Tiểu Thuyết Hẹn Em Ngày Bình Yên - Rewrite

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Rewrite4future, 25 Tháng năm 2025.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    239

    Hẹn Em Ngày Bình Yên


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Ngôn tình và chiến tranh

    Tình trạng: Đã hoàn thành bản thảo và đang đăng tải

    Lưu ý: Tác phẩm đã được đăng ký bản quyền tác giả tại Cục bản quyền tác giả Việt Nam.

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Giới thiệu: Một câu chuyện tình vượt thời gian có thể lấy đi nước mắt của bạn. Tiểu thuyết được lấy cảm hứng từ nụ cười của liệt sĩ Phạm Ngọc Hùng, Nhật ký "Mãi Mãi Tuổi Hai Mươi" của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc, Nhật ký của liệt sĩ, bác sĩ Đặng Thùy Trâm.

    Trích đoạn:

    * * *

    "Nhưng bây giờ hợp đồng sẽ là 3 năm.." Anh lập tức thay đổi giọng sang nghiêm túc.

    "3 năm!" Tôi thốt lên.

    "Đúng.. Hoặc anh sẽ hủy vé máy bay đi Paris?" Nói xong, Anh đưa tay sờ vào điện thoại.

    "Đồng ý!" Tôi nói dứt khoát, đưa tay cầm lấy bàn tay anh.

    "Tuyệt vời, chúng ta nên đi ăn mừng cho nhân duyên của chúng ta!" Anh khẽ cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai.

    Chúng tôi chuyển sang bar tầng thượng. Hương khéo léo rút lui sau vài ly cocktail. Anh kéo tôi vào sàn nhảy, tay vòng eo tôi chặt hơn mức cần thiết: "Em không hỏi tại sao anh giúp?" Hơi rượu phả vào tai tôi.

    "Vì anh cần một sugar baby." Tôi cố lùi lại.

    "Sai rồi." Tay anh trượt xuống mông tôi: "Em biết không? Người ta thường nhốt hổ bằng xiềng, nhưng với em.." Anh cúi xuống, môi chạm vào dái tai tôi: "Tôi thích dùng dây lụa."

    Trước khi kịp phản ứng, môi anh đã ép chặt môi tôi – nụ hôn nồng rượu vang. Một dòng điện chạy dọc sống lưng.

    "Đồ đểu!" Tôi giật mình, tay vung lên. "Bốp!"

    Anh ôm má, nhưng vẫn cười: "Thư ký, em vừa tát Sếp à!"

    Tôi lao ra khỏi bar, trong tiếng nhạc sập sình. Tiếng Anh vọng theo: "Nhớ đấy, hợp đồng có hiệu lực từ ngày mai!"

    * * *

    Trân trọng,

    Rewrite

    MỤC LỤC - truyện được chia sẻ theo lượt view, hãy chia sẻ truyện với bạn bè để chúng ta nhanh về đích nhé!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lịch up chương mới dựa trên số lượt view:

    0 view - Chương 1: Áo Dài Đỏ

    500 view - Chương 2: Mẹ

    1000 view - Chương 3: Tiền

    1500 view - Chương 4

    2000 view - Chương 5

    2500 view - Chương 6

    3000 view - Chương 7

    3500 view - Chương 8

    4000 view - Chương 9

    4500 view - Chương 10

    5000 view - Chương 11

    5500 view - Chương 12

    6000 view - Chương 13

    6500 view - Chương 14

    7000 view - Chương 15

    7500 view - Chương 16

    8000 view - Chương 17

    8500 view - Chương 18

    9000 view - Chương ngoại truyện

    10000 view - Chương 19

    11000 view - Chương 20

    12000 view - Chương 21

    13000 view - Chương 22

    14000 view - Chương 23

    15000 view - Chương 24

    16000 view - Chương 25

    17000 view - Chương 26

    18000 view - Chương 27

    19000 view - Chương 28

    20000 view - Chương 29

    21000 view - Chương 30

    22000 view - Chương 31 (chương cuối)

    (Hết)

    * * *

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2025 lúc 6:12 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    239
    Chương 1: Áo dài đỏ

    [​IMG]

    Ảnh sưu tầm trên Pinterest

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7 giờ sáng, căn hộ của Thứ Bảy

    Huy

    Tôi (Hoàng Huy) tỉnh giấc khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng, vẽ lên tường những đường vàng chói chang. Hơi ấm từ làn da trần của Thứ Bảy vẫn còn đọng lại trên tay tôi – mềm mại, ngọt ngào như lớp kem tan chảy. Cô nằm nghiêng, mái tóc đen xõa xuống gối trắng, lưng trần cong mềm mại như cánh cung chưa buông tên. Tôi nhếch mép cười, ngón tay lướt dọc sống lưng cô, cảm nhận cơ thể cô khẽ rùng mình.

    "Thức dậy đi em!" Giọng tôi khàn đục vì giấc ngủ, nhưng đầy mời gọi.

    Thứ Bảy khẽ cựa mình, giọng ngái ngủ: "Anh.. Hôm nay là thứ Hai mà.. Em off..". Cô vùi mặt vào gối, nũng nịu như mèo con. Tôi cười khẩy, tay vòng qua eo cô, kéo cô sát vào người. Da thịt cô ấm nóng, mùi nước hoa Chanel No. 5 phảng phất – thứ mùi tôi mua cho cô tuần trước.

    "Giao kèo của anh là 2 ngày cuối tuần, nhưng anh thích phá luật." Tôi cắn nhẹ vào vai cô, nghe tiếng cô rên khẽ.

    Cô xoay người lại, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài run rẩy: "Tối qua.. Anh đã hai lần rồi.. Em mệt lắm.." Giọng cô nài nỉ, tay chống lên ngực tôi nhưng vô lực.

    Tôi nắm lấy cổ tay cô, ghì xuống gối. Ánh mắt tôi quét qua đồng hồ Rolex Daytona trên tay – 7: 15 sáng. Buổi họp đầu tuần của tập đoàn Green Energy bắt đầu lúc 9 giờ, nhưng tôi chưa bao giờ là người đúng giờ. "Em có hai lựa chọn!" Tôi cúi xuống, hơi thở phả vào tai cô: "Một là vui vẻ hợp tác, hai là anh sẽ khiến em hợp tác."

    Cô thở dài, mở mắt nhìn tôi. Đôi mắt nâu long lanh đầy mệt mỏi: "Hôm nay em phải thuyết trình.." Quỳnh với tay về phía chiếc ba lô trên sàn, ngón tay run run lật mở trang giấy tờ học phần bị gạch đỏ chữ "Thi lại". Cô nuốt nghẹn: "Anh, em không thể..". Tôi chợt nhớ ra – đúng rồi, Quỳnh là sinh viên Đại học Kinh Tế. Từ khi nào tôi bắt đầu quan tâm đến đời tư của Thứ Bảy? Chắc tại Quỳnh biết cách nũng nịu hơn.

    "Anh hứa sẽ nhanh thôi mà. Sau đó em có thể làm mọi điều em muốn." Tôi khẽ cười, tay vuốt mái tóc cô: "Càng nhanh, em càng sớm được đi."

    Cô nhắm nghiền mắt, nhưng không kháng cự. Tôi biết cô sẽ không từ chối, giao kèo của chúng tôi có giá gấp rưỡi giá thị trường. Khi môi tôi chạm xuống cổ cô, điện thoại trên bàn rung lên. Tin nhắn từ Lâm – Giám đốc tài chính: "10h30 họp khẩn về dự án điện gió. Bà chủ tịch sẽ tham dự." Rồi lại một tin nhắn nữa từ phòng nhân sự: "Thưa anh, sáng nay có buổi phỏng vấn ứng viên lúc 9h, mong anh đúng giờ!"

    Tôi chép miệng. Mẹ tôi – bà Lan – luôn muốn tôi nghiêm túc với công việc. Bà sẽ không vui nếu tôi đến muộn lần thứ năm trong tháng này. Tôi đẩy Thứ Bảy ra, thở dài: "Hôm nay em may mắn đấy."

    Cô thở phào, vội quấn chăn quanh người: "Em cảm ơn anh!". Tôi đứng dậy, cơ thể săn chắc phản chiếu trong gương phòng. Nhìn vào đôi mắt vô hồn của chính mình, cảm thấy thật trống rỗng.

    Nước lạnh từ vòi sen xối xả lên người. Tôi nhắm mắt, hình ảnh căn phòng tắm đá marble trắng hòa cùng mùi xà phòng Hermès. Nhưng đột nhiên, một mùi khét lẹo xộc vào mũi – mùi thuốc súng? Tôi mở mắt đột ngột, chỉ thấy hơi nước bốc lên nghi ngút.

    "Ảo giác à?" Tôi lẩm bẩm, xoa mặt mạnh.

    Những men bia từ cuộc vui đêm qua ở quán bar vẫn còn vương lại, đầu tôi ê ẩm. Phía sau "Thứ Bảy" đang lúi húi mặc chiếc váy ngủ, tôi bất giác thấy mình thật thô bỉ.

    "Quỳnh!" Tôi gọi.

    "Dạ!" Cô ấy đáp như cái máy.

    "Anh xin lỗi!" Tôi nói chậm.

    "Dạ, không sao.." Giọng cô chùng xuống.

    Khi bước ra, Thứ Bảy đã mặc váy ngủ lụa đen, đang vội vã xếp đồ vào túi. Tôi khoác lên người bộ vest Tom Ford màu than đen. Chiếc đồng hồ Rolex đeo lại tay, kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

    "Anh cho em đi nhờ về trung tâm được không?" Quỳnh ngập ngừng.

    Tôi cười khẩy, chậm rãi xoay chìa khóa Porsche màu đen bóng: "Em nghĩ anh để cái bóng của em bị chụp lại à?" Tôi gương mặt lạnh như thép: "Ra cổng tự gọi xe. Biết đường giữ miệng chứ?"

    Cô cúi đầu, mái tóc che giấu ánh mắt tổn thương. Tôi biết mình hơi tàn nhẫn, nhưng đời vốn thế – tiền mua được mọi thứ, kể cả nụ cười giả tạo.

    Chiếc Porsche gầm rú trên xa lộ Hà Nội. Gió lùa vào cửa mở trần mang theo mùi khói bụi Sài Gòn. Tôi bật playlist EDM, nhưng tiếng bass đập thình thịch không át được tiếng nói thì thầm trong đầu: Mày đang sống vì điều gì vậy, Huy?

    Tôi tăng ga. 70km/h. 80km/h. Cột mốc giới hạn tốc độ vụt qua như cỏ rác. Đèn xanh đã bật. Đột nhiên, một bóng áo dài đỏ phóng ngang qua nhanh như cắt – chiếc xe máy vượt đèn đỏ. Tay lái tôi vặn mạnh. Tiếng lốp ken két.

    "ẦM!"

    Cú va chạm dội lên như tiếng bom nổ. Túi khí không bung. Đầu tôi đập mạnh vào vô lăng. Máu chảy ròng ròng xuống cằm. Màn đen ập xuống thật nhanh, tai tôi ù đặc chỉ nghe thấy ong ong, một cảnh tượng mờ ảo và kỳ lạ hiện lên trước mắt: Bầu trời đỏ rực lửa, xác người nằm la liệt, và một khẩu AK47 lấm bụi.. Mùi máu, thuốc súng và mùi hoa sữa. Hai thế giới chập chùng ẩn hiện. Hơi thở tôi lịm dần.

    7 giờ sáng, quán cafe trên đường Đỗ Xuân Hợp


    Linh

    Chiếc đồng hồ treo tường quán cafe nhích thêm một vạch. 7: 45 sáng. Tôi (Nhật Linh) vừa nhai vội ổ bánh mì vừa liếc nhìn chiếc điện thoại cũ trong túi áo, tim đập thình thịch. "8: 15 rồi.." Từ đây đến Empire Tower còn cả chặng đường dài, mà tôi vẫn chưa kịp thay đồ.

    "Chị Hiền ơi, em xin về sớm hôm nay được không?" Tôi hấp tấp, tay vẫn không ngừng lau chiếc ly cà phê cuối cùng. Chị quản lý quay lại, đôi mắt sắc sảo mềm đi khi thấy tôi mím chặt môi dưới. "Cứ đi đi, cố lên nhé!" Chị vỗ nhẹ vào vai tôi, hơi ấm từ bàn tay thô ráp truyền sang khiến tôi hơi chùng xuống.

    Tôi lao vào nhà vệ sinh sau quầy, rút chiếc túi vải đựng bộ áo dài lụa đỏ. Không kịp suy nghĩ, tôi giật phăng chiếc áo đồng phục, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn vàng. Chiếc gương mờ trong nhà vệ sinh chật hẹp phản chiếu dáng người thon thả – eo thắt đáy lưng ong, đường cong mềm mại ẩn dưới lớp lụa đỏ thêu hoa lan trắng. Tôi vội cài nút áo từ cổ xuống, vạt áo xòe ra như cánh bướm, ôm lấy đôi chân dài.

    "Của Hương, phải thật cẩn thận?" Tôi lẩm bẩm khi xỏ đôi giày cao gót Jimmy Choo lấp lánh màu nude. Đế giày nâng bước chân tôi lên, dáng đứng thẳng hơn, kiêu hãnh hơn. Tôi vẽ vài đường mascara mảnh, tô lớp son hồng nhạt – vừa đủ để đôi môi căng mọng nổi bật giữa khuôn mặt trái xoan.

    Tôi đội chiếc mũ 3/4 màu đỏ, ôm kín đầu. Chiếc xe máy Vision nổ máy giữa phố xá ồn ào. Gió thổi tung vạt áo, để lộ chiếc quần áo dài trắng muốt. Đèn xanh chỉ còn 1 giây. Tôi liếc đồng hồ – 8: 25. Không thể trễ được! – tay ga vặn hết cỡ. Chiếc xe vụt qua giao lộ.

    "ẦM!"

    Tiếng va chạm kinh hoàng vang lên phía sau lưng. Tôi giật mình, tay lái chao đảo. Một chiếc xe tải phanh kít, còi hú vang. Nhưng tôi không ngoảnh lại – tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi áo khoác. Tôi đút chiếc điện thoại vào khe giữa mũ bảo hiểm và tai, chiếc Vision bắt đầu leo lên cầu Rạch Chiếc.

    "Alo? Con nghe đây.." Tôi thở dốc, mái tóc dính đầy mồ hôi.

    "Chào em, đây là y tá trực khoa Thận. Mẹ em cần qua phòng chạy thận gấp, em xuống ký giấy và nộp tiền tạm ứng.."

    Tim tôi thắt lại. "Dạ.. Chị cứ đưa mẹ em qua đó trước đi ạ, gần trưa em sẽ ghé bệnh viện" – giọng khẽ run.

    "Tiền.."

    Những con số trên tờ giấy nhỏ khiến tim tôi chùng xuống, nhưng tay vẫn ghì chặt tay ga. Tòa nhà Empire Tower sừng sững hiện ra trước mặt. Tôi phóng vút xuống hầm, đỗ xe vội vàng. Đôi giày cao gót đập xuống nền đá hoa lạnh buốt. Tôi cởi áo khoác cho vào ba lô rồi vội vàng bấm thang máy.

    "Cô Hoàng Nhật Linh đúng không? Mời cô đi theo tôi vào phòng họp?" Lễ tân nhìn tôi từ đầu đến chân, khóe miệng hơi nhếch. Tôi gật đầu, tay vuốt vội mái tóc rối. Cô ta đưa tôi vào phòng họp số 3 – căn phòng kính lạnh lẽo.

    ***

    Truyện được chia sẻ theo lượt view, hãy chia sẻ truyện với bạn bè để chúng ta nhanh về đích nhé!

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2025
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    239
    Chương 2: MẸ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng thứ Hai, Phòng Giám đốc tài chính - tập đoàn Green Energy

    Ánh nắng buổi sáng lọt qua khe cửa kính văn phòng, chiếu xiên vào chiếc đồng hồ Montblanc trên cổ tay Lâm. Anh nhíu mày nhìn dòng tin nhắn từ trợ lý: "Anh Huy gặp tai nạn xe, phải nhập viện. Phòng Nhân sự đề nghị anh thay mặt phỏng vấn ứng viên cho vị trí thư ký." Lâm hất hàm cười khẩy, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn gỗ mun. Thằng công tử bột này cũng gặp lúc.. – ý nghĩ vụt qua, khóe miệng Lâm nhếch lên nửa mỉa mai nửa hài lòng, nhưng sau đó anh vội dập tắt những ý nghĩ ngu ngốc. Dù gì, Huy vẫn là con trai chủ tịch, còn anh chỉ là nhân viên.

    Phòng họp số 3 được dọn dẹp gọn gàng, hồ sơ ứng viên xếp ngay ngắn. Lâm ngồi xuống ghế da, lướt qua danh sách. Toàn bồ nhí xin vào làm thư ký rồi leo giường "anh lẩm bẩm, mắt dừng lại ở tấm ảnh nhỏ góc hồ sơ. Cô gái trong ảnh mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao, nụ cười mỏng manh như sương sớm." Hoàng Nhật Linh, 23 tuổi, Đại học Ngoại Thương.. ". Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng họp mở ra, một luồng sáng từ hành lang tràn vào và Lâm ngừng thở.

    Linh bước vào trong tà áo dài lụa đỏ thêu hoa lan trắng, dáng vẻ thanh thoát như cánh hạc. Tấm lụa mỏng ôm nhẹ sống lưng thẳng tắp, tà áo bay lững lờ theo nhịp chân khiến những bông lan trắng như đang đung đưa trong gió. Cô cúi đầu chào, chiếc trâm gỗ mun cài tóc lỏng lẻo suýt rơi xuống:" Xin lỗi, em hơi vội.. "Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng đôi chân đã vô tình vấp phải chân ghế. Cả người cô chao đảo, chiếc túi vải bố sờn cũ rơi" bịch "xuống sàn, lăn lóc vài cuốn sổ tay đã bạc màu.

    " Mời cô ngồi. "Lâm lên tiếng, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp:" Trước khi bắt đầu, tôi muốn kiểm tra khả năng tiếng Anh của cô một chút. "

    Linh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu:" Vâng, tất nhiên ạ. "

    " Cô có thể giới thiệu đôi chút về bản thân bằng tiếng Anh được không? "Lâm hỏi.

    Linh hít một hơi sâu, bắt đầu nói bằng tiếng Anh lưu loát:" Good morning, Mr. Lam. My name is Hoang Nhat Linh. I graduated from Foreign Trade University with a major in International Business. I have a strong passion for import-export and I'm eager to learn and contribute to your company. "(Chào buổi sáng, anh Lâm. Em tên là Hoàng Nhật Linh. Em tốt nghiệp chuyên ngành Kinh doanh Quốc tế tại Trường Đại học Ngoại thương. Em có niềm đam mê lớn với lĩnh vực xuất nhập khẩu và mong muốn được học hỏi, đóng góp cho quý công ty)

    Lâm gật đầu, hài lòng với khả năng giao tiếp của Linh:" Rất tốt. Bây giờ, hãy thử thảo luận về những thách thức mà ngành xuất nhập khẩu đang đối mặt hiện nay. "

    Linh tiếp tục trả lời bằng tiếng Anh, phân tích các vấn đề một cách rõ ràng và mạch lạc. Lâm lắng nghe, thỉnh thoảng đặt thêm câu hỏi để kiểm tra kiến thức chuyên ngành của cô.

    " Cô có thể đọc và tóm tắt đoạn văn này bằng tiếng Anh được không? "Lâm đưa cho Linh một đoạn văn ngắn về các quy định xuất nhập khẩu mới.

    Linh đọc lướt qua đoạn văn, sau đó tóm tắt lại bằng tiếng Anh một cách ngắn gọn và chính xác. Lâm gật đầu, đánh giá cao khả năng đọc hiểu và tóm tắt thông tin của cô.

    " Cuối cùng, hãy thử viết một email ngắn bằng tiếng Anh để gửi cho một đối tác nước ngoài, thông báo về việc giao hàng bị trì hoãn. "Lâm đưa cho Linh một tình huống cụ thể.

    Linh nhanh chóng viết một email ngắn gọn, súc tích và chuyên nghiệp. Lâm đọc qua, hài lòng với khả năng viết tiếng Anh của cô.

    " Cảm ơn cô, phần kiểm tra tiếng Anh kết thúc ở đây. "Lâm nói, mỉm cười:" Bây giờ, chúng ta sẽ nói về kinh nghiệm làm việc của cô. "

    Buổi phỏng vấn tiếp tục diễn ra, nhưng Lâm không còn tập trung vào ngoại hình của Linh nữa. Anh quan tâm đến năng lực, kinh nghiệm và kỹ năng của cô. Anh nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài mong manh ấy là một cô gái mạnh mẽ, thông minh và đầy nghị lực.

    Nhưng thứ khiến anh chú ý nhất là đôi mắt cô – hai hồ nước tối màu, sâu thẳm như chứa cả bầu trời hoài niệm. Ánh nhìn ấy vừa dịu dàng, vừa kiên định, khiến Lâm bất giác nhớ đến hình ảnh mẹ mình lúc còn trẻ. Kỳ lạ thật, anh tự nhủ: Một cô gái trẻ sao lại có đôi mắt giàu suy tư đến thế?

    Buổi phỏng vấn trở thành trận chiến nội tâm của Lâm. Mỗi khi Linh cúi xuống ghi chép, tà áo đỏ lấp lánh dưới ánh đèn tạo thành vệt sáng dịu trong mắt anh. Cô trả lời trôi chảy về nghiệp vụ xuất nhập khẩu, nhưng khi được hỏi:" Tại sao chọn công ty chúng tôi? "

    Những ngón tay thon gầy nắm chặt viền áo dài:" Vì lương ở đây cao nhất! "Cô nói, giọng run nhẹ:" Mẹ em cần tiền chữa bệnh. "Lâm đưa tay sửa lại cà vạt, cảm giác có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng.

    Bỗng Linh với tay lấy ly nước, vô tình làm đổ ra bàn. Nước loang ướt hồ sơ, cô vội dùng tay áo lau vũng nước, miệng lắp bắp xin lỗi. Lâm bật cười, lần đầu tiên trong ngày anh cảm thấy thư giãn." Không sao, chúng tôi có máy in mà! "Anh an ủi, ném cho cô khăn giấy. Linh cúi mặt nhận lấy, tai đỏ ửng.

    Khi cô rời phòng, Lâm nhìn theo dáng lưng thon gọn. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng còn vương lại. Anh xoa xoa thái dương, tự hỏi vì sao tim mình đập nhanh hơn bình thường." Nguy hiểm thật! "Anh lẩm bẩm:" Cô gái này không thuộc về thế giới của cậu đâu, Lâm ạ. "

    Gần trưa, trợ lý thông báo các ứng viên sẽ nhận kết quả sau một tuần. Lâm gõ ngón trỏ lên hồ sơ của Linh, nửa muốn đánh dấu, nửa lại do dự. Bỗng điện thoại anh rung lên – tin nhắn từ bà Lan:" Buổi họp hôm nay hủy nhé, bác phải tới thăm thằng Huy. "Lâm nhếch mép, tắt màn hình. Trong đầu anh vẫn hiện lên đôi mắt sâu thẳm ấy.

    Buổi tối thứ Hai, Bệnh viện Đa khoa Quốc tế

    Ánh đèn neon phòng VIP chiếu xuống mặt Huy nhợt nhạt, tạo thành vệt sáng mờ trên chiếc khăn trải giường bằng lụa Ý. Bà Lan đứng lặng bên cửa sổ, ngón tay mân mê chuỗi hạt trầm 108 hạt, kỷ vật duy nhất còn sót lại từ đám tang chồng. Tiếng máy monitor bip bip đều đều hòa với tiếng chuông chùa văng vẳng đâu đó, khiến bà nhớ đến cái đêm hai mươi năm trước, khi chiếc xe tải đâm sầm vào chiếc ô tô của chồng bà.

    " Con không chết được đâu, mẹ. "Giọng Huy khàn đặc vang lên phía sau. Bà quay phắt lại, thấy con trai đang cười nheo mắt, nụ cười giống hệt chồng bà ngày xưa. Chiếc đồng hồ Rolex trên tay anh lấp lánh phản chiếu ánh đèn, như lời thách thức với số phận.

    Bà Lan bước nhanh đến giường, mùi trầm hương từ chuỗi hạt tỏa ra quyện lẫn mùi thuốc sát trùng:" Bác sĩ bảo con bị nứt xương sọ. Phải nằm đây một tuần. "Giọng bà lạnh lùng như lần đàm phán hợp đồng tỷ đô năm nào, nhưng ngón tay run run đắp lại chăn cho con trai tố cáo sự lo lắng thật sự.

    Huy nhếch mép, tay sờ lên băng gạc quấn quanh đầu:" Chảy có chút máu thôi mà. Đời trai phải có vài vết sẹo chứ mẹ? "

    Câu nói khiến tim bà Lan thắt lại. Bà thấy rõ mồn một cảnh tượng năm xưa: Chồng bà cười nhếch mép tương tự khi phát hiện sổ sách bị bạn đục khoét, tay xoay ly rượu whisky như đang thách thức số phận." Thôi coi như trả học phí! "Ông nói, rồi cái giá ấy đã đắt bằng cả sinh mạng. Giờ đây, nụ cười đó lại nở trên môi Huy – kẻ thừa hưởng gen liều lĩnh của cha và nỗi ám ảnh của mẹ.

    " Tuần sau xuất viện, con phải đi chùa Bửu Long với mẹ. "Bà Lan xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón út:" Thầy bói nói năm nay con hạn Tam Tai. "

    Huy thở dài, tay với lấy ly nước cam:" Mẹ cứ đem chuyện tâm linh ra dọa! Thật nhảm nhí! "

    Bà đột ngột nắm chặt tay con trai, móng tay đỏ quạch ấn vào da thịt anh:" Nếu năm đó mẹ không nghe lời sư thầy cúng giải hạn, làm sao qua được vụ kiện tập đoàn SunGroup? Con phải tin vào nhân quả! "

    Căn phòng chợt tĩnh lặng. Tiếng quạt điều hòa rít lên như tiếng thở dài của quá khứ. Bà Lan nhìn ra cửa sổ, nơi những tòa cao ốc được thắp sáng từ dòng điện của tập đoàn Green Energy. Bà nhớ cái ngày hai vợ chồng mới thành lập công ty, phải đi chào hàng ở khắp các công trường, nhớ lần ông và bà cùng cắt băng khánh thành nhà máy điện mặt trời đầu tiên ở Việt Nam. Tất nhiên cả những khoảnh khắc lúc chồng mất, một mình bà lèo lái công ty qua những vụ kiện tụng, đến từng ngân hàng cố gắng thuyết phục họ gia hạn khoản vay. Một mình bà đã đương đầu với tất cả, trong nỗi cô đơn để nuôi lớn Huy.

    " Ba con.. "Giọng bà đột nhiên yếu ớt lạ thường:" Ba con trước khi mất cũng cười như con vậy. Rồi một tuần sau.. "

    Huy đặt ly nước xuống, vẻ mặt bất chợt nghiêm túc:" Mẹ đừng so sánh con với ba. Con không phải kẻ thua cuộc. "

    Bà Lan giật mình lùi lại. Chính bà đã rèn con từ thuở lên ba:" Nước mắt là vũ khí của kẻ yếu, nụ cười mới là khiên giáp của người thắng. "Giờ đây, lớp khiên giáp ấy đang đâm ngược vào trái tim bà. Trong thoáng chốc, bà thấy mình trở thành kẻ sát nhân – kẻ đã giết chết sự mềm yếu trong con để rồi tạo ra một phiên bản nguy hiểm hơn cả người cha quá cố.

    " Con nghỉ ngơi đi. "Bà đứng dậy, chỉnh lại bộ vest Chanel hồng phấn:" Sáng mai mẹ cử người đưa cháo hầm sâm vào. "

    Huy nở nụ cười tựa như ánh nắng ban mai, ấm áp và rạng rỡ:" Mẹ yên tâm.. "

    Trong khoảnh khắc, trái tim sắt đá của nữ doanh nhân họ Hoàng thắt lại. Hình ảnh người chồng quá cố hiện về, tay cầm đóa lan trắng – loài hoa anh thường tặng bà mỗi khi làm ăn thất bát. Bà siết chặt chuỗi hạt trầm, tự nhủ lần này phải cứu con trai khỏi vòng xoáy nghiệp chướng.

    " Điện cho trợ lý mua vé máy bay đón sư thầy Thích Tâm An về chùa Bửu Long. "Bà ra lệnh qua điện thoại:" Và đăng ký buổi đấu giá từ thiện cuối tuần. Cần quyên góp thêm ít nhất năm tỷ. "

    Bà Lan vừa đi khuất, điện thoại Huy rung lên tin nhắn từ Thứ Ba:" Em muốn nghỉ việc! "Huy khẽ cười, nhắn đáp lại:" Ok, cuối tuần sẽ gặp. "

    Trời mưa to, gió đêm lạnh lẽo lùa qua hành lang vô tận. Đâu đó vang lên tiếng chuông chùa.

    Buổi tối thứ Hai, Bệnh viện Chợ Rẫy

    Linh

    Mẹ nằm co quắp trên giường bệnh, tay nắm chặt mép chăn bông đã sờn. Từng hơi thở của bà khò khè như chiếc lá cuối thu treo lơ lửng trên cành. Tôi ngồi xuống cạnh giường, tà áo dài lụa đỏ phủ lên chiếc ghế nhựa lạnh ngắt. Hương nhài từ chiếc áo dài mẹ may thoảng nhẹ, cố xua đi mùi thuốc sát trùng đắng nghét.

    " Con lại mặc áo đẹp đi làm thêm à? "Mẹ khẽ chạm vào ve áo, ngón tay gầy lướt trên đường chỉ thêu hoa lan trắng:" Lần trước bán máu, lần này.. Con không được làm trái lời bố dặn đâu đấy. "

    Tôi nén một tiếng thở dài, đưa ly nước ấm lên môi mẹ:" Áo cũ của má may mà. Con chỉ giặt sạch đi thôi. "Bà nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy dài theo vết chân chim đã hằn sâu:" Vì má mà con phải chịu khổ.. "

    " Má đừng nói vậy! "Tôi cắt ngang, giọng vội vã hơn cả ý muốn:" Không có má, con còn chẳng được mặc áo lành đến trường. "

    Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà, cười gượng:" Con đi phỏng vấn thôi mà. Chỗ tập đoàn lớn lắm, người ta cần thư ký biết tiếng Anh. "Giọng tôi vang lên the thé bất thường. Mẹ nhìn tôi bằng đôi mắt nâu đục – đôi mắt đã nhìn thấu mọi lần tôi nói dối từ thuở bé.

    " Con gái.. "Tiếng thở dài của bà hòa vào tiếng máy chạy thận rì rầm:" Năm con vào cấp 3, má may cho con chiếc áo dài trắng. Con nhớ không?

    Tôi gật đầu, nuốt nghẹn nỗi đau vào cổ họng. Lớp vải trắng ấy giờ đã ngả màu ngà, nằm yên dưới đáy rương: "Con nhớ chứ. Ba còn nhất định đưa đón con đi học suốt tuần đầu, sợ con trai nào dụ dỗ con."

    Mẹ bật cười khúc khích, tiếng cười vỡ vụn thành tràng ho khan. Tôi vội đỡ bà ngồi dậy, lòng bàn tay áp vào xương sườn nhô lên như rặng núi nhỏ. "Con biết không.." Giọng bà khàn đặc: "Hồi con mới đẻ, ba cứ sợ con gái yếu ớt không nuôi nổi. Giờ thì.."

    "Giờ thì con đủ sức nuôi má rồi!" Tôi ngắt lời, giọng chắc nịch như lời thề độc. Mẹ lắc đầu, tóc bạc rung rung như bông lau cuối thu: "Má không muốn làm gánh nặng. Thấy con mặc áo đẹp thế này.. Má nhớ hồi xưa quá.."

    Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Bác sĩ Trâm bước vào với tập hồ sơ dày cộm, nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp: "Hai mẹ con mình đang trò chuyện vui à?" Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm qua lớp vải mỏng: "Hôm nay chúng tôi có tin quan trọng. Chúng tôi đã đưa bác vào danh sách chờ ghép thận."

    Mẹ tôi giật mình, tay run rẩy nắm lấy cổ áo tôi: "Chờ.. Chờ đến bao giờ?"

    Bác sĩ Trâm ngồi xuống mép giường, chiếc áo blouse trắng xòe ra như cánh thiên thần: "Có thể vài tháng, cũng có khi.. Vài năm." Giọng cô chùng xuống khi thấy mặt mẹ tôi tái đi: "Nhưng bác đừng lo, đội ngũ của chúng tôi sẽ làm mọi cách để đẩy nhanh tiến độ. Nhưng chi phí cho ca phẫu thuật cũng khá lớn.."

    "Không!" Mẹ gắt lên, giọng đột ngột vang to khiến tôi giật nảy: "Nhà tui không có tiền! Linh, con đưa má về!"

    Tôi ôm chặt lấy bà, hơi thở gấp gáp của mẹ phả vào cổ áo thơm mùi nhài: "Má ơi, má phải sống.. Con cần má.."

    Bác sĩ Trâm đứng lên, đôi mắt đẫm buồn: "Tôi hiểu cảm giác của bác. Nhưng xin hãy nghĩ đến con gái. Cháu ấy cần mẹ ở bên." Cô với tay lấy chiếc khăn giấy lau vệt nước mắt trên má tôi, cử chỉ dịu dàng như người chị: "Chúng tôi sẽ cố gắng từng ngày. Còn cháu.." Cô xoay sang tôi: "Hãy chuẩn bị tinh thần. Đây là cuộc chạy đua đường dài."

    Khi bác sĩ rời đi, mẹ kéo tay tôi áp vào ngực bà. Nhịp tim thổn thức dưới lớp da mỏng như tiếng đập cánh của chú chim non: "Con gái.. Má sợ lắm.. Sợ không kịp thấy con lấy chồng, sợ con một mình.."

    "Má sẽ thấy!" Tôi siết chặt bàn tay bà, giọng nghẹn ứ: "Con hứa sẽ kiếm đủ tiền. Dù có phải làm thêm hai, ba việc.."

    Mẹ lắc đầu, tóc bạc rủ xuống vai gầy: "Không, đưa má về nhà đi. Má làm con gái của má khổ rồi.."

    "Má là lý do con thở được!" Tôi hét lên, nước mắt rơi không ngừng: "Những ngày má nấu cháo trắng với muối, má nhường con miếng cá duy nhất.. Con nhớ hết! Giờ đến lượt con!"

    Bà khẽ chạm vào chiếc trâm gỗ trên tóc tôi. Hương nhài từ tà áo quyện vào mùi thuốc men, thành thứ hương cay đắng mà ngọt ngào.

    Bỗng mẹ nắm chặt tay tôi, mắt sáng lên kỳ lạ: "Con hứa với má.. Dù có thế nào cũng không được làm điều trái với lương tâm. Làm gì cũng phải sống phải.."

    ".. Ngẩng cao đầu!" Tôi hoàn thành câu nói quen thuộc, giọng vỡ vụn thành tiếng cười nức nở.

    Trong ánh chiều tà xuyên qua ô cửa bệnh viện, hai bóng người ôm lấy nhau – một già một trẻ, một yếu đuối một kiên cường. Tôi thì thầm vào mái tóc bạc của mẹ: "Con sẽ đưa má về nhà. Bằng cách của con." Hương nhài từ chiếc áo dài bỗng thơm ngào ngạt.

    Tôi đứng trước cửa phòng làm việc của bác sĩ Trâm, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Ánh đèn neon trắng xóa rọi xuống hành lang vắng, hắt bóng tôi dài ngoẵng như vết nứt cắt ngang sàn gạch lạnh. Tiếng mưa rì rào ngoài cửa sổ hòa vào nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.

    "Cạch."

    Cánh cửa mở. Bác sĩ Trâm ngước lên từ tập hồ sơ, khuôn mặt mệt mỏi giãn ra khi nhận ra tôi: "Cháu vào đi." Chiếc ghế da cọt kẹt dưới sức nặng của bao nỗi niềm. Tôi siết chặt trâm gỗ trên tóc, như cầu viện sức mạnh.

    "Bác sĩ.." Giọng tôi khản đặc, vỡ vụn giữa căn phòng im ắng: "Cháu cần biết.. Chính xác.. Số tiền ghép thận cho mẹ."

    Bác sĩ Trâm chậm rãi đặt ly cà phê nguội lạnh xuống bàn. Đôi mắt cô đượm nỗi đau quen thuộc của người thường xuyên chứng kiến hy vọng vỡ tan: "Khoảng 500 triệu cho ca mổ, cộng thêm 50 triệu thuốc men và tái khám. Tổng ít nhất.. 550 triệu."

    "550 triệu"

    Con số bắn vào não tôi như viên đạn xé toạc mọi suy nghĩ. Tôi nghẹn thở nhìn xuống đôi giày cũ mòn đế. Bỗng dưng, căn phòng xoay tròn. Tiếng mưa gào thét bên ngoài hóa thành tiếng thét câm trong cổ họng.

    "Cháu.. Cháu có thể đăng ký hiến tạng không ạ?" Tôi bật thốt, tay nắm chặt thành ghế đến đau buốt: "Thận, gan, giác mạc.. Bất cứ thứ gì! Cháu còn trẻ, cháu khỏe.."

    "Không được!" Bác sĩ Trâm đập tay xuống bàn, chiếc bút lăn rơi tõm xuống nền nhà. Giọng cô run lên: "Luật pháp cấm buôn bán nội tạng. Và mẹ cháu sẽ chết nếu biết con gái làm thế!" Cô đứng dậy, chiếc áo blouse trắng xóa vụt qua trước mắt tôi như cơn gió hối hả: "Hãy nghĩ đến cách khác. Vay ngân hàng, quyên góp, hoặc.."

    "Hoặc bán cả đời mình.." Tôi cười gằn, nước mắt chảy dài xuống cổ áo: "Cháu đã tính hết rồi. Mỗi tháng làm thêm ba ca, cháu chỉ kiếm được 15 triệu. Má cháu.. Không còn 36 tháng để chờ!"

    Bác sĩ Trâm quay lại, tay nắm chặt khung cửa sổ. Bóng lưng cô in lên tấm rèm mưa gió như bức tượng đồng nứt vỡ: "Cháu nghĩ mẹ cháu muốn sống bằng máu thịt của con gái sao? Đôi khi.. Chúng ta phải học cách buông tay."

    "Buông tay ư?" Tôi đứng phắt dậy, chiếc ghế ngã nhào xuống sàn: "Bác sĩ chưa từng thấy má nhịn ăn để dành tiền cho cháu học Đại học? Chưa nghe tiếng thở của người sắp chết mà vẫn cố cười an ủi con?"

    Hai hàng nước mắt lặng lẽ trào ra từ đôi mắt bác sĩ. Cô nhặt chiếc khăn lên, cẩn trọng gấp lại từng nếp: "Tôi sẽ đăng ký cho mẹ cháu vào chương trình hỗ trợ của bệnh viện. Còn cháu.." Ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay tôi: "Hứa với cô, dù thế nào cũng phải giữ mình. Đừng để mẹ cháu tỉnh dậy trong nỗi đau gấp đôi."

    Tôi gật đầu, cắn môi đến bật máu. Mùi máu tanh lợm hòa vào vị mặn của nước mắt. Ngoài trời, một tiếng sấm rền vang như lời cảnh báo của định mệnh.

    "Cháu.. Sẽ xoay sở." Tôi quay mặt về phía cửa, để giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống nền đá hoa lạnh ngắt: "Bằng cách mà má luôn dạy cháu – ngẩng cao đầu."

    Bác sĩ Trâm đưa tay định vỗ về, nhưng tôi đã lao vào màn mưa dày đặc. Chiếc áo dài đỏ ướt sũng dính sát vào da thịt, hương nhài trên ve áo hóa thành mùi máu đỏ lòm trong cơn mưa bão.

    ***

    Truyện được chia sẻ theo lượt view, hãy chia sẻ truyện với bạn bè để chúng ta nhanh về đích nhé!

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt PhụngMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2025
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    239
    Chương 3: TIỀN

    [​IMG]
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước quán cafe..

    Mưa như trút nước xuống phố, tiếng gió rít qua kẽ cửa taxi khiến Quỳnh co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Cô vội trả tiền, bước xuống xe, tay che đầu chạy vội qua đường. Ánh đèn vàng từ quán cà phê đối diện nhấp nháy như lời mời gọi, nhưng một tiếng phanh gấp chợt xé toang không khí. Chiếc xe Vision màu trắng lao vút qua, vạt áo dài đỏ của người lái xe phấp phới trong màn nước mưa. Quỳnh chết điếng, lưng dán chặt vào biển quảng cáo ven đường. Trái tim đập thình thịch, cô nhìn theo bóng xe khuất dần, khuôn mặt cô gái trên xe thoáng hiện lên dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ vội vã.

    "May quá, suýt chết!" Quỳnh tự nhủ, tay run run lau nước mưa trên mặt. Cô bước vào quán, nơi đám bạn đang chờ. Mùi cà phê nồng ấm xoa dịu cơn run, nhưng tâm trí cô vẫn quẩn quanh hình ảnh chiếc áo dài đỏ.

    Bàn tay Mai vẫy lên từ góc quán: "Quỳnh! Mày ướt như chuột lột vậy?"

    "Tao vừa suýt thành bánh mì chảo đây." Cô cười gượng, ngồi xuống ghế còn ẩm hơi lạnh.

    Cuộc trò chuyện xoay quanh thứ ngôn ngữ quen thuộc của sinh viên: TIỀN. Thành kể về việc bị trừ lương vì đi trễ ở quán cà phê part-time, Mai than thở khoản học phí tăng đột ngột. Quỳnh cắn môi, ngón tay bất giác vuốt ve chiếc iphone mới cóng và nhớ về số tiền Huy đã chuyển khoản sáng nay, cô chỉ im lặng.

    "Tao tính bán máy tính cũ, chắc gom được 10 triệu." Thành thở dài.

    "Tao thì phải xin ba mẹ gửi thêm.. Chắc lại nghe bài ca 'học đại học để làm gì'." Mai cười khổ.

    Quỳnh nhìn chằm chằm vào ly matcha latte đã nguội. Cô nhớ đến căn phòng trọ bé nhỏ, lợp tôn của mình năm nhất, nơi mỗi mùa hè nóng bức, cô phải ngồi cạnh nhà vệ sinh để tìm chút hơi mát và cô chọn cách "tự cứu mình" bằng những buổi tối thứ Bảy trong căn chung cư có view sông Sài Gòn.

    "Ê, Quỳnh làm ra tiền thế nào vậy? Chia sẻ bí kíp đi!" Mai đẩy khẩu phần bánh kem về phía cô, ánh nhìn thèm thuồng chiếc iphone mới trên tay Quỳnh.

    Quỳnh nuốt nghẹn: "Tao.. tao nhận dịch thuật tiếng Anh online." Lời nói dối quen thuộc phát ra trơn tru như chiếc vòng Tiffany trên cổ tay.

    Trong nhà vệ sinh, Quỳnh nhìn chằm chằm vào gương. Lớp phấn phủ dày cộm che đi quầng thâm, biến đôi mắt cô thành hai vũng nước đục. Son màu mận chín tô vẽ đôi môi, biến cô thành con búp bê sứ vô hồn trong tủ kính.

    Tiếng chuông điện thoại rung lên. Dòng tin nhắn từ mẹ: "Con gửi thêm ít tiền về cho mẹ nhé. Tháng sau thằng ku Ken vào lớp 10, mẹ tính mua cho nó cái xe máy." Cô bấm nút tắt màn hình, như tắt đi tiếng nói lương tâm.


    Đám bạn tản về. Quỳnh đứng lặng dưới mái hiên, chờ taxi. Mưa xối xả, xé toạc tờ quảng cáo "Tuyển nhân viên thời vụ", ném nó lăn lóc trên vũng nước. Chữ mực nhòe nhoẹt, loang lổ như những giọt nước mắt bất lực.

    "Chị đặt xe đi Thủ Đức hả?" Tài xế Grab hét qua cửa kính.

    Quỳnh gật đầu, người ngả vào ghế da lạnh ngắt. Qua ô cửa mờ hơi nước, cô thấy bóng mình trong hiên quán cà phê – một cô gái trẻ mặc váy ngắn, tóc xõa ướt, trông như bông hoa bị vùi dập sau mưa.

    Chiếc xe lao vào dòng đèn vàng lờ mờ. Quỳnh mở ví, lẩm nhẩm đếm số tiền còn lại sau khi chuyển về quê: "10 triệu trả tiền học phí, 3 triệu mua sách, 2 triệu.." Cô dừng lại, nhận ra mình đang tính toán chính xác như Huy từng dạy: "Tiền phải biết cách vận hành, đừng để nó chết trong ví."

    Đột nhiên, hình ảnh người yêu cũ hiện lên – Tùng, chàng sinh viên nghèo từng đạp xe đưa cô về nhà những đêm mưa. Anh đã biến mất sau khi phát hiện cô lên xe với một người đàn ông lạ.

    "Em đang hủy hoại chính mình!" Giọng anh vang lên trong ký ức.

    Quỳnh nhắm mắt, tay siết chặt chiếc Iphone. Khi taxi dừng trước cổng chung cư, Quỳnh chợt mỉm cười – nụ cười đã được luyện tập để giống "cô gái không lo nghĩ" mà Huy thích. Trong bóng tối, đôi mắt cô lấp lánh nước mắt chưa bao giờ rơi.

    Sảnh chung cư cao cấp..

    Linh

    Mưa tháng Bảy rơi nặng hạt, chiếc áo dài đỏ bám sát người tôi như lớp da thứ hai. Đôi giày thể thao bước vội, để lại những vệt nước mưa trên nền đá hoa cương của sảnh chung cư cao cấp, tiếng bước chân vang lên lạc lõng giữa không gian sang trọng. Tôi siết chặt chiếc túi vải đựng đôi giày Jimmy Choo Hương cho mượn, hơi thở dồn dập khi thang máy leo lên tầng 20. Cánh cửa phòng 2009 mở ra trước mắt tôi một thế giới khác: Đèn chùm pha lê, sofa da láng bóng, và mùi nến thơm ngọt ngào – thứ mùi của cuộc sống mà tôi chưa bao giờ dám mơ tới.

    Hương tựa vào một bên cửa, mái tóc xoăn bồng bềnh như mây, chiếc váy lụa đen ôm sát đường cong. Cô quay lại, nụ cười rạng rỡ: "Linh! Mày trông như nàng lọ lem đang chạy về nhà cho kịp 12 giờ đêm vậy!"

    Tôi cười gượng, đặt đôi giày lên bàn: "Cảm ơn mày đã cho tao mượn. Giữ khư khư cả buổi, sợ trầy một hột kim cương là tao đền không nổi."

    "Tặng luôn mày đấy!" Hương vẫy tay, như thể đang cho đi chiếc kẹo cao su: "Tao sắp chuyển nhà rồi, đồ đạc càng ít càng tốt."

    Tôi lặng người, ngón tay lướt qua lớp da mềm mại của đôi giày. Chúng đẹp đến mức đau lòng – thứ mà mẹ tôi phải may hàng chục chiếc áo dài mới đủ tiền mua. Hương kéo tôi vào phòng, tiếng dép lê trên trên sàn gỗ như chà sát vào tim tôi.

    Sau khi đi tắm và thay một bộ đồ ấm áp tôi ngồi xuống cạnh Hương trên chiếc bàn nhìn ra sông Sài Gòn. Ngoài trời mưa như bão, những sau lớp kính dày chỉ là sự ấm áp tĩnh lặng.

    "Chuyển nhà làm gì? Ở đây sang chảnh thế còn chê?" Tôi cố hỏi, mắt dán vào kệ sách dày đặc phía sau lưng cô.

    Hương rót trà vào tách sứ mỏng tang, giọng bỗng trầm xuống: "Tao nghỉ việc rồi. Chuẩn bị ra Hà Nội, kiếm chỗ làm nghiêm túc."

    "Việc gì mà đột ngột thế?" Tôi nén tiếng thở dài, biết mình sắp chạm vào vùng cấm.

    Cô nhấp ngụm trà, mắt nhìn xa xăm: "Công việc cũ.. Không phù hợp nữa. Nhưng mà này.. Hôm nay có việc gì mà vội vã đêm hôm mưa gió phải đi trả giày? Không đợi mai rồi ghé?"

    "Tao đang cần tiền gấp!" Giọng tôi chùng xuống.

    "Bao nhiêu, tao cho mượn!" Hương nói ngay không cần suy nghĩ.

    "Khoảng 600 triệu!" Tôi đưa mắt nhìn cô với sự hy vọng.

    "Chừng đó thì.. Tao không có" Giọng Hương chùng xuống: "Vì mẹ mày à?"

    "Ừ.. Phải ghép thận sớm thôi, mẹ tao không chịu được lâu hơn!" Tôi nuốt nghẹn, nước mắt lại trào ra.

    Hương chợt quay sang tôi, ánh mắt sắc lẹm: "Muốn 600 triệu không? Tao biết đường, nhưng phải trả giá đấy."

    Ly trà trong tay tôi chao nghiêng. Giọt nước nóng rơi xuống váy, thấm qua lớp vải vào da thịt. "Cách gì?" Tôi hỏi, giọng khàn đặc.


    "Nhưng mà.." Hương bỗng ngập ngừng.

    "Nói lẹ đi!" Tôi giục cô.

    Hương ngước nhìn không gian xung quanh, căn phòng rộng lớn, đầy đủ nội thất, sáng bóng với vẻ đẹp khó cưỡng: "Mày biết tại sao, tao lại có thể ở đây không?"

    "Không phải mày bảo với tao là nhà mày trúng số?" Tôi thật thà hỏi.

    "Trúng cái đầu mày í." Hương nhếch mép cười gượng: "Tao làm sugar baby.."

    Căn phòng đột nhiên ngột ngạt. Tôi chợt nhìn vào tách trà, nơi một mẩu lá nhỏ xíu đang từ từ chìm xuống. Hình dáng của ba và chiếc nạng gỗ trước cửa tiệm sửa xe máy, mẹ gầy guộc trong bệnh viện, tất cả hiện ra trong đầu tôi rõ ràng từng góc cạnh, rồi ngước lên kệ sách đầy những cuốn "Nhật Ký Đặng Thùy Trâm", "Mãi Mãi Tuổi Hai Mươi", những tiểu thuyết tình yêu của Guillaume Musso. Hương theo ánh mắt tôi, bật cười: "Lấy hết sách đi! Tao toàn đọc sách tình cảm ướt át, chán chết!"

    "Hương.." Tôi nghẹn lại, nước mắt chực trào: "Tao không biết cách làm sugar baby.."

    "Chỉ cần đẹp, thông minh và biết điều." Cô ngắt lời, giọng như dao cứa: "Mày có thừa cả ba thứ đó. Tao sẽ dạy mày mọi thứ: Cách ăn mặc, cách nói chuyện, cách moi tiền đàn ông."

    Hương kéo tôi đến trước gương, tay chỉ vào hình ảnh phản chiếu: "Nhìn đi! Gương mặt này xứng đáng được sống trong nhung lụa. Đừng để nó héo úa, thật lãng phí!"

    "Nhưng sao mày lại nghỉ việc?" Tôi nhìn vào mắt Hương.

    "Cũng tới lúc để nghĩ về tương lai chứ, cũng phải lấy chồng, có con.. Đâu thể sống mãi như thế này!" Hương cười buồn.

    "Đó là lý do mày ra tận Hà Nội à?" Tôi nói nhỏ.

    "Ừ.. Đi thật xa, ở đó không có quá khứ. Chắc tao sẽ tìm được một anh đẹp trai, nhà giàu, yêu nhau rồi tao đẻ cho chàng một bầy con." Hương vừa nói vừa cười và dùng tay vẽ vào không khí.

    Tôi nhắm mắt, hình ảnh mẹ thở gấp qua máy trợ thở hiện lên. Giọng ba vang trong đầu: "Con gái à, đừng bao giờ đánh mất lòng tự trọng vì tiền." Nhưng tiếng máy chạy thận đều đều ở bệnh viện Chợ Rẫy át đi tất cả.

    "Tao đồng ý!" Tôi thốt ra, hai tay bấu chặt vào mép bàn.

    Hương siết chặt tay tôi, như truyền lửa: "Ha! Biết ngay mà! Tao biết mày sẽ đồng ý. Nhớ nhé: Không yêu, không tin, không hỏi quá khứ. Chỉ là giao dịch."

    "Cảm ơn mày!" Tôi gật đầu.

    "Không.. Công việc này đáng ra mày không nên làm. Nhưng.. Thôi." Hương ngập ngừng: "Chỉ có mày là bạn thân của tao, nhớ lại hồi năm nhất, mày thức đêm chăm sóc những lúc tao bị sốt hay tới kì kinh. Chỉ tiếc là tao không có 600 triệu." Mắt Hương khẽ mấp máy long long, rồi giọt nước mắt trào ra. Hai chúng tôi ôm nhau, khóc như hai đứa con nít.

    Hương hẹn khoảng hơn một tuần nữa sẽ sắp xếp cuộc hẹn để tôi và "người ấy" gặp nhau. Cô mở ví, xấp tiền mỏng dính. Cô cười khẩy: "Còn mỗi này tiền mặt. Lấy tạm đi."

    Hương đề nghị tôi ngủ lại đây một đêm nhưng tôi từ chối, tôi không muốn mẹ ngủ một mình. Đợi mưa tạnh, tôi rời căn hộ với vali đầy váy áo mà cô ấy không còn dùng tới. Hương đứng trên ban công vẫy tay, bóng cô nhỏ dần trong màn sương. Tôi siết chặt chiếc ví da đựng 10 triệu Hương cho mượn, nước mắt rơi xuống dòng tin nhắn của mẹ: "Con đừng lo, má vẫn ổn." Chiếc Vision lại phi về phía bệnh viện.

    ***

    Viết cảm nhận của bạn => Ở ĐÂY

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...