Con Là Mùa Đông Của Nhà Mình Tác giả: U Độc Lệ Quân Thể loại: Thơ tám chữ * * * "Con chưa từng muốn so đo thiệt hơn với em ấy. Nhưng mà càng ngày con càng thấy mình thừa thãi, càng ngày con càng thấy mình vô hình. Con thật sự không thể chịu nổi sự lạnh nhạt đó của bố mẹ. Mẹ ơi, có bao giờ mẹ nghĩ con sẽ khóc khi thấy mẹ âu yếm, nâng niu em nó không? Trong khi đối với con thì mẹ quăng quật ngược xuôi, thậm chí con còn bị gắn cái mác hiểu chuyện bất đắc dĩ chỉ vì nó. Bố ơi, bố đã từng thấy con xuất hiện trong tầm nhìn của bố không? Hay trong mắt bố chỉ có em nó. Con cũng là con của bố mẹ mà, sao con không được quan tâm như vậy.. Con cũng biết ấm ức, con cũng biết tủi thân mà.." * * * Tiếng mẹ ngọt luôn vang kèm tên nó, Giọng mẹ nghiêm thường chạm đúng tên con Mỗi câu chửi là thêm một vết mòn Sẹo trên da, đau trong lòng con đó. Con từng khóc rất nhiều trong im lặng, Sợ mẹ phiền, sợ bị mắng, sợ sai. Sợ đôi mắt mẹ tặng nhiều trái đắng Mà dịu dàng khi nhìn đến em trai. Đồ chơi gãy, con âm thầm nhặt lại, Em đập hư mẹ chẳng mắng nó sai Bao đồ ngon đều của em nó mãi Phần con đâu? Tủi thân suốt ngày dài.. Em làm vỡ ly trà thì mẹ xót Con làm rơi muỗng nhỏ thì mẹ gào. Cùng là lỗi mà mặn ngọt chia rót Một bên ôm, một bên chửi là sao? Em chán ăn mẹ chan thêm thịt cá, Con bỏ bữa mẹ chép miệng qua loa Áo em bẩn mẹ giặt riêng từng lượt, Áo con dơ: "Tự giặt, lớn rồi mà!" Trời trở gió em ho cả nhà xót Con sốt run, bố bảo: "Bệnh vặt thôi." Em chảy máu họ lo lắng bồi hồi Con bong gân vẫn đầu trần lê lối.. Em điểm thấp mẹ an ủi cả tháng Con điểm cao mẹ gật nhẹ làm quà Tranh em vẽ mẹ treo lên tường nhà Còn tranh con dưới mâm trà lót tay. Có hôm nọ, con buồn không nuốt nổi, Cơm nguyên nồi, vẫn từ chối ăn thôi Những đêm dài thức khuya khóc ướt gối Chẳng một ai quan tâm con nữa rồi.. Đêm đông lạnh gió gào cùng mưa xối Con một mình đo gối quấn chăn bông Mẹ ôm em còn con ôm.. bóng tối Sấm vang trời con đếm từng giây trôi. Từng câu nói: "Con lớn hơn, phải nhịn!" Cắm vào tim như lưỡi hái vô hình Vậy sinh sau mới tính là con chính Còn như con là rác thừa nhân sinh? Con muốn hét, muốn xé toang vỏ bọc! Muốn vạch rằng: "Mẹ có hiểu con đâu!" Sinh con ra là công lao khó nhọc Đến lượt con là nhặt nhạnh, đau đầu? Nếu ngày mai con biến thành người ác Không dịu dàng, không nhường nhịn, không ngoan.. Thì mẹ ạ chẳng phải con sống khác Mà bởi vì.. con quá thiếu an toàn.. Nếu con khóc, mẹ có lau nước mắt? Hay chỉ nó, mới xứng với dịu dàng? Nếu con chết có ai buồn một chút? Hay xem như.. trút bớt một hành trang? Con không muốn làm anh trai hoàn hảo, Chỉ muốn là một đứa trẻ hồn nhiên Đừng trách con cuộn tròn trong hoang đảo Vì ở đây, con đâu có chỗ nào.. ..