Truyện Ngắn Đừng Làm Bạn Nữa - Rewrite

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Rewrite4future, Jun 20, 2025.

  1. Rewrite4future

    Messages:
    299

    Đừng Làm Bạn Nữa


    [​IMG]

    Ảnh sưu tầm trên Pinterest

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Ngôn tình, tuổi học trò, thanh xuân

    Tình trạng: HOÀN THÀNH.


    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Teaser:

    Mưa lất phất rơi trên con phố Nguyễn Thái Học, nơi chiếc xe đạp xanh chở Quỳnh và Trung lướt qua hàng hoa sữa, ánh đèn đường nhòe đi trên những vũng nước còn sót lại sau cơn mưa. Họ là đôi bạn thân, cùng chia sẻ những ngày nắng vàng rực rỡ của trường Amsterdam, những đêm học nhóm dưới ánh đèn bàn, và những khoảnh khắc tưởng chừng mãi trong trẻo.

    Nhưng giữa những lần "đón đưa" quen thuộc, một ranh giới vô hình lặng lẽ hình thành, mập mờ như hơi thở trong mưa. Tình bạn ấy, liệu có đủ để giữ họ bên nhau mãi? Mười năm trôi qua, từ sân trường rộn rã tiếng cười đến những ngã rẽ của tuổi trưởng thành, Quỳnh và Trung đối diện với những rung động không tên, những lời chưa nói, và những nỗi sợ vô hình.

    Khi ánh đèn đường nhòe đi, liệu họ sẽ mãi đứng bên ranh giới mỏng manh ấy, hay dám bước qua để đối diện với trái tim mình? Một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, và những khoảnh khắc khiến trái tim loạn nhịp, đang chờ bạn khám phá dưới cơn mưa Hà Nội.

    Truyện ngắn được lấy cảm hứng từ hai ca khúc: "Vài Lần Đón Đưa" và "Trên Tình Bạn Dưới Tình Yêu".

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Khu Vườn Bí Mật (truyện lấy cảm hứng từ các bài hát)

    MỤC LỤC

    Chương 1: Ai đi theo em mấy lần phố mưa

    Chương 2: Hương hoa bay vây lối về thiết tha

    (Hết)

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Last edited: Jun 26, 2025 at 4:31 PM
  2. Rewrite4future

    Messages:
    299
    Chương 1: Ai đi theo em mấy lần phố mưa

    [​IMG]
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mưa lất phất trên con phố Nguyễn Thái Học, những giọt nước li ti bám vào lá của những cây hoa sữa, lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng vọt. Tiếng còi xe hòa lẫn với giọng rao khàn khàn của bà bán xôi ở góc phố, tạo nên một bản nhạc quen thuộc của Hà Nội tháng Chín.

    Quỳnh, mười sáu tuổi, buộc tóc cao, đứng trước cổng nhà, chiếc áo đồng phục THPT hơi nhàu vì cô vừa lôi nó ra từ balô. Cô ngó nghiêng, miệng lẩm bẩm: "Trung đâu rồi, trễ học bây giờ!"

    Từ đầu phố, một chiếc xe đạp màu xanh xuất hiện, lướt qua màn mưa mỏng. Trung, đeo kính cận, tóc lòa xòa che trán, đội mũ lưỡi trai, đạp xe đến trước cổng. Cậu dừng lại, cau mày nhìn Quỳnh: "Cậu không mang áo mưa à? Lại để ướt hết bây giờ!"

    Quỳnh nhún vai, cười toe: "Mưa tí có sao đâu, mọt sách! Đạp nhanh lên, trễ tiết Văn cô mắng chết!"

    Trung lắc đầu, rút từ cặp sách một chiếc áo mưa màu xanh nhạt, đưa cho Quỳnh. "Mặc vào, không mẹ cậu lại mắng mình." Cậu đạp xe, vài giọt nước chui qua cổ áo mưa, thấm ướt áo sơ mi.

    Quỳnh nhảy lên yên sau, tay ôm eo Trung, miệng hát vu vơ: "Ai đi theo em mấy lần phố mưa. Mưa bay theo em áo dài đón đưa. Hồn tựa là mưa, mưa vọng hát.."

    Trung quay lại, giả vờ cáu: "Cậu đừng hát nữa, mưa át tiếng hết rồi!" Nhưng khóe môi cậu cong lên, một nụ cười mà chính cậu cũng không nhận ra.

    Con phố Nguyễn Thái Học trôi qua, hàng hoa sữa rợp bóng, những giọt mưa lấp lánh như dải ngân hà nhỏ. Quỳnh dựa vào lưng Trung, cảm giác ấm áp lạ lùng, dù cô chẳng nghĩ ngợi gì. Còn Trung, tim cậu khẽ đập nhanh, tự hỏi: Sao mỗi lần chở Quỳnh, mình lại thấy vui thế này?

    Một hôm, Trung chở Quỳnh về đến nhà, bà Lan, mẹ cô, đang đứng ở hiên, tay cầm khay bánh trung thu mới nướng. Thấy Trung, bà cười dịu dàng: "Trung vào ăn bánh với cô, cả ngày chở Quỳnh chắc mệt lắm!"

    Trung đỏ mặt, xua tay: "Dạ, không mệt đâu cô, con về đây!"

    Quỳnh nhảy xuống xe, trêu: "Này, về nhà nhớ giải giúp tớ bài tập toán đấy, mai chở tiếp nhé!"

    "Khoan đã, cầm lấy mấy cái bánh!" Bà Lan bỏ mấy cái bánh được gói cẩn thận vào ba lô của Trung, cậu gật đầu cảm ơn rồi phóng xe đi. Bà Lan nhìn theo, ánh mắt thoáng tinh nghịch: "Trung đúng là bạn tốt, lúc nào cũng chăm sóc con. Quỳnh, con phải biết trân trọng đấy." Quỳnh chỉ cười, chạy vào nhà.

    Ở nhà Trung, nằm cuối phố, ông Hùng, bố cậu, đang sửa một chiếc radio cũ. Thấy con trai lau xe đạp cẩn thận dưới hiên, ông cười: "Con bé Quỳnh may mắn có con chở mỗi ngày, nhỉ? Chừng nào mới tán nó đây?"

    Trung đỏ mặt, chỉ gật đầu, ánh mắt lấp lánh, như thể con phố mưa kia đang in sâu vào lòng cậu. Ông Hùng nhìn con, thoáng nghĩ: Chắc thằng bé cũng chưa nhận ra đâu, nhưng mà tình bạn này, có khi không chỉ là bạn.

    Mưa vẫn rơi, nhẹ nhàng như một lời thì thầm. Chiếc xe đạp xanh đứng lặng dưới hiên, chờ đến ngày mai, khi Trung lại đạp qua con phố quen thuộc, chở Quỳnh, chở cả những cảm xúc còn chưa được gọi tên.

    Một năm sau, giờ ra chơi vào tháng Mười, tiếng cười học sinh vang lên, hòa lẫn với tiếng nhạc Sơn Tùng M-TP phát ra từ chiếc loa di động ở góc sân. Nắng vàng trải dài trên sân trường, vẽ những mảng sáng lấp lánh trên áo đồng phục trắng.

    Quỳnh ngồi trên băng đá dưới tán phượng, tay cầm gói bánh tráng trộn, mắt sáng rực khi kể với Lan Anh về Đức, cậu bạn cùng lớp 11A1, vừa đẹp trai, vừa hát hay, lại là ngôi sao bóng rổ của trường: "Mày thấy không, Đức giống hệt Sơn Tùng! Giọng trầm ấm, đánh bóng rổ thì siêu ngầu!" Quỳnh nói, tay múa may, làm vài hạt ớt văng ra khỏi gói bánh.

    Lan Anh, dịu dàng trong chiếc áo dài trắng, đẩy gọng kính, cười trêu: "Thôi, mê trai vừa thôi, cô hiệp nữ! Đức đúng là 'soái ca', nhưng tao thấy mày cười tươi nhất khi ở bên Trung."

    Quỳnh nhăn mặt, phẩy tay: "Trung á? Bạn thân thôi, như anh em ấy! Cậu ta chỉ biết cắm đầu học, làm gì có vibe như Đức!" Nhưng ánh mắt cô thoáng lấp lánh, như thể lời Lan Anh chạm vào một góc nào đó trong lòng. Lan Anh chỉ cười, nhón một miếng bánh tráng, không nói thêm.

    Giữa sân, Trung bước ra từ thư viện, cặp sách nặng trĩu, kính cận hơi trượt xuống sống mũi. Quỳnh vẫy tay, hét lớn: "Trung, mua nước cho tớ!"

    Trung lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến căng tin, mua hai chai Sting dâu, một cho Quỳnh, một cho Lan Anh. Ngồi xuống băng đá, cậu thở hổn hển: "Cậu đúng là bà chúa sai vặt!"

    Quỳnh cười toe, đấm nhẹ vai Trung: "Ai bảo làm bạn thân của tớ! Này, tư vấn đi, làm sao để Đức để ý tớ?"

    Trung cứng người, tay siết chặt chai Sting, ánh mắt thoáng tối lại. Đức? Cậu ấy thích ai cũng được, sao lại là Đức? Nhưng cậu nhanh chóng giấu đi, giả vờ bình thản: "Ừm.. Đức thích con gái dịu dàng, biết múa hoặc hát. Cậu thử.. Thay đổi tí xem?"

    Quỳnh gật lia lịa, mắt sáng như vừa tìm được kho báu: "Ok, tớ sẽ bỏ karate, học nhảy, học múa! À.. Chở tớ đi mua giày chiều nay, nhé?" Trung gật đầu, miệng cười mà lòng nặng trĩu, như thể con phố mưa quen thuộc sắp mất đi cô bạn thân.

    Chiều hôm đó, Trung đạp xe chở Quỳnh đến cửa hàng trên phố Hàng Bông. Mưa lất phất, Quỳnh đội áo mưa xanh nhạt, ngồi sau, ôm eo Trung, kể về kế hoạch "cưa" Đức. Trung im lặng, mắt nhìn thẳng, cố không để mưa che mờ suy nghĩ.

    Trong cửa hàng, Quỳnh thử một chiếc váy hoa, xoay một vòng, hỏi: "Đẹp không?"

    Trung nhìn cô, tim khẽ nhói: "Đẹp.. Nhưng cậu mặc gì cũng đẹp mà!" Quỳnh cười, không nhận ra ánh mắt cậu thoáng buồn. Mình chỉ là bạn, làm sao sánh được với Đức? Trung tự hỏi, tay siết chặt tay lái khi đạp xe về.

    Ở nhà, Trung ngồi trước bàn học, ánh đèn bàn hắt lên trang sách vật lý. Ông Hùng bước vào, thấy con trai trầm tư, hỏi: "Sao thế, nhóc? Quỳnh bắt nạt con à?"

    Trung lắc đầu, cười gượng: "Không, Quỳnh.. Thích người khác."

    Ông Hùng vỗ vai con, giọng trầm: "Con thích Quỳnh, đúng không? Tán nó đi!" Trung không đáp, chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi, như muốn cuốn đi những cảm xúc cậu chưa dám gọi tên.

    Năm lớp 11 trôi đi thật nhanh, vào một ngày mưa tháng Mười Một, phủ một màn xám lên góc khuất sau trường. Những bức tường loang lổ graffiti và hàng rào sắt gỉ sét tạo thành một khoảng không tách biệt khỏi sân trường nhộn nhịp.

    Trung đeo kính cận, ôm cặp sách trước ngực, đứng nép vào tường. Trước mặt cậu là Nam, một học sinh cá biệt lớp 11B2, cao lớn, tóc nhuộm vàng, dẫn đầu ba tên đàn em: "Mọt sách, nộp 'phí bảo kê' đi, không là ăn đòn đấy!" Nam gằn giọng, tay đấm vào lòng bàn tay, nụ cười đểu cáng.

    Trung siết chặt cặp, giọng run run: "Tao.. Không có tiền. Bỏ qua cho tao đi." Nam cười khẩy, đẩy Trung vào tường, làm kính cậu lệch đi.

    Từ xa, Quỳnh chạy tới, balô đeo một bên vai, mái tóc buộc cao còn ướt mồ hôi. Cô định chạy về cổng trường thì thoáng thấy Trung từ góc khuất. Nhíu mày, cô bước nhanh tới, ánh mắt sắc lạnh: "Nam, mày làm gì bạn tao?" Giọng Quỳnh đanh thép, vang lên giữa tiếng mưa.

    Nam quay lại, cười khinh khỉnh: "Ô, hiệp nữ Quỳnh đây mà! Lo gì, chỉ dạy thằng mọt sách chút luật lệ thôi." Quỳnh ném balô xuống đất, tiến tới, tay nắm chặt: "Luật lệ? Để tao dạy mày!"

    Không chờ Nam phản ứng, Quỳnh lao tới, nhanh như chớp, khóa tay hắn bằng một đòn karate. Nam ngã nhào, mặt tái mét, hét lên: "Mày dám?"

    Nhưng Quỳnh không dừng lại. Cô xoay người, đá vào chân một tên đàn em, khiến hắn ngã lăn ra đất. Hai tên còn lại hoảng loạn, bỏ chạy. Quỳnh đứng thẳng, mái tóc ướt dính vào trán, ánh mắt rực cháy, như một hiệp nữ giữa cơn mưa: "Đụng vào Trung lần nữa, đừng trách tao!" Cô gằn giọng, chỉ tay vào Nam. Hắn lồm cồm bò dậy, lẩm bẩm chửi thề, rồi bỏ chạy cùng đàn em.

    Trung đứng lặng, tim đập thình thịch, không phải vì sợ, mà vì Quỳnh. Cô quay lại, kiểm tra cậu, giọng lo lắng: "Cậu có sao không, mọt sách? Sao không gọi tớ cùng về?"

    Trung lắp bắp, mặt đỏ bừng: "Tớ.. Cảm ơn, Quỳnh. Cậu.. Ngầu quá."

    Quỳnh cười, đấm nhẹ vai cậu: "Ngầu gì, bạn thân thì phải bảo vệ nhau chứ!" Cô nhặt balô, kéo Trung đi, không nhận ra ánh mắt cậu đang thay đổi, như thể một cánh cửa vừa mở ra trong lòng.

    Đức, tình cờ đi ngang từ sân bóng rổ, chứng kiến toàn bộ cảnh này. Anh dừng lại, vỗ tay, ánh mắt tò mò nhìn Quỳnh: "Ngầu thật, Quỳnh! Có đai đen karate mà giấu kỹ ghê!"

    Quỳnh cười tươi, vẫy tay: "Bình thường thôi, Đức!" Nhưng Trung, đứng bên, cảm thấy một khoảng cách vô hình. Cô ấy mạnh mẽ thế, còn mình.. Chỉ là thằng mọt sách. Cậu cúi đầu, mưa thấm qua áo, lạnh buốt.

    Về đến nhà, Trung ngồi trước bàn học, ánh đèn bàn hắt lên trang nhật ký. Cậu viết, tay hơi run: "Hôm nay, Quỳnh cứu mình. Mình biết mình thích cô ấy rồi, nhưng.. Mình xứng sao?"

    Ở nhà Quỳnh, bà Lan, mẹ cô, nghe con kể chuyện, cười dịu dàng: "Con ra tay cứu bạn là đúng, nhưng nhớ đừng làm Trung tự ái nhé!"

    Quỳnh nhún vai, vô tư: "Trung mà tự ái gì, cậu ấy như cục đất ấy!" Nhưng bà Lan nhìn con, ánh mắt thoáng sâu thẳm, như thấy điều mà Quỳnh chưa nhận ra.

    Mưa vẫn rơi ngoài phố, phủ lên hàng hoa sữa một lớp màn mỏng. Trung đóng nhật ký, nhìn qua cửa sổ, lòng nặng trĩu. Dưới ánh đèn đường, hình ảnh Quỳnh đứng che cho cậu giữa mưa như một bức tranh, đẹp và xa vời.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  3. Rewrite4future

    Messages:
    299
    Chương 2: Hương hoa bay vây lối về thiết tha

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm cuối cấp rồi cũng đến. Hội trường lung linh ánh đèn sân khấu, những dải ruy băng đỏ vàng treo cao, rung rinh trong làn gió quạt trần. Đêm văn nghệ tháng Ba năm 2012, không khí sôi động với tiếng vỗ tay và tiếng reo hò của học sinh.

    Quỳnh đứng sau cánh gà, mặc váy hoa màu kem, mái tóc thả dài được Lan Anh tỉ mỉ chải chuốt. Cô nắm chặt micro, tim đập thình thịch, mắt lấp lánh nhìn Đức, "soái ca" của lớp 12A1, đang chỉnh dây guitar bên cạnh.

    "Mày xinh như hoa cẩm chướng luôn!" Lan Anh thì thầm, đẩy gọng kính, cười rạng rỡ. Quỳnh nhéo tay bạn, che giấu nụ cười hồi hộp: "Đừng trêu, tao run muốn chết đây!"

    Trung ngồi dưới khán đài, hàng ghế cuối, cặp sách để trên đùi, ánh mắt không rời sân khấu. Cậu đã giúp Quỳnh luyện hát cả tháng, dù mỗi lần nghe cô nhắc đến Đức, lòng cậu như bị ai bóp nghẹt. Cô ấy hạnh phúc là được, mình chỉ cần vậy thôi, Trung tự nhủ, nhưng tay cậu siết chặt mép ghế, như muốn giữ lại điều gì sắp vuột mất.

    Khi MC gọi tên Quỳnh và Đức, cả hội trường vỗ tay rần rần. Họ bước ra, ánh đèn chiếu lên, giọng Quỳnh trong trẻo hòa cùng giọng Đức trầm ấm trong bài "Cơn Mưa Tình Yêu" : "Người yêu ơi cỏ mềm đã héo khô. Mặt hồ lá xác xơ những con đường vắng sương mờ.."

    Quỳnh hát, mắt liếc Đức, nụ cười rạng rỡ. Đức đáp lại, ánh mắt dịu dàng, như thể cả thế giới chỉ có hai người.

    Khán giả reo hò, Lan Anh ngồi cạnh Trung, vỗ tay nhiệt tình: "Quỳnh hát hay quá, đúng không?"

    Trung gật đầu, vỗ tay theo, nhưng nụ cười trên môi cậu gượng gạo. Cô ấy đẹp quá, nhưng không phải vì mình. Khi bài hát kết thúc, lớp 12A1 giành giải ba, Quỳnh và Đức ôm nhau trên sân khấu, nụ cười rạng ngời. Trung đứng dậy, vỗ tay, rồi lặng lẽ rời hội trường, không muốn ai thấy khóe mắt mình đang cay.

    Dưới gốc phượng vĩ trước cổng trường, mưa lất phất rơi, ánh đèn đường nhòe đi trong màn nước. Quỳnh kéo Đức ra đó, tay run run cầm một lá thư viết bằng mực tím, những dòng chữ nghiêng nghiêng được cô viết cả đêm.

    "Đức, tớ.. Thích cậu lâu rồi." Cô nói, giọng nhỏ nhưng dứt khoát, đôi mắt sáng như sao.

    Đức mỉm cười, chạm nhẹ vai cô: "Tớ cũng thích cậu, Quỳnh. Làm bạn gái tớ, nhé?" Quỳnh gật đầu, cười rạng rỡ, ôm chầm Lan Anh khi cô bạn chạy tới chúc mừng: "Tao làm được rồi, Lan Anh!" Quỳnh hét lên, không biết Trung đang đứng xa, dưới mưa, tay siết chặt tay lái xe đạp.

    Trung đạp xe về phố Nguyễn Thái Học, mưa thấm qua áo, lạnh buốt. Cậu cố hát vu vơ để quên đi, nhưng lời bài "Vài Lần Đón Đưa" chỉ làm lòng thêm nặng: "Vài lần đón đưa, lặng im trên phố mưa rơi triền miên. Vài lần đón đưa, em về nụ cười giấu kín. Vài lần đón đưa, đường quen hương gió bay qua lòng em. Chiều nào bước chân vô tình người không đến.."

    Về nhà, cậu mở máy tính, gõ code để xua tan nỗi buồn, nhưng ánh mắt cứ dừng lại ở chiếc khăn tay cũ của Quỳnh, món quà cô vô tư tặng hồi cấp hai. Ông Hùng bước vào, thấy con trai trầm lặng, vỗ vai: "Chuyện gì thế nhóc? Nói bố nghe! Nói ra sẽ dễ chịu hơn giữ mãi trong lòng."

    Trung gật đầu, nhưng chỉ cười gượng: "Con ổn mà, bố."

    Ở nhà Quỳnh, cô nằm trên giường, tim vẫn đập nhanh vì hạnh phúc. Bà Lan, gõ cửa, mỉm cười: "Chuyện gì mà vui thế, con gái?"

    "Hi hi.. Con không kể mẹ biết đâu!" Quỳnh đỏ mặt, lắc đầu.

    "Tổ sư nhà cô.." Bà Lan mỉm cười nhìn con gái, rồi như nhớ ra điều gì, bà nói: "Hôm nay mẹ thấy Trung đi ngang nhà mình, thằng bé trông có vẻ buồn lắm. Hôm nay con có bắt nạt nó không đấy?" Quỳnh nhún vai, vô tư: "Trung á, sao cậu ấy lại buồn nhỉ? Để mai con hỏi xem!" Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

    Chuyện tình của Quỳnh và Đức chỉ kéo dài vài tháng, những trục trặc bắt đầu xuất hiện, từ những sở thích không ăn khớp, những giận hờn không được chia sẻ, và cuối cùng bùng nổ bằng một cơn ghen.

    "Quỳnh, anh nói rồi, anh không thích con gái mạnh mẽ quá. Karate, đánh nhau, lại còn để Trung chở đi học? Em nghĩ anh chịu được mãi à?" Đức gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh.

    Quỳnh siết chặt nắm tay, giọng run vì tức giận: "Mạnh mẽ thì sao? Anh muốn em giả vờ yếu đuối để làm hài lòng anh? Còn Trung, cậu ấy là bạn thân, anh ghen cái gì?"

    Đức nhếch môi, bước tới gần: "Bạn thân? Ai tin nổi, ngày nào thằng đó cũng chở em! Nếu em không đi xe buýt, thì chia tay đi!"

    Lời nói như một nhát dao, cắt qua màn mưa. Quỳnh đứng lặng, tim đau nhói, nhưng rồi cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Được thôi, chia tay! Tôi không cần một người ép tôi phải thay đổi chính mình!" Cô hét lên, giọng vang vọng giữa phố vắng, rồi quay lưng bỏ đi, để Đức đứng đó, sững sờ dưới mưa.

    Quỳnh ngồi xuống ghế đá trong công viên, ôm lấy đầu gối, nước mắt hòa lẫn với mưa. Mình đã cố làm con gái dịu dàng, mặc váy, học múa, chỉ để anh ấy thích.. Sao lại thế này? Cô lấy điện thoại, tay run run bấm số Trung: "Trung.. Qua đây, tớ buồn quá.." Giọng cô nghẹn ngào.

    Mười phút sau, Trung xuất hiện, chiếc xe đạp xanh dừng lại, áo sơ mi ướt sũng. Cậu ngồi xuống trước Quỳnh, lo lắng: "Cậu sao thế? Có chuyện gì? Đức ức hiếp cậu à? Để tớ cho cậu ta biết tay!"

    Quỳnh nức nở: "Tớ chia tay Đức rồi.. Đức bảo tớ mạnh mẽ quá, bảo tớ đừng để cậu chở nữa.." Trung im lặng, tim cậu như ngừng đập, vừa đau cho Quỳnh, vừa nhẹ nhõm một cách ích kỷ.

    "Nín đi, cậu vẫn là Quỳnh mà tớ biết." Trung nói, giọng dịu dàng, rút từ cặp một cốc trà sữa trân châu, món Quỳnh thích: "Uống đi, đừng khóc nữa nhé!"

    Quỳnh nhận cốc trà sữa, cười qua nước mắt, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Trung: "Cảm ơn cậu, mọt sách.. Tại sao cậu luôn đến khi tớ cần?"

    Trung cứng người, tay lơ lửng, không dám ôm lại, chỉ thì thầm: "Vì tớ là bạn thân của cậu mà!" Dưới mưa, khoảnh khắc ấy, tình bạn của họ trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.

    Về nhà, Quỳnh nằm trên giường, ánh đèn ngủ hắt lên hộp socola, món quà Trung tặng hồi sinh nhật. Bà Lan bước vào với cốc sữa nóng: "Con buồn vì Đức, đúng không?" Bà hỏi, giọng dịu dàng.

    Quỳnh gật đầu, kể lại mọi chuyện. Bà Lan mỉm cười, vuốt tóc con: "Con không cần thay đổi vì ai cả. Mà này, Trung tốt lắm, hôm qua còn sửa máy tính cho mẹ. Người như thế, hiếm lắm."

    Quỳnh nhún vai, vô tư: "Haziii.. Tên ngốc ấy hả! Trung chỉ xem con là bạn thân thôi!"

    Ở nhà Trung, cậu ngồi trước bàn, mở sách Toán nhưng chẳng tập trung nổi. Hình ảnh Quỳnh ôm cậu dưới mưa cứ lặp lại, khiến tim cậu đập nhanh.

    Mùa hè đến, Quỳnh và Trung bắt đầu ôn thi đại học cùng nhau, những buổi học nhóm dưới ánh đèn bàn, tiếng cười lại vang lên. Nhưng trong lòng cả hai, một ranh giới vô hình vẫn tồn tại, mỏng manh như mưa, đẹp đẽ nhưng chưa ai dám bước qua.

    Vài năm sau, lá vàng rơi lác đác ngoài cửa sổ quán cà phê nhỏ gần Đại học Ngoại thương, nơi ánh nắng thu len qua ô kính, vẽ những mảng sáng trên bàn gỗ.

    Quỳnh nhấm nháp cốc latte, mắt sáng khi kể với Lan Anh về những ngày bận rộn ở trường: "Mày biết không, tao vừa chia tay anh chàng khóa trên. Ảnh bận họp clb suốt, chẳng có thời gian!" Quỳnh nhún vai, giọng nhẹ nhàng nhưng thoáng chút tiếc nuối. Lan Anh, giờ là sinh viên năm ba Sư phạm, đẩy gọng kính, cười dịu dàng: "Mày mạnh mẽ thế, thiếu gì người theo. Nhưng tao vẫn thấy mày vui nhất khi ở bên Trung. Cậu ấy thế nào rồi?"

    Quỳnh ngừng lại, tay xoay cốc latte, ánh mắt thoáng mơ hồ: "Trung hả? Vẫn mọt sách như xưa, cắm đầu code. Mới tuần trước còn chở tao đi ăn bánh cuốn." Cô cười, nhưng lòng chợt trống trải, như thể nhắc đến Trung gợi lên một cảm giác khó gọi tên. Sao mỗi lần gặp Trung, mình lại thấy.. Bình yên thế? Cô lắc đầu, gạt suy nghĩ ấy đi, không muốn đào sâu.

    Cách đó vài km, trong ký túc xá Đại học Bách khoa, Trung ngồi trước màn hình laptop, gõ code. Cậu đã khác xưa, tóc undercut gọn gàng, kính cận thay bằng kính áp tròng, nhưng vẫn giữ nét dịu dàng quen thuộc. Hà, bạn gái cậu, một cô gái năng động cùng lớp, bước vào, tay cầm cốc trà sữa: "Anh, đi xem phim đi, cả tuần anh chỉ biết code!" Hà nói, giọng vui vẻ. Nhưng khi ánh mắt cô rơi xuống chiếc khăn tay cũ trên bàn, món quà của ai đó mà Trung vẫn giữ, nụ cười cô tắt ngấm: "Trung, anh giữ khăn này làm gì? Anh vẫn nhớ bạn gái cũ, đúng không?" Hà hỏi, giọng sắc lạnh.

    Trung sững người, tay ngừng gõ phím: "Hà, Quỳnh là bạn thân, em đừng hiểu lầm." Nhưng lời nói của cậu thiếu sức thuyết phục, ngay cả với chính mình.

    Hà đứng dậy, mắt đỏ hoe: "Quỳnh.. Hóa ra là Quỳnh! Bạn thân? Anh lúc nào cũng ưu tiên cô ấy! Còn em thì sao, vứt cái khăn đi hoặc là.. Hoặc là mình chia tay!" Cô bỏ đi, để lại Trung với màn hình laptop vẫn sáng.

    Trung cầm chiếc khăn tay, lòng nặng trĩu. Mình không thể vứt nó.. Trung thở dài, nhận ra tình cảm mười năm qua chẳng hề phai nhạt, dù cậu cố chôn vùi. Có lẽ nên vậy! Mình sẽ chỉ làm Hà tổn thương thêm.

    Một buổi chiều cuối năm, Quỳnh và Trung gặp lại ở quán trà sữa cũ trên phố Nguyễn Thái Học. Quỳnh kể về những ngày thực tập căng thẳng. Trung, vừa chia tay Hà, cười nhẹ: "Cậu vẫn thế, lúc nào cũng mạnh mẽ."

    Quỳnh nhéo tay cậu, trêu: "Còn cậu, có bạn gái mà không giữ nổi. Nói nghe xem lý do chia tay là gì? Để tớ hiến kế giúp níu kéo!" Trung không nói gì, nhưng ánh mắt họ chạm nhau, thoáng một khoảnh khắc dài hơn bình thường, như thể cả hai đều cảm nhận được ranh giới mỏng manh giữa tình bạn và điều gì đó sâu sắc hơn.

    Lan Anh, trong một lần gặp Quỳnh ở quán cà phê, nói thẳng: "Quỳnh, cậu có thấy Trung luôn bên khi cậu cần không? Tình bạn thế này, có khi không chỉ là bạn đâu."

    Quỳnh cười, gạt đi: "Mày nghĩ nhiều rồi, tao với Trung chỉ là bạn thôi." Nhưng tối đó, nằm trên giường, Quỳnh nhìn hộp socola Trung tặng hồi sinh nhật, cô thử một viên, vừa đắng vừa ngọt, lòng chợt bối rối. Nếu không có Trung, mình sẽ thế nào?

    Ở ký túc xá, Trung gõ code đến khuya, ánh mắt dừng lại ở tin nhắn Zalo từ Quỳnh: "Mai chở tớ đi ăn kem nhé? Mọt sách!" Cậu mỉm cười, nhưng lòng trầm tư. Mình không muốn chỉ là bạn, nhưng nếu nói ra, liệu Quỳnh có còn ở bên mình? Ngoài cửa sổ, đêm Hà Nội lặng lẽ, chỉ có tiếng gió thu khẽ hát.

    Một đêm tháng Bảy, con phố Tạ Hiện rực rỡ ánh đèn neon, tiếng nhạc xập xình hòa lẫn tiếng cười nói từ các quán bia. Quỳnh ngồi giữa nhóm bạn đại học, tay nâng cốc bia, mặt đỏ ửng vì men say. Hôm nay là ngày cô tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, và Trung, như một người bạn thân không thể thiếu, có mặt với bó cẩm chướng hồng rực rỡ.

    "Trung.. Bạn thân nhất! Uống đi, hôm nay tớ vui lắm!" Quỳnh hét lên, cụng cốc với cậu, mắt sáng như ngày xưa.

    Lan Anh, ngồi cạnh, đẩy gọng kính, cười: "Quỳnh say rồi, Trung, lát nữa đưa cậu ấy về nhé?" Trung gật đầu, ánh mắt dịu dàng, nhưng lòng thoáng nặng: Mười năm rồi, cậu ấy vẫn chỉ xem mình là bạn.

    Khi tiệc tàn, Quỳnh say bí tỉ, dựa vào vai Trung, lẩm bẩm: "Mọt sách.. Cậu tốt quá.." Trung gọi taxi, dìu cô lên xe, lòng ấm áp nhưng đắng ngắt. Taxi dừng ở đầu phố Nguyễn Thái Học, cách nhà Quỳnh vài trăm mét, vì con đường đang sửa, xe không vào được. Mưa lất phất rơi, ánh đèn đường nhòe đi qua hàng hoa sữa.

    Trung thở dài, cởi áo khoác phủ lên đầu Quỳnh, rồi cõng cô trên lưng, từng bước chậm rãi qua con phố quen thuộc. Mưa thấm qua áo sơ mi, từng giọt rơi trên vai, nhưng Trung không dừng lại, như thể đang cõng cả mười năm tình cảm chưa từng nói ra.

    Quỳnh, đầu tựa vào vai Trung, hơi thở nồng mùi bia, nhưng thực ra cô không say đến mức mất tỉnh táo. Cô cảm nhận nhịp tim của Trung, sự ấm áp từ lưng cậu, và một cảm giác lạ lùng dâng lên. Sao mình thấy an toàn thế này? Cô nhắm mắt, giả vờ lẩm bẩm, để Trung không nhận ra. Dưới mưa phùn, Trung bước đi, lòng cậu như vỡ òa. Nghĩ rằng Quỳnh đang say, cậu thì thầm, giọng run run: "Quỳnh, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi.. Từ cái ngày cậu cứu tớ ở sau trường, từ những lần đạp xe dưới mưa. Giá mà cậu không chỉ là bạn.. Nhưng tớ không muốn mất cậu, nên tớ chỉ giữ mãi tình cảm ở trong lòng." Lời nói hòa vào tiếng mưa, nhẹ nhàng nhưng nặng như chì.

    Quỳnh mở mắt, tim đập thình thịch, như thể cả thế giới ngừng lại. Trung.. Thích mình? Cô muốn ngẩng lên, muốn hỏi, nhưng nỗi sợ vô hình giữ cô lại. Sợ mất Trung, sợ thay đổi tình bạn mười năm. Cô giả vờ lẩm bẩm, giọng ngái ngủ: "Trung.. Nói gì thế?"

    Trung giật mình, vội lảng đi: "Không, tới nhà cậu rồi." Cậu cõng cô qua cổng, đặt cô xuống giường trong phòng. Bà Lan mỉm cười cảm ơn: "Trung, con vất vả quá. Vào uống cốc nước ấm đã, rồi về."

    Trung lắc đầu, giọng khàn: "Dạ, con cảm ơn.. Con về đây, cô." Cậu ra khỏi cổng, mưa thấm ướt tóc, lòng vừa nhẹ nhõm vừa hối hận.

    Sáng hôm sau, Quỳnh tỉnh dậy, đầu đau nhức, nhưng lời của Trung đêm qua cứ vang vọng. Cô chạy sang nhà Trung, áo thun, quần jeans, tóc rối bù: "Trung, tối qua cậu đã nói gì với tớ? Nói thật đi!" Cô hỏi, giọng gấp gáp, ánh mắt bối rối.

    Trung, đang cài lại win cho laptop, sững người, rồi cười gượng: "Chỉ là.. Nói cậu say quá thôi." Nhưng cậu hít sâu, nói thêm: "Tháng sau, tao đi du học ở Australia, hai năm."

    Quỳnh đứng lặng, như thể đất dưới chân sụp đổ. Hai năm? Không có Trung? Cô cười gượng, trêu: "Ừ.. Đi học giỏi vào, mọt sách!" Nhưng lòng cô trống rỗng, như con phố mưa kia, từ nay sẽ thiếu đi chiếc xe đạp xanh.

    Ở nhà, bà Lan thấy Quỳnh trầm tư, hỏi: "Con và Trung, có chuyện gì vậy? Mẹ biết nó quý con lắm."

    Quỳnh không đáp, chỉ nhìn hộp socola trên bàn, lòng bối rối.

    Tháng Tám, hai năm sau, tiếng loa thông báo chuyến bay hòa lẫn với tiếng bước chân vội vã của hành khách. Quỳnh đứng ở khu vực đón khách, mặc áo thun trắng, quần jeans, tóc buộc cao. Hai năm qua, khi Trung du học ở Australia, Quỳnh nhận ra sự trống vắng không tên. Những tin nhắn Zalo đêm khuya, những cuộc gọi kể về bài kiểm tra của Trung hay ngày cô stress vì công việc ở công ty xuất nhập khẩu, đã khiến cô hiểu: Mình yêu Trung, từ lâu lắm rồi, chỉ là mình không dám thừa nhận.

    Cô nhìn đồng hồ, tim đập nhanh, ánh mắt dán vào dòng người từ cửa ra. Anh ấy sắp về rồi, mình phải nói, phải nói hết.. Hai năm trước, lời thổ lộ của Trung dưới mưa phố Nguyễn Thái Học vẫn vang vọng, khiến cô day dứt. Cô đã giả vờ say, đã để cậu đi mà không giữ lại. Nhưng hôm nay, cô không muốn làm bạn nữa. Quỳnh siết chặt tay, lòng bỗng nhớ những ngày Trung chở cô qua phố mưa, những lần cậu an ủi, và ánh mắt dịu dàng chưa từng thay đổi.

    Trung bước ra, đẹp trai hơn xưa, tóc undercut gọn gàng, đeo kính cận mới, vali kéo lạch cạch. Cậu mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt sáng lên khi thấy Quỳnh: "Quỳnh!" Cậu gọi lớn, nụ cười rạng rỡ.

    Quỳnh không chờ đợi thêm. Cô chạy tới, ôm chầm lấy Trung, nước mắt lăn dài: "Trung, cậu về rồi.. Tớ nhớ cậu quá!" Giọng cô nghẹn ngào.

    Trung sững sờ, vòng tay ôm cô, thì thầm: "Tớ cũng nhớ cậu, nhưng sao lại khóc? Tớ về rồi mà!" Nhưng rồi, Quỳnh kiễng chân, bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi cậu.

    Thời gian như ngừng trôi. Môi cô chạm môi cậu, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, như xóa tan mười năm mập mờ. Trung ngỡ ngàng, mắt mở to, rồi từ từ nhắm lại, tay siết chặt vai Quỳnh, đáp lại nụ hôn. Mười năm, mình chờ khoảnh khắc này mười năm.. Tiếng loa sân bay vang lên, thông báo chuyến bay cuối, nhưng với họ, thế giới chỉ còn lại nhau. Quỳnh rời môi, nhìn Trung, mắt sáng như sao: "Đừng làm bạn nữa, nhé?"

    Trung mỉm cười, giọng khàn: "Mười năm rồi, Quỳnh, tớ chờ câu này lâu lắm."

    Họ đứng đó, ôm nhau, ánh nắng nhạt chiếu lên tóc Quỳnh. Quỳnh thì thầm: "Cậu đã hứa không yêu cô gái tóc vàng nào, cậu có giữ lời không?"

    Trung cười, nhéo mũi cô: "Chỉ có một cô gái tóc đen, buộc cao, ngốc nghếch, là đủ làm anh mệt rồi." Quỳnh đấm nhẹ vai cậu, cười rạng rỡ, như trở lại ngày họ mười sáu tuổi, đạp xe qua phố mưa.

    (Hết)

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...