Tôi Đang Sống Hay Chỉ Đang Tồn Tại Tác giả: U Độc Lệ Quân Thể loại: Thơ tám chữ * * * Tôi đang tự đánh mất chính mình. Tôi không còn biết mình thật sự thích gì. Tôi đồng ý với mọi người chỉ để tránh tranh cãi. Tôi sống để làm hài lòng người khác. Mỗi ngày tôi đều cố gắng nhưng không biết vì ai, vì điều gì. Tôi luôn nói không sao, kể cả khi trong lòng rất mệt. Tôi cảm thấy mình đang tồn tại chứ không thật sự sống. Vậy, tôi đang sống.. hay chỉ đang tồn tại? * * * Tôi mỉm cười, dù lòng đầy bão tố Cố lặn lội trong nước lũ nơi tim Chuyện "cỏn con" mà nay tôi lặng im Là thất vọng từ vết đau đã tím.. Tôi không nhớ mình là ai nữa cả Cũng quên rồi ở chân trời không xa Tôi chẳng nhớ tôi thích hoa hay lá Cứ lang thang mà chẳng nhớ bến phà. Mọi ý kiến, tôi gật đầu đại khái Tránh muộn phiền, không để trái lòng ai Đúng hay sai giờ là điều thừa thãi Lỗi tại tôi, luôn là tôi gánh hoài.. Tôi nói ổn, kể cả khi tuyệt vọng Dù nỗi đau đang giằng xé trong lòng Nước mắt rơi, tay chân tôi lóng ngóng Không ai thấy, lấy tay lau là xong. Tôi không ghét, nhưng chẳng còn tha thiết Đành lặng lẽ mặc ngày tháng trôi qua Tôi coi tôi như thể là người lạ Mỗi đêm về lại thấy "mình" xa ta. Tôi dần quên cảm giác được khao khát Tựa như chim sải cánh giữa trời xanh Mà tự coi mình là một hạt cát Mất tự do, trốn thế giới trong lành.. Tôi từng có những điều tôi yêu thích Giờ tìm về chỉ thấy màn đêm đen Tôi giả vờ đến nỗi thành thói quen Niềm đam mê đã bay theo cánh én.. Tôi cắm đầu mà chạy vì quán tính Mỗi sớm mai như bản thảo lập trình Tôi quên điều mình đặt làm mục đích Mất hứng thú trước tiền bạc hư vinh. Tôi rất mệt, nhưng không có ai hiểu Tôi rất đau, nhưng quen giấu đi rồi Thứ tôi sợ không phải một kết thúc Là trôi nổi chẳng mục đích sống thôi. Tôi sống thế, là tự tôi giết tôi? Kẻ tồn tại giờ không phải tôi nữa Tôi thở đấy nhưng tim gan chất chứa Tôi đánh rơi chính mình trong ngày mưa.. Tôi đã từng là mặt trời ấm áp Giờ lạnh tanh như đá sắt bên đường Tôi từng mơ đời này là tờ nháp Bao đau khổ sẽ hóa thành làn sương. Tôi tiễn đưa chính mình, không nhang khói Một ngôi nhà, một bóng hình lẻ loi Tôi tiễn tôi, không hoa, không người khóc Chỉ có tôi, một cái xác thiệt thòi.. Tôi thắp nhang cho phần hồn đã chết Dưới lời "ổn" nghe đến phát buồn nôn Tôi chôn tôi bằng tiếng cười giả tạo Nào hay đâu là một xác không hồn.. * * * Đừng đánh mất chính mình, hãy mạnh mẽ lên.. Mặc dù tôi đã không làm được điều đó..