện thoại rồi dùng ngón tay chỉ vào tờ giấy.

Tờ giấy trên tay đọc đi, đọc lại dòng chữ trên tờ giấy, nó làm tôi nhớ tới cái lần đọc chữ trên mạng hình, khác ở chỗ nó không làm tôi có cảm ứng gì.

"Charles lap", tên của tôi nhưng không có gì, nhận được cái tên của mình đáng ra tôi phải vui, chán nản, chỉ có thể.

Đầu cố lập lại tên mình để cố nặn ra ký ức nào đó, mắt nhìn vào màn hình trận chiến đang xảy ra, tai lắng nghe tiếng va chạm, tiếng động lấn áp tiếng trò chuyện.

Trận chiến đó khá hay, cậu nam trên kia cầm lấy thương halberd, một cây thương đầy sắc màu tỏa ra, phát sáng cả thương, cậu nam cầm thương, dùng đầu rìu để chém rễ cây vây công bên phải, phần nhọn cạnh bên hất ra đám rễ công bên trái, hành động đó giúp cậu ta kéo dần khoảng cách với đối phương.

Cây thương phóng tới thật mạnh tới bạn nữ đang cầu nguyện trong thân cây, hàng trăm, hàng ngàn cây rễ bị khuyết lỗ, cú phóng không thể ngăn cản, càng lúc càng gần tới đầu bạn nữ, nhưng trước khi nó tới một vòng tròn hiện ra bao quanh chỗ ngồi của bạn nữ rồi biến mất.

Chỉ mình nó biến mất, người đang cầu nguyện vẫn ở đó, cậu nam kia há miệng bất ngờ, mắt tôi hơi giật, một người không đầu ngã xuống, máu bắn ra đằng sau, thật nhiều máu, tràn ngập màn chắn trắng bao bọc sàn đấu, rễ cây bị chặt, thân cây cổ thụ biến mất, chỉ còn lại hoa, lá

Từng hoa và lá bay cao lên sàn đầu, chạm tới màn chắn trắng để rồi tan thành bụi, sàn đấu còn lại cậu nam đang run rẩy, miệng há mồn rồi hét lên sàn đấu, cây thương halberd dần mất đi ánh sắc đang tự bay lên rồi tự phóng về tới chủ nhân của nó, ánh sáng mất đi lộ ra hình vần gỗ, cậu nam kia biến mất, cây thương với tư thế phóng tới bị một bàn tay trắng nõn cầm lại ở chuôi thương, từ bàn tay dần hiện ra dần tư thế tướng quân sa trường, người đứng thẳng giữa sàn đấu, tay cầm thương cắt mạnh qua đám bụi rơi, vệt máu biến thành dây leo gai, uốn tới bạn nữ kia.

Nhìn khí thế đó, thân hình đó, ánh mắt sắc lạnh đã giúp tôi nhớ ra mình chuyện đã xảy ra trong canteen, nếu không vì đống đồ ăn, tôi đã nghĩ cô ta thật "xinh đẹp".

"Vậy anh giúp em có được nó", tôi nhìn sang về phía phát ra tiếng nói, thì thầy ấy đang nói chuyện điện thoại, không nhìn tôi, nhìn vào màn hình.

Tôi nhìn vào màn hình rồi nhìn luôn thầy ấy không nghe điện thoại, đang ngồi xuống, đối diện phía bên kia bàn.

"Em ấy xinh thật còn mạnh nữa, em mê mệt cũng dễ hiểu thôi"

"em nghĩ mình đã..", tiếng ring kêu lên, nó đến từ điện thoại, điện thoại được móc ra từ hai phía, một thầy giáo, một cô gái trên màn hình, cả hai nhìn vào, rồi tự cười lấy, lòng tôi lại thấy rối rắm nữa.

"Xin lỗi em, tới giờ họp rồi, lần tới chúng ta nói chuyện tiếp, em cứ để ly ở đây, về thầy dọn", chúng tôi nếp ghế, tắt tivi, tắt đèn, thầy ấy khóa cửa lại

"thầy tên houroneur Th. Tigrealm, rất vui được gặp em", thầy ấy đưa tay ra, tôi bắt lấy, hẹn câu gặp lại lẫn nhau rồi chia tay.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 8

Lần thứ hai tôi ngước mắt nhìn bóng hình của ai đó đi xa, rồi tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo, dù nhớ được chuyện đã xảy ra trong sáng nay, còn về bản thân thì chỉ có một cái tên xa lạ.

Hình ảnh đống đồ trên bàn gỗ hiện về ngay trong đầu, một tệp tài liệu đóng lại trên bàn, nó là thứ duy nhất thu hút mình ngay khi mở mắt, mình nên làm gì đây.

Cảm thấy cơ thể hơi căng thẳng, lấy tay ấn cầm bằng ngón cái kèm ngón trỏ, đầu nghiên nhẹ theo bàn tay phải, tập trung suy nghĩ đôi chút về lựa chọn thì chợt nhận ra một chỉ có một, về nhà xem bằng được tệp tài liệu đó, sợ hãi chả có ích gì dù sao ở tòa nhà đó là nơi mình thức dậy đầu tiên, khu phố ở đó hơi đáng sợ nhưng chân mình nhanh nên ổn cả.

Nhìn lại bản đồ khung viên trường trên điện thoại để trở lại lớp học, lấy đống sách vở cùng balo mà mình để lại để đi ăn.

Đi qua dãy hành lang nền đá thêm một lần nữa, bức tường gạch cong vòm lên, tầm nhìn phía trước sẽ luôn có tường chắn, bảng hiệu phòng khám mới ồn ào không lâu thì đã quay lại sự im lặng hay nơi này vốn dĩ đã như vậy, bước khỏi cửa đã đứng ngay bên trái của sảnh tròn, một sảnh tròn có thảm tròn lót lên nền thạch, hai buồng thang máy, ba cửa nhỏ vào tạo điểm với cửa đã ra thành một hình vuông, châm chú các bình hoa và các vật dụng được bố trí trong sảnh có thứ tự lần lượt rõ ràng, dời mắt ra khung cảnh bên ngoài mới chịu đi ra khỏi đây, qua cửa kính cảm biến đang mở ra, bước đi về phía đoạn đường bị bóng che nhưng khi đi hết đoạn đường bị che bóng, tôi ngoảnh lại rồi choáng ngợp thấy tòa tháp được tầng trệt mình vừa bước ra đang nối với nhiều tầng lầu chồng chất lên nhau tạo thành một quân cờ có vương miện, cao lớn dùng cái bóng để che khuất một đoạn xa, dáng vẻ cong lên đe dọa những kẻ ngước cao đầu.

Dựa vào tòa tháp to lớn cùng bản đồ trong điện thoại để xác định đường, cậu rẽ qua nhiều lần trái, phải rồi nhận ra con đường quen thuộc sáng nay, cất đi điện thoại rồi tự nhớ để đi, chẳng mấy chóc đã đi tới tòa nhà D bảy tầng lầu thân thuộc, đang có tiếng nói ồn ào từ những người đi ra, đi vào và ở lại, nhìn lại tòa tháp hùng vĩ với khoảng cách mới, cậu giờ đã biết tòa nhà D cách khá xa tòa tháp và nằm gần các bức tường bao quanh.

Biết rõ khả năng ghi nhớ với cảnh vật xung quanh không tệ, rồi bước chân vào tòa nhà, đi qua dãy hành lang lấp gạch nền ở tầng trệt, đi qua hai lớp học rồi đứng trước của lớp "1D3", số lượng học sinh đã ít đi rõ ràng, nhưng vẫn còn nhiều người đang xem với vẻ mặt căng thẳng, bảng học giờ đây đang chiếu về một nam và một nữ đều lần lượt đọc lên nhiều câu từ khó hiểu với nét mặt hết hơi, không quá bận tâm đến diễn biến đang diễn ra, vẫn bước tới bàn ghế mình đã ngồi, lấy hết đồ đạt, xem kĩ có thiếu sót món đồ nào, đã đầy đủ, khoác balo trên vai rồi đi về nhà, được mấy bước đã bị nắm ở bắp tay, đối diện ngay một bạn nữ có tóc và tai phía trước màu hồng còn ở phía sau là màu đen, không thấy đuôi.

"Giáo viên nói cần phải kí giấy xác nhận tài trợ học phí năm học, chỉ còn lại mỗi cậu"

Tự hỏi làm sao cô ấy có thể biết mình là người cuối cùng, với tông giọng nói hơi quen thuộc, đã chắc chắn là của bạn nữ trả lời câu hỏi sáng nay, cầm lấy cây viết cùng tờ giấy được đưa ra, đặt giấy xuống bàn của mình rồi bấm bút bi, kí tên sao ta, từ đầu trang giấy tới dưới trang chia ra làm ba, một chữ viết ngay ngắn, hai là số, ba là mấy dòng chữ kì quặc, so sánh lấy hàng một và ba để hiểu ngay, có vài người viết lấy tên mình vào ô, dò tên mình trong tờ giấy thấy được cái tên "charles lap", tôi thở dài rồi ghi tên "lap" vào ô.

Tôi đưa tờ giấy vào bạn nữ, "cảm ơn đã nhắc tớ, mà cậu tên gì".

Cậu ấy nhận tờ giấy rồi nói "Qiller Mia, là lớp trưởng của năm nay", cậu ấy mỉm cười nhẹ với tôi.

Tuyên bố được người chiến thắng chung cuộc, tất cả học sinh lớp S đều bị dịch chuyển vào lớp học rồi tự ổn định chỗ ngồi, hai kẻ bó bột đầu trận cũng không cho vắng mặt, sau sự kiện đấu nhau đã chia ra kẻ thắng, người thua, tên không tham gia, nhờ đó đã kết thù với nhau, ngay trong lớp học đã thoáng thấy cuộc đọ mắt lẫn nhau nhưng chỉ có vậy, không có tiếng động hay bùng phát lực, lớp học rơi vào thầm lặng, khó chịu, thầy ioal mời ngay người thắng cuộc đứng trước mặt mọi người.

Một khế ước giả, triệu hồi ra một kỵ binh đen cao lớn (tính thêm cả ngựa và người đã cao gần 4m) chạy dọc cả đấu trường, lưỡi kiếm đen chém xuyên kẻ thù, ránh chịu mọi sát thương tác động lên chủ nhân, ai mà biết cậu ta còn triệu hồi thêm thứ gì khác.

"Người chiến thắng chung cuộc là Helga, các em vỗ tay chúc mừng cho bạn"

Không tốn sức cho trận đấu là việc làm đúng đắn khi đã diện kiến năng lực của cậu ấy, người chiến thắng bằng thực lực, giờ đây mang vẻ mặt đỏ ửng cùng lời nói khách sáo đang cúi mình trước tràn vỗ tay có lệ, có tán thưởng trong lớp học.

Ngoại hình của cậu ta làm tôi có ấn tượng rõ ràng khi nhìn vào là một cô gái nhỏ nhắn như bé gái, tóc màu vàng nâu nhạt có kiểu layer bob uốn xoè, mắt nâu ánh vàng, cũng là người mang sự hiện diện mờ nhạt đằng sau người tôi sáng nay.

"Phần thưởng là một năm ăn canteen miễn phí ở mọi hạng mục đồ ăn, đồ uống"

"cũng đứng đầu trong danh sách lớp học, không vì thế mà thầy mời làm lớp trưởng"

"thế nên tiếp theo chúng ta sẽ bầu lớp trưởng của lớp, dựa theo phiếu bầu.."

Một tên ngạo nghễ dẫm bàn học, khoang tay, rồi làm ồn trong lớp học, dám cắt ngang lời thầy nói để ưu tiên bản thân.

"Hãy phân tích trận đấu trước, còn bầu chọn lớp trưởng thì cứ chọn người mạnh nhất là được"

Cậu bạn nhỏ nhắn đứng một góc bảng, đang cố từ chối lời nói của bại tướng với hành động lắc lia lịa đầu mình và bối rối về tình thế bị ép buộc, vẻ ngoài như sóc nâu, cũng dễ thương thật, mãi nhìn về hình ảnh dễ thương trước mắt làm nhớ về lời hứa chiến thắng, đành bù lại bằng thứ khác cho em ấy.

"Cảm ơn hai em Mateo và Zuzana giúp thầy, bình tĩnh trò enzo"

"chỉ là thuận tiện cho tên này câm miệng lại thôi", một giọng nam cao nói lên.

"Vậy tiếp tục bầu chọn lớp trưởng, hình thức phiếu bầu cho người thầy đọc tên, theo danh sách từ trên xuống dưới"

"umm" bị buộc ngậm miệng lại bởi lời nguyền rủa câm lặng tới từ bạn nam nào đó trong lớp và cử động bị khóa bởi Zuzana.

"Tên đầu tiên Darhneir Helga quán quân, ai bầu cử bạn ấy lên lớp trưởng", thầy giáo đếm cánh tay giơ lên, số người bầu, không

"Nephmillieu Lioumai á quân, ai bầu cử bạn, ba phiếu"

"Karalgob Mateo hạng 3, một phiếu"

"Kezsicnarf Zuzana, một phiếu"

"Yeon Kanayoma, một phiếu"

"Dersankela Enzo, một phiếu"

"iiva nailvil, hai phiếu"

"chirdierf dante, hai phiếu, hai đứa đừng đánh nhau"

"Memphiaroath Vik Birgitta, một phiếu"

"vậy lớp trưởng chúng ta là Lioumai, mời em đứng lên"

Quả nhiên tư tưởng mến cái đẹp sẽ làm ta sa vào trích Nuat Niuueyn, tôi không phản đối kết quả vì vừa hay nó cũng hợp với ý định của bản thân, chỉnh tề lại quần áo, tâm thái, tư thế, giữ vẻ ngoài uy nghiêm vừa đủ để họ không dám lơ đãng, nếu các cậu đã bầu tôi thì coi chừng ngày tháng tiếp theo đi.

"Hụ hụ, em hụ nguyện ý làm hụ lớp trưởng không, Lioumai", thầy ấy hơi ho quá rồi, mong thầy ấy đủ sức để trụ vững những năm tháng sắp tới.

Tôi bước lên trước bảng rồi đập mạnh vào bàn giáo viên, tuyên bố với đám người mạnh nhất trường học

"tôi sẽ là lớp trưởng lớp S, mong các bạn chiếu cố cho những năm học sắp tới", mắt sắt bén hơn, lời nói thêm trọng lượng hơn, trọng lượng tới từ thứ họ kính sợ nhất và tôi có thừa để bùng phát, tính làm vậy thì bất chợt được nắm cổ áo, không cần nhìn tôi cũng biết ai đang ở phía tay phải, một cô gái nhỏ kéo vài lần cổ tay áo rồi nhờ tôi giúp đỡ, đành nhường việc phóng uy áp lớp trưởng, cho cô bạn nhỏ, người phải bước lên rễ cây mới đủ để nhìn vào. (thì thầm cảm ơn tôi)

"mọi người ơi, tớ có phiếu ăn miễn phí nên mong tất cả cùng ăn uống với nhau"

Ý tưởng tốt giúp gắn kết người to lớn tại bàn ăn nhỏ, tôi vỗ tay tán thưởng được nêu ra, không chỉ một mình tôi còn có thầy hiệu phó, người hơi tái nhợt một chút, cũng tán thành ý kiến với tư thế gồng cứng.

Chà có người không đồng ý thì chỉ cần dùng chức vụ được mọi người tin tưởng bầu chọn, tôi tin chắc họ sẽ nhượng bộ theo ý tưởng được đón nhận.

Ra khỏi cổng trường đồng nghĩa là bước qua tấm màn vàng đó, mỗi lần đi học cũng là đi qua 2 lần, cứ đi qua là thấy ớn người rồi, đều ớn hơn là mình đang đi về nhà theo con đường đã rời đi, bắt xe bus, rồi đứng trước cổng chào của một khu phố hoang nát.

Cái tên hiện rõ ràng trên màn hình "Grillbreath", khi bước vào thì thứ chào bạn là cảnh vật đổ nát, cháy xén, nhiều dãy nhà nối tiếp nhau tạo thành vết tích huỷ diệt, nhiều người thám hiểm gọi đó là con đường địa ngục (heoll wuay). Một vết ô uế cho lòng thủ đô, cư dân có đề nghị ra sao thì cũng bất lực chỉ có thể chờ người có năng lực dọn dẹp đống đổ nát này tới vào tương lai không xa.

Tính ra nó cũng không đánh sợ lắm với lần đầu đi qua, cảnh vật cứ thế lập lại, không người, không có động vật hoang, hay côn trùng dám sống, thanh tĩnh bỏ qua vẻ ngoài thì chính là nơi đáng sống sao.

Sao mình phải sợ thứ đã chết, tiếng rơi xuống tạo âm thanh va đập vang dội, tôi đưa bàn tay lên cao rồi thả lỏng từ ba ngón tay đầu, cái, chỏ, giữa rồi vung tay xuống thật mạnh, biến mất.

Cánh cửa gỗ to lớn chắn trước nhà đang dọa tôi hay đang chào mừng, tôi không biết, nhưng để biết chỉ có thể vào bên trong, chỉ có cách đó mới có thể biết thêm gì đó về mình, tôi dùng cả hai tay đặt vào một cánh cửa, tay đẩy, chân trượt xuống, cố lắm mới có tiếng kêu nho nhỏ vang lên ít nhất ở không gian tĩnh lặng, nếu không phải do chạy thì đã đá bay cánh cửa gỗ, nghỉ lấy sức đã.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 9

Buổi trưa nối tiếp buổi sáng, điểm vào lúc mười một giờ không phải lúc để mặt trời lên đỉnh bầu trời, vẫn đủ để dùng ánh sáng chiếu rõ toàn bộ khu phố, một khu phố nát vẫn có người sống nếu cẩn thận, và một tòa nhà duy nhất tồn tại thì hoàn toàn do may mắn, tọa lạc tại cuối một đường hẻm nhỏ, có thể xem con hẻm này như ruột thừa lồi ra trong toàn bộ kế hoạch thi công.

Ở cuối con hẻm nhỏ đó có một tòa nhà trắng mang vẻ ngoài hiện đại, đối diện là một khu vườn hàng rào đen đóng liền mạch với nhau tạo thành bức tường cuối hẻm, gắn với cột đá của tòa nhà.

"Nóng quá, cửa nặng quá, mệt quá", ai đó đang ngồi trước bậc thềm bước lên cửa chính, chân thả lỏng xuống đường đá tới cửa, mắt cá chết nhìn chằm chằm vào khu vườn đen, với suy nghĩ mong lung về những điều xảy ra sáng nay.

Hàng rào đen bọc bởi dây leo tường, còn nở hoa nữa, nhìn đi nhìn lại cũng không còn thấy sợ vẻ ngoài của nó nữa', thời gian rảnh rỗi trôi qua, người rảnh rỗi thường bấm điện thoại, cậu ta lấy chiếc điện thoại trong cặp ra rồi lên trang web trường MPnew, vì đó thứ duy nhất cậu có thể sử dụng với điện thoại, cậu bấm nhiều mục nhưng cũng chẳng dám bấm thực sự, chỉ dám nhìn vào giao diện rồi chuyển sang mục khác, tới được trang diễn đàn trường, thì đọc được nhiều bình luận từ những học sinh trong đó, có năm nhất, có năm cuối, không có cựu học sinh

Xem lại những đoạn video về cuộc chiến trong đó, cảm nhận được độ chơi tất tay của những người chiến đấu trong đấu trường, được một lúc cậu quyết định đứng dậy, lấy hơi mở ra cánh cửa chắn trước cậu

"bản tin lớp S đang tập trung tại canteen", một tin nhắn bỗng hiện ra sau khi cậu bỏ điện thoại xuống thềm.

Nhiều người tập trung trước cửa canteen, chả ai dám lao vô chỉ có thể đứng xát các bức tường để chụp lén những bức ảnh của những người mạnh nhất, hay thu hút được mắt xanh của họ, rồi nhiều cột gỗ dựng lên, che khuất khung cảnh họ muốn nhất.

Một cô gái nhỏ như sóc, đang cố đọc dánh sách đồ ăn được tỉ mỉ ghi ra sau nhiều lần chỉnh sửa, từ nhiều cái miệng nói ra nhiều ý kiến đè ép lên thân hình nhỏ, để thống nhất thứ tự yêu cầu của từng người, tôi bắt họ xếp hàng ngay mới được phép nói món yêu thích.

"Để coi, cho cháu năm phần azzip lớn, mười phần cota dạng mũ tròn, ba phần otirrub bò, năm phần gà, bảy phần heo, một ly caffe werb dloc, một ly otijom, một ly.. Còn ai yêu cầu thêm gì nữa không", không ai lên tiếng, cả đám ngồi yên trên bàn dài được nối liền ghế với bạn đối diện bàn là đối thủ cũ ngoài trừ vài người, tôi đưa tờ giấy cho phục vụ, còn cậu ấy đưa phiếu ăn miễn phí 1 năm, nhận được đồng ý sẽ phục vụ theo yêu cầu từ nhà bếp, chúng tôi cùng đi xuống bàn để chờ đồ ăn.

Ngồi tại đầu bàn, đối diện với cậu ấy người cũng ổn định được chỗ ngồi, có vẻ cậu ấy hơi ngượng ngùng khi đứng trước tôi, cả hai cũng không thể trò chuyện được với nhau cũng dẫn tới khó xử.

"Trận đó sau mày có thể thổi bay tất cả trong khi mana đã bị rã ra"

"do trình bạn non"

Dante sững người lại, cú đấm đang đụt tới khuôn mặt tên đánh ghét dần chậm lại rồi dừng hẳn đi, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ ăn của mình dần bị gấp bởi tên khốn đang cười đểu cậu, trước khi tên đó hoàn thành, nấm đấm đã phọt vô mặt tên kia, bị chặn lại bởi lớp mana xám.

"Chặc chặc không dễ đâu..", ngón tay đung đưa trước mặt bại tướng, rồi híp mắt, cười đểu thêm một lần nữa.

"Lioumai, xin chỉ giáo thêm về trận chiến lúc nãy", lấy rễ quấn lấy thân người cậu ta, ghìm xuống băng ghế ngồi, cậu ta phát động năng lực, vòng mana phình ra rồi trải xuống mặt đất, sẵn tiện cắt đứt lấy đống rễ trói buộc.

Cả đống binh khí rơi xuống trong vòng sáng có bán kính trong tầm tay, chuẩn bị phát động thì mặt cậu ta cảnh giác với xung quanh, tiếng vó ngựa vang lên từ đâu đó, ở nơi ai cũng thấy nhưng lại không muốn nhìn sâu vào, rất tiếc đều đó còn kích thích cậu ta hơn, xông tới dùng kiếm chém lấy chủ nhân của tiếng vó ngựa, năng lực của cậu bị thu hồi đi, vòng sáng biến mất, vũ khí cũng tan đi, rồi bật lùi ra xa, đi dần tới chỗ ngồi cũ, vỗ vô lưng cậu bạn bên cạnh

"Mateo, sao lại làm vậy, mọi thứ đang nóng lên"

"đang trong bàn ăn, có lễ nghi tí đi ezo", sau câu nói đó, thì mọi thứ trở lại như cũ, thiệt hại bằng không, ai nấy đều giữ ý tứ cho bữa ăn.

Trong lúc chờ đợi bữa ăn, tôi ngồi thẳng lưng, tay đen vào nhau đặt giữa lên đùi, nhắm mắt rồi tưởng tượng dòng chảy toàn thân, cảm nhận và hòa vào không gian, một cảm giác lạnh di chuyển lại gần ở biên cảm quan của tôi, mở mắt dần rồi nhìn một ly café werb dloc hiện ra ngay ở giữa cậu ấy và tôi, đang được uống xuống, dòng nước chảy vào miệng, hiện ra dần từ tai thú, mái tóc đỏ ngắn được uốn cong phần mái, đôi mắt đỏ nâu (màu giống gỗ nu tiểu diệp tử đan), đồng phục trường, kèm thêm viên ngọc burgundy đục vuông ghim dưới cổ áo.

"Thân hạnh được làm quen, tớ tên là birgitta", lời chào lịch sự, cùng 2 bàn tay đeo găng đưa ra hai phía, một về tôi, một về cậu ấy, tôi dùng bắt tay với cậu ta, còn cậu ấy dùng cả hai tay để nắm rồi đung đưa lên xuống, vẻ mặt hài lòng hiện lên cả ba chúng tôi, hai người được vui, một người thấy vui.

"Birgitta, phục vụ đã phát nước cho mọi người rồi sau", helga lên tiếng với sự thiếu kì về cái ly trên tay của birg và ngoáy đầu xoay nhìn.

"Xin lỗi, tớ lấy ly nướ trong bếp, đây là nước uống ưa thích, khó cưỡng lại được", nhìn về phía Helga để đáp lại với nụ cười lộ một bên năng.

"Lần tới cậu nên đợi cùng chung vui với chúng tớ", tôi phụ họa thêm cho cuộc trò truyện

"tớ cứ tưởng cậu lạnh lùng lắm", cậu ta phóng tới ôm tôi, dù rễ cây chặn lại thì cậu ta vẫn cứ thế xuyên qua, ôm chầm lấy thân thể của tôi, dùng cậu cạ vào ngực tôi, một tay xoa đầu, một tay nắm vào thân, bất ngờ khi bị ôm mà không có tín hiệu báo trước, tôi đã thực hiện theo thói quen thường ngày

"hai cậu..", helga hơi đỏ mặt, rồi bị tay của birgitta kéo vào lòng tôi.

Cuộc trò chuyện vui vẻ của các cô gái ra dần chuyền cảm xúc tích cực ra những con người khó hòa đồng, tiếng nói thân thiện đã áp đi sự thù địch, kéo họ lại gần nhau hơn.

Mọi chuyện dần trở nên tốt hơn, những học sinh lớp S đã hiểu thêm về năng lực của nhau trong cuộc chiến, nhưng thêm đồ ăn trên bàn họ lại hiểu thêm về tính cách đặc trưng của người kia.

Tệp tài liệu rơi xuống, từ góc cạnh lăn tới mặt phẳng, nằm im ắng trong phòng ngủ của tầng lầu ở tòa nhà biệt thự trắng, một người mặc trang phục đầy đủ có một cơn tức giận lớn trong lòng trỗi dậy, khiến cậu đỏ ửng cả người, mạch máu rõ nét ở mắt cũng ở trên người, bàn tay trái nổi gân xanh, bóp nát tờ giấy, vò nát tờ giấy với dòng chữ thân mật từ người cha, cậu vung hết sức vào cửa kính đang đóng, dáng người thẳng đứng, đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng, hít một hơi lạnh, thả ra một hơi nóng

".. Nhất định.."
 

Những người đang xem chủ đề này

Back