Chương 1301: Đầu bếp nổi tiếng, tôi có dự định khác 68
[HIDE-THANKS]Tiền Thiển lúc này mới thấy rõ, Lam Triệu Vũ cầm trong tay chỉ là một lọ muối, đơn giản chỉ là một lọ muối. Nhưng đây là biện pháp cực kỳ thông minh, chỉ cần trộn vài loại gia vị thường dùng vào muối, Phó Thanh Du trong quá trình nấu nướng căn bản không thể phát hiện ra điều gì, khi dùng thêm muối gia vị, lượng muối anh nắm bắt sẽ bị lệch lạc. Nước tương và tương vốn đã là gia vị có vị mặn, dù có kiểm tra cũng rất khó phát hiện ra vấn đề. Một đầu bếp ngay cả lượng muối cũng nắm bắt không tốt, còn mặt mũi nào tự xưng là đầu bếp danh tiếng nữa? Nước cờ này của Lam Triệu Vũ quả thật khá thông minh.
Điều kỳ lạ là, Tiền Thiển vẫn chưa nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Sao vậy? Chẳng lẽ Lam Triệu Vũ bị bắt quả tang vẫn chưa từ bỏ, còn định giãy giụa thêm? Tiền Thiển khoanh tay trước ngực, hoàn toàn không quay đầu nhìn Phó Thanh Du đứng sau lưng mình, tiếp tục chăm chú quan sát cách Lam Triệu Vũ giãy giụa.. Nói sao nhỉ, bỏ qua tư cách, Tiền Thiển thậm chí còn thấy hơi ngượng thay cho anh ta. Nhưng nói thật, trong một số tình huống, cách này cũng có chút tác dụng. Đương nhiên, chỉ là trong một số tình huống thôi, ví dụ như giữa Tiền Thiển và chồng mình có sự tin tưởng lẫn nhau không đủ. Bởi vì Lam Triệu Vũ rất khéo léo tính toán dời đi tiêu điểm mâu thuẫn.
"Phó Thanh Du," Lam Triệu Vũ nhìn chằm chằm Phó Thanh Du, vẻ mặt khẩn thiết, trong giọng nói thậm chí mang theo vài phần khẩn cầu: "Giữa tôi và Hương Hương không có gì cả, anh nhất định phải tin tôi! Giữa chúng tôi trong sạch, Hương Hương vô tội, anh đừng hiểu lầm."
Ách.. Tiền Thiển suýt nữa thì rớt cằm. Gã đê tiện này trong một giây đã bắt đầu diễn phim thần tượng, hơn nữa còn là tình tiết cẩu huyết khoa trương như vậy, thật khiến cô không quen chút nào! Nhìn vẻ chân thành sâu sắc, vẻ mặt khẩn cầu kia, quả thực là thao tác tiêu chuẩn sau khi bị bắt quả tang.
Đây là muốn Phó Thanh Du nhanh chóng tin tưởng, rồi chuyển tiêu điểm chú ý của Phó Thanh Du sang mâu thuẫn vợ chồng, chuyện vợ vượt rào trộm giúp đỡ nhân tình ư? Tiền Thiển nhịn rồi lại nhịn, suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt mà bật cười. Không thể không nói, nước cờ này của Lam Triệu Vũ thật sự mất tư cách đến cùng cực, phải mất công lắm anh ta mới hạ được mặt xuống.
Hơn nữa kỹ thuật diễn của Lam Triệu Vũ thực sự tốt, ít nhất có thể lừa được Hạ Diệp Lương, khán giả ăn dưa đang đến gần. Hạ Diệp Lương do dự một chút, vẫn tiến lên, vừa vặn nghe được nửa câu sau của Lam Triệu Vũ. Chỉ nghe được nửa câu mà mặt Hạ Diệp Lương đã tái mét. Cô vội vàng nói với Phó Thanh Du: "Bếp trưởng, đây nhất định là hiểu lầm! Hương Hương thực sự vừa từ phòng nghỉ ra, chắc cô ấy có việc đến đây, cô ấy và Triệu Vũ chỉ tình cờ gặp nhau thôi, thật đấy, tôi có thể chứng minh, tôi đi theo cô ấy ra đây mà."
Ai! Nghe những câu nói của Hạ Diệp Lương, Tiền Thiển chỉ muốn che mặt, cô gái này thật sự ngốc quá đi mất, đây là giúp Lam Triệu Vũ làm trợ thủ à? Càng giải thích càng giống như cô cố ý đến tìm Lam Triệu Vũ. May mà người đứng sau là chồng cô, nếu đổi người khác, dù không nghi ngờ trước mặt thì trong lòng chắc chắn cũng có thắc mắc. Mọi người đều ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ, cố tình vợ mình và đối thủ không hiểu sao chạy ra, người bình thường đều sẽ thầm nghi ngờ.
Cách dời đi mâu thuẫn của Lam Triệu Vũ tuy mất tư cách nhưng cũng có tác dụng, tiếc rằng, đối diện với anh ta là Tiền Thiển và Phó Thanh Du. Là vợ chồng qua nhiều kiếp, sự tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau giữa Tiền Thiển và người kia, người ngoài thực sự không thể hiểu được, làm sao có thể bị vài câu nói ngắn ngủi của Lam Triệu Vũ châm ngòi được.
Lam Triệu Vũ diễn xuất xuất sắc, Hạ Diệp Lương lại vội vàng xông lên gây rối chứ không giúp được gì, nhưng Phó Thanh Du vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Anh không phản ứng với Lam Triệu Vũ đang nhập diễn, cũng không phản ứng với Hạ Diệp Lương đang lo lắng đến mức muốn cào tường, sẵn sàng can ngăn bất cứ lúc nào. Ngược lại, anh chỉ đưa một ngón tay chọc chọc vào lưng Tiền Thiển đang không quay đầu lại.
"Em yêu, em nhìn thấy gì?" Giọng Phó Thanh Du vẫn bình tĩnh như mọi khi, dường như không hề có cảm xúc dao động.
"Anh nhìn này," Tiền Thiển chỉ vào quầy gia vị: "Nước tương tự làm của em bị mở ra, nhưng không biết có bị thêm muối không. Lát nữa anh đừng dùng."
"Ừ," Phó Thanh Du nhanh nhẹn đáp một câu, giọng điệu rất tiếc nuối: "Thật lãng phí quá. Em lâu rồi không làm nước tương, vất vả lắm mới làm một lần, lại bị lãng phí."
Nghe Phó Thanh Du nói, sắc mặt Lam Triệu Vũ và Hạ Diệp Lương không hẹn mà cùng hiện lên vẻ ngơ ngác, dường như đều có chút không biết làm sao. Lam Triệu Vũ, xem anh ta còn có thể bày trò gì nữa.
Hạ Diệp Lương lập tức phản ứng lại, hóa ra bếp trưởng căn bản không hiểu lầm gì cả, vừa rồi cô vội vàng nhảy ra giải thích trông thật ngốc, thậm chí còn có vẻ như gây ngột ngạt cho hai vợ chồng. May mà Hương Hương là bạn tốt của cô, sẽ không so đo, bếp trưởng cũng không thực sự hiểu lầm, nếu không nếu thực sự vì cô mà gây hiểu lầm, cô thật sự mổ bụng tạ tội cũng không đền nổi.
Còn Lam Triệu Vũ thì hoàn toàn không ngờ rằng, Phó Thanh Du từ xa nhìn thấy anh ta và Hách Hương Hương lôi kéo nhau, đến gần lại nghe thấy những lời anh ta nói, vậy mà vẫn không hề tỏ ra nghi ngờ. Hách Hương Hương thậm chí không nói một câu giải thích nào, vậy mà Phó Thanh Du đã thể hiện sự tin tưởng vợ mình không chút do dự. Có người như vậy sao? Người bình thường chẳng phải đều nên nghi ngờ một chút sao? Anh ta xuất hiện ở góc chết của camera giám sát này, Hách Hương Hương cũng vừa vặn xuất hiện ở đây, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nhìn thế nào cũng giống như đã hẹn trước!
Tiền Thiển chẳng quan tâm Lam Triệu Vũ nghĩ gì. Tâm trạng cô hiện tại rất tốt, bởi vì ngay khi Phó Thanh Du biết vấn đề là ở nước tương, cô đã nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này hoàn thành thật đơn giản, chỉ cần để 7788 theo dõi tốt và bắt quả tang là được, Tiền Thiển chưa từng gặp nhiệm vụ nào dễ hoàn thành như vậy!
"Cô đừng vui mừng quá," 7788 lại bắt đầu nói thẳng: "Nhiệm vụ hoàn thành dễ dàng là nhờ chồng cô hợp tác tốt đấy chứ? Nếu không thì chỉ trong một giây đã bị Lam Triệu Vũ quăng cho cái nồi đen lên đầu rồi."
"Đúng vậy, may mà chồng ta thật biết cách giảm bớt lo lắng." Tiền Thiển gật đầu đồng ý: "Nhưng gã đàn ông kia cũng đê tiện quá rồi, cách ném nồi này thật tươi mới độc đáo, mệt cho anh ta nghĩ ra! Không phải ta nói, phản ứng của anh ta thực sự rất nhanh."
Nước tương bị thêm muối, Phó Thanh Du cũng không như người khác tưởng tượng, tại chỗ bắt lấy làm ầm lên. Anh chỉ thực sự tiếc nuối chỗ nước tương tự ủ của vợ mình, cuối cùng xoay mặt, quay ra giáo dục Hạ Diệp Lương.
"Hạ Diệp Lương," Phó Thanh Du xụ mặt, giọng điệu trịnh trọng: "Theo lý thuyết, tôi là cấp trên của cô, chuyện giao lưu cá nhân của cô, tất nhiên tôi không can thiệp. Nhưng cô là bạn của Hương Hương, cho nên tôi mới lắm miệng với cô một câu, cô xem lại một số người, không phải ai cũng có thể làm bạn được đâu. Tôi chỉ nói một câu như vậy, nếu cô cảm thấy tôi quá lời, thứ lỗi cho tôi nhé, tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác."[/HIDE-THANKS]
Chương 1302: Đầu bếp nổi tiếng, tôi có dự định khác 69
[HIDE-THANKS]Bị cấp trên ý tứ nhắc nhở một phen, Hạ Diệp Lương mặt đỏ tai hồng cúi đầu, không thể phản bác lời Phó Thanh Du. Cô không phải người ngốc, những việc Lam Triệu Vũ làm hôm nay đều diễn ra trước mắt cô, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ kỹ một chút là có thể nhận ra rằng những cử chỉ tốt đẹp trước đây của Lam Triệu Vũ với Hương Hương thực sự không có ý tốt.
Triệu Vũ.. thực ra không thích ai cả phải không? Trước đây anh ta theo đuổi Hương Hương nghiêm túc như vậy, thực ra cũng có mục đích khác phải không? Bếp trưởng nói không sai, cô thực sự không hiểu rõ người bạn từ nhỏ cùng lớn lên này. Trước đây cô luôn nghĩ rằng Triệu Vũ nhắm vào Phó Thanh Du là vì không theo đuổi được Hương Hương, trong lòng tiếc nuối và khó chịu, cộng thêm việc cô bỏ đi làm ở chỗ khác khiến anh ta càng thêm tức giận, nên luôn nhắm vào Thanh Ngọc Yến.
Nhưng giờ nhìn lại, đối với Lam Triệu Vũ, Hương Hương thực chất chỉ là công cụ có thể lợi dụng, là công cụ để đối phó Phó Thanh Du. Còn cô, một kẻ ngốc thiếu suy nghĩ, trước đây còn từng giúp Lam Triệu Vũ theo đuổi Hương Hương, suýt nữa đẩy bạn mình vào hố lửa. May mà Hương Hương thông minh, chưa từng mắc bẫy.
"Hương Hương," mặc dù xấu hổ và áy náy đến mức gần như không dám ngẩng đầu, Hạ Diệp Lương vẫn dũng cảm lên tiếng với Tiền Thiển: "Xin lỗi!"
Một câu xin lỗi ngắn gọn, nhưng Tiền Thiển kỳ diệu hiểu được ý của Hạ Diệp Lương. Cô lắc đầu với Hạ Diệp Lương, rất nghiêm túc đáp: "Không cần xin lỗi mình, Tiểu Lương, đây không phải lỗi của cậu. Đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả."
Không phải Tiền Thiển thánh mẫu, mà là cô cho rằng hành vi của Lam Triệu Vũ thực sự không liên quan gì đến Hạ Diệp Lương. Nếu không có cô tồn tại, Tiền Thiển nghĩ rằng mục tiêu tính toán của Lam Triệu Vũ chắc chắn sẽ là Hạ Diệp Lương. Mục đích thực sự của Lam Triệu Vũ, ngay cả cô là người biết cốt truyện cũng phải mất thời gian mới hiểu rõ, huống chi là Hạ Diệp Lương suốt ngày chỉ nghiên cứu kỹ thuật, lại bị vẻ ngoài được Lam Triệu Vũ kinh doanh cẩn thận lừa gạt, làm sao có thể sớm phát hiện bạn mình không đáng tin?
Nhìn Hạ Diệp Lương đứng tại chỗ cúi đầu không nói, Tiền Thiển thở dài, biết rằng là bạn cũ của Lam Triệu Vũ, hiện tại Hạ Diệp Lương thực sự rất xấu hổ, vì thế cô chủ động lên tiếng: "Tiểu Lương, cậu về trước đi. Đừng ở đây nữa, chuyện gia vị này dù thế nào cũng không liên quan đến cậu. Sắp đến giờ cao điểm buổi tối rồi, trong tiệm không thể không có người."
Hạ Diệp Lương cúi đầu gật nhẹ với Tiền Thiển, rồi lặng lẽ xoay người rời đi, không liếc nhìn Lam Triệu Vũ lấy một cái. Tiền Thiển biết, từ hôm nay trở đi, tình bạn giữa Hạ Diệp Lương và Lam Triệu Vũ coi như đã kết thúc. Hạ Diệp Lương tuy trông có vẻ tùy tiện, trong lòng chỉ có sự nghiệp, không có gì quan trọng hơn niềm đam mê nấu nướng của cô, nhưng Tiền Thiển biết, cô ấy thực ra là một cô gái sống rất minh bạch, tôn trọng bản thân, cũng tôn trọng bạn bè, là người sẵn sàng tin tưởng bạn bè, nhưng với điều kiện là bạn bè của cô phải gánh nổi sự tin tưởng đó, và Lam Triệu Vũ đã chạm đến điểm mấu chốt của cô ấy.
"Ta cảm thấy lần này có thể nhận được đánh giá nhiệm vụ xuất sắc," Tiền Thiển tự tin tuyên bố với 7788: "Tiểu Lương tuyệt đối sẽ không làm bạn với Lam Triệu Vũ nữa. Lần này Lam Triệu Vũ làm chuyện này đã thực sự chạm đến điểm mấu chốt của cô ấy. Tiểu Lương là người công bằng, cô ấy tuy hiếu thắng nhưng không sợ thua, thắng thua đều phải chính đại quang minh, lần này Lam Triệu Vũ vì thắng Thanh Du mà tính kế người khác như vậy, Tiểu Lương tuyệt đối không thể chấp nhận."
"Đắc ý cái gì." 7788 lười biếng đáp: "Muốn nhận được đánh giá nhiệm vụ xuất sắc cần hai điều kiện. Thứ nhất là chồng cô phải trở thành đỉnh cao của ngành, thứ hai mới là Hạ Diệp Lương không thể ở bên Lam Triệu Vũ."
"Điều thứ nhất tuyệt đối không cần ta lo lắng." Tiền Thiển ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý đáp: "Chồng ta là ai, hào quang bao quanh nam chính, tuyệt đối có thể trở thành đỉnh của đỉnh, ta có mười phần tin tưởng."
Hạ Diệp Lương đã đi, tiếp theo có việc gì nói việc đó. Nhiệm vụ của Tiền Thiển đã hoàn thành, đã bắt được kẻ trộm tại trận, phần còn lại không liên quan đến cô, vì thế cô khoanh tay tính mặc kệ, để Phó Thanh Du xử lý.
Lam Triệu Vũ nhìn chằm chằm Phó Thanh Du không nói một lời, trong ánh mắt mang theo vài phần căm giận. Sau khi im lặng hồi lâu, anh ta đã lên tiếng trước Phó Thanh Du: "Phó Thanh Du, mọi việc nên lưu một đường, sau này còn gặp mặt."
Hả? Nam phụ có tiền đồ vậy sao, lại có thể co được giãn được đến mức này? Tiền Thiển hơi ngạc nhiên nhìn Lam Triệu Vũ, không thể ngờ anh ta lại nói ra câu như vậy.
"Đầu bếp Lam thêm muối vào nước tương, chẳng lẽ là để cho tôi một đường sống?" Phó Thanh Du nhướng mày, lạnh nhạt lên tiếng: "Cách này khá đặc biệt đấy. Nếu không phải vợ tôi nhanh trí, e rằng hôm nay tôi sẽ thiệt thòi lớn."
"Tôi không thể thua." Lam Triệu Vũ lạnh lùng nói: "Anh hiểu rõ, tôi không thể thua. Chi nhánh mới của tôi ở nước F sắp khai trương, nhưng truyền thông nước F ngày nào cũng so sánh tôi với anh, anh rất nổi tiếng ở nước F, còn tôi phải bắt đầu từ con số 0, họ không tin tưởng một đầu bếp Trung Quốc ngoại lai như tôi, nên tôi không thể thua dưới tay anh, tôi gánh không nổi tổn thất này."
"Tôi đương nhiên hiểu rõ." Phó Thanh Du gật đầu đáp: "Nên tôi mới cảm thấy hoang mang, tại sao anh lại muốn mở rộng một cách mù quáng như vậy. Chúng ta đều là người trong nghề, tôi nói thẳng, tôi và anh cũng quen biết không ít thời gian, lần PK cùng sân khấu này, tôi cũng có hiểu biết nhất định về trình độ của anh, xin nói thẳng, anh không có khả năng kinh doanh một nhà hàng Trung Quốc cao cấp ở nước F, ngăn chặn tổn thất kịp thời mới là lựa chọn thông minh."
"Anh dựa vào đâu mà đưa ra kết luận cho tôi." Lam Triệu Vũ trừng mắt nhìn Phó Thanh Du, hai mắt như đang bốc lửa: "Phó Thanh Du, tôi ghét nhất chính là thái độ cao cao tại thượng của anh, tôi có thực lực hay không, không phải do anh quyết định. Anh dựa vào đâu mà đánh giá tôi."
"Nếu anh kiên trì với quan điểm của mình, tôi cũng không nói nhiều." Phó Thanh Du nhướng mày không chút bận tâm, kéo Tiền Thiển đang đứng xem kịch sang một bên: "Vòng PK cuối cùng sắp bắt đầu, chúng ta gặp nhau trên sân khấu. Không ngại nói, đầu bếp Lam xin cùng chúng tôi rời đi, để đảm bảo công bằng, tôi sẽ nói với đoàn làm chương trình, để họ cử người canh giữ quầy gia vị."
Hả? Tiền Thiển hơi ngạc nhiên liếc nhìn Phó Thanh Du, đây là không tính truy cứu chuyện Lam Triệu Vũ phá hoại gia vị sao? Lại còn muốn tiếp tục thi đấu? Cô đâu biết chồng mình có tiền đồ đến vậy!
"Sao anh không nói thẳng với đoàn làm chương trình?" Tiền Thiển chọc chọc Phó Thanh Du: "Sao còn muốn thi tiếp?"
"Vì anh sẽ thắng mà." Phó Thanh Du cười tủm tỉm véo nhẹ tai Tiền Thiển, giọng điệu rất tự tin: "Anh ta không bằng anh, vòng cuối chắc chắn anh thắng. Vả lại, chuyện gia vị, người chứng kiến là em, anh còn có Hạ Diệp Lương, đều là người của Thanh Ngọc Yến chúng ta, anh ta có chết cũng không thừa nhận, còn phải giải thích dài dòng mới làm rõ được, chi bằng thắng trực tiếp trên sân khấu cho đỡ phiền."[/HIDE-THANKS]
Chương 1303: Đầu bếp nổi tiếng, tôi có dự định khác 70
[HIDE-THANKS]Phó Thanh Du không phải thánh nhân, anh cũng hoàn toàn không định tha cho "con cáo họ Lam không ngừng nhớ thương vợ anh". Điều anh muốn là, trong trường hợp công khai, ép Lam Triệu Vũ đến mức cuối cùng không dám ngẩng đầu. Như chính Lam Triệu Vũ đã nói, anh ta không thể thua Phó Thanh Du, một khi thua trong trường hợp công khai, nhà hàng sắp khai trương ở nước F sẽ gặp khó khăn nghiêm trọng.
Điều Phó Thanh Du không biết là, bản đồ sự nghiệp mà Lam Triệu Vũ hoạch định cho mình xa không chỉ có một chi nhánh ở nước F, anh ta cũng đã bắt đầu trang hoàng cửa hàng ở khu đông thành phố lớn nhất nước M, sắp bước vào giai đoạn quảng bá. Trước đây Lam Triệu Vũ dựa vào việc sao chép những món ăn nổi tiếng trong ký ức kiếp trước để thành công quá dễ dàng, cuộc sống thuận buồm xuôi gió sau khi trọng sinh đã làm đầu óc anh ta trở nên kiêu ngạo, khiến anh ta nóng lòng muốn thực hiện việc mở rộng kinh doanh mà kiếp trước chưa làm được.
Phó Thanh Du có danh tiếng rất lớn trong giới ẩm thực phương Tây, cuộc quyết đấu tổng nghệ lần này đã thu hút sự chú ý của một số truyền thông nước ngoài và nhà phê bình ẩm thực. Nếu lần này Lam Triệu Vũ công khai thua dưới tay Phó Thanh Du, anh ta sẽ phải gánh chịu không chỉ tổn thất ở nước F. Vì thế anh ta mới liều lĩnh, gian lận gia vị của Phó Thanh Du.
Nhưng tất cả đã kết thúc. Lam Triệu Vũ biết, bản vẽ tươi đẹp anh ta hoạch định cho mình lại một lần nữa tan thành bọt nước. Vậy ý nghĩa trọng sinh của anh ta rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ ông trời cho anh ta cơ hội trọng sinh chỉ để anh ta thất bại một lần nữa? Ngồi một mình trong phòng nghỉ, Lam Triệu Vũ cúi đầu, im lặng rất lâu..
Trong khi đó, Phó Thanh Du đang chuẩn bị với vẻ thoải mái, thậm chí còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhà phê bình ẩm thực Du Dương Hiền vừa đến gần. Về nấu nướng, Phó Thanh Du có sự tự tin tuyệt đối, sau mấy vòng quyết đấu với Lam Triệu Vũ, anh đã hiểu rõ trình độ đối thủ. Phó Thanh Du rất rõ, Lam Triệu Vũ là đầu bếp xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của anh.
Phó Thanh Du biết, Lam Triệu Vũ thích hợp nhất là trau dồi kỹ thuật và giữ gìn những lộ tuyến đã có. Nếu anh ta thành thật kiên định truyền thừa tay nghề ngự trù trong nhà, nghiêm túc nghiên cứu kỹ thuật truyền thống, cuối cùng chắc chắn có thể trở thành đại sư truyền thừa ngự thiện truyền thống danh tiếng. Anh ta thích hợp với truyền thừa, không phải sáng tạo. Lam Triệu Vũ không phải đầu bếp am hiểu món ăn sáng tạo, khả năng ứng biến cũng không mạnh, nghiên cứu nguyên liệu cũng không đặc biệt, danh tiếng về món ăn sáng tạo của anh ta rất đáng ngờ.
Nhà phê bình ẩm thực Du Dương Hiền trước mắt đã hoàn toàn "phản bội", trong cảm nhận của anh ta, đầu bếp sáng tạo số một về ẩm thực Trung Hoa đã từ Lam Triệu Vũ chuyển thành Phó Thanh Du. Tiền Thiển không ngờ "Ngư Dương Tiên" nổi tiếng với miệng độc lại phản bội nhanh như vậy, Phó Thanh Du chỉ dùng một món canh cá trứng trắng hấp càng cua đã nhanh chóng chinh phục được fan trung thành này.
Danh tiếng "miệng độc" của Du Dương Hiền không phải vô cớ, trước đây dù tôn sùng Lam Triệu Vũ đầy đủ, anh ta vẫn không tránh khỏi bới lông tìm vết, chọn một hai khuyết điểm nhỏ trong món ăn sáng tạo của Lam Triệu Vũ để chê bai. Nhiều lúc Tiền Thiển cảm thấy anh ta chỉ muốn thể hiện trình độ cao của mình, không có lỗi cũng muốn bắt bẻ một chút.
Nhưng chính Du Dương Hiền hay bắt bẻ và làm ra vẻ này lại ngậm miệng trước món ăn của Phó Thanh Du, tỏ ra không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, khiến Tiền Thiển cảm thấy rất kỳ lạ. Phải chăng đây là hào quang của nam chính chiếu khắp đại địa, khiến mọi người đều phải chịu ảnh hưởng? Hay thực sự vì thực lực của Phó Thanh Du vượt qua thử thách, khiến Du Dương Hiền cũng phải thừa nhận rằng trên đời quả thực có món ăn hoàn hảo tồn tại?
Thực ra Tiền Thiển cảm thấy, phần lớn vẫn là do ảnh hưởng hào quang của nam chính. Bởi vì làm đầu bếp nhiều năm như vậy, Tiền Thiển thực sự cho rằng trên thế giới không tồn tại món ăn hoàn hảo. Đâu phải Tiểu Đương Gia Trung Hoa, đâu có nhiều món ăn hoàn hảo đến mức làm người ta khóc thét như vậy? Khẩu vị là cảm nhận rất cá nhân, mỗi người một khẩu vị khác nhau, món ăn hoàn hảo với người này có thể không hoàn hảo với người khác. Không đầu bếp nào có thể làm được món ăn hoàn toàn thích hợp với khẩu vị của tất cả mọi người, ngay cả thiên tài như Phó Thanh Du hay Hạ Diệp Lương cũng không làm được!
Còn về Lam Triệu Vũ, so với Phó Thanh Du, anh ta kém không chỉ một chút thiên phú, mà cả mục tiêu sự nghiệp cũng không giống nhau, một người theo đuổi tài nghệ đến cực hạn, người kia lại muốn danh vọng và địa vị, muốn xây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình. Mục đích cơ bản đã khác nhau, dù Lam Triệu Vũ có nỗ lực đến đâu cũng không thể sánh bằng Phó Thanh Du, người tâm vô tạp niệm, dồn toàn bộ nhiệt huyết vào sự nghiệp nấu nướng. Một người dành thời gian và tâm huyết vào đâu, cuối cùng đều có thể thấy được kết quả. Lam Triệu Vũ dành thời gian vào đầu cơ trục lợi và tính toán, làm sao có thể so được với Phó Thanh Du nghiêm túc nghiên cứu ẩm thực trong bếp? Vì vậy Tiền Thiển rất rõ, vòng quyết đấu cuối cùng này, Lam Triệu Vũ chắc chắn thua.
Nhưng Tiền Thiển không ngờ rằng, Lam Triệu Vũ thậm chí không còn dũng khí cho trận chiến cuối cùng. Vòng cuối quả thực khó khăn cao, bàn dài trước đây bày đầy đồ giờ chỉ còn một miếng thịt ba chỉ, một rổ đậu que, vài miếng gừng và một hộp đậu phụ sản xuất từ siêu thị mà thôi. Những thứ này chia cho hai người, e rằng ngay cả thiên tài danh trù Phó Thanh Du cũng phải vắt óc suy nghĩ mới có thể dùng những nguyên liệu đơn giản này làm ra món ăn tương tự.
Tiền Thiển còn đang chờ Phó Thanh Du dùng những thứ này để thi thố tài năng và áp đảo Lam Triệu Vũ, kết quả không ngờ không có cơ hội, Lam Triệu Vũ trực tiếp rời khỏi hiện trường quay phim, thậm chí không để lại lời nào. Hành động này không khác gì công khai nhận thua, kết cục đầy kịch tính như vậy, chương trình có cơ hội tạo đề tài, đương nhiên vui vẻ vô cùng, cắt ghép những cảnh quay tốt và đưa lên mạng xã hội.
Sau đó.. Phó Thanh Du và Lam Triệu Vũ lại nổi tiếng thêm một phen, chỉ tiếc lời khen ngợi đều dành cho Phó Thanh Du. Về phần Lam Triệu Vũ, chỉ riêng hành động tránh né ván cuối cùng đã khiến anh ta mất đi phần lớn danh tiếng của một đầu bếp danh tiếng. Lam Triệu Vũ trước đây quảng bá càng mạnh thì giờ đây phản ứng dư luận càng dữ dội.
Tuy công chúng dễ quên, đề tài nóng náo nhiệt một thời gian rồi cũng qua đi, nhưng đối với Lam Triệu Vũ, người phải mở cửa kinh doanh hàng ngày, ảnh hưởng tiêu cực khiến doanh thu sụt giảm đã đưa anh ta đến mức khó có thể chịu đựng. Càng thêm họa vô đơn chí là, đúng như Lam Triệu Vũ dự đoán trước đó, truyền thông nước F đưa tin rộng rãi về cuộc quyết đấu giữa anh ta và Phó Thanh Du. Cửa hàng của anh ta ở nước F vừa khai trương, truyền thông đã tràn ngập lời chế giễu, gần như không có khách đến thăm, chi phí kinh doanh khổng lồ khiến anh ta gần như không gánh nổi, đành phải chuyển nhượng cửa hàng đang trang hoàng dở ở nước M.
Nhưng nguồn tài chính từ việc chuyển nhượng cửa hàng nước M cũng không giúp tình hình kinh doanh của Lam Triệu Vũ khá hơn. Thanh Ngọc Yến của Phó Thanh Du gần như đã hoàn toàn thay thế vị trí cửa hàng trong nước của anh ta. Thanh Ngọc Yến càng đông khách, kinh doanh của anh ta càng vắng vẻ, doanh thu sụt giảm mạnh, đã bắt đầu thua lỗ. Đừng nói dựa vào doanh thu trong nước để nuôi cửa hàng mới ở nước F, ngay cả tự bảo vệ mình cũng thành vấn đề.
Một tháng sau, Lam Triệu Vũ cuối cùng cũng hết hy vọng chuyển nhượng cửa hàng ở nước F. Phần lớn nguồn tài chính thu về đều phải trả nợ ngân hàng, cửa hàng trong nước hiện chỉ có thể miễn cưỡng cân bằng thu chi. Lam Triệu Vũ rất rõ mình đã không thể lật ngược tình thế, giống như kiếp trước, anh ta lại một lần nữa bị Phó Thanh Du đánh bại.[/HIDE-THANKS]
Chương 1304: Đầu bếp nổi tiếng, tôi có dự định khác (Hết)
[HIDE-THANKS]Tiền Thiển lại một lần nghe được tin tức về Lam Triệu Vũ, đó là năm năm sau. Lúc này Thanh Ngọc Yến đã đạt đến độ cao như cốt truyện miêu tả, Phó Thanh Du đứng ở đỉnh cao của ngành đầu bếp, dù là đầu bếp Trung Hoa hay đầu bếp phương Tây, anh đều có danh tiếng cực lớn. Hai nhà hàng dưới quyền anh kinh doanh cực kỳ tốt, muốn đặt bàn ít nhất phải chờ hai tháng trở lên.
Tuy nhiên, Phó Thanh Du không hề có ý định mở rộng. Anh vẫn tiếp tục thành thật kiên định kinh doanh hai nhà hàng của mình, suốt ngày chúi đầu trong bếp nghiên cứu nguyên liệu, không ngừng thử nghiệm phương pháp nấu nướng mới.
Lúc này Hạ Diệp Lương đã rời khỏi Thanh Ngọc Yến. Cô tự mở một cửa hàng ẩm thực sáng tạo nhỏ, tuy quy mô không lớn, trang trí cũng giản dị, nhưng danh tiếng trong ngành rất tốt. Cô cuối cùng đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một đầu bếp danh tiếng nổi tiếng với sự sáng tạo.
Dù đã rời khỏi Thanh Ngọc Yến, Hạ Diệp Lương và Tiền Thiển vẫn là bạn tốt, hai người vẫn định kỳ tìm thời gian cùng nhau đi dạo phố, tâm sự. Đương nhiên, địa điểm dạo phố của các đầu bếp không sang trọng như người ta tưởng, chủ yếu là chợ và siêu thị. Dù đã qua nhiều năm, Hạ Diệp Lương vẫn không thay đổi bản chất cuồng kỹ thuật, nhắc đến sự nghiệp nấu nướng mà cô yêu thích, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh.
Tiền Thiển thật sự khâm phục nhiệt tình của cô đối với sự nghiệp. Người ta trở thành nữ chính trong truyện ẩm thực không phải không có lý do. Nhìn sự nhiệt huyết của Hạ Diệp Lương dành cho nghề nấu nướng, cô không thể nào sánh bằng.
Không sai! Bản thân không mấy đam mê với ngành nấu nướng, Tiền Thiển hàng ngày đều muốn đổi nghề, đáng tiếc là một đầu bếp xuất thân chính quy như cô, dù muốn đổi nghề, con đường cũng không nhiều, đổi đi đổi lại cũng chỉ có thể loanh quanh trong các ngành nghề khác nhau của ngành ẩm thực.
"Làm đầu bếp thật tốt!" Hạ Diệp Lương với vẻ mặt chân thành ca ngợi ngành nghề của mình: "Mình cảm thấy làm nghề khác không thể nhẹ nhàng bằng đầu bếp chúng ta, sao cậu cứ muốn đổi nghề vậy?"
"Mình thấy ngồi văn phòng cũng khá tốt. Ít nhất không phải làm việc muộn mỗi ngày, còn được nghỉ cuối tuần." Tiền Thiển đảo mắt: "Thôi! Dù sao mình cũng không có chỗ nào để chuyển, cả đời đều làm đầu bếp, hiện tại chỉ có thể làm đầu bếp thôi. Ngay cả đại học bình thường cũng chưa từng học, muốn đổi nghề, người ta đều hỏi bằng cấp. Với chuyên môn của mình, biết đi đâu tìm công việc bình thường."
"À, đúng rồi," Hạ Diệp Lương như chợt nhớ ra điều gì đó: "Cậu có nghe chưa? Cửa hàng của Lam Triệu Vũ đóng cửa rồi, mình nghe bố nói, hình như mấy năm nay ngay cả thu chi cân bằng cũng khó duy trì, đành phải đóng cửa. Anh ta trở về làm việc tại quán ngự thiện trong nhà."
"Mình thấy vậy cũng tốt." Tiền Thiển đáp: "Thanh Du trước đây từng nói, Lam Triệu Vũ thực ra không thích hợp với con đường ẩm thực sáng tạo. Anh ta là đầu bếp giỏi, nếu chịu khó kế thừa tay nghề truyền thống, phát huy rộng rãi, chưa chắc không thể tạo dựng được sự nghiệp."
"Thực ra mình cũng nghĩ vậy." Hạ Diệp Lương nhún vai: "Nhưng mà chẳng liên quan gì đến mình. Mình đã sớm cắt đứt liên hệ với anh ta, bố mình và bố anh ta thì vẫn có quan hệ không tệ. Mọi người đều là người trưởng thành, sau này anh ta đi con đường nào, đều là tự anh ta chọn, tự anh ta gánh chịu hậu quả là được. Cửa hàng trước đây của anh ta thực ra vẫn luôn rất tốt, nếu không phải tự tìm đường chết đi con đường sai lầm, giờ cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng này. Nhưng mình nghe bố mình nói, gần đây anh ta rất sa sút tinh thần, dường như không còn lòng dạ như trước, tương lai thế nào còn khó nói lắm."
"Suy nghĩ của anh ta chưa bao giờ giống cậu." Tiền Thiển lắc đầu: "Cậu muốn làm một đầu bếp giỏi, còn anh ta muốn làm một ông chủ thành công. Giống như khi trước tình hình kinh doanh của anh ta không tệ, đã vội vàng muốn mở cửa hàng ở nước F, còn cậu, cửa hàng kinh doanh không kém cửa hàng trước đây của anh ta, nhưng cậu vẫn thành thật kiên định kinh doanh, không có ý định mở rộng."
"Mình là đầu bếp mà." Hạ Diệp Lương cười đáp: "Thiên hạ của mình là căn bếp. Mình luôn rất rõ mình muốn gì."
"Nên mình thường nói, cậu mới là người thực sự sáng suốt!" Tiền Thiển cười véo má Hạ Diệp Lương: "Mục tiêu rõ ràng, hành động kiên định, quyết đoán trong lựa chọn, từng bước một thành thật kiên định. Bây giờ cậu cũng là đầu bếp danh tiếng, có cảm thấy mình rất thành công không?"
"Theo đuổi tài nghệ làm sao có điểm dừng!" Hạ Diệp Lương cười đáp: "Mỗi ngày đều là ngày mới, mỗi ngày mình đều có mục tiêu mới, mình phải làm ra món ăn ngày càng tốt hơn, mỗi ngày đều phải có tiến bộ, mình bận lắm!"
"Sống thật phong phú." Tiền Thiển mỉm cười nhìn gương mặt rạng rỡ của Hạ Diệp Lương, trong lòng có chút hâm mộ. Được sống như Hạ Diệp Lương thật đáng tự hào, kiên trì với bản thân, tràn đầy nhiệt huyết với sự nghiệp, người như vậy chắc chắn có cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
"Này," Hạ Diệp Lương đột nhiên hứng thú bừng bừng quay đầu nhìn Tiền Thiển: "Cậu nói mình có khả năng một ngày nào đó vượt qua chồng cậu không?"
"Vậy thì cậu cứ từ từ nỗ lực đi." Tiền Thiển không chút khách khí đáp: "Chồng tôi là nhân vật đỉnh cao của ngành, muốn vượt qua anh ấy, cậu còn lâu mới được! Chị đây tự tin như vậy đấy!"
"Khoe khoang!" Hạ Diệp Lương bĩu môi: "Cậu cứ đợi đấy, chồng cậu chẳng qua là chiếm lợi thế vì học qua bếp Tây chính quy thôi! Mình cũng đã lên kế hoạch đi học nâng cao, đến lúc đó xem ai mạnh ai yếu!"
* * *
Hạ Diệp Lương thực sự là người có mục tiêu rõ ràng, một khi đã đặt mục tiêu, cô sẽ từng bước thực hiện. Ước mơ lớn của cô ấy là vượt qua Phó Thanh Du, trở thành nhân vật đứng đầu ngành, không thể không nói, cuối cùng cô đã thực hiện được mục tiêu vĩ đại này.
Cô thực sự buông bỏ cửa hàng đang kinh doanh tốt đẹp, đi nước F học nâng cao bếp Tây, chọn cùng trường với Tiền Thiển và Phó Thanh Du, đi học suốt ba năm. Trong giới ẩm thực Trung Hoa, cô là đầu bếp danh tiếng có tiếng, nhưng trong giới bếp Tây lại vô danh, hơn nữa khi đi học nâng cao bếp Tây, cô đã hơn 30 tuổi, nhập nghề khá muộn, ngay cả giáo viên trong trường cũng không mấy coi trọng tiền đồ của cô. Nhưng Hạ Diệp Lương kiên định không bao giờ chịu thua, cô dựa vào thiên phú và nỗ lực của mình nhanh chóng đứng vững. Sau khi tốt nghiệp, cô đi con đường giống như Phó Thanh Du năm đó, nhanh chóng nổi danh ở nước F.
Vài năm sau khi về nước, Hạ Diệp Lương giống như Phó Thanh Du, cũng là đầu bếp hai lĩnh vực. Nhà hàng mới của cô không dựa vào quảng cáo mà trong thời gian ngắn đã giành được sự khen ngợi nhất trí từ giới phê bình và khách hàng bình thường. Mười năm sau, danh tiếng của Hạ Diệp Lương dần có xu hướng đuổi kịp và vượt qua Phó Thanh Du, trở thành một nhân vật đầu ngành khác. Tất cả những điều này đều là xứng đáng với Hạ Diệp Lương, sự chấp nhất của cô đối với nghệ thuật nấu nướng ngay cả Phó Thanh Du cũng không bằng. Hạ Diệp Lương là người thực sự tâm vô tạp niệm, một lòng hướng về sự nghiệp, còn trong lòng Phó Thanh Du có một "tạp niệm" tên là Tiền Thiển. Ngoài nấu nướng, anh còn nghĩ nhiều việc khác, ví dụ như tại sao vợ anh kén ăn như vậy, nếu tật xấu kén ăn này di truyền cho con gái thì phải làm sao, v. V.
"Ai bảo em kén ăn!" Sau hơn mười năm kết hôn, Tiền Thiển vẫn nỗ lực minh oan cho mình: "Rõ ràng em ăn được mọi thứ mà."[/HIDE-THANKS]
Chương 1305: Tướng quân, ta giúp ngài nuôi gia đình 1
[HIDE-THANKS]Tiền Thiển mở mắt ra, ngơ ngác nhìn quanh môi trường xung quanh, đây rõ ràng là nhà cô, phòng ngủ của chính cô, sao lại thế này? Đột nhiên đã trở lại?
"7788, sao ta đột nhiên đã trở lại vậy?" Tiền Thiển bối rối chớp mắt: "Ta đã chết?"
"Đúng vậy!" 7788 lập tức gật đầu: "Đời này cô chết đột ngột, do đột quỵ não. Chết thống khoái như vậy ta cũng không ngờ tới, chồng cô khổ sở lắm, nhưng may mắn là, đời này không tự sát, sau khi cô chết anh ta vào thẳng bệnh viện, bị bệnh một thời gian rồi cũng chết."
"Ừm," Tiền Thiển chậm rãi ngồi dậy, ngẩn người một lúc mới đáp: "Ta đi đột ngột như vậy, anh ấy chắc chắn chịu không nổi."
"Ôi, cô lo lắng gì chứ," 7788 hoàn toàn không để tâm vẫy tay: "Anh ta chỉ đến chơi thôi, nhiều nhất khổ sở một thời gian trong cốt truyện, về là tốt rồi."
Tiền Thiển cúi đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu thở dài với 7788: "Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút có lỗi với anh ấy, cứ thế đột ngột bỏ anh ấy mà đi."
"Đột quỵ não cô còn kiểm soát được à?" 7788 bĩu môi nhỏ: "Có bản lĩnh thì đừng mắc bệnh. Thôi được, đừng nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải tự tìm khó chịu sao! Nào, xem này, thế giới này của chúng ta thu hoạch không tệ, tích điểm đều đạt được, đánh giá nhiệm vụ xuất sắc, cô giỏi lắm Tiền Xuyến Tử, càng ngày càng đáng tin cậy."
"Không phải ta đáng tin cậy, mà là anh ấy đáng tin cậy." Tiền Thiển mỉm cười: "Anh ấy rất có năng lực, trở thành đứng đầu ngành là điều tự nhiên, còn có Tiểu Lương, cuối cùng cũng trở thành đầu bếp đứng đầu ngành, họ đều mạnh hơn ta, ta còn kém xa lắm."
"Cô là vai phụ mà," 7788 cười hì hì đáp: "Không thể so với những vai chính có hào quang rực rỡ. Cô đã rất giỏi rồi!"
"Nói thật," Tiền Thiển trèo xuống giường đi thẳng ra ngoài: "Ta thực sự không thích làm đầu bếp lắm, bắt ta ở trong bếp cả ngày, còn không bằng hành quân đánh giặc tự tại. Học nấu ăn đối với ta thật gian nan, nhưng dù sao cũng đã học được, ta phải nấu bữa cơm cho bố mẹ."
"Ngàn vạn đừng làm quá phức tạp," 7788 vội vàng dặn dò: "Cô đâu phải theo tiêu chuẩn người bình thường, mà là đầu bếp đấy."
"Ta biết." Tiền Thiển xắn tay áo: "Mẹ ta trước đây từng chế giễu ta, nói ta xào trứng gà còn có mùi tanh, khó ăn vô địch, ta phải cho bà ấy thấy, ta vẫn biết xào trứng gà."
"Kiềm chế một chút," 7788 cười hi ha hi hí: "Động tác đừng quá nhanh nhẹn, ngàn vạn đừng dọa người nhà cô."
"Biết rồi." Tiền Thiển đáp: "Ta bảo bảo mẫu giúp ta hái rau, ta sẽ làm món cải làn rượu thơm, mẹ ta nhất định thích ăn. Nếu bà ấy hỏi, ta sẽ nói là tra thực đơn trên mạng."
Tiền Thiển, người đã làm nghiên cứu ẩm thực nhiều năm, đột nhiên xuống bếp nấu cơm, khiến mẹ cô giật mình chạy đến bếp xem, còn cố ý gọi điện cho bố Tiền Thiển, bảo ông nhất định phải hủy mọi cuộc hẹn xã giao, về nhà ăn cơm.
"Đồng Tiền tra thực đơn trên mạng, cố ý nấu cơm cho chúng ta đấy, ông nhất định phải về." Mẹ Tiền Thiển lén dặn dò chồng sau lưng con gái: "Tôi nói cho ông biết, dù con gái nấu cơm khó ăn đến đâu, ông cũng không được nói ra, nhất định phải làm bộ ăn ngon."
"Ôi! Biết rồi!" Bố Tiền Thiển tặc lưỡi nhớ lại món trứng xào nhiều năm trước, hơi sợ hãi đáp: "Bà chuẩn bị sẵn ít nước chanh đi, ít nhất có thể át được mùi vị."
"Yên tâm đi!" Mẹ Tiền Thiển đã chuẩn bị sẵn từ khi biết con gái xuống bếp, tự tin đáp: "Tôi đã bảo bảo mẫu đi mua gừng muối ở tiệm đồ ăn Nhật, thực sự không chịu nổi thì chúng ta cứ một miếng gừng muối một miếng đồ ăn. Đồng Tiền ngoan như vậy, cố ý xuống bếp nấu cơm cho chúng ta, không thể nào làm con bé thất vọng được."
Làm sao một đầu bếp như Tiền Thiển có thể làm cha mẹ thất vọng! Cô là đầu bếp xuất thân chính quy, có nhiều năm kinh nghiệm mà! Bữa tối ba món gồm cải làn rượu thơm, đậu phụ nhím biển và bông tuyết thịt bò viên xào hành non khiến bố mẹ Tiền Thiển ăn sạch sẽ.
"Đồng Tiền, con học với ai vậy," bố Tiền Thiển, một thương gia từng trải, vẻ mặt kinh ngạc, món ăn do cô con gái vốn dốt nấu nướng làm ra không thua kém đầu bếp của nhà hàng sang trọng, thật khiến người ta không thể tin được: "Thực sự không tệ, có thể sánh với nhà hàng."
"Đúng không!" Tiền Thiển vẻ mặt kiêu ngạo: "Bố mẹ không phải lúc nào cũng nói con cái gì cũng không biết sao! Giờ cho bố mẹ mở mang tầm mắt đây. Con tra thực đơn trên mạng cả buổi trưa đấy."
"Giỏi quá," mẹ Tiền Thiển vui mừng đến nỗi miệng không khép lại được: "Con gái tôi bây giờ có tiền đồ rồi, làm được món ăn ngon như vậy, đủ cho tôi khoe khoang nửa năm."
"Bà chủ, bà kiềm chế chút đi." Bảo mẫu đang múc canh, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu: "Đồng Tiền nấu ăn không tệ, nhưng bà vẫn nên bảo cô ấy ít vào bếp, nhìn cô ấy cầm dao tôi sợ muốn chết, cắt hành thôi mà cũng cắt lệch, tôi sợ cô ấy cắt vào tay."
"Hắc hắc hắc," Tiền Thiển vẻ mặt cười khẩy chỉ vào thức ăn trên bàn: "Tuy rằng đều do dì cắt, nhưng là do tôi nấu, đều là tôi nấu đấy."
"Diễn hay quá!" 7788 ngồi trong không gian hệ thống không nhịn được mà châm chọc: "Cũng thật biết giả vờ."
Sau đó, món cải làn rượu thơm trở thành món cố định trên bàn ăn nhà họ Tiền, bảo mẫu còn cố ý tìm Tiền Thiển xin "thực đơn sao chép từ trên mạng". Đáng tiếc, dù cố gắng thế nào, bà cũng không thể nấu ngon bằng Tiền Thiển. Vì vậy, bố mẹ nhà họ Tiền luôn nghi ngờ, trước đây cảm thấy món cải làn rượu thơm ngon như vậy, chắc chắn là vì quá xúc động khi thấy con gái lần đầu làm ra món ăn ra hồn, nên trong ký ức, hương vị trở nên vô hạn tốt đẹp. Tiền Thiển chưa bao giờ sửa lại hiểu lầm này. Bảo mẫu nấu không ngon bằng cô, điều đó là đương nhiên! Tay nghề nấu nướng của bảo mẫu quả thật không tệ, nhưng chỉ giỏi hơn người bình thường thôi, so với một đầu bếp hành nghề nhiều năm như cô còn kém xa lắm!
7788 thì rất vui, cảm thấy mấy năm Tiền Thiển ở thế giới ẩm thực không phí công: "Cô xem như có tiền đồ! Có tay nghề này, ở thế giới tiếp theo cô có thể sống dễ dàng hơn đấy."
"Công việc mới đến chưa?" Tiền Thiển tò mò hỏi: "Chẳng lẽ lại là truyện ẩm thực?"
"Không phải." 7788 lắc đầu nhỏ: "Thế giới dung hợp hai kịch bản, kịch truyền thống, vai chính là một tướng quân, tên là Tiết Bình Quý."
"À!" Tiền Thiển vỗ hai tay: "Ta biết, Hồng Tông Liệt Mã! Vương Bảo Xuyến khổ thủ hàn diêu 18 năm, Tiết Bình Quý xuất chinh, cưới công chúa Đại Chiến nước Tây Lương, sau kế thừa vương vị làm Tây Lương Vương, cuối cùng một vương hai hậu, khiến Vương Bảo Xuyến cũng được làm Hoàng hậu."
"Không đúng, không đúng." 7788 lắc đầu hoảng hốt: "Cả vở Hồng Tông Liệt Mã có một thế giới diễn sinh, nhưng là thế giới trật tự, cái của ta không phải, cái của ta là thế giới diễn sinh tự do dung hợp hai kịch bản từ góc nhìn của Tiết Bình Quý, chủ yếu kể về quá trình phấn đấu của Tiết Bình Quý, chỉ có một vai chính."
"Hiểu rồi!" Tiền Thiển gật đầu: "Câu chuyện cậu bé nghèo vươn lên, cuối cùng làm hoàng đế."
"Không đúng, không đúng, chưa nói đến việc làm Tây Lương Vương." 7788 lật kịch bản mình nhận được rầm rầm: "Chỉ nói đến làm tướng quân thôi. Thế giới diễn sinh liên quan đến Tiết Bình Quý có đến mấy nghìn cái, cô đừng vội đoán mò."[/HIDE-THANKS]
Chương 1306: Tướng quân, ta giúp ngài nuôi gia đình 2
[HIDE-THANKS]"Được rồi." Tiền Thiển giơ tay về phía 7788: "Những cốt truyện liên quan đến Tiết Bình Quý, ta chỉ biết một bộ Hồng Tông Liệt Mã, nhưng ta biết rõ chỉ riêng thế giới của ta, các vở kịch liên quan đến nhân vật này cũng phải đến cả trăm, đủ loại phiên bản diễn sinh đều có."
"Bởi vì ở thế giới các cô, hắn vốn dĩ không phải nhân vật lịch sử thực sự." 7788 đáp: "Cho nên các vở kịch liên quan đến hắn chẳng qua là hư cấu, lại không cần bám sát sự thật lịch sử, muốn viết thế nào thì viết."
"Có người nói hình tượng của hắn được cải biên từ nhân vật lịch sử Tiết Nhân Quý," Tiền Thiển duỗi tay nhận kịch bản: "Cũng không biết thực hư thế nào. Dù sao, cốt truyện của Tiết Bình Quý ta thấy còn tạm chấp nhận được, tuy rằng chuyện hai vợ không hợp với quan niệm một vợ một chồng hiện đại của chúng ta, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với tên tra nam Tiết Đinh Sơn."
"Tam thỉnh tam hưu phàn hoa lê," 7788 cười ha hả: "Những thế giới như vậy không làm ăn được đâu, sẽ chẳng có ai muốn đến! Nữ du khách không muốn đến vì sợ bị khinh bỉ, còn nam du khách phần lớn cảm thấy đánh giặc dựa vào vợ không đủ anh hùng. Nam chính tuy có thể cưới ba vợ, nhưng làm ăn vẫn không khá, cơ bản chẳng mấy ai muốn đến chơi."
"Tiết Bình Quý cũng có hai vợ mà." Tiền Thiển thở dài: "Vương Bảo Xuyến và công chúa Đại Chiến, trong kịch truyền thống có rất nhiều kiểu như vậy. Tiết Bình Quý cưới công chúa nhưng không quên người vợ tào khang được khen là đàn ông đúng đắn, quan niệm như vậy thực sự tách rời thời đại quá."
"Đâu có." 7788 chỉ vào kịch bản trong tay Tiền Thiển: "Cô nhìn sẽ biết, chỉ có một vợ thôi, Vương Bảo Xuyến. Đây là thế giới đơn vai chính, chủ yếu kể về câu chuyện phấn đấu vươn lên của cậu bé nghèo, công chúa Đại Chiến không xuất hiện, Vương Bảo Xuyến với tư cách nữ phụ cũng mờ nhạt, hình tượng Tiết Bình Quý cao đại toàn, việc xây dựng nhân vật trong cốt truyện thực sự đơn sơ đến cùng cực. Nhưng cũng dễ hiểu, chỉ có hai vở kịch thôi, cốt truyện thêm vào cũng không nhiều, chiều ngang thời gian còn rất lớn. Ta phân tích công việc không dễ dàng, sức ràng buộc của cốt truyện chắc chắn rất yếu."
Tiền Thiển cúi đầu mở kịch bản ra xem, 7788 nói quả thật không sai! Cốt truyện mỏng manh như một tờ giấy, chỉ vài câu là có thể nói rõ, còn không bằng cốt truyện phong phú của "Hồng Tông Liệt Mã".
Câu chuyện kể về cậu bé nghèo Tiết Bình Quý gia đạo sa sút, cha mẹ qua đời, từ kinh thành lưu lạc đến Đông Đô, ở đầu đường gặp tam tiểu thư Vương Bảo Xuyến, con gái tể tướng.
Tiết Bình Quý mày kiếm mắt sáng tuấn tú lịch thiệp, tiểu thư tể tướng đối với chàng nhất kiến chung tình, trong lễ hội chọn rể ở tửu lâu, nàng dùng tú cầu đánh trúng chàng. Nhưng tể tướng ghét bỏ Tiết Bình Quý nghèo, không muốn gả con gái cho chàng. Vương Bảo Xuyến bất chấp sự phản đối của cha mẹ, vẫn theo Tiết Bình Quý ra đi, cùng chàng sống trong căn phòng lạnh lẽo ở Võ Gia Pha.
Cuộc sống thực sự quá khốn khổ, Tiết Bình Quý muốn tìm lối thoát khác, đi nhập ngũ và nhờ cơ duyên xảo hợp thuần phục được Hồng Tông Liệt Mã, được Đường Vương trọng dụng, có cơ hội tòng quân làm tướng.
Tiết Bình Quý từ biệt vợ, theo đại quân xuất chinh Tây Lương, nhiều lần lập kỳ công, nhưng không ngờ nguyên soái Ngụy Hổ trong quân ghen ghét người tài, liên tục tìm cớ muốn giết Tiết Bình Quý, cuối cùng còn cấu kết với tướng lĩnh địch, bày mưu đẩy Tiết Bình Quý dẫn quân vào ổ phục kích.
Tiết Bình Quý trong vòng vây phục kích của đại quân địch khổ chiến mấy ngày, còn tìm được bằng chứng Ngụy Hổ cấu kết với tướng địch, một mạch vạch trần âm mưu của Ngụy Hổ, thay thế hắn trở thành nguyên soái.
Trở thành nguyên soái, Tiết Bình Quý xin phép Đường Vương cho về, trở về tìm người vợ đã khổ sở chờ đợi trong căn phòng lạnh lẽo, kết thúc bằng đoàn viên viên mãn.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tiền Thiển chớp mắt nhìn kịch bản: "Đơn giản vậy sao? Sao cảm thấy cốt truyện thiếu não quá!"
"Kịch truyền thống phần nhiều bắt nguồn từ truyền thuyết dân gian, có rất nhiều cốt truyện không đáng tin cậy." 7788 đáp: "Cái của ta chỉ đơn giản thôi, chưa đến mức thiếu não. Có nhiều cốt truyện thiếu não hơn nhiều, ví dụ như nữ Trạng Nguyên, con gái làm Trạng Nguyên mà cả triều văn võ cộng thêm Hoàng thượng đều không phát hiện ra. Lại như sát cẩu nhớ, giết con chó mặc quần áo người đặt ở cửa là có thể vu oan người khác tội giết người. Hoặc như đầu tường lập tức, một tiểu thư có thể giấu một gã đàn ông hoang dã trong hoa viên sau nhà suốt bảy năm."
"Không thể nào?" Tiền Thiển trợn tròn mắt há hốc miệng: "Ta nhất định phải tìm cơ hội xem hết những vở này, các nhà viết kịch não to thật, thực sự đáng phục."
"Thế nên cô hãy biết đủ đi!" 7788 như một lãnh đạo, khoanh móng vuốt nhỏ đi dạo trong không gian hệ thống: "Kịch bản của ta đã rất tốt rồi, rất tốt rồi! Hơn nữa thế giới này chỉ có hai nhiệm vụ, cô hoàn thành là có 65 điểm tích lũy, không hề khó!"
"Không khó ư?" Tiền Thiển nhướng mày: "Sao ta không tin lời mi nói?"
"Thật sự không khó!" 7788 lắc đầu nhỏ: "Cô coi như làm kim chủ, chỉ cần chú ý hai điểm mấu chốt trong cốt truyện là được!"
"Kim chủ?" Tiền Thiển trợn to mắt: "Làm kim chủ cho ai? Nam chính sao?"
"Đúng vậy!" 7788 gật đầu: "Nhiệm vụ đầu tiên là trước khi hắn gặp Vương Bảo Xuyến, nếu hắn không có cơm ăn, cô tiếp tế cho hắn một chút. Không cần cho hắn ăn quá tốt, chỉ cần đảm bảo hắn sống được đến lúc gặp Vương Bảo Xuyến là được. Cô cần đảm bảo hắn nhìn thấy Vương Bảo Xuyến, đợi đến khi Vương Bảo Xuyến bắt đầu tặng tiền tiếp tế cho hắn, cô không cần can thiệp nữa."
"Được," Tiền Thiển gật đầu: "Ta hiểu rồi, nghe có vẻ không khó."
"Nhiệm vụ thứ hai vẫn là bảo vệ điểm mấu chốt của cốt truyện kiêm làm kim chủ." 7788 nói tiếp: "Sau khi Tiết Bình Quý cưới vợ, chờ xem hắn có chủ động đi tham gia quân ngũ không. Nếu chủ động đi, chúng ta không cần can thiệp, nếu không chủ động đi, cô chú ý đừng để hắn bỏ lỡ điểm cốt truyện quan trọng là Đường Vương dán thông báo tuyển người thuần phục Hồng Tông Liệt Mã. Sau khi hắn đi tham gia quân ngũ, cô giúp chăm sóc gia đình hắn một chút, đừng để vợ hắn chết đói hoặc không chịu nổi cảnh nghèo mà tái giá, toàn gia đoàn viên là một trong những điều kiện để đạt kết cục hoàn mỹ."
"Ta phải nuôi gia đình thay hắn?" Tiền Thiển ngạc nhiên chỉ vào mũi mình: "Trách nhiệm lớn vậy sao?"
"Đúng!" 7788 gật đầu: "Vẫn là làm kim chủ thôi, cô căng thẳng gì chứ."
"Làm sao không căng thẳng được!" Tiền Thiển thở dài: "Vương Bảo Xuyến là tiểu thư tể tướng quen cảnh gấm vóc ngọc thực, muốn nuôi sống tiểu thư tể tướng, đột nhiên cảm thấy áp lực của ta rất lớn."
"Trong thế giới này, tuyến tình cảm không phải chủ tuyến, nên cũng không quy định cứng nhắc vợ nhất định phải là Vương Bảo Xuyến." 7788 chớp mắt đáp: "Nhiệm vụ của chúng ta yêu cầu đảm bảo vai chính nhất định phải gặp Vương Bảo Xuyến, nhưng không quy định họ nhất định phải thành thân. Cưới một người vợ khác cũng được! Nếu hắn muốn cưới một cô gái nông thôn chịu khổ, có lẽ cô sẽ nhẹ nhàng hơn, chắc sẽ dễ nuôi hơn tiểu thư tể tướng. Nhưng đây là thế giới có một vai chính, mọi thứ lấy ý nguyện của du khách làm chủ, nếu du khách chỉ để mắt đến Vương Bảo Xuyến, cô hãy giúp đỡ nhiều hơn, chăm sóc vợ hắn tốt, đừng để vợ hắn chịu không nổi cảnh nghèo mà bỏ chạy."
"Nói vậy, ta còn phải đảm bảo hắn nhất định phải có một người vợ?" Tiền Thiển mặt đầy vạch đen hỏi: "Không phải chứ! Đâu phải nhiệm vụ đơn giản, rõ ràng là bao nuôi vai chính, như một người mẹ vậy, phải lo chuyện ăn uống của hắn, lo chuyện cưới vợ cho hắn, còn phải nuôi vợ hắn hộ hắn."[/HIDE-THANKS]
Chương 1307: Tướng quân, ta giúp ngài nuôi gia đình 3
[HIDE-THANKS]"Không khó!" 7788 chớp mắt nhỏ: "Thế giới này thực ra có yêu cầu gần giống thế giới truyện ký, chỉ cần đảm bảo du khách vai chính có trải nghiệm tốt là được. Hơn nữa so với công việc trước đây của cô ở thế giới truyện ma pháp còn đơn giản hơn nhiều. Sau khi vai chính vào quân doanh, cô không cần can thiệp nữa, chỉ cần làm tốt công tác hậu cần là được. Hắn ở quân doanh thăng tiến thế nào đều thuộc về phần trải nghiệm của du khách vai chính, chúng ta không cần nhúng tay."
"Kết cục hoàn mỹ chẳng lẽ chỉ là toàn gia đoàn viên?" Tiền Thiển nhíu mày hỏi: "Không thể nào? Đơn giản vậy sao?"
"Đương nhiên không phải, còn yêu cầu vai chính có trải nghiệm hoàn chỉnh ở quân doanh nữa." 7788 đáp: "Nhưng phần này chúng ta không can thiệp, đây là kiểu thế giới truyện ký, chỉ cần đảm bảo khách có trải nghiệm nghề nghiệp hoàn chỉnh, những phần khác không cần xen vào, có làm nguyên soái hay không cũng không quan trọng. Công việc của cô không nặng nề, chỉ cần làm tốt công tác hậu cần, đừng để vai chính quá nghèo túng trước khi nhập ngũ, cũng phải đảm bảo vai chính không có lo lắng hậu phương khi ở quân doanh, sau này đừng để hắn bỏ lỡ hai điểm mấu chốt trong cốt truyện là gặp Vương Bảo Xuyến và Hồng Tông Liệt Mã là được."
"Ta còn có một câu hỏi." Tiền Thiển giơ tay cao cao: "Mi còn nhớ Mục Hi Kính không? Vị hoàng đế chạy trời không khỏi nắng đó. Nếu du khách này giống như hắn, chết sống không chịu cưới vợ thì sao?"
"Ừm.." 7788 lập tức nghẹn lời: "Vậy cô đỡ phải lo rồi. Nhưng điểm tích lũy cho nhiệm vụ nuôi gia đình có lẽ cô sẽ không lấy được. Nhiệm vụ của chúng ta tuy mô tả thành hai đoạn, nhưng điểm tích lũy được tính theo ba phần. Tiếp tế nam chính kiêm đảm bảo hắn nhìn thấy Vương Bảo Xuyến là phần thứ nhất, hoàn thành sẽ có 50 điểm cơ bản. Nếu nam chính có tiền đồ không cần tiếp tế, cô có thể không cần vội, chỉ cần đảm bảo hắn nhìn thấy Vương Bảo Xuyến là có thể lấy được điểm. Phần hai là đảm bảo hắn không bỏ lỡ điểm mấu chốt cốt truyện Hồng Tông Liệt Mã, 5 điểm. Phần ba là nuôi gia đình, 10 điểm. Nếu không cưới vợ, cô sẽ không lấy được điểm của nhiệm vụ thứ ba, hơn nữa điều kiện cốt truyện hoàn mỹ là toàn gia đoàn viên cũng không đạt được. Tuy không bị coi là nhiệm vụ thất bại, nhưng đánh giá công việc sẽ không cao."
"Nói vậy ta thực sự phải nghĩ cách tìm vợ cho nam chính?" Tiền Thiển mặt đầy vạch đen hỏi: "Ta thật sự không phải đi làm mẹ già sao?"
"Cô có bao giờ không phải đi làm bảo mẫu?" 7788 vẻ mặt kỳ quái hỏi lại: "Công việc của ta tốt lắm sao? Chẳng qua lần này bao thêm việc nuôi gia đình kiêm lo hôn phối, sao cô có nhiều oán niệm vậy. Ta thực sự cảm thấy nhiệm vụ lần này không phức tạp, lại không cần phải bảo vệ hộ tống."
"Nói thì dễ." Tiền Thiển nhíu mày gần như thành nút thắt: "Nhưng nếu cho ta chọn, ta thà chọn hộ tống hắn làm nguyên soái. Hành quân đánh giặc ta còn có chút kinh nghiệm, còn làm mối thì kinh nghiệm không nhiều lắm."
"Dù sao cô cũng không được chọn." 7788 nói một cách không chịu trách nhiệm: "Phân chia nhiệm vụ thôi, gần đây đơn vị ta làm ăn cũng tốt lắm, ngay cả loại quần chúng như ta cũng bận rộn không dứt."
"Được rồi." Tiền Thiển thở dài: "Nhân vật được chọn có mấy cái?"
"Ở gần Võ Gia Pha chỉ có hai cái." 7788 lập tức đáp: "Một nam một nữ, nam là người bán rong, nữ là cô gái nông thôn ở Võ Gia Pha. Người bán rong được đánh dấu là chết bệnh, cô gái nông thôn đánh dấu là giặt quần áo rơi xuống nước chết đuối ngoài ý muốn."
"Có một nam à?" Mắt Tiền Thiển sáng lên. Ở thế giới cổ đại, làm nam nhân tiện lợi hơn nữ nhân nhiều. Cô vừa hăng hái định chọn thì đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ lần này là giúp Tiết Bình Quý nuôi gia đình. Nếu là nữ nhân hàng ngày đi giúp đỡ vợ trẻ đẹp của Tiết Bình Quý thì người khác sẽ không nói gì, nhưng nếu là nam.. sẽ khó nói lắm!
"Thế giới cổ đại, hiếm hoi có được thân phận nam nhân tiện lợi mà lại không thể chọn." Tiền Thiển tiếc nuối thở dài: "Thôi, chọn cô gái nông thôn vậy!"
"Tốt thôi!" 7788 gật đầu vui vẻ: "Ta thấy lựa chọn này rất không tồi, sĩ nông công thương, người bán rong tuy là nam, nhưng thân phận thấp hơn, ai cũng có thể bắt nạt."
"Nhưng dù sao cũng là nam nhân," Tiền Thiển thở dài: "Nam nhân ở thế giới cổ đại luôn thuận tiện hơn."
"Cô cứ yên tâm, đây chính là thế giới diễn sinh kịch," 7788 đáp một cách vô tâm: "Trong thế giới kịch, hào quang của vai chính thường lớn đến mức đáng sợ, độ khó công việc chắc chắn thấp. Hơn nữa ta cảm thấy không thể xem thế giới kịch theo quy củ thông thường của thế giới cổ đại, những chuyện như quả phụ lưu lạc khắp nơi được ni cô làm mối gả cho tri phủ một bước lên trời đều là trong thế giới hí khúc, thế giới cổ đại bình thường đâu có chuyện như vậy."
"Mi nghe những chuyện kỳ kỳ quái quái này ở đâu vậy?" Tiền Thiển mặt đầy vạch đen hỏi: "Còn không bằng tiếp tục xem những kịch bản nhỏ không đáng tin cậy của mi. Dù là thế giới diễn sinh từ kịch, nhưng cũng là thế giới tự do trưởng thành, làm sao có thể tiếp tục dựa theo kịch bản không đáng tin cậy để phán đoán?"
"Chỗ nào không đáng tin cậy, trong thế giới cổ đại bình thường, tiểu thư tể tướng đâu có cơ hội tiếp xúc với gã nghèo ăn không nổi cơm?" 7788 vẻ mặt vô tội hỏi lại: "Ăn no rỗi việc, tửu lâu chọn rể lại chọn gã nghèo quần áo rách rưới bẩn thỉu?"
"Có lẽ vì Vương Bảo Xuyến là kẻ ngay thẳng mê nhan sắc." Tiền Thiển đáp: "Kịch bản nói Tiết Bình Quý trông đẹp trai, tiểu thư tể tướng nhìn mặt mà đổ. Nhưng mi nói đúng, trong xã hội cổ đại bình thường, không có tiểu thư nào thực sự ném tú cầu chọn rể trên đường. Tiểu thư tể tướng trong kịch thì rất thích ném tú cầu, không chỉ Tiết Bình Quý bị ném trúng, cha của Đường Tăng cũng từng bị ném trúng."
"Cô chú ý những điểm kỳ lạ thế nhỉ?" 7788 chớp mắt hỏi: "Mau lên giường nằm xuống, chúng ta xuất phát!"
"Không biết điều kiện gia đình cô gái nông thôn đó thế nào." Tiền Thiển vừa bò lên giường vừa dặn dò: "Ta cần chuẩn bị thời gian, giúp ta điều chỉnh trục thời gian ít nhất đến trước khi cốt truyện bắt đầu một năm."
"Biết rồi." 7788 gật đầu: "Yên tâm, ta cho cô điều chỉnh hai năm."
* * *
Tân Bác Ngạn vội vàng lướt qua kịch bản mới 6762 vừa chọn: "Sao câu chuyện kỳ quái vậy?"
"Cải biên từ kịch cổ!" 6762 đáp đầy tự hào: "Thế nào chủ nhân? Kịch bản này hoàn mỹ chứ? Lại không có nữ chính, ngài có thể ở bên cạnh phu nhân tốt, không ai quấy rầy."
Cũng chỉ có mỗi ưu điểm đó. Tân Bác Ngạn bất đắc dĩ véo véo mũi: "Tạm thời vậy đi. Ta sẽ xuất phát sau khi kết thúc công việc, nhớ kỹ, trước khi phu nhân ta kết thúc công việc, phải nộp lại một kịch bản, không thể để người khác giành trước."
Tân Bác Ngạn vào phòng làm việc, 6762 vẻ mặt hớn hở khoe với Đường Đậu: "Đại ca! Em cảm thấy chủ nhân càng ngày càng thích em, thấy không, gần đây ngài ấy không còn nói muốn cải tạo em nữa. Chắc chắn là vì khả năng chọn kịch bản của em càng ngày càng mạnh! Lần này chủ nhân nhất định rất hài lòng với kịch bản."
"Không thấy vậy." Đường Đậu liếc nhìn 6762 đang tự tin mù quáng, chậm rãi đáp.
"Không phải anh nói, nhất định phải chọn kịch bản không có nữ chính sao!" 6762 vẻ mặt oan ức: "Rốt cuộc lại sai ở chỗ nào?"
"Nhưng đâu có bảo mi chọn kịch bản tàn phế đến mức cốt truyện cũng không đủ!" Đường Đậu chầm chậm xoay người, quyết tâm không phản ứng với 6762 thiểu năng trí tuệ này nữa.[/HIDE-THANKS]
Chương 1308: Tướng quân, ta giúp ngài nuôi gia đình 4
[HIDE-THANKS]Tiền Thiển mở mắt ra, trời còn tối, xung quanh tối đen một màu. Ván giường dưới thân hơi cứng, Tiền Thiển duỗi tay sờ thử, chỉ sờ thấy một tấm chiếu hơi mỏng, không có đệm. Thời tiết có vẻ hơi lạnh, Tiền Thiển rùng mình, duỗi tay sờ tấm chăn trên người. Chăn không đến nỗi mỏng, chỉ là không hiểu sao sờ vào hơi ẩm.
Tiền Thiển không mấy để ý, kéo tấm chăn hơi ẩm quấn chặt quanh người, trở mình rồi lên tiếng hỏi thời gian: "7788, mấy giờ rồi, bây giờ tiếp nhận ký ức kịp không?"
"Còn sớm!" 7788 lập tức đáp: "3 giờ sáng, thời gian còn rất đủ, cô tiếp nhận xong ký ức còn có thể ngủ thêm một lát."
"Được." Tiền Thiển nhắm mắt lại, nằm im không nhúc nhích.
Thực ra từ lúc Tiền Thiển mở mắt, sờ thấy chiếu và chăn, cô đã có thể đoán được nguyên chủ có hoàn cảnh gia đình không tốt. Nhưng khi thực sự tiếp nhận ký ức, cô mới biết vấn đề không chỉ là gia cảnh không tốt, so với tình cảnh hiện tại của cô, nghèo thực sự không phải vấn đề lớn!
Tiền Thiển phải nỗ lực xây dựng tinh thần rất lâu mới miễn cưỡng chấp nhận thân phận mới của mình. Cô năm nay mười bốn tuổi, đã là vợ người ta, và sau hai tháng nữa, nếu không có gì bất ngờ, cô sẽ trở thành quả phụ.
Đúng vậy! Không sai! Tiền Thiển đưa tay sờ về phía bên trong giường, quả nhiên ở một vị trí rất xa cô, cô sờ thấy một thân thể nhỏ. Dưới thân thể nhỏ có lót đệm, trên người cũng đắp chăn, sờ vào chăn có vẻ khô ráo mát mẻ hơn của cô, đãi ngộ tốt hơn cô nhiều. Không sai! Đứa nhỏ nằm ở mép giường kia không phải con cô, mà là chồng mới của cô, Triệu Thủy Căn, năm nay ba tuổi. Đúng vậy, không nhầm đâu! Cô năm nay mười bốn tuổi, chồng ba tuổi.
Trong nhà này còn có cha chồng mười chín tuổi Triệu Kim Thủy, mẹ chồng hai mươi tư tuổi Triệu Vương thị, và một "lão gia tử" ba mươi tám tuổi, Triệu Vạn Phúc, cha của Triệu Thủy Căn.
Triệu Vạn Phúc tổng cộng có hai con trai một con gái, con gái đã gả chồng, con trai út đã tách ra ở riêng, chỉ có con trai cả Triệu Kim Thủy sống chung với ông. Vợ của Triệu Vạn Phúc mất hai năm trước, đầu năm nay ông cưới một quả phụ hơn 30 tuổi, hiện đang mang thai.
Vậy nên, nhà này có một ông nội hơn ba mươi tuổi, một bà nội mới đang mang thai, một bà cô hai mươi tư tuổi, một cha chồng hơn Tiền Thiển năm tuổi, cùng với một chồng ba tuổi, cấu trúc gia đình thật sự tuyệt vời. Sau khi tiếp nhận ký ức, Tiền Thiển mới biết, thực ra nhà này không đến nỗi nghèo, nếu thật nghèo thì làm sao mua nổi con dâu nuôi từ bé?
Đúng vậy, Tiền Thiển là con dâu nuôi từ bé, nhà mẹ đẻ họ Diêu, vốn không phải người địa phương, gặp nạn đói chạy nạn, đi ngang qua Võ Gia Pha, nhà họ Triệu dùng nửa túi gạo cộng hai mươi đồng tiền mua cô. Bán con gái, cha mẹ nhà họ Diêu cũng không do dự gì, vì cả nhà đã hết lương thực, ôm nhau cũng chỉ chờ chết đói, bán con gái cho một gia đình trông có vẻ không tệ, cũng coi như một lối thoát. Trên đường chạy nạn, cô không phải người đầu tiên bị bán, chắc chắn cũng không phải người cuối cùng. Thế là với giá nửa túi lương thực thô cộng hai mươi đồng tiền, cô trở thành cháu dâu nhà họ Triệu, năm đó cô mười một tuổi, còn cậu chồng nhỏ của cô mới vừa tròn một tuổi.
Thực ra Tiền Thiển cảm thấy, nhà họ Triệu vội vã mua con dâu nuôi từ bé ngay khi cháu trai vừa sinh, thực chất là muốn tìm người giúp việc miễn phí! Đãi ngộ của cô, nhìn từ góc độ nào cũng không giống cháu dâu trong nhà, mà giống như một người giúp việc, bảo mẫu.
Là con gái nhà nông nghèo, cha mẹ Tiền Thiển tất nhiên dốt đặc cán mai, con nhiều, cũng không có tâm trí đặt tên cho từng đứa. Cô là đứa thứ chín trong nhà, thường ngày cha mẹ gọi cô là A Cửu, thực ra không phải tên chính thức. Nhưng có tên hay không cũng chẳng quan trọng, vì khi đến nhà họ Triệu, ngay cả cái tên A Cửu cũng không dùng được nữa, bây giờ cô được gọi là "vợ Thủy Căn".
Người ta thường nói con nhà nghèo sớm đảm đương việc nhà, thực ra A Cửu nhà họ Diêu là đứa trẻ rất hiểu chuyện, bị cha mẹ bán làm con dâu nuôi từ bé cho nhà họ Triệu, cô cũng không oán giận gì, làm việc vất vả như người giúp việc ở nhà họ Triệu, cô cảm thấy không có gì ghê gớm. Vốn là con gái nhà nông, ở nhà cũng phải làm việc để sống, ở nhà họ Triệu cũng vậy. Làm con dâu nuôi từ bé ở nhà họ Triệu, ít ra còn có cơm ăn.
Là cô bé đơn giản không được học hành, cứ sống qua ngày như vậy, cô cũng kiên định, tuy cha mẹ chồng không dễ ở chung, nhưng cũng không quá hà khắc, miễn là cô chăm chỉ, nói ngọt một chút, hàng ngày cũng không bị đánh mắng. Vì vậy A Cửu nhà họ Diêu chỉ có thời gian đầu, vì nhớ cha mẹ đã xa rời mà lén khóc, sau đó cũng dần quen.
Cô vốn tưởng cả đời sẽ qua như vậy, ai ngờ, cậu nhóc chồng nhỏ của cô mới hơn ba tuổi đã chết, cô lập tức trở thành quả phụ nhỏ.
Cặp vợ chồng trẻ kia đột nhiên mất đi con trai, ông nội mới hơn ba mươi tuổi đột nhiên mất đi cháu đích tôn, tự nhiên đều đau buồn không thôi. Con người là vậy, gặp chuyện đau lòng khổ sở luôn muốn tìm người để đổ tội, tựa hồ làm vậy có thể khiến lòng mình thoải mái hơn. Vì vậy, cậu chồng nhỏ ba tuổi Triệu Thủy Căn rõ ràng chết vì bệnh, nhưng cha mẹ chồng quá đau buồn lại nghi ngờ A Cửu nhà họ Diêu khắc phu. Thời buổi này, người ta mê tín, bà cô ở trong nhà lăn lộn chửi bới một phen, khiến A Cửu nhà họ Diêu mang tiếng khắc phu.
Mắng vài câu, khóc vài tiếng, đánh vài cái cũng không thiếu miếng thịt nào, A Cửu nhà họ Diêu tuy cảm thấy oan ức, cũng không phản kháng gì, có lẽ vì thấy thái độ ngoan ngoãn của cô, cộng với lời khuyên của hàng xóm, bà cô làm ầm ĩ một thời gian rồi thôi. Chỉ là vẫn có lời đồn không hay truyền ra ngoài, nói vợ Thủy Căn nhà họ Triệu không may mắn.
Thực ra nếu sự việc dừng lại ở đó thì cũng không sao, nhưng A Cửu nhà họ Diêu không biết rằng tai họa lớn hơn còn đang chờ cô phía sau. Đột nhiên mất đi cháu đích tôn, khiến Triệu Vạn Phúc càng thêm mong mỏi đứa con trong bụng người vợ mới. Ông cố ý mời thầy bói từ bên ngoài về, thầy bói nói chính xác rằng vợ Triệu Vạn Phúc chắc chắn đang mang thai con trai.
Đáng tiếc là năm tháng sau khi Triệu Thủy Căn chết, vợ Triệu Vạn Phúc sinh con, đứa bé nghĩ là con trai lại thành con gái. Triệu Vạn Phúc tất nhiên vô cùng phẫn nộ, đi tìm thầy bói tính sổ. Ai ngờ thầy bói để thoái thác trách nhiệm, nói thẳng nhà họ Triệu có người không may mắn, xúc phạm đến thai thần nương nương, khiến con trai tốt đẹp bị đổi thành con gái. Chuyện ma quỷ như vậy mà Triệu Vạn Phúc cũng tin, ông lập tức nhớ tới cô cháu dâu vốn đã mang tiếng khắc phu, không khỏi nghi ngờ người không may mắn trong nhà có phải chính là cô con dâu nuôi từ bé mua với giá nửa túi lương thô cộng hai mươi đồng tiền. Ông bàn với con trai con dâu, quyết định bỏ cô cháu dâu mua về này, dù sao cháu trai cũng đã chết, giữ cháu dâu lại cũng chỉ phí gạo.[/HIDE-THANKS]
Chương 1309: Tướng quân, ta giúp ngài nuôi gia đình 5
[HIDE-THANKS]Cứ như vậy, Diêu gia A Cửu vô tội bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa. Cô đã khóc lóc om sòm, cũng tìm trưởng thôn và trưởng tộc họ Triệu đến phân xử, nhưng thời buổi này, một câu "khắc phu không may mắn" đã khiến mọi người đều cảm thấy nhà họ Triệu đuổi cô là hoàn toàn chính đáng. Giữ một người đàn bà không may mắn như vậy trong nhà, chẳng phải là muốn hại cả nhà sao?
Tuy nhiên, có lẽ vì A Cửu nhà họ Diêu làm ầm ĩ quá dữ dội, đến tận cửa nhà họ Triệu náo loạn vài lần, bị đánh cũng không sợ, còn lôi kéo trưởng thôn và trưởng tộc trên đường, thậm chí tuyên bố muốn ra đường lớn chặn xe ngựa của quan để kêu oan.
A Cửu nhà họ Diêu này quả là chó ngáp phải ruồi. Võ Gia Pha không phải là thôn nhỏ hẻo lánh, mà là thôn gần thành Đông Đô, nằm sát quan đạo, thường xuyên có xe ngựa của người quyền quý đi qua. Nếu thả cô ta ra ngoài tùy tiện chặn đường, vạn nhất đắc tội với người quyền quý, chẳng phải cả thôn đều phải xui xẻo theo?
Trưởng thôn và trưởng tộc cảm thấy phiền phức, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà nhốt A Cửu nhà họ Diêu vào chuồng heo thì cũng hơi quá đáng, rốt cuộc cô ta chỉ là không may mắn, chứ không phạm tội lớn gì thương thiên hại lý. Vì vậy họ lén lút tìm Triệu Vạn Phúc, bảo ông ta dù gì cũng phải an ủi A Cửu nhà họ Diêu một chút, để cô ta đừng làm ầm ĩ mỗi ngày.
Triệu Vạn Phúc không còn cách nào, đành phải đau lòng móc ra mười đồng tiền, coi như bồi thường cho A Cửu nhà họ Diêu. Trưởng thôn cũng ra mặt làm người tốt, phân cho A Cửu một căn phòng đổ nát không người ở trên sườn núi. Ông ta vừa dỗ ngọt vừa dọa nạt, nói với cô rằng dân làng rất tốt bụng, không nỡ đuổi cô ra khỏi Võ Gia Pha, cho cô một nơi an cư lạc nghiệp, bảo cô đừng làm ầm ĩ nữa, sống yên ổn, đừng đi lang thang trong thôn gây họa cho người khác, nếu không sẽ phải nhốt cô vào chuồng heo.
Những lời này thực chất là ép A Cửu nhà họ Diêu tự rời khỏi Võ Gia Pha. Một cô gái mười lăm tuổi, cầm mười đồng tiền có thể làm gì? Dù có căn phòng đổ nát che mưa chắn gió thì sao? Không có kế sinh nhai vẫn là sống không nổi. Nhưng A Cửu nhà họ Diêu bị trưởng tộc và trưởng thôn dọa nạt nhiều lần, cuối cùng cũng sợ hãi, cô cầm mười đồng tiền rời khỏi nhà họ Triệu, dọn đến căn phòng đổ nát trên sườn núi.
Trong thôn không ai muốn để ý đến cô, mỗi ngày cô phải đi hơn mười dặm đường, đến ngoại ô giặt quần áo thuê kiếm ăn. A Cửu nhà họ Diêu cứ vậy sống qua ngày, lúc đói lúc no, nhưng cô chịu đựng được đến mùa đông thì cuối cùng không thể chịu nổi nữa. Căn phòng đổ nát lộ gió trong giá rét mùa đông không thể bảo vệ cô, cuối cùng cô không còn sức lực mặc áo mỏng đi giặt quần áo ở ngoại ô, và tuyệt vọng nhảy vào dòng sông xanh chảy qua Võ Gia Pha, chôn mình giữa núi xanh nước biếc, khi chết mới vừa tròn mười sáu tuổi.
"Trời ơi! Quá tệ!" Tiền Thiển đột ngột ngồi dậy, há miệng thở dốc: "7788, lần này mi hố chết ta rồi! Mi không thấy bên cạnh ta có đứa nhỏ à?"
"Thấy chứ," 7788 vẻ mặt không rõ gãi đầu: "Không phải em trai cô sao? Nhà này không rộng, cô ngủ cùng em trai có gì lạ đâu? Nói nhanh đi, tình hình nguyên chủ thế nào?"
"Em cái con khỉ!" Tiền Thiển tức giận chỉ tay sang bên cạnh: "Đây chính là chồng ta!"
"Hả?" Cằm 7788 suýt rơi xuống đất: "Cô nói gì? Chồng? Đứa nhỏ này cai sữa chưa mà đã có vợ? Trời ơi, Tiền Thiển à, cô bớt giận. Hệ thống chủ tìm điểm rơi phù hợp dựa theo sóng ngắn Năng Lượng Thể, nếu không phải nhân vật trong nguyên tác, tư liệu thường không đầy đủ, cô cũng biết đấy, những tình huống ngoài ý muốn này vẫn có thể xảy ra."
"Ta đương nhiên biết." Tiền Thiển bực bội túm tóc mình: "Chính vì biết nên mới phiền phức. Đã đến rồi thì không sửa được. Huống hồ có chồng ba tuổi cũng không phải điều xui xẻo nhất! Xui xẻo nhất là cuối cùng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà này, nguyên chủ của ta đã tự sát!"
"Gì cơ?" 7788 ngơ ngác há miệng: "Không thể nào, tư liệu nhân vật của chúng ta ghi rõ là cô ta rơi xuống nước chết đuối khi đang giặt quần áo ở bờ sông, sao lại thành tự sát? Tự sát thì còn mang theo quần áo bẩn làm gì?"
"Ban đầu cô ấy thực sự muốn đi giặt quần áo." Tiền Thiển thở dài, kể sơ về hoàn cảnh của nguyên chủ cho 7788: "Cô ấy vốn cũng không muốn chết, nhưng mặc áo mỏng, đói bụng, giặt quần áo ở bờ sông lạnh giá khiến cô ấy thực sự tuyệt vọng. Cô ấy không còn can đảm tiếp tục kiên trì, nên vứt bỏ quần áo đang giặt và nhảy thẳng xuống sông."
"Đây là cái gọi là xã hội ăn thịt người sao?" 7788 chớp mắt nhỏ hỏi: "Không phải một người làm ác hại nguyên chủ của cô, mà là mỗi người đều đẩy cô ấy một cái, đẩy cô ấy vào đường cùng. Hành vi của mỗi người nhìn qua không đến nỗi tội ác tày trời, nhưng gộp lại đã bức tử cô ấy."
"Hương quy ngu muội, cộng thêm hành vi của dân làng," Tiền Thiển ngồi trên giường chống cằm thở dài: "Không phải một ai đó làm ác, nhưng những người này thực sự đã dùng sự ích kỷ và ngu xuẩn của họ đẩy một đứa trẻ đáng thương vào đường cùng."
"Nguyên chủ có nguyện vọng gì khi đồng ý giao dịch với chúng ta không?" 7788 hỏi: "Đứa trẻ xui xẻo như vậy, nếu không phải nguyện vọng phiền phức, hãy cố gắng giúp đỡ."
(Hương quy: Quy tắc của làng xã)
"Thực ra hoàn toàn không có." Tiền Thiển lắc đầu cười khổ: "Cô ấy không được học hành, thực sự rất ngây thơ, thậm chí những hương quy ngu muội đó, chính cô ấy cũng tin. Cô ấy không chịu nổi nữa, chỉ muốn sớm được giải thoát, căn bản không còn giãy giụa. Đứa trẻ này thực ra không phải đứa trẻ thông minh, vì không đọc sách, cũng không có kiến thức, bản thân cũng cực kỳ ngu muội. Khi hệ thống chủ tìm cô ấy để giao dịch, cô ấy tưởng đó là thần tiên, thậm chí chưa hiểu hệ thống chủ nói gì đã vội gật đầu đồng ý yêu cầu."
"Hả? Ngay cả nguyện vọng cũng không có sao?" Lần này, ngay cả 7788 cũng không biết nói gì: "Vậy.. cô tự lo nhiều phúc đi. Thời gian gấp, nhiệm vụ quan trọng! Ta vốn định điều chỉnh trục thời gian lùi hai năm để cô chuẩn bị, nhưng hoàn cảnh của cô quả thật phiền phức, hai năm thời gian, tự mình đứng vững trên đôi chân và ăn no đã là tốt lắm rồi."
"Mi nói.." Tiền Thiển im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: "Ta tự đặt cho mình cái tên mới là Diêu Cửu Nương thì sao? Đây là lần thứ hai ta làm thôn cô, lần trước tên ta là Ngũ Nương. Khi ta tên Ngũ Nương, nhà cũng rất nghèo, mẹ ta bị mang tiếng khắc phu, mọi người đòi đánh, nhưng mẹ ta chưa bao giờ tiếc nuối khi ta phải chịu khổ. Trước đây ta không biết bà ấy gian nan đến mức nào, lúc đó ta luôn đứng từ góc nhìn của người hiện đại để suy xét vấn đề, chẳng hiểu gì về bà ấy, ngược lại còn cảm thấy bà ấy ngu muội, lo sợ vô cớ vì cái tiếng khắc phu. Bây giờ ta hơi hối hận, ta đã không hiếu thảo với bà ấy."
"Thái độ làm việc của cô trước đây quả thật không tốt lắm." 7788 khẽ nói: "Nhưng bây giờ đã rất tốt rồi. Ở thế giới này, lại là xã hội nông thôn như vậy, cô phải cẩn thận. Hơn nữa lần này cô cũng không thể chạy trốn, cô phải ở lại Võ Gia Pha, đối tượng nhiệm vụ của cô là Tiết Bình Quý sau này sẽ định cư ở đây."
"Yên tâm đi." Tiền Thiển quay lại an ủi 7788: "Đừng lo, ta có thể sống sót."[/HIDE-THANKS]