

[COLOR=rgb(0, 102, 51) ]Bữa Cơm Nguội Lạnh[/COLOR]
Tác giả: U Độc Lệ Quân
Thể loại: Thơ tám chữ
* * *
Tác giả: U Độc Lệ Quân
Thể loại: Thơ tám chữ

* * *
Nhà là nơi để về, nhưng với con, nhà là nơi để sợ. Tiếng chửi rơi vào tim con, chứ không phải vào tai. Nhà mình có mái, nhưng thiếu bình yên đến lạ. Bữa cơm tối vốn đủ người, nhưng lại thiếu yêu thương.
Mỗi vết thương mẹ mang là một mảnh ký ức con chẳng muốn nhớ. Mẹ ơi gấu bông của con rách rồi, con vá không nổi tuổi thơ mình nữa.
Con chỉ muốn làm đứa trẻ bình thường, ăn một bữa cơm không nước mắt. Bố ơi, con cần một mái nhà, chứ không phải một nơi để trốn..
* * *
Bữa cơm tối, mẹ dọn ra ba bát
Đũa đặt đôi nhưng mắt chẳng nhìn nhau
Bố thở mạnh, gằn giọng gắt từng câu
Mẹ cúi đầu chẳng chưng cầu ý kiến.
Mẹ chưa kịp ngồi ăn bố đã kể
Tiền điện nước cùng bao phí dội về
Mẹ nhức đầu nên vùng vằng cơ thể
Bố nghiến răng bốc mả như trò hề..
Con chết lặng, tay vẫn còn cầm muỗng
Miếng cơm rơi, con ôm gấu không buông
Gấu bông rách tay chân con luống cuống
Trên bàn ăn không ai biết con buồn.
Một cái tát, bát cơm văng tung tóe
Nước canh loang như máu giữa bàn ăn
Con chết lặng tim buốt đau như xé
Chẳng khóc đâu nhưng sao mắt lại nhòe.
Mẹ ngồi sụp ôm đầu miệng lớ ngớ
Tóc rối tung, môi bật máu, mắt mờ.
Bố chửi rủa lật bàn ăn đổ vỡ
Bữa cơm này là bất ngờ.. hay mơ.
Chuyện hôm nay nào phải điều mới lạ
Chỉ là thêm một ký ức thôi mà
Dù quá quen với tiếng roi, tiếng chửi
Một đặc sản độc nhất chỉ nhà ta..
Bếp ngổn ngang, bát đĩa bay tứ hướng
Mặt mẹ sưng, tay rách sâu thấy xương
Máu tuôn ra nhưng chỉ con bước tới
Bố thờ ơ xem chuyện rất bình thường.
Con ngồi xuống như một hình nhân lỗi,
Làm sao đây, mẹ chảy máu mất rồi
Ông bố tồi vẫn ngồi mà sỉ vả
Mẹ ngất rồi mà ổng chẳng buông tha..
Con đã quen với những lần như thế
Vào bệnh viện mua thuốc xong thì về
Bố dửng dưng ra đường còn ngạo nghễ
Chê vợ nhà dở tệ chẳng xứng thê..
Những đêm tối, con đỡ mình gục ngã
Nghe tim này thở dối trong xót xa
Bố ơi bố, ta cũng có mái nhà
Mà cớ sao con không có gì cả..
Bố nghe không, là tiếng mẹ đang khóc
Nơi góc phòng tối lắm chẳng thấy đâu
Một mối tình từng biển rộng giếng sâu
Giờ còn đâu những ngày hạnh phúc nữa.
* * *
Chỉnh sửa cuối: