Ngôn Tình Làm Dâu Hào Môn Tôi Không Đến Đây Để Làm Bánh Bao - Thảo Quả Quả

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Thảo quả quả, 18 Tháng năm 2025.

  1. Thảo quả quả

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Bóng Đêm Hoàng Kim và Âm Mưu Kép

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cổng biệt thự Hoàng Kim sừng sững hiện ra dưới ánh trăng. Từng ngọn đèn pha lê lấp lánh trong sảnh chính giờ đây dường như cũng nhuốm một vẻ u ám, nặng nề. Nhã Linh và Lục Hàn Phong đứng cạnh nhau, cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng bao trùm. Long Phụng đã cho họ một đêm, và đêm đó chính là cơ hội duy nhất.

    "Cơ sở 7 không phải là một địa điểm công khai," Lục Hàn Phong thì thầm, ánh mắt anh quét nhanh qua những khuôn mặt xa lạ còn nán lại trong sảnh.

    "Hắn sẽ không dễ dàng để lộ nó. Chúng ta cần một kế hoạch."

    Nhã Linh gật đầu. Mảnh giấy trong tay cô giờ đây không chỉ là một manh mối, mà còn là một gánh nặng. Cơ sở 7 – liệu đó có phải là nơi mẹ cô đang bị giam giữ, và Khả Hân đang thoi thóp? "Người có thể giúp" là ai? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu cô.

    "Em sẽ tiếp tục quan sát những người của Hoàng Long," Nhã Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết.

    "Họ không phải là những kẻ giỏi che giấu cảm xúc. Sẽ có sơ hở."

    Lục Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên sự tin tưởng.

    "Anh sẽ tìm cách truy cập vào hệ thống an ninh của Long Phụng. Hắn chắc chắn có bản đồ hoặc ghi chép về các cơ sở bí mật. Bà Lục đã cho chúng ta một gợi ý, bà ấy hẳn có ý đồ khác."

    Hai người chia nhau ra, hòa vào dòng người còn lại của buổi tiệc, nhưng tâm trí họ hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ. Nhã Linh đi vòng quanh, giả vờ thưởng thức rượu vang và trò chuyện xã giao, nhưng thực chất cô đang lén lút quan sát. Những vệ sĩ của Long Phụng, với dáng vẻ cứng nhắc và đôi mắt lạnh lùng, luôn đứng ở những vị trí chiến lược, tạo thành một vòng tròn giám sát chặt chẽ. Họ không uống rượu, không nói chuyện phiếm, chỉ có ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người.

    Đột nhiên, Nhã Linh chú ý đến một chi tiết nhỏ. Một trong số những người vệ sĩ này, khi đi ngang qua một bồn cây cảnh lớn, đã khẽ chạm vào một chiếc lá và gần như ngay lập tức, một tia sáng nhỏ lấp lánh trong bóng tối. Đó là một thiết bị nghe lén siêu nhỏ được gắn vào chiếc lá. Có lẽ, không chỉ có những vệ sĩ, mà cả những thiết bị theo dõi cũng được đặt khắp nơi.

    Cô khẽ nhíu mày. Sự tinh vi của Long Phụng vượt xa những gì cô tưởng tượng. Hắn ta không chỉ kiểm soát con người, mà còn kiểm soát cả không gian.

    Trong khi đó, Lục Hàn Phong đã tìm được một góc khuất gần phòng điều khiển kỹ thuật của biệt thự. Với kinh nghiệm của một người đứng đầu tập đoàn công nghệ lớn, anh nhanh chóng nhận ra sơ đồ bố trí mạng lưới và hệ thống an ninh. Đây là một hệ thống phức tạp, nhưng không phải là không thể xuyên thủng đối với anh. Anh lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo, bắt đầu công việc. Những dòng code chạy vun vút trên màn hình nhỏ, và từng lớp bảo mật của Hoàng Long dần dần bị vô hiệu hóa.

    Anh đã thâm nhập được vào một phần của hệ thống. Anh cần tìm bản đồ, hoặc bất cứ thông tin nào liên quan đến "Cơ sở 7".

    Khi anh đang tập trung, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.

    "Cậu có vẻ bận rộn nhỉ, Lục tổng?"

    Lục Hàn Phong quay lại. Đó là Long Phụng. Ông ta đứng đó, nụ cười nhếch mép quen thuộc, ánh mắt đầy thăm dò.

    "Chỉ là tận hưởng không khí buổi tiệc thôi, Long Phụng."

    Lục Hàn Phong giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng che giấu sự lo lắng.

    "Hoàng Kim quả là một nơi xa hoa."

    "Quả vậy," Long Phụng đáp, tiến lại gần hơn.

    "Nhưng sự xa hoa đôi khi lại ẩn chứa những bí mật không ngờ. Cậu có tin vào điều đó không, Lục tổng?"

    Long Phụng đưa mắt nhìn thẳng vào thiết bị trong tay Lục Hàn Phong.

    "Có vẻ như cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó rất quan trọng."

    Lục Hàn Phong khẽ cười, cất thiết bị đi. "Tôi chỉ là một người tò mò thôi, Long Phụng. Tôi luôn muốn tìm hiểu những điều mới mẻ."

    "Sự tò mò đôi khi lại dẫn đến những rắc rối lớn, đặc biệt là trong ngôi biệt thự này," Long Phụng cảnh báo, giọng ông ta đầy ẩn ý.

    "Tôi khuyên cậu nên cẩn thận với những gì mình tìm kiếm."

    Ông ta không nói gì thêm, chỉ nhìn Lục Hàn Phong một lúc rồi bỏ đi, để lại một áp lực vô hình trong không khí. Lục Hàn Phong biết rằng Long Phụng đã nghi ngờ. Hắn ta đang chơi một trò mèo vờn chuột, và mỗi hành động của họ đều có thể bị hắn phát hiện.

    Quay lại với Nhã Linh, cô đã nhận thấy một điều kỳ lạ. Một nhân vật tầm trung của Hoàng Long, người luôn mang theo một chiếc cặp số bên mình, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Nhã Linh theo dõi hành tung của hắn ta từ nãy đến giờ, và sự biến mất đột ngột này khiến cô nghi ngờ.

    Cô lướt qua đám đông, cố gắng tìm kiếm. Cuối cùng, cô thấy hắn ta đang đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm của biệt thự. Đó là một khu vực cấm, được bảo vệ bởi những cánh cửa thép kiên cố.

    Tim Nhã Linh đập mạnh. Tầng hầm. Mảnh giấy của bà Lục có nói "Tầng hầm". Liệu có sự liên kết nào đó?

    Cô quyết định hành động. Với một chút khéo léo, cô giả vờ vấp ngã gần cầu thang, thu hút sự chú ý của một số khách mời. Trong lúc hỗn loạn, cô nhanh chóng lướt xuống cầu thang, lẻn vào khu vực cấm.

    Cầu thang dẫn đến một hành lang dài, tối tăm. Mùi ẩm mốc và kim loại xộc vào mũi. Nhã Linh rón rén bước đi, lắng nghe mọi âm thanh. Cô nghe thấy tiếng bước chân vang vọng từ phía trước, dường như là của tên tay sai kia.

    Cô đi theo tiếng động, và cuối cùng, cô nhìn thấy một cánh cửa thép lớn. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa cho thấy bên trong có người. Nhã Linh nấp vào một góc tối, cố gắng lắng nghe.

    Tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong. Đó là giọng của tên tay sai và một người khác, một giọng nói trầm khàn, đầy vẻ lạnh lùng.

    "Tình hình Cơ sở 7 thế nào?" Giọng trầm khàn hỏi.

    "Vẫn ổn, thưa ngài," tên tay sai đáp.

    "Mục tiêu vẫn đang được giữ bí mật. Tuy nhiên, chúng ta cần cẩn thận. Lục tổng và con gái Trần Hạo đang bắt đầu nghi ngờ."

    "Cứ để chúng nghi ngờ," Giọng trầm khàn cười khẩy.

    "Chúng ta đã có sẵn kế hoạch dự phòng. Sáng mai, mọi thứ sẽ kết thúc."

    Nhã Linh nín thở.

    "Mục tiêu" là ai? Mẹ cô? Khả Hân? Và "kế hoạch dự phòng" là gì?

    Đúng lúc đó, tiếng bước chân của Lục Hàn Phong vọng đến. Anh đã tìm thấy cô. Nhã Linh ra hiệu cho anh nấp vào.

    "Anh đã tìm thấy gì?" Nhã Linh thì thầm.

    Lục Hàn Phong đưa cho cô xem một màn hình nhỏ. Trên đó là một bản đồ sơ đồ. Một chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ, đánh dấu một vị trí: "Cơ sở 7 – Khu biệt lập phía Tây."

    "Chúng ta cần tìm hiểu thêm về" người có thể giúp "," Lục Hàn Phong nói. "Và kế hoạch dự phòng của Long Phụng."

    Cả hai quay trở lại sảnh chính, ánh mắt họ trao nhau một tia quyết tâm. Đêm nay, họ sẽ không ngủ. Họ sẽ tìm mọi cách để lật tẩy âm mưu của Long Phụng và cứu những người thân yêu của mình. Cuộc chiến không chỉ là giành lại công lý, mà còn là cuộc đua với thời gian để bảo vệ những sinh mạng vô tội.

    * * *

    Ánh trăng đã lặn sâu. Biệt thự Hoàng Kim vẫn chìm trong sự xa hoa giả tạo của buổi tiệc, nhưng dưới vỏ bọc đó, cuộc chiến sinh tử đã bắt đầu. Nhã Linh và Lục Hàn Phong tách nhau, mỗi người theo đuổi một hướng, nhưng chung một mục tiêu: Tìm kiếm thông tin về "Cơ sở 7" và giải cứu mẹ cùng Khả Hân.

    Nhã Linh, với trái tim đập như trống, quyết định mạo hiểm hơn. Sau khi Lục Hàn Phong đi về phía phòng kỹ thuật, cô quay trở lại khu vực cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cô biết rõ Long Phụng đã cảnh giác, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô cần thêm thông tin từ khu vực bí ẩn đó.

    Lợi dụng một khoảnh khắc sơ hở khi một vệ sĩ của Hoàng Long đang nghe điện thoại ở góc hành lang, Nhã Linh nhanh chóng lướt qua cánh cửa thép đã khép hờ. Cánh cửa không khóa, mà chỉ được đẩy lại, một sơ suất khó tin của Long Phụng. Hay là một cái bẫy? Cô không có thời gian để suy nghĩ.

    Bên trong là một hành lang hẹp, đèn lờ mờ. Mùi ẩm mốc và hóa chất thoang thoảng trong không khí. Nhã Linh đi theo những tiếng động nhỏ phát ra từ phía trước – tiếng bước chân, tiếng kim loại cọ xát. Cô đi qua vài căn phòng trống, đồ đạc cũ kỹ chất đống, và rồi dừng lại trước một căn phòng có ánh sáng hắt ra mạnh hơn.

    Qua khe cửa, Nhã Linh nhìn thấy một phòng thí nghiệm. Nó không giống những gì cô từng thấy ở công ty của cha cô. Ở đây, mọi thứ đều cũ kỹ, mang một vẻ tăm tối và cổ xưa. Những thiết bị đã gỉ sét, những ống nghiệm lấp lánh chất lỏng đủ màu sắc được đặt trên bàn. Một vài người đàn ông mặc áo blouse trắng đang cúi đầu làm việc. Một trong số đó, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, đang thao tác trên một thiết bị trông rất phức tạp, có nhiều dây điện và màn hình nhấp nháy.

    Nhã Linh giật mình. Đó chính là Trần Hạo, cha của cô! Ông vẫn còn sống! Nước mắt chực trào ra, nhưng cô cố gắng kìm nén. Cha cô, người mà cô luôn nghĩ rằng đã chết, lại đang bị giam giữ và ép buộc làm việc cho Long Phụng. Ông gầy gò, tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn còn giữ được sự kiên định.

    Từ một góc khuất, Nhã Linh nhìn thấy cha mình đang nói chuyện với một người đàn ông khác – đó là giọng trầm khàn mà cô đã nghe thấy khi nấp ngoài hành lang.

    "Tiến độ thế nào rồi, Trần Hạo?" người đàn ông kia hỏi, giọng hắn ta đầy vẻ sốt ruột.

    "Gần xong," Trần Hạo trả lời, giọng ông yếu ớt nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng. "Nhưng tôi cần thêm dữ liệu, những dữ liệu mà chỉ con gái tôi mới có."

    "Vậy thì phải nhanh lên," kẻ đó gằn giọng. "Long Phụng không còn kiên nhẫn nữa đâu. Nếu không, cô ta sẽ phải chịu hậu quả."

    Trái tim Nhã Linh thắt lại. Họ đang ép buộc cha cô phải làm việc, và nếu cô không hợp tác, họ sẽ làm hại ông. Cô hiểu ra, Cơ sở 7 không chỉ là nơi giam giữ mẹ và Khả Hân, mà còn là nơi cha cô đang bị ép buộc để hoàn thành một thứ gì đó. Có lẽ là phần mềm mà Long Phụng muốn.

    Trong khi đó, Lục Hàn Phong đã thâm nhập sâu hơn vào hệ thống của Long Phụng. Anh phát hiện ra một loạt các tập tin được mã hóa, với tiêu đề chung là "Dự án Hoàng Long". Anh biết, đây chính là bí mật mà Long Phụng đang che giấu. Với trình độ công nghệ của mình, Lục Hàn Phong nhanh chóng phá bỏ các lớp mã hóa.

    Từng dòng dữ liệu hiện ra trên màn hình khiến anh kinh hãi. Dự án Hoàng Long không chỉ là một phần mềm hay một kế hoạch thâu tóm kinh tế. Nó là một chương trình điều khiển trí tuệ nhân tạo có khả năng can thiệp vào mọi hệ thống thông tin trên toàn cầu, từ ngân hàng, an ninh quốc phòng, cho đến các mạng lưới liên lạc cá nhân. Đây không chỉ là quyền lực, mà là sự thống trị tuyệt đối.

    Và điều kinh hoàng hơn, anh tìm thấy một đoạn video được lưu trữ. Trong video, có hình ảnh của một người phụ nữ bị trói chặt, miệng bị bịt kín. Đó là mẹ của Nhã Linh. Bà đang bị giữ trong một căn phòng lạnh lẽo, trông rất yếu ớt. Đoạn video được quay tại một địa điểm khác, không phải ở biệt thự này. Long Phụng đã nói dối, mẹ Nhã Linh không ở đây.

    Cùng lúc đó, anh tìm thấy một tài liệu liên quan đến Khả Hân. Đó là một bản báo cáo y tế, cho thấy tình trạng của cô bé đang rất nguy kịch, cần một loại thuốc đặc biệt để duy trì sự sống. Loại thuốc đó được sản xuất giới hạn và chỉ có thể tiếp cận thông qua những kênh đen tối nhất. Kẻ đã giam giữ Khả Hân rõ ràng muốn sử dụng cô bé để uy hiếp Nhã Linh.

    Lục Hàn Phong đột nhiên thấy một file nữa, nhỏ hơn, với tiêu đề "Kế hoạch B - Mã Ly". Anh mở nó ra. Đó là một sơ đồ chi tiết của biệt thự Hoàng Kim, kèm theo những mũi tên và ký hiệu khó hiểu. Anh nhận ra, đó là bản đồ các lối thoát bí mật và các khu vực cấm mà Long Phụng đã chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp. Trong đó, có một lối thoát duy nhất dẫn ra bên ngoài khu vực biệt thự.

    Bên cạnh đó, một thông tin khác khiến anh giật mình: Bà Lục. Tên của bà xuất hiện trong một bản ghi âm cuộc gọi giữa Long Phụng và một kẻ giấu mặt. Trong đoạn ghi âm, Long Phụng đang thảo luận về việc "thanh lý" những kẻ phản bội, và tên của Bà Lục được nhắc đến với giọng điệu đầy đe dọa.

    "Bà ta đã giúp chúng ta đủ rồi, nhưng giờ là lúc kết thúc."

    Điều này cho thấy bà Lục không chỉ là người giúp đỡ họ một cách gián tiếp, mà có thể bà còn là một phần của âm mưu lớn hơn, và đang bị Long Phụng lợi dụng, hoặc thậm chí là đang bị hắn đe dọa. Manh mối từ bà Lục không phải là một sự giúp đỡ đơn thuần, mà là một lời cảnh báo, một lời cầu cứu ngầm.

    Lục Hàn Phong nhanh chóng sao chép tất cả dữ liệu quan trọng vào một chiếc USB siêu nhỏ. Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Long Phụng sẽ sớm phát hiện ra sự đột nhập này.

    Anh rời khỏi phòng kỹ thuật, quay lại sảnh chính để tìm Nhã Linh. Anh thấy cô đang đứng ở một góc khuất, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

    "Em tìm được cha em," Nhã Linh thì thầm, cô kể lại những gì mình đã thấy ở tầng hầm.

    "Ông ấy vẫn sống. Họ đang ép buộc ông ấy hoàn thành phần mềm."

    Lục Hàn Phong nắm chặt tay cô, đưa cho cô chiếc USB.

    "Anh đã tìm thấy thứ này. Long Phụng không chỉ muốn phần mềm, hắn muốn kiểm soát toàn bộ thế giới." Anh kể lại những thông tin khủng khiếp về "Dự án Hoàng Long", vị trí của mẹ Nhã Linh, và tình trạng của Khả Hân.

    "Và cả bà Lục," anh nói thêm, "Bà ấy có thể đang bị đe dọa. Manh mối bà ấy đưa cho chúng ta không chỉ là giúp đỡ, mà còn là một lời cảnh báo.

    " Cơ sở 7 "có thể là nơi cha em đang bị giam giữ, và cũng là nơi chúng ta có thể tìm được" người có thể giúp "bà Lục thoát khỏi Long Phụng."

    Nhã Linh nhìn chiếc USB trong tay, rồi nhìn Lục Hàn Phong.

    "Chúng ta không thể giao nộp nó cho hắn. Nếu chúng ta làm vậy, tất cả sẽ mất."

    "Chúng ta không có ý định giao nộp," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh lóe lên tia sáng quyết đoán.

    "Đêm nay, chúng ta sẽ không chỉ tìm mẹ và Khả Hân. Chúng ta sẽ lật đổ Long Phụng. Hắn đã cho chúng ta một đêm, chúng ta sẽ tận dụng nó để đánh cược tất cả."

    Anh lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo, kích hoạt nó. Đó là một thiết bị gây nhiễu sóng với phạm vi hẹp.

    "Đây là cách chúng ta thoát khỏi đây. Khi anh kích hoạt nó, toàn bộ hệ thống liên lạc và giám sát của biệt thự sẽ bị gián đoạn trong vài phút ngắn ngủi."

    "Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Nhã Linh hỏi.

    "Chúng ta sẽ tấn công," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng.

    "Long Phụng tự tin rằng hắn nắm giữ mọi thứ. Nhưng hắn đã quên mất rằng, trong bóng tối, những nước cờ nguy hiểm nhất thường được đặt ra."

    Cả hai nhìn nhau, ánh mắt họ giao nhau một sự hiểu biết sâu sắc. Họ biết rằng, ngay cả khi thành công, họ cũng sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Nhưng đối mặt với sự mất mát của những người thân yêu, và một âm mưu có thể hủy hoại thế giới, họ không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Cuộc chạy đua với thời gian đã đạt đến đỉnh điểm, và một cuộc chiến cam go mới vừa bắt đầu..
     
    Chì Đen thích bài này.
  2. Thảo quả quả

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Mật Mã Của Đêm và Bước Ngoặt Quyết Định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng hồ điểm hai giờ sáng. Sảnh tiệc vẫn còn lác đác vài vị khách say sưa, nhưng hầu hết đã rời đi, để lại một không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo. Ánh đèn chùm rực rỡ giờ đây chỉ còn là những đốm sáng mờ ảo, hắt bóng lên những tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Nhã Linh và Lục Hàn Phong ẩn mình trong một góc khuất, cảm nhận từng nhịp đập gấp gáp của thời gian.

    "Chúng ta không thể tấn công trực diện," Nhã Linh thì thầm, ánh mắt cô quét qua những vệ sĩ của Hoàng Long đang đứng gác. "Quá nhiều người."

    Lục Hàn Phong gật đầu, ngón tay anh lướt trên màn hình thiết bị gây nhiễu sóng. "Chúng ta cần một mồi nhử. Một sự hỗn loạn đủ để khiến Long Phụng và đám tay sai của hắn phải hành động, lộ ra sơ hở."

    Ý nghĩ lóe lên trong đầu Nhã Linh

    "Kế hoạch B – Mã Ly.. Anh nói đó là bản đồ các lối thoát bí mật và khu vực cấm?"

    "Đúng vậy," Lục Hàn Phong xác nhận, gương mặt anh thoáng nét suy tư.

    "Và có một lối thoát duy nhất dẫn ra bên ngoài khu vực biệt thự. Nó nằm ở phía tây, gần khu vực hồ bơi."

    "Nếu chúng ta gây ra một sự cố ở đó, Long Phụng sẽ nghĩ chúng ta đang cố gắng bỏ trốn. Hắn sẽ điều động lực lượng đến khu vực đó." Nhã Linh nói, ánh mắt cô sáng lên.

    "Đó sẽ là cơ hội để chúng ta đột nhập lại vào tầng hầm, tìm cha và 'người có thể giúp'."

    Lục Hàn Phong nhìn cô đầy ngưỡng mộ. "Thông minh lắm. Nhưng để gây ra một sự cố đủ lớn mà không bị phát hiện, chúng ta cần sự hỗ trợ."

    Đúng lúc đó, Mộc Lan xuất hiện, cô ta điềm nhiên bước về phía họ. Ánh mắt cô ta sắc lạnh, nhưng không có vẻ thù địch, mà ẩn chứa một sự tính toán.

    "Hai người đang có vẻ bận rộn nhỉ?" Mộc Lan nói, giọng cô ta vang lên trong không gian tĩnh mịch.

    "Buổi tiệc đã gần tàn rồi."

    Nhã Linh và Lục Hàn Phong nhìn nhau. Đây có phải là cơ hội? Hay một cái bẫy khác của Long Phụng?

    Lục Hàn Phong chủ động lên tiếng. "Cô Mộc Lan, cô có vẻ hiểu rõ Long Phụng hơn bất cứ ai ở đây. Chúng tôi cần sự giúp đỡ. Nếu cô hợp tác, chúng ta có thể lật đổ hắn ta."

    Mộc Lan khẽ nhếch mép, một nụ cười khó hiểu. "Tại sao tôi phải làm vậy? Long Phụng đã cho tôi mọi thứ."

    "Hắn ta cũng sẽ lấy đi mọi thứ khi cô không còn giá trị lợi dụng nữa," Nhã Linh lạnh lùng đáp.

    "Chúng tôi đã tìm thấy tài liệu về 'Dự án Hoàng Long'. Hắn ta không chỉ muốn quyền lực, hắn ta muốn thống trị toàn cầu. Và hắn ta sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai cản đường, kể cả những người đã giúp hắn."

    Mộc Lan im lặng, ánh mắt cô ta thoáng dao động. Sau một lúc, cô ta thở dài.

    "Các người nghĩ tôi không biết những gì hắn đang làm sao? Tôi đã sống trong bóng tối này quá lâu rồi. Nhưng tôi cũng không tin tưởng các người. Các người có gì để đảm bảo rằng tôi sẽ không bị hắn ta và cả các người nuốt chửng?"

    Lục Hàn Phong biết đây là lúc phải đánh cược.

    "Chúng tôi có thông tin bà Lục đang gặp nguy hiểm. Long Phụng đã lên kế hoạch loại bỏ bà ấy. Nếu cô muốn cứu mẹ mình và thoát khỏi vũng lầy này, hãy hợp tác với chúng tôi. Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau."

    Mộc Lan nhìn anh, rồi nhìn Nhã Linh, ánh mắt cô ta phức tạp. Mối quan hệ giữa cô ta và bà Lục, sự phục tùng nhưng cũng đầy mâu thuẫn với Long Phụng, khiến cô ta đứng giữa hai dòng nước. Cuối cùng, cô ta đưa ra quyết định.

    "Được thôi," Mộc Lan nói, giọng cô ta đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng có một sự kiên quyết.

    "Nhưng tôi có điều kiện. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn có một cuộc sống bình thường, không liên quan đến bất cứ điều gì ở đây nữa."

    "Chúng tôi đồng ý," Nhã Linh đáp, nhẹ nhõm nhận ra một đồng minh mới.

    Mộc Lan cung cấp cho họ một kế hoạch. Cô ta sẽ sử dụng sự hiểu biết của mình về hệ thống an ninh và nhân sự của Long Phụng để tạo ra một sự cố tại khu vực hồ bơi, đúng như Lục Hàn Phong và Nhã Linh đã dự định.

    "Có một kho chứa hóa chất bảo trì hồ bơi ở gần đó," Mộc Lan thì thầm.

    "Nếu chúng ta tạo ra một vụ rò rỉ nhỏ, nó sẽ kích hoạt hệ thống báo động và thu hút sự chú ý. Tôi sẽ vô hiệu hóa camera an ninh ở khu vực đó trong vài phút."

    Kế hoạch được thực hiện ngay lập tức. Mộc Lan lẻn đi. Vài phút sau, một tiếng "bíp" nhỏ vang lên từ thiết bị của Lục Hàn Phong – tín hiệu camera đã bị vô hiệu hóa.

    Lục Hàn Phong kích hoạt thiết bị gây nhiễu sóng. Một tiếng "xè" nhẹ, hầu như không thể nghe thấy, vang lên. Ngay lập tức, những chiếc điện thoại di động của các vệ sĩ Hoàng Long bắt đầu mất sóng, hệ thống bộ đàm cũng bị ngắt quãng. Sự hoảng loạn nhỏ bắt đầu lan rộng trong đám vệ sĩ khi họ không thể liên lạc với nhau.

    Cùng lúc đó, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ phía hồ bơi, kèm theo ánh sáng lập lòe và khói trắng bốc lên. Hệ thống báo cháy của biệt thự rú lên inh ỏi.

    "Xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Long Phụng vang lên đầy giận dữ từ tầng trên.

    "Khu vực hồ bơi đang có sự cố! Có vẻ như có kẻ đột nhập!" Một vệ sĩ hô to.

    Long Phụng lập tức ra lệnh:

    "Tất cả lực lượng đến hồ bơi! Đảm bảo không ai thoát ra ngoài!"

    Đám vệ sĩ Hoàng Long, dưới sự chỉ đạo của một kẻ thủ lĩnh tóc húi cua, nhanh chóng di chuyển về phía hồ bơi. Tiếng bước chân vội vã, tiếng hò hét vang vọng trong biệt thự. Toàn bộ sự chú ý của Long Phụng và tay sai của hắn đều đổ dồn vào đó.

    Đây chính là cơ hội. Nhã Linh và Lục Hàn Phong không chần chừ. Họ lao về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nơi Nhã Linh đã phát hiện ra cha mình.

    Họ nhanh chóng đến được cánh cửa thép. Nhã Linh dùng kẹp tóc, với những kỹ năng được cha cô truyền dạy, cô cạy khóa một cách thuần thục. Tiếng "tách" nhỏ vang lên, cánh cửa bật mở.

    Bên trong, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch hơn. Ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ nhấp nháy, chiếu rọi hành lang dài hun hút. Mùi hóa chất và ẩm mốc đặc quánh.

    "Cơ sở 7," Lục Hàn Phong thì thầm, bàn tay anh siết chặt tay Nhã Linh.

    "Chúng ta đã ở đây."

    Họ đi sâu hơn vào trong. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, mỗi âm thanh nhỏ đều trở nên rõ ràng đáng sợ. Họ đi qua những căn phòng thí nghiệm cũ kỹ, những thiết bị gỉ sét. Trong một căn phòng, họ nhìn thấy một chiếc giường bệnh với những ống truyền dịch, nhưng trống rỗng. Khả Hân đã không còn ở đó.

    "Bọn chúng đã đưa Khả Hân đi," Nhã Linh siết chặt nắm tay, sự lo lắng xen lẫn giận dữ.

    "Có thể đây là một phần của kế hoạch dự phòng của Long Phụng," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh cảnh giác

    "Hắn không bao giờ để con tin quan trọng ở một nơi quá dễ tìm thấy."

    Họ tiếp tục đi tới cuối hành lang, nơi Nhã Linh đã nhìn thấy cha mình. Cánh cửa phòng thí nghiệm lớn hơn được mở hé.

    Bên trong, Trần Hạo đang ngồi cúi gằm trên chiếc ghế, đôi mắt ông mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía cánh cửa. Khi nhìn thấy Nhã Linh, ánh mắt ông bỗng bừng sáng.

    "Linh.. con gái của ba!" Trần Hạo khẽ thốt lên, giọng ông run rẩy.

    Nhã Linh chạy đến ôm chầm lấy cha, nước mắt cô tuôn rơi.

    "Ba.. con cứ nghĩ ba đã.."

    "Ba vẫn sống," Trần Hạo ngắt lời, ông yếu ớt vuốt tóc cô.

    "Nhưng con không được ở đây. Nơi này rất nguy hiểm."

    Lục Hàn Phong bước vào, ánh mắt anh quét nhanh qua căn phòng.

    "Long Phụng đã cho chúng tôi một đêm. Chúng tôi phải giải cứu ba và tìm được mẹ cùng Khả Hân."

    Trần Hạo nhìn Lục Hàn Phong, ánh mắt ông thoáng một tia kinh ngạc, rồi chuyển sang vẻ biết ơn.

    "Cậu chính là người đó.." Ông ta nói một cách khó hiểu.

    "Người có thể giúp."

    Nhã Linh và Lục Hàn Phong nhìn nhau, khó hiểu.

    "Người có thể giúp là ai?" Nhã Linh hỏi.

    Trần Hạo nhìn vào một góc khuất của căn phòng, nơi một tấm bạt cũ che phủ thứ gì đó. "Không phải là một ai đó.. mà là một thứ gì đó."

    Ông ra hiệu cho họ. Lục Hàn Phong kéo tấm bạt ra. Dưới lớp bạt là một máy tính lớn, với những đường nét thiết kế cổ điển nhưng bên trong lại lấp lánh những ánh đèn xanh đỏ phức tạp. Nó không phải là một chiếc máy tính thông thường. Nó là một thiết bị mã hóa và giải mã chuyên dụng, được chế tạo bởi chính Trần Hạo. Và bên cạnh nó, có một chiếc hộp kim loại nhỏ, màu đen, với một logo hình con rồng bí ẩn.

    "Long Phụng không chỉ muốn phần mềm của ba," Trần Hạo nói, giọng ông trầm xuống.

    "Hắn muốn thứ này. Đây là chìa khóa cuối cùng để kích hoạt 'Dự án Hoàng Long' một cách hoàn chỉnh. Chiếc hộp đen đó chứa dữ liệu gốc của toàn bộ hệ thống. Chỉ khi nó được kết nối với thiết bị này, và thông tin được giải mã bằng mật mã đặc biệt của ba, thì 'Dự án Hoàng Long' mới thật sự hoạt động."

    "Vậy ra Long Phụng đang lừa dối tất cả," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh lóe lên tia giận dữ.

    "Hắn không chỉ muốn giải mã phần mềm, hắn muốn kích hoạt nó."

    "Và nếu hắn có được nó, hắn sẽ không dừng lại," Trần Hạo nói. "Hắn sẽ hủy diệt mọi thứ, vì quyền lực tuyệt đối."

    "Nhưng tại sao ba lại nói đây là 'người có thể giúp'?" Nhã Linh hỏi, chỉ vào thiết bị.

    Trần Hạo nhìn cô, ánh mắt ông đầy phức tạp.

    "Bởi vì, nó cũng có khả năng vô hiệu hóa toàn bộ 'Dự án Hoàng Long'. Ba đã cài đặt một mã khóa khẩn cấp vào nó, chỉ ba hoặc con, với kiến thức về mật mã riêng của gia đình chúng ta, mới có thể kích hoạt. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần phải kết nối nó với một hệ thống mạng lớn hơn, và đó là điều không thể làm được ở đây."

    Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã và tiếng súng vang lên từ phía hành lang. Đám tay sai của Long Phụng đã nhận ra điều gì đó bất thường và đang quay trở lại.

    "Không còn thời gian nữa!" Lục Hàn Phong nói.

    "Chúng ta phải rời khỏi đây và mang theo cái này."

    Họ nhanh chóng tháo dỡ thiết bị mã hóa, nó khá cồng kềnh nhưng không quá nặng. Trần Hạo yếu ớt nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ. Nhã Linh cầm lấy chiếc hộp đen.

    "Chúng ta sẽ đi đâu?" Nhã Linh hỏi, khi tiếng bước chân và tiếng la hét của đám tay sai Long Phụng ngày càng gần.

    "Lối thoát bí mật," Lục Hàn Phong đáp, ánh mắt anh kiên quyết.

    "Mộc Lan đã chỉ cho chúng ta. Nhưng chúng ta phải nhanh lên!"

    Cả ba lao ra khỏi phòng thí nghiệm, bỏ lại phía sau một bí mật kinh hoàng vừa được hé lộ. Bóng đêm Hoàng Kim vẫn bao trùm, nhưng giờ đây, một tia hy vọng mong manh đã lóe lên, dẫn lối họ đến một cuộc chạy trốn sinh tử. Cuộc đối đầu cuối cùng đã cận kề.
     
    Chì Đen thích bài này.
  3. Thảo quả quả

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Đêm Bất Tận và Lựa Chọn Sinh Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng súng và tiếng chân rầm rập càng lúc càng gần. Nhã Linh, Trần Hạo và Lục Hàn Phong như những bóng ma, luồn lách qua mê cung hành lang lạnh lẽo của tầng hầm. Chiếc máy mã hóa cồng kềnh là một gánh nặng, nhưng họ biết nó chính là chìa khóa duy nhất để lật đổ Long Phụng.

    "Lối này!" Lục Hàn Phong dẫn đường, anh nhớ như in bản đồ mà Mộc Lan đã cung cấp. Họ rẽ vào một hành lang phụ tối tăm, dẫn đến một cầu thang xoắn ốc bằng sắt gỉ sét.

    "Nhanh lên, ba!" Nhã Linh đỡ lấy Trần Hạo, ông thở dốc, mỗi bước chân đều nặng nề. Sự mệt mỏi và kiệt sức hiện rõ trên khuôn mặt ông.

    Khi họ leo lên những bậc thang cuối cùng, tiếng súng đã vang lên ngay phía sau họ. Một viên đạn sượt qua tường, để lại vệt xước dài.

    "Chết tiệt!" Lục Hàn Phong rủa khẽ, anh đưa tay bịt miệng Nhã Linh và Trần Hạo, ra hiệu cho họ ẩn nấp sau một bức tường đổ nát. Anh ló đầu ra, nhìn thấy đám vệ sĩ tóc húi cua đang xông tới.

    "Chúng ta cần một sự phân tán khác," Lục Hàn Phong thì thầm. "Sự cố hồ bơi chỉ cầm chân được chúng một thời gian."

    Nhã Linh nhìn quanh. Căn phòng họ đang ở là một kho chứa đồ cũ kỹ, bừa bộn những thùng gỗ, bao tải và thiết bị hỏng hóc. Ánh mắt cô dừng lại ở một chồng bình gas công nghiệp bị bỏ xó.

    "Có thể tạo ra một vụ nổ nhỏ," cô nói, mắt lóe lên. "Chỉ đủ để gây thêm hỗn loạn."

    Lục Hàn Phong gật đầu. "Có vẻ liều lĩnh, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác." Anh nhanh chóng tháo một viên đạn khỏi khẩu súng của mình. "Em có thể tạo ra một tia lửa bằng cách bắn vào bình gas không?"

    Nhã Linh gật đầu kiên quyết. "Được."

    Trong khi Lục Hàn Phong canh chừng, Nhã Linh cẩn thận nhắm bắn. Tiếng "đoàng" vang lên, một tia lửa nhỏ tóe ra khi viên đạn va vào bình gas. Chỉ vài giây sau, một tiếng nổ lớn hơn vang lên, kèm theo ánh sáng chói lòa và khói bụi mù mịt. Một phần bức tường sụp đổ, chặn đứng đám vệ sĩ của Long Phụng.

    "Lùi lại! Lùi lại!" Tiếng tên thủ lĩnh tóc húi cua gầm lên. "Đừng để chúng thoát!"

    Tranh thủ lúc hỗn loạn, họ nhanh chóng thoát ra ngoài qua một cánh cửa ngách mà Mộc Lan đã chỉ dẫn. Họ bước ra ngoài biệt thự, vào một khu vườn hoang vắng, tối đen như mực. Ánh trăng mờ ảo le lói qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những bóng hình kỳ quái.

    "Lối thoát ở phía tây," Lục Hàn Phong nói, anh nhìn quanh. "Gần hồ bơi."

    Họ chạy bán sống bán chết xuyên qua khu vườn, mỗi tiếng động nhỏ đều khiến họ giật mình. Trần Hạo, dù kiệt sức, vẫn cố gắng bám theo. Chiếc máy mã hóa nặng nề, nhưng Lục Hàn Phong quyết tâm không bỏ nó lại.

    Đột nhiên, một tiếng súng vang lên từ phía sau. Một viên đạn bay sượt qua tai Nhã Linh, găm vào thân cây ngay cạnh cô.

    "Chúng ta bị phát hiện rồi!" Nhã Linh hét lên.

    Đám vệ sĩ của Long Phụng đã bao vây họ. Ánh đèn pin quét qua quét lại, chiếu rọi những gương mặt hung tợn. Tên thủ lĩnh tóc húi cua bước ra, khẩu súng trên tay hắn nhắm thẳng vào họ.

    "Không ai được thoát!" Hắn gầm lên. "Giao nộp thiết bị và con nhỏ đó, các ngươi sẽ được sống."

    Lục Hàn Phong đứng chắn trước Nhã Linh và Trần Hạo, khẩu súng của anh đã giơ lên. "Không đời nào."

    Nhã Linh biết họ không thể chiến đấu tay đôi với số lượng áp đảo này. Cô nhìn sang Lục Hàn Phong, ánh mắt cô đầy vẻ tuyệt vọng.

    "Chúng ta không thể tiếp tục," cô nói, giọng nghẹn lại. "Ba quá yếu. Chúng ta sẽ không thoát được."

    Trần Hạo nhìn con gái, rồi nhìn chiếc máy mã hóa. Một sự quyết tâm bừng sáng trong đôi mắt mệt mỏi của ông.

    "Cha sẽ ở lại," Trần Hạo nói, giọng ông dù yếu ớt nhưng đầy kiên định. "Hãy mang thứ này đi. Đây là hy vọng duy nhất."

    "Không! Ba!" Nhã Linh hoảng hốt.

    "Nghe ba đây, con gái," Trần Hạo nắm lấy tay Nhã Linh. "Con phải sống. Con phải hoàn thành những gì ba đã bắt đầu. Mật mã cuối cùng.. nó nằm trong trí nhớ của con. Hãy kích hoạt nó. Nó sẽ vô hiệu hóa tất cả."

    Lục Hàn Phong biết Trần Hạo đang đưa ra một lựa chọn đau đớn. Anh không thể để Nhã Linh từ chối.

    "Hãy nghe lời cha cô," Lục Hàn Phong nói, giọng anh trầm trọng. "Chúng ta phải đi."

    Đám vệ sĩ bắt đầu siết chặt vòng vây. Tiếng súng lại vang lên. Trần Hạo đẩy Nhã Linh về phía Lục Hàn Phong.

    "Đi đi! Nhanh lên!" Ông hét lên, rồi bất ngờ lao về phía tên thủ lĩnh tóc húi cua, mặc dù cơ thể ông yếu ớt. Hành động tuyệt vọng đó đã tạo ra một khoảnh khắc bất ngờ, đủ để Lục Hàn Phong và Nhã Linh có cơ hội chạy thoát.

    "Ba!" Nhã Linh tuyệt vọng hét lên, nước mắt cô chảy dài trên má. Nhưng Lục Hàn Phong đã kéo cô đi, không cho cô quay đầu lại.

    Họ chạy không ngừng nghỉ, xuyên qua bóng đêm, tiếng súng và tiếng la hét của đám vệ sĩ ngày càng xa dần. Trái tim Nhã Linh tan nát, nhưng cô biết mình không thể dừng lại. Cô phải sống. Cô phải hoàn thành sứ mệnh của cha mình.

    Họ đến được lối thoát bí mật, một cánh cửa nhỏ bị che khuất bởi những bụi cây rậm rạp. Lục Hàn Phong cạy mở khóa. Bên kia cánh cửa là con đường đất dẫn ra khỏi khu biệt thự. Họ lao ra, không ngoảnh lại.

    Ánh bình minh mờ ảo bắt đầu ló dạng ở phía chân trời, xua tan bóng đêm u ám. Nhưng đối với Nhã Linh và Lục Hàn Phong, đêm vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu. Họ đã thoát được khỏi hang ổ của Long Phụng, nhưng họ đã mất đi một người thân yêu.

    Họ nhìn nhau, những người sống sót duy nhất mang trên mình gánh nặng của một bí mật kinh hoàng và trách nhiệm lớn lao. Chiếc máy mã hóa cồng kềnh nằm trong tay Lục Hàn Phong, là minh chứng cho sự hy sinh của Trần Hạo.

    "Chúng ta sẽ đi đâu?" Nhã Linh hỏi, giọng cô khản đặc vì khóc.

    Lục Hàn Phong nhìn về phía đường chân trời, nơi mặt trời đang dần hé rạng. "Chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn. Và chúng ta sẽ kích hoạt nó. Chúng ta sẽ kết thúc 'Dự án Hoàng Long' một lần và mãi mãi."

    Đây không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của một cuộc chiến mới, một cuộc chiến vì sự sống còn của thế giới, một cuộc chiến mà họ phải thắng, vì những người đã ngã xuống.
     
    Chì Đen thích bài này.
  4. Thảo quả quả

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Cánh Cửa Bí Mật và Mật Mã Di Sản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình minh hé rạng, xua đi những bóng ma của đêm kinh hoàng, nhưng không xua đi được nỗi đau và sự mất mát. Nhã Linh và Lục Hàn Phong, hai kẻ sống sót kiệt sức, chạy như bay trên con đường đất lầy lội, bỏ lại phía sau tiếng súng vọng lại và hình ảnh cuối cùng của Trần Hạo. Hơi thở hổn hển xé toang lồng ngực, mỗi bước chạy đều là một sự giằng xé giữa nỗi tuyệt vọng và quyết tâm sống còn. Chiếc máy mã hóa "Mã Ly" cồng kềnh trên vai Lục Hàn Phong trở nên nặng trĩu, không chỉ bởi trọng lượng vật lý của nó mà còn bởi gánh nặng của hy vọng và lời hứa.

    Họ chạy mãi cho đến khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất ẩm ướt. Lục Hàn Phong kéo Nhã Linh vào một bụi cây rậm rạp, nơi một chiếc xe bán tải cũ kỹ, bám đầy bùn đất đang đậu kín đáo. Anh nhanh chóng ném "Mã Ly" vào thùng xe, rồi mở cửa cho Nhã Linh.

    "Lên xe đi!" Giọng anh khàn đặc, hối thúc. Nhã Linh trèo vào, toàn thân rã rời. Lục Hàn Phong nổ máy, chiếc xe lao đi, bỏ lại phía sau con đường mòn, hướng thẳng vào sâu trong rừng.

    Suốt hành trình, cả hai đều im lặng. Nỗi đau mất cha của Nhã Linh quá lớn để cô có thể thốt nên lời. Nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má lấm lem bụi bẩn, hòa cùng những giọt mồ hôi. Lục Hàn Phong, dù không nói gì, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo Nhã Linh, sự cảm thông sâu sắc hiện rõ trong từng cử chỉ nhỏ nhặt. Anh biết, giờ đây, không chỉ là trách nhiệm mà còn là một phần của sứ mệnh của cô.

    Sau nhiều giờ di chuyển, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Họ đã đi sâu vào một khu rừng nguyên sinh, cây cối rậm rạp đến mức ánh nắng mặt trời cũng khó lòng lọt qua. Trước mắt họ là một ngôi nhà gỗ nhỏ, cũ kỹ, gần như hòa mình vào cảnh vật xung quanh. Mái nhà phủ đầy rêu phong, những bức tường gỗ đã bạc màu theo thời gian. Từ bên ngoài, nó không khác gì một căn chòi hoang phế.

    "Đây là đâu?" Nhã Linh hỏi, giọng cô yếu ớt.

    "Đây là Ngôi Nhà An Toàn," Lục Hàn Phong đáp, anh xuống xe và bắt đầu dỡ "Mã Ly" xuống. "Một nơi mà chỉ một vài người tôi tin tưởng biết đến. Đã được chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp nhất."

    Ngôi nhà được xây dựng kiên cố một cách đáng ngạc nhiên. Lục Hàn Phong mở cánh cửa gỗ nặng nề, để lộ một không gian đơn giản nhưng ấm cúng. Bên trong có một chiếc bếp lò nhỏ, vài bộ bàn ghế thô sơ, và một phòng ngủ. Hệ thống điện được cung cấp bởi những tấm pin năng lượng mặt trời được ngụy trang khéo léo trên mái nhà, và một hệ thống lọc nước mưa đảm bảo nguồn nước sinh hoạt.

    Nhưng điều khiến Nhã Linh ngạc nhiên hơn cả là một cánh cửa kim loại ẩn sau một giá sách cũ kỹ. Lục Hàn Phong đẩy giá sách sang một bên, để lộ cánh cửa thép dày.

    "Đây là hầm ngầm," Lục Hàn Phong giải thích. "Nơi chúng ta sẽ an toàn nhất."

    Hầm ngầm được trang bị công nghệ hiện đại hơn nhiều so với bên ngoài. Có một phòng điều khiển nhỏ với màn hình máy tính, thiết bị liên lạc vệ tinh và một nguồn điện dự phòng. Cảm biến hồng ngoại và camera ẩn được lắp đặt xung quanh khu vực. Anh đặt "Mã Ly" xuống một cách cẩn thận trên bàn làm việc trung tâm.

    "Cha em đã nói, chúng ta cần kết nối nó với một hệ thống mạng lớn hơn," Nhã Linh nói, cô tiến đến gần "Mã Ly", ánh mắt cô chứa đựng cả sự kính trọng và nỗi lo lắng. "Nhưng làm thế nào để làm điều đó một cách an toàn?"

    Lục Hàn Phong thở dài. "Đó là phần khó nhất. Long Phụng sẽ theo dõi mọi đường truyền. Chúng ta không thể kết nối trực tiếp với internet công cộng." Anh mở một hộc tủ bí mật, lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh cũ. "Có một người có thể giúp chúng ta. Một phù thủy công nghệ ẩn danh, từng là một hacker mũ trắng nổi tiếng, đã rời bỏ thế giới ngầm sau khi bị Long Phụng hãm hại gia đình anh ta."

    Anh quay số. Mãi đến hồi chuông thứ ba, một giọng nói trầm khàn vang lên.

    "Ai đấy?"

    "Là tôi. Diệp," Lục Hàn Phong dùng một mật danh cũ. "Tôi cần sự giúp đỡ. Gấp."

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng thở dài vang lên. "Chuyện gì vậy? Anh biết tôi đã rút khỏi mọi thứ rồi."

    "Dự án Hoàng Long. Nó sắp được kích hoạt. Chúng tôi có Mã Ly và hộp đen chứa dữ liệu gốc."

    Đầu dây bên kia chợt im lặng, rồi một tiếng "clic" nhẹ vang lên, như thể người đó đang ngồi thẳng dậy. "Anh nói thật chứ? Long Phụng đã tìm thấy nó sao?"

    "Hắn đã có nó, nhưng chúng tôi đã lấy lại được. Chúng tôi cần anh giúp kết nối nó một cách an toàn. Và chúng tôi cần tìm bà Lục và Khả Hân."

    "Được rồi," giọng nói bên kia trở nên kiên quyết hơn. "Tôi sẽ gửi cho anh một thiết bị mã hóa vệ tinh thế hệ mới nhất. Nó sẽ giúp anh tạo ra một kênh kết nối an toàn, không thể bị truy dấu. Nhưng anh phải đến điểm hẹn. Một mình. Và không được để ai theo dõi."

    Lục Hàn Phong gật đầu, dù biết đối phương không thể thấy. "Tôi hiểu."

    Cuộc gọi kết thúc. Lục Hàn Phong quay sang Nhã Linh. "Tôi phải đi. Sẽ mất một thời gian. Em ở đây. Hãy canh chừng cẩn thận."

    Nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Nhã Linh. "Anh đi một mình sao? Nguy hiểm lắm."

    "Tôi phải đi," Lục Hàn Phong kiên quyết. "Đây là cách duy nhất. Trong lúc tôi đi vắng, em hãy nghỉ ngơi và cố gắng hồi phục. Cha em đã giao phó một điều quan trọng cho em. Em cần nhớ mật mã cuối cùng của gia đình."

    Nhã Linh gật đầu, cô biết mình không thể cản Lục Hàn Phong. "Anh cẩn thận."

    Trong khi Lục Hàn Phong bắt đầu hành trình nguy hiểm của mình, thế giới bên ngoài đang dậy sóng. Long Phụng, trong cơn thịnh nộ tột cùng, đã ra lệnh truy lùng Nhã Linh và Lục Hàn Phong trên toàn quốc. Sảnh tiệc hoành tráng giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát, những vết cháy sém và khói bụi vẫn còn vương vấn.

    "Ngươi nói gì? Trần Hạo đã chết? Và chúng đã lấy đi Mã Ly?" Giọng Long Phụng gầm lên, vang vọng khắp tầng trên. Hắn nắm chặt lấy cổ áo tên thủ lĩnh tóc húi cua, ánh mắt rực lửa. "Các ngươi để chúng thoát khỏi tay ta, lại còn mang theo thứ quan trọng nhất?"

    "Thưa ông chủ, chúng đã tạo ra một vụ nổ lớn ở tầng hầm, và Trần Hạo.. ông ta đã lao vào chúng tôi một cách liều lĩnh, tạo cơ hội cho chúng chạy thoát," tên thủ lĩnh lắp bắp, khuôn mặt tái mét.

    Long Phụng ném hắn xuống đất, ánh mắt đầy sự ghê tởm. "Bất cứ giá nào, các ngươi phải tìm ra chúng. Sống hay chết đều được, nhưng Mã Ly phải được mang về. Và con nhỏ đó.. ta muốn nó phải trả giá cho sự hỗn loạn này."

    Hắn ngay lập tức huy động "Bóng Đêm Thần Long" – đơn vị đặc nhiệm tinh nhuệ nhất của hắn, gồm những kẻ được huấn luyện chuyên sâu về săn lùng và tiêu diệt mục tiêu. Chúng được trang bị công nghệ tối tân, từ thiết bị theo dõi vệ tinh đến hệ thống nhận diện khuôn mặt bằng AI. Đồng thời, Long Phụng cũng kích hoạt mạng lưới ngầm rộng khắp của mình, bao gồm cảnh sát biến chất, băng đảng tội phạm và các tổ chức xã hội đen, để phong tỏa mọi tuyến đường, sân bay, bến xe. Hắn ra lệnh phát tán thông tin sai lệch về Nhã Linh và Lục Hàn Phong, biến họ thành những tội phạm nguy hiểm trong mắt công chúng, nhằm cô lập họ và ngăn chặn mọi sự giúp đỡ từ bên ngoài.

    Trong khi đó, tại Ngôi Nhà An Toàn, Nhã Linh vật vã với nỗi đau mất cha. Cô ngồi lặng lẽ bên cạnh "Mã Ly", chạm vào bề mặt kim loại lạnh lẽo của nó, như thể đang chạm vào một phần của cha mình. Những lời cuối cùng của ông cứ văng vẳng bên tai cô: "Mật mã cuối cùng.. nó nằm trong trí nhớ của con."

    Cô cố gắng lục lọi trong ký ức, tìm kiếm bất kỳ điều gì liên quan đến "mật mã" mà cha cô đã nói. Cô nhớ về những năm tháng tuổi thơ, khi cha cô thường dạy cô những trò giải đố phức tạp, những câu đố toán học hóc búa, hay những đoạn nhạc kỳ lạ mà ông gọi là "ngôn ngữ của vũ trụ". Cô nhớ về những đêm ông thức trắng bên máy tính, say mê với những dòng mã code, đôi khi lại ngân nga một giai điệu nào đó.

    Mật mã là gì? Một công thức toán học? Một chuỗi số? Hay một đoạn nhạc?

    Đột nhiên, một hình ảnh lóe lên trong đầu Nhã Linh. Đó là một buổi chiều mưa, cha cô đang ngồi bên chiếc đàn piano cũ kỹ, gõ từng phím đàn và dạy cô một giai điệu lạ lẫm. Ông nói đó là "bài hát của gia đình chúng ta, chỉ những người có trái tim và khối óc của người Trần mới có thể hiểu được". Lúc đó, cô chỉ nghĩ đó là một bản nhạc vui tai, nhưng giờ đây, một tia sáng bừng lên trong tâm trí cô.

    Cô đứng dậy, đi đến một góc phòng, nơi có một chiếc đàn guitar cũ kỹ treo trên tường. Cô nhẹ nhàng tháo nó xuống, ngón tay run rẩy lướt trên những dây đàn. Cô bắt đầu gảy, từng nốt nhạc vang lên trong không gian tĩnh mịch của hầm ngầm. Giai điệu đó.. nó bắt đầu khớp với một chuỗi số mà cô đã từng thấy cha cô ghi chú trong một cuốn sổ tay cũ.

    "Đúng rồi!" Nhã Linh thì thầm, mắt cô sáng lên. "Đó là một mật mã sống! Nó không phải là một chuỗi ký tự khô khan, mà là sự kết hợp giữa âm nhạc, toán học và logic."

    Cô nhanh chóng ghi lại những nốt nhạc, chuyển hóa chúng thành các con số, rồi kết hợp với những ký hiệu mà cô đã học được từ cha. Toàn bộ quá trình đó đòi hỏi sự tập trung cao độ, sự kết hợp giữa kiến thức về mật mã của cha cô và trực giác nhạy bén của chính cô. Càng giải mã, cô càng cảm thấy gần gũi với cha mình hơn, như thể ông vẫn đang ở bên cạnh, hướng dẫn cô từng bước.

    Nhã Linh say sưa làm việc, quên hết thời gian. Cô không biết rằng, hàng ngàn kilômét cách đó, Mộc Lan đang phải đối mặt với nguy hiểm cận kề.

    Trong biệt thự của Long Phụng, sự hỗn loạn dần lắng xuống, nhưng sự nghi ngờ lại tăng lên. Long Phụng đã gọi Mộc Lan đến. Hắn ngồi trên chiếc ghế bành bọc da đen, ánh mắt sắc lạnh như dao.

    "Mộc Lan," hắn nói, giọng hắn nhẹ nhàng đến đáng sợ. "Cô có vẻ mệt mỏi."

    "Thưa ông chủ, tôi chỉ lo lắng cho buổi tiệc," Mộc Lan bình tĩnh đáp, dù tim cô đang đập thình thịch.

    Long Phụng khẽ nhếch mép. "Lo lắng? Hay có gì đó khác?" Hắn đặt một thiết bị điện tử nhỏ lên bàn. "Hệ thống an ninh của chúng ta đã bị vô hiệu hóa trong vài phút ở khu vực hồ bơi. Và vụ nổ ở tầng hầm.. chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của chất nổ đã được xử lý. Không phải do chúng mang vào từ bên ngoài."

    Mộc Lan hít một hơi thật sâu. "Tôi không hiểu ý ông chủ."

    "Cô hiểu chứ," Long Phụng đứng dậy, bước đến gần Mộc Lan. "Mộc Lan, cô là cánh tay phải của ta, là người ta tin tưởng nhất. Nhưng sự tin tưởng của ta không phải là vô hạn. Cô có chắc rằng mình không liên quan gì đến chuyện này không?"

    Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn xuyên thấu tâm can. Mộc Lan cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết mình đang ở trên bờ vực. Chỉ một chút sai lầm nhỏ, cô sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.

    "Ông chủ, tôi đã luôn trung thành với ông," Mộc Lan đáp, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. "Tôi đã sống trong bóng tối này quá lâu, và tôi hiểu rằng, chỉ có ông mới có thể cho tôi một cuộc sống ổn định. Tôi sẽ không phản bội ông vì bất cứ điều gì."

    Long Phụng im lặng một lúc, rồi hắn đột ngột quay lưng lại, bước về phía cửa sổ. "Tốt. Vậy thì, hãy chứng minh điều đó. Ta có một nhiệm vụ cho cô. Ta cần cô phải tìm ra tung tích của Nhã Linh và Lục Hàn Phong. Và ta muốn cô phải mang về Mã Ly." Hắn quay lại, ánh mắt sắc lạnh. "Cô có hai mươi bốn giờ."

    Mộc Lan cúi đầu. "Vâng, thưa ông chủ."

    Cô biết đây là bài kiểm tra cuối cùng. Nếu cô thất bại, hoặc nếu Long Phụng phát hiện ra sự phản bội của cô, số phận của cô sẽ còn tồi tệ hơn cái chết.

    Vài ngày sau đó, Lục Hàn Phong trở về Ngôi Nhà An Toàn, mang theo một chiếc vali nhỏ chứa đầy thiết bị công nghệ cao. Anh trông mệt mỏi, khuôn mặt hằn rõ những dấu vết của cuộc chạy trốn và căng thẳng.

    "Tôi đã lấy được thiết bị," anh nói, giọng khàn khàn. "Người đó đã giúp chúng ta."

    Nhã Linh chạy đến bên anh, ánh mắt cô đầy lo lắng. "Anh không sao chứ? Có ai theo dõi anh không?"

    "Không. Tôi đã cẩn thận," anh trấn an cô. "Anh ta cung cấp cho tôi một thiết bị vệ tinh mã hóa, nó sẽ giúp chúng ta kết nối Mã Ly với một mạng lưới an toàn." Anh đặt chiếc vali lên bàn. "Em đã làm được gì rồi?"

    Nhã Linh không ngần ngại. Cô nhanh chóng lấy ra cuốn sổ tay và bắt đầu giải thích về mật mã sống mà cô đã tìm ra. Lục Hàn Phong lắng nghe chăm chú, đôi mắt anh dần mở to khi cô trình bày từng bước logic, từng ký hiệu và từng giai điệu.

    "Đây là một mật mã thiên tài," Lục Hàn Phong thì thầm, giọng anh đầy sự kính phục. "Cha em.. ông ấy thực sự là một người vĩ đại."

    Họ nhanh chóng bắt tay vào việc. Lục Hàn Phong kết nối thiết bị vệ tinh mã hóa với "Mã Ly", cẩn thận từng thao tác. Nhã Linh ngồi bên cạnh, nhập từng chuỗi ký tự, từng dòng lệnh mà cô đã giải mã từ "mật mã sống". Hầm ngầm im lặng, chỉ có tiếng bàn phím lạch cạch, tiếng quạt gió của thiết bị và tiếng thở dồn dập của hai người.

    Khi những dòng mã cuối cùng được nhập vào, một ánh sáng xanh rực rỡ bùng lên từ "Mã Ly". Màn hình máy tính nhấp nháy, hiển thị những biểu đồ phức tạp và dòng chữ chạy liên tục.

    "Chúng ta đã kết nối được," Lục Hàn Phong thì thầm, ánh mắt anh lóe lên tia hy vọng. "Hệ thống đang hoạt động."

    Nhã Linh nhìn vào màn hình. Đó là một giao diện phức tạp, hiển thị thông tin về "Dự án Hoàng Long". Cô bắt đầu điều hướng, tìm kiếm thông tin về cha cô đã nói: Khả năng vô hiệu hóa toàn bộ dự án.

    "Đây rồi!" Nhã Linh reo lên. "Có một mã khóa khẩn cấp! Nó có thể vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống!"

    Nhưng để kích hoạt nó, cần một bước cuối cùng: Giải mã dữ liệu từ chiếc hộp đen. Lục Hàn Phong lấy chiếc hộp kim loại nhỏ màu đen ra. Nó không có bất kỳ cổng kết nối nào bên ngoài.

    "Cha em nói nó chứa dữ liệu gốc của toàn bộ hệ thống," Nhã Linh nói. "Chỉ khi nó được kết nối với thiết bị này và thông tin được giải mã bằng mật mã đặc biệt mới hoạt động."

    Lục Hàn Phong kiểm tra chiếc hộp. "Nó không có cổng kết nối vật lý. Vậy làm sao để kết nối?"

    Nhã Linh lại nhìn vào màn hình "Mã Ly", nơi những dòng mã đang chạy. Cô thấy một biểu tượng nhỏ hình con rồng, giống hệt logo trên chiếc hộp. "Có lẽ nó kết nối không dây. Hoặc thông qua một loại tần số đặc biệt."

    Lục Hàn Phong gật đầu. Anh đặt chiếc hộp đen lên một bệ nhỏ trên "Mã Ly". Ngay lập tức, một tia sáng xanh lam mờ ảo phát ra từ hộp, và một biểu tượng kết nối xuất hiện trên màn hình.

    "Đã kết nối!" Lục Hàn Phong thốt lên.

    Giờ đây, thông tin từ chiếc hộp đen bắt đầu được giải mã, từng dòng, từng dòng hiện lên trên màn hình. Cả hai đọc, và những gì họ thấy khiến họ chết lặng.

    "Dự án Hoàng Long không chỉ là một phần mềm kiểm soát," Nhã Linh thì thầm, giọng cô run rẩy. "Nó là một dự án cải tạo gen người, nhằm tạo ra những cá thể có khả năng siêu việt, những 'siêu chiến binh' hoàn hảo, trung thành tuyệt đối với Long Phụng."

    Lục Hàn Phong siết chặt tay. "Vậy ra, hắn không chỉ muốn quyền lực, hắn muốn tạo ra một đội quân bất bại."

    "Và Khả Hân," Nhã Linh tiếp tục, ánh mắt cô đầy kinh hoàng khi đọc đến phần thông tin về Khả Hân. "Cô bé không chỉ là con tin. Cô bé là đối tượng thử nghiệm quan trọng nhất. Khả Hân có một loại gen đặc biệt, một mã di truyền hiếm có, là chìa khóa để hoàn thiện dự án. Long Phụng đang sử dụng cô bé để tạo ra một loại virus kiểm soát, thứ có thể kích hoạt khả năng siêu việt trong những người được cấy ghép gen, nhưng cũng có thể biến họ thành những con rối vô tri."

    Cơn giận bùng lên trong Lục Hàn Phong. "Hắn là một con quỷ!"

    "Và bà Lục," Nhã Linh đọc tiếp, đôi mắt cô trợn tròn. "Bà ấy bị giam giữ tại Cơ sở Y tế ngầm Alpha-7. Long Phụng không chỉ giam bà ấy, mà còn đang sử dụng bà ấy để thử nghiệm một loại huyết thanh kiểm soát tâm trí, nhằm đảm bảo bà ấy sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về gia đình Lục hay mối liên hệ của Long Phụng với các tổ chức ngầm quốc tế."

    Nỗi đau đớn và phẫn nộ dâng trào trong Nhã Linh. "Cha đã đúng. Hắn không dừng lại ở quyền lực, hắn muốn hủy diệt mọi thứ, biến con người thành công cụ."

    Họ đã có tất cả thông tin. Nơi giam giữ Khả Hân và bà Lục, và cả cách để vô hiệu hóa "Dự án Hoàng Long". Nhưng để làm điều đó, họ phải đến được Cơ sở Y tế ngầm Alpha-7, một nơi bí mật và được bảo vệ nghiêm ngặt.

    "Chúng ta phải hành động ngay," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh kiên quyết. "Chúng ta sẽ giải cứu mẹ anh, giải cứu Khả Hân, và kết thúc trò chơi bệnh hoạn này của Long Phụng."

    Nhã Linh gật đầu, nỗi đau vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã biến thành động lực mạnh mẽ. Cô biết rằng, đây là lúc phải đứng lên, không chỉ vì cha cô, mà còn vì tất cả những nạn nhân khác của Long Phụng.

    "Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau," cô nói, giọng cô đầy quyết tâm. "Đây là di sản của cha."

    Bên ngoài, màn đêm lại buông xuống, nhưng lần này, nó không còn là bóng tối của sự sợ hãi. Đó là màn đêm của sự chuẩn bị, của những quyết định sinh tử, và của một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Cuộc chiến vì sự thật và công lý đã bắt đầu, và Nhã Linh cùng Lục Hàn Phong giờ đây đã sẵn sàng bước vào trung tâm của nó.
     
    Chì Đen thích bài này.
  5. Thảo quả quả

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Quyết Định Sinh Tử và Bước Đi Trong Bóng Tố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm buông xuống Ngôi Nhà An Toàn, mang theo sự tĩnh mịch ngột ngạt và một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ánh sáng xanh lờ mờ từ "Mã Ly" hắt lên khuôn mặt của Nhã Linh và Lục Hàn Phong, in rõ vẻ mệt mỏi và quyết tâm. Trần Hạo đã hy sinh, nhưng di sản của ông – Mã Ly và những bí mật kinh hoàng của "Dự án Hoàng Long" – giờ đây đã nằm gọn trong tầm tay họ. Và hơn hết, Nhã Linh đã đối mặt với toàn bộ sự thật về thân phận mình.

    "Khả Hân.. em ấy là em gái ruột của em," Nhã Linh thì thầm, giọng cô nghẹn lại. Những dòng mã trên màn hình hiện rõ thông tin về mã gen đặc biệt mà Long Phụng đang thèm muốn, một loại gen được di truyền trong dòng tộc Trần. Cô nhớ lại những đêm dài giả vờ ngủ say, lắng nghe những cuộc điện thoại lén lút của "cha mẹ nuôi", những lời nói mơ hồ về "kế hoạch", "vật thí nghiệm" và "gia đình Trần". Hồi ức ấy giờ đây sắc nét đến đau đớn, như những mảnh dao cứa vào tâm can.

    "Ta đã biết," cô nói tiếp, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không. "Không phải từ lúc cha.. Giáo sư Trần tiết lộ. Ta đã luôn biết có điều gì đó không đúng. Ánh mắt lạnh lẽo của họ, sự tính toán trong từng cử chỉ. Ta không phải đứa con họ yêu thương, ta chỉ là một món hàng, một công cụ. Cuộc hôn nhân đó.. nó cũng là một phần trong màn kịch ghê tởm này. Hắn muốn ta kết hôn với một kẻ tay sai, để dễ bề kiểm soát ta hơn, dễ bề khai thác những gì hắn muốn từ ta."

    Lục Hàn Phong nhìn Nhã Linh, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu và ngưỡng mộ. "Em.. em đã biết từ bao giờ?"

    "Từ rất lâu rồi," Nhã Linh khẽ cười, một nụ cười đầy cay đắng. "Những gì cha dạy ta không chỉ là kiến thức khoa học, mà còn là cách đọc người, cách che giấu cảm xúc. Ông ấy đã chuẩn bị cho ta, từng chút một, để ta có thể tự tìm thấy sự thật, và để ta đủ mạnh mẽ để đối mặt với nó." Cô nhớ lại những buổi chiều mưa, cha cô không chỉ dạy cô đánh đàn, mà còn lồng ghép những ký hiệu, những con số vào từng nốt nhạc, như một mật mã mà chỉ cô mới có thể giải mã. "Ông ấy tin ta. Và ta sẽ không làm ông ấy thất vọng."

    Cô quay lại màn hình, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết. "Cơ sở Y tế ngầm Alpha-7. Đó là nơi mẹ ruột và Khả Hân đang bị giam giữ. Long Phụng đang sử dụng mẹ để thử nghiệm huyết thanh kiểm soát tâm trí, và Khả Hân cho Dự án Hoàng Long để hoàn thiện gen siêu việt. Chúng ta không còn thời gian nữa."

    Lục Hàn Phong gật đầu, khuôn mặt anh lộ rõ sự quyết tâm. "Alpha-7. Tôi đã từng nghe nói về nó. Đó là một trong những cơ sở tuyệt mật nhất của Long Phụng, được ngụy trang dưới vỏ bọc một bệnh viện nghiên cứu y học." Anh bắt đầu vạch ra kế hoạch trên màn hình. "Hắn sẽ không dễ dàng để chúng ta đột nhập. Sau những gì xảy ra, hắn sẽ tăng cường an ninh lên gấp bội."

    "Vậy thì chúng ta phải thông minh hơn hắn," Nhã Linh nói. "Chúng ta có Mã Ly. Chúng ta có thông tin. Và chúng ta có Mộc Lan."

    Ngay khi Nhã Linh nhắc đến Mộc Lan, một tiếng chuông điện thoại vệ tinh reo lên, cắt ngang không khí tĩnh mịch. Là Mộc Lan.

    "Alo?" Lục Hàn Phong bắt máy, bật loa ngoài.

    "Tôi đang ở trong tình thế rất nguy hiểm," giọng Mộc Lan khàn đặc, đầy vẻ căng thẳng. "Long Phụng đã ra lệnh cho tôi truy tìm các người. Hắn đã phát hiện ra vụ nổ ở tầng hầm là do chất nổ bên trong, và hắn đang nghi ngờ tôi."

    "Hắn có đưa ra bài kiểm tra nào không?" Lục Hàn Phong hỏi.

    "Hắn cho tôi 24 giờ để tìm ra các người và mang Mã Ly về. Và hắn đã cử Bóng Đêm Thần Long đi săn lùng. Chúng đang phong tỏa các tuyến đường chính, các sân bay, bến xe. Chúng có thiết bị theo dõi công nghệ cao, AI nhận diện khuôn mặt."

    "Tốt," Nhã Linh bất ngờ lên tiếng. "Chính là thứ chúng ta cần."

    Mộc Lan im lặng một lúc, rồi hỏi. "Các người muốn gì?"

    "Tôi cần cô cung cấp cho tôi bản đồ chi tiết nhất của Cơ sở Y tế ngầm Alpha-7, bao gồm cả hệ thống an ninh, lịch trình tuần tra, và vị trí của các camera ẩn," Nhã Linh nói. "Và cô phải tạo ra một điểm mù, một khoảng trống nhỏ, đủ để chúng tôi đột nhập."

    "Các người muốn đột nhập vào Alpha-7 sao?" Mộc Lan kinh ngạc. "Các người điên rồi. Nơi đó là bất khả xâm phạm. Nó còn được bảo vệ chặt chẽ hơn cả biệt thự."

    "Chúng tôi phải làm. Mẹ ruột và em gái tôi đang ở đó. Và bà Lục nữa," Nhã Linh kiên quyết. "Đây là cơ hội duy nhất. Cô có dám đặt cược không?"

    Sự im lặng kéo dài. Mộc Lan đang cân nhắc giữa sự an toàn của bản thân và cơ hội thoát khỏi vũng lầy Long Phụng.

    "Nếu tôi làm được điều đó, các người sẽ đảm bảo cho tôi một cuộc sống bình thường sau khi mọi chuyện kết thúc chứ?" Mộc Lan hỏi, giọng cô đầy mệt mỏi nhưng cũng có một tia hy vọng mong manh.

    "Chúng tôi cam đoan," Lục Hàn Phong đáp. "Và chúng tôi sẽ giúp cô thoát khỏi Long Phụng một cách an toàn nhất."

    "Được rồi," Mộc Lan cuối cùng cũng đưa ra quyết định. "Tôi sẽ gửi cho các người thông tin qua kênh mã hóa của anh. Nó sẽ được gửi theo từng phần, vì việc truy cập quá lâu sẽ rất nguy hiểm. Tôi sẽ cần một thời gian để chuẩn bị điểm mù. Hãy sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào."

    Cuộc gọi kết thúc.

    "Chúng ta sẽ phải đối mặt với Bóng Đêm Thần Long," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh lóe lên vẻ thận trọng. "Đây là những kẻ tinh nhuệ nhất của Long Phụng. Chúng không dễ bị đánh bại."

    "Ta biết," Nhã Linh đáp. "Nhưng ta đã chuẩn bị cho điều này cả đời. Chúng ta có Mã Ly, chúng ta có thông tin và chúng ta có một đồng minh bên trong. Hơn nữa, chúng ta không có lựa chọn nào khác."

    Những ngày tiếp theo là một cuộc chạy đua với thời gian. Lục Hàn Phong và Nhã Linh dành trọn thời gian trong hầm ngầm, phân tích từng byte dữ liệu mà Mộc Lan gửi đến. Bản đồ của Alpha-7 hiện lên chi tiết trên màn hình, với từng lớp bảo vệ, từng vị trí camera, từng đường ống thông gió và lịch trình của các đội tuần tra.

    Nhã Linh, với trí óc nhạy bén và kiến thức sâu rộng về mật mã, bắt đầu tìm kiếm những điểm yếu trong hệ thống an ninh của Alpha-7. Cô nhận ra rằng Long Phụng quá tự mãn vào hệ thống công nghệ của hắn, mà quên mất những lỗ hổng từ yếu tố con người.

    "Đây rồi!" Nhã Linh chỉ vào một khu vực trên bản đồ. "Hệ thống thoát nước thải của khu vực thí nghiệm sinh học. Có một đường ống dẫn ra bên ngoài, nhưng nó được khóa bằng một mật mã sinh trắc học và có cảm biến áp lực."

    "Vậy là chúng ta không thể đi qua đó," Lục Hàn Phong nói.

    "Chưa chắc," Nhã Linh mỉm cười bí ẩn. "Cha đã từng nói về những sơ suất nhỏ nhất của con người. Những kỹ sư thường lười biếng. Mật mã sinh trắc học có thể được sao chép. Và cảm biến áp lực có thể được đánh lừa."

    Cô bắt đầu nghiên cứu sâu hơn vào bản thiết kế của hệ thống an ninh. Cô phát hiện ra một chi tiết nhỏ: Một lỗ thông hơi được ngụy trang khéo léo gần khu vực thử nghiệm huyết thanh kiểm soát tâm trí của bà Lục.

    "Nếu chúng ta có thể tạo ra một sự cố nhỏ ở đây," Nhã Linh chỉ vào điểm đó. "Nó sẽ kích hoạt báo động ở khu vực mẹ ruột và Khả Hân đang bị giam giữ, buộc Long Phụng phải điều động lực lượng đến đó, tạo ra sự phân tán."

    Lục Hàn Phong gật đầu. "Kế hoạch khá táo bạo. Nhưng làm thế nào để kích hoạt nó từ xa mà không bị phát hiện?"

    Nhã Linh quay sang Mã Ly. "Cha đã cài đặt một vài chương trình phụ trợ vào nó. Nó có thể tạo ra các tín hiệu giả, đánh lừa hệ thống cảm biến."

    Trong khi họ chuẩn bị, bên ngoài, Long Phụng ngày càng siết chặt vòng vây. Bất cứ ai có dấu hiệu khả nghi đều bị bắt giữ và thẩm vấn. Các trạm kiểm soát mọc lên như nấm. Tuy nhiên, Nhã Linh và Lục Hàn Phong vẫn nằm ngoài tầm với của hắn, nhờ vào sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Lục Hàn Phong và thông tin rò rỉ từ Mộc Lan.

    Một buổi tối, Lục Hàn Phong đang kiểm tra hệ thống camera an ninh của Ngôi Nhà An Toàn thì phát hiện một điểm bất thường. Một chiếc xe không biển số đậu cách đó vài dặm, ẩn mình trong bóng tối của rừng.

    "Có kẻ đang theo dõi chúng ta," Lục Hàn Phong nói, giọng anh trầm xuống. "Rất có thể là Bóng Đêm Thần Long. Chúng đã tìm ra vị trí của chúng ta."

    Nhã Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô sắc lạnh. "Vậy thì, đây là lúc chúng ta phải hành động."

    Cô lấy ra chiếc hộp đen chứa dữ liệu gốc, đặt nó cạnh Mã Ly. "Chúng ta sẽ kích hoạt mã khóa khẩn cấp ở Alpha-7. Sau đó, chúng ta sẽ kết thúc Long Phụng một lần và mãi mãi."

    Lục Hàn Phong gật đầu. "Chúng ta sẽ đi trong đêm nay."

    Họ nhanh chóng chuẩn bị. Lục Hàn Phong kiểm tra lại vũ khí và thiết bị. Nhã Linh tải toàn bộ dữ liệu từ Mã Ly vào một thiết bị lưu trữ nhỏ gọn, có thể đeo vào cổ.

    Trước khi rời đi, Nhã Linh nhìn lại hầm ngầm, nơi ánh sáng xanh của Mã Ly vẫn rực rỡ. "Cha, con sẽ không làm người thất vọng," cô thì thầm. "Con sẽ cứu mẹ và Khả Hân, và con sẽ chấm dứt những gì hắn đã làm."

    Khi họ bước ra khỏi Ngôi Nhà An Toàn, màn đêm đen đặc bao trùm, nhưng không còn là nỗi sợ hãi. Nó là đồng minh của họ, là bức màn che giấu cho cuộc hành trình đầy nguy hiểm phía trước. Tiếng gió rít qua kẽ lá như một lời chào tạm biệt, hay một lời chúc may mắn cho cuộc chiến cuối cùng sắp diễn ra.

    Cuộc đối đầu không thể tránh khỏi đã đến. Long Phụng đang chờ đợi, và Nhã Linh cùng Lục Hàn Phong đã sẵn sàng, với những bí mật được giải mã, những kỹ năng được tôi luyện, và một quyết tâm không gì lay chuyển.
     
    Chì Đen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...