Xuyên Không Vĩnh Thần Nguyên Khởi: Nguyên Thủy Chi Tâm - Lữ Hành Vạn Đạo

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Lữ Hành Vạn Đạo, Jun 4, 2025.

  1. Chương 20: Thanh tâm trên Tử Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tử Uyển rời đi, Tử Vân Phong lại trở nên yên tĩnh.

    Sống một mình nơi núi sâu, Thương Dịch không hề cảm thấy cô độc. Trái lại, linh khí u nhàn cùng không gian thanh lãnh nơi đây như thuận theo đạo tâm của hắn. Mỗi ngày, hắn sáng luyện tâm pháp, chiều nghiền thư tịch, tối thì tọa thiền điều tức. Cuộc sống giản dị, nhưng từng nhịp hô hấp đều mang theo tiết điệu hài hòa, ổn định như sóng nước không gợn.

    Tính đến nay, hắn đã ở lại Tử Vân Phong được vài tháng.

    Hắn tận dụng thư tịch mà Tử Uyển để lại, vừa nghiên cứu y đạo, vừa khảo sát linh thảo mọc hoang quanh chân phong. Chỉ sau vài tuần, hắn đã quy hoạch được một vườn thuốc nhỏ bên suối, cẩn thận phân loại từng loại cỏ, ghi chú công dụng, đặt lại danh xưng. Không qua bao lâu, nơi ấy dần thành một điểm quen thuộc mà không ít đệ tử nội môn tìm đến khi cần dược thảo phụ trợ tu hành.

    Thương Dịch chưa từng cố ý ra vẻ là người tu đạo. Hắn chỉ lặng lẽ sống, lặng lẽ quan sát, và lặng lẽ ghi nhớ. Nhưng mỗi lời hắn nói ra về dược lý đều sắc bén, chính xác, khiến kẻ nghe dù là đệ tử Đan Các cũng phải ngẫm lại đôi phần.

    Có lời đồn lan ra từ nội môn: "Tử Vân Phong phàm thể Thương Dịch không tu đạo, nhưng y lý lại tinh tường chẳng kém chấp sự Đan Các." - Nghe qua như quá lời, nhưng chẳng ai dám dễ dàng phủ nhận.

    Dù không linh căn, nhưng từng bước hắn đi lại sâu hơn không ít kẻ bước vào đạo môn bằng thiên tư.

    Sáng sớm nọ, khi sương núi chưa tan, hắn đang tọa định trong thạch thất thì ngoài hiên vang lên tiếng bước chân. Không phải gió lùa, cũng chẳng phải thú qua, mà là tiếng dép vải cọ nhẹ lên đá núi.

    Hắn mở mắt, thu đạo niệm về đan điền.

    Tiếng bước chân dừng trước thềm. Một giọng nói non nớt nhưng quen thuộc vang lên:

    "Ca.. là huynh sao?"

    Thương Dịch bước ra.

    Dưới bóng tùng rủ sương, một thiếu nữ trong đạo y lam nhạt đang đứng ngập ngừng. Viền áo có ánh phù văn ẩn hiện, dung nhan dẫu chưa trưởng thành nhưng gương mặt đã không còn vẻ non nớt ngày nào.

    "Linh nhi?" - hắn khẽ nhíu mày - "Sao muội lại tới được nơi này?"

    Thương Linh mừng rỡ bước tới:

    "Muội xin phép sư phụ cho đến thăm huynh một lúc."

    "Sư phụ?" - Thương Dịch nhướng mày.

    Nàng gật đầu:

    "Sau khi khảo thí ở Bạch Phong Nhai, ban đầu chấp sự định đưa muội về Linh Tuyền điện diện kiến trưởng lão Phù Mộc. Nhưng lúc ấy, trưởng lão Vân Dương từ nội viện trở về, vừa nhìn qua liền bảo chấp sự dừng lại, đích thân đưa muội đi."

    "Người nói muội có tam hệ linh căn - thủy, thổ, mộc. Căn cơ ổn định, thích hợp học dưỡng sinh thuật và trận đạo. Người quyết định thu muội làm đệ tử thân truyền."

    Thương Dịch nghe xong, chỉ nhẹ gật đầu:

    "Vậy là muội đã có chỗ nương thân."

    "Muội vẫn ở trong nội môn, ở Ngọc Hà phong. Mỗi ngày luyện dẫn khí, học tụ linh pháp và tụng đạo lý nhập môn.. Nhưng mấy hôm rồi trong lòng cứ thấy bất an, không biết huynh ra sao, có ai ức hiếp không.."

    Thương Dịch đưa tay xoa đầu muội, mắt dịu lại.

    Thương Linh nhìn quanh, ngập ngừng hỏi:

    "Đây thật sự là Tử Vân Phong sao? Sao.. thanh vắng như vậy?"

    "Vì không ai dám lên. Tử trưởng lão đã rời phong. Trên này, chỉ còn ta."

    Nàng nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi khẽ nói:

    "Ca.. khí tức huynh không giống một phàm nhân."

    Thương Dịch mỉm cười, không phủ nhận.

    "Muội thấy được điều gì?"

    "Không rõ.. nhưng mỗi ngày tụ linh, muội cảm nhận được những dao động rất nhỏ khi linh khí rửa qua kinh mạch. Trên người huynh cũng có cảm giác ấy."

    Thương Dịch hơi ngẩn ra, thầm tán thưởng tâm cảm của nàng.

    Thấy hắn không đáp, nàng chỉ cười dịu:

    "Muội không hỏi. Nếu có một ngày huynh muốn kể, muội sẽ nghe."

    "Chờ đến khi thích hợp, ta sẽ nói cho muội biết." - hắn đáp.

    Thương Linh ngồi xuống bậc đá, hai tay ôm gối.

    "Ca, muội đã kể với sư phụ về huynh. Người không trách gì cả. Còn nói.. nếu huynh có thể vào Tử Vân Phong, tất có điểm bất phàm. Người còn dặn, sau này nếu huynh muốn học gì, có thể để muội tới hỏi thay."

    Thương Dịch nhướng mày:

    "Vị Vân Dương trưởng lão đó.. là người thế nào?"

    "Người nghiêm khắc, nhưng tâm tính đoan chính. Hình như trước kia là đệ tử thân truyền của một Nguyên Anh lão tổ trong tông."

    Hắn gật đầu:

    "Vậy là muội đã gặp được người tốt."

    Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lá tùng xào xạc như thì thầm.

    Hai huynh muội không nói gì thêm. Chỉ ngồi như vậy dưới hiên đá, như quay lại những ngày cũ trong căn nhà gỗ nhỏ ở Lạc Hà.

    Trước khi rời đi, Thương Linh lấy ra một túi gấm nhỏ:

    "Sư phụ cho muội ít linh thạch sơ cấp. Cái này.. muội giữ lại một phần, huynh dùng để.."

    "Giữ lấy." - hắn đẩy lại - "Sau này muội cần dùng nhiều."

    "Nhưng.."

    "Nghe lời."

    Nàng mím môi, rồi đành cất đi, nhẹ gật đầu.

    "Muội đi đây. Sư phụ không cho phép ra ngoài quá nửa canh giờ."

    Thương Dịch tiễn nàng đến đầu bậc đá. Nhìn theo bóng áo lam khuất dần sau lớp mây, hắn khẽ thở dài.

    "Có linh căn.. là cơ hội. Nhưng không linh căn.. cũng chưa chắc đã là đoạn đường cùng."

    Hắn quay về thạch thất. Lại tọa xuống.

    Khí tức trầm ổn. Một dòng đạo niệm lại bắt đầu vận chuyển.
     
  2. Chương 21: Nhập Diệu Chi Cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau hôm Thương Linh ghé thăm, thời gian trên Tử Vân Phong trôi chậm hơn, tĩnh lặng như nước sâu nơi đáy hồ.

    Mỗi ngày, ánh tà dương chiếu xiên qua rừng trúc, rơi xuống tiểu viện trước động phủ. Dược hương từ vườn thuốc lan nhẹ trong gió núi, quyện cùng khí tức linh mạch nơi sâu cốc, tạo thành một thứ khí vận ôn hòa mà không một tu sĩ nào có thể dễ dàng có được.

    Trong một thạch thất được dựng bằng phù thạch cổ, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, tay đặt lên đầu gối, thần sắc an nhiên tĩnh lặng. Đó là Thương Dịch.

    Bên cạnh hắn, quyển tâm pháp sơ cấp mà Tử Uyển để lại vẫn còn mở đến trang thứ chín, lặng lẽ như chưa từng được lật tiếp. Không phải hắn khinh thường, mà vì nó vốn không phải dành cho hắn.

    Hắn không có linh căn!

    Không thể dẫn khí nhập thể như tu sĩ thông thường.

    Nhưng hắn có một con đường khác.

    【Tiến độ tích lũy đạo niệm: 98.7%】

    Một dòng chữ vô hình lướt qua trong thức hải, mờ nhạt như một lời nhắc nhẹ.

    Hắn khẽ nhắm mắt. Đạo niệm lặng lẽ vận chuyển trong tâm, không cần linh khí, không cần khẩu quyết, chỉ cần ý niệm nhập tĩnh.

    Một tia ý niệm như dòng suối mảnh, từ tâm hải chảy về đan điền. Không cuồng mãnh như linh lực, không chấn động như thiên địa nguyên khí, nhưng lại ôn nhuận, vững vàng như đá ngầm dưới lòng suối.

    Từng hơi thở, từng nhịp tim, đều tương ứng với một vòng vận hành nhỏ. Mỗi vòng, đều như đẽo gọt đạo tâm, trui rèn tinh thần.

    【Tiến độ: 99.9%】

    【Yêu cầu để hoàn tất cảnh giới Nhập Diệu: Đủ.

    Đạo lộ vô linh căn, tầng thứ nhất: Bắt đầu diễn hóa. 】

    Giữa thức hải đột nhiên hiện ra một điểm sáng nhỏ. Điểm sáng ấy tỏa ra chín vòng linh văn, rồi hợp lại thành một ấn quyết mờ ảo, khắc sâu giữa linh hồn.

    "Đây là.. Đạo Ấn?"

    Thương Dịch khẽ mở mắt, trong đồng tử chợt lóe lên một đạo quang như phản chiếu núi tuyết, trong vắt, lạnh lẽo, lại sáng ngời không tạp niệm.

    Ngay lập tức, một chuỗi âm thanh vang lên trong thức hải.

    【Chúc mừng ký chủ: Đột phá Nhập Diệu cảnh】

    【Đạo lộ vô linh căn: Mở tầng thứ nhất】

    【Cảnh giới hiện tại: Nhập Diệu sơ kỳ】

    【Kỹ năng hỗ trợ khai mở: Tổ Độ Đạo Tâm】

    【Giải thích: Ký chủ có thể dùng tâm lực chống lại mê huyễn, định thần trong hoàn cảnh nhiễu loạn, và tăng khả năng phòng hộ trước ảnh hưởng của đạo tầm ngoại lực】

    【Chức năng mới: Kiểm Đạo - khả dụng】

    Một luồng khí tức nhẹ như tơ lụa tràn khắp cơ thể hắn. Không mạnh mẽ như linh lực tu sĩ, không huy hoàng như pháp tướng, nhưng lại tự nhiên như hít thở, một loại thuộc về mà hắn chưa từng cảm nhận ở thế giới cũ.

    "Cuối cùng.."

    Hắn thầm nói.

    ".. ta đã thực sự bước lên đạo lộ của mình."

    Một lúc sau, hắn lên tiếng trong tâm thức:

    "Hệ thống. Vì sao không có linh căn, nhưng vẫn có thể dẫn khí?"

    【Đạo lộ vô linh căn không dùng khí cảm từ thiên địa. Ký chủ sử dụng đạo niệm, là sự tổng hợp giữa tâm lực, hồn lực và ý chí, để thúc đẩy tuần hoàn trong thân thể, từ đó tự khai đạo tuyến. 】

    【Khác với tu sĩ thông thường, tu từ khí đến thần, đạo lộ này đi ngược: Từ tâm - tới hồn - rồi mới sinh khí. 】

    【Chỉ khi đạo tâm vững, hồn lực đủ sâu, mới có thể vận chuyển niệm khí. 】

    Thương Dịch gật đầu.

    "Vậy.. có thể tu hai đạo song song không?"

    【Không thể. Đạo lộ vô linh căn phản ứng ngược với mạch dẫn linh lực. Nếu hấp thu linh khí từ thiên địa, sẽ phá đạo tuyến trong cơ thể. 】

    【Vì vậy, đây là đạo lộ "tuyệt đối cô lập". Nhưng đổi lại, không chịu thiên kiếp khi đột phá. Không bị hạn chế bởi linh căn. Và có thể vượt cấp chiến đấu nếu đạo tâm tinh thuần. 】

    "Ra vậy."

    Hắn cúi đầu nhìn tay mình. Vẫn là bàn tay ấy, gầy gò, có vết chai nhẹ, nhưng hắn biết, lúc này, trong lòng bàn tay ấy đã có một tia đạo lực đang lưu chuyển.

    Không phải linh lực.

    Mà là.. đạo lực của một con đường chưa từng có ai đi qua.

    * * *

    Chiều hôm ấy, hắn rời thạch thất, xuống chân phong kiểm tra vườn thảo dược.

    Mấy ngày gần đây, có không ít đệ tử nội môn đến xin dược. Dù không ai dám tùy tiện bước vào Tử Vân Phong, nhưng nghe danh "phàm thể biết y đạo" cũng khiến nhiều người tò mò, một vài người đến thử, sau rồi truyền nhau, dẫn tới những ánh mắt khẽ nể.

    Hắn không đáp lại gì nhiều, chỉ ghi lại mỗi lần giao dược, rồi lặng lẽ quay về.

    Trên mặt đá cạnh vườn, có khắc một hàng chữ, không phải bằng mực, mà do tay ai đó khắc bằng đạo ý rất nhỏ, ẩn hiện theo ánh sáng:

    "Người có bệnh - hữu dược. Người không bệnh - cũng có duyên.

    Vật này không quý ở dược, mà quý ở tâm."

    Lời khắc không đề tên, nhưng mấy vị đệ tử nội môn từng đọc qua đều mơ hồ sinh tâm cảm, không dám lấy dược bừa bãi, cũng không dám chê bai người đặt lời.

    - -

    Tối hôm đó, ánh tà dương vừa khuất hẳn sau mé rừng tùng, màn đêm buông nhẹ lên thềm đá.

    Trong thạch thất, Thương Dịch lại một lần nữa nhập định.

    Ngay khi tâm thức trầm xuống, hệ thống lập tức hiện lên một chuỗi thông báo mờ:

    【Ký chủ đã bước vào Nhập Diệu cảnh】

    【Mở phân nhánh phụ trợ: Gợi ý khởi đầu】

    【1 - Tâm Thuật. 2 - Y Đạo. 3 - Kiếm Ý sơ dẫn】

    Hắn hơi nhíu mày, nhìn ba dòng chữ hiện trong thức hải như ba lối rẽ giữa núi mù.

    "Tâm Thuật.. Y Đạo.. Kiếm?"

    Ánh mắt hắn dừng lại trên từng mục.

    "Tâm Thuật là tu từ nội căn - điều khiển đạo tâm, chống ngoại lực mê hoặc. Đường này.. không sai, nhưng quá vi tế, mỗi bước đi đều như trên dây sương mù. Không thích hợp để ta hiện tại."

    "Y Đạo - dễ nhập, ta lại có sẵn căn cơ. Nhưng tu y, cứu người.. tâm tất mềm. Mà tâm mềm thì kiếm khó vững. Từ khi đặt chân vào thế giới này, ta đã rõ - thế gian này không theo lẽ, mà theo lực. Có y đạo, chưa chắc giữ được đạo."

    Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu trên dòng cuối:

    "Kiếm - đạo bén nhất. Tâm định như núi, một niệm sinh sát. Vạn vật đều có thể dối trá.. chỉ kiếm, không thể dối lòng."

    Hắn khẽ cười nhạt, tự thì thầm:

    "Kiếm mới là đạo ta cần."

    Ngay lúc đó, dòng hệ thống sáng lên rõ ràng:

    【Kích hoạt nhánh phụ trợ: Kiếm Ý sơ dẫn】

    【Ký chủ lựa chọn: KHẢ THI】

    【Từ giờ có thể tiến vào mô phỏng kiếm pháp, tu hành bằng quán tưởng, tích lũy kiếm ý sơ bộ】

    【Yêu cầu cơ bản: Mỗi ngày luyện bộ 300 bước kiếm - Quán tưởng đạo kiếm 2 khắc thời gian】

    【Tặng kèm kiếm thức sơ cấp - Ảnh Kiếm Bộ】

    Một tia khí lưu từ tâm hải bốc lên, chảy về tay phải. Hắn lập tức có cảm giác.. như mình đang nắm một chuôi kiếm vô hình.

    Không có lưỡi, không có vật, chỉ có một loại cảm giác lạnh bén đến tận xương.

    Hắn đứng dậy, bước ra khoảng đất trống cạnh vách đá.

    Gió đêm thổi nhẹ. Ánh trăng chiếu lên vạt áo xanh nhạt, lay động như sóng lặng.

    Hắn giơ tay, vẽ một chiêu đầu tiên trong Ảnh Kiếm Bộ.

    Mỗi chiêu không quá hoa lệ, nhưng vô cùng vững vàng. Bộ pháp kết hợp với thế tay, như thể đã tập luyện trăm lần, nhưng thực ra, đây là lần đầu tiên hắn ra chiêu.

    Mỗi bước đạp xuống đá, một vòng đạo niệm lập tức lưu chuyển. Cơ thể hắn bắt đầu sinh ra một loại liên kết rất nhỏ giữa "ý niệm" và "kiếm hình" - chưa hẳn là kiếm khí, nhưng đã đủ định hình "kiếm tâm mầm khởi".

    Trong bóng đêm, không ai nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.

    Nhưng trong thức hải, từng đạo văn mỏng mảnh như tơ, như khắc thành từng nếp trên thần hồn.

    【Tích lũy kiếm tâm sơ cấp - 1.2%】

    【Hiện trạng: Tâm thức tương hợp với đạo kiếm. Tính cách phù hợp, tiềm lực cao】

    Dưới đỉnh Tử Vân, bên mép vực sâu, một thiếu niên không linh căn.. đang luyện chiêu kiếm đầu tiên của đời mình.

    Và chính đêm đó, giữa trời đất lặng lẽ.

    Một đạo ý niệm vô danh - bén nhọn, vững vàng, lặng lẽ sinh ra từ một nơi mà Thiên Đạo không trông đến.

    Kiếm đã vào tim.

    Mà đạo.. cũng từ đó, bắt đầu mở ra.
     
    Last edited: Jun 19, 2025 at 3:36 PM
  3. Chương 22: Diễn hóa chiến ảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba ngày sau, sương trên đỉnh Tử Vân vẫn chưa tan, trời phía đông đã nhuộm một mảng lam nhạt. Trên nền đá cạnh vách núi, một bóng người lặng lẽ chuyển thân, tay vẽ từng chiêu kiếm trong không khí.

    Thương Dịch không có kiếm.

    Nhưng mỗi động tác hắn vung tay đều như mang theo một loại khí tức sắc bén, như tĩnh mà động, như hư mà thực. Bộ pháp là Ảnh Kiếm Bộ, do hệ thống diễn hóa từ đạo niệm sơ tâm, lấy trầm ổn làm gốc, lấy sát niệm làm mầm, càng luyện càng sinh cảm giác.. có thể xuyên qua tâm tạng người đối diện mà không để lại dấu vết.

    【Tích lũy kiếm tâm sơ cấp: 4.3%】

    【Đánh giá: Tư chất phù hợp - đề xuất mở rộng mô phỏng thực chiến】

    Hắn dừng tay, thu thế, thở ra một hơi dài. Trên trán có mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn sáng tĩnh.

    Lúc này, hệ thống lại vang lên:

    【Ký chủ đạt yêu cầu luyện kiếm ba ngày liên tiếp - Mở khóa chức năng: "Diễn Hóa Chiến Ảo" 】

    Một màn sáng nhẹ hiện lên trong thức hải:

    【Diễn Hóa Chiến Ảo - không gian mô phỏng hoàn toàn thực, phản hồi chân thân, tổ hợp từ pháp tắc chi niệm và ký ức của ký chủ.

    Mục đích: Tái hiện chiến đấu chân thực, bồi dưỡng kiếm thức và đạo tâm. 】

    Thương Dịch nhíu mày:

    "Chiến ảo? Không phải chỉ là mô phỏng sao?"

    【Không giống tưởng tượng. Đây là mô phỏng cấp thực cảnh, sử dụng đạo thức làm kết cấu, linh niệm làm dẫn, tái hiện một không gian bán thực, cho phép rèn luyện kỹ năng như trong thực chiến. 】

    "Thương tổn?"

    【Tổn thương được truyền về tâm thức. Không tạo ra vết thương thật, nhưng nếu tâm cảnh yếu, cảm giác bị chém đứt vẫn có, nếu trầm trọng có thể khiến tẩu hỏa nhập ma. 】

    "Có giới hạn thời gian?"

    【Không. Nhưng khuyến nghị mỗi lần không quá một canh giờ để tránh ảnh hưởng đạo mạch thực thể. 】

    Hắn trầm mặc một chút rồi cười khẽ:

    "Không cần rời núi, lại không cần lo che giấu tu vi. Hợp ta."

    Hắn lập tức ngồi xếp bằng trong thạch thất, niệm khởi:

    "Khởi động Diễn Hóa Chiến Ảo."

    Chớp mắt, hắn đã đứng giữa một khu rừng rậm rạp, sương mù vây quanh, đất dưới chân ẩm lạnh như chưa từng có dấu người.

    Không khí nặng như đá, mỗi bước đi đều cần điều chỉnh hơi thở.

    Chưa kịp quen thuộc - một luồng sát khí từ bên phải ập đến!

    Một hắc y nhân vọt ra như dã thú, tay cầm đoản đao, chân khí hộ thể, tu vi tương đương Luyện Khí tầng 5. Hắn ta không nói gì, chỉ lao tới chém thẳng vào cổ họng Thương Dịch.

    Thương Dịch nghiêng đầu né tránh, thân hình chệch một bên, Ảnh Kiếm Bộ lập tức vận chuyển.

    Một chiêu bước lùi kèm xoay người, thân ảnh mờ ảo như khói tản.

    Tay phải kết ấn, chém ngược lại một đường - tuy không có kiếm, nhưng đạo niệm ngưng tụ đã thành Hình Kiếm mờ nhạt trong không khí, đủ sức phá lệch đường chém của địch nhân.

    Lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng, sự sống còn trong chiến đấu không dựa vào uy thế, mà dựa vào chỗ chuyển thân đúng thời điểm, đúng nhịp tim.

    Hắc y nhân gầm khẽ, tiếp tục xông lên, lần này đổi chiêu tấn công ngang sườn.

    Hắn bình tĩnh lùi lại nửa bước, đưa tay lên trước ngực, đổi sang thức thứ hai: "Dẫn Ảnh hồi tâm".

    Một đường khí ảnh lướt qua, tạo ra áp lực mỏng đánh lệch trọng tâm đối phương. Hắc y nhân không thể giữ thăng bằng, lảo đảo rồi tan thành sương trắng.

    【Chiến ảo hoàn tất. Sát thương tiếp nhận: 11%. Đạo tâm ổn định. Kiếm ý tăng: +0.8%】

    【Đề xuất: Lập lại mô phỏng, tăng cường cường độ chiến đấu】

    Thương Dịch mở mắt, thở gấp. Trán đẫm mồ hôi, cổ hơi nóng rát, cảm giác bị kề lưỡi dao vừa rồi vẫn còn rõ rệt.

    "Một sát tâm giả tưởng.. mà có thể ép ta đến mức ấy?" - hắn nghĩ thầm, tay siết lại thành nắm đấm.

    "Cho ta mô phỏng lại. Cấp độ nâng cao."

    【Xác nhận: Diễn Hóa Chiến Ảo - cấp độ tăng cường. Tạo lập kẻ địch có linh khí hỗ trợ. 】

    Đêm ấy, Thương Dịch luyện liên tục ba lượt chiến ảo. Mỗi lần ra khỏi trạng thái đều là mồ hôi đầm đìa, nhưng đạo tâm ngày càng ngưng thực, khí tức càng thêm vững vàng.

    Sáng hôm sau, khi sương vẫn còn mù trắng trên ngọn tùng già, hắn ngồi lặng dưới mái đình nhỏ, tay không cầm kiếm, mà ánh mắt đã có thần.

    Hắn nhìn ngón tay mình, lẩm bẩm:

    "Không cần linh căn.. nhưng ta vẫn có thể tạo kiếm ý, vẫn có thể chiến."

    Gió thổi qua, cuốn mấy chiếc lá rơi xoay tròn trong không khí.

    Hắn nhớ lại lúc hệ thống cho chọn lựa.

    Y Đạo, hắn đã bắt đầu đi rồi. Nhưng đó là vì sinh tồn, vì che mắt, vì giao tiếp.

    Tâm Thuật, không hứng thú. Quá trừu tượng, cũng quá vi diệu, chưa phù hợp để lập thân.

    Chỉ có Kiếm là thứ phù hợp nhất với đạo tâm của hắn.

    Vì kiếm không cần nói lý, kiếm chỉ cần một điều: Trảm trước, hỏi sau.

    Lúc thế gian không còn tin lý, kiếm đạo mới là đạo duy nhất không cần biện minh.

    Dưới ánh sáng nhàn nhạt đầu ngày, Thương Dịch đứng dậy.

    Hắn tập lại từng chiêu cũ, nhưng trong lòng đã bắt đầu sinh ra một câu hỏi lớn:

    "Thế gian này có ai từng luyện kiếm mà không có kiếm bao giờ không?"

    Và câu trả lời, chắc chỉ có hắn.

    * * *

    Cùng lúc đó, nơi Nam Vực biên cảnh.

    Một ngọn núi đổ nát, máu chảy thành dòng. Từng mảnh thi thể đệ tử Thương Vân bị xé nát nằm lẫn trong cỏ khô.

    Trên đỉnh núi, có người đang cười khẽ:

    "Không ngờ Thương Vân vẫn còn gan cử đệ tử tuần biên. Đáng tiếc lại gặp phải ta."

    Đó là một nam tử áo đỏ, mặt đeo nửa mặt nạ bạc, ánh mắt như máu sống.

    Hắn xoay người, lấy trong tay áo ra một lệnh phù, thấm đầy máu tươi, cắm xuống đất:

    "Cứ từ từ.. ta sẽ khiến bọn chúng hiểu tường thành nào cũng có kẽ nứt."

    Gió biên cảnh lạnh như gươm. Một mùi tà dị thấm vào đất, lan về phía Thương Vân Sơn.
     
  4. Chương 23: Tâm khởi - Kiếm sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi bước vào Nhập Diệu cảnh, thời gian như trôi chậm lại. Không phải bởi thế giới đổi khác, mà bởi lòng hắn đã định.

    Thương Dịch không còn đếm ngày. Chỉ ghi nhớ bằng những vết bước quanh vườn thuốc, bằng số lần hắn mô phỏng bộ kiếm pháp, và bằng cảm giác đạo niệm khẽ chuyển trong thân như dòng suối chảy qua khe đá, đều đều, bền bỉ, không ngừng nghỉ.

    Trong thạch thất sâu nơi vách đá, Thương Dịch lặng lẽ mở mắt.

    Hắn đã đột phá Nhập Diệu cảnh từ mấy ngày trước, nhưng không vội vàng thử nghiệm khả năng. Mỗi một biến hóa, hắn đều nghiền ngẫm kỹ lưỡng, không để sự hưng phấn làm lạc tâm. Bởi hắn hiểu, con đường này không có người đi trước, nếu không cẩn trọng, một bước sai sẽ mất hết.

    Hắn đứng dậy, tay vẫn cầm quyển trục "Ảnh Kiếm Bộ". Đây là kiếm pháp sơ giai hệ thống cấp, nhưng trong mắt hắn, mỗi chiêu mỗi thức đều chứa đựng triết lý riêng. Không phải là mạnh yếu, mà là sự hòa hợp giữa tâm và ý.

    Bên ngoài, trời còn mờ. Sương chưa tan, đá núi còn âm ẩm lạnh.

    Hắn đứng dưới tán tùng cạnh vách núi, hít sâu một hơi. Một vòng khí đạo lặng lẽ vận chuyển. Không phải linh khí, mà là đạo niệm, một dạng ý chí dẫn khí, sinh lực, tinh thần hợp nhất. Hắn gọi nó là "tâm lực sinh khí".

    Mỗi chiêu vung tay, đều được hệ thống ghi nhận. Từng bước chân, từng nhịp hô hấp, từng lần chuyển cổ tay, tất cả đều như đang chạm vào một bản đồ vô hình mà hắn không hề thấy rõ toàn cục.

    【Tích lũy kiếm tâm sơ cấp: 9.3%】

    【Độ tương hợp tâm - kiếm: 87%】

    【Cảnh giới: Nhập Diệu sơ kỳ - Ổn định】

    Sau một khắc thở ra, hắn khẽ hỏi trong tâm:

    "Kiếm tâm.. thực sự có thể vượt cảnh giới mà chiến sao?"

    Hệ thống đáp:

    【Kiếm - không phải chỉ là một loại vũ khí. Kiếm của ký chủ là tâm niệm. Nếu tâm đủ cứng, kiếm không cần hình. Nếu ý đủ sắc, sát khí không cần sinh. 】

    【Vượt cảnh giới - không nằm ở chiêu thức, mà nằm ở một niệm quyết định. 】

    Thương Dịch gật đầu. Hắn hiểu.

    Trong thế giới này, nhiều tu sĩ sống dựa vào pháp bảo, đan dược, linh căn, đạo mạch. Nhưng hắn không có gì ngoài một trái tim từng trải qua sinh tử, một ý chí từng bị nghiền ép trong thế giới cũ.

    "Vậy.." - hắn hỏi tiếp - "Kiếm có phân tâm chăng?"

    【Có. Kiếm có phân: Kiếm nhãn, kiếm ý, kiếm tâm, kiếm linh. 】

    【Ngươi hiện tại bước vào "kiếm ý sơ dẫn". Kiếm ý sinh từ sự tương hợp giữa khí và ý. Khi đạt kiếm tâm, tức là ngươi có thể chém thật, không cần kiếm thật. 】

    【Tầng tiếp theo sẽ là "Hình Kiếm" - nơi khí hóa hình, đạo thành kiếm. 】

    Hắn không nói gì nữa. Ánh mắt chìm trong vầng sương bạc.

    Bên kia sườn núi, vài con chim rừng vừa rũ cánh. Gió lùa qua cành trúc, tạo nên âm thanh như tiếng thở dài của những người tu hành năm xưa.

    Thương Dịch quay về vườn thuốc.

    Mỗi ngày, hắn đều chăm sóc từng loại thảo dược. Không phải vì bản thân cần dùng, mà vì đây là nơi duy nhất trong tông môn có thể giúp hắn có danh nghĩa tồn tại.

    Trên mặt đá cạnh vườn, hôm trước hắn đã dùng đạo niệm khắc một hàng chữ mới:

    "Bệnh có tâm - thuốc có linh. Đến thì có, đi thì yên. Đừng hỏi ai là chủ, chỉ cần biết - hữu duyên thì gặp."

    Dòng chữ tuy không đề tên, nhưng mỗi ai từng đọc qua đều lặng người. Một vị đệ tử nội môn từng là đệ tử Đan Các, sau khi đọc dòng ấy, thậm chí đã cúi người vái một lạy trước vườn.

    Hắn không hay biết điều ấy. Hắn chỉ âm thầm sống, tu hành, và chờ đợi cơ hội.

    Tối hôm đó.

    Linh khí thiên địa đột nhiên mỏng hơn thường lệ.

    Thương Dịch vừa nhập định thì thức hải hiện lên dòng chữ:

    【Dao động linh khí thất thường - kích hoạt mô phỏng ảo cảnh chiến đấu - phiên bản thử nghiệm】

    "Ảo cảnh?" - Hắn mở mắt hỏi:

    "Là hình ảnh giả?"

    【Không. Là một vùng mô phỏng hoàn toàn chân thực, dựa theo đạo niệm và cảnh giới đối thủ do hệ thống lập trình. Trong đó, ngươi có thể chiến đấu, học pháp, đúc luyện phản xạ, nhưng không tổn thương thực thể. 】

    "Cảnh giới đối thủ?"

    【Ngươi có thể chọn: Ngang cấp, cao hơn một cảnh, cao hơn ba cảnh. Mỗi cấp độ cho đạo điểm khác nhau. 】

    Hắn trầm ngâm:

    "Ngươi đang dạy ta học cách giết người?"

    【Không. Ta đang giúp ngươi tồn tại. Trong thế giới này, chỉ có kẻ tồn tại mới có thể nói đạo. 】

    Hắn khẽ cười. Lý lẽ này thật đơn giản. Nhưng không ai dám phủ nhận.

    "Vậy khởi động đi."

    Từ từ, một vòng ánh sáng bao quanh thân thể hắn. Tâm thức như bị kéo vào một dòng nước ngầm. Mọi âm thanh, ánh sáng đều vặn xoắn. Rồi một vùng đất hoang vu hiện ra.

    Trước mặt hắn, là một tu sĩ luyện khí kỳ do hệ thống tạo ra.

    【Bắt đầu chiến đấu - mô phỏng kiếm thức Ảnh Kiếm Bộ - chiêu thứ nhất: Truy Quang. 】

    Không có kiếm thật. Nhưng tay hắn đã có đạo niệm tạo hình.

    Chiêu kiếm đầu tiên vẽ thành một đường sáng, lạnh như sắt, nhẹ như mây.

    Tu sĩ trước mặt chưa kịp phản ứng, đã bị cắt ngang ngực. Cảnh tượng tan biến.

    【Chiến đấu mô phỏng hoàn tất, đạo tâm vững, kinh nghiệm tích lũy: 13%】

    【Đề nghị: Mỗi ngày luyện một trận, tăng phản xạ và xác suất ứng biến. 】

    Hắn mở mắt, hô hấp nhẹ.

    "Ảo.. mà thật."

    Một ngày lại trôi qua.

    -

    Tại nội môn Thương Vân.

    Chưởng giáo ngồi yên trên tháp đá giữa Linh Vân Điện, trước mặt là một tấm phù đồ vận chuyển quang ảnh mờ nhạt, ghi lại các tuyến linh mạch toàn tông.

    Lão nhìn về phía đông, nơi một nhánh linh khí rất nhỏ vừa dao động nhẹ.

    "Một điểm chấn linh.. không từ thiên địa. Tựa như khí tức phản sinh."

    Một vị trưởng lão Kim Đan đứng bên hỏi nhỏ:

    "Chưởng giáo, có chuyện gì sao?"

    Lão chỉ lắc đầu:

    "Không, có lẽ chỉ là một tảng đá nhỏ, chạm phải dòng nước lớn. Đừng để tâm."

    Nhưng trong lòng, lão đã ngầm lưu lại một đạo ấn niệm.

    Tử Vân Phong.. lần đầu trong gần một trăm năm có biến động linh khí.

    Không mạnh, nhưng.. không giống bất kỳ dao động nào trong tông môn từng ghi nhận.

    Và cũng ngay đêm đó, một mảnh linh văn nhỏ như sợi tơ hiện lên giữa thức hải của Thương Dịch, không phải hệ thống tạo ra, mà là từ chính kiếm tâm sinh thành.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...