Truyện Ngắn Đám Cưới - Rewrite

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Rewrite4future, May 21, 2025.

  1. Rewrite4future

    Messages:
    259

    Đám Cưới


    [​IMG]

    Ảnh sưu tầm trên Internet

    Tác giả : Rewrite

    Thể loại: Gia đình, truyện theo yêu cầu, có yếu tô hư cấu, hợp đồng viết

    Tình Trạng: Hoàn thành. Tổng cộng 5 chương.

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu


    Lời giới thiệu

    Trong một con hẻm nhỏ ở Gò Vấp, một tấm ảnh phai màu kể câu chuyện về những giấc mơ chưa thành. Trong căn nhà chật hẹp, hai chị em lặng lẽ ấp ủ một bí mật – một kế hoạch táo bạo để làm sống lại điều mà mẹ họ đã cất giữ suốt 27 năm. Liệu tình yêu và sự hy sinh có thể biến những tiếc nuối thành hiện thực, hay chỉ là một giấc mơ mong manh giữa nhịp sống Sài Gòn hối hả?

    MỤC LỤC

    Chương 1: Kế Hoạch Bí Mật

    Chương 2: Mua Nhẫn

    Chương 3: Câu Chuyện Tình Yêu

    Chương 4: Cầu Hôn

    Chương 5: Đám Cưới


    (Hết)

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Last edited: Jun 5, 2025
  2. Rewrite4future

    Messages:
    259
    [​IMG]

    Chương 1: Kế hoạch bí mật


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh đèn đường từ con hẻm nhỏ ở Gò Vấp, TP. HCM, len qua cửa sổ, chiếu lên những giọt nước li ti bám trên kính, lấp lánh như những vì sao. Trong căn phòng khách chật hẹp, ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ hắt lên bức tường loang lổ, soi sáng khuôn mặt cô Huyền. Người phụ nữ 48 tuổi ngồi trên ghế sofa sờn vải, tay cầm khung ảnh cưới đã phai màu, đôi mắt nâu đượm chút hoài niệm. Đối diện cô, trên tấm thảm trải sàn, Phương Thảo ôm gối, mái tóc buộc cao lòa xòa vài sợi, chăm chú lắng nghe. Mai Chi, cô em út 17 tuổi, nằm dài bên cạnh, chống cằm, đôi mắt to tròn lấp lánh tò mò.

    "Ngày đó, mẹ với bố con cưới nhau mà chẳng có gì". Cô Huyền nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng mang theo một nỗi buồn khó giấu: "Chỉ có vài người họ hàng đến, mâm cơm đơn sơ, mẹ mặc áo dài cũ của bà ngoại, chẳng có gì lộng lẫy. Bố con hứa sẽ mua nhẫn sau, nhưng rồi.. đời bận quá, quên mất." Cô cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa tiếc nuối, như thể đang nhìn thấy chính mình 27 năm trước, đứng bên Tuấn, tay đan chặt trong niềm tin giản dị.

    Thảo im lặng, ánh mắt dán vào khung ảnh trong tay mẹ. Bức ảnh đen trắng, góc đã quăn, chụp cô Huyền trẻ trung trong áo dài đỏ, đứng cạnh chú Tuấn với bộ vest mượn, cả hai cười gượng gạo trước ống kính. Cô cảm thấy nhói lòng, như thể nỗi tiếc nuối của mẹ đang len lỏi vào ngực mình. Mẹ đã hy sinh cả đời cho gia đình, vậy mà ngày cưới – ngày đáng lẽ đẹp nhất – lại thiếu thốn như thế. Ý nghĩ ấy xoay vần trong đầu Thảo, khiến cô siết chặt chiếc gối trong tay.

    Chi phá tan không khí, giọng hồn nhiên: "Trời ơi, mẹ kể hoài mà con tưởng tượng không nổi! Cưới mà không có váy, không có nhẫn, thế sao gọi là cưới?" Cô bé ngồi bật dậy, mái tóc bob nhuộm highlight nâu nhạt tung tăng theo nhịp lắc đầu: "Giờ con thấy trên TikTok, người ta cưới toàn váy lộng lẫy, chụp ảnh lung linh, mẹ không thấy tủi hả?"

    Cô Huyền bật cười, đưa tay véo má Chi: "Tủi gì mà tủi, có bố con là mẹ vui rồi. Nhưng.." Cô nháy mắt, nhưng Thảo nhận ra ánh mắt mẹ thoáng long lanh, như thể đang giấu đi một giấc mơ chưa thành.

    Đêm đó, khi ánh đèn phòng khách đã tắt, Thảo nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Tiếng mưa rả rích ngoài kia gợi cô nhớ đến câu chuyện của mẹ. Không có váy cưới, không có nhẫn. Những từ ấy lặp đi lặp lại, như một lời nhắc nhở. Cô ngồi dậy, lấy điện thoại, gõ nhanh vào Google: "Tổ chức đám cưới nhỏ giá rẻ TP. HCM." Màn hình sáng lên, hiện ra hàng loạt gợi ý, nhưng tất cả đều vượt xa số tiền cô có. Thảo thở dài, nhìn vào góc phòng, nơi chiếc ba lô đựng sách vở đại học vẫn nằm im. Mình phải làm gì đó. Mẹ xứng đáng có một ngày cưới đúng nghĩa.

    Sáng hôm sau, Thảo đứng trước quán cà phê ở quận 3, nơi cô vừa xin làm thêm. Không gian quán chật kín, mùi cà phê rang hòa quyện với tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng. Cô mặc tạp dề xanh, tay bưng khay nước, lách qua những chiếc bàn gỗ nhỏ, cố nở nụ cười dù chân đã mỏi nhừ. Dưới ánh đèn neon, cô lau bàn, thu dọn ly, và lén ghi số tiền boa vào cuốn sổ nhỏ trong túi. Mỗi đồng tiền tiết kiệm là một bước gần hơn đến giấc mơ của mẹ. Có hôm, khách đông, cô chạy bàn đến tận khuya, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng, như thể nhìn thấy mẹ trong chiếc váy cưới trắng tinh.

    "Chị ơi, nghỉ chút đi, nhìn chị như sắp xỉu rồi!" Đồng nghiệp trêu, nhưng Thảo chỉ cười, lắc đầu. Trong đầu cô, hình ảnh mẹ đứng bên bố năm xưa cứ hiện lên, rõ nét đến đau lòng. Mình phải làm được.

    Mùa hè đến, Thảo đã có một số tiền tiết kiệm. Một buổi chiều, khi cô Huyền đi chợ và chú Tuấn xem tivi ở phòng khách, Thảo kéo Chi vào phòng riêng. Cánh cửa khép chặt, hai chị em ngồi trên giường, laptop mở trước mặt, giấy ghi chú vương vãi khắp chăn. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt Thảo, lộ vẻ quyết tâm.

    "Chi, chị muốn tổ chức lại đám cưới cho bố mẹ!" Thảo nói, giọng hạ thấp, như sợ ai đó nghe thấy: "Mẹ kể về ngày cưới cũ, chị thấy thương quá. Chị muốn mẹ được mặc váy cưới, có nhẫn, có ảnh cưới – tất cả những gì mẹ chưa có."

    Chi tròn mắt, rồi bật cười, vỗ tay đánh đét: "Trời ơi, chị Thảo, ý tưởng đỉnh cao luôn! Nhưng tiền đâu ra? Chị tính cướp ngân hàng hả?" Cô bé nghiêng đầu, mái tóc highlight lắc lư, ánh mắt vừa tò mò vừa phấn khích.

    Thảo nhếch môi, lấy từ ba lô ra cuốn sổ nhỏ, mở trang ghi chép chi tiết: Tiền làm thêm, tiền tiết kiệm từ quà Tết, và cả khoản Chi góp từ tiền lì xì: "Chị làm thêm ở quán cà phê sáu tháng nay, đủ để thuê nhà hàng nhỏ. Nhưng mình cần bố giúp, và phải giữ bí mật với mẹ. Nếu mẹ biết, mẹ sẽ không cho đâu."

    Chi gật đầu lia lịa, mắt sáng rực: "Ok, chị! Em sẽ tìm nhạc trên TikTok, chọn bài nào lãng mạn nhất. À, còn váy cưới nữa, phải đẹp nha, không là mẹ giận tụi mình!" Cô bé cười lớn, rồi hạ giọng, thì thầm: "Nhưng chị ơi, mẹ mà biết tụi mình làm vụ này là tiêu luôn đó!"

    Thảo véo má em, cười khúc khích: "Thì giữ bí mật chứ! Mai mình lôi bố ra quán cà phê, nói kế hoạch. Bố sẽ đồng ý thôi." Cô nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt lấp ló sau đám mây. Trong lòng cô, một ngọn lửa nhỏ cháy lên, tất cả vì tình yêu dành cho mẹ – người phụ nữ đã hy sinh cả đời mà chưa từng có một ngày cưới trọn vẹn.


    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
  3. Rewrite4future

    Messages:
    259
    [​IMG]

    Chương 2: Mua nhẫn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều Sài Gòn rực rỡ ánh nắng, những tia vàng cam len qua tán cây phượng trên con đường nhỏ ở Gò Vấp. Quán cà phê góc phố, với tấm bảng gỗ khắc chữ "Hương Phin" tỏa mùi cà phê rang nồng nàn. Bên trong, không gian nhỏ ấm cúng, bàn gỗ phủ khăn vải thô, tiếng nhạc Trịnh vang lên khe khẽ từ chiếc loa cũ. Phương Thảo ngồi cạnh Mai Chi, cả hai hồi hộp nhìn đồng hồ, tay xoay ly cà phê sữa đá. Đối diện, chú Tuấn, 51 tuổi, mặc áo thun xanh đậm giản dị, ngả người ra ghế, lông mày nhướn lên đầy tò mò.

    "Thế nào, hai đứa hẹn bố ra đây có chuyện gì mà bí mật thế?" Chú Tuấn nhấp ngụm cà phê, giọng trầm nhưng pha chút đùa cợt: "Đừng nói là xin tiền đi du lịch nha, bố hết tiền rồi!"

    Chi bật cười, mái tóc highlight nâu nhạt lắc lư theo cái nghiêng đầu: "Bố ơi, nghiêm túc chút đi! Tụi con có chuyện lớn lắm!" Cô bé liếc sang Thảo, ra hiệu "chị nói đi."

    Thảo hít một hơi sâu, đặt ly cà phê xuống, ánh mắt nghiêm túc: "Bố, con với Chi muốn tổ chức lại đám cưới cho bố mẹ. Mẹ kể về ngày cưới cũ, con thấy mẹ tiếc lắm, như thể giấc mơ của mẹ vẫn còn dang dở. Con muốn mẹ được mặc váy cưới, có một buổi lễ thật đẹp, như điều mẹ từng ao ước." Giọng cô hơi run, như thể sợ bố sẽ từ chối.

    Chú Tuấn im lặng, ánh mắt thoáng xa xăm. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt ông, lộ ra vài nếp nhăn khắc khổ – dấu vết của những năm tháng vất vả. Trong đầu ông, hình ảnh Huyền 27 năm trước hiện lên: Cô gái trẻ trong áo dài đỏ, mỉm cười khi ông hứa sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn. Lời của Thảo như đánh thức một góc ký ức ông đã cất sâu, xen lẫn tự hào và day dứt.

    "Bố, mẹ kể cái đám cưới giản đơn đó hoài luôn!" Chi chen vào, giọng hồn nhiên nhưng đầy thuyết phục: "Mẹ nói không có nhẫn cưới, bố hứa mua mà chưa mua đúng không? Giờ tụi con giúp bố thực hiện lời hứa đó nha!" Cô bé nháy mắt, tay chỉ vào Thảo như thể cả hai đã luyện tập trước.

    Chú Tuấn bật cười, nụ cười ấm áp làm dịu đi không khí căng thẳng: "Hai đứa này, lớn vậy rồi mà còn ranh mãnh thế. Nhưng.. làm cái lễ vậy tốn kém lắm, tiền đâu ra?" Ông nhìn Thảo, ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò.

    Thảo mỉm cười, lấy từ túi xách cuốn sổ nhỏ, mở ra trang ghi chép chi tiết: "Con với Chi đã chuẩn bị đủ để thuê nhà hàng nhỏ, tự trang trí để tiết kiệm. Nhưng tụi con cần bố giúp, và phải giữ bí mật với mẹ. Mẹ mà biết là không cho đâu."

    Chú Tuấn gật đầu chậm rãi, tay xoay chiếc nhẫn bạc cũ trên ngón áp út – món quà rẻ tiền ông mua cho Huyền năm xưa: "Được rồi, bố đồng ý. Mẹ các con sẽ bất ngờ lắm. Nhưng nhẫn cưới thì để bố lo, coi như.. bố trả nợ lời hứa." Ông nháy mắt, giọng pha chút dí dỏm, nhưng ánh mắt lộ vẻ xúc động.

    Cả ba rời quán, bước ra con đường nhộn nhịp của Gò Vấp. Xe cộ lướt qua, tiếng còi xe hòa lẫn với tiếng cười của Chi khi cô bé trêu bố: "Bố ơi, lát mua nhẫn phải chọn cái đẹp nha, không là mẹ giận đó!" Thảo đi bên cạnh, mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm khi bố đồng ý. Họ dừng trước một cửa hàng trang sức nhỏ, tấm kính sáng lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu những chiếc nhẫn vàng, bạc, và kim cương.

    Bên trong, không gian mát lạnh, mùi nước hoa thoảng nhẹ. Người bán hàng, một phụ nữ trung niên, niềm nở giới thiệu từng mẫu nhẫn. Thảo và Chi sôi nổi tranh luận, chỉ trỏ vào những chiếc nhẫn đính đá lấp lánh. "Cái này đẹp nè, nhưng đắt quá!" Chi kêu lên, rồi quay sang bố, giọng đùa cợt: "Bố, bố có chịu chi mạnh không?"

    Chú Tuấn cười, lắc đầu, nhưng ánh mắt ông dừng lại ở một chiếc nhẫn vàng đơn giản, khắc hoa văn tinh tế. Ông cầm nó lên, ngón tay chai sần lướt qua bề mặt nhẫn, như thể đang chạm vào ký ức. "Cái này được. Mẹ các con thích đơn giản, nhưng phải khắc tên bố mẹ, 'H&T' – Huyền và Tuấn." Giọng ông trầm xuống, mang theo một nỗi niềm khó tả.

    Thảo nhìn bố, nhận ra ánh mắt ông không chỉ là sự lựa chọn, mà còn là sự chuộc lỗi cho những thiếu thốn năm xưa. Cô lặng lẽ gật đầu, cảm giác trái tim mình ấm lên. Người bán hàng gói chiếc nhẫn vào hộp đỏ nhỏ, ánh sáng từ đèn led chiếu lên, làm nó lấp lánh như một lời hứa mới.

    Ra khỏi cửa hàng, hoàng hôn đã nhuộm đỏ bầu trời Sài Gòn. Chú Tuấn nắm chặt hộp nhẫn trong túi áo, bước đi bên hai cô con gái, lòng ông tràn ngập cảm giác tự hào xen lẫn bâng khuâng. "Mẹ các con sẽ bất ngờ lắm!" Ông nói, giọng nhẹ như gió. Thảo và Chi cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh hy vọng.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite
    Ở ĐÂY nhé!
     
  4. Rewrite4future

    Messages:
    259
    [​IMG]

    Ảnh sưu tầm từ Internet

    Chương 3: Câu chuyện tình yêu


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng mưa tí tách vang lên, không phải từ bầu trời Sài Gòn đang rực rỡ hoàng hôn, mà từ một góc ký ức xa xôi. Chú Tuấn ngồi một mình trong phòng khách nhỏ ở Gò Vấp, ánh đèn vàng mờ nhạt hắt lên khuôn mặt ông, làm nổi bật những nếp nhăn khắc khổ. Tay ông nắm chặt hộp nhẫn đỏ, ngón cái lướt qua lớp nhung mịn, như thể đang chạm vào một lời hứa chưa trọn vẹn. Ánh mắt ông xa xăm, lạc vào năm 1998, nơi cơn mưa lất phất phủ lên làng quê Bình Định, nơi ông và Huyền đã bắt đầu câu chuyện tình yêu giản dị nhưng khắc cốt ghi tâm.

    Cảnh vật hiện lên như một thước phim cũ, hơi mờ nhưng sống động. Con đường đất đỏ dẫn vào làng, hai bên là cánh đồng lúa xanh mướt, lấp ló vài mái nhà ngói thấp. Mưa lất phất, mùi đất ẩm hòa quyện với hương lúa non, tạo nên một bức tranh quê vừa yên bình vừa khắc nghiệt. Tuấn, 24 tuổi, đạp chiếc xe đạp cà tàng, nón lá đội lệch, áo sơ mi trắng ướt sũng dính vào người. Ông dừng trước căn nhà ngói của gia đình Huyền, nơi cô gái 21 tuổi đứng dưới hiên, mặc áo thun giản dị, mái tóc đen dài buông xõa, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ không gợn sóng.

    Huyền là công nhân may ở xưởng dệt nhỏ trong làng, còn Tuấn làm thợ sửa xe ở chợ. Họ gặp nhau tình cờ tại hội làng, khi Huyền làm rơi chiếc khăn tay thêu hoa dưới cơn mưa. Tuấn nhặt lên, đưa cho cô, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ làm trái tim cả hai rung lên. Từ đó, những buổi chiều đạp xe qua cánh đồng trở thành thói quen. Tuấn chở Huyền trên chiếc xe đạp cũ, cô ngồi sau, tay bám nhẹ vào áo ông, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa tiếng gió. Họ trao nhau những lá thư tay viết vội, những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng chứa đựng cả một bầu trời yêu thương.

    Trong đầu chú Tuấn, hình ảnh Huyền năm ấy hiện lên rõ nét. Cô không đẹp lộng lẫy, nhưng nụ cười của cô như ánh nắng sau mưa, làm tan biến mọi mệt mỏi của ông. Cô ấy luôn nói, chỉ cần có mình là đủ, Tuấn nghĩ, lòng chợt nhói đau. Nhưng ông biết, đằng sau nụ cười ấy, Huyền cũng khao khát những điều giản đơn mà thời cuộc không cho phép – một chiếc váy cưới, một tấm ảnh cưới, hay chỉ là một ngày không phải lo toan.

    Tình yêu của họ không dễ dàng. Gia đình Huyền phản đối, cho rằng Tuấn chỉ là thợ sửa xe, không đủ khả năng lo cho con gái họ. Gia đình Tuấn cũng nghèo, mẹ ông bệnh nặng, tiền kiếm được từ lốp xe và săm lốp chỉ đủ mua thuốc. Nhưng Huyền không dao động. Một buổi tối, dưới gốc cây bàng bên bờ sông, cô nắm tay Tuấn, giọng nhỏ nhưng kiên định: "Anh đừng lo, em không cần nhà cao cửa rộng. Mình cố gắng, rồi mọi thứ sẽ tốt thôi." Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim Tuấn, cho ông can đảm đối mặt với mọi khó khăn.

    Khi quyết định cưới, cả hai chỉ có tình yêu và chút hy vọng mong manh. Năm 1998, kinh tế Việt Nam còn khó khăn, nhất là ở vùng quê như Bình Định. Tuấn chạy vạy khắp làng, vay tiền từ bạn bè để tổ chức một đám cưới giản đơn. Ông đạp xe hơn mười cây số đến chợ huyện, mua một chiếc nhẫn bạc rẻ tiền, lòng thầm hứa sẽ đổi nhẫn vàng khi có tiền. Huyền, trong khi đó, sửa lại chiếc áo dài cũ của mẹ, cố giấu đi những chỗ sờn vải bằng vài đường thêu khéo léo.

    Ngày cưới đến, mưa lớn hơn dự đoán. Sân nhà Huyền ngập nước, tấm bạt nilon che tạm rách toạc, để lộ những mâm cơm đạm bạc bên dưới. Khách mời chỉ có vài người họ hàng, ngồi chen chúc dưới mái hiên, tiếng nói cười át đi tiếng mưa. Tuấn đứng cạnh Huyền, mặc bộ vest mượn từ anh họ, quá rộng ở vai, khiến ông trông lúng túng như chú rể lần đầu. Huyền, trong chiếc áo dài cũ, tóc búi đơn giản, vẫn đẹp đến lạ, dù khuôn mặt cô thoáng lo lắng khi nhìn sân ngập.

    Dưới ánh đèn dầu leo lét, Tuấn nắm tay Huyền, trao chiếc nhẫn bạc mỏng manh. Ông thì thầm, giọng nghẹn lại: "Anh xin lỗi, Huyền. Anh hứa sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn." Huyền mỉm cười, nước mắt lăn dài, không phải vì buồn mà vì hạnh phúc. Cô siết chặt tay ông, ánh mắt như nói rằng cô không cần gì hơn ngoài tình yêu này. Khoảnh khắc ấy, dù thiếu váy cưới, nhẫn vàng, hay ảnh cưới, lại trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong lòng cả hai. Mưa vẫn rơi, nhưng đối với Tuấn, đó là cơn mưa của tình yêu, của lời hứa ông mang theo suốt 27 năm.

    Cảnh vật mờ dần, trở về phòng khách năm 2024. Chú Tuấn lau mắt, nhận ra má mình đã ướt. Hộp nhẫn trong tay ông như một cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa lời hứa năm xưa và cơ hội chuộc lỗi hôm nay. Ông nghĩ về Thảo và Chi, hai cô con gái đã lớn lên trong tình yêu của ông và Huyền, giờ đây đang làm điều mà ông không dám mơ tới – cho mẹ chúng một ngày cưới trọn vẹn. Lòng ông tràn ngập tự hào, xen lẫn chút day dứt vì những thiếu thốn Huyền từng chịu đựng.

    Ông nhớ lại những năm tháng sau đám cưới: Những ngày làm việc đến kiệt sức, những đêm Huyền thức khuya may vá để kiếm thêm tiền, và những lần cả hai cười đùa dù trong túi chỉ còn vài đồng. Tình yêu của họ không bao giờ phai, nhưng Tuấn luôn cảm thấy nợ Huyền một điều gì đó – một giấc mơ cô chưa từng nói ra, nhưng ông biết cô luôn khao khát. Chiếc nhẫn trong tay ông, với chữ "H&T" khắc tinh tế, không chỉ là món quà, mà còn là lời khẳng định rằng ông vẫn yêu cô, như ngày đầu tiên dưới cơn mưa lất phất.

    Chú Tuấn đứng dậy, cất hộp nhẫn vào túi áo, ánh mắt giờ đây kiên định hơn. Tiếng mưa trong ký ức dần tan biến, nhường chỗ cho tiếng chuông cửa vang lên. Thảo và Chi đứng ngoài hiên, ánh mắt lấp lánh, gọi to: "Bố ơi, ra bàn kế hoạch cầu hôn đi, mẹ sắp về rồi!" Tuấn mỉm cười, bước ra, lòng nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng của quá khứ.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
  5. Rewrite4future

    Messages:
    259
    [​IMG]

    Ảnh sưu tầm từ Pinterest

    Chương 4: Cầu hôn



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân sau nhà ở Gò Vấp, nhỏ hẹp nhưng ấm cúng, sáng bừng dưới ánh sáng lung linh của những chiếc đèn lồng giấy treo lơ lửng. Những bó cúc họa mi trắng muốt, được Thảo và Chi tỉ mỉ cắm trong lọ thủy tinh, tỏa hương dịu nhẹ trong không khí buổi tối. Một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa sân, phủ khăn vải thô, bên trên là đĩa bánh flan mẹ thích và vài ly trà nóng bốc khói. Gió nhẹ lay động, làm những chiếc đèn lồng đung đưa, ánh sáng vàng cam nhảy múa trên bức tường gạch cũ. Thảo đứng nép sau cánh cửa bếp, tim đập thình thịch, ánh mắt lấp lánh hồi hộp. Chi, bên cạnh, kiễng chân nhìn ra sân, thì thầm: "Chị ơi, mẹ mà không bất ngờ là em nghỉ chơi luôn!"​

    Cô Huyền bước ra từ phòng khách, chiếc áo thun xanh nhạt ôm lấy dáng người nhỏ nhắn, mái tóc điểm vài sợi bạc buộc gọn sau gáy. Cô ngạc nhiên, đôi mắt nâu mở to khi thấy sân sau được trang trí khác thường. "Trời ơi, mấy đứa làm gì mà bày vẽ thế này? Có chuyện gì hả?" Giọng cô pha chút lo lắng, tay vô thức vuốt vạt áo, như thể đang cố đoán ý định của hai con gái.​

    Thảo mỉm cười, nắm tay mẹ, nhẹ nhàng dẫn cô đến chiếc bàn. "Mẹ ngồi đi, tụi con chỉ muốn làm bữa tối đặc biệt thôi." Chi chen vào, giọng hồn nhiên: "Mẹ ăn bánh flan nha, con tự làm đó, ngon lắm!" Cô Huyền bật cười, ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ nghi ngờ. Cô nhìn quanh, như thể đang tìm một manh mối.​

    Từ góc sân, chú Tuấn bước ra. Ông mặc áo sơ mi trắng, được Thảo ép ủi phẳng phiu, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc vẫn còn dấu vết của những năm tháng làm việc vất vả. Trong tay ông là hộp nhẫn đỏ, nắm chặt như sợ nó sẽ biến mất. Ánh đèn lồng chiếu lên khuôn mặt ông, làm nổi bật đôi mắt sâu và nụ cười ấm áp. Cô Huyền sững sờ, miệng khẽ mở, như không tin vào mắt mình: "Tuấn, anh làm gì thế? Có chuyện gì mà.. trang trọng vậy?"​

    Chú Tuấn hít một hơi sâu, bước đến trước mặt vợ. Ông quỳ một chân xuống, động tác hơi vụng về nhưng đầy chân thành, hộp nhẫn mở ra, để lộ chiếc nhẫn vàng khắc chữ "H&T" lấp lánh dưới ánh đèn. Giọng ông run run, nhưng mỗi từ đều chắc chắn, như được ấp ủ từ lâu: "Huyền, 27 năm trước, anh không cho em một đám cưới như em mơ. Không váy, không nhẫn, không ảnh cưới. Anh nợ em một lời hứa. Hôm nay, trước mặt các con, anh muốn hỏi lại: Em có đồng ý làm vợ anh lần nữa không?"​

    Không gian như ngừng trôi. Tiếng gió, tiếng lá xào xạc, và cả tiếng tim đập thình thịch của Thảo đều tan biến. Cô Huyền đưa tay che miệng, nước mắt lăn dài trên má. Trong đầu cô, ánh sáng từ những ngày đầu bên Tuấn hiện lên: Những buổi chiều đạp xe, những đêm thức khuya nói về tương lai, và tình yêu đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Cô không ngờ, sau 27 năm, người đàn ông ấy vẫn giữ lời hứa, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương như thuở ban đầu. Cô lao vào ôm ông, giọng nghẹn ngào: "Anh.. anh ngốc quá, em đồng ý, đồng ý mà!"​

    Thảo và Chi, đứng sau cánh cửa, ôm nhau nhảy cẫng, cố kìm tiếng reo hò để không phá vỡ khoảnh khắc. Thảo lau mắt, cảm giác trái tim mình như nở ra. Mẹ hạnh phúc, vậy là đủ rồi, cô nghĩ, nhưng kế hoạch vẫn chưa kết thúc.​

    Chú Tuấn đỡ cô Huyền đứng dậy, cả hai vẫn nắm chặt tay nhau, ánh mắt đong đầy tình yêu. Thảo bước ra, kéo Chi theo, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: "Mẹ, bố, tụi con có chuyện muốn nói" Thảo mở lời, giọng nghiêm túc nhưng không giấu được sự phấn khích. "Tụi con muốn tổ chức lại đám cưới cho bố mẹ, một buổi lễ đúng nghĩa, với tất cả những gì mẹ từng ao ước."​

    Cô Huyền sững sờ, nụ cười trên môi vụt tắt, thay bằng vẻ lo lắng: "Trời ơi, mấy đứa, làm gì mà tốn kém vậy? Tiền đó để các con đi học, để làm của hồi môn, mẹ không cần đâu!" Giọng cô run run, tay siết chặt tay chú Tuấn, như thể đang cố giữ bình tĩnh: "Mẹ có bố, có các con, vậy là đủ rồi."​

    Thảo lắc đầu, bước đến gần mẹ, ánh mắt kiên định: "Mẹ, mẹ hy sinh cả đời cho tụi con, chưa bao giờ đòi hỏi gì. Lần này, để tụi con làm điều gì đó cho mẹ. Tụi con đã chuẩn bị kỹ, bố cũng góp sức. Mẹ đừng lo." Giọng cô nghẹn lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ mạnh mẽ.​

    Chi, không chịu nổi không khí nghiêm túc, nhảy vào, giọng dí dỏm: "Mẹ, mẹ không đồng ý là tụi con giận luôn đó! Tưởng tượng đi, mẹ mặc váy cưới, đẹp như công chúa, con quay clip đăng TikTok, cả thế giới khen mẹ luôn!" Cô bé nháy mắt, làm cả nhà bật cười, ngay cả cô Huyền cũng không nhịn được.​

    Chú Tuấn nắm tay vợ, giọng trầm ấm: "Huyền, để các con làm đi. Anh cũng muốn thấy em trong váy cưới, như anh từng hứa." Lời nói của ông như giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Cô Huyền nhìn chồng, nhìn hai cô con gái, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là hạnh phúc. Cô gật đầu, ôm Thảo và Chi vào lòng, thì thầm: "Cảm ơn các con, mẹ không biết nói gì hơn.."​

    Dưới ánh đèn lồng, cả gia đình quây quần quanh chiếc bàn gỗ, tiếng cười xen lẫn tiếng nói chuyện rôm rả. Thảo kể về kế hoạch: Một nhà hàng nhỏ, váy cưới trắng, và một nhiếp ảnh gia để lưu giữ khoảnh khắc. Chi hào hứng đề xuất nhạc nền, còn chú Tuấn trêu: "Chỉ mong mẹ con đừng khóc hết buổi lễ!" Cô Huyền véo tay chồng, cười tươi, gương mặt như trẻ lại.​

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
  6. Rewrite4future

    Messages:
    259
    [​IMG]

    Chương 5: Đám cưới


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà hàng nhỏ ở quận Bình Thạnh, TP. HCM, sáng rực dưới ánh đèn chùm vàng ấm áp, phản chiếu trên những tấm khăn bàn trắng tinh. Những bó hoa cúc họa mi và hồng phấn được Thảo và Chi tỉ mỉ sắp đặt, điểm xuyết trên bàn tiệc, tỏa hương dịu nhẹ hòa quyện với mùi thức ăn thơm lừng. Không gian không quá rộng, nhưng ấm cúng, với những dải ruy băng trắng treo lơ lửng và tiếng nhạc "Canon in D" vang lên từ loa, nhẹ nhàng như một lời chúc phúc. Khách mời – họ hàng, bạn bè thân thiết, và vài đồng nghiệp cũ của cô Huyền – rôm rả trò chuyện, tiếng cười vang lên át cả tiếng ly chạm.

    Ở trung tâm, cô Huyền đứng đó, đẹp như một giấc mơ chưa từng thành hiện thực. Chiếc váy cưới trắng, được Thảo chọn kỹ lưỡng từ một tiệm cho thuê, ôm lấy dáng người nhỏ nhắn, đuôi váy dài nhẹ nhàng chạm sàn. Mái tóc cô được uốn sóng, điểm vài bông hoa nhỏ, và lớp trang điểm nhẹ làm nổi bật đôi mắt nâu long lanh. Bên cạnh, chú Tuấn, trong bộ vest xanh đậm vừa vặn, nắm tay vợ, nụ cười rạng rỡ làm ông trẻ lại cả chục tuổi. Thảo đứng gần đó, mặc váy maxi màu kem, tay cầm máy ảnh, cố ghi lại từng khoảnh khắc. Chi, trong chiếc váy hồng phấn, chạy qua chạy lại, chỉ đạo bạn bè chụp clip để đăng TikTok, ánh mắt lấp lánh phấn khích.

    "Trời ơi, mẹ đẹp như công chúa luôn!" Chi kêu lên, giơ điện thoại quay cận cảnh cô Huyền, rồi quay sang trêu bố: "Bố ơi, cười tươi lên, đừng ngượng nữa!" Chú Tuấn bật cười, véo má con gái út, giọng đùa cợt: "Con bé này, để bố yên mà làm chú rể!" Cô Huyền che miệng cười, tay siết chặt tay chồng, ánh mắt đong đầy hạnh phúc.

    Buổi lễ bắt đầu với nghi thức trao nhẫn. Thảo bước lên, tay cầm khay nhung đỏ, nơi chiếc nhẫn vàng khắc chữ "H&T" lấp lánh. Chú Tuấn nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay cô Huyền, giọng trầm ấm: "Huyền, cảm ơn em vì đã ở bên anh 27 năm. Lần này, anh muốn làm đúng lời hứa." Cô Huyền mỉm cười, nước mắt lăn dài, đeo nhẫn cho chồng, thì thầm: "Cảm ơn anh, và cảm ơn các con." Khách mời vỗ tay rộn ràng, vài người lau mắt, xúc động trước tình yêu bền bỉ của đôi vợ chồng.

    Tiếng nhạc chuyển sang giai điệu vui tươi, và Thảo ra hiệu cho mọi người chuẩn bị cắt bánh. Chiếc bánh cưới ba tầng, phủ kem trắng và điểm hoa tươi, được đẩy ra giữa sảnh. Chú Tuấn và cô Huyền cùng cầm dao, cắt miếng bánh đầu tiên, tiếng cười vang lên khi Chi hét to: "Cho con miếng to nha!" Cả nhà quây quần, chụp ảnh cưới – điều mà 27 năm trước họ chưa từng có. Thảo đứng sau ống kính, điều chỉnh góc chụp, lòng cô như nở hoa khi thấy mẹ cười rạng rỡ, không còn chút tiếc nuối nào.

    Trong đầu Thảo, những tháng ngày làm thêm ở quán cà phê, những đêm thức khuya bàn kế hoạch với Chi, và cả ánh mắt lo lắng của bố khi đồng ý, tất cả hiện lên như một cuốn phim. Mình đã làm được, cô nghĩ, mắt hoe đỏ. Cô không chỉ tặng mẹ một ngày cưới, mà còn tặng cả gia đình một kỷ niệm sẽ mãi khắc sâu. Chi, đứng bên cạnh, lén lau nước mắt, nhưng vẫn giả vờ dí dỏm: "Chị ơi, đừng khóc, khóc là hỏng makeup đó!" Thảo bật cười, véo má em, cảm nhận sự trưởng thành trong lòng – không chỉ của mình, mà của cả cô em gái tinh nghịch.

    Bữa tiệc tiếp tục với những câu chuyện rôm rả. Họ hàng kể lại kỷ niệm ngày cưới cũ, bạn bè trêu chú Tuấn "lãng mạn hơn xưa rồi" và cô Huyền, thường ngày kín đáo, hôm nay cười tươi, kể về những ngày khó khăn mà cô và chồng đã vượt qua. Một người cô thân thiết đứng dậy, nâng ly: "Chúc Huyền và Tuấn mãi hạnh phúc, và chúc Thảo, Chi lớn lên cũng tìm được tình yêu đẹp như bố mẹ!" Cả sảnh vỗ tay, tiếng ly chạm leng keng hòa lẫn tiếng nhạc.

    Khi tiệc gần tàn, Thảo lặng lẽ đăng một đoạn clip ngắn lên mạng xã hội, kèm dòng chú thích: "Ngày cưới thứ hai của bố mẹ – món quà từ tình yêu của tụi con." Chỉ vài giờ sau, bài đăng nhận hàng trăm lượt chia sẻ, với những bình luận ấm áp từ người lạ: "Gia đình đẹp quá" "Gen Z tuyệt vời!" Thảo ngồi ở góc sảnh, đọc từng dòng, mỉm cười. Cô nhận ra, điều cô và Chi làm không chỉ cho bố mẹ, mà còn lan tỏa niềm vui đến những người xa lạ, như một lời nhắc nhở về giá trị của tình thân.

    Cô Huyền và chú Tuấn bước ra, nắm tay nhau, cảm ơn khách mời. Cô kéo Thảo và Chi vào lòng, thì thầm: "Mẹ chưa bao giờ nghĩ các con làm được điều này. Cảm ơn, các con của mẹ." Thảo ôm mẹ, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, lòng tràn đầy hạnh phúc. Chi, không chịu nổi không khí sến, chen vào: "Mẹ ơi, lần sau tụi con làm gì nữa cho bố mẹ hả chị?" Cả nhà bật cười, tiếng cười vang vọng dưới ánh đèn nhà hàng.

    (Hết)

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...