Cả ngày Song Ngư cứ như tâm hồn treo ngược cành cây, Song Tử, Nhân Mã có hỏi gì thì cũng chỉ
Gật đầu hoặc lắc đầu. Đôi mắt cô tuy vẫn luôn phản chiếu ánh sáng của nắng, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, người ta lại cảm thấy như lạc vào bóng đêm vô tận. Song Tử và Nhân Mã vô cùng bối rối, buổi trưa cùng nhau kéo xuống căn tin, dự là sẽ dùng đồ ăn làm Ngư vui, ai ngờ cô lại chuẩn bị cơm hộp.
- Ngư này, Ngư! - Song Tử, Nhân Mã cũng nhau gọi to.
- Hả? Ừm, sao vậy? - Song Ngư yếu ớt đáp lại. Cũng may cô vẫn còn phản ứng.
- Sao gì? Bạn mới hỏi chuyện cậu nãy giờ đấy. - Một giọng kỳ lạ vang lên.
Song Ngư kinh ngạc, giọng nói ấy, 14 năm rồi, cô suýt đã quên nó rồi. Cô quen chủ nhân của giọng nói ấy năm 4 tuổi, hai người vốn rất thân và đó dường như còn là mối tình đầu của cô, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, cậu bé ấy đã đi sang Mỹ cùng gia đình.
Song Ngư chầm chậm quay đầu lại, nước mắt cô cứ thế rơi, đánh rơi hộp cơm trưa trên tay. Năm ấy, cô đau lắm, những tưởng tình cảm này sẽ phải chôn chặt trong tim, thật không ngờ..
- Hoàng.. Phủ.. Thiên.. Yết?
-
Nhóc này, khóc cái gì, tớ về cậu phải vui mới đúng chứ. - Thiên Yết nhẹ cười, cốc nhẹ vào đầu cô. Cô nhóc của hắn, vẫn như ngày nào.
Bình thường, Ngư sẽ xông ra tẩn tên nào có hành động vô lễ với cô như vậy. Nhưng lần này, cho dù Thiên Yết có mắng yêu cô bao nhiêu, Song Tử và Nhân Mã có hỏi cô bao nhiêu, cô đều không nghe thấy gì cả, chỉ có thể nhảy bổ vào người hắn mà khóc. Tiếng khóc của cô vang vọng khắp cả trường, ai đi qua cũng nhìn cô với ánh mắt ái ngại, nhưng lần này, cô mặc kệ hai chữ "Tự trọng" rồi.
- À, thì ra là thanh mai trúc mã! Hôm nay cậu thất thần cũng do vậy sao? - Song Tử nổi tính bát quái.
- Linh tinh, tớ thất thần là do cuộc nói chuyện của tớ với gia gia hôm qua. - Ngư nghiêm mặt, lộ rõ vẻ buồn phiền.
- Chuyện 12 gia chủ hả? - Thiên Yết hỏi.
- Hả, cậu cũng biết sao? - Nhân Mã ngạc nhiên.
- Ừ, tớ là gia chủ tộc Scorpio mà.
- Ngư cậu có.. À, ừm, Ngư? - Ba người quay sang hỏi Ngư. Chỉ thấy cô nhóc này đang loading vì nãy giờ không kịp tiêu hóa thông tin, tay giơ tờ giấy: Tớ là gia chủ tộc Pisces.. Sau đó thì "Rầm", cô nhóc của chúng ta bất tỉnh nhân sự dưới sàn, ba người kia chỉ biết thở dài.
Khi Song Ngư tỉnh lại, xung quanh cô nồng nặc mùi thuốc, cô đang ở phòng y tế của trường thì phải. Bên cạnh chỉ có Thiên Yết nhìn cô chằm chằm, khiến Ngư lúng túng:
- Cậu, tớ, ừm.. tớ..
Thiên Yết thấy bộ dạng đó của cô, thở dài:
- Haizz, cậu vì đói mà xỉu, nãy cô y tế khám rồi. Cô bảo cậu cần ăn chút gì đó, nên bạn của cậu đi mua rồi, tớ ở lại trông cậu.
- À, à, xin lỗi nhé, gây phiền phức cho các cậu..
Ngư chưa kịp nói xong, Nhân Mã và Song Tử đã quay trở lại. Nghe thấy cô nói xin lỗi, Nhân Mã cướp lời:
- Không phiền, cậu là bạn bọn tớ, bọn tớ đương nhiên phải lo rồi.
- Ừ, không phiền nên cậu đừng xin lỗi nữa Ngư. Đây ăn cái bánh bao nhân thịt này đi. - Song Tử nói, tiện tay đưa cô cái bánh bao còn nóng, đang bọc trong giấy.
Ngư đón lại, ăn ngấu nghiến. Sáng giờ vì mải nghĩ, cô vẫn chưa có gì vào bụng.
Song Tử khuyên cô:
- Cậu ăn chậm thôi, không ai dành đâu. Tí nữa ăn xong chúng ta tới gặp Lâm gia gia hỏi cho rõ chuyện gia chủ nhé?
- Ừm- Cả ba người kia đều đồng ý. Song Ngư gật lấy gật để rồi cắm cúi ăn tiếp. Cô đói quá mà.