Truyện Ngắn Mẹ Không Phải Mẹ - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 17 Tháng bảy 2025 lúc 1:32 PM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    372

    Mẹ Không Phải Mẹ


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite


    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.


    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn "Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To"

    Tình trạng: HOÀN THÀNH​

    Giới thiệu: Trong hành trình trở về quê trên chuyến xe khách, Hoa, một cô sinh viên năm cuối, lần theo dòng hồi ức về những năm tháng lớn lên bên người mẹ nuôi - bà Lan, người phụ nữ đã dang tay ôm lấy cô từ khi bị bỏ rơi lúc còn đỏ hỏn. Qua những ký ức đan xen giữa nỗi đau, hy sinh thầm lặng và tình người không máu mủ, Hoa đối diện với câu hỏi về nguồn gốc của mình và ý nghĩa của tình yêu, lòng biết ơn trong cuộc sống. Một câu chuyện về hành trình trưởng thành, nơi quá khứ và hiện tại đan cài, dẫn lối đến những lựa chọn định hình tương lai.


    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Ngngoclaniam.wonwoo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2025 lúc 11:29 PM
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    372
    Chương 1: Tình Yêu

    [​IMG]

    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc giường tầng kẽo kẹt dưới sức nặng khi tôi ngồi xuống. Phòng ký túc chật hẹp này, nơi bốn đứa con gái chúng tôi nhét đủ thứ hỗn độn từ sách vở đến gối ôm hình thú, đang ngập mùi cà phê đắng nghẹt từ tách của Minh Châu. Mùi ấm áp quen thuộc ấy hôm nay lẫn với tiếng Lan Anh nức nở, tạo thành thứ âm thanh chua xót như trái chín ép nát trong lòng bàn tay.

    "Thằng khốn nạn.. Nó còn dắt cả em năm nhất đi ăn trưa trong khi hẹn hò với em!" Lan Anh gục mặt vào gối, vai run lên từng hồi. Chiếc áo phông rách ở tay áo, di tích từ lần cô ấy giằng điện thoại với người yêu cũ, bết dính nước mắt. Tôi thở dài. Chuyện tình tan vỡ của cô bạn cùng phòng dễ tin người này chẳng khác nào vở kịch bi hài: Chàng trai khóa trên bắt cá hai tay, thậm chí ba tay, để lộ chân tướng qua dòng tin nhắn lén lút Minh Châu vô tình thấy lúc mượn điện thoại.

    Thu Huyền lặng lẽ trượt xuống giường, vòng tay ôm lấy Lan Anh: "Cứ khóc đi em, khóc cho hết cay đắng." Giọng chị dịu dàng như nước ấm. Bàn tay chị nhẹ nhàng xoa lưng Lan Anh, cử chỉ khiến tôi chợt nhớ bà Lan vẫn làm mỗi lần tôi ốm.

    "Tỉnh mơ đi con!" Minh Châu hất mái tóc tém cười khẩy, ly cà phê đen kịt trong tay lấp lánh ánh đèn neon: "Thằng đào hoa rởm ấy mà níu kéo thì như tự tay rót thuốc độc uống từng ngày đấy!" Cả phòng bật cười khúc khích. Chính nụ cười hồn nhiên ấy của Minh Châu luôn kéo chúng tôi ra khỏi vũng lầy cảm xúc.

    Tôi cắn môi. Trái tim thắt lại khi nhìn Lan Anh co quắp: "Bà Lan từng bảo em.." Giọng tôi bỗng vững vàng: "Tình yêu chân chính phải xây bằng gạch hy sinh và vữa tin tưởng. Không phải thứ pháo hoa lời nói chói lóa rồi tắt ngấm."

    Ký ức ùa về: Những đêm đông Hà Nội, bà ôm tôi trong chăn kể về người chồng mất sớm. Giọng bà rạn vỡ: "Bà từng tin lời hứa 'chết cũng không rời xa' của ông ấy. Nhưng số phận cướp ông đi khi đứa thứ ba còn bú.."

    Ngón tay tôi siết chặt mép chăn. Tôi nhớ rõ mồn một ánh mắt Minh Quân hôm qua, chàng trai khoa Luật cao ráo ấy chặn tôi trước thư viện, tay cầm hộp macaron màu hồng phấn. "Đi uống nước với anh tí được không?" Giọng anh ấm như nắng tháng mười. Nhưng tôi lắc đầu, bước vội qua khoảng sân đầy lá rụng. Những món quà đắt tiền ấy khiến tôi sợ. Sợ lắm. Như sợ bóng tối sau lưng Lan Anh giờ đây.

    "Bị bỏ rơi có đau bằng không?" Tôi chợt thốt lên khi thấy Lan Anh ngẩng mặt. Cả phòng im bặt: "Khi em 17 tháng tuổi, mẹ ruột bỏ em lại nhà bảo mẫu rồi biến mất. Nhưng bà ấy, người không cùng máu mủ, đã ôm em mà nói: 'Thời gian chữa lành mọi vết xước, con ạ'." Tôi nuốt khan cục nghẹn. Lan Anh mở to đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ngừng chảy.

    Mùi cà phê nồng đặc quánh trong không khí. Tiếng quạt trần vo ve như điệu nhạc buồn. Tôi thấy lòng mình chao đi, thương Lan Anh, mà cũng sợ hãi cho chính mình. Liệu mình có đủ tỉnh táo? Giọng bà Lan văng vẳng. Tình yêu phải cho đi như bà cho con, không phải trò đùa đổi chác.

    "Ê, Hoa này!" Minh Châu bỗng huých vai tôi: "Cái anh chàng 'hoàng tử' hôm nọ gửi quà cho em nè!" Cô lôi từ túi ra chiếc hộp bọc ribbon tím. Cả phòng ồ lên thích thú. Tôi cầm hộp quà mà lòng nặng trĩu. Trong hộp là con búp bê vải nhỏ xíu, tay cầm mảnh giấy: "Em như cô bé lạc trong truyện cổ của anh".

    "Phải duyên thì đâm lao theo lao thôi!" Thu Huyền cười hiền. Lan Anh gật gù qua làn nước mắt chưa khô: "Ít ra nó có tâm.."

    Tôi đặt món quà xuống bàn. Trong tiếng cười đùa rộ lên của cả phòng, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Những giọt mưa lất phất rơi trên ô cửa kính mờ đục. Về thăm bà thôi, lòng tôi thì thầm. Để tìm lại hơi ấm của người đã dạy tôi rằng: Yêu thương không phải thứ pháo hoa rực rỡ, mà là ngọn lửa âm thầm cháy suốt hai mươi năm nuôi dưỡng một đứa trẻ bị bỏ rơi.

    Chiều hôm sau, tôi ngồi bên cửa sổ xe khách, lòng còn ngân rung những tiếng khóc nức nở của Lan Anh. Chiều Hà Nội vội vã trôi qua khung kính mờ hơi nước, những bóng người co ro trong áo mưa, tiếng còi xe xé không khí ẩm ướt, mùi khói bụi quen thuộc khẽ bám vào cổ họng. Tay tôi siết chặt chiếc túi vải đựng mười triệu tiền mặt, kết tinh những đêm thức khuya chấm bài gia sư, những ca cà phê mệt nhoài dưới sự dẫn dắt ân cần của anh Việt, và những lần đứng trước ống kính dưới ánh đèn gắt của chị Kim Oanh.

    "Cuộc sống như ly cà phê, đắng nhưng tỉnh táo." Giọng anh Việt vang lên trong ký ức khi tôi vụng về làm đổ ly latte. Anh chẳng mắng mỏ, chỉ cười hiền hậu lau bàn: "Cứ từ từ em ạ. Chăm chỉ rồi sẽ thấy ngọt ở hậu vị."

    Còn chị Kim Oanh, chủ shop thời trang, kiêm thợ chụp ảnh, nghiêm khắc hơn, chỉnh từng đường cong tư thế: "Dáng em đẹp, nhưng thái độ làm việc mới khiến người ta nhớ!" Những bài học ấy thấm vào tôi từng ngày, như lời bà Lan dạy thuở nhỏ: "Tình người quý hơn vàng bạc."

    Xe rùng mình qua ổ gà, đánh thức tôi khỏi dòng suy tưởng. Mùi đất ẩm sau mưa lùa qua khe cửa, gợi nhớ tiếng gió rít ngày bà chở tôi đi tìm mẹ ruột. Tôi tựa trán vào kính lạnh, mắt dán vào hình ảnh phía trước, người mẹ trẻ đang đong đưa đứa con nhỏ. Em bé ngủ say trong vòng tay mẹ, ngực phập phồng đều đặn, làn sữa ấm thoảng trong không khí ngột ngạt. Bất chợt, ký ức ùa về như thác lũ..

    Tôi thấy mình là đứa trẻ lên hai, nằm trong vòng tay gầy guộc của bà Lan. Mùi ve chai còn vương trên áo bà, nhưng hơi thở ấm áp phả xuống trán tôi. "Bà ơi." Tôi thều thào trong cơn sốt mê man. Bàn tay chai sạn khẽ vuốt tóc: "Cố lên con, bà ở đây.." Rồi giọng bà thì thầm câu chuyện cổ tích quen thuộc: "Ngày xửa ngày xưa có cô Tấm, khổ lắm nhưng trái tim nhân hậu.." Tiếng ru ngọt ngào át đi tiếng chuột kêu trong căn phòng tồi tàn..

    "Vé Hưng Yên phải không cô?" Tiếng soát vé cắt ngang dòng hồi tưởng. Tôi giật mình lấy vé ra, lòng thắt lại. Cảnh tượng người mẹ trẻ khiến câu hỏi cũ trỗi dậy: Nếu không có bà, giờ tôi là ai? Một đứa trẻ mồ côi trong trại tế bần? Một cô gái bán vé số đầu hẻm?

    Tôi nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng sức nặng của đồng tiền trong túi. Từng đồng anh Việt trả công rửa ly, từng tờ chị Kim Oanh đưa sau buổi chụp quần áo, từng khoản học bổng Sư phạm Toán, tất cả đều thấm đẫm mồ hôi. Nhưng chúng chẳng là gì so với những đêm bà Lan nhịn ăn cho tôi uống sữa, những lần bà gồng lưng chống gậy đi làm khi sốt rét.

    Xe lăn bánh trên cao tốc, đồng quê Bắc Bộ hiện ra trong màn đêm loang loáng nước. Những thửa ruộng lúa xanh mướt dưới ánh trăng mờ gợi nhớ mùi rơm rạ. Tôi thở dài, ngón tay vô thức vẽ lên kính cửa sổ hình bóng bà, dáng người còm cõi luôn đứng trước cổng làng đợi tôi mỗi chiều thứ bảy.

    "Sau này có chồng, con đưa bà về ở cùng nhé?" Lời hứa năm nào vang vọng. Nhưng bà chỉ cười, nếp nhăn hằn sâu: "Bà ở quê quen rồi. Chỉ cần con hạnh phúc.." Giờ nghĩ lại, tôi hiểu đó là một sự hy sinh khác, bà sợ thành gánh nặng.

    Ánh đèn đường loang lổ trên mặt kính. Bất giác, hình ảnh Minh Quân hiện lên, chàng trai luôn đứng lặng ở góc sân trường nhìn tôi, đôi mắt ánh lên thứ tình cảm khiến tôi sợ hãi. "Cẩn thận Sở Khanh." Lời bà Lan văng vẳng. Nhưng khoảnh khắc anh giúp tôi sửa xe tuần trước, bàn tay lấm dầu nhớt mà nụ cười rạng rỡ..

    Xe chậm lại khi bảng hiệu "Hưng Yên" lập lòe trong đêm. Tim tôi đập rộn ràng. Sẽ là những ngày nghỉ ngơi trong ngôi nhà nhỏ có tiếng gà gáy sớm, nơi tôi được là đứa trẻ trong vòng tay bà. Mọi thứ ở Hà Nội, bài vở chồng chất, nỗi lo cơm áo, cả những rung động mơ hồ, tạm gác lại. Chỉ còn bà Lan và tôi, như hai mẹ con ngày nào trong căn buồng trọ mười mét vuông đầy ắp yêu thương.

    Tôi với tay sửa lại mái tóc, nụ cười tự nhiên nở trên môi. Chiếc xe khách rẽ vào tỉnh lộ, đưa tôi về với cội nguồn bình yên.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2025 lúc 10:24 PM
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    372
    Chương 2: Tuổi Thơ

    [​IMG]

    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tựa đầu vào kính cửa sổ, mắt lơ đãng dõi theo những cánh đồng lúa Hưng Yên mờ ảo trong mưa phùn. Mùi đất ẩm sực nức qua khe cửa, gợi nhớ câu chuyện bà Lan thường kể về làng tôi, nơi tuổi thơ bà gắn liền với tiếng gà gáy xé tan sương sớm, với những buổi chân trần lội bùn ra đồng.

    Bà sinh năm 1955 giữa khói bếp và hơi thở của đất. "Hồi ấy cả làng đói nghèo." Giọng bà chậm rãi vang trong ký ức tôi: "Nhưng tình người ấm hơn nồi cơm nóng." Bà kể về những nắm gạo chia nhau giữa mùa giáp hạt, về bà cụ Tư hàng xóm dúi vào tay bà củ khoai luộc khi cha mẹ bà ốm. "Con người sống vì nhau, Hoa ạ." Bà nói, đôi tay gầy guộc vuốt tóc tôi: "Như cây lúa đứng thành bụi mới đỡ được gió."

    Tuổi trẻ bà trôi qua trong vòng xoáy của phận đàn bà. Hai mươi tuổi, bà theo chồng về nhà chồng theo tục lệ làng. "Mẹ chẳng biết yêu là gì đâu." Bà cười buồn khi tôi hỏi: "Chỉ biết sáng ra đồng, tối về chăm con." Nhưng hạnh phúc mỏng manh như bong bóng nước. Năm bà hai mươi bảy, chồng bà gục xuống cánh đồng giữa mùa gặt, để lại ba đứa con thơ: Chị Mai mới lên năm, chị Hương vừa biết đi, em Thảo còn bú mớm.

    "Đêm ấy mẹ ôm các con ngủ, nghe tiếng dế kêu ngoài vườn mà lòng như dao cứa." Tôi hình dung bà trong căn nhà đất ọp ẹp, thân hình nhỏ bé run rẩy giữa bóng tối. Chị Mai, đứa con cả chững chạc sớm, luồn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho bà: "Mẹ đừng khóc! Mai con ra đồng nhổ cỏ giúp mẹ." Chị Hương thì im lặng áp má vào vai bà, hơi thở đều đều như loài chim bé nhỏ tìm hơi ấm. Còn em Thảo, đứa út hay cười, sáng hôm sau bò đến bên bà dúi vào tay bà con cào cào bằng rơm: "Ma ma!"

    Những ngày tháng ấy, bà vật lộn giữa cái đói và nỗi cô đơn. Bà làm đủ nghề: Từ gánh rau ra chợ huyện đến đi gặt thuê cho các nhà khá giả. Tôi nhớ như in mùi mồ hôi chua nồng trên áo bà mỗi chiều về, thứ mùi của nắng thiêu và bụi đường. Có lần bà kể, giọng pha chút hài hước đắng: "Mẹ như con gà mái xù lông, vừa chạy trốn diều hâu vừa mớm mồi cho đàn con." Nhưng đêm khuya, khi các con đã ngủ, bà ngồi thừ bên ngọn đèn dầu, nước mắt rơi lã chã trên tấm ảnh chồng cũ. "Phận đàn bà là thế, con ạ." Bà thở dài trong câu chuyện với tôi: "Hy sinh chẳng cần bia đá, chỉ cần thấy con cười là đủ."

    Năm 2002, khi các con gái đã lớn, bà quyết định lên Hà Nội. "Làng không đất cày, mẹ phải kiếm miếng ăn cho các con đi học." Bà giải thích khi tôi hỏi vì sao rời quê. Tôi hình dung bà đứng giữa căn phòng trọ Long Biên chật chội, tiếng còi xe ồn ào át cả tiếng chim. Công việc trông trẻ thuê ba trăm nghìn một bé, với bà, không đơn thuần là kế sinh nhai. Mỗi lần bế đứa trẻ đỏ hỏn trên tay, mùi sữa ngọt ngào phả vào mặt, bà lại thấy lòng ấm lại. "Trẻ con như thiên thần." Bà thì thầm khi ru chúng ngủ: "Dẫu không cùng máu mủ, vẫn khiến lòng người ta nở hoa."

    Trên chuyến xe rung lắc, tôi chợt hiểu vì sao năm ấy bà mở rộng vòng tay đón nhận đứa trẻ bị bỏ rơi là tôi. Tình yêu của bà không phải ngọn lửa bùng cháy, mà là thứ ánh sáng dịu dàng như nắng tháng ba, âm thầm sưởi ấm những mảnh đời lạc lõng. Tôi nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của bà như thuở ấu thơ, khi bà ôm tôi trên chiếc võng kẽo kẹt. "Mẹ không cho con dòng máu, nhưng cho con cả biển trời nhân ái." Bà thì thầm trong tim. Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.

    Ngoài trời, cơn mưa phùn bất chợt trở nặng hạt. Những giọt nước loang trên kính cửa như xuyên thấu vào quá khứ, vẽ lên hình ảnh người phụ nữ gầy guộc với đôi vai gánh cả thế gian. Tôi biết mình mang trong huyết quản không phải dòng máu của bà, nhưng tình yêu bà trao cho tôi đã thấm sâu hơn cả huyết thống, một thứ tình cảm chắt ra từ nắng mưa cuộc đời, từ những hy sinh không lời, từ trái tim không bao giờ biết mỏi.

    Giờ đây, trong dòng hồi tưởng chập chờn ấy, tôi bắt đầu thấy rõ hơn những ngày đầu đời của chính mình, những mảnh ghép vụn vặt của một bức tranh gia đình không trọn vẹn nhưng ấm áp tình người.

    "Con sinh ngày 7 tháng 9 năm 2003 ở Quảng Ninh đấy.." Bà Lan từng nói với tôi bằng cái giọng nhẹ như hơi thở, như sợ làm vỡ tan ký ức mong manh. Tôi tưởng tượng ra vùng đất ven biển ấy với tiếng sóng vỗ và mùi muối mặn bà thường mô tả, dù chưa một lần đặt chân về. Tôi chỉ mang cái tên giản dị "Hoa" do mẹ ruột, bà Minh, đặt cho. Một người phụ nữ bí ẩn, khoảng 45 tuổi lúc đó, với khuôn mặt phảng phất nỗi buồn mà bà Lan nhớ lại: "Mẹ con lúc nào cũng như mang cả bầu trời u uất trên vai. Có lẽ gánh nặng cuộc đời khiến bà ấy không còn sức chống đỡ.."

    Bà Lan chẳng bao giờ dò hỏi thêm về cha tôi: "Cuộc đời đôi khi có những bí mật mà trời đất giữ hộ." Bà thường nói thế khi tôi hỏi. Giọng nhẹ bẫng nhưng mắt đượm buồn. Tôi hiểu bà sợ những câu hỏi ấy sẽ xé toạc vết thương lòng chưa kịp lành.

    Rồi ngày định mệnh ấy đến, vào một ngày tháng 1 năm 2004. Tôi chưa đầy nửa tuổi, còn đang khóc oe oe đòi sữa trong vòng tay gầy guộc của bà Minh. Người phụ nữ ấy đã dắt tôi đến căn nhà thuê nhỏ ở Long Biên của bà Lan, gửi lại cùng một triệu đồng tiền công mỗi tháng. "Lúc bà ấy đặt con vào tay bà, tay run lẩy bẩy.." Bà Lan kể: "Như con gà mái nhận con mới nở, bà khép đôi cánh gầy của mình quanh con.."

    Căn phòng trọ chật hẹp ấy dần trở thành thế giới đầu tiên tôi biết đến. Mùi bột sữa ấm nồng quyện với tiếng cười khóc của lũ trẻ bà trông hộ. Tôi lớn lên cùng những đứa trẻ xa lạ, tiếng chúng đùa giỡn xóa tan bầu không khí tĩnh lặng sau khi các con gái bà lập gia đình. Những lần bà Minh ghé thăm trở thành điểm sáng hiếm hoi. Bà Lan tả lại từng chi tiết: "Bà ấy cứ ôm con khư khư, thầm thì điều gì không rõ. Có lần bà thấy nước mắt bà ấy rơi xuống má con.."

    Rồi một ngày đông năm 2005, khi tôi vừa chập chững tập đi, bà Minh biến mất. Không một lời từ biệt. Không một lá thư. Như bong bóng vỡ tan giữa trời. Bà Lan đi tìm khắp các ngõ nhỏ quanh chỗ trọ cũ, chỉ nhận lại cái lắc đầu thương hại của hàng xóm.

    Ký ức ùa về như thước phim đứt đoạn:

    "Mẹ phải đưa nó vào trại mồ côi thôi!" Chị Mai nói, giọng đanh lại vì lo lắng cho bà.

    "Không!" Bà Lan cắt ngang, giọng lạnh băng.

    Chị Hương sau này kể lại khoảnh khắc ấy: "Tối đó, mẹ ôm em vào phòng, khóc nức nở trong bóng tối. Tay mẹ siết chặt em đến nỗi tưởng như muốn nhập em vào cơ thể mình.'Trời cho mẹ đứa cháu này để mẹ không cô đơn nữa..'Mẹ thì thầm thế.."

    Tiếng khóc trẻ con trong ký ức, có lẽ là tiếng khóc của chính tôi, vẫn văng vẳng đâu đây. Nhưng bà Lan chẳng bao giờ để tôi thấy bà gục ngã. Sáng hôm sau, bà vẫn dậy sớm, pha sữa bằng nụ cười hiền hậu. Bà gạt bỏ mọi lời khuyên đưa tôi vào trại mồ côi, chọn con đường chông gai hơn: Nuôi đứa trẻ không máu mủ bằng tất cả tình thương của người mẹ.

    Giờ ngồi trên xe, nghe tiếng mưa gõ nhịp trên kính, tôi thấm thía hơn bao giờ hết câu nói của bà: "Máu mủ hay không cũng chỉ là cách gọi. Tình yêu thực sự đo bằng những hy sinh lặng thầm." Bà Minh đã vĩnh viễn biến mất kể từ cái ngày đông ấy, nhưng chính sự ra đi ấy lại trao cho tôi một người mẹ thật sự, người đã biến nỗi cô đơn của mình thành sức mạnh để chở che tôi.

    Ngoài trời, cơn mưa dần ngớt. Tôi thầm cảm ơn những mảnh ghép ký ức không trọn vẹn ấy, chúng dạy tôi rằng tình người chân thành không cần lời hứa, chỉ cần một trái tim sẵn sàng hy sinh.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    372
    Chương 3: Tờ Giấy Đáng Giá Một Tỷ

    [​IMG]


    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió lạnh luồn qua khe cửa khiến tôi rùng mình, vô tình đánh thức ký ức về những ngày tháng cơ cực nhất, năm tôi lên ba, khi bà Lan gồng gánh cả thế giới trên đôi vai gầy guộc.

    "Con ngủ ngoan, bà ra chợ phiên một lát.." Bà thì thào trong tâm trí tôi mỗi khi hồi tưởng về căn gác trọ Long Biên. Nhưng sự thật là sau khi mẹ ruột tôi biến mất vào đêm mưa năm ấy, bà đã lặng lẽ gánh thêm vô số công việc. Ban ngày, căn phòng nhỏ 20m² ngập tiếng trẻ con khóc. Bà trông năm đứa trẻ hàng xóm, tay bế đứa này, lưng địu đứa kia. Mùi sữa bột thơm nồng hòa với mồ hôi, còn tiếng ú ớ của lũ trẻ như bản nhạc buồn bà phải nghe mỗi ngày. "Ba trăm ngàn một đứa, tính ra chẳng đủ mua sữa cho cháu.." Bà thường kể lại với tôi bằng giọng bình thản. Nhưng vết chai sạn trên tay bà nói lên tất cả.

    Đêm xuống là cuộc vật lộn khác của bà. Ánh đèn đường vàng vọt rọi bóng bà lom khom giữa đống rác. Chiếc đòn gánh kẽo kẹt trên vai, hai thùng nhựa đầy vỏ chai lọc cọc va vào nhau theo nhịp bước. Mùi khói xe lẫn mùi rữa nồng nặc từ bãi rác khiến tôi mỗi lần nghe bà kể lại đều nôn nao. "Hôm nào may kiếm được ba chục ngàn, bà mừng rơi nước mắt.." Giọng bà nghẹn lại khi nhắc đến những đêm đông gió rít. Bàn tay tê cóng vẫn mò mẫm trong đống ve chai dính nhớp. Chiếc áo bông cũ bà mặc suốt mùa đông ấy đến giờ vẫn còn, vương mùi rác chẳng giặt sao hết.

    Tôi nhắm mắt, hình dung bà lặng lẽ bước vào nhà lúc nửa đêm. Đôi dép nhựa rách được xếp gọn dưới chân giường. Bà nhón chân sang phòng, tay sờ soạng bật ngọn đèn dầu leo lét. Ánh sáng vàng vọt hắt lên khuôn mặt đẫm mồ hôi, trên trán lấm tấm vết đen từ rác. "Mẹ ơi, gửi cháu vào trại mồ côi đi.." Lời chị Mai khuyên cứa vào tim bà. Nhưng khi nhìn tôi cuộn tròn trong chăn, má hồng hào vì sốt, bà chỉ thì thào: "Con mẹ rồi! Con đừng khuyên nữa.."

    Những trận ốm thời thơ ấu của tôi là nỗi ám ảnh khôn nguôi. Bà kể có đêm tôi co giật vì sốt cao, tiếng thở khò khè như con mèo ho. Bà ôm tôi chạy vội xuống phố trong đêm tối, chân trần chạm đất lạnh ngắt. "Thuốc kháng sinh hai trăm ngàn một vỉ, bà cắn răng vay hàng xóm.." Giọng bà run run khi nhắc đến. Tôi mường tượng cảnh bà ngồi xay cháo bằng cối đá giữa đêm, hơi nước bốc lên nghi ngút. Vị cháo loãng trộn chút thịt băm nhuyễn, thứ xa xỉ bà dành hết cho tôi, còn bà chỉ uống nước cháo trắng. Chiếc hộp sữa ông Thọ màu đỏ trên kệ trở thành biểu tượng của những hy sinh thầm lặng. Mùi sữa ngọt gắt pha nước ấm ám vào ký ức tôi, vị ngọt ấy giờ nhớ lại sao thấm đắng nghẹn ngào.

    Đêm đông năm tôi lên ba, bệnh viêm phổi tái phát khiến bà gần như gục ngã. Chị Hương kể lúc ấy bà ôm tôi trong lòng, tay run run vuốt tóc tôi. "Bà ơi.." Tiếng gọi đầu tiên của tôi vang lên trong đêm. Bà kể nước mắt bà rơi xuống má tôi nóng hổi, nhưng nụ cười thì bật thành tiếng. "Từ dạo ấy, bà biết trời cho mình duyên phận làm mẹ.." Bà bảo thế.

    Dẫu mệt nhoài sau mười hai giờ giúp việc nhà, bà vẫn giữ thói quen kể chuyện đêm khuya. Trong ánh đèn chập chờn, giọng bà trầm ấm vang lên: "Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm.." Bàn tay gầy vuốt tóc tôi, mùi rác phảng phất trong không gian chật hẹp. Câu chuyện cổ tích về tình người vượt lên vàng bạc cứ thế thấm vào tôi tự lúc nào. Có đêm tôi thức giấc, thấy bà ngủ gục bên tập giấy tờ làm giấy khai sinh cho tôi, tờ đơn nhàu nát in vệt nước mắt.

    Giờ đây ngồi trên xe, tôi chợt hiểu vì sao mình sợ những lời ngọt ngào và món quà đắt tiền của Minh Quân. Bởi tình yêu đích thực bà dạy tôi không nằm ở đóa hồng lãng mạn, mà ở mùi rác trên áo bà, ở vị sữa ngọt đắng trong cốc, ở những câu chuyện cổ tích thấm đẫm mồ hôi. Bóng dáng bà lom khom giữa đêm Hà Nội như bức tượng đài về đức hy sinh, dạy tôi bài học đầu đời: Tình người không máu mủ là thứ quý giá nhất trần gian.

    Năm 2006, bà Lan khi ấy đã ngoài năm mươi, dáng gầy như cây sào chống gió. Đôi tay bà sần sùi vết chai, thô ráp như vỏ cây khô mỗi lần vuốt tóc tôi. "Mẹ con hình như ở Từ Sơn." Bà thì thầm, giọng khàn đặc sau đêm thức trắng. Tin đồn từ bà hàng xóm xóm trọ như tia hy vọng mong manh. Bà đạp chiếc xe cũ kỹ, tiếng xích sột soạt như tiếng thở dài, chở tôi vượt bốn mươi cây số. Tôi ngồi sau, mặt áp vào lưng bà, được buộc lại bởi miếng vải, mùi mồ hôi chua nồng hòa với bụi đường.

    "Con có mệt không?" Bà quay sang hỏi. Nụ cười gượng gạo. Tôi lắc đầu, tay siết chặt vạt áo bà. Gió rít qua tai mang theo tiếng thì thầm của đồng lúa: Vô vọng.. Vô vọng..

    Lần đầu, bà dừng trước cổng một ngôi nhà đổ nát. Người đàn ông răng đen lắc đầu: "Không có cô Minh nào ở đây!" Nắng tháng Sáu thiêu đốt gáy bà, giọt mồ hôi mặn chát thấm vào vạt áo tôi.

    Năm 2007, lần thứ hai, trời đổ mưa như trút nước. Bà khoác tấm ni-lông cũ cho tôi, còn mình ướt sũng. "Chắc chắn lần này rồi con ạ!" Bà nói như tự động viên. Chiếc xe nghiến rít trên đường lầy. Tới nơi, người phụ nữ tay bồng đứa trẻ nhìn chúng tôi ngơ ngác: "Nhầm người rồi bác ơi!" Trên đường về, bà im lặng. Tôi cảm nhận bờ vai gầy rung lên từng đợt. Đêm ấy, trong căn phòng trọ mùi bột sữa cũ, tiếng nức nở nghẹn ngào của bà vọng vào giấc ngủ: "Tại sao? Nó chỉ là đứa trẻ thôi mà.."

    Sáng hôm sau, bà ngồi bệt xuống sàn, mắt đỏ hoe nhưng giọng kiên quyết: "Từ nay đừng bảo mẹ đi tìm mẹ nó nữa. Bây giờ nó là con của mẹ rồi." Chị Mai với vẻ thực tế gật đầu: "Mẹ nên giữ sức." Còn chị Hương, người tôi gọi bằng "mẹ" với lòng biết ơn sâu sắc, ôm bà khẽ rung vai.

    Tối đó, tôi chui vào lòng chị Hương, thì thào: "Từ nay con không có mẹ nữa. Hôm nay bà khóc nhiều, bà bảo không tìm mẹ con nữa.." Chị siết tôi trong vòng tay, hơi ấm tỏa ra từ tấm áo bạc màu: "Bà khóc vì thương con, không phải vì giận mẹ con đâu." Giọng chị trầm ấm xoa dịu nỗi sợ hãi mơ hồ trong tôi.

    Năm 2008, cơn ác mộng thật sự bắt đầu khi tôi chuẩn bị vào lớp 1. "Cháu không có giấy khai sinh?" Hiệu trưởng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Bà Lan cúi gằm mặt, hai tay vò vạt áo nâu bạc. Mười bốn ngày liền, bà lặn lội khắp các cơ quan hành chính. Tôi theo bà như cái bóng nhỏ, ngồi thu lu trên ghế đá lạnh lẽo, ngửi mùi giấy và nước hoa xịt phòng của những người đến làm thủ tục.

    "Thiếu hộ khẩu! Thiếu giấy tờ cha mẹ!" Lời từ chối lạnh lùng văng vẳng. Có lần, bà quỳ sụp xuống nền gạch hoa ốp lạnh: "Làm ơn.. Cháu nó phải được đi học!" Nước mắt bà rơi thành vệt trên nền đá hoa cương bóng loáng.

    Năm 2009, ông Hải xuất hiện như phép màu. Vị cán bộ phường gầy gò với cặp kính dày cộp nhìn chúng tôi bằng đôi mắt sâu hoắm: "Bà ngồi xuống kể tôi nghe từ đầu." Giọng ông trầm ấm khác hẳn những tiếng quát tháo trước đó. Bà Lan run rẩy kể, tay nắm chặt tay tôi. Khi ông lắc đầu vì thủ tục phức tạp, bà đứng phắt dậy, giọng vỡ òa: "Giờ cho tôi chọn một tỷ hay tờ giấy khai sinh cho cháu, tôi sẽ lấy tờ giấy! Đó là cả tương lai con tôi!"

    Ông Hải lặng người. Ngày hôm sau, ông đích thân dẫn bà điền đơn. "Họ Nguyễn nhé? Tên đầy đủ Nguyễn Thị Hoa?" Tay ông lướt trên tờ giấy trắng. Bà gật đầu, nước mắt rơi xuống chữ ký loang nhòe. Từ đó, tôi lấy họ của bà.

    Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc bà cầm tờ giấy khai sinh màu ngà. Bà ép nó vào ngực, thở dài như trút được gánh nặng ngàn cân: "Giấy tờ này đáng giá cả gia tài của bà đấy, con ạ." Bà cười, vệt nước mắt còn đọng trên đuôi mắt nếp nhăn.

    Từ đó, "Nguyễn Thị Hoa" chính thức thuộc về gia đình nhỏ ấy. Chị Mai gửi gạo, chị Hương đan cho tôi chiếc áo len đầu tiên, còn dì Thảo mỗi lần về lại bế tôi xoay vòng, tiếng cười giòn tan xé tan bóng tối những năm tháng cơ cực. Tôi học cách gọi chị Hương bằng "mẹ", tiếng gọi đầu tiên vang lên ngượng nghịu trong căn nhà nhỏ ở Long Biên.

    Trên xe khách, tôi mở mắt. Mưa đã tạnh. Tờ giấy khai sinh ngả màu trong hộp gỗ dưới đáy balo giờ đây nặng trịch như chứa cả trời thương yêu của bà. "Tình người có sức mạnh gắn kết những mảnh đời rách nát, bà ạ." Tôi thì thầm, ngón tay vô thức vẽ tên mình lên kính mờ. Con đường trước mặt bỗng sáng rỡ như chính tương lai bà đã đánh đổi cả thanh xuân để cho tôi.

    Cái năm tôi bảy tuổi ấy, thế giới trong veo của tôi vỡ tan chỉ bởi một tờ báo cũ. Nó nằm chỏng chơ trên bàn gỗ mối mọt, lẫn giữa mớ rau bà Lan vừa mua về. Tôi cầm lên, những con chữ nhảy múa trước mắt: "Những đứa trẻ bị bỏ rơi ở góc phố Hà Nội.." Một câu chuyện về đứa bé bị bỏ trong thùng carton ở bến xe Long Biên khiến tim tôi thắt lại. Ký ức mơ hồ về người phụ nữ tên Minh, cái tên lướt qua như gió rít khe cửa.

    "Mẹ Hương ơi." Tiếng tôi khẽ khàng khi chị đang vo gạo dưới bếp: "Con.. Có phải trẻ mồ côi không?"

    Chị đứng lặng. Hạt gạo trắng rơi lả tả từ bàn tay chị xuống chậu nước đục ngầu. Chị không nói gì, chỉ gật đầu. Cái gật nhẹ như lá rơi ấy khiến cả căn nhà ọp ẹp bỗng chao nghiêng.

    Tôi không khóc ngay. Tôi lẳng lặng bước ra sân, ngồi thu lu dưới gốc khế già. Mùi ẩm mốc từ lớp rêu xanh trên tường gạch bỗng trở nên sặc sụa, thứ mùi chua lòm của những cơn mưa Hà Nội năm nào mà bà hay kể. Đêm ấy, nước mắt mới trào ra. Không phải tiếng khóc nức nở, mà là thứ nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy dài trên gối. Chúng rơi xuống hoa văn chăn gối đã bạc màu, thấm thành vệt đen như vết máu khô.

    Suốt tuần sau, tôi như con rối vô hồn. Trong lớp, tiếng cô giáo giảng bài vọng đến tai tôi thành thứ âm thanh xa lạ. Tôi thèm được như thằng Nam cùng bàn, chiều nay nó sẽ được bố đèo đi ăn kem. Còn tôi? Tôi chỉ có bà Lan cùng đôi chân chai sạn và mái tóc bạc phơ. "Mẹ ruột mình đã vứt mình đi như cái bịch rác." Ý nghĩ ấy quặn thắt trong bụng mỗi đêm.

    "Con có phải gánh nặng không bà?"

    Câu hỏi bật ra khi tôi trốn trong góc nhà tối nhất, nơi ánh đèn dầu le lói chỉ với tới ngón chân. Bà Lan đang ngồi sửa lại chiếc áo rách của tôi. Bàn tay bà khựng lại.

    Rồi bà mở chiếc hòm gỗ cũ kỹ. Tờ giấy khai sinh được ép nilon cẩn thận hiện ra, dòng chữ "Cha: Không rõ. Mẹ: Không rõ" nổi bật như vết dao cứa. "Năm con ba tuổi." Giọng bà trầm đục như tiếng gió thổi qua khe cửa: "Bà đi khắp các cửa quan. Có lần bà quỳ gối trước sân phường, nói với chú cán bộ: 'Cháu đổi tờ giấy này bằng mạng bà cũng được'."

    Bà kể về ông Hải, người đàn ông nghiêm khắc đã lặng lẽ giúp bà. Về cái ngày bà chọn họ Nguyễn cho tôi. "Tên đầy đủ con là Nguyễn Thị Hoa." Ngón tay chai sạn của bà vuốt dọc sống lưng tôi: "Vì con là bông hoa nhỏ của bà."

    Tôi nức nở trong vòng tay gầy guộc của bà. Mùi mồ hôi lẫn mùi thuốc bắc quen thuộc trên áo bà bỗng thơm lạ lùng.

    Ba ngày sau, cô Ngọc xuất hiện. Người phụ nữ dáng thanh mảnh với đôi mắt hình bán nguyệt ấy cầm tay tôi: "Đi nào bé Hoa! Có nơi vui lắm!"

    Phòng tập múa rộng thênh thang khiến tôi choáng ngợp. Tiếng nhạc vui tươi từ chiếc cassette cũ vang lên: "Trời nắng trời nắng thỏ đi tắm nắng.." Lan Phương, cô bạn tóc buộc hai bên như tai thỏ, kéo tay tôi: "Sao cậu đứng ì ra thế? Múa đi!"

    Những buổi chiều ấy trở thành liều thuốc diệu kỳ. Khi cánh tay tôi uốn lượn theo điệu nhạc, nỗi buồn như cũng tan biến theo từng nhịp chân. Chúng tôi thường ngồi dưới gốc đa già sau giờ tập. Lan Phương nhấm nháp gói xôi mà cô Ngọc cho, giọng líu lo: "Tớ cũng không có bố đấy! Nhưng tớ sẽ làm ca sĩ để mua nhà cho mẹ!"

    "Ừ." Tôi gật đầu, mắt nhìn lên những tán lá xanh rờn đang đu đưa trong nắng chiều: "Rồi mình sẽ làm người mẫu. Đi trên sân khấu dài, mặc váy đẹp như công chúa." Tôi thì thầm kể về ước mơ kiếm tiền mua cho bà chiếc chăn bông mới, chiếc chăn cũ đã sờn rách sau mười mấy năm dùng.

    Giấc ngủ đến với tôi dễ dàng hơn những đêm sau đó. Trong mơ, tôi thấy mình đứng trên sân khấu lấp lánh. Dưới ánh đèn màu, bà Lan ngồi hàng ghế đầu, nụ cười rạng rỡ làm những nếp nhăn quanh mắt bà dịu đi. Và đâu đó trong góc tối khán phòng, có bóng dáng người phụ nữ tên Minh, khuôn mặt mờ ảo như sương khói.

    Khi tỉnh dậy, tôi biết mình vẫn còn đau. Nhưng mùi hoa sữa nồng nặc từ sân trường tràn qua ô cửa sổ, hòa với tiếng Lan Phương đang hát nghêu ngao dưới sân. Bàn tay tôi tự nhiên nắm lại, một nắm nắng ấm áp vừa rơi vào lòng bàn tay.

    Có một sự thật phũ phàng: Những bữa cơm rau dưa và ly sữa ông Thọ pha loãng đã không còn đủ để xoa dịu ánh mắt mệt mỏi của bà Lan mỗi đêm.

    "Con nít ranh mà đòi làm gạch?" Ông Tâm cười khàn khàn, khuôn mặt rám nắng nheo lại dưới chiếc nón lá sờn. Ông chỉ tay về phía đống gạch non: "Thử xếp thử coi!" Những viên gạch ẩm ướt lạnh toát dưới tay, nhưng tôi cắn răng khi nhớ tới đêm qua: Bà ôm lưng rên khẽ sau chuyến nhặt ve chai, mùi khói than còn vương trên mái tóc bạc.

    Ba ngày sau, đôi bàn tay nhỏ đã nổi lên những nốt phồng rộp đỏ ửng. Một vết cắt sâu hoắm trên ngón trỏ khi tôi vô tình chạm vào viên gạch vỡ, máu thấm ướt vạt áo. "Ráng chịu đi con!" Ông Tâm quăng cho tôi chiếc khăn bẩn, giọng gằn nhưng mắt lại nheo lại: "Chú bằng tuổi con cũng từng trốn học đi đào đất đấy.." Mùi tanh của máu lẫn mùi đất sét nồng nặc trở thành nỗi ám ảnh, nhưng khi cầm ba chục ngàn đồng kiếm được, lòng tôi bỗng ấm lên. Tôi tưởng tượng ra nồi thịt kho thơm lừng trên mâm cơm tối..

    Bà Lan hét lên khi thấy bàn tay tôi: "Trời ơi! Tay con sao thế này?" Giọng bà vỡ tan thành tiếng nấc. Chiếc khăn mặt ẩm ướt lau vội vết thương, mùi cồn sát trùng xộc thẳng vào mũi. "Bà nuôi con để con cầm bút, không phải cầm gạch!" Đôi vai gầy của bà run lên khi kể về những năm tháng góa bụa: "Bà từng đào đất, nhặt sắt.. Chỉ mong con cái đừng khổ như bà!" Nước mắt bà rơi xuống mu bàn tay tôi, nóng hổi như những viên gạch vừa ra lò.

    Chiều hôm ấy, ông Tâm xuất hiện trước cổng nhà thuê: "Con bé ngoan lắm, nhưng nghe lời bà đi!" Ông dúi vào tay tôi gói kẹo lạc, giọng khàn đặc mùi thuốc lào: "Đời chú vì thất học nên mới quanh quẩn cái lò gạch này. Con phải bay xa!" Bóng ông khuất dần trong con hẻm tối, để lại bài học về tình người giản dị: Sự quan tâm của người xa lạ đôi khi ấm áp như nắng tháng ba.

    Tối đó, tôi ngồi học bài dưới ngọn đèn. Bàn tay băng trắng xóa đau rát từng nhịp, nhưng ký ức về mùi thuốc sát trùng và giọt nước mắt mặn chát của bà khiến tôi viết từng con chữ cẩn trọng hơn. "Tình người quý hơn vàng bạc." Lời bà dạy vang trong đầu khi tôi nhìn những vết chai sần đầu đời trên tay. Chúng chẳng phải dấu vết của sự khổ cực, mà là minh chứng cho tình yêu không máu mủ đã nâng đỡ tôi qua ngày tháng mưa gió.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Ngngoclan thích bài này.
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    372
    Chương 4: Điều Ước

    [​IMG]

    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng thuê ở Long Biên hôm ấy ngập mùi bột sữa ngọt ngào, thứ mùi đã theo tôi suốt từ thuở lọt lòng. Tôi ngồi bệt trên nền xi măng lạnh, những ngón tay nhỏ xíu nắm chặt cây bút chì màu xanh dương, màu bà thích nhất. Từng nét vẽ nguệch ngoạc hình bình hoa trên tấm bìa cứng, mồ hôi thấm ướt trán khi tôi cố gắng viết cho thẳng dòng chữ: "Kính tặng bà yêu quý, chúc bà khỏe mạnh mãi mãi." Tiếng trẻ con ọ ẹ trong góc phòng vang lên, nhưng tôi chẳng để ý. Tất cả tâm trí tôi dồn vào món quà nhỏ này, thứ duy nhất đứa con gái bảy tuổi có thể tặng người đã nhặt ve chai đêm đông để nuôi nó.

    "Con gái bà làm gì thế?" Giọng bà Lan vang lên phía sau khiến tôi giật mình. Tôi vội che tấm thiệp bằng hai tay, mặt đỏ bừng: "Bà đừng xem!" Nhưng đôi mắt tinh tường của bà đã nhìn thấy hết. Bà quỳ xuống bên tôi, đôi bàn tay chai sạn chạm nhẹ vào mép bìa. Tôi thấy rõ những vết nứt trên ngón tay bà, dấu tích của những đêm rét mướt lục thùng rác.

    "Thiệp đẹp quá.." Giọng bà nghẹn lại khi cầm món quà. Ánh mắt bà long lanh dưới ngọn đèn vàng hắt bóng lên tường. Bà kéo tôi vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên tóc: "Con gái bà ngoan lắm. Bà sẽ giữ thiệp này đến già." Mùi mồ hôi quen thuộc và hương cỏ khô từ áo bà ùa vào mũi. Tôi nghẹn ngào nhớ những lần bà pha sữa ông Thọ bằng nước ấm, giọng bà run run kể chuyện cổ tích trong đêm: "Tình người quý hơn vàng bạc, con nhớ không?"

    Lòng tôi chợt thắt lại. Câu hỏi cũ trỗi dậy: "Tại sao mẹ con bỏ con?" Nhưng nhìn những vết chân chim quanh mắt bà, tôi nuốt trọn nỗi tủi thân vào trong. Chẳng cần lời đáp nào nữa. Vòng tay này đã nói thay tất cả.

    Hai năm sau, chiếc xe lam cũ kỹ chở chúng tôi về quê ở Hưng Yên. Tôi dúi mặt vào cửa kính, mắt dán theo những ruộng lúa vàng trải dài tít tắp. "Về nhà mới rồi con ạ!" Bà Lan khẽ nắm tay tôi. Ngón tay gầy guộc run nhẹ. Mùi đất ẩm sau mưa hòa với hương lúa chín nồng nàn xộc vào mũi, khác hẳn mùi xăng xe ngột ngạt của Hà Nội.

    Căn nhà nhỏ của chị Hương nép dưới rặng cau. "Mẹ đỡ đồ giùm con!" Chị Hương vang lên ríu rít từ sân. Tôi bẽn lẽn gọi "Mẹ" khi chị xoa đầu tôi. Đôi mắt hiền dịu giống hệt bà Lan. Chị Hương không bao giờ biết, mỗi lần chị ôm tôi, lòng tôi ấm áp lạ thường, như thể có mẹ thật sự.

    Chiều hôm ấy, bà Sáu hàng xóm bước sang tay bê nồi cháo nóng hổi: "Chào cô cháu mới về! Ăn tạm bát cháo cho ấm bụng!" Bà cười để lộ chiếc răng cửa khểnh, chiếc áo bạc màu đậm đà vẻ chất phát: "Bà Lan có phúc lắm mới có đứa cháu ngoan thế này." Bà nháy mắt với tôi rồi quay sang bà Lan: "Thằng cu nhà tôi vừa gặt được mẻ lúa ngon, mai xay xong, tui sẽ mang một ít sang nhé!"

    Tôi ngồi bên hiên nhà nhai chậm từng thìa cháo. Tiếng bà Sáu râm ran kể chuyện làng: "Hồi trước đói kém, nhà nọ biết nhà kia hết gạo, cứ đợi tối mịt mới mang bát cơm sang cho nhau.." Bà chép miệng: "Giúp nhau lúc khó khăn mới là tình người, cháu hiểu chứ?"

    Tôi gật đầu, lòng chợt ấm áp. Cách bà Sáu cho đi chẳng khác gì bà Lan, những củ khoai, bát gạo được trao đi tự nhiên như hơi thở. Tối đó, khi bà Lan chấm miếng thịt vào nước mắm ớt rồi bỏ vào chén cho tôi, tôi thầm nhủ: Mình sẽ học thật giỏi. Để một ngày, chính tay mình nấu cho bà bát canh ngon nhất đời.

    Góc sân, bà Sáu lúi húi để lại rổ rau muống tươi rói, bóng bà khuất dần sau lũy tre làng. Ở nơi này, tình người đơn giản chỉ là mùi lúa mới, là tiếng gà gáy bình minh, và những bàn tay chai sạn luôn sẵn sàng nâng đỡ nhau. Tôi nắm chặt tay bà Lan, chuẩn bị cho hành trình dài phía trước, bốn mươi cây số xe buýt mỗi ngày đến trường. Nhưng lần này, tôi biết mình không cô đơn.

    Quê tôi vào mỗi sớm mai thức dậy bằng tiếng gà gáy xé tan màn sương, bằng cái mùi đất ẩm nồng nàn sau những trận mưa đêm cứ bám lấy từng kẽ tay khi tôi mở cửa sổ. Mười hai tuổi, tôi đã thuộc lằm từng ngõ nhỏ, từng bờ ruộng con đường đất đỏ quyện lại sau mưa như những vệt son loang trên nền trời xám.

    Chúng tôi về đây từ năm 2012, bỏ lại sau lưng Hà Nội với căn phòng trọ chật chội mùi sữa bột và tiếng trẻ khóc. Ở nơi này, sự nghèo khó có mùi vị khác, mùi rơm rạ ẩm mốc phơi trước hiên, mùi khoai sắn luộc sủi bọt trong nồi đất, nhưng cũng là mùi yên bình.

    "Con ăn thêm củ khoai này mà đi." Bà Lan dúi vào tay tôi củ khoai lang nóng hổi, hơi nước bốc lên mờ cả kính mắt bà. Đôi tay gầy guộc, những vết chai sần như bản đồ cuộc đời bà in hằn trên da thịt: "Đường xa, học cho nghiêm túc nghe con."

    Tôi gật đầu, cắn một miếng khoai bở ngọt lịm. Những ngón tay bà vuốt qua tóc tôi nhanh như chạm trộm, rồi bà quay đi dọn dẹp mấy thúng rau muống vừa hái từ vườn. Bà không bao giờ nói nhiều lời hoa mỹ. Bài học đầu tiên bà dạy tôi là nhìn vào đôi tay ấy, những ngón tay nứt nẻ mùa đông vẫn xới đất, những móng tay gãy nham nhở vì nhổ cỏ, chúng kể câu chuyện về sự kiên cường bằng thứ ngôn ngữ im lặng.

    Chuyến xe buýt màu xanh cũ kỹ rú còi inh ỏi trước cổng. Tôi vội vã ôm cặp chạy ù ra, đôi dép lấm đất bắn lên ống quần. Tiếng máy nổ rền rĩ, mùi dầu diesel nồng nặc hòa với hơi nước từ ly trà của bác tài xế làm tôi choáng váng. Bốn mươi cây số từ quê đến trường THPT Thạch Bàn ở Long Biên là một hành trình dài ngái ngủ. Chiếc xe lắc lư trên con đường làng gập ghềnh như con thuyền giữa sóng, đẩy tôi va vào khung cửa sổ lạnh ngắt. Tôi nhìn ra ngoài, những thửa ruộng bậc thang mướt xanh trải dài đến tận chân trời, điểm xuyết bóng áo nâu của mấy bác nông dân cúi mình gặt lúa. Có những đứa trẻ chăn trâu nghịch đất bên vệ đường, nước da đen nhẻm dưới nắng. Mỗi lần thấy họ, lòng tôi lại thắt lại. Giá như không có vòng tay bà Lan, có lẽ tôi cũng đang thất thểu giữa đồng như thế, chứ không phải ngồi đây với bộ đồng phục trắng phau.

    "Vé cháu đây!" Tôi đưa cho bác soát vé mảnh giấy nhàu nát đã đóng dấu đỏ tháng. Bác gật đầu, ánh mắt đượm vẻ thương cảm: "Chăm chỉ thế nhỉ? Ngày nào cũng thấy cô bé này đi sớm nhất." Tiếng thì thầm của hai bác hàng xóm phía sau cứ văng vẳng bên tai: "Con nhà nghèo hiếu học đấy. Mẹ nuôi già lắm rồi.." Tôi cắn môi, quay mặt vào tường xe lạnh ngắt. Chẳng phải mẹ ruột, câu nói ấy như mũi dao cứa nhẹ nhưng sâu.

    Xe bon bon qua cầu Long Biên, dòng sông Hồng đỏ quạch cuồn cuộn phù sa dưới kia. Khói bụi thành phố bắt đầu xâm chiếm khoang xe, cái mùi ngột ngạt của xăng và bê tông khiến tôi nhớ da diết hương lúa non ở quê. Bà Lan vẫn thường bảo: "Cái gì cũng có giá của nó con ạ. Muốn đổi đời thì phải chấp nhận gian nan." Mỗi nhát xóc trên đường là một lời nhắc, về gánh rau bà gồng gánh đi chợ từ tờ mờ sáng, về những đêm bà thức trắng vá lại chiếc cặp sách cũ cho tôi.

    Chiều về, bóng đã xế tà, tôi bước xuống xe với đôi chân mỏi nhừ. Bà Sáu, hàng xóm thân thiết nhất, đang ngồi chễm chệ trước hiên nhà tôi, tay phe phẩy chiếc mo cau: "Hoa về rồi hả con?" Giọng bà sang sảng như chuông đồng: "Mang sang cho hai bà cháu nải chuối này, nhà tôi vừa hái lúc trưa."

    Bà Lan bước ra, tay còn dính bùn đất: "Lại làm phiền bà rồi."

    "Phiền gớm!" Bà Sáu vỗ đùi đánh đét: "Bà Lan này, tôi ghen tị với bà đấy! Có đứa con gái ngoan như Hoa, học giỏi nhất làng. Ngày nào cũng lặn lội lên tận Hà Nội học. Vất vả thế mà không kêu ca nửa lời!"

    Tôi cúi mặt xuống, những ngón tay bấu vào mép cặp. Lời khen ấy như hòn đá ném xuống lòng ao, gợn lên bao nỗi hổ thẹn. Tôi biết mình chưa đủ giỏi, chưa đủ báo đáp những giọt mồ hôi bà rơi xuống luống rau.

    Bà Lan chỉ mỉm cười, đôi mắt nheo lại thành vệt sáng dưới ánh hoàng hôn: "Chỉ mong nó lớn khôn, đủ sức lo cho bản thân là tôi mãn nguyện rồi." Cái cách bà nói nhẹ như gió thoảng, nhưng tôi nghe được cả biển cả yêu thương trong đó.

    Sáu năm trời trên chuyến xe buýt ấy, từ cô bé ngồi thu lu trong góc ghế đến thiếu nữ mười lăm tuổi tự tin đứng trước bảng đen giải phương trình. Mỗi vết nứt trên ghế xe, mỗi vết xước trên kính cửa sổ đều trở thành người bạn đường. Có những ngày đông giá rét, tôi co ro trong chiếc áo khoác mỏng tang, hơi thở phả ra thành sương trắng đục. Có những trưa hè nóng như đổ lửa, mồ hôi ướt đẫm lưng áo trắng. Nhưng không gì bằng cái ngày tôi mang về tấm giấy khen học sinh giỏi toàn diện.

    "Con của bà!" Bà Lan ôm chặt tôi, đôi tay chai sạn run run lật từng trang giấy. Mùi mồ hôi quen thuộc của bà, mùi đất, mùi nắng, mùi cỏ dại, bỗng thơm lạ lùng. Bà Sáu hò hét từ sân: "Cho xem nào! Tôi bảo mà, bà Lan có phúc lớn!"

    Những năm tháng ấy, tôi học được rằng nghị lực không phải là thứ gì cao siêu. Nó nằm trong nắm cơm nguội bà gói cho tôi mang đi buổi sáng. Nằm trong ánh mắt bà Sáu lấp lánh niềm tin khi nhìn tôi bước lên xe. Nằm trong tiếng thở dài của bà Lan mỗi tối khi ngồi khâu lại đôi dép tuột quai cho tôi. Và nằm trong chính bước chân tôi, ngày ngày bước lên chuyến xe lắc lư ấy, hướng về phía tương lai như lời hứa thầm lặng với bà: "Con sẽ không để những giọt mồ hôi của bà rơi xuống đất hoài."

    Mùa đông năm 2012, gió bấc lùa qua khe cửa căn nhà nhỏ ở quê, mang theo hơi lạnh cắt da. Bà Lan vẫn dậy từ tờ mờ sáng, đôi tay gầy nhóm bếp lửa. Tôi nằm cuộn mình trong chăn, nghe tiếng bà ho khan, âm thanh khô khốc như vỏ cây mùa hanh. Đã mấy tuần nay, bà kêu đau vai, nhưng cứ gạt đi: "Tuổi già như lá vàng thôi con, rụng là chuyện thường."

    Rồi một buổi chiều, khi tôi đang cặm cụi làm bài toán lớp 7, tiếng chuông điện thoại vang lên gấp gáp. Chị Hương bên kia đầu dây giọng đứt quãng: "Hoa ơi.. Bà ngã quỵ! Tay trái bất động rồi.. Đang đưa bà vào viện!"

    Bệnh viện Đa khoa Hưng Yên, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khi tôi chạy qua dãy hành lang dài. Tiếng rên rỉ từ các phòng bệnh vọng ra, lẫn với tiếng lách cách bánh xe cáng đẩy. Bà nằm co ro trên giường sắt, chiếc chăn bông cũ sờn vải không đủ che hết thân hình gầy nhẳng. Cánh tay trái bà buông thõng như cành cây gãy.

    "Bà.. Bà đau lắm không?" Tôi nắm chặt bàn tay phải còn ấm của bà, những vết chai sần cọ vào da tôi.

    Bà cố nhoẻn miệng cười, nếp nhăn khẽ sâu hơn: "Dại quá! Chỉ là dây thần kinh bị chèn thôi.. Bà già rồi, con gái mới là nỗi lo." Giọng bà khàn đục, nhưng vẫn cố giữ nét đùa cợt quen thuộc: "Mai mốt con thành cô giáo, bà được nhờ là sướng rồi."

    Tôi biết bà nói dối. Ánh mắt bà thoáng chút hoảng hốt khi thử cử động ngón tay bất lực.

    Từ hôm ấy, cơn ác mộng đeo đuổi tôi. Trong giấc mơ, bà ngồi trên chiếc xe buýt cũ kỹ chở tôi đi học mỗi ngày. Cửa sổ vỡ toang, gió rít lạnh buốt cuốn theo mùi khói bụi đường. Bà thì thào: "Bà phải đi rồi.." Rồi tan biến. Tôi giật mình tỉnh giấc, hai bàn tay túm chặt chăn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Tôi bật dậy, chạy vụt sang giường bà như con thú nhỏ sợ hãi. Vùi mặt vào vai bà, tôi hít hà mùi bột sữa thoang thoảng vẫn đọng trên áo bà, ký ức ngọt ngào từ những ngày bà trông trẻ thuê. Bà khẽ cười, vòng tay ôm lấy tôi: "Lớn bằng con bồ câu rồi mà còn nhát thế? Mai mốt lấy chồng ai dám ngủ cùng?"

    "Con không lấy chồng! Con ngủ với bà suốt đời!" Tôi nức nở.

    5 giờ sáng hôm sau, tôi lục đục dưới bếp. Ánh lửa bập bùng nhuộm hồng khuôn mặt non nớt. Tôi bỏ gạo vào nồi, thêm nắm rau tần ô hái vội ngoài vườn chị Hương. Mùi cháo sánh quyện với hương rau tươi mát lan tỏa trong căn bếp nhỏ.

    "Phải nấu ngon để bà mau khỏe." Tôi tự nhủ, mắt dán vào ngọn lửa.

    Bà Sáu bước vào, tay xách nồi canh cua nóng hổi: "Cháu Hoa ngoan quá! Bà mang canh sang cho bà cháu mình." Bà đặt nồi xuống bàn, mắt đỏ hoe: "Ngày trước bà Lan nhịn đói cho cháu ăn, giờ cháu báo hiếu.. Trời có mắt đó!"

    Trong phòng bệnh ngột ngạt, bà Sáu vừa múc cháo cho bà Lan vừa râm ran kể chuyện: "Hôm qua thằng Cu nhà tui bắt được con cá trê to lắm, nó bảo để dành phần bà.." Tôi ngồi bên, lòng quặn thắt khi thấy bà Lan cố nuốt từng thìa cháo. Đôi tay run rẩy.

    Tôi thì thào với bà Sáu: "Cháu muốn làm người mẫu, kiếm nhiều tiền mua thuốc tốt cho bà.."

    Bà Lan bỗng đặt bát cháo xuống, mắt nghiêm khắc: "Con gái bà mà dại thế à? Học cho giỏi, tự nuôi mình được đã là quý hơn vàng!" Bà chép miệng: "Ngày xưa bà nhặt ve chai đêm cũng vì muốn con ăn no, không phải để con làm kiếp vất vưởng trên sân khấu."

    Ba tháng sau, bà tập đi lại trong sân nhà. Cánh tay trái cử động chậm chạp như cối xay thiếu dầu. Chị Hương sang nhiều hơn, lúc mang gói thuốc Bắc, khi đỡ bà tập vật lý trị liệu. Em Thảo từ Hà Nam về, ríu rít kể chuyện chồng mới cưới: "Anh ấy bảo nuôi bà với Hoa không tốn cơm đâu!"

    Một chiều cuối đông, bà Sáu mang sang mớ cá rô phi tươi rói: "Của ông Tư mới câu được!" Bà nhìn tôi âu yếm: "Cháu học giỏi nhé, để bà Lan được nhờ!"

    Tôi gật đầu, nắm tay bà Lan thật chặt. Gió vẫn rít qua vòm cây trụi lá, nhưng trong lòng tôi đã ấm lại. Bài học lớn nhất không nằm trong sách giáo khoa: Tình thương là sợi dây vô hình níu người ta lại bên nhau, dù giông bão có thổi bay mái nhà.

    Một năm sau, ánh đèn studio chói lóa chiếu xuống khiến tôi nheo mắt. Mùi hoa tươi, hoa huệ trắng cài trên ghế bà, hoa hồng đỏ rực trên bàn dẫn chuyện, thoang thoảng hòa với tiếng nhạc nền dịu dàng. Chương trình truyền hình "Điều Ước Diệu Kỳ" trên kênh VTV3. Bốn chữ ấy hiện lên lung linh trên màn hình, như giấc mơ thuở nhỏ tôi từng kể với Lan Phương trong phòng tập múa. Chị Mai Phương bước ra, chiếc váy tím nhẹ nhàng ôm lấy dáng người thanh thoát. Đôi mắt chị ấm áp nhưng đỏ hoe ngay khi bắt tay bà tôi.

    "Cô Lan ơi." Giọng chị run nhẹ: "Cô có nhớ ngày đầu nhận cháu Hoa không?"

    Bà tôi siết chặt tay tôi, những vết chai sần trên lòng bàn tay khô ráp mà quen thuộc: "Nhớ chứ cháu. Tháng 1/2004, trời rét cắt da.. Con bé mới 5 tháng tuổi, khóc ngằn ngặt trong chiếc khăn mỏng. Mẹ nó gửi tôi một triệu mỗi tháng, rồi biến mất.."

    Tôi nhìn bà, mái tóc bạc phơ dưới ánh đèn, giọng nói đều đều như kể chuyện đồng áng. Ký ức ùa về: Mùi sữa ông Thọ bà pha cho tôi uống thay sữa bột, tiếng ve chai lọc cọc trong đêm Hà Nội. Chị Mai Phương quay sang khán giả, giọng nghẹn lại: "Bà Lan đã từ chối gửi cháu vào trại mồ côi dù chính con gái bà khuyên như vậy. Bà nói.."

    "Tôi bảo: 'Đứa trẻ này là quà trời cho tôi đây!'" Bà cười khẽ, nếp nhăn quanh mắt hằn sâu. "Nó khóc, tôi ôm. Nó đói, tôi nhịn cơm mua sữa. Giấy khai sinh của nó.." Bà dừng lại, ngón tay gầy guộc vuốt ve tờ giấy trong suốt đặt trên bàn: ".. Tôi đổi bằng cả tỷ đồng, có lẽ cũng không mua nổi."

    Một giọt nước mắt lăn dài trên má chị Mai Phương. Chị không lau, để nó rơi tự nhiên trước ống kính. "Cháu biết không?" Chị quay sang tôi, tay nắm lấy bàn tay tôi đang lạnh ngắt: "Khi đọc bài báo, và nhớ về nguồn gốc mình, cháu đã nghĩ gì?"

    Tôi hít một hơi sâu. Mùi phấn trang điểm thoảng qua mũi, gợi nhớ mùi bụi trên đường tôi đi xe buýt 40km tới trường. "Cháu khóc suốt một tuần. Cháu hỏi bà: 'Sao mẹ con bỏ con?'" Tôi nhìn thẳng vào ánh đèn, nơi những khuôn mặt mờ ảo của khán giả đang chăm chú: "Rồi cô Ngọc đưa cháu vào đội múa. Ở đó, cháu gặp Lan Phương, cô bạn cùng khổ. Chúng cháu nhảy, cười, và cháu hiểu.. Tình người quý hơn vàng bạc. Giờ cháu muốn thành cô giáo Toán để giúp trẻ mồ côi như mình."

    Chị Mai Phương mỉm cười qua làn nước mắt. Một tấm bảng lớn được đẩy ra: "HỌC BỔNG NGUYỄN THỊ HOA, TƯƠNG LAI GIÁO VIÊN." Tiếng vỗ tay rền vang như mưa rào. Ánh đèn flash chớp liên hồi, làm lóa cả những giọt nước mắt đang lăn trên má tôi. Chị ôm tôi thật chặt, thì thầm: "Chị tin em sẽ làm được!" Rồi quay ra nói với cả trường quay, giọng vang xúc động: "Câu chuyện của bà và cháu, là minh chứng đẹp nhất cho tình người!"

    Bà tôi vẫn ngồi đó. Đôi mắt bà sáng lên niềm tự hào lặng lẽ, nhưng bàn tay run run nắm lấy vai tôi. Tôi nghiêng đầu tựa vào bà, hơi ấm quen thuộc ấy khiến tôi nhớ những đêm giông bão bà ôm tôi ngủ, kể chuyện cổ tích về nàng tiên hiền hậu. "Con cảm ơn bà.." Tôi thì thầm trước micro: "Con hứa sẽ chăm sóc bà suốt đời. Dù sau này có đi đâu, con cũng đưa bà theo."

    Buổi ghi hình kết thúc trong tiếng nhạc du dương. Bà Sáu, hàng xóm thân thiết chạy lên, ôm chầm lấy chúng tôi khi đạo diễn hô "Cắt" : "Chương trình xúc động quá, bà Lan sướng rồi! Có đứa cháu hiếu thảo thế này!" Bà cười giòn tan, mắt đỏ hoe.

    Trên đường về, bà tôi lặng im nhìn ra cửa sổ xe. Bóng tối Hưng Yên thấp thoáng đèn điện. Tôi nắm tay bà, bàn tay gầy guộc đã nuôi tôi suốt 15 năm. Mẹ ruột tôi vẫn là bóng ma vô hình kể từ năm 2005, nhưng lòng tôi giờ ấm áp lạ thường. "Không có bà." Tôi nghĩ. "Có lẽ tôi đã thành đứa trẻ vô danh trong trại mồ côi nào đó."

    Chương trình ấy không chỉ cho tôi học bổng. Nó cho tôi dũng khí để bước tiếp trên con đường 40km tới trường mỗi ngày. Và trên hết, nó dạy tôi rằng hy sinh thầm lặng của một người đàn bà nghèo.. Có thể thắp lửa cho cả nghìn trái tim.

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Ngngoclan thích bài này.
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    372
    Chương 5: Mở Lòng

    [​IMG]

    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhớ những năm ấy như một trang sách ấm áp và đẫm nước mắt. Năm 2018, khi tấm bằng tốt nghiệp THPT nằm trong tay, tôi đã khóc như một đứa trẻ. Không phải vì thành tích, mà vì những đêm bà Lan thức trắng bên nồi cháo loãng, những chiếc áo lấm khi bà nhặt ve chai, tất cả hóa thành tờ giấy ấy. "Bà ơi! Con làm được rồi." Tôi thì thầm vào không trung, mùi xe buýt mỗi ngày từ Hưng Yên lên Hà Nội vẫn còn ám trên áo, hòa với hương lúa chín từ cánh đồng quê bà.

    Bà lúc ấy 65 tuổi, tóc bạc như sương mai búi gọn sau gáy. Đôi tay gầy, chai sạn vì cầm cuốc, vẫn siết chặt tay tôi khi nghe tin: "Trời không phụ người cần cù, con ạ." Bà cười, nếp nhăn quanh mắt hằn sâu như những đường rãnh cày trên đồng. Mỗi cuối tuần, tôi lại trở về ngôi nhà nhỏ ở quê, nơi tiếng gà gáy xé tan sương sớm và mùi đất ẩm sau mưa phả vào lòng thổn thức. Tôi nấu cháo gà, món bà thích nhất, tay khuấy nồi mà lòng quặn thắt nhớ ngày xưa bà pha sữa ông Thọ cho tôi. "Con học giỏi để báo đáp bà." Giọng tôi nghẹn lại khi thấy bà gắp miếng thịt ngon nhất bỏ vào bát tôi. Bà chỉ lắc đầu, đôi mắt hiền từ như trăng khuyết: "Sống tốt là bà vui rồi!"

    Ngày nhận giấy báo đỗ Đại học Sư phạm II, tôi gọi điện về nhà. Tiếng bà vỡ òa trong ống nghe: "Phúc nhà mình đây rồi!" Tôi tưởng tượng bà đứng dưới bóng đèn nhỏ, nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng căn bếp cũ kỹ.

    Hà Nội đón tôi bằng sự ồn ã của ký túc xá. Mùi cà phê từ quán anh Việt, người chủ quán với khuôn mặt vuông chữ điền, tạp dề trắng luôn phảng phất mùi arabica, xộc thẳng vào mũi mỗi sáng. "Cố lên cô giáo tí hon!" Anh vỗ vai tôi khi tôi lóng ngóng rót ly espresso đầu tiên. Anh hay đùa những câu khiến tôi bật cười: "Cuộc đời như cà phê đắng. Uống xong mới thấy đời đáng sống!" Nhưng có lần, khi thấy tôi mệt nhoài vì làm hai ca, anh kéo ghế ngồi xuống bên: "Bà nuôi cháu khổ thế nào anh biết. Nhưng nhìn cháu tự lập, chắc bà sướng hơn nhận tiền đấy."

    Rồi công việc người mẫu ở shop chị Kim Oanh. Chị cao ráo trong bộ vest lụa đen, tóc uốn xoăn như sóng biển, mắt tinh anh nhìn tôi qua gương trang điểm: "Em có đôi mắt biết nói." Chị bảo khi chỉnh lại ve áo cho tôi dưới ánh đèn studio chói chang. Mùi vải mới và tiếng máy ảnh tách tách như đưa tôi thoát khỏi cô bé ngày nào bị bạn bè chê "đồ không cha không mẹ." Mỗi lần nhận tiền, tôi lại giấu một ít vào phong bì gửi bà. Lần nào bà cũng gọi mắng yêu: "Con để tiền mua sách! Bà còn đạp xe ra đồng được mà!"

    Về thăm bà cuối tuần, bà Sáu hàng xóm lại mang sang đĩa xôi nóng. "Cháu ngoan quá! Kể xem cuộc sống trên Hà Nội dạo này thế nào?" Bà cười hở hàm răng sún, mắt tít lại khi thấy tôi massage vai cho bà Lan. Chiều Hưng Yên, hai bà cháu ngồi bên hiên nhà, mùi lúa chín nồng nàn quấn lấy câu chuyện cũ. "Ngày bà nhặt cháu về.." Giọng bà trầm xuống, tay vuốt tóc tôi như thuở ấu thơ.

    Những đêm trở về ký túc, tôi thường thức khuya. Mùi khói bụi Hà Nội qua ô cửa nhỏ, tiếng Minh Châu bạn phòng cười giòn tan khi xem hài, nhưng lòng tôi quặn lại. Tự lập được rồi, vậy mà sao thấy mắc nợ? Mắc nợ bát cháo bà nấu bằng gạo vay mượn, mắc nợ đôi dép nhựa bà xỏ chân lội mưa làm giấy khai sinh cho tôi. "Tự lập chỉ là cách trả nợ tình thôi." Tôi viết dòng ấy vào nhật ký, nước mắt nhòe trang giấy.

    Khi chia tay Hưng Yên lên Hà Nội nhập học, bà dúi vào tay tôi chiếc khăn tay thêu hoa cúc. "Bà chẳng cho con được gì.."

    "Con có bà là đủ." Tôi siết tay bà, ngón tay chai sần cọ vào da thịt mềm mại tuổi đôi mươi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấm thía lời anh Việt: "Đắng nhưng đáng sống." Tự lập không xóa được nỗi nhớ mùi đất ẩm quê nhà, không làm nhẹ vơi bàn tay gầy của bà. Nhưng nó cho tôi dũng khí bước tiếp, để một ngày, tôi có thể ôm bà mà nói: "Giờ con chở bà đi xem thế giới."

    Chiếc xe khách rẽ vào con đường làng quen thuộc, hơi ẩm từ cánh đồng lúa chín vừa gặt xong bám vào kính cửa sổ. Tôi hít một hơi thật sâu, mùi rơm rạ, bùn non và khói bếp lẫn trong gió chiều, thứ mùi chỉ quê mới có. Bà tôi đang đợi ở hiên nhà, dáng gầy in trên nền tường gạch nứt nẻ. "Bà ơi! Con về rồi!" Tiếng gọi của tôi vỡ òa như trái chín vừa rụng.

    Bà Lan bước xuống thềm, đôi tay chai sạn khum lại như muốn ôm trọn tôi vào lòng. "Hoa của bà! Lại gầy đi rồi!" Bà vuốt má tôi, nếp nhăn quanh mắt hằn sâu hơn mỗi khi cười. Mùi cá kho tộ thơm lừng từ bếp tỏa ra, xen lẫn vị rau lang luộc bà Sáu hàng xóm vừa mang sang. Tôi đưa tay nắm bàn tay bà, bàn tay từng nhặt ve chai giữa đêm Hà Nội, từng pha sữa ông Thọ cho đứa trẻ ốm yếu, giờ run run trong hơi ấm của tôi.

    "Bà ngồi xuống đây, để con kể chuyện dần." Tôi dìu bà vào chiếc chõng tre cũ kỹ, nơi hai bà cháu từng nghe bao câu chuyện cổ tích. Ánh chiều tà nhuộm vàng mái tóc bạc của bà khi tôi bắt đầu kể về những ngày tháng vừa qua: "Con vẫn làm thêm ở quán anh Việt.." Tôi cười khẽ, nhớ ánh mắt lo lắng của anh khi thấy tôi xách hàng nặng, tôi nói tiếp: "Còn chị Kim Oanh khen con chụp ảnh đẹp, bảo 'cố gắng lên, tương lai thành người mẫu chuyên nghiệp cũng tốt'."

    Bà gật đầu, tay vẫn nắm chặt tay tôi: "Bà biết mà. Con gái bà giỏi lắm."

    Từ trong túi xách, tôi lấy ra phong bì dày cộm đặt vào lòng bàn tay gầy: "Của con dành dụm biếu bà.. Mười triệu. Mừng sinh nhật bà!"

    Phong bì nằm im trên tay bà như viên gạch nung. Bà nhìn tôi, cái nhìn xuyên suốt hai mươi năm, từ đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi đến cô sinh viên hôm nay. Mắt bà đỏ hoe, giọng khàn khàn: "Con.. Con đã lớn rồi. Nhưng nhớ giữ sức, đừng làm kiệt sức như bà ngày trước.."

    Nước mắt tôi trào ra trước cả khi kịp nghĩ. Hai bà cháu ôm lấy nhau, mùi cá kho và hương bồ kết từ mái tóc bà hòa vào nhau. Tôi cảm thấy vai áo bà ướt đẫm, những giọt nước mắt chứa đựng cả biển trời hy sinh: Những đêm nhặt ve chai dưới trời đông, hành trình làm giấy khai sinh với lời thề "tờ giấy này đáng giá tỷ đồng", nỗi canh cánh về người phụ nữ tên Minh đã bỏ đi năm nào..

    "Bà giữ tiền này làm sính lễ cho con sau này." Bà lau mắt, nụ cười gượng gạo: "Bà sợ con ế chồng lắm! Phải tìm người tử tế như bà dạy, tình yêu phải có hy sinh, không phải lời đường mật."

    Tôi siết chặt tay bà: "Sau khi tốt nghiệp, dù có lấy chồng hay không, con sẽ đón bà về ở cùng. Khó mấy con cũng lo!"

    Chiều xuống dần. Bóng tối len lỏi qua khe cửa, nhưng căn bếp nhỏ vẫn ấm áp bởi hơi thở của tình thương. Tôi ngắm bà gói lại phong bì cẩn thận, cử chỉ khiến tim tôi thắt lại. Số tiền ấy là kết tinh của bao đêm làm gia sư, những lần tạo dáng ở shop quần áo, những nụ cười công thức khi pha cà phê cho khách. Nhưng với bà, nó chỉ là giọt nước trong biển cả yêu thương bà đã đổ xuống đời tôi.

    "Bà Sáu bảo bà có phúc mới có cháu hiếu thảo." Bà khẽ nói, tay vuốt ve phong bì như vuốt đầu đứa trẻ: "Nhưng bà nghĩ.. Phúc lớn nhất là ngày mẹ con gửi con cho bà."

    Tôi ngửa mặt lên nhìn mái nhà cũ kỹ, nơi đã chứng kiến hành trình từ đứa trẻ ốm vặt phải uống sữa pha nước, đến cô bé lớp ba khóc thút thít vì tủi thân nguồn gốc, rồi thiếu nữ mười lăm tuổi đi xe buýt mỗi ngày đến trường. Giờ đây, trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, tôi thấm thía lời chị Mai Phương trên chương trình "Điều Ước Diệu Kỳ" : "Tình người không cần chung huyết thống, chỉ cần chung một trái tim."

    "Con hứa với bà.." Giọng tôi nghẹn lại: "Dù mai sau thế nào, con sẽ sống xứng đáng với những giọt mồ hôi bà đổ xuống."

    Bà không nói gì thêm, chỉ ôm tôi vào lòng. Ngoài vườn, tiếng dế kêu ran ran như khúc nhạc đồng quê bất tận.

    "Con gái." Giọng bà chợt khẽ run, đôi mắt nâu đục nhìn tôi thăm dò: "Ở trường.. Có ai để ý đến con không?"

    Mùi rơm rạ từ sân phơi thoảng vào hòa với hương trà nóng. Tôi mỉm cười, hình ảnh Minh Quân hiện lên rõ mồn một, chàng trai khoa Luật cao nghệu luôn đứng chờ tôi sau giờ học, tay cầm hộp bánh ngọt màu xanh da trời. "Bà lo xa quá." Tôi nũng nịu cúi đầu xuống bờ vai gầy của bà. "Con nuôi bà suốt đời, chẳng cần lấy chồng."

    "Đồ ngốc nghếch!" Bà Lan búng nhẹ vào trán tôi, nếp nhăn quanh mắt xếp lại thành nụ cười. "Bà muốn thấy con hạnh phúc. Tình yêu như hạt mưa đầu mùa, gặp đúng thời điểm sẽ nảy mầm.."

    Tôi chợt nghẹn lòng nhớ lại lời bà dạy năm tôi mười bảy: "Tình cảm chân chính phải bền như cây cổ thụ, chứ không phải hoa phù dung sớm nở tối tàn."

    Chập choạng tối, khi xe khách đưa tôi về lại Hà Nội, những giọt mưa đầu tiên gõ lên kính xe như bản nhạc buồn. Thành phố chìm trong màn nước mờ ảo, đèn đường nhòe thành những vầng sáng vàng vọt. Chiếc Sirius đen của tôi chết máy giữa dòng nước ngập đến gần đầu gối tại ngã tư Láng Hạ. Nước lạnh buốt thấm qua lớp vải giày.

    "Em cần giúp không?"

    Giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng khiến tôi giật mình quay lại. Quân đứng đó dưới ô đen, chiếc áo khoác jean ướt sũng vai. Không chờ tôi trả lời, anh đã xắn ống quần lội xuống dòng nước đục ngầu. "Anh gọi thợ đến ngay." Anh nói trong tiếng mưa gào rít, tay đã đẩy chiếc xe lên vỉa hè. Những người đi đường dừng lại, cùng nhau khiêng Sirius lên thùng bán tải Ford Ranger của anh.

    Trong khoang xe ấm áp mùi nước hoa cam tươi, tiếng gạt nước đập nhịp đều đều. "Em định bơi đến chỗ chị Oanh à?" Quân cười khẽ, đưa cho tôi chiếc khăn giấy: "May mà gặp anh chứ không thành nàng tiên cá giữa phố."

    Chợt nhớ lời Minh Châu thường bông đùa: "Trai giàu mà chịu lội nước ngập vì mình thì nắm đuôi ngay đi chị!" Tôi bật cười, khẽ gật đầu khi anh đề nghị đưa đến cửa hàng. Trời mưa vẫn trút nước, con phố Tràng Tiền như dòng sông cuộn sóng dưới ánh đèn neon.

    "Tối nay trời lạnh nhỉ, em nhớ mặc thêm áo!" Quân lên tiếng khi xe dừng trước shop áo dài của chị Kim Oanh: "Mai có bộ phim Hàn hay ở rạp Mega.." Anh ngập ngừng nhìn đôi giày thể thao của tôi đẫm nước: "Hay em về nghỉ, để anh gọi điện xin chị Oanh giùm? Anh quen chị ấy mà!"

    Cơn mưa rào rạt trên kính xe. Tôi nhìn ánh đèn vàng trong cửa kính rồi quay sang anh, mái tóc ướt dính trán, áo sơ mi trắng loang vệt nước mưa: "Mấy giờ chiếu, anh?"

    Dưới mái hiên cửa hàng, tôi đứng nhìn chiếc bán tải khuất dần trong màn nước. Hơi mưa lạnh bám vào da, nhưng lòng ngập cái ấm khó tả. Bà Lan nói đúng, tình người như hạt mưa đầu mùa. Từ vòng tay bà chắt chiu từng lon sữa, đến bàn tay ông Hải năm xưa trao cho tôi tờ giấy khai sinh, giờ là người đàn ông trẻ không ngần ngại lội nước giữa trời mưa bão.

    Tôi mỉm cười với hình ảnh phản chiếu của mình trong tủ kính, cô gái hai mươi mốt tuổi với đôi mắt đã hết hoang mang. Có lẽ hạnh phúc không phải ngọn lửa rực rỡ, mà là ngọn đèn dầu bền bỉ như bà vẫn thắp mỗi tối.

    Và ngày mai, khi màn đêm buông xuống rạp chiếu phim, tôi sẽ để trái tim rộng mở như cánh đồng sau mưa, bởi tình yêu chân chính, tựa như tình mẫu tử không máu mủ bà dành cho tôi, bao giờ cũng bắt đầu từ những hy sinh thầm lặng.


    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Ngngoclan thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...