Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1821: Vương gia, khi nào luận công ban thưởng 11

[HIDE-THANKS]Cha? Đứa nhỏ này lại gọi hắn là cha? Lữ Thanh Nham, người vốn luôn tùy tiện, cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc trên mặt. Đứa trẻ từ đâu xuất hiện, tự tiện nhận cha như vậy? Tuy hắn đã lớn tuổi, nhưng ngay cả vợ còn chưa có, làm sao có thể có một đứa con lớn thế này?

"Cút ngay! Cút ngay! Ta không phải cha ngươi!" Lữ Thanh Nham vươn tay, định gỡ tay Tiền Thiển đang nắm chặt vạt áo mình, nhưng lại sợ bàn tay mình quá mạnh, làm gãy xương tay đứa nhỏ.

Tiền Thiển vừa thưởng thức vẻ mặt hoảng hốt của Lữ Thanh Nham, vừa không chút thương tình tiếp tục mở miệng, vẫn chỉ một chữ: "Cha."

"Ta nói ta không phải cha ngươi! Nghe không hiểu tiếng người à?" Lữ Thanh Nham đột nhiên nâng cao giọng, ồn ào đến mức đinh tai nhức óc, tựa hồ rất phẫn nộ. Nhưng hắn vẫn không đưa tay gỡ ngón tay Tiền Thiển ra, mà không biết từ đâu lấy ra một con dao găm nhỏ, rất sạch sẽ và nhanh chóng cắt đứt vạt áo mình, rồi trong nháy mắt, Lữ Thanh Nham biến mất trước mắt Tiền Thiển.

Ồ.. Hóa ra dùng khinh công chạy mất! Tiền Thiển ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn góc đường trống không. Trời đã tối sầm, trên đường không còn mấy người, 7788 ở đây không thể dùng chức năng theo dõi được, Tiền Thiển không còn hy vọng tìm lại được người vừa hung dữ bên ngoài nhưng tốt bụng bên trong kia. Cô cúi đầu, thất vọng nhìn đoạn vải áo choàng trong tay mình, khẽ thở dài.

"Tiền Xuyến Tử," 7788 trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Thực ra ta cảm thấy là lỗi của cô, cô làm người ta sợ chạy mất."

Tiền Thiển không đáp lời, cô ngước mắt nhìn con đường dần chuyển tối, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Này Tiền Xuyến Tử," 7788 không nể nang chút nào tiếp tục bình luận: "Ta cảm thấy cô vừa rồi có hơi ức hiếp người thật thà đấy, làm người ta sợ chạy cũng là bình thường. Người kia thật sự là người tốt, không đánh cô."

"Ừm!" Hồi lâu sau Tiền Thiển mới khẽ đáp: "Là ta quá nóng vội, ta sai rồi. Người đó.. cho ta cảm giác thực sự hơi giống sư phụ ta, ta muốn đi theo hắn. Sư phụ ta trước kia cũng như vậy, dùng lực rất mạnh vỗ vào gáy ta, trông rất hung dữ, nhưng thực ra chút lực đó đối với tu sĩ không gây thương tổn gì. Ta và Huyền Tĩnh đánh nhau làm hỏng cả phòng, sư phụ luôn phải giả vờ trước mặt sư bá Thanh Uyên đánh chúng ta, ta biết thực ra là vì ông sợ sư bá quá giận, phạt chúng ta đến sau núi chặt trúc. Ông thường xuyên không ở nhà, trông có vẻ rất không quan tâm đến ta, nhưng mỗi lần từ bên ngoài trở về, ông đều mang cho ta gà nướng và đồ ăn vặt. Có sư phụ tu sĩ nào mua đồ ăn vặt cho đệ tử chứ.. Chúng ta đều không cần ăn cơm.."

Tiền Thiển nhớ đến sau trận đại chiến, Thanh Hư nằm trên chiến trường đầy vết thương, khuôn mặt thường ngày luôn mang nụ cười tiêu sái không kiềm chế được, hiếm khi cau mày. Có phải ông đang lo lắng cho đứa đệ tử không nên thân này? Cô nhớ lại câu nói cuối cùng sư phụ nói với mình: "Đồ ngốc, có lão tử ở đây, sợ cái gì! Ai dám bắt nạt đệ tử lão tử, ta lột da hắn!"

Nhớ chuyện cũ, giọng điệu bình tĩnh của Tiền Thiển dần hiện lên chút bi thương, 300 năm, hóa ra cô vẫn chưa quên, cô tưởng mình đã quên rồi.

Nhìn Tiền Thiển như vậy, 7788 lo lắng đến mức gãi mặt, vắt óc tìm cách chuyển chủ đề: "Tiền Xuyến Tử, Tiền Xuyến Tử, chúng ta, chúng ta về miếu đi! Trời tối rồi, cô là đứa trẻ năm tuổi, đừng lang thang bên ngoài."

Tiền Thiển cúi đầu, nhìn mảnh vải áo trong tay, tựa hồ đang ngẩn người. Một lúc sau, cô mở bàn tay kia đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là miếng bạc vụn mà Lữ Thanh Nham đã ném cho cô trước đó. Tiền Thiển dùng mảnh vải áo cẩn thận gói miếng bạc lại, rồi buộc vào thắt lưng rách của mình, cột chặt vào hông.

Mất đi sự theo dõi của 7788, tương đương với mất đi một đôi mắt khác, nên cô và 7788 không phát hiện ra rằng, khi cô đang cẩn thận cất giữ miếng bạc, Lữ Thanh Nham đáng lẽ đã rời đi lại đang đứng trên mái nhà không xa phía sau cô, nhìn chằm chằm cô. Tuy trời đã tối, nhưng thị lực của Lữ Thanh Nham rất tốt, hắn thấy đứa trẻ kia đứng trên đường ngẩn người rất lâu, rồi cất kỹ miếng bạc hắn cho, cúi đầu quay người đi về hướng khác. Đứa ăn xin tự tiện nhận cha này cuối cùng cũng đi rồi, Lữ Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm, hắn biết mình nên rời đi, nhưng sau khi do dự một lúc, hắn vẫn thi triển khinh công đi theo sau Tiền Thiển.

Trời đã tối, đứa trẻ đi đường đêm không an toàn, Lữ Thanh Nham tìm cho mình một lý do hợp lý, dường như hoàn toàn không nghĩ tới rằng đối với kẻ ăn xin, không có gì an toàn hay không an toàn, họ vốn sống cuộc đời không mái che, ngủ tạm ở góc đường là chuyện thường.

Lữ Thanh Nham đã đi theo Tiền Thiển rất lâu, cách miếu đổ khá xa, cô đi mất một lúc mới trở lại miếu đổ, khi về đến nơi, trời đã gần tối hẳn. Lữ Thanh Nham có lẽ tò mò không biết đứa ăn xin nhỏ này đi xa như vậy để đi đâu, nên kiên nhẫn đi theo sau cô, cho đến khi Tiền Thiển trở về miếu đổ.

Tiền Thiển chỉ là đứa trẻ năm tuổi, mất đi bàn tay vàng 7788 theo dõi, lại vì luôn chịu đói, điều kiện sống không được cải thiện, tạm thời chưa bắt đầu luyện công, đương nhiên không thể phát hiện Lữ Thanh Nham đang dùng khinh công đi theo sau mình.

Hôm nay ngoài miếng bạc vụn của Lữ Thanh Nham, cô chẳng kiếm được gì, nên trở về với cái bát không. Kẻ ăn xin chợ phía tây ngủ trên bàn thờ thì không sao, dù sao cũng không phải ngày nào cũng có tiền vào túi, từ khi Tiền Thiển đi ăn xin ở chợ phía tây, đã giao tiền cho hắn vài lần, hắn cũng khá hài lòng.

Nhưng hai kẻ ăn xin khác trong miếu đổ cũng không kiếm được gì, vừa thấy Tiền Thiển trở về, liền không khách khí giật lấy bát của cô. Thấy bát của Tiền Thiển trống không, hai kẻ ăn xin đói cả ngày dường như càng thêm phẫn nộ, chúng đẩy ngã Tiền Thiển, rồi như chưa hết giận, đá cô hai cái, sau đó hung hăng rút về góc tường chuẩn bị ngủ.

Tiền Thiển không phải đứa trẻ năm tuổi thực sự, đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà khóc lóc. Cô với vẻ mặt đờ đẫn bò dậy, nhặt bát sứt mẻ của mình, đi đến góc dưới lỗ hổng trên mái nhà, dựa vào tường ngồi xuống. Trời đã hoàn toàn tối đen, miếu đổ không có ánh nến, nên những kẻ ăn xin đều lần lượt ngủ. Nhưng Tiền Thiển nhỏ tuổi nhất trong miếu, lại không vào giấc ngủ ngay, cô vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi dựa vào tường, mắt mở to nhìn vào khoảng không tối đen, như đang ngẩn người.

Lữ Thanh Nham đứng trên mái miếu đổ, qua lỗ hổng lớn trên mái, dưới ánh trăng nhìn mặt Tiền Thiển, trong lòng hơi buồn bã. Đó chỉ là một đứa trẻ, đứa nhỏ này đã phải chịu bao nhiêu tội, bị bắt nạt xong, ngay cả khóc cũng không biết, ngược lại lộ vẻ mặt trống rỗng, vô hồn.

Nhưng lúc này, Tiền Thiển trống rỗng, vô hồn không phải đang ngẩn người, cô đang thầm tính toán, với một miếng bạc vụn nhỏ làm lộ phí, cô có thể xuất phát đi đến môn phái võ lâm gần Sầm Châu..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1822: Vương gia, khi nào luận công ban thưởng 12

[HIDE-THANKS]Lữ Thanh Nham nhiều lần muốn bước đi, nhưng hình ảnh đứa trẻ túm chặt vạt áo mình lúc trước cứ chập chờn trước mắt, đôi mắt tràn đầy chờ đợi kia như khắc vào đầu hắn, không thể nào quên được. Nhưng đó là một đứa trẻ, không phải nhặt con gà con về nhà, cho vài hạt gạo là sống được, lớn lên còn có thể nấu canh ăn, trẻ con thì không thể nấu ăn được. Lữ Thanh Nham lắc đầu, cuối cùng cúi đầu nhìn thoáng qua Tiền Thiển vẫn đang dựa tường mở to mắt ngẩn người, rồi xoay người biến mất vào đêm tối mênh mông. Không liên quan đến chuyện của hắn! Lữ Thanh Nham vừa dùng khinh công di chuyển nhanh trên mái nhà thành Sầm Châu, vừa tự nhủ, thực sự không liên quan đến chuyện của hắn! Với khinh công tuyệt hảo, Lữ Thanh Nham chỉ trong nửa khắc đã vượt qua chợ phía tây, hướng về phía đông, khi sắp đến cửa thành, hắn đột nhiên dừng bước, đứng trên mái nhà một gia đình ngẩn người.

Đây là một gia đình giàu có, đêm xuống vẫn sáng đèn rực rỡ, trong sân, cậu thiếu gia nhỏ chưa chịu đi ngủ đang khóc lóc, vú nuôi ôm cậu dỗ dành nhẹ nhàng.

Lữ Thanh Nham nghe vú nuôi dặn dò tiểu nha hoàn bên cạnh: "Đi nhà bếp lấy một chén phô mai chưng, cho thiếu gia ăn một chút cho ngọt miệng, lát nữa sẽ ngủ ngon."

Lữ Thanh Nham như bị mê hoặc đứng trên mái nhà nhìn vú nuôi dỗ trẻ, hắn thấy tiểu nha hoàn đi một lát, thực sự bưng về một chén phô mai trắng, vú nuôi cẩn thận đút phô mai vào miệng đứa trẻ, đứa trẻ quả nhiên bình tĩnh lại, vú nuôi giúp đứa trẻ súc miệng, rồi vỗ nhẹ lưng đứa trẻ, không lâu sau, đứa trẻ đã ngủ say.

Trời ạ! Dỗ trẻ con đơn giản vậy sao? Lữ Thanh Nham ngạc nhiên nhìn vú nuôi đang ôm đứa trẻ trong sân. Chỉ là phô mai chưng thôi, hắn đâu phải không mua nổi, trẻ con hóa ra dễ dỗ đến thế sao?

Lữ Thanh Nham do dự một lúc, xoay người nhảy qua mái nhà quay trở lại. Chẳng qua là làm cha thôi mà! Hắn, một người anh minh thần võ như vậy, sợ gì chứ! Dỗ trẻ con trông có vẻ dễ dàng lắm!

Tiền Thiển không biết rằng vú nuôi trong một gia đình giàu có trong thành vô tình đã giúp cô một ân huệ lớn. Cả ngày không kiếm được cơm, Tiền Thiển đã đói đến khó chịu, quyết định dựa vào ngủ để chống chọi cơn đói. Cô đưa tay sờ miếng bạc buộc vào thắt lưng, co người thành một cục, dựa vào tường nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Ai ngờ cô vừa nhắm mắt chưa được hai phút, chưa kịp chìm vào giấc ngủ, cánh cửa lung lay sắp đổ của miếu đột nhiên bị ai đó đá văng, phát ra tiếng ầm lớn, nửa cánh cửa đập vào tường, kêu kẽo kẹt, rồi cuối cùng không chịu nổi, đổ ầm xuống đất.

Tất cả kẻ ăn xin trong miếu đổ đều giật mình tỉnh giấc, đồng loạt nhìn về phía cửa. Đúng lúc trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ, dưới ánh trăng, Lữ Thanh Nham đeo đao, vẻ mặt hung dữ đứng ở cửa miếu đổ, trông thực sự hơi giống ác quỷ đến lấy mạng.

Tiền Thiển ở gần cửa nhất nhanh chóng bò dậy, chưa kịp phản ứng, Lữ Thanh Nham đã nhanh chóng bước vào miếu, túm lấy cổ áo Tiền Thiển, như xách gà con kéo cô đến bên mình, rồi vẻ mặt hung ác nhìn quanh, lớn tiếng hỏi: "Vừa rồi là hai thằng khốn nào bắt nạt con trai ta?"

Những kẻ ăn xin trong miếu đều sợ hãi, nhìn chằm chằm cửa không dám thở mạnh, tất nhiên không ai trả lời câu hỏi của Lữ Thanh Nham. Nhưng có vẻ Lữ Thanh Nham cũng không thực sự muốn câu trả lời, hắn đi thẳng đến hai kẻ ăn xin đang dựa tường, giơ chân không khách khí cho mỗi người một cú đá.

Tiền Thiển nhìn lên, đây không phải hai kẻ ăn xin đã bắt nạt cô khi cô trở về miếu sao? Hóa ra người này vẫn luôn đi theo! Thật là, không có theo dõi thật bất tiện, làm cô lo lắng buồn bã nửa ngày vô ích.

Lữ Thanh Nham cuối cùng không phải kẻ ác, hắn ra tay có chừng mực, hai cú đá đó đủ làm hai kẻ ăn xin đau đớn vài ngày, nhưng cũng chỉ thế thôi, không gây thương tổn nội tạng nghiêm trọng. Sau khi sấm rền gió cuốn giúp "con trai" mình báo thù, người cha mới nhậm chức Lữ Thanh Nham xách Tiền Thiển, biến mất vào bóng đêm như một cơn gió, từ ngày đó, những kẻ ăn xin trong miếu đổ không bao giờ gặp lại đứa trẻ được lão ăn xin nhặt về nữa.

Đối với Tiền Thiển, đêm nay quả là một đêm thăng trầm. Đầu tiên cô đói bụng ngủ ở miếu đổ, ngay sau đó lại bị một người cha từ trên trời rơi xuống xách đi. Vị cha mới nhậm chức này có khinh công rất tốt, xách cô chạy nhanh như bay, chỉ trong hai phút đã dừng lại trước một khách điếm lớn.

Người cha mới nghênh ngang dẫn Tiền Thiển vào khách điếm, hào phóng ném một thỏi bạc cho tiểu nhị trực đêm, rồi lại ném luôn cả Tiền Thiển cho anh ta.

"Đem thằng nhóc chết tiệt này làm sạch sẽ cho ta! Phải sạch từ trong ra ngoài!" Lữ Thanh Nham vừa đi vào trong vừa dặn dò.

Khách nhân trả đủ tiền thì làm gì cũng được, tiểu nhị rất dứt khoát đáp ứng một tiếng, không chút chê bai nắm tay Tiền Thiển, dẫn cô đến sân sau. Sau đó gõ cửa đánh thức hai đại thẩm làm việc, giao Tiền Thiển cho họ.

"Này nhóc, vị đại gia bên ngoài kia là gì của cháu?" Tiểu nhị lanh lợi không quên cúi đầu hỏi thăm.

"Cha ta." Tiền Thiển dày mặt đáp, không chút ngượng ngùng.

"Ồ!" Tiểu nhị hiểu ra, gật đầu, đẩy Tiền Thiển về phía trước, rất cẩn thận dặn dò: "Đại thẩm, tiểu thiếu gia giao cho các bà, vị đại gia bên ngoài kia là khách hào phóng, phải chăm sóc tiểu thiếu gia cho tốt, đại gia đã dặn, phải tắm rửa sạch sẽ, trong ngoài đều phải sạch sẽ."

"Ôi chao!" Đại thẩm mập mạp của khách điếm đánh giá Tiền Thiển từ trên xuống dưới: "Tắm rửa sạch sẽ thì dễ, nhưng quần áo bẩn này e là không thể mặc được, hiệu may giờ này chắc đã đóng cửa, phải làm sao đây."

"Không sao!" Tiểu nhị vạn năng lập tức vỗ ngực: "Ta đi hỏi đại gia phía trước, nếu có thể vá tạm, thì dùng quần áo của ta vá tạm một chút, sáng mai ta sẽ đi hiệu may mua y phục cho tiểu thiếu gia."

Tắm rửa cho một đứa trẻ có lẽ từ khi sinh ra chưa từng tắm khó đến mức nào? Nhìn mấy thùng nước hai đại thẩm thay là biết. Hai đại thẩm đương nhiên phát hiện Tiền Thiển là bé gái, nhưng bé trai hay bé gái có gì khác đâu, tóm lại đại gia phía trước đã dặn, tắm cho đứa trẻ thật sạch, vậy thì cứ nỗ lực tắm. Bao năm bẩn thỉu trên người Tiền Thiển cuối cùng đã được chà sạch, hai đại thẩm vứt bỏ quần áo đầy rận của cô để đốt, rồi bắt đầu cố gắng dùng bồ kết gội sạch mái tóc rối bù của cô. Chỉ là cái đầu của Tiền Thiển có lẽ từ khi sinh ra chưa từng gội, tóc rối thành từng cục, kết đầy những nút to nhỏ, chứa đầy bẩn thỉu nhiều năm, dầu cặn và đầy rận, muốn gội sạch không dễ dàng.

Tiền Thiển rất hiểu biết, cô nhìn bà thẩm đang cầm bồ kết cố gắng làm sạch tóc mình, rất bình tĩnh đề xuất phương án tốt nhất: "Hay là cạo hết đi, cha ta sẽ không để ý đâu."

"Nhưng," đại thẩm vẫn có vẻ do dự: "Dù sao cũng là nữ hài, cạo trọc thì gặp người ta thế nào?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1823: Vương gia, khi nào luận công ban thưởng 13

[HIDE-THANKS]Cuối cùng Tiền Thiển bị cạo thành đầu trọc, vì tóc cô đầy rận, không cạo trọc thì phải rắc thuốc bột, mà nửa đêm không có chỗ nào mua thuốc bột, cạo đầu cho nhanh. Các đại thẩm rất lo lắng chạy ra phía trước hỏi Lữ Thanh Nham, có thể cạo trọc đầu đứa trẻ không, Lữ Thanh Nham đương nhiên không có ý kiến.

"Là.. là nữ hài." Đại thẩm rất lo lắng báo cáo.

Lữ Thanh Nham sửng sốt một chút, rồi khẳng định gật đầu: "Cạo! Bẩn thỉu như vậy, cạo cho đỡ phiền."

Khi người cha này đã đồng ý, các đại thẩm của khách điếm đương nhiên không khách sáo, lập tức tìm kéo và dao cạo, cạo sạch tóc trên đầu Tiền Thiển, vừa cạo vừa lẩm bẩm: "Cha cháu đồng ý rất dứt khoát, ta cứ tưởng ông ấy sẽ không dễ dàng cho nữ hài cạo đầu chứ."

Ồ? Tiền Thiển ngạc nhiên, như vậy thì người cha mới này biết mình là bé gái? Cũng tốt, đỡ phải tốn công giải thích sau này, nên cô cười tủm tỉm nói với hai đại thẩm: "Cha ta nghĩ rằng con còn nhỏ, cạo tóc rồi để mọc lại cũng kịp, nữ hài sau bảy tuổi mới để tóc dài cũng được thôi."

Nửa đêm không có chỗ mua quần áo, Tiền Thiển sau khi được tắm rửa sạch sẽ vẫn phải mặc quần áo của tiểu nhị, vì vóc dáng cô quá nhỏ, một chiếc áo trực tiếp trở thành áo choàng.

"Đại gia, sáng sớm mai ta sẽ đi mua quần áo cho tiểu thư." Tiểu nhị của khách điếm cúi đầu khom lưng: "Hôm nay muộn rồi, tạm thời vá víu qua đêm vậy."

"Vẫn là.." Lữ Thanh Nham nhìn cái đầu trọc bóng của Tiền Thiển: "Mua bộ quần áo con trai đi, đầu trọc lóc mà mặc áo hoa thì trông như thế nào."

Tiền Thiển cảm thấy người cha mới này có tố chất tâm lý không tồi, rất nhanh đã chấp nhận việc mình có một đứa con mới, lại nhanh chóng chấp nhận việc con trai biến thành con gái. Nhưng đến sau này, cô mới phát hiện, hóa ra người cha này thực ra chưa bao giờ phản ứng được rằng con trai và con gái rốt cuộc có gì khác nhau.

Tiền Thiển đầu trọc tối hôm đó lần đầu tiên trong đời được ăn no, lại còn được ăn một chén phô mai chưng trước khi ngủ. Người cha mới của cô đặt một chén phô mai chưng vào tay Tiền Thiển, hung dữ dọa cô: "Mau ăn đi, ăn no rồi ngủ cho ta, ban đêm mà dám làm ồn, lão tử đánh cho no đòn."

Ăn no mặc ấm có giường ngủ, cô làm gì muốn làm ồn? Tiền Thiển chớp mắt không hiểu, ngoan ngoãn tự súc miệng rồi leo lên giường. Thấy Tiền Thiển đã nằm ngoan trên giường, người cha mới nhậm chức Lữ Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm, thổi tắt đèn dầu rồi nằm xuống mép giường, vẫn mặc nguyên quần áo.

Đúng là thế! Chăm sóc trẻ con làm sao có thể làm khó được người anh minh thần võ như hắn, Lữ Thanh Nham đưa tay kéo chăn đắp cho Tiền Thiển, hài lòng trở mình ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiền Thiển có được bộ quần áo con trai mới, rất hợp với cái đầu trọc của cô. Đồng thời cô còn có một cái tên mới - Lữ Tiểu Bảo.

Chậc.. Nghe xong cái tên mới của mình, Tiền Thiển mút mạnh răng cửa, không ngờ! Người cha mới này lại là kẻ đặt tên dở tệ, Lữ Tiểu Bảo, cái tên khó nghe thế này mà hắn nghĩ ra được.

Nhiều năm sau, Tiền Thiển từng hỏi Lữ Thanh Nham: "Cha, cha không phải được gọi là người thượng biết thiên văn hạ biết địa lý, học rộng tài cao, văn võ song toàn sao? Tại sao tên con lại tùy tiện thế? Là cha nghĩ ra ngay tức khắc à?"

"Nói bậy!" Lữ Thanh Nham tát một cái vào gáy Tiền Thiển: "Tiểu Bảo là cái tên rất hay mà! Cha ngươi suy nghĩ suốt đêm, vắt óc mới đặt cho ngươi cái tên hay như vậy, ngươi dám chê à?"

Tóm lại, kẻ ăn xin Tiền Thiển.. à không, Lữ Tiểu Bảo, chính thức trở thành đứa trẻ có gia đình vào ngày hôm đó. Cha cô không có vợ, nhưng bạn bè không ít. Ngày hôm sau khi nhận cô về, Lữ Thanh Nham đã dẫn nữ nhi mình đi gặp bạn, người bạn đó không ai khác, chính là chàng trai trẻ mà Tiền Thiển đã thấy trước đó, người đã cùng Lữ Thanh Nham ăn cơm ở tửu lâu.

"Sư huynh, huynh nói đùa phải không?" Chử Thanh Vân có diện mạo ôn hòa, mặt ngơ ngác nhìn Lữ Thanh Nham và đứa trẻ đầu trọc trước mặt, chỉ qua một đêm, sư huynh độc thân của hắn đột nhiên có thêm một đứa con, Chử Thanh Vân cảm thấy khó mà chấp nhận sự thật này.

"Sư huynh," Chử Thanh Vân nghi ngờ nhìn Lữ Thanh Nham: "Huynh thực ra không phải đến Sầm Châu thăm ta đúng không? Bao nhiêu năm nay, ta không biết huynh giấu một hài tử ở Sầm Châu."

"Xéo đi!" Lữ Thanh Nham không khách khí đá một cái vào mông sư đệ mình.

Lúc đó, Tiền Thiển năm tuổi vẫn với hình ảnh đầu trọc, mặc bộ quần áo đồng nam màu xanh đen do tiểu nhị khách điếm mua về, lại thêm cái tên Lữ Tiểu Bảo rất khó giải thích, tất cả những điều này khiến Chử Thanh Vân thực sự tưởng rằng sư điệt mới của mình là nam hài! Và hiểu lầm này kéo dài nhiều năm.

Ngày thứ ba sau khi nhận cha, Tiền Thiển đi theo người cha mới Lữ Thanh Nham rời khỏi Sầm Châu, Lữ Thanh Nham cưỡi ngựa đưa cô đi. Trước khi đi, Lữ Thanh Nham mua ít thịt bò, bánh nướng và lương khô, dùng giấy dầu gói lại cho Tiền Thiển mang theo, rồi xách cô lên ngựa, để cô ngồi trước mặt mình, một lớn một nhỏ cưỡi ngựa như gió rời khỏi Sầm Châu.

Trước khi ra khỏi thành, Tiền Thiển vẫn nghĩ, nhà mới của cô có lẽ không xa lắm, chắc nhiều nhất là một ngày đường, vì người cha mới Lữ Thanh Nham không mang theo hành lý gì.

Ngày đầu tiên, khi Lữ Thanh Nham dẫn Tiền Thiển tìm chỗ nghỉ ở một thị trấn nhỏ, Tiền Thiển nghĩ, có lẽ ngày mai sẽ đến nhà mới? Hai ngày đường cũng không tính là xa..

Ngày thứ ba, khi Lữ Thanh Nham dẫn Tiền Thiển đi qua một thành phố lớn, Tiền Thiển nghĩ, có lẽ hôm nay sẽ đến? Đã đi ba ngày rồi..

Ngày thứ năm, Lữ Thanh Nham dẫn Tiền Thiển đến bến đò, tìm chỗ nghỉ ở huyện thành gần bến đò. Hắn mua quần áo mới cho hai người, dặn Tiền Thiển tắm rửa thay quần áo. Tiền Thiển nghĩ, chẳng lẽ còn phải đi thêm vài ngày nữa?

Ngày thứ tám, Lữ Thanh Nham dẫn Tiền Thiển đi qua vùng kinh đô và vùng lân cận, nhưng không đi vào kinh thành, ngược lại rẽ một vòng theo đại lộ hướng tây. Hai người không may bỏ lỡ chỗ nghỉ, Tiền Thiển chỉ có thể đi theo người cha mới cắm trại trong rừng. May mắn thời tiết không quá lạnh, Tiền Thiển dựa vào cây chuẩn bị ngủ, thầm than thở, người cha mới này thật không đáng tin cậy, đường xa như vậy mà ngay cả hành lý cũng không biết mang.

Ngày thứ mười một, Lữ Thanh Nham dẫn Tiền Thiển đến huyện Vân Thư gần núi Vân Mông, nhưng không dừng lại ở huyện thành, mà dẫn cô đi qua huyện thành, thẳng đến chân núi.

Chân núi Vân Mông có vài làng không lớn không nhỏ, còn có một chợ nhỏ, Tiền Thiển vốn tưởng nhà mới của mình có lẽ ở trong làng dưới chân núi, không ngờ Lữ Thanh Nham lại gửi ngựa ở chân núi, rồi cõng Tiền Thiển dùng khinh công lên núi.

Cõng đứa trẻ năm tuổi trên lưng, Lữ Thanh Nham vẫn di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển giữa những tảng đá, như không cảm thấy sức nặng của Tiền Thiển vậy. Họ đi qua khe núi, leo lên vách đá cao trăm trượng, vượt qua hai ngọn núi cao hiểm trở, cuối cùng dừng lại trước vài căn nhà ở khe núi.

"Tiểu Bảo, chúng ta về đến nhà!" Lữ Thanh Nham đứng trước những căn nhà không giống thôn làng cũng không giống cửa hiệu, vui vẻ tuyên bố: "Đây là nhà chúng ta, chỗ tốt phải không?"

"Cha à," Tiền Thiển mặt không biểu cảm đánh giá núi non trùng điệp, mở miệng hỏi: "Nơi này ban đêm không có sói chứ?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1824: Vương gia, khi nào luận công ban thưởng 14

[HIDE-THANKS]Người cha của mình thực ra không mấy đáng tin cậy, Tiền Thiển đã nhận ra điều này trên đường về nhà cùng Lữ Thanh Nham. Ngôi nhà này rất ít người ở, hàng ngày chỉ có cô và Lữ Thanh Nham.

Nhưng thực ra sư phụ của Lữ Thanh Nham, cũng chính là sư tổ của Tiền Thiển, cũng sống ở đây, tuy nhiên ông già này còn kém đáng tin cậy hơn cả Lữ Thanh Nham, mười năm chỉ xuất hiện hai ba lần, mỗi lần ở nhà không được bao lâu đã lại biến mất.

Tiền Thiển nhớ lại tháng đầu tiên khi vừa đến ngôi nhà này, thật là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Tay nghề nấu nướng của Lữ Thanh Nham thật khó mà diễn tả, hắn có lẽ cũng hiểu điều đó, thường thì bữa sáng cho Tiền Thiển ăn những món hắn nấu với hương vị kỳ lạ, đến bữa tiếp theo, hắn sẽ trèo đèo lội suối xuống núi, đến làng hoặc huyện thành mua đồ ăn.

Tiền Thiển cảm thấy kỳ lạ, cả ngày ăn cơm hộp, người này không thấy phiền sao, hơn nữa mỗi lần hắn còn mang về một chén phô mai chưng, như thể có chấp niệm kỳ lạ nào đó. Cuộc sống như vậy kéo dài suốt một tháng, cho đến khi Tiền Thiển không chịu nổi nữa, chưa đầy sáu tuổi, cô kê ghế nhỏ đứng trước bếp nhà mình.

Tiền Thiển đã nhiều đời không nấu cơm, may mắn kỹ năng này không giống võ công, nhặt lại không cần nhiều thời gian, luyện một thời gian là tốt rồi. Tóm lại cô thà vất vả một chút còn hơn phải ăn đồ Lữ Thanh Nham nấu. Hơn nữa cô cũng không muốn Lữ Thanh Nham mỗi ngày phải xuống núi mua cơm hộp vất vả như vậy, trèo đèo lội suối chỉ vì mấy cái bánh, có phải bị bệnh không?

Từ khi bắt đầu tự nấu cơm, cuộc sống của Tiền Thiển mới thực sự đi vào quỹ đạo, cô bắt đầu thực hiện mục tiêu giai đoạn đầu của mình, nuôi béo bản thân.

Lữ Thanh Nham rất ủng hộ mục tiêu của Tiền Thiển, từ khi được ăn đồ Tiền Thiển nấu, Lữ Thanh Nham yên tâm thoải mái không còn đến gần nhà bếp, nhưng rất tích cực xuống núi mua thực phẩm, đi săn cũng rất chăm chỉ. Hơn nữa hắn không thiếu tiền, mua các loại nguyên liệu nấu ăn rất hào phóng, con trai mình đương nhiên phải nuôi cho béo một chút.

Không sai! Con trai! Tiền Thiển đoán, có lẽ cái đầu trọc của cô khiến Lữ Thanh Nham nhanh chóng quên mất cô là con gái, hơn nữa tốc độ Tiền Thiển ăn béo rất nhanh, trước khi tóc cô dài tới vai, cô đã thành công nuôi mình thành một đứa trẻ mập mạp.

Lữ Thanh Nham rất đắc ý về điều này, hắn cảm thấy đủ để chứng minh hắn nuôi con tốt! Một đứa trẻ gầy như gà con, nhanh chóng được hắn nuôi thành một cậu bé trắng trẻo mập mạp.

Tóc chưa tới vai, trên đầu kết thành bím nhỏ, Tiền Thiển béo tròn, mỗi lần đi cùng Lữ Thanh Nham đến huyện thành mua đồ, đều bị người ta nhận là con trai. Khi đi mua quần áo, chủ tiệm tự động lấy quần áo con trai cho cô thử, Lữ Thanh Nham, người cha thiếu tinh ý này, vẫn không cảm thấy có gì không đúng, dù sao trên núi chỉ có hắn và Tiểu Bảo hai người, mặc gì chẳng giống nhau?

Thậm chí, Lữ Thanh Nham còn cảm thấy chủ tiệm quần áo rất biết chọn đồ, mỗi lần chọn quần áo cho Tiểu Bảo đều là loại thuận tiện cho hoạt động, ừm, hài tử mặc vậy là tốt nhất, luyện công nên mặc như vậy.

Không sai, Lữ Thanh Nham về một phương diện nào đó, đúng là không phải người cha đáng tin cậy, nhưng có hai việc hắn đặc biệt chấp nhất, thứ nhất, dạy con biết chữ, thứ hai, bắt con luyện võ.

Sư tổ râu bạc của Tiền Thiển tuy rất ít về nhà, nhưng cũng đặc biệt chấp nhất về hai việc này. Vì vậy mỗi lần sư tổ về nhà, Tiền Thiển đều bị kiểm tra tiến độ, kết quả là cô bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Sau đó, sư tổ đánh Tiền Thiển xong sẽ thở dài không hài lòng, chê trách đồ đệ nhà mình không biết dạy con. Rồi sau đó, Lữ Thanh Nham lại bị sư phụ tái giáo dục, trở nên mặt mũi bầm dập giống Tiền Thiển.

"Đồ tôn của ta sao có thể chỉ đến trình độ này? Mấy tay công phu mèo quào này làm sao xuống núi rèn luyện được?" Sư tổ râu bạc của Tiền Thiển mỗi lần đều nói như vậy.

Và những lời tương tự cũng thường treo trên miệng Lữ Thanh Nham: "Thằng nhóc chết tiệt, mấy tay công phu mèo quào này, ta làm sao thả ngươi xuống núi rèn luyện được?"

"Cha à," Tiền Thiển không khách khí trợn trắng mắt với cha mình: "Con không xuống núi rèn luyện rõ ràng là sợ cha đói chết trên núi."

Cuộc sống ồn ào náo nhiệt trôi qua mười năm, Tiền Thiển từ một đứa trẻ ăn xin xanh xao vàng vọt trở thành một cô gái mập mạp sử dụng kiếm linh hoạt. Vì sau này sẽ phải lên chiến trường đánh giặc, nên cô mỗi ngày chăm chỉ luyện nội công, luyện kiếm, còn muốn luyện thương pháp.

Không có 7788 theo dõi giúp đỡ, Tiền Thiển muốn luyện thương pháp đương nhiên rất khó giấu được Lữ Thanh Nham, vì vậy cô không luyện bộ thương pháp đã học được ở thế giới nữ tôn, mà tìm trong kho tàng công pháp đa dạng của sư tổ một quyển thương pháp, nói với Lữ Thanh Nham rằng muốn học.

Lữ Thanh Nham tuy không hiểu tại sao con mình muốn học thương, nhưng nếu con mình muốn học thì cứ học, miễn là không trì hoãn việc học kiếm pháp của môn phái.

Vì vậy suốt mười năm, Tiền Thiển mỗi ngày đều rất bận rộn, lượng vận động hàng ngày rất lớn, điều kỳ lạ là, với lượng vận động lớn như vậy, cô vẫn có thể trở thành một cô gái mập mạp, rất mập, 7788 luôn cảm thấy điều này rất thần kỳ.

Thực ra cũng không có gì kỳ lạ, đồ ăn trong nhà ngon, Tiền Thiển ăn nhiều, một ngày còn ăn nhiều bữa, không béo mới là lạ. Hiện tại, Tiền Thiển cảm thấy duy trì hình tượng mập mạp không khó khăn gì, có lẽ vì thời thơ ấu đi ăn xin bị đói sợ, sau này Tiền Thiển luôn ăn rất tốt, hơn nữa không chịu được việc người khác lãng phí đồ ăn, mỗi bữa cơm đều phải ăn sạch cô mới cam tâm.

Mười năm sau, còn có một điều chứng minh phán đoán của Tiền Thiển rất chính xác, đó là, đặc điểm giới tính của cô thực sự không rõ ràng, con trai mập và con gái mập trong mắt người khác đều là mập, hơn nữa cô hàng năm mặc nam trang, cho đến bây giờ, người trong làng dưới chân núi và chủ các cửa hàng quen thuộc ở huyện thành vẫn tưởng cô là con trai! Không chỉ họ, Tiền Thiển biết, sư thúc Chử Thanh Vân thỉnh thoảng đến thăm cũng luôn tưởng Tiền Thiển là con trai. Về chuyện này, người cha Lữ Thanh Nham tùy tiện không để ý đến sự hiểu lầm của Chử Thanh Vân, còn Tiền Thiển cẩn thận đương nhiên phát hiện sư thúc mình coi cô là con trai, nhưng cô cố tình không nói, muốn xem mình có thể giấu đến khi nào.

Tin tốt là, Tiền Thiển mập mạp ở tuổi mười lăm, trong mắt người khác vẫn là con trai, 7788 tỏ ra lạc quan về thành quả công việc của Tiền Thiển, nhưng Tiền Thiển lại cảm thấy không thể hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì dù là người trong nhà hay dân làng dưới chân núi, đều có ấn tượng ban đầu về cô là đứa trẻ đầu trọc, hơn nữa nhiều năm qua cô đều mặc nam trang, những người này theo quán tính tư duy không dễ phát hiện có gì không đúng. Liệu một cô gái mập mạp có thể thực sự giấu được người xa lạ hay không, Tiền Thiển không hoàn toàn nắm chắc, nhưng dù thế nào, cô cũng nên xuống núi.

"Năm Kiến An thứ hai mươi ba rồi," 7788 nhắc nhở Tiền Thiển: "Còn một năm nữa nữ chủ Diêu Nhược Vân sẽ rời nhà ra đi, ta cảm thấy cô nên đến vùng gần kinh thành ôm cây đợi thỏ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1825: Vương gia, khi nào luận công ban thưởng 15

[HIDE-THANKS]"Cha, con muốn đi hành tẩu giang hồ," Tiền Thiển tùy tiện thông báo với cha mình: "Có lẽ vài năm mới trở về, con không ở nhà, cha ngàn vạn đừng để mình đói chết."

"Gì?" Lữ Thanh Nham nhìn chằm chằm đứa con sắp rời nhà trốn đi, vẻ mặt khó chịu: "Không hiếu thuận! Lão tử cực khổ nuôi lớn ngươi, ngươi lại muốn bỏ cha ngươi rời nhà trốn đi."

"Ra ngoài rèn luyện hiểu không?" Tiền Thiển nhướn khuôn mặt béo tròn, liếc cha mình bằng đôi mắt nhỏ khinh bỉ: "Cha không phải cũng bị sư tổ đuổi xuống núi rèn luyện khi mười mấy tuổi sao!"

"Làm sao có thể giống nhau được," Lữ Thanh Nham lẩm bẩm với giọng rất lớn: "Cha ngươi khi bằng tuổi ngươi đã luyện Sóc Phong Quyết và Thanh Minh kiếm pháp đến tầng thứ bảy, còn ngươi chỉ biết ăn, luyện công không chăm chỉ, đến giờ Sóc Phong Quyết mới luyện đến tầng thứ năm."

"Cha nói vậy không thấy xấu hổ sao?" Tiền Thiển ghét bỏ dẩu môi: "Cái gì mà chỉ biết ăn? Ta cả ngày dành thời gian giặt quần áo nấu cơm cũng không biết là bị ai liên lụy!"

"Ai bảo ngươi kén ăn!" Lữ Thanh Nham lớn tiếng ồn ào: "Lão tử nấu cơm ngươi sống chết không chịu ăn."

"Cái gì là kén ăn?" Tiền Thiển không khách khí trợn trắng mắt: "Đồ cha nấu gọi là cơm à? Rõ ràng là lãng phí nguyên liệu! Để cha xuống bếp, con đau lòng gạo thóc trong nhà. Cha à, con đi rồi cha đừng đụng vào bếp, chăm chỉ một chút, mỗi ngày xuống núi mua cơm ăn đi, cha nấu cơm thật có thể độc chết người."

"Xéo đi!" Lữ Thanh Nham tức giận túm lấy gậy gộc định đánh Tiền Thiển: "Lão tử vất vả nuôi ngươi béo thế này, ngươi cứng cánh, lại còn bắt đầu chê cơm nhà!"

"Nhà là con nấu cơm, con mới không chê." Tiền Thiển mập mạp nhưng linh hoạt, vừa xoay người tránh được gậy của cha, rồi chạy thẳng về phòng túm lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn, trèo tường chạy ra ngoài: "Con đi đây cha, vài năm nữa sẽ về, cha ở nhà chờ con nhé."

"Một cái hai cái đều chạy trốn nhanh thế." Lữ Thanh Nham với vẻ mặt tức giận lớn tiếng gọi theo sau Tiền Thiển: "Giống hệt sư tổ ngươi! Mới lớn bao nhiêu đã muốn chạy ra ngoài! Dựa vào cái gì chỉ để ta giữ nhà? Thằng nhóc chết tiệt, chưa bao giờ nghe lời. Tiền mang đủ chưa? Đừng tiết kiệm khi ở ngoài, nhà ta không thiếu tiền, ngàn vạn đừng đói gầy.."

"Ông ấy còn lo cô đói gầy," 7788 cười lớn: "Chẳng phải nên thúc giục cô giảm béo sao? Bây giờ cô cúi đầu có nhìn thấy mũi chân mình không?"

"Nhìn không thấy." Tiền Thiển vỗ vỗ cái bụng mềm mại, nhanh nhẹn leo lên vách đá: "Béo một chút tốt, trong mắt người khác chỉ là một tên mập chết tiệt không rõ giới tính. Hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến cử động, khinh công ta bây giờ rất tốt mà!"

"Đúng vậy!" 7788 châm chọc: "Ở cái nơi quỷ quái nhà cô, không biết khinh công thì căn bản không xuống được núi."

Không sai! Nơi Tiền Thiển ở nằm sâu trong núi Vân Mông, muốn vượt qua hai vách đá dựng đứng, không có khinh công tốt thì không thể xuống núi. Khi còn nhỏ, Tiền Thiển đều được Lữ Thanh Nham cõng xuống núi, sau này.. không cần nhắc đến cũng được, cô lớn lên béo, Lữ Thanh Nham nhanh chóng bắt đầu than phiền cõng cô lên xuống núi quá mệt, bắt đầu bắt cô luyện khinh công. Cho nên, việc Tiền Thiển có thể trở thành một cô gái mập mạp nhưng linh hoạt, công lao của người cha Lữ Thanh Nham không thể không nhắc đến.

"Này Tiền Xuyến Tử," 7788 tò mò nhìn Tiền Thiển đang cõng túi lớn leo núi như con khỉ: "Sao cô mang theo nhiều đồ thế, không thấy nặng à?"

"Ta vừa đi, phải đợi đánh giặc xong mới về được, không mang thêm chút đồ thì làm sao sinh hoạt." Tiền Thiển với thân hình béo tròn đạp lên tảng đá nhô ra, nhảy thẳng sang dây leo bên cạnh, rất chính xác bắt được dây leo rũ xuống từ lưng chừng núi. Tiếc là cô quên mất mình là người mập, lại mang theo rất nhiều hành lý, chưa kịp leo xuống theo dây leo, sợi dây đáng thương đã không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng "cụp cụp" rồi đứt, làm Tiền Thiển vội vàng bám lấy tảng đá nhô ra bên cạnh.

"Đừng nghĩ đi đường tắt," 7788 lạnh lùng châm chọc: "Không có sợi dây leo nào chịu nổi một kẻ mập chết tiệt cõng túi to thế kia, thành thật đi theo vách đá xuống đi."

Vốn định lười biếng, muốn nhờ dây leo tuột thẳng xuống núi, Tiền Thiển nhìn thân hình to lớn của mình, quyết định từ bỏ kế hoạch ban đầu, thành thật dùng khinh công nhảy xuống.

May mắn là công phu của cô ở tuổi này đã luyện được không tồi, không mất nhiều thời gian đã xuống được núi. Xuống núi xong, Tiền Thiển lấy ngựa gửi ở làng dưới chân núi, rồi cưỡi ngựa hướng về phía huyện thành.

Tiền Thiển ra khỏi nhà rất sớm, cưỡi ngựa đến huyện thành khi trời vẫn còn sáng sớm, lão thái bà bán bánh bao bên đường vừa mới dọn xửng hấp đầy ra. Vừa thấy Tiền Thiển từ xa đi tới, lập tức nở nụ cười thân thiện, từ xa đã lớn tiếng gọi: "Tiểu Bảo à, bánh bao nhân thịt dê vừa hấp xong, muốn lấy một ít không?"

Tất cả chủ quán bán thức ăn ở huyện Vân Thư đều biết, nếu thấy cậu bé mập mạp nhà họ Lữ vào thành, chào hỏi một tiếng chắc chắn không sai, có gì bán nấy. Đứa trẻ này từ nhỏ đã biết ăn, nhà cũng có tiền, cha nó rất chịu chi tiền để nuôi con, nên bà bán bánh bao vừa thấy Tiền Thiển đã biết có khách tốt đến.

"Vừa lấy ra khỏi xửng là bánh nhân thịt dê à?" Tiền Thiển cố gắng duỗi cái cổ ngắn của mình, nhìn kỹ xửng hấp đang bốc hơi nóng trên quầy: "Vậy cho hai xửng."

"Được rồi!" Bà bán bánh bao lấy từ dưới quầy hai tờ giấy dầu, nhanh tay lẹ chân gắp bánh bao cho Tiền Thiển. Bà mở nắp xửng, gắp viên bánh bao trắng béo đầu tiên không đặt vào giấy dầu, mà đưa thẳng vào tay Tiền Thiển: "Cầm lấy, ăn trước đi, đợi ta gói những cái còn lại."

Tiền Thiển nhận bánh bao, lập tức cắn một miếng to, vừa gặm bánh vừa lấy tiền từ túi đưa ra, tiện thể còn dặn dò với miệng đầy: "Bà gói cho cháu hai lớp, cháu sợ nguội nhanh."

"Còn sợ nguội?" Lão thái bán bánh bao cười nói: "Một xửng bánh bao mới tám cái, chưa kịp nguội cháu đã ăn hết rồi. Nhưng mà Tiểu Bảo à, sao hôm nay cháu một mình vào thành? Cha cháu đâu?"

"Cha cháu ở nhà," Tiền Thiển vừa gặm bánh bao vừa cười tủm tỉm đáp: "Cháu định ra ngoài một chuyến, có lẽ lâu mới về. À, thôi, hay là lấy thêm một xửng nữa, ở ngoài ăn không được bánh bao ngon như của bà, chắc chắn cháu sẽ nhớ, trước khi đi ăn cho đã."

"Ra ngoài?" Lão thái thái bán bánh bao tỏ vẻ ngạc nhiên: "Một mình sao? Cha cháu cũng yên tâm? Không phải cháu lừa cha cháu trốn đi đấy chứ? Cháu mới lớn bao nhiêu mà đã muốn tự mình ra ngoài? Không sợ gặp nguy hiểm à?"

"Với thân hình này của cháu, ai dám khinh thường mà bắt nạt cháu!" Tiền Thiển một tay cầm bánh bao, một tay vỗ vỗ cái bụng béo của mình, bụng cao hơn cả ngực, đó chính là hình ảnh hiện tại của cô. Thực ra vóc dáng Tiền Thiển không thấp, dù từ năm tuổi đã luôn là người mập mạp, nhưng không ảnh hưởng đến chiều cao, hiện tại cũng đã hơn 1 mét 65, chỉ là vì béo nên không thấy cao, ngược lại trông rất vững chãi.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back