Tiểu Thuyết Giới Tuyến Chi Mộng - Mộng Mơ

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Mộng Mơ 71, 20 Tháng sáu 2025 lúc 1:17 PM.

  1. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tác giả: Mộng Mơ

    Thể loại: Action

    Giới thiệu:

    Mái tóc vàng óng ả khẽ lay trong gió nhẹ. Đôi mắt xanh của nàng, sâu thẳm như hồ biếc, phảng phất vẻ ảo mộng, dường như phản chiếu cả ngân hà. Nàng, một bóng hình thoát tục với làn da trắng mịn, đang thưởng trà bên dòng sông lấp lánh. Nàng khẽ nở nụ cười, ánh mắt chạm vào tôi, dịu dàng khôn tả. Tôi lặng lẽ nhìn lại nàng, và rồi, cả hai ta cùng lạc vào miền ảo ảnh.. Vạn vật nhòa đi trong đáy mắt, cõi nào mới là thực tại?

    ***

    Tiếng "Ting!" khô khốc từ chiếc điện thoại của Nhi vẫn còn văng vẳng trong không khí căng tin đang vỡ òa bởi hàng trăm tiếng thông báo tương tự. Ngay cả những đứa học sinh cá biệt nhất cũng ngừng nghịch ngợm, khuôn mặt tái mét nhìn chằm chằm vào màn hình. Celeste cảm thấy một luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng khi dòng chữ "Lời mời trò chơi mới từ X." nhấp nháy liên hồi, cùng hình ảnh cánh cửa mục nát hé lộ một hố đen thăm thẳm.

    Cả căng tin bỗng chìm vào một sự im lặng chết chóc, khác thường đến ghê người. Không gian như đặc quánh lại, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn lại nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực Celeste. Một làn sương đen mỏng, ẩm ướt bắt đầu cuộn xoáy từ dưới sàn nhà, nhanh chóng bủa vây lấy tất cả. Mùi ẩm mốc, mùi tanh tưởi của kim loại gỉ sét xộc thẳng vào mũi, đánh tan mọi hương vị thức ăn đang xào nấu trong không khí.

    Khi màn sương tan đi, căng tin quen thuộc đã biến mất. Thay vào đó là một hành lang trường học dài hun hút, bị nuốt chửng bởi bóng đêm đặc quánh. Ánh sáng duy nhất đến từ những ô cửa sổ đã vỡ nát, hắt vào những tia sáng xám xịt như xương rồng mọc từ không gian vô định. Gió lạnh luồn qua những khung cửa sổ trống rỗng, tạo ra những âm thanh rít gào như tiếng ai đó đang rên rỉ, kéo dài đến vô tận.

    Đống đổ nát ngổn ngang khắp nơi. Những chiếc bàn học đổ nghiêng ngả, sách vở vương vãi trên sàn nhà ẩm ướt. Tường bong tróc từng mảng lớn, lộ ra lớp gạch trần thô ráp và những vết ố đen như máu khô loang lổ. Một mùi hôi thối nồng nặc, pha lẫn mùi kim loại và cả mùi.. thịt thối rữa xộc thẳng vào mũi Celeste, khiến cô suýt nôn khan.

    Hà đứng cạnh Celeste, đôi mắt mở to thảng thốt. Phong, Duy và Nhật Minh cũng ở đó, khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng tột độ.

    Celeste nhìn trên đỉnh đầu mỗi người đều có một chấm màu. Nhóm của cô là màu hồng. Xa xa dọc hành lang sâu thẳm, cô có thể lờ mờ thấy nhiều nhóm nhỏ 5 người khác, mỗi nhóm một chấm màu khác nhau. Dường như đây là một trò chơi về tình đồng đội. Celeste cảm thấy may mắn vì mình được xếp cùng những người quen, nhưng rồi cô liền lo lắng tột độ. Việc triệu hồi cả trường vào một trò chơi thế này thật khủng khiếp, các trò chơi có độ khó cấp địa ngục thường từ 3 sao trở đi. Có vẻ X đã nảy ra một kịch bản thú vị mới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2025 lúc 1:51 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Giấc Mơ Khai Mở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa thành phố rực rỡ ánh Neon và những tòa cao ốc vươn mình sừng sững, sâu thẳm trong con hẻm nhỏ tối tăm, một cô gái với mái tóc vàng đang ngồi khóc nức nở. Ánh đèn dội vào thân hình cô, nhuộm lên cô những sắc màu đối lập, càng tô đậm thêm vẻ thê lương giữa màn đêm. Bỗng nhiên, từ sâu trong bức tường bê tông kiên cố phía sau lưng cô, một gương mặt quỷ dữ gớm ghiếc đột ngột xuất hiện. Nó bị kéo căng đến biến dạng, áp vào mặt tường như quả bóng cao su sắp vỡ. Cái đầu gớm ghiếc ấy xuyên thẳng qua lớp xi măng xám xịt, ngoạm chặt lấy đầu cô gái. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả khoảng tường và thấm đẫm bộ váy trắng tinh. Cơ thể không đầu của cô đổ gục xuống nền đất lạnh giá. Mùi máu tanh nồng đặc quánh, hóa thành làn sương đỏ bủa vây, che khuất tầm nhìn. Trong khoảnh khắc đó, Celeste choàng tỉnh.

    Celeste mở mắt, lồng ngực phập phồng, cảm giác lạnh lẽo của nền đất xi măng vẫn còn vương vấn trên da thịt. Nhưng rồi, thứ chạm vào lưng cô là tấm nệm lông vũ êm ái, mùi máu tanh nồng lập tức tan biến, thay vào đó là hương thơm dịu nhẹ của thảo mộc và ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ vòm. Cô đang nằm trên chiếc giường bọc lụa mềm mại trong căn phòng ngủ sang trọng của mình tại phủ Hầu tước Everhart.

    Khác xa với thành phố neon sáng rực của ác mộng, Đế quốc Sky ngập tràn phép thuật và màu sắc cổ tích. Dù chưa bước ra khỏi phòng, Celeste cũng có thể hình dung được ánh nắng vàng như mật đang dát lên những ngọn tháp pha lê lung linh, những con đường lát đá cẩm thạch lấp lánh bụi tiên, và âm thanh dịu dàng của những tinh linh gió đang vui đùa đâu đó. Ngôi nhà của cô, phủ Hầu tước Everhart, nằm uy nghi giữa trung tâm Thủ đô Lumina, một kiến trúc cổ kính nhưng vẫn lộng lẫy với những hoa văn ma thuật tỏa sáng lờ mờ.

    Trong Đế quốc Sky, phép thuật là hơi thở, là dòng chảy của sự sống. Mỗi người dân đều sở hữu một "lõi" ngụ ẩn sâu trong tim, thứ định hình sức mạnh và tiềm năng phép thuật của họ. Phép thuật len lỏi vào từng ngóc ngách: Những viên pha lê tự động thắp sáng đường phố, những cỗ xe bay lượn nhẹ nhàng trên bầu trời không cần ngựa kéo, hay những khu vườn nơi hoa cỏ tự biết nở rộ theo giai điệu của các Pháp sư. Thế giới này là một bức tranh sống động, hoàn hảo, nơi nỗi sợ hãi chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích xa xôi, hoặc.. trong giấc mơ của chính Celeste. Celeste ngồi dậy trên chiếc giường lông vũ êm ái, cơ thể vẫn còn run nhẹ. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng.

    "Vào đi," cô lên tiếng.

    Lucy, cô người hầu riêng của nàng, mở cửa bước vào. Thấy cô chủ xinh đẹp trông vẫn còn như vừa choàng tỉnh, Lucy mỉm cười dịu dàng, bắt đầu phục vụ Celeste vệ sinh buổi sáng. Nằm thả mình trong bồn tắm hoa hồng thơm ngát, Celeste thả lỏng cơ thể nhưng tâm trí vẫn vẩn vơ về cơn ác mộng đêm qua. Trong giấc mơ đó, cô bị kéo vào một trò chơi trốn tìm kinh hoàng. Có tổng cộng năm người chơi khác nhau, và kẻ săn lùng là một tên quỷ da xanh kỳ dị với những chiếc răng nhọn hoắt, hắn cười khà khà đi lùng sục từng người. Celeste đã cố gắng ẩn mình trong con hẻm tối mờ nhạt giữa đô thị nhộn nhịp, nhưng vết thương ở chân khiến cô không kìm được mà bật khóc nấc lên vài tiếng. Dù cô tưởng rằng con quỷ đã chạy theo một người chơi khác băng qua mấy dãy phố, bất ngờ thay, hắn vẫn tóm được cô bằng cách không thể ngờ tới. Sau khi được Lucy giúp sức tắm rửa và sửa soạn tóc tai gọn gàng, Celeste bước ra khỏi phòng tắm, cảm nhận làn không khí mát lạnh và dễ chịu bao trùm lấy mình. Lucy khẽ vẫy tay, một bộ váy lụa màu xanh ngọc lam nhẹ nhàng bay từ tủ quần áo đến, tự động ôm lấy dáng người mảnh mai của cô chủ. Đó là một thiết kế đơn giản nhưng tinh xảo, phản ánh đúng địa vị của một tiểu thư gia tộc Hầu tước.

    Bữa sáng được phục vụ tại sảnh ăn ấm cúng của phủ. Khác với những bữa tiệc xa hoa thường thấy của giới quý tộc, bữa sáng của Celeste thường chỉ có một mình, hoặc đôi khi có thêm vị quản gia già trung thành, người đã trông nom cô từ thuở bé. Hôm nay, quản gia Alfred mang đến món súp yến mạch hạt ma thuật cùng trà hoa thiên giới, thứ thức uống giúp thanh lọc tâm trí. Celeste lặng lẽ dùng bữa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ lớn, nơi khu vườn phủ ngập tràn ánh nắng và những bông hoa biết hát đang khe khẽ ngân nga.

    Một ngày bình thường của Hầu tước tiểu thư Celeste Everhart trôi qua trong sự yên bình đến nao lòng. Buổi sáng, cô dành thời gian ở thư viện phủ, nghiên cứu những cuốn sách cổ về lịch sử phép thuật và các chủng tộc kỳ lạ – kiến thức mà cha cô, Hầu tước Everhart, luôn khuyến khích cô học hỏi. Đôi khi, cô lại ngồi bên cửa sổ phòng mình, ngắm nhìn những đoàn thương nhân từ các vương quốc lân cận bay ngang qua trên những con thuyền phép thuật khổng lồ, mang theo hương vị của những vùng đất xa xăm.

    Thế giới này hoàn hảo, đẹp đẽ và tràn đầy phép thuật, không một chút dấu hiệu của sự đổ nát, kinh hoàng như trong những cơn ác mộng của cô. Và chính điều đó lại khiến Celeste cảm thấy một nỗi cô đơn thầm kín. Cô là người duy nhất mang gánh nặng của hai thế giới, người duy nhất biết được sự tồn tại của cái địa ngục ẩn sau những dải màu cầu vồng kia. Cô tự hỏi, liệu có ai khác cũng có năng lực như mình không? Hay cô mãi mãi chỉ là một kẻ lạc loài, mắc kẹt giữa giấc mơ và thực tại, không thể chia sẻ nỗi sợ hãi tột cùng này với bất kỳ ai? Đêm lại đến, cuốn Celeste vào giấc ngủ sâu, nơi thế giới hiện đại sắc màu ấy, đẫm máu và rực rỡ một cách đáng sợ, lại hiện xuống, không cho phép cô một lối thoát.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2025 lúc 1:45 PM
  4. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Thức Tỉnh Tại Thế Giới Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi ý thức trở lại, Celeste choàng tỉnh. Không còn chiếc giường lông vũ êm ái, cô thấy mình đang đứng ngay trung tâm một quảng trường rực rỡ ánh đèn neon chói lóa. Xung quanh, dòng người hối hả lướt qua cô như những bóng ma, chẳng mảy may để ý đến sự xuất hiện đột ngột của cô. Cảm giác xa lạ và choáng váng ập đến.

    Đây là Thế giới Hiện đại – nơi mà trong những giấc mơ trước đây, cô chỉ nhìn thấy sự đổ nát, những con hẻm tối tăm và nỗi kinh hoàng của trò chơi trốn tìm. Nhưng lần này, cô lại xuất hiện ở một nơi đông đúc đến lạ lùng, và cái "giấc mơ" này mang một cảm giác khác hẳn, chân thực đến không ngờ.

    Từ nhỏ, Celeste đã mắc một căn bệnh kỳ lạ tên là "Vĩnh Mộng". Ngay cả các y sư nổi tiếng nhất toàn Sky cũng không thể chữa khỏi. Cô luôn ngủ trong khoảng thời gian dài theo từng chu kỳ, nhưng mỗi lần ngủ thường chỉ là một mảng tối đen vô định. Tình trạng như giấc mơ đến dạo gần đây – sống động, chi tiết đến mức này, và đặc biệt là sự hiện diện của ý thức rõ ràng – là điều chưa từng xảy ra trước đây. Cô biết đây là thế giới hiện đại, nơi không có dấu hiệu phép thuật nhưng lại có những sự vật với tính năng tương tự thế giới Sky của cô.

    Một dòng ký ức xa lạ chợt ùa về, đan xen vào tâm trí Celeste. Đó là những mảnh ghép rời rạc về Nhi, cô gái trẻ tuổi mà cô đang "mượn thân xác" trong thế giới này. Nhi, một cô gái mồ côi, đã thừa hưởng một căn biệt thự hai tầng, học giỏi, xinh đẹp và sở hữu gương mặt cùng thân hình y hệt Celeste.

    Cùng với những ký ức của Nhi, Celeste nhận ra đây chính là Trái Đất, một hành tinh từng thịnh vượng nhưng giờ đây đã chịu sự xâm lấn tàn bạo của một chủng tộc ngoài hành tinh bí ẩn mà con người gọi là "X". X vô cùng quyền năng, chúng đã lật đổ con người khỏi đỉnh chuỗi thức ăn, biến họ thành những "món đồ chơi giải trí" được phát sóng trên các kênh truyền hình siêu không gian – một hình thức tiêu khiển cho bất kỳ sinh vật bậc cao trên toàn vũ trụ (bao gồm cả con người).

    Đây là thông tin mà dân thường không hề biết, bởi họ chỉ thấy sự xuất hiện của các "dị không gian" mở ra những trò chơi đầy tài nguyên và một kênh truyền hình mới đầy thú vị, nhằm lôi kéo các Năng Lực Giả. Năng Lực Giả là những người có được sức mạnh tương tự như Pháp sư ở thế giới Sky, nhưng quyền năng của họ lại được X ban phát (hoặc thao túng) như một phần của trò chơi, giúp họ vượt qua các thử thách và tìm kiếm tài nguyên. Nguyên chủ Nhi chính là một Năng Lực Giả, nhưng khái niệm về năng lực này và cách sử dụng nó vẫn còn là một bí ẩn đối với Celeste lúc này.

    Sau khoảnh khắc choáng váng vì quá tải thông tin, Celeste tập trung vào mục tiêu trước mắt: Tìm về nhà của nguyên chủ Nhi. Cô không biết mình sẽ ở lại "giấc mơ" này bao lâu, nhưng cảm giác cấp bách dâng trào trong lòng. Trong dòng ký ức vừa tiếp nhận, cô biết rằng, cứ mỗi bốn ngày bất kỳ trong tuần, dù muốn hay không, cả dân thường lẫn Năng Lực Giả đều sẽ bị kéo vào một trò chơi sinh tồn ngẫu nhiên của X. Lần cuối Nhi tham gia trò chơi là sáng nay, và giờ đã là buổi tối, khoảng 7 giờ. Thời gian không còn nhiều.

    Theo ký ức của Nhi, Celeste men theo những con phố rộng thênh thang, băng qua khu trung tâm sầm uất rồi rẽ vào một con hẻm sang trọng thuộc tầng lớp trung lưu. Dù trời đã nhá nhem tối, các căn nhà biệt lập vẫn sáng đèn rực rỡ, chiếu rọi những khu vườn nhỏ và lối đi lát đá.

    Vừa đến trước cửa căn biệt thự hai tầng quen thuộc, một giọng nói thân quen vang lên.

    "Hi Nhi, sao hôm qua mày nghỉ học vậy?" Một cậu thiếu niên với mái tóc bù xù, gương mặt thanh tú và nụ cười tươi roi rói vẫy tay chào, đó là Phong, bạn thân của Nhi. "Hôm qua là tiết đầu về dị năng đấy, hay quá trời!"

    Nghe Phong nhắc tới trường học, một luồng thông tin khác lại chảy qua tâm trí Celeste. Kể từ khi các trò chơi giáng lâm cách đây ba năm, dù vướng nhiều tranh cãi, các nhà giáo vẫn quyết định đưa các bài học về dị năng vào giáo trình. Đặc biệt, những Năng Lực Giả như Phong và Nhi đều được xếp vào lớp chọn đặc biệt, nơi họ được dạy cách chiến đấu trong các trò chơi và cả những sự thật mà chính phủ luôn giấu giếm. Chính nhờ những tiết học này mà Nhi đã không ít lần sống sót trong các trò chơi kinh dị.

    Một sự thật lạnh buốt chợt chạy dọc sống lưng Celeste. Trong ký ức của Nhi, có một khoảng trống rợn người về chính cơn ác mộng trốn tìm mà cô đã trải qua trước đó ở thế giới Sky. Giờ đây, Celeste nhận ra, có lẽ chính vì Nhi chưa khai phá hết tiềm năng của mình, cô ấy đã chết trong trò chơi đó – và đó chính là nguyên nhân Celeste có thể "xuyên" đến thực tại này, chiếm lấy thân xác Nhi sau cái chết của cô ấy, chứ không phải bị kéo vào một trò chơi nào khác.

    Thấy Celeste vẫn còn thẫn thờ, Phong huých nhẹ vai cô, giọng đầy lo lắng: "Mày bị ốm à? Đêm nay còn sớm, đi chơi với tao không? Cũng có vài đứa trong lớp nữa, nghe bảo tụi nó đi tìm hiểu hiện tượng siêu năng gì đó."

    Celeste nghe vậy liền nhen nhóm hứng thú. Đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với những con người khác của thế giới này, giúp cô tìm hiểu thêm về tình huống hiện tại. Dù cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi, cô vẫn đáp: "Đợi tôi.. à không, đợi tao một tiếng sửa soạn đã."

    Đây là lần đầu tiên Celeste có cơ hội tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa. Dù đã 18 tuổi, nhưng ở thế giới Sky, Celeste vẫn chưa tổ chức lễ trưởng thành, và vì lẽ đó, cô chưa từng được phép tự do ra ngoài biệt thự Hầu tước Everhart. Nói xong, Celeste không đợi Phong nói thêm lời nào, liền nhanh chóng chạy vào nhà Nhi.

    Vào đến nhà Nhi, Celeste lập tức men theo những ký ức vừa tiếp nhận để bước vào. Đây là một căn biệt thự hai tầng nhỏ nhắn nhưng ấm cúng, khác xa phủ Hầu tước rộng lớn. Cô rảo bước đến căn phòng riêng của Nhi – một không gian cổ điển với tông màu hồng phấn chủ đạo, chất đầy những con thú bông đáng yêu. Trong dòng ký ức đang dần rõ nét, Celeste biết Nhi là con lai; gia đình bên nội hiện đang ở Anh, còn ông bà nội ngoại tuy không sống cùng nhưng vẫn thường xuyên gửi quà và tiền về cho cô bé trang trải cuộc sống.

    Celeste tiến vào phòng tắm, theo trí nhớ của Nhi, cô loay hoay học cách sử dụng vòi hoa sen hiện đại, bật máy nước nóng. Một cảm giác thật kỳ lạ. Ở Sky, cô không bao giờ phải tự mình tắm rửa, luôn có người hầu cận giúp đỡ từng chút một. Nhưng phải nói, chất lượng nước ở đây thật tuyệt, trong vắt và ấm áp bao bọc lấy cô. Cô dùng thử các sản phẩm tắm rửa của Nhi; dù đựng trong những chai nhựa hình dáng kỳ lạ, chúng lại tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, tựa như những bông hoa được tinh linh mùa xuân ôm ấp ở thế giới Sky.

    Tắm xong, Celeste tìm chiếc máy sấy tóc. Thiết bị này phát ra âm thanh lớn và luồng nhiệt nóng bất ngờ khiến cô giật mình đánh rơi xuống nền nhà. Nhặt lên, cô lóng ngóng tập dùng, cố gắng làm quen với thứ công nghệ xa lạ này. Vừa sấy tóc, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc máy tính xách tay màu hồng phấn với hình tai mèo đáng yêu. Theo ký ức của Nhi, có một ứng dụng tên "Super" của chính phủ, được thiết kế riêng cho các Năng Lực Giả. Đây có lẽ là nơi cô có thể tìm hiểu sâu hơn về năng lực của Nhi cũng như tổng quan mọi thứ về thế giới này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2025 lúc 1:45 PM
  5. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Khám Phá Thế Giới Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi xuống trước chiếc máy tính màu hồng phấn đáng yêu, Celeste tập tành mở máy, những ngón tay gõ phím kiểu "mổ cò", khám phá "khối sắt kỳ lạ" này. Theo ký ức của Nhi, cô nhấp vào biểu tượng của ứng dụng "Super" – một phần mềm độc quyền của chính phủ dành cho Năng Lực Giả. Màn hình lập tức chuyển sang một giao diện gây sốc. Không biết có phải do thích "làm màu" hay không, mà chính phủ lại thiết kế nó theo hướng kinh dị với sắc đỏ làm chủ đạo, trang trí bằng những giọt máu đỏ chảy rỉ xuống, không khỏi khiến Celeste suy nghĩ lung tung.

    Cô thấy phía góc bên phải màn hình có hình ảnh của mình. Đây chính là hồ sơ cá nhân, và Celeste nhanh chóng nhấp vào. Gương mặt Nhi hiện ra, trông y hệt cô, nhưng khác với vẻ ảm đạm và trầm tính của Celeste, Nhi cười với phong thái tự tin, đôi mắt xanh cùng mái tóc vàng càng tô điểm thêm vẻ đẹp rạng rỡ của cô ấy. Bên dưới là các chỉ số sức mạnh, thành tựu và vô số nhiệm vụ Nhi đã nhận. Vì không có nhiều thời gian, Celeste chỉ lướt nhanh qua. Cô chú ý một kỹ năng có tên "Cảm Quan Giới Tuyến" đang nhấp nháy kèm chú thích "Chưa khai phá tối đa". Một cảm giác quen thuộc ập đến, và Celeste mơ hồ nhận ra, chính kỹ năng này có lẽ là chìa khóa cho việc cô có thể xuyên qua các "giới tuyến" giữa hai thế giới.

    Tiếp theo là mục "Nhật ký Trò chơi". Celeste nhấp vào, thấy kể từ khi các trò chơi giáng lâm (khoảng ba năm trước), Nhi đã tham gia tổng cộng 624 trò với đủ chế độ khó từ 1 đến 2 sao. Celeste nhận thấy trò cuối cùng, cũng là trò Nhi đã tham gia vào sáng nay – Ác Mộng Trốn Tìm, được đánh giá 3 sao. Trong dị không gian của trò chơi, bất kể sáng tối đều sẽ được điều khiển. Vậy nên, dù thời gian trong trò chơi là buổi tối, Nhi vẫn sẽ trở lại đúng khoảnh khắc bắt đầu là buổi sáng nếu cô ấy sống sót. Nhi tham gia trò chơi vào buổi sáng, nên lẽ ra Celeste phải thức tỉnh vào buổi sáng, ấy thế mà cô lại thức tỉnh vào buổi tối. Rõ ràng có một khoảng trống thời gian mà không ai phát hiện ra sự bất thường này. Celeste trầm tư..

    Thoát khỏi trang hồ sơ, Celeste nhấp vào mục "Thư viện". Cô thấy một số ít thông tin về "X", các bảo vật, dị năng và một số "quy tắc ngầm". Celeste nhấp vào mục "X", trang hiển thị: "X là sinh vật không xác định ngoài hành tinh, không có hình dạng cụ thể. Chúng có thể chọn hóa thực thể hoặc giữ trạng thái vô hình. Hiện chưa xác định được ngoài mục đích giải trí, X tại sao lại chọn con người."

    Bên dưới có thông tin về kênh truyền hình siêu không gian: "Kênh truyền hình siêu không gian bao gồm nhiều kênh, thể hiện các dạng trò chơi khác nhau mà người chơi bị kéo vào trong thực tại. Để vào kênh cần bấm số từ 99999 trở lên. Chưa rõ làm sao mà kênh truyền hình này lại có thể tự động xâm nhập, cưỡng chế vào toàn bộ tivi trên thế giới. Hiện chính phủ đang cố che đậy bằng cách ngụy tạo đây là kênh truyền hình do chính chúng tôi tạo để hướng dẫn người dân. Các Năng Lực Giả lưu ý giữ bí mật, kênh truyền hình này được gọi là X1. Vui lòng không tiết lộ thông tin mật nếu không bạn sẽ phải trả giá!"

    Đồng hồ trên màn hình máy tính nhảy số, thời gian một tiếng đã gần hết. Celeste nhắm mắt lại, hít thở sâu để trấn tĩnh. Cô cần phải ra ngoài, tiếp xúc với thế giới này và những đồng bạn của Nhi. Đó là cách duy nhất để cô tìm hiểu sâu hơn về tình thế hiện tại và cách sinh tồn trong Trái Đất này.

    Đúng như dự đoán, Phong đang đứng đợi ở cổng, lưng dựa vào tường và mải mê nghịch điện thoại. Mái tóc bù xù của cậu ta khẽ lay trong gió đêm. Celeste mơ hồ nhớ, Phong có năng lực liên quan đến băng – một khả năng dường như phản ánh chính tính cách của cậu ta: Ấm áp, chân thành với những người thân quen, nhưng lại lạnh lùng và băng giá khi đối mặt với người lạ.

    "Đi thôi!" Phong ngẩng đầu, cất điện thoại vào túi và vẫy tay ra hiệu. Cậu dẫn cô đến một cái công viên nhỏ nhưng trông khá sang trọng, nằm khuất trong con hẻm.

    Tại đó, khoảng ba người đã đứng đợi sẵn: Hai cô gái và một chàng trai. Celeste lập tức nhận ra Hà – cô bạn thân nhất của Nhi, với mái tóc tết gọn gàng và nụ cười hiền hậu. Ký ức Nhi còn hiện rõ về Dung – cô gái còn lại. Dung từng là người gây hiềm khích với Nhi vì được các bạn nam yêu thích, trong đó có cả "crush" của ả ta. Dung không ngại bịa chuyện, nói xấu, khiến Nhi bị gần nửa số bạn nữ trong lớp xa lánh. Trong quy tắc ứng xử của giới quý tộc mà giáo viên lễ nghi đã dạy cho Celeste, với những kẻ như vậy, cô tuyệt đối không được tha thứ và phải đề cao cảnh giác, tìm cách trả thù.

    Celeste giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đi tới chào Hà và Duy – chàng trai còn lại. Khi ánh mắt chạm vào Dung, cô ta lập tức đanh mặt, lườm nguýt một cái rõ rệt làm Celeste khẽ nhíu mày khó chịu.

    Phong không để ý đến bầu không khí căng thẳng, kéo cả bốn người ngồi xuống một cái bàn đá lớn. Bên cạnh là một bộ ấm trà nhỏ đang tỏa khói nghi ngút, hơi nóng phả vào làn gió đêm. Celeste cảm thấy một niềm hứng thú lạ thường. Ở Sky, trà với giới quý tộc là thức uống mỗi ngày, hơn cả nước lã. Kể từ khi thức tỉnh ở Trái Đất, cô vẫn chưa uống lấy một ngụm nước nào. Dù vậy, ba người còn lại lại thể hiện vẻ cáu kỉnh. Hà hỏi:

    "Sao trời tối thế này mày còn uống trà? Tao biết mày ngựa nhưng uống rồi thì sao ngủ để mai đi học?"

    Phong ra vẻ hiển nhiên, nhấp một ngụm trà nóng hổi: "Đêm nay có khi không ngủ được đâu. Tao luôn uống như vậy mỗi ngày, thế mới quý tộc."

    "..."

    Celeste bị Phong kéo ngồi kế bên, gần sát với cậu ta. Dung lập tức chậc lưỡi một tiếng đầy khó chịu, rồi ngồi sát vào Duy. Hà thì chọn chỗ ngồi kế Celeste.

    Giữa lúc đó, Duy bỗng nhiên chìa một chiếc kéo nhỏ ra. Cậu ta dùng mũi kéo sắc nhọn xé rách không gian trước mắt họ. Một vết nứt đen kịt, lấp lánh như vực sâu xuất hiện giữa không trung, rồi cậu ta thò tay vào trong đó, lấy ra một vật thể lạ lùng. Đây không phải lần đầu tiên Celeste thấy cảnh tượng như vậy, nhưng ký ức Nhi nhanh chóng nhận ra: Vật này chính là "bàn cầu cơ" – dùng để giao tiếp với người chết. Duy đặt bàn cầu cơ lên bàn đá, ánh mắt đầy vẻ tập trung.
     
  6. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Cuộc Gọi Từ Bên Kia Giới Tuyến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duy đặt bàn cầu cơ lên mặt bàn đá, chiếc kim chỉ được làm từ một miếng gỗ hình trái được trạm khắc tinh sảo. Celeste nhìn chằm chằm vào vật thể lạ lùng ấy, cảm giác bất an dâng lên. Ở Sky, việc giao tiếp với người đã khuất là một phép thuật cấp cao, được thực hiện bởi những Pháp sư Thần Linh tài ba nhất, trong những nghi lễ trang trọng và đầy quyền năng. Còn ở đây, nó lại được bày ra giữa một công viên bởi những người trẻ tuổi với một "bàn cầu cơ" trông có vẻ thô sơ này.

    "Mày định chơi trò này thật à, Duy?" Hà lên tiếng, giọng pha chút lo lắng. "Ban đêm ban hôm, nhỡ có chuyện gì thì sao?"

    Duy nhếch mép cười tự tin, "Sợ gì chứ? Chơi cái này vui lại còn cung cấp thông tin hữu ích. Hơn nữa, bọn mình là Năng Lực Giả, lo gì mấy cái xàm xàm này." Ngoại hình Duy trông khá trầm tính, nhưng Celeste nhớ, trong những trận đấu tập tại trường học, cậu ta không ít lần liều mạng chiến đấu đến máu chảy đầy người, vì vậy mà hạnh kiểm của cậu ta chẳng bao giờ qua nổi mức khá.

    Phong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Duy. Dung vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, nhưng ánh mắt cô ta không ngừng liếc nhìn chiếc bàn cầu cơ, xen lẫn giữa khinh thường và một chút sợ hãi khó giấu.

    "Nhi, mày cũng tham gia chứ?" Duy nhìn Celeste, ánh mắt dò xét. "Bọn mình cần đủ năm người để năng lượng tập trung mạnh nhất."

    Celeste thoáng do dự. Ký ức của Nhi cho biết Nhi thường tham gia những trò như thế này với nhóm bạn, nhưng Celeste của Sky chưa từng đối diện với một thứ gì vượt ra ngoài khuôn khổ phép thuật quen thuộc. Tuy nhiên, đây là cơ hội để cô tìm hiểu về thế giới này, và quan trọng hơn, biết đâu có thể tìm được manh mối về chính Nhi.

    "Được." Celeste gật đầu, giọng bình tĩnh hơn cô nghĩ.

    Năm ngón tay trỏ cùng đặt lên miếng gỗ hình trái tim. Duy dặn dò: "Nhớ kỹ quy tắc: Luôn hỏi 'Có ai ở đây không?'trước. Không được hỏi về cách bọn ma đó chết, không được xấc xược hay la hét sợ hãi. Và quan trọng nhất, không bao giờ được rút tay ra khỏi miếng gỗ khi trò chơi chưa kết thúc."

    Cả nhóm im lặng. Tiếng gió xào xạc qua tán lá cây, tiếng côn trùng rả rích trong đêm càng làm không khí thêm phần tĩnh mịch, căng thẳng. Celeste cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo mơ hồ tỏa ra từ chiếc bàn cầu cơ. Đó không phải là phép thuật rực rỡ như ở Sky, mà là một thứ gì đó nguyên thủy, mờ mịt hơn, như thể đang chạm vào một bức màn mỏng giữa hai cõi.

    Duy hít một hơi sâu, cất giọng trầm bổng, từ tốn: "Có ai ở đây không.. nói chuyện xíu được không ạ?"

    Miếng gỗ vẫn bất động. Vài giây trôi qua, dài như cả thế kỷ. Bỗng nhiên, Celeste cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc cánh tay. Miếng gỗ khẽ rung lên, rồi từ từ, rất chậm rãi, nó bắt đầu di chuyển. Không phải Duy, không phải Hà, không phải Dung. Nó di chuyển độc lập, như có một lực vô hình đang đẩy nó.

    Miếng gỗ dừng lại ở chữ "Yes".

    Duy lại tiếp tục hỏi: "Ông/Bà tên gì ạ?"

    Đợi một lúc sau, miếng gỗ lại bắt đầu di chuyển. Nó dừng lại ở chữ cái "N".. rồi tiếp tục trượt đến "H".. rồi "I"..

    Celeste cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Nhi? Linh hồn của Nhi đang ở đây?

    Cả đám sững lại một nhịp. Phong nhìn Celeste, muốn trêu cho không khí bớt căng thẳng: "Chị em song sinh mày kìa Nhi."

    Celeste im lặng, vẻ mặt căng thẳng đến cực độ. Bỗng nhiên, chiếc bàn cầu cơ như mất kiểm soát, miếng gỗ chạy lung tung trên bảng chữ cái với tốc độ chóng mặt, rồi chiếc bàn vỡ nứt thành từng mảnh nhỏ như hạt bụi, hoàn toàn tan biến vào không khí. Đó là góc nhìn của bốn người còn lại.

    Với Celeste, cô nhìn thấy một viễn cảnh khác. Bản thân cô như bị đưa đến một không gian xa lạ, tối đen. Xung quanh chỉ còn cô và chiếc bàn cầu cơ đã hóa thành những đốm sáng lấp lánh, chúng lần lượt di chuyển, xếp đặt thành một dòng chữ hiện rõ mồn một trước mắt cô:

    "Cơ thể, tri thức, và thế giới này – giờ thuộc về cô. Hãy sẵn sàng. Vĩnh Mộng đã chọn cô cho những cuộc chơi kế tiếp!"

    Celeste bàng hoàng, cảm giác lạnh lẽo từ thông điệp ấy xuyên thấu tận xương tủy.

    Dung thấy vẻ mặt thất thần của Celeste, lập tức lên tiếng trêu chọc, giọng đầy chua ngoa: "Coi ai xui xẻo kìa, câu dẫn đàn ông rồi giờ còn bị ám nữa, đáng đời!"

    Nghe Dung nói vậy, cả Hà và Duy đều liếc cô ta. Dung vốn dĩ không nằm trong nhóm bạn thân thiết của Nhi, nhưng vì trò cầu cơ cần đủ năm người mà nhà Dung lại gần đây, nên Duy đành quyết định mời thử. Ai dè cô ta lại đồng ý, chắc vì Dung đã "crush" Phong từ lâu.

    Hà lên tiếng phản pháo, giọng gay gắt: "Hừ, con nhỏ thua cuộc!"

    Dung nghe vậy, mặt đỏ gay, chuẩn bị lên giọng chửi bới thì Phong kịp thời cắt ngang. Cậu ta chỉ khẽ ho một tiếng, nhưng Dung lập tức im phắt. Không khí căng thẳng dịu đi vài phần.

    Phong, Hà và Duy nhanh chóng dìu Celeste đứng dậy. Họ rời khỏi công viên, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, hoàn toàn bỏ lại Dung một mình. Cô ta đứng đó, tức ói máu nhìn theo bóng họ khuất dần.

    Phong tiễn Celeste về thẳng nhà, dặn dò cô đủ điều về việc nghỉ ngơi và không nghĩ nhiều, rồi cũng quay về nhà mình. Celeste bước vào căn phòng màu hồng dễ thương của Nhi. Nơi này, lạ thay, lại mang cho cô một cảm giác yên bình và dễ chịu đến lạ thường.

    Nằm xuống chiếc giường êm ái, đầu cô cứ suy nghĩ miên man. Lời của Nhi, hay của một linh hồn nào đó, vẫn văng vẳng bên tai: "Hãy sẵn sàng.. vì những trò chơi thú vị đang chờ đợi!" Celeste bỗng cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ hãi thực sự dâng lên khi cô nhận ra khả năng rất cao mình sẽ phải đối mặt với một trò chơi mới vào ngày mai.
     
  7. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Lời Mời Từ Quỷ Dữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức inh ỏi từ chiếc điện thoại quen thuộc của Nhi đã kéo Celeste ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đầu óc cô vẫn còn quay cuồng với thông điệp từ bàn cầu cơ đêm qua. "Hãy sẵn sàng.. vì những trò chơi thú vị đang chờ đợi!" Lời thì thầm ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí, mang theo cả sự sợ hãi lẫn một thứ cảm giác tò mò kỳ lạ.

    Celeste nhận ra mình vẫn chưa thoát khỏi thế giới trong mơ, cô tập tành tắt tiếng chuông báo thức ồn ào. Mơ hồ nhớ rằng hôm nay mình phải đi học.

    "Nhi, dậy đi học!" Tiếng Hà lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài, kèm theo vài tiếng gõ cửa dồn dập. Phong và Duy đứng chờ bên ngoài, cả hai cùng lướt điện thoại không rời mắt.

    Celeste giật mình, vội vã bật dậy. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trường trong thân phận của Nhi. Mặc dù ký ức của Nhi về ngôi trường này rất rõ ràng, nhưng cảm giác lo lắng vẫn len lỏi trong cô. Một ngôi trường hiện đại hoàn toàn khác biệt so với những năm được giảng dạy tại phủ hầu tước Evehart.

    Cô chọn một bộ đồng phục mỗi sáng thứ hai từ tủ quần áo của Nhi – chiếc áo dài trắng tinh khôi bám sát vào người cô, lộ ra những đường cong quyến rũ. Khi cô bước ra, Hà đã đứng đợi sẵn với một nụ cười tươi rói, Phong và Duy cũng dừng bấm điện thoại, nhìn cô.

    "Mày lại làm gì mà lề mề thế? Sắp muộn rồi đó!" Hà cằn nhằn yêu chiều, rồi kéo tay Celeste đi. Hai cậu trai kia theo sát phía sau.

    Trên đường đến trường, Hà không ngừng ríu rít kể về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển: Bài kiểm tra sắp tới, bộ phim hot, hay những tin đồn trong trường. Celeste chỉ im lặng lắng nghe, cố gắng sắp xếp mớ ký ức hỗn độn của Nhi và Hà, đồng thời thu thập thêm thông tin về thế giới này.

    Khi họ bước vào sân trường, một cảm giác choáng ngợp ập đến Celeste. Ngôi trường rộng lớn, hiện đại với những dãy nhà cao tầng, sân bóng đá xanh mướt và những gương mặt xa lạ. Tiếng cười nói, tiếng chuông reng, và dòng người đông đúc khiến cô hơi choáng váng.

    "Vào lớp thôi!" Hà chỉ tay về phía một tòa nhà lớn, rồi đột nhiên khựng lại. Ánh mắt Hà va phải một dáng người cao ráo, đang đứng tựa vào gốc cây bàng lớn ở góc sân.

    Đó là một chàng trai với mái tóc đen nhánh hơi dài rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt sâu thẳm, tóc sau gáy cột lại thành hình đuôi ngựa trông rất cuốn hút. Khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng, toát lên vẻ bí ẩn khiến người khác khó lòng lại gần. Anh ta mặc bộ đồng phục gọn gàng, nhưng lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt so với những học sinh xung quanh. Anh ta chỉ đứng đó, không làm gì cả, nhưng mọi ánh nhìn dường như đều bị hút về phía anh.

    "Ai vậy?" Celeste theo bản năng hỏi, cảm thấy một luồng điện lạ chạy dọc sống lưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải đôi mắt đen sâu thăm thẳm của người đó. Khoảnh khắc ấy, dường như có một sợi dây vô hình nào đó vừa được kéo căng giữa hai người.

    Hà thì thầm, giọng đầy tò mò: "Nghe nói là học sinh chuyển trường đấy. Vừa mới đến sáng nay. Lạnh lùng kinh khủng, nhưng mà đẹp trai ghê hồn. Không biết là lớp nào nhỉ?"

    Chàng trai kia dường như không để ý đến sự xì xào xung quanh, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Celeste cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể một phần ký ức bị phong ấn đang cố gắng trỗi dậy khi nhìn thấy anh ta. Cô không biết tại sao, nhưng trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp.

    Phong chú ý thấy vẻ mặt của cô, tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn trêu đùa hỏi: "Mày thích thằng đó à, nhìn trông không giống người tốt đâu."

    Cô không trả lời, dời ánh mắt.

    Buổi học đầu tiên trôi qua một cách tẻ nhạt với Celeste. Những kiến thức hiện đại về lịch sử, toán học, vật lý.. hoàn toàn xa lạ so với những gì cô từng học ở Sky. Cô chỉ cố gắng tiếp thu thông qua ký ức của Nhi, để không bị lộ tẩy.

    Tiếp theo đến tiết về dị năng, vừa mới được đưa vào chương trình cách đây không lâu. Cô giáo bước vào, nhìn ra ngoài cửa, ra dấu. Chàng trai với đôi mắt sâu thẳm kia bước vào, khiến cả lớp xôn xao. Cậu ta nở nụ cười nhẹ, viết tên lên bảng: "Nguyễn Nhật Minh". Cười nói: "Chào mọi người, tôi mới chuyển vào lớp bọn mình, mong được giúp đỡ." Vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng nhờ nụ cười xinh trai ấy, cả đám con gái xì xầm bàn tán. Phong đảo mắt, Hà nhìn cậu ta đầy phấn khích, ngay cả Dung cũng không nhịn được mà cấm gương chỉnh trang tóc tai. Cậu ta nhìn Celeste, cô lẳng lặng tránh ánh mắt.

    "Được rồi, em ngồi kế Phong đi" – cô giáo nói.

    "Vâng" – Nhật Minh trả lời. Phong ngồi ngay sau Celeste, cậu ta ở cuối bàn, hướng ra cửa sổ, lạnh lùng quay mặt nhìn sân trường. Một số đứa con gái thầm nghĩ một câu chuyện tình về bạn cùng bàn.

    "Được rồi, tập trung! Hôm nay chúng ta sẽ học thêm về các dị năng."

    Chủ đề về các trò chơi không bao giờ hết hot, ngay cả những học sinh cá biệt cũng chăm chú nghe giảng. Celeste lại càng tập trung hơn, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết cách sử dụng dị năng của Nhi.

    "Như buổi học lần trước, tôi đã giới thiệu với các em các dị năng thao túng vật chất rồi: Từ thao túng nguyên tố, siêu tốc độ, siêu sức mạnh, đến các giác quan nhạy bén. Những năng lực đó khá rõ ràng, liên quan trực tiếp đến vật chất hoặc cơ thể. Nhưng có một số ít người may mắn sở hữu thứ gọi là Năng lực Khái niệm."

    Cô giáo nhìn Nhi (Celeste) với ánh mắt dò xét, hỏi: "Năng lực của em là gì, Nhi? Cô nhớ em có vẻ hơi.. đặc biệt."

    Celeste thoáng giật mình. Trong ký ức của Nhi, năng lực này chưa bao giờ được giải thích rõ ràng, chỉ là một cái tên mơ hồ trên ứng dụng và những biểu hiện không mấy rõ rệt. Nhưng giờ đây, với sự thấu hiểu từ "Vĩnh Mộng" và những gì đã trải qua, Celeste đã có một cái nhìn khác. Celeste nhớ đến kỹ năng Cảm Quan Giới Tuyến nhấp nháy ở phần kỹ năng trong hồ sơ. Cô hít một hơi thật nhẹ, cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất: "Dạ thưa cô, năng lực của em là Cảm Quan Giới Tuyến ạ. Em.. em có thể cảm nhận được những điểm bất thường, những giới hạn vô hình hoặc những sự" lệch chuẩn "rất nhỏ trong không gian hoặc ngay cả những khái niệm xung quanh mình. Kiểu như, em biết khi nào có điều gì đó không hoàn toàn đúng với bản chất của nó."

    Sau khi Celeste trả lời, cô giáo hơi nhíu mày một chút, nhưng sau đó bà gật đầu như đã hiểu ra điều gì đó. Ánh mắt bà lướt qua cả lớp, rồi dừng lại ở Celeste với vẻ thâm trầm.

    "Cảm ơn em, Nhi. Năng lực của em là một ví dụ rất hay cho một dạng năng lực đặc biệt mà cô muốn giới thiệu cho cả lớp hôm nay: Năng lực Khái niệm."

    Cả lớp xì xào. Một vài ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Celeste, một số khác thì nhăn nhó vì cái tên nghe có vẻ phức tạp.

    Cô giáo gõ nhẹ thước vào bảng, giọng nói dứt khoát: "Chúng ta đã học về rất nhiều loại năng lực thao túng vật chất rồi: Từ thao túng nguyên tố, siêu tốc độ, siêu sức mạnh, đến các giác quan nhạy bén. Những năng lực đó khá rõ ràng, liên quan trực tiếp đến vật chất hoặc cơ thể. Nhưng có một số ít người may mắn sở hữu thứ gọi là Năng lực Khái niệm."

    Bà nhìn Celeste: "Như bạn Nhi đây, năng lực Cảm Quan Giới Tuyến của em ấy chính là một dạng của Năng lực Khái niệm. Nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng các em cứ hình dung thế này: Khi các em nhìn vào một cái cây, các em thấy đó là chỉ là một cái cây thân gỗ màu nâu, có lá, có cành, có rễ."

    "Nhưng người có Năng lực Khái niệm, như Nhi, họ không chỉ thấy cái cây đó bằng mắt thường. Họ còn có thể cảm nhận được 'khái niệm' của cái cây đó – bản chất của nó, nó 'nên' là gì, những 'ranh giới' nào định nghĩa nó là một cái cây chứ không phải cục đá hay đám mây. Và khi cái 'khái niệm' đó bị xê dịch, bị bóp méo, họ sẽ nhận ra ngay."

    Cô giáo đi tới đi lui trước bảng, giải thích thêm: "Ví dụ cụ thể nhé. Nếu có một người nào đó tạo ra một ảo ảnh về một cái cây y như thật, người bình thường sẽ bị lừa. Nhưng Nhi, với Cảm Quan Giới Tuyến, có thể cảm nhận được 'ranh giới' mong manh giữa thực và ảo. Em ấy sẽ biết cái cây đó không 'thật', không đúng với 'khái niệm' về một cái cây sống."

    "Hay trong một trò chơi, khi có những quy tắc ngầm, những điều kiện ẩn giấu mà người khác không thấy, người có Năng lực Khái niệm có thể cảm nhận được 'giới hạn' của các quy tắc đó, những điều kiện mà người khác không thể nhìn bằng mắt thường. Họ giống như người có thể nhìn xuyên thấu 'bản chất' của mọi thứ, nhìn ra 'khuôn mẫu' mà vạn vật tuân theo."

    Cả lớp vẫn im lặng lắng nghe, một vài bạn gật gù ra vẻ đã hiểu, trong khi số khác vẫn còn mơ hồ. Celeste ngồi đó, trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Lời giải thích của cô giáo đã củng cố thêm hiểu biết của cô về năng lực của chính mình, và đặc biệt là cách nó liên kết với thế giới kỳ lạ mà cô đang tồn tại. "Khái niệm," "ranh giới," "lệch chuẩn".. những từ ngữ đó bỗng trở nên vô cùng ý nghĩa.

    Khi giờ ra chơi đến, cả trường như vỡ òa trong tiếng ồn. Celeste cùng Hà đi xuống căng tin. Đột nhiên, một tiếng "Ting!" vang lên từ chiếc điện thoại của Nhi trong túi. Hà và tất cả bạn học dưới căng tin cũng nhận được thông báo tương tự.

    Celeste lấy điện thoại ra. Trên màn hình ứng dụng "Super" hiện lên một thông báo mới, màu đỏ thẫm, nhấp nháy dữ dội. Trái tim cô đập thình thịch. "Lời mời trò chơi mới từ X."

    Phía dưới thông báo là một hình ảnh động: Một cánh cửa cũ kỹ, mục nát, được bao phủ bởi những dây leo chằng chịt. Cánh cửa chậm rãi hé mở, để lộ ra một không gian tối đen như mực, từ đó phát ra những tiếng rên rỉ, thét gào vọng lại.
     
  8. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Khúc Hát Ru Ký Ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng "Ting!" khô khốc từ chiếc điện thoại của Nhi vẫn còn văng vẳng trong không khí căng tin đang vỡ òa bởi hàng trăm tiếng thông báo tương tự. Ngay cả những đứa học sinh cá biệt nhất cũng ngừng nghịch ngợm, khuôn mặt tái mét nhìn chằm chằm vào màn hình. Celeste cảm thấy một luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng khi dòng chữ "Lời mời trò chơi mới từ X." nhấp nháy liên hồi, cùng hình ảnh cánh cửa mục nát hé lộ một hố đen thăm thẳm.

    Cả căng tin bỗng chìm vào một sự im lặng chết chóc, khác thường đến ghê người. Không gian như đặc quánh lại, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn lại nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực Celeste. Một làn sương đen mỏng, ẩm ướt bắt đầu cuộn xoáy từ dưới sàn nhà, nhanh chóng bủa vây lấy tất cả. Mùi ẩm mốc, mùi tanh tưởi của kim loại gỉ sét xộc thẳng vào mũi, đánh tan mọi hương vị thức ăn đang xào nấu trong không khí.

    Khi màn sương tan đi, căng tin quen thuộc đã biến mất. Thay vào đó là một hành lang trường học dài hun hút, bị nuốt chửng bởi bóng đêm đặc quánh. Ánh sáng duy nhất đến từ những ô cửa sổ đã vỡ nát, hắt vào những tia sáng xám xịt như xương rồng mọc từ không gian vô định. Gió lạnh luồn qua những khung cửa sổ trống rỗng, tạo ra những âm thanh rít gào như tiếng ai đó đang rên rỉ, kéo dài đến vô tận.

    Đống đổ nát ngổn ngang khắp nơi. Những chiếc bàn học đổ nghiêng ngả, sách vở vương vãi trên sàn nhà ẩm ướt. Tường bong tróc từng mảng lớn, lộ ra lớp gạch trần thô ráp và những vết ố đen như máu khô loang lổ. Một mùi hôi thối nồng nặc, pha lẫn mùi kim loại và cả mùi.. thịt thối rữa xộc thẳng vào mũi Celeste, khiến cô suýt nôn khan.

    Hà đứng cạnh Celeste, đôi mắt mở to thảng thốt. Phong, Duy và Nhật Minh cũng ở đó, khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng tột độ.

    Celeste nhìn trên đỉnh đầu mỗi người đều có một chấm màu. Nhóm của cô là màu hồng. Xa xa dọc hành lang sâu thẳm, cô có thể lờ mờ thấy nhiều nhóm nhỏ 5 người khác, mỗi nhóm một chấm màu khác nhau. Dường như đây là một trò chơi về tình đồng đội. Celeste cảm thấy may mắn vì mình được xếp cùng những người quen, nhưng rồi cô liền lo lắng tột độ. Việc triệu hồi cả trường vào một trò chơi thế này thật khủng khiếp, các trò chơi có độ khó cấp địa ngục thường từ 3 sao trở đi. Có vẻ X đã nảy ra một kịch bản thú vị mới.

    "Chuyện.. chuyện gì thế này?" Hà run rẩy thốt lên, giọng lạc đi.

    Chưa kịp dứt lời, một cảm giác khủng khiếp ập đến. Thế giới trước mắt Celeste đột ngột xoay tròn, không phải cô đang di chuyển, mà là tầm nhìn của cô. Cô vẫn cảm nhận được cơ thể Nhi đứng yên tại chỗ, nhưng những gì cô thấy lại là khung cảnh từ phía sau: Chính lưng mình, mái tóc dài xõa xuống, chiếc áo dài trắng muốt nổi bật trong bóng tối. Tầm nhìn hơi cao hơn, gợi nhắc đến chiều cao của Phong. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng Hà bên cạnh cô (bằng tai mình), nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là từ góc nhìn của Phong.

    Ở phía bên kia, Hà đang nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, nhưng trong tâm trí cô, mọi thứ đều là hình ảnh từ đôi mắt của Celeste – cô thấy những học sinh khác cũng đang hoảng hốt, nhìn vào mình và nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ lạ lẫm. Phong, người đang cố gắng giữ bình tĩnh, bỗng thấy mọi thứ tối sầm lại, đôi mắt anh ta chỉ nhìn thấy.. bóng lưng Celeste và Hà, với bản thân mình đứng kế bên tầm nhìn, có vẻ đây là tầm nhìn của Duy. Duy, với tầm nhìn của Nhật Minh, lại thấy cảnh tượng nhóm mình đứng quay lưng về phía mình.. Nhật Minh chia sẻ tầm nhìn với Hà, hắn bình tĩnh lẳng lặng nhìn Celeste, dường như đã quen với tầm nhìn mới và tình thế hiện tại.

    Sự hỗn loạn giác quan này diễn ra trong tích tắc, nhưng đủ để khiến cả nhóm chao đảo. Họ cố gắng điều khiển cơ thể mình, nhưng phản ứng lại chậm chạp và vụng về, bởi vì những gì họ đang nhìn thấy không khớp với vị trí thật sự của mình. Celeste cố gắng nhấc chân lên để lùi lại, qua tầm nhìn của Phong, cô thấy cơ thể Nhi cũng lùi lại theo ý muốn của cô, trong khi tầm nhìn của Phong lại đang chao đảo nhẹ theo động tác của chính anh ta. Có vẻ mọi người chỉ bị hoán đổi tầm nhìn, nhưng điều đó lại càng tệ hơn.

    Celeste nhắc cả nhóm: "Tụi mình bị hoán đổi thị giác rồi, có vẻ động tác của cơ thể vẫn hoạt động theo ý muốn của bọn mình nhưng với góc nhìn khác, bọn mày khi di chuyển nhớ báo trước!"

    Celeste thấy tầm nhìn của mình rung lắc như gật đầu (qua mắt Phong đang gật đầu), những người còn lại cũng gật đầu. Trong vài phút cả đám dần làm quen, nhưng vẫn còn lóng ngóng. Xét cho cùng họ đều là Năng lực giả, tuy không thực chiến nhiều nhưng ít nhất vẫn giữ được bình tĩnh. Tuy vậy, trong hành lang tăm tối tất cả học sinh đều bối rối, một số người òa khóc, số khác lại gặp trục trặc mà cả đám năm người cũng ngã xuống.

    Ngay giữa sự hỗn loạn này, một tiếng "Xoẹt!" ghê rợn vang lên, không gian như bị xé toạc. Trong tầm nhìn của Phong (mà Celeste đang trải nghiệm), cô thấy một xúc tu đen ngòm, lởm chởm, dài ngoằng vụt qua, quật mạnh vào chân Hà đang đứng kế bên cơ thể cô. Một tiếng thét chói tai của Hà vang lên, và ngay lập tức, một cơn đau rát buốt nhói lan khắp chân Celeste, không phải là đau ảo giác mà là đau như thể chính cô đang bị vật đó quật phải. Cô không nhịn được mà rên rỉ vài tiếng, nghe tiếng nói như vang vọng lại làm cô có chút lạ lẫm.

    Và rồi, cảnh tượng kinh hoàng nhất xuất hiện. Trong tầm nhìn của Phong mà Celeste đang trải qua, cô thấy rõ vết thương toác hoác trên chân Hà, máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ một mảng váy áo. Cùng lúc đó, một vết rách toác, đỏ lòm, với những thớ thịt trắng bệch bị xé nát cũng đột ngột hiện rõ trên bắp chân của Phong – ngay trước mắt Celeste. Rồi trên cánh tay của Nhật Minh, và cả trên vai Duy, thậm chí là trên đùi của chính Celeste (cơ thể Nhi) – tất cả chỉ trong một cái chớp mắt, trước khi chúng mờ dần đi, chỉ để lại những vệt máu tươi lem nhem trên đồng phục trắng, dính vào da thịt. Cảm giác đau đớn, nhức nhối còn đọng lại, như một lời nhắc nhở tàn khốc về sự liên kết chết người này.

    Hà ngã vật xuống, ôm lấy chân, khuôn mặt méo mó vì đau đớn và sợ hãi tột cùng. "Đau quá! Nó.. nó quật tao!"

    Tuy vậy nhưng góc nhìn của cô (đang là của Celeste) lại thấy chính mình ôm chân khóc lóc, càng hoảng hốt hơn.

    Con quái vật bóng đêm, với những xúc tu lởm chởm như những dây thần kinh khổng lồ, bắt đầu di chuyển nhanh hơn, kéo lê khối thân hình bùng nhùng trên sàn nhà. Nơi nó đi qua, những vệt chất lỏng đen đặc, nhớp nháp và tanh tưởi in hằn, hòa lẫn với những vũng máu mới văng.

    "Mọi người! Chạy!" Phong quát lên, cố gắng kéo Hà đứng dậy. Celeste thấy mình đang đỡ Hà chạy (qua góc nhìn của Phong), trong khi Phong nhìn thấy bản thân mình đang kéo Hà dậy từ góc nhìn của Duy.

    Celeste, trong cơn đau và sự hoảng loạn vì bị kẹt trong tầm nhìn của người khác, cố gắng trấn tĩnh. Dù đang nhìn qua đôi mắt của Phong, cô vẫn cảm nhận được một sự "lệch chuẩn" rõ rệt trong không gian này – ngôi trường này không chỉ là một nơi đổ nát, nó là một thực thể sống, một ký ức bị biến hóa. Năng lực Cảm Quan Giới Tuyến của cô mách bảo rằng những thứ họ đang thấy, đang cảm nhận, dù ghê rợn đến mấy, vẫn có một "khái niệm" ẩn giấu đằng sau. Cái cảm giác "sai lệch" về bản chất của không gian này thì không bao giờ biến mất, dù cô đang nhìn qua đôi mắt của ai.

    Có vẻ khi X tìm kiếm kịch bản mới cho chương trình, nó xuyên qua những giấc mơ, xuôi theo dòng ký ức của con người mà chọn được cái kịch bản chết tiệt này.

    "Đừng phân tán!" Celeste hét lên, giọng cô vang vọng một cách lạ lùng trong hành lang tối, vừa chạy vừa cố gắng định hình hướng đi qua những gì Phong đang thấy. Việc điều khiển cơ thể Nhi dưới tầm nhìn xa lạ này là một cơn ác mộng. Cô muốn rẽ trái, nhưng hình ảnh từ Phong lại cho thấy Phong đang quay đầu sang phải, khiến não bộ cô mất vài tích tắc để xử lý. "Giữ gần nhau!.. Phong mày quay đầu sang trái đi!"

    Nhật Minh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên sự cảnh giác cao độ. Anh ta nhìn con quái vật qua đôi mắt của Hà, rồi lướt qua nhóm, như thể đang đánh giá tình hình giữa sự gián đoạn giác quan. Có điều gì đó trong ánh mắt đó, một sự điềm tĩnh kỳ lạ giữa sự hỗn loạn.

    Anh ta di chuyển dễ dàng và uyển chuyển khiến Celeste nghi ngờ có khi bản thân anh ta chẳng biến đổi tầm nhìn.

    Cuộc săn đuổi bắt đầu. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở dốc, và tiếng kêu rên của Hà vang vọng khắp hành lang u tối, trong khi những xúc tu nhớp nháp của con quái vật vẫn không ngừng đuổi theo sau.

    Ở một diễn biến khác:

    Bác H mở chiếc tivi màn hình phẳng ngay phòng khách, bấm số 99999, chương trình X1 hiện ra, bác thầm nghĩ: "Hôm nay chính phủ sẽ phát gì nhỉ?"

    Hình ảnh hiện lên với 2 người phóng viên nam và nữ với vẻ đẹp siêu thực đang dẫn chương trình về trò chơi của Celeste. Nếu cô ở đây, hẳn có thể thấy rõ hai phóng viên này đều là thực thể X.
     
  9. Mộng Mơ 71 Mộng Mơ

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Sợi Dây Tuyệt Vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi cả nhóm đang chạy trối chết thì Nhật Minh bỗng đột ngột dừng bước. Hắn quay đầu, ánh mắt liếc qua Phong, người cũng đang cật lực chạy trốn. "Phong, dùng năng lực của cậu chặn con quái kia lại."

    Phong như vừa được cao nhân chỉ điểm. Cậu nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay một khối băng sắc nhọn, ném thẳng vào con quái vật đang gầm gừ đuổi sát phía sau. Khối băng găm sâu vào thân hình bùng nhung của nó, một chất lỏng màu đen mang mùi xác thối chảy ra từ vết đâm. Con quái vật thét lên một tiếng kêu oai ắm, vừa như tiếng trẻ sơ sinh, lại như tiếng gào của một người đàn ông. Nó vung súc tu lung tung, đập mạnh vào nhiều học sinh cũng đang chạy tán loạn xung quanh.

    Phải nói, đây là lần đầu tiên mọi học sinh trong trường tham gia một trò chơi với cấp độ khó địa ngục như vậy. Nên biết, những trò chơi linh dị mà họ phải đối mặt từ trước đến nay, có độ khó đơn giản là 1 đến 2 sao. Chủ yếu là những cuộc đấu trí với câu hỏi đánh đố mà hậu quả không quá nghiêm trọng. Lần đầu tiên gặp phải tình huống sinh tử thế này, thật khó để không sợ hãi.

    Phong gắng đợi các bạn học chạy thật xa, rồi cậu nhân cơ hội dốc sức tạo nên một bức tường băng chặn ngang hành lang, đủ đề cầm chân sinh vật này vài giây. Sau đó cả đám dốc sức chạy xa hết có thể. Mọi học sinh từ phía sau vụt lên khiến hiện trường hỗn loạn hơn cả.

    Với nhóm Celeste, sát thương bị chia sẻ bởi cú quật vào chân của Hà, không ngừng hành hạ họ, cơn đau nhứt ngăn cản những bước chân của cả đám.

    Celeste, qua góc nhìn của Phong. Cô cố gắng cảm nhận những dao động trong không khí, dò tìm ra sự "lệch chuẩn" bị ẩn giấu đâu đó. Cô nhận thấy ngôi trường này có điểm kỳ lạ, dường như không được xây dựng nên bởi những khối gạch thông thường. Mà nó là một sinh vật sống, từng mạch đập và hơi thở như đang co rút lại, nuốt chửng một thứ gì đó..

    "Bọn mình phải tìm chỗ dừng chân thôi! Ngôi trường này dường như là sinh vật có linh trí.. Nó đang dẫn dụ chúng ta, nó đang chơi đùa, chạy tiếp cũng không phải thượng sách, chưa kể còn phải đối phó với những con quái vật phía sau."

    Dứt lời, sau lưng Celeste phát ra tiếng nhớp nháp, Phong theo bản năng quay đầu, và qua góc nhìn của cậu, cô thấy những cái súc tu tựa dây thần kinh đang không ngừng bám sát phía sau họ.

    Nhật Minh vẫn giữ tâm thái dửng dưng, như hắn đơn giản chỉ là kẻ ngoài cuộc. Cậu ta ra dấu mọi người đi sang trái bằng cái chỉ tay đồng thời dùng khả năng thao túng nhận thức để hạn chế khả năng của chia sẻ tầm nhìn tác động đến mình, khiến hắn ít bị ảnh hưởng hơn những người khác.

    Cả đám chạy qua những hành lang đổ nát, xuyên qua những lớp học bị bóp méo đến phi thực. Bảng đen loang lổ những công thức vô nghĩa, các chữ viết chồng chất lên nhau như những cấm chú. Bàn ghế chất đống thành những ngọn đồi cao vút, đâu đó trong mảng tối người ta còn nghe được những tiếng thở khò khè yếu ớt. Họ đi ngang qua một cái thư viện kỳ lạ, nó ở một vị trí không hợp lý, cánh cửa thì đóng chặt cùng những dịch nhầy nhớp nháp loang lổ dưới sàn.

    Bỗng nhiên, từ loa phát thanh của trường vang lên một khúc hát ru khác thường, ban đầu giai điệu nghe thật trong trẻo như những khúc thánh ca, làm tâm trạng cả nhóm phần nào nguôi ngoai. Nhưng rồi, giai điệu thánh thót lại chuyển thành tiếng thì thầm ma quái, khúc hát ru dần méo mó, ngân nga thành những quãng dài rùng rợn. Nó len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí, như một bàn tay lạnh giá thọt sâu vào nỗi sợ trong tâm can của họ. Rồi một giọng hát của cô gái vang lên, nó ca những âm sắc bi thương, những câu từ tuyệt vọng, khuyến khích từng học sinh tiến đến cõi vĩnh hằng bằng giai điệu chân thành đến đáng sợ.

    Rồi từ hư vô, những bóng hình ma mị nhô ra, là một đứa trẻ sơ sinh, hay là một bóng ma vô danh. Chúng như nỗi sợ thầm kín của mỗi người, vươn tay kéo họ vào sự điên đảo.

    Duy nhìn thấy hàng nghìn, hàng vạn con mắt mọc từ mọi ngóc ngách dõi theo hắn, chúng nhìn cậu bằng những cái nhìn khinh miệt, là sự coi thường hay là khát khao được chú ý của hắn. Trạng thái của Duy dần điên loạn, đôi mắt trở nên trống rỗng, khắp người mọc những cái lỗ chi chiết. Nhật Minh nhận thấy sự dao động, phát hiện trạng thái bị chi phối của Duy, bèn dùng khả năng thao túng cảm xúc của mình, cứu hắn thoát khỏi cơn nguy khốn.

    Celeste vẫn cố gắng điều khiển cơ thể tiếp tục chạy qua góc nhìn của Phong. Đồng thời cũng tập trung giải mã. Cô phát hiện trong khúc hát ru kia ngập tràn những khái niệm mang cảm xúc tiêu cực đang chảy theo một hướng nhất định, một ống dẫn vô hình không ngừng hút cạn chúng, các nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng từ tất cả những linh hồn đang mắc kẹt trong không gian này. Có vẻ có một thực thể bí ẩn định dùng những cảm xúc này cho một mục đích nào đó. "Ê, tao dùng năng lực Cảm Quan phát hiện giọng hát này.. đang hút các cảm xúc tiêu cực từ chúng ta, nó như là một cái ống dẫn đến đâu đó vậy!" Celeste nêu nên suy đoán.

    Nghe vậy, mọi người đều hiểu chỉ có đi theo dòng chảy này mới tìm ra được lối thoát. Nhưng họ không đi theo nó, vì dòng chảy đang chạy ngược hướng với cả đám. Và phía sau họ là những con quái vật đang không ngừng truy đuổi.

    Cả đám chạy lên sân thượng, ngay khi đến gần họ đã thấy một mùi máu nồng nặc, ngay sàn nhà lại là một vũng máu lớn đang không ngừng lan tỏa. Lúc này, Hà chợt nảy sinh trực giác nguy hiểm tột độ.

    Duy bạo gan tiến lên mở cửa bước vào sân thượng. Cả đám thận trọng theo sát phía sau, cảnh tượng hiện ra khiến họ kinh hãi. Đó là một bãi chiến trường, dường như vừa xảy ra cuộc tương tàn giữa các học sinh. Bốn thi thể vặn vẹo, nội tạng rải rác khắp nơi, thân thể họ không lành lặn, dường như trước khi chết cả đám đã cắn xé lẫn nhau, vết cào và vết cắn phân phố khắp trên thi thể mỗi người. Ánh mắt điên loạn vẫn còn đọng lại trên những khuôn mặt biến dạng.

    Giữa vũng máu và xác chết, một bóng người đang cuộn tròn, run rẩy bần bật, lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Đó là Dung, cô ta ôm chặt đầu gối, cơ thể phủ đầy máu và dịch nhầy. Nhưng kỳ lạ thay, trên người cô ta lại chẳng có bất kì vết thương nào.

    Hà, với góc nhìn của Celeste, dù cảm giác đau nhức ở chân vẫn chưa nguôi ngoai, cô vẫn điều khiển cơ thể chạy đến đỡ Dung, bước đi có chút loạng choạng. Tạm gác mọi thù oán, Hà dùng năng lực xoa dịu Dung, cô cũng phát hiện ra Dung hoàn toàn lành lặn. Hà nghi ngờ, nhưng Hà không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục ôm Dung trấn an cô ta. "Dung ơi, mày ổn chứ?"

    Trên đầu Dung là cái chấm nhỏ màu xanh lam, nhưng nó đang dần thu nhỏ rồi biến mất. Góc nhìn của cô ta đã trở lại với chính mình, Dung không còn nhìn thấy bàn thân đang ngồi ôm đầu gối khóc nữa. Đầu óc của cô ta như vực dậy từ cơn mộng mị, đẩy Hà sang một bên rồi tươi cười ôm chặt lấy Phong.

    Mọi chuyện xảy ra nhanh chóng khiến cả đám choáng váng, Hà lại còn sốc hơn cả, Phong thì chỉ cảm thấy ghê tởm, anh đẩy cô ta ra khỏi người mình, cách xa vài bước chân.

    Celeste nhìn Dung một cái thật sâu, cô thấy trên người Dung không có sự "lệch chuẩn" như những cái xác kia, trái lại Dung như vừa mới lột xác, càng nhìn sâu Celeste càng nghiệm ra được một quy tắc, nó không rõ ràng, dương như chỉ là một gợi ý: "Huyết tẩy".

    "Chúng ta phải đưa cô ấy đi" Hà nói kiên định, đặt tay lên vai Dung, tiếp tục dùng nặng lượng xoa dịu cô ta.

    Duy định lên tiếng phản đối nhưng rồi lại thôi, xét cho cùng cô ta chung lớp với cả đám, giờ lại cô độc, không thể bỏ mặc.

    Nhóm tiếp tục bước đi, càng đi khúc hát ru lại càng lớn, như tiếng gọi của số phận. Giờ đây, trên vai nhóm Celeste, còn có thêm một sợi dây mỏng manh tên Dung, sợi dây ấy nối liền với sự tuyệt vọng và một mối hiểm họa tiềm tàm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...