Chương 10: Never Love Again
* * *
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

Hiện tại, Trụ sở chính ngân hàng Phương Đông.
Phương lặng lẽ nhìn bóng mình in lên tấm kính, phía sau là màn mưa phủ xuống thành phố từ tầng 15 của trụ sở chính ngân hàng Phương Đông. Hồi ức về mối tình đầu hiện rõ theo từng hình trái tim cô đang vẽ lên mặt kính cường lực.
Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong, 13 năm trước.
Giờ ra chơi giữa tiết học cuối buổi sáng. Phương đang ngồi dưới gốc phượng già, tay lật vội trang vở ghi chép, nhưng ánh mắt lại lơ đãng hướng về phía dãy lớp 12 chuyên Toán.
Phương thở dài, ngón tay mảnh khảnh gõ nhịp lên mép sách. Cô biết mình đang đợi ai. Từ góc sân xa xa, tiếng cười giòn tan vang lên, quen thuộc như nốt nhạc đầu tiên của buổi sớm. Huy bước ra từ cửa lớp, mái tóc cắt ngắn hất ngược phong trần, chiếc áo sơ mi trắng xắn tay để lộ vết da rám nắng. Anh vẫy tay về phía cô, nụ cười rạng rỡ khiến đám mây khuất nắng bỗng như tan biến.
"Đứng im đấy! Anh có quà!" Huy hét lên, chân sải dài vượt qua đám bạn đang nô đùa. Phương khẽ cúi mặt, nhưng khóe môi đã nhếch lên. Cô giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng trái tim đập thình thịch khi bóng anh đổ dài trên trang giấy.
"Cô nàng giỏi vờ lờ nhất trường đây rồi." Huy ngồi phịch xuống bên cạnh, mùi nước hoa hương cam chanh thoang thoảng quyện vào gió. Anh đặt trước mặt cô một hộp bánh dâu tây phủ socola, bên trong còn dán mảnh giấy nhỏ: "20 phút giải lao: 20 phút nhớ Phương."
"Hôm qua ai bảo thèm đồ ngọt mà không dám ăn vì sợ tăng cân?" Huy chọc, ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô. Phương đỏ mặt, vội giấu tờ giấy vào túi áo: "Ai.. Ai cho anh quyền lục cặp em lấy trộm nhật ký?"
"Nhật ký đâu có ghi 'Huy cười đẹp trai quá, muốn xỉu'." Anh nheo mắt cười, giọng trầm xuống đầy giả vờ nghiêm túc: "Nói thiệt. Nếu em xỉu, anh sẽ cõng em thẳng lên phòng y tế. Đường cong của em nhẹ như lá, cần gì phải ăn kiêng?"
Phương cắn môi, cố kìm tiếng cười. Cô đẩy hộp bánh về phía anh: "Lần sau đừng có mua đắt thế! Em biết tiệm này chỉ khách VIP mới đặt được.."
"Vì em là VIP của anh." Huy cắt ngang, tay chạm nhẹ vào tay cô. Khoảnh khắc ấy, chuông vào lớp vang lên. Phương giật mình rút tay lại, vội vã đứng dậy. Huy níu tay áo cô, giọng bỗng dịu dàng: "Chiều nay, đợi anh sau buổi họp CLB Tiếng Anh nhé? Anh có chuyện muốn nói."
Cô gật đầu, chân chạm đất như bay về phía lớp học. Nhưng khi quay lại nhìn, cô thấy Duy, chàng trai lớp 12 chuyên Anh với bộ đồ hiệu chỉn chu, đang dựa cột nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh ta khiến Phương rùng mình, như thể có bàn tay vô hình siết chặt trái tim non nớt.
Giờ họp CLB Tiếng Anh trôi qua trong vô thức. Phương vẽ nguệch ngoạc hình mặt trời lên góc vở, tâm trí đầy tiếng cười của Huy. Cô nhớ cái cách anh đã che cho cô dưới cơn mưa tuần trước, chiếc áo khoác ướt sũng phủ lên vai cô còn anh thì run rẩy cười: "Lần sau anh sẽ mang ô to hơn, để bảo vệ công chúa bé nhỏ."
"Phuong, would you like to speak?" Giọng cô giáo chủ nhiệm CLB vang lên đột ngột. Cô đứng bật dậy, sách rơi lộp bộp. Cả lớp ồ lên cười khi thấy trang vở dính đầy ký hiệu, Huy đã vẽ tặng cô một bài thơ tình bằng phương trình toán học.
"I.. I'm sorry, teacher." Phương lắp bắp, mặt đỏ như trái cà chua. Từ cuối lớp, tiếng Huy vang lên: "Teacher, I asked Phuong to explain the Math lesson for me yesterday afternoon. She probably hasn't had time to erase it yet!"
Cả lớp cười rộ, cô giáo lắc đầu bỏ qua. Phương ngồi xuống, tay siết chặt cây bút bi. Cô biết mình nên giận, nhưng sao trái tim lại ngọt ngào đến thế?
Buổi chiều, Phương đợi Huy dưới tán bằng lăng tím. Tiếng đàn guitar vọng ra từ cửa sổ phòng học lớp chuyên Toán, Huy đang ngồi bệ cửa, chân đung đưa theo điệu "Love Story". Anh cười khi thấy cô, đặt cây đàn xuống: "Em biết không? Giải phương trình tìm nghiệm rất dễ, nhưng giải phương trình tìm trái tim em thì phức tạp hơn nhiều."
"Anh lại lấy thơ tình trong sách nào ra thế?" Phương cười khúc khích, nhưng chân bước chậm lại khi thấy Duy đang tiến về phía hai người.
Huy đứng dậy, kéo cô vào góc khuất: "Kệ anh ta. Anh có chuyện quan trọng này." Từ trong túi, anh lấy ra chiếc hộp nhỏ, một chiếc vòng tay đá xanh hình giọt nước. "Kỷ niệm 3 tháng yêu nhau."
Phương chưa kịp nói gì, Duy đã xuất hiện sau lưng, giọng đầy thách thức: "Trường mình cấm đeo trang sức, Phương ơi!"
Huy quay lại, vẫn tay trong tay Phương: "Còn cấm cả việc thích xen vào chuyện người khác. Mày hiểu không?"
Cuộc đối đầu chớp nhoáng bị cắt ngang khi điện thoại Phương rung lên. Tin nhắn từ bố: "7h tối phải về sớm. Đã nói chuyện với Duy chưa?"
Cô nuốt nghẹn, vòng tay bỗng nặng trịch. Huy nhíu mày: "Sao thế?"
"Không.. Không có gì." Phương lắc đầu, vội đeo vòng vào tay. Chiếc vòng đá xanh lấp lánh dưới nắng chiều, như giọt nước mắt chưa kịp rơi.
Huy đưa cô về nhà bằng xe máy. Khi bánh xe dừng trước biệt thự nhà Phương, anh chợt nắm tay cô: "Dù có chuyện gì, nhớ rằng anh luôn yêu em."
Phương gật đầu, nhưng tim đau nhói khi thấy bóng dáng ông Hùng đứng sau rèm cửa tầng hai. Cô vội vã hôn nhẹ lên má Huy, nụ hôn đầu tiên vụng về, mặn vị lo âu.
Trong khoảnh khắc ấy, Duy đứng từ xa nhìn họ trên chiếc môtô đắt tiền, siết chặt tay ga.
Giờ ra chơi buổi chiều, thư viện trường THPT chuyên Lê Hồng Phong
Phương ngồi một mình ở góc bàn gần cửa sổ, tay lật từng trang sách nhưng mắt đăm đăm nhìn chiếc vòng tay đá xanh Huy tặng. Bóng Duy thoáng hiện sau kệ sách.
Duy bước tới, mùi nước hoa sang trọng phả thoang thoảng vào không khí đầy mùi sách cũ của thư viện. Anh ta đặt nhẹ nhàng hộp quà màu xanh ngọc lên bàn, nụ cười đắc ý nở trên môi: "Chocolate Bỉ, loại cậu thích. Tớ đặt cả tháng mới có hàng."
Phương ngước lên, mắt chớp lia lịa: "Tớ.. Tớ không thích ngọt nữa." Giọng cô nhỏ dần khi nhớ lại lời Huy: "Cần gì phải ăn kiêng?"
"Sao thế? Huy cấm à?" Duy cười khẩy, ngồi chồm hổm đối diện: "Cậu ta chỉ là con trai một công ty sắp phá sản. Tớ nghĩ Phương xứng đáng hơn thế."
"Cậu không được nói vậy!" Phương đứng phắt dậy, sách rơi xuống sàn "Bộp" một tiếng. Cô cúi xuống nhặt, nhưng Duy đã chộp lấy tay cô, kéo lại gần: "Bố cậu và bố tớ muốn chúng ta thân nhau. Phương không hiểu sao?"
Cùng lúc đó, Huy đang đứng ngoài hành lang, tay nắm chặt hai cốc trà sữa. Anh vừa định bước vào thư viện thì thấy cảnh tượng ấy. Môi anh mím chặt, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh trêu ghẹo. "Ê Duy! Tay trái mày đang chạm vào đồ của tao đấy!"
Duy buông tay Phương như phải bỏng. Huy bước tới, đặt một cốc trà sữa trân châu trước mặt cô: "Ít đường, thêm đá. Đúng món em thích." Rồi quay sang Duy: "Còn mày, muốn uống gì không? Tao mua cho. Đừng để người ta bảo tao keo kiệt." Huy xắn tay áo lên.
"Không cần." Duy lạnh lùng đứng dậy, chỉ tay vào Huy: "Mày biết công ty mẹ mày sắp thành tro bụi rồi chứ? Phương không phải đồ trang sức cho kẻ thất bại."
Huy nheo mắt, nụ cười vẫn tươi nhưng giọng đầy dao sắc: "Mày lo chuyện nhà mình đi. Nghe đồn bố mày sắp bị điều tra vụ đấu thầu dự án metro đấy?"
Phương đứng giữa hai người, tim đập thình thịch. Cô muốn chạy đến ôm Huy, nhưng hình ảnh ông Hùng nghiêm khắc hiện lên. "Tớ.. Tớ phải về lớp." Cô lắp bắp, quay đi vội vã, để lại hai chàng trai đối mặt như hai con hổ chuẩn bị lao vào nhau.
Buổi chiều hôm ấy, CLB Tiếng Anh có hoạt động nhóm. Duy chủ động chọn Phương làm đôi, lấy cớ "học cùng trình độ". Huy từ dãy bàn bên kia liên tục ném giấy vo tròn sang, trên đó vẽ hình mặt cười ngốc nghếch và dòng chữ: "Nhóm 3 người được không? Tớ học giỏi Toán đấy!"
"Anh làm trò gì thế?" Phương nhắn tin cho Huy, vừa giận vừa buồn cười.
"Anh ghen đấy." Hồi âm hiện lên ngay lập tức, kèm icon trái tim vỡ.
Duy nghiêng người qua, giọng thì thầm: "Nếu Phương đồng ý đi xem phim với Duy tối nay. Tớ sẽ bảo bố hỗ trợ cho công ty Green Energy."
Phương giật mình, bút đánh rơi xuống đất. Cô nhìn Duy, ánh mắt anh ta lạnh như thép: "Duy nói thật sao?"
"Chỉ cần một cuộc hẹn, Phương đáng giá hơn thế nhiều." Duy mỉm cười, tay chạm nhẹ vào tóc cô.
"Không được đụng vào Phương!" Tiếng Huy vang lên từ cuối lớp. Anh đứng đó, mặt tái đi, nắm đấm siết chặt: "Phương! Đừng nghe hắn!"
Cả lớp ồ lên. Phương đứng dậy, nước mắt lăn dài: "Cả hai người biến hết cả đi!" Cô chạy ra ngoài, để lại Duy nhếch mép cười và Huy đứng chôn chân giữa những tiếng xì xào.
Dưới gốc phượng già, Phương khóc nức nở. Huy đến bên, đưa khăn giấy đã nhàu nát: "Anh xin lỗi! Nhưng em đừng chơi với thằng đó."
"Anh không hiểu đâu!" Phương hét lên, giọng đầy tuyệt vọng: "Bố em đe dọa sẽ kiện công ty của nhà anh ra tòa vì chậm trả các khoản vay, nếu em không nghe lời. Còn mẹ anh.. Bà ấy đang cần số tiền đó!"
Huy chết lặng. Anh nhìn sâu vào mắt cô, lần đầu tiên sự kiêu ngạo biến mất: "Anh sẽ tìm cách.."
Nhưng trước khi Phương kịp đáp lại, Duy đã xuất hiện sau lưng, giọng lạnh như băng: "Hết giờ học rồi! Phương, ra xe tớ chở về."
Phương nhìn Huy, môi run rẩy. Cô với tay sờ lên chiếc vòng đá xanh, môi mấp máy: "Tạm biệt, Huy." Chiếc Mercedes biển xanh, đen bóng, đến đón Phương và Duy, để lại Huy đứng một mình dưới mưa phùn.
Trụ sở công ty Green Energy, 8h tối.
Huy đứng trước tòa nhà 10 tầng lợp kính màu xám, ánh đèn vàng le lói từ phòng làm việc của mẹ anh trên tầng 8. Bên trong, tiếng máy fax rít lên từng hồi như tiếng thở dài của một con thú bị thương.
Huy đẩy cửa phòng họp, nơi bà Lan đang ngồi trước núi tài liệu. Mùi cà phê đặc quánh hòa với mồ hôi lạnh. "Mẹ.." Anh lên tiếng, giọng khàn đục.
Bà Lan ngước lên, quầng thâm dưới mắt như vết mực: "Con về đi. Chỗ này không dành cho trẻ con."
"Con 17 tuổi rồi!" Huy giậm chân, tay nắm chặt bản báo cáo tài chính nhàu nát. Dòng chữ "Nợ phải trả: 2.300 tỷ đồng" in đậm như lưỡi dao: "Mẹ phải cho con giúp. Con có thể thuyết phục Phương, ngân hàng Phương Đông.."
"Im đi!" Bà Lan đập tay xuống bàn, cốc nước đổ sầm: "Nhà mình không cần thương hại. Đặc biệt là từ con bé và thằng cha khốn nạn của nó!"
Huy lùi lại, lần đầu tiên thấy mẹ, người phụ nữ luôn dạy anh "thất bại là mẹ thành công", run rẩy như lá khô. Anh quay phắt người, lao xuống tầng hầm gara. Chiếc mô tô nổ máy, xé toạc màn đêm ẩm ướt.
Phương đang ngồi trong phòng, tay lần theo sợi dây chuyền đính kim cương, món quà "cho bạn gái" từ tối hôm trước Duy tặng cô. Tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô giật mình.
"Em mở đi! Là anh!" Giọng Huy khàn đặc, pha lẫn tiếng mưa rào.
Cô hé cửa, tim thắt lại khi thấy Huy ướt sũng, môi tái nhợt: "Huy.. Sao anh lại đến giờ này?"
"Anh cần em!" Huy nắm tay cô, lòng bàn tay nóng như sốt: "Ngân hàng Phương Đông có thể hoãn nợ cho Green Energy. Chỉ cần em nói với bố em.."
Phương rút tay lại như chạm phải lửa: "Không được! Anh biết bố em không bao giờ.."
"Vậy thì mình trốn đi!" Huy hét lên, mắt đỏ ngầu: "Anh sẽ làm đủ thứ việc nuôi em. Bán trà sữa, dạy thêm.. Điều gì cũng được!"
Phương lắc đầu, nước mắt chảy dài: "Anh vẫn chỉ là cậu nhóc 17 tuổi thôi!"
"Em xin lỗi.." Phương thều thào, đóng sập cửa. Huy đấm mạnh vào tường, máu từ khớp ngón tay hòa vào nước mưa.
Về đến nhà, Huy lao vào phòng, đập tan chiếc mô hình ngôi nhà nhỏ, giấc mơ kiến trúc sư anh ấp ủ từ nhỏ. Anh lục tung kệ sách, ném hết đống sách và tạp chí kiến trúc vào thùng rác, lên sofa, xuống sàn nhà.
Trên TV, bản tin đêm vang lên: "Tập đoàn SKGroup kiện Green Energy đòi bồi thường 300 tỷ đồng do chậm tiến độ dự án Khu đô thị Sinh thái.."
Huy tắt TV, tay cầm bức ảnh chụp chung với Phương. Anh châm lửa đốt góc ảnh, nhưng ngay khi ngọn lửa chạm đến nụ cười cô, anh lại vội vã thổi tắt.
Trong khi đó, Phương nằm trên giường, tay đeo vòng đá xanh, cầm chiếc dây chuyền, nửa muốn giữ, nửa muốn vứt. Cô mở tin nhắn của Huy gửi lúc nửa đêm: "Anh vẫn tin em. Dù em có chọn gì.."
Biệt thự nhà Phương, 9h tối.
Căn phòng khách tráng lệ với bức tranh sơn dầu khổng lồ treo trên tường, ông Hùng đứng hiên ngang trước tòa nhà ngân hàng Phương Đông. Phương ngồi co ro trên ghế sofa, tay ôm đầu gối.
Ông Hùng rảo bước trong phòng, tiếng giày đinh gõ lóc cóc như nhịp trống dồn: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng ông lạnh hơn điều hòa đang thổi tối đa.
Phương khẽ gật đầu, mắt dán xuống thảm trải sàn: "Nhưng.. Bố ơi, Green Energy chỉ tạm khó khăn thôi. Mẹ Huy sẽ.."
"Sẽ phá sản!" Ông Hùng quát, tay đập mạnh lên bàn kính: "Duy mới là tương lai! Bố nó sắp lên chức Chủ tịch thành phố. Một lời của ông ấy, ngân hàng của nhà mình sẽ thành ngân hàng cấp vốn chính cho dự án metro, chúng ta sẽ có cơ hội vươn lên top 5 ngân hàng mạnh nhất!"
Cô lặng người, hình ảnh Huy đứng dưới mưa đêm ấy hiện về: "Nếu con không đồng ý.. Bố sẽ đòi nợ Green Energy ngay lập tức, đúng không?"
Ông Hùng nhe răng cười, như mãnh hổ vồ được mồi: "Thông minh lắm. Nhưng nhớ này.." Ông cúi xuống, ngón tay thô ráp véo má cô: "Con phải khiến Duy say đắm. Khi nào hai đứa tốt nghiệp đại học ở Mỹ về, các con sẽ làm đám cưới."
Sáng hôm sau, Huy đợi Phương dưới gốc bằng lăng. Anh mặc chiếc áo trắng, giơ hai tấm vé: "Phương! Chúng ta đi xem phim tối nay!"
"Chúng ta không có 'chúng ta' nào nữa." Phương cắt ngang, giọng lạnh như băng. Chiếc vòng tay đá xanh rơi xuống đất, đứt làm đôi.
Huy chết lặng. Anh nhặt lên, từng hạt màu xanh lỏng lẻo nằm trong lòng bàn tay: "Đây là trò đùa à? Hôm qua em còn.."
"Hôm qua đã chết rồi!" Phương hét lên, mặt tái mét: "Anh nghĩ mình là ai? Một kẻ sắp trắng tay, mẹ thì sắp vào tù vì nợ nần! Em cần người con trai thực sự mạnh mẽ, như Duy!"
Huy lùi lại, như thể vừa bị đâm. Nụ cười anh tắt lịm: "Em.. Nói thật lòng đấy à?"
Phương quay mặt đi, Duy rảo bước tới, khoác lên vai cô: "Cảm ơn mày đã chăm sóc cho bạn gái tao suốt thời gian qua."
Trong lớp 12 chuyên Anh, tiếng xì xào nổi lên như ong vỡ tổ khi Duy ngồi sát bên Phương. Huy đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, tay nắm chặt những viên đá nhỏ từ chiếc vòng. Một mảnh vỡ cắt vào tay làm Huy chảy máu. Chuông vào lớp vang lên. Phương nhìn ra cửa sổ, nước mắt rơi xuống trang vở.
Tối đó, Duy đưa Phương đến ăn ở nhà hàng sang trọng. Anh ta nâng ly bia: "Chúc mừng chúng ta sắp đi du học! Bố anh vừa ký duyệt chấp nhận vay 200 tỷ từ ngân hàng nhà em."
Phương uống cạn ly, vị đắng tràn cổ họng. Cô cầm điện thoại định nhắn tin cho Huy, nhưng cô phân vân mãi mà chẳng biết phải gõ gì.
Tin nhắn chưa soạn, Duy đã ập vào: "Bỏ điện thoại đi! Từ hôm nay em là của riêng mình anh." Anh ta nắm lấy tay Phương.
Sân bay Tân Sơn Nhất, 6h sáng. Sau khi kỳ thi tốt nghiệp THPT kết thúc 1 tuần.
Phương vừa bước xuống từ chiếc Mercedes, tay siết chặt vali màu hồng phấn, món quà Huy tặng dịp sinh nhật. Duy đeo kính râm, tay khoác lỏng qua eo cô như chiếc khóa vô hình.
Huy xuất hiện đột ngột từ làn sương mù, áo sơ mi vẫn dính vệt máu khô. Anh chặn trước mặt Phương, hơi thở gấp gáp: "Em thật sự đi sao?"
Duy bước tới, giọng đầy khiêu khích: "Tránh ra! Mày không thấy mình thảm hại à?"
"Tao nói chuyện với Phương!" Huy hét lên, tay nắm cổ áo Duy. "Mày chỉ là con rối của thằng cha mày! Cả em nữa.." Anh quay sang Phương, giọng vỡ vụn: "Em thật sự muốn làm bạn gái hắn à?"
Phương quay mặt đi, đeo kính râm che đi đôi mắt đẫm nước, nhìn xuống tấm vé máy bay khắc dòng chữ "San Francisco" : "Anh.. Đừng làm khó em nữa."
Tiếng loa thông báo chuyến bay vang lên. Huy buông áo Duy, giọng rít qua kẽ răng: "Em đã giết chết Huy của ngày xưa rồi. Từ nay, trái tim này.." Anh đấm mạnh vào ngực trái: ".. Không còn chỗ cho tình yêu!"
Phương với tay định chạm vào anh, nhưng Duy kéo mạnh: "Đến giờ rồi!"
"Đợi đã!" Huy lôi ra từ trong túi quần chiếc khăn nhỏ, nơi đang quấn chiếc vòng tay đá xanh: "Của em." Anh ném nó vào chân Phương, giọng như bão cát: "Mang sang Mỹ làm kỷ niệm!" Nói xong Huy bỏ đi.
Phương quỵ xuống, tay định nhặt lấy chiếc vòng. Nhưng Duy đã lấy chân đá nó văng xuống nền đường, chiếc taxi đi qua cán vỡ, hạt đá xanh bắn tung tóe khắp nơi.
Trên đường về, Huy dừng xe trước cổng trường Đại học Kiến Trúc trên đường Pasteur. Anh nhìn bức tường có vòng tròn chia tỉ lệ vàng, rồi đột ngột phóng đi.
"Con chắc chứ?" Bà Lan lần đầu tiên nhìn thấy con trai cương quyết như vậy.
Huy xé đơn nhập học ngành Kiến Trúc, mảnh giấy trắng bay lả tả trong gió: "Con không cần ước mơ nữa. Chỉ cần tiền để trả nợ."
Máy bay cất cánh. Phương nhìn xuống thành phố bé dần, những đốm sáng cứ dần xa. Duy ngủ say bên cạnh, tay vẫn nắm tay cô.
Mười năm sau.
Huy đứng trước tòa nhà Empire Tower mới xây, toàn bộ tập đoàn Green Energy sẽ đóng quân tại đây. Trên bàn làm việc, báo cáo tài chính và những tài liệu về tiến độ dự án điện mặt trời ở Bình Thuận đã được cô thư ký mới chuẩn bị.
Anh mở điện thoại. Trên facebook, Duy đang vòng tay ôm một cô người yêu mới. "Giá trị của tình yêu ư?" Huy cười nhạt, ném điện thoại xuống tập tài liệu, gác chân lên bàn: "Chỉ là rẻ rách!"
Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa đổ xuống thành phố chưa bao giờ ngủ.
Phương lặng lẽ nhìn bóng mình in lên tấm kính, phía sau là màn mưa phủ xuống thành phố từ tầng 15 của trụ sở chính ngân hàng Phương Đông. Hồi ức về mối tình đầu hiện rõ theo từng hình trái tim cô đang vẽ lên mặt kính cường lực.
Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong, 13 năm trước.
Giờ ra chơi giữa tiết học cuối buổi sáng. Phương đang ngồi dưới gốc phượng già, tay lật vội trang vở ghi chép, nhưng ánh mắt lại lơ đãng hướng về phía dãy lớp 12 chuyên Toán.
Phương thở dài, ngón tay mảnh khảnh gõ nhịp lên mép sách. Cô biết mình đang đợi ai. Từ góc sân xa xa, tiếng cười giòn tan vang lên, quen thuộc như nốt nhạc đầu tiên của buổi sớm. Huy bước ra từ cửa lớp, mái tóc cắt ngắn hất ngược phong trần, chiếc áo sơ mi trắng xắn tay để lộ vết da rám nắng. Anh vẫy tay về phía cô, nụ cười rạng rỡ khiến đám mây khuất nắng bỗng như tan biến.
"Đứng im đấy! Anh có quà!" Huy hét lên, chân sải dài vượt qua đám bạn đang nô đùa. Phương khẽ cúi mặt, nhưng khóe môi đã nhếch lên. Cô giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng trái tim đập thình thịch khi bóng anh đổ dài trên trang giấy.
"Cô nàng giỏi vờ lờ nhất trường đây rồi." Huy ngồi phịch xuống bên cạnh, mùi nước hoa hương cam chanh thoang thoảng quyện vào gió. Anh đặt trước mặt cô một hộp bánh dâu tây phủ socola, bên trong còn dán mảnh giấy nhỏ: "20 phút giải lao: 20 phút nhớ Phương."
"Hôm qua ai bảo thèm đồ ngọt mà không dám ăn vì sợ tăng cân?" Huy chọc, ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô. Phương đỏ mặt, vội giấu tờ giấy vào túi áo: "Ai.. Ai cho anh quyền lục cặp em lấy trộm nhật ký?"
"Nhật ký đâu có ghi 'Huy cười đẹp trai quá, muốn xỉu'." Anh nheo mắt cười, giọng trầm xuống đầy giả vờ nghiêm túc: "Nói thiệt. Nếu em xỉu, anh sẽ cõng em thẳng lên phòng y tế. Đường cong của em nhẹ như lá, cần gì phải ăn kiêng?"
Phương cắn môi, cố kìm tiếng cười. Cô đẩy hộp bánh về phía anh: "Lần sau đừng có mua đắt thế! Em biết tiệm này chỉ khách VIP mới đặt được.."
"Vì em là VIP của anh." Huy cắt ngang, tay chạm nhẹ vào tay cô. Khoảnh khắc ấy, chuông vào lớp vang lên. Phương giật mình rút tay lại, vội vã đứng dậy. Huy níu tay áo cô, giọng bỗng dịu dàng: "Chiều nay, đợi anh sau buổi họp CLB Tiếng Anh nhé? Anh có chuyện muốn nói."
Cô gật đầu, chân chạm đất như bay về phía lớp học. Nhưng khi quay lại nhìn, cô thấy Duy, chàng trai lớp 12 chuyên Anh với bộ đồ hiệu chỉn chu, đang dựa cột nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh ta khiến Phương rùng mình, như thể có bàn tay vô hình siết chặt trái tim non nớt.
Giờ họp CLB Tiếng Anh trôi qua trong vô thức. Phương vẽ nguệch ngoạc hình mặt trời lên góc vở, tâm trí đầy tiếng cười của Huy. Cô nhớ cái cách anh đã che cho cô dưới cơn mưa tuần trước, chiếc áo khoác ướt sũng phủ lên vai cô còn anh thì run rẩy cười: "Lần sau anh sẽ mang ô to hơn, để bảo vệ công chúa bé nhỏ."
"Phuong, would you like to speak?" Giọng cô giáo chủ nhiệm CLB vang lên đột ngột. Cô đứng bật dậy, sách rơi lộp bộp. Cả lớp ồ lên cười khi thấy trang vở dính đầy ký hiệu, Huy đã vẽ tặng cô một bài thơ tình bằng phương trình toán học.
"I.. I'm sorry, teacher." Phương lắp bắp, mặt đỏ như trái cà chua. Từ cuối lớp, tiếng Huy vang lên: "Teacher, I asked Phuong to explain the Math lesson for me yesterday afternoon. She probably hasn't had time to erase it yet!"
Cả lớp cười rộ, cô giáo lắc đầu bỏ qua. Phương ngồi xuống, tay siết chặt cây bút bi. Cô biết mình nên giận, nhưng sao trái tim lại ngọt ngào đến thế?
Buổi chiều, Phương đợi Huy dưới tán bằng lăng tím. Tiếng đàn guitar vọng ra từ cửa sổ phòng học lớp chuyên Toán, Huy đang ngồi bệ cửa, chân đung đưa theo điệu "Love Story". Anh cười khi thấy cô, đặt cây đàn xuống: "Em biết không? Giải phương trình tìm nghiệm rất dễ, nhưng giải phương trình tìm trái tim em thì phức tạp hơn nhiều."
"Anh lại lấy thơ tình trong sách nào ra thế?" Phương cười khúc khích, nhưng chân bước chậm lại khi thấy Duy đang tiến về phía hai người.
Huy đứng dậy, kéo cô vào góc khuất: "Kệ anh ta. Anh có chuyện quan trọng này." Từ trong túi, anh lấy ra chiếc hộp nhỏ, một chiếc vòng tay đá xanh hình giọt nước. "Kỷ niệm 3 tháng yêu nhau."
Phương chưa kịp nói gì, Duy đã xuất hiện sau lưng, giọng đầy thách thức: "Trường mình cấm đeo trang sức, Phương ơi!"
Huy quay lại, vẫn tay trong tay Phương: "Còn cấm cả việc thích xen vào chuyện người khác. Mày hiểu không?"
Cuộc đối đầu chớp nhoáng bị cắt ngang khi điện thoại Phương rung lên. Tin nhắn từ bố: "7h tối phải về sớm. Đã nói chuyện với Duy chưa?"
Cô nuốt nghẹn, vòng tay bỗng nặng trịch. Huy nhíu mày: "Sao thế?"
"Không.. Không có gì." Phương lắc đầu, vội đeo vòng vào tay. Chiếc vòng đá xanh lấp lánh dưới nắng chiều, như giọt nước mắt chưa kịp rơi.
Huy đưa cô về nhà bằng xe máy. Khi bánh xe dừng trước biệt thự nhà Phương, anh chợt nắm tay cô: "Dù có chuyện gì, nhớ rằng anh luôn yêu em."
Phương gật đầu, nhưng tim đau nhói khi thấy bóng dáng ông Hùng đứng sau rèm cửa tầng hai. Cô vội vã hôn nhẹ lên má Huy, nụ hôn đầu tiên vụng về, mặn vị lo âu.
Trong khoảnh khắc ấy, Duy đứng từ xa nhìn họ trên chiếc môtô đắt tiền, siết chặt tay ga.
Giờ ra chơi buổi chiều, thư viện trường THPT chuyên Lê Hồng Phong
Phương ngồi một mình ở góc bàn gần cửa sổ, tay lật từng trang sách nhưng mắt đăm đăm nhìn chiếc vòng tay đá xanh Huy tặng. Bóng Duy thoáng hiện sau kệ sách.
Duy bước tới, mùi nước hoa sang trọng phả thoang thoảng vào không khí đầy mùi sách cũ của thư viện. Anh ta đặt nhẹ nhàng hộp quà màu xanh ngọc lên bàn, nụ cười đắc ý nở trên môi: "Chocolate Bỉ, loại cậu thích. Tớ đặt cả tháng mới có hàng."
Phương ngước lên, mắt chớp lia lịa: "Tớ.. Tớ không thích ngọt nữa." Giọng cô nhỏ dần khi nhớ lại lời Huy: "Cần gì phải ăn kiêng?"
"Sao thế? Huy cấm à?" Duy cười khẩy, ngồi chồm hổm đối diện: "Cậu ta chỉ là con trai một công ty sắp phá sản. Tớ nghĩ Phương xứng đáng hơn thế."
"Cậu không được nói vậy!" Phương đứng phắt dậy, sách rơi xuống sàn "Bộp" một tiếng. Cô cúi xuống nhặt, nhưng Duy đã chộp lấy tay cô, kéo lại gần: "Bố cậu và bố tớ muốn chúng ta thân nhau. Phương không hiểu sao?"
Cùng lúc đó, Huy đang đứng ngoài hành lang, tay nắm chặt hai cốc trà sữa. Anh vừa định bước vào thư viện thì thấy cảnh tượng ấy. Môi anh mím chặt, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh trêu ghẹo. "Ê Duy! Tay trái mày đang chạm vào đồ của tao đấy!"
Duy buông tay Phương như phải bỏng. Huy bước tới, đặt một cốc trà sữa trân châu trước mặt cô: "Ít đường, thêm đá. Đúng món em thích." Rồi quay sang Duy: "Còn mày, muốn uống gì không? Tao mua cho. Đừng để người ta bảo tao keo kiệt." Huy xắn tay áo lên.
"Không cần." Duy lạnh lùng đứng dậy, chỉ tay vào Huy: "Mày biết công ty mẹ mày sắp thành tro bụi rồi chứ? Phương không phải đồ trang sức cho kẻ thất bại."
Huy nheo mắt, nụ cười vẫn tươi nhưng giọng đầy dao sắc: "Mày lo chuyện nhà mình đi. Nghe đồn bố mày sắp bị điều tra vụ đấu thầu dự án metro đấy?"
Phương đứng giữa hai người, tim đập thình thịch. Cô muốn chạy đến ôm Huy, nhưng hình ảnh ông Hùng nghiêm khắc hiện lên. "Tớ.. Tớ phải về lớp." Cô lắp bắp, quay đi vội vã, để lại hai chàng trai đối mặt như hai con hổ chuẩn bị lao vào nhau.
Buổi chiều hôm ấy, CLB Tiếng Anh có hoạt động nhóm. Duy chủ động chọn Phương làm đôi, lấy cớ "học cùng trình độ". Huy từ dãy bàn bên kia liên tục ném giấy vo tròn sang, trên đó vẽ hình mặt cười ngốc nghếch và dòng chữ: "Nhóm 3 người được không? Tớ học giỏi Toán đấy!"
"Anh làm trò gì thế?" Phương nhắn tin cho Huy, vừa giận vừa buồn cười.
"Anh ghen đấy." Hồi âm hiện lên ngay lập tức, kèm icon trái tim vỡ.
Duy nghiêng người qua, giọng thì thầm: "Nếu Phương đồng ý đi xem phim với Duy tối nay. Tớ sẽ bảo bố hỗ trợ cho công ty Green Energy."
Phương giật mình, bút đánh rơi xuống đất. Cô nhìn Duy, ánh mắt anh ta lạnh như thép: "Duy nói thật sao?"
"Chỉ cần một cuộc hẹn, Phương đáng giá hơn thế nhiều." Duy mỉm cười, tay chạm nhẹ vào tóc cô.
"Không được đụng vào Phương!" Tiếng Huy vang lên từ cuối lớp. Anh đứng đó, mặt tái đi, nắm đấm siết chặt: "Phương! Đừng nghe hắn!"
Cả lớp ồ lên. Phương đứng dậy, nước mắt lăn dài: "Cả hai người biến hết cả đi!" Cô chạy ra ngoài, để lại Duy nhếch mép cười và Huy đứng chôn chân giữa những tiếng xì xào.
Dưới gốc phượng già, Phương khóc nức nở. Huy đến bên, đưa khăn giấy đã nhàu nát: "Anh xin lỗi! Nhưng em đừng chơi với thằng đó."
"Anh không hiểu đâu!" Phương hét lên, giọng đầy tuyệt vọng: "Bố em đe dọa sẽ kiện công ty của nhà anh ra tòa vì chậm trả các khoản vay, nếu em không nghe lời. Còn mẹ anh.. Bà ấy đang cần số tiền đó!"
Huy chết lặng. Anh nhìn sâu vào mắt cô, lần đầu tiên sự kiêu ngạo biến mất: "Anh sẽ tìm cách.."
Nhưng trước khi Phương kịp đáp lại, Duy đã xuất hiện sau lưng, giọng lạnh như băng: "Hết giờ học rồi! Phương, ra xe tớ chở về."
Phương nhìn Huy, môi run rẩy. Cô với tay sờ lên chiếc vòng đá xanh, môi mấp máy: "Tạm biệt, Huy." Chiếc Mercedes biển xanh, đen bóng, đến đón Phương và Duy, để lại Huy đứng một mình dưới mưa phùn.
Trụ sở công ty Green Energy, 8h tối.
Huy đứng trước tòa nhà 10 tầng lợp kính màu xám, ánh đèn vàng le lói từ phòng làm việc của mẹ anh trên tầng 8. Bên trong, tiếng máy fax rít lên từng hồi như tiếng thở dài của một con thú bị thương.
Huy đẩy cửa phòng họp, nơi bà Lan đang ngồi trước núi tài liệu. Mùi cà phê đặc quánh hòa với mồ hôi lạnh. "Mẹ.." Anh lên tiếng, giọng khàn đục.
Bà Lan ngước lên, quầng thâm dưới mắt như vết mực: "Con về đi. Chỗ này không dành cho trẻ con."
"Con 17 tuổi rồi!" Huy giậm chân, tay nắm chặt bản báo cáo tài chính nhàu nát. Dòng chữ "Nợ phải trả: 2.300 tỷ đồng" in đậm như lưỡi dao: "Mẹ phải cho con giúp. Con có thể thuyết phục Phương, ngân hàng Phương Đông.."
"Im đi!" Bà Lan đập tay xuống bàn, cốc nước đổ sầm: "Nhà mình không cần thương hại. Đặc biệt là từ con bé và thằng cha khốn nạn của nó!"
Huy lùi lại, lần đầu tiên thấy mẹ, người phụ nữ luôn dạy anh "thất bại là mẹ thành công", run rẩy như lá khô. Anh quay phắt người, lao xuống tầng hầm gara. Chiếc mô tô nổ máy, xé toạc màn đêm ẩm ướt.
Phương đang ngồi trong phòng, tay lần theo sợi dây chuyền đính kim cương, món quà "cho bạn gái" từ tối hôm trước Duy tặng cô. Tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô giật mình.
"Em mở đi! Là anh!" Giọng Huy khàn đặc, pha lẫn tiếng mưa rào.
Cô hé cửa, tim thắt lại khi thấy Huy ướt sũng, môi tái nhợt: "Huy.. Sao anh lại đến giờ này?"
"Anh cần em!" Huy nắm tay cô, lòng bàn tay nóng như sốt: "Ngân hàng Phương Đông có thể hoãn nợ cho Green Energy. Chỉ cần em nói với bố em.."
Phương rút tay lại như chạm phải lửa: "Không được! Anh biết bố em không bao giờ.."
"Vậy thì mình trốn đi!" Huy hét lên, mắt đỏ ngầu: "Anh sẽ làm đủ thứ việc nuôi em. Bán trà sữa, dạy thêm.. Điều gì cũng được!"
Phương lắc đầu, nước mắt chảy dài: "Anh vẫn chỉ là cậu nhóc 17 tuổi thôi!"
"Em xin lỗi.." Phương thều thào, đóng sập cửa. Huy đấm mạnh vào tường, máu từ khớp ngón tay hòa vào nước mưa.
Về đến nhà, Huy lao vào phòng, đập tan chiếc mô hình ngôi nhà nhỏ, giấc mơ kiến trúc sư anh ấp ủ từ nhỏ. Anh lục tung kệ sách, ném hết đống sách và tạp chí kiến trúc vào thùng rác, lên sofa, xuống sàn nhà.
Trên TV, bản tin đêm vang lên: "Tập đoàn SKGroup kiện Green Energy đòi bồi thường 300 tỷ đồng do chậm tiến độ dự án Khu đô thị Sinh thái.."
Huy tắt TV, tay cầm bức ảnh chụp chung với Phương. Anh châm lửa đốt góc ảnh, nhưng ngay khi ngọn lửa chạm đến nụ cười cô, anh lại vội vã thổi tắt.
Trong khi đó, Phương nằm trên giường, tay đeo vòng đá xanh, cầm chiếc dây chuyền, nửa muốn giữ, nửa muốn vứt. Cô mở tin nhắn của Huy gửi lúc nửa đêm: "Anh vẫn tin em. Dù em có chọn gì.."
Biệt thự nhà Phương, 9h tối.
Căn phòng khách tráng lệ với bức tranh sơn dầu khổng lồ treo trên tường, ông Hùng đứng hiên ngang trước tòa nhà ngân hàng Phương Đông. Phương ngồi co ro trên ghế sofa, tay ôm đầu gối.
Ông Hùng rảo bước trong phòng, tiếng giày đinh gõ lóc cóc như nhịp trống dồn: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng ông lạnh hơn điều hòa đang thổi tối đa.
Phương khẽ gật đầu, mắt dán xuống thảm trải sàn: "Nhưng.. Bố ơi, Green Energy chỉ tạm khó khăn thôi. Mẹ Huy sẽ.."
"Sẽ phá sản!" Ông Hùng quát, tay đập mạnh lên bàn kính: "Duy mới là tương lai! Bố nó sắp lên chức Chủ tịch thành phố. Một lời của ông ấy, ngân hàng của nhà mình sẽ thành ngân hàng cấp vốn chính cho dự án metro, chúng ta sẽ có cơ hội vươn lên top 5 ngân hàng mạnh nhất!"
Cô lặng người, hình ảnh Huy đứng dưới mưa đêm ấy hiện về: "Nếu con không đồng ý.. Bố sẽ đòi nợ Green Energy ngay lập tức, đúng không?"
Ông Hùng nhe răng cười, như mãnh hổ vồ được mồi: "Thông minh lắm. Nhưng nhớ này.." Ông cúi xuống, ngón tay thô ráp véo má cô: "Con phải khiến Duy say đắm. Khi nào hai đứa tốt nghiệp đại học ở Mỹ về, các con sẽ làm đám cưới."
Sáng hôm sau, Huy đợi Phương dưới gốc bằng lăng. Anh mặc chiếc áo trắng, giơ hai tấm vé: "Phương! Chúng ta đi xem phim tối nay!"
"Chúng ta không có 'chúng ta' nào nữa." Phương cắt ngang, giọng lạnh như băng. Chiếc vòng tay đá xanh rơi xuống đất, đứt làm đôi.
Huy chết lặng. Anh nhặt lên, từng hạt màu xanh lỏng lẻo nằm trong lòng bàn tay: "Đây là trò đùa à? Hôm qua em còn.."
"Hôm qua đã chết rồi!" Phương hét lên, mặt tái mét: "Anh nghĩ mình là ai? Một kẻ sắp trắng tay, mẹ thì sắp vào tù vì nợ nần! Em cần người con trai thực sự mạnh mẽ, như Duy!"
Huy lùi lại, như thể vừa bị đâm. Nụ cười anh tắt lịm: "Em.. Nói thật lòng đấy à?"
Phương quay mặt đi, Duy rảo bước tới, khoác lên vai cô: "Cảm ơn mày đã chăm sóc cho bạn gái tao suốt thời gian qua."
Trong lớp 12 chuyên Anh, tiếng xì xào nổi lên như ong vỡ tổ khi Duy ngồi sát bên Phương. Huy đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, tay nắm chặt những viên đá nhỏ từ chiếc vòng. Một mảnh vỡ cắt vào tay làm Huy chảy máu. Chuông vào lớp vang lên. Phương nhìn ra cửa sổ, nước mắt rơi xuống trang vở.
Tối đó, Duy đưa Phương đến ăn ở nhà hàng sang trọng. Anh ta nâng ly bia: "Chúc mừng chúng ta sắp đi du học! Bố anh vừa ký duyệt chấp nhận vay 200 tỷ từ ngân hàng nhà em."
Phương uống cạn ly, vị đắng tràn cổ họng. Cô cầm điện thoại định nhắn tin cho Huy, nhưng cô phân vân mãi mà chẳng biết phải gõ gì.
Tin nhắn chưa soạn, Duy đã ập vào: "Bỏ điện thoại đi! Từ hôm nay em là của riêng mình anh." Anh ta nắm lấy tay Phương.
Sân bay Tân Sơn Nhất, 6h sáng. Sau khi kỳ thi tốt nghiệp THPT kết thúc 1 tuần.
Phương vừa bước xuống từ chiếc Mercedes, tay siết chặt vali màu hồng phấn, món quà Huy tặng dịp sinh nhật. Duy đeo kính râm, tay khoác lỏng qua eo cô như chiếc khóa vô hình.
Huy xuất hiện đột ngột từ làn sương mù, áo sơ mi vẫn dính vệt máu khô. Anh chặn trước mặt Phương, hơi thở gấp gáp: "Em thật sự đi sao?"
Duy bước tới, giọng đầy khiêu khích: "Tránh ra! Mày không thấy mình thảm hại à?"
"Tao nói chuyện với Phương!" Huy hét lên, tay nắm cổ áo Duy. "Mày chỉ là con rối của thằng cha mày! Cả em nữa.." Anh quay sang Phương, giọng vỡ vụn: "Em thật sự muốn làm bạn gái hắn à?"
Phương quay mặt đi, đeo kính râm che đi đôi mắt đẫm nước, nhìn xuống tấm vé máy bay khắc dòng chữ "San Francisco" : "Anh.. Đừng làm khó em nữa."
Tiếng loa thông báo chuyến bay vang lên. Huy buông áo Duy, giọng rít qua kẽ răng: "Em đã giết chết Huy của ngày xưa rồi. Từ nay, trái tim này.." Anh đấm mạnh vào ngực trái: ".. Không còn chỗ cho tình yêu!"
Phương với tay định chạm vào anh, nhưng Duy kéo mạnh: "Đến giờ rồi!"
"Đợi đã!" Huy lôi ra từ trong túi quần chiếc khăn nhỏ, nơi đang quấn chiếc vòng tay đá xanh: "Của em." Anh ném nó vào chân Phương, giọng như bão cát: "Mang sang Mỹ làm kỷ niệm!" Nói xong Huy bỏ đi.
Phương quỵ xuống, tay định nhặt lấy chiếc vòng. Nhưng Duy đã lấy chân đá nó văng xuống nền đường, chiếc taxi đi qua cán vỡ, hạt đá xanh bắn tung tóe khắp nơi.
Trên đường về, Huy dừng xe trước cổng trường Đại học Kiến Trúc trên đường Pasteur. Anh nhìn bức tường có vòng tròn chia tỉ lệ vàng, rồi đột ngột phóng đi.
"Con chắc chứ?" Bà Lan lần đầu tiên nhìn thấy con trai cương quyết như vậy.
Huy xé đơn nhập học ngành Kiến Trúc, mảnh giấy trắng bay lả tả trong gió: "Con không cần ước mơ nữa. Chỉ cần tiền để trả nợ."
Máy bay cất cánh. Phương nhìn xuống thành phố bé dần, những đốm sáng cứ dần xa. Duy ngủ say bên cạnh, tay vẫn nắm tay cô.
Mười năm sau.
Huy đứng trước tòa nhà Empire Tower mới xây, toàn bộ tập đoàn Green Energy sẽ đóng quân tại đây. Trên bàn làm việc, báo cáo tài chính và những tài liệu về tiến độ dự án điện mặt trời ở Bình Thuận đã được cô thư ký mới chuẩn bị.
Anh mở điện thoại. Trên facebook, Duy đang vòng tay ôm một cô người yêu mới. "Giá trị của tình yêu ư?" Huy cười nhạt, ném điện thoại xuống tập tài liệu, gác chân lên bàn: "Chỉ là rẻ rách!"
Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa đổ xuống thành phố chưa bao giờ ngủ.
* * *
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
Tiểu thuyết
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chỉnh sửa cuối: