VỰC SÂU Tác giả: Rewrite [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Thể loại: Truyện theo yêu cầu, có yếu tố hư cấu, hợp đồng viết. Tình trạng: Hoàn thành Giới thiệu: Tác phẩm được viết theo lời kể "ẩn danh". Dưới ánh sáng mờ ảo của phòng xử án, nơi những tiếng gào khóc và ký ức đau thương hòa quyện, "Vực Sâu" mở ra như một cuốn sách đầy bí ẩn, dẫn bạn vào tâm trí của những con người bị mắc kẹt giữa lằn ranh của đạo đức và tuyệt vọng. Trên con đường đèo lạnh giá, nơi sương mù che giấu sự thật, một vụ tai nạn đã làm tan vỡ nhiều cuộc đời. Nhưng liệu đó có thực sự là tai nạn, hay là một âm mưu được dệt nên từ những góc tối của lòng người? Hãy bước vào câu chuyện này, nơi mỗi lời khai, mỗi ánh mắt đều có thể che giấu một bí mật chết người, chờ bạn khám phá. * * * MỤC LỤC Chương 1: Phiên Tòa Chương 2: Trên Đèo Chương 3: Vụ Tai Nạn Chương 4: Tiếng Gào Khóc Chương 5: Đỏ Đen Chương 6: Sự Thật * * * Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 1: Phiên Tòa Bấm để xem Phòng xử án chật kín người. Hùng ngồi ở hàng ghế bị cáo, hai tay còng chặt, cúi đầu như muốn trốn tránh những ánh mắt đang chĩa vào mình. Bộ quần áo tù màu xanh nhạt nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, nhưng đôi mắt anh – đỏ hoe và trũng sâu – kể một câu chuyện mà không ai ở đây muốn nghe. Anh không dám ngẩng lên, không dám nhìn về phía gia đình mình, nơi vợ anh, Lan, đang ôm chặt cô con gái Mai, cả hai run rẩy trong tiếng nấc nghẹn. "Im lặng!" Tiếng gõ búa của thẩm phán Trần Văn Minh vang lên, cắt ngang những tiếng xì xào. Ông Minh, với mái tóc muối tiêu và cặp kính gọng bạc, ngồi thẳng trên bục cao, ánh mắt sắc lạnh quét qua căn phòng. "Chúng tôi cần lời khai chính xác từ nhân chứng. Ông Nguyễn Văn Tâm, vui lòng mô tả rõ những gì ông đã thấy trên đoạn đường đèo hôm đó." Tâm, một người đàn ông gầy gò trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt, đứng dậy từ hàng ghế nhân chứng. Anh ta nắm chặt chiếc mũ lưỡi trai trong tay, giọng run run nhưng cố gắng rõ ràng. "Dạ, thưa tòa.. Tôi lái xe du lịch, hôm đó chở khách từ Đà Lạt về Sài Gòn. Khi đến đoạn đèo, tôi thấy chiếc xe tải – của bị cáo – lấn làn, rồi đâm thẳng vào chiếc Mercedes. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không kịp phản ứng. Camera hành trình của tôi ghi lại toàn bộ." Hùng siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Hình ảnh chiếc Mercedes màu đen lướt qua trong đầu anh, ánh đèn pha chói lòa trong sương mù, tiếng kim loại va chạm chát chúa. Anh nhắm mắt, cố xua đi ký ức, nhưng nó bám lấy anh như một cơn ác mộng không buông tha. Luật sư Nguyễn Thị Hồng, người bào chữa cho Hùng, đứng dậy. Cô mặc vest đen, tóc buộc cao, giọng nói sắc bén nhưng không thiếu sự đồng cảm: "Thưa tòa, nhân chứng vừa xác nhận vụ việc diễn ra rất nhanh. Thân chủ của tôi, anh Trần Văn Hùng, là một tài xế xe tải lâu năm, không có tiền án tiền sự. Anh ấy khai rằng do kiệt sức vì lái xe đường dài và thiếu ngủ, anh đã mất lái. Đây là một tai nạn ngoài ý muốn, không phải hành vi cố ý." Tiếng xì xào lại nổi lên, nhưng lần này xen lẫn những tiếng gào khóc từ phía gia đình nạn nhân. Bà Lê Thị Hạnh, mẹ của Quỳnh, đứng bật dậy, khuôn mặt sưng húp vì khóc, tay nắm chặt bức ảnh con gái: "Tai nạn? Hắn giết con tôi! Con tôi chết oan uổng! Hắn phải trả giá!" Giọng bà vỡ ra, như xé toạc không khí phòng xử. Hùng cúi đầu thấp hơn, vai anh run lên. Anh muốn hét lên rằng anh không muốn, rằng anh không có lựa chọn, nhưng cổ họng anh như bị bóp nghẹt. Luật sư Phạm Văn Tuấn, đại diện gia đình nạn nhân, đứng dậy, chỉ tay về phía Hùng. Ông mặc vest xám đắt tiền, đồng hồ vàng lấp lánh dưới ánh sáng, giọng nói sang sảng như đang diễn thuyết: "Thưa tòa, đây không chỉ là một vụ tai nạn! Bị cáo đã cướp đi hai mạng sống – ông Nguyễn Văn Khánh, một doanh nhân thành đạt, và cô Lê Thị Quỳnh, một cô gái trẻ đầy triển vọng. Hành vi liều lĩnh của hắn không thể được khoan hồng chỉ vì vài lời xin lỗi!" Ở hàng ghế gia đình nạn nhân, bà Trần Thị Quyên ngồi thẳng, đôi tay đan chặt trên váy áo đen tuyền. Khuôn mặt bà điềm tĩnh, gần như vô cảm, nhưng đôi mắt sắc lạnh không rời khỏi Hùng. Bên cạnh bà, Lan Anh, cô con gái 20 tuổi, ôm mặt khóc nức nở. Mái tóc dài của cô rối bời, đôi vai run rẩy khi nghe luật sư nhắc đến cha mình: "Bố.. Bố ơi.." Lan Anh nấc lên, giọng yếu ớt như sắp ngã quỵ. Quyên đưa tay vuốt lưng con gái, giọng dịu dàng nhưng lạnh lùng: "Con ngoan, bình tĩnh. Mẹ ở đây." Nhưng ánh mắt bà không hề dao động, như thể mọi cảm xúc chỉ là một màn kịch được diễn đi diễn lại. Thẩm phán Minh gõ búa lần nữa: "Yêu cầu giữ trật tự! Bà Hồng, bà có muốn bổ sung gì không?" Luật sư Hồng hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào thẩm phán: "Thưa tòa, thân chủ của tôi đã bày tỏ sự ăn năn. Anh ấy là trụ cột của một gia đình nghèo khó, với một cô con gái đang học đại học. Chúng tôi đề nghị tòa xem xét hoàn cảnh của anh ấy và giảm nhẹ hình phạt." Tiếng gào từ phía gia đình Quỳnh lại vang lên. Lê Văn Hưng, anh trai Quỳnh, đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận: "Mày cố ý, đừng giả vờ ăn năn! Tao không tha cho mày đâu!" Hưng chỉ tay về phía Hùng, ánh mắt như muốn nuốt chửng anh. Hùng không ngẩng đầu. Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng gõ búa – tất cả hòa lẫn vào nhau, như một cơn bão cuốn anh vào tâm. Anh cảm thấy nghẹt thở, như thể cả căn phòng đang sụp xuống. Trong đầu anh, hình ảnh chiếc xe tải của mình hiện lên, lốp xe nghiến trên mặt đường đèo, tiếng kim loại xoắn lại khi chiếc Mercedes lao xuống vực. "Anh Hùng.. Anh Hùng.." Giọng Lan, vợ anh, kéo anh về thực tại. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của cô từ hàng ghế phía sau. Lan ôm chặt Mai, đôi mắt đỏ hoe đầy tuyệt vọng. Mai, cô con gái 20 tuổi, cắn môi để kìm tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má. "Bố.." Mai thì thầm, giọng lạc đi. Hùng muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, muốn giải thích, nhưng anh chỉ có thể cúi đầu. Anh không dám nhìn vào mắt con gái, không dám đối diện với nỗi đau mà anh đã gây ra – không chỉ cho gia đình nạn nhân, mà còn cho chính gia đình mình. Thẩm phán Minh lên tiếng, giọng trầm nhưng sắc: "Chúng tôi sẽ xem xét tất cả lời khai và bằng chứng. Phiên tòa tạm nghỉ 15 phút trước khi tiếp tục." Tiếng búa gõ vang lên, nhưng Hùng không nghe thấy gì nữa. Trong đầu anh, ký ức về đoạn đường đèo bắt đầu trỗi dậy, rõ ràng và sắc nét như một cuốn phim tua chậm. Sương mù dày đặc, tiếng động cơ gầm rú, và tin nhắn lạnh lùng từ một số lạ: "5 phút nữa." Anh nhắm mắt, để ký ức kéo mình trở lại ngày định mệnh ấy. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 2: Trên Đèo Bấm để xem Sương mù bò lổm ngổm trên mặt đường đèo, như những bóng ma quấn lấy từng khúc cua. Hùng đậu chiếc xe tải cũ kỹ bên lề, động cơ vẫn nổ đều đều, rung lên qua ghế ngồi. Cabin xe nồng nặc mùi dầu máy và mồ hôi, nhưng anh không để ý. Đôi tay anh nắm chặt vô-lăng, móng tay cắm sâu vào lớp da nứt nẻ, như thể đang cố bám vào chút lý trí còn sót lại. Ngoài kia, Đà Lạt hiện lên mờ ảo qua lớp kính mờ sương. Những cây thông cao vút đứng lặng, như những nhân chứng câm lặng cho điều sắp xảy ra. Hùng liếc xuống chiếc điện thoại cũ kỹ đặt trên ghế phụ, màn hình nứt nẻ hiện lên bức ảnh gia đình: Anh, Lan, và Mai, cười rạng rỡ trong một lần đi biển Vũng Tàu cách đây ba năm. Đó là lần cuối cùng anh thấy nụ cười thật sự trên khuôn mặt vợ. Giờ đây, nụ cười ấy chỉ còn là ký ức. Lan chỉ còn biết cằn nhằn, còn Mai thì lặng lẽ hơn, như thể cô bé đã học cách che giấu nỗi đau để không làm bố mẹ thêm nặng lòng. Hùng nhắm mắt, hơi thở anh nặng nề, như kéo theo cả gánh nợ nần đang đè lên vai. Một tỷ rưỡi vay ngân hàng để mua mảnh đất ngoại thành, giờ nằm chết dí vì thị trường bất động sản đóng băng. Năm trăm triệu vay nóng từ bạn bè, người thân, giờ thành những cuộc gọi đòi nợ không ngừng. Và rồi, cái sòng bạc chết tiệt ấy, nơi anh đã đánh cược cả hy vọng cuối cùng, chỉ để nhận về thêm vài chục triệu nợ mới. "Chỉ cần một lần thắng lớn!" Anh đã tự nhủ khi đặt cược. Nhưng số phận không bao giờ đứng về phía những kẻ tuyệt vọng. Hùng mở mắt, nhìn ra con đường đèo. Không một bóng xe. Tiếng chim lặng dần, chỉ còn tiếng gió rít qua khe kính. Anh tự hỏi mình đang làm gì ở đây, trên con đèo này, vào lúc sáu giờ sáng, với một chiếc xe tải chở đầy hoa quả mà anh biết sẽ không bao giờ đến được Sài Gòn. Nhưng rồi, hình ảnh Mai hiện lên trong đầu – cô bé 20 tuổi, đang học năm hai đại học, với đôi mắt sáng nhưng luôn lo lắng mỗi khi nhắc đến học phí. "Bố đừng lo, con sẽ tìm cách!" Mai từng nói, nhưng Hùng biết cô bé đang làm thêm đến kiệt sức. Anh không thể để con gái mình bỏ học. Không thể để Lan phải bán căn nhà mà họ đã tích góp 20 năm. Không thể để những gã chủ nợ đến gõ cửa, chửi bới, đe dọa, ném mắm tôm vào nhà. Và trên hết, anh không thể để chúng – những gã như Tân "Sẹo" – chạm vào Mai. Chiếc điện thoại rung lên, màn hình sáng trong bóng tối cabin. Hùng giật mình, tim đập thình thịch. Một tin nhắn từ số lạ, ngắn gọn, lạnh lùng: "5 phút nữa." Anh cầm điện thoại, tay run run, mở tấm ảnh được gửi kèm: Một chiếc Mercedes đen bóng, biển số Sài Gòn, lướt qua một trạm xăng cách đây vài cây số. Hùng nhìn chằm chằm vào bức ảnh, như thể muốn khắc sâu từng đường nét của chiếc xe vào trí óc. Đó là mục tiêu của anh. Không, không phải mục tiêu – đó là lối thoát duy nhất. "Trời ơi, mình đang làm gì thế này?" Hùng thì thầm, giọng lạc đi. Anh tựa đầu vào vô-lăng, hơi thở dồn dập. Ký ức về cuộc gặp với Tân "Sẹo" tràn về, như một vết dao cứa vào tim. Gã đàn ông với vết sẹo dài trên mặt, ngồi trong nhà kho tối tăm, phả khói xì gà và cười nhếch mép. "Mày làm việc này, tao cho mày 2, 5 tỷ. Đủ để trả hết nợ, còn dư cho con gái mày học đại học. Nhưng mày phải nhận tội, ngồi tù vài năm. Không làm, thì không chỉ mày chết, mà con bé Mai nhà mày.." Tân ngừng lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Mày biết tao không đùa." Hùng siết chặt điện thoại, như muốn bóp nát nó. Anh không có lựa chọn. Không còn đường nào khác. Những gã như Tân không nói đùa, và Hùng đã thấy chúng hành động – cái cách chúng đánh anh đến chảy máu trong con hẻm sau sòng bạc, cái cách chúng cười cợt khi nhắc đến Mai. Anh nhìn lại bức ảnh chiếc Mercedes. Năm phút. Chỉ năm phút nữa, mọi thứ sẽ thay đổi. Hoặc anh sẽ thoát khỏi địa ngục này, hoặc anh sẽ kéo cả gia đình xuống cùng. Hùng khởi động xe, tiếng động cơ gầm lên, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng. Anh đạp ga nhẹ, chiếc xe tải lăn bánh chậm chạp, lốp xe nghiến lên mặt đường ướt sương. Đèn pha xuyên qua màn sương, chiếu lên những khúc cua mờ mịt phía trước. Anh liếc xuống điện thoại lần cuối, bức ảnh gia đình vẫn sáng lên trên màn hình. "Mai, bố xin lỗi!" Anh thì thầm, giọng nghẹn ngào. Trong đầu anh, hình ảnh Mai đứng trước cổng trường đại học, với nụ cười rạng rỡ, dần mờ đi, thay bằng ánh đèn pha của một chiếc xe đang tiến đến từ xa. Hùng siết chặt vô-lăng, hơi thở anh hòa lẫn với tiếng gió rít qua khe kính. Năm phút. Chỉ năm phút nữa thôi. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 3: Vụ Tai Nạn Ảnh từ internet, không liên quan tới truyện ngắn Bấm để xem Hùng đạp ga, chiếc xe tải nặng nề lăn bánh, lốp xe nghiến lên mặt đường ướt sương. Đèn pha cắt xuyên màn sương mù, chiếu lên những khúc cua sắc lẹm của con đèo. Tim anh đập thình thịch, như muốn phá tung lồng ngực. Bàn tay siết chặt vô-lăng, mồ hôi túa ra, thấm đẫm lớp áo thun cũ kỹ. Trong đầu anh, tin nhắn lạnh lùng của "Cá" vẫn sáng lên: "5 phút nữa." Phía trước, ánh đèn pha của một chiếc xe khác lóe lên qua màn sương, mờ nhạt nhưng ngày càng rõ. Hùng nheo mắt, nhận ra đường nét bóng bẩy của một chiếc Mercedes đen – đúng như bức ảnh trên điện thoại. Đó là nó. Đó là ông Khánh. Lối thoát của anh. "Trời ơi, mình không làm được đâu!" Hùng thì thầm, nhưng giọng anh lạc đi, bị át bởi tiếng động cơ gầm rú. Hình ảnh Mai hiện lên, đôi mắt cô bé đầy hy vọng khi nói về tương lai. Rồi giọng cười khàn khàn của Tân "Sẹo" vang lên trong đầu: "Không làm, thì con bé Mai nhà mày.." Hùng nghiến răng, đạp mạnh ga. Chiếc xe tải lao nhanh hơn, lốp xe rít lên trên mặt đường. Trong chiếc Mercedes, ông Khánh ngồi sau vô-lăng, một tay điều khiển, tay kia đặt trên đùi Quỳnh. Người đàn ông 47 tuổi mặc áo sơ mi trắng, tóc chải bóng mượt, nở nụ cười tự mãn. "Em thấy chưa, Đà Lạt thế này mới đáng để anh đưa em đi." Ông nói, giọng trịch thượng. Quỳnh, 22 tuổi, trong chiếc váy đỏ ôm sát, cười khúc khích, nhưng ánh mắt cô lướt ra cửa sổ, như đang đếm từng giây để chuyến đi này kết thúc: "Anh Khánh, cẩn thận nhé, đường đèo nguy hiểm lắm!" Cô nói, giọng nũng nịu nhưng không giấu được sự lo lắng. Khánh cười lớn, phẩy tay: "Nguy hiểm gì? Anh lái xe từ khi em còn chưa ra đời!" Ông tăng tốc, chiếc Mercedes lướt đi, ánh đèn pha quét qua những bụi cây ven đường. Hùng nhìn thấy chiếc xe rõ hơn qua màn sương. Khoảng cách thu hẹp nhanh chóng. Anh liếc xuống đồng hồ tốc độ – 60 km/h, quá nhanh cho một chiếc xe tải chở đầy hoa quả. Nhưng anh không được phép chậm lại. Tân đã nói rõ: "Phải là tai nạn. Đâm mạnh, đẩy xuống vực. Rồi mày nhận tội." Hùng nhắm mắt một giây, chỉ một giây, để xua đi hình ảnh Mai. Khi mở mắt, chiếc Mercedes đã ở ngay trước mặt, cách chưa đầy 50 mét. Anh hét lên, một tiếng gào không thành lời, rồi đạp ga hết cỡ. Chiếc xe tải lao tới, như một con thú mất kiểm soát. Trong Mercedes, Quỳnh chợt quay đầu, ánh mắt hoảng loạn khi thấy ánh đèn pha khổng lồ của xe tải lấp đầy kính hậu. "Anh Khánh, xe tải! Tránh đi!" Cô thét lên, tay bấu chặt ghế. Khánh giật mình, liếc vào gương chiếu hậu. "Cái quái gì thế này?" ông gầm lên, đạp ga, cố lách sang trái để tránh. Nhưng con đường đèo quá hẹp, một bên là vách đá, bên kia là vực sâu. Hùng không còn nghĩ gì nữa. Mọi thứ trở thành bản năng. Anh nghiêng người, điều chỉnh vô-lăng, nhắm thẳng vào đuôi xe Mercedes. "Xin lỗi!" anh thì thầm, không biết dành cho ai. Rồi, với một cú đạp ga cuối cùng, chiếc xe tải đâm sầm vào đuôi xe Mercedes. Tiếng kim loại va chạm chát chúa, như một tiếng nổ xé toạc không gian. Chiếc Mercedes lắc mạnh, xoay ngang trên đường. Quỳnh hét lên, tay ôm đầu, mái tóc dài rối tung. Khánh chửi thề, cố bẻ lái, nhưng chiếc xe đã mất kiểm soát. Hùng không dừng lại. Anh đạp ga lần nữa, mũi xe tải đẩy mạnh vào hông Mercedes, ép nó lao về phía vực. "Không! Không!" Quỳnh gào lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn xuống vực sâu. Khánh siết chặt vô-lăng, khuôn mặt đỏ gay, nhưng không còn cách nào cứu vãn. Chiếc Mercedes trượt khỏi mặt đường, lốp xe rít lên lần cuối trước khi lao xuống vực. Tiếng kính vỡ, tiếng kim loại xoắn lại vang lên, hòa lẫn với tiếng hét của Quỳnh, rồi tất cả chìm vào im lặng. Hùng đạp phanh, chiếc xe tải dừng lại, lốp xe trượt dài trên mặt đường. Anh thở hổn hển, tay vẫn bám chặt vô-lăng, như thể nếu buông ra, anh sẽ sụp đổ. Qua màn sương, anh thấy vệt trượt của chiếc Mercedes, dẫn thẳng xuống vực sâu. Không còn dấu vết của chiếc xe. Không còn ánh đèn pha. Chỉ có bóng tối và tiếng gió rít. Anh mở cửa cabin, bước xuống đường, đôi chân run rẩy. Sương mù quấn lấy anh, lạnh buốt. Anh tiến đến mép vực, nhìn xuống. Trong bóng tối, anh chỉ thấy những mảnh vỡ lấp ló – một mảnh kính, một mảnh kim loại, và rồi, một vệt đỏ tươi, như máu, loang ra trên đá. Hùng quỵ xuống, hai tay ôm đầu: "Mình đã làm gì thế này?" Anh thì thầm, giọng vỡ vụn. Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ. Tiếng còi xe từ xa vọng lại – một chiếc xe khác, có lẽ là xe du lịch, đang đến gần. Anh nhớ lời Tân: "Gọi công an. Nhận tội. Nói mày buồn ngủ." Anh lấy điện thoại, tay run đến mức suýt làm rơi. Anh bấm số 113, giọng lạc đi khi nói: "Tôi.. Tôi gây tai nạn. Trên đèo Đà Lạt. Có người.. Có người chết rồi." Khi cúp máy, anh ngồi phịch xuống đường, ánh mắt trống rỗng. Sương mù vẫn bò quanh anh, như muốn nuốt chửng anh vào bóng tối. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 4: Tiếng Gào Khóc Bấm để xem Phòng xử án như một nồi áp suất sắp nổ. Tiếng quạt trần kêu vù vù không át nổi những tiếng gào khóc, tiếng chửi bới, và tiếng thì thầm đầy phẫn nộ từ đám đông. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống sàn gạch hoa, phản chiếu lên những khuôn mặt đỏ gay, sưng húp, và cả những ánh mắt trống rỗng. Hùng ngồi ở ghế bị cáo, hai tay còng chặt, đầu cúi gằm, như muốn biến mất khỏi căn phòng này. Bộ quần áo tù xanh nhạt thấm đẫm mồ hôi, nhưng anh không cảm thấy nóng. Anh chỉ cảm thấy nghẹt thở, như thể cả thế giới đang đè lên ngực mình. Thẩm phán Trần Văn Minh, với cặp kính gọng bạc và ánh mắt sắc lạnh, gõ búa liên tục, cố gắng lập lại trật tự: "Yêu cầu giữ im lặng!" Ông quát, giọng trầm nhưng sắc bén, cắt qua tiếng ồn như lưỡi dao: "Bị cáo Trần Văn Hùng, tòa yêu cầu anh trình bày rõ ràng về vụ việc. Hãy nói những gì anh biết." Hùng ngẩng đầu, chậm rãi, như thể mỗi cử động đều là một nỗ lực vượt ngoài sức chịu đựng. Anh nhìn thẩm phán, rồi lướt mắt qua căn phòng. Ở hàng ghế gia đình nạn nhân, bà Trần Thị Quyên ngồi thẳng, đôi tay đan chặt trên váy áo đen tuyền, khuôn mặt điềm tĩnh đến lạ lùng. Bên cạnh bà, Lan Anh ôm mặt, đôi vai run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào như xé lòng. Đối diện, bà Lê Thị Hạnh, mẹ của Quỳnh, nắm chặt bức ảnh con gái, mắt sưng húp, môi mím chặt như muốn kìm nén một tiếng gào. Lê Văn Hưng, anh trai Quỳnh, đứng bật dậy, chỉ tay về phía Hùng, ánh mắt rực cháy: "Mày nói đi! Mày giết em tao thế nào hả?" Hùng giật mình, cổ họng khô khốc. Anh mở miệng, nhưng không một âm thanh nào thoát ra. Anh liếc về phía gia đình mình. Lan, vợ anh, ôm chặt Mai, cả hai khóc đến cạn nước mắt. Mai cắn môi, cố kìm nén, nhưng đôi mắt cô bé – đôi mắt mà Hùng từng thấy sáng lên khi nói về ước mơ – giờ chỉ còn nỗi đau và sợ hãi. "Bố.." Mai thì thầm, giọng lạc đi, như một nhát dao cứa vào tim Hùng. Luật sư Nguyễn Thị Hồng đứng dậy, giọng cô sắc bén nhưng không thiếu sự đồng cảm. "Thưa tòa, thân chủ của tôi đã sẵn sàng khai nhận. Anh ấy không có ý định gây ra vụ tai nạn. Mong tòa cho phép anh ấy trình bày." Thẩm phán Minh gật đầu: "Tiếp tục đi." Hùng hít một hơi sâu, giọng anh khàn đặc, như thể mỗi từ đều phải lôi ra từ tận đáy lòng: "Tôi.. Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Hôm đó, tôi lái xe từ Đà Lạt về Sài Gòn, chở hoa quả. Tôi.. Kiệt sức, thiếu ngủ. Tôi mất lái, xe tải lấn làn, rồi.. Rồi đâm vào xe của ông Khánh. Tôi không kịp phản ứng. Tôi biết mình sai. Tôi xin lỗi gia đình các nạn nhân. Tôi.. Tôi sẽ bồi thường, dù biết không thể bù đắp được." Anh cúi đầu, giọng vỡ vụn: "Tôi xin tòa giảm nhẹ hình phạt. Tôi còn gia đình, còn con gái.." Tiếng khóc của Lan Anh bỗng vang lên, sắc nhọn, cắt ngang lời Hùng: "Bố! Bố tôi chết vì ông!" Cô đứng bật dậy, mái tóc rối tung, khuôn mặt đẫm nước mắt: "Ông nói xin lỗi là xong sao? Ông trả bố tôi lại đây!" Lan Anh gần như ngã quỵ, nếu không có bà Quyên kịp đỡ lấy. Quyên vuốt lưng con gái, giọng dịu dàng nhưng lạnh lùng, như một người diễn viên đang nhập vai: "Lan Anh, bình tĩnh. Để tòa xử lý." Quyên quay sang thẩm phán, ánh mắt bà sắc lạnh nhưng giọng nói lại đầy nhân ái: "Thưa tòa, tôi và con gái rất đau đớn vì mất đi người chồng, người cha. Nhưng tôi hiểu rằng bị cáo cũng có gia đình, cũng có những khó khăn. Tôi không mong anh ấy bị kết án quá nặng. Chỉ hy vọng anh ấy chịu trách nhiệm cho hành động của mình." Lời nói của Quyên khiến căn phòng lặng đi trong giây lát. Một số người nhìn bà với ánh mắt ngưỡng mộ, như thể bà là hiện thân của lòng bao dung. Nhưng Hùng, dù cúi đầu, vẫn cảm nhận được sự giả tạo trong giọng nói ấy. Anh không dám ngẩng lên, không dám nhìn vào mắt bà. Anh sợ bà sẽ thấy sự thật trong ánh mắt mình. Bà Hạnh, mẹ Quỳnh, không kìm được nữa. Bà đứng bật dộn, giọng gào lên, vỡ vụn: "Bao dung? Bao dung cái gì? Con tôi chết oan! Nó mới 22 tuổi, còn cả tương lai phía trước! Hắn phải trả giá! Phải ngồi tù cả đời!" Bà ôm bức ảnh Quỳnh, nước mắt chảy dài, như thể đang ôm chính đứa con đã mất. Hưng, anh trai Quỳnh, đập tay xuống ghế, gầm lên: "Mày cố ý, tao biết! Đừng giả vờ ăn năn! Tao sẽ không tha cho mày!" Luật sư Phạm Văn Tuấn tận dụng cơ hội, đứng dậy, chỉ tay về phía Hùng: "Thưa tòa, gia đình nạn nhân đang chịu nỗi đau không thể bù đắp. Bị cáo không chỉ cướp đi hai mạng sống, mà còn phá hủy cả tương lai của hai gia đình. Chúng tôi yêu cầu mức án cao nhất cho hành vi vô trách nhiệm này!" Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng tranh cãi hòa lẫn thành một cơn bão. Thẩm phán Minh gõ búa liên tục, nhưng căn phòng vẫn hỗn loạn. Hùng cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt, như muốn trốn khỏi tất cả. Trong đầu anh, hình ảnh chiếc Mercedes lao xuống vực hiện lên, tiếng kim loại xoắn lại, tiếng hét của Quỳnh. Và rồi, giọng cười khàn khàn của Tân "Sẹo" vang lên, như một lời nhắc nhở: "Làm tốt, tao sẽ lo phần còn lại." "Anh Hùng!" Tiếng gọi của Lan kéo anh về thực tại. Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của vợ. Lan ôm Mai, khuôn mặt cô hốc hác, như già đi mười năm chỉ trong vài tháng: "Anh nói gì đi.. Nói để họ giảm nhẹ tội.." Lan thì thầm, nhưng giọng cô lạc đi, như thể cô biết sự thật ấy sẽ không bao giờ được nói ra. Mai nhìn bố, đôi mắt đỏ hoe: "Bố.. Con không muốn mất bố.." Cô nấc lên, tay bấu chặt vào áo mẹ. Hùng cảm thấy tim mình như vỡ ra. Anh muốn hét lên, muốn kể hết mọi chuyện – về Tân "Sẹo", về giao dịch, về những gì anh đã làm để cứu con gái. Nhưng anh không thể. Không phải vì anh, mà vì Mai. Nếu anh nói ra, Tân sẽ không tha cho con gái anh. Hùng quay lại nhìn thẩm phán, giọng anh run rẩy: "Tôi.. Tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi không cố ý. Tôi sẽ chịu mọi hình phạt thưa tòa." Anh cúi đầu, nước mắt lì rơi xuống sàn gạch. Thẩm phán Minh nhìn Hùng, ánh mắt ông sắc bén, như muốn tìm kiếm sự thật trong lời nói ấy: "Tòa sẽ xem xét tất cả lời khai và bằng chứng. Phiên tòa tạm nghỉ trước khi đưa ra phán quyết cuối cùng." Ông gõ búa, tiếng vang vọng trong căn phòng. Khi mọi người rời phòng xử, Hùng vẫn ngồi đó, đầu óc trống rỗng. Ký ức về cái đêm định mệnh ấy tràn về, rõ ràng và sắc nét. Sòng bạc ngột ngạt, tiếng cười cợt của đám đàn em, và gương mặt sẹo rỗ của Tân, phả khói xì gà vào mặt anh. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 5: Đỏ Đen Bấm để xem Hùng ngồi bất động trên ghế bị cáo, tiếng gõ búa của thẩm phán vẫn vang vọng trong đầu, nhưng anh không còn nghe thấy gì nữa. Căn phòng xử án mờ dần, như thể bị nuốt chửng bởi bóng tối. Ký ức kéo anh trở lại, không phải con đường đèo Đà Lạt, mà là một con hẻm tối tăm ở ngoại ô Sài Gòn, ba tháng trước. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, và tiếng cười cợt của đám đàn em Tân "Sẹo" tràn về, sắc nét đến đau đớn. Đêm ấy, sòng bạc của ông Ba "Lắc" sáng rực ánh đèn đỏ, nhưng không khí ngột ngạt như một cái bẫy. Tiếng xúc xắc lắc trong cốc, tiếng cười của đám con bạc, và tiếng nhạc sàn ồn ào hòa lẫn, khiến Hùng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh ngồi ở góc bàn, trước mặt là một đống phỉnh ít ỏi, tất cả những gì còn lại sau khi thua sạch 100 triệu – số tiền cuối cùng anh vay nóng từ một gã bạn cũ. "Thua nữa hả, Hùng?" Ông Ba "Lắc", với chiếc mũ phớt và điếu thuốc kẹp trên môi, nhếch mép cười. Gã mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, nhưng ánh mắt lạnh lùng, như một con rắn đang quan sát con mồi: "Muốn gỡ không? Tao cho mượn thêm, nhưng phải trả gấp đôi nhé." Hùng siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Anh biết mình nên dừng lại. Anh biết sòng bạc này không dành cho những kẻ như anh – một gã tài xế xe tải, nợ nần ngập đầu, chỉ mơ một lần "đổi đời" để cứu gia đình. Nhưng hình ảnh Mai hiện lên, với đôi mắt lo lắng khi nhắc đến học phí. Tiếng cằn nhằn của Lan vang trong đầu: "Anh làm gì để cứu cái nhà này hả?" Và những cuộc gọi đòi nợ, mỗi ngày một dồn dập, như dao kề cổ. "Cho tôi mượn!" Hùng thì thầm, giọng khàn đặc: "50 triệu." Ba "Lắc" cười lớn, vỗ vai Hùng như một người bạn: "Tốt! Đàn ông phải liều chứ!" Gã ra hiệu cho một gã đàn em, và ngay lập tức, một xấp phỉnh được đặt trước mặt Hùng. Nhưng Hùng không thấy nụ cười của Ba "Lắc" ẩn chứa điều gì. Anh không biết mình đã bước vào một cái bẫy. Ván bài tiếp theo diễn ra nhanh chóng. Hùng đặt cược, rồi lại đặt cược, mắt đỏ ngầu, như thể mỗi lần lắc xúc xắc là một cơ hội để thoát khỏi địa ngục. Nhưng số phận không đứng về phía anh. Chỉ trong một tiếng, 50 triệu biến mất, và Hùng ngồi đó, tay run rẩy, đầu óc trống rỗng: "Không.. Không thể nào.." Anh lẩm bẩm, nhìn đống phỉnh trống trơn trước mặt. Ba "Lắc" nghiêng người, phả khói thuốc vào mặt Hùng: "Hết tiền rồi, Hùng. Giờ tính sao? 50 triệu, cộng lãi, là 80 triệu. Trả trong ba ngày, không thì.." Gã ngừng lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Hùng không kịp phản ứng. Hai gã đàn em, trong đó có "Rắn" – một tên cao lớn với hình xăm rắn quấn quanh cổ – túm lấy anh, lôi ra khỏi sòng bạc: "Đi, ra ngoài nói chuyện!" Rắn gầm lên, giọng thô bạo. Hùng vùng vẫy, nhưng sức anh không đủ. Họ kéo anh vào một con hẻm sau sòng bạc, nơi ánh đèn đường không chiếu tới. Trong bóng tối, Hùng bị quăng xuống đất, mặt đập vào nền xi măng lạnh buốt: "Mày nghĩ mày thoát được hả?" Rắn đá mạnh vào bụng Hùng, khiến anh cong người, ho sặc sụa. Một gã khác, mặt mũi mờ mờ trong bóng tối, đấm vào mặt anh, máu trào ra từ khóe miệng. Hùng cố hét lên, nhưng chỉ có tiếng rên yếu ớt thoát ra: "Dừng.. Dừng lại.. Tôi sẽ trả.." "Trả? Mày lấy gì trả?" Rắn nhếch mép, rút điếu thuốc từ túi áo ba lỗ, châm lửa. Ánh sáng từ bật lửa chiếu lên khuôn mặt hắn, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Mày nợ 80 triệu, cộng nợ cũ, là hơn trăm triệu. Mày nghĩ con gái mày, cái con bé Mai, bán đi được bao nhiêu?" Hùng gầm lên, cố bò dậy, nhưng Rắn đạp anh ngã xuống: "Đừng.. Đừng đụng vào con tôi!" anh hét, giọng lạc đi, máu hòa lẫn nước mắt. Hình ảnh Mai, với nụ cười trong trẻo, hiện lên, như một nhát dao cứa vào tim anh. "Đủ rồi!" một giọng khàn khàn vang lên từ bóng tối. Hùng ngẩng đầu, thấy Tân "Sẹo" bước ra từ góc hẻm, điếu xì gà cháy đỏ trong tay. Vết sẹo dài trên mặt gã lấp ló dưới ánh trăng, như một con rắn bò ngang qua. Tân ngồi xổm trước Hùng, phả khói vào mặt anh: "Mày thảm thật, Hùng. Nợ nần, vợ cằn nhằn, con gái thì sắp bỏ học. Nhưng tao có cách giúp mày." Hùng thở hổn hển, máu chảy xuống cằm: "Giúp.. Giúp gì?" Tân cười, nụ cười lạnh lùng khiến Hùng rùng mình: "Mày làm một việc cho tao. Giết một người. Đổi lại, tao cho mày 2, 5 tỷ. Đủ để trả hết nợ, còn dư cho con gái mày học đại học. Tao xóa luôn món nợ ở sòng bạc. Nhưng.." Tân ngừng lại, ánh mắt gã sắc như dao: "Mày phải làm sạch sẽ. Ngụy trang thành tai nạn giao thông. Và mày phải nhận tội, ngồi tù vài năm. Không làm, thì không chỉ mày chết, mà con bé Mai.." Tân bật cười, tiếng cười như vọng từ địa ngục: "Mày biết tao không đùa." Hùng lặng người, đầu óc quay cuồng. 2, 5 tỷ. Một con số anh chưa từng mơ tới. Đủ để cứu Mai, cứu Lan, cứu căn nhà. Nhưng giết người? Nhận tội? Ngồi tù? Anh muốn từ chối, muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt của Tân, và nụ cười của Rắn, nói rõ rằng anh không có lựa chọn. "Tôi.. Tôi làm!" Hùng thì thầm, giọng lạc đi, như thể chính linh hồn anh đang rời bỏ cơ thể. Tân gật đầu, vỗ vai Hùng: "Tốt. Mày sẽ nhận thông tin sau. Làm tốt, tao lo phần còn lại." Gã đứng dậy, ra hiệu cho đàn em: "Thả nó đi." Rắn đá Hùng một cú cuối cùng, rồi cả đám biến mất vào bóng tối. Hùng nằm đó, máu và nước mắt thấm xuống nền xi măng. Anh ôm bụng, khóc không thành tiếng, như một con thú bị thương. Ngày hôm sau, một tài khoản bí mật – mở bằng căn cước của mẹ già ở quê – nhận được 500 triệu tiền cọc. Hùng chuyển ngay cho Lan, nói rằng đó là tiền vay từ một người bạn, sẽ cho mượn trong vài năm. Lan không hỏi nhiều, chỉ khóc và ôm anh, như thể hy vọng đã trở lại. Nhưng Hùng biết, anh đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 6: Sự Thật Bấm để xem Sau khi phiên tòa kết thúc, bà Quyên và Lan Anh ngồi trên xe hơi, được tài xế riêng đưa về biệt thự ở Thảo Điền. Không gian kín trong xe, với ánh đèn đường Sài Gòn lướt qua cửa sổ, tạo cảm giác nặng nề và cô lập. Bánh xe Mercedes S-Class lướt êm ru trên đường phố Sài Gòn, ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng hắt qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng lập lòe trên khuôn mặt bà Quyên. Bà ngồi ở ghế sau, váy áo đen tuyền vẫn phẳng phiu, đôi tay đan chặt trên đùi, như thể không gì có thể làm bà dao động. Bên cạnh, Lan Anh tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt sưng húp, tóc rối bời. Cô gái 20 tuổi đã khóc cạn nước mắt tại tòa, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. "Thưa bà, về thẳng biệt thự hay ghé đâu ạ?" Anh Kiên, tài xế riêng, lên tiếng, giọng đều đều từ ghế trước. "Về nhà!" Quyên đáp, giọng nhẹ nhưng sắc. Bà liếc sang Lan Anh, thấy con gái vẫn im lặng, ánh mắt lạc lõng: "Con nghỉ ngơi đi, Lan Anh. Mọi chuyện đã xong rồi." Lan Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Quyên quay mặt ra cửa sổ, ánh mắt bà lạnh lùng, như thể đang nhìn xuyên qua cả thành phố. Nhưng trong đầu bà, những hình ảnh khác hiện lên, không phải phòng xử án, không phải Hùng hay những tiếng gào khóc, mà là những ký ức về Khánh – người chồng bà từng yêu, từng hận, và giờ đã biến mất mãi mãi. Họ gặp nhau hơn 20 năm trước, khi Quyên còn là một cô gái sắc sảo, làm việc tại một quán nhậu nhỏ ở quận 3. Khánh, khi ấy là một gã đàn ông tham vọng, đã bị cuốn hút bởi trí thông minh và sự quyết liệt của bà. Họ cùng nhau xây dựng đế chế – từ một quán nhậu nhỏ bé thành chuỗi "Nhậu Sài Gòn", rồi nhà máy vật liệu xây dựng ở Bình Dương, và công ty bất động sản Khánh Quyên Land. Nhưng tình yêu, nếu từng tồn tại, đã chết từ lâu. Khánh thay đổi, trở thành kẻ tự cao, khoe khoang, và tệ hơn, là kẻ phản bội. Quyên biết về những cô gái trẻ từ nhiều năm trước. Những tin nhắn lén lút, những hóa đơn khách sạn, và rồi, Quỳnh – cô "sugarbaby" mà Khánh cưng chiều nhất. "Gái già!" Khánh từng cười cợt khi say rượu, nghĩ rằng Quyên không nghe thấy: "Cô ta không còn xứng với tôi nữa." Những lời ấy, như dao cứa vào lòng tự trọng của Quyên, biến tình yêu thành thù hận. Nhưng Quyên không phải người để cảm xúc chi phối. Bà im lặng, đóng vai người vợ đảm đang, trong khi âm thầm lên kế hoạch. Bà mua bảo hiểm nhân thọ cho Khánh, với khoản chi trả 20 tỷ đồng nếu ông qua đời. Bà chuyển 100 tỷ đồng sang tài khoản bí mật ở nước ngoài, chuẩn bị cho một tương lai không có Khánh. Và bà tìm đến Tân "Sẹo" – gã đầu gấu khét tiếng, người sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì tiền, gã hay ghé quán nhậu "xin khéo" tiền bảo kê. Cuộc gặp diễn ra trong một nhà kho bỏ hoang ở quận 9, cách đây bốn tháng. Quyên, trong bộ vest đen thanh lịch, đứng giữa không gian ẩm mốc, đối diện Tân. Gã ngồi trên một thùng gỗ, điếu xì gà cháy đỏ, vết sẹo trên mặt lấp ló dưới ánh đèn huỳnh quang chập chờn. "Bà muốn gì?" Tân hỏi, giọng khàn khàn, ánh mắt dò xét. "Tôi muốn chồng tôi biến mất!" Quyên đáp, giọng bình thản, như đang bàn một hợp đồng kinh doanh: "Tai nạn giao thông. Sạch sẽ, không để lại dấu vết. Tôi trả 6 tỷ." Tân nhếch mép, phả khói xì gà: "6 tỷ? Được. Nhưng tôi cần 3 tỷ trước." Quyên gật đầu, đưa cho gã một chiếc USB: "Thông tin về Khánh – lịch trình, thói quen, xe cộ. 3 tỷ sẽ được chuyển ngay sau cuộc gặp này. Phần còn lại khi việc xong." Tân cầm USB, ánh mắt lóe lên sự tò mò: "Bà gan đấy. Không sợ tôi lật kèo?" Quyên mỉm cười, nụ cười lạnh lùng khiến Tân khựng lại: "Anh Tân, tôi biết anh làm việc vì tiền. Tôi cũng vậy. Làm tốt, anh sẽ có nhiều hơn 6 tỷ. Lật kèo, anh sẽ mất tất cả." Tân bật cười, tiếng cười vang vọng trong nhà kho: "Thích làm ăn với người như bà. Được, tôi sẽ lo." Quyên rời nhà kho, không một lần quay đầu. Bà biết Tân sẽ làm việc, không chỉ vì tiền, mà vì gã hiểu rằng bà không phải người để đùa. Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch. Hùng, gã tài xế tuyệt vọng, là quân cờ hoàn hảo mà Tân chọn. Quyên không cần biết chi tiết – bà chỉ cần kết quả. Và khi chiếc Mercedes của Khánh lao xuống vực, bà biết mình đã thắng. Xe hơi dừng lại trước cổng biệt thự Thảo Điền. Ánh đèn từ ngôi nhà trắng toát hắt ra, nhưng không xua tan được bóng tối bao quanh. Lan Anh mở cửa xe, bước ra, dáng đi lảo đảo. "Mẹ, con muốn ở một mình!" Cô nói, giọng yếu ớt, rồi bước vào nhà. Quyên ngồi lại trong xe một lúc, ánh mắt vẫn dán vào cửa sổ. Bà nghĩ về Lan Anh, về cô con gái ngây thơ, người vẫn tin rằng gia đình mình từng hạnh phúc. Quyên không hối hận vì những gì đã làm, nhưng đôi khi, bà tự hỏi liệu Lan Anh có tha thứ nếu biết sự thật. "Kiên, ngày mai đưa Lan Anh đi spa. Con bé cần thư giãn!" Quyên lên tiếng, giọng đều đều. "Dạ, thưa bà!" Kiên đáp, rồi lái xe vào gara. Quyên bước xuống xe, đôi giày cao gót gõ đều trên sân. Bà ngẩng lên, nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời Sài Gòn. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương của cây sứ trong vườn. Bà mỉm cười, nụ cười của kẻ đã nắm giữ mọi thứ trong tay. Khánh đã ra đi, gia sản hơn 500 tỷ thuộc về bà, và 20 tỷ bảo hiểm sắp được chi trả. Hùng sẽ ngồi tù, Tân đã nhận đủ tiền, và không ai nghi ngờ gì. Bà có thể vui vẻ với mối tình mới. Nhưng sâu trong ánh mắt bà, một tia bất an lóe lên, nhỏ bé nhưng sắc nét. Bà biết, trong thế giới này, không có bí mật nào vĩnh viễn. (Hết) * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!