Audio [Radio Dương Kể Chuyện] - Em Đã Mang Nụ Cười Đi Mất Rồi - Dương

Discussion in 'Blog Radio' started by Phước Dương, Jul 19, 2025 at 12:53 PM.

  1. Phước Dương

    Messages:
    129
    Radio Dương Kể Chuyện: Em đã mang nụ cười đi mất rồi

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Radio đọc truyện

    Có những người sống cả đời không để lại của cải, danh vọng hay tiếng tăm, nhưng lại khiến người khác nhớ mãi chỉ bởi.. một nụ cười.

    Sơn- người em út trong gia đình, nghèo vật chất nhưng giàu tình thương. Anh sống giản dị, hết mình vì người khác, và luôn giữ nụ cười trên môi, kể cả khi phải đối mặt với căn bệnh ung thư quái ác.

    "Em đã mang nụ cười đi mất rồi" không chỉ là câu chuyện tiễn biệt một người em, mà còn là hành trình để chúng ta nhận ra giá trị của tình thân, của một cuộc đời lặng lẽ mà đẹp đến nao lòng.

    Nghe truyện, có thể bạn sẽ khóc. Nhưng đó là những giọt nước mắt của yêu thương, của tiếc nuối và biết ơn một người như Sơn - người đã ra đi, mang theo nụ cười, nhưng để lại cả một bầu trời ấm áp trong lòng những người ở lại.

    Truyện ngắn "Em đã mang nụ cười đi mất rồi" - một sáng tác của Dương, đã có trên đây, các bạn có thể vào đọc.

    Hãy động viên mình bằng một like và một đăng ký kênh nhé.



    Trích một đoạn trong truyện:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe vừa tới nơi, tôi chạy thẳng vào bệnh viện. Vợ chồng đứa em kế ra đón tôi, mắt ai cũng đỏ hoe. Tôi hỏi:

    "Sơn sao rồi?"

    Cô em dâu kể, hai ngày trước, cơn đau bỗng trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Sơn nhập viện, lần này không còn cười được nữa. Nó yếu hẳn, sụt cân rất nhanh nhưng ánh mắt nó vẫn sáng, vẫn đầy yêu thương. Mẹ ngồi bên giường, nắm tay Sơn, khóc.

    Sơn cố nở một nụ cười khi thấy tôi, giọng yếu ớt:

    "Chị với mấy đứa nhỏ khỏe không anh Hai?"

    Dù cố nhưng tôi vẫn không ngăn được dòng nước mắt. Đưa tay vuốt nhẹ lên má em, tôi nghẹn ngào:

    "Em mệt lắm phải không?"

    Lại cố mỉm cười, một giọt nước trào ra từ khóe mắt, lăn dài xuống vành tai, Sơn nói:

    "Anh Hai với anh Ba cố gắng thương má, chăm sóc cho má nha."

    Má khóc to, gục mặt lên người Sơn. Sơn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu má, thều thào:

    "Con không sao đâu mà. Hết đâu rồi, mai bác sĩ cho về thôi" - rồi Sơn ngước lên nhìn tôi - "Đúng vậy không, anh Hai?"

    Tôi gật đầu, tiếng nấc trỗi lên từ lồng ngực.

    Đó là những lời cuối cùng Sơn nói được. Đêm hôm đó, nó ra đi, nhẹ nhàng như cách nó sống. Cơn đau không còn hành hạ nó nữa. Nhưng Sơn đã để lại một khoảng trống không gì bù đắp được trong lòng những người ở lại. Sơn đã mang luôn nụ cười hồn nhiên của em đi xa.

    Hôm đưa tang Sơn, trời nắng gắt. Không ai khóc thành tiếng. Chỉ có tiếng dép lẹp xẹp của má đi từng bước chậm, đôi vai gầy như muốn gập xuống. Mấy đứa nhỏ đứng sát nhau, đứa nào mắt cũng sưng húp.

    Sau đám tang, má nhất quyết giữ lại căn phòng nhỏ của Sơn nguyên vẹn như lúc nó còn sống. Trên bàn, tấm ảnh chụp Sơn cười tươi rói, đôi mắt híp lại, ánh nắng lấp ló sau lưng.

    Tôi không tin có kiếp sau. Nhưng tôi tin số mệnh. Sơn đã đến với chúng tôi, không để lại tài sản gì, cũng không có vợ con. Nhưng em để lại cho tất cả chúng tôi một thứ quý giá hơn: Một cuộc đời sống hết mình, một nụ cười chưa từng tắt, ngay cả khi biết mình không còn nhiều thời gian.

    Em đã mang nụ cười đi mất rồi. Nhưng trong lòng mỗi người ở lại, nụ cười ấy vẫn còn, vẫn ấm áp, giản dị và chân thành.

    Cảm ơn nhiều.
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Loading...