Viễn Tưởng Kỷ Nguyên Mới - Vô Đạo

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Vô đạo, 30 Tháng sáu 2025 lúc 11:14 AM.

  1. Vô đạo

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Kỷ Nguyên Mới

    Tác giả: Vô Đạo (Gia Huy)

    Thể loại: Khoa học viễn tưởng, viễn tưởng, trinh thám, hành động

    [​IMG]

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vô Đạo

    Văn án:

    Năm 2084, tại trạm nghiên cứu Bắc Cực OTI - 128, tiến sĩ Nam, một nhà khoa học người Việt, bất ngờ được tiếp cận với Arctic - 12, vật thể bí ẩn vừa được khai quật từ tầng băng vĩnh cửu. Những tín hiệu lạ, cơn ác mộng kéo dài, và một siêu máy tính có khả năng vượt xa trí tuệ con người đang dần hé lộ bức màn về một nền văn minh từng tồn tại.. và có thể chưa hoàn toàn biến mất.

    Từ một phát hiện tình cờ, Nam bị cuốn vào vòng xoáy của những bí mật khoa học, âm mưu toàn cầu, và một tổ chức bí mật mang tên ARC, nơi không phải lúc nào sự thật cũng được phép lộ diện.

    Liệu trí tuệ nhân loại có đủ để đối đầu với một trí tuệ khác một trí tuệ nằm ngoài phạm trù hiểu biết của loài người, đến từ thời đại mà lịch sử không dám ghi lại?

    Chú thích: Truyện là thuần hard sci - fi, vì vậy sẽ không phù hợp với một số độc giả, cân nhắc trước khi đọc.

    Mục Lục

     
    Tiêu Linh Thần Vũ, AquafinaOopss4 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2025 lúc 6:55 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Vô đạo

    Bài viết:
    2
    PHẦN I – KHÁM PHÁ (Chương 1–5)

    Chương 1.1: ARC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 2084, tại cục khí tượng OTI, Mỹ.

    Trên màn hình rộng lớn phía trước, bỗng nhận được yêu cầu kết nối từ trạm nghiên cứu OTI - 128 tại Bắc cực.

    "Đồng ý kết nối."

    Tiếng một người đàn ông vang lên. Ông ta trên người mặc một bộ vest đen được tích hợp công nghệ chống đạn tân tiến nhất hiện tại, ông ta có một mái tóc ngắn màu vàng được vuốt tỉ mỉ, trên ngực đeo một huy hiệu nhận dạng cùng một thẻ tên, trên đó viết là:

    Tên: Robert Angier.

    Chức vụ: Tổng giám sát.

    Robert tiến gần đến màn hình lớn, chẳng mấy chốc đã kết nối với trạm nghiên cứu OTI - 128.

    "Báo cáo, theo quan sát mới nhất của chúng tôi, lớp băng vĩnh cửu đã tan nhanh ít nhất gấp hai lần so với cùng kỳ năm trước." - Người bên kia lên tiếng với giọng gấp gáp.

    Robert thở dài, việc này có lẽ ông ta đã đoán được từ lâu.

    "Tạm thời cứ tiếp tục quan sát, chờ chỉ thị của cục."

    Nói rồi Robert ngắt kết nối, màn hình theo đó mà tối sầm lại như lúc đầu. Robert mệt mỏi ngả người vào ghế sô pha gần đó, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

    * * *

    Ngày 22 tháng 9 năm 2084. Tôi có cảm giác tôi không còn là tôi nữa, một cảm giác kì lạ xen lẫn sợ hãi tột cùng.

    Khép lại cuốn nhật kí.

    Nam, một tiến sĩ người Việt làm việc tại trạm nghiên cứu OTI - 128. Anh cũng như bao người cùng nghề khác, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại đống công việc nhàm chán ấy.

    Vật thể Arctic - 12 một trong mười tám vật thể từng được con người khai quật, nó mang hình dạng như một quả trứng với lớp vỏ sần sùi màu đen sẫm. Đây là thứ mà Nam quan tâm nhất, anh tin rằng nó thật sự là một quả trứng hay một thứ gì đó khác biệt.

    Qua lớp kính dày gần 20cm của phòng lưu trữ, Nam vẫn cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương, cảm nhận được từng cơn gió rít gào. Anh chầm chậm uống cốc nước nóng, trong khi mắt vẫn quan sát Arctic - 12 không rời.

    Phòng lưu trữ Arctic - 12 không có gì nhiều hay đặc biệt cả, những bức tường được sơn trắng, ở giữa là một khoang lưu trữ, nơi đặt Arctic - 12, xung quanh là vô số dây dẫn chằn chịt, phía dưới lại kết nối với các màn hình máy tính, dùng để hiển thị thông tin.

    Nam là dạng nhà khoa học thông thường, anh luôn tin vào những con số hơn là cảm tính, nhưng, mỗi khi nhìn vào Arctic - 12, Nam lại không khỏi có cảm giác như có một thứ đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến anh luôn hoài nghi về thứ vật thể này. Bởi vậy nên, Nam luôn chăm chú quan sát Arctic - 12, với khát vọng kiểm chứng hoài nghi của bản thân.

    Anh làm việc như mọi khi, đứng trong phòng lưu trữ Arctic - 12 mà chăm chú quan sát từng biến đổi chỉ số của thứ này.

    "Hầy, nhiệt độ của nó vẫn không thay đổi, cũng chẳng có dấu hiệu gì của sự sống, có lẽ thứ này chỉ là một tảng đá vứt đi mà thôi."

    Nam chán nản ngồi dựa vào một góc. Bình thường mỗi phòng lưu trữ sẽ có từ ba đến năm người, trong đó mỗi người đều có nhiệm vụ quan sát vật thể và điều chỉnh các chỉ số nếu vượt quá mức tiêu chuẩn (Chú thích: ARC quy định mức tiêu chuẩn để bảo quản vật thể phải nằm trong khoảng 19 - 24 độ C). Nhưng ở phòng lưu trữ vật thể Arctic - 12 thì lại khác, nơi này chỉ có Nam và hai người khác thay phiên quan sát. Có lẽ với cấp trên, Arctic - 12 không có giá trị nghiên cứu, nhưng để đúng lệ thì cũng sắp xếp cho một vài người trực.

    Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến phòng lưu trữ này, mà cửa cũng đang khóa, Nam đành nhân lúc này mà chợp mắt.

    Trong giấc mơ, Nam cảm giác như có ai đó đang gọi tên mình, tiếng gọi thật máy móc, lạnh lẽo làm sao. Giọng nói kia dừng lại một khắc, xong lại tiếp tục vang lên.

    Người mang ký ức, cậu phải làm được.

    Giọng nói ấy lại tắt ngúm, sau đó chỉ còn lại không gian u tối, cơn ác mộng như tan chảy. Nam bừng tỉnh, anh cảm thấy đầu mình cứ ong ong, kể từ khi đến trạm nghiên cứu này, cứ vài ngày Nam lại mơ thấy giấc mơ ấy, anh tin rằng giấc mơ này chắc chắn ẩn chứa một bí mật nào đó mà anh chưa biết.

    Bỏ qua những chuyện ấy, Nam dụi mắt, mệt mỏi đứng lên tiến đến chỗ Arctic - 12. Anh nhìn sơ qua bảng chỉ số, cũng chẳng quan tâm mấy. Dù sao đã vài tháng rồi Arctic - 12 vẫn không có bất cứ thay đổi gì. Nam vừa định rời đi thì đột nhiên sững lại, anh có cảm giác Arctic - 12 không giống như mọi hôm. Cho dù là một người chuyên nghiệp cũng rất khó nhận ra, nhưng Nam đã quan sát thứ này hằng ngày, hằng tháng đến phát ngán rồi.

    Nam tiến đến bảng chỉ số, nhìn kĩ lại tất cả thông số một lần, rồi lại quan sát Arctic - 12.

    "Nhiệt độ tăng một độ c nhưng vẫn nằm trong mức tiêu chuẩn.", Nam nói thầm. Sau đó, lại quan sát Arctic - 12 một cách chăm chú.

    Không gian yên tĩnh một cách lạ thường, tiếng động cơ máy móc như dừng lại ở khoảnh khắc này. Nam đứng bất động ở đấy, nhìn chằm chằm vào Arctic - 12, nhưng, chẳng có gì thay đổi cả.

    "Phát xạ! Chắc chắn là phát xạ!"

    Nam nhìn sang bảng hiển thị sóng tín hiệu, đồ thị vẫn không khác là mấy. Nhưng đối với một người đã nhìn đi nhìn lại hàng trăm, nghìn lần như anh thì lại khác. Nam không cần suy nghĩ nhiều, nhanh chóng bật máy dịch toàn bộ nội dung. Sau một lúc, anh nhận được một dãy mã morse. Tiếp tục dịch dãy mã morse ấy, Nam thu được một hàng chữ.

    Năng lượng đã nạp đầy, vui lòng ra mệnh lệnh.

    Nam không khỏi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Arctic - 12.

    Chẳng lẽ đây là một cỗ máy đến từ một nền văn minh cổ? Suy nghĩ này làm Nam hứng thú. Anh không kìm được tò mò, thử ra lệnh một câu với thứ này.

    "Phá vỡ lớp bọc bên ngoài ngươi đi."

    Lớp vỏ sần sùi của Arctic - 12 bừng lên ánh đỏ, nhiệt độ trên bảng chỉ số ngày một tăng cao, nhưng qua lớp kính chống đạn dày cộm, Nam vẫn chưa có cảm giác gì cả. Chẳng mấy chốc, lớp vỏ sần sùi bên ngoài đã bị phá vỡ thành từng mảnh vụn, để lộ ra bên trong một khối cầu với các đường viền xanh.

    Nam hoảng hốt, anh run sợ, cảm giác khó tin ngập tràn trong anh. Nam chảy mồ hôi như tắm, dù sao chuyện này cũng rất khó tin, sự hoài nghi từ lâu của Nam đối với Arctic - 12 cũng như tràn ra vào thời khắc này.

    Arctic - 12 phát ra tiếng rè của thứ máy móc lâu ngày chưa sử dụng, nó thoang thoảng mùi hương của thời gian dài đằng đẵng.

    Nam thở gấp rút, nhịp tim trong phút chốc tăng vọt, nhất thời không thể kìm chế được sự phấn khích của bản thân, anh lên tiếng hỏi với giọng run run, dường như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

    "Ngươi hiểu ta nói chứ?"

    Tất nhiên là vậy, tôi đã được lập trình để tự động dịch ngôn ngữ.

    Nam có chút khó tin, nếu thứ này thật sự đến từ một nền văn minh cổ thì còn khó tin hơn nữa, công nghệ tiên tiến như vậy chắc hẳn đã vượt xa con người.

    "Ngươi đến từ đâu?"

    Tôi là siêu máy tính Alpha số 2.

    Nó chỉ trả lời đến đó rồi dừng lại. Nam phân vân một chút, rồi quyết định báo chuyện này với cấp trên. Việc tìm ra thứ này có thể giúp nền văn minh nhân loại nhảy vọt về mặt khoa học, Nam tin chắc là vậy.

    Anh nhanh chóng báo tin này lên cấp trên.

    Bỗng thứ được gọi là "siêu máy tính Alpha số 2" đột ngột xoay vòng, liên tục đảo chiếc camera ở giữa người, dường như nó đang không ngừng quét xung quanh.

    Tiến hành thu thập thông tin sơ bộ.

    Nói rồi, các đường viền trên người Arctic - 12 bắt đầu nhấp nháy. Nam có chút hoảng sợ, anh bất chợt nhìn xuống bảng dữ liệu. Arctic - 12 đang liên tục phát xạ sóng điện từ ở tầng số cao, hệt như đang muốn phá hủy các thiết bị điện tử khác trong phạm vi xung quanh.

    Nam có dự cảm chẳng lành, nhưng anh cũng không biết phải làm gì trong lúc này. Các đường viền trên người Arctic - 12 lại nhấp nháy dữ dội hơn gấp bội, tốc độ phát xạ sóng điện từ cũng tăng mạnh. Nếu Nam đoán không sai, thì Arctic - 12 đang muốn tận dụng sóng điện từ tầng số cao để phá hủy các thiết bị xung quanh, nhằm giải thoát cho chính bản thân nó. Nếu thật sự là vậy thì việc này sẽ mang đến nguy cơ tiềm ẩn rất lớn, cần phải được ngăn chặn lập tức.

    Đúng lúc Nam đang không biết phải làm sao, thì đột nhiên cánh cửa phòng lưu trữ Arctic - 12 mở toang ra, từ bên ngoài một người trung niên đi vào, theo sau là hai nhân viên của trạm nghiên cứu. Người trung niên này là Net, ông ta là giáo sư đồng thời là người có quyền lực cao nhất nơi này. Nam chạy vội đến, gấp rút kể hết lại một lượt những chuyện đã xảy ra.

    "Cậu nói sao? Thứ này đến từ một nền văn minh cổ?"

    "Tôi vẫn chưa chắc, nhưng tạm thời chúng ta có thể xem là vậy."

    Net tiến đến gần Arctic - 12, ông quan sát thứ trước mắt một cách chăm chú. Trong lòng ông có chút dao động, có lẽ là đang nhớ lại chuyện cũ.

    "Mở thiết bị nhiễu sóng."

    "Nhưng.."

    "Cứ mở đi, ta ra lệnh."

    Hai người nhân viên không dám cãi lại, rụt rè tiến đến bảng điều khiển, sau một loạt thao tác, họ đã kích hoạt được thiết bị nhiễu sóng. Đúng lúc ấy, từ bên trong, Arctic - 12 phóng vút ra, tốc độ bấy giờ phải ngang với vận tốc âm thanh.

    "Đừng quan sát, đừng tìm hiểu, thời đại này không thích hợp đâu."

    Lại là ngài? Ngài chắc chứ?

    "Ta chắc chắn với ngươi, thời đại này hoàn toàn không thích hợp đâu."

    Vậy thì được.

    Những viền xanh trên Arctic - 12 nhạt dần rồi tắt ngóm đi.net đưa tay ra, bắt lấy Arctic - 12 đang rơi xuống. Ông nhét nó vào túi rồi xoay người chậm rãi rời đi, hai nhân viên kia cũng nhanh chóng theo sau.

    "Có những chuyện cậu không hiểu được đâu." - Net để lại một câu trước khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Nam. Phòng lưu trữ lại trở về cái vẻ yên tĩnh, ảm đạm vốn có. Nam vẫn đứng đấy, không khỏi tò mò với những việc đã xảy ra.

    Tối đó, Nam không tài nào ngủ được, những chuyện ban sáng cứ liên tục hiện lên trong đầu anh.

    Arctic - 12 rốt cuộc đến từ đâu? Giáo sư Net có liên quan gì đến thứ này?

    Nam tuy không thể khẳng định, nhưng trong người anh lại cứ tồn tại một linh cảm rằng: Chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến giấc mơ của anh!

    Giọng nói kì lạ trong giấc mơ của Nam không chỉ nói mấy câu lặp đi lặp lại, mà mỗi lần lại mỗi khác. Anh cố lục lại trong kí ức của bản thân thì lờ mờ nhớ lại, giọng nói ấy đã từng nhắc đến một nền văn minh hiện đại nào đó trong quá khứ.

    Liên kết với hiện tại thì hợp lí rồi, chắc chắn bản thân anh có phần nào đó liên quan đến chuyện này. Nam hạ quyết tâm, bằng mọi giá anh phải tìm hiểu rõ chuyện này.

    Khoảng hai giờ sáng, Nam vẫn không ngủ được, anh cứ mãi nghĩ về những câu hỏi đó. Bỗng anh nhận được một cuộc gọi từ Net, không chậm trễ Nam liền đồng ý cuộc gọi.

    "Có phải cậu đang thắc mắc những chuyện xảy ra trong hôm nay đúng không? Bên ngoài căn cứ, trước cổng chính tôi đợi cậu."

    Net vừa nói xong đã cúp máy, không cho Nam có thời gian để phản ứng. Anh không quan tâm bên đến nhiệt độ lạnh cóng bên ngoài, đơn giản khoác một chiếc áo bông rồi gấp rút đến điểm hẹn.

    Nam chạy đến nơi, dựa tay vào cửa mà thở gấp, cái lạnh thấu xương khiến người anh bất giác run lên từng cơn. Phía trước, Net đang đứng ngắm nhìn bầu trời tuyệt đẹp của Bắc cực về đêm. Thấy Nam đến, ông ra hiệu cho anh lại gần.

    "Ta không định để ý đến cậu.. nhưng phát hiện ra Arctic - 12 là siêu máy tính Alpha vừa rồi, khiến ta suy nghĩ lại. Cậu chắc đang có nhiều thắc mắc lắm đúng không? Cứ bình tĩnh đi, rồi ta sẽ giải đáp cho cậu. Ngày mai lúc một giờ chiều, ARC sẽ diễn ra một hội nghị quan trọng, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho cậu vào tổ chức này. Khi đó, những thắc mắc của cậu sẽ được giải đáp. Chàng trai trẻ, đừng làm ta thất vọng."

    Net nói liên tiếp một tràng dài, nhưng Nam không chút khó chịu mà lại chăm chú lắng nghe, không bỏ sót chữ nào.

    "Cảm ơn ngài giáo sư."

    Sau những lần giao lưu, bàn luận, các học giả và nhà khoa học nghiên cứu về Bắc cực\Nam cực dần hình thành một tổ chức được gọi là ARC. Tổ chức này nhanh chóng phát triển lớn mạnh trong âm thầm, rất ít ai biết về nó, nhưng nếu biết thì người đó chắc chắn không tầm thường.

    Net đứng đó, ngước mắt lên nhìn bầu trời, chẳng biết được ông ta đang suy nghĩ gì.

    "Cậu biết ARC được tạo ra với mục đích gì không?"

    "Liên kết các nhà khoa học, tổ chức và học giả nghiên cứu về Bắc cực?"

    "Chỉ đúng một phần thôi.."

    "Vậy phần còn lại?"

    "Hiện tại ta không thể nói, nhưng cậu sẽ biết sớm thôi.. Đi đi, ở đây không còn gì đâu."

    Nam miễn cưỡng rời đi. Anh cứ nghĩ sau khi gặp giáo sư Net, bản thân sẽ giải đáp được thắc mắc, nhưng kết quả là phải tiếp tục đợi chờ rồi. Nam không tài nào ngủ được, cố nhắm mắt lại thấy những hình ảnh về Arctic - 12, có lẽ trước khi tìm được câu trả lời anh khó lòng ngủ ngon được.
     
    Tiêu Linh Thần VũAquafina thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2025 lúc 12:49 PM
  4. Vô đạo

    Bài viết:
    2
    Chương 1.2: ARC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hội nghị lần này của ARC vừa hay lại tổ chức ngay trạm nghiên cứu của Nam. Chỉ mới mười hai giờ trưa, phòng hội nghị đã sôi nổi vô cùng, người thì kiểm tra các thiết bị, người lại soạn nội dung, chẳng ai là rảnh cả. Căn phòng bừa bộn vô cùng, giấy tờ xếp lộn xộn, dây nguồn vẫn chưa kịp lắp hết, nhưng, với tốc độ hiện tại mọi thứ sẽ nhanh chóng được hoàn thành, trước khi hội nghị bắt đầu.

    "Bây giờ đang là lúc quan trọng nhất, một khi đã vào cậu khó mà quay đầu được, sao nghĩ kĩ chưa?", Net lên tiếng.

    "Tôi nghĩ kĩ rồi, thưa ngài.", Nam đáp không chút chần chừ.

    "Vậy thì tốt."

    Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc bắt đầu hội nghị. Căn phòng bừa bộn lúc đầu đã được dọn dẹp sạch sẽ, so với ban đầu thì hoàn toàn trái ngược.

    Ngoài Net ra còn đến sáu người khác, trong đó có một nhân viên NATO, một chuyên viên hội đồng Bắc cực, một nhân viên của cơ quan tình báo trung ương Mỹ và ba người mặc quân phục, theo quân hàm thì đều là cấp thượng tá trở lên, lần lượt đến từ Trung Quốc, Mỹ và Canada.

    Thực chất, hội nghị này không chỉ diễn ra ở trạm nghiên cứu OTI - 128 mà còn ở nhiều nơi khác. Chỉ vậy cũng dễ hình dung ra được độ lớn mạnh của tổ chức này.

    Nam ngồi cạnh Net, trước khi cuộc họp bắt đầu tất cả bọn họ đều được phát một xấp tài liệu dày cộm. Anh biết chắc không đủ thời gian đọc, nên chỉ nhìn vào tên của xấp tài liệu này.

    Sơ lược tình hình khu vực A5.

    Sơ lược tình hình mà đã dày cộm như vậy, chừng này ít cũng phải tận năm mươi trang! Rốt cuộc khu vực A5 đã xảy ra chuyện gì? Nam lại có thêm vô số câu hỏi.

    "Các vị đến đủ rồi chứ? Được, vậy cuộc họp của chúng ta bắt đầu." Net lên tiếng, ông bật máy chiếu rồi tiến lên phát biểu.

    "Ai trong các vị đều biết, khu vực A5 đang là điểm trọng yếu, được toàn cầu quan tâm.", Net chỉ vào một khu vực trên Bắc cực, ước tính cách trạm nghiên cứu của họ vài chục km, "Như các vị đã biết, chúng ta đã tìm ra ba vật thể cùng với hai thiết bị khác, có giá trị nghiên cứu rất lớn, theo tính toán chúng có niên đại ít nhất trên mười triệu năm tuổi! Nhưng đáng tiếc chẳng có cái nào là còn hoạt động được cả, chúng tôi vẫn đang cố gắng khôi phục, xin hãy yên tâm!"

    Mười triệu năm? Rốt cuộc nền văn minh cổ kia tiên tiến đến mức nào? Nếu đã hiện đại như vậy thì sao có thể bị hủy diệt chứ? Đầu óc Nam rối tung lên.

    "Đây là lớp băng vĩnh cửu nằm dưới khu vực A5.", Net chỉ vào lớp băng vĩnh cửu trên hình chiếu, "Tại đây, trong lúc đang thực hiện nhiệm vụ đo đạc và kiểm tra chất lượng băng vĩnh cửu, các thành viên của ARC đã vô tình phát hiện ra một thứ mới, nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người! Đó là một phi thuyền, được chúng tôi gọi là 'Space'.", Net chuyển sang hình của chiếc phi thuyền này, nó nằm sâu trong lớp băng vĩnh cửu, ngoại hình của nó giống như một chiếc tàu con thoi, với các họa tiết tinh xảo và những đường viền xanh, giống hệt với họa tiết trên Arctic - 12.

    "Ý ngài là bên trong đó có người?", Nam khẽ giọng hỏi.

    "Tạm thời có thể xem là vậy."

    Từ nãy đến giờ Nam vẫn chăm chú lắng nghe, mãi đến giờ anh mới nhận ra điều kỳ lạ, đây rõ ràng là một hội nghị về vấn đề khoa học, nhưng đội hình này lại thật sự không liên quan cho lắm. Ba quân nhân, một chuyên viên hội đồng Bắc cực, một nhân viên NATO, một nhân viên của cơ quan tình báo trung ương Mỹ. Chuyên viên hội đồng Bắc cực, nhân viên NATO hay nhân viên cục tình báo trung ương Mỹ còn dễ hiểu, ba người còn lại Nam thật sự không hiểu nổi.

    "Chúng ta có nên giải thoát nó khỏi lớp băng vĩnh cửu không?", Nhân viên NATO lên tiếng hỏi.

    "Chúng ta vẫn chưa biết bên trong 'Space' có gì, hơn hết cái giá phải trả là quá đắt!", thượng tá người Canada và Net đồng loạt khuyên ngăn, quả thật phá lớp băng vĩnh cửu để khai quật "Space" là cái giá quá đắt. Họ còn chẳng biết bên trong phi thuyền đó chứa gì, cho dù là để nghiên cứu công nghệ của nó cũng không đáng! Ít nhất hiện tại là không đáng.

    "Bỏ qua chuyện đó đi, đây là thứ không đáng quan tâm! Thứ chúng ta cần quan tâm thật sự là cái tổ chức chết tiệt kia!" thượng tá người Trung Quốc lên tiếng. Anh ta đã nói như vậy cũng đủ khiến Nam hiểu một điều: Đây chắc chắn là chuyện cực kì quan trọng! Tổ chức mà anh ta nhắc đến chắc hẳn cũng không đơn giản.

    Những người khác đều nhìn chằm chằm vào vị thượng tá này. Từ ánh mắt bọn họ có lẽ là đang khinh thường, nhưng, không thể không nói bọn họ cũng đang có suy nghĩ giống anh ta.

    "Đúng vậy, về tổ chức đó, hiện tại chúng ta có bao nhiêu thông tin rồi?" -Chuyên viên hội đồng Bắc cực cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng.

    "Không nhiều lắm.", Net thở dài, "Thông tin chúng ta có là rất ít, ngoài tên của bọn chúng ra, còn lại gần như không biết thêm gì, đến mục đích của bọn chúng cũng không biết nữa.."

    Nam không khỏi thấy kinh ngạc. Tổ chức như ARC vô cùng lớn mạnh, đó là còn chưa kể có sự hỗ trợ từ các nước, vậy mà lại không tìm ra được thông tin từ một tổ chức khác. Như thế cũng đủ khiến Nam hình dung ra được độ bí mật của tổ chức ấy, tổ chức mà anh còn chẳng biết tên.

    "Vậy thì có nói thêm nữa cũng chẳng có ít gì!" thượng tá người Trung Quốc kia có vẻ đã mất kiên nhẫn. Nhưng quả thật, đến một chút thông tin cũng không có, thì cho dù có nói thêm bao lâu cũng chẳng có tác dụng gì.

    "Đừng mất kiên nhẫn vậy chứ." vị thượng tá không quân Hoa Kỳ lên tiếng với giọng mỉa mai.

    "Bây giờ không phải là lúc cãi nhau!" nhân viên CIA nói lớn. Vị thượng tá người Trung Quốc vừa định cãi lại cũng nể mặt mà im lặng. Anh ta có lẽ cũng hiểu rằng: Nếu còn tiếp diễn thì đây sẽ là một cuộc cãi nhau, chứ không còn là một hội nghị nữa!

    "Mời ngài giáo sư nói tiếp." Nhân viên CIA nói với giọng bình thường.

    "Được rồi." Net lấy ra hai tấm hình, một nam, một nữ để lên bàn, "Đây là một thành viên của tổ chức đó, bị chúng ta bắt được." Net đẩy tấm hình người đàn ông ra. Nam cùng những người khác đều chăm chú quan sát, nhưng tên này chẳng có chút tiếng tăm gì, chỉ nhìn thì cũng chẳng biết là ai.

    "Còn đây là nạn nhân đầu tiên, cô ấy là chuyên viên kỹ thuật của ARC." Net đẩy tấm hình còn lại lên. Nam nhìn chằm chằm vào tấm hình, anh hình như đã thấy người này trên ti vi một lần.

    "Theo đó, chúng ta hoàn toàn có thể khẳng định một điều rằng: Tổ chức này là đang nhắm tới ARC! Còn mục đích sâu xa hơn, tạm thời vẫn chưa thể biết được."

    "Việc tra khảo tù nhân này cứ để chúng tôi lo." Nhân viên CIA dành trước phần việc sở trường.

    "Giáo sư, tôi có điều muốn hỏi.", thượng tá người Canada lên tiếng.

    "Mời ngài hỏi."

    "Trước tiên để tôi giới thiệu đã, tôi là Justin, người Canada, được rồi, như các vị đã nghe trình bày của giáo sư, thì chúng ta đã tìm được khá nhiều vật thể, và đặc biệt là các siêu máy tính Alpha. Chắc hẳn ít nhiều cũng đã nghiên cứu qua, thứ lỗi cho tôi vì tôi không chuyên về mấy việc như này, nhưng các vị đã bao giờ tự hỏi việc tìm ra những siêu máy tính này là lợi hay hại chưa?"

    Với sự mở đầu Justin, bầu không khí ở cuộc hội nghị bắt đầu sôi nổi. Trong đây cũng có những người biết rất ít về khoa học, nhưng bọn họ cũng có cho mình những suy nghĩ riêng về câu hỏi này. Chỉ riêng mỗi Net là vẫn lặng thinh, ông cứ như đang nhớ lại điều gì đó.

    Nam cũng bắt đầu chú ý đến Justin, ông ta có một mái tóc vàng, thoạt nhìn thì còn khá trẻ chắc cũng chỉ gần ba mươi.

    "Việc tìm ra những siêu máy tính này lại rất tốt ấy chứ! Dù gì công nghệ của những thứ này vô cùng tối tân, có thể nói là vượt xa con người, mà loài người chúng ta lại có một ưu điểm lớn chính là khả năng học hỏi, chúng ta chỉ cần nghiên cứu đám siêu máy tính này, thì sớm muộn cũng có bước nhảy vọt về công nghệ.", chuyên viên hội đồng Bắc cực dành quyền nói trước, có thể nói anh ta chính là hình mẫu đặc trưng cho đám người thực dụng.

    Nam nhìn vào bảng tên mới biết được anh ta tên Lucas, nhìn cũng không có gì quá nổi bật, nhưng ý kiến của anh ta lại khá hay.

    "Không tốt chút nào đâu!", thượng tá người Trung Quốc - Kim Tử trầm giọng, từ khuôn mặt có thể thấy được sự căm phẫn, ông ta có một mái tóc đen đặc trưng của phần lớn người Châu Á, từ đầu đến giờ hoàn toàn có thể thấy ông ta là một người gấp gáp, nóng nảy, "Chẳng lẽ các người đã quên sự cố AI khi xưa sao? (Chú thích: Sự cố AI bị lỗi, không thể kiểm soát mà tấn công con người) Huống hồ những siêu máy tính đó còn sở hữu trí tuệ ưu việt, sao lại dễ dàng để con người kiểm soát? Tốt nhất là nên bỏ đi."

    Nam thấy khó chấp nhận quan điểm bảo thủ ấy, nhưng anh không thể phủ nhận phần nào là hợp lý, Nam thầm nghĩ, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng ông ta nói khá đúng, chỉ có điều, nếu không mạo hiểm thì làm sao văn minh loài người có thể phát triển được chứ! Đúng lúc Nam định cãi lại, thì có người đã chen trước.

    "Quả thật là hại nhiều hơn lợi, nhất là đối với chúng ta.", người nói câu này là vị thượng tá không quân Hoa Kỳ - William, một người đàn ông nghiêm nghị với mới tóc vàng nổi bật, "Hãy nghĩ xem, những siêu máy tính ấy hoàn toàn có thể cướp lấy quyền lực và chính trị từ tay con người!", William không chỉ là thượng tá không quân Hoa Kỳ mà ông còn là một chính trị gia, nhưng hơn hết trong cuộc hội nghị lần này, ông còn tham gia dưới danh phận người đại diện của Liên Hợp Quốc, vì thế sự lo ngại này là hoàn toàn có thể hiểu được.

    Hiện tại cuộc hội nghị đã được chia làm hai phe phái rõ rệt, một bên tin vào đám siêu máy tính này sẽ mang lại lợi ích cho con người, bên còn lại thì ngược lại, nhưng bọn cũng có chung một mục đích là sở hữu những siêu máy tính ấy.

    "Ngài giáo sư, hiện tại những siêu máy tính ấy đang ở đâu", nhân viên NATO hỏi, từ đầu đến giờ anh ta cũng chỉ ngồi ghi chép, rất ít khi lên tiếng, dù sao ghi chép báo cáo mới là công việc chính của anh ta.

    "Hiện tại, có tổng cộng ba siêu máy tính Alpha, trong đó một cái ở chỗ chúng tôi, hai cái ở tổ chức ARC. Sâu hơn nữa thì tôi không thể tiết lộ."

    Không khí lại một lần nữa trở nên im lặng, có lẽ mỗi người bọn họ đều đang nung nấu những ý đồ riêng, có thể là lôi kéo Net về phe bản thân chẳng hạn, dù sao trên danh nghĩa thì Net đang nắm giữ một trong ba siêu máy tính Alpha.

    "Được rồi nếu không còn gì thì hội nghị lần này sẽ kết thúc, hội nghị lần tới sẽ được tổ chức vào một tuần sau, về phần nội dung và diễn biến sẽ được báo cáo lên bởi hai giám sát viên lần này, hẹn gặp lại các vị."

    Net vừa dứt câu đã có người rời đi, ngay sau đó, những người còn lại cũng lần lượt ra ngoài. Bên trong giờ chỉ còn lại Net, Nam, nhân viên CIA và chuyên viên hội đồng Bắc cực, hai người ấy là giám sát viên, có lẽ đang tận dụng thời gian ngắn ngủi này để viết báo cáo.

    Net dẫn Nam sang một góc, có lẽ để tránh làm phiền hai người kia, hoặc cũng có thể là tránh bị nghe lén.

    "Giáo sư, chuyện của tôi.."

    "Cậu yên tâm, ta đã gửi yêu cầu lên rồi, chậm nhất là hai ngày nữa cậu sẽ được duyệt."

    "Cảm ơn giáo sư."

    Nam rời khỏi phòng hội nghị, dù sao cũng chẳng còn việc gì. Anh nhìn lại, giờ cũng chỉ mới hơn hai giờ. Nam nhớ lại bức ảnh chuyên viên kỹ thuật ARC, cố mãi anh mới nhớ ra tên cô ấy là Tư Ngọc. Anh không nhầm bản thân đã từng thấy cô trên ti vi một lần, và một lần gặp trong dự án nghiên cứu tại Bắc cực. Lúc đấy chỉ lướt qua nhau, nhưng ấn tượng của cô ấy để lại cho Nam là rất lớn.

    Nam lắc đầu, cố không suy nghĩ nữa. Anh nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào bản thân đã đến phòng lưu trữ Arctic - 12. Có lẽ, anh đã đến đây quá nhiều, đến mức não trong vô thức đã di chuyển đến đây.

    Bên trong buồng lưu trữ chỉ còn các mảnh vụn, Arctic - 12 đã được đưa đi. Nam nghĩ, căn phòng này, sớm thôi sẽ đón nhận một vật thể mới.

    Anh tiến đến bàn làm việc, lấy giấy bút bắt đầu viết lại những thứ mình biết, với hy vọng liên kết chúng lại thành một thông tin hoàn chỉnh.

    "Nền văn minh cổ, 'Space', siêu máy tính Alpha.." Nam đọc đi đọc lại, nội tâm của anh không ngừng suy nghĩ, "Những thứ này, chắc chắn có liên quan đến nhau! Cái chết của Tư Ngọc cũng không ngoại lệ! Nhưng, rốt cuộc là sao chứ, mục đích của tổ chức kia là gì? Liệu có liên quan đến nền văn minh cổ?" Nam rùng mình.

    "Nền văn minh cổ, chắc là không phải đâu." Nam tự trấn an bản thân. Rời khỏi đống suy nghĩ ấy, Nam phát hiện bản thân vậy mà lại tiêu tốn hơn hai tiếng đồng hồ ở đây! Anh đứng dậy, vò tờ giấy rồi vứt bừa lên bàn trước khi rời đi.

    Nền văn minh cổ, cái chết của Tư Ngọc..

    Những suy nghĩ ấy cứ hiện lên trong đầu Nam, anh muốn bản thân dừng nghĩ về nó, nhưng, hoàn toàn không thể, nó giống như đã in sâu vào não anh, muốn bỏ đi cũng không được.

    Chỉ còn một cách, đó là tìm ra lời giải đáp cho tất cả mọi việc! Nam hạ quyết tâm, anh nhất định sẽ tìm ra đáp án thật sự.

    Tối đó, Nam vẫn không tài nào ngủ được, anh nhìn chằm chằm lên trần, những hình ảnh chết tiệt ấy cứ không ngừng hiện ra. Trong mắt Nam lúc này, trần nhà đã hiện lên vô số thông tin, giống hết trên mảnh giấy anh viết lúc chiều.

    Nền văn minh cổ, cái chết của Tư Ngọc, tổ chức bí ẩn, nền văn minh cổ..

    Nam không ngừng suy nghĩ, anh cố tìm ra manh mối từ những suy nghĩ này, anh biết điều đó là không thể, nhưng lại chẳng cách nào ngăn bản thân nghĩ đến những thứ này.

    Cái chết của Tư Ngọc! Chỉ cần giải mã được nó, những thứ còn lại sẽ dễ hơn, vụ ám sát này và lý do phía sau chắc chắn không đơn giản!

    Cuối cùng, Nam thiếp đi trong mệt mỏi, sau hàng tiếng đồng hồ suy nghĩ. Nhưng, ngay cả trong giấc mơ đi chăng nữa, những hình ảnh đó vẫn cứ không ngừng hiện ra, nó chẳng khác nào một cơn ác mộng cả. Sau đó lại là giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên, khiến Nam vô cùng khó chịu, nhưng anh cũng chỉ có thể gượng ép bản thân tiếp tục ngủ, dù sao anh cũng đã quá mệt mỏi rồi.

    Nhưng, ngay khi Nam chuẩn bị chìm hoàn toàn vào giấc ngủ ngon lành, thì đột nhiên trong giấc mơ lại vang lên một tiếng cảnh báo chói tai, kèm với dòng chữ.

    Warning: ELIGIBLE TARGET DETECTED – ARCTIC STORAGE ENABLED – 12.

    Giây phút đó Nam không khỏi bất an, cảm giác quen thuộc như tràn về trong tâm trí anh.

    Nam ngồi bật dậy, thoát khỏi giấc mơ, mở ngay cuốn nhật kí rồi cặm cụi viết.

    Ngày 22 tháng 9 năm 2084.

    Tôi có cảm giác tôi không còn là tôi nữa, một cảm giác kì lạ xen lẫn sợ hãi tột cùng.
     
    Tiêu Linh Thần VũAquafina thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...