CHƯƠNG 20: CÁI ÔM SAI LẦM Bấm để xem Tôi nhìn trân trân vào màn hình điện thoại thêm vài giây sau dòng tin cuối cùng của Trâm Anh. Mắt như mờ đi, tay buông thõng. Rồi, trong một cơn tức giận điên dại, tôi ném phăng cái điện thoại cục gạch xuống nền xi măng lạnh toát. Một tiếng choang đanh gọn vang lên. Vỏ máy văng sang một bên, pin rơi sang một hướng, lưng máy bật tung ra như thể cả cái điện thoại cũng không chịu nổi nỗi đau mà tôi đang gánh. Tôi không khóc. Không thở hổn hển. Chỉ thấy ngực nặng như có đá đè. Rồi tôi gục xuống, đấm liên tục vào cái gối mỏng manh trên giường. Gối không lên tiếng. Chăn cũng không lên tiếng. Chúng im lặng chịu trận, giống như tôi từng im lặng chịu đựng nỗi cô đơn mỗi tối xa Trâm Anh. Nhưng giờ thì tôi không muốn chịu đựng nữa. Tôi thấy mình trống rỗng, nhỏ bé, lạc lối. Giống như một thằng hề vừa diễn xong một vở kịch dài và cay đắng phát hiện ra mình chẳng còn khán giả nào đang dõi theo. Cái ngày tôi vui nhất kể từ khi đi làm, cái ngày 20/11 đáng nhớ giờ lại trở thành khốn nạn thế này. Than ôi! Phải chi tôi có thể gào lên, thét lên, hú lên một cách điên dại hơn nữa. Tôi thèm được giải tỏa, tôi thèm được tâm sự cùng ai đó. Và tôi nhớ tới Mít! Tôi vội nhặt từng bộ phận cái điện thoại tội nghiệp của tôi lên và lắp lại. May quá, loại cục gạch này quá bền bỉ! Chỉ một lúc sau màn hình lại sáng lên một cách cần mẫn và không hề oán trách tôi. Tôi nhắn ngay cho Mít: - Mít, em đang ở đâu vậy? - Ơ, sao thầy hỏi chi vậy? Em đang nhậu với tụi nó ở bờ sông, vui lắm luôn. - Em vẫn còn chơi với cái đám đó à? Cả thằng xăm hình nữa? - Thì sao? Tụi nó không tốt là chuyện của tụi nó. Em vẫn chơi, vì tụi nó vui. - À không, thầy muốn gặp em. Có chuyện muốn nói. - Gặp giờ hả? Thầy có bị gì không? Tối thui mà đòi ra bờ sông. Nhỡ rớt xuống thì ai vớt? - Mít, em cứ đùa như thế hoài mệt lắm. Chờ thầy, thầy đang tới. - Ơ khoan. Gì vậy trời? Tôi dừng xe bên mép bờ sông, tắt máy mà lòng còn nhoi nhói. Dưới ánh đèn vàng lập lòe của mấy chiếc bóng đèn câu cá mắc tạm trên cành cây, tôi thấy một nhóm thanh niên đang ngồi tụ lại, tiếng cười nói, tiếng cụng ly lách cách vang vọng giữa đêm. Mít ngồi giữa bọn họ, nổi bật như một bông hoa lạc loài. Váy ôm sát người, đôi chân dài bắt chéo, mái tóc uốn nhẹ lấp lánh trong ánh đèn. Cô đang cười, nụ cười ngả nghiêng, vô tư, gần như thách thức cả thế giới. Cạnh cô là thằng xăm mình, vẫn cái dáng ngông nghênh ấy, vẫn cái cười nửa miệng không thể ưa nổi. Tay hắn vắt lên lưng ghế sát lưng Mít, thỉnh thoảng lại rót rượu cho cô. Tôi đứng đó như một gã ngốc. Một gã khờ, vừa bị người yêu xa đâm một nhát từ phía sau, giờ lại lao vào một đám khói mờ khác, mong tìm được sự an ủi từ một cô gái ngổ ngáo, bất cần và đang trôi lềnh bềnh trong cuộc sống không phương hướng. Tôi không rõ mình đến đây để làm gì. Để ghen? Để trách móc? Hay chỉ đơn giản vì tôi cần một ai đó? Một ánh mắt, một cái chạm vai, một lời hỏi han, dù chỉ là giả vờ. - Mình đang làm cái quái gì ở đây. Một thằng thất tình chạy xe giữa đêm, để rồi đứng lấp ló nhìn trộm một lũ nhóc đang quậy phá? Thật vô duyên, thật lố bịch. Mình mong đợi điều gì. Một cái nhìn cảm thông? Một câu hỏi han? Hay chỉ đơn giản là có người ngồi bên nghe mình lải nhải chuyện tình yêu tan vỡ? Nực cười thật. Tôi quay lưng, bước vội về phía chiếc xe dựng tạm bên gốc bàng già. Mít vẫn cười đùa sau lưng tôi, tiếng cười ấy cứa sâu vào lòng tôi như một thứ âm thanh xa lạ. Tôi không muốn ngoái lại. Không muốn thấy em trong vòng vây của những khuôn mặt vô hồn, của những ly rượu và tiếng nhạc rẻ tiền. Tôi đã nghĩ mình đủ tỉnh táo để rời đi. Nhưng rồi.. - Thầy! Tiếng gọi ấy vang lên phía sau lưng tôi. - Thầy ơi! Đợi em chút! Tôi dừng lại, không quay đầu. Tiếng dép của Mít lẹp xẹp đuổi theo, rồi cô chạy lên đứng chắn trước mặt tôi, hơi thở còn gấp gáp. - Thầy làm gì mà đi nhanh vậy? Có chuyện gì à? Sao mặt thầy.. buồn thế? Tôi ngước lên nhìn em. Dưới ánh đèn đường le lói, gương mặt ấy vẫn hồn nhiên như mọi khi nhưng có gì đó chao đảo trong ánh mắt tôi. Một nỗi cô đơn cũ kỹ ùa về, nghẹn lại ở ngực. Một cảm giác bị bỏ rơi, bị lạc lõng.. như một kẻ bị đẩy ra rìa thế giới. Và bất ngờ, như một phản xạ vượt khỏi lý trí, tôi bước tới và ôm chầm lấy Mít. Em hơi khựng lại. Nhưng tôi không thể dừng lại nữa. Tôi không biết mình đang làm gì. Mít khựng lại, cứng người trong thoáng chốc. Tôi cảm nhận được sự ngỡ ngàng trong cách em đứng bất động. Hơi thở của em dồn dập, phảng phất mùi rượu nhẹ lẫn trong mùi dầu gội hoa cỏ quen thuộc. Tôi sợ em sẽ đẩy tôi ra, sẽ cười phá lên như thói quen nghịch ngợm vẫn hay có. Nhưng Mít vẫn đứng yên. Vòng tay tôi vẫn giữ lấy em như một kẻ đang níu kéo một điều gì đó sắp tuột khỏi tay. Một khoảng lặng kéo dài. Tôi không còn nghe hay thấy bất cứ điều gì khác nữa. Nước mắt tôi dường như sắp rơi. Nhưng rồi lý trí tôi như một cú tát lạnh buốt giữa đêm. Tôi chợt nhận ra mình vừa làm điều gì đó sai. Rất sai. Tôi vội buông Mít ra, bước lùi lại như thể khoảng cách có thể rửa sạch cái xúc cảm vừa trào lên không kiểm soát. – Thầy.. xin lỗi. – Tôi lí nhí, mắt tránh ánh nhìn của em. Giọng tôi nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe rõ được. Cảm giác hệt như một đứa trẻ vừa làm điều tồi tệ và đang hối hận đến cùng cực. Mít vẫn đứng yên, không nói gì. Có thể là em đang ngạc nhiên. Nhưng tôi sợ phải đối diện. Tôi không dám nhìn vào đôi mắt có thể sẽ khiến tôi mềm lòng lần nữa. Không đợi Mít nói gì, tôi quay người vội vã, nhảy phắt lên xe máy, gạt chân chống bằng một động tác đầy lúng túng rồi vặn ga thật mạnh, như để trốn chạy khỏi cái khoảnh khắc quá đỗi yếu đuối vừa rồi. Tiếng máy xe rồ lên, vang trong đêm vắng, nhưng không át nổi tiếng đập hỗn loạn trong ngực tôi. Gió đêm táp vào mặt khiến mắt cay xè. Nước mắt tôi đã rơi thật sự.
CHƯƠNG 21: NGÀY ĐÔNG CHÍ U ÁM Bấm để xem Những ngày sau đó, tôi như người mất hồn. Buổi sáng đi làm vẫn soạn tài liệu, vẫn cố gắng mỉm cười trước mọi người. Nhưng bên trong tôi là một vùng trống rỗng, hoang hoải. Mọi lời nói, hành động đều như đang phát ra từ một cái vỏ rỗng tuếch. Không còn thiết tha với việc gì. Không còn thấy hứng thú với bất cứ điều gì. Tôi lấy cớ mệt để nhắn cho Hồng và Mít tạm nghỉ học thêm một tuần. Hai cô bé không hỏi nhiều. Hồng chỉ dạ một tiếng ngắn ngủi. Còn Mít thì nhắn đúng một từ vâng. Ngắn gọn và lạnh lùng như chính tâm trạng tôi lúc đó. Tôi nằm dài trên chiếc giường trọ ọp ẹp, màn hình điện thoại sáng lên mấy lần vì những tin nhắn đến, tuyệt nhiên không có tên của Trâm Anh. Tôi quyết định sẽ không liên lạc với Trâm Anh nữa. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không một dấu hiệu gì từ tôi. - Nếu cô ấy còn quan tâm đến mình, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ. Rồi cô ấy sẽ gọi. Sẽ nhắn. Chỉ cần mười ngày thôi. – Tôi nghĩ, đầy ngây thơ. Và tôi bắt đầu đếm ngược. Từng ngày một. Từng giờ một. Từng phút một. Và rồi mười ngày trôi qua trong im lặng. Không một cuộc gọi. Không một tin nhắn. Không một lời hỏi han, không cả một dấu hiệu nhỏ nhoi rằng Trâm Anh vẫn còn nhớ tới sự tồn tại của tôi. Và tôi lại chờ thêm tiếp mười ngày nữa. Vẫn như vậy, hai mươi ngày không một tin tức hỏi han, không ai gọi cho ai. Ban đầu là thất vọng. Rồi chuyển sang hụt hẫng. Đến ngày thứ mười lăm, tôi bắt đầu tức tối. Đến ngày thứ mười tám, là cảm giác cay đắng, nghèn nghẹn trong cổ như có thứ gì đó không thể nuốt trôi. Và tới ngày thứ hai mươi, tôi thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt. - Mình đang là gì trong lòng cô ấy? - Ba năm bên nhau, mà giờ đến một tin nhắn hỏi han cũng không có là sao? Tôi vò đầu, đi qua đi lại trong căn phòng trọ bé xíu. Bàn tay cầm điện thoại run lên vì vừa giận, vừa tủi. Cuối cùng tôi chẳng chịu nổi nữa, lại là tôi mềm yếu chủ động nhắn cho Trâm Anh: - Em không còn nhớ gì đến anh nữa sao? - Một tin nhắn, một lời hỏi thăm cũng không có. Hai mươi ngày rồi đấy. - Hay là anh thật sự đã không còn là gì trong lòng em nữa? Chỉ một tin nhắn cụt lủn đến: - Em xin lỗi. Không lời giải thích. Không cảm xúc. Không một dấu hiệu rằng cô ấy vẫn còn nghĩ đến tôi. Tôi run lên vì tức giận và đau đớn. Tôi gọi điện một lần, hai lần, ba lần. Không bắt máy. Rồi đến lần thứ tư, là tin nhắn "Cuộc gọi bị từ chối." Cái cảm giác bất lực ấy khiến tôi muốn gào thét lên giữa đêm. Tôi không chịu nổi nữa. Không thể ngồi yên và đợi thêm bất kỳ điều gì mơ hồ nào nữa. Tôi nổ máy xe, phóng như điên trên con đường dài hun hút, chạy thẳng một mạch hơn một trăm cây số vào trường nơi Trâm Anh dạy. Tất cả là trong vô thức, không hành trang, không dự tính. Chỉ là một ý nghĩ cố chấp trong đầu: Phải gặp Trâm Anh. Phải nói cho ra lẽ. Đó là ngày Đông chí, vâng lại là ngày Đông chí 22/12. Ba năm trước tôi và cô ấy đã có một ngày Đông chí thật đẹp, thật mộng mơ. Còn giờ đây lại là một ngày Đông chí xám xịt như báo trước một kết cục không trọn vẹn cho tình yêu của chúng tôi. Khi đến xóm trọ của Trâm Anh, tôi phải gõ cửa đến hai, ba lần thì cánh cửa mới mở. Trâm Anh ra mở cửa. Cô mặc đồ ở nhà, mái tóc buộc hờ, gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, và có phần bối rối. Trâm Anh: - Trời đất, sao anh lại ở đây? Tôi thở dốc, miệng run run: - Anh chạy vào. Không chịu được nữa. Anh phải gặp em. Cô im lặng vài giây, rồi mở toang cánh cửa. Trâm Anh: - Anh có ăn uống gì chưa? Có mệt lắm không? Để em lấy ly nước. Tôi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc trong phòng cô, lòng hơi dịu lại trước sự quan tâm ấy. Có lẽ, mọi thứ chưa hoàn toàn mất đi. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi: - Anh không thể chịu nổi cảm giác mơ hồ như thế này nữa. Anh cần nghe em nói rõ giữa anh và em bây giờ là gì? Trâm Anh cúi mặt xuống, giọng nhẹ hơn: - Em không nghĩ anh sẽ chạy vào tận đây. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải như vậy. Tôi khẽ cười buồn: - Nếu không quan trọng thì anh đã chẳng lao hơn trăm cây số như kẻ điên. Trâm Anh không đáp, chỉ ngồi yên một lúc. Rồi cô đứng lên và nói: - Hay.. mình ra ngoài dạo một chút đi. Em cũng cần hít thở. Chúng tôi cùng bước ra khỏi nhà, đi dọc theo con đường lát đá dẫn ra công viên nhỏ đầu phố. Dưới tán cây bằng lăng trong công viên vắng, đèn đường vàng nhạt hắt ánh sáng chập chờn xuống băng ghế đá nơi chúng tôi ngồi. Đêm dịu dàng mà lạnh lẽo như nỗi lòng chưa thể gọi tên. Tôi quay sang nhìn Trâm Anh. Giọng tôi trầm xuống, nén chặt bao nhiêu hoang mang, nỗi buồn tích tụ: - Em nói thật cho anh biết đi. Em còn yêu anh không? Cô im lặng một lúc. Rồi gật nhẹ, mắt rưng rưng: - Còn. Em vẫn còn yêu anh. Trái tim tôi như được xoa dịu đôi chút. Nhưng tôi không thể ngừng lại ở đó. Tôi khẽ hỏi, nhẹ như gió đêm: - Vậy tại sao mình không quay lại như trước? Cứ như ngày xưa thôi, đơn giản thôi mà, đúng không em? Trâm Anh cắn môi. Rồi đột ngột quay mặt đi. Và rồi.. cô òa khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống tay cô, nóng hổi như thiêu đốt. - Em xin lỗi. Em không còn xứng đáng với anh nữa.
CHƯƠNG 22: TAN VỠ Bấm để xem Tôi sững lại: - Sao lại nói như thế? Em đã làm gì mà không xứng đáng? Trâm Anh vẫn khóc, tiếng nấc nghẹn ngào như xé từng mảnh lòng tôi. Cô ngồi sát mép ghế, hai tay run run che mặt như đang cố giấu đi điều gì đó không thể nói ra. Tôi khẽ gọi: - Em cứ nói đi, dù là gì.. anh vẫn ở đây. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng đứt quãng như đang cố cắt đứt từng sợi dây níu kéo giữa chúng tôi: – Đêm đó.. sau khi nhắn tin với anh.. em rất mệt mỏi. Cảm thấy kiệt sức.. Tâm trí rối tung, như vừa đánh mất thứ gì đó mà mình không biết làm sao để giữ lại. – Sáng hôm sau, em bị ngất trong phòng chờ của giáo viên. Anh ấy là người phát hiện ra đầu tiên. Anh ấy bế em về, nấu cháo rồi còn ngồi cạnh, đút từng thìa cho em ăn. – Em đã cảm động, thật sự cảm động. Em thấy mình yếu đuối, cần một ai đó để dựa vào và lúc đó, anh ấy đã ở đó. Cô dừng một chút, rồi nói tiếp, không nhìn tôi nữa, mắt hướng về khoảng tối phía xa, nơi những bóng cây im lặng không lay động. - Rồi.. anh ấy ôm em.. hôn em. Lúc đầu em phản kháng, em đã cố đẩy ra.. nhưng rồi em lại buông xuôi. Em không hiểu sao mình lại thế.. Có lẽ là vì em đã mệt mỏi quá rồi, hay là vì em sợ cô đơn. Câu cuối, cô gần như thì thầm: - Chuyện gì đến rồi cũng đến.. Em đã ngủ với anh ấy. Em không còn là Trâm Anh của ngày xưa nữa rồi. Em đã đánh mất sự trong trắng mà em từng gìn giữ, từng nghĩ sẽ dành cho anh, cho người em yêu nhất. Tôi chết lặng. Cảm giác như có một lưỡi dao đâm vào ngực. Đau, đau lắm, Đau dữ dội, như rỉ máu từng giọt một. Không thể thốt nên lời. Không thể thở nổi. Trâm Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng. - Em xin lỗi. Em biết mình đã làm anh thất vọng. Nhưng em không thể giấu được nữa. Em không muốn lừa dối anh, và không muốn anh cứ mãi yêu một người không còn nguyên vẹn như em nữa.. Trâm Anh khóc to hơn. Không còn là những giọt nước mắt lặng lẽ như trước, mà là tiếng nấc nghẹn, tiếng khóc nức nở như đứa trẻ đánh mất thứ quý giá nhất đời mình. Cô ôm mặt quay đi, bờ vai run rẩy không ngừng. Tôi ngồi đó, lặng người. Nhưng rồi chẳng thể chịu nổi nữa. Tôi cũng òa khóc. Nước mắt trào ra, nóng rát trên má, chảy xuống môi, xuống cổ, ướt cả phần ngực áo. Tôi khóc vì sự bất lực khi đã chạy hàng trăm cây số để cứu vớt một tình yêu mà mình không ngờ là đã tan vỡ. Tôi khóc vì sự tức giận với chính mình, với cô ấy, với người thứ ba đã chen vào như một định mệnh oái oăm. Tôi khóc vì sự ghen tuông khi hình dung ra vòng tay, làn môi, sự gần gũi mà lẽ ra phải là của mình, giờ đã bị ai khác chiếm giữ. Và cuối cùng, tôi khóc vì tình yêu từng đẹp đẽ, từng trong trẻo, từng là điểm tựa trong những năm tháng sinh viên nghèo khó.. Giờ đây đã kết thúc. Một kết thúc không bi kịch, không kịch tính, nhưng đầy nhức nhối. Tôi nói trong nước mắt, giọng thì nghẹn lại như có thứ gì chặn ngay cổ họng: - Sao em lại làm như vậy hả Trâm Anh? Sao em lại có thể? Cô ấy cúi đầu, nước mắt vẫn chảy. Tôi gần như hét lên: - Em bảo là em còn yêu anh. Nhưng yêu kiểu gì mà lại để người khác ôm hôn, rồi đi xa hơn, rồi lên giường với họ? Em có nghĩ đến anh không? Có nghĩ đến ba năm qua không? Tôi đứng bật dậy, giọng vỡ ra như ai đó bóp nát lồng ngực: - Anh đã giữ gìn cho em. Anh đã tôn trọng em. Vậy mà em lại làm như thế.. trong một đêm mệt mỏi? Trâm Anh khóc òa lên, ôm mặt. - Em giẫm nát tình yêu của anh, ném nó xuống đất chỉ vì một chút yếu lòng. Em có biết anh đau đến mức nào không? Anh không nghĩ em lại dễ dàng buông xuôi như vậy. Không phải là Trâm Anh mà anh từng yêu nữa rồi. Tôi đứng im một lúc rất lâu sau câu nói cuối cùng, như thể muốn chắc rằng mình không bị xúc động mà rút lại lời. Trái tim tôi nhức nhối, đầu óc quay cuồng, nhưng miệng vẫn cứng cỏi: - Được rồi, nếu em đã chọn như vậy thì chúng ta kết thúc tại đây. Trâm Anh ngẩng lên, mặt mũi nhòe nhoẹt. Cô ấy lí nhí, cố nặn ra từng lời như nhét từng mảnh vỡ vào vết thương: - Em.. xin lỗi.. em thật sự xin lỗi anh. Tôi không đáp. Tôi chỉ quay đi, bước lại chiếc xe máy đã đậu sát lề công viên. Một lúc sau, tôi nói mà không nhìn cô: - Lên xe đi, anh đưa em về phòng. Xong rồi anh sẽ chạy thẳng về Quảng Trị luôn. Từ này chúng ta sẽ không còn gặp mặt nhau nữa. Trâm Anh bước đi chậm chạp, mỗi bước như đạp trên đá sắc. Khi về tới dãy phòng trọ và dừng ở ngoài cổng, cô đột nhiên níu tay áo tôi từ phía sau, giọng run rẩy: - Anh.. làm ơn.. đừng lái xe trong tâm trạng như vậy. Em biết em sai. Em biết em không còn quyền gì để xin anh điều gì cả. Nhưng.. làm ơn.. hãy cẩn thận. Tôi im lặng, không gật đầu, không phản ứng. Trâm Anh nức nở, nước mắt rơi xuống bàn tay tôi đang nắm tay ga: - Anh phải sống tốt.. vì chính anh.. và cũng vì em. Dù có thế nào.. thì người em yêu vẫn là anh.. Tôi rú ga, lao vào màn đêm như muốn cắt đứt khỏi mọi ký ức vừa rồi. Nhưng làm sao quên được? Gió lạnh cứa vào mặt. Những bóng cây ven đường vụt qua như vệt tối của ký ức, từng kỷ niệm tràn về như cuộn phim tua ngược.. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Trâm Anh giữa cái sân nắng chang chang của buổi học quân sự năm ấy. Cô là một đóa hoa bị thằng Khánh Sở Khanh lợi dụng, và tôi một thằng sinh viên tỉnh lẻ nhát gái đã bảo vệ cô, đã vực cô dậy giữa nỗi sợ hãi, nỗi tuyệt vọng. Rồi lần đầu tiên tôi có can đảm rủ cô đi dạo trong công viên. Đêm ấy trời se lạnh, và chúng tôi đã ngồi bên nhau rất lâu trên chiếc ghế đá cũ. Trâm Anh quay sang nói nhỏ một điều gì đó tôi chẳng còn nhớ rõ, chỉ biết đó là khoảnh khắc môi chạm môi, nụ hôn đầu đời, nhẹ như sương, mà run cả người. Tiếng máy xe Wave của tôi rít lên. 80 km/h. Tôi nắm chặt tay lái, nước mắt lại trào ra. Tôi nhớ những lần hai đứa đi chợ nấu ăn ở phòng trọ. Những buổi tối mùa mưa cùng xắn tay vo gạo, lặt rau, cô loay hoay bên nồi cá kho, tôi cặm cụi nhóm bếp gas cũ kỹ. Có khi món ăn cháy khét, hai đứa vẫn cười vang. Tôi nhớ cả cái lần đáng nhớ nhất cái lần cả hai đã suýt vượt qua giới hạn. Chúng tôi ngồi sát nhau trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp. Hơi ấm tỏa ra, ánh mắt nhìn nhau quá lâu, quá đậm. Tôi đã vòng tay ôm cô, nụ hôn kéo dài tưởng như không dứt. Và rồi chúng tôi đã đi xa hơn thường lệ nhưng đã cùng dừng lại. Đó là lần tôi yêu cô nhất. Tôi cố giữ gìn cho cả hai. Và tôi tưởng rằng mình đã gặp một người sẽ đi cùng mình cả đời. Nhưng giờ đây, giữa con đường hoang vắng, chỉ còn tiếng xe gào trong gió và tiếng trái tim tôi rạn vỡ từng nhịp.
CHƯƠNG 23: TỘI LỖI Bấm để xem Trước khi post chương mới thì xin mời mọi người hãy cùng mình nghe lại bản nhạc bất hủ của thế hệ 8x, 9x mỗi khi thất tình: FOREVER AND ONCE. "What can I do? Tôi còn có thể làm được gì? Will I be getting through? Rồi tôi sẽ vượt qua chăng? Now that I must try.. Giờ đây tôi phải gắng gượng.. To leave it all behind Để bỏ lại sau lưng tất cả Did you see.. Em có thấy.. What you have done to me? Những gì em đã làm với tôi? So hard to justify Thật khó có thể biện minh Slowly it's passing by Chuyện đang trôi qua thật chậm.." Nếu ai đã từng bị người yêu phản bội, chắc cũng sẽ từng có tâm trạng như mình, và cũng sẽ có không ít người khi có tâm trạng đó sẽ có những hành động sai lầm, thậm chí là sai lầm nối tiếp sai lầm. (Phần này xin được phép thay đổi cách xưng hô, lý do thì chắc các bạn cũng sẽ hiểu sau khi đọc xong chương này) Hắn tiếp tục chạy. Như thể nếu hắn chạy đủ xa, đủ nhanh, thì quá khứ cũng sẽ không kịp bám theo mình. 100 km/h. Đồng hồ báo tốc độ xe máy cứ rung lên bần bật. Hắn mặc kệ. Vẫn cứ lao đi vun vút. Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy biển báo Địa phận Gio Linh thì mới biết rằng mình đã về đến Quảng Trị. Một trăm cây số với những km đường dài bất tận nuốt chửng lấy hắn đã qua. Bóng tối trải dài, những cột đèn đường loang lổ ánh sáng mờ đục như những vệt nước mắt bị gió cuốn khô. Nhưng hắn không còn khóc. Không một giọt nào. Tại sao hắn lại phải khóc vì một người không xứng đáng? Tại sao hắn lại quá yêu một người thiếu bản lĩnh như vậy? Tại sao? Tại sao? Cơn đau trong lòng hắn lạnh lùng và sắc lẹm như một lưỡi dao, cứa rách từng sợi thần kinh. Nỗi phản bội của cô ấy, người hắn từng yêu sâu đậm nhất, như một cú đấm thẳng vào tâm can, đến mức không còn cảm giác để mà khóc nữa. Khi đôi tay đã tê dại, mắt mỏi mờ vì gió, hắn dừng xe ở một quán nhậu tồi tàn bên lề đường. Cái biển hiệu cũ kỹ chao đảo trong gió, ánh đèn neon trắng xanh hắt ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo và xa lạ. Hắn ngồi xuống một góc khuất, gọi rượu. Ly này nối ly khác. Rượu đắng ngắt, cay xé, nhưng chẳng đủ để thiêu cháy nỗi đau trong lòng hắn. Càng uống, hắn càng tỉnh. Càng tỉnh, nỗi cô đơn lại càng tràn ra khắp thân thể. Hắn đốt thuốc liên tục, từng điếu một, khói thuốc quẩn quanh như một tấm lưới trói buộc hắn vào những ký ức không thể dứt ra. Những tiếng cười, tiếng nói ồn ào trong quán trở nên méo mó và xa xăm. Chỉ còn hắn, ly rượu, và nỗi buồn nặng trĩu như chì. Rồi ánh đèn trắng từ trần nhà bỗng lóa lên trong mắt hắn, chao đảo, nhòe nhoẹt như một giấc mơ đang vỡ vụn. Hắn cảm thấy mình ngã xuống, cả thế giới xoay vòng. Chân tay bủn rủn. Hắn không còn chống cự được nữa. Giữa cơn hỗn loạn đó, bất chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên: - Trời, thầy Vinh đây mà. Một bàn tay mềm mại, ấm áp áp lên má hắn. Mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua không phải mùi khói thuốc, cũng không phải mùi rượu mà là mùi hương của ai đó rất gần, rất thật. Hắn cố mở mắt, nhưng mi mắt nặng trĩu như đeo đá. Tất cả những gì hắn làm được là chìm dần vào một giấc ngủ sâu thẳm, lịm đi như một đứa trẻ vừa khóc cạn nước mắt. Trong cơn mê man đó, hắn tự hỏi: - Ai đang ở bên mình vậy? Ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ hẹp len vào căn phòng nhỏ, phủ lên mọi thứ một màu xám tro. Hắn cựa mình, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc. Phải mất một lúc lâu, hắn mới lờ mờ nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường quen thuộc. Không gian xung quanh sao vốn dĩ quen thuộc mà giờ lại lạ lẫm, nồng nặc mùi thuốc lá và mùi cồn pha lẫn. Hắn quay đầu nhìn và thấy hóa ra đang nằm ở trong phòng mình. Ở bên cạnh, một thân người nhỏ bé đang co ro trên chiếc ghế nhựa cứng. Cô gái ấy gục đầu lên thành giường, mái tóc đen mềm rũ xuống, đôi vai khẽ run nhẹ theo từng nhịp thở. Là Hồng. Hồng mặc một chiếc áo len rộng, tay áo dài che gần hết bàn tay. Gương mặt em khi ngủ trông thánh thiện và yên bình đến lạ khác hẳn sự hỗn độn, bệ rạc của thế giới mà hắn vừa rơi vào. Hắn ngây người nhìn. Một cảm giác ấm áp, mơ hồ dâng lên trong lồng ngực. Giữa cơn say khướt, giữa những nỗi đau còn chưa kịp khép miệng, sự hiện diện của Hồng như một mảnh sáng duy nhất giữa bức màn đen kịt. Hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi ngất đi ở quán nhậu. Chắc hẳn Hồng đã đưa hắn về đây. Chắc hẳn em đã ngồi đó suốt đêm, không rời mắt khỏi hắn. Hắn đưa tay, định khẽ chạm vào mái tóc rối của em như một lời cảm ơn, hay chỉ đơn giản là để biết rằng tất cả những điều này là thật. Nhưng bàn tay hắn dừng lại giữa chừng. Hắn sợ làm em thức giấc. Sợ phá vỡ khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này. Ngoài kia, những chiếc xe máy đầu tiên bắt đầu lướt qua con đường nhỏ, kéo theo tiếng gió buốt lạnh. Hắn khẽ khàng nhắm mắt lại, để mặc mình trôi vào giấc ngủ ngắn chập chờn lần này không còn là để quên, mà để giữ lấy khoảnh khắc quý giá ấy, như ôm chặt lấy một que diêm nhỏ nhoi giữa đêm lạnh vô tận. Hắn cựa mình, cố tìm một tư thế dễ chịu hơn. Hắn nhìn em. Một cô gái nhỏ bé, hiền lành, ngồi đó lo lắng cho hắn, một kẻ vừa ngã gục vì nỗi đau do chính mình gánh lấy. Hắn không trả lời được tại sao em lại làm vậy. Trong khoảnh khắc đó, một thứ gì đó vỡ òa trong lòng hắn. Đó là nỗi cô đơn đè nén quá lâu, sự tuyệt vọng âm ỉ, khao khát được bấu víu vào một hơi ấm người thật. Như một phản xạ bản năng, hắn nhẹ nhàng đưa tay kéo Hồng lại, hơi thở phả lên mái tóc em. Hắn cúi xuống, hôn em. Một nụ hôn nhẹ nhưng như muốn nuốt chửng tất cả những trống rỗng đang giằng xé trong lòng. Có cảm tưởng hắn sẽ phá bỏ tất cả mọi giới hạn, mọi luân thường đạo lý ngay phút giây này. Hắn cảm thấy cô đơn và cần được bù đắp. Hắn muốn trả thù lên một ai đó. Ý nghĩ đen tối bao trùm lấy hắn. Nhưng rồi cơn say lại kéo đến. Đôi mắt hắn không còn tự chủ được nữa. Hắn cảm thấy mệt mỏi nên mí mắt díp lại. Và giấc ngủ đến với hắn nhanh như cái phao cứu lấy danh dự và cuộc đời của hắn.
CHƯƠNG 24: CÔ GÁI NHỎ BÉ Bấm để xem Sáng hôm sau. Hắn tỉnh dậy với cơn đau nhức nhối trong đầu và một cảm giác trống rỗng buốt lạnh trong tim. Ánh sáng nhàn nhạt len qua khe cửa sổ cũ nát, chiếu lên thân thể đang cuộn tròn bên cạnh hắn. Là Hồng. Hắn ngồi bất động trên mép giường, nhìn thân thể nhỏ bé của Hồng đang co quắp ngủ vùi. Sự im lặng nặng nề phủ khắp căn phòng, chỉ có tiếng tích tắc rỉ rả của chiếc đồng hồ treo tường cũ nát, như đang gõ từng nhịp lên trái tim mục ruỗng của hắn. Trong cơn men say đêm qua, may mà hắn chưa kịp làm điều không thể tha thứ. Hắn đã suýt chà đạp lên sự trong sáng cuối cùng mà em còn giữ bằng bàn tay bẩn thỉu và trái tim mục nát của mình. Hồng tin tưởng hắn. Tin tưởng như một người thầy, như một điểm tựa giản dị và trong sáng nhất trong thế giới xô bồ này. Vậy mà hắn, chỉ vì một phút cô đơn, một khoảnh khắc trống rỗng đã suýt phá hủy tất cả. Hắn chậm rãi đứng dậy, bước khỏi giường, vơ lấy chiếc áo sơ mi vắt trên ghế. Hắn không dám chạm vào Hồng thêm một lần nào nữa. Càng không dám đánh thức em dậy để nói bất cứ điều gì. Hắn quay mặt đi, bước ra khỏi căn phòng ngập ánh nắng nhợt nhạt buổi sớm. Mỗi bước chân nặng như đeo đá, như chạm vào lằn ranh của một đời người mà hắn có thể không quay lại được nữa. Bên ngoài, gió lạnh quất vào mặt hắn rát buốt. Nhưng không lạnh bằng nỗi trống rỗng đang xé toạc tim gan hắn ra từng mảnh. Hắn lang thang một vòng quanh thị trấn. Chẳng biết mình đi đâu, cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ muốn bước đi, để tiếng bước chân lạo xạo dưới đế giày lấn át đi tiếng gào thét trong lòng mình. Khi hắn quay về lại căn phòng trọ cũ kỹ, Hồng đã đi mất rồi. Không một lời nhắn, không một dấu vết. Như thể đêm qua chỉ là một giấc mộng đầy tội lỗi, để lại căn phòng trống trải và mùi hương nhàn nhạt còn vương trên gối. Hắn ngồi phịch xuống ghế, nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt. Lòng rỗng tuếch. Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn ngẩng lên, cơn mệt mỏi khiến đầu nặng trĩu. Mít đứng đó, khoác một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bên ngoài chiếc váy ôm sát cơ thể, mái tóc đen buông lơi hờ hững. Đôi môi tô đỏ nhạt khẽ mím lại, ánh mắt ngạc nhiên: - Ủa? Thầy? Sao thầy trông thảm hại vậy? - Mít chun mũi, phẩy tay trước mặt. - Người thầy nồng nặc mùi rượu luôn á! Khi nào thầy nhậu nhớ hú em đi với nha, em muốn xem tửu lượng thầy "bá đạo" cỡ nào! Cô cười, ánh mắt lấp lánh trêu đùa. Nhưng hắn chỉ im lặng. Không còn hơi sức để đáp lại những trò bông đùa đó nữa. - Vô học đi. - Hắn khàn giọng nói. Mít nhún vai, có vẻ hơi thất vọng vì không nhận được sự hưởng ứng thường thấy. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, mở tập vở ra. Buổi học hôm đó kỳ lạ hơn bao giờ hết. Hắn giảng bài bằng giọng khô khốc, máy móc như một cái xác không hồn. Không còn sự nhiệt tình, không còn những câu đùa vui, không còn ánh mắt say mê với từng bài giảng như mọi khi. Còn Mít, cô bé ngổ ngáo, lười biếng và ương ngạnh ngày nào hôm nay lại chăm chú lạ thường. Cô ngồi im lặng nghe giảng, ghi chép cẩn thận, không đột ngột bỏ về giữa buổi như thói quen. Chỉ thỉnh thoảng, Mít lén liếc nhìn hắn, ánh mắt pha lẫn tò mò, lo lắng và một thứ gì đó khó gọi tên. Hắn không thèm để ý. Hay đúng hơn.. hắn không còn đủ sức để quan tâm nữa. Cả thế giới trong hắn lúc này chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Buổi học kết thúc trong im lặng. Mít thu dọn sách vở, đứng tần ngần trước cửa như còn điều gì muốn nói. Hắn ngồi lặng yên, ngón tay vô thức gõ nhịp chậm trên mặt bàn. Bất chợt, Mít ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng: – Thầy.. đi dạo biển với em không? Hắn ngẩng lên nhìn cô. Gió chiều lùa vào ô cửa sổ, làm mái tóc Mít tung bay. Dưới ánh nắng nhạt cuối ngày, cô trông vừa xa lạ, vừa gần gũi đến nao lòng. Hắn không định đi. Giờ hắn đâu còn lòng dạ nào để đi dạo nữa. Hắn đang mãi nghĩ về Trâm Anh, về Hồng. Nhưng Mít không cần sự đồng ý rõ ràng. Cô cười, kéo tay hắn đứng dậy, như thể cả hai chỉ là hai đứa trẻ trốn học, chạy về phía tự do. Hắn bỗng thấy mình chạy cùng cô trong vô thức. Biển buổi chiều vắng người, những đợt sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ cát. Mít cởi giày, tay cầm váy nhấc lên cao, chân trần chạy nhảy tung tăng trên bãi biển. Cô nghịch nước, ném cát, hò hét, cười vang. Không còn cái vẻ ngổ ngáo, bất cần của cô gái hắn gặp lần đầu. Không còn thuốc lá, không còn ánh mắt thách thức. Chỉ còn lại một Mít giản dị, hồn nhiên và rực rỡ như nắng. Hắn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô. Một cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong lòng. Như một dòng nước ấm áp chảy qua tâm hồn vốn lạnh giá, tê liệt suốt bao ngày qua. Hắn không biết từ khi nào, ánh mắt mình đã dõi theo từng cử động nhỏ bé của Mít. Hắn không biết từ khi nào, nụ cười trong trẻo ấy đã làm nhói lên trong hắn một niềm thương nhớ dịu dàng. Mít chạy về phía hắn, cười toe toét, đôi má đỏ ửng vì mệt. - Thầy ơi, thầy cười đi chứ! Mặt thầy như đám ma vậy. - Cô bé nheo mắt trêu. Hắn bất giác bật cười. Một nụ cười thật sự đầu tiên sau rất nhiều ngày đắm chìm trong khổ đau. Có một điều gì đó, rất khẽ khàng nhưng cũng rất sâu sắc, vừa nảy mầm trong lòng hắn, ngay bên bờ biển vắng chiều hôm ấy.
CHƯƠNG 25: MÍT Bấm để xem Một cơn gió lạnh từ biển thổi tới bất chợt mạnh hơn, mang theo mùi nước mằn mặn và hơi ẩm của một cơn mưa sắp tới. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những đám mây xám nặng đã kéo về, che lấp những vệt nắng cuối cùng của ngày. - Mít, về thôi, sắp mưa rồi. - Hắn khẽ gọi. Nhưng cô bé vẫn đang mải mê chạy nhảy, đôi chân trần in dấu trên cát ướt, váy áo phất phơ trong gió như một đứa trẻ chẳng biết lo lắng gì. Một lát sau, những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, lách tách trên da thịt mát lạnh. Mít khựng lại, rồi quay đầu chạy về phía hắn. Cô nắm lấy tay hắn, kéo đi: - Nhanh thầy, chỗ kia kìa! Hắn để mặc cho cô kéo mình chạy, trượt trên cát ướt, nước mưa táp vào mặt lạnh buốt. Bọn hắn chui vào một hõm đá nhỏ ven biển nơi những tảng đá tự nhiên tạo thành một mái che đơn sơ trước cơn mưa. Tiếng mưa ào ạt trút xuống, vang vọng trong hốc đá như tiếng trống trầm đục. Mít thu mình lại, ngồi co ro, lặng lẽ nhìn ra màn mưa trắng xóa. Hắn thì ngồi xuống cạnh cô, im lặng. Không khí chợt trở nên nặng nề, ẩm ướt, ngột ngạt đến kỳ lạ. Một lúc lâu sau, Mít lên tiếng, giọng cô lạc đi giữa tiếng mưa: - Em ghét mưa lắm, thầy biết không? Hắn quay sang nhìn cô. Trong ánh sáng nhờ nhờ của cơn giông, gương mặt Mít trông nhợt nhạt, đôi mắt hơi đỏ lên. - Ngày mẹ em bỏ đi.. cũng mưa như thế này. Giọng cô khẽ khàng, như sợ chính mình sẽ đánh thức những ký ức mà bản thân đã chôn giấu từ lâu. - Em mới mười tuổi thôi. Em đứng ở cửa, nhìn mẹ đội cái nón cũ, bước đi dưới mưa. Lưng mẹ ướt sũng.. nhưng em chỉ nhớ được dáng mẹ xa dần, xa dần.. rồi biến mất. Hắn siết chặt tay, nhưng không dám chen vào một lời nào. Mít ngửa đầu tựa vào vách đá lạnh, mắt khép hờ: - Bố em.. cũng không đợi mẹ nữa. Hai năm sau ông cưới ngay một người đàn bà khác. Họ dắt nhau đi Đức, bỏ lại em cho bà nội. Khi đó em mới mười hai tuổi. Một nụ cười méo mó nở trên môi cô: - Bà nội thì già yếu, chẳng dạy dỗ nổi. Em lớn lên lông bông. Cái gì cũng tự mình mò mẫm. Học cách hút thuốc, ăn chơi.. để đỡ thấy mình trống rỗng. Hắn ngồi chết lặng. Bỗng dưng, tất cả những thứ hắn từng nghĩ về Mít, về cái ngổ ngáo, cái bất cần, cái khiêu khích đều trở nên nhỏ bé và tội nghiệp đến đau lòng. Mít không sinh ra để trở thành một kẻ hư hỏng. Cô chỉ là một đứa trẻ lạc lõng, bị thế giới vứt bỏ quá sớm, không biết cách nào khác để tồn tại. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nặng nề và dai dẳng. Trong hốc đá chật hẹp, cả hai ngồi sát bên nhau, lặng lẽ chia sẻ một nỗi cô đơn mà chẳng ai dám gọi thành tên. Hắn đưa tay, khẽ phủ lấy bàn tay lạnh ngắt của Mít. Cô không rút lại. Chỉ lặng yên, để yên như vậy. Lần đầu tiên, giữa tiếng mưa, hắn thấy trái tim mình dịu lại một cách đau đớn, một cách ngọt ngào. Hắn không biết mình đã ngồi bao lâu trên bãi cát, chỉ biết rằng từng cơn sóng vỗ vào bờ như hòa cùng những đợt rung động kỳ lạ trong lòng. Và hắn chợt nhận ra hắn đúng là đã có tình cảm với Mít. Một thứ cảm xúc thực sự. Hắn đã cố gắng phủ nhận nó suốt bao lâu nay. Hắn đã tự nhắc mình rằng không thể, rằng hắn đã có Trâm Anh, rằng Mít chỉ là một cô bé bồng bột và bất ổn, rằng giữa hắn và Mít chỉ là thầy và trò. Hắn đã sợ hãi khi nghĩ đến việc bản thân mình có thể dao động. Nhưng giờ đây, không còn Trâm Anh nữa. Tình yêu ba năm của hắn đã tan thành mây khói. Ký ức đẹp đẽ đã vỡ vụn. Hắn đã khóc, đã đau, đã chạy trốn. Và bây giờ, hắn chỉ còn lại một khoảng trống không đáy trong lòng. Mít ngồi ngay bên cạnh. Ấm áp. Cô không quay lưng, không bỏ rơi hắn. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn quay sang, nhìn Mít thật lâu. Và rồi, như một kẻ đang trượt dài trong cảm xúc, hắn vươn tay ra, ôm lấy Mít. Cô giật mình khẽ, nhưng không đẩy ra. Cơn gió biển lạnh buốt lùa qua, nhưng hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang hắn, khiến trái tim hắn đập loạn. Hắn không biết mình đang làm gì. Là vì hắn yêu Mít thật sự? Hay chỉ vì quá trống rỗng, quá cô đơn, quá tuyệt vọng sau những gì Trâm Anh đã gây ra? Hắn không biết, chỉ biết lúc này hắn cần Mít. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, dù là đúng hay sai, hắn không quan tâm nữa. Hắn cảm nhận được thân người nhỏ bé của Mít khẽ run lên trong vòng tay mình. Cô hơi khựng lại lúc đầu, như thể đang lắng nghe trái tim mình, rồi.. rất chậm rãi, cô vòng tay ôm lấy hắn. Cái ôm ấy không vội vã, không cuồng nhiệt, mà dịu dàng và đầy e ấp như thể cô cũng đã mang một niềm thương giấu kín từ lâu, và giờ mới dám thở ra nhẹ nhõm. Hắn buông nhẹ một tiếng thở dài, như thể vừa thoát ra khỏi những tháng ngày gồng mình, tự trói buộc bởi những chuẩn mực, những sợ hãi, những quá khứ chưa chịu rời đi. Cứ thế hắn và cô ngồi im như thế giữa bãi cát mênh mông, chỉ còn tiếng sóng vỗ đều đặn như trái tim ai kia đang đập trong lồng ngực. Rồi Mít ngẩng lên. Ánh mắt cô dịu lại, không còn tinh nghịch, không còn ngổ ngáo, mà tràn đầy nỗi dịu dàng bất ngờ khiến hắn nghẹn lời. Hắn nhìn cô. Cô nhìn hắn. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt rút ngắn dần dần cho đến khi hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi cô. Ban đầu chỉ là chạm khẽ, như thử xem đó có phải là điều đúng. Nhưng Mít không tránh đi. Cô đáp lại không bằng sự ngập ngừng hay bối rối, mà bằng một nụ hôn cuồng nhiệt và đầy say đắm. Môi cô nóng, mềm và dữ dội. Cảm giác như cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, như thể đã mang trong tim một khao khát thầm lặng chưa từng nói ra. Mít không vụng về. Cô hôn một cách thành thục, biết khi nào cần kéo hắn lại gần hơn, biết nghiêng đầu đúng lúc, biết dùng cả những ngón tay lướt nhẹ qua gáy hắn khiến hắn rùng mình. Hắn sững người trong thoáng chốc. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô ấy. Một cảm giác bất ngờ thoáng qua, rồi vụt tắt. Hắn không còn quan tâm. Không còn muốn truy xét, không còn muốn phân định. Hắn chỉ biết rằng ngay lúc này, trong vòng tay hắn là một con người bằng xương bằng thịt, đang dành trọn vẹn một nụ hôn không có dối trá, không có nửa vời, không có những điều kiện hay ràng buộc nào hết. Hắn siết cô chặt hơn, như muốn hòa tan vào nhau, như muốn quên đi tất cả những mất mát và cay đắng đã từng kéo hắn xuống đáy. Tiếng sóng biển vẫn rì rào, gió vẫn thổi qua mái tóc Mít bay lòa xòa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngừng lại. Chỉ còn lại hắn và cô, hai kẻ cô đơn, đang nương vào nhau để thấy mình còn sống.
CHƯƠNG 26: TÌNH YÊU HAY LỖI LẦM Bấm để xem Sau nụ hôn dài tưởng chừng kéo theo cả sóng biển cuộn trào, bọn hắn vẫn ngồi sát nhau, hơi thở quyện vào nhau, trán kề trán. Gió biển dịu xuống, không còn lạnh nữa, hay có thể chính hơi ấm của nhau đã làm xua tan tất cả. Mít là người lên tiếng trước, bằng chất giọng khẽ khàng, lạc đi vì xúc động: - Thầy.. à.. anh có yêu em không? Và.. từ khi nào? Một câu hỏi đơn giản, nhưng trong đó chất chứa sự run rẩy, mong mỏi, và cả một chút sợ hãi rằng mọi thứ vừa rồi chỉ là thoáng qua. Hắn không ngần ngại. Không còn gì để che giấu nữa. - Từ buổi dạy đầu tiên. - hắn đáp, mắt nhìn thẳng vào mắt cô. - Từ khi em vừa ngổ ngáo, vừa ngang ngược, vừa làm anh bực mình. Nhưng em lại có một nét gì đó.. rất quyến rũ. Rất lạ. Mít im lặng một chút, như để tiêu hóa câu trả lời của hắn. Rồi cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu: - Em cũng thế. Từ những buổi đầu đã thấy anh.. khác những đứa con trai khác em gặp. Xấu trai thì không nói rồi. - Cô cười trêu - nhưng có cái gì đó khiến em thấy vừa khó chịu vừa.. muốn lại gần. Cô cúi đầu, nhặt một hòn sỏi dưới cát rồi ném nhẹ xuống biển, giọng bỗng trở nên thật thà, dịu dàng: - Nhưng lúc đó em vẫn đang ham chơi, em chẳng quan tâm đến chuyện yêu đương. Mọi thứ chỉ là vui thôi mà. - Cho đến cái hôm ở vũ trường. - Cô dừng một nhịp, mắt nhìn xa xăm. - Anh đã tới, đã kéo em đi, dù em không xứng đáng. Rồi anh còn chở em đi bệnh viện, còn chăm sóc cho em.. - Tự nhiên em thấy mình được quan tâm thật sự. Lần đầu tiên em thấy tim mình rung lên một cách khác. Cô quay sang nhìn hắn, ánh mắt không còn sắc sảo như mọi khi, mà mềm đi như con gái nhỏ: - Từ lúc đó, em biết.. em yêu anh mất rồi. Hắn đứng đó, nhìn gương mặt Mít rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn đang tàn dần, cảm nhận đôi tay nhỏ của cô vẫn đang nắm lấy tay mình như thể sợ hắn biến mất. Nhưng trái tim hắn thì đang chao đảo. Một bên là cảm xúc vừa bùng lên nồng nàn, thứ tưởng như đã chết sau cú ngã mang tên Trâm Anh. Một bên lại là cơn cay đắng lặng lẽ gặm nhấm hắn từ sâu trong tâm trí. Hóa ra Mít cũng giống Trâm Anh. Cũng là một người con gái mềm yếu, dễ xúc động, dễ bị cuốn đi bởi những cử chỉ quan tâm. Không phải tình yêu kiên định, không phải sự gắn bó vượt gian khó. Mà là sự dao động của một trái tim thèm được chở che. Con gái là thế ư? Chỉ cần một ai đó ở bên, lau mặt cho lúc mệt là đã khiến các cô rung động, trao trái tim, và thậm chí là cả thân thể. Hắn chợt thấy mình buồn cười. Đã từng nghĩ Mít khác. Đã từng tự dối lòng rằng đây là một tình cảm thuần khiết, xuất phát từ những ngày kề cạnh sau bão giông. Nhưng bây giờ, giữa bãi biển vắng, khi Mít ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đắm say, hắn lại thấy lòng mình nổi giận. Hắn đang làm gì thế này? Hắn đang yêu, hay đang trả thù? Hắn muốn yêu Mít để quên Trâm Anh, hay chỉ để chứng minh rằng hắn cũng có thể khiến một người con gái khác trao hết mọi thứ cho mình? Hắn quay đi, nhìn ra biển, sóng vẫn vỗ đều đặn như không hề quan tâm đến những giằng xé trong lòng kẻ phàm trần. Hắn hít sâu một hơi. Nặng trĩu. Hắn không biết mình đang làm đúng hay sai. Chỉ biết hắn đang quá trống rỗng để lý trí có thể chiến thắng. Nhưng rồi mọi thứ cứ thế diễn ra. Không có hồi chuông cảnh tỉnh, không có lời cảnh báo từ lương tâm. Bọn hắn bắt đầu yêu nhau như bao cặp đôi khác. Tự nhiên như hơi thở. Như thể giữa hắn và Mít chưa từng có khoảng cách nào. Như thể cái ôm đầu tiên ở bờ sông hôm đó chính là dấu mốc, là bước ngoặt, là sự khởi đầu cho một mối quan hệ không tên và rồi sau đó, tự khắc nó có tên. Sau mỗi buổi học thêm là hắn lại chở Mít đi dạo. Có khi là ra bờ sông tâm sự, ngồi bên nhau đến tận khuya. Có khi là vòng ra biển, ngồi bó gối trên cát, nghe sóng vỗ mà hôn nhau như thể giữa bọn hắn chẳng còn ai, chẳng còn gì khác. Có hôm trời mưa, hai đứa ướt như chuột lột, vẫn ôm nhau ngoài mái hiên của một hàng quán ven đường, Mít rúc vào ngực hắn như con mèo nhỏ. Hắn nhìn mái tóc cô thấm nước, nhìn cái cách cô cười trong mưa mà thấy tim mình tan chảy. Lúc không đi đâu được, Mít ở lại trong phòng hắn. Căn phòng vốn chật chội, nay lại trở nên ấm áp kỳ lạ khi có bóng dáng một người con gái quanh quẩn. Cô lấy áo hắn mặc, nằm cuộn tròn trên giường hắn, thi thoảng nghịch những quyển sách giáo án hắn chưa soạn xong, rồi trêu chọc, rồi ôm hắn từ phía sau. Bọn hắn dính với nhau như đôi sam trong vòng một tuần trăng mật như thế.
CHƯƠNG 27: GIỮA HAI VÒNG TAY Bấm để xem Các bạn đọc sẽ đặt câu hỏi: "Còn Hồng thì sao?" Một tuần liền Hồng không đi học. Khốn nạn, và trong một tuần đó, hắn đã đôi lần muốn đến nhà Hồng để nói chuyện với cô, nhưng rồi hắn lại lần lữa mãi. Ban ngày thì hắn lấy lý do là bận làm việc nên hắn định tối sẽ tới. Nhưng đến buổi tối thì Mít lại gọi điện, hoặc chạy xe máy qua, và hắn và Mít lại chở nhau đi chơi, đi ăn, hoặc có khi là ngồi học bài, ngồi ôm nhau. Và hắn lại nghĩ bụng "ngày mai sẽ tới nhà Hồng". Rồi ngày mai hắn lại lần lữa sang ngày mốt, ngày mốt lại chuyển sang ngày kia như vậy. Mít thì rõ ràng là không hề biết đến chuyện xảy ra giữa hắn và Hồng nên cô không để ý cũng phải, còn hắn tệ bạc đến mức quên cô. Chỉ đến khi Mít nói với hắn rằng Hồng đang bị ốm, vì hôm qua cô ấy có qua nhà Hồng chơi. Đến lúc đó hắn mới ngớ người ra và quyết định phải đến thăm Hồng. Vâng, bạn đọc có thể xỉ vả, chửi rủa hắn là kẻ khốn, kẻ Sở Khanh, như hắn đang tự xỉ vả mình. Hắn đã ôm Hồng trong lúc say, rồi lại chạy theo tình yêu với bạn của Hồng. Hắn khốn nạn khi quên đi những gì đã làm với Hồng, và không quan tâm tới Hồng đang chịu đựng những gì. Hắn thấy hối hận, và hắn lại muốn bù đắp cho Hồng. Hắn bước vào con hẻm quen thuộc dẫn đến nhà Hồng, lòng có chút bối rối. Cánh cửa gỗ vẫn mở hé như mọi khi. Tiếng chó sủa từ nhà hàng xóm vọng lại làm hắn khẽ giật mình. Hồng ra mở cửa. Cô mặc một chiếc áo thun rộng, tóc buộc cao gọn gàng. Nhìn thoáng qua, hắn nhận ra cô hơi xanh xao, gầy đi một chút. Nhưng có điều gì đó ở gương mặt Hồng hôm nay khiến hắn bất ngờ. Cô cười với hắn. Một nụ cười rất nhẹ, rất tự nhiên. Không còn vẻ e dè, không còn khoảng cách, không còn cái cách tránh ánh mắt của hắn như trước nữa. Hắn đứng ngây ra một lúc, rồi gãi đầu nói một câu thừa thãi: - Hồng.. dạo này khỏe không? - Dạ cũng bình thường thôi ạ. Mời anh vô nhà. Hắn gật đầu, bước vào căn nhà quen thuộc. Cô rót nước, đặt ly trước mặt hắn, rồi ngồi xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ. Suốt cả buổi, hắn và cô chỉ hỏi han nhau chuyện học hành, chuyện dạy thêm, tránh né khéo léo bất kỳ gợi nhắc nào đến cái đêm hôm đó. Còn hắn, bao nhiêu lời chuẩn bị từ trước cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn không thể nói ra được. Thậm chí hắn còn không dám nhìn Hồng. Hắn đã tưởng rằng Hồng sẽ đối xử với hắn khác, rất khác thế này. Hắn ngồi im. Không khí trong phòng như đặc lại. Hắn không biết phải nói gì thêm, mặc dù rất muốn hỏi xem thái độ của Hồng là thế nào, nhưng hắn không dám cất lời. Cuối cùng, hắn đứng dậy, lí nhí: - Thôi.. anh về nghe Hồng. Hồng cũng chỉ gật nhẹ. Không giữ hắn lại, cũng không nói thêm lời nào. Hắn bước ra đến ngưỡng cửa. Cảm giác trống rỗng tràn ngập trong lồng ngực. Đúng lúc hắn vừa xoay người định bước đi, thì từ phía sau, một vòng tay nhỏ ôm lấy hắn. Hắn sững người. Giọng Hồng khẽ run bên tai: - Em nhớ anh! Mặt đất dưới chân hắn như chao đảo. Vòng tay của Hồng vẫn siết nhẹ quanh hắn, ấm áp mà mong manh. Hắn đứng bất động, chẳng biết nên quay lại hay gỡ tay cô ra. Trái tim hắn đập loạn. Một phần vì bất ngờ, một phần vì cảm xúc tràn về như cơn sóng vỡ bờ. Hồng thì thầm, giọng nhỏ như gió lướt qua: - Em đã thích anh từ lâu.. Cô dừng lại một chút, như đang cố gom hết dũng khí. - Nhưng em sợ.. sợ sẽ làm mọi thứ rối tung. Sợ phá vỡ tình cảm thầy trò. Em chưa từng dám hy vọng gì. Hắn khẽ quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong im lặng. - Nhưng cái đêm đó.. dù có hơi đột ngột, hơi kỳ lạ.. nhưng.. em không hối hận. Em cảm ơn anh.. vì đã cho em biết tình yêu là như thế nào. Giọng cô nghẹn ngào: - Em tin.. anh cũng yêu em. Hắn nghe mà không thốt nên lời. Những lời cô nói như một mũi kim len vào sâu tận tim, đâm thẳng vào cái phần đang rối bời và xám xịt trong hắn. Cảm xúc hắn như rối bời thành một mớ tơ vò không thể gỡ. Hắn đứng yên trong vòng tay Hồng, nghe tim mình đập chậm, nặng như đá. Cô gái nhỏ bé ấy đang tựa vào lưng hắn, tin rằng mình đang được yêu. Tin rằng hắn là người đã đến bên cô, cho cô một tình yêu dịu dàng mà cô khao khát. Nhưng hắn biết rõ: Hắn không yêu Hồng. Hắn quý mến cô ấy. Thật lòng trân trọng cái sự dịu dàng, lặng lẽ của cô. Nhưng tình yêu.. thì không. Hắn đã bước qua một ranh giới không nên vượt, để rồi gieo vào lòng Hồng những ảo tưởng mà hắn không đủ can đảm để nuôi dưỡng. Hắn thấy hối hận đến nghẹn thở. Hắn đã làm tổn thương cô ấy, một người con gái quá đỗi trong sáng và thật thà. Và điều đau đớn nhất, là Hồng không trách hắn. Cô vẫn tin tưởng, vẫn tự mình vẽ nên một tình yêu từ những mảnh vụn của một sai lầm. - Không.. Mình không thể làm Hồng tổn thương thêm nữa. Cô ấy đã ôm hắn, đã nói nhớ hắn, đã tin vào tình yêu của hắn. Một niềm tin đơn thuần và trong trẻo đến mức khiến hắn đau nhói. Nếu giờ hắn nói ra sự thật, nếu hắn thú nhận rằng trái tim hắn không thuộc về cô ấy thì ánh mắt Hồng sẽ như thế nào? Cô ấy sẽ khóc chăng? Hay lặng lẽ quay đi, như những người phụ nữ quá quen với sự im lặng để che giấu nỗi đau? Hắn không dám hình dung. - Và rồi.. Mít thì sao? Gương mặt Mít hiện lên trong đầu hắn với ánh mắt tinh quái, nụ cười bất cần, cái hôn mãnh liệt trên bờ biển hôm ấy.. Cô ấy là ánh sáng hắn đã chạy đến khi tuyệt vọng nhất. Là bàn tay kéo hắn khỏi đáy sâu hụt hẫng, là chút men say giúp hắn tạm quên đi Trâm Anh. - Nhưng.. tất cả những điều đó có đủ để mình làm Hồng đau không? Hắn thấy mình thật tệ. Một kẻ bắt cá hai tay, lừa dối cảm xúc của người khác chỉ để xoa dịu nỗi trống rỗng trong lòng mình. Hắn không thể tiếp tục như vậy. Hắn không muốn trở thành một gã đàn ông yếu đuối đến mức lấy tình cảm của hai người con gái ra để bù đắp cho những thất bại và mất mát của mình. Hắn hít một hơi dài. - Phải sắp xếp lại mọi thứ. Phải gọn gàng, phải dứt khoát. Và cái giá đầu tiên phải trả.. là từ bỏ Mít. Một cơn nhói chạy ngang ngực. Nhưng hắn biết, nếu không làm thế, sẽ có thêm nhiều người đau khổ, mà người đó sẽ không chỉ là Hồng hay Mít. Mà còn là chính hắn. Hắn quay lại, cũng nhẹ nhàng ôm lấy Hồng như thay lời muốn nói. Hồng rúc mặt vào ngực hắn, có vẻ rất hạnh phúc. Ôi, như một con mèo con nhỏ bé. Chắc chắn hắn phải có trách nhiệm với cô bé. Hắn phải là chỗ dựa cho cô ấy chứ không thể làm một kẻ Sở Khanh được.
CHƯƠNG 28: SỰ BÌNH YÊN TAN VỠ Bấm để xem Vậy là hôm sau hắn nhắn tin nói dối với Mít rằng hắn bận việc không thể đến chơi với cô ấy như dự định được. Thay vào đó, hắn ra chợ mua ít đồ ăn rồi đem về nhà cùng nấu ăn với Hồng. Trong căn bếp nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt Hồng khiến cô trông dịu dàng lạ thường. Cô thoăn thoắt gọt rau, thái thịt. Hắn đứng bên cạnh, loay hoay vo gạo, rồi cắt rau theo lời cô hướng dẫn. Không ai nói nhiều, chỉ là những mẩu chuyện vu vơ, tiếng cười nhẹ và tiếng dao thớt chan hòa vào nhau. Mùi canh chua thơm lừng, mùi cơm nóng mới chín bốc hơi nghi ngút. Hồng bày mâm cơm lên chiếc bàn gỗ cũ, rồi quay sang nhìn hắn cười: - Anh à, anh ngồi xuống ăn thôi. Hôm nay em nấu ngon lắm đó. Bọn hắn ăn trong tiếng muỗng chạm bát, những câu chuyện nhỏ không đầu không cuối. Không có sự rụt rè. Không có cảm giác gượng gạo. Chỉ có sự bình yên nhẹ nhàng như thể bọn hắn đã sống bên nhau từ rất lâu, như thể đây là một gia đình nhỏ. Hắn nhìn Hồng đang múc canh, đôi mắt cô ánh lên niềm vui giản dị. Bỗng dưng, hắn thấy lòng mình dịu lại. Bao nhiêu nỗi buồn, gánh nặng, dằn vặt.. bỗng chốc tan đi trong hơi ấm của chén cơm, của ánh mắt hiền lành ấy. Qua đến ngày thứ hai, rồi thứ ba.. mọi thứ cứ diễn ra một cách êm đềm đến lạ. Ba mẹ Hồng vẫn đi biển lênh đênh cả tuần, thậm chí cả tháng. Nên hắn và Hồng càng có thêm nhiều thời gian bên nhau. Sáng hắn lên trụ sở công ty làm như bình thường, trưa ghé qua nhà Hồng ăn cơm, chiều lại đi cơ sở, tối ăn cơm ở nhà Hồng rồi ngồi dạy bài hoặc chủ yếu là ngồi ôm nhau tâm sự đến khuya thì cả hai mới chịu chia tay nhau để hắn ra về. Buổi sáng Chủ nhật, hắn sang nhà Hồng sớm hơn thường lệ, đã nghe tiếng Hồng lục đục dưới bếp. Mùi hành phi thơm lừng từ nồi cơm chiên trứng khiến căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng lạ thường. Bọn hắn cùng nhau học bài, hắn giảng lại những bài Hồng chưa hiểu, Hồng chăm chú ghi chép và hỏi lại từng điều nhỏ. Không khí học hành nhẹ nhàng, chẳng còn căng thẳng như buổi đầu. Đôi khi cô còn quay sang trêu chọc hắn vì nét mặt nghiêm nghị của mình: - Thầy mà làm giáo viên thật chắc học sinh mê chết.. nhưng chắc cũng sợ chết. Hắn chỉ cười, rồi tiếp tục bài giảng. Buổi trưa, Hồng lại nấu cơm, hắn phụ lặt rau, bắc nồi. Ăn xong, cả hai cùng dọn dẹp, rửa chén. Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, hắn cảm thấy mình đang sống như một người đàn ông bình thường, không day dứt, không giằng co giữa những cảm xúc hỗn độn. Tối đến, khi mọi thứ đã yên, bọn hắn ngồi bên nhau xem tivi, vai kề vai. Có hôm Hồng gối đầu lên đùi hắn, tay vòng ra sau ôm eo hắn. Cô hay hỏi vu vơ: - Nếu mọi chuyện cứ thế này mãi thì tốt quá anh nhỉ? Hắn không trả lời. Hắn chỉ siết nhẹ tay cô, rồi gật đầu. Bỗng nhiên có tiếng thủy tinh vỡ vang lên khô khốc giữa đêm yên ắng như một nhát chém xé toạc sự bình yên giả tạo mà hắn vừa níu kéo được vài ngày. Cả hắn và Hồng giật mình, chạy vội ra sân. Cánh cổng vẫn khép hờ, gió thốc qua những kẽ lá khiến mọi thứ rung lên khe khẽ. Dưới chân là một chiếc cốc thuỷ tinh vỡ nát, nước văng tung toé trên nền gạch. Và rồi.. một tiếng động cơ rú lên, bỏ lại đằng sau một vệt bụi mờ trong ánh đèn vàng nhạt của con hẻm nhỏ. Hắn nhìn theo.. bàn tay siết chặt đến bật gân. Chiếc xe ấy.. là xe của Mít. Hắn đứng lặng. Không cần bất kỳ lời xác nhận nào nữa. Hắn biết, Mít đã đến. Và cô ấy đã thấy, thấy hết tất cả. Hắn hình dung được đôi mắt Mít lúc ấy: Mở to, run rẩy, rồi tối sầm lại. Đôi mắt từng nhìn hắn say đắm bên bờ biển, từng long lanh trong buổi học chiều muộn, giờ đây.. chắc hẳn đang đẫm nước và tràn căm giận. Cô ấy đã nghe thấy tiếng cười nói của hắn và Hồng. Đã thấy bọn hắn ngồi sát nhau, tay đan tay. Có lẽ.. còn nghe cả câu mà Hồng nói hắn vừa im lặng đáp lại. Một cảm giác nghẹn lại trào lên trong cổ họng hắn: Là tội lỗi, là hoảng loạn, là hối hận và cả một nỗi sợ mơ hồ rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng, chỉ vì cố làm điều đúng với một người khác. Hồng đứng sau lưng hắn, lặng lẽ. Không hiểu Hồng đã biết mọi chuyện giữa hắn và Mít chưa, nhưng đôi mắt cô vẫn đang mở to tròn đầy ngạc nhiên. Hắn quay sang nói với Hồng: - Em đóng cửa đi ngủ trước đi, anh phải đi tìm Mít xem sao đã. Hồng không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Hắn phóng lên xe, không kịp mang áo khoác, không kịp quay lại nói với Hồng một câu nào thêm. Tiếng máy nổ rền vang trong đêm, bánh xe nghiến chặt lên mặt đường gồ ghề, trơn trượt vì sương muối. Gió tạt vào mặt hắn buốt rát, nhưng lòng hắn còn lạnh hơn cả cơn gió ấy. Hắn chạy qua con đường ven sông, nơi bọn hắn từng ngồi nói chuyện, từng hôn nhau dưới ánh trăng. Không có ai. Hắn ghé qua bãi biển nơi hắn từng nhìn thấy Mít cười, nghịch nước như một đứa trẻ. Chỉ có sóng vỗ đều đều và bãi cát loang loáng ánh bạc. Hắn chạy qua cả quán nước nơi đám bạn cũ của Mít thường tụ tập. Một vài cái nhìn đáp lại. Nhưng không thấy cô ấy. Hắn gọi điện. Không bắt máy. Hắn nhắn tin. Không hồi âm. Hắn chỉ nhận được một dấu "đã nhận" lạnh lùng bên dưới dòng chữ: - Mít, anh xin lỗi. Xin em, đừng biến mất như vậy. Hắn dừng xe lại trước một ngã ba: Đường về nhà, và đường đến khu nội trú học sinh. Hắn không biết mình nên đi đâu nữa. Đầu hắn ong lên, lòng rối bời. Một cơn mưa phùn bất chợt ập xuống. Nhẹ như tơ, nhưng lạnh lẽo và buốt giá. Tệ thật, hắn đã quá ngu ngốc và khốn nạn. Hắn đã để Mít đi mà chưa một lời giải thích. Chưa một lời kể rõ ràng về chuyện của Hồng. Chưa kịp nói với em rằng: - Anh chỉ đang cố gắng làm điều đúng, chứ không hề muốn rời xa em. Nhưng giờ thì muộn mất rồi. Mít đã biến mất, không một lời. Hắn ngồi đó như một kẻ trắng tay, lòng tràn đầy hối hận. Hối hận vì không đủ can đảm để giữ lấy tình cảm của chính mình. Hối hận vì đã để những mâu thuẫn, trách nhiệm, và cái gọi là "đạo lý" đẩy Mít ra xa. Và hắn đã phá hỏng tất cả. Hắn chỉ mong một điều duy nhất: Được gặp lại em chỉ một lần thôi. Để nói rằng hắn xin lỗi. Rằng hắn yêu em. Rằng hắn đã sai. Nhưng Mít ơi, em đang ở đâu?
CHƯƠNG 29: TRẢ GIÁ Bấm để xem Hắn về lại phòng trọ trong sự mệt mỏi rã rời, người ướt sũng vì mưa, lòng lạnh ngắt như tro tàn. Cả đêm hắn trằn trọc không ngủ, cứ chốc chốc lại ngồi dậy, nhìn màn hình điện thoại trống trơn, hy vọng sẽ có một tin nhắn nào đó từ Mít dù chỉ là một dòng trách móc. Nhưng không có gì. Chỉ là im lặng. Một sự im lặng nặng nề như đè nát lồng ngực. Những ngày sau đó, lớp học thêm trở nên trống trải lạ thường. Không còn tiếng cười khúc khích của Mít, không còn cái ánh mắt láu lỉnh đầy ẩn ý. Chỉ có Hồng vẫn đều đặn đến học, vẫn chăm chú ghi chép như trước. Nhưng hắn biết.. cô ấy đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt Hồng không còn vô tư như trước nữa. Cô càng trở nên trầm ngâm, có khi là buồn bã, có khi là day dứt. Cô không hỏi, cũng không trách móc. Cô chỉ im lặng. Một sự im lặng lạnh ngắt.. nhưng cũng như một lời nhắc nhở âm thầm. Hắn thấy mình như đứng giữa hai bờ vực. Một bên là cảm giác tội lỗi chồng chất với cả hai người con gái, một bên là những rối ren trong lòng mà hắn không thể tự gỡ. Hắn cố gắng dạy như một cái máy, cười nói gượng gạo với Hồng, che giấu cơn bão trong lòng. Nhưng ánh mắt cô, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, lại như bóc trần tất cả. Phải đến một tuần sau, khi hắn bất ngờ đến nhà Mít, thì mới gặp được Mít. Mít ngồi tựa vào bức tường cũ kỹ ngoài hiên nhà, một tay cầm điếu thuốc, tay kia ôm lấy gối. Ánh mắt cô nhìn xa xăm, không hề có chút biểu cảm nào khi thấy hắn xuất hiện. Không chào, không hỏi. Chỉ có sự im lặng nặng trĩu bao quanh cô và hắn. Hắn đứng trước mặt Mít, lúng túng và ngượng ngập, không biết phải mở lời từ đâu. Mãi rồi mới cất tiếng: - Mít.. Anh xin lỗi. Vì tất cả. Vì đã làm tổn thương em. Mít quay sang nhìn hắn, ánh mắt ráo hoảnh, không còn sự mềm mại hay tinh nghịch như trước. Cô nhếch môi cười nhạt, rồi nhả khói ra từng làn mỏng tang: - Anh nghĩ chỉ một câu xin lỗi là đủ à? Hắn cúi đầu, lòng quặn lại. - Anh biết mình sai. Biết đã khiến em đau.. Mít cắt lời, lần đầu trong cuộc gặp đó cô lên tiếng rõ ràng, giọng run run nhưng đầy cay đắng: - Em cứ tưởng anh là người đàng hoàng. Cứ nghĩ anh khác mấy thằng đàn ông ngoài kia. Ai ngờ cũng chỉ là kẻ tệ bạc. Hắn định thanh minh, nhưng Mít không cho hắn cơ hội. - Anh làm em tin, rồi lại đạp nát niềm tin đó. Cả em.. cả Hồng nữa. Anh có biết không? Hắn ngẩng lên, bối rối. Mít rít thêm một hơi thuốc, rồi dụi mạnh vào chiếc gạt tàn cũ. - Anh không xứng với tình cảm của em. Cũng không xứng với tình cảm của Hồng. Anh là kẻ tệ bạc. Tệ lắm. Câu nói ấy như một cái tát. Hắn chết lặng. Không có lời nào để phản bác. Mọi lý do, mọi lời giải thích lúc này đều trở nên thừa thãi, đều sẽ vô nghĩa trước nỗi đau và sự thất vọng trong mắt Mít. Có lẽ, niềm tin một khi đã mất, thì không thể lấy lại.. Dù người ta có xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa. Hắn biết mình không thể nói gì hơn. Dù có van xin hay giải thích, cũng chẳng cứu vãn được điều gì nữa. Lòng hắn như có ai đang cào cấu, nhức nhối đến mức nghẹt thở. Không muốn để Mít thấy mình yếu đuối thêm lần nào nữa, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi quay bước đi. Không một lời chào. Không một lần ngoái lại. Thế là hết. Một tình yêu mới vừa chớm đã vỡ tan, như chiếc ly thủy tinh rơi xuống nền xi măng. Về đến phòng trọ, hắn giận bản thân đến phát điên. Cảm giác bất lực, cô đơn, và cay đắng như sóng trào dâng trong ngực. Hắn ném cái điện thoại xuống đất, mạnh đến mức pin văng ra, màn hình nứt toác. Nhưng chưa đủ, hắn nhặt SIM lên, bẻ nát. Một lần nữa, hắn lại phá hủy thứ kết nối cuối cùng giữa mình và thế giới. Cả Trâm Anh. Cả Mít. Tất cả.. hắn đều đánh mất. Và lần này, hắn không còn ai để trách ngoài chính mình. Đó là điều mà hắn phải chịu đựng, các bạn ạ! Cái giá của việc bắt cá hai tay hoặc tệ hơn, mập mờ trong tình yêu không nằm ở chỗ mất đi một người. Mà là mất đi tất cả. Khi một người đứng giữa hai ngã rẽ trái tim, cố giữ cả hai mà không chọn một, thì rốt cuộc cũng sẽ đánh mất phương hướng của chính mình. Người yêu mình bị tổn thương. Người mình yêu quay lưng. Mình thì trống rỗng, rã rời, còn tệ hơn cả kẻ bị bỏ rơi. Không có lời biện minh nào đủ để xóa nhòa cảm giác bị phản bội. Dù là vô tình hay hữu ý, "tình yêu không rõ ràng" chính là con dao hai lưỡi: Một lưỡi làm đau người khác, còn một lưỡi cứa sâu vào chính mình. Cái giá phải trả là sự dằn vặt không hồi kết. Là những giấc ngủ không trọn, những ngày dài cứ lặp đi lặp lại trong nuối tiếc. Là ánh mắt thất vọng của người ta từng tin tưởng mình. Là sự im lặng lạnh lẽo của những số điện thoại không bao giờ còn nhắn lại. Đó là lúc bạn nhận ra tình yêu không cho phép ta thử nghiệm. Một trái tim, nếu đã có hai chủ, thì sẽ sớm thành đống đổ nát. Rồi chuyện ai cũng có thể đoán được đã xảy đến. Những ngày sau đó, căn phòng hắn trở nên im ắng đến rợn người. Không còn tiếng gõ cửa khe khẽ của Hồng, không còn tiếng Mít hô to từ ngoài cổng. Chiếc bàn học vẫn còn nguyên sách vở, những chiếc ghế vẫn đặt đúng vị trí, như thể mọi thứ đang chờ đợi một ai đó trở lại. Nhưng không. Không có ai tới nữa. Hồng không đến. Có lẽ cô đã hiểu ra mọi chuyện, và chọn cách rút lui trong im lặng. Cô luôn là người dịu dàng, kín đáo kể cả trong nỗi đau. Cô không trách móc, không hỏi han, cũng không nhắn lấy một lời. Sự im lặng của cô là lời từ biệt nhẹ nhàng mà sắc bén nhất. Còn Mít càng không đến. Không còn sự ngổ ngáo, không còn những câu trêu chọc, không còn cả ánh mắt đầy tha thiết mà hắn từng thấy. Mít biến mất khỏi đời hắn như một cơn bão vừa quét qua, để lại những đổ nát âm ỉ. Mỗi buổi chiều đi qua, hắn lại ngồi chờ, dẫu biết rằng sẽ không ai đến nữa. Sự trông đợi dần trở thành một thói quen ngu ngốc, rồi trở thành một hình phạt tinh thần dành cho chính hắn. Hắn đã đánh mất cả hai người con gái mà hắn từng cố gắng giữ gìn, chỉ vì sự tham lam, sự yếu đuối và cái nhu nhược không thể dứt khoát của mình. Hắn ngồi giữa căn phòng trống, nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc như những nhát dao cắt vào tĩnh mạch thời gian. Hắn hiểu, đây không chỉ là sự im lặng, đây là sự ra đi. Không ai nói lời từ biệt. Nhưng hắn biết, mình đã bị cả hai bỏ lại. Và có lẽ, xứng đáng như thế. Hắn muốn trốn chạy khỏi tất cả, khỏi sự thất vọng, khỏi những sai lầm, khỏi cái bản thân yếu đuối và ích kỷ này. Chỉ muốn đi đâu đó thật xa, để không phải gặp lại ai, không phải nhìn thấy ánh mắt tổn thương, không phải nghe những lời trách móc im lặng còn đau hơn dao cứa.