Ngôn Tình Vũ Điệu Của Sói - X - Sao Mai

Discussion in 'Hoàn Thành' started by XSaoMai, Jun 1, 2025.

  1. XSaoMai

    Messages:
    40
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trời ơi, cháy nhà rồi!

    Nửa đêm, Roa bừng tỉnh khi nghe tiếng nàng la lên thất thanh. Trước mắt anh, căn nhà đang bùng cháy lên dữ dội. Hơi nóng táp vào mặt Roa. Và như một bóng ma nàng lao nhanh ra ngoài.

    Roa không kịp nghĩ ngợi gì vội chạy nhanh ra ngoài. Một tấm liếp cháy rừng rực lửa đổ ập xuống trước mặt anh. Roa quơ vội lấy hai cái thùng gỗ rồi chạy ào ra suối, hai tay xách hai thùng nước to và dội ào vào đám lửa.

    Đám cháy bùng lên dữ dội. Lửa nhanh chóng bén vào khu chứa cỏ bên cạnh. Lửa cháy lan ra những đám cỏ khô và cả kho chứa cỏ. Những đám cỏ chưa kịp khô cũng bốc cháy rừng rực. Trên những xà nhà, ngọn lửa bỗng chốc vụt vươn cao, cao lên mãi và bốc cháy dữ dội. Đàn bò rống lên điên dại, vang động cả cánh rừng.

    Đám cháy từ căn nhà chẳng mấy chốc lan nhanh ra khu chuồng trại, càng lúc càng dữ dội. Cả khu chuồng trại bốc cháy ngùn ngụt như cơn bão lửa. Đám lửa như đốt cháy cả bầu trời đêm bao la.

    Roa lao ra khu chuồng trại. Cánh cửa chuồng đã bị đám lửa bao vây. Những đám lửa đã chắn ngang cổng chuồng. Lửa bám vào những thân cột gỗ, liếm vào những rặng keo đang phần phật trong gió. Chỉ còn một khoảng trống phía sau chuồng là lửa chưa chạm tới. Lũ bò đang rống lên và đứng túm tụm lại đó. Roa vòng qua phía sau chuồng, dùng búa gõ mạnh vào những thanh gỗ, bật tung những cây đinh thép đóng chặt vào những thân gỗ và cột, kéo cho đến khi những thanh gỗ bật tung ra ngoài và làm anh ngã nhào ra đất. Anh lồm cồm bò dậy, ngay lập tức lũ bò trong chuồng lao ra ngoài. Nó khiến anh lại ngã dúi dụi và đầu va vào những thân gỗ chắn ngang chuồng.

    Nàng đứng sững trước nhà mặc cho Roa nỗ lực dập tắt lửa. Hơi nóng táp vào mặt nàng bỏng rát. Mặt nàng đỏ bừng lên và cả người nàng đầm đìa mồ hôi. Trong mắt nàng, trong thoáng chốc, những ngọn lửa ánh lên màu đỏ rực rỡ, đẹp một cách mãnh liệt và hung tàn. Những ngọn lửa mang vẻ đẹp của sự hoang tàn, chết chóc và chia ly. Hai tay buông thõng, nàng đứng bất động và mắt nàng mải miết nhìn những đám lửa hung hãn đang bùng lên dữ dội trên những thân cột và mái nhà. Tro và tia lửa bắn tóe lên. Lửa bắn lên cao như muốn vươn tới tận mây xanh, liếm vào những cành cây dầu bay phần phật trong gió. Bất ngờ, một góc căn nhà đổ sập kéo theo một tiếng động lớn và một ngọn lửa phụt lên trời như một chùm pháo hoa rực rỡ bắn vào bầu trời đêm bao la trong đêm giao thừa. Những thân cột, dầm và xà ngang trong phút chốc trở thành những con quái vật lửa với cái miệng đỏ rực và nghi ngút khói nằm ngổn ngang trên mặt đất.

    Những cột khói to như những thân cây dầu cao lớn đen ngòm cuồn cuộn bay lên bầu trời đêm khiến cho bầu không khí ngột ngạt và đặc quánh. Tiếng lách tách của những tấm liếp khô cháy kêu lên nhỏ bé, vô vọng trong cơn cuồng nộ giận dữ của cơn bão lửa. Nàng gần như ngộp thở và bắt đầu ho sặc sụa. Lửa theo đám cỏ khô cũng bắt cháy nhanh và lao về phía nàng như thể muốn nuốt chửng và cuốn trôi cả người nàng đi. Cả người nàng đỏ rực. Một tiếng động lớn. Cả căn nhà đổ sập xuống hoàn toàn.

    Như vừa thoát khỏi cơn mê. Nàng lùi lại và bừng tỉnh. Mắt nàng đỏ rực lửa. Nàng hoang mang cực độ.

    - Roa, chạy đi!

    Nàng hét lớn. Roa vẫn điên cuồng chạy đi chạy lại vục những thùng nước to dội vào đám cháy.

    - Vô ích thôi Roa, chạy đi!

    Tiếng nước lạnh chạm phải lửa, tro nóng và than hồng sôi lên ầm ĩ. Roa bất lực nhìn nàng rồi lại nhìn đàn bò đang lao xuống đồi.

    - Chạy đi Roa, vô ích thôi!

    Mặc cho nàng gào thét, Roa hì hục chạy xuống suối xách những thùng nước to dội vào đám cháy.

    - Roa, không kịp nữa rồi! Chạy đi Roa!

    Roa phân vân hết nhìn nàng lại nhìn khu chuồng trại.

    - Roa, mặc kệ nó đi! Chạy đi Roa!

    Nàng gào lên trong một trạng thái bấn loạn cực độ. Nhưng Roa vẫn mải miết liên tục lao xuống suối vục từng thùng nước to dội vào đám cháy. Lửa lúc này đã bốc cháy dữ dội trên trần và xà nhà khu chuồng trại rồi nó bắt cháy nhanh những cành khô trụi lá và cả những cây còn xanh mơn mởn. Nó bắt đầu lan nhanh ra những đám cỏ khô bên bờ vực con suối rồi bắt đầu lan ra những bụi cây rẻ quạt và chạy dài đến xuống chân đồi. Trong cơn bão lửa, những rừng cây ô man tối đậm loang lổ cũng bắt đầu bén lửa. Lửa bắt đầu loang rộng mãi ra.

    Rồi bất thần nàng vụt chạy. Nàng cuồng chân chạy. Nàng chạy cật lực xuống đồi với một mãnh lực ghê gớm. Dưới ánh trăng, bóng nàng chập choạng như bóng ma trơi. Nàng chạy như điên dại.

    Roa quẳng thùng nước vào đám cháy, bỏ mặc nó và đuổi theo. Nàng lảo đảo tránh những tảng đá. Roa không hiểu điều gì đã khiến nàng chạy một cách điên cuồng như vậy. Nàng lao nhanh về phía trước.

    Roa chạy theo hết sức cật lực và anh cố sức gọi to nhưng nàng dường như không nghe thấy. Đám cây gai bên đường quất vào mặt anh bỏng rát. Trong phút chốc, bóng nàng biến mất trong những rặng cây keo tối. Cả khu rừng bốc cháy dữ dội. Những nơi tối tăm nhất cũng rừng rực lửa. Nhưng phía bên kia dãy đồi, sau những rặng cây ô man, nơi bóng tối phủ đầy, nơi dường như không có một ánh sáng nào lọt tới. Và bóng nàng mất hút trong vùng tối đen đó.

    Nàng đã chạy sang ngọn đồi bên cạnh. Nàng đứng yên lặng hồi lâu. Nàng ngoái nhìn phía sau, một cách bình thản, nơi ánh trăng đang tỏa ánh sáng dịu dàng xuống khắp vùng thung lũng. Nàng như thấy vùng lưng đồi chạy vùn vụt phía sau và như đang trôi trên dòng sông trăng bất tận. Và đám lửa như bị nuốt chửng trong vùng ánh sáng mênh mông đó. Ngôi nhà đang cháy, khu chuồng trại, cây soan sau nhà, tất cả như trôi tuột về phía sau.

    Nàng ngửa mặt lên trời. Ánh trăng mùa đông lạnh lẽo tan đi trong mùa đông băng giá. Nàng ôm mặt và khóc.
     
    Last edited: Jul 5, 2025
  2. XSaoMai

    Messages:
    40
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Roa trở về nhà khi trời gần sáng với đôi chân sưng vù và bầm tím. Căn nhà và khu chuồng trại giờ trở thành một đống tro tàn, tan hoang những tro và khói bụi, trong khi những cây cột, dầm và xà ngang vẫn còn âm ỉ cháy.

    Nơi góc nhà đổ sụp, chiếc giường gỗ vẫn còn đang âm ỉ cháy. Roa chợt bàng hoàng nhận ra chiếc va li của nàng cũng đang nghi ngút khói. Anh lao đến, mặc cho lớp bụi tro nóng bỏng và lôi nó ra ngoài.

    Chiếc va li cháy dở, bục ra, lòi hết cả những mảnh đầm dạ hội nham nhở. Roa kéo ra một chiếc đầm đã cháy xém. Một cái đầm màu đỏ rượu đã cháy gần hết. Một vài chiếc ảnh rơi ra.

    Roa bàng hoàng nhận ra đó là những tấm ảnh của nàng. Khi thì nàng lộng lẫy trong một bữa tiệc sa hoa, khi thì sang trọng giữa những bữa tiệc đêm hoành tráng, khi thì nàng cười duyên dáng bên một chiếc xe hơi mui trần, khi thì rạng rỡ trong những bộ cánh nóng bỏng bên bờ biển xanh ngắt bên cạnh một người đàn ông ngoại quốc.

    Bên cạnh suối, lửa tràn xuống tận mép vực, cháy khô những đám cỏ bên bờ vực. Roa ôm chặt gốc cây ngô đồng, gục đầu vào đó và ôm mặt khóc hu hu như một đứa trẻ.

    Nhìn thấy hình ảnh nàng thân mật bên chồng, đó từng là một gia đình hạnh phúc khiến Roa đau đớn như ai đó đâm vào vết thương sâu.

    Sau ngày khu trại bị cháy, người ta thấy anh chàng Roa càng trở nên ngớ ngẩn. Ai hỏi gì anh cũng ngơ ngác, im thin thít và như người mất hồn. Cả người anh lúc nào cũng nhem nhuốc và bẩn thỉu, trông như một người rừng. Đôi khi bọn trẻ con thấy anh bẩn thỉu và dơ dáy, quấn quanh người bởi mớ giẻ rách cáu bẩn, đầu tóc lâu ngày không cắt tỉa trông như một tổ quạ và bọn chúng hét lên:

    - Thằng khùng! Thằng khùng tụi bây ơi! Chạy mau!

    Mùa đông năm sau, khi Roa đang thả bò trên một ngọn đồi ngay gần khu trại thì thấy có một người đàn ông từ dưới chân đồi đi lên. Ông ta mặc một cái áo khoác màu rêu cũ, đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai bạc màu. Trước đây, Roa vẫn thường thấy ông ta mang rìu và dây thừng lên núi tìm củi. Ông ta đang đi về phía anh.

    Ông ta dừng lại trước mặt Roa, tay đung đưa sợi dây thừng trên tay. Sau khi nhìn Roa dò xét từ đầu đến chân, ông ta mới bảo có người vừa từ Sài Gòn trở về và ông ấy bảo đã từng trông thấy cô gái đã từng ở đây với anh trên một con phố ở Sài Gòn. Cô ta đang đứng đường. Cô ta trở lại nghề cũ. Người đó còn bảo rằng cô ta đang có thai và cái bụng to tướng có lẽ đã sắp đến ngày sinh.

    Ông ta không nói gì thêm, chỉ ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía Roa và đi thẳng.

    Bẵng đi một thời gian, người ta lại thấy Roa lùa đàn bò xuống núi. Một hôm, khi Roa đang tha thẩn trên đồi với đàn bò thì người đàn ông đó lại xuất hiện. Lần này, ông ta đến thẳng chỗ Roa và nói ngay:

    - Tôi nghe kể, cô ấy trước kia thường ở ngay công viên sát bờ kênh và căng tấm lều ngay ở đấy, cô ấy ngủ và đón khách ngay chỗ ấy. Mặc dù người dân ở đấy xua đuổi nhưng cô ta vẫn bám lì ở đó ngay cả khi cái bụng to tướng. Rồi cuối mùa thu năm ngoái, khi mọi người đang ngủ thì nghe có người kêu cứu thảm thiết từ bờ kênh. Khi mọi người ùa ra ngoài xem thì biết rằng cô ấy sắp sinh con. Cô ta bảo cô ta không có tiền vào bệnh viện và cầu xin mọi người giúp đỡ.

    Roa chợt rùng mình, anh thấy người mình lạnh toát, hai bên thái dương anh co giật, gương mặt anh méo mó, anh thấy đầu óc mình hoa cả lên, anh lấy tay ôm chặt đầu. Nhưng người đàn ông kia vẫn kể không dứt câu chuyện của mình. Cuối cùng Roa chỉ loáng thoáng nghe ông ta nói: "Cô ấy chết rồi!".

    Roa chết điếng. Đầu óc quay cuồng, anh thấy chóng mặt và tai mình ù đi. Roa nghe như một thanh âm sụp đổ tựa như một bức tường thành khổng lổ đồ ập xuống một vực sâu thăm thẳm và tạo ra một khoảng không trống rỗng vô tận ngay bên trong khoang ngực anh.

    Roa loạng choạng bước đi, trên đầu, trước mặt, xung quanh anh, những bóng cây dầu cổ thụ cao lớn đổ dài trên mặt đất, hàng ngàn cánh hoa dầu dồn dập xoay tít trên không trung cuốn theo những cơn gió trước khi lao mình xuống đất. Roa thấy lạnh toát cả người dù trời đang bắt đầu vào hạ.

    Trước mặt Roa bỗng nhiên hiện lên rõ mồn một hình ảnh một người phụ nữ đang nằm vật vã bên bờ kênh, hai tay ôm chặt lấy bụng, kêu gào thảm thiết ngay bên cạnh bờ kênh đen và hôi hám.

    Người phụ nữ nằm vật vã trên thảm cỏ, giữa một vũng máu đỏ thẫm. Hai tay cô cào cấu vào lớp đất cát trộn đầy máu và nhổ tung những bụi cỏ. Hai hàm răng nghiến chặt, cả người cô rướn lên khiến cả người cô như muốn vặn xoắn lại, cả tấm thân cô cong vòng lên và cô dùng hết sức lực để đẩy cái thai ra ngoài. Cả người cô loang lỗ những máu và máu. Đôi chân trần của cô đạp vào những lớp vũng máu nhầy nhụa và bốc mùi tanh tưởi.

    Đám đông bu lại xung quanh người đàn bà. Cô ta nằm dài dưới đất, cổ rướn lên nổi hết cả gân xanh gân đỏ, thở hắt ra từng hơi thở ngắn và yếu ớt.

    Đám đông kéo đến càng lúc càng đông. Mùi mồ hôi của đám đông xen lẫn mùi tanh tưởi của máu thêm vào cái oi nồng của thời tiết mùa hạ và sự náo loạn của đám đông càng làm cho không gian thêm ngột ngạt và oi bức thêm.

    Người phụ nữ vẫn nằm đó, mồ hôi xen lẫn với máu dầm dề ướt cả chiếc áo trắng mỏng làm lồ lộ bộ ngực căng sữa của người đàn bà sắp sanh.

    Một người đàn bà trong đám đông cúi xuống đưa tay định nắm lấy tay người phụ nữ nhưng lập tức vài cánh tay vươn ra nắm lấy và kéo cánh tay người đàn bà ấy lại.

    - Không được, không được, tránh xa cô ấy ra, cô ấy bị sida..

    Lập tức, người đàn bà bị đẩy sang một bên, đám đông lập tức lùi ra, chừa một khoảng không bao bọc lấy người phụ nữ nằm dưới đất. Người phụ nữ nằm giữa đám đông, đơn độc cố chống chọi với cơn đau, một cách vất vả, cố sức đẩy cái thai ra ngoài. Cái váy kéo lên tận bụng, hai bắp chân trắng xanh loang lỗ máu và đất cát. Cô oằn oại giữa vũng máu, giữa lớp sống áo nhàu nát và cáu bẩn. Cô một tay ôm lấy bụng, một tay giơ lên trời như cầu xin và rên lên yếu ớt:

    - Tôi không chịu nổi nữa rồi, cứu tôi với!

    Máu càng lúc càng tuôn ra, chảy thành từng dòng, ướt đẫm cả tấm thân người phụ nữ.

    - Cô ta bị băng huyết!

    Giọng ai đó thảng thốt thốt lên.

    Một người, hai người.. rồi sau đó đám đông như bừng tỉnh, người này truyền người kia, họ kêu lên:

    - Cấp cứu.. cấp cứu.. gọi cấp cứu tới!

    Người phụ nữ nằm dưới đất thở hắt ra từng hơi thở ngắn và yếu ớt, từng lời nói ngắt quãng tuyệt vọng:

    - Tôi.. chết, tôi.. chết.. mất!

    - Xe cấp cứu đâu? Xe cấp cứu đâu? Cô ta chết mất! Cô ta không cầm cự nổi nữa đâu? Sao giờ chẳng thấy chiếc xe nào cả?

    Tiếng ồn ào càng lúc càng náo nhiệt hơn, người phụ nữ vẫn nằm đó, thở một cách mệt nhọc và yếu ớt. Người ta chạy đi chạy lại, kêu gào, hốt hoảng. Và cô từ từ lịm người đi.

    - Cô ta đang đi!

    Một người nói khẽ.

    Đám trẻ con lang thang theo chân người lớn xen vào đám đông, bọn chúng ngạc nhiên, sợ hãi và thích thú trước cảnh tượng rùng rợn diễn ra trước mắt. Người ta đuổi bọn trẻ con đi nhưng chốc chốc bọn chúng lại sà vào và chen chân nhau để xem người đàn bà đang hấp hối.

    - Đi chỗ khác, đi chỗ khác, đây không phải là chỗ để bọn bây xem!

    - Bọn bây thấy gì chưa, cứ xem gương cô ấy mà sống rồi cũng có ngày ra thế này đấy? Cứ sống tử tế thì xem có như thế này không?

    Bọn họ la mắng lũ trẻ rồi lùa bọn chúng đi. Bọn trẻ đường phố bị đuổi đầu này lại chạy nháo nhào đến đầu kia. Bọn chúng kêu gào, trêu chọc, nghịch ngợm, chỉ trỏ và đùa cợt trước một người đàn bà trần trụi sắp chết.

    Giờ đây bên cạnh người phụ nữ sắp chết kia chỉ còn vang vọng tiếng những người đàn bà la hét, những lời nói thì thầm, những lời nói khinh bỉ, những bộ mặt thương hại, hả hê hay đau đớn, những cái nhìn tò mò đầy nghi kỵ phủ lên, bủa vây người phụ nữ nằm đau đớn dưới chân họ.

    Dưới ánh đèn vàng yếu ớt trên thảm cỏ công viên, người đàn bà nằm ngửa mặt lên trời, gương mặt trắng bệch, thở hắt ra những làn hơi yếu ớt dần và tắt lịm. Nàng nằm bất động.

    - Không kịp nữa rồi!

    Tiếng ai đó kêu lên tuyệt vọng cùng với tiếng còi xe cứu thương kêu lên inh ỏi từ bên đầu bên kia con đường vọng tới. Đám đông tản ra, những chiếc áo trắng cúi xuống bên người phụ nữ nằm bất động.

    Dưới ánh đèn vàng vọt của cây đèn đường, hàng vạn con thiêu thân múa may quay cuồng và lao vào ánh đèn, sau đó rơi phủ xuống cơ thể trần trụi của người phụ nữ sau khi nhảy một vũ điệu điên cuồng cuối cùng trong cuộc đời của nó.

    - Cô ấy chết rồi!

    Ai đó nói khẽ. Mọi tiếng nói im bặt. Những người áo trắng lặng lẽ lấy tấm vải trắng phủ lên thi thể người phụ nữ và mang đi.
     
    Last edited: Jul 4, 2025
  3. XSaoMai

    Messages:
    40
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Roa đã có những triệu chứng tâm thần. Người ta có khi thấy anh lang thang một mình trên đồi, có khi lại thấy anh ta lăm lăm con dao trong tay, chạy vùn vụt xuống đồi, miệng hét đòi chém đòi giết kẻ nào đã đốt nhà anh. Người ta hoảng sợ không một ai dám một mình lên đồi. Cuối cùng cũng có người báo ông chủ Cả biết và ông ta nói rằng sẽ tống cổ anh đi sau khi tìm được người mới.

    Roa thì lúc nào cũng nhìn thấy nàng trước mặt. Anh cười, anh nói, anh khóc lóc như thể nàng đang ngồi cười đùa, khóc lóc và nói chuyện trước mặt anh. Anh lúc thì thấy nàng lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội sang trọng trong những bữa tiệc sa hoa hoành tráng, lúc anh lại thấy nàng cô đơn và lạnh lẽo bên bờ kênh hôi hám, khi thì một mình lang thang trên những con đường dài hun hút tối tăm, khi thì một mình thơ thẩn trên các ngọn đồi, rồi anh lại thấy nàng đau đớn và oằn oại trên những vũng máu bẩn thỉu..

    - Tôi vẫn tưởng mình sẽ phát điên..

    Nàng vừa nói vừa ngửa lòng bàn tay, xếp hờ những ngón tay còn lại và đưa ngón tay trỏ hơi buông lơi, nhẹ nhàng gõ lên tảng đá nơi nàng ngồi như cách một nhạc công chơi đùa trên những phím đàn. Khi những âm điệu cuối cùng vang lên một cách vội vã và dứt khoát, nàng vội vã đứng lên và ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa cười vừa nói một cách liếng thoắng:

    - Cũng có vài kẻ điên lên vì tôi nhưng tôi vẫn không bỏ được thói quen như vậy khi ngồi một mình. Tôi cứ tưởng mình như một nhạc công và như thế mọi người bảo tôi rằng tôi đã điên và họ sẽ tức điên lên vì tôi. Nhưng tôi thấy mình chẳng điên chút nào mà nếu như thế thật thì có lẽ còn hay hơn.

    Nàng cúi người xuống, cả nửa người nàng như đổ xuống. Roa nghe cả hơi ấm từ cơ thể nàng, cái mềm mại đến tuyệt vời từ cơ thể nàng và cả mùi nước hoa mà Roa không hiểu chính xác nó lan tỏa từ đâu trên khắp cơ thể nàng. Roa tưởng như đôi bàn tay của mình còn chạm vào da thịt mềm mại của nàng.

    Bất chợt, Roa thấy nàng sờ vào má mình và âu yếm. Roa thấy nàng có một cử chỉ thật đặc biệt dịu dàng. Nàng chăm chú ngước mắt nhìn những vết sẹo trên mặt Roa rồi ngửng đầu nhìn lên bầu trời. Ráng chiều đã nhuộm đỏ cả bầu trời sau lưng nàng. Roa nghe cả những vết sẹo trên gương mặt mình co giật.

    - Đó gần như là một nhu cầu, giống như là tình yêu vậy.

    Roa nghe rõ mồn một những lời nàng nói. Không hiểu sao nàng lại có một sự so sánh kỳ quặc như vậy. Roa không hiểu hết những lời nàng nói. Dù vậy, nàng vẫn nói lên điều đó với một vẻ mặt nghiêm túc và chân thành. Nàng không bỡn cợt chút nào.

    - Anh không việc gì phải xấu hổ với điều đó.

    Nàng nhìn Roa một cách chân thành. Rồi nàng cười. Tiếng nàng cười đột nhiên lanh lảnh, âm vang giữa núi đồi. Nàng nghểnh cổ lên trời và nàng cười sằng sặc:

    - Cuộc đời chỉ có thể vui đến thế là cùng!

    Tiếng nàng cười lạnh lẽo và khô khốc ngay sau lưng. Roa nghe lạnh toát cả sống lưng. Anh giật mình quay lại. Không phải, nước từ tảng đá đang rơi xuống chỗ anh ngồi và ướt cả cái áo của anh.

    Ráng chiều đã nhuộm đỏ cả một quãng rừng. Đám cỏ tây bị héo rũ ra. Lũ bươm bướm kéo ra bờ suối khô cạn hút đến kiệt sức trong bộ dạng tàn úa của cánh rừng trong buổi chiều tà.

    Mùa khô.

    Bẵng đi một thời gian, người ta lại thấy Roa dẫn đàn bò ra tận cánh rừng phía tây bên kia dãy núi. Nơi đó gần khu trại. Roa lùa chúng đến khu trại và ngồi nhìn những phạm nhân vẫn đang miệt mài chăm bón những luống rau cải.

    Phía chân trời, hoàng hôn rực rỡ bắt đầu tắt lịm sau chân núi. Roa nằm dưới một gốc cây cho đến tối mịt. Anh vừa thiếp đi một lát thì nghe tiếng gõ cửa:

    - Tôi đây, mở cửa cho tôi vào đi Roa! Mưa to quá, tôi không còn chỗ nào để trú chân cả!

    Roa choàng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Một khoảng không vô tận đang vây chặt lấy anh. Bầu trời tối đen như mực.

    Roa nằm dài dưới tán cây xoài. Buổi tối, gió từ những dãy đồi bên cạnh thổi tràn lên những rừng cây đen tối và len vào đến tận những hốc núi sâu thẳm nhất. Không có một con thú nào đi ngang qua đây, những bóng chim đi ăn đêm thỉnh thoảng bay vút qua bầu trời đầy sao và kêu lên những tiếng kêu đi tìm đồng loại.

    - Thằng Roa đâu, thằng Roa đâu? Sao hôm nay nó chăn bò sớm thế, để lũ bò xuống tận chân núi ăn ngô của bà Ri cho bả chửi vống cả lên kia kìa?

    Ông quản lý khu trại tay cầm cây roi nhìn ra ngoài.

    Và để minh họa cho lời nói đó là tiếng một mụ đàn bà chửi thốc từ dưới ngọn đồi lên:

    - Thằng Roa đâu? Thằng Roa đâu rồi? Sao hôm nay mày lại để lũ bò ăn sạch đám ngô của tao vậy hả? Mày đui hay là chết dẫm chết dí ở đâu rồi mà trông lũ bò để cho nó phá nát đám ngô của tao vậy hả? Tao nói lần này là lần cuối rồi đó! Tao xuống nói ông chủ Cả cho ổng đuổi cổ mày đi cho mày chừa cái thói lười biếng này! Thằng Roa đâu, thằng Roa đâu rồi?

    Người đàn bà hộc tốc chạy từ dưới đồi lên, như một cơn bão cuốn, hét toáng lên như một cơn gió lốc cuốn thốc từ dưới chân đồi lên.

    Đột ngột, bà ta dừng lại bên gốc cây, mắt bà trợn ngược lên. Người bà run lên khi thấy Roa nằm ngay đơ dưới gốc cây. Không kìm được cơn bực tức đang bùng lên, bà ta lấy chân đá mạnh vào người Roa.

    - Trời đất ơi, mới sáng sớm mà mày đã ngủ rồi hả, thằng điên kia. Tao để cho mày ngủ này! Để cho mày ngủ này!

    Để phụ họa cho mỗi lời nói, sau mỗi chữ "này", bà ta lại dùng chân đá mạnh vào người Roa. Nhưng Roa vẫn nằm im không động đậy. Bà ta lấy chân hất mạnh vào người Roa và lật người Roa lại. Bỗng gương mặt bà trắng bệch, gương mặt Roa đã tím tái từ bao giờ.

    - Chú quản giáo ơi, trời đất ơi, chú ra xem đây này, thằng Roa nó chết rồi!

    Ông quản giáo nghe tiếng bà la lên thất thanh liền hối hả chạy tới. Người đàn bà đang đứng dưới gốc xoài, tay chân run lẩy bẩy. Bà ta chỉ tay vào xác chết, miệng ấp a ấp úng, lắp bắp không nói nên lời:

    - Nó.. nó.. nó.. chết rồi!

    Bà ta run rẩy chỉ vào cái xác đang nằm cứng đờ. Hai hàm răng cắn chặt vào cái lưỡi xám ngoét.

    Ông quản giáo lật người Roa lại. Trong tay anh nắm chặt một mảnh áo rách đã bị cháy gần hết còn lộ ra một màu đỏ rượu. Bất giác, một cơn gió thổi thốc lên làm tấm áo bay phần phật. Ông quản giáo lùi lại giật mình kinh hãi. Sau khi biết chắc rằng Roa đã chết, ông ta tái mặt bảo:

    - Xuống núi báo cho ông chủ Cả biết.

    Đoạn ông ta lấy tấm áo khoác phủ lên mặt người chết và bỏ đi.
     
    Last edited: Jul 6, 2025
  4. XSaoMai

    Messages:
    40
    Chương cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình, đặc biệt bạn Tiên Phan đã hỗ trợ mình và hai bạn Chì đen và MTrang1102 đã kiên nhẫn like cho mình đến giờ phút này. Cám ơn và yêu các bạn thật nhiều!
     
    Last edited: Jul 6, 2025
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...