Xuyên Không Vĩnh Thần Nguyên Khởi: Nguyên Thủy Chi Tâm - Lữ Hành Vạn Đạo

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Lữ Hành Vạn Đạo, 4 Tháng sáu 2025.

  1. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Thanh tâm trên Tử Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tử Uyển rời đi, Tử Vân Phong lại trở nên yên tĩnh.

    Sống một mình nơi núi sâu, Thương Dịch không hề cảm thấy cô độc. Trái lại, linh khí u nhàn cùng không gian thanh lãnh nơi đây như thuận theo đạo tâm của hắn. Mỗi ngày, hắn sáng luyện tâm pháp, chiều nghiền thư tịch, tối thì tọa thiền điều tức. Cuộc sống giản dị, nhưng từng nhịp hô hấp đều mang theo tiết điệu hài hòa, ổn định như sóng nước không gợn.

    Tính đến nay, hắn đã ở lại Tử Vân Phong được vài tháng.

    Hắn tận dụng thư tịch mà Tử Uyển để lại, vừa nghiên cứu y đạo, vừa khảo sát linh thảo mọc hoang quanh chân phong. Chỉ sau vài tuần, hắn đã quy hoạch được một vườn thuốc nhỏ bên suối, cẩn thận phân loại từng loại cỏ, ghi chú công dụng, đặt lại danh xưng. Không qua bao lâu, nơi ấy dần thành một điểm quen thuộc mà không ít đệ tử nội môn tìm đến khi cần dược thảo phụ trợ tu hành.

    Thương Dịch chưa từng cố ý ra vẻ là người tu đạo. Hắn chỉ lặng lẽ sống, lặng lẽ quan sát, và lặng lẽ ghi nhớ. Nhưng mỗi lời hắn nói ra về dược lý đều sắc bén, chính xác, khiến kẻ nghe dù là đệ tử Đan Các cũng phải ngẫm lại đôi phần.

    Có lời đồn lan ra từ nội môn: "Tử Vân Phong phàm thể Thương Dịch không tu đạo, nhưng y lý lại tinh tường chẳng kém chấp sự Đan Các." - Nghe qua như quá lời, nhưng chẳng ai dám dễ dàng phủ nhận.

    Dù không linh căn, nhưng từng bước hắn đi lại sâu hơn không ít kẻ bước vào đạo môn bằng thiên tư.

    Sáng sớm nọ, khi sương núi chưa tan, hắn đang tọa định trong thạch thất thì ngoài hiên vang lên tiếng bước chân. Không phải gió lùa, cũng chẳng phải thú qua, mà là tiếng dép vải cọ nhẹ lên đá núi.

    Hắn mở mắt, thu đạo niệm về đan điền.

    Tiếng bước chân dừng trước thềm. Một giọng nói non nớt nhưng quen thuộc vang lên:

    "Ca.. là huynh sao?"

    Thương Dịch bước ra.

    Dưới bóng tùng rủ sương, một thiếu nữ trong đạo y lam nhạt đang đứng ngập ngừng. Viền áo có ánh phù văn ẩn hiện, dung nhan dẫu chưa trưởng thành nhưng gương mặt đã không còn vẻ non nớt ngày nào.

    "Linh nhi?" - hắn khẽ nhíu mày - "Sao muội lại tới được nơi này?"

    Thương Linh mừng rỡ bước tới:

    "Muội xin phép sư phụ cho đến thăm huynh một lúc."

    "Sư phụ?" - Thương Dịch nhướng mày.

    Nàng gật đầu:

    "Sau khi khảo thí ở Bạch Phong Nhai, ban đầu chấp sự định đưa muội về Linh Tuyền điện diện kiến trưởng lão Phù Mộc. Nhưng lúc ấy, trưởng lão Vân Dương từ nội viện trở về, vừa nhìn qua liền bảo chấp sự dừng lại, đích thân đưa muội đi."

    "Người nói muội có tam hệ linh căn - thủy, thổ, mộc. Căn cơ ổn định, thích hợp học dưỡng sinh thuật và trận đạo. Người quyết định thu muội làm đệ tử thân truyền."

    Thương Dịch nghe xong, chỉ nhẹ gật đầu:

    "Vậy là muội đã có chỗ nương thân."

    "Muội vẫn ở trong nội môn, ở Ngọc Hà phong. Mỗi ngày luyện dẫn khí, học tụ linh pháp và tụng đạo lý nhập môn.. Nhưng mấy hôm rồi trong lòng cứ thấy bất an, không biết huynh ra sao, có ai ức hiếp không.."

    Thương Dịch đưa tay xoa đầu muội, mắt dịu lại.

    Thương Linh nhìn quanh, ngập ngừng hỏi:

    "Đây thật sự là Tử Vân Phong sao? Sao.. thanh vắng như vậy?"

    "Vì không ai dám lên. Tử trưởng lão đã rời phong. Trên này, chỉ còn ta."

    Nàng nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi khẽ nói:

    "Ca.. khí tức huynh không giống một phàm nhân."

    Thương Dịch mỉm cười, không phủ nhận.

    "Muội thấy được điều gì?"

    "Không rõ.. nhưng mỗi ngày tụ linh, muội cảm nhận được những dao động rất nhỏ khi linh khí rửa qua kinh mạch. Trên người huynh cũng có cảm giác ấy."

    Thương Dịch hơi ngẩn ra, thầm tán thưởng tâm cảm của nàng.

    Thấy hắn không đáp, nàng chỉ cười dịu:

    "Muội không hỏi. Nếu có một ngày huynh muốn kể, muội sẽ nghe."

    "Chờ đến khi thích hợp, ta sẽ nói cho muội biết." - hắn đáp.

    Thương Linh ngồi xuống bậc đá, hai tay ôm gối.

    "Ca, muội đã kể với sư phụ về huynh. Người không trách gì cả. Còn nói.. nếu huynh có thể vào Tử Vân Phong, tất có điểm bất phàm. Người còn dặn, sau này nếu huynh muốn học gì, có thể để muội tới hỏi thay."

    Thương Dịch nhướng mày:

    "Vị Vân Dương trưởng lão đó.. là người thế nào?"

    "Người nghiêm khắc, nhưng tâm tính đoan chính. Hình như trước kia là đệ tử thân truyền của một Nguyên Anh lão tổ trong tông."

    Hắn gật đầu:

    "Vậy là muội đã gặp được người tốt."

    Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lá tùng xào xạc như thì thầm.

    Hai huynh muội không nói gì thêm. Chỉ ngồi như vậy dưới hiên đá, như quay lại những ngày cũ trong căn nhà gỗ nhỏ ở Lạc Hà.

    Trước khi rời đi, Thương Linh lấy ra một túi gấm nhỏ:

    "Sư phụ cho muội ít linh thạch sơ cấp. Cái này.. muội giữ lại một phần, huynh dùng để.."

    "Giữ lấy." - hắn đẩy lại - "Sau này muội cần dùng nhiều."

    "Nhưng.."

    "Nghe lời."

    Nàng mím môi, rồi đành cất đi, nhẹ gật đầu.

    "Muội đi đây. Sư phụ không cho phép ra ngoài quá nửa canh giờ."

    Thương Dịch tiễn nàng đến đầu bậc đá. Nhìn theo bóng áo lam khuất dần sau lớp mây, hắn khẽ thở dài.

    "Có linh căn.. là cơ hội. Nhưng không linh căn.. cũng chưa chắc đã là đoạn đường cùng."

    Hắn quay về thạch thất. Lại tọa xuống.

    Khí tức trầm ổn. Một dòng đạo niệm lại bắt đầu vận chuyển.
     
  2. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Nhập Diệu Chi Cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau hôm Thương Linh ghé thăm, thời gian trên Tử Vân Phong trôi chậm hơn, tĩnh lặng như nước sâu nơi đáy hồ.

    Mỗi ngày, ánh tà dương chiếu xiên qua rừng trúc, rơi xuống tiểu viện trước động phủ. Dược hương từ vườn thuốc lan nhẹ trong gió núi, quyện cùng khí tức linh mạch nơi sâu cốc, tạo thành một thứ khí vận ôn hòa mà không một tu sĩ nào có thể dễ dàng có được.

    Trong một thạch thất được dựng bằng phù thạch cổ, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, tay đặt lên đầu gối, thần sắc an nhiên tĩnh lặng. Đó là Thương Dịch.

    Bên cạnh hắn, quyển tâm pháp sơ cấp mà Tử Uyển để lại vẫn còn mở đến trang thứ chín, lặng lẽ như chưa từng được lật tiếp. Không phải hắn khinh thường, mà vì nó vốn không phải dành cho hắn.

    Hắn không có linh căn!

    Không thể dẫn khí nhập thể như tu sĩ thông thường.

    Nhưng hắn có một con đường khác.

    【Tiến độ tích lũy đạo niệm: 98.7%】

    Một dòng chữ vô hình lướt qua trong thức hải, mờ nhạt như một lời nhắc nhẹ.

    Hắn khẽ nhắm mắt. Đạo niệm lặng lẽ vận chuyển trong tâm, không cần linh khí, không cần khẩu quyết, chỉ cần ý niệm nhập tĩnh.

    Một tia ý niệm như dòng suối mảnh, từ tâm hải chảy về đan điền. Không cuồng mãnh như linh lực, không chấn động như thiên địa nguyên khí, nhưng lại ôn nhuận, vững vàng như đá ngầm dưới lòng suối.

    Từng hơi thở, từng nhịp tim, đều tương ứng với một vòng vận hành nhỏ. Mỗi vòng, đều như đẽo gọt đạo tâm, trui rèn tinh thần.

    【Tiến độ: 99.9%】

    【Yêu cầu để hoàn tất cảnh giới Nhập Diệu: Đủ.

    Đạo lộ vô linh căn, tầng thứ nhất: Bắt đầu diễn hóa. 】

    Giữa thức hải đột nhiên hiện ra một điểm sáng nhỏ. Điểm sáng ấy tỏa ra chín vòng linh văn, rồi hợp lại thành một ấn quyết mờ ảo, khắc sâu giữa linh hồn.

    "Đây là.. Đạo Ấn?"

    Thương Dịch khẽ mở mắt, trong đồng tử chợt lóe lên một đạo quang như phản chiếu núi tuyết, trong vắt, lạnh lẽo, lại sáng ngời không tạp niệm.

    Ngay lập tức, một chuỗi âm thanh vang lên trong thức hải.

    【Chúc mừng ký chủ: Đột phá Nhập Diệu cảnh】

    【Đạo lộ vô linh căn: Mở tầng thứ nhất】

    【Cảnh giới hiện tại: Nhập Diệu sơ kỳ】

    【Kỹ năng hỗ trợ khai mở: Tổ Độ Đạo Tâm】

    【Giải thích: Ký chủ có thể dùng tâm lực chống lại mê huyễn, định thần trong hoàn cảnh nhiễu loạn, và tăng khả năng phòng hộ trước ảnh hưởng của đạo tầm ngoại lực】

    【Chức năng mới: Kiểm Đạo - khả dụng】

    Một luồng khí tức nhẹ như tơ lụa tràn khắp cơ thể hắn. Không mạnh mẽ như linh lực tu sĩ, không huy hoàng như pháp tướng, nhưng lại tự nhiên như hít thở, một loại thuộc về mà hắn chưa từng cảm nhận ở thế giới cũ.

    "Cuối cùng.."

    Hắn thầm nói.

    ".. ta đã thực sự bước lên đạo lộ của mình."

    Một lúc sau, hắn lên tiếng trong tâm thức:

    "Hệ thống. Vì sao không có linh căn, nhưng vẫn có thể dẫn khí?"

    【Đạo lộ vô linh căn không dùng khí cảm từ thiên địa. Ký chủ sử dụng đạo niệm, là sự tổng hợp giữa tâm lực, hồn lực và ý chí, để thúc đẩy tuần hoàn trong thân thể, từ đó tự khai đạo tuyến. 】

    【Khác với tu sĩ thông thường, tu từ khí đến thần, đạo lộ này đi ngược: Từ tâm - tới hồn - rồi mới sinh khí. 】

    【Chỉ khi đạo tâm vững, hồn lực đủ sâu, mới có thể vận chuyển niệm khí. 】

    Thương Dịch gật đầu.

    "Vậy.. có thể tu hai đạo song song không?"

    【Không thể. Đạo lộ vô linh căn phản ứng ngược với mạch dẫn linh lực. Nếu hấp thu linh khí từ thiên địa, sẽ phá đạo tuyến trong cơ thể. 】

    【Vì vậy, đây là đạo lộ "tuyệt đối cô lập". Nhưng đổi lại, không chịu thiên kiếp khi đột phá. Không bị hạn chế bởi linh căn. Và có thể vượt cấp chiến đấu nếu đạo tâm tinh thuần. 】

    "Ra vậy."

    Hắn cúi đầu nhìn tay mình. Vẫn là bàn tay ấy, gầy gò, có vết chai nhẹ, nhưng hắn biết, lúc này, trong lòng bàn tay ấy đã có một tia đạo lực đang lưu chuyển.

    Không phải linh lực.

    Mà là.. đạo lực của một con đường chưa từng có ai đi qua.

    * * *

    Chiều hôm ấy, hắn rời thạch thất, xuống chân phong kiểm tra vườn thảo dược.

    Mấy ngày gần đây, có không ít đệ tử nội môn đến xin dược. Dù không ai dám tùy tiện bước vào Tử Vân Phong, nhưng nghe danh "phàm thể biết y đạo" cũng khiến nhiều người tò mò, một vài người đến thử, sau rồi truyền nhau, dẫn tới những ánh mắt khẽ nể.

    Hắn không đáp lại gì nhiều, chỉ ghi lại mỗi lần giao dược, rồi lặng lẽ quay về.

    Trên mặt đá cạnh vườn, có khắc một hàng chữ, không phải bằng mực, mà do tay ai đó khắc bằng đạo ý rất nhỏ, ẩn hiện theo ánh sáng:

    "Người có bệnh - hữu dược. Người không bệnh - cũng có duyên.

    Vật này không quý ở dược, mà quý ở tâm."

    Lời khắc không đề tên, nhưng mấy vị đệ tử nội môn từng đọc qua đều mơ hồ sinh tâm cảm, không dám lấy dược bừa bãi, cũng không dám chê bai người đặt lời.

    - -

    Tối hôm đó, ánh tà dương vừa khuất hẳn sau mé rừng tùng, màn đêm buông nhẹ lên thềm đá.

    Trong thạch thất, Thương Dịch lại một lần nữa nhập định.

    Ngay khi tâm thức trầm xuống, hệ thống lập tức hiện lên một chuỗi thông báo mờ:

    【Ký chủ đã bước vào Nhập Diệu cảnh】

    【Mở phân nhánh phụ trợ: Gợi ý khởi đầu】

    【1 - Tâm Thuật. 2 - Y Đạo. 3 - Kiếm Ý sơ dẫn】

    Hắn hơi nhíu mày, nhìn ba dòng chữ hiện trong thức hải như ba lối rẽ giữa núi mù.

    "Tâm Thuật.. Y Đạo.. Kiếm?"

    Ánh mắt hắn dừng lại trên từng mục.

    "Tâm Thuật là tu từ nội căn - điều khiển đạo tâm, chống ngoại lực mê hoặc. Đường này.. không sai, nhưng quá vi tế, mỗi bước đi đều như trên dây sương mù. Không thích hợp để ta hiện tại."

    "Y Đạo - dễ nhập, ta lại có sẵn căn cơ. Nhưng tu y, cứu người.. tâm tất mềm. Mà tâm mềm thì kiếm khó vững. Từ khi đặt chân vào thế giới này, ta đã rõ - thế gian này không theo lẽ, mà theo lực. Có y đạo, chưa chắc giữ được đạo."

    Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu trên dòng cuối:

    "Kiếm - đạo bén nhất. Tâm định như núi, một niệm sinh sát. Vạn vật đều có thể dối trá.. chỉ kiếm, không thể dối lòng."

    Hắn khẽ cười nhạt, tự thì thầm:

    "Kiếm mới là đạo ta cần."

    Ngay lúc đó, dòng hệ thống sáng lên rõ ràng:

    【Kích hoạt nhánh phụ trợ: Kiếm Ý sơ dẫn】

    【Ký chủ lựa chọn: KHẢ THI】

    【Từ giờ có thể tiến vào mô phỏng kiếm pháp, tu hành bằng quán tưởng, tích lũy kiếm ý sơ bộ】

    【Yêu cầu cơ bản: Mỗi ngày luyện bộ 300 bước kiếm - Quán tưởng đạo kiếm 2 khắc thời gian】

    【Tặng kèm kiếm thức sơ cấp - Ảnh Kiếm Bộ】

    Một tia khí lưu từ tâm hải bốc lên, chảy về tay phải. Hắn lập tức có cảm giác.. như mình đang nắm một chuôi kiếm vô hình.

    Không có lưỡi, không có vật, chỉ có một loại cảm giác lạnh bén đến tận xương.

    Hắn đứng dậy, bước ra khoảng đất trống cạnh vách đá.

    Gió đêm thổi nhẹ. Ánh trăng chiếu lên vạt áo xanh nhạt, lay động như sóng lặng.

    Hắn giơ tay, vẽ một chiêu đầu tiên trong Ảnh Kiếm Bộ.

    Mỗi chiêu không quá hoa lệ, nhưng vô cùng vững vàng. Bộ pháp kết hợp với thế tay, như thể đã tập luyện trăm lần, nhưng thực ra, đây là lần đầu tiên hắn ra chiêu.

    Mỗi bước đạp xuống đá, một vòng đạo niệm lập tức lưu chuyển. Cơ thể hắn bắt đầu sinh ra một loại liên kết rất nhỏ giữa "ý niệm" và "kiếm hình" - chưa hẳn là kiếm khí, nhưng đã đủ định hình "kiếm tâm mầm khởi".

    Trong bóng đêm, không ai nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.

    Nhưng trong thức hải, từng đạo văn mỏng mảnh như tơ, như khắc thành từng nếp trên thần hồn.

    【Tích lũy kiếm tâm sơ cấp - 1.2%】

    【Hiện trạng: Tâm thức tương hợp với đạo kiếm. Tính cách phù hợp, tiềm lực cao】

    Dưới đỉnh Tử Vân, bên mép vực sâu, một thiếu niên không linh căn.. đang luyện chiêu kiếm đầu tiên của đời mình.

    Và chính đêm đó, giữa trời đất lặng lẽ.

    Một đạo ý niệm vô danh - bén nhọn, vững vàng, lặng lẽ sinh ra từ một nơi mà Thiên Đạo không trông đến.

    Kiếm đã vào tim.

    Mà đạo.. cũng từ đó, bắt đầu mở ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng sáu 2025 lúc 3:36 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...