Đôi mắt vô hồn Tác giả: Hàn Diệp Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hàn Diệp Chương 1: Trời thu thật nhẹ. Lá vàng, rụng và khô. Tiết thu luôn dịu nhẹ và trầm ấm, có chút gì đó u buồn khó tả. Hoàng lang thang một mình trên những dãy phố trải dài lá rụng của trời thu Hà Nội. Có cái gì đó cứ bóp nghẹt lấy tim cậu, khiến nó luôn nặng trĩu, trầm lặng. Một chút ấm áp, một chút thèm muốn nào đó đang cố len lỏi ra bên ngoài cái hình hài lạnh lùng, băng giá ấy. Là nó đè nặng? Hay là Hoàng cứ cố chấp không muốn quên? Dừng lại cạnh một đài phun nước trong công viên, những tia nước nhỏ li ti, trắng xóa bắn ra khắp phía không ngờ lại hấp dẫn Hoàng đến vậy. Chúng thật tự do, chẳng cần quan tâm tới điểm đến tiếp theo là đâu, và đã bỏ lại những gì phía sau lưng.. Hoàng cứ đứng như thế, thấy lòng nhẹ. Mọi ưu phiền dường như cũng được những giọt nước ấy lấy trộm đi đâu hết. Cậu cũng chợt nhận ra rằng.. mình không phải là người duy nhất ở đây thích cái việc hơi trẻ con này. Cô ấy ngồi trên một chiếc ghế đá phía đối diện, cũng không xa lắm, trước cả khi Hoàng tới, cứ ngồi nhìn như thế! Gương mặt không hề thể hiện bất kỳ thứ cảm xúc nào. Nhưng Hoàng vẫn nhận thấy được một nỗi đau nào đó đang được giấu thật kín, sâu trong gương mặt không một chút biểu cảm kia. Nó.. giống cậu! Đã thành thói quen mất rồi, ngày nào đôi chân Hoàng cũng kéo cậu đến đây. Mà có lúc, Hoàng cũng phải ngỡ ngàng vì điều đó. Vì Hoàng đã yêu mến nơi đây? Vì những giọt nước nhỏ xíu tinh khôi? Hay vì một điều gì đó mà chính Hoàng không dám thừa nhận? Đã lâu lắm rồi Hoàng mới có cảm giác tò mò về một điều gì đó xa lạ. Lâu? Bao lâu rồi nhỉ? Hai năm? Ba? Hay lâu hơn cả những gì Hoàng có thể nhớ? Có lại được cảm giác đã mất đi từ lâu, Hoàng thấy là lạ, có một chút gì đó lo sợ.. Người con gái xa lạ đã ngồi ở đó. Vẫn gương mặt không biểu cảm ấy. Giờ Hoàng thấy nó thật thân thuộc và gần gũi. Hoàng thường ghé qua nơi ấy vào cuối buổi chiều khi nắng đã nhẹ. Người ấy vẫn luôn có mặt, vẫn ngồi trên chiếc ghế đá đó. Thật lạ là chẳng có ai ngồi tranh chiếc ghế của cô, dù cho nó luôn là một chỗ ngồi lý tưởng. Có lẽ nó đã được ưu ái dành riêng cho người con gái bí ẩn ấy. Hoàng không hiểu cô ấy đã ngồi ở đó từ lúc nào và khi nào thì ra về. Hoàng chỉ biết rằng khi từng bóng đèn trong công viên lóe sáng. Phố xá đông đúc hơn. Dòng người hối hả, tấp nập với bao công việc của cuộc sống đời thường, hay trở về với mái ấm, nơi có vòng tay yêu thương của gia đình, cô ấy vẫn ngồi, vẫn nhìn những tia nước, vẫn không thể hiện một cảm xúc nào. Như thể không có bất cứ điều gì có thể xen vào làm xáo trộn được thế giới nhỏ bé, tách biệt mà cô đã tạo ra. Mà có ai hay từng ngày, từng giờ cô vẫn phải vật lộn trong đau đớn ở ngay trong chính cái thế giới cô độc đó. **** Tường Lâm mệt mỏi lết từng bước trở về nhà. Cứ nghĩ tới căn nhà lạnh lẽo, cô đơn ấy, thật sự, cô chỉ muốn ngồi mãi nơi đây. Tường Lâm nhấc đôi tay trắng xanh, đầy mệt mỏi lên mở cửa. Tiếng cửa gỗ vang lên kẽo kẹt nghe rợn người. Ngôi nhà chìm trong bóng tối, im lìm, cô độc đến đáng sợ. Lâm sợ nó, sợ cái sự cô độc đó. Không một tiếng nói! Không một nụ cười! Không hơi ấm! Tường Lâm đứng lặng trước cửa nhà. Cô cứ đứng như thế, chờ đợi đèn sáng, chờ ai đó sẽ chạy ra với một nụ cười thật thân thương, trìu mến. Hay đơn giản chỉ là cái nhíu mày với câu mắng yêu đầy ngọt ngào mỗi khi cô về muộn. Nhưng.. sao vẫn chẳng có ai? Không ai thèm quan tâm tới cô nữa rồi. Họ ghét cô rồi hay sao ý. Chắc là phải ghét lắm, phải ghét lắm nên họ mới không thèm ở bên cô, mới bỏ cô mà đi như vậy. Tường Lâm lén hít sâu rồi thở hắt ra, lạnh lùng bước thẳng lên phòng, leo vào giường, trùm chăn kín đầu, cố gắng ngủ. 2 giờ 30 sáng! Tường Lâm giật mình tỉnh dậy, thở dốc. Mặt đẫm mồ hôi. Đêm nào cũng vậy, cô luôn bị tỉnh dậy giữa chừng vì những cơn ác mộng cứ dai dẳng đeo bám, rồi sau đó cứ như vậy mà thức luôn cho tới sáng. Lâm gần như kiệt sức vì những giấc mơ. Nó cứ lặp đi lặp lại hằng ngày khiến thân hình bé nhỏ của cô ngày càng xanh xao, yếu ớt. Lâm thấy người rời rã. Cô kéo gối ngồi dậy. Trước mặt Lâm giờ là một khoảng không gian đen đặc, bao trùm lấy cơ thể yếu đuối của Lâm, khiến cô như muốn nghẹt thở. Tường Lâm đưa tay với lấy cốc nước được đặt trên một chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường. Chiếc khung ảnh bị tay Lâm chạm phải, đổ ụp xuống mặt bàn kêu lên một tiếng "cạch". Lâm bật đèn ngủ lên. Ánh sáng vàng nhẹ lan tỏa khắp gian phòng. Lâm thấy lòng mình nhẹ hơn. Tường Lâm chần chừ nhìn vào khung ảnh nằm úp trên bàn. Đôi tay hơi run, lưỡng lự cầm nó lên. Đó là một bức ảnh gia đình. Trong đó có Tường Lâm, ba, mẹ, và cả đứa em gái 3 tuổi với bím tóc 2 sừng xinh xắn, bé bỏng mà Lâm vô cùng yêu quý. Một gia đình hạnh phúc. Hẳn là thế rồi! Ai cũng cười tươi vậy mà. - Hạnh phúc! Hạnh phúc? Hạnh phúc à? Đấy mà là hạnh phúc sao? - Tường Lâm nhếch mép "cười" vô hồn rồi tắt luôn trong vô cảm. Lâm giật lấy cốc nước ném mạnh về phía bức tường đối diện. Chiếc cốc vỡ "xoảng" rồi rơi vụn xuống nền nhà, bắn ra khắp nơi. Một vài mảnh vỡ bắn về phía Tường Lâm. Khiến tay cô bị xước một vài vệt, rỉ máu. Nhưng sao cô chẳng hề cảm thấy sự tồn tại của chúng? Hay vì nỗi đau trong tim Tường Lâm quá lớn khiến cô mất đi cả cảm giác của tâm hồn lẫn nỗi đau của thể xác?
Chương 2: Bấm để xem 5 giờ 30 sáng. Tường Lâm thức dậy, bước đôi chân trần thoáng mệt mỏi xuống nền nhà lạnh giá, cũng chẳng muốn mở cửa sổ hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm. Nó cứ nằm yên như thế khá lâu rồi ấy chứ, không nắng ấm, mà cũng chẳng gió sớm, bị lãng quên như chính chủ nhân của nó vậy. Tường Lâm bước nhẹ xuống nhà làm bữa sáng. Bữa ăn của cô lúc nào cũng đơn giản và nhanh gọn hết mức có thể. Cô không quá quan tâm tới việc ăn uống. Hay chính xác hơn là giờ cô chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì cả. Giờ sống với cô chỉ là làm tròn trách nhiệm khi đã trót được sinh ra với cuộc đời. Có lúc cô cũng oán, nhưng giờ thì chán rồi.. Lâm sắp bát đũa lên một chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Có tất thảy bốn chiếc ghế tựa. Một được đặt ở vị trí đầu bàn, thường dành cho những người đàn ông trụ cột trong gia đình. Hai chiếc đặt bên mạn trái và chiếc còn lại ở bên mạn phải - chỗ dành cho cô. Nơi mà cô có thể quan sát được người mẹ yêu quý và đứa em gái bé bỏng của mình ngồi ăn ngon miệng. Lâm khựng lại bên chiếc ghế dành cho bố trong giây lát rồi lạnh lùng rời bỏ, đặt bát đũa ngay ngắn lên ba vị trí còn lại. Kéo ghế ngồi xuống, Tường Lâm nhẹ nhàng gắp thức ăn vào hai chiếc bát trống rồi cắm mặt xuống bát cơm, và lấy và để. Ngay cả khi miệng đã đầy cơm, tràn ra cả hai bên mép, miệng Lâm vẫn giữ nguyên trên miệng bát. Tay phải liên tục và cơm như một cỗ máy vô hồn. Đôi mắt lãnh đạm, vô cảm ngước nhìn chăm chăm về phía hai chiếc ghế. Gương mặt vẫn không một cảm xúc. Những hạt cơm trắng tinh, vô tội tiếp tục bị nhét vào miệng bằng một sự căm hờn tới tột độ, đầy uất ức và phẫn nộ. Tường Lâm đột ngột dừng lại, đứng phắt dậy.. rồi bỏ đi. Cô đã no? Hay cảm xúc trong cô đã dâng trào quá mức làm nghẹn lại sự căm hận tới cực điểm trong cổ họng? Mở tủ quần áo, Tường Lâm lấy ra một chiếc áo dài tay kẻ caro, quần jean, xỏ giày rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Lâm đóng sầm cửa lại. Như thể cô vừa mới chạy trốn, hay bỏ lại một điều gì đó đáng sợ mà tội lỗi lắm. Một ngày đẹp trời! Nắng nhẹ đua nhau phả vào gương mặt xanh xao khiến Tường Lâm cảm thấy rất dễ chịu, có chút gì đó ấm áp phảng phất. Không hiểu sao cô lại thấy bồi hồi lạ thường. Trường đại học của Tường Lâm nằm khá gần nhà. Chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ nên chẳng bao giờ cô ngồi xe bus. Lâm thích đi bộ. Nó khiến cô có thể thả hồn vào bất cứ nơi đâu, đi mông lung, và chẳng bao giờ lo lắng người khác sẽ chú ý tới mình. Tường Lâm dừng lại trước bảng tin của trường đại học, ngay giữa tán cây lớn của hai cây xà cừ cổ thụ, cố gắng tìm kiếm một thông báo nào đó. Nhưng có vẻ nó vẫn chưa được dán lên. Chỉ là một tiếng thở dài nhẹ, Tường Lâm quay người định rảo bước đi. Chợt đôi chân Lâm khuỵu xuống. Có vật gì đó vừa xô mạnh vào cô từ phía sau lưng. Vì không được chuẩn bị trước nên cả người Lâm đổ nhào xuống đất. Tay phải co về phía trước theo phản xạ để đỡ cho phần thân khiến khuỷu tay của Tường Lâm bị chà mạnh xuống nền, đau rát và bắt đầu rớm máu. Lâm vẫn chưa kịp định hình được chuyện gì vừa xảy ra, cố gắng đứng dậy một cách đầy khó nhọc. Cùng theo sau là những câu xin lỗi vụng về, cuống quýt của một tay con trai nào đó vọng ra từ phía sau. Mất vài phút để Tường Lâm có thể đứng dậy, phủi quần áo, và ổn định tinh thần. Quay lại phía sau, đó là một tay con trai lạ, gương mặt khá hoảng sợ, pha chút ngượng ngùng, muốn đỡ cô dậy mà không dám, nên càng lóng nga long ngóng. Trông cũng khá tội! Dưới đất là một đống ngổn ngang, chắc cũng phải lên tới gần hai mươi quyển sách, dày cộp. Có lẽ đây mới là thủ phạm chính. Đôi mắt vô hồn của Tường Lâm xoáy thẳng vào người con trai đó. Cậu ta có vẻ hẫng. Cánh tay Lâm đang hết dần cảm giác tê, bắt đầu sưng và đau rát hơn. Vẫn không nói lời nào, Lâm im lặng bỏ đi. Cô cần làm sạch cánh tay và quần áo. Người con trai lạ nhẹ nhàng nhặt lại từng quyển sách. Cho tới khi Tường Lâm đã đi được một đoạn khá xa, cậu ấy chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng Lâm.. - Là cô ấy! Nước trong và thật mát, nhưng lại khiến vết thương càng trở nên sót hơn. Tường Lâm nhăn mặt, vớt từng vốc nước đổ vào khuỷu tay. Chợt Lâm khựng lại. Cô như vừa nhớ ra được điều gì đó. "Gương mặt ấy.. quen quá". Hôm nay thực sự là một ngày rất đẹp trời. Từng đợt gió nhẹ cứ nối tiếp nhau ùa vào dãy hành lang tầng 2, thổi tung mái tóc suôn thẳng, thả nhẹ của Tường Lâm. Lâm rướn nhẹ người ra ngoài hành lang, để mặc cho gió và nắng thỏa thích đùa giỡn trên đôi má luôn hây hây hồng của mình, hít nhẹ bầu không khí tràn ngập mùi thơm của nắng. Đôi mắt khép hờ lại, cảm nhận từng sợi tóc nhỏ bay bay trong gió, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt luôn mệt mỏi này.
Chương 3 Bấm để xem 11 giờ 30! Chuông tan học cất lên. Tường Lâm lầm lũi đi xuống cổng trường. Cô bước vào một quán ăn nhỏ ngay cạnh trường. Lâm vẫn thường giải quyết bữa trưa như thế. Nó còn tốt hơn rất nhiều so với ngôi nhà tiện nghi, rộng lớn của cô. Bước ra khỏi quán ăn, Lâm tiếp tục đi bộ dưới những tán cây xanh đã bắt đầu lác đác đốm vàng. Thi thoảng có những chiếc lá khô đột ngột rơi xuống, làm cắt ngang những dòng suy nghĩ vẩn vơ của Lâm. Con đường này đã bị mài mòn nhiều vì xe cộ, vì những con người luôn tấp nập, hối hả, và cả vì những dấu chân mệt mỏi, những cảm xúc phức tạp, hỗn độn của cô, ngày nào cũng dồn nén, chất chứa và bào mòn lên cả những viên sỏi vô hồn. Khiến chúng trở nên nhẵn bóng và chai lì. Lâm đã đứng trước đài phun nước. Tường Lâm lại tiếp tục thu mình vào trong thế giới riêng biệt, chỉ được gói gọn trong một chiếc ghế đá nhỏ bé, lạnh lẽo. Nó giống như một vỏ bọc hoàn hảo, mỏng manh nhưng đầy bí ẩn. Một cánh tay chìa ra trước mặt Tường Lâm, trên tay là một tip thuốc bôi. - Nó sưng rồi kìa! Tường Lâm quay sang, không một phản ứng. - Tôi là Hoàng.. xin lỗi về hồi sáng nhé? - Giọng Hoàng kiên định, khác hẳn vẻ lung túng hồi sáng. Nhìn Hoàng vài giây, Tường Lâm vẫn im lặng, tiếp tục quay về với thế giới riêng của mình. Không hề tỏ ra khó chịu với thái độ ấy, Hoàng nhẹ nhàng ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh, đặt tip thuốc xuống nền ghế đá lạnh lẽo. Mọi thứ lại quay về với không gian tĩnh lặng. Cứ ngồi như thế! Không một ai cất tiếng. Nhưng ánh mắt của cả hai vẫn luôn chung điểm đến - đài phun nước. Dù Hoàng là người đầu tiên, có thể là vô tình chạm vào thế giới riêng của Tường Lâm. Nhưng cô cũng không cảm thấy quá phiền vì sự xuất hiện của cậu. Đây là nơi công cộng, Hoàng có quyền ngồi bất cứ đâu. Rồi thì cậu ta cũng sẽ bỏ đi. Như hàng nghìn người khác đã lướt qua cuộc đời cô, dù là thoáng qua hay nán lại chút lát. Bóng tối dần buông xuống. Ánh nắng bị thu hẹp càng trở nên vàng đậm, nhuộm thẫm từng giọt nước li ti. Tường Lâm vẫn ngồi đó. Nhưng hôm nay là cùng với một anh chàng xa lạ. Lâm bắt đầu nhen nhóm một vài câu hỏi về con người xa lạ kia. Nhưng dù sao nó cũng chẳng chiếm lĩnh được tâm hồn cô bao lâu. Màn đêm đen đặc được phủ kín bằng làn sương mỏng nhẹ. Không khí trở nên thoáng và se lạnh. Lâm thấy lạnh. Nhưng cô vẫn chẳng muốn về nhà. Nó còn lạnh hơn cả ngàn lần nơi đây. Một cái lạnh thấu tận tâm gan. 11 giờ đêm! Công viên trở nên yên tĩnh, lạnh lẽo đến đáng sợ. Hoàng tự nhủ mọi ngày Tường Lâm vẫn ngồi tới giờ sao? Thật là gan góc! Hoàng lén thở dài. Chợt hai người cùng đồng loạt đứng dậy, cùng quay vào nhau, cũng thấy hơi giật mình vì sự trùng hợp. Tường Lâm nhìn Hoàng, cúi nhẹ đầu rồi ra về như một sự thầm biết ơn vì đã ngồi lại cùng cô, dù cho mục đích là gì đi nữa. Hoàng lặng lẽ đi sau. Ra tới cổng công viên, Tường Lâm chẳng hề quay lại, cứ thế rẽ phải, lặng lẽ ra về. Hoàng nán lại đôi chút, đứng nhìn bóng Lâm dần khuất sâu trong bóng tối, rồi rẽ trái ra về. Đường về nhà luôn là con đường ngắn nhất mà Tường Lâm cảm thấy. Lâm chỉ muốn đi mãi, đi mãi, đi tới điểm tận cùng của thế giới. Đi tới khi đôi chân cô khuỵu xuống vì mệt mỏi. Cơ thể cô ngã xuống, ngất đi vì kiệt sức. Chỉ khi đó, cô mới cảm thấy mình thực sự được giải thoát. Khỏi tất cả! Căn phòng của Lâm vẫn im lìm trong bong tối. Một vài vệt sáng trắng của ánh trăng xiên qua khe hở của cánh cửa sổ hắt xuống nền nhà. Một hạt sáng nhỏ chiếu vào khung ảnh bị đặt úp xuống mặt bàn. Lâm ngồi thụp xuống giường, thở hắt đầy mệt mỏi. Cô bật đèn ngủ. Ánh sáng vàng ấm lại lan tỏa khắp gian phòng. Lâm nhẹ nhàng cầm khung ảnh lên. Cô đưa tay rà nhẹ lên bề mặt khung ảnh đã không còn kính, vuốt ve gương mặt của từng người. Lâm dừng lại trên gương mặt của mẹ. Mẹ cô là một người đàn bà đẹp. Bà thực sự rất đẹp. Nhưng cuộc đời của bà lại quá đau khổ và bất hạnh khi chọn nhầm bố cô. Bà đang cười. Lâm vẫn luôn thầm ngưỡng mộ, có chút gì đó ghen tị với nụ cười hiền hậu và ấm áp của bà. Lâm nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười ấy. Rồi cô đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, khẽ đưa tay kéo miệng cho giống với nụ cười của mẹ. Gương mặt vô hồn khiến nụ cười đó trở nên thực sự ghê rợn, và đáng sợ. Cô cứ giữ miệng mình như thế. Đôi mắt hướng thẳng tới mẹ. Nước mắt từ từ rơi xuống mà cô không hề hay biết, rơi nhanh dần theo dòng cảm xúc đang cuộn trào lên trong cô. Tường Lâm khóc trong đau đớn. Buổi sáng cuối tuần có vẻ là đẹp. Lâm đoán thế. Nheo mắt nhìn về phía cửa sổ theo hướng những tia nắng đang rọi thẳng vào mắt. Tiếng chim hót bên ngoài làm cô tỉnh giấc. Dù là cuối tuần nhưng Tường Lâm vẫn chẳng hề muốn ở nhà một giây phút nào. Với lấy chiếc áo cánh caro dưới cuối giường, Lâm mặc vội vào người, lượm thêm chiếc túi xách rồi rời khỏi nhà. Nắng thu khá nhẹ, lan tỏa trên từng khu phố làm nhuốm chút u buồn trên từng nét mặt. Tường Lâm lặng lẽ bước từng bước trên vỉa hè, cúi xuống nhìn những chiếc lá khô dưới mặt đường. Đôi chân khẽ bước lên từng chiếc lá mà mắt cô đang hướng tới, khẽ lắng nghe tiếng lá khô sột soạt, vỡ vụn, giòn tan dưới đế giày. Thấy trong lòng thanh thản hơn nhiều!
Chương 4 Bấm để xem Chợt bắt gặp một bóng hình quen thuộc nào đó bên đường, Hoàng đứng khựng lại, hướng cả người về phía đó, vội vã sang đường trong những dòng xe tấp nập. "Giờ mới là buổi sáng, đó cũng đâu phải là đường đến công viên, cô ấy.. Đang đi đâu?" Hoàng tự hỏi lòng. Những băn khoăn trước giờ trong lòng Hoàng về người con gái xa lạ đó lại bắt đầu trỗi dậy, thôi thúc cậu âm thầm theo sau. Suốt dọc con đường dài phủ lá, cô ấy vẫn chỉ im lặng, hơi cúi xuống ngắm nhìn những chiếc lá, rồi lạnh lùng dẫm lên chúng, có khi là ngửa mặt lên cao, hít lấy bầu không khí khô hanh của tiết thu, để mặc cho nắng đùa giỡn trên đôi má, làm nó khẽ ửng hồng. Gần trưa, Tường Lâm rẽ vào một con phố nhỏ. Nơi đó có những hàng cây hoa sữa đã lác đác nhiều đốm trắng. Hoàng thấy người dân nơi đây chú ý đến cô hơn, không như sự hờ hững trên những dãy phố khác. Họ nhìn cô bằng nhiều ánh mắt khác nhau. Có ánh mắt thoáng sự ái ngại, có chút thương hại, hoặc cảm thông, hoặc tiếc nuối. Một cô bé khá xinh xắn chạy tới trước mặt Tường Lâm, trên tay là một hộp cơm còn nóng hổi, mùi thơm của cơm mới tỏa lên ngào ngạt. - Mẹ em đưa cho chị nè. Mẹ bảo nhịn nhiều không tốt đâu. Chị nhớ là phải ăn hết đấy nhé! Rồi cô bé cười hớn hở, nhìn Tường Lâm như chờ đợi một sự đón nhận. Tường Lâm khẽ quay sang nhìn người đàn bà trung tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nhựa trong sạp hàng bán cơm bình dân bên đường. Gương mặt bà cũng đã nhuốm màu khắc khổ của thời gian. Đáp lại ánh mắt vô hồn của cô bằng một câu ngắn gọn - Ăn đi! Đôi tay Tường Lâm run rẩy cầm lấy hộp cơm. Ngón tay cô bấu chặt lấy vỏ hộp nhựa trắng. Cảm xúc mà cô đang cố kìm nén xuống đang trút lên đôi tay xanh gầy khiến nó càng rung mạnh. Lâm bỏ chạy thật nhanh như đang muốn chốn chạy một điều gì đó vô cùng kinh khủng. Cô bé kia xị mặt nhìn theo dáng Lâm rồi quay sang nhìn mẹ nó. Người đàn bà thở hắt ra một tiếng rồi đứng dậy, đi vào trong quán. Tường Lâm chạy vào một căn nhà khá lớn nằm cách quán cơm ba căn nhà. Cô nắm lấy tay nắm cửa, thoáng nhìn về quán cơm. Mặt cô thoáng đổi sắc khi trông thấy Hoàng. Lâm giật mạnh cửa, đi nhanh vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Tường Lâm đứng tựa lưng vào cửa, cả người rung lên vì thở dốc, nước mắt trào ra không ngớt. Đôi chân run rẩy, khuỵu dần xuống dọc theo cánh cửa. Cô ngồi thụp xuống sàn nhà. Một lần nữa, Lâm khóc trong đau đớn. Tay phải ghì chặt vào tim mỗi khi nó quặn lên từng hồi trong đau đớn. Họ chỉ là những người xa lạ. Vậy mà sao họ còn tốt hơn cả những người mà cô coi là gia đình? Tại sao chứ? - Tại saoooooooo? - Tường Lâm gào thét lên trong đau đớn, rồi ngã gục xuống sàn nhà, ngất đi vì kiệt sức. "Cố gắng lên Lâm! Mẹ xin lỗi. Cứ hận mẹ đi. Nhưng đừng đầy đọa bản thân mình như vậy. Con không có lỗi gì cả". Mẹ Lâm khẽ hớt từng lọn tóc đang xòa xuống gương mặt cô. Lâm vẫn nằm im trên sàn nhà. Đôi mắt không còn vô hồn nữa. Trước mặt cô là người mẹ mà bao lâu nay cô luôn nhớ nhung, nhưng cũng đầy sự căm hờn. Lâm cứ nằm im như thế, ngắm nhìn người mẹ dịu dàng không chớp mắt. Cô sợ chỉ một cái chớp mắt nhỏ thôi. Mẹ sẽ lại rời bỏ cô. Bà nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên trán Tường Lâm một nụ hôn ấm áp "Mẹ yêu con rất nhiều". Tường Lâm khẽ mỉm cười đầy hạnh phúc. - Con cũng yêu mẹ nhiều lắm. Đừng rời xa con nữa! Con.. cô đơn lắm! Con cô đơn lắm mẹ à? Nước mắt Tường Lâm khẽ rơi xuống. Lâm vội vàng nhỏm dậy, dang tay ôm chặt mẹ vào lòng, không cho mẹ đi nữa. Nhưng khi vừa vung tay lên cũng là lúc Lâm giật mình tỉnh giấc. Cô đưa mắt xung quanh tìm mẹ. Vẫn chẳng có ai. Tất cả chỉ là một màn đêm đen đặc, lạnh lẽo, cô độc. Tường Lâm khẽ rùng mình vì toàn thân bị ngấm lạnh từ sàn nhà. Cô mệt mỏi ngồi dậy, nhấc từng bước trở về phòng. Lại một ngày nữa kéo tới - một ngày dài! Hôm nay là chủ nhật, công viên thật nhiều người, đông đúc, náo nhiệt. Tường Lâm vẫn thu mình trong khoảng trống của riêng mình. Không một ai quan tâm tới sự tồn tại của cô. Khu đài nước hôm nay có khá nhiều trẻ em vây quanh. Gương mặt nào cũng rạng ngời sự hạnh phúc, vừa nghịch nước, vừa nhìn bố mẹ cười nói vui vẻ. Một cậu bé chạy đến trước mặt Lâm, phá vỡ cái không gian cô độc đó. Thằng bé chìa cho Tường Lâm một chùm bóng bay gồm rất nhiều màu sắc khác nhau, miệng cười toe toét. - Cho chị này! Tường Lâm nhìn chằm chằm vào chúng. Nó khiến cô nhớ tới cái ngày định mệnh 3 năm về trước. Ngày mà suốt cả cuộc đời, cô sẽ không bao giờ quên. Cái ngày mà cô tưởng rằng đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Nhưng hóa ra.. Tất cả.. Chỉ là dối trá.
Chương 5 Bấm để xem Gia đình Tường Lâm là một gia đình giàu có. Bố Lâm là giám đốc của một công ty bất động sản. Ông và mẹ cô cùng là sinh viên đại học xây dựng. Mẹ của Lâm là một người phụ nữ đẹp và tài năng. Chỉ vì gia đình, bà quyết định lui về làm một người nội trợ đảm đang, nuôi dạy con cái. Khi công việc của bố Tường Lâm ngày trở nên phát đạt hơn thì đó cũng là lúc ông xa dần vợ và hai đứa con gái nhỏ. Kí ức trong Lâm chỉ là những giọt nước mắt và sự cô độc của mẹ. Cô vẫn thường lén nhìn mẹ khóc một mình trong bóng tối. Sợ chị em Lâm biết được, mẹ vẫn luôn mở "bản giao hưởng định mệnh" khá lớn để át đi tiếng khóc đau đớn tới tột cùng của mẹ. Rồi sau đó, mẹ vẫn bước ra với nụ cười thật hiền hậu. Mẹ vẫn đẹp trong những nụ cười giấu đầy đau khổ. Bố đối với Tường Lâm là một thứ gì đó thật sự xa xỉ. Ông lúc nào cũng ở bên ngoài. Có khi ba, bốn tháng mới ghé qua nhà lấy tài liệu một lần, rồi lại đi. Một mình mẹ Lâm lặng lẽ nuôi cô và đứa em gái mới lọt lòng mà không một lời oán trách. Thời gian cứ thế trôi đi. Giờ Tường Lâm đã là một nữ sinh cấp 3 đầy xinh đẹp và duyên dáng, luôn học cách mỉm cười trong mọi hoàn cảnh như người mẹ yêu dấu của mình. Em gái của Lâm cũng đã được 3 tuổi, xinh xắn, đáng yêu lắm. Mẹ vẫn âm thầm cam chịu bố. Và bố vẫn chỉ biết sống vì công việc. Dù Tường Lâm biết rằng bố chỉ đang làm việc vì gia đình. Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Trong khi Tường Lâm đang co ro trên giường thì mẹ bước vào phòng đánh thức cô với nét mặt rạng rỡ. - Dậy đi công viên nào cô nàng lười biếng! Tường Lâm vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô em gái đã chạy lăng quăng trong nhà hò hét. - Bố về! Bố về! Đi chơi! Đi chơi! Tường Lâm vẫn chưa hết ngạc nhiên thì có một cái đầu thò vào cửa phòng - Sửa soạn nhanh nhanh nào cả nhà! Công viên thẳng tiến! Lâm mừng rỡ phi nhanh xuống giường chạy đến trước mặt bố. Bố xoa đầu cô rồi cười nhẹ. - Bố xin lỗi cả nhà. Chỉ vì bố.. bố muốn gia đình mình sống tốt hơn thôi. Giọng bố hơi trầm xuống, có chút gì đó lưỡng lự. Tường Lâm lườm yêu bố rồi cười toe. - Bố về với chúng con là đủ lắm rồi! Rồi Lâm lại cười - nụ cười chứa đầy sự vui sướng và hạnh phúc. Cả nhà Tường Lâm rồng rắn trên chiếc ô tô con đen bóng của bố. Lần đầu tiên trong đời Lâm và bé "Sún" được đi chơi cùng cả gia đình như vậy. Con bé cứ líu lo không ngớt. Có lúc khiến cả nhà cũng phải bật cười theo. Tường Lâm cũng thấy trong lòng nôn nao lạ thường. Vui thật đấy! Mục tiêu của cả nhà là công viên. Hôm nay là chủ nhật nên công viên rất đông đúc, nhộn nhịp. Vừa mới bước vào cửa, bé "Sún" đã kéo vội cả nhà tới đài phun nước. Mắt con bé long lanh khi nhìn những giọt nước li ti bắn vào bàn tay nhỏ tí xíu. Nó thích thú rú ầm ĩ. Lâm phì cười rồi kiếm một chiếc ghế đá ngồi đối diện, ngắm nhìn bố mẹ và cô em gái nhỏ cùng nhau nghịch nước. Con bé cứ ríu ra ríu rít. Bố mẹ cô cũng cười rất nhiều. Hôm nay mẹ thật sự rất đẹp và rạng rỡ, hơn hẳn những ngày thường. Mẹ cười đẹp thật ý. Họ thật sự rất đẹp đôi. Đang mải nghĩ vẩn vơ thì bé "Sún" chạy tới, chìa trước mặt Tường Lâm một chùm bóng bay thật xinh. - "Sún" cho Lâm nè! Lâm vẫn thích nhất bóng bay xanh lam mà! Hi! Tường Lâm thích thú nhận lấy. Chúng đẹp quá! Sau đó ba mẹ Lâm kéo xệch hai đứa đi chụp ảnh. Ai cũng rạng rỡ và hạnh phúc. Một bức ảnh rất tuyệt vời. Khi nắng chiều đã ngả sang vàng đậm, đặc quện, gia đình Lâm mới bắt đầu trở về nhà. Sau một ngày chạy nhảy tích cực, giờ bé "Sún" đã ngủ ngon lành trong lòng mẹ. Một ngày khá mệt, nhưng vui. Xe tiến dần tới cổng nhà, Tường Lâm thoáng trông thấy dáng một người phụ nữ đứng trước cổng nhà mình, bên cạnh là hai chiếc va li màu rêu khá lớn. Lâm ngơ ngác nhìn sang mẹ, nét mặt trầm xuống. Biết có điều gì đó không ổn, Lâm lao nhanh xuống xe, chạy tới trước mặt người đàn bà đó. - Cô là ai? Người đàn bà im lặng, khẽ nhìn về phía bố Lâm. Tường Lâm hoang mang nhìn về phía bố. Ông vẫn im lặng. Mẹ cô cũng im lặng. Mẹ Lâm vẫn luôn là người cứng rắn và bình tĩnh đến kinh ngạc như vậy đấy. Bố cô chỉ lặng lẽ bước tới bên cạnh người phụ nữ đó, nhấc va li lên.. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Tường Lâm không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Lâm thực sự hoảng sợ. Vừa lúc đó thì bé "Sún" tỉnh dậy trong vòng tay mẹ, hai mắt ngái ngủ, mờ mờ nhìn theo bố rồi cất tiếng gọi đầy hồn nhiên. - Bố không vào nhà ạ? Bố Lâm khựng lại. Tiếng gọi của cô bé như con dao cứa đứt sợi dây mạnh mẽ trong lòng mẹ. Bà bất ngờ siết chặt con bé vào lòng và gào khóc. Tiếng khóc đau đớn có thể xé rách trái tim của bất cứ ai. Vậy mà ông vẫn có thể bình tĩnh bước tiếp. Thật là đáng sợ! Thấy mẹ vậy, con bé hoảng sợ, khóc thét: - Bố ơi! Bố ơi! Mẹ lại khóc rồi này! Mẹ lại khóc rồi. Bố.." Tường Lâm cứng đơ người. Hai chân cô không còn đứng vững được nữa. Cô thật sự quá sốc. Giờ phút này, Lâm chỉ biết đứng chết lặng, cố trông chờ một điều gì đó từ bố nhờ cô em gái. Nhưng con bé càng gọi, ông lại càng bước nhanh hơn. Giống như phía sau ông chỉ toàn là những thứ ghê tởm mà ông phải vứt bỏ thật nhanh, không thì chúng sẽ làm vấy bẩn con người cao quý của ông vậy. Con bé thấy bố bỏ đi liền giãy khỏi tay mẹ, gào khóc đuổi theo bố. Hai chân bé vấp phải gạch dưới vỉa hè, ngã nhào xuống mặt đường. Miệng không ngừng gọi tên bố cho đến khi bóng ông khuất hẳn sau ngã rẽ. Tường Lâm lao nhanh lên nhà, vào phòng của bố mẹ. Cô như điên dại, mở tung tủ quần áo của ông. Trống rỗng! Tất cả đều trống rỗng. Ông đã đi thật rồi. Thì ra.. thì ra việc ông đưa cả nhà đi chơi chỉ là cái vỏ bọc để người phụ nữ kia có thời gian đến thu dọn đồ đạc. Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối! Dù ông không hề quan tâm tới mẹ con cô nhưng cô vẫn luôn yêu thương và mong ngóng ông về. Vậy mà giờ là cái gì đây? Ông đang làm cái quái gì đây chứ? Lâm hét lên đầy căm phẫn. Đôi mắt Lâm có thể thiêu cháy ông nếu giờ ông đứng trước mặt cô. Một tiếng nấc cất lên, Tường Lâm quay lại. Mẹ và em gái cô đang đứng ở cửa phòng, nhìn Lâm đầy đau đớn. Mắt con bé đỏ hoe, khóc nấc lên từng tiếng. Tường Lâm cũng đau đớn nhìn họ. Cô đờ đẫn nhấc từng bước tới trước mặt họ. Nước mắt rơi thành dòng trên má. - Ông ấy đi rồi! - Lâm nói một cách đầy lạnh lùng, vô cảm. Đôi chân Lâm khuỵu xuống, quỳ ngay trước mặt mẹ. Con bé sợ hãi, khóc thét lên rồi ôm trầm lấy Lâm. Giờ đây, họ chẳng biết phải làm gì ngoài việc ôm lấy nhau và khóc. Nỗi đau xuyên thấu tận tâm gan.
Chương 6 Bấm để xem Tường Lâm nhìn những chùm bóng bay đầy màu sắc bằng đôi mắt vô hồn. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào những quả bóng. Nước mắt từ từ rơi xuống. Thằng bé bắt đầu thấy sợ. Nước mắt Lâm ngày càng rời xuống như vô thức. Cậu bé thật sự sợ hãi, mếu máo nhìn về một góc nào đó của công viên. Một chàng trai vội vàng chạy tới. Là Hoàng! Hoàng xoa đầu an ủi, rồi bảo thằng bé đi. Cậu chỉ biết đứng im nhìn Tường Lâm khóc trong đau đớn. Cậu biết nỗi đau của Lâm. Cậu đã rất cố gắng để hỏi được cô bé hàng cơm hôm trước. Nhưng cậu không ngờ việc làm của mình lại làm cô ấy đau đớn đến như vậy. Tường Lâm bất ngờ bỏ chạy. Cô chạy thộc mạng ra khỏi công viên. Lâm cứ chạy, chạy, và chỉ biết chạy như thế. Nước mắt tuôn ra không thể cầm lại được khi những cảm xúc hỗn độn tuôn trào trong cô mạnh mẽ. Nỗi căm hờn dâng lên đỉnh điểm, ứ đọng trong cổ họng không thể cất thành tiếng, cứ thế dồn lên não khiến đầu cô muốn nổ tung lên như phát điên. Mà có khi điên lại hay hơn gấp vạn lần. Mũi giày của Tường Lâm bị vấp vào mép đường. Cả người cô ngã nhào xuống đất. Lâm gắng gượng ngồi dậy, chống 2 tay lên đất. Nỗi đau thể xác sao có thể lớn bằng nỗi đau trong tim mà cô đang phải chịu đựng. Tường Lâm cứ khóc như thế giữa những dòng người vô tình, hối hả. Mà không hề hay biết Hoàng đã đứng sau lưng từ khi nào. *** Sau cái ngày kinh hoàng đó, mẹ Lâm suy sụp nhanh chóng. Cả ngày bà chỉ im lặng, không ăn uống, không trò chuyện. Bé Sún lúc nào cũng ủ rũ, ôm chặt lấy mẹ. Tường Lâm cũng không còn khóc được nữa. Giờ Tường Lâm là trụ cột gia đình. Cô cần phải kiên cường hơn để chăm sóc tốt cho mẹ và em gái. Cô phải giúp mọi người khá hơn. Vậy nên, Lâm không được phép khóc, phải thật mạnh mẽ, như mẹ cô trước đây vậy. Sáng thứ 2, vừa mới thức dậy, Tường Lâm đã thấy trên bàn có rất nhiều món ăn vô cùng nóng hổi. Cô mừng rỡ chạy vào bếp. Mẹ cô vẫn đang cặm cụi với 1, 2 món nữa. Tường Lâm vui sướng ôm chầm lấy mẹ. - Đây mới là mẹ của con chứ! Vẫn là nụ cười hiền hậu đó. Nhưng khuôn mặt bà đã xanh xao hơn trước rất nhiều. Bà véo nhẹ má Tường Lâm rồi kêu cô đi ăn cho kịp giờ đi học. Đã lâu rồi ngôi nhà này mới ấm áp được như vậy. Mẹ đã dần khá lên rồi. Lâm vui lắm! Tường Lâm vui vẻ đánh một phát hết sạch đống đồ ăn trên bàn. Bà nhìn Tường Lâm đầy trìu mến, cố mỉm cười như muốn che giấu điều gì đó với Lâm. Hôm nay đúng là một ngày hè tuyệt vời nhất mà Tường Lâm từng cảm nhận được. Mẹ đã tốt hơn nên cô cũng muốn vứt bỏ tất cả những chuyện trước đây, vứt bỏ luôn cả cái con người không đáng để nhớ kia nữa. Tường Lâm lăng quăng chạy vào tiệm tạp hóa mua kem. Kem dâu cho "Sún" này, socola thì cho mẹ. Còn Lâm, ắt hẳn phải là sữa chua, đẹp da này, hết mụn này, lại còn.. Tốt cho vòng một nữa. Tường Lâm lén cười khúc khích rồi tung tăng ra về. Về tới nhà, Lâm hơi ngạc nhiên khi thấy cửa nhà đóng kín, khóa trong. Linh tính mách bảo có điều gì đó không ổn. Lâm hoảng sợ chạy đi tìm người phá cửa. Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ khóa cửa mới được phá. Thứ đầu tiên sộc vào óc Lâm là gas. Khắp căn nhà chỉ toàn một mùi khí gas. Một số người vội vàng chạy đi mở cửa sổ và khóa bình gas lại. Tường Lâm lao như điên lên phòng mẹ. "Phịch" Tiếng túi kem của Lâm rơi xuống nền gỗ khiến mọi người giật mình. Lâm chết đứng khi thấy mẹ mình nằm bất tỉnh trên giường. Mặt bà tím ngắt vì thiếu khí. Lâm điên dại lao tới bên mẹ. - Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tỉnh đậy đi! Mẹ đừng đùa con như vậy chứ? Không vui chút nào đâu mẹ! Co.. con biết mẹ chỉ đùa con thôi mà. Mẹ dậy đi? MẸ! Tường Lâm ôm chặt lấy bà gào khóc. - Con không cho mẹ đi đâu. Con không cho phép. Lâm khóc nấc lên từng tiếng. Mọi người đứng vây quanh Lâm, không giấu được sự đau xót. Bà ấy đã chết. Một người lớn hốt hoảng hỏi lớn - Con bé "Sún" đâu? Lúc này Tường Lâm mới run rẩy nhớ tới con bé. - Bé "Sún"! Nó đâu rồi? Mọi người! Làm ơn tìm nó giúp con! Con cầu xin mọi người đó! – Lâm khóc lóc cầu xin. Tình cảnh lúc này của Tường Lâm thật sự quá thương tâm. Mọi người nháo nhác đi tìm bé "Sún". Phòng của con bé ở trên tầng 3, cạnh phòng của Lâm, không bị quá nhiều khí gas bay lên nên mọi người vừa lo lắng, vừa hy vọng con bé không xảy ra chuyện gì. Vậy mà sau khi đã tìm khắp cả căn nhà, vẫn không có ai tìm được con bé. Tường Lâm vừa lo lắng, vừa tràn trề hy vọng. Giờ bé "Sún" là người thân duy nhất của cô. Nếu nó có làm sao, cô sẽ chết mất. Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu khiến cả người Tường Lâm run rẩy, nhìn về phía tủ áo trong phòng mẹ. Đó vẫn là nơi mà con bé thường ẩn nấp khi chơi chốn tìm, hay những lúc mẹ khóc, lén lúp trong đó quan sát mẹ. Tường Lâm nhẹ nhàng đặt mẹ xuống giường. Từng bước chân của Lâm nặng như có hàng nghìn quả núi đang đè xuống chân cô vậy. Tim Lâm như muốn nổ tung vì lo sợ. Đầu Lâm thực sự hỗn loạn. Đôi tay gầy gò run rẩy, lưỡng lự nắm lấy tay nắm cửa. Tường Lâm nhắm chặt mắt lại, nín thở. Tim cô đập loạn xạ. Lâm hít một hơi thật sâu rồi giật mạnh cánh cửa. Một tiếng hét đầy bi thảm cất lên sau lưng cô. Lâm giật mình mở mắt. Đầu Lâm như hoa lên khi thấy bé "Sún" mình mẩy tái tím, với những quãng thở yếu ớt trong tủ quần áo. - Gọi xe cứu thương mau lênnnn! Lâm chỉ kịp hét lên một tiếng. Hai đầu gối khuỵu xuống sàn nhà, ngất lịm ngay bên cạnh em gái. Một cú sốc quá lớn với bất cứ ai phải trải qua nó. Huống hồ với một cô gái chưa từng trải nghiệm cuộc sống như Lâm. Đôi mắt sưng mọng của Tường Lâm dần dần mở ra. Lâm thấy toàn thân mệt mỏi, không còn chút sức lực nào. Bà ngoại cô đang ngồi bên cạnh chăm sóc. Khuôn mặt nhăn nheo của tuổi già càng trùng xuống cùng với nỗi đau mất mát. Tường Lâm ngồi gượng dậy. - Bé "Sún" sao rồi bà? ¬- giọng Lâm đầy yếu ớt. Bà im lặng. Những nếp nhăn càng co rúm lại giữa chán. - Bà! Bé "Sún" đâu? – Lâm hỏi lớn và dồn dập hơn. Bà vẫn không trả lời. Bà khóc. Tường Lâm hoảng sợ lao xuống giường bệnh. - Cháu phải đi tìm em cháu. Chắc giờ nó đang sợ lắm. Cháu phải tìm được nó. Phải tìm nó! Tìm nó! Nó cần phải ở bên cạnh cháu. – giọng Lâm đầy hoang mang, hoảng loạn. Giờ Tường Lâm như một người mất đi lý trí, điên dại đi tìm những mảnh vụn yêu thương cuối cùng còn sót lại. Bà ngoại sợ hãi ghì chặt lấy Lâm. - Dừng lại đi cháu ơi! Nó.. nó.. đi rồi! – Bà bật khóc! - Kh.. không! Bà lừa cháu! Bà gạt cháu! Bà ác lắm! Nó không chết! Nó không thể chết được! Cháu không cho phép! Không đượccccccc! Tường Lâm gào lên điên dại. Tim cô như chết đi một lần nữa sau cái chết của mẹ. Vậy là giờ chỉ còn một mình cô trên cái thế gian đáng nguyền rủa này. Cơ thể già yếu của bà ngoại chỉ biết dùng hết sức ghì chặt lấy đứa cháu gái tội nghiệp. Bà cũng vô cùng đau khổ. Có nỗi đắng cay nào bằng việc người mẹ già cùng một lúc mất đi đứa con và cháu gái chứ? Một sự mất mát quá lớn, không gì tả siết. Tường Lâm ngất lịm đi trong tay bà. Bà cũng đã kiệt sức rồi. Nhưng vì đứa cháu gái đáng thương này, bà phải tiếp tục gắng gượng.
Chương 7 Bấm để xem Ngày tang lễ, Tường Lâm ngồi bất động trước quan tài của mẹ và em gái. Lâm không khóc. Vì nước mắt của Lâm đã cạn kiệt? Hay vì nỗi đau trong Lâm quá lớn đến mức đóng băng được cả những giọt nước mắt đau đớn nhất? Giờ đây, trong Lâm chỉ dấy lên một nỗi căm phẫn tới tột cùng của giới hạn. Cô căm thù kẻ đã khiến gia đình cô tan nát. Cô hận kẻ đã cướp đi sự hạnh phúc đáng ra cô được có. Và cô nguyền rủa cái kẻ đã nhẫn tâm phản bội gia đình của chính mình. Nỗi căm hận ấy lấn át mọi ngóc ngách trong tâm trí của Tường Lâm. Nếu giờ ông ta xuất hiện, Lâm có thể rút dao đâm chết ông bằng hàng nghìn mũi dao chứa đầy sự căm phẫn. Chúng vẫn không là gì so với nỗi đau mà mẹ cô đã phải gánh chịu. Nhưng.. ông vẫn không xuất hiện. Suốt 3 ngày tang lễ, người duy nhất Tường Lâm đợi là ông. Trong sâu thẳm trái tim, ông vẫn luôn là người Lâm vô cùng yêu quý. Công ty của bố Tường Lâm cũng không liên lạc được với ông. Họ nói ông đã từ chức được một thời gian khá lâu rồi. Thất vọng! Chỉ vì một người đàn bà mà ông có thể đánh đổi sự nghiệp, đánh đổi cả cái gia đình êm ấm mà ông và mẹ đã vất vả xây dựng bấy lâu. Tàn nhẫn thật đấy! Bà ngoại muốn đón Tường Lâm về quê sống để Lâm có thể bình tâm lại và tránh xa những ký ức đau buồn. Bà không thể sống ở trong ngôi nhà này được. Nó có quá nhiều ký ức đau thương. Mà với tuổi già của bà chắc chắn không thể chịu đựng được. Lạ là Tường Lâm lại kiên quyết ở lại. Bởi chỉ có ở lại đây, Lâm mới có cảm giác được gần gũi với mẹ và em gái. Họ vẫn luôn ở đây. Vẫn sẽ luôn bên Lâm. Và hơn thế nữa, một ngày nào đó, có lẽ, người đàn ông phụ bạc kia, sẽ quay trở về. Lâm muốn ông ấy thấy rằng. Dù không có ông, cô vẫn sống tốt. Tường Lâm muốn được trông thấy ông một lần nữa, cho dù đó có là lần cuối cùng trong cuộc đời. Tường Lâm thật sự rất nhớ ông! Vậy là giờ chỉ còn lại một mình Tường Lâm trong căn nhà rộng lớn này. Một ngày! Một tháng! Một năm! Rồi ba năm! Tường Lâm vẫn âm thầm chờ đợi trong sự vô vọng. Cô đã nhầm. Tại sao cô càng cố tỏ ra hạnh phúc, thì nỗi đau lại càng ăn sâu vào trái tim cô hơn? Để rồi có một ngày, Lâm đánh mất luôn cả cảm xúc thật sự của chính mình. *** Cơ thể xanh xao của Tường Lâm đang dồn hết sức lên đôi chân gầy yếu để đứng dậy. Mắt Lâm hoa lên. Cô cảm thấy hai chân của mình bủn rủn, không còn chút sức lực nào nữa. Cả người Lâm đổ nhào xuống đất. Lạ thay, Lâm không hề thấy cơ thể mình va đập xuống nền đường thô ráp. Từ từ mở mắt trong hơi thở khó nhọc, Tường Lâm hơi giật mình, thoáng vẻ lo sợ. "Lại là cậu ta! Cậu ta.. ở đó từ bao giờ?". Lâm vội vã đứng dậy, đẩy mạnh người Hoàng ra xa. Hoàng ngượng ngùng, lúng túng xin lỗi. Trong khi cậu chưa kịp giải thích điều gì thì Tường Lâm đã lạnh lùng quay mặt, nhấc từng bước khó nhọc bỏ đi. Câm nín đứng dõi theo bóng Tường Lâm, Hoàng chỉ biết tự trách mình bằng hàng ngàn câu "Tôi xin lỗi". Sáng thứ 2! Dù cuộc sống có biến động hay lòng Tường Lâm luôn biến đổi đi chăng nữa thì cô vẫn phải đi học. Dù gì thì nỗi đau nó cũng là bạn thân của cô rồi. Lâm nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ to, đen bóng. Tiếng bản lề vang lên lạnh lẽo. Lâm nhẹ nhàng đặt từng bước chân xuống những bậc cầu thang gỗ nhỏ xinh dẫn xuống vỉa hè. Khi cô đang chuẩn bị bước xuống đường thì vừa lúc Hoàng phi tới, thắng xe gấp ngay trước mặt. - Cúp học không? Không kịp đợi Tường Lâm trả lời, Hoàng dúi vội vào tay Lâm một bộ áo váy, rồi vuốt cằm ra vẻ nghiêm nghị lắm. - Có vẻ như cả chục năm nay cậu không soi gương thì phải? Tường Lâm khá khó chịu với cái hành động tự tiện này của Hoàng. Đôi lông mày hơi trùng xuống. Bất chợt cô bé hàng cơm tò tò xuất hiện ngay sau hàng rào trước hiên nhà, cười tinh nghịch. Hai mắt nó tròn xoe, mở to đầy ngây thơ như một lời năn nỉ. Tường Lâm nhìn chằm chằm vào hai người, lạnh lùng quay vào nhà, đóng sầm cửa lại. Con bé xị mặt nhìn Hoàng. Mặt Hoàng lúc này cũng tội nghiệp thấy rõ. Họ chán nản ngồi phệt xuống ngay trước hiên nhà Tường Lâm, hai tay chống lên má thở dài bất lực. Trong khi đó, ở ngay phía sau cánh cửa kia, Tường Lâm lại đang ghì chặt tấm lưng mỏng manh vào cửa. Tim Lâm đập loạn xạ. Lần đầu tiên Lâm có cảm xúc kỳ lạ như vậy. Trước giờ, tim cô chỉ biết duy nhất một thứ cảm giác là đập mạnh vì đau nhói. Giờ nó cũng đập mạnh lắm. Nhưng lạ là không hề đau chút nào cả. Tường Lâm thấy hồi hộp lạ thường.
Chương 8 Bấm để xem Nắng nhạt cuối thu lan dần tới mái hiên nhà, làm rạng nên gương mặt của hai con người đang tiu nghỉu, nhưng vẫn luôn tràn trề hy vọng. "Cạch!". Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau, cùng cười toe rồi đứng bật dậy, quay lại cửa nhà. Mắt con bé tròn lên vì ngạc nhiên. Tường Lâm thật sự quá xinh đẹp trong bộ váy vàng cam mềm mại, vô cùng nữ tính. Chiếc mũ trắng rộng vành ghim hờ lên những sợi tóc mềm mượt của Lâm khiến cô càng trở nên rực rỡ. Hoàng chỉ biết chết đứng nhìn Tường Lâm như thế. Con bé thấy vậy liền cau mày, huých mạnh khuỷu tay vào sườn cậu thì thầm: - Nước miếng rơi tong tỏng rồi kìa anh. Còn chờ gì nữa? Triển khai bước tiếp theo đi chứ! Hoàng lúng túng quay sang chỗ con bé lấy tinh thần, rồi nhìn Tường Lâm, vỗ nhẹ xuống yên sau của xe đạp. - Bạn lên đây đi! Tường Lâm vẫn im lặng, cố giấu đi sự lúng túng, ngượng ngùng. Cô bé hàng cơm thấy vậy liền lườm Lâm, phụng phịu. - Thui mà chị! – mặt con bé như sắp khóc. Tường Lâm vẫn im lặng. Bốn con mắt kia vẫn chớp chớp liên hồi, mà tim thì như muốn ngừng đập vì hồi hộp. Lâm lưỡng lự bước từng bước trên những bậc cầu thang nhỏ xinh. Họ nín thở dõi theo từng bước chân của Lâm. Cho tới khi cô tiến gần đến cạnh yên xe, con bé sung sướng rú lên ầm ĩ. - Oh yearrrrrrrrrrrrr! Hoàng mừng rỡ nhảy lên xe, không quên lén quay lại phía Tường Lâm ấp úng. - Ngồi chắc nhé! – rồi phóng xe vút đi. Con bé vui sướng chạy tung tăng theo xe hò hét. - Chị Lâm đi chơi với bạn trai rồi! Là lá la! Đáp trả tấm chân tình của cô bé, hàng loạt cái đầu người từ khắp các căn nhà, quán nước lớn nhỏ dọc khu phố ngó đầu ra hú hét. Ai cũng vui mừng và hy vọng từ giờ cuộc sống của Tường Lâm sẽ vui vẻ và tốt hơn trước. Mẹ cô bé cũng tủm tỉm cười, rồi liếc yêu con gái như một lời khen ngợi dành cho con bé. Hai má Hoàng đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu chỉ biết gồng mình lên đạp thật nhanh, mong sao chóng đi qua dãy phố. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Chỉ biết rằng cậu thật sự muốn làm một điều gì đó khiến cô gái đang ngồi phía sau trở nên khá hơn. Có lẽ đó là sự đồng cảm của hai tâm hồn đã phải chịu quá nhiều tổn thương. Hoàng không muốn Tường Lâm tiếp tục giống mình trước đây. Hay có thể chính Lâm đã vô tình lôi Hoàng ra khỏi bóng tối u ám, để đi tìm lại nguồn sáng cho cả hai tâm hồn ngây dại. Có lúc Hoàng cũng ngỡ ngàng vì sự thay đổi quá nhiều của mình khi chỉ vì một người con gái vô cùng xa lạ. Nhưng.. Hoàng hạnh phúc về điều đó. Mặt Tường Lâm hơi cúi xuống dưới. Chiếc mũ rộng vành như một vật ngụy trang hoàn hảo để giấu đi gương mặt đang thoáng vẻ ngượng ngùng của cô. Họ băng qua những dãy phố trải dài hoa trắng. Mùi hoa sữa quện chặt vào trong tâm trí, len lỏi tới từng ngóc của tâm hồn. Có khi lại lướt qua những con đường rực sáng sắc trắng của cỏ lau mùa gió heo may. Những cơn gió khẽ thổi nhẹ làm hoa lau đung đưa, chấp chới. Mùi lau thơm ngọt, ủ thơm lên từng lọn tóc khẽ bay bay trong gió. Họ vẫn im lặng như lúc ban đầu. Nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được trái tim của mình đang xao xuyến, bồi hồi. Có những đoạn đường với con dốc dài, cao làm choáng mắt người di chuyển, Hoàng vờ hú hét hoảng sợ khiến Tường Lâm sợ hãi níu chặt lấy áo Hoàng. Hai mắt Lâm nhắm tịt, ghì chặt đầu vào tấm lưng hao hao gầy của Hoàng. Hoàng khẽ nở một nụ cười hạnh phúc. Đến khi nhận ra hành động của mình, Tường Lâm lóng ngóng rụt cánh tay trở lại. Hoàng dừng lại trên một ngọn đồi lộng gió. Choáng ngợp phía trước tầm mắt là cả một thung lũng hoa cỏ lau trắng xóa. Từng ngọn sóng lau dập dìu theo những giai điệu âm vang của gió. Khiến tâm hồn của bất cứ ai cũng trở nên nhẹ nhàng, sảng khoái. Tường Lâm ngồi cạnh gốc của một cây cổ thụ có tán lá khá rộng. Tiếng lá rì rào nghe mới yên bình làm sao. Lâm cứ ngồi im lặng như thế, ngắm nhìn cánh đồng lau bát ngát, lắng nghe tiếng lá cây thì thào tâm sự, thấy lòng nhẹ và thanh thản hơn rất nhiều. Hoàng thì đã thủ sẵn một chiếc máy ảnh mini trong túi xách. Cậu bé hí hứng chạy nhảy chụp hình tóe lóe khắp nơi, hết hoa rồi đến mầm cỏ. Đến khi Hoàng ngỡ ngàng nhận ra bầu trời phía sau tán cây cổ thụ, một cô gái đang ngồi trầm tư suy nghĩ thật sự là một bức tranh thiên nhiên quá tuyệt vời. Cậu đưa máy ảnh lên, từ từ lùi về phía sau để lấy góc ảnh đẹp nhất. Đúng lúc đó thì Tường Lâm ngoảnh ra phía Hoàng. Không để lỡ cơ hội, Hoàng vội vàng bấm máy liên lục, không bỏ lỡ một khoảnh khắc tuyệt vời. Nhưng không ngờ do mải lùi về phía sau, Hoàng vô tình vấp phải một viên đá trắng, ngã nhào xuống đất. Đôi mông tội nghiệp tiếp đất đầu tiên, bị cả sức nặng toàn thân dồn lên đau điếng. Hoàng nhăn nhó, vừa ngồi dậy vừa xoa mông. Bộ dạng đáng yêu của cậu bất giác khiến Tường Lâm phì cười. Nụ cười vui vẻ của Tường Lâm thật sự quá quá đẹp. Tim Hoàng đập rộn ràng. Hoàng vội vàng cầm máy lên chụp lại cái khoảnh khắc vô cùng hiếm có, hoặc có thể là sẽ không còn lần thứ hai này nữa. Hoàng ngạc nhiên chạy về phía Tường Lâm. - Cậu.. cậu vừa cười đó hả? Trời ơi! Nó đẹp quá! - Tôi.. vừa cười ấy hả? - Tường Lâm bất giác sờ lên mặt mình. Đúng vậy! Cậu vừa cười đó. Oaa! Cậu cười đẹp thật ý! Hoàng hí hửng mở máy ảnh đưa cho Tường Lâm xem, rồi cười tít mắt. - Đó! Cậu thấy chưa? Cậu cười đẹp lắm mà! Tường Lâm đưa những ngón tay thon nhỏ chạm vào nụ cười của mình trong ảnh, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khóe môi của mình. Hai mắt Tường Lâm nhìn thẳng vào Hoàng, không giấu được sự hạnh phúc. - Tôi đã cười? - Ừ! Đúng vậy! Cậu đã cười rồi! Cậu tuyệt lắm! Cậu làm tốt lắm! – Hai tay Hoàng giữ chặt đôi vai gầy mảnh của Tường Lâm, cười nói trong hạnh phúc. - Tôi làm được rồi! Một lần nữa Tường Lâm nở một nụ cười trong hạnh phúc. Nụ cười thần kì có thể phá tan được băng giá, ngưng đọng được cả thời gian lẫn không gian xung quanh. Mọi thứ xung quanh như ngưng đọng lại vì vẻ đẹp và sự cố gắng của Tường Lâm. Chúng như đang thì thầm khen ngợi: "Làm tốt lắm cô gái tuyệt vời". Hoàng trở về nhà với một tâm trạng rất tốt. Đứng yên lặng trước cửa nhà vài phút, Hoàng lén hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười đẩy cửa vào nhà. Đứng trước cửa nhìn vào ngôi nhà lạnh lẽo, u tối, Hoàng từ từ tiến về phía bộ bàn ghế thường dùng cho những bữa ăn, nhẹ nhàng nhấc một khung ảnh nhỏ được đặt ngay ngắn trên một chiếc ghế trong bàn ăn. Đó là một người phụ nữ đẹp! Hoàng mỉm cười với bà, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên kệ sách gần đó. Hoàng nhìn về phía những cánh cửa sổ đã được đóng kín. Có lẽ cả chục năm nay chúng đã bị bỏ quên. Hoàng đẩy mạnh cánh cửa sổ. Nắng chiều cuối thu bị ứ đọng hàng thế kỷ được dịp giải thoát, ùa mạnh vào bên trong khiến gian nhà trở nên ấm áp lạ thường. Hoàng vùi mặt trong nắng chiều. Ấm thật đấy! Ánh nằng vàng yếu phả vào gương mặt xanh gầy của Hoàng, cố dùng chút hơi ấm cuối ngày mong sao có thể sưởi ấm cho tâm hồn đã cô độc và đớn đau triền miên của cậu..
Hình như truyện chưa nói rõ hoàn cảnh của Hoàng phải không? Với cả theo mìn, sự tiếp xúc và gặp gỡ của Hoàng với Lâm chưa đủ để có thể dẫn tới buổi đi chơi chung đó! Đó là ý kiến của mình! Không đúng không sai nha! :qoobee 22:
Mình muốn nó có cái kết mở, và không rõ ràng về Hoàng. Vì nếu giải thích rõ thì sẽ không còn đọng lại được điều gì sau khi truyện kết thúc. Hoặc nó có thể là tiền đề, nếu mọi người thích thì sẽ có phần 2. Còn việc đi chơi thì mình chỉ muốn đơn giản là dù họ có thời gian tiếp xúc ngắn, nhưng xuốt 1 khoảng thời gian dài 2 người đều đến đài phun nước để ngắm. Nên vô hình chung nó tạo ra được 1 sợi dây gắn kết. Hoặc chỉ đơn giản là họ muốn cho bản thân 1 cơ hội để thay đổi hiện tại nên dễ dàng chấp nhận 1 buổi đi chơi như vậy. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã phản hồi truyện của mình nhé. Mình thật sự rất vui đó ạ.