Tự Truyện Những Đóa Hoa Trong Ký Ức! - Nguoiyeudau

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Babyboy87qb, 1 Tháng sáu 2025.

  1. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 30: BỨC THƯ ĐỊNH MỆNH



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời giữa tháng ba vẫn còn những cơn mưa lạnh buốt đổ xuống vùng đất này. Mưa như đang thôi thúc hắn phải gột rửa hết tất cả.

    Phải, hắn đã dự định sẽ bỏ tất cả, gói ghém đồ đạc và sẽ bỏ đi ngay trong đêm. Cắt liên lạc với mọi người, và về nhà ngủ tạm vài ngày rồi tính tiếp. Hắn chất đồ lên xe, mở cửa và chuẩn bị dắt xe ra phỏi phòng. Thì chợt nhìn thấy một cái phong bì nhỏ nằm ở dưới khe cửa. Hắn nhặt lên, phong bì không đề tên ai gửi. Chỉ có tên hắn là người nhận. Hắn mở thư ra và đọc.

    "Vinh à

    Em đã do dự rất lâu trước khi viết những dòng này. Có lúc em muốn nhắn một tin thật ngắn, chỉ vỏn vẹn vài chữ như" Em ổn rồi "hay" Tạm biệt ", để rồi lại xóa đi. Nhưng rốt cuộc em vẫn chọn viết, vì em biết, nếu em không nói ra tất cả, lòng em sẽ còn ray rứt mãi.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh có nhớ những ngày đầu em tới học thêm không? Khi ấy em vẫn là một đứa con gái bướng bỉnh, nhiều tổn thương, và sống như thể chẳng còn gì để mất. Nhưng anh đã kiên nhẫn, dịu dàng cho em cảm giác mình không bị bỏ rơi. Rồi em bắt đầu tin. Tin rằng có một người thật sự quan tâm đến mình, không vụ lợi, không giả dối. Tin rằng tình yêu có thể bắt đầu từ một cái nhìn đầy thương cảm, rồi lớn dần lên thành sự gắn bó.

    Em đã yêu anh. Em yêu từ cái cách anh im lặng nghe em nói, và cả cái cách anh nhìn em như thể em có giá trị thật sự trên đời. Em nghĩ anh là người đầu tiên yêu em thật lòng.

    Nhưng rồi em thấy anh và Hồng.

    Anh có biết cảm giác của em lúc đó không? Em không còn giận. Em chết lặng. Vì em biết Hồng người bạn thân nhất của em cũng yêu anh.

    Anh làm khổ Hồng, người con gái yếu đuối nhưng luôn muốn mạnh mẽ. Anh cũng làm khổ em, đứa con gái ngổ ngáo mà lòng lại dễ tổn thương. Và tệ nhất, anh làm khổ chính mình.

    Nhưng thôi, em không muốn trách nữa. Em chỉ muốn nói một điều cuối cùng, điều em chưa bao giờ nói rõ ràng: Em rất yêu anh.

    Em yêu anh nhiều hơn em tưởng. Nhưng chính vì yêu, nên giờ em không thể đến bên anh nữa. Em cảm thấy mình không còn xứng đáng. Em đã đi quá xa, đã đánh mất quá nhiều, và em biết giữa chúng ta, có những thứ không thể trở lại như cũ được nữa.

    Em xin lỗi vì đã đến bên anh vào lúc không đúng, bằng một tình yêu không đúng.

    Và giờ, em nói lời vĩnh biệt. Hãy sống tốt, vì cả em, và vì chính anh.

    Mít."

    Hắn bật dậy khỏi giường, như thể có ai vừa tát vào mặt mình.

    Lá thư trên tay run bần bật, những dòng chữ của Mít như đang rạch từng vết lên tim hắn. Nước mắt trào ra, không kìm nén được nữa. Hắn òa khóc, không còn quan tâm mình là ai, không còn sĩ diện, không còn gì cả.

    Hắn tự nhủ, hắn không thể để mất Mít lần nữa. Không lần nào nữa.

    Một linh cảm quái ác len lỏi trong lòng hắn một nỗi bất an dày đặc như màn sương mù. Những lời trong thư của Mít không chỉ là lời từ biệt. Nó giống như.. một sự tuyệt mệnh. Một kết thúc.

    Hắn không kịp suy nghĩ. Chỉ kịp khoác đại chiếc áo mưa, phóng xe ra đường. Gió rít bên tai như tiếng ai đó thầm thì những lời báo trước của tai họa. Đã là 1h đêm nên nhà nhà đã đóng cửa tắt đèn. Không một bóng người qua lại.

    Con đường tới nhà Mít trơn trượt, bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Khi băng qua cây cầu bắc qua hai bờ sông, hắn khựng lại.

    Giữa cơn mưa trắng trời, hắn thấy một bóng người đơn độc, bất động.

    Mít.

    Cô ấy đứng ngoài lan can, tay nắm hờ, gió thổi tung mái tóc ướt sũng. Cả người em như sắp bị hút vào khoảng trống đen ngòm bên dưới.

    - Mít! Mít! Em làm gì vậy?

    Cô không quay lại. Cô đứng đó, tay bám hờ vào lan can, mắt nhìn xa xăm xuống dòng nước đen thẳm bên dưới.

    - Em điên rồi à? Tại sao em lại làm thế? Em nghĩ gì vậy hả?

    Mít quay lại nhìn hắn. Ánh mắt ấy khiến tim hắn thắt lại. Một ánh nhìn tuyệt vọng, rỗng không, và lặng lẽ đến lạnh người.

    - Em không thể quay lại được nữa.. - cô nói, giọng thì thầm như gió thoảng.

    - Tại sao? - hắn gào lên. - Tại sao em lại muốn bỏ rơi anh? Tại sao lại muốn kết thúc mọi thứ như thế này?

    Mít cười nhạt, khóe môi run run:

    - Vì em không còn gì để mất nữa, Vinh à..

    - Em nghĩ gì vậy? Em không nghĩ đến bà nội ư? Người đã nuôi em, yêu thương em? Em làm vậy rồi bà sống sao nổi?

    Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má Mít. Cô thì thầm, gần như không thành tiếng:

    - Nếu em sống.. chỉ làm khổ bà thêm thôi. Bà sẽ hổ thẹn với xóm làng vì đứa cháu hư hỏng này. Em chẳng mang lại gì ngoài đau đớn cho những người em yêu quý.. cả anh nữa.

    Hắn lần lần đi tới gần chỗ Mít, nước mắt lặng lẽ rơi:

    - Không, em sai rồi, Mít à. Em không phải là gánh nặng. Em là tất cả với anh. Anh xin em.. đừng bỏ anh lại như thế này.

    Mít cười gượng, nụ cười méo mó như thể cắt vào tim hắn:

    - Cái đêm em bỏ đi.. sau khi thấy anh và Hồng ôm nhau.. Em đã không biết mình phải đi đâu, phải làm gì. Em quay lại với bọn bạn cũ.. những đứa mà em từng tránh xa.

    Giọng cô nghẹn lại:

    - Em uống, uống rất nhiều.. Em muốn quên hết, muốn không còn cảm giác gì nữa. Rồi.. em bị hắn đưa lên giường. Là cái tên xăm kín người đó.. Em từng ngủ, từng qua lại với hắn trước đây, nhưng từ khi gặp anh, em đã nghĩ mình có thể thay đổi..

    Hắn đã tiến gần tới và chạm tay mình vào tay Mít, nước mắt không biết rơi từ lúc nào.

    Mít vẫn cố tránh ánh mắt hắn:

    - Và lần đó.. em thấy mình thật dơ bẩn. Em không còn xứng đáng với anh nữa. Tệ hơn nữa là.. em.. đã.. đã..

    - Đã có chuyện gì? Mít! Em đã làm sao?

    Mít đứng im, nước mắt rơi lã chã:

    - Em đáng bị như thế, Vinh à. Em đã đi quá xa, và giờ.. em không thể quay lại được nữa. Em không muốn kéo theo ai vào vực thẳm này cả, nhất là anh..

    Ôi chao! Giá thời điểm đó hắn đủ tỉnh táo để khuyên Mít hãy nghĩ lại, hãy ở bên hắn, hắn vẫn yêu Mít. Đáng lẽ hắn đã phải nói những lời tỉnh táo đó như lúc hắn đang đánh máy dòng này. Nhưng tuổi trẻ, sự hoang mang và sự thiếu trải đời đã làm hắn chôn chân, im miệng và hiện rõ sự bất lực trên khuôn mặt hắn.

    Rồi Mít mỉm cười, một nụ cười lặng lẽ và tuyệt vọng. Cô thì thầm, như nói với chính mình:

    - Vĩnh biệt..

    Và cô buông tay. Trong tích tắc, hắn hét lên:

    - M.. í.. t!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2025 lúc 5:46 PM
  2. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 31: GIÂY PHÚT CHẾT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn lao tới, cánh tay vươn ra trong vô thức, kịp chộp lấy cổ tay cô khi thân hình mảnh mai của Mít đã rơi khỏi lan can cầu. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn tiếng tim hắn đập loạn nhịp hòa cùng tiếng gió như gào rú. Cả thân người hắn cũng lao về phía trước, chỉ còn nửa dưới cơ thể bám vào mép lan can gỉ sét, còn phần trên thì lơ lửng, chỉ một tích tắc nữa thôi sẽ bị kéo tuột xuống dòng sông tối đen cuồn cuộn bên dưới.

    Hắn gồng mình, cánh tay tê dại vì sức nặng và lực giằng giật dữ dội từ phía dưới. Các ngón tay lẩy bẩy siết chặt cổ tay Mít vì đó là sợi dây cuối cùng nối hắn với cô ấy lúc này. Mồ hôi túa ra, hòa lẫn với nước mưa và nước mắt, làm mờ cả đôi mắt hắn. Toàn thân hắn run rẩy và cảm giác mệt mỏi đang dần xâm lấn tâm trí.

    Thân người hắn dần trôi tuột qua lan can cầu. Mỗi lần Mít giãy giụa là mỗi lần hắn cảm thấy mình mất thêm một chút lực bám. Cảm giác bất lực, như bị hút vào hư vô. Mít vùng vẫy yếu ớt trong tuyệt vọng, nước mưa làm tóc cô dính bết vào mặt:

    – Buông ra đi! Nếu không cả hai ta sẽ rơi xuống! – Giọng cô nức nở, hoảng loạn, xen lẫn nỗi đau đớn đến tận cùng.

    – Im đi! – Hắn gào lên, giọng khản đặc như bị bóp nghẹt. Hắn không chấp nhận buông tay. Không thể. Không bao giờ.

    Cố gắng dùng chân trái để níu lấy một thanh sắt gần đó, hắn định vị lại cơ thể, dồn toàn bộ sức lực còn lại để giữ thăng bằng. Chân phải hẳn vô tình giẫm lên một đoạn thanh ngang bị rỉ sét lâu ngày. Tiếng rắc vang lên kinh hoàng và chân hắn tuột xuống rất nhanh. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy như có ai đó hay một thế lực siêu nhiên nào đó đang kéo chân phải của hắn lại, giữ hắn không rơi xuống.

    Quay đầu lại, hắn nhìn thấy Hồng. Phải. Là Hồng chứ không phải thế lực siêu nhiên nào cả. Chính cô ấy đang ôm chặt lấy cổ chân phải của hắn, hai tay trắng bệch vì cố sức, đôi mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Đôi mắt tràn ngập sợ hãi, hoảng loạn và tuyệt vọng. Cô ấy đang run bần bật, ướt sũng vì mưa, nhưng vẫn không buông tay.

    Không ai biết Hồng đã theo sau từ lúc nào. Cô đã lặng lẽ đứng phía sau hắn bao lâu? Đã chứng kiến tất cả?

    – M.. í.. t! V.. i.. n.. h! Cố l.. ê.. n! – Hồng gào lên, tiếng hét bị cơn gió thổi bay tan vào màn đêm lạnh buốt.

    Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Cơn mưa khiến mọi thứ trơn trượt. Sức nặng từ thân thể cô gái nhỏ cùng với gió mưa kéo trượt cả hắn ra khỏi thành cầu. Cảm giác như chính tử thần đang giằng co với từng sợi cơ bắp của hắn. Tay chân hắn đã bị kéo căng ra đến mức đau nhói. Hắn chưa từng rơi vào hoàn cảnh như thế này. Giá như có thêm một ai đó vào lúc này tới cứu bọn hắn. Giá như trời đừng mưa, đôi tay hắn sẽ không bị trơn tuột như hiện tại. Giá như hắn đừng làm những việc ngu ngốc để đẩy cả ba vào hoàn cảnh thế này. Tội lỗi này với hắn là quá lớn.

    Và rồi.. Hồng cũng không còn đủ sức.

    Hắn cảm nhận rõ ràng đôi tay cô bắt đầu run lẩy bẩy, rồi dần dần trượt khỏi cổ chân hắn. Mọi thứ chậm lại, như một đoạn phim quay chậm đầy ám ảnh hắn cho đến tận bây giờ. Hắn không kịp làm gì vào lúc đó nữa cả.

    Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, cả ba bọn hắn đều rơi xuống.

    Không có tiếng hét nào vang lên. Chỉ có tiếng gió rít xé tai, tiếng mưa táp vào mặt, và tiếng tâm trí hắn gào thét trong câm lặng. Cả ba thân thể chìm vào màn đêm mịt mùng, rơi vào khoảng không vô định. Khi thân thể va đập vào mặt nước lạnh buốt, một cơn đau nhói lan khắp người. Cảm giác như ngàn lưỡi dao đâm vào da thịt. Làn nước bẩn đục tràn vào mắt, mũi, miệng hắn, xâm chiếm từng kẽ hở sự sống. Hắn không kịp nhìn thấy Mít hay Hồng ở đâu nữa.

    Hắn vùng vẫy trong vô thức. Hắn không hề biết bơi. Nhưng lúc đó, chẳng còn chỗ cho lý trí. Trong đầu hắn chỉ vang lên hai cái tên: Mít đâu? Hồng đâu?

    Trong làn nước đen đặc quánh, hắn thấy một bàn tay chìa ra, run rẩy, tuyệt vọng. Hắn vươn tay ra, cố nắm lấy, nhưng chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo, trơn tuột như nỗi bất lực tột cùng. Tay chân hắn vung loạn xạ, đạp nước trong vô vọng. Mỗi cử động dường như chỉ khiến hắn chìm sâu hơn. Không khí trong phổi ngày càng vơi cạn, tim đập loạn nhịp, rồi yếu dần. Trái tim hắn gào thét, nhưng cơ thể thì bất lực. Chân hắn đã mỏi nhừ và bị chuột rút.

    Một bóng trắng nhạt nhòa trôi ngang tầm mắt, mái tóc dài tung ra như những dải lụa đen uốn lượn trong dòng nước. Hắn muốn hét, muốn gọi tên cô. Nhưng nước tràn vào miệng, nhấn chìm tất cả âm thanh, cảm xúc và hy vọng. Vậy là hết.

    Thế giới dần nhòa đi, chìm vào bóng tối sâu thẳm. Và rồi.. hắn buông xuôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2025 lúc 10:38 PM
  3. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 32: MẤT MÁT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh Vinh, Vinh ơi, anh tỉnh dậy đi.

    Tiếng Hồng kêu lên bên tai hắn làm hắn như choàng tỉnh giấc. Hắn cố gắng mở đôi mắt của mình ra, nhưng như có một cái gì đó cứ kéo sụp mi mắt của hắn lại. Rồi lại cố nhướng mí mắt lên, chỉ để thấy phía trước một màu trắng mờ mờ như sương mù, và bóng dáng ai đó đang ngồi ở bên cạnh hắn. Nhưng chừng ấy cũng đủ để hắn nhận ra. Váy trắng, mặt tròn bầu bĩnh, đôi mắt thì không lẫn đi đâu được. Hắn thốt lên:

    - H.. Hồng! Là em, em phải không? Em còn sống ư?

    - Tất nhiên là em còn sống ạ! Em đang ở trước mặt anh đấy thôi!

    - Anh đang mơ à? Hay là cả hai chúng ta đều đã chết?

    Hồng nở một nụ cười hơi buồn, bàn tay trắng đưa lên che miệng như cái cách Hồng vẫn hay làm.

    - Anh không tin thì thử cầm tay em xem có phải thật không?

    Hắn đưa tay mình ra, dù cảm thấy rã rời cả thân thể, nhưng chầm chậm, bàn tay hắn vẫn cố hướng về những ngón tay mà Hồng đã giơ về phía hắn.

    Một cơn nhức đầu buốt vào tận giữa bộ não khiến hắn rùng mình lại. Lại có tiếng ai đó kêu tên hắn:

    - Vinh, Vinh, tỉnh dậy đi mày ơi!

    Tiếng của người đàn ông nào đó.

    Lạ thật, sao lại có tiếng nói khác chen vào đây nhỉ. Hắn ngơ ngác, rồi khuôn mặt hắn như bị ai tát những cái thật đau đớn vào hai bên má. Đau đến mức mà hắn phải choàng mở đôi mắt mình thật to.

    Hóa ra đó là lão Thanh. Lão đang ngồi cạnh hắn và nhìn hắn chằm chằm như thể nuốt sống hắn vậy. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, hóa ra nơi hắn nằm là phòng bệnh của trạm xá. Ngoài trời, bóng đêm vẫn đang bao phủ, tiếng mưa vẫn rơi rả rích. Hắn cố nhích môi hỏi lão:

    - Anh.. Hồng đâu?

    - Hồng hả? À.. - Lão im lặng không nói gì tiếp.

    - Sao thế? Hồng đâu anh? Em vừa thấy ngồi đây với em mà?

    - Ngồi khi nào? Từ lúc người ta cứu được chú mày lên đưa vào trạm xá này, chỉ có mình tao ngồi cạnh mày thôi. Con Hồng.. ừm.. người ta chưa tìm thấy.

    Hắn bàng hoàng.

    Hắn gượng ngồi dậy, nhưng cả người như bị nhấn chìm trong cát ướt, từng cơ bắp tê dại. Tim hắn đập mạnh đến nghẹn thở.

    Hắn run rẩy hỏi lại lần nữa, giọng hắn khản đặc:

    - Là sao.. chưa tìm thấy.. là sao hả anh?

    Lão Thanh thở ra một hơi dài. Lão rút bao thuốc, châm một điếu, rít một hơi sâu rồi nhìn hắn, lần này là ánh mắt thương hại:

    - Mày bất tỉnh cả tiếng đồng hồ rồi. Tối nay mưa lớn, nước sông dâng cao, chảy xiết. May mà có thuyền đánh cá từ cửa biển chạy vào nhìn thấy bọn may. Người ta chỉ kịp vớt được mày với con Mít. Còn Hồng.. nó bị cuốn đi. Tụi cứu hộ đang tìm. Nhưng.. khuya thế này rồi, tao không dám nói chắc điều gì.

    - Còn Mít? Mít đâu rồi anh ơi? - tiếng hắn như lạc đi hẳn trong sự run rẩy.

    - Nó tỉnh rồi, bà nội đưa về nhà từ lúc mày đang mê man.

    Hắn gục xuống gối. Một luồng lạnh từ lòng ngực dội thẳng ra sống lưng. Hắn nhớ lại ánh mắt của Hồng khi cô nắm lấy chân hắn, giữ lại cả hắn và Mít trên cây cầu định mệnh ấy. Cô không nói gì nhiều. Chỉ siết lấy hắn. Lặng lẽ bằng tất cả sức lực nhỏ bé của một cô gái yếu đuối. Cô đâu cần phải đến. Nhưng cô đã đến. Và cô đã chọn cứu hắn.

    Hắn bật khóc. Trong suốt chuỗi ngày dày vò vì tình yêu phản bội, vì những sai lầm của bản thân, vì rượu, thuốc lá, vì những cơn mộng mị vật vã, đây là lần hắn bật khóc thật to như vậy. Hắn muốn hét. Muốn lao ra khỏi trạm xá. Muốn chạy ra bờ sông, gào tên Hồng lên hàng trăm lần. Nhưng hắn không thể nhấc nổi đôi chân mình. Hắn đã bất lực. Cũng giống như cách hắn đã bất lực với chính cuộc đời mình.

    Hắn nằm lại trạm xá đúng ba ngày. Ba ngày ấy, người đến thăm nhiều. Hắn tranh thủ nhờ mọi người đừng nói gì với ba hắn cả. Hắn không muốn ba hắn phải lo, hơn nữa tình hình cũng đã ổn. Bác gật đầu và động viên hắn. Lão Thanh ngày nào cũng ghé qua ngồi một lát, không nói gì nhiều. Mít thì biến mất hẳn.

    Vào sáng ngày thứ tư, hắn rời trạm xá. Không báo ai. Cũng không mang gì ngoài chiếc áo khoác cũ và đôi giày ướt.

    Hắn đi dọc theo bờ sông để tìm Hồng. Hắn men theo từng đoạn cỏ, từng bậc đất, đôi khi cúi sát xuống sát mặt nước, chỉ để nhìn kỹ hơn, dẫu biết vô ích. Gió từ sông thổi lạnh, từng đợt, xuyên qua lớp vải áo mỏng, thốc vào da thịt hắn.

    Hắn không để ý. Hắn đi như một kẻ mất hồn. Tới gần chiều, hắn ra tới cửa biển nơi con sông kết thúc hành trình của nó, trút mình vào lòng đại dương mênh mông.

    Và tại đó, hắn đứng rất lâu.

    Biển ngày hôm ấy xám ngoét, nặng nề, từng con sóng lặng lẽ xô bờ, không dữ dội mà trầm uất như thể biển cũng đang để tang một linh hồn non trẻ. Hắn bắt đầu đi dọc theo bãi biển, chân lún sâu trong cát lạnh, mắt dõi về phía từng tảng đá, từng mảnh rác mong tìm được một dấu hiệu, dù nhỏ nhoi. Một dải ruy-băng, một chiếc dép, hay thậm chí là.. một bộ quần áo.

    Không có gì cả.

    Gia đình Hồng cũng đang tìm. Hắn gặp họ ở một khúc bãi đá. Mẹ Hồng ngồi bệt dưới cát, đôi mắt sưng đỏ, nhìn ra biển mà không chớp. Bố Hồng thì điên cuồng gào gọi tên con gái, bảo sao con biết bơi, bơi giỏi mà giờ vẫn chưa chịu về hả con. Cảnh ấy khiến hắn quay mặt đi. Hắn không có đủ can đảm để đối mặt. Phải rồi, Hồng là con của một ngư dân, cô ấy biết bơi từ nhỏ, đã quen với dòng song này, chắc chắn cô ấy sẽ thoát được. Hắn vẫn cố nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ nhoi như vậy.

    Rồi việc tiếp theo hắn nhớ làm là chạy ngay tới nhà Mít. Hắn cảm thấy cô đang cần hắn, và hắn cũng muốn được nhìn thấy cô, được ôm cô vào lòng. Nhưng khi hắn đến nhà cô thì cánh cổng đã khép chặt. Hắn gọi mãi mà không thấy ai mở cửa. Hắn đứng ở đó rất lâu chỉ để hy vọng cô hoặc bà nội, hoặc ai đó sẽ ra mở cửa cho hắn. Nhưng chỉ có sự im lặng chào đón hắn. Hắn lủi thủi ra về, lại ra bờ sông.

    Các đội thợ lặn đã mò từng mét dưới đáy sông. Từng mét. Ba ngày. Ba đêm.

    Vẫn không thấy.

    Như thể Hồng chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

    Như thể cô đến, yêu hắn, cứu hắn rồi tan biến như một vệt sao băng.

    Hắn ngồi xuống, gục đầu vào hai gối. Biển vẫn lạnh. Sóng vẫn lặng. Trong tâm trí hắn, hình ảnh Hồng vẫn rõ như mới hôm qua: Ánh mắt cô khi ngồi ngủ gục bên giường hắn; bàn tay mềm mại vuốt lên má hắn khi hắn ngất lịm; và cuối cùng là ánh nhìn dịu dàng của cô.

    Hắn muốn nói với cô một điều. Rằng hắn xin lỗi vì đã làm khổ cô. Và hắn mong cô sống lại, chỉ để hắn có cơ hội được nói điều đó dù chỉ một lần.

    "When the mountains fall (Khi ngọn núi đổ xuống)

    And the oceans flood (Và đại dương dậy sóng)

    I'm still in search of you (Anh vẫn đi tìm em)

    Only thing I want to say (Chỉ muốn nói một điều)

    I'm still in love with you (Anh vẫn còn yêu em)"

    Bài hát: When Mountains Fall - Stratovarius

     
    chiqudoll thích bài này.
  4. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 33: TRÁI TIM CÔ ĐỘC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn xin nghỉ làm hẳn một tuần.

    Không nói lý do. Chỉ viết một dòng trong đơn xin nghỉ: "Việc riêng." Nhưng ai cũng biết là vì chuyện của Hồng. Tin tức đã lan ra khắp vùng, khắp xóm, ai cũng thương cho cô học trò hiền lành, chăm ngoan. Còn hắn, người cuối cùng nhìn thấy em, chỉ biết gật đầu, im lặng, và biến mất khỏi thế giới ấy.

    Hắn thuê một chiếc thuyền thúng nhỏ của bác lão chài quen ở bến sông.

    Từ sáng sớm, hắn lên thuyền cùng với lão chài xuôi dòng từng đoạn một. Mỗi khi thấy một vật gì đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dù chỉ là mảnh bèo, túi ni-lông, hay gốc cây mục, tim hắn cũng thót lại. Hắn chống mái chèo, cúi xuống, nhìn thật kỹ.

    Không phải. Không bao giờ là Hồng.

    Người ta bảo người chết đuối "ba chìm bảy nổi". Nghĩa là sau ba ngày sẽ nổi lên. Hắn không biết ai là người đầu tiên nói ra câu ấy. Nhưng hắn tin. Hắn tin như kẻ sắp chết đuối tin vào chiếc cọc giữa sông.

    Ngày thứ tư, vẫn không thấy gì.

    Ngày thứ năm, trời lại mưa.

    Hắn mặc kệ. Mưa tạt thẳng vào mặt, vào áo. Ướt hết cả người. Nhưng hắn vẫn ngồi trên chiếc thuyền thúng nhỏ trôi giữa dòng. Hắn không còn biết đâu là bờ, đâu là ngày, đâu là đêm. Hắn chỉ biết nhìn xuống làn nước sẫm màu kia, hy vọng em sẽ hiện lên với mái tóc dài rối bời, đôi mắt nhắm nghiền, và gương mặt vẫn dịu dàng như buổi tối cuối cùng em còn sống.

    Nhưng không. Người ta bảo, có khi em bị luồng nước ngầm cuốn trôi hẳn ra biển rồi. Mất xác. Còn mấy lão ngư già thì bảo, đoạn sông này có một cái hang chìm dưới đáy, nước xoáy mạnh, người nào bị hút vào là không bao giờ trồi lên được nữa. Hắn không biết lời ai đúng.

    Ngày thứ sáu. Hắn bắt đầu không phân biệt nổi đâu là đau khổ, đâu là sống sót.

    Mỗi sáng, hắn vẫn lặp lại đúng một việc: Lên thuyền, mắt nhìn chăm chăm xuống lòng sông như thể nước có thể trả lời hắn. Nhưng dòng nước chỉ trôi, lạnh lẽo và vô tình. Nó không nói gì, không trả lại gì. Nó cứ trôi đi như thể chưa từng có một cô gái tên Hồng từng bị cuốn vào lòng nó, như thể ký ức của hắn là một điều hoang tưởng.

    Hắn ăn ít. Gần như không ăn gì. Đôi khi chỉ uống vài ngụm nước mưa hứng từ chiếc áo mưa cũ vắt ở mạn thuyền. Người hắn run lên bần bật vào buổi sáng, lạnh thấu xương khi màn đêm buông xuống, nhưng cái lạnh ấy không bằng cái rỗng toác bên trong.

    Hắn không còn khóc. Không khóc nổi nữa.

    Khóc là một hành động quá xa xỉ với người đã rơi vào tận cùng dằn vặt. Hắn chỉ ngồi đó, như một kẻ mất hồn, mắt ráo hoảnh nhìn ra khoảng vô định. Trong đầu hắn là tiếng gọi em không dứt:

    - Hồng ơi.. Em tha lỗi cho anh đi..

    Hắn gọi em, dù biết chẳng ai nghe. Hắn thấy mình như con rối đã bị ném vào cõi trống rỗng, không có đường quay về. Hắn tự hỏi, bao nhiêu phần trăm trong cái chết của em là lỗi của hắn? Và hắn thấy mình chính là tội nhân. Kẻ đã châm lửa, rồi bỏ đi khi căn nhà bắt đầu cháy.

    Mười ngày.

    Mười ngày trôi qua như thể cả một đời người.

    Dòng sông vẫn lặng lẽ chảy mặc kệ nỗi đau âm ỉ gặm nhấm hắn từng giờ từng phút. Xác Hồng vẫn không nổi. Không một dấu vết nào. Cơn hy vọng cuối cùng cũng đã rã mục theo từng làn nước. Hắn trở về nhà, người rệu rã như kẻ lang thang vừa trôi dạt lên bờ sau một trận bão lớn.

    Phòng trọ vẫn vậy, vẫn chiếc bàn gỗ cũ và cái giường ọp ẹp, nhưng hắn thì đã không còn là hắn của mười ngày trước. Đầu óc hắn trống rỗng đến mức chỉ biết ngồi thừ ra nhìn bóng đèn vàng vọt hắt xuống sàn nhà.

    Lão Thanh ghé qua. Lão đặt lên bàn một bọc cháo, nhìn hắn một lúc rồi nói:

    – Ăn đi, mày chẳng còn da thịt gì nữa.. Tao biết là đau, nhưng phải gượng sống đã, nghe không?

    Hắn không trả lời, chỉ gật khẽ. Lão thở dài, rót cho hắn ly nước rồi ngồi xuống ghế, mắt nhìn ra ngoài sân như tránh ánh mắt hắn.

    Một lúc sau, lão nói như buột miệng:

    – À, hôm qua nhà con Hồng có qua nhà con Mít gây chuyện đó. Họ bảo là vì con Mít mà con Hồng mới chết. Chửi bới ghê lắm. Tao nghe hàng xóm kể lại, tưởng sắp đánh nhau đến nơi.

    Hắn giật mình.

    Tay hắn buông rơi chiếc muỗng vào chén cháo, ánh mắt chớp lên đầy hoảng loạn:

    – Gì cơ? Mít?

    Lão nhìn hắn, hơi ngập ngừng:

    – Ừ, mà mày đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Mà cũng đâu còn ai ở đó nữa đâu. Con bé với bà nội nó bỏ đi rồi.

    – Bỏ đi?

    – Ờ. Nghe đâu là đi vào Nam, chắc về chỗ mẹ nó trong đó. Hàng xóm nói hai bà cháu gói ghém đồ đạc từ sớm, chẳng nói với ai lời nào, lên xe khách đi luôn.

    Hắn ngồi bật dậy. Cả người nóng rực như có ai vừa giội than đỏ vào lồng ngực.

    Trong một khoảnh khắc, hắn không biết mình đang tức giận, lo lắng, hay đau đớn. Có lẽ là tất cả. Mít đã bỏ đi. Không một lời chào. Không một tin nhắn. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, em lại là người biến mất tiếp theo khỏi cuộc đời hắn.

    Căn phòng chợt trở nên ngột ngạt. Hắn đứng lên, chạy ra khỏi nhà như kẻ mất trí. Chạy một mạch đến ngõ nhỏ nơi nhà Mít. Cánh cửa gỗ cũ kỹ đã khóa chặt.

    Hắn ngồi bệt xuống thềm nhà, đưa mắt nhìn căn phòng trống rỗng đằng sau song cửa.

    Hắn gọi điện cho Mít lần đầu vào buổi chiều muộn hôm đó. Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông ngắn rồi tắt lịm. Không bắt máy. Hắn nhắn tin. Một, hai, ba tin.. rồi cả chục dòng chữ ngắn ngủi, dồn dập nhưng không một lời hồi đáp. Hắn bắt đầu gọi lại, từng cú bấm như đập vào một cánh cửa vô hình không bao giờ mở ra. Đường dây bên kia đã tắt máy.

    Hắn chạy xe vòng qua nhà bác họ xa của Mít ở đầu xóm. Bác lắc đầu, nói Mít và bà nội đã rời đi ba hôm trước, chỉ nói là vào Nam, vào với mẹ cô ấy. Không địa chỉ cụ thể, không có số liên lạc. Chỉ biết nằm đâu đó trong Quận 7. Hắn ghé thêm vài nhà thân quen từng thấy Mít đến chơi, hỏi đến phát mệt, hỏi đến rát họng và tất cả đều chỉ biết đúng một điều: Mít đã đi rồi. Mất tăm như thể chưa từng tồn tại ở nơi này.

    Hắn trở về phòng trọ lúc mặt trời đã tắt hẳn. Bầu trời đổ xuống một màu xám đặc, gió từ biển lùa vào khiến người hắn lạnh buốt. Mưa bắt đầu rơi, ào ào như trút nước. Hắn không bật đèn, không thay áo, không lau tóc. Cứ thế, hắn nằm vật ra trên nền nhà lạnh ẩm.

    Một cơn lạnh khác len vào trong da thịt, rồi lên tận óc.

    Hắn bắt đầu run lên từng đợt, không rõ là vì ướt mưa, vì sốt, hay vì lòng hắn đang trống rỗng đến độ không còn chỗ nào để cất giữ nỗi đau.

    Tiếng mưa gõ đều trên mái tôn. Tiếng nước rỉ từ chiếc máng cũ nhỏ từng giọt xuống sân. Tiếng gió rít qua khe cửa. Cả tiếng thở dốc của chính hắn nặng nề, đứt quãng như thể mỗi hơi thở là một nhát dao cứa vào phổi.

    Hắn không ngủ được. Cũng không thể khóc. Đầu nóng như có lửa đốt, người nóng hầm hập rồi lại lạnh toát từng cơn. Hắn nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, dán chặt vào khoảng tối vô hình phủ đầy những câu hỏi không có lời giải.

    Hồng đâu? Em ở nơi nào? Có phải đã yên giấc dưới một tầng nước lạnh lẽo nào đó?

    Mít đâu? Em đã đi về đâu hay chỉ đang cố trốn chạy khỏi hắn, kẻ đã vô tình cuốn em vào bi kịch?

    Hắn chẳng còn biết nữa. Chỉ biết trong lúc cả thị trấn ngủ vùi dưới cơn mưa đêm, hắn đang lên cơn sốt, một mình, lặng lẽ tan rữa từ bên trong như một nấm mồ chưa có tên.
     
  5. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 34: BỨC THƯ TỪ KẺ THỨ BA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bị sốt cao suốt hai ngày liền trước khi lão Thanh phát hiện ra tôi nằm co quắp trong phòng trọ, người run rẩy như một cành khô trong gió. Lão vội chở tôi đến trạm xá xã, nơi tôi được truyền nước, tiêm thuốc và nằm bẹp dí suốt một tuần lễ. Đó là tuần dài nhất trong cuộc đời tôi không phải vì đau thể xác, mà vì tâm can như bị thiêu cháy mà không thể động đậy để làm gì.

    Tôi muốn vùng dậy, lao ra đường, chạy đi khắp nơi, vượt núi, băng đồng để tìm Mít. Tôi muốn biết em đang ở đâu, sống ra sao. Nhưng tôi không thể. Chân tay tôi yếu đến mức chỉ cần trở mình là đã hoa mắt chóng mặt. Đầu tôi thì nóng ran, nhưng tim thì lạnh ngắt.

    Ban đêm, khi thuốc truyền đã thấm, cơn mơ kéo đến như một bóng ma quen thuộc.

    Tôi thấy Hồng. Em vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản hôm nào, tóc xõa ngang lưng, và mắt vẫn nhìn tôi như lần cuối cùng nơi bờ cầu, dịu dàng, và đầy oán trách. Em không nói gì. Chỉ đứng đó, trong mưa, lặng lẽ nhìn tôi rồi quay lưng đi. Tôi gào tên em. Tôi cố chạy theo. Nhưng em tan dần vào màn sương, như một lời từ biệt không bao giờ nói ra.

    Tỉnh dậy, tôi ướt đẫm mồ hôi, mà lại thấy lạnh đến tận tim.

    Một tuần sau, khi cơ thể tôi bắt đầu hồi phục, tôi lập tức nghĩ đến việc rời đi vào Nam, hoặc đi bất kỳ đâu có thể lần ra tung tích của Mít. Nhưng đúng lúc đó, công việc lại bước vào đợt kiểm tra theo định kỳ. Những tập hồ sơ và sổ sách dồn dập đổ xuống đầu tôi như một cơn lũ không báo trước.

    Tôi trở thành một cỗ máy. Sáng đến trụ sở, chiều lại đến làm, đêm thì gõ văn bản sổ sách cho mọi người. Đầu tôi lú lẫn đến mức không còn phân biệt nổi ngày với đêm. Có lúc tôi giật mình vì tưởng đã quên, rồi lại hụt hẫng vì chợt nhớ mình đang tìm một người không còn.

    Công việc bận rộn giúp tôi không phát điên. Nhưng nó cũng chôn vùi luôn cả nỗi khao khát trong tôi khao khát được tìm Mít, được nói với em một lời, dù chỉ một lời, trước khi tất cả quá muộn.

    Cứ cuối mỗi buổi chiều, tôi lại ghé qua nhà Hồng, mong đợi một tin tức gì đó. Nhưng không có gì, cũng không gặp được ai cả. Ba mẹ Hồng chắc cũng như tôi, họ đang đi tìm Hồng ở đâu đó ngoài sông, dọc bở biển.

    Và trong những giây phút hiếm hoi được ngồi một mình, giữa một phòng họp vắng người, tôi chỉ thấy trong đầu vang lên một câu hỏi, lặp đi lặp lại như một bản nhạc đứt quãng:

    - Mít ơi.. em đang ở đâu? Hồng ơi.. có phải em đã tha thứ cho anh chưa?

    Câu chuyện buồn của tôi đáng lẽ đã đi vào hồi kết, nếu không có một buổi sáng như mọi ngày, khi tôi đang sửa soạn hồ sơ trong phòng làm việc, thì có một chú công an xã bước vào, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng không quá căng thẳng. Chú hỏi tìm tôi. Tôi ngạc nhiên, cảm thấy như có một điều gì đó bất thường đang lặng lẽ tiến tới.

    Chúng tôi ra ngoài hành lang, nơi gió thổi nhẹ qua những tán phượng đã bắt đầu trổ hoa. Chú công an nhỏ giọng:

    - Anh là Vinh phải không? Chúng tôi bên công an xã vừa triệt phá một đường dây ma túy lớn mấy hôm nay. Trong số các đối tượng bị bắt, có một người.. khăng khăng đòi được gặp anh. Nhưng theo luật thì không được, vì anh không phải thân nhân của hắn. Nên hắn đã viết một bức thư nhờ chúng tôi gửi cho anh. Hắn nói chuyện này có liên quan đến anh.

    Tôi chết lặng trong giây lát. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi chưa hình dung ra được điều gì cụ thể, nhưng linh cảm mách bảo rằng điều sắp xảy ra sẽ không hề nhẹ nhàng. Tôi hoang mang, như thể mình đang nằm trong số những kẻ sắp bị bắt:

    - Ai vậy chú? Người đó là ai.. sao lại tìm tôi?

    Chú công an nhìn tôi kiểu dò xét một lúc lâu, rồi đáp chậm rãi:

    - Một tay giang hồ.. tên là Dũng. Hắn bảo anh sẽ biết hắn là ai.

    Chú công an không cho biết gì thêm, Dũng là ai, tôi đâu biết. Nhưng chú đã lên xe và bắt tôi lên đi cùng tới đồn công an. Khi tới nơi, tôi lại được dẫn vào một phòng hỏi cung, có vẻ là vậy vì phòng không có biển tên gì cả.

    Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Mùi ẩm mốc và mùi thuốc lá cũ vẫn còn phảng phất trong không khí. Tôi nuốt khan.

    Một lát sau, có tiếng cửa mở.

    Hai người công an bước vào trước, rồi đưa cho tôi một lá thư đã được xé phong bì. Quy định ở trại tạm giam là vậy, tất cả thư từ của nghi phạm đều phải được bên công an kiểm duyệt trước.

    Đọc thư, tôi mới nhận ra người đó là ai. Chính là thằng nhóc xăm trổ mà hay đưa đón Mít trước đây, thằng đã dẫn dắt Mít vào con đường chơi bời. Hóa ra hắn tên là Dũng, lâu nay gặp nhiều lần mà có bao giờ tôi và hắn nói chuyện với nhau đàng hoàng được câu nào đâu, nên tên của hắn tôi cũng chẳng quan tâm.

    "Xin chào, thầy giáo. Tao biết trước khi đọc bức thư này, chắc mày cũng chưa hiểu lý do tại sao tao lại chọn mày để nói chuyện, thay vì người thân của tao. Tao đâu có quyền ra lệnh gì ở đây. Tao chỉ.. muốn nói vài câu trước khi bị tống xuống đáy xã hội mãi mãi.

    Về Mít."

    - Mày không đủ tư cách nhắc đến Mít! - Tôi đứng lên đập tay xuống bàn, tự nói với mình như thể Dũng đang ngồi trước mặt tôi vậy.

    - Đề nghị anh bình tĩnh nếu không tôi tịch thu lại bức thư nhé. – Một trong hai chú công an lên tiếng.

    Tôi khẽ gật đầu và cố nở một nụ cười chữa thẹn. Và lại ngồi xuống đọc tiếp.

    "Phải.. tao là thằng đầu tiên đưa Mít vào cái thế giới đó. Ăn chơi, rượu chè. Tao từng nghĩ.. chỉ cần có tiền, có chút máu mặt, thì có thể giữ được con bé bên mình mãi mãi.

    Nhưng rồi mày xuất hiện. Nó bỏ tao.. không một lời. Nó tránh mặt tao mọi lúc, nó lờ tao như rác. Tao tìm mọi cách để kéo nó lại. Dọa nạt có, năn nỉ có, chặn đường, nhắn tin đe dọa. Nhưng Mít.. nó không sợ nữa. Nó cứng rắn, nó thay đổi.

    Tao tưởng tao mất nó rồi. Vĩnh viễn. Nhưng rồi.. cái đêm đó.. nó đến. Nó tự tìm tao! Nó nói muốn đi chơi. Rủ tao đi vũ trường. Tất nhiên tao không từ chối. Nó đẹp lắm.. nhưng cũng lạ lắm. Mắt nó.. lạnh như băng. Như thể không còn là nó nữa.

    Rồi những đêm tiếp theo, nó lại đến, rủ tao đi bay, đi nhậu. Nó uống như điên. Rồi nó cười, nó nhảy. Nó gọi tên mày và con Hồng trong cơn say. Rồi nó gục xuống.

    Tao cũng lờ mờ hiểu được vì sao nó tìm đến tao. Chỉ có thể là do bị mày và con Hồng phản bội. Hóa ra mày cũng đâu hơn gì tao, có thanh cao thánh thiện hơn gì. Và mày biết sao không?"

    Cảm tưởng như Dũng đang ngồi trước mặt, ngừng lại một lúc nhìn tôi và cười một điệu cười nhếch mép:

    "Tao đã thấy ghen.. Ha.. ha.. Cả đời tao đã chơi bao nhiêu đứa con gái, chỉ có tao bỏ bọn nó, chứ làm gì có đứa nào làm tao phải ghen như thế này. Vậy mà Mít và mày đã làm tao như vậy. Tao ghen và bỗng dưng muốn Mít phải là của tao, CỦA TAO!

    Tao biết đó là cơ hội của mình để chiếm lại nó từ mày.. Tao đã bế nó lên giường, Nó vùng vẫy, la hét. Không như những lần trước. Không như một Mít mà tao từng biết. Nó đánh tao, cào cấu như con mèo hoang. Nó tát tao. Và mày biết sao không, nó chửi tao là" Đồ chó! Đồ khốn nạn! Tao ghê tởm mày! "

    Tao đã điên lên vì những lời đó của nó. Tao cũng tát nó lại, và gào lên" Mày tưởng mày còn có thể quay lại với thằng thầy còm của mày được sao? Mơ đi chó cái, vì tao đã bị AIDS. Và tao đã truyền nó sang cho mày từ lâu rồi. Tao đã ban tặng cho mày một món quà quý nhất rồi. Nên mày đừng hòng có thể quay lại với hắn hay bất cứ ai được nữa ". Rồi tao đã cười đầy man dại và sảng khoái."

    - Thằng khốn nạn! - Tôi không còn giữ được bất cứ sự bình tĩnh nào nữa. Hóa ra đó là lý do mà Mít đã suy sụp, đã muốn từ bỏ tất cả, đã muốn lao xuống sông để tự tử.

    "Từ từ đã nghe ông thầy còm. Nghe kể tiếp đã chứ. Phải nói là con Mít có sự bản lĩnh hơn tao nghĩ. Nó đón nhận cái tin đó bằng một sự hoảng hốt nhưng trong im lặng, không la hét, hay gào thét như tao tưởng tượng. Rồi nó bỏ về. Tao thì bắt xe ngay để ra Bắc, kịp chuyến hàng đầu tiên của tao. Và bị bắt. Nhưng trước khi bị bắt tao vẫn biết được chuyện Mít tự tử không thành, và chuyện Mít đã bỏ đi vào Nam.

    Đối với tao, cuộc đời này đã chấm hết. Hai bánh, án tử dựa cột là chắc chắn. Tao đâu cần nghĩ gì về cái án đó nữa. Còn ba tao thì đang ở Đức, mẹ thì ở Nhật với chồng mới. Chắc họ cũng chẳng muốn về gặp thằng con mà họ đã từ mặt này đâu. Tao chỉ muốn nhờ mày chuyển lời tới Mít rằng tao đã làm khổ nó, làm bẩn nó.. Và tao đã lừa dối nó lần nữa.

    Phải, tao chỉ nghiện chứ tao không bị AIDS, và Mít chắc cũng thế. Tao muốn nó tuyệt vọng. Tao muốn nó không thể quay lại với mày nữa. Tao đã đạp đổ tất cả, Tao chỉ muốn trả thù."

    - Mày đã giết cô ấy rồi còn trả thù gì nữa? Một tình yêu bệnh hoạn, trễ nải và ngu xuẩn. - Một lần nữa tôi lại không kìm được sự tức giận, lại buột mồm nói chuyện một mình.

    "Tao biết.. tao không còn tư cách gì nữa. Nhưng tao hy vọng mày sẽ đi tìm nó. Hãy nói với nó sự thật. Đó là lý do hôm nay tao muốn gặp mày chứ không muốn gặp ai khác."

    Tôi đứng phắt dậy, không thèm đọc những lời cuối cùng của Dũng. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn: Giận dữ, ghê tởm, và cả chán chường. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Với tôi, những lời nói của hắn đã quá muộn màng, chẳng còn ý nghĩa gì hết. Tôi gạt ghế, lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt ấy, lòng chỉ mong rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

    - Tao sẽ đi tìm Mít. Nhưng không phải vì mày, mà vì cô ấy. Còn mày, hãy sống trong sự ăn năn hối hận đi. - Tôi thầm nhủ với Dũng như vậy.

    Nhưng đời đâu dễ dàng thế.

    Ngay khi tôi vừa định ra khỏi cửa, một anh công an trẻ đã chặn lại, nét mặt nghiêm nghị:

    - Anh Vinh, phiền anh nán lại một chút. Có một số việc chúng tôi cần làm rõ thêm.

    Tôi sững người:

    - Tôi? Làm rõ cái gì? Tôi chỉ là một người bình thường, tôi đâu có liên quan..

    - Đúng, chúng tôi hiểu. Nhưng theo quy trình điều tra, tất cả những ai từng tiếp xúc với đối tượng Dũng trong khoảng thời gian gần đây đều cần được xác minh, lấy lời khai rõ ràng. Mong anh hợp tác.

    Và thế là tôi bị giữ lại suốt cả ngày trong trụ sở công an xã, hết khai báo rồi chờ đợi, hết kiểm tra điện thoại rồi hỏi han đủ kiểu. Cảm giác như mình vừa bị thế giới lôi ra làm nhân chứng cho một tội ác mà bản thân không hề muốn liên quan đến. Mỗi phút trôi qua đều khiến tôi thêm ngột ngạt, mệt mỏi và bứt rứt. Tôi chỉ muốn đi tìm Mít. Nhưng giờ thì tôi lại bị kẹt giữa vòng vây này.

    Rồi tôi cũng được rời khỏi đồn công an, khi trời vừa hửng sáng. Gió sớm lạnh lẽo luồn qua lớp áo mỏng, nhưng chẳng lạnh bằng cái cảm giác ê chề trong lòng. Tôi chỉ biết đi bộ lững thững đi về, mong vùi mình vào công việc cho quên hết những u ám vừa qua.

    Vừa bước chân tới cổng dãy trọ, tôi đã cảm nhận rõ ánh mắt của những người xung quanh. Những tia nhìn soi mói, dè chừng, thậm chí là ghê sợ. Tôi đi qua sân, tai như ù đi vì những tiếng xì xầm đủ để đoán ra nội dung:

    - Nghe nói cậu ấy bị công an bắt giữ..

    - Hình như có liên quan tới vụ ma túy gì đó..

    - Trời ơi, tưởng đàng hoàng ai dè..

    Tôi cắn răng bước tiếp, cố tỏ ra bình thản, nhưng mỗi bước chân là một vết dao xé vào lòng tự trọng. Chưa bao giờ tôi thấy mình đơn độc và bẽ bàng đến thế. Họ đâu biết gì về tôi, nhưng lời đồn đã đủ để giết chết thanh danh mà tôi đã dày công giữ gìn suốt những năm tháng đi dạy.

    Tôi mệt mỏi, vừa tức giận, vừa buồn bã. Lại thêm một gánh nặng mới đè lên đôi vai vốn đã trĩu nặng vì Mít, vì Hồng, vì những lỗi lầm tôi từng gây ra.

    Tôi đã định đi ngay trong buổi chiều hôm đó, đi để tìm Mít, cũng là để trốn chạy khỏi ánh mắt người đời, khỏi những lời đồn thổi đang bủa vây tôi như những tấm lưới vô hình. Nhưng đúng lúc tôi đang thu dọn ít đồ đạc cần thiết, thì lão Thanh xuất hiện. Lão khuyên tôi ở lại vài ngày, đằng nào cũng chỉ hai tuần nữa là lấy lương. Dù lương ít ỏi nhưng cũng phải có tiền thì mới đi tìm Mít được. Vì chuyến đi này là xa xôi và không biết khi nào mới xong. Tôi thấy hợp lý và quyết định ở lại thêm hai tuần nữa.
     
  6. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 35: NAM TIẾN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai tuần trôi qua. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như dòng sông Thạch Hãn vậy. Mọi người vẫn đi làm, cười nói với nhau, rồi chiều đến lại rủ nhau đi làm cốc bia, đánh bóng chuyền. Không ai còn để ý tới anh chàng mọt sách còm nhom ngồi một mình trong phòng Hành chính.

    Còn tôi, trong căn phòng trọ nhỏ phía sau trụ sở, lặng lẽ gấp gọn vài bộ quần áo, nhét vào ba lô cùng cuốn sổ tay cũ. Không mang nhiều, chỉ những gì cần thiết. Mọi thứ diễn ra như một cuộc trốn chạy, nhưng cũng là một cuộc hành trình tất yếu vì tôi không thể ở lại nơi này thêm được nữa, khi mọi góc phố đều gợi về những kỷ niệm đau lòng.

    Tôi phóng xe máy một mạch về quê, đoạn đường sáu mươi cây số như dài hơn thường lệ vì lòng tôi nặng trĩu. Tôi về không phải để nghỉ ngơi. Chỉ là muốn nhìn ba một lần, nói với ông một câu, dù biết rằng câu đó sẽ chẳng bao giờ đủ để ông hiểu.

    Ba đang ngồi trước hiên, mắt nheo nheo nhìn vào chiếc TV cũ. Cái dáng ngồi quen thuộc mà mỗi lần về tôi vẫn thường thấy. Ông già đi nhanh quá. Da nhăn nheo, tóc bạc nhiều hơn. Tôi tự hỏi, đã bao lâu rồi mình chưa ngồi xuống với ba, ăn một bữa cơm đàng hoàng, hay chỉ đơn giản là hỏi ông hôm nay thế nào?

    Tôi dựng xe, bước vào hiên.

    - Con phải đi Sài Gòn gấp. Có thể con sẽ ở lại đó lâu đấy ba.

    Ông quay lại nhìn tôi, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như bao lần khác. Chỉ có đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Ông chỉ hỏi tại sao. Không cản tôi lại. Cũng không gặng hỏi thêm điều gì. Chỉ gật đầu chậm rãi. Bàn tay ông, gầy guộc, vỗ nhẹ vào vai tôi như một lời tiễn biệt câm lặng. Nhưng chính cái lặng im ấy khiến lòng tôi nhói lên.

    Tôi biết, ông không trách tôi. Nhưng tôi thì lại thấy có lỗi.

    Từ thời đi học đại học đến khi ra trường đi làm, và sẽ trong những năm tiếp theo sau này, tôi luôn bỏ ông lại một mình, trong căn nhà cũ kỹ, nơi mỗi tối ông vẫn bật tivi thật to để xua đi cảm giác trống vắng. Ông chẳng có ai bầu bạn ngoài mấy đàn gà ngoài hiên. Tôi bỏ ông lại, dù tôi biết mỗi lần tôi đi, ông sẽ lặng lẽ ngồi trước cửa ngó theo chiếc xe khuất dần trong bụi đường, rồi lủi thủi quay vào, chẳng ăn cơm tối nữa.

    Tôi đã bỏ rơi ba để lao đầu vào những dự định của tuổi trẻ, hệt như cách người ta vẫn bỏ rơi những người cha già mà không ai để tâm tới.

    Tối đó, tôi bắt chuyến tàu đêm đi Sài Gòn. Đoàn tàu hú dài giữa màn đêm, lao xuyên qua những cánh đồng tối đen và những thị trấn ngủ vùi. Tôi ngồi lặng trong khoang, đầu gục lên cửa kính, nhìn ánh đèn bên ngoài lùi dần như những hồi ức không thể với tới.

    Tôi chẳng biết mình sẽ tìm Mít bằng cách nào. Tôi cũng chẳng rõ nếu tìm được, mình sẽ phải nói gì. Nhưng tôi không thể không đi. Bởi nếu không đi, tôi sẽ mang nỗi day dứt này suốt cả đời.

    Giá như lúc đó tôi ôm ba một cái. Giá như tôi nói một câu tử tế hơn thay vì chỉ là "con đi Sài Gòn". Giá như..

    Nhưng đời thì không có nhiều "giá như".

    Tôi đặt chân đến Sài Gòn vào một buổi sáng nhòe nắng. Chuyến tàu đêm kéo lê tiếng bánh rít dài mệt mỏi khi cập ga, còn tôi thì lê bước xuống sân ga với cái ba lô nhẹ hều nhưng đôi vai nặng trĩu. Không một kế hoạch, không địa chỉ cụ thể nào, tôi chỉ có đúng một cái tên: Quận 7. Và câu nói lửng lơ của bác Mít:

    - Nghe đâu mẹ nó giờ ở trọ trong đó.

    Nhưng quận 7 thì rộng, và Sài Gòn thì to lớn đến nghẹt thở. Những khu dân cư cao tầng mọc lên chen chúc cạnh những xóm lao động tạm bợ; những con hẻm ngoằn ngoèo như mê cung, số nhà đánh loạn xạ, tên đường dài như nỗi nhớ dai dẳng. Tôi đi lòng vòng, dò hỏi, lần theo từng manh mối mong manh như cát bụi. Có lúc tôi dừng lại nhìn một người phụ nữ có dáng lưng hơi gù, tưởng như là bà, nhưng rồi lại hụt hẫng. Một lần tôi hỏi một bà bán nước về một người tên Hồng, biệt danh là Mít, bà cười hiền, nói:

    - Mít Sài Gòn thì đầy ngoài chợ, chú muốn mua loại nào?

    Tôi cũng cười, nhưng nụ cười trĩu xuống máu trong lòng.

    Tôi gọi điện lại cho bác Mít. Nhưng bác cũng chỉ ậm ừ:

    - Tao đã vào đó bao giờ mô (đâu), chỉ nghe mẹ nó nói miệng vậy thôi.

    Thế là hết. Hai tuần rong ruổi, ăn bánh mì lót bụng, uống nước suối ngoài công viên cho qua cơn khát, tôi đã xài sạch số tiền mang theo. Tôi nhìn ví, chỉ còn vài trăm ngàn rơi rớt ở đáy. Đủ thuê một phòng trọ nhỏ hẹp trong xóm trọ lao động thêm chừng một tuần. Không thể sống mãi bằng mộng tưởng, tôi quyết định đi tìm việc.

    Tôi chọn làm xe ôm, một nghề từng giúp tôi sống sót thời sinh viên. Vừa có tiền, vừa tranh thủ rong ruổi khắp nơi để tìm Mít. Thời đó chưa có chạy Grab hay ứng dụng gì cả, mà chỉ là xe ôm truyền thống, đứng gốc ngã tư đợi khách, hay đón vội một người vừa từ bệnh viện ra, chở một chị đi chợ về muộn, hay lắm lúc là một gã say xỉn cần người chở về nhà.

    Sài Gòn không bao giờ ngủ, nên xe ôm cũng không được phép nghỉ ngơi. Tôi chạy xe từ sáng sớm đến khuya. Có ngày kiếm được hai trăm, nhưng có ngày không đủ bữa cơm. Nhiều tài xế khác nhìn tôi lạ lẫm vì tôi còm nhom như thằng nghiện, cũng không biết giành khách như họ. Nhiều lúc tôi bị chen lấn, bị đá xe, có lần còn bị dọa đánh vì "tranh mối quen". Một lần ngã xe ngay vòng xoay cầu Kênh Tẻ, trầy xước cả đầu gối và cùi chỏ, tôi ngồi thừ bên lề đường, máu nhỏ từng giọt xuống nền xi măng nóng hổi. Một bác già bán vé số thấy tôi, dúi vào tay tôi cái khăn lông cũ:

    - Chú em lau đi, đừng để chảy hoài vậy.

    Tôi gật đầu cảm ơn, mà trong lòng trào dâng một nỗi tủi thân không tả nổi.

    Tôi cứ vậy sống qua ngày. Mỗi đêm về, nằm vật ra trên chiếc giường ọp ẹp, chân tay rã rời, tôi lại mở điện thoại, nhìn vào danh bạ với tên "Mít" vẫn nằm đó, nhưng vẫn mãi chỉ là

    - Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được..

    Tôi không dám xóa đi, vì như thể đó là sợi chỉ mỏng manh cuối cùng níu tôi lại với hy vọng.

    Mít à, em đang ở đâu? Em có biết tôi đang lang thang như kẻ mất hồn giữa thành phố mười triệu người này, chỉ để tìm một bóng hình mơ hồ? Em có biết tôi đã đổi biết bao vết trầy xước, bao đêm thức trắng, chỉ để mong gặp lại em một lần thôi?

    Nhưng thành phố này lớn quá. Còn em thì vẫn biệt tăm.

    Sài Gòn dần trở thành một mê cung bức bối. Tôi đã rong ruổi bao nhiêu hẻm nhỏ, ngõ sâu để tìm Mít, đến mức tôi thuộc lòng cả những con đường chẳng ai buồn nhớ tên. Nhưng Mít vẫn không có ở đâu cả. Tôi đăng báo, lên các nhóm tìm người, phát tờ rơi khắp nơi mà chỉ nhận lại là những ánh mắt thương hại, những cái lắc đầu, và vô vàn khoảng im lặng. Không một ai phản hồi, không một ai biết cô gái tên Mít có bà nội và mẹ từng ở quận 7.

    Tiền cũng dần cạn. Công việc xe ôm thất thường, hôm có khách hôm không. Đôi lúc tôi phải xin cơm từ thiện ở các chùa hoặc nhà thờ, để sống qua ngày. Có bữa tôi chỉ ăn đúng một ổ bánh mì khô, uống nước máy công cộng, rồi lăn ra ngủ trong căn phòng trọ chật hẹp, ngột ngạt đến mức tưởng như không thở nổi. Tôi nghĩ, lẽ nào số phận mình chỉ đến thế thôi? Tốt nghiệp sư phạm, từng là người được học trò tin yêu, mà giờ phải sống lay lắt ở xứ người, như một bóng ma giữa Sài Gòn hoa lệ.

    Tôi nghĩ đến việc trở lại nghề giáo. Dẫu gì, đó vẫn là điều tôi đã dành cả thời thanh xuân để theo đuổi. Tôi lặn lội tìm đến vài trường công ở quận xa, đem theo bộ hồ sơ đầy đủ, giấy chứng nhận, bảng điểm, bằng cấp.. Nhưng rồi chỉ nhận được những cái lắc đầu. Người ta không nói thẳng, nhưng tôi hiểu. Không hộ khẩu Sài Gòn, không quan hệ, không có "lót tay", thì làm gì có cửa. Tôi là người ngoài vào, một kẻ lạ hoắc từ miền Trung, mang theo bộ quần áo nhàu nhĩ và ánh mắt cạn kiệt niềm tin.

    Tôi chuyển hướng sang trường tư, hy vọng ít ra ở đó sẽ có cơ hội. Nhưng trường tư thì lại khắt khe theo cách khác: Họ đòi bằng đại học loại giỏi hoặc thạc sĩ, hoặc ít nhất phải có kinh nghiệm dạy ít nhất là một năm. Một trường quốc tế đồng ý cho tôi thử việc, nhưng điều kiện là ba tháng không lương, tự lo hết chi phí, tự túc toàn bộ. Tôi đã từng sống sót qua nhiều thử thách, nhưng giờ đây, cái sức chịu đựng ấy cũng như cạn kiệt. Ba tháng là một đoạn đường quá xa trong hoàn cảnh tôi hiện tại. Tôi lặng lẽ cúi đầu rời khỏi cổng trường ấy, như thể vừa đánh rơi thêm một chút tự trọng còn sót lại.

    Tôi đi về trong ánh chiều vàng cháy trên những mái nhà chen chúc. Thành phố lúc đó đông nghẹt, xe cộ kèn cựa nhau, khói bụi và tiếng còi như quẩn quanh trong đầu. Tôi ghé vào một quán cà phê ven đường, gọi ly đá lạnh rẻ tiền. Nhìn vào mặt nước lấp loáng trong ly, tôi bỗng thấy chính mình cũng đang trôi lềnh bềnh như một xác không hồn.

    Tôi nhớ đến ba. Đã bao lâu rồi tôi chưa nói chuyện tử tế với ông? Chuyến đi vội vã trước đây, tôi chỉ kịp nói một câu:

    - Con phải đi Sài Gòn gấp, con sẽ ở lại lâu đấy ba.

    Giờ thì tôi mới thấm câu nói ấy, nó vang lên như một lời hứa suông. Tôi ra đi để theo đuổi một bóng hình xa xôi, nhưng đổi lại là nỗi đơn độc của chính mình và cả của người cha già ở nhà.

    Tôi rút điện thoại ra, mở lại tin nhắn cũ của ba:

    - Vào tới nơi nhớ gọi ba nghe con.

    Tin nhắn vẫn còn đó, chưa từng được tôi trả lời. Tôi không biết mình có đủ can đảm để đối diện với ông hay không. Tiền thì đã hết, hy vọng tìm được Mít cũng đã cạn, tương lai thì mờ mịt như khói bụi ngoài đường. Khát khao tìm Mít vẫn còn ấp ủ trong tôi. Nhưng có lẽ.. đã đến lúc phải quay về.
     
    Nghiên Dichiqudoll thích bài này.
  7. Babyboy87qb

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 36: BƯỚC NGOẶT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    – Alo, Vinh hả? Tao Sơn nè, mày còn nhớ tao không? Tao, Sơn "xe ôm", Sơn "mì tôm nước lã" đây! – Tiếng cười vang lên sảng khoái, như kéo tôi khỏi cái đáy tuyệt vọng.

    Sơn. Cái tên bật ra như một đốm sáng nhỏ giữa màn sương đặc của những ngày tăm tối tôi đang sống. Sơn, thằng bạn cùng lớp thời đại học sư phạm.

    Ký ức ùa về. Thằng bạn thân chí cốt của tôi. Ôi, có hôm đói quá không chịu nổi, hai đứa nấu gói mì tôm cuối cùng chia đôi, chan nước sôi uống thay cơm. Cũng từng có lần trời mưa dầm cả tuần, tiền nhà trọ thì chưa có, cả hai phải đội áo mưa rách chạy xe ôm thuê để dành từng đồng, có hôm còn bị lừa tiền, hôm thì đạp nhầm ổ gà ngã dúi mặt xuống đường.

    Tôi mỉm cười, không rõ là vì bất ngờ hay vì vui mừng.

    – Ờ, nhớ chứ.. Mày khỏe không?

    – Khỏe, vẫn sống. Mày đang làm gì, ở đâu thế?

    Tôi ngập ngừng. Không hiểu vì xấu hổ hay vì không muốn gợi lại nỗi thất vọng, tôi chỉ nói đại khái là đang tìm việc ở Sài Gòn.

    Sơn chợt nói như thể đã có sẵn trong đầu một kế hoạch:

    – Ra Huế với tao đi. Tao đang cần người làm cùng. Có chỗ ăn ở đàng hoàng, công việc ổn.

    Tôi ngạc nhiên:

    – Làm gì? Có ổn không? Lương thế nào?

    – Ra đi rồi biết. Mày mà còn tin tao thì cứ ra, tao không để mày đói đâu.

    Tôi lặng đi. Không trả lời ngay. Trong đầu tôi là một chuỗi bối rối: Nếu quay về quê, tôi biết mình sẽ bị bao ánh mắt dòm ngó, gia đình lại thêm lo lắng. Ở lại Sài Gòn thì kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, còn tìm Mít thì vô vọng. Còn Huế thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc sẽ sống ở đó. Nhưng giọng nói của Sơn lại có sức nặng. Nó kéo tôi ra khỏi cái hố trống rỗng mà tôi đã chìm trong suốt mấy tháng trời.

    Tôi suy nghĩ suốt đêm. Cân nhắc từng đồng tiền còn sót lại, từng đoạn ký ức lẫn sự bế tắc hiện tại. Cuối cùng, sáng hôm sau, khi mặt trời chưa kịp ló qua ô cửa, tôi bắt chuyến xe ra Huế. Bỏ lại sau lưng một thành phố rộng lớn mà tôi không thể bám rễ, một ý định đang dở dang, và một nỗi buồn vẫn chưa đặt tên.

    Tôi ra Huế vào một chiều tháng Chín, nắng đổ vàng lên mặt đường và mùi bụi ẩm nồng trong gió. Bến xe đông nghịt người, và giữa đám đông đó, tôi thấy Sơn, vẫn là dáng người gầy gò, nước da sạm nắng, nhưng ánh mắt thì sáng rỡ hơn xưa nhiều.

    Sơn giang tay ra, cười lớn:

    – Mày đó hả? Trông như ma đói, haha!

    Tôi cười, ôm chầm lấy hắn.

    – Ờ, cũng không khá hơn mày thời sinh viên là mấy đâu.

    – Thôi, về tao đã thuê chỗ trọ cho mày rồi. Nhưng trước khi về, phải làm một chầu đã. Bao lâu rồi chưa được nhậu với nhau?

    Chúng tôi lại kéo nhau về quán nhậu quen trên đường Hai Bà Trưng. Vẫn cái quán xập xệ, bàn nhựa lỏng lẻo, nhưng đong đầy kỷ niệm. Mở lon bia đầu tiên, Sơn cụng ly:

    – Uống cho ngày gặp lại, cho hai thằng nghèo nhưng sống dai!

    Tôi cười buồn, cụng ly:

    – Và cho những đứa đã bỏ chúng ta lại phía sau.

    Sau vài ly, tôi kể hết mọi chuyện. Sơn im lặng lắng nghe, không ngắt lời. Tôi kể về Trâm Anh và mối tình thời sinh viên sư phạm, tưởng sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường, ai ngờ lại rẽ ngang. Rồi đến Hồng, cô học trò hiền lành, người đã mất tích mãi mãi sau cái đêm tôi không thể tha thứ cho chính mình. Và sau cùng là Mít, nghịch ngợm, hư hỏng, nhưng đã khiến tim tôi rung động lần nữa, chỉ để rồi biến mất không để lại một lời.

    – Mày biết không, tao từng nghĩ mình là người đàng hoàng.. mà cuối cùng lại làm tổn thương cả hai người con gái, một mất một còn.

    – Mày đâu phải thần thánh. Đôi khi mình chỉ là thằng đàn ông nhỏ bé giữa đời này thôi. – Sơn đặt ly bia xuống, ánh mắt trầm lại – Nhưng mà giờ mày vẫn còn sống, còn tao ở đây. Vậy là đủ để bắt đầu lại rồi.

    Tôi nhìn Sơn, ngờ vực hỏi:

    – Rồi giờ mày làm gì ở Huế?

    – Tao làm trưởng nhóm tiếp thị cho bánh gạo One One. Bên công ty đang thiếu người chạy thị trường, mày làm tạm cũng được.

    – Tao chưa bán hàng bao giờ, cũng không có khiếu nói chuyện đâu.

    Sơn phì cười:

    – Mày từng chở khách Tây ra chợ Đông Ba, còn chém gió tới mức người ta cho thêm tiền. Đừng đùa chứ.

    – Hồi đó khác.. giờ tao thấy đuối lắm rồi.

    – Làm cái này không cần giỏi, chỉ cần siêng năng. Tao sẽ giao cho mày vài đại lý quen trước, làm quen dần. Có lòng thì trời thương.

    Tôi im lặng. Rồi gật đầu.

    – Ừ.. tao tin mày. Mà mày giỏi thật đấy, đúng kiểu dân Thanh Hóa, cái gì cũng xoay được.

    Sơn cười ngất, vỗ vai tôi:

    – Cảm ơn. Nhưng giờ tao chỉ mong ổn định, kiếm sống đàng hoàng. Quá khứ, thôi đốt sạch, nghe chưa? - Ừ thì đốt. Tôi đáp.

    Tôi bắt đầu công việc tiếp thị bánh gạo One One vào một buổi sáng oi bức. Sơn đưa tôi đến kho hàng của công ty, rồi chở tôi đi một vòng qua những đại lý quen mà hắn đã thiết lập mối quan hệ từ trước.

    Buổi đầu tiên coi như tạm ổn, nhờ cái mác "quen với anh Sơn". Nhưng đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu đi phát triển thêm các điểm mới, tự thân một mình xách thùng bánh gạo đi từ ki-ốt này đến tạp hóa khác.

    – Bánh gạo hả? Tui đang bán của hãng khác rồi. – Bà chủ ki-ốt số mười hai lắc đầu.

    – Loại này ngon, giá tốt, lại có chương trình khuyến mãi.. – Tôi cố gắng thuyết phục.

    – Thôi thôi, mấy chú tiếp thị nào cũng nói thế. Bán không được lại đem trả hàng. Tui không nhận đâu!

    Nhiều cửa hàng thẳng thừng từ chối, thậm chí có chỗ còn không thèm cho tôi bước vào. Họ nhìn cái vẻ ngờ nghệch, quê mùa, ăn mặc xuề xòa của tôi rồi nói thẳng:

    – Chú mới vào nghề à? Trông gầy như nghiện xì ke mà còn lạ hoắc. Tiếp thị kiểu này ai mà tin được.

    Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu bị trả hàng từ một vài điểm trước đó từng lấy bánh. Có người còn nói thẳng:

    – Hàng thì không ngon bằng hãng khác, khách chê, tui không bán nữa.

    Chưa kể, có tiệm thì lấy hàng rồi.. nợ tiền. Tôi quay lại đòi thì bị khất:

    – Tháng sau ghé lại nha, đang kẹt vốn.

    Tôi gọi báo với Sơn, giọng nghèn nghẹn:

    – Mày ơi, chắc tao không hợp với cái nghề này đâu.. Tao đi đâu cũng bị đuổi, bị coi thường.

    Sơn ở đầu dây bên kia thở dài:

    – Tao biết mà. Ai làm nghề này cũng khổ lúc đầu. Nhưng mày nghĩ lại đi, mày từng chở khách dưới mưa, từng đi làm nghèo rớt mùng tơi. Chút khổ này có đáng gì?

    – Nhưng tao thấy tao vô dụng. Tới đâu cũng bị hất hủi.. Còn bị quỵt tiền nữa. – tôi nói như mếu.

    – Nghe tao đi. Cứ kiên trì. Tuần sau tao dẫn mày đi gặp bên đại lý cấp hai lớn ở An Đông. Nếu mày nói chuyện đàng hoàng, họ có thể cho mày đặt mối lâu dài.

    Sơn là người kỹ tính, lúc đầu tôi thấy phiền, nhưng càng làm tôi càng nể. Hắn không bỏ mặc tôi lăn lộn một mình, mà thường xuyên gọi điện hỏi:

    – Hôm nay đi những điểm nào? Họ nói sao? Có sổ ghi lại từng đơn hàng chưa?

    Hắn còn ngồi kèm tôi nhập dữ liệu vào Excel, chỉ cách quản lý công nợ:

    – Tiền hàng bị quỵt là lỗi của mày trước tiên. Làm kinh doanh phải biết giữ sổ, biết theo dõi. Mày nhớ cái cô tạp hóa ở Kim Long không? Bà đó quỵt là do mày không đưa phiếu rõ ràng.

    – Ờ.. ờ.. – tôi ậm ừ, vừa xấu hổ vừa khâm phục.

    Sơn không còn là thằng bạn rách rưới ngày nào cùng tôi đi xe ôm thuê. Giờ đây, hắn đúng nghĩa là một ông chủ nhỏ, đầu óc tính toán, sắp xếp. Gặp khách hàng nào, hắn cũng nắm được tâm lý, biết ai cần mềm mỏng, ai cần mạnh tay. Làm việc với hắn, tôi mới hiểu kinh doanh không chỉ là xách hàng đi bán, mà còn là nghệ thuật giữ mối, đọc người và.. kiên trì không buông.

    – Mày đúng là khác xa tao tưởng hồi sinh viên đó Sơn.

    Hắn bật cười, ngồi xuống rót ly nước trà:

    – Khác gì đâu, tao vẫn là tao thôi. Chỉ là.. nghèo hoài cũng mệt, nên phải ráng lên một chút.

    Tôi gật gù. Ừ, đúng. Nghèo hoài thì cũng mệt. Mà cái sự "ráng lên một chút" của hắn, giờ đang kéo cả tôi thoát dần khỏi hố lầy mình từng sa xuống.

    Chiều hôm ấy, trời Huế vừa mưa xong. Đường ướt loáng nước, nắng muộn chiếu nhàn nhạt lên những con phố cũ kỹ khiến cả thành phố như nhuộm một màu cam buồn rười rượi. Tôi đang chở một thùng bánh gạo trên xe máy, định ghé tiệm tạp hóa ở cuối đường Trần Phú để chào hàng thì bất chợt tôi khựng lại.

    Một dáng người quen thuộc đang đứng trong tiệm, hơi nghiêng đầu chọn mấy món đồ. Dáng người ấy chẳng thể lẫn đi đâu được. Cổ cao, vai gầy, mái tóc buông nhẹ sau lưng và chiếc váy xanh nhạt cứ như một vết cắt ngọt ngào từ ký ức.

    Tim tôi bỗng thắt lại.

    Phải rồi. Là cô ấy. Ôi, đúng rồi.

    Tôi luống cuống đi tới sau lưng cô ấy thì bỗng va phải đống thùng mỳ tôm, làm đổ cả chồng hàng cao ngất cái rầm. Cô ấy quay lưng lại và lên tiếng gọi khiến tôi đông cứng lại:

    – Anh.. Vinh?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...