Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1601: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 101

[BOOK][HIDE-THANKS]"Chẳng lẽ con thực sự nghĩ rằng cha con đứng ở mắt trận sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy gì sao?" Lạc Tuyết quay đầu, liếc nhìn Tiền Thiển với nụ cười nhạt: "Ông ấy đâu phải thực sự đang thỉnh thần dựa thế."

"Con biết mà." Tiền Thiển tỏ vẻ mặt dày: "Nên con đã ngoan ngoãn đi theo thúc đến đây rồi còn gì."

Lạc Tuyết thở dài, vươn tay vỗ nhẹ đầu Tiền Thiển: "Kỳ Nhi, người đó là sư đệ của con, đã bái cùng một sư phụ, cha con muốn các con tách ra không gặp mặt nhau rõ ràng là không thực tế. Lời ông ấy nói hôm đó, hy vọng con đều hiểu. Tiểu tử đó rất có thể là người của tộc Xích Tang, mà tộc Xích Tang và tộc Hi Hòa nơi mẫu thân của con xuất thân có mối thù không thể nói hết trong một hai câu."

"Con biết rồi." Tiền Thiển ngẩng đầu, gật đầu với Lạc Tuyết một cách nghiêm túc: "Con ở tông môn nhiều năm, nhiều chuyện đâu phải hoàn toàn không biết gì. Mối tranh chấp giữa tộc Xích Tang và tộc Hi Hòa đã kéo dài ngàn năm, điển tịch của tông môn cũng có ghi lại. Vì vậy, con hiểu rõ điều cha lo lắng, thưa thúc thúc Lạc Tuyết, con đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ không thể rời tổ, có những việc con sẽ tự xử lý, mọi người thực sự không cần lo lắng cho con như vậy."

"Còn nói mình không phải trẻ con?" Lạc Tuyết không nhịn được cười: "Lũ nhóc các con luôn cảm thấy mình đã lớn, nóng lòng muốn rời tổ."

"Chuyện của con chỉ là việc nhỏ," Tiền Thiển đảo mắt, chuyển chủ đề: "Hiện giờ Cùng Kỳ đang ở Phù Sơ Hồng Ảnh, đây mới là việc lớn hàng đầu, nếu không cẩn thận, e rằng cả đoàn người cũng khó mà trở về."

"Cùng Kỳ xuất hiện, thế gian ắt có đại tai biến." Khuôn mặt như ngọc của Lạc Tuyết cũng nhuốm một chút u sầu: "Có lẽ con nói đúng, qua một thời gian nữa, những chuyện nhỏ nhặt của bọn con có lẽ thực sự sẽ trở thành việc nhỏ."

"Vân cô cô rốt cuộc đi đâu vậy? Chiều nay con đã hỏi cha, ông ấy không nói, chỉ bảo đợi tối có ít người sẽ nói." Tiền Thiển hỏi: "Cha nói cô cô cần chạy về trong vòng 10 ngày, có phải vì có Cùng Kỳ nên Minh Loan bà bà mới phân phó cô cô về cầu viện không? Con vẫn hơi lo lắng."

"Yêu Nhiêu không sao đâu." Lạc Tuyết cười đáp: "Thực ra cũng không muốn giấu, cha con chiều nay không trả lời là vì các sư huynh đệ của con đều ở bên cạnh, không tiện nói. Yêu Nhiêu vì nuốt con Khâm Nguyên có tu vi không thấp kia nên sắp hóa giao. Nguyên bản Yêu Nhiêu còn cần mấy năm công phu mới có thể hóa giao, đột nhiên phải tiến giai nên có chút luống cuống. Xà yêu hóa giao tốn thời gian dài, trong lúc đó không còn khả năng phòng vệ, ở đây hóa giao quá không an toàn, nên Yêu Nhiêu phải vội vã trở về."

"Thì ra là vậy! Phù Sơ Hồng Ảnh cách nhà Minh Loan bà bà xa lắm, hy vọng Vân cô cô đi đường thuận lợi." Tiền Thiển chiều nay đã đoán được Vân Yêu Nhiêu cố ý mang đi con Khâm Nguyên là để ăn thịt nó, nhưng cô không thể ngờ con Khâm Nguyên lại hữu dụng như tiên đan, Vân Yêu Nhiêu ăn nó lại sắp hóa giao.

"Đừng lo," Lạc Tuyết lắc đầu: "Thanh Quan đã đi đón Yêu Nhiêu rồi. Lần này nhờ Khâm Nguyên, thời gian Yêu Nhiêu hóa giao có lẽ sẽ không lâu như vậy. Đây cũng là chuyện tốt, Cùng Kỳ xuất thế, thế gian không biết sẽ có biến hóa thế nào, Yêu Nhiêu sớm hóa giao, nếu thực sự có đại tai kiếp sau này, chúng ta mạnh thêm chút luôn là điều tốt."

"Thúc thúc Lạc Tuyết, thúc cũng đừng quá lo lắng, nghe sư bá nói, con Cùng Kỳ đó thực ra chỉ mới sinh." Tiền Thiển nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ tình hình không đến nỗi tệ đâu. Chúng ta đông người, Minh Loan bà bà cũng ở đây."

"Dù sao cũng là một trong bốn hung," Lạc Tuyết lắc đầu: "Thực lực không thể xem thường. Vào bí cảnh ta đã cảm thấy nơi này có thứ không lành, hiện giờ ta cũng không nói rõ được có phải Cùng Kỳ khiến ta cảnh giác hay không. Chỉ mong là nó thôi, nếu trong bí cảnh này còn có thứ gì khác cùng nó tác loạn, chúng ta đối phó sẽ càng khó khăn.."

Tiền Thiển và Lạc Tuyết vừa kiểm tra tinh thần điệp phấn xung quanh vừa thảo luận về tình hình hiện tại, từ xa Li Diễm đang theo lệnh Thanh Uyên đặt bẫy xung quanh khu vực cắm trại. Sau khi xong việc, hắn nhìn Minh Dưỡng đang ở mắt trận, rồi đứng dậy đi về phía Tiền Thiển.

"Tiền bối Lạc Tuyết, Huyền Âm." Li Diễm với sắc mặt nghiêm trọng nhìn bầu trời đen kịt không một ngôi sao: "Hình như sương mù đang dâng lên, ta thấy không giống sương mù thường, có vài phần giống Áp Dữ Nhược Thủy Mê Vụ."

"Đừng lo, không phải đâu." Lạc Tuyết lắc đầu: "Tối qua khi chúng ta ở ngoài bí cảnh, tiền bối Minh Loan đã phát hiện có yêu chướng loãng, chỉ là tu vi chúng ta không đủ nên không chú ý thấy. Đây chỉ là yêu chướng thông thường, không phải do yêu quái nào cố ý tạo ra. Yêu Vương cốt ở trong bí cảnh này đã ngàn năm, yêu chướng sinh diệt mỗi đêm này chắc cũng tồn tại ngàn năm. Cỏ cây núi đá trong bí cảnh này dễ hóa linh thành yêu, có lẽ nguyên nhân chính là yêu chướng dâng lên mỗi đêm này."

"Sư huynh Huyền Tĩnh và mọi người sẽ không sao chứ?" Tiền Thiển nhíu mày nhìn sương mù dần dày đặc: "Thứ này không độc sao?"

"Không sao đâu." Lạc Tuyết cười lắc đầu: "Các sư huynh của con đều là tu sĩ, đâu có yếu đuối thế. Loại yêu chướng này ảnh hưởng đến Yêu tộc chúng ta lớn hơn một chút, nhưng ở đây ngoài con và nha đầu bán yêu Cửu Vĩ Hồ kia, những người còn lại đều có tu vi đủ cao, tự nhiên không sợ yêu chướng. Ngay cả con và nha đầu bán yêu kia, nếu không tiếp xúc lâu dài năm này tháng nọ, cũng không sao."

"Tiền bối nói yêu chướng này sinh ra từ Yêu Vương cốt?" Li Diễm hỏi.

"Tiền bối Minh Loan nói vậy." Lạc Tuyết gật đầu: "Yêu Vương cốt tồn tại lâu dài, thật là mầm tai họa."

"Đúng vậy!" Li Diễm thở dài: "E rằng con Cùng Kỳ kia cũng đến vì Yêu Vương cốt, chúng ta phải nhanh chóng hủy diệt Yêu Vương cốt trước khi nó đến."

"Ta chưa hỏi ngươi," Lạc Tuyết quay đầu nhìn Li Diễm: "Sau khi vào bí cảnh, ngươi có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"

"Tiền bối chỉ điều gì?" Li Diễm hơi nhíu mày.

"Ta, Minh Dưỡng và Yêu Nhiêu, vừa vào bí cảnh đã cảm thấy hơi khó chịu." Lạc Tuyết nhìn về phía trung tâm bí cảnh: "Trong bí cảnh này dường như có thứ gì đó khó đối phó, khiến chúng ta sinh lòng cảnh giác, nhưng lại không nói rõ được là cái gì. Nếu là con Cùng Kỳ kia thì còn tốt, ta chỉ sợ.. có thứ khác khó đối phó tồn tại."

"Tiền bối cảm nhận được, hẳn là chính Yêu Vương cốt." Li Diễm nói với giọng chắc chắn: "Khi còn nhỏ ta từng nghe cha ta kể về Yêu Vương cốt. Theo truyền thuyết của tộc Li Long chúng ta, tu sĩ thường không thể tìm thấy Yêu Vương cốt, chỉ có yêu mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó. Nhưng yêu tuy có thể cảm ứng được Yêu Vương cốt, lại không thể phá hủy nó, còn cần mượn tay tu sĩ nhân loại, kết hợp với Tam Thanh Diễm thiêu đốt, mới có thể phá hủy Yêu Vương cốt."

Chậc! Tiền Thiển thầm phỉ nhổ, mức độ chém gió của Li Diễm dù có bàn tay vàng trọng sinh kém xa cô. Truyền thuyết tộc Li Long, nghe đã thấy giả! Về phương pháp phá hủy Yêu Vương cốt, chắc hẳn là thứ này đã bảo vệ Cổng Ma Vực hơn một ngàn năm, không biết từ đâu mà biết được.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1602: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 102

[BOOK][HIDE-THANKS]Tiền Thiển đoán không sai. Sử dụng pháp khí quay ngược thời gian, Li Diễm đã chuẩn bị không ít. Về cách phá hủy Yêu Vương cốt, chính là điều hắn ta nhờ Huyền Tĩnh đã thành tiên tra cứu từ điển tịch tiên gia.

"Tên Li Diễm này nói có đáng tin không?" 7788 vừa theo dõi màn hình nhỏ vừa hỏi: "Ở đây có Cùng Kỳ, rất nguy hiểm, mạo hiểm lớn vội vã ở đây nửa ngày, đừng đến lúc đó vất vả một hồi vô ích."

"Chắc không đến mức đó." Tiền Thiển lắc đầu: "Hắn ta có bàn tay vàng trọng sinh, ở một mức độ nào đó, hắn ta nắm rõ tình hình còn đáng tin hơn ta và Huyền Ngọc chỉ dựa vào cốt truyện game."

"Nhanh ôm đùi Minh Loan giết Cùng Kỳ rồi rời khỏi đây thôi." 7788 thở dài với màn hình theo dõi: "Đã hứa sẽ nhanh chóng đến thành Quy Dương, kết quả bao lâu rồi, nhiệm vụ của chúng ta chưa tiến triển được chút nào. Đến thành Quy Dương còn phải đến Mai Hoang Trủng gần đó nữa! Cô nên gấp rút lên, không có nhiều thời gian để lãng phí đâu."

"Biết rồi," Tiền Thiển gật đầu: "Mi cứ thành thật xem màn hình, ta sẽ xử lý, giải quyết Cùng Kỳ sớm, chúng ta cũng sớm rời khỏi đây không phải sao?"

"Hai đứa ban đêm đừng đi xa ta quá." Lạc Tuyết dặn dò Tiền Thiển và Li Diễm: "Gọi nha đầu hồ ly kia lại đây, cùng ở một chỗ với ta."

Vì an toàn, đêm nay, nhóm nhân vật chính đều được Tiền Thiển gọi đến quanh Lạc Tuyết và Minh Dưỡng, còn các đệ tử khác của Ngũ Linh Đạo tông và Thương Hải Quan cũng không tách ra cắm trại, mà tụ tập một chỗ, do Thanh Uyên và đạo trưởng Tịnh Trần trông coi.

Cả đêm, mọi người đều không nghỉ ngơi nhiều, thay phiên canh gác, sợ có điều bất trắc. Nhưng con Cùng Kỳ này rất thông minh, không nhân lúc đêm khuya tấn công đám tu sĩ đang cắm trại, điều này cũng cho thấy nó có việc quan trọng hơn phải làm. Đêm thứ hai ở Phù Sơ Hồng Ảnh cứ thế trôi qua bình yên, nhưng càng bình yên, Minh Loan và Thanh Uyên càng lo lắng. Phải biết, đoàn tu sĩ này, trong đó còn có bán yêu và Li Long, đối với Cùng Kỳ vốn tàn bạo khát máu thì rất hấp dẫn, vậy mà nó lại không xuất hiện.

Sáng sớm, Minh Loan đã trở lại, trên người mang thương, vừa về đã tìm ngay Thanh Uyên: "Con Cùng Kỳ đang ẩn náu ở trung tâm Phù Sơ Hồng Ảnh, đêm qua ta đã chiến đấu với nó hồi lâu, cả hai đều bị thương, nó trực tiếp chui vào sơn cốc trung tâm Phù Sơ Hồng Ảnh. Ban đêm yêu chướng trong sơn cốc rất nặng, ta đoán Yêu Vương cốt ở trong đó."

Minh Loan trở về với vết thương tự nhiên khiến nhóm nhân vật chính chú ý. Li Diễm và Dao Dạ liếc nhìn nhau, tiến đến ngay, vừa kịp nghe Minh Loan nói chuyện với Thanh Uyên. Li Diễm không còn giữ lễ nghĩa, trực tiếp lên tiếng: "Tiền bối Minh Loan, tiền bối Thanh Uyên, Cùng Kỳ ẩn thân ở nơi có Yêu Vương cốt e không phải trùng hợp. Thừa lúc ban ngày yêu chướng tan đi, chúng ta cần nhanh chóng phá hủy Yêu Vương cốt."

"Hiện giờ Cùng Kỳ và Yêu Vương cốt cùng ở sơn cốc, các đệ tử hãy ở lại đây, ta sẽ đi cùng tiền bối." Thanh Uyên lập tức quyết đoán: "Huyền Tĩnh, hãy chăm sóc tốt các sư đệ sư muội."

"Thực lực của Cùng Kỳ không thể xem thường," Minh Loan quay lại nhìn Minh Dưỡng: "Lạc Tuyết ở lại đây trông nom bọn trẻ, Minh Dưỡng, cùng hai vị đạo trưởng, các người đi với ta, bọn trẻ ở lại đây không được đi lung tung, đợi chúng ta trở về."

"Minh Loan bà bà." Tiền Thiển lập tức chạy đến kéo áo sa của Minh Loan: "Cùng Kỳ là một trong bốn hung, bà bà đang bị thương, chỉ vài người đi như vậy không ổn đâu?"

"Không thể chậm trễ." Minh Loan lắc đầu: "Cùng Kỳ đêm qua cũng bị ta gây thương tích. Thừa lúc thương thế nó chưa lành, cần nhanh chóng diệt trừ. Hiện không biết Yêu Vương cốt có giúp ích gì cho tu vi và thương thế của Cùng Kỳ không, nên càng sớm càng tốt."

"Phá hủy Yêu Vương cốt cần Tam Thanh Diễm," Li Diễm cũng lên tiếng, hắn ta chỉ nói câu này rồi không nói gì thêm. Minh Loan lập tức hiểu, đứa trẻ này đang nhắc nhở bà rằng Tam Thanh Diễm ít nhất cần ba tu sĩ nhân loại. Minh Loan không hỏi Li Diễm làm sao biết cách phá hủy Yêu Vương cốt, bà đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Huyền Ngọc.

"Nha đầu kia nghe nói là pháp tu thiên tài nhất bối Huyền tự của Ngũ Linh Đạo tông các người?" Minh Loan hỏi.

"Đúng vậy!" Thanh Uyên lập tức gật đầu: "Huyền Ngọc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng năng lực không tầm thường."

"Cho nó đi theo." Minh Loan lập tức quyết định: "Nha đầu, lát nữa thấy Cùng Kỳ đừng hoảng hốt, không cần giúp đỡ, bảo vệ mình là được."

Thanh Uyên tuy không biết tại sao Minh Loan lại kiên quyết muốn đem Huyền Ngọc theo, nhưng vẫn vẫy tay gọi: "Huyền Ngọc, lại đây. Đừng sợ, lát nữa theo sau ta."

Bị điểm danh đột ngột, Huyền Ngọc lộ vẻ hoảng loạn trên mặt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Anh ta cố kiềm chế đôi chân run rẩy, căng thẳng tiến về phía Thanh Uyên. Nếu được chọn, anh ta hoàn toàn không muốn gặp Cùng Kỳ, không hề muốn chứng kiến một trong bốn hung thú thượng cổ, nhưng đáng tiếc, dường như anh ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể cắn răng đi theo.

"Dù xuyên thành con gái, nhưng vẫn là nhân vật chính! Hẳn là có hào quang nhân vật chính, không dễ chết.. phải không?" Huyền Ngọc tự động viên mình với vẻ anh dũng hy sinh. "Đúng! Không sai! Hào quang nhân vật chính, chắc chắn có!"

Nhưng anh ta vẫn không nhịn được ném ánh mắt cầu cứu về phía Tiền Thiển. Tiền Thiển vừa định nói gì thì Li Diễm đã lên tiếng trước: "Tiền bối, ta cũng đi theo được không? Thêm một người thêm một phần sức mạnh, ta sẽ không kéo chân sau."

Nghe Li Diễm nói vậy, sắc mặt Huyền Ngọc càng khó coi. Phải chọn giữa Cùng Kỳ hung ác và Li Diễm, chọn thế nào đây? Tuy anh ta không muốn đối mặt với Cùng Kỳ, nhưng cũng không muốn đối mặt với Li Diễm!

Anh ta đã tính sẵn, cố bám chặt chân to của Thanh Uyên, cần trốn thì trốn, cố gắng giữ mạng không kéo chân sau, tạm thời không nghĩ đến chuyện giúp đỡ. Thêm Li Diễm.. Huyền Ngọc rùng mình, không thể chịu nổi viễn cảnh Li Diễm che chở trước mặt mình như anh hùng cứu "mỹ nhân".

"Ngươi không thể đi." May mắn thay, Minh Loan dứt khoát từ chối yêu cầu của Li Diễm, rồi chỉ vào Tiền Thiển và Mộ Thu Thủy: "Ngươi, Kỳ Nhi và nha đầu kia đều phải ở lại đây."

Hả? Tiền Thiển gật đầu hiểu ý, thì ra quả nhiên Li Diễm, cô và Mộ Thu Thủy, một rồng và hai bán yêu, đối với Cùng Kỳ là món ngon phải không? Không đi thì thôi, cô cũng chẳng tò mò gì về Cùng Kỳ, chỉ là con hổ lớn có cánh thôi mà! Không thấy được là điều tốt.

"Vậy.." Giang Thanh Minh đột nhiên lên tiếng: "Ta đi theo được không? Như Xích Viêm nói, thêm một người thêm một phần sức mạnh."

"Còn có ta." Thấy Giang Thanh Minh đề nghị đi theo, Dao Dạ cũng lập tức tiến lên: "Tiền bối, ta cũng xin đi theo, sẽ không kéo chân sau."

Minh Loan trầm ngâm một lúc, không vội trả lời, Lạc Tuyết bên cạnh lên tiếng: "Trừ Huyền Ngọc ra, bọn trẻ đều ở lại, ta sẽ đi. Tiền bối Minh Loan, bọn trẻ nói không sai, bà đang bị thương, chỉ có Minh Dưỡng và hai vị đạo trưởng đi theo e là không ổn. Huyền Tĩnh, Kỳ Nhi, giao nơi này cho các cháu, mọi người không được ra khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1603: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 103

[BOOK][HIDE-THANKS]Đối với Minh Loan, điều bà lo lắng nhất chính là bọn trẻ, vì vậy ngay từ đầu mới sắp xếp để Lạc Tuyết ở lại. Nhưng không thể phủ nhận, đề xuất của Lạc Tuyết mới là hợp lý nhất. Cùng Kỳ dù sao cũng là một trong bốn hung, cho dù đã bị thương, thực lực vẫn không thể xem thường. Việc Minh Loan bị thương trong cuộc chiến với Cùng Kỳ đêm qua đủ để chứng minh rằng con Cùng Kỳ này, dù mới sinh không lâu, cũng có thực lực ngang ngửa với thần thú thượng cổ như Minh Loan. Phải biết, Minh Loan là người có thể xé nát một con cổ điêu đói khát ngàn năm một mình. Đối mặt với kẻ địch như vậy, đương nhiên là bên mình càng mạnh càng tốt. Minh Loan đã bị thương, Vân Yêu Nhiêu bất đắc dĩ phải trở về, hiện tại người mạnh nhất chính là Minh Dưỡng và Lạc Tuyết, tốt nhất là cả hai đều đi cùng.

"Không được!" Minh Loan lắc đầu: "Kỳ Nhi và bọn trẻ ở đây, không thể không có người chăm sóc, vạn nhất.."

"Bà bà!" Tiền Thiển lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay Minh Loan, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào bà: "Cháu sẽ chăm sóc tốt bản thân, và cũng có thể chăm sóc tốt những người khác. Để thúc thúc Lạc Tuyết đi cùng bà, bà nghĩ xem, nếu thúc thúc Lạc Tuyết đi theo, có lẽ các người có thể nhanh chóng tiêu diệt Cùng Kỳ. Nếu nó bị các người vây ở sơn cốc nơi có Yêu Vương cốt không thoát ra được, chúng cháu cũng rất an toàn phải không? Khu vực này vì có Nhiễm Linh Thảo nên không còn yêu vật hung lệ du đãng, chúng cháu sẽ không sao đâu."

Minh Loan nhìn chằm chằm Tiền Thiển hai giây, rồi vươn tay chậm rãi vuốt đầu cô: "Kỳ Nhi, cháu phải làm được như đã nói, chăm sóc tốt bản thân, và cũng chăm sóc tốt các sư huynh đệ của cháu. Đừng ra khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ, nếu có chuyện gì, đừng lo cho chúng ta, hãy nghĩ cách giữ mạng cho mình."

Minh Dưỡng liếc nhìn Tiền Thiển không nói gì. Ông không phản đối đề xuất của Lạc Tuyết và Tiền Thiển, vì ông hiểu rõ đây mới là sự sắp xếp hợp lý nhất, nhưng là một con Hỏa Quang thú có con nhỏ, nếu được chọn, ông thà để Lạc Tuyết ở lại bảo vệ nữ nhi, còn mình sẽ cố hết sức ngăn Cùng Kỳ trong sơn cốc, cục cưng nhỏ của ông nhất định không thể có chuyện gì.

Ý nghĩa trong cái nhìn của Minh Dưỡng, Tiền Thiển đương nhiên hiểu rõ. Không chỉ cô hiểu, mà Huyền Tĩnh và Giang Thanh Minh cũng vậy. Huyền Tĩnh, người thường ngày ít nói, chủ động tiến lên, với vẻ mặt nghiêm trọng cam đoan: "Thúc thúc Minh Dưỡng, cháu sẽ trông chừng muội muội, thúc yên tâm."

Còn Giang Thanh Minh không nói gì, anh chỉ đứng sau lưng Tiền Thiển, nghiêm túc nhìn Minh Dưỡng, vẻ mặt kiên quyết. Minh Dưỡng liếc nhìn Huyền Tĩnh, rồi nhìn Giang Thanh Minh, không nói gì, chỉ gật đầu như một cách trả lời, rồi quay người đứng cạnh Minh Loan.

Minh Dưỡng và nhóm người đi theo Minh Loan cùng rời đi, trong đó có cả Huyền Ngọc với vẻ mặt căng thẳng. Những đệ tử còn lại của Ngũ Linh Đạo tông và Thương Hải Quan tự giác tụ tập lại một chỗ, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, sẵn sàng nghênh chiến.

Tiền Thiển nhìn về phía sơn cốc trung tâm Phù Sơ Hồng Ảnh ở xa, tâm trí bất an. Lần đầu tiên, cô không nhớ đến nhiệm vụ của mình, vào giây phút này, cô chỉ mong cha mình có thể trở về an toàn, Minh Loan, Lạc Tuyết, sư bá và Huyền Ngọc đều có thể trở về bình an. Miễn là họ có thể trở về an toàn, thì thế nào cũng được! Cho dù Cùng Kỳ chạy thoát, Yêu Vương cốt không thể phá hủy thuận lợi cũng không sao. Sau này tìm cách khác cũng được, miễn là Minh Dưỡng và mọi người có thể trở về bình an.

Từ sơn cốc truyền đến tiếng gầm rống kinh thiên động địa. Khoảng cách hơi xa, vừa vặn vượt quá phạm vi theo dõi của 7788, Tiền Thiển toàn tay đẫm mồ hôi, siết chặt góc áo, cảm thấy cả người run rẩy, thực sự vô cùng sợ hãi, sợ Minh Dưỡng và mọi người gặp chuyện không hay. Là nhân viên thực hiện nhiệm vụ xuyên đến thế giới này, Tiền Thiển đã đối mặt với những thử thách sinh tử không chỉ một hai lần, nhưng chưa bao giờ cô sợ như thế này. Cho dù chính cô phải đối mặt với Cùng Kỳ, cô cũng sẽ không hoảng loạn đến vậy, nhưng vào lúc này, cô thực sự vô cùng sợ hãi.

Vào giây phút này, Tiền Thiển đột nhiên vô cùng hối hận. Cô nên đi theo mới phải! Là nhân viên thực hiện nhiệm vụ, cô chết thì sao chứ? Năng Lượng Thể bị thương, nhiệm vụ không hoàn thành bị cảnh cáo trừ lương? Thì đã sao, những tổn thất đó cô gánh nổi. Phải nói rằng cô thà gánh chịu hậu quả của việc nhiệm vụ thất bại và Năng Lượng Thể bị thương, còn hơn mất đi Minh Dưỡng, Minh Loan, Lạc Tuyết. Họ là yêu, nhưng cũng là người thân quan trọng của cô, cô không thể mất Minh Dưỡng, nếu Minh Dưỡng có chuyện gì, mẫu thân cô ở thế giới này là Lưu Diên biết phải làm sao?

"Ta sai rồi! Ta nên cố gắng kiên trì đi Liễu Hoa Ấm theo lý lẽ." Tiền Thiển nắm chặt tay Trường Không đến nỗi ngón tay trắng bệch: "Ta không nên đến cái bí cảnh đáng chết này."

"Cô biết rõ là không thể." 7788 vừa nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi vừa đáp: "Đây là quyết định của nhóm nhân vật chính, cô không thể can thiệp, nếu cô kiên quyết đi Liễu Hoa Ấm là vi phạm quy định, về thì chúng ta sẽ bị xử lý nặng."

"Thì đã sao." Giọng Tiền Thiển run rẩy: "Ít nhất cha ta và bà Minh Loan sẽ không bị chúng ta liên lụy. Tại sao họ phải bị chúng ta liên lụy chứ! Đó là Cùng Kỳ đấy!"

"Là bị nhóm nhân vật chính liên lụy, không phải bị cô." 7788 liếc nhìn Tiền Thiển: "Ngay cả cô cũng bị liên lụy, chứ không phải do cô. Hơn nữa, có thể giải quyết Cùng Kỳ ở đây không phải là chuyện tốt sao? Minh Loan rất mạnh, cha cô không phải cũng rất mạnh sao?"

"Cha ta đến đây là vì ta." Tiền Thiển không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xôi: "Ta thà chính mình đối mặt với Cùng Kỳ, dù có bị giết ra ngoài, nhiệm vụ không hoàn thành.."

"Tiền Xuyến Tử!" 7788 bật dậy: "Đã có chuyện gì đâu mà cô tự trách như vậy! Có phải quá sớm không? Hơn nữa, nếu cô bị giết, cha mẹ cô sẽ nghĩ sao? Nếu cho cha cô chọn, ông ấy cũng thà mình đối mặt với Cùng Kỳ! Cô biết rõ thực lực hiện tại của mình không đủ, lên đó chỉ là chịu chết, cái gọi là sẵn sàng tự mình đối mặt chỉ là tự an ủi mình thôi. Chẳng qua là cô cảm thấy, nếu cô đi chịu chết, cô sẽ an lòng! Nhưng cô có nghĩ đến việc nếu cô thực sự đi đối đầu với Cùng Kỳ, cha cô có an lòng không? Bình tĩnh lại đi! Nếu cha cô biết cô muốn đối mặt với Cùng Kỳ, dù thế nào ông ấy cũng sẽ không bỏ mặc. Hiện tại đã là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Cùng Kỳ, nếu không các người sẽ đối mặt với nó ở Cổng Ma Vực, lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết."

Tiền Thiển im lặng hai giây, cô biết 7788 nói đúng, là cô đã để cảm xúc mất kiểm soát. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "7788, có thể nhìn thấy tình hình bên kia không?"

"Ở bên cạnh màn hình theo dõi." Khuôn mặt nhỏ của 7788 hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc: "Ta có thể phối hợp với cô hạ thấp độ chặt chẽ để mở rộng phạm vi theo dõi, nhưng cô chắc chắn muốn ta làm vậy không? Cô phải biết mình hiện tại nên làm gì."

Tiền Thiển nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt đã sáng lên: "Hãy theo dõi kỹ mọi động tĩnh xung quanh, đừng bỏ qua bất kỳ dao động nhỏ nào. Tình hình bên kia.. dù có biết, ta cũng không giúp được gì. Trước tiên hãy làm tốt việc trước mắt, bảo vệ tốt những người xung quanh."

"Tiền Xuyến Tử," 7788 gật đầu ngồi xuống bên màn hình theo dõi: "Ta thực sự không nhìn lầm người. So với lúc mới bắt đầu công việc, cô đã tiến bộ rất nhiều."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1604: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 104

[BOOK][HIDE-THANKS]Thời gian chờ đợi luôn là dày vò. Không chỉ Tiền Thiển mà các đệ tử Ngũ Linh Đạo tông và Thương Hải Quan ở lại đều mang vẻ mặt lo lắng, ngay cả Huyền Tĩnh thường ngày luôn giữ khuôn mặt băng giá cũng lộ chút âu lo.

Giống như Tiền Thiển, Li Diễm cũng đang nhìn về phía xa, trong tay hắn nắm chặt Tử Điện Ngưng Sương Thương ẩn hiện điện quang, thần sắc nghiêm túc, như một tướng quân đang chờ thời khắc lên chiến trường. Đây là lần thứ hai Tiền Thiển nhìn thấy bản mệnh pháp khí của Li Diễm, lần trước là ở Lưu Hà Dục khi đối mặt với Áp Dữ, cả hai lần đều là trong tình thế nguy hiểm sinh tử.

Dao Dạ đứng cách Tiền Thiển không xa, cũng trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm trọng, bên cạnh là Mộ Thu Thủy đang cau mày. Thu Thủy đã bái sư ở Ngũ Linh Đạo tông một thời gian, đang học làm pháp tu, nhưng lúc này, thanh đoản kiếm đã lâu không dùng lại nằm trong tay.

Giang Thanh Minh đứng bên cạnh Tiền Thiển, anh cúi đầu nhìn bàn tay trái của Tiền Thiển đang nắm chặt góc áo, đột nhiên vươn tay tới, từng ngón một gỡ các ngón tay của cô ra. Sau khi gỡ xong, anh đan các ngón tay mình vào kẽ ngón tay cô, nắm chặt tay cô, vai kề vai cùng nhìn về phía chân trời xa.

Tiếng gầm rống từ trung tâm bí cảnh dường như ngày càng lớn, nhưng qua tầng tầng rừng cây rậm rạp và núi đá, Tiền Thiển thực sự không nhìn thấy gì. Sau gần hai khắc thời gian, từ sâu trong bí cảnh đột nhiên bùng lên ngọn lửa ngút trời, một con yêu thú hình dạng kỳ dị trực tiếp phóng ra từ trong lửa. Tuy cách một khoảng xa, nhưng con yêu thú có hình thể to lớn, những người ở lại đều thấy rõ dáng vẻ của nó. Đó là một con yêu thú đỏ thẫm toàn thân tỏa ra sương mù đen, khi mở đôi cánh ra như che khuất nửa bầu trời. Con yêu thú xoay người giữa không trung, mặt hướng thẳng về phía Tiền Thiển và mọi người, khuôn mặt to lớn giống như hổ hoặc báo, hàm răng nanh trong miệng dù cách xa vẫn thấy được ánh sáng chớp động đáng sợ.

Là Cùng Kỳ! Tiền Thiển nhìn thấy Cùng Kỳ lao tới, trái tim chìm xuống, nhưng cô không kịp nghĩ gì thêm. Cùng Kỳ dường như đã phát hiện ra họ, có vẻ như đang xoay người bay về phía họ.

"Khởi trận!" Tiền Thiển và Huyền Tĩnh gần như đồng thời ra lệnh, các đệ tử Ngũ Linh Đạo tông đã sẵn sàng vào vị trí, Tiền Thiển và Huyền Tĩnh mỗi người dẫn một đội, trường kiếm ra tay, Vân Đào Kiếm Trận từng vòng chồng lên nhau, khí kiếm cuồn cuộn như sóng biển dâng lên tận trời.

Nhìn thấy khí kiếm ngút trời, Cùng Kỳ như bị chọc giận, thu cánh lại lao đến như sao băng. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị lao xuống, một tiếng kêu trong trẻo vang vọng thiên địa, từ trong ngọn lửa, một con đại điểu lông đỏ rực với mào vàng trên đầu và đuôi bảy màu phóng lên tận trời, trực tiếp chặn đường Cùng Kỳ, móng vuốt sắc như câu liêu hung hăng chộp vào mặt Cùng Kỳ.

Cùng lúc đó, từ trong ngọn lửa hừng hực bùng lên một sợi xích trắng dài, như tia chớp leo lên một cánh của Cùng Kỳ. Chỉ trong nửa khắc, cánh bị xích trắng cuốn lấy đã đóng một lớp sương trắng dày đặc. Cùng Kỳ phẫn nộ vỗ mạnh hai cánh, xoay người vung một móng vuốt hung hăng chộp vào sợi xích trắng. Sợi xích tuy không đứt, nhưng ẩn hiện ánh hồng, như thể đang thấm máu.

Nhưng chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nó giãy giụa, Thanh Uyên ngự kiếm bay ra từ trong lửa, tay giơ cao linh kiếm, thức thứ 9 của Bắc Đế Phục Ma Kiếm mang theo khí thế hủy thiên diệt địa chém mạnh vào cánh đã bị đông cứng của Cùng Kỳ. Để phối hợp, đại điểu bảy màu liều mạng chịu thương, bất chấp răng nanh sắc nhọn của Cùng Kỳ, bay thẳng đến mổ vào mắt nó. Cùng Kỳ ra sức né tránh mỏ sắc của đại điểu, nên không kịp để ý đến Thanh Uyên bên cạnh, một kiếm của Thanh Uyên đã chém mạnh vào lưng nó.

Bị ba phía tấn công và một cánh đã bị thương, Cùng Kỳ cố gắng lượn vòng trong không trung hai giây, cuối cùng vẫn lao thẳng về phía sơn cốc đang bùng cháy. Khi Cùng Kỳ lao xuống, một bóng người đỏ rực khác lại bay lên từ trong lửa. Dù cách xa không thấy rõ, Tiền Thiển vẫn nhận ra ngay đó chính là cha cô. Minh Dưỡng lơ lửng giữa không trung, tóc dài và áo bào đỏ như bị cuồng phong thổi bay phấp phới, ông dường như nhắm mắt, quanh thân tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt. Sau đó, chỉ vài giây, Tiền Thiển thấy toàn bộ ngọn lửa trong sơn cốc đều chuyển sang màu vàng kim, còn Minh Dưỡng như bất động treo lơ lửng giữa không trung.

"Là Ly Hỏa Trận." Tiền Thiển căng thẳng đến nỗi tay đẫm mồ hôi, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm Minh Dưỡng giữa không trung: "Cha muốn vây Cùng Kỳ trong sơn cốc. Nhưng.. khi khởi trận chính ông ấy là mắt trận, không thể cử động, nếu mà.."

Tiền Thiển chưa nói xong, Huyền Tĩnh đột nhiên quay đầu lại quát lớn với giọng lạnh lùng: "Không được nói bậy! Sư phụ ta và tiền bối Minh Loan nhất định có thể ngăn được Cùng Kỳ, thúc thúc Minh Dưỡng nhất định sẽ không sao!"

Từ khi Tiền Thiển lớn lên đến giờ, Huyền Tĩnh chưa bao giờ nổi giận với cô như vậy. Ngoại trừ lần trước vì thái độ đối với yêu mà tranh cãi với Huyền Ngọc, Huyền Tĩnh hầu như luôn giữ vẻ mặt băng giá không nóng không lạnh. Đặc biệt đối với Tiền Thiển, người cùng lớn lên từ nhỏ, Huyền Tĩnh thực sự là một sư huynh tốt, bao dung và dịu dàng, chưa từng nổi giận với cô như vậy. Sự thất thường hôm nay cũng là vì lo lắng cho Minh Dưỡng đến cực điểm.

Rõ ràng, không giống Tiền Thiển và Huyền Tĩnh, nhiều người từ Thương Hải Quan và Ngũ Linh Đạo tông chú ý không phải vào Minh Dưỡng đang cố gắng duy trì Ly Hỏa Trận giữa không trung, mà là con đại điểu bảy màu vừa xuất hiện.

"Sư phụ và mọi người không sao chứ? Vừa rồi ngăn Cùng Kỳ.." Một đệ tử Thương Hải Quan do dự hỏi: "Là cái gì vậy? Con chim bảy màu thật hiếm thấy, lại có khả năng ngăn được Cùng Kỳ.. Phải chăng là.. Phải chăng là.. Còn cả sợi xích trắng kia, hình như.. chảy máu, sao lại.."

"Đó là Trọng Minh Điểu, linh thú gửi thân của tiền bối Minh Loan." Li Diễm đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm người đệ tử Thương Hải Quan đang đặt câu hỏi với vẻ mặt không thiện cảm: "Các tiền bối đang liều mạng ngăn cản Cùng Kỳ để bảo vệ chúng ta, còn vị huynh đệ này muốn hỏi gì? Cứ nói thẳng ra, nếu có thể trả lời, ta nhất định sẽ nói hết."

"Không, không, không!" Đệ tử Thương Hải Quan vội vàng xua tay liên tục: "Ta chỉ lo lắng cho sư phụ và các tiền bối thôi. Xin lỗi, ta đã nói nhiều."

Li Diễm không đáp lại, cũng không để ý đến lời xin lỗi của đệ tử Thương Hải Quan, trực tiếp quay đầu tiếp tục nhìn về phía Minh Dưỡng. Đúng lúc này, dưới ngọn lửa màu vàng kim, Cùng Kỳ lại bắt đầu bay lên, nó bỏ qua các cuộc tấn công khác, miệng phát ra tiếng rít gào, liên tục va chạm vào Ly Hỏa Trận do một mình Minh Dưỡng duy trì.

Đại trận rung động, dường như cả mặt đất cũng rung lên cộng hưởng, Minh Dưỡng giữa không trung phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn đứng bất động. Tiền Thiển không thấy được chuyện gì xảy ra dưới đại trận, cô chỉ biết ban đầu mặt đất rung chuyển rất dữ dội, nhưng dần dần, sự rung chuyển nhỏ đi, rồi dần dần không còn tiếng động. Ly Hỏa Trận mất đi ánh sáng vàng kim, Minh Dưỡng giữa không trung như vật rơi tự do, thẳng tắp rơi xuống dưới.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1605: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 105

[BOOK][HIDE-THANKS]"Cha!" Tiền Thiển kinh hãi kêu lên. Nhưng cô không di chuyển, vẫn đứng yên tại chỗ, tay cầm Trường Không phối hợp với những người khác, duy trì Vân Đào Kiếm Trận, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống bất ngờ.

Vài giây sau, ngọn lửa ngút trời trong sơn cốc dần dần biến mất, thay vào đó là ngọn lửa màu trắng xanh dâng lên, tỏa ra ánh sáng trắng hòa dịu, bao phủ toàn bộ sơn cốc trong một màn mênh mông. Dưới ánh lửa, núi đá và bóng cây trong sơn cốc trở nên mờ ảo, khó phân biệt.

"Là Tam Thanh Diễm!" Huyền Tĩnh là người đầu tiên nhận ra, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiền Thiển, khuôn mặt băng giá thường ngày hiếm khi lộ vẻ vui mừng: "Sư muội, nhìn kìa! Là Tam Thanh Diễm! Sư phụ và thúc thúc Minh Dưỡng nhất định đều không sao! Tam Thanh Diễm cần ba người khởi trận, nếu không có hoàn cảnh tương đối an toàn, sư phụ quyết không mạo hiểm, Cùng Kỳ nhất định đã bị tiêu diệt."

Huyền Tĩnh, người luôn điềm tĩnh và trưởng thành, hiếm khi cười đến nhẹ nhàng như vậy, làm người ta nhớ ra rằng hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi mà thôi. Các đệ tử Ngũ Linh Đạo tông và Thương Hải Quan xung quanh cũng lộ vẻ thư thái, sư huynh dẫn đội Thương Hải Quan hỏi: "Huyền Tĩnh, chúng ta có thể đến xem không?"

"Không!" Huyền Tĩnh lắc đầu: "Sư phụ và tiền bối Minh Loan đã dặn dò, bảo chúng ta không được ra khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ, hãy làm theo lời họ dặn, đừng vì hành động tùy tiện mà tăng thêm gánh nặng cho họ."

"Huyền Âm." Li Diễm đột nhiên quay đầu: "Muội còn có phù truyền âm ngàn dặm không? Không biết Sương Tẫn đang ở đâu, tiền bối Minh Loan và mọi người.. e rằng có người bị thương không nhẹ."

Đây cũng là điều Tiền Thiển lo lắng. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng với đôi mắt bán yêu của mình, cô vẫn thấy được Minh Loan bà bà bị Cùng Kỳ vồ trúng một vuốt, cha cô Minh Dưỡng khi duy trì Ly Hỏa Trận không biết vì lý do gì đã phun ra một ngụm máu lớn, còn có sợi xích trắng bị móng vuốt làm chảy máu, Tiền Thiển đoán chừng đó là của Lạc Tuyết.

Vì vậy không cần Li Diễm nhắc nhở, Tiền Thiển đã sớm gửi tin cho Sương Tẫn, để đảm bảo an toàn, cô còn gửi thêm một tin cho Thanh Quan, mặc dù cô biết rõ Thanh Quan có lẽ cũng không giúp được gì, vì Vân Yêu Nhiêu bên đó cũng cần người chăm sóc.

Tiền Thiển thực sự rất lo lắng cho tình hình của cha mình. Lý do cô vẫn bình tĩnh đến giờ là vì khi nhìn thấy Tam Thanh Diễm, cô đã yêu cầu 7788 hạ thấp độ chặt chẽ để mở rộng phạm vi theo dõi, không vì lý do gì khác, chỉ để 7788 xem thử những người ở trung tâm bí cảnh có còn bình an không. Bị thương không sao, miễn là còn sống, còn sống là tốt rồi.

Lúc này 7788 không phản đối quyết định của Tiền Thiển, nó làm theo lời cô, thành thật mở rộng phạm vi theo dõi, nghiêm túc đếm các Năng Lượng Thể hoạt động trong phạm vi: "Yên tâm đi, tất cả đều còn đó. Tuy nhiên có ba Năng Lượng Thể dao động không ổn định, có lẽ bị thương khá nặng."

Biết mọi người đều còn sống, Tiền Thiển đã thả lỏng được hơn nửa, yêu cầu của cô đã rất thấp, chỉ cần còn sống là được, những điều khác cô không dám mong cầu xa hơn. 7788 hiểu ý nghĩ của Tiền Thiển, hiếm khi mở lời an ủi: "Tiền Xuyến Tử, đây không phải chuyện cô nên tự trách. Cô ở thế giới này lâu như vậy, hẳn biết Cùng Kỳ xuất hiện đồng nghĩa với điều gì. Cha cô và mọi người dù nghe tin về Cùng Kỳ từ nơi khác cũng sẽ không đứng nhìn. Trong trò chơi là nhóm nhân vật chính đẩy Boss Cùng Kỳ, còn trong thực tế đối phó Cùng Kỳ không nhất định là trách nhiệm của họ, danh sách nhiệm vụ của chúng ta đâu có quy định điều này."

"Ta biết." Tiền Thiển tỏ vẻ nản lòng: "Ta không cho rằng đối phó Cùng Kỳ là trách nhiệm của nhóm nhân vật chính, ta chỉ là.. ta chỉ là.. Đối phó Cùng Kỳ cũng không nên là trách nhiệm của cha ta và bà Minh Loan, nếu không phải vì ta.."

"Cô không tránh được." 7788 thẳng thắn nói: "Nếu không tiêu diệt Cùng Kỳ, nó sẽ xuất hiện ở Cổng Ma Vực khi kết thúc nhiệm vụ. Chỉ cần cô đi theo nhóm nhân vật chính một ngày, nó sẽ xuất hiện trên đường tiến của cô."

"Nhân viên thực hiện nhiệm vụ là ta, không phải bà Minh Loan và cha ta." Tiền Thiển thở dài: "Ta dựa vào đâu mà liên lụy họ? Ta phải cố gắng hơn nữa, để cha ta yên tâm về ta, như vậy ông ấy sẽ không phải lo lắng đủ thứ và bị ta liên lụy."

"Nói vậy không sai," 7788 gật đầu: "Vậy cô hãy cố gắng lên, cha cô không sao đâu, yên tâm đi."

Theo tiêu chuẩn của 7788, Minh Dưỡng thực sự không sao, nhưng theo tiêu chuẩn của Tiền Thiển thì rõ ràng không phải vậy. Cha cô mặt tái nhợt như tờ giấy trắng thì gọi là không sao ư? Hơn nữa, cha cô là một mỹ nam tóc dài, tóc đen óng mượt, có thể chụp quảng cáo dầu gội, vậy ai có thể nói cho cô biết tại sao một lọn tóc sau gáy cha cô đột nhiên chuyển sang màu nâu đỏ? May mà cô phản ứng nhanh, chạy tới giúp cha mình chỉnh lại tóc để che đi.

Minh Dưỡng đi cùng Lạc Tuyết trở về, còn bà Minh Loan thì rời đi trực tiếp. 7788 nói Năng Lượng Thể của Minh Loan dao động nghiêm trọng, có vẻ như bị thương không nhẹ, Tiền Thiển rất lo lắng.

Một người khác bị thương nặng là Thanh Uyên, may mắn thay quan chủ Thương Hải Quan, đạo trưởng Tịnh Trần, là một pháp tu rất giỏi, tinh thông dược lý. Khi họ vừa trở về, đạo trưởng Tịnh Trần đã đưa cho Thanh Uyên một viên thuốc quý để ổn định vết thương.

"Huynh cần phải bế quan chữa thương." Đạo trưởng Tịnh Trần cau mày: "Lần này e rằng phải mất một hai năm mới có thể ra được. Việc tìm kiếm Nhiễm Linh Thảo tạm thời giao cho ta, ta sẽ xem xét xử lý."

"Sư phụ." Huyền Tĩnh rõ ràng cũng rất lo lắng cho Thanh Uyên: "Con sẽ đi cùng người trở về."

"Không cần vội." Thanh Uyên mặt tái nhợt vẫy tay với Huyền Tĩnh: "Ta không sao. Ta sẽ tự về môn phái bế quan, con và Huyền Âm ở lại Thương Hải Quan vài ngày, hỗ trợ đạo trưởng Tịnh Trần xử lý công việc tiếp theo, sau đó tiếp tục dẫn các sư đệ sư muội rèn luyện. Lần bế quan này của ta e rằng sẽ mất nhiều thời gian, con về cũng vô ích."

Sau khi dặn dò Huyền Tĩnh, Thanh Uyên định trực tiếp từ Phù Sơ Hồng Ảnh trở về Ngũ Linh Đạo tông, vết thương của ông quả thật không thể trì hoãn. Nhưng những lời ông nói với cha Tiền Thiển trước khi đi khiến Tiền Thiển cảm thấy hơi kỳ lạ: "Minh Dưỡng, lần này nhờ có tiền bối Minh Loan và các vị tương trợ, nếu không ta và Tịnh Trần không thể nào còn sống. Vết thương của ông không nhẹ, ta thấy ông và Lạc Tuyết cũng nên mau chóng trở về, nơi này đông người, chữa thương cũng không tiện lắm."

"Đây là thuốc trị thương do chính tay ta điều chế." Đạo trưởng Tịnh Trần ngay sau đó đưa cho cha Tiền Thiển một bình ngọc, bên trong chính là loại thuốc viên mà ông đã cho Thanh Uyên: "Không biết có hiệu quả với ông không, nếu giúp được cho vết thương của ông thì tốt nhất. Huyền Âm, cháu yên tâm, cháu ở đây rèn luyện, nếu có chuyện gì, cứ trực tiếp lên Thương Hải Quan tìm ta, lần này ta mang ơn các vị, nhất định sẽ đền đáp."

Chữa thương không tiện? Không biết thuốc trị thương có hiệu quả không? Tiền Thiển đảo mắt, vẻ mặt dò hỏi nhìn cha mình. Minh Dưỡng dường như không có phản ứng gì lớn, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu Tiền Thiển, với giọng điệu như đưa con đi nhà trẻ: "Đã vậy, ta và Lạc Tuyết sẽ về trước, Kỳ Nhi tạm thời nhờ đạo trưởng Tịnh Trần chăm sóc."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1606: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 106

[BOOK][HIDE-THANKS]Minh Dưỡng có lẽ thực sự cần gấp rút bế quan chữa thương, không rảnh lo chuyện khác. Ông và Lạc Tuyết không ở lại lâu, thậm chí không giống như thường ngày dặn dò Tiền Thiển nhiều câu, mà trực tiếp rời đi.

Sau khi Minh Loan, Minh Dưỡng, Lạc Tuyết và Thanh Uyên lần lượt rời đi, nơi này chỉ còn đạo trưởng Tịnh Trần là vị trưởng bối duy nhất. Mặc dù Cùng Kỳ đã chết, nhưng đây vẫn là khu vực trung tâm của Phù Sơ Hồng Ảnh, không ai dám lơ là cảnh giác. Thấy trời sắp tối, đạo trưởng Tịnh Trần quyết định dẫn đội ngay lập tức rút lui ra ngoài, phái ba người có thực lực mạnh nhất trong đội là Huyền Tĩnh, Giang Thanh Minh và Li Diễm đi mở đường, không ai rảnh tìm Tiền Thiển để hỏi thăm tình hình cụ thể của Minh Dưỡng.

Giang Thanh Minh trước khi rời đi có nhìn Tiền Thiển vài lần với vẻ lo lắng, Huyền Tĩnh cũng tỏ ra rất lo âu. Huyền Tĩnh thậm chí chưa kịp nói chuyện với Minh Dưỡng thì ông đã vội vã rời đi, hắn thực sự không yên tâm về vết thương của Minh Dưỡng.

Nhìn Minh Dưỡng vội vã rời đi, Tiền Thiển càng lo lắng, cô vẫn không nhịn được tìm đạo trưởng Tịnh Trần để hỏi về tình trạng của cha mình. Đạo trưởng Tịnh Trần với vẻ mặt ôn hòa an ủi Tiền Thiển vài câu, không nói thêm gì nhiều, chỉ bảo Minh Dưỡng sẽ không sao, chỉ cần nhiều thời gian bế quan chữa thương, bảo cô đừng lo lắng.

Nếu đạo trưởng Tịnh Trần không chịu nói, vẫn còn một đương sự khác mà! Tiền Thiển lập tức quay sang tìm Huyền Ngọc: "Bà Minh Loan bị thương có nặng lắm không? Sao bà ấy lại trực tiếp đi về? Còn cha tôi nữa, rốt cuộc ông ấy bị thương như thế nào?"

"Tiền bối Minh Loan tôi không nhìn thấy." Huyền Ngọc lắc đầu với vẻ mặt ngờ nghệch: "Đạo trưởng Tịnh Trần tạo cho tôi một vòng bảo hộ, tôi trốn trong đó, con Cùng Kỳ đó mạnh kinh khủng, tôi biết họ đánh nhau rất dữ dội, nhưng không thấy rõ lắm, lúc thì một tia sáng, lúc thì lửa bốc lên. Nhưng cha cô có vẻ rất mạnh, cuối cùng cái lồng ánh sáng vàng đó, con Cùng Kỳ nhảy nhiều lần cũng không thoát ra được, sau đó nó dùng cánh đánh cha cô một cái, không hiểu sao cha cô không né tránh, tôi chỉ thấy thế thôi."

"Hả?" Tiền Thiển hoảng hốt: "Cùng Kỳ tấn công cha tôi? Sao tôi không thấy?"

"Xa thế này làm sao cô thấy được?" Huyền Ngọc vung tay múa chân: "Con vật đó quá đáng sợ, một cánh quạt ra cả một cơn lốc, tôi cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết cha cô đứng bất động, không né tránh, gan ông ấy lớn thật, lúc ấy sợ đến nỗi chân tôi mềm nhũn. Sau đó con chim lớn không biết từ đâu ra cùng với đạo trưởng Tịnh Trần và sư phụ của Huyền Tĩnh cùng lên, người tóc bạc hình như làm đông cứng cánh còn lại của Cùng Kỳ, phải tốn rất nhiều sức mới giết được nó, nhưng cụ thể giết thế nào tôi cũng không thấy rõ, tôi ở trong vòng bảo hộ, nhìn mọi thứ mờ mờ ảo ảo. À, cô biết con chim lớn đó từ đâu ra không?"

"Là linh thú gửi thân của bà Minh Loan." Tiền Thiển đảo mắt, dùng lý do qua loa của Li Diễm.

"Ai? Đại mỹ nữ à?" Huyền Ngọc chớp mắt: "Đại mỹ nữ đi đâu rồi? Sau khi tôi giúp thiêu xong Yêu Vương cốt thì không thấy bà ấy đâu nữa. Tôi nói cho cô biết, thiêu Yêu Vương cốt không phải chuyện dễ đâu, chúng tôi thiêu ra một hư ảnh yêu thú từ bên trong, kinh khủng lắm, tôi sợ đến mức suýt không cử động được. Cha cô vừa rồi không nói với cô sao? Ông ấy nói gì đó.. Tóm lại là nếu chậm thêm hai ngày, cái hư ảnh đó sẽ biến thành thực thể."

Tiền Thiển im lặng hai giây mới trả lời: "Cha tôi chưa nói. Có lẽ ông ấy không kịp nói, ông bị thương rất nặng, chắc là không thể trì hoãn nên mới trực tiếp rời đi cùng thúc thúc Lạc Tuyết. Bà Minh Loan có lẽ bị thương còn nặng hơn nên mới trực tiếp rời đi."

"Là vì vết thương lúc đó à?" Huyền Ngọc làm ra vẻ hiểu chuyện, gật gù: "Cùng Kỳ mạnh như vậy, bị cánh nó quạt trúng chắc chắn không nhẹ, đổi là tôi có lẽ mạng nhỏ cũng không còn. Sao ông ấy không né một chút nhỉ.."

"Ông ấy không thể né." Tiền Thiển lắc đầu với vẻ mặt ảm đạm: "Trong Ly Hỏa Trận, cha tôi là mắt trận, ông không thể cử động. Vết thương của ông còn nghiêm trọng hơn anh dự đoán, Cùng Kỳ liên tục tấn công vào trận, có lẽ ông phải một mình gánh chịu toàn bộ lực đánh vào."

Huyền Ngọc há hốc miệng, trợn tròn mắt, dường như không biết nên nói gì, sau một lúc mới vụng về mở lời an ủi Tiền Thiển: "Cô.. đừng lo lắng, cha cô mạnh như vậy, nhất định sẽ không sao đâu, tôi.. tôi.."

Tiền Thiển không nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Huyền Ngọc im lặng một lúc, như thể không biết nên nói gì, anh nhìn Tiền Thiển đang cúi đầu, đột nhiên mở lời xin lỗi: "Xin lỗi Huyền Âm, tại tôi quá vô dụng, chẳng giúp được gì, còn khiến các tiền bối phải phân tâm bảo vệ tôi. Tôi nghĩ đạo trưởng Tịnh Trần duy trì vòng bảo hộ cho tôi chắc cũng tốn không ít sức lực, dù nói không kéo chân sau nhưng cuối cùng tôi vẫn trở thành người kéo chân sau. Nếu không phải vì tôi kéo chân sau, có lẽ.. có lẽ.."

"Không phải lỗi của anh." Tiền Thiển ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng với Huyền Ngọc: "Cha tôi đã về bế quan chữa thương, có lẽ cần khá nhiều thời gian, nhưng rồi sẽ khỏi thôi."

Thấy không thể hỏi được nhiều chi tiết hơn từ Huyền Ngọc, Tiền Thiển đành từ bỏ, nhưng tâm trạng cô không tránh khỏi sa sút. Mộ Thu Thủy nhìn thấy sắc mặt Tiền Thiển không tốt, nhưng chỉ kịp vội vàng nói với Tiền Thiển vài câu đã bị đạo trưởng Tịnh Trần gọi đi hỗ trợ các đệ tử Thương Hải Quan phân phát đan dược thanh tâm dự phòng yêu chướng.

Tiền Thiển và Huyền Ngọc đi ở giữa đoàn người, cúi đầu, không ai nói lời nào. Đạo trưởng Tịnh Trần không giao việc cho hai người họ, có lẽ cũng vì chiếu cố đến tâm trạng của Tiền Thiển.

Điều bất ngờ là Dao Dạ chủ động đến gần, nàng ta im lặng đi bên cạnh Tiền Thiển, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Huyền Âm, muội.. đừng quá lo lắng, tiền bối Minh Dưỡng sẽ không sao đâu. Và, cảm ơn muội, lần này tai họa Cùng Kỳ gây ra, phần lớn nhờ người thân của muội mới có thể giải quyết thuận lợi, còn cả Yêu Vương cốt nữa.. Tóm lại, cảm ơn muội."

Tiền Thiển hơi giật mình nhìn Dao Dạ, hoàn toàn không ngờ nàng ta lại nói ra những lời như vậy. Kể từ khi cốt truyện bắt đầu từ điểm Cửu Nghi Sơn, Dao Dạ phiên bản tái sinh này chưa từng chủ động mở lời trò chuyện với Tiền Thiển. Nàng ta dường như rất cảnh giác với sự xuất hiện một cách khó hiểu của Tiền Thiển, thái độ hàng ngày luôn có phần dè dặt.

Tiền Thiển không trả lời ngay. Cô có thể cảm nhận được thiện ý của Dao Dạ, nhưng cô chỉ mong mình có thể sáng suốt hơn, không còn liên lụy người thân nữa.

"Ta chỉ mong về sau không còn chuyện như thế này nữa." Tiền Thiển im lặng một lúc mới trả lời mơ hồ: "Mọi người đều bình an mới tốt."

Vậy nên, hy vọng nhóm nhân vật chính sau này tỉnh táo hơn! Cố gắng đừng chạy lung tung tìm đường chết, đừng tạo thêm rắc rối, hãy đi theo đúng tuyến chính, để công việc của chị đây thuận lợi kết thúc, về nhà hiếu thuận với người thân và trưởng bối không phải tốt sao? Đó mới là điều Tiền Thiển thực sự muốn nói.[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1607: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 107

[BOOK][HIDE-THANKS]Cùng Kỳ đã bị tiêu diệt, Phù Sơ Hồng Ảnh trở nên an toàn hơn nhiều. Ban đêm, đạo trưởng Tịnh Trần dẫn các đệ tử Thương Hải Quan và Ngũ Linh Đạo tông cắm trại bên ngoài bí cảnh. Đến lúc này, Li Diễm mới có thời gian rảnh, tìm đến Huyền Ngọc để hỏi về Yêu Vương cốt.

"Nó được cất trong một hang động ở trung tâm bí cảnh, huynh thực sự không cần lo lắng, đã bị thiêu hủy hoàn toàn." Huyền Ngọc nhấn mạnh lần thứ n: "Yêu Vương cốt quả thực rất lớn, chỉ một cái xương sườn đã cao bằng nửa người, nhưng huynh yên tâm, Tam Thanh Diễm thiêu đốt hơn hai canh giờ, chắc chắn đã thiêu sạch. Đạo trưởng Tịnh Trần và cha của Huyền Âm đã cùng nhau kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì chúng ta mới trở về."

"Muội nói đã thấy hư ảnh của yêu thú?" Li Diễm cau mày, vẫn giữ vẻ mặt cẩn trọng, như thể rất ham học hỏi, nhìn chằm chằm Huyền Ngọc và hỏi liên tục.

"Đúng vậy, đúng vậy, trông rất đáng sợ," Huyền Ngọc vừa định vung tay múa chân như thường lệ, nhưng bị Tiền Thiển đang cúi đầu làm bộ nghiêm túc lắng nghe lén chọc, nên lập tức kiềm chế lại.

"Thì.." Huyền Ngọc liếc nhìn Tiền Thiển với vẻ ngượng ngùng, thành thật khép hai chân, thu tay lại, làm bộ như một thiếu nữ đoan trang, rồi mới tiếp tục: "Nó rất lớn, có vẻ còn to hơn cả Cùng Kỳ, trên đầu có lông dựng đứng và sừng. Vì là hư ảnh nên những chi tiết khác không nhìn rõ lắm, trừ đôi mắt đỏ rực kia, gần như không còn giống hư ảnh nữa, mà như đã thành hình thật vậy, nhìn chằm chằm vào người, trông rất đáng sợ."

Trẻ con dễ dạy! Tiền Thiển hài lòng gật đầu. Ngồi bên cạnh cô, Huyền Tĩnh nhíu mày: "Trên đầu có lông dựng đứng và sừng, hai mắt đỏ rực, nghe giống với hung yêu Đào Ngột được ghi lại trong điển tịch."

"Đôi mắt đã gần như thành hình thật?" Dao Dạ với vẻ mặt không vui: "Vậy các người.."

"Cha của Huyền Âm thật sự rất giỏi!" Huyền Ngọc lại bắt đầu quên mình là ai, Tiền Thiển vừa nhướng mày, anh chàng lại thành thật ngồi xuống: "Lúc đó đại.. tiền bối Minh Loan đã đi rồi. Yêu Vương cốt rất lớn, không thể thiêu xong trong thời gian ngắn, linh lực của ai cũng không thể duy trì lâu như vậy, nên ta, sư bá Thanh Uyên và đạo trưởng Tịnh Trần thiết lập trận Tam Thanh Tập Diễm. Cha Huyền Âm và tiền bối Lạc Tuyết đều bị thương nên ngồi thiền một bên. Không ai ngờ rằng Tam Thanh Diễm cháy chưa bao lâu đã xuất hiện hư ảnh yêu thú, đôi mắt kia trông như đã thành hình thật, lao thẳng về phía đạo trưởng Tịnh Trần lúc đó đứng gần nhất. May mắn cha Huyền Âm dù đang ngồi thiền nhưng không hề lơ là cảnh giác, ông ấy dùng một loại pháp thuật nào đó, tạo ra hai mũi tên từ ngọn lửa màu vàng kim, bắn xuyên qua đôi mắt kia. Con yêu thú hư ảnh dường như rất đau đớn, che mắt lăn lộn, có vẻ đang kêu thảm thiết, nhưng chúng ta không nghe được, sau đó nó biến mất."

Vừa nghe đến ngọn lửa màu vàng kim, Tiền Thiển đã hiểu ngay. Không trách cha cô bị thương nặng, hóa ra là vì đã vận dụng Hư Ly Hỏa bản mạng, thế này thì tốt rồi, có điều phải mất một hai năm cũng chưa chắc hồi phục.

"May mắn thật!" Li Diễm tỏ vẻ nhẹ nhõm, quay sang nhìn Tiền Thiển với vẻ mặt chân thành: "Huyền Âm, lần này nhờ có tiền bối Minh Dưỡng ra tay tương trợ. Đào Ngột bắt đầu ngưng hình từ đôi mắt, nếu không phải tiền bối Minh Dưỡng kịp thời ra tay, e rằng dù thiêu hủy được Yêu Vương cốt cũng không ngăn được Đào Ngột xuất thế."

Tiền Thiển cúi đầu không nói gì. Huyền Tĩnh cũng im lặng với vẻ mặt khó coi, sau một lúc mới lên tiếng: "Ta vừa gửi tin cho thím Lưu Diên, thúc thúc Minh Dưỡng lần này bị trọng thương, bà ấy.."

"Ừm!" Tiền Thiển nhanh chóng ngẩng đầu gật với Huyền Tĩnh: "Để mẫu thân muội có sự chuẩn bị tâm lý cũng tốt. Khi nhận được tin của huynh, chắc bà ấy sẽ nhanh chóng đến hội ngộ với cha muội. Vân cô cô vừa vặn muốn bế quan, Minh Loan bà bà và cha muội đều bị thương nặng, chỉ có Lạc Tuyết thúc thúc là còn khá. May mà lần này Thanh Quan bá bá và Sương Tẫn không đi cùng, nếu không nhà chúng ta sẽ không còn ai trông nhà."

"Sương Tẫn đã hồi âm chưa?" Li Diễm lập tức hỏi: "Muội đã gửi tin cho Sương Tẫn mấy canh giờ rồi, nếu tiền bối Minh Dưỡng và tiền bối Minh Loan cần thuốc quý trị thương gì, bảo Sương Tẫn cho chúng ta biết, chúng ta sẽ cố gắng tìm kiếm."

"Huynh ấy đã xuất phát đi đón cha ta và mọi người." Tiền Thiển đáp: "Chỉ là nơi này cách nhà rất xa, e rằng phải qua một ngày nữa mới đón được."

Nhắc đến vết thương của Minh Loan và Minh Dưỡng, mọi người đều im lặng. Giang Thanh Minh vươn tay ôm Tiền Thiển vào lòng, đặt đầu cô lên vai mình: "Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta sẽ đi cùng nàng tìm linh dược thích hợp cho bá phụ, nhất định sẽ không sao đâu. Nàng đã mệt cả ngày, hãy ngủ đi, có ta ở đây, đừng sợ."

Đêm đó, thực ra không ai ngủ ngon, ngay cả đạo trưởng Tịnh Trần cũng vậy. Ông đã đích thân tham gia tiêu diệt Cùng Kỳ, và tận mắt chứng kiến Minh Dưỡng tiêu diệt Đào Ngột đang ngưng hình. Theo lý mà nói, có thể giải quyết hai trong bốn hung thú tại Phù Sơ Hồng Ảnh là chuyện tốt, nhưng đạo trưởng Tịnh Trần vẫn không thể thấy nhẹ nhõm. Bốn hung thú ứng kiếp mà sinh, việc Đào Ngột và Cùng Kỳ xuất hiện có lẽ thực sự báo hiệu tai họa sắp đến..

Sáng sớm hôm sau, đạo trưởng Tịnh Trần nhận được tin từ đại đệ tử của mình, cho biết các môn phái tu tiên gần núi Phù Ngọc đều đã nhận được thông báo và sẽ tổ chức đệ tử vào Phù Sơ Hồng Ảnh tìm kiếm và tiêu hủy Nhiễm Linh Thảo.

"Những việc này cứ giao cho chúng ta," đạo trưởng Tịnh Trần nói với Huyền Tĩnh: "Gần núi Phù Ngọc có hơn mười môn phái, nhân số đủ đông, chắc chắn có thể lục soát khắp mọi ngóc ngách của Phù Sơ Hồng Ảnh. Sư phụ cháu trước đây nói cháu dẫn các sư đệ sư muội xuống núi rèn luyện, các cháu không cần phải ở lại đây lâu hơn."

Quả thật, không có lý do gì để ở lại đây. Mục đích của họ là đi qua Phù Sơ Hồng Ảnh để đến thành Quy Dương, đã đến được đây rồi thì không có lý do gì để quay lại đi đường khác. Vì vậy, Huyền Tĩnh nhanh chóng quyết định, dẫn nhóm nhân vật chính và Tiền Thiển chào tạm biệt đạo trưởng Tịnh Trần, rồi đi về hướng khác, định xuyên qua bí cảnh để đến thẳng thành Quy Dương.

Cùng Kỳ đã bị tiêu diệt trong bí cảnh, Yêu Vương cốt đã bị phá hủy, nơi này không còn khác biệt nhiều so với bí cảnh thông thường, nên đạo trưởng Tịnh Trần cũng không ngăn cản Tiền Thiển và nhóm của cô. Tuy nhiên, trước khi Tiền Thiển rời đi, ông đã cố ý gọi cô sang một bên để dặn dò vài câu.

"Cháu có từng nghe nói đến Xích Dương Câu Đằng không?" Đạo trưởng Tịnh Trần hỏi. Thương Hải Quan rất am hiểu thuật luyện đan dược, và bản thân đạo trưởng Tịnh Trần là một đan sư nổi tiếng.

"Chưa ạ." Tiền Thiển thành thật lắc đầu: "Ngũ Linh Đạo tông chúng cháu chỉ biết thuật luyện đan ở mức bình thường, kho thuốc của môn phái phần lớn chỉ có các đan dược thông dụng. Nếu không phải thương nặng, thường thì chúng cháu nhờ các sư huynh sư tỷ pháp tu dùng Liệu Dũ Thuật để chữa trị."

"Ra vậy." Đạo trưởng Tịnh Trần gật đầu, dường như không ngạc nhiên với câu trả lời của Tiền Thiển: "Xích Dương Câu Đằng có hình dạng tương tự như dây leo thông thường, chỉ khác là lá mọc thành cặp, một vàng một đỏ, rất dễ nhận ra. Cháu biết đấy, Thương Hải Quan tuy am hiểu thuật luyện đan dược, nhưng đa số đan phương chỉ áp dụng cho tu sĩ, đối với.. à.. các bậc đại năng yêu tộc thì phần lớn vô dụng. Ta đã suy nghĩ suốt đêm qua, với vết thương của cha cháu, dùng Xích Dương Câu Đằng kết hợp với Tuyết Đảm và Tử Giáng Châu có lẽ sẽ có hiệu quả kỳ diệu."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1608: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 108

[BOOK][HIDE-THANKS]"Tiền bối, hóa ra ngài đã biết.." Tiền Thiển cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Ngài.."

"Người là người, yêu là yêu." Đạo trưởng Tịnh Trần vươn tay xoa đầu Tiền Thiển như để trấn an: "Tất cả đều là nghịch thiên tu hành, cùng trời tranh mệnh. Dưới Thiên Đạo, người và yêu có gì khác nhau đâu, bất quá đều là cầu sinh mà thôi. Cháu yên tâm, chuyện của cha cháu và tiền bối Minh Loan, ta và sư bá cháu đều sẽ không nói ra. Chỉ là, cháu à, thân là bán yêu, cuộc sống của cháu chắc chắn sẽ gian nan hơn người khác, cháu cần phải chăm chỉ tu luyện mỗi ngày, dù không nói ra, cũng để cha cháu yên tâm hơn."

"Vâng!" Tiền Thiển nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn tiền bối chỉ dạy, vãn bối sẽ ghi nhớ."

Đạo trưởng Tịnh Trần mỉm cười ôn hòa với Tiền Thiển: "Vết thương của cha cháu quả thật rất nặng, nhưng cháu cũng đừng quá lo lắng. Xích Dương Câu Đằng chứa độc hỏa mạnh, tu sĩ bình thường không thể tiêu hóa được, nhưng cha cháu chắc chắn có thể. Chỉ là loại thảo dược này rất hiếm, ta chỉ từng thấy nó nhiều năm trước ở gần thành Quy Dương, nhưng vì không có tác dụng nên không hái về. Lần này các cháu đang đi về hướng thành Quy Dương, nếu nhìn thấy, nhớ hái lấy, ta sẽ giúp cha cháu luyện một lò đan."

Dù sao đi nữa, biết trên đời có loại thảo dược gọi là Xích Dương Câu Đằng có thể giúp ích cho vết thương của cha mình luôn là điều tốt. Tiền Thiển cảm tạ đạo trưởng Tịnh Trần, rồi đi theo nhóm nhân vật chính hướng về phía tây, xuyên qua Phù Sơ Hồng Ảnh để đến thành Quy Dương.

"Thu Thủy," khi sắp rời khỏi Phù Sơ Hồng Ảnh, Tiền Thiển nhổ một cây cỏ nhỏ bên đường, gọi Mộ Thu Thủy đang đi sau Huyền Tĩnh: "Muội có nhận biết được thảo dược không?"

"Muội biết một số loại thông dụng, không tính là tinh thông." Mộ Thu Thủy nhìn kỹ cây cỏ trong tay Tiền Thiển, cười đáp: "Cái này muội nhận ra, đây là dây leo thường gặp. Xem như thảo dược thông dụng, trước đây khi còn là tán tu, thỉnh thoảng nhìn thấy muội cũng đào lấy một ít, đem bán cho hiệu thuốc để đổi chút tiền."

"Tốt quá, vậy ta không nhận nhầm." Tiền Thiển mỉm cười: "Đạo trưởng Tịnh Trần vừa nói với ta, ông ấy nhiều năm trước từng thấy một loại thảo dược gọi là Xích Dương Câu Đằng ở gần thành Quy Dương, rất hiếm gặp, chứa độc hỏa mạnh. Ông ấy bảo ta nếu thấy thì nhớ hái một ít, để giúp cha ta luyện đan chữa thương."

"Nó khác gì so với dây leo thông thường?" Li Diễm lập tức hỏi: "Chắc chắn có thể tìm được ở gần thành Quy Dương không?"

"Ông ấy nói nó giống với dây leo thông thường, chỉ khác là lá mọc thành cặp, một vàng một đỏ, rất dễ nhận ra." Tiền Thiển đáp: "Chỉ là Xích Dương Câu Đằng rất hiếm, ông ấy từng thấy nó nhiều năm trước ở gần thành Quy Dương, vì chúng ta đang đi về hướng đó nên mới dặn ta nếu thấy thì nhớ thu thập."

"Hay là chúng ta dành chút thời gian tìm kiếm ở gần thành Quy Dương đi." Giang Thanh Minh đưa tay nhận lấy cây cỏ nhỏ từ tay Tiền Thiển, cẩn thận quan sát, như muốn ghi nhớ hình dạng của dây leo.

"Ừm!" Huyền Tĩnh lập tức gật đầu: "Thương Hải Quan rất am hiểu thuật luyện đan dược, nếu đạo trưởng Tịnh Trần nói Xích Dương Câu Đằng có ích cho vết thương của thúc thúc Minh Dưỡng, chúng ta hãy cố gắng tìm kiếm."

Dao Dạ không nói gì, nhưng cũng im lặng đưa tay lấy cây dây leo bình thường từ tay Giang Thanh Minh, xem xét kỹ lưỡng. Huyền Ngọc nghĩ ngợi rồi cười nói: "Dù không nhớ được cũng không sao, lá mọc thành cặp một vàng một đỏ chắc rất dễ nhận ra, chúng ta cứ đào tất cả những cây tương tự là được."

"Phải cẩn thận đấy." Li Diễm mỉm cười dịu dàng với Huyền Ngọc, nhắc nhở: "Loại thảo dược quý hiếm này có thể được linh thú bảo vệ, dù có thấy cũng đừng hành động tùy tiện."

"Sư huynh Huyền Tĩnh, giờ chúng ta đi đâu trước?" Mộ Thu Thủy hỏi: "Là đến thành Quy Dương trước hay đi tìm thảo dược trước?"

"Chuyện của ta không gấp." Giang Thanh Minh lắc đầu: "Hãy nghĩ xem nơi nào có thể có loại thảo dược như vậy."

"Trước tiên ra khỏi bí cảnh tìm một trấn để hỏi thăm đi." Huyền Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đạo trưởng Tịnh Trần nói Xích Dương Câu Đằng chứa độc hỏa, vậy môi trường sống của nó chắc chắn phải đặc biệt."

Đề xuất của Huyền Tĩnh không gặp phản đối, mọi người cùng nhau đi về hướng tây, chỉ mất hai ngày đã ra khỏi Phù Sơ Hồng Ảnh. Sau khi ra khỏi bí cảnh, Tiền Thiển nhận được hồi âm từ Sương Tẫn, nói rằng đã an toàn đón được Minh Dưỡng và Lạc Tuyết, đang cùng nhau đi đến lãnh địa của Minh Loan, mẹ của Tiền Thiển cũng sẽ về lãnh địa của Minh Loan để gặp họ. Sương Tẫn còn đặc biệt nhắc đến vết thương của bà Minh Loan và Minh Dưỡng, bảo Tiền Thiển đừng lo lắng, có anh ta tận lực chăm sóc, chắc chắn sẽ giúp họ hồi phục như cũ.

Nhận được tin từ Sương Tẫn, Tiền Thiển mới yên tâm phần nào. Sau hai ngày, cuối cùng trên mặt cô cũng lộ vẻ nhẹ nhõm. Thấy tâm trạng của Tiền Thiển cuối cùng đã khá hơn, Giang Thanh Minh rõ ràng cũng rất vui, không còn như hai ngày trước, lúc nào cũng lo lắng canh chừng bên cạnh Tiền Thiển.

Tin từ Sương Tẫn cũng giúp cải thiện tâm trạng của Huyền Tĩnh và Li Diễm, những người cũng đang rất lo lắng. Không khí của cả đoàn lập tức trở nên tốt hơn. Sau khi ra khỏi Phù Sơ Hồng Ảnh, đi theo quan đạo khoảng chưa đến năm trăm dặm sẽ đến lãnh thổ thành Quy Dương. Thấy trời sắp tối, Huyền Tĩnh dẫn mọi người tìm một trấn gần đó để qua đêm.

Tuy nhiên, ở nơi xa lạ, nói tìm trấn để qua đêm không dễ như vậy. Tiền Thiển và mọi người đầu tiên lên quan đạo, sau đó ngự kiếm bay theo quan đạo một quãng đường xa. Ngự kiếm bay rất tốn linh lực, mọi người đều mệt mỏi, nhưng chẳng thấy bóng dáng trấn đâu, ngay cả một bóng người cũng không thấy, muốn hỏi đường cũng không tìm được ai.

"Có vẻ như đêm nay chỉ có thể cắm trại bên quan đạo thôi." Huyền Tĩnh thở dài bất đắc dĩ: "Ở trong bí cảnh mấy ngày, vẫn luôn bôn ba vất vả, vốn định tối nay tìm một khách điếm để mọi người nghỉ ngơi cho tốt."

"Đành vậy thôi." Li Diễm thở dài: "Tối nay tạm chấp nhận vậy, tìm một chỗ khuất gió để qua đêm, ngày mai lại lên đường. Ngự kiếm lâu như vậy, mọi người đều rất mệt."

"Hay là chúng ta đến chân núi gần đó xem sao?" Mộ Thu Thủy, người có nhiều kinh nghiệm dã ngoại, nhìn quanh và chỉ về một dãy núi liên miên cách đó không xa về phía bắc quan đạo. Dãy núi này không cao nhưng có vẻ rộng lớn, nhìn từ xa, cây cối xanh tươi, trông rất hợp mắt.

"Cây cối xanh tươi, chắc có nguồn nước." Mộ Thu Thủy nói: "Ở Phù Sơ Hồng Ảnh mấy ngày, vì sợ nguồn nước trong bí cảnh bị yêu chướng ô nhiễm nên chúng ta vẫn chưa bổ sung túi nước. Nếu gần đó có nguồn nước, chúng ta có thể lấy nước trước, như vậy dù ngày mai không tìm được thị trấn hay chỗ nghỉ chân cũng không sợ."

"Cũng được." Huyền Tĩnh đổi hướng, dẫn đầu ngự kiếm bay về phía núi.

Dãy núi liên miên kia tuy nói là không xa so với quan đạo, nhưng thực tế cũng cách vài km, chỉ là ngự kiếm đi qua không mất nhiều thời gian. Tiền Thiển và mọi người vừa mới rời khỏi quan đạo không lâu, chưa đến gần núi, 7788 phát hiện dân cư trong phạm vi theo dõi.

"Tiền Xuyến Tử, đi theo hướng bắc, chếch về hướng tây một chút," 7788 lập tức kéo màn hình theo dõi cho Tiền Thiển nhìn vào bản đồ: "Nhìn thấy điểm đỏ ta đánh dấu không? Nơi đó có mười mấy căn nhà nhỏ, hẳn là một thôn, cô kéo mọi người đến đó cắm trại đi."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1609: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 109

[BOOK][HIDE-THANKS]Nhờ có 7788 theo dõi và chỉ đường đáng tin cậy, Tiền Thiển và nhóm nhân vật chính quả nhiên tìm được một ngôi làng nhỏ ở chân núi. Làng này thực sự rất nhỏ, chỉ có mười mấy hộ dân thưa thớt, toàn làng cộng lại, kể cả người già và trẻ em cũng chỉ có khoảng 30 người, gọi là làng thậm chí còn hơi khoa trương. Ở chân núi có vài mẫu đất cằn cỗi để trồng lương thực. Người dân trong làng phần lớn đều sống dựa vào núi: Một số săn bắt thú rừng để bán da lông đổi tiền, số khác thì đào thảo dược đem bán. Mảnh đất nhỏ dưới chân núi là do trưởng làng tổ chức dân làng khai phá cách đây vài năm để bổ sung lương thực. Ngôi làng này còn hẻo lánh hơn cả làng Giang gia, nơi Giang Thanh Minh sinh ra. Từ làng đến quan đạo cách khoảng mười mấy dặm đường, và cách thị trấn gần nhất gần năm mươi dặm. Đối với người thường, năm mươi dặm đủ để đi cả ngày, nên cư dân trong làng thường thu gom các sản vật từ núi, thảo dược, da lông, rồi định kỳ cử những người khỏe mạnh nhất đi đến trấn bán tập trung.

Trong một ngôi làng hoang vắng như vậy, hiếm khi thấy người lạ ghé qua, thực sự rất biệt lập. Khi Tiền Thiển và nhóm đến làng, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh chiều tà trải dài trên bầu trời, các gia đình trong làng đã bắt đầu nấu cơm, khói bếp bốc lên. Để tránh làm phiền người dân, Huyền Tĩnh dặn mọi người không cần ngự kiếm bay vào làng, mà dừng lại ở ngoài làng rồi đi bộ vào.

Đúng vào lúc trước bữa tối, thợ săn lên núi và người hái thuốc đã về nhà, nông dân cũng đã từ ruộng đồng trở về, mọi người đang đi lại thành từng nhóm trong làng, chờ ăn cơm. Khi Tiền Thiển và nhóm đột ngột xuất hiện từ ngoài làng, người dân trong làng không khỏi giật mình.

Vì làng cách xa quan đạo, nên thường ngày chỉ có những người bán hàng rong lang thang bốn phương mới chịu đến ngôi làng xa xôi như vậy, chứ chưa từng có khách qua đường nào ghé thăm. Hơn nữa, Tiền Thiển và nhóm đều là đệ tử môn phái tu tiên, mặc đạo bào đẹp đẽ, trông đều tiên khí phiêu phiêu, khí chất siêu phàm, khiến người dân trong làng thoạt đầu còn tưởng là Thần Núi hiển linh, phái tiên nhân xuống trần.

Có lẽ vì hiếm khi thấy người lạ, dân làng tỏ ra rất chất phác và nhiệt tình. Khi Tiền Thiển và nhóm vào làng, họ liền thu hút sự chú ý của toàn làng, mọi người đều há hốc miệng vây quanh để xem, nhưng không ai tùy tiện lên tiếng. Cuối cùng, Giang Thanh Minh chủ động mở lời giải thích mục đích đến với người dân.

Giang Thanh Minh có ngoại hình đẹp, tính tình ngay thẳng hào phóng, trên mặt thường mang nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, rất dễ được người khác yêu mến. Hơn nữa, anh từ nhỏ được giáo dục theo lối thế tục, đọc sách tập võ, lời nói cử chỉ không giống như các đệ tử tiên môn như Huyền Tĩnh luôn lạnh lùng, mà lại có chút giống hiệp khách giang hồ bình thường với vài phần hào sảng. Vì thế, những việc như hỏi đường, tìm chỗ ngủ trọ, mọi người đều giao cho anh.

Tất nhiên, ngoài Giang Thanh Minh ra, Mộ Thu Thủy từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ cũng có nhiều kinh nghiệm xã hội thế tục. Tuy nhiên, Mộ Thu Thủy khá cảnh giác với người lạ, không dễ gần gũi như Giang Thanh Minh, và với vẻ đẹp rực rỡ của cô, mỗi khi ra ngoài tiếp xúc với người khác thường gặp nhiều phiền toái. Không có cách nào khác, cô nương quá xinh đẹp tất nhiên sẽ có nhiều người ngưỡng mộ, nên khi cần một cô nương ra mặt giao tiếp với người khác, mọi người thường cử Tiền Thiển.

Không phải Tiền Thiển không xinh đẹp, thực tế, là con gái của bộ tộc thú Hỏa Quang anh tuấn, Tiền Thiển vẫn rất đẹp. Nhưng cô giống như Giang Thanh Minh, trông có vẻ bình dân hơn các đệ tử tiên môn khác, luôn mang nụ cười trên mặt, lời nói cử chỉ cũng đời thường hơn. Tiền Thiển rất tự hào về điều này: "Ta là nhân viên thực hiện nhiệm vụ xuyên thế giới, đương nhiên phải biết cách giao tiếp với người khác hơn những tu sĩ như Huyền Tĩnh, những người từ nhỏ lớn lên trong tông môn mà không có kiến thức gì về thế giới bên ngoài!"

Đội hình đời thường ra mặt, được người dân trong làng tiếp đón nhiệt tình. Người trưởng làng có vẻ đã cao tuổi còn nhiệt tình mời Tiền Thiển và nhóm vào nhà ăn cơm, nhưng bị Giang Thanh Minh từ chối khéo. Vì người dân trong làng trông không giàu có, nếu trưởng làng tận tâm chiêu đãi khách, e rằng sẽ tạo thêm gánh nặng cho họ.

Giang Thanh Minh lấy ra một ít bạc vụn, nói muốn tìm chỗ ngủ trọ và lấy nước sạch, mong người dân chỉ đường. Với yêu cầu đơn giản mà còn được trả tiền như vậy, người dân trong làng đương nhiên rất vui lòng, lập tức có người tình nguyện dẫn họ đến suối nước để lấy nước.

Li Diễm và Mộ Thu Thủy đi lấy nước, còn trưởng làng gặp khó khăn với yêu cầu tìm chỗ ngủ trọ của Giang Thanh Minh. Người dân không giàu có, không nhà nào có nhà ở rộng rãi, cho bảy người cùng tìm chỗ ngủ trọ khá phiền phức, chỉ có thể chia ra mỗi nhà một người, nhờ dân làng nhường chỗ cho khách.

Giang Thanh Minh vừa định nói không cần phiền phức như vậy thì một đại nương đang đứng xem đột nhiên lên tiếng: "Trưởng làng, cả nhà lão Ngô tam đã dọn vào thành, căn nhà nhỏ của họ còn trống đấy. Nhà đó tuy hơi cũ nhưng có ba gian phòng, cũng đủ rộng rãi. Chúng ta vội vàng dọn dẹp một chút, mang chăn đệm, giường tre qua đó, cũng đỡ phải để các vị khách chen chúc với chúng ta."

"Nếu có phòng trống thì tốt nhất, để khỏi làm phiền người khác." Giang Thanh Minh lập tức gật đầu cười: "Trưởng làng, chúng ta ở phòng trống là được, mọi người cũng không cần bận rộn, không cần phải giúp chúng ta chuẩn bị chăn đệm giường chiếu."

"Sao có thể để khách phải chịu thiệt thòi như vậy." Trưởng làng hơi ngượng ngùng nhìn mấy đồng bạc vụn Giang Thanh Minh đưa cho ông, vội vàng gọi những người dân khác: "Mọi người đừng đứng không, lấy chăn đệm tốt nhất trong nhà ra, mau mau quét dọn nhà của lão Ngô tam. Trời nóng, các vị khách đi đến gốc cây lớn kia nghỉ mát uống trà đi, ta bảo họ nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa."

Thực ra, các tu sĩ không quá để ý đến sự thay đổi nhiệt độ, ở trong Phù Sơ Hồng Ảnh đầy yêu khí cũng không cảm thấy lạnh, ở dưới chân núi dưới ánh nắng cả ngày cũng không thấy nóng. Nhưng trưởng làng quá nhiệt tình, Giang Thanh Minh cũng không từ chối lòng tốt của ông, mọi người cùng theo trưởng làng đến ngồi nghỉ mát và uống trà dưới gốc cây lớn trong làng.

Dân làng làm việc rất nhanh, trước khi mặt trời hoàn toàn lặn sau núi, căn phòng trống đã được dọn dẹp xong. Trưởng làng dẫn đường, đưa Tiền Thiển và nhóm đến căn nhà trống của lão Ngô tam.

Trong phòng trống vẫn còn khá nhiều người, phần lớn là phụ nữ giúp dọn dẹp nhà cửa. Sân hoang chỉ được dọn dẹp sơ qua, nhưng ba gian phòng đã được quét dọn rất sạch sẽ. Trong phòng đều thắp đèn dầu, hai bên phòng đặt giường tre, trên trải chăn đệm tuy cũ nhưng trông khá sạch sẽ, có thể thấy người dân đã cố gắng hết sức. Trưởng làng cười rạng rỡ, đi đầu vào căn nhà trống của lão Ngô tam, nhưng nhóm nhân vật chính theo sau ông lại khựng lại. Huyền Tĩnh nheo mắt, chỉ trong chớp mắt, Huyền Tĩnh quay đầu lại khẽ lắc đầu với Tiền Thiển và những người khác, rồi tiếp tục bước theo sau trưởng làng vào nhà.

"Các vị khách đừng chê đơn sơ." Trưởng làng cười rạng rỡ với Tiền Thiển và cả nhóm: "Lão Ngô tam dọn đi đã nhiều ngày, căn nhà này thường ngày không ai đến, không ai dọn dẹp, thời gian gấp rút chỉ có thể tạm dọn dẹp qua loa một chút."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1610: Các vị, trước mời làm xong nhiệm vụ chính 110

[BOOK][HIDE-THANKS]Huyền Tĩnh vừa vào sân đã đảo mắt nhìn khắp nơi. Sân trông giống như một sân nhà nông thông thường, một góc có vài công cụ bằng gỗ, trông có vẻ đã lâu không dùng. Huyền Tĩnh quay đầu lại, đưa cho Tiền Thiển một cái nhìn ẩn ý, Tiền Thiển lập tức hiểu ngay, cười lên tiếng: "Thôn trưởng đại bá, căn nhà này trông đã lâu không có người ở, còn làm phiền mọi người cùng nhau giúp dọn dẹp, thật là quấy rầy."

"Cô nương đừng khách sáo." Trưởng làng lập tức xua tay: "Căn nhà này đúng là không có người ở khá lâu rồi, lão Ngô tam cả nhà dọn đi từ năm kia phải không? Vội vàng quét dọn ra, cô nương đừng chê sơ sài mới tốt."

"Ta thấy người trong làng cũng không nhiều lắm, chẳng lẽ đều đã dọn đi rồi?" Tiền Thiển chớp mắt, giữ nụ cười hòa nhã trên mặt và tiếp tục hỏi thăm không lộ ý đồ.

"Đâu có." Trưởng làng liên tục xua tay: "Làng chúng ta tổng cộng cũng chỉ có mười mấy hộ, đời đời sống ở đây, mỗi nhà đều có chút quan hệ thân thích. Cũng có nữ nhi gả đi nơi khác, hoặc có con dâu từ nơi khác gả vào, nhưng rất hiếm có người dọn đi. Bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có nhà lão Ngô tam là dọn đi."

"Ra là vậy!" Giang Thanh Minh cũng cười lên tiếng: "Vậy tại sao lão Ngô tam lại dọn đi?"

"Dọn đi cũng là chuyện tốt." Trưởng làng đáp: "Làng này xa xôi như vậy, ai có thể ra ngoài sinh sống thì còn ai muốn ở lại đây nữa? Nhưng trong làng qua nhiều đời đều là thợ săn và người hái thuốc, ở đây ít ra còn có thể dựa vào núi mà sống, ra ngoài cũng chưa chắc đã tốt hơn. Đều là vì nghèo thôi!"

"Nếu mọi người muốn đi ra ngoài, sao không thể cùng lão Ngô tam kết bạn dọn đi?" Tiền Thiển hỏi.

"Các công tử, tiểu thư đều đến từ gia đình giàu có, làm sao biết được nỗi khó khăn của nông hộ." Trưởng làng đánh giá vài lần vải vóc tốt trên người Tiền Thiển, thở dài: "Chúng ta dù muốn chạy cũng không có vận may như lão Ngô tam. Lão tam là cháu họ của ta, nhà hắn vốn cũng là thợ săn, cha hắn bị thú dữ làm bị thương chân từ nhiều năm trước, không thể lên núi, trong nhà lại đông con, cả nhà chỉ dựa vào lão tam lên núi đi săn để nuôi sống. Nhưng lão tam may mắn, đào được bảo bối trên núi, phát tài."

"Bảo bối? Bảo bối gì vậy?" Giang Thanh Minh với đôi mắt đào hoa ánh lên nụ cười, tỏ vẻ rất hứng thú, anh kéo một chiếc ghế tre từ bên cạnh đưa cho trưởng làng: "Đại bá ngồi đi, kể chi tiết cho chúng ta nghe, nghe có vẻ thú vị lắm. Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta thích nghe những câu chuyện lạ như vậy."

"Rốt cuộc là bảo bối gì thì ta cũng không nói rõ được." Trưởng làng ngồi xuống ghế, lắc đầu với Giang Thanh Minh: "Lão Ngô tam mới lên núi nuôi gia đình không lâu thì đột nhiên trở nên rộng rãi. Nói ra cũng lạ, báo rừng, hổ dữ và các thú mãnh, người trong làng cả năm cũng hiếm khi gặp, có gặp thì cũng phải cả làng cùng nhau giăng bẫy săn bắt, nhưng lão tam lại thường xuyên một mình săn được. Da hổ báo đương nhiên đáng giá, mỗi lần hắn đi đến thị trấn đều mua không ít đồ tốt, có lần còn mua rất nhiều bánh ngọt bột trắng mịn chia cho cả làng, mỗi người đều có phần. Làng chúng ta nghèo, ta sống đến từng này tuổi, đó là lần đầu tiên được ăn bánh ngọt bột trắng mịn đấy."

"Người làng không hỏi thúc ấy săn được thú dữ ở đâu sao?" Tiền Thiển tỏ vẻ vô tâm: "Nếu có cách phát tài, cả làng cùng kiếm tiền thì tốt biết mấy."

"Hỏi thì có hỏi, nhưng lão Ngô tam mỗi lần đều chỉ nói mình gặp may," trưởng làng thở dài: "Kiếm ăn dựa vào núi rừng, thật sự cần chút may mắn, nếu không gặp may, lên núi mấy ngày trở về tay không là chuyện thường. Đó đều là số mệnh. Mọi người đều nói lão Ngô tam được Thần Núi yêu thích, có lẽ cũng có lý. Sau khi lão Ngô tam bắt đầu phát tài, người trong làng từng thấy hắn mua một số đồ chơi và thức ăn hiếm lạ từ thị trấn mang lên núi, mọi người đều nghĩ chắc là cúng Thần Núi. Sau đó người trong làng cũng bắt chước, mua một số đồ vật hiếu kính Thần Núi, nhưng không được may mắn thêm. Những thứ này và đồ cúng đều rất đắt, mọi người thường ngày còn tiếc không mua cho con cái, tất nhiên không thể giống lão Ngô tam thường xuyên mua đồ lên núi bái thần. Không thấy lợi ích gì, nên cũng không ai học theo nữa."

"Dựa vào núi ăn núi như vậy cũng tốt mà," Tiền Thiển lại bắt đầu cười tủm tỉm giả ngốc: "Tại sao thúc ấy lại muốn dọn đi? Ở đây được Thần Núi yêu thích, chẳng phải cuộc sống ngày càng tốt hơn sao?"

"Con người ta luôn muốn vươn lên mà!" Trưởng làng cười đáp: "Ban đầu lão Ngô tam dựa vào bán da lông cũng tích góp được không ít tiền, vốn không định chuyển nhà. Nhưng một ngày nọ hắn từ trên núi xuống, không mang theo con mồi, mà ôm một bình gốm rất lớn. Không ai thấy trong bình đựng gì, chỉ biết không lâu sau đó, lão Ngô tam dẫn cả nhà dọn đi. Lúc đầu mọi người tưởng hắn ta dọn đến trấn, nghĩ sau này khi đi bán hàng ở trấn, còn có thể ghé thăm họ hàng. Ai ngờ hắn ta dọn đi rồi không có tin tức gì, vài tháng sau, có một người bán hàng rong đến làng, mang theo nhiều đồ vật mà lão tam nhờ mang đến, chúng ta mới biết cả nhà lão tam đã dọn đến Hạo Thành cách đây ba trăm dặm. Lão Ngô tam cũng coi như không quên cội nguồn, vào thành còn biết gửi vài thứ và tin tức về làng."

"Sau đó thì sao?" Mộ Thu Thủy lên tiếng hỏi.

"Làm gì có sau đó nữa." Trưởng làng không nhịn được cười lắc đầu: "Hắn ta dọn vào thành cũng đã hơn hai năm, hiện giờ chắc đang sống tốt trong thành. Làng chúng ta cách thành phố xa như vậy, không thể đi thăm hắn ta, rốt cuộc thế nào, chúng ta cũng không biết được."

"Thúc ấy chỉ gửi tin về có một lần thôi sao?" ánh mắt Huyền Tĩnh lóe lên.

"Đúng vậy." Trưởng làng gật đầu: "Một lần đã là không tồi rồi, Hạo Thành cách chúng ta những ba trăm dặm đấy. Nếu không phải lão Ngô tam trả nhiều tiền, người bán hàng rong kia vốn không chịu đến. Thật là hiếm có, người thì đã dọn đi mà còn nhớ đến những người thân trong làng, gửi không ít đồ về."

"Ra là vậy." Giang Thanh Minh cười rạng rỡ: "Thật là một câu chuyện thú vị hiếm gặp."

"Tiểu ca không chê là tốt rồi." Trưởng làng cười ha hả đứng dậy đi ra ngoài: "Làng chúng ta nhỏ, cũng không có gì kỳ lạ đáng kể, chỉ lấy chuyện cũ ra nói thôi. Trời tối rồi, lão già này không quấy rầy các vị nghỉ ngơi nữa. Thời tiết tuy nóng, nhưng nửa đêm vẫn có sương, nhớ đắp chăn cho đàng hoàng."

Để không làm phiền Tiền Thiển và nhóm nghỉ ngơi, trưởng làng cùng những người dân đã giúp quét dọn cùng nhau rời đi. Cả căn nhà lập tức trở nên yên tĩnh. Đứng giữa sân, nhóm nhân vật chính và Tiền Thiển không ai nói gì, mọi người cùng nhau im lặng đánh giá xung quanh. Cuối cùng, Huyền Tĩnh lên tiếng trước: "Thật không ngờ một ngôi làng nhỏ lại có chuyện kỳ lạ như vậy."

"Đúng vậy." Tiền Thiển gật đầu cười: "Nhưng căn nhà này bỏ trống đã lâu, yêu khí cũng đã tan gần hết, có lẽ yêu vật đã rời khỏi làng nhiều ngày rồi."[/HIDE-THANKS]
[/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back