

[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Đôi mắt vô hồn[/COLOR]
Tác giả: Hàn Diệp
Link thảo luận:
[Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hàn Diệp
Chương 1:
Tác giả: Hàn Diệp
Link thảo luận:
[Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hàn Diệp

Chương 1:
Trời thu thật nhẹ. Lá vàng, rụng và khô. Tiết thu luôn dịu nhẹ và trầm ấm, có chút gì đó u buồn khó tả.
Hoàng lang thang một mình trên những dãy phố trải dài lá rụng của trời thu Hà Nội. Có cái gì đó cứ bóp nghẹt lấy tim cậu, khiến nó luôn nặng trĩu, trầm lặng. Một chút ấm áp, một chút thèm muốn nào đó đang cố len lỏi ra bên ngoài cái hình hài lạnh lùng, băng giá ấy.
Là nó đè nặng? Hay là Hoàng cứ cố chấp không muốn quên?
Dừng lại cạnh một đài phun nước trong công viên, những tia nước nhỏ li ti, trắng xóa bắn ra khắp phía không ngờ lại hấp dẫn Hoàng đến vậy. Chúng thật tự do, chẳng cần quan tâm tới điểm đến tiếp theo là đâu, và đã bỏ lại những gì phía sau lưng..
Hoàng cứ đứng như thế, thấy lòng nhẹ. Mọi ưu phiền dường như cũng được những giọt nước ấy lấy trộm đi đâu hết. Cậu cũng chợt nhận ra rằng.. mình không phải là người duy nhất ở đây thích cái việc hơi trẻ con này.
Cô ấy ngồi trên một chiếc ghế đá phía đối diện, cũng không xa lắm, trước cả khi Hoàng tới, cứ ngồi nhìn như thế! Gương mặt không hề thể hiện bất kỳ thứ cảm xúc nào. Nhưng Hoàng vẫn nhận thấy được một nỗi đau nào đó đang được giấu thật kín, sâu trong gương mặt không một chút biểu cảm kia. Nó.. giống cậu!
Đã thành thói quen mất rồi, ngày nào đôi chân Hoàng cũng kéo cậu đến đây. Mà có lúc, Hoàng cũng phải ngỡ ngàng vì điều đó. Vì Hoàng đã yêu mến nơi đây? Vì những giọt nước nhỏ xíu tinh khôi? Hay vì một điều gì đó mà chính Hoàng không dám thừa nhận? Đã lâu lắm rồi Hoàng mới có cảm giác tò mò về một điều gì đó xa lạ. Lâu? Bao lâu rồi nhỉ? Hai năm? Ba? Hay lâu hơn cả những gì Hoàng có thể nhớ? Có lại được cảm giác đã mất đi từ lâu, Hoàng thấy là lạ, có một chút gì đó lo sợ..
Người con gái xa lạ đã ngồi ở đó. Vẫn gương mặt không biểu cảm ấy. Giờ Hoàng thấy nó thật thân thuộc và gần gũi.
Hoàng thường ghé qua nơi ấy vào cuối buổi chiều khi nắng đã nhẹ. Người ấy vẫn luôn có mặt, vẫn ngồi trên chiếc ghế đá đó. Thật lạ là chẳng có ai ngồi tranh chiếc ghế của cô, dù cho nó luôn là một chỗ ngồi lý tưởng. Có lẽ nó đã được ưu ái dành riêng cho người con gái bí ẩn ấy. Hoàng không hiểu cô ấy đã ngồi ở đó từ lúc nào và khi nào thì ra về. Hoàng chỉ biết rằng khi từng bóng đèn trong công viên lóe sáng. Phố xá đông đúc hơn. Dòng người hối hả, tấp nập với bao công việc của cuộc sống đời thường, hay trở về với mái ấm, nơi có vòng tay yêu thương của gia đình, cô ấy vẫn ngồi, vẫn nhìn những tia nước, vẫn không thể hiện một cảm xúc nào. Như thể không có bất cứ điều gì có thể xen vào làm xáo trộn được thế giới nhỏ bé, tách biệt mà cô đã tạo ra. Mà có ai hay từng ngày, từng giờ cô vẫn phải vật lộn trong đau đớn ở ngay trong chính cái thế giới cô độc đó.
****
Tường Lâm mệt mỏi lết từng bước trở về nhà. Cứ nghĩ tới căn nhà lạnh lẽo, cô đơn ấy, thật sự, cô chỉ muốn ngồi mãi nơi đây.
Tường Lâm nhấc đôi tay trắng xanh, đầy mệt mỏi lên mở cửa. Tiếng cửa gỗ vang lên kẽo kẹt nghe rợn người. Ngôi nhà chìm trong bóng tối, im lìm, cô độc đến đáng sợ. Lâm sợ nó, sợ cái sự cô độc đó. Không một tiếng nói! Không một nụ cười! Không hơi ấm!
Tường Lâm đứng lặng trước cửa nhà. Cô cứ đứng như thế, chờ đợi đèn sáng, chờ ai đó sẽ chạy ra với một nụ cười thật thân thương, trìu mến. Hay đơn giản chỉ là cái nhíu mày với câu mắng yêu đầy ngọt ngào mỗi khi cô về muộn. Nhưng.. sao vẫn chẳng có ai? Không ai thèm quan tâm tới cô nữa rồi. Họ ghét cô rồi hay sao ý. Chắc là phải ghét lắm, phải ghét lắm nên họ mới không thèm ở bên cô, mới bỏ cô mà đi như vậy.
Tường Lâm lén hít sâu rồi thở hắt ra, lạnh lùng bước thẳng lên phòng, leo vào giường, trùm chăn kín đầu, cố gắng ngủ.
2 giờ 30 sáng! Tường Lâm giật mình tỉnh dậy, thở dốc. Mặt đẫm mồ hôi. Đêm nào cũng vậy, cô luôn bị tỉnh dậy giữa chừng vì những cơn ác mộng cứ dai dẳng đeo bám, rồi sau đó cứ như vậy mà thức luôn cho tới sáng.
Lâm gần như kiệt sức vì những giấc mơ. Nó cứ lặp đi lặp lại hằng ngày khiến thân hình bé nhỏ của cô ngày càng xanh xao, yếu ớt. Lâm thấy người rời rã. Cô kéo gối ngồi dậy. Trước mặt Lâm giờ là một khoảng không gian đen đặc, bao trùm lấy cơ thể yếu đuối của Lâm, khiến cô như muốn nghẹt thở.
Tường Lâm đưa tay với lấy cốc nước được đặt trên một chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường. Chiếc khung ảnh bị tay Lâm chạm phải, đổ ụp xuống mặt bàn kêu lên một tiếng "cạch". Lâm bật đèn ngủ lên. Ánh sáng vàng nhẹ lan tỏa khắp gian phòng. Lâm thấy lòng mình nhẹ hơn.
Tường Lâm chần chừ nhìn vào khung ảnh nằm úp trên bàn. Đôi tay hơi run, lưỡng lự cầm nó lên. Đó là một bức ảnh gia đình. Trong đó có Tường Lâm, ba, mẹ, và cả đứa em gái 3 tuổi với bím tóc 2 sừng xinh xắn, bé bỏng mà Lâm vô cùng yêu quý. Một gia đình hạnh phúc. Hẳn là thế rồi! Ai cũng cười tươi vậy mà.
- Hạnh phúc! Hạnh phúc? Hạnh phúc à? Đấy mà là hạnh phúc sao? - Tường Lâm nhếch mép "cười" vô hồn rồi tắt luôn trong vô cảm.
Lâm giật lấy cốc nước ném mạnh về phía bức tường đối diện. Chiếc cốc vỡ "xoảng" rồi rơi vụn xuống nền nhà, bắn ra khắp nơi. Một vài mảnh vỡ bắn về phía Tường Lâm. Khiến tay cô bị xước một vài vệt, rỉ máu. Nhưng sao cô chẳng hề cảm thấy sự tồn tại của chúng? Hay vì nỗi đau trong tim Tường Lâm quá lớn khiến cô mất đi cả cảm giác của tâm hồn lẫn nỗi đau của thể xác?
Chỉnh sửa cuối: