Làn Gió Dưới Biển Sao Tác giả: Rewrite Thể loại: Ngôn tình, bảo vệ môi trường Giới thiệu: Dưới ánh hoàng hôn mơ màng của biển Đà Nẵng, nơi sóng vỗ rì rào và gió mang hơi thở đại dương, một câu hỏi khắc trên cát khẽ khơi dậy tia hy vọng giữa guồng quay cuộc sống. Liệu "phép màu" có thật, khi hai tâm hồn lạc lối vô tình chạm nhau giữa biển chiều? Trong nhịp sống sôi động của thành phố, ánh đèn lung linh và tiếng sóng thì thầm, họ sẽ tìm thấy gì: Một khởi đầu mới, một giấc mơ, hay chỉ là thoáng gió thoảng qua? Hãy bước vào hành trình bí ẩn dưới biển sao! * * * Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau (lời bài hát Phép Màu - MAYDAYs, Minh Tốc & Lam) Bãi biển Mỹ Khê, Đà Nẵng, chiều muộn một ngày đầu tháng 6/2023, như một bức tranh dở dang của thiên nhiên và con người. Ánh hoàng hôn cam nhạt trải dài, vương vấn trên mặt sóng lấp lánh, như giấc mơ êm đềm chưa kịp buông nắng. Gió biển mặn mà thổi qua, mang theo hơi thở của đại dương, xen lẫn tiếng xe cộ rì rầm từ đường Võ Nguyên Giáp, nơi những tòa nhà cao tầng mọc lên, chen lấn vẻ hoang sơ của bờ biển. Du khách thưa dần, để lại bãi cát vắng lặng, chỉ còn vài mẩu rác nhựa lăn lóc, dấu vết của nhịp sống hối hả. Lâm, 28 tuổi, lập trình viên tại một công ty công nghệ ở quận Hải Châu, lái chiếc xe máy AB dừng bên bờ cát. Anh bước xuống, giày thể thao dính cát ướt, mái tóc đen rối bay trong gió, đôi mắt sau kính cận ánh lên vẻ mệt mỏi. Mười hai giờ gõ code, họp online, và tiếng thông báo deadline réo vang đã rút cạn sức lực. Anh ngồi thụp xuống cát, nhìn sóng vỗ, lòng trĩu nặng như biển gầm thầm. "Mình là ai giữa guồng quay này?" Lâm tự hỏi, tay run run nhặt một mẩu củi nhỏ, rồi vẽ lên cát ướt: "Liệu có phép màu nào cho tôi không?". Câu hỏi lơ lửng, như chính anh, lênh đênh trên biển vắng của cuộc đời, giữa Đà Nẵng sôi động mà xa lạ. Cách đó vài bước, Hà, 26 tuổi, nhà báo tự do, bước đi nhẹ nhàng, ba lô máy ảnh đung đưa trên vai. Tóc nâu buộc cao phất phơ, áo sơ mi rộng tung bay, cô dừng lại, giơ máy ảnh lên, ngắm hoàng hôn qua ống kính. Cô đang tìm chất liệu cho bài viết về du lịch bền vững ở Đà Nẵng, nhưng lòng bâng khuâng, giấc mơ viết lách chập chờn như sóng trước mắt. Mối tình tan vỡ hai năm trước vẫn để lại vết xước, khiến cô sợ mở lòng, sợ rằng "ngày rộng tháng dài, mai không còn thấy ai". Bất chợt, cô nhìn thấy dòng chữ trên cát, ánh mắt sáng lên. Hà bước đến, nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt, giọng nhẹ nhàng, lạc quan, đậm chất của một người trẻ đam mê: "Này, không phải phép màu là khi mình còn dám hy vọng à?" Lâm giật mình ngẩng lên, tim đập loạn. Ánh hoàng hôn ôm lấy Hà, làm sáng bừng đôi mắt cô, như ánh sao lạc giữa biển chiều. Nụ cười ấy, ấm áp, chân thành, như xoa dịu nỗi cô đơn anh mang từ văn phòng ngột ngạt. Anh bối rối, muốn nói gì đó, nhưng lưỡi cứng lại, chỉ thốt được: "Ờ.. cậu nghĩ vậy hả?" Giọng anh rụt rè, mệt mỏi, phản ánh những ngày dài bị deadline đè nặng. Hà gật đầu, mắt lấp lánh: "Ừ, mình tin mà! Chỉ cần còn hy vọng, kiểu gì cũng có phép màu, giống như biển này, lúc nào cũng ở đây chờ mình." Gió bỗng rít mạnh, mây đen kéo đến, một cơn mưa bất chợt xối xả trút xuống. Sóng gầm gừ, nước bắn tung tóe, con sóng cuốn phăng dòng chữ trên cát. Lâm vội đứng dậy, chạy về phía xe, ngoảnh lại, chỉ thấy bóng Hà mờ dần dưới mái hiên quán ven biển. Hà siết chặt máy ảnh, tim cô rung lên, ngoái nhìn Lâm, nhưng mưa che khuất tất cả. Lâm ngồi trên xe, mặc áo mưa, lòng khắc khoải, hình ảnh nụ cười Hà như giấc mơ êm đềm giữa cơn bão đời. Anh thì thầm: "Phép màu.. Có thật không nhỉ?" Đêm buông xuống quận Sơn Trà, ánh đèn đường mờ ảo len qua cửa sổ phòng trọ của Lâm, nơi anh ngồi trên chiếc ghế xoay cũ. Ánh sáng xanh từ màn hình laptop hắt lên gương mặt mệt mỏi, đôi mắt sau kính cận đỏ hoe vì hàng giờ gõ code. Bên ngoài, tiếng sóng biển vọng lại từ xa, hòa lẫn với âm thanh xe cộ rì rầm, dấu ấn của một Đà Nẵng sôi động, không ngủ. Trên bàn, cốc cà phê nguội lạnh cạnh đống giấy ghi chú deadline, điện thoại nhấp nháy thông báo từ sếp: "Dự án phải xong trước thứ Sáu!". Anh cảm giác bản thân như con thuyền trôi dạt giữa cơn gió lạnh của đời. Nụ cười của cô gái bên bãi biển, câu nói về "phép màu", như ánh sáng lấp ló giữa màn đêm, khiến tim anh bứt rứt. "Cô ấy là ai? Có thật không? Làm sao tìm được cô ấy?" Anh tự hỏi, tay lướt chuột, mở group của người Đà Nẵng trên Facebook, dừng lại ở nhóm "Biển Sao". Anh gõ, ngón tay run run: "Cô gái ở bãi Mỹ Khê, lúc hoàng hôn, trước cơn mưa, nói về phép màu – cậu là ai vậy?" Anh nhấn đăng ở tất cả các nhóm, lòng lẫn lộn hy vọng và nghi ngờ, như kẻ lạc lối tìm một ánh sao. Ngày trôi qua, rồi hai ngày, không hồi đáp. Lâm kiểm tra nhóm, chỉ thấy vài bình luận trêu đùa, lòng anh nhạt dần: "Có lẽ chỉ là thoáng qua, như gió biển thôi." Bãi biển Mỹ Khê, một tuần sau, vẫn còn dấu vết của cơn bão. Sóng gầm gừ, vỗ mạnh vào bờ, cuốn theo rác nhựa, chai nước, túi nilon trôi dạt lẫn trong cát ướt át, như lời kêu cứu thầm lặng của đại dương. Hơi biển lành lạnh phả vào, cuốn theo hương rong rêu, hòa cùng nhịp xe vội vã trên đường Võ Nguyên Giáp, nơi nhịp sống vẫn hối hả. Hàng rong của bà Tư, một quầy nhỏ ven bãi, ngổn ngang: Ghế nhựa lật úp, ô che rách một góc, khay nước mía lăn lóc trên cát. Ánh nắng sớm xuyên mây, tô vàng mặt biển, nhưng khung cảnh vẫn đượm nét uể oải sau bão. Lâm dừng xe, giày dính cát ướt, mắt sau kính mờ đi vì gió sớm, mang theo nỗi lo từ văn phòng. Anh nhìn biển, tâm trí cuộn xoáy, tự nhủ: "Liệu có ánh sáng nào xuyên qua màn đêm công việc này không?" Thấy bà Tư chật vật nhặt rác, dựng lại ô, Lâm bước đến, cúi xuống giúp. Bà Tư, da ngăm rám nắng, tóc bạc búi gọn dưới nón lá, nở nụ cười hiền, ánh mắt sâu thẳm như biển. "Cảm ơn con nhiều nha, hiếm ai trẻ mà chịu giúp bà như vầy!" Bà nói, giọng chậm rãi, ấm áp, đậm chất dân biển Đà Nẵng, làm Lâm thấy lòng nhẹ đi, như tìm được chút an ủi. Hà bước tới, máy ảnh lắc nhẹ, tóc nâu buông lơi vài sợi trong gió biển. Cô chụp rác thải biển – chai nhựa, lưới cũ – cho bài viết về môi trường Đà Nẵng, lòng trăn trở: "Biển đẹp thế này, sao lại ngập rác? Bài báo của mình có giúp được gì không?" Bất chợt, cô thấy Lâm, ánh mắt chạm nhau, cả hai bối rối. Tim Hà đập nhanh, nhớ chàng trai bên bãi chiều tuần trước. Cô bước đến, cùng Lâm giúp bà Tư nhặt rác, dựng quầy. Cát ướt dính tay, sóng vỗ rì rào, ba người lặng lẽ làm việc, không khí như được gió biển nối kết. Bà Tư ngồi xuống, lau mồ hôi, giọng trầm ấm kể: "Hồi xưa, biển Đà Nẵng sạch đẹp lắm, giờ thì.. haizz." Bà bỏ lửng câu nói. Gió thổi qua, lành lạnh. "Mấy con, có cách nào làm biển sạch lại không hả?" Lời bà như tiếc nuối, vang vọng, gieo vào lòng Lâm và Hà một câu hỏi, một hy vọng. Lâm liếc Hà, nụ cười cô như ánh sao lấp ló trên biển, làm tim anh rung lên, xoa dịu nỗi cô đơn. Hà nhìn sóng, lòng bâng khuâng, cảm giác gần gũi với chàng trai lạ này như làn gió mát lành. Cô mỉm cười, ánh mắt sáng: "Bà ơi, bà đừng lo! Cháu tin nếu mọi người cùng cố gắng, biển sẽ sạch lại thôi." Bà Tư gật đầu, nụ cười hiền: "Ừ, con nói đúng. Dân mình mà đoàn kết thì chuyện gì cũng làm được!" Lâm gật nhẹ, giọng rụt rè: "Cháu cũng hy vọng vậy, bà ạ." Họ chia tay bà Tư, ánh nắng sớm ôm lấy bóng hai người trẻ xa lạ, quên hỏi tên nhau, chỉ mang theo hình ảnh mơ hồ và chút ấm áp từ gió biển. Một tuần nữa trôi qua, bên bờ sông Hàn, Hà ngồi trong một quán cà phê nhỏ, ánh đèn lung linh từ cầu Sông Hàn đổi màu phản chiếu qua cửa kính, tô điểm cho dòng nước lặng lẽ. Bàn trước mặt cô ngổn ngang giấy tờ, laptop mở bài viết về du lịch bền vững ở Đà Nẵng, bên cạnh là máy ảnh lưu giữ hình hoàng hôn Mỹ Khê. Hơi biển lành lạnh lùa qua cửa, nhưng lòng Hà không yên. Bài viết mới nhất vừa bị sếp chê vì "không đủ viral", khiến cô tự vấn: "Liệu giấc mơ viết lách có tan biến trong thời đại của video mười giây này?" Vết thương xưa vẫn nhói lên, khiến cô ngần ngại chạm vào những khởi đầu mới. Cô lướt nhóm "Biển Sao" tìm ý tưởng, bất chợt thấy bài đăng từ hai tuần trước: "Cô gái ở bãi Mỹ Khê, lúc hoàng hôn, trước cơn mưa, nói về phép màu – cậu là ai vậy?" Tim Hà đập mạnh, gương mặt chàng trai bên bà Tư hiện lên sống động, nụ cười của cô tuần trước như ánh sao trong ký ức. Linh, 24 tuổi, bạn thân của Hà, ngồi đối diện, tóc xanh dương ánh lên dưới đèn, giọng tinh nghịch vang lên: "Hà, anh chàng này tìm mày đó! Nhắn đi, đừng nhát nữa, biết đâu đây là mối duyên xịn ở Đà Nẵng!" Giọng Linh dí dỏm, tràn đầy năng lượng của một nhà thiết kế đồ họa tự do, kéo Hà khỏi dòng suy nghĩ. Hà mỉm cười yếu ớt, lòng bâng khuâng, rồi giấu danh tính, gõ tin nhắn: "Mình nghĩ phép màu là những khoảnh khắc bất ngờ. Cậu còn hy vọng không?" Giọng cô qua chữ viết nhẹ nhàng, lạc quan, phản ánh đam mê của một nhà báo trẻ, dù mang chút dè dặt từ vết thương cũ. Lâm giật mình khi thông báo "Biển Sao" nhấp nháy, đang ngồi trong phòng trọ, ánh sáng xanh từ laptop hắt lên mặt. Anh đọc tin nhắn, tim đập nhanh, cảm giác như ai đó đang "mở cửa trái tim chào đón anh". Anh hồi đáp, giọng mệt mỏi, chân thực của một lập trình viên kiệt sức: "Mình làm coder ở Đà Nẵng, deadline đè muốn ngộp, thấy lạc lõng kinh khủng. Cậu có bao giờ cảm thấy vậy không?" Hà đọc, lòng đồng cảm trào dâng. Cô nhắn lại: "Mình viết bài tự do, hay bị sếp cắt tiền vì bài không đủ hot. Nhưng mình tin, cứ cố gắng thì phép màu sẽ tới, như sóng vẫn vỗ vào bờ Mỹ Khê vậy." Họ trò chuyện, ẩn danh, chia sẻ áp lực của nhịp sống thành phố. Lâm kể về những đêm thức trắng ở Sơn Trà, Hà nói về giấc mơ ghi dấu câu chuyện Đà Nẵng. Linh nhìn Hà, cười lớn: "Thấy chưa, mày với anh chàng này hợp cạ lắm! Đừng để vuột mất cơ hội này nha!" Qua màn hình, Lâm mỉm cười lần đầu sau nhiều ngày, cảm giác cô đơn vơi đi. Hà nắm điện thoại, ánh mắt sáng lên, như ánh đèn sông Hàn soi lối. Tiếng sóng biển xa xa như hát lời thì thầm, thúc giục họ tìm nhau giữa cuộc đời rộng lớn. Văn phòng công ty công nghệ ở quận Hải Châu, một ngày cuối tháng 6/2023, ngột ngạt trong ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang. Màn hình laptop trước mặt Lâm đỏ chói những dòng lỗi, như vết cứa vào lòng tự tin mong manh. Tiếng gõ phím dồn dập, ngoài cửa sổ, ánh nắng Đà Nẵng nhạt dần, để lại bóng những tòa nhà cao tầng chen chúc. Deadline dự án ứng dụng cho một khách hàng lớn đến gần, nhưng lỗi hệ thống dai dẳng. Sếp, giọng gầm gừ qua tai nghe: "Lâm, không xong dự án này, cậu nghỉ việc đi nha!" Anh nhìn màn hình, lòng như cát trôi qua kẽ tay, tự nhủ: "Mình có còn là mình giữa nhịp đập công nghệ này?" Cô gái ẩn danh trên "Biển Sao" là tia sáng duy nhất. Anh gõ, run rẩy: "Mình thấy như bị lạc giữa biển, không biết phải làm sao? Cậu ơi, mình gặp nhau được không?" Hà đọc, sững người, lòng giằng co giữa dấu vết xưa và niềm tin. Cô nhắn lại: "Mình sẽ nghĩ xem sao. Chúc cậu một ngày vui nha!" Linh trêu Hà, giọng dí dỏm: "Hà, gặp đi chứ, cho anh chàng này cơ hội đi mà!" Hà cười: "Mày bớt nói nhảm giùm tao đi!" Ánh mắt cô sáng lên, tay gõ lại bài viết về rác thải biển, quyết hoàn thành trước sự kiện "Biển Sao 2023". Lâm nhắn: "Cuối tuần có sự kiện Biển Sao, biết đâu mình gặp nhau được? Mai mình sẽ tới đó." Hà đọc, tim đập nhanh. Hai hôm sau, bãi Non Nước rực rỡ. Hàng trăm đèn LED lung linh, ánh sáng xanh, vàng, trắng nhấp nháy, phản chiếu trên mặt sóng rì rào, như những vì sao rơi xuống biển. Sự kiện "Biển Sao 2023", do nhóm các bạn trẻ của group "Biển Sao" tổ chức, không khí sôi động, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng sóng và gió biển mát lành. Các bàn trưng bày trải dài: Áp phích kêu gọi bảo vệ bờ biển Đà Nẵng, ảnh chụp rác thải nhựa, và mô hình công nghệ xanh. Xa xa, dãy núi Ngũ Hành Sơn mờ ảo trong đêm, như chứng nhân thầm lặng của thành phố biển, nơi đô thị hóa chen lẫn khát vọng giữ gìn đại dương. Lâm đứng bên bàn trưng bày, tim đập loạn trong lồng ngực. Anh mặc áo thun giản dị, tay xoa kính cận, như lau đi mệt mỏi, mắt quét qua đám đông, tìm cô gái bí ẩn từ "Biển Sao". Anh đã gửi ảnh chụp bản thân qua tin nhắn trước khi đi đến sự kiện, hy vọng cô nhận ra. Sau nhiều đêm làm việc, anh sửa lỗi dự án, hoàn thiện ứng dụng theo dõi rác thải biển, hôm nay sẽ trình bày tại triển lãm. "Cô ấy có ở đây không? Liệu người có còn ở đây với tôi thật lâu?" Anh tự hỏi, lẩm nhẩm lời bài hát, tay siết điện thoại. Hà đứng bên bàn trưng bày, tóc nâu ánh lên dưới đèn, tay chỉnh ảnh, áo nhẹ lay trong gió đêm. Cô điều chỉnh bức ảnh bãi Mỹ Khê, Non Nước, và bài viết về ngư dân, rác thải biển. Tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vì hy vọng tác phẩm được chọn, vừa khao khát gặp người nhắn tin. "Anh ấy có đến không? Có thật là chúng ta có duyên?" Cô tự vấn, lòng giằng co. Linh trêu dí dỏm: "Hà, mày lo gì mà căng thẳng vậy? Xinh thế này, anh chàng bí ẩn chắc mê mày liền!" Hà cười, cấu Linh: "Mày đừng chọc tao nữa nha!" Minh, 30 tuổi, quản trị viên "Biển Sao", bước lên sân khấu nhỏ, áo phông in sóng biển, giọng nhiệt huyết vang qua loa: "Chào mọi người ở Đà Nẵng! Sự kiện 'Biển Sao 2023' là lời kêu gọi bảo vệ biển của chúng ta! Cùng xem các dự án cứu môi trường hôm nay nha!" Đám đông vỗ tay, ánh đèn quét qua, như sao rơi lấp lánh trên sóng. Lâm, hồi hộp, bước đến bàn gần đó, đọc bài viết về ngư dân, rác thải biển và giới thiệu về ứng dụng môi trường của mình. Lời văn dịu dàng, lạc quan, ánh mắt anh tìm kiếm trong đám đông. Hà nhìn lên sân khấu: "Là anh ấy?" Cô bâng khuâng, tay nắm chặt máy ảnh. Gió lùa nhẹ, sóng thì thầm, ánh đèn bao bọc bãi Non Nước, như dìu hai tâm hồn đến gần. Họ xoay người, ánh mắt chạm nhau giữa biển sao lấp lánh. Lâm run rẩy, bước tới, giọng rụt rè: "Có phải cậu.. Người nói về phép màu ở bãi Mỹ Khê, rồi giúp bà Tư không?" Hà mỉm cười, mắt sáng dao động, giọng dịu dàng: "Ừ, có phải nhờ thế mà mình gặp nhau không?" Tim họ đập cùng nhịp, như sóng và gió hòa ca. Đám đông im lặng, ánh đèn quét qua, Minh hô lớn các giải nhất nhì ba. Ứng dụng của Lâm giải nhì và bài viết của Hà giải ba. Tiếng vỗ tay rộn ràng, Linh reo lên: "Hà, tụi mình được giải rồi đó!" Lâm nhìn Hà, lòng bâng khuâng: "Mình bắt đầu tin vào phép màu rồi đó!" Ánh mắt Hà lấp lánh. Họ đứng cạnh nhau bên bãi Non Nước, ánh mắt sáng rỡ. Cùng nhau thảo luận về một dự án chung: Một nền tảng online kết hợp ứng dụng theo dõi rác thải biển của anh và ảnh, bài viết của cô, kêu gọi giới trẻ bảo vệ đại dương. Lâm quỳ xuống, viết lên cát: "Phép màu là chúng ta." Chữ nghiêng nghiêng, sóng lướt qua, nhưng không xóa nhòa hy vọng. Hà giơ máy ảnh, chụp lại khoảnh khắc, giọng rạng rỡ: "Chụp cái này để giữ lại, cho sau này nha!" Họ nhìn biển, ánh trăng ôm lấy bóng hai người, gió thổi, như thì thầm: "Cùng nhau!" (Hết) Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Đọc tiếp bài thơ "Lời Gió Thì Thầm" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY