Truyện Ngắn Tương Lai Của Quá Khứ, Chẳng Phải Chính Là Hiện Tại Sao? - Hoa Nguyệt Phụng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hoa Nguyệt Phụng, 23 Tháng ba 2025.

  1. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    TƯƠNG LAI CỦA QUÁ KHỨ, CHẲNG PHẢI CHÍNH LÀ HIỆN TẠI SAO?

    Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng

    Thể loại: Truyện ngắn

    Cuộc thi Nét Bút Tuổi Xanh 2025 - tuần thứ 4 + 5

    Chủ đề: Chúng Ta Của Sau Này

    [​IMG]


    Hình ảnh: Sưu tầm​

    Chín năm về trước, em quen anh dưới cơn mưa rào đầu hạ. Thời tiết sớm đã không còn bóng dáng của mấy cơn gió mang hơi se lạnh, mà không hiểu sao, khi mấy hạt mưa kia chót thấm vào da thịt, cái sự lạnh lẽo ấy vẫn khó lòng để cho người ta coi nhẹ được.

    - Xùy... nước mưa thật lạnh!

    Em vô thức xuýt xoa, ôm hai tay vào ngực, hai bàn tay xoa xoa lên hai cánh tay lạnh lẽo. Đã hai năm, em vẫn cứ cô đơn một mình, có một người bạn tâm can cũng đã không còn liên lạc được. Cái lạnh trên thân hòa với cái lạnh trong tim khiến cho một người con gái như em càng trở nên mong manh, yếu đuối. Đôi khi vào lúc ấy, chỉ cần hơi ấm từ một que diêm nhỏ bé cũng có thể khiến cho trái tim người ta tan chảy.

    - Huyền hả? Sao em còn chưa về? Anh nhớ em đã tan làm từ sớm mà, sao giờ còn ở đây trú mưa?

    Em ngẩng đầu ngơ ngác, khó khăn lắm mới có thể xác nhận người thanh niên trước mắt đang nói chuyện với chính mình. Em ngập ngừng hỏi:

    - Ơ... anh là?

    Nghe em hỏi vậy, anh cũng bối rối lấy tay lên gãi đầu. Cái đầu với mái tóc hơi dài vì lâu chưa được cắt của nam thanh niên trông có vẻ hơi bù xù, khiến cho anh lại càng có vẻ chật vật. Cuối cùng, anh đưa tay lên xoa gương mặt đen nhẻm vẫn còn lấm lem, cười nói:

    - Anh Long thợ hàn, em còn nhớ không? Mấy hôm trước em có mua nước mời anh mà...

    Em cố nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy. Cách đây mấy hôm, trời bỗng đổ nắng to. Thời tiết quá oi bức, em bước chân ra khỏi nơi làm việc để đi mua ít đồ uống. Chị chủ gọi người sửa cửa, mấy anh thợ hàn vẫn đang cúi người làm việc cặm cụi. Em đi qua buột miệng hỏi mấy người họ có cần em mua nước uống giúp không. Ai cũng lên tiếng muốn nhờ em mua chanh đá hoặc nước mía lạnh. Chỉ có một người im lặng, cuối cùng nhờ em mang về cho một cốc nước lọc có đá.

    Em khi ấy nghĩ bụng, nước lọc có đá thì chị chủ cũng chuẩn bị sẵn cho thợ sửa chữa mà? Đâu cần em mang về nữa? Em hỏi chỉ vì muốn xem họ cần nước giải khát gì để có thể bổ sung thêm thể lực mà thôi! Cuối cùng, em vẫn mang về cho anh một cốc nước mía lạnh. Em nghĩ, ít nhất nó có thể giúp người ta bổ sung thêm chút đường, đề phòng cơ thể sẽ bị đói đến tụt huyết áp.

    Thế nhưng, khi trở về em mới biết bản thân đã làm khó người ta như thế nào. Khi ấy em mới hiểu, tại sao chỉ có người ấy im lặng trong khi mọi người đều nhờ em mua đồ uống. Cốc nước mía chỉ có vài nghìn nhưng anh khi ấy quả thực là không có tiền để trả. Khi ấy, gương mặt anh dù vẫn đen nhẻm nhưng vẫn có thể nhìn rõ nét đỏ bừng hiện lên trên hai vành tai.

    Không chỉ có anh, khi ấy em cũng muốn đào một cái lỗ để tự mình chui xuống. Em xấu hổ cho chính sự vô tâm và tự ý quyết định của mình. Em gượng gạo cười:

    - Xin lỗi anh! Em thật lòng không cố ý. Nước anh cứ uống đi. Coi như em mời anh nhé!

    Em biết nếu mình chỉ nói vậy sẽ thật sự xúc phạm đến lòng tự trọng của anh, nên em đã nhanh chóng bổ sung thêm:

    - Anh chưa lấy lương, chưa có tiền trả em cũng là chuyện bình thường. Em lấy lương rồi nên sẽ mời anh trước, mấy bữa nữa anh có lương thì phải mời lại em đó. Giờ anh mà không uống, chưa đến giờ nghỉ ăn trưa nên rất dễ để tụt huyết áp. Anh mà để tụt huyết áp, không làm được việc thì làm sao anh có lương để mời lại em đây?

    Nghe vậy, đôi tai anh khi ấy cũng bớt đỏ dần, anh khẽ đáp:

    - Vậy... cảm ơn em! Anh tên Long, mấy hôm nữa nhất định sẽ mời lại em.

    Hôm sau, cửa quán sớm đã làm xong, nhóm thợ hàn không cần phải đến nữa. Em cũng không quá nặng lòng chỉ vì một cốc nước mía nên đã vô ý quên đi. Thật không ngờ, em tình cờ lại gặp được anh ở đây, dưới mái hiên của một cửa hàng đang đóng cửa ở ven đường trong cơn mưa tầm tã.

    Trời mưa quá đột ngột, dưới mái hiên xuất hiện khá nhiều người, sự chen lấn khiến hai bờ vai dần bị đẩy sát lại gần nhau. Anh ở sát cạnh, thấy em tự mình xoa hai cánh tay bèn hỏi:

    - Huyền, em lạnh sao?

    Em bối rối, khẽ cười:

    - Dạ, có đôi chút. Mà sao anh lại biết được tên em vậy?

    Vành tai anh lại hiện lên nét đỏ ửng, anh ấp úng:

    - Hôm ấy, anh đã lén hỏi thăm chị chủ quán về em...

    Em bật cười, cũng không quá bận tâm về việc thông tin cá nhân của bản thân đã bị người khác cố ý tìm hiểu. Dù sao, em cũng biết anh chẳng có ý xấu gì. Nhưng bỗng dưng anh lại cẩn thận lau tay lên vạt áo, lôi ra một cái bọc được gói trong túi ni lông. Anh nói:

    - Áo chống nắng của anh! Đã giặt sạch rồi, hôm nay trời không nắng anh chưa có mặc. Em không ngại thì có thể khoác tạm cho đỡ lạnh.

    Em tất nhiên là không có ngại. Em cũng không phải tiểu thư cao quý trong gia đình khá giả gì cho cam. Em nhớ có năm cả nhà đi nhổ lạc gặp đúng hôm trời mưa khiến em cảm thấy lạnh giá vô cùng. Em khi ấy còn có thể sẵn sàng che mình trong tấm bao tải vẫn ngai ngái mùi vỏ chấu, cũng có làm sao đâu chứ?

    Em cười khẽ, nói tiếng cảm ơn với anh rồi lôi tấm áo trông có vẻ khá lớn ra, khoác lên mình.

    Từ sau hôm ấy, anh với em tự nhiên trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Cả hai trao đổi số điện thoại liên lạc. Qua từng dòng tin nhắn, em cũng dần hiểu được về chuyện của gia đình anh, cũng biết về những điều nặng nề đang đè lên đôi vai của người thanh niên cũng mới trưởng thành chưa được mấy năm. Nói ra mới biết, trông anh trưởng thành cứng cáp vậy nhưng cũng mới có ngoài hai mươi, chỉ hơn em có vài tuổi mà thôi.

    Tháng lương của anh đã đến, anh giữ lời hứa muốn mời em đi uống nước. Em ái ngại từ chối. Em biết người thanh niên ấy đang phải chắt chiu đừng đồng mà bản thân kiếm được ra sao. Hình như anh cũng đoán được suy nghĩ của em, bèn hỏi:

    - Em chê anh nghèo sao?

    Em buột miệng thốt lên:

    - Không có! Em cũng lớn lên từ cảnh khốn khó, dựa vào đâu mà chê anh chứ?

    Nhưng khi em nghĩ lại lời mình nói, nghe có vẻ rất dễ gây hiểu lầm. Anh chỉ có ý muốn mời em đi uống nước mà thôi, cũng không phải là đang tỏ tình với em, sao có thể trả lời như vậy? Em bèn đổi giọng:

    - Lần trước em cũng mượn áo của anh rồi mà. Hai chúng ta huề nhau, anh không có nợ em đâu.

    Thấy anh im lặng không nói, em bèn khe khẽ nói nhỏ:

    - Nếu không thì khi anh chuẩn bị cơm trưa mang theo thì mang cho em thêm một phần đến nơi em làm nhé. Anh đang làm rất gần chỗ em mà. Em ăn không nhiều lắm, thêm một chút thôi là được. Bù lại, em lại mời anh uống nước được không?

    Cách nói này nghe có vẻ chính em mới là người đang chiếm tiện nghi của anh. Một xuất cơm trưa bình dân khi ấy giá hơn mười nghìn, nước uống thì chỉ có mấy nghìn thôi.

    Quả nhiên anh đồng ý rất nhanh chóng và dứt khoát. Có vẻ anh không biết, em làm việc nơi đó, cơm trưa chính là được bao trọn miễn phí. Nhưng vì muốn giữ lòng tự trọng cho anh, em đã cố tình ăn cơm anh nấu trong suốt thời gian về sau, bù lại hai nửa buổi sáng và chiều đều mang nước qua cho anh. Chị chủ thấy em không ăn cơm cùng gia đình mình nữa cũng quyết định mỗi tháng sẽ cộng cho em thêm số ít vào tiền lương. Số tiền ấy được em chi vào tiền uống nước và ăn vặt cho cả hai người.

    Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, em và anh bất giác trở thành hai người bạn. Nói cách khác chính là hai kẻ luôn cô đơn, côi cút giữa dòng đời xuôi ngược, vô tình lại bấu víu, dựa dẫm vào nhau. Cả hai dù đều còn có người thân trong gia đình cần phải lo nhưng cũng đã sớm trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong cuộc sống của đối phương.

    Một hôm, anh có vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó với em. Trong suốt bữa cơm, anh cứ mở miệng rồi lại khép chặt, như điều anh muốn nói thật sự rất khó để mở miệng vậy. Em lại trở thành người không nhịn được, dò hỏi:

    - Hôm nay anh có chuyện gì vậy? Anh phải chuyển chỗ làm sao? Nếu anh phải làm xa nơi này vậy không cần lo cơm trưa cho em cũng được. Em vẫn có thể tự lo được mà...

    - Không phải!

    Anh gấp gáp cắt ngang khiến em phải ngừng nói để tiếp tục lắng nghe. Anh ngập ngừng mở miệng:

    - Huyền à, anh đã hai mươi bảy rồi, em cũng đã hai mươi hai rồi phải không?

    Em không nói gì, coi như ngầm đồng ý rồi tiếp tục lắng nghe điều mà anh thật sự muốn nói. Anh lại khó khăn mở miệng:

    - Em hình như cũng chưa có bạn trai thì phải?

    Em đang định nói, anh chẳng phải chính là bạn em sao nhưng lại tự nhận ra anh đang muốn nói đến điều gì, em ngưng lại. Em nhớ tới chuyện trước đây của bản thân rồi chậm rãi hỏi:

    - Anh rốt cuộc muốn nói gì với em thế?

    Anh nhìn em, ánh mắt hơi bối rối. Anh vẫn mang gương mặt với nước da đen nhẻm như trước, nhưng giờ cũng đã có da có thịt hơn, hình dáng dần lộ rõ vẻ điển trai vốn có. Anh chần chừ rồi vẫn quyết định nói ra mục đích của mình:

    - Huyền à, em nếu chưa có bạn trai vậy có thể cho anh một cơ hội không? Anh cũng đứng tuổi rồi, khó khăn trong gia đình cũng đã giảm bớt rất nhiều. Tất nhiên, điều kiện của anh không thể lọt vào mắt của nhiều cô gái bây giờ. Anh biết gia đình em cũng thật sự vất vả. Vậy chúng ta có thể về cùng một nhà để lo cho tương lai của cả hai đứa được không?

    Nói rồi, như lại nhớ tới điều gì, anh lại tiếp tục nói thêm:

    - Anh biết điều kiện của bản thân hiện tại quả thật không tốt, nhưng anh hứa sẽ nhất định cố gắng vì tương lai của chúng ta. Em có thể cho anh một cơ hội không? Anh...

    Anh đang nói thì đã bị em nhét một miếng giò vào miệng. Chắc lúc ấy anh nghĩ rằng em đang muốn từ chối và không muốn nghe thêm, anh bèn cúi đầu xuống để tiếp tục ăn cơm mà không nói gì nữa. Em lại nói:

    - Anh ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện. Nói tiếp điều anh đang muốn nói đi...

    Anh nghe vậy vội ngẩng đầu nhìn em như vô cùng bất ngờ vậy. Anh khẽ liếm khóe môi, em bật cười giúp anh nhặt đi hạt cơm đang dính trên má. Hai tai của anh bất giác lại đỏ bừng, anh nói:

    - Em không có gì muốn hỏi anh sao? Em không hỏi sao anh nói tiếp được chứ?

    Em cười cười, trêu ghẹo hỏi:

    - Sau này anh sẽ vẫn tiếp tục nấu cơm cho em ăn như bây giờ chứ?

    Anh lập tức gật đầu:

    - Ừ! Nếu như em không chê...

    Em lại hỏi:

    - Nhưng em không muốn khi cưới rồi lại phải xa nhau, anh có thể tìm việc làm gần em không?

    Lần này, anh hơi nghĩ ngợi rồi trả lời:

    - Anh sẽ cố gắng! Nhưng anh sợ nếu tìm việc khác, thu nhập sẽ không ổn định như bây giờ...

    Em không có ý kiến trực tiếp với câu trả lời của anh, lại tiếp tục hỏi:

    - Vậy sau này, nếu cưới em rồi, anh cũng sẽ không hối hận vì bất kì lý do gì chứ?

    Lần này, anh lại lập tức gật đầu:

    - Anh nhất định sẽ không hối hận!

    Em chép miệng:

    - Vậy được rồi, hãy nhớ những lời mà anh đã nói hôm nay đấy!

    Anh ngẩn ra:

    - Em... vậy là em đồng ý rồi phải không?

    Em cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm mà không nói thêm gì nữa. Chỉ em mới biết, bản thân cũng đang vô cùng choáng váng với sự đồng ý nhanh chóng của bản thân. Có lẽ, anh không biết. Em đã từng hối hận về sự phân vân và lưỡng lự, khiến cho người bạn duy nhất của bản thân đã phải rời xa rồi mất liên hệ như thế nào. Giờ gặp anh, cảnh tượng gần như trùng lặp lên nhau, em không muốn khiến cho kết quả cũng sẽ lại trùng lặp thêm một lần.

    Hiện tại, anh và em đã chung sống bên nhau rất nhiều năm. Anh cũng đã chứng minh được cho tương lai mà anh hứa hẹn sau buổi lễ thành hôn của nhiều năm về trước ấy:

    - Huyền à, từ giờ trở đi, anh và em chính là bạn đời của nhau. Anh hứa, trong tương lai, anh sẽ cố gắng dành cho em những điều tốt đẹp nhất mà anh có thể. Anh mãi mãi sẽ là nơi mà em có thể dựa vào. Anh cũng sẽ luôn là người bạn đồng hành để bước bên em, cùng em tiếp tục tiến về con đường phía trước...

    Những lời anh nói khi ấy vẫn còn lưu mãi bên tai em. Hiện tại, em và anh đều đã bước vào tương lai của những lời hứa trong quá khứ ấy.

    Hiện tại của bây giờ có phải là đã chứng minh cho tất cả?

    Những đứa con thân yêu, những tiếng cười hạnh phúc... mỗi giây phút sum vầy đều gợi cho em về quá khứ bắt nguồn từ khoảng khắc quen nhau. Có lẽ một ngày nào đó, trong tương lai phía trước, cả hai ta đều sẽ già đi, sẽ cùng nhau lọ mọ bước chân trên những con đường mòn theo năm tháng. Chúng ta khi ấy sẽ cùng nhau nhớ lại những bươn trải đầy khó khăn, vất vả nhưng cũng không thiếu niềm vui, hạnh phúc và hi vọng của cả đời người. Tương lai sẽ mãi êm đềm theo dòng thời gian dần trôi êm ả. Khát vọng của chúng ta chính là làm cho tương lai ấy sẽ luôn tồn tại sự hiện diện của niềm vui, tiếng cười và hạnh phúc.

    Đâu ai có thể biết trước được tương lai của mình sẽ ra sao, nhưng tương lai của quá khứ chính là biểu hiện của khoảng khắc trước mắt. Tương lai của quá khứ, chẳng phải chính là hiện tại sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chào bạn! Trước hết, BTC xin chúc mừng bạn đã đạt giải Nhất. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ.

    GK1:

    Câu chuyện của bạn thật khiến người ta rung động. Nó không phải là kiểu ngôn tình đô thị trên phim, nó đơn giản mộc mạc lắm. Phải nói là nó rất đời và cũng dễ thương lắm bạn à.

    Đời nghèo, dù thế nào cũng biết yêu đúng không bạn? Tôi thấy cách bạn diễn tả nhân vật nam rất chân thật, công nhận anh ta dễ thương thiệt. (Haha)

    Cũng không thể phủ nhận khả năng kể chuyện của bạn, nó làm người ta có một sự thuyết phục ghê gớm. Kiểu như câu chuyện của bạn đấy, bạn thật sự trải qua luôn.

    Xem như bên trên tôi nhận xét một cách tích cực cho bạn thì cũng xin phép chỉ ra chít xíu hạn chế cho bạn nhé.

    Kiểu như bạn dùng từ hay bị nhầm lẫn. Ví dụ: Khi mấy hạt mưa kia chót thấm vào da thịt, cái sự lạnh lẽo ấy vẫn khó lòng để cho người ta coi nhẹ được.

    => khi mấy hạt mưa kia trót thấm vào da thịt, cái sự lạnh lẽo ấy vẫn khó lòng để cho người ta coi nhẹ được.

    => Trót chứ không phải chót nha.

    Dùng từ chưa phù hợp:

    Đã hai năm, em vẫn cứ cô đơn một mình, có một người bạn tâm can cũng đã không còn liên lạc được.

    => Tâm giao chứ không phải tâm can nha. Tâm can là tim gan đó bạn.

    GK2:

    Câu chuyện tình yêu này có kết cục hạnh phúc viên mãn, đọc mà thấy ngọt ngào tình tứ gì đâu! Mình rất có thiện cảm với nhân vật cô gái, cảm thấy nàng ấy khéo léo, tinh tế, dễ mến thật đấy! Trong khuôn khổ truyện ngắn nhưng tình tiết của truyện này khá đầy đủ, độc giả có thể hiểu được tại sao hai nhân vật chính lại yêu nhau, lý do đủ thuyết phục chứ không phải kiểu tác giả bảo nam nữ chính yêu nhau nên độc giả biết vậy. Truyện hay, mình thấy tác giả viết ngày càng lên tay. (^-^)

    P. S: Mình đoán nguyên hình của nhân vật nữ là bạn, nhân vật nữ là chồng tác giả, anh trai nhắc thoáng qua là nhân vật nam đã từng xuất hiện trong một câu chuyện trước đây bạn viết (cái anh mà xuất ngoại mất liên lạc ấy). Đoán mò thế thôi nghen!
     
  4. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Hi.. Thật sự thì mình rất bất ngờ, cũng có chút hạnh phúc nữa!

    Với mình mà nói, mỗi câu chuyện của bản thân nếu được mọi người vui lòng đón nhận đều là những niềm vui bất ngờ!

    Mình cũng rất cảm ơn lời nhận xét của các giám khảo.

    Giám khảo thứ nhất nhận xét thật đúng. Bình thường mình quả thật rất hay viết sai chính tả. Hihi.. Mình sẽ cố gắng chú ý vấn đề này nhiều hơn. Cảm ơn bạn đã góp ý nhé!

    Còn lời ngoài lề của giám khảo thứ hai, mình cũng có thể nói nhỏ với bạn một điều: Bạn là một người vô cùng tinh ý! Câu chuyện này đúng là dựa vào câu chuyện của mình mà viết lên, không phải 100% nhưng cũng đã chiếm 80% - 90% của sự thật rồi. Hihi..

    Một lần nữa cảm ơn các bạn thật nhiều! Hi..
     
  5. Chì Đen

    Bài viết:
    117
    Chúc mừng bạn đoạt giải, một câu chuyện thật dễ thương, trong sáng và ngọt ngào.
     
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chúc mừng bạn! Ở nhà mở tiệc được rồi!
     
  7. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Ngày nào ở nhà tớ chẳng mở tiệc bạn ơi! Hihi..
     
  8. Can Qua Tiết Trực

    Bài viết:
    83
    Tung hoa, tung hoa chúc mừng @Hoa Nguyệt Phụng đã thắng giải cao nhất tuần thi*qobe 5*

    Hy vọng tuần tới, chúng mình sẽ có thể gặp lại và tái đấu một trận thật sảng khoái *qobe 102*
     
  9. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Hi. Cảm ơn lời chúc của Can Qua. May mắn đạt giải, mình vui lắm.

    Lần đầu tiên trong đời mình đạt giải nhất luôn, kì thực là khá bất ngờ và vui vẻ.

    Can Qua nhường mình rồi, dưới ngòi bút của bạn không biết lần sau mình sẽ bị đá đi tận đâu đây. Hihi.

    Dù sao cũng rất cảm ơn lời cổ vũ từ bạn, nếu có cơ hội lại muốn cùng Can Qua thử sức nha. Hì hì..
     
  10. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    444
    Cảm ơn Chì Đen. Mình đang mong ngóng truyện của Chì Đen tiếp tục ra mắt để "học lỏm" xíu nè. Hihi
     
    Annie Dinh, Rewrite4futureTiên Nhi thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...