Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vava1810, 31 Tháng mười 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1110: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hung thần Trường Không, mang theo sát ý phẫn nộ, như một luồng ánh sáng đen bất thường trực tiếp vọt vào tay Tiền Thiển. Trường Không là linh kiếm của Tiền Thiển, trong tay cô lẽ ra phải như cánh tay nối dài, tự do không trói buộc, chuyển động theo ý cô. Nhưng Trường Không ngưng hình từ âm khí và sát khí hiển nhiên không giống như trước kia, khi chạm vào tay cảm giác lạnh lẽo âm hàn, trong nháy mắt, Tiền Thiển cảm thấy toàn bộ vai mình trở nên lạnh buốt.

    "Nhanh lên!" 7788 nhảy cẫng lên hô to: "Giải quyết trong vòng mười giây, cô trực tiếp tiếp xúc với Trường Không, mười giây là cực hạn! Nếu không thần tiên cũng cứu không được cô!"

    Thực ra không cần 7788 nhắc nhở, Tiền Thiển cũng đã biết, cảm giác lạnh buốt trong chớp mắt lan từ cánh tay đến toàn thân, âm sát của Trường Không ăn mòn người sống rất mạnh. May mắn Hung Kiếm đã không còn nắm chặt cổ tay cô để hút máu, Tiền Thiển nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, tay trái bấm quyết, miệng niệm thần chú, tay phải cầm Trường Không, nhanh chóng vẽ một đường kiếm hoa phức tạp trên không trung.

    Kiếm quyết tu chân, dù không có linh kiếm, cô vẫn cầm cành liễu luyện tập mỗi ngày, qua nhiều kiếp, nhắm mắt cũng có thể sử dụng. Sương mù lạnh lẽo âm u cuồn cuộn tràn ra từ Trường Không, như sóng dữ bao vây những con lệ quỷ không chịu tan đi xung quanh, trong nháy mắt theo động tác múa kiếm của Tiền Thiển mà xoay tròn với tốc độ cao, lập tức nghiền nát những bóng đen hung tợn chấp chặt trước mắt. Những Năng Lượng Thể trôi nổi kia lập tức vỡ vụn, trực tiếp biến thành nguyên tố năng lượng nguyên thủy trở về tự nhiên. Kết cục này theo "ngôn ngữ nghề nghiệp" gọi là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh. Nhưng điều này có ý nghĩa gì đâu, Năng Lượng Thể đã hủy hoại thì làm sao siêu độ? Tuy những con lệ quỷ có thể chạm vào thân người rất hung hãn, nhưng đối phó với loại này, Trường Không ra tay chỉ cần một chiêu, nhưng Tiền Thiển cũng chỉ có thể chịu đựng được một chiêu mà thôi.

    Một chiêu, cô đã không chịu nổi, cái lạnh âm hàn lan khắp toàn thân đã hạn chế cử động của cô. Trường Không không dám dừng lại lâu, không đợi Tiền Thiển ra lệnh đã trực tiếp trở về không gian hệ thống của 7788. Trong không gian hệ thống, Trường Không khôi phục diện mạo vốn có của thanh thần kiếm thượng cổ, tỏa ánh sáng xanh nhạt, an tĩnh bình thản. Nó cùng 7788 lo lắng nhìn Tiền Thiển đã mất tri giác, mặt úp xuống quỳ rạp trên mặt đất.

    "Đó rốt cuộc là thứ gì? Sát khí nặng như vậy, em chịu đựng được sao?" Một cánh tay vươn ra từ phía sau Tiền Thiển, bế ngang cô lên. Hung Kiếm đã bò dậy từ mặt đất, hắn ngồi xếp bằng, duỗi thẳng tay bế ngang Tiền Thiển, đặt cô lên đầu gối mình.

    "Không muốn sống nữa sao! Người sống làm sao chịu nổi âm sát như vậy." Hung Kiếm thì thầm, một tay ôm Tiền Thiển đang hôn mê vào lòng, tay kia không khách khí vỗ vỗ mặt cô, rồi sờ hơi thở.

    "May mà còn sống!" Sau khi xác nhận Tiền Thiển vẫn còn hơi ấm, Hung Kiếm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với những bóng cây: "Cảm ơn!"

    Dù không có gió, nhưng cả khu rừng dường như đều đang sàn sạt rung động, như thể đáp lại Hung Kiếm, tất cả thực vật đều nhẹ nhàng lay động thân mình.

    * * *

    Máy bay hạ cánh đã gần nửa đêm, nhưng đạo trưởng không dám chậm trễ, vừa xuống máy bay đã vội vã chạy về bãi đỗ xe. May là xe của anh đỗ ngay tại sân bay, có thể tiết kiệm được chút thời gian. Đạo trưởng lái xe nhanh như bay, từ sân bay đến núi Lạc Vụ cần phải đi qua toàn bộ thành phố, dù tốc độ có nhanh đến mấy cũng phải mất gần hai tiếng. Đạo trưởng băng qua thành phố, lái xe lên cao tốc hướng đến khu phong cảnh núi Lạc Vụ, lúc này đã qua 2 giờ 30 sáng. Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì! Đạo trưởng vừa tăng tốc vừa không ngừng cầu nguyện, phóng như bay về hướng núi Lạc Vụ. Sương đêm mỏng nhẹ, tầm nhìn không tốt lắm nhưng cũng không quá tệ. Cao tốc chỉ có đèn đường ở khu vực gần thành phố, phần đường còn lại chỉ dựa vào đèn xe và ánh trăng chiếu sáng. May mà hôm nay là ngày mười sáu tháng sáu âm lịch, ánh trăng rất tốt. Còn cách núi Lạc Vụ 30 km, đạo trưởng liếc nhìn bảng chỉ dẫn lối ra cao tốc, đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại. Bên đường cao tốc, dưới bóng bảng chỉ dẫn, dường như có vài bóng dáng màu xám đang di chuyển, dưới ánh trăng rất dễ bị bỏ qua, nhưng không thể qua mắt đạo trưởng.

    Có du hồn đang đi đường âm! Nơi này chỉ cách núi Lạc Vụ 30 km, đạo trưởng biết, những người trẻ tuổi trong thành phố đã đến núi Lạc Vụ để chủ trì hiến tế suốt đêm. Hiến tế quy mô lớn lẽ ra phải thu hút được cô hồn dã quỷ, trong tình huống này mà vẫn có du hồn đi đường âm, chỉ có thể chứng minh hiến tế đã xảy ra vấn đề. Đạo trưởng càng thêm nôn nóng trong lòng, gần như dẫm chân ga đến tận cùng. Không biết tiểu tướng quân thế nào. Sau khi xuống máy bay, anh lại gọi điện cho cô, vẫn trong trạng thái không người nghe. Nếu hiến tế thất bại, bây giờ cô đang ở đâu?

    Chưa đầy hai mươi phút sau, đạo trưởng đã dừng xe ở lối vào khu cảnh núi Lạc Vụ. Đêm khuya, cổng chính khu cảnh đóng chặt, phần đường còn lại, anh cần phải đi bộ. Anh vội vàng xuống xe, vừa gọi điện cho Tiền Thiển vừa nhìn quanh. Không có xe nào đỗ ở đây, có vẻ như tiểu tướng quân và mọi người đã nhờ ai đó giúp đỡ, trực tiếp lái xe vào núi. Điện thoại của Tiền Thiển vẫn trong trạng thái không người nghe, đạo trưởng vừa liên tục gọi điện vừa chạy như bay lên núi. Anh dùng tay rảnh móc từ trong túi ra một chiếc la bàn hình dạng kỳ lạ, liếc nhìn dưới ánh trăng, rồi rời khỏi con đường núi được sửa sang bằng phẳng của khu cảnh, chui vào rừng cây. Anh không biết tiểu tướng quân đang ở đâu, nhưng những con cô hồn dã quỷ đi dọc đường chiếm tiện nghi của buổi tế lễ chắc chắn biết! Đạo trưởng quyết định tìm "người" để hỏi. Việc hỏi quỷ không mất nhiều thời gian, đạo trưởng nhanh chóng hỏi ra địa điểm hiến tế, nhưng khi anh vội vã đuổi đến nơi, người và quỷ đều đã chạy tán loạn, chỉ còn chiếc xe mà Tiền Thiển và mọi người đã mở khóa vẫn đỗ tại chỗ.

    Đạo trưởng lại gọi điện cho Tiền Thiển, tiếng chuông vang lên từ chiếc xe tải nhỏ không người trông coi bên cạnh. Cửa sổ xe mở, đạo trưởng đi qua, liếc mắt đã thấy chiếc cặp cũ mà Tiền Thiển thường đeo đựng "công cụ". Đồ vật ở đây, người đâu? Không kịp lấy đồ vật mà rời đi, tình huống chắc chắn rất khẩn cấp, trên người cô không có gì cả, nếu gặp "đại gia" thì làm sao? Đạo trưởng nhìn quanh, lưng toát ra từng lớp mồ hôi lạnh.

    "Tuyên Tuyên.." Anh lẩm bẩm với khu rừng đen kịt dưới ánh trăng: "Ở đâu.. Tuyên Tuyên.. Rốt cuộc đi đâu."

    Đúng rồi! Đại ca! Đại ca hôm nay chắc cũng ở đây! Có lẽ anh ấy sẽ biết điều gì đó, nơi này là dọc đường tế lễ, toàn bộ tinh quái yêu mị núi Lạc Vụ chắc đều nhận được tin tức, đại ca có lẽ biết tiểu tướng quân đi đâu. Đạo trưởng nhanh chóng móc ra một cây kim, đâm vào ngón tay mình, một giọt máu tròn đọng trên la bàn, kim đồng hồ la bàn điên cuồng xoay tròn, cuối cùng dừng lại ở một hướng không động đậy. Đạo trưởng nhìn kỹ la bàn, rồi lao thẳng vào rừng rậm, đi theo hướng la bàn chỉ.
     
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1111: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đạo trưởng đi theo chỉ dẫn của la bàn một thời gian dài mới đến được khu rừng nơi Tiền Thiển và Hung Kiếm đang ở. Lúc này, phương đông đã hơi trắng bệch, trời sắp sáng. Sau một đêm vất vả, đạo trưởng đã thực sự mệt mỏi. Tay áo sơ mi trắng vốn luôn sạch sẽ phẳng phiu giờ được xắn cao, bị sương đêm làm ẩm ướt, mái tóc thường được chải chuốt gọn gàng giờ đã hơi rối, vài sợi rũ xuống trán, mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng sớm. Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tán rừng, tạo những mảng sáng loang lổ trên mặt đất. Đạo trưởng bước nhanh vào rừng theo chỉ dẫn của la bàn, ánh mắt đầu tiên đã thấy anh mình đang ngồi tựa gốc cây với đôi mắt nhắm nghiền, và cô gái trong lòng anh ta, yên lặng như một đứa trẻ đang ngủ.

    "Tiểu tướng quân!" Nhìn Tiền Thiển không có phản ứng gì, đạo trưởng cảm thấy cả người lạnh toát, anh muốn bước tới nhưng lại thấy đôi chân mình nặng như bông, khó nhấc lên nổi. Anh chỉ có thể đứng tại chỗ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Thiển đang nhắm mắt không phản ứng, trong đầu trống rỗng.

    Nghe thấy động tĩnh của em trai, Hung Kiếm vẫn luôn nhắm mắt ngồi, giờ ngẩng lên nhìn, liếc qua đạo trưởng với khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên bật ra tiếng cười khẽ mang đầy vẻ chế giễu: "Vẻ mặt gì vậy? Có ai chết đâu, bày ra bộ mặt tang tóc đó cho ai xem?"

    Đạo trưởng như không nghe thấy lời Hung Kiếm, vẫn ngốc nghếch đứng tại chỗ, vẻ mặt trống rỗng. Vài giây sau, như đột nhiên hoàn hồn, anh bước nhanh vài bước lao tới, một tay bế Tiền Thiển đang nằm trên đùi Hung Kiếm vào lòng mình.

    "Tiểu tướng quân!" Đạo trưởng run run tay, cẩn thận vuốt mặt, trán Tiền Thiển, như muốn đánh thức cô: "Tuyên Tuyên, sao vậy? Trả lời anh! Rốt cuộc sao vậy! Mở mắt ra nhìn anh này.."

    "Đừng gọi! Vô ích!" Hung Kiếm vẫn ngồi dưới tán cây không nhúc nhích, giọng đầy vẻ không kiên nhẫn: "Âm sát, một lúc vẫn chưa tỉnh lại. Tỉnh rồi cũng không biết sẽ bệnh bao lâu."

    "Âm sát?" Đạo trưởng ngẩng đầu, có vẻ bối rối nhìn người anh: "Thứ gì có thể chạm được vào tiểu tướng quân, em ấy không phải.."

    "Anh không biết đó là thứ quỷ gì." Hung Kiếm cau mày đáp: "Nhưng anh nghĩ cô nhóc này tự nguyện. Chúng ta bị hơn ba mươi con lệ quỷ vây quanh, sau đó cô nhóc không biết làm trò gì, một thứ cực kỳ hung thần, lập tức đánh cho những con lệ quỷ đó hồn phi phách tán. Cậu nghĩ, thứ hung tợn như vậy nằm trong tay cô nhóc này, cô nhóc còn có thể ổn được sao?"

    "Em.." Đạo trưởng cúi đầu, che giấu nỗi đau và hối hận trong mắt, duỗi tay ôm Tiền Thiển chặt hơn: "Đều tại em, không nên về sư môn vào lúc này. Để em đưa em ấy đi bệnh viện."

    Hung Kiếm chưa kịp trả lời, đạo trưởng đã chuẩn bị bế Tiền Thiển đứng dậy. Cánh tay mềm mại của Tiền Thiển rũ sang một bên, lộ ra vết thương dữ tợn trên cổ tay. Đạo trưởng đột nhiên dừng lại, ánh mắt đông cứng, anh ngây người nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Tiền Thiển, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

    "Anh.." Sau một lúc lâu, đạo trưởng mới lên tiếng, giọng cực kỳ thấp như thì thầm: "Đây là.."

    Hung Kiếm nhướng mí mắt, lười biếng liếc nhìn em trai, rồi theo ánh mắt của em mình nhìn vào vết thương trên cổ tay Tiền Thiển, sau đó bình thản nói: "Ừ! Do anh đấy."

    "Tại sao?" Đạo trưởng ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ ngầu, anh vươn tay đấm mạnh vào mặt anh trai mình, không chút khách khí, khiến xương gò má đẹp đẽ của Hung Kiếm tức thì xanh một mảng.

    "Sao vậy?" Hung Kiếm không đánh trả, khóe môi nở nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm vào em trai đang tái mặt: "Động đến bảo bối của cậu nên cậu đau lòng? Anh đã sớm thấy cậu không bình thường. Bọn tu đạo các cậu vẫn thường hay lo chuyện bao đồng, lúc đầu phát hiện đứa trẻ này không ai quản, cậu đi quản chuyện nhàn đó anh cũng không thấy kỳ quái. Trước kia còn bình thường, nhưng mấy năm gần đây cậu càng quản càng để bụng, ba ngày hai bận chạy đến thăm cô nhóc, bây giờ càng nghiêm trọng hơn, hận không thể ôm cô nhóc về bên cạnh mà nuôi, cậu muốn làm gì? Tự tìm cho mình một cô dâu nuôi từ bé?"

    "Anh biết mà còn động vào em ấy!" Tiền Thiển không hay biết, đạo trưởng đã hoàn toàn từ bỏ che giấu, anh phẫn nộ gào lên với anh trai mình, lại đấm thêm một cú nữa vào mặt Hung Kiếm: "Tại sao! Tại sao lại là em ấy! Ai cũng được, tại sao lại là em ấy!"

    Hung Kiếm vẫn không đánh trả, anh ta tiến gần em trai mình như đe dọa, gần như chóp mũi chạm chóp mũi, trên mặt mang nụ cười đầy ác ý: "Tại sao không thể là cô nhóc? Anh giúp cậu giữ cô nhóc lại không tốt sao? Cậu là em trai anh, em trai ruột, cô nhóc lại cùng mệnh với ta, như vậy thật tốt, cô nhóc cả đời không thể rời xa chúng ta. Cậu không phải thích cô bé sao, anh cho cậu cơ hội, để cậu có thể giữ cô nhóc này cả đời, cậu không nên cảm ơn anh sao?"

    "Không cần! Em không cần!" Nước mắt đạo trưởng đã chảy xuống, anh có phần vô thố ôm chặt Tiền Thiển, chôn đầu vào cổ cô: "Ai cũng được! Không cần là em ấy! Xin anh! Anh uống máu em, em có thể dùng huyết nhục nuôi dưỡng anh, đừng là em ấy.."

    "Muộn rồi." Hung Kiếm nhắm mắt lại, dựa trở lại thân cây, giọng trầm thấp: "Đã muộn. Cậu biết mà, ngày đặc biệt, cô nhóc xuất hiện trước mặt ta chỉ có thể có kết quả như vậy."

    "Đã nhẫn nhiều năm như vậy.." Giọng đạo trưởng mang theo một tia tuyệt vọng: "Tại sao.."

    "Tại sao không thể tiếp tục nhẫn nại phải không? Cậu đừng quá đáng!" Hung Kiếm đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lộ hung quang trừng em trai: "Đã nhẫn nhiều năm như vậy, anh sớm đến cực hạn, thực sự nếu không tự cứu, bản thể anh sẽ khô héo, cậu rõ ràng biết điều đó! Anh không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, có người cùng mệnh với anh thực ra là chuyện tốt."

    "Anh.." Đạo trưởng khổ sở ngẩng mặt, đầy mặt là nước mắt rối bời: "Em biết anh khó khăn.. Em biết là em ích kỷ, nhưng.."

    "Không có nhưng gì cả, đã muộn rồi." Hung Kiếm nhắm mắt lại, không muốn nhìn khuôn mặt đau khổ của em trai: "Cậu yên tâm, anh sẽ làm tốt những gì anh nên làm, đây là anh nợ nhà họ Uông, cũng là anh nợ cậu. Anh là anh trai cậu, anh sẽ làm cho cậu và tiểu tướng quân được ở bên nhau tốt đẹp, cậu không cần lo lắng. Cậu cũng đừng lo cho cô nhóc, mỗi tháng chảy chút máu nuôi dưỡng anh mà thôi, cũng không phải quá khó chấp nhận, cô bé sẽ không có di chứng kỳ quái gì đâu."

    Đạo trưởng im lặng một thoáng, không nói gì thêm, trực tiếp bế Tiền Thiển đứng dậy, chuẩn bị xuống núi đi bệnh viện. Hung Kiếm ở lại tại chỗ, nhướng mí mắt nhìn bóng dáng em trai, đột nhiên mở miệng: "Cậu sợ cô nhóc sẽ sinh lòng hảo cảm với ta? Đa số người cùng mệnh thực sự sẽ như vậy, nhưng người có tâm chí kiên định sẽ không bị ảnh hưởng, tâm tính của cô gái này cậu còn hiểu rõ hơn ta, thực sự không cần lo lắng như thế."

    "Không phải chuyện đó." Đạo trưởng dừng bước một chút, rồi lại tiếp tục bế Tiền Thiển đi ra ngoài, chỉ để lại một câu cho Hung Kiếm vẫn ngồi dưới tán cây: "Em lo lắng không phải chuyện đó.. Anh rõ ràng biết mà.."
     
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1112: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1113: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 51

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1114: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1115: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 53

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1116: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 54

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1117: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1118: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 56

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1119: Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả 57

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...