ĐÊM KHUYA NHỚ Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng Thể loại: Thơ thất ngôn tự do Đêm rồi, thật sự buồn lắm, lại ngồi gảy gảy vài con chữ. Quả thực không được hay cho lắm, nhưng thôi mọi người chẳng may lướt qua thì gắng đọc tạm vậy. Khi nào cảm xúc Phụng cao hơn chút sẽ cố gắng cho ra một tác phẩm dễ đi vào lòng các bạn đọc hơn... Bóng ai cô tịch trên nóc mái Lưỡi đao ôm ngực nhớ về ai? Đêm dài mất ngủ nào ai muốn? Nhớ ai? Ai nhớ? Tiếng thở dài... Ngọn đèn mờ tối thư phòng nhỏ Quân cơ, chính sự nặng trong lòng Ngước đôi mắt sáng về nơi đó Nơi xa, người ấy bình an không? Bao giờ mới cho ra được cái kết đây? Thật sự phiền lòng với những hình ảnh cô đơn thế này...
Đêm khuya vằng vặc ánh trăng thâu Khúc sáo đưa xa một dáng sầu Bóng hình ai in bên cửa sổ Ánh mắt lặng nhìn sâu thật sâu...
Đêm thâu bốn phía ánh sao nêm Bóng trăng chiếu rọi trước hiên thềm Tấu chương chưa kịp phê hết lượt Chỉ kịp ngước nhìn cảnh về đêm!
Đêm khuya gió thổi trăng mờ Vầng trăng như cũng ngẩn ngơ giữa trời Tựa rèm bức họa thảnh thơi Cô nương bé nhỏ rạng ngời vung đao Lưỡi đao trút giận ào ào Ai cho ngươi dám lẻn vào phủ ta?
Tĩnh mịch cảnh về đêm Rượu nồng cơn gió nhỏ Ánh trăng rọi trước thềm Hơi cay hòa trong gió Thiu thiu theo rừng trúc Ta trở về bên ai Nhìn người nâng tiêu khúc Ta đưa khúc cầm dài...
Trời tối đen lặng chìm trong tĩnh mịch Âm thầm chờ bao bão táp cuồng phong Hoa kiếm ảnh ánh lên màu ngọc bích Màu máu tươi làm biến đổi thành dòng.. Tiếng thở gấp trong đêm bao dồn dập Thoáng trở về trên mái các lầu son Khẽ nhìn qua màn che vừa hạ thấp Trái tim bao thấp thỏm đã chẳng còn...
Hạt mưa rơi Máu cũng đang rơi Một thân ảnh Một mình qua hẻm tối Ta mệt rồi... Chỉ muốn nhắm mắt ngủ say Nhưng... Người kia đang chờ Người kia vẫn đợi! Ta làm sao từ chối? Tiếng bước chân truy đuổi sát sau lưng... Ta có thể dừng? Hoặc ta sẽ buông xuôi? Nhưng nào có thể! Người vì ta lập công ơn thịnh thế Vì ta vẽ thiên hạ thái bình Nên ta cần trở lại Chờ đợi ánh bình minh... Gió tuyết mưa sa Xung quanh đâu cũng đều là tử lộ Tìm lối sinh cơ... Ta nhất định trở về Nhìn người ấy thảnh thơi Nhìn người nở nụ cười... Mĩ nhan thịnh thế!
Ừhm... tình cờ Phụng nghe một số bạn nói, thơ bát ngôn đọc cảm giác rất khó xuôi vần, ý là nó cứ ngang ngang! Thực ra Phụng muốn đính chính một chút. Thực ra thơ bát ngôn nếu tác giả đã viết đúng âm vần mà người đọc vẫn thấy... ngang ngang là vì mọi người chưa ngắt nhịp đúng ý. Thơ bát ngôn nhịp đọc câu thường là 3/3/2 hoặc 3/2/3 hoặc 3/5 cũng được, còn tùy ý câu nữa, chứ thường không theo nhịp 4/4 hoặc 2/2/2/2. Mình ví dụ một bài thơ thế này, nếu các bạn đọc theo nhịp 4/4 hoặc 2/2/2/2 thì nó không thành thơ nữa, cảm giác nó còn ngang hơn cả văn xuôi. Nếu ngày mai chẳng thấy nắng mai lên, Xin giữ lại môi cười chưa kịp quên. Gió cuối nẻo ru tàn câu hẹn ước, Mây đầu đông phủ kín lối không tên. Một ánh mắt còn vương tàn bóng cũ, Dù ngàn năm chẳng chạm được người bên. Dẫu biết mộng tan trong từng hơi thở, Vẫn nguyện cầu... ta đến được gần thêm... Nếu ngày mai duyên ta rớt Vong Xuyên, Nguyện đứng đợi bên bờ chẳng gọi tên. Bỉ Ngạn đỏ, hoa không hương lặng lẽ, Nại Hà in bóng chẳng dội qua thuyền. Canh đã lạnh, chưa từng buông ký ức, Cầu dù nghiêng, lệ vẫn ướt vai mềm. Nếu kiếp sau người chẳng còn nhớ nữa, Xin một lần... ta được nhớ thay em! Bài này mình tự sáng tác đó, dù không hay lắm nhưng khi nhờ con nhỏ đọc mới phát hiện... sự bất thường đến đáng sợ! Vậy đó, mình cũng không hiểu đâu, hì hì...
Sắp được đoàn viên rồi... Không biết trước lúc để các nhân vật đoàn viên mình có nên khiến cho thái tử chút cảm giác tương tư "mơ màng" không nhỉ? Đêm Khuya Nhớ Người Trăng lặng hơi sương, gió cũng ngừng, Rượu sầu nâng chén chẳng muốn ngưng. Tâm chưa kịp gửi hồn theo mộng, Người mãi xa xăm bóng vô chừng... Từ độ ly thân rời cố quốc, Phương xa có nhớ bến cấm cung? Khí phách thường ngày như thua cuộc Ngự thềm im lặng ngóng tương phùng...