Chương 261: Luận về một trăm kiểu hiến máu (28)
[HIDE-THANKS]Từ chỗ Lạc Lê đi ra, Hạ Di Dạ suốt đường đều im lặng.
"Ca ca, đây không phải là đường về nhà." Linh Quỳnh phát hiện không đúng, gọi anh một tiếng.
Hạ Di Dạ không lơ đãng, anh đáp một tiếng.
"Về nhà tôi."
Linh Quỳnh chậm rãi thốt ra một dấu chấm hỏi, "Ca ca muốn đưa em về nhà sao?"
".. Đi gặp cha tôi."
* * *
Hạ Di Dạ đi rất nhanh, Linh Quỳnh chạy chậm theo anh lên lầu.
Cửa chính mở toang, bên trong tối đen như mực, lòng Hạ Di Dạ khẽ chìm xuống, anh giơ tay bật đèn, đèn nhấp nháy hai lần, nhưng không sáng.
Nhưng Hạ Di Dạ đã nhìn rõ cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Trong phòng toàn là dấu vết đánh nhau, còn có mùi máu tanh.
Hạ Di Dạ kiểm tra hết tất cả các phòng.
Chỉ có phòng khách có dấu vết đánh nhau, nhưng các phòng khác đều không bị lục lọi lung tung.
Linh Quỳnh cầm điện thoại di động chiếu xung quanh.
"Ca ca, anh xem này."
Hạ Di Dạ từ phía phòng ngủ đi tới.
Trên bệ cửa sổ có một dấu tay dính máu, trông như muốn nhảy xuống từ cửa sổ, nhưng bị người ta kéo lại, trên tường và dưới đất đều để lại dấu vết.
"Vết máu còn chưa khô, chắc vừa đi không lâu." Linh Quỳnh ngồi xuống kiểm tra một chút, "Chắc vẫn đuổi kịp."
Hạ Di Dạ mở cửa sổ, đột nhiên đạp lên bệ cửa sổ nhảy xuống.
Lầu không cao, Hạ Di Dạ vững vàng rơi xuống đất.
Có lẽ vì là huyết tộc, Hạ Di Dạ đã phát hiện ra điều gì đó.
"Ca ca, đỡ em với!"
Hạ Di Dạ ngẩng đầu liền thấy Linh Quỳnh nhảy xuống, Hạ Di Dạ theo bản năng đưa tay ra đỡ cô.
Linh Quỳnh an toàn rơi vào lòng Hạ Di Dạ.
Sau lưng Hạ Di Dạ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, "Nếu tôi không đỡ được cô thì sao?"
Cô bé ôm cổ anh, giọng điệu kiên định: "Ca ca chắc chắn sẽ được em."
"..."
Hạ Di Dạ đặt cô xuống, bật đèn pin điện thoại, đến góc tường nhặt một chiếc nhẫn lên.
Trên chiếc nhẫn dính máu.
Nhưng đây không phải nhẫn của Hạ Phổ, đây là..
Hạ Di Dạ buông tay, chiếc nhẫn rơi xuống, mắt thấy chiếc nhẫn sắp chạm đất, lại dừng lại.
Trên chiếc nhẫn ẩn hiện vầng sáng, nó chậm rãi bay lên không trung, xoay vài vòng, dừng lại ở phía bên trái, ánh sáng lóe lên lóe lên.
"Nó đang chỉ đường sao?"
"Ừm." Hạ Di Dạ đi về phía bên trái, "Chúng là một đôi, có thể cảm ứng vị trí."
* * *
Hạ Phổ bị người ta đánh thức, anh ta không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào âm thanh để nghe.
Có người tiến lại gần anh ta, dường như đứng trước mặt anh ta, "Thánh khí ở đâu?"
Hạ Phổ mò mẫm ngồi dậy, lưng dựa vào thân cây, dù sao trước đây cũng là quý tộc, khí thế cần có không thể mất.
Anh ta ngồi vững rồi mới trả lời: "Ta không biết."
Giọng nói kia lại nói: "Ngươi là người cuối cùng nhìn thấy thánh khí, ngươi sẽ không biết sao?"
"Thánh khí mất rồi." Hạ Phổ nghe không ra giọng nói này là ai, "Ta chính vì vậy mà mới rơi vào tình cảnh hiện tại, ngươi đến hỏi ta thánh khí ở đâu, ta làm sao biết được."
Giọng nói kia im bặt.
Hạ Phổ nghe thấy một chút tiếng thì thầm, nhưng nghe không rõ họ đang nói gì.
Một lát sau, có người đi về phía anh ta, kéo anh ta từ dưới đất lên, ấn vào cái cây kia.
* * *
Chiếc nhẫn bay vào một khu rừng, đột nhiên dường như mất phương hướng, bay qua bay lại trong không trung.
Khu rừng này trông rất lớn, muốn lập tức tìm được người, đó không phải là chuyện dễ dàng.
Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ chia nhau tìm.
Linh Quỳnh mang theo chiếc nhẫn kia.
Linh Quỳnh đi vào trong một đoạn, chiếc nhẫn đột nhiên từ trong tay cô bay lên, vèo một tiếng bắn ra ngoài.
Tốc độ và sức mạnh kia, sánh ngang viên đạn.
Linh Quỳnh đuổi theo ra ngoài liền thấy hai bóng đen, đang ấn Hạ Phổ.
Vì chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện, hai bóng đen kia đang nhìn về phía này.
Linh Quỳnh đi ra liền đối mặt với họ, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí vô cùng lúng túng.
"..."
Xem ra ba ba chỉ có thể liều mạng thôi!
* * *
Hai bóng đen kia đều là huyết tộc, và những con huyết tộc cánh gà không lông kia hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Linh Quỳnh mò trong ba lô ra một con dao dài đặc chế lấy từ tổng bộ, hai con huyết tộc ban đầu không mấy để ý.
Đến khi bị dao dài làm bị thương, mới phát hiện ra thứ đó không phải vũ khí bình thường.
Một con huyết tộc nháy mắt với đồng bọn, con huyết tộc kia lập tức dang cánh xông lên.
Cánh to lớn, phủ đầy lông vũ màu xám.
Tầm nhìn Linh Quỳnh bị cản trở, vừa cảm thán đôi cánh này mới có chút bình thường, vừa né tránh sự tấn công của huyết tộc.
Vụt--
Cánh quét qua tán cây, vô số lá cây rơi xuống.
Linh Quỳnh khom lưng sát mặt đất, trượt qua bên dưới con huyết tộc, chống tay xuống đất nhảy lên, đứng sau lưng con huyết tộc, dao dài vung lên, dọc theo một bên cánh của huyết tộc chém xuống.
Tiếng kêu sắc nhọn xé tan bầu trời, kinh động chim trong rừng bay tán loạn lên bầu trời đêm.
Mất đi một bên cánh, con huyết tộc từ trên không trung rơi xuống.
Linh Quỳnh không cho hắn cơ hội thở dốc, xông lên một đao đâm vào tim.
Bàn tay huyết tộc giơ lên cứng đờ giữa không trung.
Linh Quỳnh rũ mắt thở dài: "Bắt nạt một cô bé như tôi, hà tất chứ."
Mắt huyết tộc trừng lớn, tại chỗ phun máu, tắt thở chết.
"Cẩn thận!"
* * *
Hạ Di Dạ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn của huyết tộc, lập tức từ phía bên kia men theo âm thanh tìm đến.
Anh đến hiện trường, cảnh tượng nhìn thấy là một con huyết tộc từ phía sau đánh lén người đang đứng không xa, trông như không hề phát hiện ra nguy hiểm.
Giây tiếp theo, trong tiếng nhắc nhở 'cẩn thận' của Hạ Phổ, cô bé kia đột nhiên xoay người, hàn quang lóe lên, con huyết tộc bị chém làm đôi từ chính giữa, tại chỗ bốc cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Ca ca." Linh Quỳnh trông thấy anh.
Hạ Di Dạ từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt rơi vào con dao của cô.
Anh biết Phân lý xứ có vũ khí có thể đối phó với huyết tộc, chỉ là bọn họ đã nghiên cứu ra thứ lợi hại như vậy rồi sao?
Linh Quỳnh giấu con dao ra sau lưng, trên mặt viết đầy vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, ai có thể ngờ sau lưng cô giấu một vũ khí có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào?
Hạ Di Dạ: "Có bị thương không?"
Linh Quỳnh lắc đầu, trong lòng vô cùng có chút hối hận, sớm biết vậy đã để huyết tộc cào cô một cái rồi.
Hạ Di Dạ vòng qua Linh Quỳnh, đỡ Hạ Phổ từ dưới đất lên.
* * *
Trong rừng không tiện nói chuyện, hai người trước tiên đưa Hạ Phổ rời đi.
Nhà không an toàn, nên cuối cùng chỉ có thể đến chỗ ở của Linh Quỳnh trước.
Chỗ ở của Linh Quỳnh đều là con người, cô đưa hai huyết tộc về, Phong ca đến ký tên cho cô, sát khí dưới kính râm gần như ngưng tụ thành thực chất.
"Phất Tẫn tiểu thư, cô không phải nói chỉ đi dạo phố sao?"
"À.. dạo phố nhặt được một người."
"..."
Hắn tin quỷ mới lạ!
Trên người Hạ Phổ có không ít vết thương, trông rất suy yếu.
Hạ Di Dạ cầm đồ đến xử lý cho anh ta, anh ta cũng không nói gì, không khí nặng nề ngột ngạt.
Hạ Phổ mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều không nói ra được.
Hạ Di Dạ đột nhiên hỏi: "Thánh khí mất tích, có phải có liên quan đến ông không?"
Nơi đặt thánh khí, phòng bị nghiêm ngặt, ra vào cần mấy lần xác minh.
Nhưng thánh khí bị mất, lại không kinh động bất kỳ người canh gác nào, thậm chí không có nơi nào bị hư hại.
Hạ Phổ là người đầu tiên có thể tự do ra vào, tiếp xúc với thánh khí, hiềm nghi của anh ta là lớn nhất.[/HIDE-THANKS]
"Ca ca, đây không phải là đường về nhà." Linh Quỳnh phát hiện không đúng, gọi anh một tiếng.
Hạ Di Dạ không lơ đãng, anh đáp một tiếng.
"Về nhà tôi."
Linh Quỳnh chậm rãi thốt ra một dấu chấm hỏi, "Ca ca muốn đưa em về nhà sao?"
".. Đi gặp cha tôi."
* * *
Hạ Di Dạ đi rất nhanh, Linh Quỳnh chạy chậm theo anh lên lầu.
Cửa chính mở toang, bên trong tối đen như mực, lòng Hạ Di Dạ khẽ chìm xuống, anh giơ tay bật đèn, đèn nhấp nháy hai lần, nhưng không sáng.
Nhưng Hạ Di Dạ đã nhìn rõ cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Trong phòng toàn là dấu vết đánh nhau, còn có mùi máu tanh.
Hạ Di Dạ kiểm tra hết tất cả các phòng.
Chỉ có phòng khách có dấu vết đánh nhau, nhưng các phòng khác đều không bị lục lọi lung tung.
Linh Quỳnh cầm điện thoại di động chiếu xung quanh.
"Ca ca, anh xem này."
Hạ Di Dạ từ phía phòng ngủ đi tới.
Trên bệ cửa sổ có một dấu tay dính máu, trông như muốn nhảy xuống từ cửa sổ, nhưng bị người ta kéo lại, trên tường và dưới đất đều để lại dấu vết.
"Vết máu còn chưa khô, chắc vừa đi không lâu." Linh Quỳnh ngồi xuống kiểm tra một chút, "Chắc vẫn đuổi kịp."
Hạ Di Dạ mở cửa sổ, đột nhiên đạp lên bệ cửa sổ nhảy xuống.
Lầu không cao, Hạ Di Dạ vững vàng rơi xuống đất.
Có lẽ vì là huyết tộc, Hạ Di Dạ đã phát hiện ra điều gì đó.
"Ca ca, đỡ em với!"
Hạ Di Dạ ngẩng đầu liền thấy Linh Quỳnh nhảy xuống, Hạ Di Dạ theo bản năng đưa tay ra đỡ cô.
Linh Quỳnh an toàn rơi vào lòng Hạ Di Dạ.
Sau lưng Hạ Di Dạ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, "Nếu tôi không đỡ được cô thì sao?"
Cô bé ôm cổ anh, giọng điệu kiên định: "Ca ca chắc chắn sẽ được em."
"..."
Hạ Di Dạ đặt cô xuống, bật đèn pin điện thoại, đến góc tường nhặt một chiếc nhẫn lên.
Trên chiếc nhẫn dính máu.
Nhưng đây không phải nhẫn của Hạ Phổ, đây là..
Hạ Di Dạ buông tay, chiếc nhẫn rơi xuống, mắt thấy chiếc nhẫn sắp chạm đất, lại dừng lại.
Trên chiếc nhẫn ẩn hiện vầng sáng, nó chậm rãi bay lên không trung, xoay vài vòng, dừng lại ở phía bên trái, ánh sáng lóe lên lóe lên.
"Nó đang chỉ đường sao?"
"Ừm." Hạ Di Dạ đi về phía bên trái, "Chúng là một đôi, có thể cảm ứng vị trí."
* * *
Hạ Phổ bị người ta đánh thức, anh ta không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào âm thanh để nghe.
Có người tiến lại gần anh ta, dường như đứng trước mặt anh ta, "Thánh khí ở đâu?"
Hạ Phổ mò mẫm ngồi dậy, lưng dựa vào thân cây, dù sao trước đây cũng là quý tộc, khí thế cần có không thể mất.
Anh ta ngồi vững rồi mới trả lời: "Ta không biết."
Giọng nói kia lại nói: "Ngươi là người cuối cùng nhìn thấy thánh khí, ngươi sẽ không biết sao?"
"Thánh khí mất rồi." Hạ Phổ nghe không ra giọng nói này là ai, "Ta chính vì vậy mà mới rơi vào tình cảnh hiện tại, ngươi đến hỏi ta thánh khí ở đâu, ta làm sao biết được."
Giọng nói kia im bặt.
Hạ Phổ nghe thấy một chút tiếng thì thầm, nhưng nghe không rõ họ đang nói gì.
Một lát sau, có người đi về phía anh ta, kéo anh ta từ dưới đất lên, ấn vào cái cây kia.
* * *
Chiếc nhẫn bay vào một khu rừng, đột nhiên dường như mất phương hướng, bay qua bay lại trong không trung.
Khu rừng này trông rất lớn, muốn lập tức tìm được người, đó không phải là chuyện dễ dàng.
Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ chia nhau tìm.
Linh Quỳnh mang theo chiếc nhẫn kia.
Linh Quỳnh đi vào trong một đoạn, chiếc nhẫn đột nhiên từ trong tay cô bay lên, vèo một tiếng bắn ra ngoài.
Tốc độ và sức mạnh kia, sánh ngang viên đạn.
Linh Quỳnh đuổi theo ra ngoài liền thấy hai bóng đen, đang ấn Hạ Phổ.
Vì chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện, hai bóng đen kia đang nhìn về phía này.
Linh Quỳnh đi ra liền đối mặt với họ, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí vô cùng lúng túng.
"..."
Xem ra ba ba chỉ có thể liều mạng thôi!
* * *
Hai bóng đen kia đều là huyết tộc, và những con huyết tộc cánh gà không lông kia hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Linh Quỳnh mò trong ba lô ra một con dao dài đặc chế lấy từ tổng bộ, hai con huyết tộc ban đầu không mấy để ý.
Đến khi bị dao dài làm bị thương, mới phát hiện ra thứ đó không phải vũ khí bình thường.
Một con huyết tộc nháy mắt với đồng bọn, con huyết tộc kia lập tức dang cánh xông lên.
Cánh to lớn, phủ đầy lông vũ màu xám.
Tầm nhìn Linh Quỳnh bị cản trở, vừa cảm thán đôi cánh này mới có chút bình thường, vừa né tránh sự tấn công của huyết tộc.
Vụt--
Cánh quét qua tán cây, vô số lá cây rơi xuống.
Linh Quỳnh khom lưng sát mặt đất, trượt qua bên dưới con huyết tộc, chống tay xuống đất nhảy lên, đứng sau lưng con huyết tộc, dao dài vung lên, dọc theo một bên cánh của huyết tộc chém xuống.
Tiếng kêu sắc nhọn xé tan bầu trời, kinh động chim trong rừng bay tán loạn lên bầu trời đêm.
Mất đi một bên cánh, con huyết tộc từ trên không trung rơi xuống.
Linh Quỳnh không cho hắn cơ hội thở dốc, xông lên một đao đâm vào tim.
Bàn tay huyết tộc giơ lên cứng đờ giữa không trung.
Linh Quỳnh rũ mắt thở dài: "Bắt nạt một cô bé như tôi, hà tất chứ."
Mắt huyết tộc trừng lớn, tại chỗ phun máu, tắt thở chết.
"Cẩn thận!"
* * *
Hạ Di Dạ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn của huyết tộc, lập tức từ phía bên kia men theo âm thanh tìm đến.
Anh đến hiện trường, cảnh tượng nhìn thấy là một con huyết tộc từ phía sau đánh lén người đang đứng không xa, trông như không hề phát hiện ra nguy hiểm.
Giây tiếp theo, trong tiếng nhắc nhở 'cẩn thận' của Hạ Phổ, cô bé kia đột nhiên xoay người, hàn quang lóe lên, con huyết tộc bị chém làm đôi từ chính giữa, tại chỗ bốc cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Ca ca." Linh Quỳnh trông thấy anh.
Hạ Di Dạ từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt rơi vào con dao của cô.
Anh biết Phân lý xứ có vũ khí có thể đối phó với huyết tộc, chỉ là bọn họ đã nghiên cứu ra thứ lợi hại như vậy rồi sao?
Linh Quỳnh giấu con dao ra sau lưng, trên mặt viết đầy vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, ai có thể ngờ sau lưng cô giấu một vũ khí có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào?
Hạ Di Dạ: "Có bị thương không?"
Linh Quỳnh lắc đầu, trong lòng vô cùng có chút hối hận, sớm biết vậy đã để huyết tộc cào cô một cái rồi.
Hạ Di Dạ vòng qua Linh Quỳnh, đỡ Hạ Phổ từ dưới đất lên.
* * *
Trong rừng không tiện nói chuyện, hai người trước tiên đưa Hạ Phổ rời đi.
Nhà không an toàn, nên cuối cùng chỉ có thể đến chỗ ở của Linh Quỳnh trước.
Chỗ ở của Linh Quỳnh đều là con người, cô đưa hai huyết tộc về, Phong ca đến ký tên cho cô, sát khí dưới kính râm gần như ngưng tụ thành thực chất.
"Phất Tẫn tiểu thư, cô không phải nói chỉ đi dạo phố sao?"
"À.. dạo phố nhặt được một người."
"..."
Hắn tin quỷ mới lạ!
Trên người Hạ Phổ có không ít vết thương, trông rất suy yếu.
Hạ Di Dạ cầm đồ đến xử lý cho anh ta, anh ta cũng không nói gì, không khí nặng nề ngột ngạt.
Hạ Phổ mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều không nói ra được.
Hạ Di Dạ đột nhiên hỏi: "Thánh khí mất tích, có phải có liên quan đến ông không?"
Nơi đặt thánh khí, phòng bị nghiêm ngặt, ra vào cần mấy lần xác minh.
Nhưng thánh khí bị mất, lại không kinh động bất kỳ người canh gác nào, thậm chí không có nơi nào bị hư hại.
Hạ Phổ là người đầu tiên có thể tự do ra vào, tiếp xúc với thánh khí, hiềm nghi của anh ta là lớn nhất.[/HIDE-THANKS]