Tương môn thứ nữ Tác giả: Phức Mai Thể loại: Xuyên không, cổ đại hư cấu, trọng sinh, trắc trở chồng chất, sóng gió liên miên Tình trạng bản gốc: Hoàn thành 22 chương Tình trạng edit: Đang tiến hành Editor: Phan Kim Tiên Nguồn: Tiểu thuyết lãng mạn (YQXS) Giới thiệu Không ngờ làm thứ nữ nhà tướng quân mà cuộc sống còn chẳng bằng con bé hầu hạ lặt vặt. Vừa mới xuyên không sang đây là cô đã chỉ muốn trốn rồi! Thế là, cô thật sự đã mang theo của cải của chính người cũ, giả vờ bệnh tật để thoát khỏi cái lồng giam tù túng đó, trốn đi sống tự cung tự cấp. Ngờ đâu, Trang chủ Thiên Nhạc Sơn Trang quyền lực ngút trời lại tìm đến tận cửa, đòi cô trả lại ngọc bội gia truyền của nhà hắn. Nhưng hắn lại bị cuốn hút bởi mấy loại cây trái độc lạ do cô trồng. Hắn nói rất quý trọng tài năng của cô và muốn hợp tác làm ăn. Được chỗ dựa vững chắc tự tìm đến thế này, cô đương nhiên vui vẻ chấp nhận rồi! Chỉ là, hắn đối xử với cô tốt quá mức. Một khu vườn đáng giá cả vạn lạng vàng mà hắn cứ thế tặng phắt cho cô. Lại còn bao bọc, che chở cô kỹ lưỡng đến mức không chê vào đâu được, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, kiếm được bao nhiêu tiền cũng được. Hơn nữa, một người vốn nổi tiếng kiêu ngạo, lạnh lùng, nói một là một không có hai lời như hắn, vậy mà lại chỉ nuông chiều, bao dung cô, thậm chí còn thay đổi cả kế hoạch vì cô. Thế nhưng cô chẳng dám dễ dàng rung động, chỉ sợ tất cả những gì hắn làm đều chỉ vì lợi ích. Vậy mà suốt năm năm trời hắn vẫn chung thủy như cũ, thậm chí còn bị cái sự giả vờ không biết của cô làm tổn thương. Mãi cho đến khi hắn buồn bã quay lưng bỏ đi ngay trước mắt, cô mới chợt hiểu ra hắn đã phải chờ đợi khổ sở đến nhường nào. Từ đó, cô không còn giấu giếm nữa, cầm chiếc túi thêu tay để đáp lại tấm lòng của hắn. Vốn tưởng từ đây sẽ được sống hạnh phúc, ngay trước đêm hai người đính ước, lại bất ngờ có tin đồn thái tử muốn cưới cô làm phi... Mục lục Bấm để xem Chương 1: Thân phận mới, số phận cũ Chương 2: Bí mật của ngọc bội Chương 3: Thiên Nhạc sơn trang
Chương 1: Thân phận mới, số phận cũ Bấm để xem Bạch Mộc Thần đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân hoang tàn xơ xác bên ngoài. Khắp nơi chỉ toàn một mảnh tiêu điều. Luồng khí lạnh luồn vào mũi, xộc lên cổ họng, khiến cô khẽ ho khan một tiếng nghe thật nặng nề. "Tiểu thư!" Nha hoàn Thanh Thanh vừa mới bước vào phòng, nghe thấy tiếng ho, liền nhìn theo. Thấy tiểu thư nhà mình lại đang đứng bên cửa sổ, mà cửa sổ còn mở toang, cô giật mình đặt ngay hộp đồ ăn trên bàn xuống, vội vàng cầm lấy chiếc áo choàng cũ đã chẳng còn chút bóng bẩy nào khoác lên cho tiểu thư. "Tiểu thư ơi, tuy bây giờ mới đầu đông, hôm nay trời có nắng nhưng vẫn lạnh lắm ạ. Bệnh của người vẫn chưa khỏi hẳn, thế này lại cảm lạnh mất thôi!" Thanh Thanh giúp tiểu thư buộc chặt áo choàng, rồi dìu cô rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống bên bàn. "Tiểu thư này, sáng nay bà Lưu ở nhà bếp lén cho một quả trứng đó ạ. Tiểu thư mau ăn đi thôi." Bạch Mộc Thần nhìn Thanh Thanh như thể moi được báu vật từ trong tay áo ra một quả trứng luộc. Mũi cô hơi cay cay, rồi lại nhìn phần ăn sáng trên bàn, một bát cháo loãng lèo tèo vài hạt gạo và một đĩa dưa muối nhỏ. Đây là thực đơn cố định của cô mấy ngày nay: bữa trưa đôi khi là nửa bát cơm trắng hoặc vẫn là cháo loãng như buổi sáng, thêm hai món rau; bữa tối thì hoặc là tiếp nối món ăn của bữa trưa, hoặc là chẳng có gì để ăn. Thỉnh thoảng, bà Lưu ở nhà bếp sẽ lén lút đưa cho một quả trứng hoặc giấu một miếng thịt dưới đáy bát cơm như hôm nay, nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều. Cô lặng lẽ cầm bát đũa lên, từ từ ăn. Mấy ngày nay cô vẫn thường tự hỏi, rốt cuộc mọi chuyện đã xảy ra như thế nào? Dù cốt truyện xuyên không không còn xa lạ gì nữa, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ từ "xuyên không" lại từ một danh từ phân loại trong tiểu thuyết mà trở thành một động từ trong thực tế. Cô còn có thể quay về không? Hay là phải chấp nhận số phận mà sống ở thời đại lạc hậu này? Mặc dù ở thời hiện đại cô chỉ là một cô nhi, không có người thân nào để bận lòng, mỗi ngày ngoài đi làm ra thì chỉ quanh quẩn trên mạng, chơi game, đọc tiểu thuyết. Nhưng mấy năm trôi qua, cô cũng đã có căn nhà nhỏ của riêng mình, có chiếc xe riêng, cuộc sống trôi qua rất ung dung, mãn nguyện. Cô chưa bao giờ ảo tưởng về chuyện xuyên không, nào ngờ vừa tỉnh dậy đã đổi không gian, thay đổi dung mạo. Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, cô không khỏi đau đầu. Tất nhiên, cũng có thể là do vết thương vẫn chưa lành hẳn. Nguyên chủ họ Ân là thứ nữ duy nhất còn sống trong phủ Hộ Quốc Tướng Quân. Đáng tiếc, cô bé là một thứ nữ có mẹ ruột mất sớm, đích mẫu độc ác, cha ruột không thương, ông bà không yêu, anh chị em không thân thiết, và luôn bị bắt nạt, hãm hại. Cô bé bị tách biệt, sống trong một tiểu viện nhỏ tồi tàn, hẻo lánh nhất trong phủ tướng quân xa hoa. Bên cạnh chỉ có duy nhất một nha hoàn là Thanh Thanh. Cô bé mặc quần áo cũ kỹ bạc màu, ăn không đủ no nhưng cũng không đến mức chết đói, người gầy trơ xương. Dù đã mười ba tuổi nhưng vóc dáng còn nhỏ bé hơn cả cô em gái đích xuất mới chín tuổi. Cuộc sống còn tệ hơn cả nha đầu làm việc lặt vặt thấp kém nhất trong phủ. Nếu không phải mẹ ruột của thân thể này là Bạch di nương từng cứu con trai của bà Lưu ma ma một mạng, mà bà Lưu ma ma lại là người biết ơn, thì e rằng ngay cả cái đãi ngộ thỉnh thoảng được thêm món ăn này cũng chẳng có. Thực ra những điều đó chẳng thấm vào đâu. Điều khiến cô vô cùng rối rắm trong lòng chính là chủ nhân kiếp trước của cái thân thể mà cô xuyên vào đây, cũng là một người xuyên không, không chỉ vậy còn sống lại nữa. Đúng vậy, người tiền nhiệm đã xuyên không rồi lại trọng sinh! Khi người tiền nhiệm xuyên không đến, biết được hoàn cảnh của mình, cô ấy cho rằng cốt truyện sau khi xuyên không của mình hẳn phải là một truyện thứ nữ nghịch tập đang thịnh hành. Thế nên, khi biết ba đối thủ đáng gờm: đích mẫu, đích tỷ và đích muội không có mặt trong phủ, cô ấy lập tức nắm bắt cơ hội này, tích cực bắt đầu quá trình nghịch tập. Hơn nữa, cô ấy còn khởi đầu thuận lợi, lần đầu ra tay đã đạt được kết quả không tồi, thoát khỏi cái viện tồi tàn này, đặt bước thành công đầu tiên trên con đường nghịch tập. Bước thành công đầu tiên của người tiền nhiệm cũng thành công chiêu hồi đối thủ. Cặp tỷ muội hoa trở về phủ và việc đầu tiên là tìm đến gây sự. Họ còn cố ý cướp đi hộp trang sức do mẹ ruột của nguyên chủ là Bạch di nương để lại. Trong lúc giằng co, lòng bàn tay của người tiền nhiệm bị cứa vào, dẫn đến thất bại. Đích tỷ đắc ý ban phát như bố thí, chọn ra một miếng ngọc bội có màu sắc cực tệ từ trong hộp ném cho người tiền nhiệm, rồi mỉa mai rằng thân phận của người tiền nhiệm cũng chỉ xứng đeo loại trang sức như vậy, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Người tiền nhiệm uất hận nắm chặt miếng ngọc bội, trong lòng thề rằng nhất định phải giẫm nát bọn họ dưới chân. Đúng lúc đó, cô ấy bất ngờ phát hiện miếng ngọc bội trong tay đang hút máu mình. Từng đọc vô số tiểu thuyết về nữ chính xuyên không sở hữu không gian tùy thân, một dạng kim chỉ nam, người tiền nhiệm không những không sợ hãi mà còn vô cùng phấn khích. Gần như ngay lập tức, cô ấy nghĩ đến thứ gọi là không gian tùy thân, cho đến khi mất máu quá nhiều mà ngất đi. Đợi đến khi người tiền nhiệm tỉnh lại, sau vài lần thử nghiệm và xác nhận mình thật sự có được một không gian tùy thân, cô ấy càng tin tưởng vào thân phận nữ chính của mình. Thế là đầy tự tin, cô ấy tiếp tục con đường thứ nữ nghịch tập sau khi xuyên không. Người tiền nhiệm đã đối phó với đích mẫu miệng thì nhân từ nhưng lòng độc ác, đối phó với đích tỷ muội ngoài mặt thì hiền lành nhưng tâm địa thì hiểm độc. Cô ấy dùng đủ mọi thủ đoạn để giành lấy sự sủng ái của tướng quân cha và ông bà nội. Cô ấy còn tận dụng các phát minh để giúp phủ tướng quân kiếm được vô số bạc. Dùng những dược liệu quý giá và nguyên liệu trồng được trong không gian để chế biến ra đủ loại món ngon, lấy lòng các trưởng bối. Cô ấy còn dùng suối linh trong không gian để cải thiện thể chất cho hai người anh em trai, rồi chọn một cuốn bí kíp võ công từ sách trong không gian để bồi dưỡng cho họ, giúp họ lập công dựng nghiệp. Người tiền nhiệm cho rằng, ở thời cổ đại, trưởng bối và anh em trai chính là chỗ dựa của cô ấy sau này. Có một nhà mẹ đẻ vững mạnh thì địa vị của cô ấy ở nhà chồng mới càng vững chắc. Còn về đích mẫu và đích tỷ muội, đó là những đối thủ trời sinh, không thể có chuyện sống hòa bình. Chỉ mất chưa đến nửa năm, người tiền nhiệm đã có một cuộc sống không thua kém gì đích tỷ muội. Sau đó, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của ông bà nội, cô ấy còn được ghi tên vào danh nghĩa con của đích mẫu, trở thành đích thứ nữ của phủ tướng quân. Thậm chí, cô ấy còn cướp đi hôn sự vốn dĩ của đích tỷ, trở thành Thái tử trắc phi, được mười dặm hồng trang rước dâu về nhà chồng một cách vô cùng long trọng. Trong khi đó, đích tỷ cuối cùng chỉ gả cho Tín Dương Hầu, một hầu gia nhàn rỗi không có thực quyền. Lúc đó, người tiền nhiệm đã đắc chí vô cùng. Cô ấy cho rằng mình đã nghịch tập thành công, hơn nữa Thái tử phi lại yếu ớt, chẳng còn sống được bao lâu, dưới gối lại không có con. Người tiền nhiệm cảm thấy mình có cơ hội rất lớn để mẫu nghi thiên hạ, cuối cùng ngồi lên ngôi vị Hoàng thái hậu, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất. Cô ấy vào Đông Cung của Thái tử được hai năm thì sinh hạ thứ trưởng nữ. Hai năm sau, Thái tử phi bệnh mất, Thái tử không cưới thêm kế phi nào nữa. Sau đó, cô ấy giúp Thái tử củng cố vững chắc ngôi vị, hóa giải những cạm bẫy và âm mưu ám hại liên tục từ các hoàng tử khác. Khi Hoàng đế giao những việc khó khăn để thử thách năng lực của Thái tử, cô ấy đứng sau màn đưa ra các ý kiến, giúp Thái tử hoàn thành thuận lợi. Cô ấy thậm chí còn lợi dụng không gian tùy thân tạo ra vài lần điềm lành, giúp Thái tử tạo ra thế trời định đã chọn. Thái tử nói với cô ấy rằng, dù theo quy định của tổ tông không thể đưa trắc phi lên làm chính thất, nhưng trong lòng chàng, cô ấy chính là chính phi của chàng. Vì cô ấy, chàng sẵn lòng để ngôi vị chính phi bỏ trống, và còn trấn an, hứa hẹn rằng sau khi chàng đăng cơ, Hoàng hậu nhất định sẽ là con gái họ Ân. Người tiền nhiệm đã cảm động. Cộng thêm những năm tháng cùng nhau trải qua hoạn nạn, và lại tự tin vào thân phận nữ chính của mình, cô ấy liền kể cho Thái tử về sự tồn tại của không gian tùy thân. Chỉ là cô ấy vẫn giữ lại một chút cảnh giác, không nói cho chàng biết vật mang không gian tùy thân chính là miếng ngọc bội kém chất lượng kia, cũng coi như một kiểu thử lòng. Khi Thái tử với vẻ mặt nghiêm túc nói với cô ấy rằng tuyệt đối không được kể cho người khác, phu không tội, mang ngọc có tội, chàng không muốn cô ấy gặp nguy hiểm. Chàng còn lo lắng hỏi cô ấy việc này có hại cho sức khỏe không, lấy đồ vật từ bên trong ra có gây tổn thương gì cho cô ấy không? Nếu có, sau này đừng bao giờ dùng nữa, chàng không muốn mất cô ấy. Lần này, người tiền nhiệm đã tin tưởng hoàn toàn. Cô ấy cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực, nên liền lấy ngọc bội ra, cùng Thái tử chia sẻ không gian, dẫn Thái tử vào không gian, mở tất cả các bảo vật bên trong cho Thái tử sử dụng. Hoàng đế vốn đã già yếu, mà Thái tử thì phía trước có Tướng quân Ân nắm binh quyền hết lòng ủng hộ, phía sau lại có người tiền nhiệm hỗ trợ như một kẻ gian lận được gia tăng sức mạnh. Cuối cùng, Thái tử đã thuận lợi ngồi lên ngôi vị tối cao ấy. Lúc đó, người tiền nhiệm đang mang thai hơn tám tháng. Một tháng sau khi Thái tử đăng cơ, người tiền nhiệm sinh hạ Hoàng trưởng tử một cách thuận lợi. Cô ấy cảm thấy mình đã viên mãn, ôm đứa con mới sinh, chỉ chờ sau đầy tháng là có thánh chỉ phong hậu của Hoàng đế, chuẩn bị mẫu nghi thiên hạ. Chỉ là cô ấy không biết, thánh chỉ đã được ban xuống ngay trong ngày cô ấy sinh. Người được phong hậu quả thật là một con gái họ Ân, nhưng người con gái họ Ân này lại là đích muội của cô ấy, chứ không phải cô! Con trai bị bế đi trong ngày lễ tắm ba ngày, còn cô ấy thì bị đổ thuốc độc. Ngọc bội cũng đã bị Hoàng thượng khi còn là Thái tử, dùng kế khiến cô ấy cam tâm tình nguyện dâng lên, tạm thời mượn dùng. Cô ấy điên cuồng chất vấn Hoàng thượng, nhưng lại nhận được câu trả lời khiến cô ấy suy sụp: Cả nhà họ Ân đều cho rằng cô ấy là yêu nghiệt, là yêu nghiệt đã chiếm đoạt thân thể của thứ nữ nhà họ Ân. Nếu không phải vì trên người cô ấy có quá nhiều bảo bối, và họ chưa tra rõ nguồn gốc của những bảo bối đó, thì đã sớm giết cô ấy để trả thù cho nguyên chủ rồi! Khi còn là Thái tử, sở dĩ cưới cô ấy làm trắc phi cũng chỉ vì những bảo bối trên người cô, tiện thể dọn đường và giữ chỗ cho đích muội của cô ấy mà thôi. Hắn còn mỉa mai cô ấy quá tự phụ, ngu xuẩn mà không tự biết, toàn đưa ra những ý kiến tồi. Nếu làm theo những ý kiến của cô ấy thì hắn đừng nói đến việc đăng cơ làm Hoàng đế, e rằng ngôi vị Thái tử đã sớm bị phế rồi. Đặc biệt là những cái gọi là điềm lành kia, nếu không phải hắn và các mưu sĩ phản ứng nhanh nhạy, kịp thời gán công lao đó lên đầu Phụ hoàng thì còn khó mà giữ được cái mạng. Người tiền nhiệm hận thấu xương, nhưng độc tính đã phát tác từ lâu, ngọc bội cũng không còn trên người. Dù cô ấy có muốn vào không gian tùy thân để trốn hay dùng suối linh trong không gian để giải độc thì cũng đã không kịp nữa rồi. Người tiền nhiệm chết trong hận thù, nhưng lại không ngờ rằng mình lại trọng sinh. Người tiền nhiệm trọng sinh ngay vào cái ngày mà kiếp trước cô ấy xuyên không đến. Lúc đó, nguyên chủ bị đích muội đẩy xuống hồ. Khi Thanh Thanh vất vả cứu được lên thì nguyên chủ đã thoi thóp hơi tàn. Nước hồ vào đầu thu đã bắt đầu se lạnh, thân thể yếu ớt của nguyên chủ làm sao chịu đựng nổi? Ngay trong ngày, cô bé sốt cao không dứt, mà cả phủ tướng quân lại không một ai đi tìm thầy thuốc giúp nguyên chủ. Nha hoàn Thanh Thanh cầu cứu khắp nơi nhưng không được, còn bị ma ma bên cạnh đích mẫu lấy cớ đánh vào miệng, rồi phong tỏa luôn cái sân nhỏ tồi tàn này. Kết quả là ngày hôm sau, nguyên chủ cứ thế mà qua đời. Người tiền nhiệm phát hiện mình trọng sinh, mừng rỡ khôn xiết. Cô ấy thề sẽ báo thù, phải khiến cả nhà họ Ân bị diệt tộc, phải khiến Thái tử ngã ngựa! Cô ấy kích động giãy giụa muốn xuống giường, mong muốn lập tức có được cái không gian tùy thân. Thế nhưng, vì thân thể yếu ớt không còn sức, lại quá nôn nóng, khi loạng choạng lao về phía bàn trang điểm thì không may bị vấp ngã. Đầu cô ấy đập mạnh vào góc nhọn của bàn trang điểm. Dưới tác động của trọng lực cộng thêm vận tốc, vết thương khá nặng. Bệnh cũ chồng thêm vết thương mới, cô ấy cứ thế mà chết. Và rồi, cô ấy đã đến, trở thành chủ nhân hiện tại của thân thể này. Vì vừa bệnh vừa bị thương, lại không có thuốc thang gì, hoàn toàn nhờ vào khả năng tự phục hồi của cơ thể, khiến cô ấy vô số lần đứng giữa lằn ranh sinh tử. Cô ấy đã phải nằm liệt giường một thời gian rất dài, cho đến gần hai ngày nay mới cuối cùng có thể xuống giường đi lại được. Bạch Mộc Thần chia nửa quả trứng cho Thanh Thanh, uống nốt ngụm cháo loãng cuối cùng, đặt bát đũa xuống, rồi để Thanh Thanh dìu về giường. "Ta muốn nằm một mình một lát, con không cần canh giữ ở đây đâu!" Cô khẽ nói với Thanh Thanh. "Tiểu thư, hay là cứ để nô tỳ canh giữ ạ, nô tỳ lo cho người!" Thanh Thanh lo lắng nói. "Con cứ yên tâm đi! Trước đây bệnh nặng, vết thương nghiêm trọng còn vượt qua được, giờ ta đã ổn rồi, con không cần lo lắng đâu, xuống đi." "Vâng, vậy nô tỳ xin phép xuống ạ. Tiểu thư có việc gì thì cứ gọi một tiếng, nô tỳ ở ngay phòng bên cạnh, sẽ qua ngay ạ!" Thanh Thanh dặn dò không yên tâm. "Biết rồi, con đi đi!" Cô khẽ cười nói. Cô bé Thanh Thanh này cũng chỉ mới mười hai tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi. Nhìn Thanh Thanh vén màn giường cho mình, rồi lui ra khỏi phòng ngủ và khép cửa lại, cô khẽ thở dài. Cô có cả ký ức của nguyên chủ lẫn người tiền nhiệm, cộng thêm ký ức của chính mình, nhất thời có chút hỗn loạn. Cô đã tận dụng những ngày nằm liệt giường để sắp xếp và dung hợp chúng thật kỹ càng, mãi đến giờ mới dần dần chỉnh lý xong.
Chương 2: Bí mật của ngọc bội Bấm để xem "Ưm..." Bạch Mộc Thần vươn vai thật dài. Giấc ngủ vùi này thật thoải mái. Không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm thấy sự trì trệ, yếu ớt trong cơ thể dường như đã tốt hơn, cảm giác choáng váng cũng giảm đi. Cô ngồi dậy, vén màn giường sang hai bên, vén chăn bông định xuống giường, nhưng không nhịn được mà rùng mình. Thời tiết hình như lạnh hơn rồi, không biết có tuyết rơi không. Cô xoa xoa hai cánh tay lên xuống, cố gắng tạo ra hơi ấm. Thấy chiếc áo bông gấp gọn ở cuối giường, biết là Thanh Thanh đã chuẩn bị, cô vội vàng vơ lấy mặc vào, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô bé Thanh Thanh này tuổi còn nhỏ nhưng lại rất chu đáo, chăm sóc cô rất tận tình. Đáng tiếc lại đi theo một chủ tử không được sủng ái như cô, bị liên lụy mà chịu khổ chịu tội. Kiếp trước, Thanh Thanh trung thành với người tiền nhiệm hết mực. Đáng tiếc người tiền nhiệm cũng là một người không hiểu chuyện, sau khi phát đạt, bên cạnh có những nha hoàn lanh lợi hơn, liền lạnh nhạt với Thanh Thanh. Sau này khi vào Đông Cung, trong cuộc đấu đá ở Đông Cung, Thanh Thanh bị Thái tử lấy cớ đánh chết bằng trượng. Từ đó, bên cạnh người tiền nhiệm không còn ai đáng tin nữa, đáng tiếc người tiền nhiệm không hề hay biết. Bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là một tiểu viện nhỏ. Cái sân này ngoài căn phòng cô ở ra, hai bên còn có hai căn nhĩ phòng. Ngoại hình trông cũng cũ nát như nhau, còn bên trong thì càng đơn sơ hơn. Giữa sân lát một con đường đá nhỏ, dẫn thẳng ra cổng viện hình bán nguyệt phía trước. Hai bên đường đá là nền đất đã bị giẫm đạp đến cứng đanh. Tường viện là tường gạch đất, có một số chỗ đã nứt nẻ bong tróc, còn nhìn thấy một số cỏ dại hoặc dây leo đã khô héo... Bạch Mộc Thần khẽ nhếch môi cười chế giễu. Chắc là đến mùa xuân, trên bức tường này sẽ lại mọc lên chút sắc xanh, thêm chút mới mẻ cho cái sân cũ kỹ này. Cái sân của cô, thực sự quá cũ nát. Không biết đường đường là phủ tướng quân mà sao lại có một cái sân cũ nát như vậy, chẳng lẽ là cố ý giữ lại để khắc nghiệt với thứ nữ sao? Nghe thấy tiếng mở cửa nhĩ phòng, Bạch Mộc Thần nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn thấy Thanh Thanh ôm giỏ kim chỉ bước ra. Vừa nhìn thấy cô, Thanh Thanh kinh ngạc trợn tròn mắt. "Tiểu thư, trời lạnh thế này, sao người lại ra ngoài ạ!" Thanh Thanh vội vàng đặt giỏ kim chỉ xuống đất, tiến lên muốn đỡ cô vào nhà. "Tiểu thư, người dậy sao không gọi nô tỳ? Đều là nô tỳ không tốt, không chú ý, nô tỳ đỡ người vào phòng ạ." "Không cần đâu, Thanh Thanh, ta thấy khỏe hơn nhiều rồi. Dậy đi lại một chút để gân cốt thư giãn, cũng tốt cho cơ thể." Bạch Mộc Thần mỉm cười vỗ vỗ tay Thanh Thanh, nói: "Không cần đỡ ta, ta tự mình đi được. Con cầm giỏ kim chỉ vào cùng đi!" "Vâng." Thanh Thanh trước tiên cẩn thận nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, thấy quả thật dường như không còn tái nhợt nữa, mới cười gật đầu đáp lời, quay lại nhặt giỏ kim chỉ đặt ở một bên, theo sau tiểu thư vào trong nhà. Thanh Thanh tận tâm vừa vào nhà, liền lập tức rót một cốc nước nóng từ ấm nước đặt trên lò than cho Bạch Mộc Thần. "Tiểu thư, người uống một ngụm nước nóng cho ấm người ạ." Bạch Mộc Thần ôm cốc nước nóng làm ấm tay, một lát sau mới từ từ uống từng ngụm. Nhìn Thanh Thanh lại cần mẫn dọn dẹp giường chiếu cho mình, cô giơ tay vẫy vẫy. "Thanh Thanh, lại đây ngồi xuống, chúng ta nói chuyện." "Tiểu thư?" Thanh Thanh nghi hoặc ngồi xuống. Không biết tiểu thư muốn nói chuyện gì với mình? "Thanh Thanh, con nói hai mảnh đất trống trong sân của chúng ta có phải là rất lãng phí không?" "À?" Thanh Thanh khẽ há miệng, một lát sau mới lắp bắp nói: "Tiểu thư, nhưng mà nô tài phòng hoa cỏ trong phủ không thể đến Thanh U Viện giúp chúng ta trồng hoa trồng cỏ đâu ạ." "Ta biết, ta không dựa vào bọn họ, chúng ta tự mình làm." "Tự mình làm?" Thanh Thanh ngây người một chút, một lát sau mới gật đầu. "Vâng, tiểu thư, trước khi nô tỳ bị bán, cũng từng theo cha xuống ruộng, đợi đến mùa xuân, nô tỳ sẽ dọn dẹp sân vườn. Tiểu thư muốn trồng hoa gì, nô tỳ sẽ tìm cách đến phòng hoa cỏ để lấy về, tuy có thể không nhiều, chủng loại cũng sẽ không tốt lắm..." "Thanh Thanh, ta không phải bảo con tự mình bận rộn, ta là nói hai chúng ta cùng làm." "Không được không được, người là tiểu thư, sao có thể làm loại chuyện này? Tiểu thư yên tâm, nô tỳ tự mình làm được ạ." Thanh Thanh mãnh liệt lắc đầu phản đối. "Ta tính là tiểu thư gì chứ? Nếu không nghĩ cách tự lực cánh sinh thì sắp chết đói rồi, con có thấy tiểu thư nào như vậy không?" Thấy Thanh Thanh vì lời nói này mà đỏ hoe mắt, Bạch Mộc Thần thầm đảo mắt, vội vàng nói: "Đừng khóc, ta chỉ nói vậy thôi." "Tiểu thư, đều là nô tỳ vô dụng." "Thanh Thanh à, con còn hữu dụng hơn tiểu thư ta nhiều." Bạch Mộc Thần thở dài, giơ tay xoa đầu cô bé. Cô bé mới mười hai tuổi thôi mà! Ở thời hiện đại còn chỉ là học sinh lớp sáu thôi. "Nghe ta nói này, Thanh Thanh, hoàn cảnh của ta trong phủ tướng quân con rõ hơn ai hết. Sau lần sống chết này, ta cũng đã nhìn thấu rồi. Ta không còn hy vọng vào bọn họ nữa, cũng không muốn tiếp tục sống yếu đuối như vậy. Ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không cần cầu xin sự bố thí của những người đó, chúng ta tự mình nghĩ cách sinh tồn. Trời không tuyệt đường người, chỉ xem con có đi hay không thôi." "Tiểu thư..." Nước mắt Thanh Thanh rơi xuống. Tiểu thư thật sự thật sự rất đáng thương, ít nhất cô bé từng được cha mẹ yêu thương, khi cha mẹ còn sống, dù cuộc sống có chút khó khăn, nhưng cô bé và anh trai cũng đã từng sống những ngày hạnh phúc. "Tiểu thư, người muốn làm gì, nô tỳ đều nghe theo người." "Ta định dọn dẹp đất trong sân, chúng ta không trồng hoa, chúng ta trồng rau." "Trồng rau..." Thanh Thanh ngạc nhiên và có chút do dự. "Sao vậy?" Bạch Mộc Thần nghi hoặc hỏi: "Con không biết trồng rau sao? Đừng lo, chúng ta cùng nhau nghiên cứu, nhất định sẽ trồng được thôi." Thực ra cô biết, trước đây ở thời hiện đại, dù căn hộ nhỏ của cô không lớn, nhưng lại có một ban công rộng. Cô quyết định mua nó cũng chính vì cái ban công lớn đó. Cô đã trồng đầy đủ các loại rau củ và hoa yêu thích trên ban công. Nhưng cô không thể nói mình biết, vì nguyên chủ không thể nào biết được. "Không phải ạ, tiểu thư, nhà nô tỳ vốn là nông dân, việc khai hoang trồng rau thì nhất định là biết. Chỉ là tiểu thư, chúng ta không có nông cụ, không có hạt giống, làm sao mà trồng ạ? Phòng hoa cỏ không có hạt rau, muốn mua bên ngoài thì chúng ta không có tiền, cũng không ra ngoài được. Tiểu thư người quên rồi sao? Muốn ra ngoài phải có lệnh bài của phu nhân ạ! Hơn nữa đất trong sân quá cứng và cằn cỗi, chỉ riêng việc khai hoang xới đất đã không biết tốn bao nhiêu thời gian, còn cần bón phân nữa..." Thanh Thanh lắc đầu nói. Đây không phải là vấn đề biết hay không biết, mà là khéo ăn thì no, khéo co thì ấm. Bạch Mộc Thần chớp mắt. Cô đã sơ suất rồi. Cô biết những thứ này trong không gian đều có, suối linh pha loãng còn tốt hơn cả phân bón, có thể thúc đẩy sinh trưởng, cải thiện chất đất, nhưng Thanh Thanh thì không biết! "Con đừng lo, ta sẽ nghĩ cách." Cô suy nghĩ một lát, rồi an ủi Thanh Thanh. Muốn ra ngoài không khó. Thanh U Viện nằm ở nơi hẻo lánh nhất của phủ tướng quân, cách đó không xa là cửa sau. Cho dù cửa sau có người canh gác không ra được, nhưng cô vẫn biết trèo tường. Muốn có bạc cũng không khó, trong không gian có rất nhiều. "Tiểu thư à! Cho dù người có nghĩ ra cách, tướng quân và phu nhân cũng không thể cho phép người làm loại chuyện này đâu ạ!" Bạch Mộc Thần ngẩn người: "Con muốn nói là họ sẽ không đồng ý cho ta trồng rau ư?" Thanh Thanh gật đầu. "Người dù sao cũng là tiểu thư của phủ tướng quân, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến họ mất mặt." Họ khắc nghiệt với thứ nữ, để thứ nữ chết đói chết bệnh thì không sợ mất mặt, ngược lại thứ nữ tự lực cánh sinh trồng rau thì họ lại thấy mất mặt. Đây là cái logic thần thánh gì vậy! Người tí hon trong đầu Bạch Mộc Thần không nhịn được muốn lật bàn rồi. Thôi vậy, nói lý lẽ với những người đó thì cô thà đi dạy lợn mẹ bay còn hơn. "Vậy thì ta sẽ lén lút trồng, tiền viện không trồng được thì ta trồng ở hậu viện. Đất có nhỏ một chút nhưng với khả năng của chúng ta thì cũng đủ rồi. Dù sao những người đó cũng không thường xuyên đến, nếu có đến cũng chỉ là để bắt nạt ta một chút, không thể nào đi đến hậu viện đâu." Trồng thì nhất định phải trồng, như vậy sau này cô trồng rau trong không gian mới có cái cớ để che đậy. Bí mật về không gian, cô định sẽ mang theo xuống mồ, cho dù Thanh Thanh trung thành đến vậy, cô cũng không định cho cô bé biết. "Tiểu thư..." Thanh Thanh trong lòng vẫn rất sợ hãi, nếu bị phát hiện thì sẽ rất thảm. "Đừng sợ đừng sợ, dù sao thời gian còn sớm, chúng ta không vội, nhất định sẽ có cách thôi." Bạch Mộc Thần cười vỗ vỗ đầu Thanh Thanh. Đúng vậy, chuyện này không vội, mọi thứ đều đợi sau khi không gian nhận chủ rồi tính. Trong ký ức của người tiền nhiệm, không gian rộng khoảng một sân bóng đá, bên trong có ruộng, có suối, còn có một căn nhà tranh nhỏ. Nhà tranh nhỏ nhìn từ bên ngoài rất nhỏ, chỉ khoảng hai bình (đơn vị đo diện tích, khoảng 3.3 mét vuông), nhưng lại nội có càn khôn, vào trong mới biết diện tích bên trong không nhỏ, ước chừng khoảng hơn trăm bình, là một nhà kho. Bên trong có không ít bảo bối: vài cuốn sách và bí kíp võ công, một thùng dược liệu quý giá và vài bình đan dược cường thân kiện thể, làm đẹp, các loại hạt giống lương thực, rau củ quả. Nhiều nhất là trang sức châu báu, vàng bạc ngọc thạch, đồ cổ thư họa v.v... Chúng chất đầy gần nửa nhà kho. Có một bảo bối lớn như vậy trong người, cô căn bản không cần phải chịu đựng ấm ức mà ẩn mình trong cái tiểu viện tồi tàn này. Nơi này không có chỗ dung thân cho cô, thiên hạ rộng lớn như vậy, cô hoàn toàn có thể tự do tự tại rời đi, phải không? Tuy nhiên, muốn rời đi vẫn cần phải lên kế hoạch và bố trí thật kỹ càng. Chết giả có lẽ là cách tốt nhất, có thể cắt đứt mọi quan hệ từ đó. Nhưng thân phận mới lại là một vấn đề lớn. Trong ký ức của cả nguyên chủ và người tiền nhiệm đều không có thông tin về chế độ hộ tịch. Cũng không biết chế độ hộ tịch ở đây có nghiêm ngặt như Trung Quốc cổ đại không. Nếu ra vào thành trì, cửa ải đều cần giấy thông hành thì cửa ải này cô sẽ không dễ vượt qua rồi! Thôi vậy, tạm thời đừng nóng vội, hiện tại quan trọng nhất là phải dưỡng tốt thân thể. Cơ thể khỏe mạnh là nền tảng của mọi thứ, có cơ thể khỏe mạnh mới có thể vạch ra tương lai. Thời gian thấm thoát lại trôi qua mười ngày. Mấy ngày nay, không kể ngày đêm, mỗi khi Bạch Mộc Thần ngủ say, miếng ngọc bội ở ngực đều phát ra ánh sáng ấm áp bao trùm toàn thân. Chỉ là cô hoàn toàn không hề hay biết, mà bệnh và vết thương của cô cũng đã lành từ bảy ngày trước. Mấy ngày sau đó cô đều dùng để tăng cường rèn luyện cơ thể. Màn đêm buông xuống, lại là một ngày kết thúc. Bạch Mộc Thần để Thanh Thanh về phòng nghỉ ngơi, sau đó nằm trên giường một lúc, nhưng không hề có chút buồn ngủ nào. Trằn trọc mấy lần, cô lại ngồi dậy. Nhìn căn phòng tối tăm, thật sự rất đơn sơ! Nhìn những vết nứt loang lổ trên tường, toát ra từng luồng khí lạnh. Chắc là những vết nứt đó đã thông suốt rồi. Hiện tại khe hở còn nhỏ, chỉ lọt vào chút hơi lạnh. Nếu lớn hơn nữa, e rằng có thể lùa cả gió lạnh vào. Ừm? Bạch Mộc Thần đột nhiên mở to mắt, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng. Trong mắt cô đầu tiên là sự ngạc nhiên, sau đó là không thể tin nổi. Trong bóng tối mờ mịt như vậy, cô lại có thể nhìn rõ từng vết nứt nhỏ trên tường, thậm chí còn cảm nhận được luồng khí lạnh cực kỳ nhỏ bé lọt vào! Nhịp tim đột nhiên tăng tốc. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng việc ngũ quan của cô trở nên nhạy bén hơn là một sự thật không thể chối cãi. Chẳng lẽ, đây là phúc lợi xuyên không? Cô nghĩ mãi không thông, liền không nghĩ nữa. Tuy nhiên, vì thể chất đã được cải thiện, vậy thì... tối nay cứ để không gian nhận chủ đi! Tính cách của Bạch Mộc Thần vẫn như ở thời hiện đại: khi gặp sự kiện lớn, trước khi quyết định sẽ suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc nhiều lần. Sau khi quyết định thì sẽ thực hiện ngay lập tức, tuyệt đối không trì hoãn. Thế là cô đứng dậy, lục trong giỏ thêu tìm một cây kim, hít một hơi thật sâu, rồi đâm xuống đầu ngón tay. "Xì..." Đau thật! Cô rít lên một tiếng, rút kim ra, máu liền rỉ ra. Một giọt máu trực tiếp rơi xuống miếng ngọc bội. Cô đang định ấn vết thương vào ngọc bội để ngọc bội hút máu, nhưng không ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm rồi lại sáng bừng, cô đã đứng giữa một cảnh tiên. Bạch Mộc Thần kinh ngạc nhìn quanh. Nơi này hoàn toàn khác với không gian trong ký ức của người tiền nhiệm! Không gian của người tiền nhiệm, khi nhận chủ đã hút rất nhiều máu của người tiền nhiệm, khiến cô ấy mất máu quá nhiều suýt chết. Nhưng cô vừa rồi chỉ vô tình làm rơi một giọt máu, rồi người đã vào không gian rồi. Không gian của người tiền nhiệm, rộng khoảng một sân bóng đá, một nửa là đất đen màu mỡ, trong đó có một mảnh đất nhỏ khoảng hai mươi mét vuông trồng vài loại dược liệu quý hiếm, nửa còn lại là đồng cỏ. Còn cảnh tượng trước mắt cô đây, một vùng đất đen màu mỡ vô tận là sao? Những cánh đồng rộng lớn như không tốn tiền mà trồng đầy đủ các loại dược liệu quý hiếm là sao? Những cây ăn quả khác nhau đã trĩu quả, những cánh đồng lúa vàng óng bất tận, những cánh đồng hoa muôn màu muôn sắc, và cả ngọn núi, con sông, khu rừng ở đằng xa nữa. Đây vẫn chỉ là những gì mắt thấy được, còn những nơi mắt không thấy được thì có gì, cô vẫn chưa thể tưởng tượng nổi. Không gian của người tiền nhiệm có một suối linh, chỉ khoảng bằng cái chậu rửa mặt, miệng suối nhỏ xíu, lượng nước chảy ra mỗi ngày chỉ bằng một cốc rượu. Còn suối linh trước mắt cô đây, ước chừng đường kính ít nhất cũng hơn mười lăm mét, ở giữa có một dòng suối phun thẳng lên, đủ thấy miệng suối không hề nhỏ. Bạch Mộc Thần từ từ xoay người, đối mặt với kiến trúc duy nhất trong không gian. Không gian của người tiền nhiệm là một căn nhà tranh nhỏ, bên trong chỉ là một nhà kho. Nhưng trước mắt cô, lại là một căn nhà lớn bằng gạch xanh mái ngói đỏ, trước nhà còn có một cái sân không nhỏ: hàng rào cây, bụi hoa, cây lớn, giàn nho, xích đu mây hình bán nguyệt treo trên cành cây lớn, bàn ghế đá đặt dưới giàn nho, lối đi lát đá xanh dẫn thẳng đến cửa sảnh. Cô còn chưa vào nhà, nhưng cũng có thể đoán được chắc chắn nó khác xa so với căn nhà tranh nhỏ chỉ có một nhà kho. Rõ ràng là cùng một miếng ngọc bội, nhưng "nội dung" lại khác nhau mười vạn tám ngàn dặm. Đây là phiên bản nâng cấp sao? Hay là sự khác biệt giữa bản rút gọn và bản đầy đủ? Chẳng lẽ cô mới là nữ chính trong truyền thuyết? Cô không nhịn được nghĩ thầm một cách trêu chọc. Nghĩ không thông, cô tạm thời gác lại nghi vấn, bước vào sân, đi đến trước cửa sảnh, giơ tay đẩy cửa ra. Đập vào mắt là một đại sảnh rộng rãi. Cách bài trí trong sảnh cổ kính và trang trọng. Trên bức tường đối diện cửa treo một bức chân dung nam tử. Nam tử trong bức họa tuấn mỹ tuyệt luân, một thân áo trắng, tay cầm quạt, gió thổi vạt áo. Rõ ràng chỉ là một bức họa, nhưng dường như có thể cảm nhận được ánh sáng sắc bén bắn ra từ đôi mắt, toàn thân toát ra một khí phách uy chấn thiên hạ. Dưới bức họa là bàn trà gỗ lim, bên cạnh đặt hai chiếc ghế thái sư gỗ lim. Trên bàn đặt một số vật phẩm, nhưng cô không để tâm chú ý là những thứ gì, ánh mắt bị người trong tranh thu hút chặt chẽ. Không phải vì kinh ngạc, mà là thân bất do kỷ! Lúc này, trong lòng Bạch Mộc Thần đang dậy sóng, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà từng bước từng bước đi đến trước bức họa quỳ xuống, dập ba cái đầu thật mạnh, phát ra tiếng động rõ ràng. Chết tiệt, đau quá! Cái đầu dập này... trán cô chắc chắn sưng lên rồi! Ba cái đầu dập xong, cô liền phát hiện cơ thể mình đã khôi phục tự do. Vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức đứng thẳng người dậy. Không ngờ còn chưa kịp đứng vững, một luồng tử quang từ bức họa bắn ra, trực tiếp nhập vào trán cô. Ngay lập tức, một lượng thông tin khổng lồ tràn ngập trong đầu cô. Trong chốc lát, đầu cô sưng lên như muốn nổ tung, đau đến mức cô vã mồ hôi lạnh, ôm đầu lăn lộn trên đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi ngay lập tức. Cuối cùng, mắt cô tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi. Trước khi mất ý thức, ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu cô là: Tại sao khi người tiền nhiệm nhận chủ không gian lại không xảy ra tình trạng này? Đây là cô sao?
Chương 3: Thiên Nhạc sơn trang Bấm để xem Từ ký ức của cả nguyên chủ và người tiền nhiệm, cô biết thế giới này lấy Vô Ngân Đại Hải làm ranh giới, chia thành hai đại lục: Đông đại lục tên là Thương Lan đại lục, và Tây đại lục tên là Hạo Hãn đại lục. Vì Vô Ngân Đại Hải quá lớn, lớn đến mức nào thì không ai biết được, thêm vào đó trong biển còn có đủ loại hải thú, được cho là những sinh vật còn sót lại từ thời thượng cổ. Hơn nữa, ngoài hải thú ra, thời tiết trên biển lại càng quỷ dị đa đoan, thỉnh thoảng lại xuất hiện những thiên tai như bão tố, sóng thần dữ dội, v.v... Đến mức mà hiện giờ, hai đại lục chỉ còn lại phàm nhân, không ai còn khả năng vượt qua Vô Ngân Đại Hải nữa. Vì vậy, người dân ở hai đại lục rất hiếm khi có cơ hội giao lưu. Quốc gia mà cô xuyên đến nằm ở Thương Lan đại lục. Thương Lan đại lục được chia cắt thành hàng chục quốc gia lớn nhỏ. Trong đó, phần bản đồ lớn nhất ở trung tâm đại lục do bốn quốc gia lớn chiếm giữ, các quốc gia nhỏ còn lại thì phân bố xung quanh. Bốn quốc gia lớn lấy Thiên Nhạc Sơn Mạch chằng chịt làm biên giới quốc gia, chiếm giữ bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Phía Đông do Đại Tề Bách Lý Thị chấp chính, phía Tây do Đại Khánh Hiên Viên Thị chấp chính, phía Nam do Đại Chu Cơ Thị chấp chính, và phía Bắc do Đại Yến Lệ Thị chấp chính. Quốc gia mà cô đang ở là Đại Tề, hoàng tộc là Bách Lý, đã nắm quyền Đại Tề hơn năm trăm năm, sử gọi là Bách Lý triều đại. Nguyên chủ vì mẹ ruột mất sớm, không ai che chở nên chịu đủ mọi sự bắt nạt. Do đó, tính cách có phần nhút nhát, bình thường ngay cả nhìn thẳng người khác cũng không dám, càng đừng nói đến việc đi tranh sủng. Người tiền nhiệm vừa đến đã thay đổi lớn đến vậy, còn học theo mấy cái kiểu trong tiểu thuyết như "trong mơ có ông cụ râu trắng..." cứ tưởng như vậy là có thể giải thích được sự thay đổi lớn của bản thân và những bảo bối liên tục xuất hiện. Cô chỉ có thể nói, người tiền nhiệm đúng là xem tiểu thuyết quá nhiều rồi. Nhưng điều này cũng khó trách, dù sao khi người tiền nhiệm xuyên đến hình như vẫn còn là học sinh cấp ba, là con một trong nhà, lớn lên trong nhà kính. Người tiền nhiệm có hơi non nớt và ngây thơ, cũng quá đinh ninh mọi chuyện là hiển nhiên. Ở đây làm gì có chuyện Khổng Tử không nói chuyện quỷ thần. Trong những ghi chép cổ xưa còn có Tu chân giới, những chuyện tu tiên, đoạt xá là có thật, chỉ là sau này một ngày nào đó toàn bộ tu chân giới đột nhiên biến mất không dấu vết, nguyên nhân biến mất có nhiều lời đồn đoán, nhưng sự thật thì không ai biết. Cô với tư cách là một người ngoài cuộc phân tích những cảnh tượng trong ký ức. Ban đầu, những "người thân" kia có lẽ vẫn chưa xác định được người tiền nhiệm rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, là thiện hay ác, có năng lực hại người hay không. Dưới tâm lý sợ hãi, họ tạm thời chiều theo ý người tiền nhiệm. Sau đó, khi phát hiện mục đích của người tiền nhiệm dường như chỉ là tranh sủng, và ngoài việc có thể lấy ra nhiều bảo bối ra, không có năng lực tự bảo vệ hay làm hại người khác, thì để moi ra nguồn gốc của các bảo bối, họ càng ra sức sủng ái thêm. Phủ tướng quân vẫn luôn ủng hộ Thái tử. Rất nhiều bảo bối lấy được từ người tiền nhiệm, có hơn một nửa được đưa đến tay Thái tử. Vì vậy, khi người tiền nhiệm đến tuổi xuất giá mà họ vẫn chưa moi ra được nguồn gốc của bảo bối, sau khi bàn bạc mật với Thái tử, liền có màn mười dặm hồng trang long trọng mà người tiền nhiệm được gả vào Đông Cung của Thái tử sau này. Người tiền nhiệm đã quá đánh giá thấp những người cổ đại này, và cũng quá đề cao bản thân. Giống như một đứa trẻ ba tuổi ôm cục vàng nghênh ngang giữa chợ, không có khả năng tự vệ mà lại không biết giữ mình khiêm tốn. Còn về chuyện những người thân nói là trả thù cho nguyên chủ, ha! Chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, rõ ràng là hết giá trị lợi dụng thì liền đạp đổ, còn báo thù cái gì chứ! Nguyên chủ chính là bị bọn họ liên thủ hãm hại đến chết. Có kinh nghiệm của người tiền nhiệm rồi, cô tuyệt đối không muốn bị xem là yêu nghiệt, bị lợi dụng triệt để rồi bị giết. Tính cách của cô cũng không thích tranh giành, huống hồ cô thấy hao tâm tốn sức đi tranh sủng còn không bằng lợi dụng thời gian và tâm sức đó để tìm lối thoát khác, vạch ra tương lai cho chính mình. Cô vươn tay lấy miếng ngọc bội được cho là không gian tùy thân từ dưới gối ra. Miếng ngọc bội này quả thật có chất lượng rất tệ, ngay cả hình khắc sơn thủy bên trên cũng rất thô sơ. Ngay cả một người ngoại đạo về ngọc như cô cũng nhìn ra nó chẳng đáng mấy tiền. Cũng chính vì lẽ đó mà đích tỷ muội của nguyên chủ mới khinh thường, và dùng nó để chế giễu thân phận thấp kém của nguyên chủ. Trong ký ức, miếng ngọc bội này là do Bạch di nương lúc sắp qua đời lấy từ ngăn kẹp trong hộp trang sức ra đưa cho nguyên chủ, nói đó là vật gia truyền của nhà họ Bạch, bảo nguyên chủ xem qua rồi lại cất giấu vào ngăn kẹp. Chỉ là lúc đó nguyên chủ mới bảy tuổi, chỉ lo buồn bã bất an, khi nhớ mẹ từng lấy ra xem vài lần, sau này thì lẫn lộn với các món trang sức khác. Cô xoa xoa miếng ngọc bội. Không gian tùy thân thường đi liền với tu chân, lẽ nào nhà họ Bạch có liên quan đến cái tu chân giới đã biến mất kia? Cô lắc đầu. Thôi vậy, có liên quan hay không cũng không quan trọng. Từ ký ức của người tiền nhiệm, trong không gian ngoài vài cuốn bí kíp võ công ra thì không phát hiện ra thứ gì liên quan đến tu chân cả. Cô đối với chuyện tu chân này cũng không có ham muốn gì. Sau này đợi không gian nhận chủ rồi, cứ xem nó như một kho chứa đồ di động và một nông trại vui vẻ di động vậy! Đúng vậy! Là sau này. Hiện tại cô vẫn chưa để không gian nhận chủ. Có kinh nghiệm của người tiền nhiệm suýt bị hút máu đến mất mạng, cô sẽ không mạo hiểm làm bừa việc nhận chủ. Cơ thể cô bây giờ còn yếu hơn cả người tiền nhiệm lúc đó nữa! Đợi không gian nhận chủ xong, cô sẽ ngoan ngoãn ẩn mình trong cái tiểu viện nhỏ này như nguyên chủ, đóng cửa sống cuộc đời của riêng mình. Cho dù ăn không ngon, mặc không đẹp, bị đối xử tệ bạc cũng chẳng sao. Đến lúc đó cô có không gian tùy thân để cải thiện cuộc sống, cô càng không ngu ngốc đến mức lấy bảo bối trong không gian ra để lấy lòng những người thân máu lạnh vô tình kia. Những người đó chính là sói mắt trắng nuôi không thuần. Năm nay cô mới mười ba tuổi. Với sự thờ ơ và lạnh nhạt của mọi người trong phủ tướng quân đối với cô, chắc chắn họ sẽ không vội vàng tính chuyện hôn sự cho cô. Vì vậy, cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ đường lui, vạch ra tương lai. Cô nhét miếng ngọc bội trở lại dưới gối, do dự một lát rồi lại lấy ra đeo vào cổ, trân trọng nhét miếng ngọc bội vào trong áo. Đây chính là kim chỉ nam giúp cô an thân lập mệnh sau này, cho dù tạm thời chưa định nhận chủ, cũng phải bảo vệ thật tốt mới được. Hai tay che ở trước ngực, cuộn mình nằm nghiêng, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô không hề hay biết miếng ngọc bội ở ngực phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ ấm áp, từ từ bao bọc lấy cơ thể cô. Cách Đại Tề quốc đô ngàn dặm về phía Nam, trong Thiên Nhạc Sơn Mạch, có một nơi nổi tiếng khắp Thương Lan đại lục: Thiên Nhạc Sơn Trang bí ẩn, tọa lạc tại đây. Thiên Nhạc Sơn Mạch có độ cao cực lớn, một số đỉnh núi quanh năm tuyết phủ không tan, lại còn có nhiều nơi sản sinh địa nhiệt. Đây là một nơi tốt để tránh nóng vào mùa hè và tắm suối nước nóng vào mùa đông. Sơn trang có diện tích rất rộng, kéo dài qua nhiều ngọn núi, vắt qua địa giới của bốn quốc gia lớn Tề, Khánh, Chu, Yến. Kỹ thuật xây dựng cảnh quan và kiến trúc sân vườn đều được xây dựng dựa trên việc mượn cảnh: ví dụ như mượn cảnh núi non hùng vĩ, mượn bóng nước dập dìu, mượn tiếng chim hót hoa thơm, mượn tiếng thông reo suối chảy, dựa vào núi kề nước, hòa hợp với thiên nhiên. Lúc này trong sơn trang, Trang chủ Hạ Hầu Thừa Huân đang tĩnh tọa trong thư phòng, lắng nghe Ảnh Tam quỳ một gối trước án báo cáo. Sau khi Ảnh Tam báo cáo xong, hắn im lặng rất lâu, toàn bộ không khí trong thư phòng trở nên căng thẳng. Ảnh Tam quỳ trước án cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng anh ta đừng nói là lau mồ hôi, ngay cả cử động cũng không dám, đến cả hơi thở cũng thu liễm đến cực điểm. Mãi một lúc lâu, Hạ Hầu Thừa Huân cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy ngươi đang nói với ta rằng, Ảnh Vệ của tổ chức Ám Ảnh đường đường chính chính, sau ba tháng truy tìm, vẫn không tìm thấy người mà ta muốn tìm ư?" Tổ chức Ám Ảnh của Thiên Nhạc Sơn Trang chia làm hai bộ phận: Một là Ám Vệ, ẩn mình bên cạnh chủ nhân, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho chủ nhân; Hai là Ảnh Vệ, phân tán khắp Thương Lan đại lục, chịu trách nhiệm thu thập tình báo, truyền tin. Mạng lưới tình báo của Ảnh Vệ vô cùng lớn mạnh, chỉ cần nhìn vào phạm vi phân bố của họ là có thể biết đôi chút. Mặc dù khu vực tập trung chính vẫn là trong nước Đại Tề, các cứ điểm ở các quốc gia khác thì ít hơn. Ba tháng trước, sau khi nhận được thư của ông nội, hắn đã ra lệnh cho Ảnh Tam chịu trách nhiệm điều tra. Sau khi bỏ ra ba tháng cùng với rất nhiều nhân lực và vật lực, vậy mà vẫn chưa tìm thấy người hắn muốn tìm! Hạ Hầu Thừa Huân lật xem mật tấu mà Ảnh Tam dâng lên. Người đó lần cuối cùng xuất hiện là ở vùng ngoại ô Phàn Thành, phía đông bắc Đại Tề, một thôn làng tên là Tống Gia Trại. Lúc đó bên cạnh có một người con gái, mười sáu tuổi, thời điểm xuất hiện là mười lăm năm trước. Còn vào mùa hè mười lăm năm trước, mưa lớn liên tục hơn một tháng, lưu vực sông Cảnh tràn bờ, gây ra thảm họa lớn nhất trong gần trăm năm. Vùng Phàn Thành là một trong những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, Tống Gia Trại cũng nằm trong đó. Thông tin về người đó đã bị gián đoạn tại đây. "Bẩm lão gia, thuộc hạ hổ thẹn. Hiện tại quả thật chỉ điều tra đến đây. Nghe nói Tống Gia Trại khi đó mười phần chỉ còn một, chỉ có chưa đến trăm người thoát ra, cùng với dân chạy nạn ở Phàn Thành và các thôn trấn lân cận khác, chia thành ba hướng để chạy nạn: một là về phía Tây hướng Huệ Châu, hai là về phía Tây Nam hướng Kinh thành, ba là về phía Tây Bắc hướng Bình Châu. Sau thảm họa, những người dân chạy nạn dù trở về quê hương hay ở lại tại chỗ đều phải đăng ký bổ sung hộ khẩu ở nha môn. Thuộc hạ đã phân công người theo dõi điều tra. Trong số những dân làng trở về Tống Gia Trại, chỉ có hơn mười người, không có dấu vết của người đó. Hỏi những người này cũng không có thông tin cụ thể, chỉ có một người nói dường như đã nhìn thấy người đó đi về phía Kinh thành, nhưng lại không chắc chắn. Vì vậy thuộc hạ đã cử người đi điều tra dọc theo cả ba tuyến đường, tuyến đường Kinh thành được ưu tiên xử lý hàng đầu." "Ta cho ngươi thêm ba tháng nữa. Nếu trước Tết mà vẫn không thể cho ta kết quả vừa ý..." Hạ Hầu Thừa Huân dừng lại một chút, rồi từ từ tiếp tục: "Ngươi cứ đến Vạn Phong Nhai mà diện bích tư quá đi!" Ảnh Tam trong lòng run lên, Vạn Phong Nhai ư! Vạn Phong Nhai là đỉnh núi cao nhất trong Thiên Nhạc Sơn Mạch, vươn thẳng vào mây trời. Trong Thiên Nhạc Sơn Trang lưu truyền một bài thơ liên quan đến Vạn Phong Nhai: Gió trên Vạn Phong Nhai tựa dao, Lạnh thấu xương không lối thoát nào. Thà xuống địa ngục, qua núi đao, Chẳng muốn lên Vạn Phong Nhai đâu. Bài thơ này tuy đối không chỉnh nhưng ý nghĩa đơn giản, dễ hiểu, thể hiện đầy đủ sức mạnh tự nhiên đáng sợ trên Vạn Phong Nhai. Cũng vì vậy, nơi đây rất thích hợp làm nơi trừng phạt, nên Vạn Phong Nhai còn có tên là Tư Quá Nhai. Lên đó diện bích tư quá chắc chắn sẽ khiến người ta khắc cốt ghi tâm. "Xin hỏi lão gia, sẽ phạt bao lâu ạ?" Ảnh Tam run rẩy hỏi trong lòng. "Khi nào tìm được người thì khi đó xuống núi." Ảnh Tam lập tức méo mặt. Nhưng biết làm sao được? Gia chủ từ trước đến nay luôn nói một không hai, tất nhiên, trừ những lúc đùa giỡn. Chỉ là nhìn tình hình hiện tại, gia chủ hoàn toàn không có ý đùa giỡn. "Thuộc hạ nhất định sẽ không làm lão gia thất vọng!" Anh ta một chút cũng không muốn lên Vạn Phong Nhai. Xem ra anh ta phải ra lệnh chết, rồi siết chặt kỷ luật cấp dưới, nhất định phải điều tra ra kết quả trong vòng ba tháng! "Xuống đi!" Hạ Hầu Thừa Huân phất tay. "Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Ảnh Tam lui ra khỏi thư phòng, một làn gió lạnh thổi qua, anh ta khẽ rùng mình, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm một mảng lớn. Trong thư phòng, Hạ Hầu Thừa Huân lặng lẽ ngồi một lúc. Ánh mắt hắn di chuyển từ tờ mật tấu sang chiếc hộp gỗ đặt ở góc trên bên trái bàn. Hắn vươn tay đẩy chiếc hộp gỗ về phía mình, mở ra và lấy ra miếng ngọc quyết bên trong. Ngón cái của hắn vuốt ve mặt ngọc, suy tư chìm lắng. Miếng ngọc quyết này, hay đúng hơn là ngọc bội rất đặc biệt. Nó được tạo thành từ một miếng ngọc quyết và một miếng ngọc bội ghép lại. Ngọc quyết ở bên ngoài, còn ngọc bội thì được khảm vừa vặn vào vòng tròn ở giữa ngọc quyết, hợp thành một khối. Trên đó khắc hình hoa sen liền cành và uyên ương. Chữ Hà và Hợp cùng Hoà đồng âm, ý nghĩa là hòa hợp. Uyên ương thì có ý nghĩa vợ chồng ân ái. Uyên ương đực ở bên trái, uyên ương cái ở bên phải. Toàn bộ miếng ngọc bội tượng trưng cho vợ chồng ân ái, đồng lòng như hoa sen liền cành, trăm năm hòa hợp. Miếng ngọc bội này xuất phát từ một vị tổ tiên đời nào đó của nhà Hạ Hầu. Nó là tín vật mà đích trưởng tử nhà Hạ Hầu dùng để làm lễ hỏi tặng cho nhà gái. Còn nhà gái thì trong lễ đáp lễ đã gửi trả lại miếng ngọc quyết ở vòng ngoài cho nhà Hạ Hầu, tượng trưng cho tình này không dứt. Vì sao lại có ý nghĩa này? Thực ra ý nghĩa rất nông cạn, tức là không dứt, không chia lìa, không chiếm trọn miếng ngọc quyết này, nên mới gửi trả lại. Đợi đến khi thành thân, sẽ ghép ngọc quyết và ngọc bội lại thành một, trở thành tín vật của nàng dâu cả, với ý nghĩa vợ chồng hòa hợp, xứng đôi. Nghĩ đến lần đầu tiên nghe về tập tục độc đáo này của nhà Hạ Hầu, hắn thực sự cạn lời. Vị tổ tiên đặt ra quy tắc tình này không dứt kia đầu óc có thực sự bình thường không vậy? Giờ đây, nhà Hạ Hầu chỉ còn giữ lại miếng ngọc quyết. Trên ngọc quyết chỉ có một con uyên ương đực, nửa bông hoa sen. Không thể tiếp tục truyền lại nghi lễ nạp trưng độc đáo của nhà Hạ Hầu nữa. Nghĩ lại năm xưa, sau khi ông nội đính ước với tam tiểu thư nhà họ Cao, biên giới phía Bắc đột nhiên xảy ra chiến loạn, Đại Yến cất quân xâm phạm. Ông nội lâm nguy nhận lệnh, dẫn đại quân ra sa trường. Trận chiến này kéo dài suốt ba năm, thậm chí còn có tin đồn ông nội hy sinh trên chiến trường. Còn về phía nhà họ Cao, khi ông nội nhận lệnh ra chiến trường chống giặc, trong lòng họ đã có ý định hủy bỏ hôn sự này. Dù sao thì việc binh lính hùng mạnh của Đại Yến dũng mãnh thiện chiến là điều cả thiên hạ đều biết. Nhà họ Cao không tin ông nội có thể thắng trận trở về, đến lúc đó một vị tướng bại trận sẽ không có kết cục tốt đẹp. Khi biết tin đồn hy sinh, nhà họ Cao vì sợ bị liên lụy, liền lập tức chủ trương hủy hôn. Họ còn muốn gả tam tiểu thư nhà họ Cao cho quốc cữu Bàng làm thị thiếp, nhân cơ hội này leo lên nhà họ Bàng để tìm sự che chở. Lúc đó, gia tộc Hạ Hầu đang lo lắng, phiền muộn vì tin tức này, không có thời gian và cũng không rảnh để quan tâm đến hành động của nhà họ Cao. Mãi cho đến sau này khi ông nội đánh tan quân địch, thắng lợi trở về triều, họ mới biết tam tiểu thư Cao vì kiên quyết một nữ không hầu hai chồng, không muốn hủy hôn và càng không muốn gả cho người khác mà bị nhà họ Cao giam lỏng. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của tỳ nữ trung thành mà cô ấy trốn thoát khỏi nhà họ Cao, từ đó không rõ tung tích. Nhà Hạ Hầu dưới sự kiên trì của ông nội, đã tìm kiếm năm năm nhưng không có kết quả. Cuối cùng, vì gia tộc, ông nội bất đắc dĩ phải nghe theo sự sắp đặt của ông cố, cưới bà nội về nhà. Từ đó, tam tiểu thư Cao trở thành điều cấm kỵ không thể nhắc đến trong lòng ông nội. Các trưởng lão nhà Hạ Hầu không ngăn cản hành động tìm người của ông nội, chủ yếu là để lấy lại miếng ngọc bội. Đó là một trong những vật truyền thừa quan trọng của nhà Hạ Hầu, lưu lạc bên ngoài mấy chục năm. Đây là sự tiếc nuối của nhà Hạ Hầu, cũng là sự tiếc nuối mà bà nội cho đến chết cũng không thể bù đắp được. Bà là nàng dâu cả, ngọc bội đáng lẽ phải thuộc về bà, nhưng cả đời bà thậm chí còn chưa từng được nhìn thấy nó. Nhớ lại dáng vẻ bà nội vuốt ve miếng ngọc quyết trước lúc lâm chung, và ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng của mẹ khi nhìn miếng ngọc quyết, Hạ Hầu Thừa Huân khẽ thở dài, đặt miếng ngọc quyết trở lại vào hộp, đóng hộp gỗ lại, rồi đẩy sang một bên. May mắn thay, hắn không phải trưởng tử, miếng ngọc bội truyền thừa không liên quan đến hắn. Cũng may mắn là chị dâu trong nhà không biết chuyện về miếng ngọc bội truyền thừa của nhà Hạ Hầu, nếu không lại có thêm một người phụ nữ thất vọng đau lòng nữa. "Thật là... phiền phức mà! Con người lại bị kiểm soát bởi một vật chết, chậc..." Tiếng lầm bầm khe khẽ thoát ra từ đôi môi, ánh mắt Hạ Hầu Thừa Huân lóe lên tia sáng, hiện lên một chút lạnh lẽo.