Xuyên Không Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Châu Mct, 17 Tháng bảy 2025 lúc 10:33 PM.

  1. Châu Mct

    Bài viết:
    1
    CẢ NHÀ ĐỀU NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TA

    Tác giả: Hanals

    Editor: Châu Mct

    Số chương: 128 chương

    Tình trạng edit: đang tiến hành

    Lịch đăng bài: 1chương/ngày (có thể nhiều hơn)

    Nhân vật chính: Lục Triều và Lục Viễn Trạch

    Thể loại: cổ đại, xuyên không, vả mặt tra nam, trả thù

    CHƯƠNG 1:

    Vì cứu thiên hạ, vì cứu thương sinh, vì tu chân giới, Lục Triều hiến tếthần hồn của chính mình.

    Lại lần nữa mở mắt ra, nàng cảm giác giống như mình đang ngâm mình tại một hồ nước ấm áp.

    Phía trước còn có một tia sáng, bên tai còn nghe mấy câu: "Chú ý.. Hơi thở.." "Phu nhân nhanh dùng lực, lập tức có thể xem đầu hài tử." Lục Triều còn không kịp phản ứng, liền thấy một lưỡi dao đâm tới khiến nàng không nhịn được mà nhắm mắt.

    Lục Triều khẽ nuốt nước bọt thì phát hiện mình đang bị bóp cổ.

    RẦM! Bà mụ quỳ xuống, nói lắp bắp, dường như có chút sợ hãi: "Là một nữ nhi, lại còn không có khí tức. Là thai chết!" Bà mụ run rẩy quỳ trên mặt đất.

    Đại khái là sản trình quá lâu, hài tử ngạt thở. "Ma ma quỳ sau lưng bà mụ, nước mắt lưng tròng nói. Trên giường. Hứa thị sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nàng trừng mắt, la lớn:" Thai chết? Ta không tin! Nhanh ôm tới cho ta nhìn một cái! "Bên cạnh đại nha hoàn khóc đỏ mắt:" Phu nhân, đừng nhìn. Nhìn rồi người sẽ mãi không quên được chuyện này đâu. Nói rồi nàng liền lấy tay che mắt Hứa thị lại.

    " "Ta thực xin lỗi Viễn Trạch, thực xin lỗi hầu phủ.. Lão thái thái mỗi ngày đều đi phật đường cầu phúc, vì hài tử bình an." Nàng sinh ba nhi tử đều bình an sao giờ lại có một nhi nữ chết yểu. Hứa thị nước mắt lưng tròng, lệ rơi đầy mặt. Hứa thị hô hấp dồn dập, bị che đến mặt nhỏ đỏ bừng.

    Viễn Trạch? Hầu phủ? Lục Viễn Trạch? Này không là thoại bản mà nàng đã xem trong lúc rãnh rỗi sao?

    Thoại bản bên trong, Lục hầu gia Trung Dũng, phu nhân sinh ba nhi tử, ấu nữ chết yểu. Hầu phu nhân tự cho rằng hôn nhân hạnh phúc, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, không nghĩ tới, này đầu đến cuối liền là một trận âm mưu kinh thiên động địa! Nàng bị mưu tính cả một đời!

    Hầu gia thuở nhỏ cùng biểu muội yêu nhau, nhưng biểu muội gia thế thấp hèn, nên hắn không thể lấy nàng, mà đem nàng an bài ở bên ngoài.

    Hắn cưới đích nữ Hứa thị làm thê, sinh hạ tam tử nhất nữ.

    Hôm sau, cả nhà chồng cùng thao túng nàng, một bên nói nàng dựa vào Hứa gia thế lực trèo lên trên, một bên làm nàng cùng nhà mẹ đẻ đoạn tuyệt quan hệ. Con gái út mới sinh liền bị chết đuối, hầu gia liền đem c0n gái của ngoại thất đến nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng. Nàng dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng nữ lớn lên, dưỡng nữ lại vu oan tội mưu phản, giá họa cho Hứa thị. Tự mình báo cáo Hứa thị cùng với nhà mẹ đẻ của nàng tham gia mưu phản. Dẫn đến Hứa gia toàn tộc hơn một trăm người bị xử trảm!

    Mà một nhà Trung Dũng hầu, vì báo cáo có công, nên không bị trừng phạt. Cuối cùng, Trung Dũng hầu cưới biểu muội làm chính thê, rồi đem con của mình ghi vào gia phả thành đích tử đích nữ. Dưỡng nữ thừa kếgia sản của nàng, gả cho nam chủ, ân ái hòa thuận.

    Hứa thị: A, thì ra là một nhi nữ chết yểu! "Phu nhân, chết yểu không vào mộ tổ. Nô tỳ liền mang đi xử lý đi. Miễn cho phu nhân xem xong lại đau buồn."

    Ma ma cúi thấp đầu, chậm rãi lui ra ngoài. Lục Triều muốn giãy dụa, để thoát khỏi hai cánh tay đang giữ chặt nàng. Khí tức càng ngày càng yếu ớt, gương mặt thoáng xanh tím. 【 chết yểu? Ngươi mới là chết yểu.. Ngươi cả nhà đều là chết yểu! Ta vẫn còn sống đây.. 】 【 nương thân.. 】Âm thanh yếu ớt phát ra làm Hứa thị mở mắt. Nàng nghe nhầm sao? Ánh mắt nàng đảo quanh phòng, không thấy bất kì đứa trẻ nào khác, vậy nên tiếng nói kia là của đứa trẻ đang trên tay nô tì kia.

    【 oa nương thân ơi, ta còn có thể cứu, ta chưa chết.. 】Hứa thị thấy chỉ thiếu chút nữa nhi nữ sẽ bị đưa ra khỏi phòng sinh nên lớn tiếng kêu lên: "Từ từ!" "Đem hài tử ôm tới cho ta nhìn một cái."

    Hứa thị ngồi thẳng người, mặt đầy nước mắt cũng không kịp lau, liền nghiêm khắc nói. Ma ma cùng bà mụ hai người liếc nhau, toàn thân trì trệ. "Phu nhân, chết yểu sẽ xung đột phu nhân." Hai người quỳ trên mặt đất.

    "Đăng Chi, mau đưa hài tử tới đây!" Hứa thị chỉ cảm thấy tim đập như sấm, lòng tràn đầy bất an, giống như sắp mất đi thứ gì. Nàng nóng vội, trực tiếp theo xuống giường sinh đi tới. Toàn thân nàng yếu ớt chân mềm nhũn, xém chút ngã xuống đất. Đại nha hoàn Đăng Chi vội vàng đi ôm hài tử: "Phu nhân ngài nhanh nằm, nô tỳ đi ôm tới! Ngài mới vừa cửu tử nhất sinh, cũng không thể đi loạn.

    " Nàng đem hài tử ôm vào, cảm nhận được hơi ấm của hài tử, nàng thân hình chấn động. Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy tiểu hài tử mặt mày tím xanh, một dấu bàn tay in lên mặt vẫn còn đỏ. "Phu nhân!" "Tiểu tiểu thư còn sống!" Đăng Chi hét lên một tiếng.

    Hứa thị cúi đầu xuống, liền thấy nữ nhi nước mắt rưng rưng nhìn nàng.

    Nhi nữ một bên khóc một bên ho. 【 số khổ a.. Ô ô ô, số khổ oa. Vừa mới sinh liền bị bóp cổ.. Khụ khụ 】 tiểu nhi nữ ho khan. Đáng sợ nhất không phải là bóp cổ. Mà là, cả nhà diệt môn! Hiện tại không chết, sớm muộn cũng là cái chết a!

    Hứa thị hai tay run rẩy, có chút chấn kinh, lại có chút nghĩ mà sợ. "Đáng chết! Ai cho các ngươi lá gan, lại dám động vào nhi nữ của ta!" Hứa thị suy yếu đến cực hạn, giờ phút này cũng không nhịn được nhấc chân đá vào ngực của ma ma. "Kéo xuống đi, một lát ta sẽ đi thẩm vấn rõ ràng!"

    "Tiểu thư vừa ra đời liền chịu tai bay vạ gió, nhất định phải thẩm vấn kĩ ma ma kia, rốt cuộc là ai phái tới?

    Phu nhân một đời không gây thù với ai, nay lại dám có người ra tay độc ác như vậy!" Đăng Chi tức đến toàn thân phát run, xém chút tiểu thư vừa sinh ra liền bị người ta bóp chết. Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh! Hai người khóc lóc cầu xin nhưng vẫn bị kéo xuống dưới.

    Hứa thị cúi đầu nhìn nữ nhi trong lòng, nàng sinh ba hài tử, không có người nào như đứa bé trong lòng nàng, làn da trắng trắng, con mắt thật to, ngập nước, cười toe toét nhìn nàng.

    【 nương thân thật là đại mỹ nhân nha.. Nương thân thật đẹp. 】 Nàng nghe được thanh âm, thật là nghe nhầm sao? Này thanh âm đứt quãng, tựa hồ nghe không chân thực, còn có chút mơ hồ. Khi thì có thể nghe được, khi thì nghe không rõ. Nàng tử tế quan sát nha hoàn thần sắc, tựa hồ chỉ có nàng có thể nghe được. 【 may mắn nương cứu ta, không thì nàng sẽ nuôi dưỡng nữ rồi sau đó bị nàng ta làm tức chết. 】

    Trong nguyên tác, Hứa thị sinh hạ một nhi nữ chết yểu, liền sinh tâm bệnh. Hầu gia liền đem con của ngoại thất ôm về nhà, nuôi dưỡng dưới danh của nàng. Chứng cứ mưu phản cũng là đứa dưỡng nữ này cung cấp vu oan cho Hứa Gia, là nàng ta đã đâm Hứa thị sâu nhất. Hứa thị chỉ mơ hồ nghe được như vậy liền thất kinh suýt chút ném nhi nữ ra ngoài.

    Lại vễnh lỗ tai lên muốn tiếp tục nghe, có điều lại đều nghe không được. Hứa thị ngẩng đầu hỏi: "Lão gia sao còn chưa trở về?" Mấy nha hoàn có người bưng tới canh sâm, cũng có người giúpHứa thị tắm rửa. Nhưng Hứa thị không yên tâm, không cho phép đem nhi nữ đi xa, chỉ cho phép tắm nữ nhi ở bồn tắm bên cạnh.

    Đăng Chi cười nói: "Hầu gia vừa mới về đã đi thỉnh an lão phu nhân, bây giờ chỉ sợ là bị chính sự ngăn chân." Cả kinh thành này, ai không cực kỳ hâm mộ Trung Dũng hầu phủ a.

    Lão hầu gia tử trận từ lâu, lão phu nhân một tay nuôi lớn mấy hài tử. Đường đường hầu phủ lại chỉ có cái danh, Hầu gia không chịu thua kém, kiến công lập nghiệp, thừa kế tước vị. Duy nhất ngoài ý muốn là năm đó biểu muội Hầu gia vừa nhìn đã thích Hầu gia, không phải Hầu gia thì không gả. Hầu gia Lục Viễn Trạch lúc đó đã cùng phu nhân đính hôn nên đành đem biểu muội về quê. Này sự tình này đã thành đềtài nói chuyện trong trà lâu. Phu nhân là danh môn chi nữ, gả cho Trung Dũng hầu, sau có Hứa thị giúp đỡ, Trung Dũng hầu phủ nhanh chóng quật khởi. Lục Viễn Trạch cùng phu nhân cũng là đôi phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, tình cảm vô cùng tốt. Ngược lại là phu n hân, vì sợ Lục Viễn Trạch không vui, đã dần dần xa cách với nhà mẹ đẻ.

    Giờ phút này Hứa thị mỉm cười gật gật đầu: "Ngươi nói là Hầu gia có thể bị chính sự quan trọng làm chậm trễ." Hứa thị không có chút nào hoài nghi. "Chúng ta tới Lục gia là để hưởng phúc mệnh. Hầu gia cùng phu nhân ân ái vạn phần, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, ngay cả Lục gia tiểu cô nãi nãi kia bản tính cao ngạo, đối với phu nhân cũng là thực tình đối đãi." Đăng Chi nói: "Phu nhân, đại khái là người làm người ta hâm mộ nhất."

    Hứa thị tắm xong, thấy hai cái tay nhỏ vung vẩy. Nhìn tức giận vô cùng. 【 lừa đảo, lừa đảo! Phụ thân là lừa đảo! 】 Hắn vẫn luôn lừa gạt nương thân. Nương thật đáng thương.. 【 phụ thân hắn là bại hoại! Hắn ở Thanh Vũ hẻm nhất góc viện tử, chờ ngoại thất sinh hài tử.. 】 nhi nữ khóc lóc nức nở nói. Hứa thị chậm rãi trì trệ. Thanh Vũ hẻm? Chờ ngoại thất sinh hài tử? Nàng ở trong phủ cửu tử nhất sinh, hắn lại ở ngoài chờ ngoại thất sinh con?
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2025 lúc 1:49 PM
  2. Châu Mct

    Bài viết:
    1
    CẢ NHÀ ĐỀU NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TA

    Tác giả: Hanals

    Editor: Châu Mct

    Số chương: 130 chương (chưa full)

    Tình trạng edit: đang tiến hành

    Lịch đăng bài: 1chương/ngày (có thể nhiều hơn)

    Nhân vật chính: Lục Triều và Lục Viễn Trạch

    Thể loại: cổ đại, xuyên không, vả mặt tra nam, trả thù

    CHƯƠNG 2:

    Nàng muốn nghe tiếp chuyện của ngoại thất, có thể nữ nhi tuổi n hỏ tiếng lòng có thể không đúng, nhưng nàng có thể tận dụng nó để có được câu trả lời mà nàng muốn.

    Hôm nay, nàng mơ hồ nhận ra: Nữ nhi vừa sinh ra đã bị bóp cổ và nàng có thể n ghe thấy tiếng lòng của nó. Cùng với.. Tướng công của nàng bây giờ đang ở ngoài chờ ngoại thất sinh con! Hứa thị trong lòng hoảng hốt, gả đến đây vài chục năm, nàng và tướng công chưa từng cãi nhau quá một lần, cũng chưa từng chiến tranh lạnh quá một ngày. Nàng tự cho rằng nàng đã gả cho nam nhân tốt nhất trên đời.

    Nhưng hiện tại, đột nhiên biết được hắn có ngoại thất, phản ứng đầu tiên của nàng đó là kháng cự. Đem nàng nâng niu trong lòng, thế nhưng là lừa nàng sao?

    "Phu nhân ngài như thế nào? Có phải thân thể lạnh, nếu không sao toàn thân lại run." Đăng Chi nhìn quanh bốn phía, rõ ràng cửa sổ đóng chặt, cũng không lọt gió. Hứa thị môi phát run, chỉ cố nén tâm tình nói: "Kêu nhũ mẫu qua đây cho nhi nữ bú". Nhũ mẫu là được chuẩn bị trước, tổng cộng có ba người. Bất quá làm người kinh ngạc là, nhi nữ chỉ bú một chút liền đột nhiên phun ra. Dọa đến mấy nhũ mẫu quỳ bên dưới. "Phu nhân, tiểu thư không biết vì sao, không chịu bú sữa của nô tỳ." Nhũ mẫu khắp trán đều đổ mồ hôi lạnh. Nàng không chỉ kháng cự bú sữa, thậm chí uống đều phun ra. 【 ô ô ô.. 】 【 khụ khụ.. Sữa dê sữa bò, ta không muốn uống sữa người.. 】Hứa thị thấy nhi nữ khóc lóc thảm thiết nhưng bên trong mắt ngược lại là không có một giọt nước mắt. Hứa thị thăm dò nói: "Cầm sữa dê sữa bò thử xem?" Phủ thường chuẩn bị sữa dê mùi vị không tệ. Đăng Chi lập tức phân phó hạ nhân đi chuẩn bị. Không đầy một khắc, hài tử được ôm đến gian phòng. Liền nghe nha hoàn tới báo: "Tiểu thư uống mười mấy bát, một bên ăn một bên ngủ gà ngủ gật. Lúc này đã ngủ rồi ạ"

    Hứa thị bảo nhũ mẫu đêm nhi nữ về lại phòng, nàng không dám để nhi nữ rời khỏi tầm mắt nàng. Hứa thị ngáp một cái. Nàng vừa mới sinh con, lại còn nghe thấy tin chồng phản bội, bây giờ cơ thể đã đi đến cực hạn. "Đăng Chi, ta chỉ có thể tín nhiệm ngươi, chỉ có ngươi."

    Hứa thị ngồi tại giường, thần sắc có chút không hiểu. Nàng không hoài nghi tướng công. Có thể hôm nay nghe được tiếng lòng của nhi nữ, lại làm cho nàng nâng lên một tia dũng khí. "Phu nhân ngài như thế nào?" Đăng Chi có chút bất an, nàng là nha hoàn hồi môn ta, có tình cảm rất tốt với ta "Ngươi tìm hai người đáng tin c ậy, đi Thanh Vũ hẻm.." "Đi Thanh Vũ hẻm, tìm một chút. Lão gia, có thể ở bên trong." Hứa thị cố gắng nói từng chữ một, câu nói này gần như lấy hết sức lực toàn thân của nàng. Đăng Chi trong lòng nhảy dựng. Mở cửa ra nhìn, lại nói: "Giác Hạ, Ánh Tuyết, các ngươi canh giữ ở cách cửa phòng ba bước, không cho phép bất kì ai tới gần." Mấy người này đều là nha hoàn hồi môn của phu nhân, khế ước đều ở trong tay người, là người có thể tin tưởng được. "

    Đăng Chi bước chân vội vàng đi đến trước mặt nàng:" Phu nhân, ngài hoài nghi lão gia sao? Chẳng lẽ.. Có cái gì không đúng? "Đăng Chi có chút lo lắng. Hứa thị chậm rãi lắc đầu:" Đừng rêu rao, đừng để người khác phát hiện. "Hứa thị nắm thật chặt góc áo Đăng Chi, đáy mắt tràn ngập bất an." Phu nhân yên tâm, nô tỳ cải trang một phen, tự mình mang người đi xem một chút. "

    Đăng Chi trong lòng biết sự tình này không thể coi thường, lúc này liền gọi người đi vào hầu hạ phu nhân, chính mình vội vã ra cửa.

    Hứa thị vẫn luôn chờ, chờ đến tận tối vẫn không thấy Lục Viễn Trạch trở về, trong lòng lạnh lẽo" Nương.. Nương, ta đã về rồi. Nương, muội muội đâu? "Bên ngoài truyền đến một trận reo hò, một tiểu công tử, phòng như bay vào phòng." Tam công tử, cẩn thận đừng ngã. Tiểu thư còn ngủ, đừng ầm ĩ làm tỉnh nàng. "

    Giác Hạ kéo hắn một cái. Tam công tử Lục Nguyên Tiêu năm nay tám tuổi, người cũng như tên, sinh ra vào tết nguyên tiêu, dáng dấp mập mạp. Tính tình có chút ngang bướng, không thích đọc sách, thích vui chơi giải trí. Ngày thường Lục Viễn Trạch cũng không ít lần mắng hắn. Lục Nguyên Tiêu đột nhiên che miệng lại, nói:" Để ta nhỏ giọng lại, tiểu muội muội đâu? "Ánh Tuyết cười mím môi, chỉ chỉ gian phòng có cái nôi." Nương, ngài vất vả.. Sắc mặt của ngài sao lại kém như vậy "Lục Nguyên Tiêu mặc dù chỉ có tám tuổi, nhưng đối với nương thân lại cực kỳ hiếu thuận. Hứa thị che miệng vui cười:" Hôm nay mệt mỏi chút, tĩnh dưỡng một chút liền không có gì đáng ngại. Ngươi hôm nay, làm sao trở vềsớm như vậy? "Hứa thị hình như nhớ ra cái gì, nhíu mày hỏi:" Ngươi lại trốn học? "Lục Nguyên Tiêu cười một tiếng:" Dù sao tổ mẫu bảo vệ ta, cha không dám đánh.. Nguyên Tiêu bản liền không thích đọc sách. "Vì đọc sách, hắn không ít lần bị đánh. Hứa thị thái dương hắn lên gân xanh, lông mày có chút u sầu:" Nguyên Tiêu, ngươi nên học cách hiểu chuyện chút. Có lẽ, cha ngươi sẽ càng.. Yêu thương ngươi một ít? "Hứa thị trong lòng còn lưu lại một tia kỳ vọng. Lục Nguyên Tiêu hừ một tiếng:" Không đọc sách, chết cũng không nhìn! "Đọc sách, không có khả năng!

    Hứa thị khẽ thở dài. Lục Nguyên Tiêu một đường hướng gian phòng đi đến, ghé vào mép giường thì có một giọng nói vang lên. 【 nha, là tam ca của ta a.. 】 【khoẻ mạnh kháu khỉnh, cònđáng yêu. 】 Lục Nguyên Tiêu sững sờ? Quay đầu ra sau lưng nhìn nhìn, nương thân cách khá xa, muội muội lại còn nhỏ, cũng không thể nói. Lục Nguyên Tiêu sờ sờ cái mũi, trước mắt cũng chỉ có hắn và muội muội.

    【Nha, ca có thể là thiên tuyển chi tử. 】 Hắn giống như có thể nghe được tiếng lòng muội muội thật! Lục Nguyên Tiêu vui mừng phấn khởi. 【 đáng thương tam ca ta, thật thật thê thảm a.. 】 【 bị người ta ác ý lôi kéo, tận lực dạy hư, không yêu đọc sách, làm người cha cặn bã không vui, bị chê là ngu ngốc 】 【 rõ ràng là tam tiểu hầu tử lại không biết chữ, toàn kinh thành không ai không biết 】 【 nhìn tam ca không thông minh như vậy th nên cuối cùng bị người ta tính kế chết thảm】

    Lục Nguyên Tiêu đầu ngón tay đều run rẩy, ta chết thảm? 【 đang sống sờ sờ lại bị người ta rút lưỡi, móc mắt, cắt đứt tứ chi, cho vào một cái bình lớn để làm đồ chơi. Thật thảm a! 】

    Hứa thị có ba hài tử, bây giờ biết được có một đứa chết thảm. Hứa thị yếu ớt liếc mắt nhìn hắn, nhìn không thông minh như vậy bảo sao bị người ta tính kế mất mạng.

    " Như thế nào? "Hứa thị hồi thần, nhìn về gian phòng nhi nữ. Lục Nguyên Tiêu há to miệng, lắp bắp nói:" Ta.. Ta, ta muốn về phòng. "Hắn nhìn Hứa thị với ánh mắt quyết tâm, bàn tay nắm thành quả đấm:" Ta, ta muốn về đi đọc sách, ta liền trở vềđọc sách!"Ô ô ô ô, quá thảm, hắn thật quá thảm! Lục Nguyên Tiêu oa một tiếng, khóc bỏ đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2025 lúc 1:41 PM
  3. Châu Mct

    Bài viết:
    1
    CẢ NHÀ ĐỀU NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TA

    Tác giả: Hanals

    Editor: Châu Mct

    Số chương: 130 chương (chưa full)

    Tình trạng edit: đang tiến hành

    Lịch đăng bài: 1chương/ngày (có thể nhiều hơn)

    Nhân vật chính: Lục Triều

    Thể loại: cổ đại, xuyên không, vả mặt tra nam, trả thù

    CHƯƠNG 3:

    Hứa thị sững sờ chưa hoàn hồn lại. Giác Hạ cười nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia hiểu chuyện nha, lão gia biết được nhất định vui vẻ." Phu nhân cùng lão gia tình sâu như biển, muốn nói duy nhất khuyết điểm, chính là ba hài tử không nên thân.

    Hứa thị khóe miệng lộ ra một tia buồn bã. Ánh Tuyết trừng Giác Hạ liếc mắt một cái, phu nhân sinh con đợi Hầu gia cả một ngày nhưng không thấy đâu, chắc trong lòng rất khó chịu. Nàng muốn nói gì đó, liền nghe được cửa bên ngoài hồi bẩm. "Phu nhân, Đăng Chi cô nương trở về."

    Hứa thị ngồi thẳng người. Đăng Chi sắc mặt âm trầm khó coi: "Các ngươi đi ra ngoài trông coi." Hai nha hoàn liền lui ra ngoài. Cửa lớn vừa đóng, Hứa thị sắc mặt cũng trầm xuống. Đăng Chi bịch một tiếng quỳ xuống đất. Hốc mắt đỏ bừng, toàn thân đều tại run rẩy, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Phu nhân liệu sự như thần, kia Thanh Vũ hẻm bên trong.." "Lúc nô tỳ tới, lão gia vừa vặn đỡ một nữ nhân che mặt lên xe ngựa. Trong tay nữ nhân đó còn ôm một hài tử vừa mới sinh.

    【 ai nha, ta không bị bóp chết không thể làm theo kế hoạch nên hai người họ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền di chuyển đi nơi khác】câu nói này, nàng ngược lại là nghe rõ ràng. Hứa thị hít một hơi thật sâu, cố nén chấn động trong lòng." Ngươi có thể thấy rõ ràng? Người đó thực sự là.. Hầu gia? "Nàng cơ hồ cắn răng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Đăng Chi lau nước mắt:" Nô tỳ nghe nàng gọi Lục lang." "Nô tỳ giả bộ thuê nhà liền nghe được từ nhà kế bên hai người họ đã ở đây từ nhiều năm, vẫn luôn lấy danh phu thê. Hai người.." Đăng Chi mặt đầy nước mắt. "Hai người cực kỳ ân ái, Lục hầu gia lo lắng nàng chịu ủy khuất, còn tự mình đi mua lễ vật đi tới cửa các nhà khác, xin nhờ mọi người quan tâm nàng." Các nhà xung quanh điều có ấn tượng vô cùng tốt với bọn họ. "Phu nhân.." Đăng Chi nhịn không được nhìn về hướng nàng, nàng biết được chuyện này như sét đánh ngang tai, huống chi là phu nhân?

    【Nương thân xinh đẹp không được khóc, không vì tra nam mà rơi nước mắt, đau lòng cho nương thân.. 】 "Cô nương kia họ gì?" Thật lâu, Hứa thị mới yếu ớt hỏi. Ngữ khí, đều hàm chứa mấy phần tuyệt vọng. "Nô tỳ chỉ nghe nói họ Bùi, thường ngày hầu gia gọi nàng Giảo Giảo, có lẽ là nhũ danh của nàng."

    Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Hứa thị cũng ầm vang sụp đổ. Giảo Giảo? Trung thu ít năm trước, Lục Viễn Trạch uống nhiều, tối khuya nàng nghe hắn gọi Giảo Giảo.

    Hứa thị chỉ cảm thấy nàng nhiều năm ân ái, nhiều năm tín nhiệm, ầm vang sụp đổ. Hứa thị tựa đầu giường, nước mắt nhỏ xuống. Còn tới không kịp cảm thán, liền nghe được nhi nữ lại nói. 【 nương thân, ngươi nhanh đừng khóc. Nhà mẹ đẻ của người hiện đang giấu sinh thần bát tự của thánh thượng.. 】 Lục Triều chỉ hận chính mình không biết nói chuyện, Hứa gia bị lục soát nhà, tra ra vật đại nghịch bất đạo này, đại cữu cữu gánh tội thay bị chém đầu. Đây cũng là lúc Hứa gia nghèo túng. Hứa thị nghe được câu sinh thần bát tự thánh thượng, ngực từng đợt run lên.

    Năm đó Lục Viễn Trạch cầu hôn Hứa thị, nhà nàng không đồng ý, nàng cường ngạnh muốn gả, mới thành mối hôn sự này. Năm đó, bởi vì Lục Viễn Trạch không vui, nàng liền có ý xa cách nhà mẹ đẻ. Rất sợ chọc Lục Viễn Trạch không vui. Có thể nàng, cũng không muốn nhà mẹ đẻ xảy sự tình a! Nàng nhắm mắt ngồi thẳng người, nghĩ phải nghe thêm hai câu, nhưng nửa ngày tiểu gia hỏa cũng không lên tiếng. Đương kim thánh thượng, chán ghét nhất vu cổ chi thuật nếu điều tra ra Hứa thị.. Hứa thị không kịp nghĩ kĩ, kêu Đăng Chi lại gần nói nhỏ: "Nói với nương thân của ta ta ở cữ, muốn ăn canh sâm nương tự mình làm. Ngươi lén đi nói, đừng để bất kì ai nhìn thấy" Hứa thị nói xong, mắt thoáng qua một tia buồn bã. "Không, ngươi chờ một chút." Hứa thị dựa theo giường bên trên đứng dậy. Đầu ngày xuân, một thân nàng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nàng với lên ngăn tủ cao nhất bên trong lấy ra một tượng phật, tượng phật là nàng tự mình làm, nguyên bản, là đồ chúc thọ tổ mẫu. Giờ phút này, nàng cắn nát ngón tay, nhịn đau không ngừng viết cái gì. Đợi chữ viết hong khô: "Đem đồ vật lấy ra, đem huyết thư này bỏ vào đi. Không muốn bị bất kì người nào phát hiện manh mối, đồ vật kia lấy ra lập tức hồi phủ!" Hứa thị sắc mặt ngưng trọng, Đăng Chi cũng không dám qua loa, lúc này vội vàng ra cửa.

    Một đêm, Hứa thị thức trắng đêm khó ngủ. Đến sáng sớm ngày thứ hai. Lục hầu gia mặt đầy mỏi mệt, vội vàng hồi phủ. "Vân nương, đều oán ta, đêm qua triều có sự tình quan trọng, bận bịu trắng đêm chưa ngủ, không thể kịp thời chạy về, ủy khuất Vân nương." Lục Viễn Trạch vừa vào cửa liền thỉnh tội, cách làm này, sao mà quen thuộc. Nàng đã từng thấy hắn mỗi lần như vậy nhận lỗi, Hứa thị đều sẽ an ủi hắn, chính vụ quan trọng. Nhưng hiện tại.. Nàng nghiêm túc xem Lục Viễn Trạch, Lục Viễn Trạch năm nay ba mươi bốn, vẫn như trước thân hình tuấn tú, so năm đó bộ dáng còn thêm mấy phần nho nhã, tăng thêm khí chất.

    "Này chính là tiểu nữ nhi của chúng ta đúng không? Ai nha, mau tới phụ thân ôm ôm, đây chính là nữ nhi duy.." Lục Viễn Trạch dừng một chút. Hứa thị mắt bên trong hiện lạnh, nữ nhi duy nhất? "Là nữ nhi duy nhất của Lục gia." Hứa thị khẽ khép lông mày nói. "Mặt mày giống như người, miệng giống ta." Lục Viễn Trạch ánh mắt lóe lên một tia không vui. "Trước kia ba hài tử ngươi đều không ôm qua, hôm nay ngươi ngược lại là chịu ôm nhi nữ." Hứa thị khẽ cười nói. "Nhi tử cũng không thể nuông chiều, nữ nhi không giống nhau."

    Lục Viễn Trạch vào quan trường vài chục năm, đồng liêu đã là bụng phệ mập mạp, hắn vẫn như cũ thân hình thon gầy, mang theo vài phần nho nhã, lại có khí thế bề trên. Tại kinh thành, nữ tử yêu thích hắn rất nhiều.

    【 nương thân xinh đẹp, hắn lại lừa ngươi. Hắn đối với ca ca.. 】 nàng nói nhỏ, Hứa thị một câu đều nghe không hiểu. Liên quan đến đến ba nhi tử, mắt nàng khẽ nhấc lên. Hắn đối với nhi tử làm cái gì? Nàng không khỏi tê cả da đầu. Hứa thị đầu óc, lập tức thanh tỉnh. Nàng chỉ cho là, Lục Viễn Trạch là thay đổi tâm ý, chẳng lẽ, bên trong còn có bí mật sao? Xưa nay, Lục Viễn Trạch cũng thận trọng trong việc lừa nàng cũng chưa phát hiện nàng có gì bất thường, nhiều năm lừa gạt, hắn đã không cần nghĩ lý do khác. Chỉ thuận miệng một câu nói bậy, nàng liền tin. "Nhi nữ nên để tên như nào?" Hứa thị nhìn hắn. Lục Viễn Trạch giật mình. Ngây người, liền nghe được Tiểu Ngũ sau lưng Lục Viễn Trạch nói: "Lão gia có thể rất quan tâm nữ nhi này a, nhi nữ còn chưa sinh, liền ở thư phòng thức trắng đêm nghĩ nhũ danh." "Câm miệng!" Lục Viễn Trạch sắc mặt trầm xuống, đột nhiên quát lớn. Tiểu Ngũ ngước mắt, liền thấy sắc mặt Lục Viễn Trạch cực kỳ âm trầm, như muốn xé xác hắn. Tiểu Ngũ trong lòng lén lút tự nhủ, rõ ràng lão gia tìm tên cho tiểu thư liền thức trắng ba ngày ba đêm lận mà? Lục Viễn Trạch thấy dọa Hứa thị, lắc đầu nói: "Ta vốn muốn làm nàng bất ngờ một phen, ai ngờ tên tiểu nô tài này lại nói ra."
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...